Thứ Tư Tuần Thánh
Is
50,4-9a ; Tv 68 ; Mt 26,14-25.
Bài đọc Is 50,4-9a
4 Đức Chúa là Chúa Thượng
đã cho tôi nói năng như một người môn đệ,
để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức.
Sáng sáng Người đánh thức, Người đánh thức tôi
để tôi lắng tai nghe như một người môn đệ.
5 Đức Chúa là Chúa Thượng đã mở tai tôi,
còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui.
6 Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn,
giơ má cho người ta giật râu.
Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ.
7 Có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi,
vì thế, tôi đã không hổ thẹn,
vì thế, tôi trơ mặt ra như đá.
Tôi biết mình sẽ không phải thẹn thùng.
8 Đấng tuyên bố rằng tôi công chính, Người ở kề bên.
Ai tranh tụng với tôi ? Cùng nhau ta hầu toà !
Ai
muốn kiện cáo tôi ? Cứ thử đến đây coi !
9 Này, có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ
tôi,
ai còn dám kết tội ?
Đáp ca Tv 68,8-10.21bcd-22.31 và 33-34 (Đ. c. 14bc)
Đáp
: Lạy Chúa Trời,
đây giờ phút thi ân,
xin
đáp lại, vì ơn cả nghĩa dày.
8 Âu
cũng vì Ngài, mà con bị người đời thoá mạ,
chịu nhuốc nhơ phủ lấp
mặt mày.
9 Anh
em nhà kể con như người dưng nước lã,
hàng máu mủ xem con bằng
khách lạ mà thôi.
10 Vì
nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà con phải thiệt thân.
Lời kẻ thoá mạ Ngài, này
chính con hứng chịu. Đ.
21bcd Nỗi sầu riêng, mong người chia sớt,
luống công chờ, không
được một ai ;
đợi người an ủi đôi lời,
trông mãi trông hoài mà
chẳng thấy đâu !
22 Thay
vì đồ ăn, chúng trao mật đắng,
con khát nước, lại cho
uống giấm chua. Đ.
31 Tôi
sẽ hát bài ca chúc mừng Danh Thánh,
sẽ dâng lời cảm tạ tán
dương Người.
33 Những
ai nghèo hèn, xem đấy mà vui lên,
người tìm Thiên Chúa,
hãy nức lòng phấn khởi.
34 Vì
Chúa nhận lời kẻ nghèo khó,
chẳng coi khinh thân hữu
bị giam cầm. Đ.
Tung hô Tin Mừng
Muôn lạy Vua Kitô, vì vâng lời Thánh Phụ, Ngài đã chịu dẫn
đi đóng đinh vào thập giá, như con chiên hiền lành bị dẫn đi làm thịt.
Tin Mừng Mt
26,14-25
14 Bấy giờ, một người
trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp các thượng tế 15 mà nói : "Tôi nộp
ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định cho hắn
ba mươi đồng bạc. 16
Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.
17 Ngày thứ nhất trong tuần
bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giê-su : "Thầy muốn chúng con
dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu ?" 18 Người bảo : "Các anh đi vào thành, đến nhà một người
kia và nói với ông ấy : "Thầy nhắn : thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến
nhà ông để ăn mừng lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy." 19 Các môn đệ làm y như Đức
Giê-su đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua.
20 Chiều đến, Đức Giê-su vào bàn tiệc với mười hai
môn đệ. 21 Đang bữa ăn, Người nói : "Thầy
bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy." 22 Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người :
"Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao ?" 23 Người đáp : "Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp
Thầy. 24 Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã
chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người : thà nó đừng sinh ra thì
hơn !" 25 Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi :
"Ráp-bi, chẳng lẽ con sao ?" Người trả lời : "Chính anh nói đó
!"
Suy Niệm:
Bài thương khó hôm nay dàn ra
những cảnh đối nghịch giữa thiện và ác. Sự bài trí xen kẽ liên tiếp đã tạo nên
nét bi hùng. Giuđa và Phêrô là biểu tượng của nhóm hành ác. Còn Ðức Giêsu mẫu
người của thiện tâm. Trình thuật khởi đầu kể những toan tính, những mưu kế phản
bội của Giuđa - bên cạnh kế hoạch yêu thương của Ðức Giêsu trong việc chuẩn bị
mừng lễ Vượt Qua sau hết với các môn đệ thân yêu. Cả hai kế hoạch thiện -
ác đều dần dần được thực hiện: Người môn đệ sẽ bội phản, nhưng đổi lại,
hành vi yêu thương của Thầy vẫn đầy tràn qua việc thiết lập Bí Tích Tình Yêu.
Ðoạn sau chót của trình thuật cho thấy rõ: đây là thời của thế gian, nên sự ác
trổi vượt hơn với việc loan báo Tông Ðồ Phêrô nhẹ dạ chối Thầy. Nơi các môn đệ
kẻ thì phản bội, người thì chối từ. Còn Thầy Giêsu dù thế nào đi nữa vẫn một mực
trung tín.
Cầu Nguyện:
Lạy Thầy Giêsu, chúng con
không biết diễn tả tâm tình cảm mến của chúng con như thế nào trước tình yêu vô
bờ của Thầy. Cảm nghiệm của Thánh Phaolô cũng là cảm nghiệm của chúng con lúc
này: "Ở đâu có tội lỗi đầy tràn, ở đó ân sủng càng chan chứa". Thầy
Giêsu chỉ dùng chiến thuật yêu thương để chống lại và cảm hóa sự ác. Cùng với
Thầy và theo gương Thầy, chúng con tập quen yêu thương. Chỉ khi yêu thương,
chúng con mới thực sự là môn đệ thân tín của Thầy. Amen.
(Lời Chúa trong giờ kinh gia đình)
Tiệc Ly Lời Tâm Huyết
Một phóng viên báo chí người
Anh bị cầm tù trong những tháng năm cách mạng văn hóa của thời Mao Trạch Ðông.
Lúc được trả tự do, ông viết một bài báo với nhan đề: "Thiên Chúa Giáng
Sinh" của linh mục Char. Câu chuyện được kể lại như sau:
Tôi bị giam ở trong một trại
giam bên Trung Quốc. Trong trại có một linh mục cùng bị giam tên là Char, 40 tuổi,
người Trung Quốc và là linh mục dòng Sitô. Ở trong tù, tôi phải ăn uống cực khổ,
chịu kỷ luật khắt khe và công tác lao động lại nặng nề. Chúng tôi phải đào đất
và gánh những gánh thật nặng lên đổ trên một ngọn đồi cao. Linh mục Char luôn
nêu gương bác ái. Ngài không phải là con người có sức lực lưỡng, nhưng ai mệt
thì được ngài gánh giúp, ai nặng gánh không nổi thì được ngài đổi gánh cho nhẹ
hơn của mình. Ngài luôn vui vẻ khích lệ anh em, trong trại ai ai cũng mến phục.
Tôi là người Công giáo, nhưng
suốt bao tháng năm tôi chẳng sống đạo tí nào. Và điều làm cho tôi thắc mắc là tại
sao cha Char lại biết tôi là người Công giáo? Vì một hôm giữa trời đông rét,
vào giờ giải lao, ngài cầm tay kéo tôi đi theo và hỏi: "Anh là người Công
giáo phải không?" Tôi trả lời: "Thưa cha phải!" Linh mục hỏi tiếp:
"Hôm nay là ngày lễ gì anh có biết không?" Tôi trả lời: "Thưa
cha, tôi không biết". Linh mục nói tiếp: "Hôm nay là ngày lễ Giáng
Sinh".
Vị linh mục trầm lặng và hỏi
nhỏ tôi một câu: "Chắc anh nhớ gia đình lắm phải không? Thôi đi theo tôi,
chúng ta cùng nhau xuống hố đất kia, tôi cùng anh dâng Thánh Lễ". Tôi cảm
thấy có một sức mạnh nào đó nơi cha thu hút tôi, khiến chân tôi phải bước đi và
cả hai chúng tôi xuống hố sâu. Chung quanh miệng hố, đất đào nhô lên được đắp
thành hai cái mô vững chắc. Tôi chẳng hiểu làm sao ngài lại có một ve rượu nhỏ,
và đựng trong một cái bát nhỏ là một mẩu bánh lễ. Ngài để cả hai trên một mô đất
nhỏ trước mặt, rồi giang tay cầu nguyện. Lúc đưa Mình Thánh lên, mặt ngài sáng
ngời. Tôi chăm chú nhìn rồi tự nhiên đầu gối quì xuống. Tôi ăn năn sám hối, và
ngài cho rước lễ, mắt tôi nhòa lệ và lòng tôi cũng như lòng ngài ấm áp hẳn lên.
Sau đó, chúng tôi vội vàng trở
về chỗ cũ. Một tên lính gác nhìn chúng tôi liền chạy lại ngay, tóm cổ linh mục
và hỏi: "Mày đi đâu đàng kia?" Ngài thẳng thắn đáp lời: "Hôm nay
là ngày lễ trọng của chúng tôi. Giờ giải lao, tôi đi cầu nguyện". Tên lính
nổi giận đánh cho ngài một trận nhừ tử, ngài thinh lặng chịu đựng. Hắn dẫn ngài
đi từ đó, tôi không còn gặp ngài được nữa. Nhưng suốt đời tôi không bao giờ
quên được cảnh tượng chiều hôm tiệc ly thánh thiện đó. Chưa bao giờ trong đời
tôi đã tham dự và dâng lễ Giáng Sinh một cách sốt sắng như hôm ấy. Lễ Giáng
Sinh hôm đó đã biến đổi cả cuộc đời của tôi và đức tin đãsống lại nơi tôi.
Anh chị em thân mến!
Bí tích Thánh Thể là đích điểm
của con đường đức tin. Chúa Giêsu Kitô đã mở đầu sứ mạng rao giảng Tin Mừng và
lời kêu gọi: "Thời giờ đã đến, Nước Trời đang gần bên. Hãy ăn năn thống hối
và tin vào Tin Mừng". Rồi cuối cuộc đời rao giảng, Chúa Giêsu đã thiết lập
và cử hành bí tích Thánh Thể với các môn đệ. Ngài căn dặn: "Các con hãy
làm việc này mà nhớ đến Thầy". Những chặng đường canh tân đã trải qua, và
như vậy thì Mùa Chay này phải hướng dẫn chúng ta đến với việc cử hành bí tích
Tình Yêu một cách tốt đẹp nhất, để được kết hợp mật thiết với Chúa Giêsu Kitô
và sống lại với Ngài trong ánh sáng Phục Sinh khải hoàn.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Nguyễn
Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" căn dặn: cả gia đình Chúa
Giêsu hướng về núi Calvariô, cả gia đình con hướng về Thánh Lễ. Con muốn nhân
danh Chúa ư? hãy tham dự Thánh lễ. Con muốn cảm tạ Chúa ư? Hãy tham dự Thánh Lễ.
Con muốn cứu nhân loại ư? Hãy tham dự Thánh Lễ. Chúa Giêsu đã làm như vậy. Ðèn
không sáng, nếu hết dầu. Xe không chạy, nếu hết xăng. Hồn tông đồ sẽ suy mạt, nếu
không đến với Thánh Lễ: "Ai không ăn Thịt và uống Máu Ta thì sẽ không có sự
sống đời đời".
Mọi người tin nhận Chúa đều
được mời gọi đến tham dự và cùng dâng Thánh Lễ. Tuy nhiên, như chúng ta sẽ thấy
trong bài Tin Mừng hôm nay, người đồ đệ phản Thầy là Giuđa đã bỏ phòng tiệc ra
đi trước khi Chúa Giêsu thiết lập bí thích Thánh Thể.
"Chúng con đã sửa soạn
cho Thầy ăn mừng lễ Vượt Qua ở đâu?". Là những kẻ yêu mến Chúa Giêsu thật
lòng, thì không thể nào mà không bắt chước gương của các tông đồ hăng say góp
phần của mình để Chúa được có chỗ mừng lễ Vượt Qua. Việc cử hành hy lễ Thánh Thể
là thực hiện trọn vẹn công cuộc cứu rỗi nhân loại. Giuđa kẻ phản bội cũng ngồi
vào bàn dự tiệc rồi ra đi phản bội Thầy mình, mặc dù đã có lời cảnh tỉnh của
Chúa.
Lạy
Chúa, mặc dù đã nhiều lần con được hiệp dâng Thánh Lễ, được lãnh nhận Mình và
Máu Thánh Chúa làm của ăn nuôi dưỡng đời sống đức tin, nhưng con luôn ý thức về
thân phận mỏng dòn của mình là có thể phản bội Chúa bất cứ lúc nào. Vậy xin
Chúa thương gìn giữ con trong tình yêu thương hải hà của Chúa. Amen.
Đương đầu với phản bội!
Bài đọc: Isa 50:4-9; Mt 26:14-25.
Con người phải
đương đầu với phản bội và rất đau khổ khi bị phản bội, nhất là từ các người
thân tín nghĩa thiết như: cha mẹ, vợ chồng, con cái, thầy trò, anh chị em, bạn
hữu. Chúng ta phải làm gì khi phải đương đầu với phản bội? Một điều lợi ích: phản
bội giúp chúng ta tìm ra đâu là tình yêu đích thực để trông cậy vào. Tiên tri
Isaiah giúp chúng ta nhìn thấy ánh sáng: cho dù cha mẹ có bỏ chúng ta đi nữa,
Thiên Chúa không bao giờ bỏ con cái của Ngài. Vì vậy, chúng ta cần chạy đến với
Thiên Chúa để lấy sức mạnh và tình yêu mỗi khi đương đầu với phản bội.
Các Bài Đọc hôm nay
giúp chúng ta biết khôn ngoan đương đầu với phản bội. Trong Bài Đọc I, tiên tri
Isaiah cho chúng ta thấy đâu là nguồn sức mạnh của Người Tôi Trung của Thiên
Chúa: một khi có Thiên Chúa nâng đỡ và bảo vệ, Người Tôi Trung có thể đương đầu
với bất cứ nghịch cảnh nào, và tin chắc sẽ thắng vượt tất cả. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu phải đương đầu với sự phản bội vì sự ham tiền của Judah; nhưng Ngài
bình tĩnh loan báo tin buồn cho tất cả các tông đồ, ngay cả Judah; và can đảm
tiến tới để lãnh nhận các đau khổ từ sự phản bội này. Ngài biết Thiên Chúa sẽ
cho Ngài toàn thắng.
I. KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc
I: Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai muốn kiện cáo tôi?
Cứ thử đến đây coi!
1.1/ Sống làm chứng cho Thiên Chúa: Trước khi có thể chu tòan sứ vụ làm chứng
cho Thiên Chúa, Người Tôi Trung phải biết dành thời giờ để cầu nguyện và lắng
tai nghe như một người môn đệ: “Đức Chúa là Chúa Thượng đã cho tôi nói năng như
một người môn đệ, để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức. Sáng sáng Người
đánh thức, Người đánh thức tôi để tôi lắng tai nghe như một người môn đệ.” Một
khi đã hiểu biết kế họach khôn ngoan của Thiên Chúa, Người Tôi Trung sẽ không
lùi bước trước những khó khăn trước mặt: “Đức Chúa là Chúa Thượng đã mở tai
tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui.”
Người Tôi Trung sẵn sàng chịu mọi cực hình để làm chứng cho Thiên Chúa:
“Tôi đã đưa lưng cho người ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã
không che mặt khi bị mắng nhiếc phỉ nhổ.” Khi phải chịu cực hình, Người Tôi
Trung chịu đựng với một niềm tin: “Có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi, vì
thế, tôi đã không hổ thẹn, vì thế, tôi trơ mặt ra như đá. Tôi biết mình sẽ
không phải thẹn thùng.” Tất cả những điều này trở nên rõ ràng khi chúng ta chứng
kiến Chúa Giêsu chịu mọi cực hình trong Cuộc Thương Khó của Ngài.
1.2/ Ai có thể thắng nổi Thiên Chúa? Nguồn sức mạnh của Người Tôi Trung là ở
nơi Thiên Chúa, Đấng tạo dựng, quan phòng, xét xử, và yêu thương con cái Ngài.
Ông hãnh diện tuyên xưng Thiên Chúa và thách thức mọi kẻ thù: “Đấng tuyên bố rằng
tôi công chính, Người ở kề bên. Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai
muốn kiện cáo tôi? Cứ thử đến đây coi!
Này, có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi, ai còn dám kết tội? Này, tất cả
chúng sẽ mục đi như chiếc áo, và sẽ bị mối ăn.” Sức mạnh và uy quyền của thế
gian, nếu so sánh với quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa, chỉ như lấy trứng
chọi vào đá.
2/ Phúc Âm: Judah Iscariot phản bội và bán Chúa.
2.1/ Lòng tham tiền thúc đẩy Judah Iscariot bán Chúa: “Bấy giờ, một người
trong Nhóm Mười Hai tên là Judah Iscariot, đi gặp các thượng tế mà nói: "Nếu
tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định
cho hắn ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức
Giêsu.” Judah biết rõ các thượng tế muốn giết Chúa Giêsu, và muốn lợi dụng cơ hội
để làm tiền. Qua trình thuật này, chúng ta phải học được bài học về sức mạnh của
đồng tiền: Nó có thể làm cho Judah bán Chúa, bán Thầy, và bán chính mình (Judah
tự kết liễu đời mình). Tiền bạc chỉ là phương tiện giúp con người sinh sống,
con người phải điều khiển nó, chứ không để nó điều khiển con người. Nếu con người
để tiền bạc điều khiển mình, con người đã trở thành nô lệ cho tiền bạc, và sẽ
phải lãnh mọi hậu quả như Judah. Con người cần sống đơn giản.
2.2/ Chúa Giêsu tuyên báo sự phản bội của Judah Iscariot.
(1) Ăn Lễ Vượt Qua: Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến
thưa với Đức Giêsu: "Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở
đâu?" Người bảo: "Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với
ông ấy: "Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng
lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy." Các môn đệ làm y như Đức Giêsu đã
truyền, và dọn tiệc Vượt Qua. Chiều đến, Đức Giêsu vào bàn tiệc với mười hai
môn đệ. Lễ Vượt Qua là một trong 3 Lễ vô cùng quan trọng của người Do-thái, vì
họ kỷ niệm biến cố Thiên Chúa dẫn đưa họ ra khỏi đất nô lệ của Ai-cập, và tiến
vào Đất Hứa. Chúa Giêsu đã sắp đặt mọi sự sẵn sàng. Ngài chuẩn bị sẵn phòng ăn
và tất cả những gì cần trối trăn cho các môn đệ trong Lễ Vượt Qua cuối cùng của
Ngài với các ông.
(2) Tuyên báo sự phản bội: Đang bữa ăn, Chúa Giêsu nói: "Thầy bảo thật
anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy." Đây là một hung tin, thường
thì người ta sẽ tránh loan tin buồn trong khi ăn, vì “trời đánh còn tránh miếng
ăn;” nhưng đây là cơ hội cuối cùng của Chúa Giêsu với các đầy đủ các môn đệ,
Chúa phải cho các ông biết trước khi sự việc xảy ra.
- Phản ứng của các tông đồ: Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người:
"Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?" Tuy các ông không nộp Chúa như Judah;
nhưng đã bỏ Chúa chạy hết, để Ngài phải đương đầu với Cuộc Thương Khó một mình.
- Phản bội bởi thân
hữu gây đau khổ hơn của người dưng nước lã: Chúa Giêsu đáp: "Kẻ giơ tay chấm
chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời
đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì
hơn!" Câu tuyên bố của Chúa đầu tiên không chỉ đích danh ai phản bội, vì cả
Nhóm Mười Hai đều chấm chung một đĩa với Chúa. Dĩ nhiên, phải có Judah thì Kế
Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa mới thành tựu; tuy nhiên, không phải Thiên Chúa tiền
định cho Judah Iscariot phải phản bội Chúa, vì không khó để kiếm một Judah khác
trong thế giới này.
- Phản ứng của Judah , kẻ nộp
Người: Hắn cũng hỏi: "Rabbi, chẳng lẽ con sao?" Người trả lời:
"Chính anh nói đó!" Đã phản bội còn có can đảm để đóng kịch, Chúa
Giêsu không muốn tố cáo Judah ,
nhưng Ngài phải nói cho Judah
biết sự thật. Điều ngạc nhiên ở đây là không thấy các tông đồ khác phản ứng. Có
lẽ Chúa nói nhỏ đủ để cho mình Judah
nghe mà thôi.
II. ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
- Phản bội xảy ra
thường xuyên trong cuộc đời con người. Chúng ta cần bình tĩnh cầu nguyện để đối
phó. Sức mạnh và tình yêu của Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta vượt qua những cơn khủng
hoảng này.
- Chúng ta có thể
đương đầu với mọi phản bội bao lâu chúng ta còn Chúa. Judah Iscariot không thể
đương đầu vì ông không còn sức mạnh và niềm tin nơi Thiên Chúa.
- Cần tập luyện để
có một niềm tin sắt đá vào Thiên Chúa. Khi phải đối diện với phản bội, chúng ta
đã có sẵn khí cụ để dùng. Không thể chờ đến lúc đó mới đi tìm niềm tin và sức mạnh.
Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
04/04/12 THỨ TƯ TUẦN
THÁNH
Mt 26,14-25
Mt 26,14-25
CẦN CÚI MÌNH ĐẤM NGỰC
Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Ráp-bi, chẳng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính anh nói đó.” (Mt 26,25)
Suy niệm: Nhà văn Nguyên Ngọc đã nhận xét xã hội ViệtNam hôm nay như
sau: “Căn bệnh nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của xã hội ta hiện nay là
bệnh giả dối.” (“Cần một cuộc tự vấn,” Tuổi
Trẻ số 1-2012, ngày 01/01/ 2012:
12). Sự giả dối tràn lan khiến nhiều người tự hỏi, sống chân thật để làm gì?
Căn bệnh giả dối này từng gây cho Giu-đa mất khả năng nhìn nhận sự thật hoặc chỉ
dám nhìn một nửa sự thật. Ông đã dám đối diện với Chúa để hỏi Chúa về chính
mình như các môn đệ khác, nhưng ông lại không dám nhìn “mưu tính bán Chúa” bên
trong mình. Sự giả dối nơi ông tinh vi đến độ, ngoại trừ Chúa Giê-su, không một
ai trong các môn đệ biết những toan tính hạ cấp đó của ông, bởi sự gần gũi
trong cử chỉ và lời nói của ông với Thầy Giê-su vẫn không khác gì với các môn đệ
khác.
Mời Bạn: Sống chân thật không chỉ nhìn về Chúa, mà còn nhìn vào chính bản thân khi đối diện với Chúa và đón nhận ơn hoán cải. Có quá nhiều lần chúng ta nhìn lên Chúa, ca tụng Chúa, cầu nguyện với Chúa; nhưng lại quá ít lần chúng mình nhìn nhận sự thật đang nhầy nhụa nơi bản thân để sám hối, trở về với Chúa. Thi sĩ Péguy từng nói: người ta đã thấy ân sủng xuyên qua một tâm hồn đồi bại và đã thấy cái bị hư mất nay được cứu thoát. Nhưng khó mà xuyên qua cái “không thẩm thấu” được.
Chia sẻ: Những giả dối trong đời sống xã hội phát xuất từ đâu?
Sống Lời Chúa: Hãy sám hối, vì tội ta phạm đang đóng đinh Chúa lần nữa.
Cầu nguyện: Hát: “Ôi bởi con mà Chúa mang thảm hình, con đớn đau nhìn vũ trụ tự hối…”
Giu-đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Ráp-bi, chẳng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính anh nói đó.” (Mt 26,25)
Suy niệm: Nhà văn Nguyên Ngọc đã nhận xét xã hội Việt
Mời Bạn: Sống chân thật không chỉ nhìn về Chúa, mà còn nhìn vào chính bản thân khi đối diện với Chúa và đón nhận ơn hoán cải. Có quá nhiều lần chúng ta nhìn lên Chúa, ca tụng Chúa, cầu nguyện với Chúa; nhưng lại quá ít lần chúng mình nhìn nhận sự thật đang nhầy nhụa nơi bản thân để sám hối, trở về với Chúa. Thi sĩ Péguy từng nói: người ta đã thấy ân sủng xuyên qua một tâm hồn đồi bại và đã thấy cái bị hư mất nay được cứu thoát. Nhưng khó mà xuyên qua cái “không thẩm thấu” được.
Chia sẻ: Những giả dối trong đời sống xã hội phát xuất từ đâu?
Sống Lời Chúa: Hãy sám hối, vì tội ta phạm đang đóng đinh Chúa lần nữa.
Cầu nguyện: Hát: “Ôi bởi con mà Chúa mang thảm hình, con đớn đau nhìn vũ trụ tự hối…”
Lời Chúa Trong Gia Đình
THỨ TƯ TUẦN THÁNH; Is 50, 4-9a; Mt: 26, 14-25.
LỜI SUY NIỆM: “Bấy giờ, một người
trong Nhóm Mười Hai tên là Giuđa Ícariốt, đi gặp các thượng tế mà nói: ‘Tôi nộp
ông ấy cho quý vị, thì quý vị cho tôi bao nhiêu.” Họ quyết định cho hắn ba mươi
đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giêsu. (Mt 26,16)
Dưới bất cứ
cái nhìn nào vào con người của Giuđa khi bán Chúa Giêsu, thì thảm kịch chính là
ông không chấp nhận con người thực tế của Chúa Giêsu, và ông muốn tạo một Giêsu
theo cách riêng của ông.
Trong đời sống
hôm nay, trong chúng ta thảm kịch đó cũng đang diễn ra, khi chúng ta cho là
chúng ta hiểu biết thế nào là sự sống và làm cho nó tốt đẹp theo cách sắp đặt của
riêng mình. Chúng ta cho đó là tuyệt hảo không cần đến ân sủng của Ngài.
Nhưng thực
ra, trong cuộc sống của chúng ta mọi sự đã được Chúa sắp đặt với ân sủng của
Ngài. Chúng ta chỉ có đón nhận hay từ chối hoặc chống đối Ngài mà thôi. Chúng
ta không thể thay đổi chương trình của Ngài được. Giuđa đã muốn biến Chúa
Giêsu theo cách suy nghĩ của mình. Điều này đã dẫn đưa Giuđa vào cõi chết,
Ước muốn và hành động của Giuđa chúng ta cần phải tránh xa. Chúng ta cần phải
được Ngài thay đổi. Chúng ta không bao giờ có thể dùng Chúa cho mục đích riêng cho
mình, nhưng phải phục tùng Ngài để được Ngài sử dụng vào chương trình của Ngài.
Mạnh Phương
+++++++++++++++++
04 Tháng Tư
Ðánh Nhau Bằng Gậy Gộc
Họa sĩ Goya, người Tây
Ban Nha vào đầu thế kỉ 19, đã để lại một loạt những bức tranh mô tả thân phận
con người thật ý nghĩa. Một trong họa phẩm mà ông đã thực hiện trong thời nội
chiến của người Tây Ban Nha vào cuối thế kỷ 18 mang tựa đề: "Ðánh nhau bằng
gậy gộc".
Trong bức tranh, Goya vẽ
hai người nông dân xô xát nhau. Mỗi người cầm trong tay một chiếc dùi cui sần
sùi. Một người đang giơ chiếc dùi cui để bảo vệ mặt mình. Nền trời không để lộ
một nét nổi bật nào. Người ta không đoán được trời sắp giông bão hay sắp sáng rỡ.
Thoạt nhìn qua cũng nghĩ
đây chỉ là một bức tranh tầm thường như những bức tranh khác. Thế nhưng có một
chi tiết nói lên tất cả ý nghĩa của bức tranh: đó là hai người nông dân đang hầm
hầm sát khí để loại trừ nhau này lại mắc cạn trong cồn cát. Từng cơn gió thổi,
cát bụi đang kéo tới phủ lấp hai người đến quá đầu gối.
Goya muốn cho chúng ta thấy
rằng cả hai người nông dân này sắp chết. Họ sẽ không chết vì những cú dùi cui
giáng trên nhau cho bằng chính cát bụi đang từ từ chôn vùi họ.Thế nhưng thay vì
giúp nhau để ra khỏi cái chết, họ lại cư xử chẳng khác nào thú dữ: họ cắn xé
nhau. Họa phẩm "Ðánh nhau bằng gậy gộc" trên đây của danh họa Goya
nói lên phần nào tình cảnh mà nhân loại chúng ta đang trải qua.Thay vì giúp
nhau để ra khỏi không biết bao nhiêu tai họa, con người lại giành giật chém giết
lẫn nhau.
Bức tranh ấy có lẽ không
chỉ diễn ra ở quy mô thế giới, một nơi nào đó ngoài cuộc sống của chúng ta, mà
không chừng đang diễn ra hằng ngày trong các mối tương quan của chúng ta với những
người xung quanh. Cơn cám dỗ muốn thanh toán và loại trừ người khác có lẽ vẫn
còn đang gặm nhấm tâm hồn chúng ta.
Bức tranh của họa sĩ
Goya cũng chính là bức tranh của thân phận con người chúng ta. Ngay chính trong
cơn quẫn bách và đe dọa tứ phía, thay vì liên đới để bảo vệ nhau, người ta vẫn
có thể đâm chém lẫn nhau.
Một nhạc sĩ nào đó đã có
lý để tra vấn chúng ta: giết người đi thì ta ở với ai? Một trong những phương
thế tốt đẹp nhất để tiêu diệt một kẻ thù chính là biến kẻ thù ấy trở thành một
người bạn.
Chúa Giêsu đã để lại cho
chúng ta khuôn vàng thước ngọc: nếu có ai vả má bên phải của ngươi, hãy chìa
luôn cả má còn lại... Trong những giờ phút cuối đời, khi đứng giữa những người
đang đằng đằng sát khí muốn hủy diệt mình, Chúa Giêsu đã xin Chúa Cha tha thứ
cho họ.
(Lẽ Sống)
++++++++++++++++++
Con Người ra đi theo như lời
đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người (Mt 26,24)
Suy niệm:
"Cả người thân con hằng tin cậy,
Đã cùng con chia cơm sẻ bánh,
Mà nay cũng giơ gót đạp con".
Đã cùng con chia cơm sẻ bánh,
Mà nay cũng giơ gót đạp con".
Thánh vịnh 40 là một
trong những lý do mà các kitô hữu tiên khởi đưa ra trong cố gắng tìm hiểu về biến
cố Giuđa phản bội: "Khi ấy một trong nhóm mười hai tên là Giuđa Iscariot
đi gặp các Thượng tế mà nói: "Các ngài cho tôi bao nhiêu, tôi sẽ nộp ông ấy
cho các ngài".
Bối cảnh của bài Tin
mừng hôm nay là Lễ Vượt qua cuối cùng Chúa Giêsu cử hành với các môn đệ. Mỗi
năm người Do Thái thời Chúa Giêsu long trọng mừng lễ vượt qua để tưởng niệm biến
cố thiên thần Chúa vượt qua cửa nhà người Do Thái có bôi máu chiên để không giết
con đầu lòng của họ, khởi đầu cho cuộc giải phóng họ khỏi ách nộ lệ và khai mào
cuộc xuất hành tiến về Đất Hứa. Chúa Giêsu đã có ý định dùng môi trường và ý
nghĩa của lễ vượt qua này để thiết lập Thánh Thể, nói lên ý nghĩa Ngài là Con
Chiên mới sẽ hiến thân chịu chết và đổ máu trên Thập giá để giải phóng và cứu rỗi
không những Do Thái, mà cả nhân loại, nhưng soạn giả Matthêu không che dấu một
biến cố khác xẩy ra cùng lúc với ngày trọng đại này đó là Giuđa, một trong nhóm
mười hai mưu phản Thầy. Đấy là biến cố gây chấn động dữ dội nơi cộng đoàn kitô
tiên khởi chính vì cố đưa ra để tìm hiểu những bí ẩn bên trong dẫn đến ý định
bán nộp Thầy của Giuđa. Ngoài lý do tìm thấy trong câu Tv 40 mang ý nghĩa tôn
giáo, người ta cũng phân tích con người Giuđa được các soạn giả bốn sách Tin mừng
nhận xét, là con người tham lam, biển lận, ăn cắp của chung. Có người còn cho rằng
Giuđa thuộc một đảng chính trị quá khích chủ trương dùng bạo lực để chống lại
ách đô hộ của người Rôma: y theo Chúa Giêsu vì thấy Ngài có quyền năng làm nhiều
phép lạ hy vọng Ngài sẽ dùng quyền năng đó để đánh đuổi ngoại xâm. Giuđa thất vọng
khi thấy Ngài chọn con đường dẫn tới cái chết trên Thập giá để kết thúc sự nghiệp
giải phóng và cứu rỗi của Ngài. Chính sự thất vọng ấy đưa đến bất mãn, và quyết
định nộp Thầy. Có người còn chủ trương rằng Giuđa không có ý định giết chết
Chúa Giêsu, nhưng qua việc giải nộp Ngài trong tay quân Rôma, Giuđa hy vọng dồn
Ngài vào chân tường, buộc Ngài phải chống cự để tự vệ và do đó đánh đuổi quân
Rôma ra khỏi bờ cõi. Nếu như thế ngoài tội nộp Thầy phản bạn, Giuđa còn vấp phải
một lầm lỗi khác là muốn cưỡng bách Chúa Giêsu hành động theo ý riêng mình.
Để hiểu trọn ý nghĩa
bài Tin mừng hôm nay, chúng ta không thể dừng lại ở những lỗi lầm của Giuđa,
nhưng cần phải chú ý vào vai chính là Chúa Giêsu. Trước tiên Ngài cố gắng đến
cùng để cảnh tỉnh và giải thoát Giuđa khỏi những ý nghĩ mù quáng và đen tối: Vì
thế Ngài đã cảnh cáo y bằng một lời mạnh mẽ :"Con người ra đi như đã viết
về Ngài, nhưng khốn cho người đó, kẻ làm cho Con người bị nộp. Thà rằng người ấy
đừng sinh ra thì hơn". Rồi Chúa Giêsu cũng gọi đích danh Giuđa là người sẽ
nộp Ngài. Nhưng lời cảnh cáo và sự vạch mặt chỉ tên đó cũng không làm Giuđa tỉnh
thức và cũng không ngăn cản y tự nhảy xuống vực thẳm tội lỗi. Dù Giuđa có những
hành động phản bội, Chúa Giêsu vẫn tiến hành việc lập Bí tích Thánh Thể, dấu chỉ
của lòng yêu thương đến cùng. Tình yêu đáp lại tình yêu là chuyện thường tình,
nhưng tình yêu đáp lại hận thù mới là hành động của một vĩ nhân.
Xin Chúa đánh động
tâm hồn chúng ta, để chúng ta tiến vào ba ngày thánh tưởng niệm việc lập Bí
tích Thánh Thể, cuộc khổ nạn và cái chết trên Thập giá của Chúa, để Mùa chay
này thực sự biến đổi con tim và cuộc sống của chúng ta.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin đừng để con sống trong tự phụ mù quáng. Xin
đừng để con bị những lợi lộc vật chất làm cho con trở nên ngoan cố chống lại
Chúa. Xin cho con biết noi gương thánh Phaolô tông đồ quay về với Chúa và dùng
phần cuộc đời còn lại cộng tác chặt chẽ với ơn Chúa, đến độ có thể nói như
Ngài: "Nhờ ơn Chúa tôi được như ngày nay. Ơn Chúa đã không trở nên vô ích
nơi tôi. Ước được như vậy."
Lạy Thầy Giêsu, chúng con không biết diễn tả tâm tình cảm
mến của chúng con như thế nào trước tình yêu vô bờ của Thầy. Cảm nghiệm của
Thánh Phaolô cũng là cảm nghiệm của chúng con lúc này: "Ở đâu có tội lỗi đầy
tràn, ở đó ân sủng càng chan chứa". Thầy Giêsu chỉ dùng chiến thuật yêu
thương để chống lại và cảm hóa sự ác. Cùng với Thầy và theo gương Thầy, chúng
con tập quen yêu thương. Chỉ khi yêu thương, chúng con mới thực sự là môn đệ
thân tín của Thầy.
Ngày 04
THỨ TƯ TUẨN THÁNH
Thánh Isiđôrô, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh
Rửa chân
Trong giây phút thinh lặng, Đức Giêsu quì xuống trước từng người môn đệ, lập tức Phêrô phản đối: "Thầy ơi! Thầy lại muốn rửa chân cho con sao?" Thế giới đảo lộn rồi! Sự phản kháng của ông có lẽ cũng là của chúng ta. Ông chấp nhận sứ điệp của Đức Giêsu, nhưng không thể chấp nhận tình yêu khiêm tốn và Chúa lại muốn làm tôi tớ mọi người. Bằng mọi giá, ông từ chối không thể để rửa chân. Có bao giờ chúng ta xác định được giá trị ơn cứu độ của chúng ta hay không? Và nếu Đấng Mêssia quì xuống trước mặt mọi người, con người sẽ đi đến đâu? Nơi đây Đức Giêsu cho thấy mạc khải điều Thiên Chúa làm, không nằm trong mức độ đo lường của con người. Đức Giêsu trở thành người mà những ai gần gũi Chúa phả lên Người những lý tưởng không tưởng nhất. Cái nhìn của họ về Đức Giêsu quấn tấm khăn quanh mình và lau chân các môn đệ, nghịch hẳn hình ảnh mà Phêrô phải cố gắng để thực thi sứ vụ của mình giữa con người.
Thực khó hiểu, thực khó chấp nhận, càng khó bắt chước cử chỉ của Đức Giêsu: "Anh em sẽ thực thi cho nhau như Thầy đã làm cho anh em", làm gương phải noi theo mang tính "luân lý" hơn là bề ngoài. Đến phiên chứng ta từ nay phải thực thi cho nhau như Đức Kitô đã làm cho chúng ta.
Các đan sĩ của Saint-Martin de Mondaye
Thứ Tư 4-4
Thánh Isidore ở Seville
(560? - 636)
rong 76
năm cuộc đời của Thánh Isidore là thời kỳ tranh chấp cũng như phát triển của
Giáo Hội Tây Ban Nha. Người Visigoth xâm lăng phần đất này trong một thế kỷ,
và trước đó nửa thế kỷ trước khi Thánh Isidore chào đời thì họ đã thiết lập một
thủ đô khác cho chính họ. Ðó là những người theo Arian -- họ cho rằng Ðức
Kitô không phải là Thiên Chúa. Do đó, Tây Ban Nha bị chia làm đôi: Một dân tộc
(người Công Giáo La Mã) phải chiến đấu với dân tộc khác (người Gô-tích
Arian).
Thánh
Isidore là người hợp nhất Tây Ban Nha, giúp quốc gia này trở nên một trung
tâm văn hóa và học thuật cũng như một khuôn mẫu cho các quốc gia Âu Châu
khác, mà các nền văn hóa ấy đang bị đe dọa bởi sự xâm lăng của những người
man rợ.
Có thể
nói Thánh Isidore sinh trong một gia đình thánh thiện của thế kỷ thứ sáu ở
Tây Ban Nha. Hai người anh của ngài, Leander và Fulgentius, và người chị,
Florentina, đều là các thánh được sùng kính ở Tây Ban Nha. Ðây cũng là một
gia đình lãnh đạo và tài giỏi với các vị Leander và Fulgentius đều làm giám mục
và Florentina làm mẹ bề trên.
Là một
người tài giỏi về học thuật, đôi khi Thánh Isidore được gọi là "Sư Phụ
của Thời Trung Cổ" vì cuốn bách khoa ngài viết, "Etymology"
(Từ Nguyên Học) đã được dùng như sách giáo khoa trong chín thế kỷ. Ngài còn
viết các sách về văn phạm, thiên văn, địa lý, sử ký, và tiểu sử cũng như thần
học.
Kế vị
anh mình là Ðức Leander, Isidore làm giám mục Seville trong 37 năm, ngài đặt
ra các mẫu mực cho một đại diện chính phủ ở Âu Châu, đồng thời ngài tẩy chay
các quyết định độc đoán và thành lập các thượng hội đồng để thảo luận về đường
hướng của Giáo Hội Tây Ban Nha. Ngài yêu cầu mỗi một giáo phận đều phải có chủng
viện, ngài viết quy luật cho các dòng tu và thành lập các môn học thuộc đủ mọi
ngành. Thánh Isidore viết rất nhiều sách, kể cả một cuốn tự điển, một bộ bách
khoa, một cuốn sử người Gô-tích và một cuốn sử thế giới bắt đầu từ khi Thiên
Chúa tạo thành trời đất! Ngài hoàn thành bộ phụng tự Mozarabic mà ngày nay vẫn
còn được sử dụng ở
Ngay
khi 80 tuổi, ngài vẫn sống khắc khổ. Trong sáu tháng sau cùng của cuộc đời,
ngài gia tăng lòng bác ái đến độ, từ sáng đến tối, nhà của ngài lúc nào cũng
đầy người nghèo. Ngài từ trần năm 636 và được Giáo Hội tuyên xưng là Tiến Sĩ
Hội Thánh.
Lời
Bàn
Mọi người
chúng ta phải bắt chước Thánh Isidore về học thức và sự thánh thiện. Lòng bác
ái, sự hiểu biết có thể chữa lành và hòa giải những người đau khổ. Chúng ta
không phải là những người man rợ như đã xâm lăng Tây Ban Nha thời Thánh
Isidore. Nhưng những người sa lầy trong sự giầu sang và choáng ngợp bởi các
tiến bộ khoa học và kỹ thuật có thể mất đi lòng bác ái đối với tha nhân.
|
|
Copyright © 2010 by Nguoi Tin Huu.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét