03/02/2025
Thứ Hai tuần 4 thường niên
"Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này".
LỜI CHÚA: Mc 5, 1-20
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô,
Khi ấy, Chúa Giêsu
và các môn đệ sang bờ biển bên kia, đến địa hạt Giêrasa. Chúa Giêsu vừa ở thuyền
lên, thì một người bị quỷ ô uế ám từ các mồ mả ra gặp Người. Người đó vẫn ở
trong các mồ mả mà không ai có thể trói nổi, dù dùng cả đến dây xích, vì nhiều
lần người ta đã trói anh ta, gông cùm xiềng xích lại, nhưng anh ta đã bẻ gãy xiềng
xích, phá gông cùm, và không ai có thể trị nổi anh ta. Suốt ngày đêm anh ta ở
trong mồ mả và trong núi, kêu la và lấy đá rạch mình mẩy. Thấy Chúa Giêsu ở
đàng xa, anh ta chạy đến sụp lạy Người và kêu lớn tiếng rằng: "Hỡi ông
Giêsu, Con Thiên Chúa Tối Cao, ông với tôi có liên hệ gì đâu? Vì danh Thiên
Chúa, tôi van ông, xin chớ hành hạ tôi". Nhưng Chúa Giêsu bảo nó rằng:
"Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này". Và Người hỏi nó: "Tên
ngươi là gì?" Nó thưa: "Tên tôi là cơ binh, vì chúng tôi đông lắm".
Và nó nài xin Người đừng trục xuất nó ra khỏi miền ấy.
Gần đó, có một đàn
heo đông đảo đang ăn trên núi, những thần ô uế liền xin Chúa Giêsu rằng:
"Hãy cho chúng tôi đến nhập vào đàn heo". Và Chúa Giêsu liền cho
phép. Các thần ô uế liền xuất ra và nhập vào đàn heo, rồi cả đàn chừng hai ngàn
con lao mình xuống biển và chết đuối. Những kẻ chăn heo chạy trốn và loan tin
đó trong thành phố và các trại. Người ta liền đến xem việc gì vừa xảy ra. Họ tới
bên Chúa Giêsu, nhìn thấy kẻ trước kia bị quỷ ám ngồi đó, mặc quần áo và trí
khôn tỉnh táo, và họ kinh hoảng. Những người đã được chứng kiến thuật lại cho họ
nghe mọi sự đã xảy ra như thế nào đối với người bị quỷ ám và đàn heo. Họ liền
xin Chúa Giêsu rời khỏi ranh giới họ. Khi Người xuống thuyền, kẻ trước kia bị
quỷ ám xin theo Người. Nhưng người không cho mà rằng: "Con hãy về nhà với
thân quyến, và loan truyền cho họ biết những gì Thiên Chúa đã làm cho con và đã
thương con". Người đó liền đi và bắt đầu tuyên xưng trong miền thập tỉnh,
tất cả những gì Chúa Giêsu đã làm cho anh ta, và mọi người đều thán phục.
Đó là Lời Chúa.
Hôm nay chúng ta
gặp đoạn văn hay nhất của thánh sử Mác-cô – một câu chuyện đầy kịch tính và phấn
khích. So sánh đoạn này với phiên bản nhạt nhẻo hơn nhiều cùng câu chuyện của
thánh sử Mát-thêu, nơi mà, vì một lý do nào đó, có hai người đàn ông. Câu chuyện
diễn ra ở ‘khu vực của người Gê-rê-sa’, nơi là lãnh thổ của dân ngoại.
Có một người đàn
ông bị nhiều ‘thần ô uế’ ám, tức là ma quỷ (‘Tên tôi là cơ binh, vì chúng tôi
đông lắm’). Y ta hoàn toàn không thể kiềm chế được, có thể đập tam xiềng xích
và sống ở những nơi biệt l Nhưng khi Chúa Jesus xuất hiện, thì đến lượt lũ quỷ
sợ hãi. Chúng cầu xin đừng đuổi khỏi khu vực đó (là vùng đất của dân ngoại, nơi
đây là mảnh đất màu mỡ cho các hoạt động của chúng—thậm chí có thể là thiên đường
của quỷ). Chúng đưa ra một thỏa thuận. Chúng xin được phép nhập vào một đàn lợn.
Rõ ràng, sự hiện diện của lợn cho thấy đây là vùng đất của dân ngoại. Chúa
Jesus chấp thuận yêu cầu của chúng, và một khi đã bị ám:
…bầy lợn, khoảng hai ngàn con, đã giẫm đạp xuống bờ
dốc xuống biển và chết đuối dưới biển.ập, là kể bị ruồng bỏ và là nguồn sợ hãi
cho mọi người ở khắp mọi nơi.
Với suy nghĩ của
nhiều người ngày nay, điều này có vẻ như là một sự lãng phí khủng khiếp của những
chú lợn tốt! Làm sao Chúa Jesus có thể làm một điều như vậy? Nhưng chúng ta cần
nhớ rằng điều này được viết trong bối cảnh Do Thái, nơi lợn bị coi là ô uế và
phải tránh bằng mọi giá. Chúng ta nhớ cách Người con hoang đàng bị lên án vì
đói khát được kiếm việc chăn lợn và thậm chí là ăn thức ăn của chúng. Đối với một
người Do Thái, đây là mức thấp nhất mà bất kỳ con người nào cũng có thể phải chịu
về mặt sỉ nhục và hạ thấp phẩm giá. Vì vậy, việc loại bỏ những chú lợn này là một
trường hợp giải thoát tốt. Không thể tưởng tượng ra một nơi tốt hơn để chứa những
linh hồn ma quỷ!
Mặt khác, những
người chăn lợn tự nhiên buồn bã vì mất đi phương tiện sinh kế và quay trở lại
thị trấn để thông báo những gì đã xảy ra. Sau đó, những người dân từ các thị trấn
đó đã ra ngoài để chứng kiến sự việc phi thường này. Họ thấy Chúa Jesus và
người đàn ông, hoàn toàn bình tĩnh và ăn mặc đầy đủ—và họ sợ hãi. Tự nhiên, họ
nhận ra rằng, trong Chúa Jesus, họ đang ở trong sự hiện diện của một người rất
đặc biệt có những quyền năng như vậy. Họ cũng rất buồn bã vì đàn lợn của họ đã
bị tiêu diệt và không có gì ngạc nhiên khi họ cầu xin Chúa Jesus đi nơi khác.
Tuy nhiên, người
đàn ông đã xin đi theo Chúa Giêsu. Câu trả lời của Chúa Giêsu rất thú vị:
Chúa Giêsu từ chối và nói với anh ta, “Hãy về nhà
với gia đình anh, và kể cho họ nghe Chúa đã làm cho anh nhiều điều như thế nào
và Người đã thương xót anh ra sao.”
Trên thực tế, đây
là một kiểu theo Chúa khác và là thông điệp mà mỗi người chúng ta đều có thể
nghe thấy.
Một số người
trong chúng ta nghĩ rằng theo Chúa Jesus có nghĩa là dành nhiều thời gian ‘với
Chúa Jesus’ trong các hoạt động tôn giáo hoặc gia nhập chức linh mục hoặc đời sống
tu trì. Đối với hầu hết chúng ta, ơn gọi và việc theo Chúa Jesus của chúng ta
diễn ra ngay tại nơi chúng ta đang ở. Đó là nơi chúng ta cần chia sẻ với người
khác kinh nghiệm của mình về việc biết và được Chúa Jesus yêu thương.
Chúng ta hãy về
nhà và nói với người khác về ý nghĩa của Chúa Giêsu trong cuộc sống của chúng
ta. Và, giống như những người trong Phúc âm này, họ có thể ngạc nhiên.
(nguồn: https://livingspace.sacredspace.ie/)
Suy Niệm: Số phận của Chúa Giêsu
Người Do thái thời Chúa Giêsu có một cái nhìn rất miệt thị
đối với dân ngoại, họ xem dân ngoại là những kẻ sống dưới ách nô lệ của ma quỷ,
do đó cũng cư trú trong những vùng nhơ bẩn chẳng kém gì bãi tha ma. Nhưng đối với
Chúa Giêsu, ranh giới giữa Do thái và dân ngoại không còn nữa. Ngài không chỉ đến
với dân Do thái, mà cả với dân ngoại nữa. Chính cho dân ngoại mà Chúa Giêsu
cũng mang ơn cứu độ đến, và ơn cứu độ ấy được thánh Marcô mô tả bằng những hình
ảnh rất sống động: Chúa Giêsu trục xuất cả một đạo binh ma quỷ ra khỏi người bị
quỷ ám, nguyên một bầy heo lao mình xuống biển. Tin Mừng được loan báo cho dân
ngoại qua miệng người vừa được chữa lành.
Thế nhưng, sự thành công của Chúa Giêsu dưới cái nhìn của
Marcô thật là yếu ớt. Dường như tất cả những người mà Ngài tìm đến đều có thái
độ dè dặt đối với Ngài. Chỉ có ma quỷ là kẻ duy nhất biết rõ Ngài là ai nhưng
chẳng bao giờ có thể hoán cải được nữa. Các luật sĩ và biệt phái thì càng lúc
càng tỏ ra chai lỳ, bà con thân thuộc thì chỉ nhìn về Ngài với những tính toán
vụ lợi, đám đông dân chúng thì không nhận ra được ý nghĩa đích thực của sứ mệnh
thiên sai của Ngài, còn dân ngoại thì nài nỉ Ngài quay trở lại quê hương Ngài để
họ khỏi phải mang họa vào thân, và khi Chúa Giêsu chiến thắng được ma quỷ, thì
đó cũng là lúc loài người tẩy chay Ngài. Trong một tình thế bi đát như vậy, cái
chết trên Thập giá là chuyện tất yếu đối với Chúa Giêsu. Trong cái nhìn của
Marcô, mỗi cuộc gặp gỡ của Chúa Giêsu với người đương thời của Ngài là một tiên
báo về cuộc tử nạn của Ngài, Ngài là một con người triền miên bị khước từ.
Suy nghĩ về số phận của Chúa Giêsu, chúng ta cũng được mời gọi
nhìn lại thân phận của người Kitô hữu chúng ta trong trần thế. Là môn đệ Chúa
Giêsu, là chấp nhận lội ngược dòng. Không thể đi theo Chúa Giêsu mà lại sống
theo triết lý: người ta sao, tôi vậy. Làm chứng cho Ðấng đã từng bị khước từ,
người Kitô hữu bị khước từ đã đành, mà ngay cả khi phục vụ một cách vô vụ lợi,
họ cũng không hẳn được người đời thương mến. Nói như thánh Phaolô: bổ khuyết những
gì còn thiếu trong cuộc Tử nạn của Chúa Giêsu, đó là số phận của người Kitô hữu
trong trần thế này.
Nguyện xin Chúa ban thêm can đảm và sức mạnh, để chúng ta
kiên trì trong mọi khổ đau vì Danh Ngài.
(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét