Trang

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2025

MARCH 24, 2025: MONDAY OF THE THIRD WEEK OF LENT

 

March 24, 2025


 

Monday of the Third Week of Lent

Lectionary: 237

 

Reading 1

2 Kings 5:1-15ab

Naaman, the army commander of the king of Aram,
was highly esteemed and respected by his master,
for through him the LORD had brought victory to Aram.
But valiant as he was, the man was a leper.
Now the Arameans had captured in a raid on the land of Israel
a little girl, who became the servant of Naaman’s wife.
“If only my master would present himself to the prophet in Samaria,”
she said to her mistress, “he would cure him of his leprosy.”
Naaman went and told his lord
just what the slave girl from the land of Israel had said.
“Go,” said the king of Aram.
“I will send along a letter to the king of Israel.”
So Naaman set out, taking along ten silver talents,
six thousand gold pieces, and ten festal garments.
To the king of Israel he brought the letter, which read:
“With this letter I am sending my servant Naaman to you,
that you may cure him of his leprosy.”

When he read the letter,
the king of Israel tore his garments and exclaimed:
“Am I a god with power over life and death,
that this man should send someone to me to be cured of leprosy?
Take note! You can see he is only looking for a quarrel with me!”
When Elisha, the man of God,
heard that the king of Israel had torn his garments,
he sent word to the king:
“Why have you torn your garments?
Let him come to me and find out
that there is a prophet in Israel.”

Naaman came with his horses and chariots
and stopped at the door of Elisha’s house.
The prophet sent him the message:
“Go and wash seven times in the Jordan,
and your flesh will heal, and you will be clean.”
But Naaman went away angry, saying,
“I thought that he would surely come out and stand there
to invoke the LORD his God,
and would move his hand over the spot,
and thus cure the leprosy.
Are not the rivers of Damascus, the Abana and the Pharpar,
better than all the waters of Israel?
Could I not wash in them and be cleansed?”
With this, he turned about in anger and left.

But his servants came up and reasoned with him.
“My father,” they said,
“if the prophet had told you to do something extraordinary,
would you not have done it?
All the more now, since he said to you,
‘Wash and be clean,’ should you do as he said.”
So Naaman went down and plunged into the Jordan seven times
at the word of the man of God.
His flesh became again like the flesh of a little child, and he was clean.

He returned with his whole retinue to the man of God.
On his arrival he stood before him and said,
“Now I know that there is no God in all the earth,
except in Israel.”

 

Responsorial Psalm

Psalm 42:2, 3; 43:3, 4

R. (see 42:3) Athirst is my soul for the living God.
When shall I go and behold the face of God?
As the hind longs for the running waters,
so my soul longs for you, O God.
R. Athirst is my soul for the living God.
When shall I go and behold the face of God?
Athirst is my soul for God, the living God.
When shall I go and behold the face of God?
R. Athirst is my soul for the living God.
When shall I go and behold the face of God?
Send forth your light and your fidelity;
they shall lead me on
And bring me to your holy mountain,
to your dwelling-place.
R. Athirst is my soul for the living God.
When shall I go and behold the face of God?
Then will I go in to the altar of God,
the God of my gladness and joy;
Then will I give you thanks upon the harp,
O God, my God!
R. Athirst is my soul for the living God.
When shall I go and behold the face of God?

 

Verse Before the Gospel

Psalm 130:5, 7

I hope in the LORD, I trust in his word;
with him there is kindness and plenteous redemption.

 

Gospel

Luke 4:24-30

Jesus said to the people in the synagogue at Nazareth:
“Amen, I say to you,
no prophet is accepted in his own native place.
Indeed, I tell you, there were many widows in Israel
in the days of Elijah
when the sky was closed for three and a half years
and a severe famine spread over the entire land.
It was to none of these that Elijah was sent,
but only to a widow in Zarephath in the land of Sidon.
Again, there were many lepers in Israel
during the time of Elisha the prophet;
yet not one of them was cleansed, but only Naaman the Syrian.”
When the people in the synagogue heard this,
they were all filled with fury.
They rose up, drove him out of the town,
and led him to the brow of the hill
on which their town had been built,
to hurl him down headlong.
But he passed through the midst of them and went away.

https://bible.usccb.org/bible/readings/032425.cfm

 


Commentary on 2 Kings 5:1-15

The central character in today’s First Reading is Naaman, an army commander from Syria under the king of Aram, probably Ben-Hadad II. He was held in high esteem by his king because of military victories, which the Bible attributes to the power of Yahweh. In the writer’s view, victory is to be attributed to the God of Israel, who is seen as the ruler and controller of the fate of all nations, and not just that of Israel.

Now, Naaman was a ‘leper’. The New Jerusalem Bible calls his condition a “virulent skin disease” because, whatever it was, it did not seem to exclude Naaman from coming in close contact with people. In ancient times, real leprosy was, tragically for the victim, often confused with other chronic skin diseases.

Although Israel had concluded a peace treaty with the Aramaeans during the reign of King Ahab, there were still minor skirmishes on the borders between the two states for control of a place called Ramoth Gilead. These followed a battle in which King Ahab had been killed. It was as a result of one of these skirmishes that a young Israelite girl was taken captive. She would prove the link in bringing healing to Naaman.

We could well stop to reflect for a few moments on this young girl. Although a simple slave, she played a crucial role in the healing and, together with the austere prophet Elisha, offered a startling contrast to the ostentatious wealth of Naaman—wealth which had no role to play in his being restored to health.

She knew about the prophet Elisha, who was living in Samaria and suggested that her master should go to him for healing. The king, Ben-Hadad, gave his full approval for Naaman to go to Samaria and see Elisha and promised to write a letter of introduction to King Joram of Israel. The Syrian king obviously believed that Elisha was subject to Joram and that the prophet’s services could only be bought with a generous gift—hence the 10 talents of silver (a huge amount of money), 6,000 shekels of gold and the 10 festal robes which Naaman brought with him. He thought that God’s gift of healing could only be bought with money.

On the other hand, King Joram is horrified by this and rends his clothes in despair. His own faith in God’s healing power was so weak that he thought that Ben-Hadad was simply looking for a pretext for war by asking the obviously impossible—the cure of a leper. But when Elisha hears of it, he scolds the king for his failure to consult his prophet.

Naaman now arrives in all the glory of someone in his exalted position with horses and chariots. He will overawe the prophet by his presence, power and show of wealth. He must then have been somewhat surprised to be told by the prophet what he must do. And what he had to do was to bathe seven times in the River Jordan. Elisha clearly indicates that the healing power comes from the power of the God of Israel, but only if the general does what he is told by the prophet.

The prophet himself was not strictly speaking a healer. Ritual washings were practiced among the Eastern religions as a purification rite, and the number seven was generally known as a symbol of completeness. Naaman was to wash in the muddy waters of the Jordan River, showing that there was no natural connection between the washing and the desired healing. Perhaps it was also being suggested that one needed to pass through the Jordan, as Israel had done (see Jos 3—4), in order to obtain healing from the God of Israel. Much later, Jesus would also pass through the same waters of the Jordan and be filled with the Spirit of his Father.

Naaman finds this an affront to his dignity. He expected the prophet to come out to him, wave his hand magically over the afflicted spots and effect an immediate cure. Instead, he has to do what he is told by someone he regards as a foreign underling. And what is worse, he is asked to bathe in the Jordan. What was wrong with the rivers that flowed through Damascus—the Abana and Pharpar? The Abana was called the ‘Golden River’ by the Greeks and is usually identified with the Barada River today, which rises in the Anti-Lebanon Mountains and flows through the city of Damascus. The Pharpar River flows eastwards from Mount Hermon, just to the south of Damascus. In fact, the waters of these rivers were hygienically far superior to the muddy waters of the Jordan. But that was precisely the point—it was not the water which brought the healing.

Deeply insulted, Naaman turns round to go home. But his servants plead with him. After all, if Naaman had been asked to do something difficult, he would have done so. Why not obey the prophet when he asks something so easy? Naaman puts his pride behind him, goes to the river seven times and emerges with his skin like that of a new-born child. He is both physically and spiritually reborn.

However, we need to be aware that there is a deeper meaning to the story. Naaman, the Gentile submitting to the command of Yahweh through his prophet, is put forward as a contrast to a disobedient Israel, which still wavered in its divided allegiance to Yahweh and to Baal. God’s blessings are only to be found in total submission to his will and his commands. In today’s Gospel, Jesus will bring up this point himself, much to the anger of the Jews to whom he was speaking.

The clear lesson of the story is given in the last sentence when, after being cured, Naaman goes back in gratitude to Elisha and says:

Now I know that there is no God in all the earth except in Israel…

A minor lesson for all of us arises from Naaman’s indignation at being told to bathe seven times in the river Jordan. Wisdom comes from the slaves in his household who said to their master:

…if the prophet had commanded you to do something difficult, would you not have done it? How much more, when all he said to you was, ‘Wash, and be clean’?

How often do we not see God coming into our lives because of our prejudices and blind spots?

It must be understood from this passage that the true healer is not Elisha, nor the muddy waters of the Jordan river, but God himself. And the healing is the result, not of the washing in the river, but in Naaman’s eventual submission and obedience to God’s spokesman.

It was exactly the lack of this attitude on the part of the people of Nazareth (spoken of in today’s Gospel) that prevented Jesus from healing the people of his own town.

Comments Off

 


Commentary on Luke 4:24-30

This Gospel, and the Gospel story of the Samaritan woman (John 4:1-42), are both linked by the story told in today’s First Reading about Naaman, a Syrian general, who was miraculously cured by Elisha the prophet.

The Gospel is the second part of the scene in the synagogue in Nazareth, where Jesus officially announces his mission as Messiah, Saviour and Liberator. The first reaction was one of amazement that Jesus, their townsman, could speak with such power:

All spoke well of him and were amazed at the gracious words that came from his mouth. (Luke 4:22)

There was amazement, but no real faith in him. Familiarity had blinded them to his true identity, and they reject him. For them he is just ‘Joe the carpenter’s boy’.

Jesus says he is not surprised by this reception:

Truly I tell you, no prophet is accepted in his hometown.

He then goes on to give two examples taken from the lives of two well-known Old Testament prophets. They are not quite examples of prophets not being received by their own people, but rather of prophets reaching out to other peoples, non-believers.

When there was a great famine among the Israelites, it was a Sidonian widow who was helped by Elijah. Sidon was the place where Jesus would heal a gentile woman’s daughter. There were many leprous people in Israel, says Jesus, but Elisha was sent to cure Naaman the Syrian, another Gentile.

Jesus’ hearers are incensed by what appear to them arrogant and insulting words. In their minds, they were not rejecting a prophet but an impostor. They find his remarks about Elijah and Elisha highly objectionable.

The references to Elijah and Elisha help to emphasise Luke’s image of Jesus as a prophet like those who went before him. They also lay the foundation for the future mission of the Apostle to the Gentiles.

We too can very easily fail to recognise the voice of God in certain people who in fact—whether they are aware of it or not—are bringing a message from him. Like the people of Nazareth, we can think we know them too well to have to listen to them. We feel it would be inconceivable that God could speak to us through such people. Fair warning that this probably happens most of all with people we see every day during our lives.

Comments Off

 

https://livingspace.sacredspace.ie/l1032g/

 

 


Monday, March 24, 2025

Season of Lent

Opening Prayer

Just and holy God, our loving Father,

You offered us Your hand in friendship and You sent us Your Son Jesus to go with us on the road of obedience and loyalty.

God, we often hurt this friendship; we act as if we were not Your sons and daughters. See the look of shame on our faces. Forgive us, for we count on You. Accept our thanks for continuing to take us as we are and loving us notwithstanding our sins.

We ask You this through Christ our Lord.

Gospel Reading - Luke 4: 24-30

Jesus said to the people in the synagogue at Nazareth: “Amen, I say to you, no prophet is accepted in his own native place. Indeed, I tell you, there were many widows in Israel in the days of Elijah when the sky was closed for three and a half years and a severe famine spread over the entire land. It was to none of these that Elijah was sent, but only to a widow in Zarephath in the land of Sidon. Again, there were many lepers in Israel during the time of Elisha the prophet; yet not one of them was cleansed, but only Naaman the Syrian.” When the people in the synagogue heard this, they were all filled with fury. They rose up, drove him out of the town, and led him to the brow of the hill on which their town had been built, to hurl him down headlong. But he passed through the midst of them and went away.

Reflection

Today’s Gospel (Lk 4: 24-30) forms part of a larger part (Lk 4: 14-32). Jesus had presented His program in the synagogue of Nazareth, using a text from Isaiah which spoke about the poor, the prisoners, the blind and the oppressed (Is 61: 12) and which mirrored the situation of the people of Galilee at the time of Jesus.

In the name of God, Jesus takes a stand and defines His mission: to proclaim the Good News to the poor, to proclaim release to prisoners, to give back sight to the blind, to restore liberty to the oppressed. After finishing the reading, He updates the text and says, “Today this text is being fulfilled even while you are listening!” (Lk 4: 21). All those present were astonished (Lk 4: 16, 22b). But immediately after there was a reaction to discredit. The people in the synagogue were scandalized and did not want to know anything about Jesus.

They said, “Is He not the son of Joseph?” (Lk 4: 22b). Why were they scandalized?

What is the reason for this [unexpected] reaction?

Because Jesus quoted the text from Isaiah only to the part that says, “to proclaim a year of favor from the Lord,” and He omits the end of the sentence, which says, “to proclaim a day of vengeance for our God” (Is 61: 2). The people of

Nazareth remained surprised because Jesus omitted the phrase on vengeance.

They wanted the Good News of the liberation of the oppressed to be an action of vengeance on the part of God against the oppressors. In this case the coming of the Kingdom would be only a superficial social change, and not a change or conversion of the system. Jesus does not accept this way of thinking. His experience of God the Father helps Him to understand better the significance of the prophecies. He takes away the vengeance. The people of Nazareth do not accept that proposal, and the authority of Jesus begins to diminish: “Is He not Joseph’s son?”

           Luke 4: 24: No prophet is ever accepted in his own country. Jesus answers, “No prophet is ever accepted in his own country!” In fact, they did not accept the new image of God which Jesus communicated to them through this new and freer interpretation of Isaiah. The message of the God of Jesus went beyond the limits of the Jewish people and opened itself to accept the excluded and all humanity.

           Luke 4: 25-27: Two stories of the Old Testament. In order to help the community to get beyond the scandal and to understand the universality of God, Jesus uses two well known stories of the Old Testament: one of Elijah and the other one of Elisha. Through these stories He criticized the people of Nazareth who were so closed up in themselves. Elijah was sent to the foreign widow of Zarephah (1 Kg 17: 7-16). Elisha was sent to take care of Naaman of Syria (2 Kg 5: 14). The people of Nazareth felt threatened by this. Paul makes a similar statement with similar results too (Acts 22: 21)

           Luke 4: 28-30: They intended to throw Him off the cliff, but He passed straight through the crowd and walked away. What Jesus said did not calm the people down. On the contrary! The use of these two biblical passages  caused them to become more angry. The community of Nazareth reached the point of wanting to kill Jesus. And thus, at the moment in which He presented His plan to accept the excluded, Jesus Himself was excluded! But He remained calm! The anger of the others did not make Him change His mind. In this way, Luke indicates that it is difficult to overcome the mentality of privilege which is closed up in itself. And he showed that the polemic attitude of the gentiles had already existed in the time of Jesus. Jesus had the same difficulty which Luke had with the Hebrew community in his time.

Personal Questions

           How do I carry on the gift of the Good News in the world today?

           Who are the excluded whom we should accept more warmly in our community?

           Does taking on poverty, oppression, or blindness (in all its forms) start on a personal level and spread to my community, or do I wait for the community to act before taking personal action?

Concluding Prayer

My whole being yearns and pines for Yahweh's courts; My heart and my body cry out for joy to the living God. (Ps 84: 2)

www.ocarm.org

 

24.03.2025: THỨ HAI TUẦN III MÙA CHAY

 

24/03/2025

 Thứ Hai tuần 3 Mùa Chay

 


Bài Ðọc I: 2 V 5, 1-15a

“Có nhiều người phong cùi trong Ít-ra-en, nhưng không có một người nào trong bọn họ được chữa lành, mà chỉ có Na-a-man, người Sy-ri-a”.

Trích sách Các Vua quyển thứ hai.

Trong những ngày ấy, Na-a-man, tướng đạo binh của vua xứ Sy-ri-a, là người có uy thế đối với vua và được tôn trọng, vì Chúa đã dùng ông mà cứu dân Sy-ri-a; ông còn là người hùng mạnh và giàu có, nhưng lại mắc bịnh phong cùi. Lúc bấy giờ một vài toán dân Sy-ri-a bắt một thiếu nữ ở đất Ít-ra-en dẫn về để hầu hạ bà Na-a-man. Cô ta nói với bà chủ: “Chớ chi ông chủ tôi đến gặp vị tiên tri ở Sa-ma-ri-a, chắc chắn vị tiên tri ấy sẽ chữa ông khỏi phong cùi”. Na-a-man đến tâu vua rằng: “Cô nhỏ xứ Ít-ra-en đã nói thế này thế này”. Vua xứ Sy-ri-a liền nói: “Khanh hãy đi, trẫm sẽ gởi cho vua Ít-ra-en một bức thơ”. Na-a-man ra đi, mang theo mười lạng bạc, sáu ngàn nén vàng và mười bộ áo. Ông trao cho vua Ít-ra-en bức thơ nội dung như sau: “Khi bức thơ này đến tay nhà vua, nhà vua biết tôi sai Na-a-man, tôi tớ tôi, đến với nhà vua, để xin nhà vua chữa ông khỏi phong cùi”.

Sau khi đọc bức thơ, vua Ít-ra-en liền xé áo và nói: “Ta có phải là Chúa, có thể giết chết và cho sống hay sao mà vua ấy gởi người đến xin ta chữa lành phong cùi? Các ngươi thấy không, vua ấy tìm cớ hại Ta đó”. Khi Ê-li-sa, người của Thiên Chúa, nghe tin vua Ít-ra-en đã xé áo mình, nên sai người đến tâu vua rằng: “Tại sao nhà vua lại xé áo? Ông ấy cứ đến với tôi thì sẽ biết trong Ít-ra-en có một vị tiên tri”.

Na-a-man lên xe ngựa đi, và dừng lại trước cửa nhà Ê-li-sa. Tiên tri nói với Na-a-man rằng: “Ông hãy đi tắm bảy lần ở sông Gio-đan, thì da thịt ông sẽ được lành sạch”. Na-a-man nổi giận bỏ đi nói rằng: “Tôi tưởng ông ấy ra đón tôi và đứng trước tôi kêu cầu danh Chúa là Thiên Chúa của ông, rồi đặt tay lên chỗ phong cùi của tôi và chữa tôi lành mạnh. Các con sông A-va-na và Pác-pa ở Ða-mát không sạch hơn các con sông ở Ít-ra-en để tôi tắm và được lành sạch hay sao?” Ông trở về lòng đầy tức giận.

Các đầy tớ của ông đến nói với ông rằng: “Thưa cha, vị tiên tri có yêu cầu cha làm một việc lớn lao thì cha cũng phải làm. Phương chi bây giờ người bảo cha: “Hãy đi tắm, thì được sạch”. Na-a-man xuống tắm bảy lần ở sông Gio-đan như lời tiên tri, người của Thiên Chúa dạy, da thịt ông lại trở nên tốt như da thịt của đứa trẻ, và ông được sạch.

Sau đó ông và đoàn tuỳ tùng trở lại gặp người của Thiên Chúa. Ðến nơi, ông đứng trước mặt người của Thiên Chúa và nói: “Thật tôi biết không có Thiên Chúa nào khác trên hoàn vũ, ngoài một Thiên Chúa ở Ít-ra-en”.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 41, 2. 3, và Tv 42, 3. 4

Ðáp: Hồn con khát Chúa Trời, Chúa Trời hằng sống, ngày nào con được tìm về ra mắt Chúa Trời? (x. Tv 41, 3)

Xướng: Như nai rừng khát mong nguồn nước, hồn con khát Chúa, Chúa Trời ôi!

Xướng: Hồn con khát Chúa Trời, Chúa Trời hằng sống, ngày nào con được tìm về ra mắt Chúa Trời?

Xướng: Xin chiếu giãi quang minh và chân thực của Chúa, để những điều đó hướng dẫn con, đưa con lên núi thánh và cung lâu của Ngài.

Xướng: Con sẽ tiến tới bàn thờ Thiên Chúa, đến cùng Thiên Chúa làm cho con được hoan hỉ, mừng vui. Với cây cầm thụ con sẽ ca ngợi Chúa, ôi Chúa là Thiên Chúa của con.

 

Câu Xướng Trước Phúc Âm: Tv 129, 5 và 7

Con trông cậy Chúa, con mong đợi lời hứa của Chúa, vì nơi Chúa sẵn có lòng từ bi và chan chứa ơn cứu độ.

 

Phúc Âm: Lc 4, 24-30

Như Ê-li-a và Ê-li-sa, Chúa Giê-su không phải chỉ được sai đến người Do-thái mà thôi đâu”.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

(Khi Chúa Giê-su đến thành Na-da-rét, Ngài nói với dân chúng tụ họp trong hội đường rằng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, chẳng có một tiên tri nào được tiếp đón tử tế ở quê hương mình. Ta bảo các ngươi, chắc hẳn trong thời Ê-li-a có nhiều bà goá ở Ít-ra-en, khi trời hạn hán và một nạn đói lớn hoành hành khắp nước suốt ba năm sáu tháng, nhưng Ê-li-a không được sai đến với một người nào trong bọn họ, mà chỉ được sai đến với một bà góa ở Sa-rép-ta xứ Si-đôn thôi. Cũng có nhiều người phong cùi trong Ít-ra-en thời tiên tri Ê-li-sa, nhưng không một người nào trong bọn họ được chữa lành, mà chỉ có Na-a-man, người Sy-ri-a”.

Vừa nghe đến đó, mọi người trong hội đường đều đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, đẩy Người ra khỏi thành và dẫn Người đến một triền đồi, nơi họ xây thành, để xô Người xuống vực. Nhưng Người tiến qua giữa họ mà đi.

Ðó là lời Chúa.

 


Chú giải về 2 Các Vua 5,1-15

Nhân vật trung tâm trong Bài đọc thứ nhất hôm nay là Naaman, một chỉ huy quân đội từ Syria dưới thời vua Aram, có lẽ là Ben-Hadad II. Ông được vua của mình rất kính trọng vì những chiến thắng quân sự, mà Kinh thánh cho là nhờ quyền năng của Yahweh. Theo quan điểm của người viết, chiến thắng phải được quy cho Thiên Chúa của Israel, người được coi là người cai trị và kiểm soát số phận của tất cả các quốc gia, chứ không chỉ riêng Israel.

Bây giờ, Naaman là một 'người mắc bệnh phong'. Kinh thánh Jerusalem mới gọi tình trạng của ông là "bệnh ngoài da nguy hiểm" bởi vì, bất kể đó là gì, nó dường như không loại trừ Naaman khỏi việc tiếp xúc gần với mọi người. Vào thời cổ đại, bệnh phong thực sự, thật đáng buồn cho nạn nhân, thường bị nhầm lẫn với các bệnh ngoài da mãn tính khác.

Mặc dù Israel đã ký kết một hiệp ước hòa bình với người Aram dưới thời trị vì của Vua Ahab, nhưng vẫn có những cuộc giao tranh nhỏ trên biên giới giữa hai quốc gia để giành quyền kiểm soát một nơi gọi là Ramoth Gilead. Những điều này diễn ra sau một trận chiến mà Vua Ahab đã bị giết. Chính vì một trong những cuộc giao tranh này mà một cô gái trẻ người Israel đã bị bắt làm tù binh. Cô sẽ chứng minh được mối liên hệ trong việc chữa lành cho Naaman.

Chúng ta có thể dừng lại để suy ngẫm một chút về cô gái trẻ này. Mặc dù chỉ là một nô lệ bình thường, cô đã đóng một vai trò quan trọng trong việc chữa lành và cùng với nhà tiên tri nghiêm khắc Elisha, đã tạo nên sự tương phản đáng kinh ngạc với sự giàu có phô trương của Naaman—sự giàu có không đóng vai trò gì trong việc phục hồi sức khỏe của ông.

Cô biết về nhà tiên tri Elisha, người đang sống ở Samaria và gợi ý rằng chủ nhân của cô nên đến gặp ông để được chữa lành. Nhà vua, Ben-Hadad, đã hoàn toàn chấp thuận cho Naaman đến Samaria và gặp Elisha và hứa sẽ viết một lá thư giới thiệu cho Vua Joram của Israel. Vua Syria rõ ràng tin rằng Elisha là thần dân của Joram và rằng các dịch vụ của nhà tiên tri chỉ có thể mua được bằng một món quà hào phóng—do đó có 10 ta-lâng bạc (một số tiền rất lớn), 6.000 shekel vàng và 10 chiếc áo choàng lễ hội mà Naaman mang theo. Ông nghĩ rằng món quà chữa bệnh của Chúa chỉ có thể mua được bằng tiền.

Mặt khác, Vua Joram kinh hoàng trước điều này và xé quần áo của mình trong tuyệt vọng. Đức tin của chính ông vào quyền năng chữa bệnh của Chúa quá yếu đến nỗi ông nghĩ rằng Ben-Hadad chỉ đang tìm cớ để gây chiến bằng cách yêu cầu điều hiển nhiên là không thể—chữa khỏi bệnh phong. Nhưng khi Elisha nghe nói về điều đó, ông mắng nhà vua vì đã không tham khảo ý kiến ​​của nhà tiên tri.

Bây giờ Naaman đến trong tất cả sự vinh quang của một người ở vị trí cao quý của mình với ngựa và xe ngựa. Ông sẽ khiến nhà tiên tri kinh ngạc bởi sự hiện diện, quyền lực và sự phô trương của cải. Khi đó, ông hẳn đã có phần ngạc nhiên khi được nhà tiên tri cho biết những gì ông phải làm. Và điều ông phải làm là tắm bảy lần trong Sông Jordan. Elisha chỉ rõ rằng sức mạnh chữa lành đến từ sức mạnh của Chúa của Israel, nhưng chỉ khi vị tướng làm theo những gì nhà tiên tri bảo.

Bản thân nhà tiên tri không phải là một người chữa bệnh. Các nghi lễ rửa tội được thực hiện trong các tôn giáo phương Đông như một nghi lễ thanh tẩy, và con số bảy thường được coi là biểu tượng của sự trọn vẹn. Naaman phải tắm trong vùng nước bùn của Sông Jordan, cho thấy không có mối liên hệ tự nhiên nào giữa việc rửa tội và sự chữa lành mong muốn. Có lẽ người ta cũng gợi ý rằng người ta cần phải đi qua Sông Jordan, như Israel đã làm (xem Giô-suê 3—4), để được Chúa của Israel chữa lành. Sau đó rất lâu, Chúa Giê-su cũng sẽ đi qua cùng một vùng nước của Sông Jordan và được tràn đầy Thánh Linh của Cha mình.

Naaman thấy đây là một sự xúc phạm đến phẩm giá của mình. Ông mong đợi nhà tiên tri sẽ đến với ông, vẫy tay một cách kỳ diệu trên những chỗ đau và chữa lành ngay lập tức. Thay vào đó, ông phải làm theo những gì mà một người mà ông coi là thuộc hạ nước ngoài bảo. Và tệ hơn nữa, ông được yêu cầu tắm ở sông Jordan. Có vấn đề gì với những con sông chảy qua Damascus—sông Abana và Pharpar? Người Hy Lạp gọi sông Abana là ‘Sông Vàng’ và ngày nay thường được xác định là Sông Barada, bắt nguồn từ Dãy núi Anti-Lebanon và chảy qua thành phố Damascus. Sông Pharpar chảy về phía đông từ Núi Hermon, ngay phía nam Damascus. Trên thực tế, nước của những con sông này về mặt vệ sinh vượt trội hơn nhiều so với nước đục của sông Jordan. Nhưng đó chính xác là vấn đề—không phải nước đã mang lại sự chữa lành.

Bị xúc phạm sâu sắc, Naaman quay lại để về nhà. Nhưng những người hầu của ông đã cầu xin ông. Rốt cuộc, nếu Naaman được yêu cầu làm một điều gì đó khó khăn, ông sẽ làm như vậy. Tại sao không vâng lời nhà tiên tri khi ông yêu cầu một điều dễ dàng như vậy? Naaman gạt bỏ lòng kiêu hãnh của mình, đi đến sông bảy lần và nổi lên với làn da như da của một đứa trẻ mới sinh. Ông được tái sinh cả về thể chất lẫn tinh thần.

Tuy nhiên, chúng ta cần biết rằng có một ý nghĩa sâu sắc hơn trong câu chuyện. Naaman, người ngoại đạo tuân theo lệnh của Yahweh thông qua nhà tiên tri của mình, được đưa ra như một sự tương phản với một Israel không vâng lời, vẫn dao động trong lòng trung thành chia rẽ với Yahweh và Baal. Phước lành của Chúa chỉ có thể được tìm thấy khi hoàn toàn tuân theo ý muốn và mệnh lệnh của Người. Trong Phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu sẽ tự mình nêu ra điểm này, khiến những người Do Thái mà Người đang nói chuyện rất tức giận.

 

Bài học rõ ràng của câu chuyện nằm ở câu cuối cùng khi, sau khi được chữa lành, Naaman quay lại với lòng biết ơn Elisha và nói:

Bây giờ tôi biết rằng không có Chúa nào trên khắp trái đất ngoại trừ Israel…

Một bài học nhỏ cho tất cả chúng ta nảy sinh từ sự phẫn nộ của Naaman khi được bảo tắm bảy lần ở sông Jordan. Sự khôn ngoan đến từ những người nô lệ trong gia đình ông, những người đã nói với chủ của họ:

… nếu nhà tiên tri đã truyền lệnh cho bạn làm một điều khó khăn, bạn sẽ không làm sao? Huống chi, khi tất cả những gì ông ấy nói với bạn là, 'Hãy rửa sạch và được sạch sẽ'?

Bao nhiêu lần chúng ta không thấy Chúa đến trong cuộc sống của chúng ta vì những định kiến ​​và điểm mù của chúng ta?

Cần phải hiểu từ đoạn văn này rằng người chữa bệnh thực sự không phải là Elisha, cũng không phải là dòng nước đục ngầu của sông Jordan, mà là chính Chúa. Và sự chữa lành là kết quả, không phải của việc tắm rửa ở sông, mà là sự phục tùng và vâng lời cuối cùng của Naaman đối với người phát ngôn của Chúa.

Chính thái độ thiếu sót này của người dân thành Nazareth (được nhắc đến trong Tin Mừng hôm nay) đã ngăn cản Chúa Giêsu chữa lành cho dân chúng trong chính thành phố của Người.

 


Chú giải về Luca 4,24-30

Phúc âm này và câu chuyện Phúc âm về người phụ nữ Samari (Gio-an 4,1-42) đều có liên quan với nhau qua câu chuyện được kể trong Bài đọc thứ nhất hôm nay về Naaman, một vị tướng Syria, người đã được tiên tri Elisha chữa lành một cách kỳ diệu.

Phúc âm là phần thứ hai của cảnh trong hội đường ở Nazareth, nơi Chúa Giêsu chính thức công bố sứ mệnh của mình là Đấng Messiah, Đấng cứu thế và Đấng giải phóng. Phản ứng đầu tiên là sự kinh ngạc khi Chúa Giêsu, người đồng hương của họ, có thể nói với sức mạnh như vậy:

Mọi người đều nói tốt về Người và kinh ngạc trước những lời ân sủng phát ra từ miệng Người. (Luca 4,22)

Mọi người đều kinh ngạc, nhưng không có đức tin thực sự vào Người. Sự quen thuộc đã làm họ mù quáng trước danh tính thực sự của Người, và họ từ chối Người. Đối với họ, Người chỉ là 'Gioan, cậu bé thợ mộc'.

Chúa Giêsu nói rằng Người không ngạc nhiên trước sự đón tiếp này:

Quả thật, Ta bảo các ngươi, không một tiên tri nào được chấp nhận tại quê hương mình.

Sau đó, Ngài tiếp tục đưa ra hai ví dụ lấy từ cuộc đời của hai nhà tiên tri nổi tiếng trong Cựu Ước. Họ không hẳn là những ví dụ về các nhà tiên tri không được dân tộc mình tiếp nhận, mà đúng hơn là các nhà tiên tri vươn tới những dân tộc khác, những người không tin.

Khi có nạn đói lớn trong dân Israel, một góa phụ dân Sidon đã được Elijah giúp đỡ. Sidon là nơi Chúa Giêsu chữa lành con gái của một người phụ nữ ngoại đạo. Chúa Giêsu nói rằng có nhiều người mắc bệnh phong ở Israel, nhưng Elisha được sai đến để chữa lành cho Naaman người Syria, một người ngoại đạo khác.

Những người nghe Chúa Giêsu tức giận vì những lời lẽ có vẻ ngạo mạn và xúc phạm. Trong tâm trí họ, họ không từ chối một nhà tiên tri mà là một kẻ mạo danh. Họ thấy những nhận xét của Ngài về Elijah và Elisha rất đáng phản đối.

Những tài liệu tham khảo về Elijah và Elisha giúp nhấn mạnh hình ảnh của Lu-ca về Chúa Giêsu như một nhà tiên tri giống như những người đã đi trước ông. Chúng cũng đặt nền tảng cho sứ mệnh tương lai của Sứ đồ đối với dân ngoại.

Chúng ta cũng có thể rất dễ dàng không nhận ra tiếng nói của Chúa trong một số người mà thực tế—cho dù họ có nhận thức được hay không—đang mang đến một thông điệp từ Người. Giống như những người dân Nazareth, chúng ta có thể nghĩ rằng chúng ta biết họ quá rõ để phải lắng nghe họ. Chúng ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng được rằng Chúa có thể nói với chúng ta thông qua những người như vậy. Một lời cảnh báo công bằng rằng điều này có lẽ xảy ra nhiều nhất với những người mà chúng ta gặp hàng ngày trong cuộc sống của mình.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/l1032g/

 


Suy Niệm: Đức tin trong đời thường

Đức tin là ánh sáng giúp ta nhìn thấy những gì mắt thường không thấy hay khó thấy.

Mắt thường chỉ nhìn những gì lớn lao. Mắt đức tin nhìn những gì bé nhỏ. Chúa Giêsu dạy ta hãy biết nhìn những gì bé nhỏ. Như cánh chim sẻ trên bầu trời. Như bông hoa huệ ngoài đồng. Bé nhỏ nhưng lại tuyệt vời nói lên sự quan phong của Chúa Cha.

Mắt thường chỉ nhìn những gì may mắn. Mắt đức tin mới biết nhìn những gì thiệt thòi. Bá góa Sa-rép-ta đã tin nên dám chấp nhận thiệt thòi. Vì tin tiên tri Ê-li-a nên bà đã dám làm bánh cho vị tiên tri ăn trước. Đây là việc làm nhỏ nhoi nhưng đức tin thật lớn. Dám đánh cuộc cả mạng sống mình.

Mắt thường chỉ nhìn những gì lạ lùng. Mắt đức tin biết nhìn những gì quen thuộc bình thường trong đời sống. Người ta dễ thần tượng những người xa lạ. Người có đức tin thật sẽ biết thấy Chúa trong những gì quen thuộc bình thường trong đời sống hằng ngày. Dân làng Na-za-reth không tin Chúa Giê-su vì biết rõ gốc gác tầm thường của Người.

Tướng Na-a-man đã có đức tin. Dám tin người giúp việc cho mình. Đức tin hành động cụ thể. Nên ông không ngại đường xa, mang theo cả lễ vật lớn lao để ra mắt vị tiên tri. Và nhất là ông đã chấp nhận những việc tầm thường. Đó là tắm dưới sông 7 lần.

Mắt thường không thấy Chúa đâu. Mắt đức tin thấy Chúa trong mọi sự. Ga-ga-rin, khi lên mặt trăng, đã tuyên bố: “Tôi không thấy Thiên Chúa đâu cả”. Trái lại Amstrong, người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng, đã đọc kinh Lạy Cha để cảm tạ Chúa. Newton, nhà thiên văn học lừng lẫy, khi quan sát bầu trời đầy sao đã thốt lên: Tôi thấy Chúa đi qua viễn vọng kính của tôi.

Có lẽ chúng ta từng kỳ vọng được có đức tin lớn lao như dám chịu tử đạo, đi rao giảng Tin Mừng khắp nơi… Nhưng hôm nay Lời Chúa mời gọi tôi hãy có đức tin trong đời thường để nhìn thấy Chúa trong mọi sự và trong mọi người, trong những sự bé nhỏ, những con người tầm thường, trong những khó khăn thử thách ta gặp phải, những thất bại cay chua, những thiệt thòi đau xót. Đó mới là đức tin thật.

(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)

 

CHIÊM NGƯỠNG CÂY THÁNH GIÁ GIÚP CHÚNG TA LỚN LÊN TRONG NHÂN ĐỨC

 


CHIÊM NGƯỠNG CÂY THÁNH GIÁ

GIÚP CHÚNG TA LỚN LÊN TRONG NHÂN ĐỨC

 

Vị Tiến sĩ Thiên thần khuyến khích những ai muốn có một tấm gương “khinh chê những sự đời này” hãy “noi theo Đấng là Vua các vua, Chúa các chúa, nơi Người chất chứa mọi kho tàng khôn ngoan; nhưng trên Thập giá, Người đã bị lột trần, bị chế nhạo, bị phỉ nhổ, bị đánh đập, bị đội mão gai, bị cho uống giấm và mật đắng, và cuối cùng bị giết chết”.

 

WHĐ (16/3/2025) – Gần 11 năm trước, trong một học kỳ du học tại Roma, một số bạn cùng lớp và tôi đã chọn thực hiện một chuyến đi trong ngày đến Orvieto, Ý. Chúng tôi đã ghé thăm nhà thờ chính tòa Orvieto, cầu nguyện trước phép lạ Thánh Thể nổi tiếng, và thưởng thức một bữa trưa tuyệt vời trước khi chia nhau đi khám phá thành phố. Dù có rất nhiều nơi để tham quan, một người bạn và tôi chỉ có một mục tiêu trong đầu: tìm đến nhà thờ San Domenico, nơi lưu giữ cây thánh giá (có tượng Chúa Giêsu) đã từng nói chuyện với Thánh Thomas Aquinas.

 

Khi pranzo – giờ nghỉ trưa ở châu Âu, thời điểm các nhà thờ đóng cửa – đến gần, chúng tôi thong thả tận hưởng khung cảnh trên đường đi. Chúng tôi dạo bước qua thị trấn cổ kính thời trung cổ, say mê những con phố nhỏ lát đá cuội, ngỡ ngàng trước những con ngựa gỗ kích thước thật được đặt dọc lối đi, bật cười trước một bức tượng gỗ Pinocchio đang nghỉ ngơi trên băng ghế sắt, và trầm trồ trước khung cảnh tuyệt đẹp của vùng quê xung quanh.

Khi giờ pranzo cuối cùng cũng kết thúc, chúng tôi không còn thư thả nhưng nhanh chóng len lỏi qua vài con phố tiếp theo, cuối cùng cũng tìm thấy điểm đến mong muốn: Nhà thờ San Domenico.

Chúng tôi nhận ra rằng nhà thờ này khá đơn sơ. Khi bước vào, chúng tôi cẩn thận quan sát những bức tường bằng đá tufa và lớp vôi trắng, được trang trí bằng một vài bức bích họa và tranh vẽ. Đi ngang qua khoảng chục hàng ghế gỗ, chúng tôi tiến đến gần bàn thờ, quỳ gối tôn kính. Ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, chúng tôi ngước nhìn cây thánh giá treo phía trên nhà tạm.

 

"Đây có phải là cây thánh giá đó không"? chúng tôi hỏi nhau.

Vì không thấy cây thánh giá nào khác, chúng tôi – dù có chút hoài nghi – kết luận rằng đây hẳn là cây thánh giá mà chúng tôi đã tìm kiếm bấy lâu. Chúng tôi quỳ xuống, dâng lời cầu nguyện. Một lúc sau, sau khi chiêm ngắm kỹ hơn, chúng tôi nhận ra cây thánh giá trước mặt có vẻ quá hiện đại để có thể thuộc về thế kỷ XIII.

 

Nhiệm vụ của chúng tôi lại tiếp tục. Chúng tôi đứng dậy, rà soát kỹ các bức tường trong nhà thờ. Nhưng vẫn không thấy cây thánh giá nào khác. Khi đến gần lối vào, chúng tôi tình cờ phát hiện một điều kỳ lạ: một bàn thờ phụ nằm khuất bên phải. Một tấm vải trắng khổng lồ buông xuống từ đỉnh vòm bàn thờ, che khuất một vật gì đó. Đứng ngay trước bàn thờ phụ, chúng tôi tự hỏi: Điều gì đang ẩn sau tấm màn che đó?

 

Đảo mắt quanh nhà thờ và không thấy một ai khác, tôi bước sang bên phải tấm màn và nhận ra góc dưới của nó nằm trong tầm tay. Run rẩy, tôi nhẹ nhàng vén một góc màn lên để xem liệu có kho báu nào ẩn giấu đằng sau hay không. Ngước nhìn lên, tôi bắt gặp hình ảnh Chúa Kitô chịu khổ nạn, dang rộng trên cây thánh giá.

 

Ngay khoảnh khắc đó, bạn tôi và tôi nhận ra rằng mình đang đứng dưới chân và cầu nguyện trước chính cây thánh giá mà xưa kia Thánh Thomas Aquinas từng quỳ gối. Nhiều thế kỷ trước, cây thánh giá này đã phán với vị thánh vĩ đại: “Thomas, con đã viết rất hay về Ta”. Và nhiều thế kỷ sau, cây thánh giá vẫn đang nói với chúng ta, và với tất cả những ai chiêm ngưỡng nó.

 

Đứng dưới chân cây thánh giá

Các bức tranh về Thánh Thomas thường khắc họa ngài đứng dưới chân cây thánh giá, tay cầm sách và bút lông. Dù là một học giả lỗi lạc, chắc chắn đã nghiên cứu và tham khảo nhiều sách vở, nhưng Thomas lại xem cây thánh giá như ngôi trường khôn ngoan đích thực của mình. Ngài từng nói rằng mình học được nhiều điều từ cây thánh giá hơn bất kỳ cuốn sách nào.

 

Đối với Thánh Thomas Aquinas, cuộc khổ nạn của Chúa Kitô không chỉ cần thiết để cứu chuộc nhân loại sa ngã mà còn là khuôn mẫu cho chúng ta noi theo. Trong bài giảng về Kinh Tin Kính, vị thánh suy ngẫm về lý do thứ hai này. Ngài giải thích rằng thập giá thể hiện mọi nhân đức: Chúa Kitô chịu đóng đinh chính là bài học trọn vẹn về cách chúng ta sống, sắp xếp đời mình và trưởng thành trong nhân đức. Bí quyết của Thomas nằm ở chỗ khao khát những gì Chúa Kitô khao khát và khước từ những gì Người đã khước từ trên thập giá.

 

Thập giá thể hiện mọi nhân đức

Trong các tác phẩm của mình, nhà thần học dòng Đa Minh đã liệt kê một loạt các nhân đức, cho thấy Chúa Kitô hiện thân cho sự hoàn hảo của từng nhân đức, nhờ đó Người trở thành mẫu gương thánh thiện cho chúng ta ra sao.

Chúa Kitô, bị treo trên thập giá, tỏa sáng đức ái khi hiến dâng mạng sống để cứu độ nhân loại. Đây là hình thức cao nhất của tình yêu, như Thánh Gioan đã viết: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống mình vì bạn hữu” (Ga 15,13). Đáp lại tình yêu vĩ đại ấy, Thánh Thomas suy tư rằng chân lý này phải thúc đẩy chúng ta dâng lên Chúa Kitô mọi đau khổ, gian truân và thử thách của chính mình.

 

Khi bàn về sự kiên nhẫn, Thánh Thomas giải thích rằng một người thể hiện sự kiên nhẫn anh hùng bằng cách chịu đựng “mãnh liệt” trong kiên trì hoặc chấp nhận những đau khổ có thể tránh được. Thánh nhân cho rằng Chúa Kitô, Người Tôi tớ đau khổ, hội tụ cả hai hình thức kiên nhẫn này. Chỉ với một suy nghĩ hoặc một lời nói, Đấng Mêsia hoàn toàn có thể ngăn chặn cuộc khổ nạn và cái chết của mình. Thế nhưng, Người đã tự nguyện đón nhận và chịu đựng tất cả trong thinh lặng vì tình yêu dành cho nhân loại.

 

Chúa Kitô chịu đóng đinh mang đến phương dược chữa trị tính kiêu ngạo -đó là đức khiêm nhường. Dù là Con Thiên Chúa, Chúa Kitô đã tự hạ mình, phục tùng quyền bính trần thế của Philatô, chấp nhận phán quyết của vị tổng trấn và tự nguyện chịu một án tử bất công - cái chết trên thập giá. Trong khi đó, những ai tìm kiếm một mẫu gương về vâng phục chỉ cần suy ngẫm về cách Chúa Kitô hoàn toàn vâng phục Chúa Cha - cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, và chết trên thập giá.

 

Vị Tiến sĩ Thiên thần kết thúc suy tư của mình bằng cách khuyến khích những ai muốn có một tấm gương “khinh chê những sự đời này” hãy “noi theo Đấng là Vua các vua, Chúa các chúa, nơi Người chất chứa mọi kho tàng khôn ngoan; nhưng trên Thập giá, Người đã bị lột trần, bị chế nhạo, bị phỉ nhổ, bị đánh đập, bị đội mão gai, bị cho uống giấm và mật đắng, và cuối cùng bị giết chết”. Chúng ta không nên bám víu vào tiền bạc hay y phục, vì “chúng đã chia nhau áo xống của Ta”; không nên khao khát vinh quang, vì “Chúa Kitô đã bị đánh đòn và lăng nhục”; không nên ham muốn quyền lực, vì “chúng đã đội mão gai lên đầu Người”; cũng không nên quá chú trọng đến của ăn uống, vì “trong cơn khát, chúng đã cho Ta uống giấm”.

 

Học hỏi từ ngôi trường thập giá

Giữ ánh nhìn hướng về Chúa Kitô chịu đóng đinh sẽ hoàn toàn biến đổi cuộc sống của chúng ta, như Thánh Thomas đã dạy, bởi vì điều đó làm mềm trái tim chúng ta trong hành trình tìm kiếm nhân đức và thôi thúc ta hoán cải. Trên thập giá, Chúa Kitô dạy rằng Người nâng đỡ chúng ta trong những gian nan và truyền cảm hứng để chúng ta bước theo Người bằng cách noi gương Người.

Vì thế, hình ảnh Chúa Kitô chịu khổ nạn chứa đựng mọi bài học mà chúng ta cần. Nó sâu sắc hơn những gì chúng ta có thể hiểu thấu. Đó là một trường học của nhân đức, của tình yêu kiên trung và trung tín. Dù trong hoàn cảnh nào, dù đối diện với thử thách nào, dù ta đang cần một tấm gương nào nhất - dù đó là sự kiên nhẫn khi xếp hàng ở siêu thị, sự dứt bỏ khi đánh mất một món đồ, lòng bác ái và cảm thông trong một tình huống khó chịu, hay sự vâng phục thánh ý Thiên Chúa - ta chỉ cần hướng mắt lên thập giá và nhớ đến gương Chúa Kitô. Khi làm vậy, Người sẽ âm thầm dạy ta con đường nhân đức.

 

Hơn 8 thế kỷ trước, cây thánh giá đã nói với Thánh Thomas Aquinas. Và ngày nay, cây thánh giá vẫn tiếp tục nói với mỗi người chúng ta nếu chúng ta biết dành thời gian để chiêm ngắm Chúa Kitô chịu đóng đinh và ghi nhớ gương mẫu của Người trên thập giá.

Nt. Anna Ngọc Diệp, OP

Dòng Đa Minh Thánh Tâm

Chuyển ngữ từ: oursundayvisitor.com (14/3/2025)

POPE FRANCIS TO BE DISCHARGED FROM HOSPITAL ON SUNDAY


 

Pope Francis' doctors and Press Office Director brief journalists at the Gemelli Hospital  (ANSA)

Pope Francis to be discharged from hospital on Sunday

Pope Francis is scheduled to be discharged from hospital on Sunday, 23 March. He will return to Casa Santa Marta after the Angelus, during which he will greet and bless the faithful from a window of the Gemelli Hospital at noon.

By Linda Bordoni 

Pope Francis will be discharged from Rome’s Agostino Gemelli Hospital on Sunday and he will return to his residence in the Vatican to continue his convalescence.

Speaking to journalists on Saturday evening, Doctor Sergio Alfieri, head of the Gemelli Hospital medical team that has been treating the Pope for an acute respiratory tract infection and bilateral pneumonia said “The good news the world and everyone is waiting for is that tomorrow the Holy Father will be discharged. Tomorrow he will return to Santa Marta.”

Doctor Alfieri, flanked by the Pope’s personal physician, Doctor Sergio Carbone, explained that the decision to discharge the Pope follows steady and rapid medical improvements in his clinical condition and the lifting of the prognosis.

He noted that the past week has seen significant improvements. He confirmed that when the Pope was admitted to hospital on 14 February, he was suffering an acute respiratory insufficiency due to a polymicrobial infection that resulted in bilateral pneumonia. This, he explained, necessitated a combined pharmacological treatment.

Answering questions put to him by reporters, Alfieri reiterated that the bilateral pneumonia has been successfully treated, but time is needed for a complete recovery.

Thus, the Pope has been prescribed at least two months of convalescence, during which he will be receiving medical care and will be taking an adequate period of rest.

Alfieri noted that the Holy Father’s health is improving steadily, and the hope is he will soon be able to resume a work schedule. This however, he pointed out, does not mean he will immediately be able to start meeting with people and groups as he did before.

The doctor also reiterated, as medical bulletins informed during the Pope’s entire period of hospitalization, that Pope Francis has proved to be a “good” and collaborative patient, always heeding the indications of the medical team.

He also confirmed that during this time the Pope suffered two critical episodes, during which his life was in danger. He was given non-invasive mechanical ventilation and high-flow oxygen therapy, but he was never intubated and was always alert and oriented.

He said that a temporary “loss of voice” after bilateral pneumonia and its treatment is normal, and he said Pope Francis does not suffer from diabetes.

Asked what the life of the Pope will be like when he gets home, Alfieri said that with the continuing rehabilitation therapy, hopefully he will soon be able to resume his normal activities.

Pointing out that throughout his time in the hospital, the doctor said Pope Francis has always stayed in touch with current events, both church-related and political, and – as we have seen – has continued to dedicate himself to work activities.

He is happy to be discharged, he reiterated, and as all doctors agree, “the best way to recover is to do so at home.”

https://www.vaticannews.va/en/pope/news/2025-03/pope-francis-discharged-hospital-santa-marta-convalescence.html

ĐỨC THÁNH CHA SẼ XUẤT VIỆN VÀO CHÚA NHẬT NGÀY 23/3/2025

 


Buổi họp báo công bố Đức Thánh Cha sẽ xuất viện

Đức Thánh Cha sẽ xuất viện vào Chúa Nhật ngày 23/3

Trong buổi họp báo với giới truyền thông quốc tế tối thứ Bảy ngày 22/3, các bác sĩ tại Bệnh viện Đa khoa Gemelli đã thông báo Đức Thánh Cha sẽ được xuất viện vào Chúa Nhật ngày 23/3. Vatican News Tiếng Việt sẽ truyền hình trực tiếp buổi Kinh Truyền Tin với sự xuất hiện của Đức Thánh Cha sau gần 40 ngày nằm viện, lúc 12:00 giờ Roma, tức 18:00 giờ Việt Nam, trước khi ngài xuất viện trở về Vatican.

Vatican News

Sức khỏe của Đức Thánh Cha đã có những tiến triển trong hai tuần qua, ngài sẽ tiếp tục thời gian dài dưỡng bệnh tại Nhà Thánh Marta trước khi trở lại các hoạt động thường ngày. Bác sĩ Alfieri cho biết: “Các nhiễm trùng nghiêm trọng nhất đã được đánh bật. Đức Thánh Cha không mắc Covid-19, cũng không bị tiểu đường, dù có những giai đoạn nguy hiểm”. Sau những tổn thương do viêm phổi, ngài cần thời gian để phục hồi giọng nói. Các bác sĩ khuyến cáo ngài tránh tiếp xúc với các nhóm hoặc cá nhân.

Trong buổi họp báo, bác sĩ Sergio Alfieri, Giám đốc Khoa Khoa học Y tế và Phẫu thuật tại bệnh viện Gemelli và là người đứng đầu nhóm y tế chăm sóc Đức Thánh Cha trong thời gian qua đã xác nhận: Đức Thánh Cha Phanxicô sẽ được xuất viện vào ngày mai, Chúa Nhật 23 tháng 3. Ông nói: “Tin vui mà tôi nghĩ cả thế giới đang chờ đợi là ngày mai Đức Thánh Cha sẽ được xuất viện, ngài sẽ trở về Nhà Thánh Marta”. Ông cũng tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra kể từ ngày 14 tháng 2, ngày Đức Thánh Cha nhập viện trong tình trạng “suy hô hấp cấp do nhiễm trùng đa vi khuẩn”. Cụ thể, “virus, vi khuẩn và nấm đã gây ra viêm phổi nặng hai bên”, đòi hỏi “một liệu pháp điều trị kết hợp trong suốt thời gian nằm viện”.

Những giai đoạn khủng hoảng và điều trị

Hai giai đoạn “rất nguy kịch” đã ảnh hưởng đến Đức Thánh Cha, và đối diện với “nguy hiểm đến tính mạng”. “Tuy nhiên, các liệu pháp điều trị bằng thuốc, cung cấp oxy lưu lượng cao và thở máy không xâm lấn đã giúp Đức Thánh Cha dần dần cải thiện, thoát khỏi những giai đoạn nguy hiểm nhất”. Đức Thánh Cha “chưa phải đặt nội khí quản” và “luôn tỉnh táo, định hướng và nhận thức tốt”. Việc xuất viện vào ngày mai sẽ diễn ra “trong tình trạng lâm sàng ổn định”. Hiện tại, toàn bộ đội ngũ y tế khuyến cáo ngài “tiếp tục một phần liệu pháp điều trị bằng thuốc” trong thời gian dài và qua đường uống. Đồng thời, cần tuân thủ “một thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh ít nhất hai tháng”.

Thời gian dưỡng bệnh tại Nhà Thánh Marta

Bác sĩ Carbone, Phó Giám đốc Sở Y tế và Vệ sinh của Vatican, giải thích rằng không có một khu vực đặc biệt nào được chuẩn bị tại Nhà Thánh Marta, nhưng tất cả các nhu cầu thiết yếu đã được đánh giá kỹ lưỡng, tương tự như với bất kỳ bệnh nhân nào xuất viện sau khi điều trị viêm phổi. “Chúng tôi đã xem xét nhu cầu của Đức Thánh Cha, trong đó có việc tiếp tục sử dụng oxy khi cần thiết. Hệ thống y tế của Vatican hoàn toàn có thể đảm bảo việc chăm sóc ngài tại Nhà Thánh Marta với dịch vụ hỗ trợ y tế 24/24 cho mọi tình huống khẩn cấp. Chúng tôi đã sẵn sàng để đón ngài trở về nhà”.

Phục hồi giọng nói

Khi được hỏi về tình trạng giọng nói của Đức Thánh Cha, bác sĩ Alfieri giải thích rằng: “Khi một người bị viêm phổi hai bên, phổi và các cơ hô hấp sẽ bị tổn thương. Một trong những điều đầu tiên xảy ra là giọng nói có thể bị yếu đi, giống như khi ai đó nói quá nhiều và mất giọng”. Điều này xảy ra với tất cả các bệnh nhân, cả người trẻ và đặc biệt là người cao tuổi, “sẽ cần thời gian để giọng nói trở lại như trước”. Tuy nhiên, so với mười ngày trước, đã có “những cải thiện đáng kể” về mặt này. Bác sĩ Carbone cho biết: “Về việc phục hồi giọng nói, khó có thể đưa ra dự đoán chính xác, nhưng nhìn vào những tiến triển, chúng tôi hy vọng sẽ sớm có kết quả”.

Quay trở lại công việc

Về việc trở lại các hoạt động, hai chuyên gia giải thích rằng trong những ngày nằm viện, Đức Thánh Cha “vẫn tiếp tục làm việc và sẽ tiếp tục làm như vậy khi trở về Nhà Thánh Marta”. Tuy nhiên, hiện tại, ngài “không thể ngay lập tức trở lại các hoạt động thường ngày”: lời khuyên là ngài cần “dành thời gian nghỉ ngơi và dưỡng bệnh thích hợp”. Vì lý do tương tự, các bác sĩ khuyến cáo ngài tránh tiếp xúc với các nhóm hoặc cá nhân, hoặc tham gia các sự kiện quan trọng. Đức Thánh Cha chắc chắn sẽ trở lại những hoạt động đó, nhưng chỉ “sau khi hoàn thành thời gian dưỡng bệnh được chỉ định và khi các tiến triển lâm sàng mong đợi được ghi nhận”.

Các bác sĩ không đưa ra thời gian cụ thể, cũng như không đề cập đến bất kỳ “lo lắng” đặc biệt nào trong giai đoạn hậu xuất viện, ngoại trừ nguy cơ tái phát hoặc nhiễm trùng mới, điều mà bất kỳ bệnh nhân nào cũng có thể gặp phải.

Bác sĩ Alfieri khẳng định rằng Đức Thánh Cha chưa từng mắc Covid-19 cũng như không bị tiểu đường, và xác nhận rằng “những nhiễm trùng nghiêm trọng nhất đã được giải quyết: một số vi khuẩn đã bị loại, một số virus có tải lượng virus giảm. Một số loại nấm vẫn còn tồn tại nhưng sẽ cần nhiều thời gian, nhiều tháng để loại bỏ hoàn toàn. Vì vậy, nếu câu hỏi là: Đức Thánh Cha có còn bị viêm phổi hai bên không? Câu trả lời là không. Nếu câu hỏi là: Ngài đã hoàn toàn khỏi tất cả các loại vi khuẩn đa dạng chưa? Thì câu trả lời là “cần thêm thời gian”.

Đức Thánh Cha vui mừng được trở về

Trả lời thêm các câu hỏi từ phía báo chí cũng như từ các bác sĩ khác có mặt trong buổi họp báo, bác sĩ Alfieri và Carbone cho biết Đức Thánh Cha “không bị sụt cân nhiều, nhưng chắc chắn đã gầy đi”. Bác sĩ Alfieri nói đùa rằng: “Ngày mai các bạn sẽ thấy áo của ngài rộng hơn”, nhưng đồng thời cũng cho biết Đức Thánh Cha vẫn có “năng lượng dự trữ“, nên từ góc độ này “chúng tôi không lo lắng”. Đức Thánh Cha cũng “viết lách” và “ăn uống”, dù ít hơn “khi ngài bị bệnh nặng”, nhưng giờ đây khi sức khỏe tốt hơn, ngài đã “bắt đầu ăn uống trở lại một cách từ từ”.

Hai bác sĩ nhấn mạnh rằng quyết định xuất viện là của họ, “luôn là quyết định của các bác sĩ”, nhưng Đức Thánh Cha đã mong muốn điều này từ lâu: “Ngài đã hỏi chúng tôi từ 3-4 ngày trước: Khi nào tôi được về nhà?”. Bác sĩ Carbone nói: “Rõ ràng Đức Thánh Cha có thể về nhà từ vài ngày trước, khi ngài nhận thấy mình đã khá hơn, thở tốt hơn và có thể làm việc nhiều hơn”. Bác sĩ Alfieri thêm: “Ngài là một bệnh nhân gương mẫu. Ngài biết lắng nghe lời khuyên của tất cả mọi người”. Và tất cả – bao gồm các chuyên gia về bệnh truyền nhiễm và tiểu đường – đều cho rằng đây là “thời điểm thích hợp để ngài không phải ở lại bệnh viện thêm nữa”, bởi vì “những tiến triển tiếp theo sẽ diễn ra tại nhà. Bệnh viện, nghe có vẻ lạ, là nơi tồi tệ nhất để dưỡng bệnh, vì đó là nơi dễ nhiễm trùng nhất”.

Tinh thần lạc quan

Về kế hoạch sắp tới, ông Matteo Bruni, Giám đốc Phòng Báo chí Tòa Thánh, xác nhận rằng Đức Thánh Cha sẽ xuất hiện tại cửa sổ bệnh viện Gemelli để đọc Kinh Truyền Tin, sau đó ngài sẽ trở về Nhà Thánh Marta. Chưa có thông tin về các nghi lễ Tuần Thánh, chuyến thăm của Vua Charles (được Điện Buckingham thông báo trước) vào ngày 8 tháng 4, hay chuyến đi được mong đợi từ lâu đến Nicea nhân kỷ niệm 1700 năm Công đồng Nicea.

Tất cả những điều đó sẽ được xem xét sau, trong lúc này, tin vui là ngài sẽ trở về nhà, với những biện pháp phòng ngừa cần thiết, với hy vọng ngài sẽ “phục hồi nhanh chóng”. Điều chắc chắn là “tinh thần lạc quan” của ngài chưa bao giờ mất đi, dù có giảm đôi chút trong những thời điểm khó khăn nhất. Bác sĩ Alfieri nói: “Rõ ràng là khi bị bệnh nặng, rất khó để giữ được tinh thần lạc quan. Một buổi sáng, như mọi ngày chúng tôi đến nghe phổi của ngài, sau khi ngài trải qua một giai đoạn tồi tệ, chúng tôi hỏi: ‘Thưa Đức Thánh Cha, ngài thấy thế nào?’. Ngài trả lời ‘tôi vẫn còn sống’, chúng tôi biết rằng ngài đã ổn và tinh thần lạc quan đã trở lại”.

Vatican News Tiếng Việt sẽ truyền hình trực tiếp buổi đọc Kinh Truyền Tin với các múi giờ: 12:00 giờ Roma, 18:00 giờ Việt Nam.

https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2025-03/duc-thanh-cha-se-xuat-vien-vao-chua-nhat-ngay-23-3.html

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2025

HƠN 1.000 NGƯỜI CHUẨN BỊ GIA NHẬP GIÁO HỘI CÔNG GIÁO SINGAPORE


 

Hơn 1.000 người chuẩn bị gia nhập Giáo hội Công giáo Singapore

Có khoảng 1.000 người đang tìm hiểu đức tin Công giáo và sẽ lãnh nhận Bí tích Thanh tẩy vào đêm vọng Phục Sinh vào tháng tới trong Tổng Giáo Phận Singapore.

Vatican News

Theo trang web tin tức của Tổng Giáo Phận, ngày 08 và 09/3, ít nhất 842 người dự tòng, và 165 ứng viên đã tham dự Nghi thức Tuyển chọn và Kêu gọi Tiếp tục Hoán cải, một nghi lễ chấp nhận sự sẵn sàng lãnh Bí tích Rửa tội, do Đức Hồng Y William Goh, Tổng Giám Mục Singapore chủ sự.

Nghi thức này thường được cử hành vào Chúa nhật I Mùa Chay, đánh dấu tiến trình ý nghĩa trong việc chuẩn bị đức tin của người dự tòng, người trưởng thành đã qua quá trình đào tạo để lãnh nhận các Bí tích Khai tâm Kitô giáo.

Trong nghi thức, các dự tòng ghi tên và ký vào một cuốn sổ, trong đó có danh sách những người đã được Tổng Giáo Phận chấp nhận lãnh nhận các bí tích khai tâm.

Ứng viên cũng là những người đã được rửa tội trong một hệ phái Kitô giáo khác nhưng muốn hiệp thông trọn vẹn với Giáo hội Công giáo.

Đức Hồng Y Goh mời gọi những người tham dự: “Kinh Tin Kính của Giáo Hội Công giáo, gồm các tín điều cộng đoàn tin, phải trở thành niềm xác tín cá nhân của anh chị em”.

Với dân số khoảng 5,9 triệu, ước tính người Công giáo có khoảng 395,000 người.

https://www.vaticannews.va/vi/church/news/2025-03/hon-1000-chuan-bi-gia-nhap-giao-hoi-cong-giao-singapore.html

POPE FRANCIS TO BETRAYED WIFE: "FORGIVENESS HEALS, BUT DIGNITY MUST REMAIN"

 

Pope Francis to betrayed wife: ‘Forgiveness heals, but dignity must remain’

 


© RICCARDO DE LUCA / ANADOLU AGENCY / Anadolu Agency via AFP

Daniel Esparza - published on 03/21/25


While forgiveness is essential, “there are situations where separation is inevitable, even morally necessary, when it comes to protecting oneself or children from serious harm.”

In a deeply personal letter, Pope Francis responds to a woman suffering from infidelity in her marriage, offering guidance on forgiveness, dignity, and the journey to healing.

The Vatican’s new magazine, Piazza San Pietro, continues to foster an intimate dialogue between Pope Francis and the faithful. In its latest issue, the Pope replies to Catia, an Italian woman grappling with the pain of her husband’s betrayal.

Catia writes with raw honesty about her struggle:

“I discovered my husband was unfaithful for over a year. He says he wasn’t ready for a child, yet he deceived me, even in our own home. He now prays with me and comes to Mass, but how do I forgive when the memories still haunt me? I love him, but I feel wounded, humiliated, and lost. I only ask for a sign — something to show that forgiving the unforgivable is right, that I have not lost my dignity, and that God is with me.”

Forgiveness is not the only answer

In his reply, Pope Francis acknowledges that “forgiving is never easy, especially when one has been betrayed in love, in words, in trust.”

He reassures her that Jesus calls believers to forgive, but he also makes an important distinction:

“Forgiveness is a free and personal act, rooted in grace and God’s love. But it is separate from the journey of a marriage.”

Francis warns against confusing forgiveness with remaining in a marriage at any cost. He cites Amoris Laetitia, his exhortation on family life, which affirms that while forgiveness is essential, “there are situations where separation is inevitable, even morally necessary, when it comes to protecting oneself or children from serious harm.”

Rebuilding love with patience

However, the Pope also offers Catia a path forward. He encourages her to invite her husband to embark on “a journey of accompaniment” — seeking guidance from a Christian couple who supports marriages in crisis, attending counseling, and finding a community that fosters healing.

He reminds her that “love in marriage must always be renewed by looking at Jesus, at Mary, at St. Paul’s hymn of charity. If there is love, love can have patience, mend, and repair.”

A sign of hope

Francis gently suggests that perhaps this path of healing is the very sign Catia is looking for:

“It won’t be easy, but it is possible to experience a true conversion of marriage. Nothing is impossible for God.”

Ending on a personal note, the Pope assures her of his prayers: “Let’s hope your husband embraces this path. If love is still present, love can heal every wound and restore a marriage. I will pray for you, Catia. Please, don’t forget to pray for me.”

A message for struggling couples

This exchange reflects Pope Francis’ pastoral wisdom — encouraging forgiveness while affirming personal dignity. His response does not pressure Catia to stay in a harmful situation but rather invites her to discern a path where both love and truth can thrive.

For those facing similar struggles, the Pope’s words offer both challenge and consolation: Forgiveness is not about erasing the past but about opening the door to healing — whether through reconciliation or the courage to set boundaries when needed.

https://aleteia.org/2025/03/21/pope-francis-to-betrayed-wife-forgiveness-heals-but-dignity-must-remain