04.02.2025
Thứ Ba tuần IV Thường niên
Bài Ðọc I (Năm
I): Dt 12, 1-4
“Chúng ta hãy kiên quyết xông ra chiến trận đang chờ đợi
ta”.
Trích thư gửi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, cả chúng ta, chúng ta cũng có một đoàn thể
chứng nhân đông đảo như đám mây bao quanh, chúng ta hãy trút bỏ tất cả những gì
làm cho chúng ta nặng nề và tội lỗi bao quanh chúng ta. Chúng ta hãy kiên quyết
xông ra chiến trận đang chờ đợi ta. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào Ðức Giê-su, Ðấng
khơi nguồn đức tin và làm cho nó nên hoàn tất; vì trông mong niềm vui đang chờ
đón mình, Người đã chịu khổ giá, bất chấp sự hổ thẹn, và rồi lên ngự bên hữu
ngai Thiên Chúa. Anh em hãy tưởng nghĩ đến Ðấng đã liều thân chịu cuộc tấn công
dữ dội của những người tội lỗi vào chính con người của Ngài, ngõ hầu anh em khỏi
mỏi mệt mà thất vọng. Vì chưng, trong khi chiến đầu với tội lỗi, anh em chưa đến
nỗi phải đổ máu.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 21, 26b-27. 28 và 30. 31-32
Ðáp: Lạy Chúa, những
kẻ tìm kiếm Chúa sẽ ca khen Chúa (c. 27b).
Xướng: Tôi sẽ làm
trọn những lời khấn hứa của tôi, trước mặt những người tôn sợ Chúa. Bạn cơ bần
sẽ ăn và được no nê, những kẻ tìm kiếm Chúa sẽ ca khen Chúa: “Tâm hồn các bạn
hãy vui sống tới muôn đời”.
Xướng: Thiên hạ sẽ
ghi lòng và trở về với Chúa, khắp cùng bờ cõi địa cầu; và toàn thể bá tánh chư
dân sẽ phủ phục trước thiên nhan Chúa. Bao người ngủ trong lòng đất sẽ tôn thờ
duy một Chúa, bao kẻ nằm xuống bụi tro sẽ sấp mình trước thiên nhan. Và linh hồn
tôi sẽ sống cho chính Chúa.
Xướng: Miêu duệ
tôi sẽ phục vụ Ngài, sẽ tường thuật về Chúa cho thế hệ tương lai, và chúng kể
cho dân hậu sinh biết đức công minh Chúa, rằng “Ðiều đó Chúa đã làm”.
Alleluia: Tv 144, 13cd
Alleluia, alleluia! – Chúa trung thành trong mọi lời Chúa
phán, và thánh thiện trong mọi việc Chúa làm. – Alleluia.
Phúc Âm: Mc 5, 21-43
“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mác-cô.
Khi ấy, Chúa Giê-su đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có
đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một
ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van
xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi
và được sống”. Chúa Giê-su ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo
chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm.
Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm,
trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giê-su, bà đi lẫn trong đám
đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới
áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong
mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giê-su nhận biết có sức mạnh đã xuất
phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các
môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy
còn hỏi “Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều
đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến
sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức
tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội
đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa
Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng:
“Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phê-rô, Gia-cô-bê
và Gio-an, em Gia-cô-bê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giê-su
thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và
khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người.
Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã
theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng:
“Ta-li-tha-kum”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì
em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh
ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm
HÃY ĐỂ CHÚA GIÊ-SU CHẠM TỚI CHÚNG TA
Đã bao giờ bạn dừng lại và suy nghĩ về ý nghĩa và hiệu quả của
sự đụng chạm hay chưa? Tại nhiều nước Phương Tây như Mỹ, Anh, Pháp, Ý, Tây Ban
Nha… người ta thường tìm cách đụng chạm vào nhau nhiều nhất. Theo một cuộc khảo
sát được thực hiện tại thành phố Marseille, Pháp, vào năm 2006, hơn một nửa số
người ăn xin có cơ may nhận được tiền bố thí nếu họ cố cầm lấy tay người đi đường.
Nếu một giáo viên khuyến khích học sinh của mình bằng cách động chạm vào tay
hay vai của chúng thì có tới 2/3 số các em trong lớp tự nguyện lên bục giảng để
phát biểu. Trong thực tế, nếu việc đụng chạm không bị lạm dụng thì nó thực sự
là một nghệ thuật mang đến những hiệu quả tuyệt vời. Nhà tâm lý học người Anh
Peter Collett, trong cuốn Những Động Tác Biết Giãi Bày Cùng Chúng Ta đã khẳng định:
“Sự đụng chạm cơ thể khơi dậy tình cảm và sự an lành mà người ta cảm nhận được
khi còn là trẻ con.” Ở người lớn, sự đụng chạm mang tới cảm giác được chấp nhận,
quan tâm, đến nỗi nhiều người tìm cách để hành động vô tình hay cố ý diễn đi diễn
lại nhiều lần.
Nếu sự đụng chạm giữa con người với nhau có ý nghĩa như thế
thì việc được chạm đến Chúa hay đúng hơn được Chúa chạm đến còn có ý nghĩa tuyệt
vời hơn nhiều. Có lẽ người có kinh nghiệm sâu sắc về điều này nhất chính là người
đàn bà bị băng huyết mà chúng ta vừa nghe trong bài Tin mừng. Bị hành hạ bởi
căn bệnh trong mười hai năm và sau khi đã tiêu tốn hết tiền của để chữa chạy mà
không có hiệu quả, ước mơ lớn nhất của bà hẳn là được chữa lành. Điều làm chúng
ta ngạc nhiên là bà tin rằng chỉ cần chạm vào gấu áo của Chúa Giê-su thì sẽ bà
sẽ được khỏi bệnh. Và điều kỳ diệu đã xảy ra đúng như niềm tin của bà.
Chúa Giê-su có thể chữa bệnh bằng lời nói. Ngài có thể chữa
bệnh từ xa. Thế nhưng rất nhiều lần ngài đã đụng chạm vào người người mù, người
điếc, người câm và cả người chết. Tất cả những ai được ngài chạm đến đều được
chữa lành. Chúa Giê-su ao ước được chạm đến cuộc đời chúng ta. Ngài muốn chạm đến
những những chiều sâu thẳm nhất của tâm hồn chúng ta. Hãy để ngài chạm đến
chúng ta qua việc chúng ta đọc lời Chúa và rước Mình Máu Thánh Ngài, để rồi
ngài sẽ chữa lành và mang lại bình an cũng như niềm vui cho tâm hồn chúng ta,
như ngài đã từng thực hiện rất nhiều lần trong Tin Mừng. Amen
Lm. Phê-rô Trần Quang Diệu
Chú giải bài đọc 1:
Hôm nay, nhiều lời động viên hơn nữa dành cho
những Ki-tô hữu gốc Do Thái mà lá thư này gửi đến, thúc giục họ trung thành với
ơn gọi Ki-tô của mình và không bị cám dỗ quay lại với những cách thức cũ. Trước
tiên, tác giả nhắc nhở họ về “một đám mây lớn các nhân chứng” của đức tin. Ông
đang nhắc đến danh sách ấn tượng về những anh hùng trong Cựu Ước được đề cập
trong chương trước, một số người trong số họ mà chúng ta đã thấy trong các bài
đọc của hai ngày qua. Từ tiếng Hy Lạp cho “những người chứng kiến” (martyres)
cung cấp cho chúng ta từ (tiếng Anh “martyr”) ‘tử đạo’.
Hình ảnh ở đây gợi ý một cuộc thi đấu thể thao
trong một đấu trường lớn. Nhưng những người chứng kiến trong trường hợp này
không chỉ là khán giả; họ là những tấm gương truyền cảm hứng. Họ làm chứng (như
những “người tử vì đạo”) cho sức mạnh của đức tin và lòng trung thành của Chúa.
Những người Do Thái này nên noi theo bước chân
của họ và gạt bỏ mọi chướng ngại vật, đặc biệt là tội lỗi, thứ có thể rất khó để
thoát khỏi. Thay vào đó, hãy để họ “chạy với lòng kiên trì cuộc đua” được đặt
ra trước mặt họ.
Trong Thư thứ nhất gửi tín hữu Cô-rinh-tô,
Phao-lô sử dụng một hình ảnh tương tự:
‘Anh em hãy chạy thế nào để chiếm cho được phần thưởng.’ [tức là một cuộc
đua]…. Tôi không chạy vô mục đích, cũng không đấm bốc như thể đánh vào không
khí…
(1 Cô-rinh-tô 9,24.26)
Một lần nữa, đối với cộng đoàn Phi-líp-phê,
đây chính xác là điều mà tác giả muốn độc giả của mình làm:
‘Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững
niềm tin’. (2 Ti-mô-thê 4,7)
Chúng ta cũng có thể nói rằng đời sống Ki-tô hữu
được mô tả như một cuộc đua đường dài chứ không phải là một cuộc chạy nước rút
ngắn. Một số Ki-tô hữu gốc Do Thái đã bị cám dỗ bỏ cuộc vì bị bách hại và những
trở ngại trong việc thực hành đức tin của họ. Có lẽ họ nằm trong số những người
bị quấy rầy bởi những ‘người Do Thái’ mà Phao-lô nói đến trong Thư gửi tín hữu
Ga-lát (chương 2).
Là mẫu gương của họ, họ phải hướng về Chúa
Giêsu, “Đấng tiên phong và hoàn thiện” đức tin của họ. Người vừa dẫn đường chỉ
cho họ cách sống đức tin, vừa qua cái chết của Người, đồng thời ban sức mạnh và
ân sủng để họ phát triển đức tin của mình một cách trọn vẹn.
Giống như một vận động viên chạy đua tập trung
vào vạch đích, chúng ta nên tập trung vào Chúa Giê-su, mục tiêu và mục đích của
đức tin chúng ta (xem Phi-líp-phê 3,13-14). Chúa Giê-su vừa là khởi đầu vừa là
đích đến của cuộc đua. Ngài cũng là chứng nhân tối cao đã chạy cuộc đua và chiến
thắng.
Chúa Giê-su đã nêu gương tuyệt vời. Để đạt được
niềm vui và hạnh phúc bất tận được ban cho Ngài, Ngài đã trải qua nỗi đau khủng
khiếp của thập tự giá và sự sỉ nhục khủng khiếp bị khinh miệt của một cái chết
như vậy, bị treo trần truồng ở nơi công cộng như một tên tội phạm. Vì điều này,
giờ đây Ngài ngồi bên phải ngai vàng của Thiên Chúa. Nếu họ (và chúng ta) noi
theo bước chân Ngài, họ (và chúng ta) cũng có thể ở với Chúa Giê-su và chia sẻ
cùng vinh quang.
Và, bất cứ khi nào họ bị cám dỗ bỏ cuộc hoặc nản
lòng, hãy để họ nhớ rằng:
…người đã chịu đựng sự thù địch như vậy đối với chính mình từ những kẻ tội
lỗi…
—nói cách khác, từ những tội nhân như họ và những
tội nhân như chúng ta.
Cuối cùng, ngài nhắc nhở họ rằng, không giống
như Thầy và Chúa Giê-su của họ và nhiều vị tử đạo khác, họ vẫn chưa được yêu cầu
đổ máu để sống theo Phúc âm. Họ có thể đã bị ngược đãi và thậm chí mất hết tài
sản, nhưng họ không phải chết vì đức tin của mình. Toàn bộ đoạn văn có thể được
áp dụng từng từ một vào hoàn cảnh của chúng ta.
Chú giải bài Tin Mừng
Đoạn văn hôm nay minh họa một đặc điểm của Phúc âm
Mác-cô—tính bao hàm, trong đó một đoạn văn được chứa bên trong một đoạn văn
khác. (Nói nôm na như kiểu bánh mì kẹp
thịt – ND). Hôm nay chúng ta có hai phép lạ, một trong số đó được thuật
lại bên trong phép lạ kia. Một lần nữa chúng ta được kể về đám đông lớn tụ tập
quanh Chúa Giê-su trên bờ khi Người một lần nữa băng qua hồ.
Một viên chức hội
đường Do Thái, ông Giai-rô,
đến gần và cầu xin Chúa Giê-su
đặt tay chữa lành cho con gái ông đang bị bệnh rất nặng. Ông Giai-rô là người chịu trách nhiệm điều
hành các buổi lễ tại hội đường
Do Thái và giữ gìn trật tự. Đôi khi, vị trí này là danh dự, không có bất kỳ
trách nhiệm hành chính nào.
Ông Giai-rô
xin Chúa Giê-su đến và đặt
tay chữa lành trên con gái ông, như Ngài đã làm cho rất nhiều người khác. Khi
Chúa Giê-su đi đến ngôi nhà,
theo sau là một đám đông lớn, có một người phụ nữ bị băng huyết trong 12 năm.
Bà đã thử mọi cách điều trị y khoa nhưng vô ích, và bà ngày càng tệ hơn. Ngoài
sự đau khổ do căn bệnh gây ra, tình trạng chảy máu của bà khiến bà trở nên ô uế
về mặt nghi lễ. Nếu những người xung quanh biết về tình trạng của bà, bà có thể
đã bị tấn công. Do đó, bà cảm thấy rất lo lắng khi đến gần Chúa Giê-su mà không bị nhận dạng hoặc gây sự
chú ý.
Bà có đức tin to lớn này rằng, chỉ cần chạm vào viền áo của
Chúa Giê-su, bà sẽ được chữa
lành. Và bà đã được chữa lành—ngay lập tức. Trong cả hai trường hợp, đều có một
niềm tin sâu sắc rằng sự tiếp xúc vật lý, cùng với đức tin vào quyền năng chữa
lành của Chúa Giê-su, sẽ mang
lại sự chữa lành. Điều quan trọng đối với chúng ta là khôi phục lại mối liên hệ
giữa sự tiếp xúc vật lý và sự chữa lành.
Chúa Giê-su biết có điều gì đó đã xảy ra:
Ngay lập tức nhận ra rằng
có một năng lực phát ra từ Ngài, Chúa Giê-su quay lại giữa đám đông và hỏi: “Ai
đã chạm vào áo choàng của Ta?”
Các môn đệ
của Ngài tự nhiên thắc mắc tại sao Ngài lại nói như vậy khi có rất nhiều người
chen lấn quanh Ngài.
Trong sự sợ hãi và run rẩy, có lẽ sợ đám đông hơn là sợ Chúa
Giê-su, người phụ nữ đã tự nhận
mình. Sau đó, bà nghe những lời tuyệt đẹp:
Con gái ơi, đức tin của
con [tức là lòng tin hoàn toàn của con vào Ta] đã chữa lành con; hãy ra đi bình
an và được chữa lành bệnh tật.
Thật là an
bình. Bà ấy
không chỉ được chữa lành về mặt thể chất mà giờ đây bà ấy có thể hòa nhập lại với mọi người. Bà ấy đã hoàn
toàn trở lại với xã hội và cộng đồng của mình, không còn cảm thấy xấu hổ như một
người phụ nữ thời đó, và không phải che giấu.
Sau đó, chúng ta tiếp tục câu chuyện đầu tiên. Những người
đưa tin đến nói rằng con gái của ông
Giai-rô đã chết. Không cần phải làm phiền Chúa Giê-su nữa. Chúa Giê-su thúc giục ông Giai-rô tiếp tục tin tưởng. Khi đến gần
ngôi nhà, Người tách khỏi đám đông và chỉ mang theo Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an để làm chứng cho một sự kiện rất đặc
biệt. Ngôi nhà đầy những người than khóc, kêu la ồn ào theo cách thông thường.
Tại sao các
ngươi lại làm ầm ĩ và khóc lóc? Đứa trẻ không chết mà chỉ đang ngủ thôi.
Khi nói như vậy, Chúa Giê-su không phủ nhận cái chết thực sự của đứa trẻ, nhưng đó là lời
đảm bảo rằng cô bé sẽ được đánh thức khỏi giấc ngủ của cái chết. Cái chết trong
Cựu Ước thường được mô tả là giấc ngủ. Và chúng ta cũng đọc trên bia mộ rằng
người này người kia “đã ngủ/yên nghỉ
trong Chúa”.
Đám đông, thường được miêu tả là rất ủng hộ Chúa Giê-su, ở đây được mô tả là không
tin. Họ cười nhạo Ngài. Vì vậy, mọi người đều bị đuổi ra khỏi phòng ngoại trừ
cha mẹ đứa trẻ và ba người bạn đồng hành của Chúa Giê-su. Sau đó:
Ngài nắm tay cô bé và
nói với cô bé, "Talitha koum", nghĩa là, "Bé
ơi, hãy đứng dậy!"
Những lời này gợi ý sự hồi sinh cho cuộc sống mới. Ngay lập
tức cô bé đứng dậy và bắt đầu
đi lại. Cô chỉ mới 12 tuổi.
Những người có mặt “vô cùng kinh ngạc” và được bảo không được
nói bất cứ điều gì với bất kỳ ai. Họ cũng được nhắc nhở phải cho cô gái tội
nghiệp một ít thức ăn. Đây là một bước nữa trong quá trình hé lộ danh tính thực
sự của Chúa Giê-su, đồng thời,
Ngài không muốn danh tính đó được công khai ở giai đoạn này. Đây là một dấu hiệu
khác về sứ mệnh của Chúa Giê-su:
Ta đến để họ có sự sống
và có sự sống dồi dào.
(Gio-an 10,10)



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét