06/02/2025
Thứ Năm tuần 4 thường
niên.
Thánh Phaolô Miki và các bạn tử đạo.
Lễ nhớ
* Ngày 05 tháng 02 năm 1597, hai mươi sáu Kitô hữu
đã bị đóng đinh thập giá ở Nagasaki (Nhật Bản).
Trong số đó có những nhà truyền giáo từ châu Âu đến như
các tu sĩ dòng Tên và dòng Phanxicô, nhưng còn có cả các tu sĩ Nhật Bản,
như thánh Phaolô Miki (sinh khoảng năm 1564/1566) và mười bảy giáo dân gồm: các
giáo lý viên, các người thông ngôn, hai bác sĩ, và cả các trẻ em nữa.
Tất cả đều tươi cười, nhiều người còn ca hát khi chịu chết để làm chứng cho
Chúa Kitô.
Bài Ðọc I (Năm
I): Dt 12, 18-19. 21-24
“Anh em tiến đến núi Si-on và thành trì của Thiên Chúa hằng
sống”.
Trích thơ gửi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, Không phải anh em tiến tới một ngọn núi có
thể sờ được, hay là lửa cháy, gió lốc, mây mù, bão táp, hoặc tiếng kèn và tiếng
gầm thét, khiến cho người nghe xin tha đừng nói với họ lời nào nữa. Cảnh tượng
thật hãi hùng, đến nỗi Mô-sê thốt lên: “Tôi đã kinh khiếp và run sợ”. Trái lại,
anh em tiến đến núi Si-on và thành trì của Thiên Chúa hằng sống, là
Giê-ru-sa-lem trên trời, tiến đến muôn ngàn thiên thần, và cộng đoàn các trưởng
tử đã được ghi sổ trên trời, và đến cùng Thiên Chúa, Ðấng phán xét mọi người, đến
cùng các linh hồn những người công chính hoàn hảo, đến cùng Ðấng trung gian của
giao ước mới là Ðức Giê-su, và đến cùng máu đã rảy khi giao ước lên tiếng còn mạnh
thế hơn máu A-ben.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 47, 2-3a. 3b-4. 9. 10-11.
Ðáp: Ôi Thiên
Chúa, chúng con tưởng nhớ lại lòng thương xót của Chúa, ngay trong nơi đền
thánh của Ngài (c. 10).
Xướng: Chúa vĩ đại
và rất đáng ngợi khen trong thành trì của Thiên Chúa chúng ta. Núi thánh của
Ngài là ngọn đồi duyên dáng, niềm hoan lạc của khắp cả địa cầu.
Xướng: Núi Si-on
là cùng kiệt phương bắc, là thành trì của Ðức Ðại Ðế. Thiên Chúa ngự trong
thành quách của Ngài, tự chứng tỏ Ngài là an toàn chiến luỹ.
Xướng: Chúng tôi
đã nhìn thấy, như đã nghe kể lại, trong thành trì của Chúa thiên binh, trong
thành trì của Thiên Chúa chúng tôi: Thiên Chúa kiên thủ thành đó tới muôn đời.
Xướng: Ôi Thiên
Chúa, chúng con tưởng nhớ lại lòng thương xót của Chúa, ngay trong nơi đền
thánh của Ngài. Ôi Thiên Chúa, cũng như thánh danh Ngài, lời khen ngợi Ngài sẽ
vang cùng cõi đất. Tay hữu Ngài đầy đức công minh.
Alleluia: Ga 6, 64b và 69b
Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, lời của Chúa là thần trí và
là sự sống: Chúa có những lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.
Phúc Âm: Mc 6, 7-13
“Người bắt đầu sai các ông đi“.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mác-cô.
Khi ấy, Chúa Giê-su gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người
đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế. Và Người truyền các ông
đi đường đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền
trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo. Người lại bảo: “Ðến đâu, các
con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con,
cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố
cáo họ”. Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu
chữa lành nhiều bệnh nhân.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Thư Do-Thái 12,18-19.21-24
Bài đọc đưa ra sự tương phản nổi bật giữa sự xuất hiện của Thiên Chúa trên Núi Sinai và Thiên Chúa đến với chúng ta trong
Chúa Giê-su Ki-tô. Đây là một
lời nản lòng khác đối với những Ki-tô
hữu Do Thái muốn quay trở lại thời kỳ cũ. Họ đang được nhắc nhở về chính
xác những gì họ muốn quay trở lại và những gì họ muốn rời bỏ.
Theo Kinh thánh New American Bible:
“Đoạn văn tuyệt đẹp đáng chú ý này đối lập với hai nhóm người
lớn: nhóm người Israel tụ họp tại Núi Sinai để niêm phong giao ước cũ và ban
hành Luật pháp Mô-sê, và nhóm
người theo Chúa Giê-su tụ họp
tại 'Núi Zion, Jerusalem trên trời', nhóm của 'giao ước mới'. Cảnh sau này, được
đánh dấu bằng sự hiện diện của 'vô số thiên thần' và 'Chúa Giê-su' với 'máu cứu chuộc' của Người gợi
nhớ đến các nghi lễ trên trời trong Sách Khải Huyền.”
Sự tiếp cận với Thiên
Chúa không còn diễn ra trong một sự hiển linh đầy cảm hứng như trên núi
Sinai, mà trong một thành phố do Thiên Chúa xây dựng - mà các thánh Cựu Ước khao khát -
thành phố trên trời. Cùng với các thiên thần, họ được tập hợp xung quanh Đấng
Trung gian chiến thắng cho tất cả các Ki-tô hữu, những người mà Ngài đã thánh hóa và làm cho hoàn hảo.
Khi tiếp cận Thiên
Chúa thông qua Chúa Giê-su,
các Ki-tô hữu không phải trải
qua kinh nghiệm mà người Israel đã có dưới chân núi Sinai, nơi Mô-sê nhận được
Luật pháp từ Gia-vê và nơi
giao ước giữa Gia-vê và dân tộc
của Ngài được niêm phong. Đó thực sự là một sự hiển linh đáng sợ và kinh hoàng. Một số đặc điểm của nó
là:
… ngọn lửa rực cháy,
bóng tối, u ám, giông bão, tiếng kèn và tiếng nói khiến những người nghe cầu
xin đừng nói thêm lời nào nữa với họ.
Nhưng vì Moses chậm trễ trong việc trở về, người Do Thái đã
làm con bê vàng như một thần tượng. Và trong một câu thơ bị lược bỏ khỏi bài đọc
hôm nay, chúng ta được kể rằng:
…họ không thể chịu đựng
được lệnh đã được đưa ra, “Ngay cả một con vật chạm vào núi, nó sẽ bị ném đá đến
chết.” (Do Thái 12,20)
Trên thực tế, cảnh tượng của hình tượng thờ ngẫu tượng này
đáng sợ đến nỗi ngay cả Moses, người đã nói chuyện trực tiếp với Gia-vê, cũng thừa nhận rằng ông run rẩy vì
sợ hãi.
Nhưng tình hình của những người theo Chúa Kitô thì hoàn toàn
khác. Tác giả nói với những Ki-tô hữu
gốc Do Thái (sử dụng các thuật ngữ rất truyền thống, nhưng theo một
nghĩa rất khác) rằng họ:
…đã đến Núi Zion và đến
thành phố của Thiên Chúa hằng sống, Jerusalem trên trời, và đến vô số thiên thần
trong buổi lễ hội…
Núi Zion ban đầu là Jerusalem, địa điểm của Đền thờ mà Gia-vê ngự trong thánh địa của nó. Ở
đây, tác giả nói về “Jerusalem trên trời”.
Họ đã đến với hội đồng của những người con đầu lòng đã được
ghi danh trên thiên đàng. Đây là tất cả những người đã xác định mình với Chúa Giê-su là môn đệ của Ngài và xác định
mình với Giao ước Mới.
Họ đến với Thiên Chúa,
Đấng phán xét của tất cả, và đến:
… linh hồn của những
người công chính được làm cho hoàn hảo…
Cụm từ cuối cùng này dường như áp dụng cho “những người công
chính” trong Cựu Ước, những người hiện được ban cho sự giải thoát và cứu chuộc
cuối cùng thông qua cái chết cứu rỗi của Chúa Kitô trên Thập tự giá (xem Mát-thêu 27,52).
Và, trên hết, họ đã đến:
… đến với Chúa Giê-sus,
Đấng trung gian của giao ước mới, và đến với máu rảy ra, nói lên lời tốt hơn máu
của A-bên.
Khi A-bên bị anh trai mình là Ca-in giết, máu của ông đã kêu lên với Thiên Chúa để báo thù (Sáng thế ký 4,10).
Ông là vụ giết người đầu tiên được ghi lại trong Kinh thánh và, ngoài ra, là máu của một người tốt
và vô tội. Nhưng máu vô tội của
Chúa Giê-su, đổ ra trên Thập
tự giá, thì mạnh mẽ hơn nhiều. Máu của A-bên kêu gào từ lòng đất đòi báo thù,
nhưng máu của Chúa Giê-su đã mở đường cho mọi người, mang đến sự thanh tẩy và sự
tiếp cận với Thiên Chúa. Máu
của Chúa Giê-su không mang đến sự báo thù, mà là sự tha thứ và hòa giải.
Sự tuyệt vời của Sinai là điều đã chế ngự các giác quan. Sự
tuyệt vời của đức tin Ki-tô của
chúng ta nằm ở sự thay đổi triệt để mà nó có thể mang lại trong cuộc sống của
chúng ta khi chúng ta hoàn toàn đầu hàng Con đường đến với Thiên Chúa mà Chúa Giê-su đã chỉ ra. Đấng Cứu
Rỗi của chúng ta “hiền lành và khiêm nhường trong lòng” và luôn dễ gần gũi. Một
số lời yêu thích của Người là: “Đừng sợ”.
Chú giải về Mác 6:7-13 (để
hiểu Lời Chúa)
Bây giờ chúng ta đạt đến một giai đoạn mới trong quá trình
hình thành các môn đệ của Chúa Giê-su. Có một lời kêu gọi các môn đệ đầu tiên
trở thành “những người đánh cá người”, sau đó là việc chọn mười hai người sẽ
chia sẻ công việc của Chúa Giê-su. Bây giờ, Mười hai người, nền tảng của cộng đồng
tương lai, đang được sai đi để làm chính xác công việc mà Chúa Giê-su đã làm.
Họ đã được trao quyền trên thần ô uế, họ rao giảng sự ăn năn—sự cải đạo triệt để (tiếng Hy Lạp,
metanoia) theo viễn tượng về Vương quốc—và họ xức dầu cho người bệnh và chữa
lành cho họ. Lưu ý rằng ba hoạt động này bao gồm toàn bộ con người: tâm linh,
tinh thần và thể chất; chữa lành và toàn vẹn; sức khỏe và sự thánh khiết—thánh
khiết là toàn vẹn.
Họ được hướng dẫn ra đi nhẹ nhàng, chỉ mang theo những gì họ thực sự cần—không có thức
ăn hay tiền bạc hoặc thậm chí là quần áo thay. Họ sẽ không cần những thứ này vì
họ sẽ được những người họ phục vụ chăm sóc. Họ phải ở trong ngôi nhà đầu tiên
đón nhận họ. Nhìn chung, họ phải thể hiện sự phụ thuộc hoàn toàn và tin tưởng
vào Chúa.
Đây là sự tự do tuyệt vời nhất. Đây là mô hình được nhiều vị
thánh và người sáng lập các dòng tu
lặp lại. Chúng ta có thực sự cần tất cả những hành trang mà chúng ta mang theo
trong suốt cuộc đời không? Ngay cả người Hy Lạp cổ đại cũng nói: "Những
người thực sự giàu có là những người có nhu cầu ít nhất". Đó là điều Chúa Giê-su đang dạy chúng ta. Và tất
nhiên, Người là một tấm gương sống.
Các tông đồ đã ra đi và thực hiện ba công việc chính của
Chúa Giê-su:
• Họ công bố Vương quốc và kêu gọi mọi người thay đổi hoàn
toàn trái tim, để họ có thể nhìn cuộc sống theo cách mà Chúa Giê-su, Con Thiên Chúa, đã công bố.
• Họ giải phóng nhiều người khỏi những ảnh hưởng và sự ép buộc
của điều xấu. Tự do là bản chất của môn đệ Ki-tô giáo.
• Họ xức dầu cho người bệnh bằng dầu xoa dịu và mang đến cho
họ sự chữa lành và toàn vẹn.
Họ không chỉ rao giảng Vương quốc; họ đã biến nó thành hiện
thực trong cuộc sống của mọi người. Đây cũng là điều mà tất cả chúng ta được
kêu gọi làm trong hoàn cảnh sống của mình. Ngay cả khi có ít, chúng ta cũng phải
cho đi nhiều.
(phỏng theo Living Space)
Suy Niệm: Sứ mệnh tông đồ
Một tôn giáo chỉ tồn tại, nếu mỗi ngày một phát triển và
có thêm người gia nhập. Kitô giáo do Chúa Giêsu thiết lập cũng nằm trong diện
đó. Dưới con mắt Chúa, mỗi linh hồn đều có giá trị như nhau và mỗi người đều được
sai đi tìm những con chiên lạc và dẫn chúng về đồng cỏ xanh tươi. Ngài ý thức rằng
Thiên Chúa đã tạo dựng con người, không phải để bị vất vào lò lửa đời đời,
nhưng là để được thu vào kho lẫm. Do đó, mối bận tâm lớn nhất của Ngài khi đến
thế gian chính là đem Tin Mừng cứu độ cho mọi người.
Từ trước tới giờ, Ngài vẫn làm việc đó một mình, nhưng nay
vì tính cách khẩn thiết của việc tông đồ, Ngài cần có những con người cộng tác:
Mùa gặt bề bộn, mà thợ gặt thì ít. Sứ mệnh tông đồ từ nay được trao cho họ. Sứ
mệnh đó thật cao cả và cấp bách, vì thế Chúa đòi hỏi nơi họ sự thoát ly trọn vẹn,
hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa quan phòng. Ra đi một cách thảnh thơi, không
bồn chồn, không bối rối, không bận tâm đến bị, đến tiền. Không những thế, họ
còn phải hy sinh tất cả cho sứ mệnh, đo lường mọi sự theo lợi ích của Nước
Thiên Chúa. Họ chấp nhận giao tiếp với thế gian nếu đó là cơ hội để phổ biến sứ
điệp, họ không mưu cầu tư lợi, nhưng dũ bỏ hết những gì không liên quan đến sứ
mệnh, chỉ như thế, họ mới có thể đạt tới trình độ siêu thoát và dễ dàng chinh
phục các linh hồn về cho Nước Chúa.
Mỗi người chúng ta cũng được kêu gọi vào sứ mệnh tông đồ,
chúng ta có ý thức sứ mệnh cao cả ấy không? Các linh hồn được cứu rỗi hay bị luận
phạt, một phần lớn tùy thuộc vào đời sống của chúng ta. Ðiều đó có thể làm
chúng ta run sợ, nhưng nếu chúng ta nhiệt tâm mở rộng Nước Chúa nơi các tâm hồn,
chúng ta sẽ được an tâm, không ai có thể trách chúng ta đã đùa giỡn với số phận
đời đời của họ, và các linh hồn sẽ là triều thiên cho chúng ta trong ngày Chúa
vinh quang ngự đến.
Chúng ta hãy sống kết hiệp với Chúa. Tất cả hoạt động của
chúng ta sẽ chẳng có giá trị gì, nếu không bắt nguồn từ tình yêu Thiên Chúa.
Càng kết hiệp với Chúa, chúng ta càng có khả năng chu toàn bổn phận người tông
đồ giữa dân Chúa, và như vậy chắc chắn chúng ta sẽ nhận được phần thưởng Chúa hứa
cho người thợ tận tâm, nhiệt tình cho Nước Chúa trị đến.
(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét