Thứ Bảy Ngày 29/06/2013
Thứ Bảy Tuần XII Thường
Niên – Năm C
THÁNH PHÊRÔ VÀ THÁNH
PHAOLÔ, TÔNG ĐỒ
(Phần II)
Anh là tảng đá
Hội Thánh hôm nay vẫn cần
những Phêrô và Phaolô mới, dám bỏ, dám theo và dám yêu, dám sống và dám chết
cho Ðức Kitô và Tin Mừng.
Suy niệm:
Trong ngày lễ kính thánh Phêrô và thánh Phaolô,
chúng ta được mời gọi chiêm ngắm hai khuôn mặt,
rất khác nhau mà cũng rất giống nhau.
Phêrô, một người đánh cá ít học, đã lập gia đình.
Ông theo Thầy Giêsu ngay từ buổi đầu sứ vụ.
Còn Phaolô là người có nhiều điều để tự hào,
về gia thế, về học thức, về đời sống đạo hạnh.
Ông chưa hề gặp mặt Ðức Giêsu khi Ngài còn sống.
Nhưng hai ông có nhiều nét tương đồng.
Cả hai đều được Ðức Giêsu gọi.
Phêrô được gọi khi ông đang thả lưới bắt cá nuôi vợ con.
Phaolô được gọi khi ông hung hăng tiến vào Ðamát.
Cả hai đã từ bỏ tất cả để theo Ngài.
Tất cả của Phêrô là gia đình và nghề nghiệp.
Tất cả của Phaolô là những gì ông cậy dựa vênh vang.
Bỏ tất cả là chấp nhận bấp bênh, tay trắng.
Cả hai đều đã từng có lần vấp ngã.
Vấp ngã bất ngờ sau khi theo Thầy như Phêrô,
trong một phút giây quá tự tin vào sức mình.
Ngã ngựa bất ngờ và trở nên mù lòa như Phaolô,
trong lúc tưởng mình sáng mắt và đi đúng hướng.
Vấp ngã nào cũng đau và in một dấu không phai.
Vấp ngã bẻ lái đưa con người đi vào hướng mới.
Phêrô và Phaolô đều yêu Ðức Giêsu cách nồng nhiệt,
vì họ cảm nhận sâu xa mình được Ngài yêu.
“Này anh Simon, anh có mến Thầy không?
Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” (Ga 21,16)
Cả Phaolô cũng yêu Ðấng ông chưa hề chung sống,
vì Ngài là “Con Thiên Chúa,
Ðấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi.” (Gl
2, 20)
Phaolô đã không ngần ngại khẳng định:
Không gì có thể tách được chúng ta
ra khỏi Tình Yêu của Ðức Kitô (x. Rm 8, 35.39)
Tình yêu Ðức Kitô là linh hồn của đời truyền
giáo,
vì nói cho cùng truyền giáo chính là
giúp người khác nhận ra và yêu mến
Ðấng đã yêu tôi và yêu cả nhân loại.
Cả hai vị tông đồ đều hăng say rao giảng,
bất chấp muôn vàn nguy hiểm khổ đau.
Phêrô đã từng chịu đòn vọt ngục tù (x. Cv
5,40)
Còn nỗi đau của Phaolô thì không sao kể xiết
(x. 2C 11, 23-28).
“Tôi mang trên mình tôi những thương tích của
Ðức Giêsu” (Gl 6, 1-7)
Cả hai vị đã chết như Thầy.
Phêrô bị dẫn đến nơi ông chẳng muốn (x. Ga 21,
18).
Phaolô đã chiến đấu anh dũng cho đến cùng,
và đã đổ máu ra làm lễ tế (x. 2Tm 4, 6).
Hội Thánh hôm nay vẫn cần những Phêrô và
Phaolô mới,
dám bỏ, dám theo và dám yêu,
dám sống và dám chết cho Ðức Kitô và Tin Mừng.
Hội Thánh vẫn cần những chiếc cột và những
tảng đá.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
chúng con không hiểu tại sao Chúa chọn Simon,
một người đánh cá ít học và đã lập gia đình,
để làm vị Giáo Hoàng đầu tiên của Giáo Hội.
Chúa xây dựng Giáo Hội
trên một tảng đá mong manh,
để ai nấy ngất ngây trước quyền năng của Chúa.
Hôm nay Chúa cũng gọi chúng con
theo Chúa, sống cho Chúa,
đặt Chúa lên trên mọi sự :
gia đình, sự nghiệp, người yêu.
Chúng con chẳng thể nào từ chối
viện cớ mình kém đức kém tài.
Chúa đưa chúng con đi xa hơn,
đến những nơi bất ngờ,
vì Chúa cần chúng con ở đó.
Xin cho chúng con một chút liều lĩnh của Simon,
bỏ mái nhà êm ấm để lên đường,
hạnh phúc vì biết mình đang đi sau Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Quan phòng kỳ diệu - Lễ Hai
Thánh Phêrô và Phaolô
Trong chuyến hành hương Roma tháng tư vừa rồi, tôi có đến
thăm Ngục thất Mamertine nơi giam giữ hai thánh Phêrô và Phaolô.
Chúng tôi đến Nhà thờ kính Thánh Giuse thợ (xây dựng năm
1538). Các hướng dẫn viên nơi đây rất tận tình, giải thích lịch sử thật thú vị.
Dưới hầm Nhà thờ là nhà tù gồm hai phòng được xây chồng lên nhau. Phòng phía
trên rộng hơn được làm nhà tù của Roma. Ở trên bàn thờ có tượng bán thân hai
thánh Tông đồ Phêrô cầm Sách thánh và Thánh Phaolô cầm gươm. Tên của các tù
nhân được khắc ghi trên hai tấm bia cẩm thạch (bây giờ được thay thế bằng hai tấm
bảng gỗ). Phòng phía dưới ẩm thấp chật hẹp tăm tối, các tù nhân và tội nhân bị
giam giữ ở đây trước khi bị hành quyết. Hai Thánh Phêrô và Phaolô bị giam giữ tại
nơi này trong vòng 9 tháng.
Địa điểm nhà ngục nằm cạnh Quần thể Cổ Roma (Ancient Roman
Forum), tạc sâu vào vách đá của đồi Capitol (Capitoline Hill) và nhìn xuống
ngôi nhà dùng làm Nghị viện thời đó. Nhà ngục này được hoàng đế Roma là Servius
Tullius xây vào thế kỷ VI trước Công nguyên, gồm có hai phòng giam chồng lên
nhau. Phòng giam dưới là một khoảng chật hẹp ẩm thấp, chỉ xuống được qua một lỗ
hổng trên sàn phòng giam trên. Nơi đây được sử dụng suốt thời kỳ Cộng hoà và Đế
quốc Roma để làm tù ngục giam giữ và hành quyết.
Chính tại phòng giam này, viên tướng chỉ huy quân đội người
Gaule là Vercingetorix bị xiết cổ đến chết sau chiến thắng của Julius Caesar,
và cũng tại nơi đây, Jugurtha vua người Numidians đã bị giam cho chết đói. Vào
thế kỷ I trước Công nguyên, Sallust một văn sĩ Roma đã mô tả nhà ngục này “sâu
12 feet, chung quanh là tường và trên là mái vòm bằng đá. Khung cảnh thật ghê tởm
và đáng sợ vì bị bỏ bê, tối tăm và hôi thối”.
Một thế kỷ sau lời mô tả như trên của Sallust, Thánh Phêrô và
Phaolô bị giam giữ nơi này. Những ngày cuối đời trước khi tử đạo, hai ngài bị cầm
tù trong ngục thất âm u. Thế nhưng, sự hiện diện của hai vị tông đồ đã làm thay
đổi nơi đây. Từ tăm tối thất vọng trở thành nơi hy vọng và tràn ngập ánh sáng đức
tin. Các ngài rao giảng Tin Mừng cho lính canh ngục là Processus và
Martinianus. Hai người lính Roma xin được rửa tội. Trong phòng giam chật hẹp,
không có nước để cử hành bí tích thanh tẩy,Thánh Phêrô đã dùng gậy đập trên nền
đá, lạ lùng thay, một dòng nước vọt lên ngay chân cột nơi các tù nhân bị trói với
xiềng xích và đánh đòn trước khi bị đem ra hành quyết. Bức tranh trên tường của
căn phòng thuật lại sự kiện Thánh Phêrô rửa tội cho hai người giữ ngục. Xiềng
xích trói hai ngài được trưng bày tại đây. Chúng tôi được xuống tận nơi có mạch
nước của phép lạ, thinh lặng và cầu nguyện, bày tỏ lòng tôn kính hai vị thánh cột
trụ của Giáo Hội.
Phụng vụ mừng kính hai thánh Tông Đồ Phêrô và Phaolô cùng
chung một ngày. Hai con người khác nhau từ cá tính đến thân thế nhưng cùng
chung một ơn gọi từ Chúa Kitô, cùng chung một niềm tin vào Chúa Kitô, chung một
sứ mạng Chúa Kitô trao phó và cuối đời cùng chịu tử đạo vì Chúa Kitô tại Roma.
Cùng chia sẽ một niềm tin, cùng thi hành một sứ mạng, Chúa Kitô đã đã đưa hai
Ngài đến một cùng đích, một vinh quang đội triều thiên khải hoàn.
Bài ca nhập lễ ngày Lễ Trọng hôm nay vang lên hùng tráng:
“Hai vì sao sáng chói, lấp lánh trên bầu trời, ngời sáng đêm trường, rực rỡ soi
đường sưởi ấm yêu thương.Hai tình yêu chiến thắng, ngất ngây trong cuộc đời,từ
trái tim nồng dòng máu anh hùng ngời sáng muôn trùng”.
Hai Thánh Tông Đồ là hai con người xuất thân khác nhau, tính
cách khác nhau nhưng cùng một niềm tin, cùng một sứ mạng và cùng một vinh quang
được đội triều thiên vinh hiển để trở thành hai vì sao sáng cho Giáo hội.
“Còn nhớ hôm nào người ba lần chối Giêsu. Còn nhớ ngày nào
người bắt Chúa trong căm thù”. Lời ca súc tích đúc kết phần một trong cuộc đời
hai Ngài: chối Thầy, bắt Thầy. Nhưng cuộc đời phần hai đã viết nên những trang
hào hùng oanh liệt. Nhờ tình yêu Chúa dẫn lối, hai Ngài cầm đuốc Tông đồ rao
truyền Tin mừng Chúa Giêsu Kitô cho thế giới.
Đọc lại cuộc đời của hai Thánh Tông đồ để nhận thấy sự quan
phòng kỳ diệu của Thiên Chúa. Ơn Gọi Tông Đồ quả là một mầu nhiệm lạ lùng.
1. Thánh
Phêrô
Cuộc đời Phêrô có nhiều sôi nổi. Gồm lại những sôi nổi, ta có
thể chia đời ông ra làm hai: cuộc đời phần một, từ khi theo Thầy ở biển hồ
Galilê đến lúc chối Thầy; phần hai, từ khi theo Thầy ở biển hồ Tibêria cho đến
cuối đời chết ở Roma.
Trong cuộc đời phần một của Phêrô, ông đi từ lỗi lầm này sang
lỗi lầm khác.Cuối đời của Chúa,Chúa đã bị ông từ chối thê thảm (Mc 14,66-72).
Gom nhặt những đoạn Phúc âm nói về Phêrô, ta thấy mãnh đời của
ông có nét chân dung thế này: là tông đồ bị Chúa mắng nhiều nhất.
- Mắng lần đầu tiên: Quân yếu tin ( Mt 14,31)
- Mắng lần thứ hai: Ngu tối ( Mt 15,16)
- Mắng lần thứ ba: Satan ( Mc 8,33)
Khi Chúa bị bắt, bị kết án, Phêrô đã chối Thầy 3 lần. Phêrô
chối Chúa vì quá yếu đuối chứ không phải vì không yêu Thầy.Trước cái chết,
Phêrô rùng mình chối bỏ, tìm đường chạy trốn.Thế nhưng, trước yếu đuối ấy,
Phêrô đã khóc lóc nhớ lại lời Chúa nói về thân phận mình, ông oà khóc nức nở
như một đứa bé với dòng lệ sám hối. Chúa đã nhìn ông bằng ánh mắt thứ tha trìu
mến. Đời ông là giằng co giữa yếu đuối và dũng mảnh, giữa trọn vẹn và dang dỡ,
giữa xa và gần, giữa trời và đất. Trái tim ông có u tối đi tìm ánh sáng, có nuối
tiếc đi tìm lý tưởng. Đời ông có tự tin gặp vấp ngã, có phấn đấu gặp thất bại.
Trong sự vấp ngã yếu đuối cuộc đời phần một của người môn đệ này vẫn có một tâm
hồn chân thành.
Phần hai cuộc đời ông là một thiên anh hùng ca.Thiên anh hùng
ca được mở đầu bằng những lời chứng của Gioan (Ga 21,2-3). Lời chứng nói về một
đêm đen mờ mịt của biển hồ Tibêria, rồi đưa đời ông từ đêm đen mờ mịt ấy về một
cõi trời phiêu bạt mịt mù sương gió cho Nước Trời.
Sứ mạng theo Đức Kitrô khởi đầu từ đây khi bảy anh em ra đi
đánh cá, vất vả cả đêm mà không được gì. Đức Giêsu Phục Sinh đến với họ, ban
cho họ mẻ cá lạ lùng.Chính Đấng Phục Sinh đã hỏi ông: Phêrô, con có yêu mến Thầy
không ? Phêrô đáp: Thưa Thầy,Thầy biềt rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mên Thầy.
Sau khi Phêrô trả lời câu hỏi ấy với tất cả chọn lựa cân nhắc, Chúa nói với ông
rằng: Thầy bảo cho anh biết, lúc còn trẻ anh tự thắt lưng lấy và đi đâu tuỳ
ý.Nhưng khi đã về già,anh đã phải giang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn
tới nơi anh chẳng muốn. Phúc âm Gioan cắt nghĩa rõ con đường này là: Người nói
như vậy có ý ám chỉ ông phải chết cách nào.Thế rồi Chúa bảo ông: hãy theo Thầy.
Chỉ chờ đợi lời mời gọi này, Phêrô lập tức lên đường thực thi sứ mạng Thầy
trao.Từ đây trên tảng đá này Thầy xây Giáo hội của Thầy, cửa hoả ngục sẽ không
thắng được.Từ đây, những trang sử vẻ vang của giáo hội sơ khai được viết nên bởi
vị Tông đồ có lòng yêu mến Chúa thiết tha.
2. Thánh
Phaolô
Đọc Công vụ Tông tồ từ chương 8 trở đi, chúng ta bắt gặp một
Saolô, ở Tacxô, là người Do thái, trí thức, thông thạo nhiều thứ tiếng miền Do
thái và Hy lạp, rất sùng đạo theo môn phái Gamaliên ở Giêrusalem. Cuộc đời phần
một của Phaolô là biệt phái nhiệt thành đi lùng sục bắt bớ Đạo Chúa, tham gia
vào vụ giết Têphanô và trên đường Đamát truy lùng các Kitô hữu.
Được ơn trở lại trên đường Đamat, Saolô được biến đổi để trở
nên chứng nhân vĩ đại là Phaolô,Tông Đồ dân ngoại. Cuộc đời phần hai của Phaolô
đã viết nên thiên anh hùng ca.
Sách Công vụ tông đồ kể lại: trên đường Đamat, Phaolô rong ruổi
trên yên ngựa hăng say truy bắt các Kitô hữu, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng từ
trời loé rạng bao lấy ông. Không bao giờ Phaolô còn thoát được ra ngoài ánh
sáng đó.Từ đó trở đi, Chúa Kitô đã trở thành tất cả đối với Phaolô.Từ đó trở
đi, chỉ có Chúa Kitô là đáng kể.
Khi đã biết Chúa Kitô thì “ những gì xưa kia tôi cho là có lợi,thì
nay,vì Đức Kitô,tôi cho là thiệt thòi.Hơn nữa tôi còn coi tất cả mọi sự là thiệt
thòi,so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô,Chúa của tôi.Vì Ngài,
tôi đành mất hết,và tôi coi tất cả như đồ bỏ,để được Đức Kitô và được kết hợp với
Người.Được như vậy,không phải nhờ sự công chính của tôi, sự công chính do luật
Môsê đem lại,nhưng nhờ sự công chính do lòng tin vào Đức Giêsu ( Pl 3,7-9). Từ
đó trở đi, Phaolô hiên ngang vì tư cách làm môn đệ Chúa Kitô và với tư cách ấy
Ngài tuyên xưng sự duy nhất, sự bình đẳng, tình huynh đệ thực sự giữa tất cả mọi
người:” Vì anh em,phàm ai đã được thanh tẩy trong Đức Kitô thì đã được mặc lấy
Đức Kitô: không còn Do thái hay Hy lạp, không còn nô lệ hay tự do, không còn
nam hay nữ, vì anh em hết thảy là một trong Đức Kitô Giêsu (Gal 3,27-28).Vì Đức
Kitô là “tất cả mọi sự và trong mọi người” ( Col 3,11). Phaolô hiên ngang được
sống và được chết cho Chúa Kitô.Các mối phúc thật được kết tinh nơi cuộc đời
Phaolô. Biết mình đã tin vào ai, Phaolô đã sung sướng sống nghèo, lấy việc lao
động đổi miếng ăn, không để giáo hữu phải cung phụng mình (1Cor 9,3-18 ;
2Cor11,8-10), sung sướng vì đã mất tất cả và chịu đủ thứ khốn khổ vì Chúa Kitô.
Phaolô không ngại trở nên hùng hồn kể về những “… lao tù đòn vọt,bao lần suýt
chết,năm lần bị người do thái đánh bốn mươi roi bớt một,ba lần bị đánh đòn,một
lần bị ném đá,ba lần bị đắm tàu,một đêm một ngày lênh đênh giữa biển khơi.Phải
chịu đủ thứ nguy hiểm bởi “phải thực hiện nhiều cuộc hành trình,gặp bao nguy hiểm
trên sông,nguy hiểm do trộm cướp,nguy hiểm do đồng bào,nguy hiểm vì dân ngoại,nguy
hiểm ở thành phố,trong sa mạc,ngoài biển khơi,nguy hiểm do những kẻ giả danh là
anh em;phải vất vả mệt nhọc,thường phải thức đêm,bị đói khát,nhịn ăn nhịn uống
và chịu rét mướt trần truồng” ( 2 Cor 11
23-27). Phaolô ra vào tù thường xuyên. Có lần, Ngài viết từ ngục thất
cho Timôthê: “anh đừng hổ thẹn làm chứng cho Chúa chúng ta,cũng đừng hổ thẹn vì
tôi,là kẻ bị tù vì Ngài”. Phaolô không hổ thẹn “vì tôi biết tôi đã tin vào ai
…” (2 Tim 1,8-12).Vì Đức Kitô “tôi phải lao đao khốn khó đến cả xiềng xích như
kẻ gian phi,nhưng Lời Thiên Chúa không bị xiềng xích” (2Tim 2,9). Phaolô đã
sung sướng tự hào cả khi ý thức những yếu đuối của mình “ Ơn Ta đủ cho con vì
chưng quyền năng trong yếu đuối mới viên thành” (2 Cor 12,9). Không gì có thể
làm nao núng lòng tin mãnh liệt ấy
“chúng tôi bị dồn ép tư bề nhưng không bị đè bẹp, hoang mang nhưng không
tuyệt vọng, bị ngược đãi nhưng không bị bỏ rơi, bị quật ngã nhưng không bị tiêu
diệt”( 2 Cor 4,8-9).
Vị Tông đồ dân ngoại đã nhiệt thành loan truyền Chúa Kitô với
tất cả thao thức “Khốn thân tôi,nếu tôi không rao giảng Tin mừng”( 1Cor 5,14).
Ngài luôn sống trong niềm tin tưởng yêu mến vào Đấng đã kêu gọi Ngài “tôi sống
trong niềm tin vào Con Thiên Chúa,là Đấng yêu mến tôi và thí mạng vì tôi”( Gal
2,20).
Vì Đức Kitô và vì Tin mừng, thánh nhân đã sống và chết cho sứ
vụ. Cuộc sống buôn ba vì Nước trời được điểm tô muôn ngàn vạn nét đẹp của
Phaolô mãi mãi được hát lên như một bài ca khải hoàn “Ai có thể tách chúng ta
ra khỏi tình yêu của Đức Kitô ? Phải chăng là gian truân,bắt bớ,đói khát,trần
truồng,nguy hiểm,gươm giáo? … Vì tôi thâm tín rằng sự chết hay sự sống,dù thiên
thần hay thiên phủ,dù hiện tại hay tương lai,hay bất cứ sức mạnh nào,trời cao
hay vực thẳm hay bất cứ tạo vật nào khác,không có gì có thể tách chúng ta ra khỏi
tình yêu Thiên Chúa thể hiện cho chúng ta trong Đức Giêsu Kitô,Chúa chúng ta” (
Rm 8,35-39).
3. Phêrô và Phaolô, tượng đài hiệp nhất
Giáo hội mừng kính hai thánh Tông đồ, hai cột trụ Giáo hội
cùng chung một ngày. Hai con ngưòi khác nhau từ cá tính đến thân thế nhưng cùng
chung một ơn gọi từ Chúa Kitô, cùng chung một niềm tin vào Chúa Kitô, chung một
sứ mạng Chúa Kitô trao phó và cuối đời cùng chịu tử đạo vì Chúa Kitô tại Roma.
Cùng chia sẽ một niềm tin, cùng thi hành một sứ mạng, Chúa Kitô đã đã đưa hai
Ngài đến một cùng đích, một vinh quang đội triều thiên khải hoàn. Hai con người
khác biệt ấy laị có những điểm tương đồng lạ lùng.Chúa Kitô đã nối những điểm
tương đồng ấy để tất cả được nên một ở trong Người. Thánh Phêrô, trước đây hèn
nhát, sợ hãi, chối Chúa, về sau yêu Chúa nồng nàn thiết tha. Thánh Phaolô, trước
kia ghét Chúa thậm tệ, sau này yêu Chúa trên hết mọi sự. Trước kia hai vị rất
khác biệt, bây giờ cả hai nên một trong tình yêu Chúa.
Sự nghiệp Tông đồ tiếp bước Chúa Kitô, hai vị hiệp nhất trong
cùng một lòng chân thành tuyên xưng, hiệp nhất trong một tâm huyết nhiệt thành
rao giảng để rồi mãi mãi hiệp nhất trong cùng một đức tin minh chứng. Mặc dù có
nhiều khác biệt về thành phần bản thân, về ơn gọi theo Chúa về hướng truyền
giáo, nhưng cả hai vị đã tạo nên sự hiệp nhất trong đa dạng. Cùng chịu tử đạo.
Cùng trở thành nền móng xây toà nhà Giáo hội. Cùng trở nên biểu tượng hiên
ngang của niềm tin Công Giáo. Hai Vì Sao Sáng được Giáo hội mừng chung vào một
ngày lễ 29 tháng 6. Hai Tông Đồ cột trụ đã trở nên tượng đài của sự hiệp nhất
trong Giáo hội. Hiệp nhất là một công trình được xây dựng với nhiều nổ lực của
con người dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Linh. “Khác nhau trong điều phụ, hiệp nhất trong điều
chính, yêu thương trong tất cả”, đó là khuôn vàng thước ngọc cho tinh thần hiệp
nhất trong Giáo hội (x. Làm nụ hoa trắng. ĐGM Vũ Duy Thống).
Đón nhận ánh sáng từ nơi Chúa Kitô, hoạt động truyền giáo
theo sự dẫn dắt của Chúa Thánh Linh, hai Thánh Tông Đồ Phêrô, Phaolô đã nên hai
vì sao sáng ngời, trở nên nền tảng hiệp nhất. Xin hai Ngài luôn nâng đỡ Giáo hội
hiệp thông.
Lm Giuse
Nguyễn Hữu An
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên Tháng Sáu
29 THÁNG
SÁU
Phê-rô và Phao-lô: Chết Cho Đức Tin
Giáo Hội
công bố cái chết tử đạo của hai Thánh Tông Đồ Phê-rô và Phao-lô. Và qua việc tưởng
niệm cái chết của các ngài, chúng ta cử hành chính cuộc sống của các ngài. Thật
vậy, cái chết không phải là kết cục của cuộc sống. Cái chết tựa như dấu ấn cuối
cùng mà Thiên Chúa đóng trên toàn bộ cuộc hiện hữu trần thế của con người.
Do đó,
cái chết của hai Thánh Tông Đồ Phê-rô và Phao-lô cũng đồng thời trình bày lịch
sử đời sống của các ngài. Cuộc sống của mỗi vị càng có ý nghĩa phi thường do bởi
mối quan hệ của các ngài với Đức Kitô, Đấng đã gọi các ngài đi theo Người. Đức
Kitô đã gọi Simon, con của Giôna, một ngư phủ ở Galilê, và đặt tên cho ông là
Phê-rô – nghĩa là “đá”. Người cũng đã gọi Sao-lô thành Tarsus, vốn là một kẻ
bách hại các Kitôhữu, và biến ông thành Phao-lô: vị Tông Đồ của các dân ngoại,
“một khí cụ do Ta tuyển chọn” (Cv 9,15).
Đời sống
của các ngài thật rất phi thường – nhờ ở quyền năng của Chúa Thánh Thần, Đấng
đã giúp các ngài làm chứng cho Đức Kitô chịu đóng đanh và phục sinh: “Người sẽ
làm chứng về Thầy; cả anh em nữa, cũng làm chứng về Thầy…” (Ga 15,26-27).
Cái chết
thảm khốc mà cả Phê-rô và Phao-lô đã trải qua ở Rôma vào thời Nê-ron chính là
tiếng nói cuối cùng của chứng tá ấy. Cái chết của các ngài – cái chết đổ máu vì
đức tin – là sự hoàn thành trọn vẹn sứ mạng làm chứng của các ngài. Chính vì
cái chết tử đạo ấy mà các ngài vẫn còn sống mãi một cách đặc biệt trong sự tưởng
niệm của Giáo Hội. Trước hết, các ngài vẫn tiếp tục sống trong Thiên Chúa, Đấng
“không phải là Thiên Chúa của kẻ chết nhưng là Thiên Chúa của người sống” (Mt
22,32). Các ngài vẫn sống trong Thiên Chúa cũng như tất cả chúng ta hiện đang sống
trong Thiên Chúa.
- suy
tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê
Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
29-6
Thánh
Phêrô và Thánh Phaolô Tông đồ (Lễ trọng)
Cv 12,1-11;
2Tm 4, 6-8.17-18; Mt 16,13-19
LỜI SUY
NIỆM: Ông Si-mon Phêrô thưa: “Thầy là Đấng Ki-Tô, Con Thiên Chúa hằng sống” Đức
Giêsu nói với ông: “Này anh Si-mon con ông Gio-na, anh thật là người có phúc,
vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng
ngự trên trời.” (Mt 16,16-17).
Lời tuyên xưng của Thánh Phêrô là nền tảng của Giáo Hội Chúa
Giêsu thiết lập tại trần gian này. Đức tin của chúng ta có được như ngày hôm
này cũng hoàn toàn do tình yêu Thiên Chúa ban cho chúng ta để được sống trong
Giáo Hội Chúa Ki-Tô. Lời chúc phúc của Chúa Giêsu cho Thánh Phêrô cũng là lời
Chúa đang chúc phúc cho mỗi một người trong chúng ta hôm nay. Ước gì mỗi một
người chúng ta luôn vui sống với lời chúc phúc, và được trở nên xứng đáng với lời
chúc phúc đó.
Mạnh Phương
Gương Thánh nhân
Ngày
29-06
Thánh PHÊRÔ TÔNG ĐỒ
Phêrô là
tên mà Chúa đặt cho Simon, có nghĩa là "Đá" Simon và Anrê em ông là những
dân chài chất phác ở biển Galilea. Anrê theo làm môn đệ của thánh Gioan tẩy giả.
Lần kia, khi Chúa Giêsu đi qua, thánh Gioan đã giới thiệu với hai môn đệ của
mình là Anrê và Gioan: "Đây là Con Thiên Chúa".
Anrê và
Gioan liền theo Chúa Giêsu. Về nhà, Anrê nói lại với Phêrô rằng: mình đã gặp Đấng
thiên sai. Hai anh em dẫn nhau đến gặp Chúa Giêsu. Nhìn họ với cặp mắt thần
linh, Chúa Giêsu bảo: - Anh là Simon, nhưng từ nay tên là Phêrô (Ga 1,35-42)
Simon
Phêrô gắn bó với Chúa Giêsu mặc dầu vẫn tiếp tục nghề chài lưới. Ông đến được
tiệc cưới tại Cana và được chứng kiến phép lạ đầu tiên của Chúa Giêsu cho thấy
thiên tính của Người.
Vài
tháng sau, Phêrô và Anrê giặt lưới bên bờ hồ, Chúa Giêsu lên một chiếc thuyền để
giảng dạy dân chúng. Sau đó Người nói với Phêrô: - Ra khơi mà thả lưới đánh cá.
Sau một
đêm làm việc mà không bắt được gì. Nhưng bây giờ Phêrô vẫn mau mắn vâng lời. Kết
quả thật lạ lùng, mẻ cá nhiều quá đến như muốn làm rách lưới. Bối rối trước sự
lạ và cảm thấy mình bất xứng không đáng ở gần Chúa Giêsu, Phêrô quỳ sụp dưới
chân Người mà nói: - "Xin hãy xa tôi vì tôi là kẻ tội lỗi".
Chúa
Giêsu trả lời: - "Đừng sợ, từ nay anh sẽ là kẻ chài lưới bắt người" .
Rồi đây
ông sẽ lôi kéo nhiều tâm hồn về với Chúa như số cá nhiều vô kể ông đã lưới được.
Ông đã từ bỏ tất cả : gia đình, thuyền lưới mà theo Chúa Giêsu. Khi chọn 12
tông đồ, Chúa Giêsu đặt ông đứng đầu cả nhóm, vào đầu tháng 4, sau khi hoá bánh
ra nhiều, Chúa Giêsu truyền cho các tông đồ qua bên kia bờ hồ. Gió nổi lên dữ dội
: Chúa Giêsu đến với các ông. Mệt nhọc chèo chống ngược gió trong đêm tối, các
ông tưởng là bóng ma và lên tiếng kêu la. Chúa Giêsu trấn an: - "Hãy vững
lòng, chính là Ta, đừng sợ".
Phêrô liền
kêu ngay : - "Lạy Thày, xin truyền cho tôi được đi trên mặt nước mà đến với
thày".
Người bảo
: - "Hãy đến đây".
Và Phêrô
gieo mình đến với Chúa Giêsu. Nhưng sau phút giây tin tưởng ban đầu, thấy gió
thổi mạnh, ông sợ và bắt đầu chìm xuống hốt hoảng ông kêu cứu : - "Lạy
Chúa xin cứu tôi". Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông và trách ông đã yếu tin
(Mt 6,22-33)
Hôm sau,
Chúa Giêsu đề cập đến mầu nhiệm Thánh Thể lần đầu tiên. Một số môn đệ bỏ đi,
lúc đó Người quay lại hỏi các tông đồ xem có muốn bỏ đi không ? Phêrô trung tín
đáp lời: - "Lạy Ngài, chúng tôi sẽ bỏ đi theo ai, Ngài có những lời mang đến
sự sống đời đời" (Ga 6,67-68)
Một năm
sau Chúa Giêsu đặt vấn đề với các tông đồ: - "Còn các anh, các anh nói tôi
là ai ?"
Mau mắn,
Phêrô đã chứng tỏ đức tin của mình : - "Ngài là đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng
sống".
Đáp lại,
Chúa Giêsu đã khen thưởng Phêrô và hứa hẹn : - "Và Ta, Ta bảo ngươi. Ngươi
là đá và trên đá này. Ta sẽ xây Hội Thánh của ta, và quyền môn Âm phủ sẽ không
thắng nổi. Ta sẽ trao cho ngươi chìa khoá nước trời, và điều gì dưới đất ngươi
cầm buộc, thì cũng sẽ bị cầm buộc trên Trời, và điều gì dưới đất ngươi tháo cởi
thì cũng sẽ được tháo cởi trên trời" (Mt 16,13-19)
Phêrô đã
nhận được lời khen thưởng và lời hứa hẹn rất cao trọng. Nhưng khi nghe Chúa
Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn sắp tới, ông đã vội vàng can ngăn, khiến Chúa
Giêsu phải quở trách ông. Đức tin của ông chưa thực sự kiên vững như đá. Phải
còn qua nhiều thăng trầm nữa, Phêrô mới thực sự trở thành mẫu người thủ lãnh của
Giáo hội.
Nhằm đào
tạo ông, Chúa Giêsu đã cho ông trực tiếp tham gia vào cuộc phục sinh cho con
gái ông Giairô (Mc 5,37). Bấy giờ, Người dẫn các ông lên núi để cho chứng kiến
cuộc biến hình đầy uy nghi sáng láng như mặt trời, áo Người với Môsê và Elia ;
đã nghe tiếng nói từ trời cao nhắn nhủ: - "Ngài là con chí ái của ta, kẻ
Ta đã sủng mộ, các ngươi hãy nghe lời Người" (Mt 17,1-8).
Những
săn sóc đặc biệt kia phải gây ảnh hưởng mạnh nơi tâm hồn Phêrô. Một lần kia khi
có người thanh niên giàu có đến gặp Chúa Giêsu mà không theo Chúa được chỉ vì của
cải. Phêrô đã mạnh dạn thưa: - "Này chúng con đã bỏ mọi sự mà theo
Thày" (Mt 19,27)
Đối với
ông chỉ có điều này là quan trọng. Còn nhiều điều ông chưa hiểu được, chẳng hạn
như việc Thày khiêm tốn quỳ xuống rửa chân cho các tông đồ ngày thứ năm tuần
thánh (Ga 13,7)
Tuy
nhiên Phêrô vẫn xác tín vào điều kiện cấp thiết phải trung kiên theo Chúa. Ông
đã thưa với Chúa trọn cả tâm tình quả cảm của mình : - "Tôi sẽ thí mạng sống
tôi vì thày".
Dĩ nhiện
nhiệt tình còn phải được chứng nghiệm bởi việc làm. Phêrô chưa biết, chưa lượng
định nổi khả năng của mình. Đầy cảm thông Chúa Giêsu báo trước cho ông biết rằng:
- "Quả thật, ta bảo ngươi : gà sẽ không gáy cho tới lúc ngươi sẽ chối Ta
ba lần" (Ga 13,36-38)
Cuộc khổ
nạn của Chúa Giêsu bắt đầu, Phêrô rút gươm chém đứt tai một binh lính để mong bảo
vệ Thày. Sau hành vi bộc phát ấy, Phêrô như nhụt hết nhuệ khí cùng với lưỡi
gươm, ông trút trở lại bao theo lời thày, đúng như lời tiên tri báo trước, ba ần
ông đã chối thày. Gà lên tiếng gáy, Chúa Giêsu nhìn lại và Phêrô bừng tỉnh và hối
hận nước mắt chảy dài (Ga 18,1-27)
Sau cuộc
khổ nạn và tử nạn, Chúa Giêsu sống lại, hiện ra nhiều lần. Tại bờ hồ Tibêria,
Người đã hiện ra với Phêrô và các bạn khi họ đang thả lưới đánh cá. Gioan nhận
ra Người và nhắn nhủ cho Phêrô biết : - "Chúa đó".
Với một
nhiệt tình xưa, Phêrô vội cuốn áo gieo mình xuống biển đến gặp thầy. Ba lần
Chúa Giêsu đã hỏi ông: - Con có mến Thày không ?
Phêrô trả
lời : - Lạy Chúa, Chúa thông biết mọi sự, Chúa biết tôi yêu mến Chúa
Ba lần
xác quyết tình yêu xóa bỏ ba lần chối Chúa. Lúc ấy Chúa Giêsu trao phó sứ mệnh
cho ông : - "Hãy chăn dắt đoàn chiên Ta".
Và Người
thêm : - "Khi ngươi còn trẻ, ngươi tự thắt lưng mình và đi đâu tuỳ ý,
nhưng khi đã về già, ngươi sẽ giang tay ra và người khác sẽ thắt lưng cho và
lôi đi nơi ngươi không muốn" (Ga 21,15-18)
Từ đây
Phêrô lãnh nhiệm vụ điều khiển cộng đoàn. Ngài đã đề nghị chọn một tông đồ thế
chân cho Giuda. Ngày lễ Hiện xuống, Ngài là tông đồ đầu tiên công khai rao giảng
Tin Mừng, Chúa Kitô phục sinh 3000 người trở lại sau bài giảng ấy. Thật là một
mẻ lưới lạ lùng.
Tại cửa
đền thờ, Phêrô thấy một người què từ lúc mới sinh, Ngài nói với hắn : -
"Vàng bạc tôi không có, song có gì tôi cho anh : nhân danh đức Giêsu Kitô
người Nazareth, anh hãy bước đi.
Người
què liền khỏi bệnh và nhảy lên vì vui sướng. Sau phép lạ này, thánh Phêrô giảng
lần thứ hai cho dân. Lần này số người trở lại lên tới 5000 người. Thành công lớn
lao này một cho các đầu mục trong dân bực tức. Họ cấm các tông đồ không được
rao giảng về Chúa Kitô nữa. Nhưng đầy can đảm thánh Phêrô trả lời : - Vâng lời
các ông hơn là vâng lời Thiên Chúa có phải lẽ không ?
Các tín
hữu quây quần bên các thánh tông đồ, họ mang của cải đặt dưới chân các Ngài để
mưu ích chung cho mọi người. Annaya và Saphira tiếc của còn muốn nên danh giá.
Vợ chồng hắn nói dối là đã dâng hết, khiến lần lượt họ ngã chết ngay dưới chân
Phêrô (Cv 5,1-11). Các phép lạ Ngài thực hiện ngày càng nhiều: tại Lyda, Ênêa
liệt giường được lành mạnh, tại Giophê, chị Tabihta đã chết hai ngày được sống
lại. Bóng của Ngài cũng chữa lành các bệnh nhân.
Thánh
Phêrô rảo khắp xứ Giudea rao giảng nước Chúa. Ngài bị Hêrôđê ra lệnh tống giam,
nhưng đã được cứu thoát cách lạ lùng. Ngài chủ tọa công đồng Gierusalem, quyết
định rằng: các lương dân gia nhập Kitô giáo không phải giữ luật cắt bì.
Thánh
Phêrô còn đi rao giảng bên ngoài đất Palestina, Ngài tới Antiôkia, xây dựng
Giáo hội tại đây. Sau đó Ngài đi Rôma và biến nơi này thành trung tâm của Kitô
giáo. Thời Nêrô cầm quyền, Giáo hội bắt đầu bị bách hại. Thánh Phêrô bị tù và
được giải cứu bởi các lính gác trở lại đạo. Ngài trốn đi khỏi thành.
Nhưng vừa
tới cửa, Ngài gặp thấy Chúa Giêsu vác thập giá tiến vào, thánh tông đồ hỏi Chúa
: - Thày đi đâu dây ?
- Ta vào
Roma để chịu đóng đinh một lần nưã.
Thánh
tông đồ đã hiểu, Ngài trở vào thành để lãnh nhận án đóng đinh thập giá. Theo chứng
của Origênê, thánh Phêrô đã xin được đóng đinh lộn đầu xuống đất vì thấy mình
không đáng được chết cùng một cách như Thày.
+ Mộ
Ngài được tìm thấy tại chính đền thờ thánh Phêrô ở Rôma ngày nay.
Ngày
29-06
Thánh PHAOLÔ TÔNG ĐỒ
Phaolô
thành Tarsê không phải là vị thánh của hết mọi người. Nhiều Kitô hữu tốt cảm thấy
đối nghịch với Ngài vì thấy Ngài cứng cỏi, khô khan, thiếu hòa giải. Những người
đương thời với Ngài cũng cảm nghĩ về Ngài như vậy. Không kể chi đến các bạn đồng
liêu của Ngài. Ngay đến các thánh trong Giáo hội như Phêrô, Marcô và Barnaba đếu
có lần xích mích với Ngài. Dịu dàng như Giacôbê mà cũng phải khuyên thánh nhân
phải biết khéo léo hơn.
Nhưng rồi
cuối cùng, tất cả đều phải nhìn nhận Ngài với niềm kính phục và tình thương mến.
Đó là kinh nghiệm chung đối với những ai lúc đầu cảm thấy đối nghịch với
Phaolô, rồi sau đó ngỡ ngàng khi biết rõ Ngài trong các thư tín và sách công vụ
sứ đồ. Ngài thật là một con người bất khuất, trung tín và rất thân tình với anh
em. Sớm hay muộn, sau khi cởi bỏ lớp vỏ sần sùi bên ngoài đi người ta thấy rõ
tính chất nhân bản và sự thánh thiện hàm ẩn của Ngài.
Thánh
Phaolô sinh tại thành Tarse một thành phố trù phú miền nam Tiểu Á.
Cha mẹ
Ngài là những người thế giá, có quyền công dân Rôma. Ngài được giáo dục để trở
thành một người biệt phái đúng nghĩa. Ngài được thày Gamaliel dạy dỗ thần học.
Người người đều kỳ vọng ở người than niên thông minh này khi anh về Giêrusalem
khoảng một năm sau khi Chúa Giêsu bị đonh đinh. Kỳ vọng ấy đã thành sự, nhưng
theo một đường lối không lường trước được. Mọi người đều biết là anh Phaolô đã
có mặt trong cuôc tử đạo thánh Stephanô và đã nghe Ngài cầu nguyện cho những kẻ
sát hại mình.
Chẳng
bao lâu sau trên đường về Damas, Saolê (tên cũ của Phoalô) đã được thấy Chúa
Giêsu phục sinh. Người biến đổi Phaolô từ một kẻ bách hại thành một lãnh tụ
Kitô giáo.
Ngay sau
khi lãnh nhận bí tích thanh tẩy, Phaolô, lui vào sa mạc để suy nghĩ cầu nguyện
trong hai năm. Sau đó Ngài trở lại Damas. Như vậy phải đợi ba năm sau, Phaolô mớilên
Giêrusalem bàn luận với các tông dồ. Và thánh nhân lại trở về Tarsê. Trong khoảng
10 năm (34 - 44). Chúng ta không thấy Phaolô xuất hiện. Đây phải là khoảng thời
gian mà với sự trợ lực của Thiên Chúa, trí khôn của thánh nhân xây dựng cây cầu
nối giữa Do thái giáo với Kitô giáo, giữa dân Do thái với dân ngoại. Việc nối kết
này là món quà lớn lao nhất thánh nhân đã trao tặng cho thế giới.
Dĩ nhiên
thánh Phaolô không phải là người đầu tiên rửa tội cho một lương dân. Thánh
Phêrô đã rửa tội cho Cornêliô. Thánh Philipphê đã rao giảng Tin Mừng ở Samaria
và rửa tội cho hoạn quan người Ethiôpia. Nhưng việc rao giảng có hệ thống cho
những người không phải là Do thái chỉ bắt đầu ở Antyiôkia vào đầu thập niên 40.
Thánh Barnaba được các tông đồ sai đi xem xét tình hình. Nhưng thánh nhân đã đi
xa hơn. Ngài nghĩ tới Phaolô còn đang sống âm thầm ở Tarse và đến tìm ông.
Thánh Phaolô trở về Antiôkia với thánh Barbnaba. Từ đó thánh nhân
hiến trọn
đời cho công cuộc truyền giáo. Ngài bỏ vai trò của Maria và lãnh lấy vai trò của
Mattha. Nhà học giả và chiêm niệm trở thành thầy dạy và nhà giảng thuyết.
Hết cuộc
hành trình này tiếp đến cuộc hành trình khác, thánh Phaolô không ngừng bước
chân đi rao giảng Tin Mừng. Ngài đã đi truyền giáo ở Chypre, Tiểu Á và
Maceđonia, Hy Lạp. Mỗi khi Ngài đi đến đâu là ở đó nổi lên cơn giông tố nhiệt
tình một bên và ghen ghét bên kia, nhốt tù, bị ném đá, đánh đập, bị đắm tàu và
yếu đau và cả đến thất vọng nữa, nhưng Ngài vẫn tiếp tục công việc. Mỗi khi đến
nói chuyện ở hội đường, Ngài trích thánh kinh, ở công trường, Ngài trích thơ
văn cổ và từ nơi đó phát sinh một trung tâm Kitô giáo. Trong 12 năm trời, Ngài
đã biến đổi cộng đoàn Do thái nhỏ bằng thành bào thai của một tôn giáo hoàn cầu.
Năm 57,
thánh Phaolô trở về Giêrusalem. Bạn bè xin Ngài đừng đi. Họ biết rằng: hội đồng
công tọa ghét Ngài, ghét cay ghét đắng mà Giáo hội nhỏ bé không đủ sức bảo vệ
cho Ngài, Ngài vẫn bất khuất ra đi và trong vòng một tuần lễ, mọi sự xem ra đều
ổn thỏa, nhưng rồi lộn xộn xảy ra, Phaolô lại được cứu thoát khỏi bọn đấu tố,
nhờ sự can thiệp của đội lính canh người Rôma. Tiếp sau đó là hai năm tù tội (bất
công vì nhà cầm quyền Rôma muốn được qùa hối lộ). Trong thời gian này, Phaolô vẫn
dùng cơ hội thuận tiện để rao giảng Tin Mừng.
Bị áp bức
bởi Festô, Phaolô nại đến sự che chở của hoàng đế (đối với công dân Rôma) và được
gởi về Rôma. Con tàu bị bão đánh và bể nát ở bờ biển Malta. Dip này cho thấy
tài điều khiển bẩm sinh của Phaolô trong trường hợp khẩn trương. Tới mùa Xuân
năm 60 (hay 61 ) đoàn người tới thủ đô. Thánh Phêrô đã có mặt ở đây và Phaolô
lui vào bóng tối. Về những chuyến du hành của Phaolô đi Tây Ban Nha và về cận
Đông, chúng ta không có đủ tài liệu. Truyền thống nói tới việc Ngài bị tù tội lần
thứ hai dưới thời Nêrô và cho biết Ngài bị chém đầu khoảng năm 66 ở Tre
Fontana.
Khi
Phaolô tới Roma, Phêrô đã có mặt, Tin Mừng đã được rao giảng, bí tích đã được cử
hành, cólẽ Phúc âm đã được Marcô khởi soạn. Vậy đâu là phần đóng góp của Phaolô
như là cột trụ Chúa Giáo hội ?
Trước hết
phải kể đến nhiệt tâm và gương mẫu cuộc sống của thánh nhân. Nhưng phần chính yếu
thánh nhân mang lạị là nền tảng vững chắc về tri thức của Giáo hội giúp con
thuyền của ngư phủ đương đầu với bão tố. Ngài không thích mơ hồ, nhưng quan tâm
tới từng hệ luận tàng ẩn bên trong giáo thuyết. Thực ra nói "giáo thuyết của
Phaolô" thì không chính xác lắm, Ngài không sáng nghĩ ra giáo thuyết.
Nhưng Ngài khai sáng ra những gì đã lãnh nhận được. Chẳng hạn khi nói "
Chúa Giêsu là đức Kitô" Ngài dựa ra một giải thích hoàn toàn mới mẻ về Cựu
ước, với những ý niệm: Giáo hội là Israel mới, ơn thánh thay thế luật Môisê. Đức
Kitô là Adam mới, là "hình ảnh" hoàn hảo của Thiên Chúa.
Từ lời gọi
"Saolê, Saolê, sao ngươi tìm bắt TA ?" Ngài đã khai triển giáo thuyết
về nhiệm thể : "đức Kitô là tất cả mọi sự trong mọi người" (Cl 3,11).
Từ dụ ngôn những người làm vườn nho, Ngài diễn nghĩa cho thấy Israel cũ và
Giêrusalem cũ bị thay thế bởi Giêrusalem mới "nơi không còn lương dân hay
Do thái, man rợ hay Scythia, nô lệ hay tự do"
Có lẽ
giáo thuyết về công giáo tính của Giáo hội là phần đóng góp tiêu biểu nhất của
Phaolô, khiến Ngài được mệnh danh là tông đồ dân ngoại. Thánh Phêrô còn ngập ngừng
chứ như thánh Phaolô thì không chịu thỏa hiệp. Chính Ngài cho thấy rõ thế nào
và tại sao Giáo hội phải là công giáo phổ quát và công giáo tính bao hàm những
gì.
(daminhvn.net)
29
Tháng Sáu
Ngài Là Cha Tôi
Truyện cổ Roma thường ghi lại các cuộc chiến
thắng khải hoàn của các vị Hoàng đế. Sau một lần thắng trận, các vị hoàng đế
thường hướng dẫn các đoàn quân tiến qua các ngã phố cho dân chúng tung hô.
Lần kia, các đường phố đều đông nghẹt. Người
ta phải dựng một khán đài đặc biệt để hoàng gia có thể theo dõi cuộc diễu hành.
Khi hoàng đế và quân đội tiến đến gần khán đài nơi hoàng hậu và các công chúa,
hoàng tử đang chờ đợi, người ta kinh ngạc vô cùng vì vị hoàng tử nhỏ nhất đã rời
khỏi khán đài và chạy vụt đến chiến xa của hoàng đế.
Những người vệ binh có trách nhiệm giữ an
ninh hai bên đường đã chận hoàng tử lại. Họ giải thích cho cậu biết rằng: xa
giá đang tiến lại gần chính là xa giá của hoàng đế. Không ai được phép đến gần...
Vị hoàng tử nhỏ điềm nhiên trả lời: "Ngài là hoàng đế của các ông, còn đối
với tôi thì ngài là cha tôi".
"Ngài là cha tôi": đó phải là
danh xưng mà chúng ta có quyền sử dụng để gọi Thiên Chúa. Ðó cũng là danh xưng
nói lên mối liên hệ mật thiết mà Thiên Chúa luôn muốn thắt chặt với từng người
trong chúng ta.
"Ngài là cha tôi": danh xưng ấy
cũng cho phép chúng ta khẳng định về giá trị của con người chúng ta. Dù chúng
ta có bất tài, yếu hèn, tội lỗi đến đâu, chúng ta vẫn có thể gọi Chúa là Cha.
"Ngài là cha tôi": danh xưng ấy
không cho phép chúng ta thất vọng về chính mình. "Hãy trở nên chính
mình". Ðó là mệnh lệnh mà Thiên Chúa dành cho từng người chúng ta. Thiên
Chúa yêu thương từng người trong chúng ta và yêu thương chúng ta vì những cá biệt
của từng người.
Hôm nay chúng ta mừng
trọng thể hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô. Hai trụ cột của Giáo hội, nhưng đồng
thời cũng là hai tính khí khác nhau, có khi lại xung khắc nhau.
Một người xuất thân
từ một dân chài, nóng nảy, cục mịch. Một người xuất thân là một thư sinh học rộng,
hiểu sâu.
Hai trình độ khác
nhau, hai tính tình khác nhau, nhưng mẫu số chung nối kết hai tâm hồn: đó là cuộc
gặp gỡ với Ðức Kitô. Cuộc gặp gỡ ấy cũng diễn ra trong hai trường hợp khác
nhau. Một người chỉ thực sự khám phá ra con người của Ðức Kitô sau ba lần phản
bội. Một người chỉ nhận biết Ngài sau những lần truy lùng gắt gao các môn đệ của
Ngài... Một người đã nhận ra tình yêu của Ngài qua những giọt nước mắt của sám
hối, một người đã gặp gỡ Ngài sau một lần ngã ngựa đớn đau.
Hai tính khí khác
nhau, hai trực giác khác nhau, hai đường hướng hoạt động tông đồ khác nhau,
nhưng đã gặp gỡ nhau trong tình yêu Chúa và bổ túc cho nhau để xây dựng Giáo hội
của Chúa.
Hai thánh tông đồ
Phêrô và Phaolô vừa là hình ảnh đa diện phong phú của Giáo Hội, vừa là biểu
trưng của Tình Yêu của Chúa đối với chúng ta. Thiên Chúa yêu thương chúng ta
trong sự yếu hèn, thiếu sót của chúng ta. Tình yêu đó không đòi hỏi chúng ta phải
chối bỏ con người tự nhiên của chúng ta. Trái lại Chúa muốn sử dụng tất cả những
khuyết điểm, những giới hạn của con người chúng ta để làm nổi bật sức mạnh và sự
khôn ngoan của Ngài.
(Lẽ Sống)
Thứ Bẩy 29-6
Thánh Phêrô và Thánh Phaolô
(c. 64?)
Thánh Phêrô:
Thánh sử Máccô chấm dứt phần thứ nhất của Phúc Âm với một tuyệt đỉnh thắng lợi.
Sau khi ghi lại nhiều sự hồ nghi, hiểu lầm và chống đối Ðức Giêsu, giờ đây
Phêrô tuyên xưng đức tin: "Thầy là Ðấng Thiên Sai" (Máccô 8:29b). Ðó
là một trong những giây phút huy hoàng của cuộc đời Thánh Phêrô, kể từ ngày
ngài được kêu gọi ở Biển Galilê để trở thành kẻ lưới người.
Tân Ước rõ ràng cho thấy Phêrô là vị lãnh đạo các tông đồ, được
Ðức Giêsu chọn với một tương giao đặc biệt. Cùng với Giacôbê và Gioan, Phêrô
được đặc ân chứng kiến sự Biến Hình, sự sống lại của một đứa trẻ đã chết và sự
thống khổ trong vườn Cây Dầu. Bà mẹ vợ của Phêrô bị Ðức Giêsu quở trách. Ngài
được sai đi với Gioan để chuẩn bị cho lễ Vượt Qua trước khi Ðức Giêsu từ trần.
Tên của ngài luôn luôn đứng đầu các vị tông đồ.
Và Phêrô là người duy nhất được Ðức Giêsu nói, "Này Simon con
ông Giôna, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh
điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Ðấng ngự trên trời. Bởi thế, Thầy bảo với anh:
anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Ðá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của
Thầy,và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá
Nước Trời. Anh cầm buộc gì dưới đất, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; anh
tháo cởi điều gì dưới đất, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy" (Mátthêu
16:17b-19).
Nhưng các chi tiết xác thực của Phúc Âm cho thấy các thánh sử
không xu nịnh Phêrô. Hiển nhiên ngài là một người không biết giao tế. Và đó là
sự an ủi lớn lao cho chúng ta khi thấy Phêrô cũng có những yếu đuối con người,
ngay cả trước mặt Ðức Giêsu.
Phêrô đã độ lượng hy sinh mọi sự, tuy nhiên ngài vẫn có thể hỏi
một câu thật nông cạn như trẻ con, "Chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy,
vậy chúng con sẽ được gì?" (x. Mt 19:27). Ngài phải chịu sự tức giận vô
cùng của Ðức Kitô khi chống đối ý tưởng của một Ðấng Thiên Sai đau khổ:
"Satan, hãy lui ra sau Ta! Anh cản lối Ta. Tư tưởng của anh không phải là
tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người" (Mt. 16:23b).
Phêrô sẵn sàng chấp nhận lý thuyết về sự tha thứ của Ðức Giêsu,
nhưng dường như chỉ trong giới hạn bảy lần. Ngài đi trên mặt nước khi vững tin,
nhưng bị chìm khi hồ nghi. Ngài không để Ðức Giêsu rửa chân cho mình, nhưng lại
muốn toàn thân được sạch. Ngài thề không khi nào chối Chúa trong bữa Tiệc Ly,
và sau đó lại thề với người tớ gái là ngài không biết người ấy. Ngài trung
thành chống lại sự bắt giữ Ðức Giêsu bằng cách chém đứt tai tên Man-khô, nhưng
sau cùng ngài lẩn trốn với các tông đồ khác. Trong sự phiền muộn vô cùng, Ðức
Giêsu đã nhìn đến ngài và tha thứ cho ngài, và Phêrô đi ra ngoài khóc lóc thảm
thiết.
Thánh Phaolô: Nếu giả như có nhà truyền giáo Hoa Kỳ kêu
gọi phải chấp nhận chủ nghĩa Mác-xít chứ đừng tôn trọng Hiến Pháp, thì phản ứng
tức giận sẽ giúp chúng ta hiểu cuộc đời Thánh Phaolô hơn khi ngài bắt đầu rao
giảng là chỉ có Ðức Kitô mới cứu chuộc được chúng ta. Ngài từng là người
Pharixiêu hơn ai hết, trung thành với luật Môisen hơn ai hết. Nhưng bây giờ
bỗng dưng ngài xuất hiện trước các người Do Thái như một người lạc giáo của Dân
Ngoại, một kẻ phản bội và chối đạo.
Tâm điểm đức tin của Phaolô thật đơn giản và tuyệt đối: chỉ Thiên
Chúa mới có thể cứu chuộc nhân loại. Không một nỗ lực nào của con người -- ngay
cả việc tuân giữ lề luật cặn kẽ nhất -- có thể tạo nên công trạng để chúng ta
có thể dâng lên Thiên Chúa như của lễ đền tội và đền đáp các ơn sủng. Ðể được
cứu chuộc khỏi tội lỗi, khỏi sự dữ và cái chết, nhân loại phải triệt để mở lòng
cho quyền năng cứu độ của Ðức Giêsu Kitô.
Phaolô không bao giờ mất sự yêu quý dòng dõi Do Thái của ngài, mặc
dù ngài tranh luận nhiều với họ về sự vô dụng của Luật mà không có Ðức Kitô.
Ngài nhắc nhở cho Dân Ngoại biết rằng họ được tháp nhập vào tổ tiên của người
Do Thái, là những người được Chúa chọn, là con cái của lời đã hứa.
Vào ngày 29-6, chúng ta tưởng nhớ sự tử đạo của hai vị tông đồ.
Ngày tháng này có từ năm 258, dưới thời bách hại của Valerian, khi các tín hữu
tìm cách lấy xác của hai ngài để khỏi rơi vào tay các kẻ bách hại.
Kinh Thánh không ghi lại cái chết của Thánh Phêrô và Phaolô, hoặc
bất cứ vị Tông Ðồ nào, ngoại trừ Thánh Giacôbê con ông Giêbêđê (TVCÐ 12:2),
nhưng qua các bài đọc và truyền thuyết có từ thời Giáo Hội tiên khởi, các ngài
đã tử đạo ở Rôma dưới thời Hoàng Ðế Nêrô, và được chôn cất ở đây. Là một công
dân Rôma, có lẽ Thánh Phaolô bị chặt đầu. Còn Thánh Phêrô, được biết ngài bị
treo ngược đầu trên thập giá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét