21/03/2014
Thứ Sáu sau Chúa Nhật
II Mùa Chay
Bài
Ðọc I: St 37, 3-4. 12-13a. 17b-28
"Này
thằng chiêm bao đến kia rồi, anh em hãy lại đây, chúng ta bắt giết nó".
Trích
sách Sáng Thế.
Israel
mến thương Giuse hơn mọi đứa con khác, vì ông sinh ra Giuse trong lúc tuổi già.
Ông may cho Giuse một chiếc áo nhiều mầu. Các anh của Giuse thấy cha mình
thương Giuse hơn mọi đứa con, nên sinh lòng ghen ghét và không thể nói chuyện
thân mật với Giuse.
Khi
các anh Giuse đi chăn những đoàn chiên của cha mình tại Sikem, thì Israel nói với
Giuse: "Có phải các anh con đang chăn chiên ở Sikem không? Con hãy lại
đây, cha sai con đi tìm các anh con".
Giuse
đi tìm các anh mình và gặp các anh tại Ðôtain. Khi các anh thấy Giuse từ đằng
xa tiến lại gần, họ liền âm mưu tìm cách giết Giuse. Họ nói với nhau rằng:
"Này thằng chiêm bao đến kia rồi, anh em hãy lại đây, chúng ta bắt giết
nó, ném xác nó xuống một cái giếng cạn và nói nó bị thú dữ ăn thịt, rồi xem các
điềm chiêm bao của nó sẽ ra sao?"
Ruben
nghe nói thế, liền định cứu Giuse khỏi tay anh em, nên nói rằng: "Chúng ta
đừng giết nó, đừng làm đổ máu, song ném nó xuống giếng nơi hoang vu này, và như
thế, tay các em không phải vấy máu". Ruben nói như thế, vì có ý muốn cứu
Giuse khỏi tay các anh em, để đem Giuse về cho cha mình. Khi Giuse vừa đến gần,
các anh liền cởi áo dài Giuse đang mặc, và bắt ném xuống giếng cạn.
Ðang
khi các ông ngồi ăn bánh, thì thấy một đoàn người Ismael từ Galaad tiến về Ai-cập,
các con lạc đà của họ chở đầy hương liệu, nhựa thơm và dầu thơm. Giuđa nói với
các anh em rằng: "Chúng ta giết em chúng ta và giấu máu nó đi, thì có ích
lợi gì? Tốt hơn là chúng ta đem bán nó cho người Ismael và tay chúng ta không
phải vấy máu, vì Giuse là em ruột thịt chúng ta". Các anh em nghe theo lời
Giuđa, nên khi các người lái buôn từ Mađian đi ngang qua đó, các ông kéo Giuse
lên khỏi giếng và đem bán cho các người Ismael với giá hai mươi đồng bạc, và họ
dẫn Giuse sang Ai-cập.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 104, 16-17. 18-19. 20-21
Ðáp: Các ngươi hãy
nhớ lại những điều kỳ diệu Chúa đã làm (c. 5a).
Xướng:
1) Chúa đã gọi cảnh cơ hàn về trên đất nước, và rút đi mọi sự nâng đỡ bằng cơm
bánh. Ngài đã sai một người đi trước họ: Giuse đã bị bán để làm nô lệ. - Ðáp.
2)
Thiên hạ đã lấy xiềng để trói chân người, và cổ người bị cột bằng xích sắt, cho
tới khi ứng nghiệm lời tiên đoán của người, lời của Chúa đã biện minh cho người.
- Ðáp.
3)
Vua đã sai cởi trói cho người, Chúa của chư dân cũng đã giải phóng người. Vua
đã tôn người làm chủ của mình, và làm chúa trên toàn diện lãnh thổ. - Ðáp.
Câu
Xướng Trước Phúc Âm: Tv 94, 8ab
Hôm
nay các ngươi đừng cứng lòng, nhưng hãy nghe lời Chúa phán.
Phúc
Âm: Mt 21, 33-43. 45-46
"Ðứa
con thừa tự kia rồi, nào anh em, chúng ta hãy giết nó".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các thượng tế và các kỳ lão trong dân rằng: "Các
ông hãy nghe dụ ngôn này: Có ông chủ nhà kia trồng được một vườn nho. Ông rào dậu
chung quanh, đào hầm ép rượu và xây tháp canh; đoạn ông cho tá điền thuê, rồi
đi phương xa. Ðến mùa nho, ông sai đầy tớ đến nhà tá điền để thu phần hoa lợi.
Nhưng những người làm vườn nho bắt các đầy tớ ông: đánh đứa này, giết đứa kia
và ném đá đứa khác. Chủ lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước, nhưng họ
cũng xử với chúng như vậy. Sau cùng chủ sai chính con trai mình đến với họ, vì
nghĩ rằng: Họ sẽ kính nể con trai mình. Nhưng bọn làm vườn vừa thấy con trai
ông chủ liền bảo nhau: "Ðứa con thừa tự kia rồi: Nào anh em! Chúng ta hãy
giết nó đi và chiếm lấy gia tài của nó". Rồi họ bắt cậu, lôi ra khỏi vườn
nho mà giết. Vậy khi chủ về, ông sẽ xử trí với bọn họ thế nào? Các ông trả lời:
"Ông sẽ tru diệt bọn hung ác đó và sẽ cho người khác thuê vườn nho để cứ
mùa nộp phần hoa lợi". Chúa Giêsu phán: "Các ông chưa bao giờ đọc thấy
trong Kinh Thánh sao:
"Chính
viên đá bọn thợ loại ra, đã trở nên viên đá góc; đó là việc Chúa làm và là việc
lạ lùng trước mắt chúng ta?" Bởi vậy, Ta bảo các ông: Nước Thiên Chúa sẽ cất
khỏi các ông để trao cho dân tộc khác biết làm cho trổ sinh hoa trái".
Các
Thượng tế và biệt phái nghe dụ ngôn đó, thì hiểu Người ám chỉ về mình. Họ liền
tìm cách bắt Người, nhưng lại sợ dân chúng, vì thiên hạ đều tôn Người là Tiên
tri.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Nước
Thiên Chúa Sẽ Cất Khỏi Các Ông
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, thánh sử Matthêu cho chúng ta lắng nghe dụ ngôn của Chúa
Giêsu nói về sự phản bội của một số người trong dân Chúa chọn, trước lời mời gọi:
"Hãy làm cho hồng ân Chúa ban được trổ sinh nhiều hoa trái". Thiên
Chúa cho ai nhiều, thì sẽ đòi nhiều. Chúa ban cho con một đời sống, Ngài cũng
ban tự do để con chọn lựa sống một đời sống thánh thiện, cao đẹp, bổ ích hay
phá tán thành một đời sống cằn cỗi, phản bội, độc hại, đê hèn. Phải! Thiên Chúa
đã dựng nên chúng ta mà không cần hỏi ý kiến. Nhưng Ngài không thể cứu chuộc
chúng ta, nếu không có sự cộng tác của chúng ta.
Với
tự do, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể thưa không đối với chương trình của
Chúa. Nhưng lúc đó người bị thiệt hại không phải là Thiên Chúa, mà kẻ thiệt hại
chính là chúng ta. Lúc đó, chúng ta làm cho cuộc sống mình trở thành cằn cỗi,
phản bội, độc hại và đê hèn.
Anh
chị em thân mến!
Chúa
Giêsu đã nói dụ ngôn này trước biến cố khổ nạn xảy ra cho Ngài. Sau khi mầu nhiệm
vượt qua được hoàn tất, đó là việc Chúa đã chịu chết và Phục Sinh để hoàn tất
chương trình cứu chuộc nhân loại của Ngài. Chúng ta nghe lại dụ ngôn này và
lĩnh hội thấm thía hơn ý nghĩa của nó. Vì tình yêu đối với con người, Thiên
Chúa có sáng kiến thực hiện chương trình cứu độ, nhưng con người đã sử dụng tự
do của mình để chống lại chương trình của Ngài, không cộng tác với chương trình
của Thiên Chúa.
Thật
tệ hại hơn nữa là đã và đang còn có những người dám lộng ngôn tuyên bố Thiên
Chúa đã chết, và nếu Ngài chưa chết thì họ dám hành động giết Ngài. Nói thế hay
làm thế, họ tưởng rằng mình có thể phá đổ được chương trình của Ngài. Nhưng thực
sự thì họ đã làm hư hỏng cuộc đời của họ và gây thiệt hại cho anh em xung
quanh.
Ðã
2,000 năm qua, nước Thiên Chúa vẫn tiếp tục lan rộng, Giáo hội Chúa vẫn tiếp tục
phát triển cách lớn mạnh. Chúa Giêsu Kitô vẫn còn gặp được những tâm hồn chân
thành yêu mến Ngài, và kiên trì dấn thân làm lợi những hồng ân lãnh nhận từ
tình yêu Chúa để phục vụ anh em đồng loại.
Ðức
cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng"
chia sẻ những suy tư của mình như sau: Nhiều người Công giáo khoán việc cứu rỗi
trần gian cho Chúa. Họ ý thức rằng, Chúa trao việc cứu rỗi trần gian cho họ cộng
tác. Giáo dân là người mến yêu sự cứu rỗi trần thế của mình, là người tin rằng
Chúa trao cho mình trần gian để đưa họ đến sự cứu rỗi vĩnh cửu. Là người xác
tín rằng, Chúa ban sự cứu rỗi, nhưng Chúa đòi việc cộng tác của con người.
Có
những người Công giáo đợi chờ, khoanh tay mong đợi niềm hy vọng đến. Có những
người Công giáo thụ động, trốn tránh, vô trách nhiệm. Họ chỉ biết nhìn lên để
kêu cứu mà không biết nhìn tới để tiến, và nhìn quanh để chia sẻ gánh vác cho
nhau. Niềm hy vọng đang ở giữa họ mà họ không hay. Người ích kỷ tránh trách nhiệm,
tránh mệt nhọc, tránh hy sinh. Họ muốn tạo hạnh phúc, tạo một thiên đàng dành
riêng cho họ giữa trần gian, nhưng họ sẽ mất thiên đàng vĩnh viễn.
Chúng
ta không cần nói nhiều đến thái độ của kẻ khác trước ơn cứu rỗi Chúa ban cho,
nhưng mỗi người chúng ta cần nhìn đến chính cuộc sống của mình. Tôi đã cộng tác
với ơn Chúa ban như thế nào? Tôi có thể nói được như Thánh Phaolô không:
"Nhờ ơn Chúa, tôi được như thế này", và ơn Chúa đã không trở nên vô
ích đối với tôi.
Lạy
Chúa, xin Chúa ban cho chúng con biết quí trọng ơn Chúa ban cho chúng con. Xin
Chúa ban ơn giúp sức để chúng con kiên trì chu toàn trách nhiệm của mình, bằng
cách can đảm, quảng đại, kiên trì sống với những gì mà chúng con đã cam kết, đã
lãnh nhận từ trong bàn tay yêu thương của Chúa. Xin cho chúng con biết trung
thành làm tôi Chúa và phụng sự Ngài cách trọn vẹn vĩnh viễn. Amen.
(Veritas Asia)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần II MC
Bài đọc: Gen 37:3-4,
12-13ª, 17b-28; Mt 21:33-43, 45-46.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự quan phòng kỳ diệu
của Thiên Chúa
Biến
cố 30 tháng 4 năm 1975 tại Việt-nam được nhiều người gọi là Ngày Quốc Hận;
nhưng cũng là cơ may cho biết bao gia đình Việt-nam gởi các “Giuse” ra các nước
ngòai. Các Giuse này sau một thời gian lập nghiệp nơi xứ người, đã đưa cả gia
đình còn kẹt ở Việt-nam sang đòan tụ; hay ít nhất, cũng gởi bao nhiêu của cải về
Việt-nam để cứu cả nước khỏi đói khát. Nhìn lại biến cố 30 tháng 4, nhiều người
Việt-nam nhận ra sự quan phòng của Thiên Chúa. Ngài thực hiện nhiều điều tốt
lành từ biến cố tang thương này.
Các
Bài Đọc hôm nay cho chúng ta nhìn thấy sự quan phòng của Thiên Chúa: nhiều sự tốt
lành được thực hiện ngay cả từ những ghen tương, giận ghét của con người. Trong
Bài Đọc I, ông Giuse đầu tiên bị các anh bán sang Ai-cập với giá 20 đồng bạc, vì
ghen tị em mình được cha thương hơn tất cả mọi anh em. Nhưng trong sự quan
phòng của Thiên Chúa, ông đã trở thành Tể-tướng của Ai-cập để chuẩn bị cứu đói
và đưa cả gia đình: cha và các anh em qua đòan tụ. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu
đưa ra câu truyện vườn nho của Thiên Chúa để ám chỉ sự bạc bẽo của dân và cái
chết tương lai của Ngài. Nhưng trong sự quan phòng của Thiên Chúa, “Tảng đá thợ
xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa,
công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta.” Ngài chính là Tảng Đá đem lại Ơn Cứu Độ,
không những cho dân tộc Do-thái, mà còn cho tất cả các dân tộc.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Ông Giuse bị các anh bán sang Ai-cập.
1.1/
Sự ghen tị và ác độc của các anh: Ông Israel có lý do để yêu Giuse hơn tất cả các
con, vì ông đã già mới sinh được cậu; nhưng khi các anh cậu thấy cha yêu cậu
hơn tất cả các anh, thì sinh lòng ghét cậu và không thể nói năng tử tế với cậu.
Cơ hội báo thù đến khi cha gởi cậu mang cơm nước cho các anh đang chăn chiên
ngòai đồng, và cậu gặp các anh ở Dothan. Họ thấy cậu từ xa, và trước khi cậu tới
gần họ thì họ lập mưu giết chết cậu. Họ bảo nhau: "Thằng tướng chiêm bao
đang đến kia! Bây giờ, nào ta giết và ném nó xuống một cái giếng. Ta sẽ nói là
một thú dữ đã ăn thịt nó. Rồi ta sẽ thấy các chiêm bao của nó đi tới đâu!"
Giuse
có biệt tài về việc giải thích các điềm chiêm bao. Cậu đã từng chiêm bao và giải
thích nó cho cha và các anh, vì cậu nói cha và các anh đều quỳ xuống lạy cậu.
Chính điều này làm cho các anh càng ghét và gọi cậu là “Thằng tướng chiêm bao.”
Khi qua Ai-cập, nhờ giải thích các điềm chiêm bao cho hai ông quan mà cậu được
ra khỏi tù; và cho Vua Pharao mà cậu được thăng chức Tể-tướng. Trong Cựu-ước,
chiêm bao là cách con người hiểu biết các kế họach kỳ diệu, nhưng ẩn giấu mà
Thiên Chúa sắp làm trên con người. Qua những điềm chiêm bao này, Giuse thấu hiểu
tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa đã hướng dẫn ông, gia đình, và nhân lọai.
1.2/
Kế họach của con người và sự quan phòng của Thiên Chúa: Các anh muốn giết cậu
để thủ tiêu ngay từ đầu, nhưng một người anh là Reuben tìm cách cứu em khỏi tay
họ, bằng cách đề nghị ném cậu xuống giếng; và họ đã ném cậu xuống một cái giếng
cạn không có nước. Sau đó, khi họ đang ngồi ăn, một người anh khác là Judah đề
nghị với các anh em: "Ta giết em và phủ lấp máu nó, nào có ích lợi gì?
Thôi, ta hãy bán nó cho người Ismael, nhưng đừng động tay tới nó, vì nó là em
ta, là ruột thịt của ta." Các anh em nghe cậu. Khi thấy những lái buôn người
Madian đi qua đó, họ kéo Giuse lên khỏi giếng, rồi bán cậu cho người Ismael hai
mươi đồng bạc. Những người này đưa Giuse sang Ai-cập. Anh Judah này là hình ảnh
của Tông-đồ Judah sẽ bán Chúa Giêsu 30 đồng bạc. Qua biến cố này, chúng ta nhận
ra Thiên Chúa dùng cả tình thương của anh Reuven và lòng tham tiền của anh
Judah để cứu Giuse khỏi chết.
2/
Phúc Âm:
Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường.
2.1/
Câu truyện Vườn Nho của Tân-ước: Sở dĩ chúng ta gọi như vậy là để phân biệt với câu
truyện Vườn Nho của Cựu-ước mà Tiên-tri Isaiah tường thuật (Isa 5:1-7). Chúa
Giêsu dùng thể văn lọai suy mà người nghe hiểu ngay Ngài đang muốn ám chỉ ai và
về điều gì:
Vườn
nho là nhà Israel và gia chủ là chính Thiên Chúa. Các tá điền là những người
lãnh đạo trong Israel: tư tế, kinh sư, và biệt phái. Đầy tớ của chủ là các tiên
tri qua các thời đại. Điểm khác biệt giữa hai câu truyện Vườn Nho là sự sai đi
của Người Con. Nhưng bọn tá điền vừa thấy người con, thì bảo nhau: "Đứa thừa
tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó!" Thế là chúng
bắt lấy cậu, quăng ra bên ngoài vườn nho, và giết đi. Chúa Giêsu muốn đối thọai
với khán giả để chính họ ra bản án cho các tá điền:
-
“Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?"
-
Họ đáp: "Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng, và cho các tá điền khác
canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông."
2.2/
Sự quan phòng của Thiên Chúa: Đức Giêsu bảo họ: "Các ông chưa bao giờ đọc câu này trong
Kinh Thánh sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó
chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta. Bởi đó,
tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các
ông nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” Câu Kinh Thánh
Chúa Giêsu trích dẫn ở đây là Thánh Vịnh 118:22-23. Chúa Giêsu muốn cắt nghĩa
cho họ biết Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa đang được thực hiện ngay trong sự
ghen ghét và ác độc của các tá điền. Ngài chính là Tảng Đá mà các nhà lãnh đạo
Do-Thái sắp giết chết; nhưng chính cái chết của Ngài sẽ đem lại lợi ích cho mọi
người: Do-thái cũng như Dân-ngọai. Từ nay, Nước Thiên Chúa không chỉ giới hạn
trong dân tộc Do-thái nữa; mà sẽ mở rộng đến mọi dân tộc. Sẽ có những dân tộc
biết sinh hoa lợi cho Thiên Chúa nhiều hơn dân tộc Do-thái.
Các
Thượng-tế và Biệt-phái hiểu ngay là Người đang nói về họ qua dụ ngôn Người kể.
Như là một sự sắp đặt, “Họ tìm cách bắt Người, nhưng lại sợ dân chúng, vì dân
chúng cho Người là một ngôn sứ.” Họ chưa thi hành kế họach được, vì giờ của
Ngài chưa đến. Khi giờ đến, họ sẽ làm theo Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa đã vạch
sẵn.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Thiên Chúa đang điều khiển và quan phòng mọi sự xảy ra trong thế giới này. Con
người có thể nghĩ họ là người điều khiển, nhưng thực ra họ đang làm những gì đã
được xếp đặt trong sự quan phòng của Ngài.
-
Dĩ nhiên con người vẫn có tự do để cộng tác hay làm nghịch lại ý của Thiên
Chúa; nhưng họ không thể làm cho những gì Thiên Chúa họach định đừng xảy ra.
Ngài có thể dùng tất cả những cái tốt cũng như cái xấu của con người để đạt những
gì Ngài họach định.
-
Sự quan phòng của Thiên Chúa nhiều khi không dễ hiểu; nhưng chúng ta phải tin,
vì nếu chúng ta hiểu được mọi sự quan phòng của Thiên Chúa, chúng ta không còn
là người nữa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
HẠT GIỐNG NẢY MẦM
St
37,3-4.12-13a.17b-28 ; Mt 21,33-43.45-46
A.
Hạt giống...
1.
Bài đọc Cựu Ước kể chuyện tổ phụ Giuse bị các anh ganh ghét nên bán đi cho các
lái buôn. Giuse trở thành nô lệ. (Phần sau của chuyện Giuse kể tiếp là sau này
Giuse lên chức tể tướng nước Ai cập và đã cứu cả gia đình mình khỏi nạn đói).
2.
Qua dụ ngôn những thợ vườn nho ác ôn, Chúa Giêsu nói Ngài chính là Giuse mới, bị
dân mình giết chết, nhưng lại là Đấng cứu độ muôn dân. “Chính viên đá bọn thợ
loại ra, đã trở nên viên đá góc”.
B....
nẩy mầm.
1.
Lòng ganh ghét đã khiến các con Giacóp coi đứa em ruột của mình là kẻ thù. Lòng
ganh ghét cũng khiến các thượng tế và kỳ lão do thái giết chết Đấng Messia mà
toàn dân mong đợi bấy lâu nay. Dù chiếc xe đã ngã, nhưng vết xe cũ vẫn luôn có
người theo. Tôi có như vậy không ?
2.
Giuse đã lấy ơn để trả oán. Chúa Giêsu đã lấy cái chết để cứu chuộc cả những
người hành hạ Ngài. “Viên đá người thợ xây loại bỏ đã trở nên tảng đá góc tường”.
Xin Chúa giúp ta cách “báo thù” tuyệt vời ấy.
3.
Một hoàng đế Trung hoa muốn chiếm đất của kẻ thù và tiêu diệt họ. Nhưng ít lâu
sau, thần dân thấy nhà vua đi lại, ăn uống với kẻ thù trước kia.
- Chẳng phải ngài đã từng nói là sẽ tiêu diệt hết kẻ thù ?
- Đúng, ta đã tiêu diệt hết kẻ thù. và ta đã biến họ thành bạn bè của ta.
4.
Cái nhìn của Chúa khác cái nhìn của loài người. Khả năng của Chúa cũng tuyệt vời
hơn khả năng loài người. Viên đá mà “những người thợ xây” - tức loài người
chúng ta - coi là đồ bỏ đi, thì Thiên Chúa có thể biến thành tảng đá góc tường.
Thí dụ viên đá Phêrô đã 3 lấn chối Chúa, viên đá Phaolô trên đường Đamát, viên
đá Augustinô... Nhiều anh chị em tôi cũng có thể là những viên đá như thế, vậy
tôi hãy khoan dung... Ngay cả tôi cũng có thể là như thế, nên tôi hãy trông cậy.
Lm. CaroloHỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ
21/03/14 THỨ SÁU TUẦN 2 MC
Mt 21,33-43.45-46
Mt 21,33-43.45-46
DÂN CHÚA LÀ DÂN BIẾT SINH HOA
LỢI
Nước Thiên Chúa được ban cho
một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.”
(Mt 21,43)
Suy niệm: Ta ăn chay, hãm mình, làm việc lành... trong
Mùa Chay cốt để làm phát sinh những hoa thơm trái ngọt tô điểm cho vườn hoa
muôn màu muôn sắc của Nước Thiên Chúa. Cùng lúc đó, ta đem phấn hương, hạt mầm
Phúc Âm gieo vãi vào môi trường sống chung quanh ta, để những giá trị của Tin
Mừng Nước Thiên Chúa ấy thấm vào xã hội trần thế. Tư thế người môn đệ Đức
Giêsu, những người đang thụ hưởng ân huệ Chúa, thúc đẩy ta đêm ngày âm thầm nỗ
lực xây dựng vườn nho Nước Trời. Những tá điền trong bài Tin Mừng hôm nay đã hành
xử ngược lại: nhận được bao nhiêu ân huệ từ chủ, nhưng cố tình chiếm đoạt như
của riêng, biết ý của chủ, nhưng cố tình chống lại.
Mời bạn: Tin Mừng của Chúa không kết thúc trong đau khổ
mà mở ra một chân trời tươi sáng. Lòng người độc ác, gian tà, nhưng kế hoạch
cứu độ nhân loại của Chúa không vì thế mà thất bại. Với bạn, bạn không sinh hoa
trái khi chỉ dùng khả năng, thời giờ, của cải, tâm hồn cho mình cách ích kỷ.
Không làm cho tương lai con người thêm sáng tươi chính là làm cho Tin Mừng bị
thoái hóa, chứ không phải là Phúc Âm hóa.
Chia sẻ: Tôi
xem những gì mình có là ân huệ Chúa ban phải sinh hoa trái, hay chiếm đoạt làm
của riêng?
Sống Lời Chúa: Tôi xác tín Nước Thiên Chúa không phải là
chuyện ăn với uống, mà là Vương quốc tràn đầy sự công chính, bình an, hoan lạc.
Cầu nguyện: Lạy Thiên Chúa, Chúa làm chủ mọi loài mọi vật. Xin giúp con biết
tận tình làm việc vì Chúa để con được xứng đáng là con cái Ngài.
Sinh hoa lợi
Bị loại bỏ là việc độc ác của
con người, còn trở nên viên đá góc là việc làm kỳ diệu của Thiên Chúa.
Suy niệm:
Trong Mùa Chay, Giáo Hội
cho chúng ta nghe dụ ngôn những tá điền.
Những tá điền này được
chủ nhà cho canh tác vườn nho của mình,
để đến mùa hái nho họ
giao lại cho ông hoa lợi.
Đây là một vườn nho được
ông chủ quan tâm săn sóc.
Ông đã trồng, đã rào
giậu, khoét bồn đạp nho và xây tháp canh.
Tiếc thay, khi ông chủ
sai các đầy tớ đến để thu hoa lợi
các tá điền chẳng những
không nộp, mà còn hành hạ họ và giết đi (c. 35).
Nhóm đầy tớ thứ hai cũng
chịu chung số phận (c. 36).
Nhưng ông chủ vẫn không
thất vọng trước sự độc ác của các tá điền.
Sau cùng, ông đã sai
chính con trai mình đến với họ.
Đứa con thừa tự cũng
chẳng được nể vì, bị lôi ra khỏi vườn nho và giết đi.
Khi kể dụ ngôn này Đức
Giêsu muốn nói mình chính là người con ấy,
người Con của ông chủ
vườn nho là Thiên Chúa.
Ngài tiên báo về cái chết
sắp đến của mình
bởi tay những tá điền sát
nhân là các nhà lãnh đạo Do thái giáo đương thời.
Cái chết của Đức Giêsu
nằm trong chuỗi những cái chết của các ngôn sứ
là các đầy tớ đã
được Thiên Chúa sai đến với dân Ítraen trong dòng lịch sử.
Tuy nhiên, cái chết ấy
đặc biệt cao quý vì là cái chết của chính Người Con.
Hơn thế nữa, cái chết ấy
không phải là một dấu chấm hết.
Nó là cánh cửa mở ra một
trang mới của lịch sử,
không phải chỉ là lịch sử
của dân tộc Ítraen, mà còn của cả nhân loại.
“Viên đá thợ xây nhà loại
bỏ lại trở nên viên đá đầu góc.
Đó là công trình của
Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta” (c. 42).
Giáo Hội sơ khai thích
dùng trích dẫn trên đây của thánh vịnh 118, 22
để nói về việc Đức Giêsu
bị loại trừ và được tôn vinh (x. Cv 4,11; 1Pr 2,7).
Bị loại bỏ là việc độc ác
của con người,
còn trở nên viên đá góc
là việc làm kỳ diệu của Thiên Chúa.
“Thu hoa lợi”, “nộp hoa
lợi”, “sinh hoa lợi” (cc. 34, 41, 43).
Hoa lợi là điều mà ông
chủ nhắm tới khi ông đầu tư cho vườn nho.
Ông đã không thu được hoa
lợi gì từ những tá điền độc ác,
bởi đó ông đã lấy vườn
nho lại, cho người khác làm để lấy hoa lợi.
Vườn nho bây giờ được
hiểu là Nước Thiên Chúa.
Nước này không còn nằm
trong tay giới lãnh đạo dân Do thái nữa,
nhưng được trao cho một
dân biết sinh hoa lợi (c. 43).
Dân mới ấy chính là Giáo
Hội phổ quát,
trong đó gồm cả dân ngoại
và những người Do thái tin Đức Giêsu.
Chúng ta thuộc về Giáo
Hội, thuộc về đoàn dân mới.
Chúng ta hãnh diện vì
được trao phó vườn nho là Nước Thiên Chúa,
và lo lắng trước trách
nhiệm phải sinh hoa lợi cho xứng ở đời này.
Làm thế nào để Giáo Hội
nộp hoa lợi đúng mùa cho Chủ?
Làm thế nào để chúng ta
không rơi vào tội của các tá điền đi trước?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con
thường thấy mình không có thì giờ,
nhưng
đồng thời cũng thấy mình
lãng
phí bao thời gian quý báu.
Nhiều
khi con tự hỏi
mình
thực sự làm việc bao nhiêu giờ mỗi ngày.
Xin cho con biết quý trọng từng giây phút
đang
trôi qua mà con không sao giữ lại được.
Chúa
đã trao cho con nén bạc thời gian,
để
con sinh lợi tối đa theo ý Chúa.
Xin
cho con luôn làm việc như Chúa :
hăng say, tận tụy và vui
tươi,
vâng phục, có phương pháp
và đầy sáng tạo.
Vì quá khứ thì đã qua,
và tương lai thì chưa
đến,
nên xin dạy con biết trân
trọng giây phút hiện tại.
Xin cho con thấy Chúa
lúc này đang ở đây bên
con,
và đang mời gọi con đáp
lại tiếng của Ngài
bằng những hành động cụ
thể.
Con xin hiến dâng Chúa giây phút này
như một hy lễ,
với tất cả những bất ngờ,
đớn đau, thách đố.
Ước gì con dám sống hết mình giây phút hiện tại
để hiện tại đưa con vào
vinh cửu của Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Suy
niệm
Trong
dụ ngôn, ông chủ vườn nho ám chỉ Thiên Chúa. Đầy tớ ông chủ là các ngôn sứ. Tá
điền là những người khước từ, không chấp nhận lời Thiên Chúa phán dạy. Cụ thể
là giới tư tế Do Thái giáo. Người con trai của chủ vườn nho là Giêsu.
Dụ
ngôn vẽ lên hình ảnh đối lập giữa tình thương, lòng bao dung, sự nhẫn nại của
Thiên Chúa trước sự phản phúc, ích kỉ, độc ác của con người.
Bằng
tình thương ông chủ đã tạo lập vườn nho và chuẩn bị đầy đủ những phương tiện cần
thiết để phát triển; rồi tin tưởng giao phó cho tá điền chăm sóc, làm lợi.
Với
tấm lòng bao dung, ông chủ đã lần lượt gửi những đầy tớ tin cậy của mình đến để
nhắc nhở, khích lệ các tá điền làm việc có trách nhiệm, nhằm sinh lại nhiều hoa
lợi cho chủ.
Cuối
cùng với lòng nhẫn nại, ông chủ đã gửi đến chính người con yêu của mình, với hy
vọng các tá điền cảm nếm được tình thương sự quan tâm của ông mà thức tỉnh, lo
chu toàn bổn phận.
Đổi
lại tình thương của chủ là sự bất cần của những tá điền. Họ không màn đến tình
thương và sự tin tưởng của ông chủ dành cho họ nên đã chễnh mãn trong bổn phận
vun trồng và chăm sóc vườn nho.
Đổi
lấy tấm lòng bao dung của chủ là sự ích kỉ tham lam bất chính của các tá điền
nên đã dã tâm chiếm đoạt luôn hoa lợi của chủ.
Đổi
lấy sự nhẫn nại của chủ là sự nhẫn tâm của các tá điền. Họ sẵn sàng ra tay manh
động, độc ác giết chết luôn người con thừa tự của ông chủ và không ngại vứt xác
ra ngoài vườn.
Hình
ảnh của các tá điền trên không những ám chỉ các tư tế Do Thái xưa, mà ám chỉ đến
mỗi chúng ta.
Ngày
lãnh nhận bí tích rửa tội, Chúa đã thương chọn chúng ta vào làm vườn nho của
Ngài. Ngài đã xây dựng luật lệ, lập nên các Bí tích và dùng chính Lời Ngài mà
chỉ dạy, bảo vệ và nuôi dưỡng đời sống đức tin của chúng ta. Những thứ ấy ví
như hàng rào, bồn đạp nho, vọng gác trong vườn. Thế nhưng vì sự chễnh mãn,
chúng ta đã không nghĩ đến tình thương và sự ưu ái của Chúa, không lo vun trồng
đức tin Chúa ban nên đã gạt bỏ ngoài tai những lời Chúa dạy, không buồn thực
thi lề luật Chúa, không thiết tha với những ơn ích của các bí tích mang lại.
Với
mưu cầu lợi ích cá nhân, chúng ta đã thực hiện những việc làm xấu xa trái lại với
những lời nhắc nhở chỉ bảo của các đấng bề trên, Giáo hội là sứ giả của Chúa,
gây ra gương mù, gương xấu cho những người trong gia đình, trong khu xóm…. Đó
là cách chúng ta giết chết những đầy tớ Chúa gửi đến.
Biết
bao lần trong đời sống, chúng ta cũng đã bỏ ngoài tai lời dạy của Đức Giêsu
Kitô, Con yêu dấu của Chúa Cha. Ấy là chúng ta đã nhẫn tâm giết chết chính Đức
Giêsu con yêu dấu của Thiên Chúa.
Rõ
ràng Chúa muốn cứu độ mọi người, nhưng vẫn có những hạng người biết lề luật
nhưng không biết tuân giữ lề luật. Họ chỉ nói mà không thực hành. Chúa lên án họ
và Nước Trời cũng tuột khỏi tay họ.
Lạy
Chúa xin ban cho chúng con một tấm lòng thành để chúng con luôn sẵn sàng lắng
nghe và thực thi lời Chúa và Giáo huấn của Giáo Hội. Amen.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
21 THÁNG BA
Lòng Cha Nhân Từ
Người
Cha bồn chồn ngóng đợi đứa con đi hoang của mình quay về. Ông động lòng thương
và thứ tha tất cả mọi lỗi lầm con mình đã phạm. Khi đứa con còn ở đàng xa, người
Cha đã nhận ra bóng anh, và ông động lòng thương. Ông chạy đến, ôm anh vào lòng
và hôn anh. Đứa con nói với Cha: “Lạy Cha, con đã lỗi phạm với trời và với Cha;
con không đáng được gọi là con của Cha nữa”
Nhưng
Cha ra lệnh cho các gia nhân: “Mau mang áo đẹp nhất ra mặc cho cậu, đeo nhẫn
vào ngón tay cậu, xỏ giày vào chân cậu. Hãy hạ con bê béo để ăn mừng – vì con của
ta đây đã chết nhưng nay sống lại, đã mất nhưng nay được tìm thấy.”(Lc 15,20 –
24)
Thiên
Chúa đối xử với mỗi người chúng ta – là những tội nhân – với cùng một tình yêu
vô điều kiện như thế. Ngài động lòng thương chúng ta khi chúng ta quay lại với
Ngài bằng trái tim thống hối chân thành. Ngài tỏ cho chúng ta thấy Ngài có tấm
lòng từ phụ biết bao.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ
nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY 21-03
St 37, 3-4.12-13a.17b-28; Mt
21, 33-43.45-46.
LỜI SUY NIỆM: “Có gia chủ kia trồng được một
vườn nho; chung quanh vườn, ông rào giậu; trong vườn, ông khoét bồn đạp nho, và
xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa.”
Chúa Giêsu đưa dụ ngôn những
tá điền sát nhân ra cho chúng ta biết được, chính Chúa là chủ của vườn nho,
Chúa đã sắp xếp đầy đủ cho vườn nho. Chúa trao ban cho chúng ta được cọng tác để
làm phát triển vườn nho của Chúa, theo ý của Chúa. Nên chúng ta phải có bổn phận
chăm sóc làm cho vườn nho phát triển và có nhiều hoa lợi. Chúa sẽ đến thu nhận
hoa lợi và sản phẩm của vườn nho do công sức của chúng ta. Chứ chúng ta không
được phát triển vườn nho theo ý của riêng mình để rồi chiếm đoạt vườn nho.
Lạy Chúa Giêsu. Giáo Hội là
của Chúa. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn biết hăng say cọng
tác trong công việc tông đồ để mở mang Nước Chúa.
Mạnh
Phương
21
Tháng Ba
Hãy Ðếm Những Vì
Sao!
Trong
cuốn truyện thuộc loại tự thuật, một người cha ghi lại câu chuyện và những ý
nghĩ sau đây:
Một
đêm kia, trong lúc đang đọc báo, tôi nghe đứa con gái bé nhỏ của tôi bảo:
"Bố ơi, con sẽ đếm xem trên trời có mấy ngôi sao". Sau đó, tôi nghe
giọng nói êm đềm, dễ mến của con tôi bắt đầu đếm: 1, 2, 3, 4... rồi tôi chú tâm
vào việc đọc báo, không còn để ý đến những tiếng đếm của nó nữa. Ðến khi đọc
xong bài báo, tôi chú ý lắng tai và nghe tiếng đứa con gái tôi vẫn tiếp tục đếm:
223, 224. Ðếm đến đây nó ngừng lại quay sang tôi bảo: "Bố ơi, con không dè
trên trời có nhiều sao đến thế".
Nghe
con bình luận như trên, tôi chợt nhớ: Thỉnh thoảng tôi cũng thầm nói với Chúa:
"Chúa ơi, để con thử đếm xem con đã nhận lãnh bao nhiêu ơn lành Chúa
ban". Và càng đếm hình như trái tim tôi càng cảm thấy thổn thức, không phải
vì âu sầu nhưng vì bị nhiều hồng ân đè nặng. Và tôi cũng thường bật lên lời
bình luận như đứa con gái của tôi: "Lạy Chúa, con không dè đời con có nhiều
ơn Chúa đến thế!"
Một
trang nhật ký kia cũng mang một nội dung tương tự như những tư tưởng trên: Nếu
có ai đưa tôi một đĩa đầy cát và bảo tôi tìm những mảnh sắt bé nhỏ nằm lẫn lộn
trên cát, thì với đôi mắt và những ngón tay, tôi khó có lòng tìm ra được những
mảnh sắt ấy. Nhưng với một thỏi nam châm tôi có thể dễ dàng và mau lẹ hút ra những
vụn sắt nhỏ li ti trộn lẫn trong cát.
Một
trái tim vô ân có thể so sánh với đôi mắt trần và những ngón tay vụng về của
tôi mò mẫm trên đống cát, không tìm ra những ơn lành Thiên Chúa ban. Nhưng với
một trái tim biết ơn, có thể so sánh với một thỏi nam châm, tôi có thể lướt
nhanh qua mỗi giây phút của một ngày sống và khám phá ra nhiều hồng ân của
Thiên Chúa, với một sự khác biệt là những mảnh sắt nhỏ trong đống cát của Thiên
Chúa là những vật quý giá hơn vàng.
Nhiều
người sống hời hợt nên thấy cuộc đời cũng như những biến cố xảy ra hằng ngày và
những cảnh vật chung quanh mang toàn đen tối và vô giá trị như đất cát. Nhưng với
những người sống có chiều sâu, các biến cố, những vật chung quanh, dầu tầm thường
nhỏ bé đến đâu cũng là dịp để họ suy niệm và dâng lời cảm tạ: Một nụ hoa hồng
chớm nở, những tia nắng trinh nguyên của một buổi sáng đẹp trời, một cái bắt
tay thông cảm, một cử chỉ tha thứ, một sự giúp đỡ nho nhỏ.
(Lẽ
Sống)
21-3
Chân Phước Gioan ở Parma
(1209 - 1289)
L
|
à bề trên cả thứ bảy của
Dòng Phanxicô, Chân Phước Gioan nổi tiếng về những cố gắng nhằm khôi phục linh
đạo nguyên thủy của Dòng sau khi Thánh Phanxicô Assisi từ trần.
Gioan Buralli sinh ở
Parma, nước Ý năm 1209. Khi là giáo sư triết mới hai mươi lăm tuổi, và nổi
tiếng đạo đức thì Thiên Chúa đã gọi ngài từ giã thế tục để đi vào thế giới mới
của Dòng Phanxicô. Ngài được gửi sang Balê để học thần học. Sau khi thụ phong
linh mục, ngài được bổ nhiệm dạy thần học tại Bologna, Naples và Rôma.
Năm 1245, Ðức Giáo Hoàng
Innocent IV triệu tập công đồng ở Lyons, nước Pháp. Vị bề trên Dòng Phanxicô
lúc bấy giờ là Cha Crescentius đang đau nặng nên không thể tham dự. Ngài gửi
Cha Gioan đi thế, và cha đã tạo được một ấn tượng tốt đẹp nơi các vị lãnh đạo
Giáo Hội trong công đồng. Hai năm sau, chính vị giáo hoàng ấy đã chủ tọa buổi
bầu cử vị bề trên của Dòng Phanxicô, ngài đã nhớ đến Cha Gioan và đã đề cử cha
như người xứng đáng nhất nắm giữ chức vụ quan trọng này.
Do đó, năm 1247, Cha
Gioan ở Parma được bầu làm bề trên tổng quyền. Các môn đệ chân chính của Thánh
Phanxicô vui mừng với sự chọn lựa này, và họ trông đợi sự hồi phục tinh thần
khó nghèo và khiêm tốn như những ngày tiên khởi của Dòng. Và họ đã không thất
vọng. Theo tài liệu ghi lại, ngài là người cương quyết và cường tráng, do đó
ngài luôn nhân từ và vui vẻ dù có mệt mỏi cách mấy. Ngài là Bề Trên đầu tiên đi
thăm tất cả các chi nhánh của Dòng, và đi chân đất. Ngài khiêm tốn đến độ mỗi
khi đến thăm tu viện nào, ngài đều phụ giúp các thầy rửa rau và chuẩn bị cơm nước.
Ngài yêu quý sự thinh lặng để có thể nghĩ đến Thiên Chúa và không bao giờ nói
chuyện tầm phào.
Ðức giáo hoàng đã nhờ
Cha Gioan làm đại diện đến Constantinople, là nơi ngài hầu như hoàn toàn thành
công trong việc đưa người Hy Lạp ly khai trở về với Giáo Hội. Sau đó ngài tiếp
tục công việc khôi phục linh đạo nguyên thủy của Dòng. Nhiều biện pháp đã được
thi hành để giúp các tu sĩ tuân giữ kỷ luật, nhưng dù có nỗ lực đến đâu, ngài
luôn luôn bị chống đối một cách cay đắng. Sau cùng, vì tin rằng mình không có
khả năng để thực hiện sự cải tổ cần thiết, ngài đã từ chức và đề cử Cha
Bonaventura (sau này là thánh) lên kế vị. Phần Cha Gioan, ngài lui về đời sống
ẩn dật ở Greccio.
Nhiều năm sau đó, Cha
Gioan nghe biết những người Hy Lạp, đã từng hòa giải với Giáo Hội lúc trước,
bây giờ lại đi theo ly giáo. Mặc dù đã 80 tuổi, Cha Gioan được phép của Ðức
Giáo Hoàng Nicôla IV trở lại Ðông Phương trong nỗ lực khôi phục sự hiệp nhất
một lần nữa. Trên đường đi, ngài đã ngã bệnh và từ trần ngày 19 tháng Ba 1289.
Nhiều phép lạ được ghi nhận do sự cầu bầu của ngài.
Cha Gioan được phong
chân phước năm 1781.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét