Trang

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2025

05.02.2025: THỨ TƯ TUẦN IV THƯỜNG NIÊN - THÁNH AGATA, TRINH NỮ, TỬ ĐẠO - LỄ NHỚ

 

05/02/2025

Thứ Tư tuần 4 thường niên.

Thánh Agata, trinh nữ, tử đạo.

Lễ nhớ

 


* Agata là một thiếu nữ quê ở Xi-xi-li-a. Chị đã chịu tử đạo ở Catana, vào thời hoàng đế Đêxiô bách hại đạo (năm 251). Đồng bào của chị vẫn tin tưởng kêu cầu chị, nhất là những lúc núi lửa Étna hoạt động.

Rồi việc tôn kính chị được phổ biến rộng rãi trong toàn thể Hội Thánh, cả ở phương Đông lẫn phương Tây.

 

Bài Ðọc I: (Năm I): Dt 12, 4-7. 11-15

“Chúa sửa dạy ai mà Người yêu mến”.

Bài trích thơ gửi tín hữu Do thái.

Anh em thân mến, khi chiến đấu với tội lỗi, anh em chưa đến nỗi phải đổ máu và anh em đã quên lời yên ủi tôi nói với anh em, như nói với những người con rằng: “Hỡi con, con chớ khinh thường việc Chúa sửa dạy, và đừng nản chí khi Người quở trách con; vì Chúa sửa dạy ai mà Người yêu mến, và đánh đòn kẻ mà Người chọn làm con”.

Trong khi được sửa dạy, anh em hãy bền chí, Thiên Chúa xử sự với anh em như con cái: vì có người con nào mà cha không sửa phạt.

Ngày nay, hẳn ai cũng coi việc sửa dạy là nỗi buồn khổ, hơn là nguồn vui, nhưng sau này, nó sẽ mang lại hoa quả bình an công chính cho những ai được sửa dạy.

Vì thế, anh em hãy nâng đỡ những bàn tay bủn rủn và những đầu gối rụng rời.

Ðường anh em đi, anh em hãy bạt cho thẳng, để người què khỏi bị trẹo chân, nhưng được an lành.

Anh em hãy sống hòa thuận với hết mọi người, hãy ăn ở thánh thiện, chẳng vậy không ai được nhìn thấy Thiên Chúa.

Anh em hãy coi chừng đừng ai để mất ơn Chúa, đừng để một rễ cay đắng nào mọc chồi gây xáo trộn và làm cho nhiều người bị nhiễm độc.

Ðó là Lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv. 102, 1-2, 13-14, 17-18a

Ðáp: Lòng yêu thương của Chúa vẫn tồn tại từ thuở nầy tới thuở kia cho những ai kính sợ Ngài. (17)

Xướng: Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, toàn thể trong người tôi, hãy chúc tụng thánh danh Ngài. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Ngài.

Xướng: Cũng như người cha yêu thương con cái, Chúa yêu thương những ai kính sợ Ngài. Ngài biết chúng tôi được luyện bằng chất gì, Ngài nhớ rằng tro bụi là chính chúng tôi! 

Xướng: Nhưng lòng yêu thương của Chúa vẫn còn tồn tại từ thuở nọ tới thuở kia cho những ai kính sợ Ngài, và đức công minh Chúa còn dành để cho con cháu họ, cho những ai giữ lời minh ước của Ngài. 

 

Alleluia: Ga 8,12

Alleluia, Alleluia. – Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Mc 6,1-6

“Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương”.

Bài trích Phúc Âm theo Thánh Mác-cô.

Khi ấy, Chúa Giê-su trở về quê nhà và các môn đệ cùng theo Người.

Ðến ngày Sa-bát, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sủng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: “Bởi đâu ông nầy được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông này chẳng phải bác thợ mộc con bà Ma-ri-a, anh em với Gia-cô-bê, Giuse, Giu-đa và Si-mon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?”

Và họ vấp phạm vì Người.

Chúa Giê-su liền bảo họ: “Không một tiên tri nào mà không bị kinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình”.

Ở đó Người không làm phép lạ nào được, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin.

Người đi rảo qua các làng chung quanh mà giảng dạy.

Ðó là Lời Chúa.

 


Suy Niệm: Cuộc sống âm thầm

Thánh Gioan Bosco, nhà giáo dục giới trẻ lừng danh nhất của thế kỷ 19 đã kể lại giấc mơ năm Ngài lên 9 tuổi như sau: Ngài mơ thấy mình ở giữa một đám trẻ đang chơi đùa, nghịch ngợm, cãi cọ và nói những lời thô tục. Muốn cho đám trẻ một bài học, cậu bé liền gọi một số em ra và dùng nắm tay để đe dọa. Nhưng chính lúc đó, Chúa Giêsu hiện ra gọi cậu bé lại và nói:

- Này Gioan, muốn biến những con chó sói này thành chiên con, thì con không nên dùng sức mạnh của đôi tay, mà hãy dùng lòng tốt.

Lúc đó, cậu bé thưa với Chúa:

- Lạy Chúa, chắc con không làm được đâu.

Chúa Giêsu liền chỉ cho Gioan Bosco thấy gương mặt hiền hậu của một người mẹ đang đi bên cạnh và nói:

- Ðây là mẹ của con và cũng là mẹ của chúng nữa. Với mẹ, con có thể biến đổi giới trẻ cho Nước Chúa, cho một thế giới tốt đẹp hơn.

Quả thật, về sau, cả công cuộc giáo dục giới trẻ của Gioan Bosco đều được đặt dưới sự hướng dẫn và bảo trợ của Mẹ Maria. Nhưng để có thể đến với Mẹ Maria, Gioan Bosco đã tiếp nhận lời dạy bảo và gương sáng của chính người mẹ ruột của mình. Có lẽ ngài không bao giờ quên lời căn dặn của mẹ ngài: "Mẹ đã sinh ra trong cảnh nghèo, mẹ đã sống trong cảnh nghèo; nếu con muốn làm linh mục để nên giàu có, thì mẹ sẽ không bao giờ đến thăm con nữa".

Mẹ Maria có lẽ đã không bao giờ nói một lời như thế với Chúa Giêsu, khi Ngài đã sống bên cạnh Mẹ Maria tại Nazareth trong suốt 30 năm. Tin Mừng đã không ghi lại một lời nào của Mẹ trong giai đoạn này, nhưng chắc chắn, cũng như mọi đứa trẻ, Chúa Giêsu đã sống và lớn lên một cách bình thường, nghĩa là Ngài đã từng uống từng lời dạy dỗ của Mẹ. Sống kiếp người chỉ có 33 năm, thì 30 năm, Chúa Giêsu lại dành cho cuộc sống ẩn dật âm thầm tại Nazareth. Ðây chắc chắn không phải là một giai đoạn uổng phí trong cuộc đời Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã không lập gia đình, nhưng đã sống phần lớn cuộc sống của Ngài trong gia đình, một cuộc sống âm thầm và bình thường, đến độ những người đồng hương của Ngài phải thốt lên với giọng gần như khinh bỉ: "Ông ta không phải là bác thợ, con bà Maria sao?"

Phản ứng của những người đồng hương về những năm âm thầm của Chúa Giêsu tại Nazareth là một xác quyết rằng Chúa Giêsu đề cao đời sống gia đình. Ngài đã không sống như một siêu nhân, Ngài đã không làm bất cứ một việc phi thường nào, nhưng đã sống một cách bình dị trong cảnh nghèo như mọi người. Chính vì Con Thiên Chúa đã sống một cách bình dị những thực tại hàng ngày của cuộc sống gia đình, mà đời sống ấy mang một giá trị và có ý nghĩa đối với con người. Tất cả những biến cố trong cuộc sống của Con Thiên Chúa làm người đều đáng được chúng ta chiêm ngưỡng, và trong ánh sáng của những biến cố ấy, chúng ta được mời gọi để nhìn vào cuộc sống hàng ngày của chúng ta.

Nguyện xin Chúa thánh hóa cuộc sống mỗi ngày của chúng ta, để chúng ta sống một cách sung mãn từng giây phút và trở thành nhân chứng tình yêu Chúa trước mặt mọi người.

(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Chú Giải Dt 12, 4-7.11-15:

Hôm nay, Thư Do Thái có một bài học rất quan trọng. Thư này cho chúng ta biết cách nhìn vào những nỗi đau và sự đau khổ xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta không nên nản lòng trước những trải nghiệm như vậy, cũng không nên coi nhẹ những điều như vậy.

Bài đọc mở đầu bằng câu kết của bài đọc hôm qua, trong đó tác giả nhắc nhở những người theo đạo Do Thái rằng trong cuộc đấu tranh chống lại tội lỗi, họ vẫn chưa được kêu gọi đổ máu (như các vị tử đạo đã làm). 'Cuộc đấu tranh' gợi lên một trận đấu quyền anh hoặc một cuộc xung đột quân sự.

Ngài nhắc nhở họ bằng lời khuyên được trích từ Sách Châm ngôn (3,11-12, trích từ bản dịch Bảy Mươi của Hy Lạp), trong đó họ được gọi một cách trìu mến là “một đứa trẻ”, nhưng là một đứa trẻ cần được sửa dạy.

Sách Châm Ngôn khuyên rằng bất kỳ hình phạt nào đến từ Chúa đều không nên coi nhẹ. Đồng thời, người ta không nên trở nên chán nản vì hình phạt như vậy. Lý do rất rõ ràng:

…Chúa sửa phạt những người Ngài yêu

và trừng phạt mọi đứa trẻ mà Ngài chấp nhận.

Rõ ràng, người Do Thái cảm thấy rằng thử thách của họ là một hình thức trừng phạt hoặc từ chối của Chúa. Ngược lại, họ được thúc giục chịu đựng thử thách của Chúa như một hình thức kỷ luật hoặc đào tạo.

Họ cần nhận ra rằng những thử thách mà họ đang trải qua là vì Chúa đang đối xử với họ như những đứa con mà Người vô cùng yêu thương. Có cha mẹ nào không dạy bảo con cái mình, đặc biệt là khi những đứa trẻ đó hành động không đúng mực không? Không dạy bảo những đứa trẻ hư là làm hư chúng và đảm bảo rằng chúng sẽ không trở nên tốt đẹp. Đó không phải là dấu hiệu của tình yêu đích thực.

Tất nhiên, kỷ luật lúc đó có vẻ đau đớn và có thể bị phản đối, nhưng sau đó nó được đánh giá cao vì những tác động hình thành của nó:

…kỷ luật lúc nào cũng có vẻ đau đớn hơn là dễ chịu, nhưng sau đó nó mang lại thành quả bình an của sự công chính cho những ai được rèn luyện theo nó.

Vì vậy, những Ki-tô hữu Do Thái được bảo phải giơ cánh tay yếu ớt của mình lên, giữ vững đầu gối run rẩy và san phẳng con đường họ đi. Họ không được sa vào một loại tuyệt vọng và cảm giác bị bỏ rơi. Câu nói này xuất phát từ Isaiah:

Hãy làm cho đôi tay yếu đuối mạnh mẽ

và làm cho đầu gối yếu đuối trở nên vững chắc. (Is 35:3)

Nếu họ chấp nhận thử thách, họ sẽ được sai đi:

…những gì què quặt không thể bị bẻ gãy mà còn được chữa lành.

Chính sự rèn luyện, chứ không phải sự thụ động, mới phục hồi sức mạnh cho các chi bị tổn thương.

Tình yêu của Chúa thực sự hiện diện trong mọi trải nghiệm, cả tốt lẫn xấu. Vào thời điểm đó, có thể khó để thấy điều này, nhưng sau này chúng ta có thể thấy được điều tốt thực sự trong những gì đã xảy ra, ví dụ như một thời gian nằm viện hoặc mất đi một người thân yêu. Một căn bệnh nghiêm trọng có thể giúp một người đánh giá lại chất lượng và hướng đi của cuộc sống. Như thánh Phao-lô đã nói:

Chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho những ai yêu mến Thiên Chúa… (Rô-ma 8:28)

Bài học cuối cùng là lời khuyên khôn ngoan:

Hãy theo đuổi sự hòa bình với mọi người và sự thánh khiết vì nếu không có sự thánh khiết, không ai có thể thấy Chúa.

Đây là tiếng vọng của Mối Phúc thật:

Phước cho những ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa. (Mt 5:9)

Lý do cho điều này không chỉ là để có hòa bình trong cuộc sống của chính mình, mà còn để mang hòa bình vào cuộc sống của người khác:

Hãy coi chừng, đừng để ai không nhận được ân sủng của Thiên Chúa, đừng để rễ cay đắng nào mọc lên và gây rắc rối, và qua đó, nhiều người trở nên ô uế.

Một người tràn đầy bình yên có thể là nguồn sức mạnh to lớn cho những người cần sự khẳng định và hỗ trợ. Chúng ta có thể không tránh khỏi nỗi đau đến với cuộc sống của chính mình, nhưng chúng ta không bao giờ nên là nguồn đau khổ trong cuộc sống của người khác.

 

 

Chú giải Mác-cô 6,1-6:

Chúa Giêsu trở về quê hương cùng với các môn đệ. Vào ngày Sa-bát, theo việc Người hay làm, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Những người nghe Người, những người đều biết Người từ khi Người còn là một đứa trẻ, đều sửng sốt trước cách Người nói đầy uy quyền và những gì Người nói:

Bởi đâu ông nầy được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay ông làm được những sự lạ thể ấy?

Người không có trình độ học vấn cao hơn bất kỳ người dân làng nào. Nhưng vấn đề là họ nhận ra sự khôn ngoan và khả năng thực hiện phép lạ của Người. Tuy nhiên, Người ‘chỉ’ là con trai của một người thợ mộc và Maria, có quan hệ họ hàng với Gia-cô-bê và Giu-se và Giu-đa và Simon, và với cả “các chị em”.

Và vì họ biết Người quá rõ, vì họ quá quen thuộc với Người, nên họ không thể chấp nhận Người. Họ cố tình chọn không nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mắt họ. Tất nhiên, đây là sự trớ trêu của toàn bộ tình huống—họ hoàn toàn không biết Người. Họ bị che mắt bởi sự quen thuộc hời hợt của mình.

Cái bẫy quen thuộc này là cái bẫy mà tất cả chúng ta đều có thể dễ dàng rơi vào. Đã bao nhiêu lần chúng ta không nhận ra tiếng Chúa Giê-su đang nói với chúng ta vì người đó là người mà chúng ta gặp hàng ngày, một người mà chúng ta có thể không thích hoặc thậm chí có thể khinh thường? Nhưng Chúa có thể và thực sự nói với chúng ta qua đủ mọi loại người, Công giáo hay không, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, con cái của chúng ta, người hoàn toàn xa lạ, có học thức, không có học thức và nhiều người khác nữa.

Chúa Giêsu nói với họ:

Các tiên tri không bị khinh rẻ, ngoại trừ ở quê hương mình, giữa vòng bà con thân thuộc và trong gia đình mình.

Đây là một câu nói được biết đến trong các nền văn hóa khác và là một trải nghiệm thường được lặp lại trong thời đại của chúng ta. Khi so sánh mình với các tiên tri Do Thái đã đi trước mình, Chúa Giê-su báo trước sự từ chối cuối cùng của nhiều người dân của mình. Chúng ta đã thấy những vấn đề của Người với gia đình mình, và bây giờ với những người dân thị trấn của mình—và đó chưa phải là kết thúc.

Do sự mù quáng cố ý của dân làng, chúng ta được kể rằng Chúa Giê-su:

… không thể làm được việc quyền năng nào ở đó, ngoại trừ việc Người đặt tay trên một vài người bệnh và chữa lành họ. Và Người ngạc nhiên vì sự vô tín của họ.

Người không thể giúp những người không có đức tin nơi Người. Chúa Giê-su không bao giờ ép buộc chúng ta. Chúa Giê-su kiên nhẫn chờ đợi và chỉ hành động khi chúng ta hợp tác và mở lòng với Ngài. Thánh Mác-cô thường nói rằng mọi người kinh ngạc như thế nào trước lời giảng dạy của Chúa Giê-su. Đáng buồn thay, như dòng cuối cùng đã viết, giờ đây đến lượt Chúa Giê-su kinh ngạc trước sự thiếu đức tin và lòng tin của quê hương Người vào Người.

(phỏng theo Living Space)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét