Trang

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025

NOVEMBER 12, 2025: MEMORIAL OF SAINT JOSAPHAT, BISHOP AND MARTYR

 November 12, 2025

Memorial of Saint Josaphat, Bishop and Martyr

Lectionary: 493

 


Reading 1

Wisdom 6:1-11

Hear, O kings, and understand;
learn, you magistrates of the earth's expanse!
Hearken, you who are in power over the multitude
and lord it over throngs of peoples!
Because authority was given you by the Lord
and sovereignty by the Most High,
who shall probe your works and scrutinize your counsels.
Because, though you were ministers of his kingdom, you judged not rightly,
and did not keep the law,
nor walk according to the will of God,
Terribly and swiftly shall he come against you,
because judgment is stern for the exalted–
For the lowly may be pardoned out of mercy
but the mighty shall be mightily put to the test.
For the Lord of all shows no partiality,
nor does he fear greatness,
Because he himself made the great as well as the small,
and he provides for all alike;
but for those in power a rigorous scrutiny impends.
To you, therefore, O princes, are my words addressed
that you may learn wisdom and that you may not sin.
For those who keep the holy precepts hallowed shall be found holy,
and those learned in them will have ready a response.
Desire therefore my words;
long for them and you shall be instructed.

 

Responsorial Psalm

Psalm 82:3-4, 6-7

R. (8a) Rise up, O God, bring judgment to the earth.
Defend the lowly and the fatherless;
render justice to the afflicted and the destitute.
Rescue the lowly and the poor;
from the hand of the wicked deliver them.
R. Rise up, O God, bring judgment to the earth.
I said: "You are gods,
all of you sons of the Most High;
yet like men you shall die,
and fall like any prince."
R. Rise up, O God, bring judgment to the earth.

 

Alleluia

1 Thessalonians 5:18

R. Alleluia, alleluia.
In all circumstances, give thanks,
for this is the will of God for you in Christ Jesus.
R. Alleluia, alleluia.

 

Gospel

Luke 17:11-19

As Jesus continued his journey to Jerusalem,
he traveled through Samaria and Galilee.
As he was entering a village, ten lepers met him.
They stood at a distance from him and raised their voice, saying,
"Jesus, Master! Have pity on us!"
And when he saw them, he said,
"Go show yourselves to the priests."
As they were going they were cleansed.
And one of them, realizing he had been healed,
returned, glorifying God in a loud voice;
and he fell at the feet of Jesus and thanked him.
He was a Samaritan.
Jesus said in reply,
"Ten were cleansed, were they not?
Where are the other nine?
Has none but this foreigner returned to give thanks to God?"
Then he said to him, "Stand up and go;
your faith has saved you."

https://bible.usccb.org/bible/readings/111225.cfm

 


Commentary on Wisdom 6:1-11

Today we enter a part of the book which deals with Solomon and his quest for wisdom. As mentioned, the author, as a literary device (quite common in his day), presents his work as that of King Solomon, the son of David, who had died centuries previously.

Unlike the beginning of Monday’s reading where the author seemed to be addressing kings and rulers, but was in fact speaking to his fellow-Jews in Alexandria, today the words are addressed to kings with warnings on how to fulfil their responsibilities. It is a warning that their power is not something to be taken for granted or sought for its own sake. He speaks to those:

…who rule over multitudes and boast of many nations.

It was an age of empires, with one succeeding the other as each one toppled.

Of course, we need to remember that what applies to them also applies to all who are in positions of authority and responsibility over others, even if on a much lower scale.

Rulers need to remember that all power emanates from God:

For your dominion was given you from the Lord and your sovereignty from the Most High…

The doctrine of the divine origin of power had already been variously asserted in Scripture with regard to Israel’s kings. Here the author extends its application to include all rulers whatsoever, believing or non-believing. However great the trappings with which they are surrounded, they are merely ‘servants’ of God’s overall sovereignty. It is God who will look closely at everything they do and analyse their secret intentions and in the end pass judgement on their record.

Many, he implies, abused their power (and many still do) and will face severe punishment. It will be too bad for them, as servants of the King of kings, if they have not ruled with justice or followed the law—whether that is the Mosaic law or any legal code which is based on the natural law recognised by all and interpreted by conscience. As Paul comments in his Letter to the Romans:

When gentiles, who do not possess the law, by nature do what the law requires, these, though not having the law, are a law to themselves. (Rom 2:14)

It is the part of his Letter where he asserts that the Gentiles, even though deprived of the guidance of the Jewish Law, have enough evidence from the world around them to make sound moral judgements.

Kings and leaders who do not follow the will of God by observing enacted laws of their peoples will have a swift and terrible judgement. In the Old Testament, even people like Moses, King David and King Hezekiah met with severe punishment. Moses was not allowed to bring his people into the Promised Land. David saw his son and heir killed by his own soldiers. Hezekiah would have all his royal property take off to Babylon.

The higher a person’s rank, the greater their responsibility and thus the greater the punishment when they step out of line:

…he will come upon you terribly and swiftly, because severe judgment falls on those in high places.

As the Gospel says:

From everyone to whom much has been given, much will be required… (Luke 12:48)

The resources of the rulers are greater, so their responsibility is greater and hence their accountability is all the more.

However, those at the bottom of the social ladder will be treated more tolerantly. They (the poor) will be pardoned “out of mercy” partly because of ignorance, illiteracy and perhaps oppressive conditions which might drive them to desperate measures to survive. If they stole something, it was probably because they had nothing to eat for themselves and their family. When kings steal, they reduce others to poverty.

And God is in awe of no king, however powerful, however extensive the territories over which he rules. He is the Maker of all—great and small alike and has equal power over all of them. Hence, “a strict inquiry is in store for the mighty.”

Concluding on a more positive note, rulers are encouraged to “learn wisdom” so that they may not fall into error. Wisdom, not power and wealth, is the most precious thing they can have. Solomon was praised by God for asking for wisdom rather than for power, wealth or the destruction of his enemies:

For they will be made holy who observe holy things in holiness…

That is, those who faithfully obey the will of God will be recognised as ‘holy ones’ at the judgement. This applies to king and commoner alike. True wisdom, true insight into the meaning of life and into the relationships that govern the interactions of people is what will keep them on the paths of goodness and justice. If only they will listen to what the author has to say about Wisdom, they will learn what they need most to know as just rulers.

Almost all of us are in some way in positions of some authority, or positions of responsibility often involving other people. It is important for us to realise that authority does not give us the right to claim special privileges over others, still less to abuse or manipulate people for our own ends.

On the contrary it imposes on us a serious responsibility to empower others, to help them generate their potential to the fullest. The higher our position of authority, the greater is the need for us to be at the disposal of those committed to our charge. The higher we are, the more we need to serve. Like Jesus, we are all called to serve and not to be served.

Comments Off

 


Commentary on Luke 17:11-19

This story of Jesus’ compassion is unique to Luke. We are told that Jesus was travelling on the borders of Galilee, the northern province of Palestine, and Samaria, which lies between Galilee and the southern province of Judea. Jesus is making for the Jordan valley on his way south to Jericho, one of his last stops before reaching his final destination in Jerusalem.

Just as he entered a village he was met by ten lepers (it does not specify whether they were men or women). As lepers they were not allowed to come in close proximity with other people. This was because it was (rightly) known that the condition could be transmitted to others by physical contact—though we know now it needed to be fairly prolonged contact. (Remember how the famous Fr Damien, the Apostle to the Lepers, eventually contracted the disease through his ministering to a colony of lepers on the island of Molokai in Hawaii.)

Because of their dreaded disease, such people were outcasts, condemned to live their lives on the fringes of society. The tragedy is that, given the limited medical knowledge of the times, many such people were almost certainly not suffering from leprosy at all, but from some other non-contagious, perhaps chronic skin disease.

So, calling Jesus from a safe distance, they cried out:

Jesus, Master, have mercy on us!

Jesus simply told them to go and show themselves to the priests. And, while they were on their way, they were all cured. Presumably they continued on their way to see the priests who would give them an official declaration of being ‘clean’ so that they could once again legitimately return to life in society. A major element of their healing was their re-integration into society.

Just one of the cured lepers then came back to Jesus “praising God with a loud voice”, and in deep gratitude fell at the feet of Jesus:

And he was a Samaritan.

These words are loaded with meaning, for it is presumed that the rest were Jews. In the first place, Jews and Samaritans could not stand each other, and the Jews tended to look down on the Samaritans as ungodly and unclean. But in the misfortune of their leprosy, these Jews and Samaritans, rejected by both their own peoples, found common support in each other’s company.

But now that they are cured, only one of them comes to say thanks and he is still—in the eyes of the Jews—an outcast. Jesus, looking around at the Jews in his company, expresses surprise:

Were not ten made clean? So where are the other nine?

The only one to come back and give thanks was a despised foreigner.

This unexpected action is also reflected in another of Luke’s stories, which we reflected on earlier, that of the so-called ‘good Samaritan’. Today, in this Gospel reading is another good Samaritan. And, of course, there is a third—the Samaritan woman who is featured prominently in John’s Gospel (John 4:4-42).

To the man in today’s Gospel, Jesus says:

Get up and go on your way; your faith has made you well.

That “get up” or ‘rise up’, which Jesus often uses with those he heals, has echoes of resurrection and entry into new life—a life of wholeness brought about by the man’s trust in Jesus and his acknowledgment of the source of his healing.

In the context of Luke’s Gospel, the story prepares us for developments in the growth of the early Church, described in Luke’s Acts of the Apostles. This is because, as the early Christians (all of them Jews) flee from persecution in Jerusalem, the people of Samaria are among the first to accept Jesus as Lord and to become followers of the gospel. On the other hand, many of the Jews in Jerusalem remained closed to Jesus’ message and call.

We, too, must never give in to a temptation to exclude any people as possible followers of Christ. We must be ready to reach out to all, even the most unlikely. None must be treated as outsiders or untouchables, even those who show themselves extremely hostile to the gospel.

And while there may not be any real lepers in our own society, today is an occasion for us to reflect on who could be regarded as lepers, outsiders, outcasts and untouchables among us at the present time. I might also consider whether I personally treat any person as an outsider in my home, in my work or in other places where I meet people. Such exclusion is totally contrary to what we celebrate in the Eucharist.

Comments Off

 

https://livingspace.sacredspace.ie/o1324g/



Wednesday, November 12, 2025

Ordinary Time

Opening prayer

God of power and mercy, protect us from all harm. Give us freedom of spirit and health in mind and body to do your work on earth.

We ask this through our Lord Jesus Christ, your Son, who lives and reigns with you and the Holy Spirit, one God, for ever and ever. Amen.

Gospel reading - Luke 17:11-19

Now it happened that on the way to Jerusalem, Jesus was traveling in the borderlands of Samaria and Galilee.

As He entered one of the villages, ten lepers came to meet him. They stood some way off and called to him, "Jesus! Master! Take pity on us."

When He saw them He said, "Go and show yourselves to the priests." Now as they were going away they were cleansed.

Finding himself cured, one of them turned back praising God at the top of his voice and threw himself prostrate at the feet of Jesus and thanked him. The man was a Samaritan.

This led Jesus to say, "Were not all ten made clean? The other nine, where are they? Has no one has come back to give praise to God, except this foreigner?" He said to the man "Stand up and go on your way. Your faith has saved you."

Reflection

      In today’s Gospel, Luke gives an account of the cure of ten lepers, in which only one thanks Jesus. And he was a Samaritan! Gratitude is another theme which is very typical of Luke: to live in an attitude of gratitude and to praise God for everything which we receive from Him. This is why Luke says many times that people admired and praised God for the things that Jesus did (Lk 2:28-38; 5:2526; 7:16; 13:13; 17:15-18; 18:43; 19:37; etc). The Gospel of Luke gives us several canticles and hymns which express this experience of gratitude and of thanksgiving (Lk 1:46-55; 1:68-79; 2:29-32).

      Luke 17:11: Jesus on His way to Jerusalem. Luke recalls that Jesus was on His way to Jerusalem, passing through Samaria to go to Galilee. From the beginning of His journey (Lk 9, 52) up until now (Lk 17, 11), Jesus walks through Samaria. It is only now that He is leaving Samaria, passing through Galilee in order to reach Jerusalem. That means that the important teachings given in these last chapters from the 9th to the 17th were all given on a territory which was not predominantly Jewish. To hear that must have been a great joy for Luke’s communities, which were from pagan territory. . Jesus the pilgrim continues His journey toward Jerusalem. He continues to eliminate the differences or inequalities which men have created. He continues on the long and painful road of the periphery toward the capital city, from a religion closed in upon itself toward an open religion which knows how to accept others as brothers and sisters, sons and daughters of the same Father. This openness is also manifested in the acceptance given to the ten lepers.

      Luke 17, 12-13: The calling out of the lepers. Ten lepers went close to Jesus, and they stopped at a distance and called out: “Jesus, Master! Take pity on us!" A leper was a person who was excluded, marginalized, despised, and had no right to live with the family. According to the law of purity, lepers had to go around with torn clothes and uncombed hair, calling out: “Impure! Impure!” (Lv 13, 45-46). For the lepers to look for a cure meant the same thing as to seek purity in order to be able to be integrated again into the community. They could not get close to others (Lv 13, 45-46). Anyone who was touched by a leper became unclean and that prevented him from being able to address himself to God. By means of crying out they expressed their faith in Jesus who could cure them and give them back purity. To obtain purity meant to feel again accepted by God and be able to address him to receive the blessings promised to Abraham.

      Luke 17, 14: The response of Jesus and the cure. Jesus answered: "Go and show yourselves to the priest!” (cf. Mk 1, 44). The priest had to verify the cure and bear witness to the purity of the one who had been cured (Lv 14,1-32). The response of Jesus demanded great faith on the part of the lepers. They had to go to the priest as if they had already been cured when in reality their bodies continued to be covered with leprosy. But they believed in Jesus’ word and went to the priest It happens that along the way ,their cure takes place. They are purified. This cure recalls the story of the purification of Naaman from

Syria (2 K 5, 9-10). The prophet Elisha orders the man to go and wash in the Jordan. Namaan had to believe in the word of the prophet. Jesus orders the ten lepers to present themselves to the priests. They should believe in the word of Jesus.

      Luke 17, 15-16: Reaction of the Samaritan. “One of them, seeing himself cured, turned back praising God at the top of his voice, and threw himself prostrate at the feet of Jesus, thanking him. The man was a Samaritan”. Why did the others not return? Why only the Samaritan? According to the opinion of the Jews of Jerusalem, the Samaritan did not observe the law as he should. Among the Jews there was the tendency to observe the law in order to be able to merit or deserve or acquire justice. Thanks to the observance, they already had accumulated merits and credit before God. Gratitude and gratuity do not form part of the vocabulary of persons who live their relationship with God in this way. Perhaps this is the reason why they do not thank God for the benefits received. In the parable of yesterday’s Gospel, Jesus had formulated the same question: “Must he be grateful to the servant for doing what he was told?” (Lk 17, 9) And the answer was “No!” The Samaritan represents the person who realizes he has no merits or rights before God. Everything is grace, beginning from the gift of one’s own life!

      Luke 17, 17-19: The final observation of Jesus. Jesus observes: “Were not all ten made clean? The other nine, where are they? Has no one has come back to give praise to God except this foreigner?” For Jesus, thankfulness for benefits received is a way of rendering the praise that is due to God. What of the others though? Are they to be faulted for carrying out Jesus’ orders? Since it was the Law to be proclaimed clean by the priest, the others, like the Pharisees, placed adherence to the Law above gratitude. On this point, the Samaritans gave a lesson to the Jews. Today the poor are those who carry out the role of the Samaritan and help us to rediscover this dimension of gratitude in life. Everything that we receive should be considered a gift from God who comes to us through brother and sister.

      The welcome given to the Samaritan in the Gospel of Luke. For Luke, the place which Jesus gave to the Samaritans is the same as that which the communities had to reserve for the pagans. Jesus presents a Samaritan as a model of gratitude (Lk 17, 17-19) and of love toward neighbor (Lk 10, 30-33). This must have been quite shocking, because for the Jews, the Samaritans or pagans were the same thing. They could not have access inside the temple of Jerusalem or participate in worship. They were considered to be bearers of impurity. They were impure from birth. For Luke, the Good News of Jesus is addressed in the first place to the persons of these groups who were considered unworthy to receive it. The salvation of God which reaches us through Jesus is purely a gift. It does not depend on the merits of any one.

Personal questions

      Do you generally thank persons? Do you thank out of conviction or simply because of custom? In prayer, do you give God thanks, or do you forget?

      To live with gratitude is a sign of the presence of the Kingdom in our midst. How can we transmit to others the importance of living in gratitude and in gratuity?

Concluding prayer

Yahweh is my shepherd, I lack nothing.

In grassy meadows He lets me lie.

By tranquil streams He leads me. (Ps 23:1-2)

www.ocarm.org

 

12.11.2025: THỨ TƯ TUẦN XXXII THƯỜNG NIÊN - THÁNH GIÔ-SA-PHÁT, GIÁM MỤC, TỬ ĐẠO - Lễ Nhớ

 12/11/2025

 Thứ Tư tuần 32 thường niên.

 Thánh Giôsaphát, giám mục, tử đạo.

 Lễ nhớ.

 

 


* Thánh nhân sinh khoảng năm 1580 tại U-cơ-rai-na, trong một gia đình theo chính thống giáo. Nhưng người lại sớm gắn bó với giáo hội U-cơ-rai-na hiệp nhất với Rôma. -------------- Năm 1617, người làm tổng giám mục Pô-lốc và dấn thân phục vụ dân tộc mình không so đo tính toán, nhất là cố gắng lo cho việc hiệp nhất Hội Thánh. Thành công trong hoạt động tông đồ của người đã khiến cho các kẻ thù của Hội Thánh công giáo căm ghét người. Người bị giết ở Vi-tép trong lúc đang viếng thăm các tín hữu, năm 1623.

 

Bài Ðọc I: (Năm I) Kn 6, 2-12

“Hỡi các vua chúa, hãy lắng nghe và học biết sự khôn ngoan”.

Trích sách Khôn Ngoan.

Hỡi các vua chúa, hãy nghe và hãy hiểu. Hỡi các thủ lãnh trần gian, hãy học biết. Hỡi các vị lãnh đạo quần chúng, các ngươi kiêu hãnh, vì dân các ngươi đông đảo, xin lắng nghe: Quyền bính của các ngươi là do Chúa ban, và uy lực của các ngươi cũng do Ðấng Tối Cao. Người sẽ chất vấn mọi hành động và kiểm soát những tư tưởng các ngươi. Vì nếu các ngươi là những quản lý nước Chúa mà không xét xử công minh, không giữ luật công bình, không sống theo thánh ý Thiên Chúa, thì Người sẽ xuất hiện trên các ngươi cách kinh hoàng mau lẹ. Vì đối với những kẻ cầm quyền, Người sẽ xét xử nghiêm nhặt. Ðối với những kẻ thấp hèn, thì Người sẽ thương xót, còn những người quyền thế, Người sẽ lấy quyền thế mà trừng trị. Thiên Chúa không lùi bước trước mặt ai, chẳng sợ chức bậc nào, vì kẻ hèn người sang đều do chính Người tác tạo, và Người săn sóc tất cả đồng đều. Nhưng Người sẽ xét xử nghiêm nhặt hạng quyền thế. Vậy hỡi các vua chúa, đây là lời ta nói với các ngươi, để các ngươi học biết sự khôn ngoan và khỏi sa ngã. Vì chưng, những ai kính cẩn nắm giữ những điều công chính, sẽ nên người công chính, và những ai học hỏi các điều này, sẽ biết cách trả lời. Vậy các ngươi hãy say mến lời ta, thì các ngươi sẽ được giáo huấn.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 81, 3-4. 6-7

Ðáp: Ôi Thiên Chúa, xin Chúa đứng lên xét xử địa cầu

Xướng: Hãy bầu chữa kẻ bị ức và người phận nhỏ; hãy bênh vực quyền lợi người khốn khó và kẻ cơ hàn. Hãy cứu chữa người bị áp bức và kẻ bần cùng; hãy giải thoát họ khỏi bàn tay đứa ác.

Xướng: Ta đã nói: các ngươi là những bậc chúa tể, và hết thảy các ngươi là con Ðấng Tối Cao. Tuy nhiên, cũng như người ta, các ngươi sẽ chết, cũng như một quân vương nào đó, các ngươi sẽ té nhào.

 

Alleluia: 1 Tx 2, 13

Alleluia, alleluia! – Anh em hãy đón nhận lời Chúa, không phải như lời của loài người, mà là như lời của Thiên Chúa và đích thực là thế. – Alleluia.

Hoặc đọc:

Alleluia, aleluia! – Anh em hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh, đó chính là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Ki-tô Giê-su

 

Phúc Âm: Lc 17, 11-19

“Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, Người đi qua biên giới Samaria và Galilêa. Khi Người vào một làng kia thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: “Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi”. Thấy họ, Người bảo họ rằng: “Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế”. Trong lúc họ đi đường, họ được lành sạch. Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người: Mà người ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại này”. Rồi Người bảo kẻ ấy rằng: “Ngươi hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi”.

Ðó là lời Chúa.

 


Chú giải về Sách Khôn Ngoan 6,1-11

Hôm nay, chúng ta bước vào một phần của sách nói về Sa-lô-môn và hành trình tìm kiếm sự khôn ngoan của ông. Như đã đề cập, tác giả, với một thủ pháp văn chương (khá phổ biến vào thời đó), trình bày tác phẩm của mình như thể tác phẩm của Vua Sa-lô-môn, con trai vua Đa-vít, người đã qua đời nhiều thế kỷ trước.

Không giống như phần đầu của bài đọc hôm thứ Hai, khi tác giả dường như đang nói chuyện với các vị vua và người cai trị, nhưng thực ra là đang nói chuyện với những người Do Thái đồng hương của mình ở Alexandria, hôm nay, những lời này được gửi đến các vị vua kèm theo những lời cảnh báo về cách thực hiện trách nhiệm của họ. Đó là một lời cảnh báo rằng quyền lực của họ không phải là thứ gì đó hiển nhiên hay chỉ để tìm kiếm. Ông nói với những người:

... cai trị muôn dân và khoe khoang về nhiều quốc gia.

Đó là thời đại của các đế chế, với đế chế này kế thừa đế chế kia khi đế chế kia sụp đổ.

Tất nhiên, chúng ta cần nhớ rằng những gì áp dụng cho họ cũng áp dụng cho tất cả những người nắm giữ quyền lực và trách nhiệm đối với người khác, ngay cả ở quy mô nhỏ hơn nhiều.

Những người cai trị cần nhớ rằng mọi quyền năng đều đến từ Đức Chúa Trời:

Vì quyền thống trị của ngươi đã được ban cho ngươi bởi Đức Chúa, và quyền tối cao của ngươi bởi Đấng Tối Cao…

Giáo lý về nguồn gốc thần thánh của quyền năng đã được khẳng định khác nhau trong Kinh Thánh liên quan đến các vua Ít-ra-en. Ở đây, tác giả mở rộng phạm vi áp dụng của nó để bao gồm tất cả các nhà cai trị, dù có đức tin hay không. Dù họ có được bao bọc bởi những lớp vỏ bọc lớn lao đến đâu, họ cũng chỉ là “tôi tớ” của quyền tối cao toàn diện của Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời sẽ xem xét kỹ lưỡng mọi việc họ làm, phân tích những ý định thầm kín của họ và cuối cùng sẽ phán xét hồ sơ của họ.

Ông ngụ ý rằng nhiều người đã lạm dụng quyền lực của mình (và nhiều người vẫn đang làm vậy) và sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc. Sẽ thật tệ cho họ, với tư cách là tôi tớ của Vua trên muôn vua, nếu họ không cai trị một cách công bằng hoặc tuân theo luật pháp—dù đó là luật Môi-se hay bất kỳ bộ luật nào dựa trên luật tự nhiên được mọi người công nhận và được giải thích theo lương tâm. Như Phao-lô đã bình luận trong Thư gửi tín hữu Rô-ma:

Khi dân ngoại, những người không có luật pháp, theo bản chất làm những gì luật pháp đòi hỏi, thì những người này, dù không có luật pháp, cũng tự đặt ra luật pháp cho chính mình. (Rô-ma 2,14)

Chính trong phần Thư này, ông khẳng định rằng dân ngoại, mặc dù không được Luật pháp Do Thái hướng dẫn, vẫn có đủ bằng chứng từ thế giới xung quanh để đưa ra những phán đoán đạo đức đúng đắn.

Các vua chúa và các nhà lãnh đạo không tuân theo ý muốn của Chúa bằng cách tuân thủ luật pháp do dân tộc mình ban hành sẽ phải chịu sự phán xét nhanh chóng và khủng khiếp. Trong Cựu Ước, ngay cả những người như Môi-se, Vua Đa-vít và Vua Ê-dê-kia cũng phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Môi-se không được phép đưa dân tộc mình vào Đất Hứa. Đa-vít đã chứng kiến ​​con trai và người thừa kế của mình bị chính quân lính của mình giết chết. Ê-dê-kia sẽ cho toàn bộ tài sản hoàng gia của mình bị đưa sang Ba-by-lôn.

Cấp bậc của một người càng cao, trách nhiệm của họ càng lớn và do đó hình phạt càng nặng nề khi họ vượt quá giới hạn:

... Ngài sẽ giáng xuống trên các ngươi cách khủng khiếp và nhanh chóng, vì sự phán xét nghiêm khắc sẽ giáng xuống những người ở địa vị cao.

Như Phúc Âm đã nói:

Ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều… (Lc 12,48)

Tài nguyên của những người cai trị càng lớn, thì trách nhiệm của họ càng lớn, và do đó, trách nhiệm của họ càng lớn.

Tuy nhiên, những người ở dưới đáy xã hội sẽ được đối xử khoan dung hơn. Họ (người nghèo) sẽ được tha thứ "vì lòng thương xót" một phần vì sự thiếu hiểu biết, mù chữ và có lẽ cả những điều kiện áp bức có thể khiến họ phải dùng đến những biện pháp tuyệt vọng để sinh tồn. Nếu họ ăn cắp thứ gì đó, có lẽ là vì họ không có gì để ăn cho bản thân và gia đình. Khi vua chúa ăn cắp, họ đẩy người khác vào cảnh nghèo đói.

Và Chúa không hề sợ bất kỳ vị vua nào, dù quyền lực đến đâu, dù lãnh thổ mà họ cai trị rộng lớn đến đâu. Ngài là Đấng Tạo Hóa của muôn loài - lớn nhỏ như nhau và có quyền năng ngang nhau đối với tất cả. Do đó, "một cuộc điều tra nghiêm ngặt đang chờ đợi những người quyền thế."

Kết luận ở một điểm tích cực hơn, những người cai trị được khuyến khích "học hỏi sự khôn ngoan" để họ không rơi vào sai lầm. Sự khôn ngoan, chứ không phải quyền lực và của cải, mới là điều quý giá nhất mà họ có thể có. Solomon được Chúa khen ngợi vì đã cầu xin sự khôn ngoan thay vì quyền lực, giàu sang hay sự hủy diệt kẻ thù:

Vì những ai giữ gìn sự thánh khiết trong sự thánh khiết sẽ được nên thánh…

Tức là, những ai trung thành vâng theo ý muốn của Chúa sẽ được công nhận là ‘người thánh’ trong ngày phán xét. Điều này áp dụng cho cả vua chúa lẫn thường dân. Sự khôn ngoan đích thực, sự thấu hiểu đích thực về ý nghĩa cuộc sống và các mối quan hệ chi phối sự tương tác giữa con người là điều sẽ giữ họ trên con đường thiện hảo và công lý. Chỉ cần họ lắng nghe những gì tác giả nói về Sự Khôn Ngoan, họ sẽ học được những điều họ cần biết nhất với tư cách là những người cai trị công bằng.

Hầu như tất cả chúng ta, theo một cách nào đó, đều ở trong những vị trí có thẩm quyền, hoặc những vị trí có trách nhiệm, thường liên quan đến người khác. Điều quan trọng là chúng ta phải nhận ra rằng thẩm quyền không cho chúng ta quyền đòi hỏi những đặc quyền hơn người khác, càng không phải là lạm dụng hay thao túng người khác vì mục đích riêng của mình.

Trái lại, nó đặt lên vai chúng ta một trách nhiệm nghiêm túc là trao quyền cho người khác, giúp họ phát huy tối đa tiềm năng của mình. Địa vị càng cao, chúng ta càng cần phải sẵn sàng phục vụ những người được giao phó. Càng ở địa vị cao, chúng ta càng cần phải phục vụ nhiều hơn. Giống như Chúa Giê-su, tất cả chúng ta đều được kêu gọi để phục vụ chứ không phải để được phục vụ.

 


Chú giải về Luca 17,11-19

Câu chuyện về lòng thương xót của Chúa Giê-su chỉ có trong sách Luca. Chúng ta được biết rằng Chúa Giê-su đang đi qua biên giới Galilê, tỉnh phía bắc Palestine, và Samaria, nằm giữa Galilê và tỉnh phía nam Judea. Chúa Giê-su đang đi về phía nam thung lũng sông Jordan đến Giêricô, một trong những điểm dừng chân cuối cùng trước khi đến đích cuối cùng là Giêrusalem.

Ngay khi vào một ngôi làng, Ngài gặp mười người phong cùi (không rõ họ là nam hay nữ). Là người phong cùi, họ không được phép đến gần người khác. Điều này là do người ta (đúng) biết rằng bệnh này có thể lây truyền sang người khác qua tiếp xúc vật lý—mặc dù ngày nay chúng ta biết rằng cần phải tiếp xúc trong thời gian khá dài. (Hãy nhớ lại cách mà Cha Damien nổi tiếng, vị Tông đồ của Người Phong cùi, cuối cùng đã mắc phải căn bệnh này khi phục vụ một cộng đồng người phong cùi trên đảo Molokai ở Hawaii.)

Vì căn bệnh đáng sợ này, những người như vậy bị ruồng bỏ, bị kết án sống cuộc đời bên lề xã hội. Điều đáng buồn là, xét đến kiến ​​thức y khoa hạn hẹp thời bấy giờ, nhiều người như vậy gần như chắc chắn không mắc bệnh phong, mà là một bệnh ngoài da không lây nhiễm nào khác, có lẽ là mãn tính.

Vì vậy, họ gọi Chúa Giê-su từ một khoảng cách an toàn và kêu lên:

Lạy Chúa Giê-su, lạy Thầy, xin thương xót chúng tôi!

Chúa Giê-su chỉ bảo họ đi trình diện với các tư tế. Và, trên đường đi, tất cả họ đều được chữa lành. Có lẽ họ tiếp tục lên đường để gặp các tư tế, những người sẽ chính thức tuyên bố họ "sạch" để họ có thể trở lại cuộc sống xã hội một cách hợp pháp. Một yếu tố quan trọng trong sự chữa lành của họ là việc họ được tái hòa nhập với xã hội.

Chỉ có một người trong số những người phong được chữa lành sau đó quay lại với Chúa Giê-su "lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa", và với lòng biết ơn sâu sắc, họ đã sấp mình dưới chân Chúa Giê-su:

Và người ấy là người Sa-ma-ri.

Những lời này chứa đựng nhiều ý nghĩa, vì người ta cho rằng những người còn lại là người Do Thái. Trước hết, người Do Thái và người Sa-ma-ri không thể chịu đựng được nhau, và người Do Thái thường coi thường người Sa-ma-ri là những kẻ vô đạo và ô uế. Nhưng trong nỗi bất hạnh của bệnh phong, những người Do Thái và Sa-ma-ri này, bị chính dân tộc mình ruồng bỏ, đã tìm thấy sự hỗ trợ chung trong sự đồng hành của nhau.

Nhưng giờ đây, khi họ đã được chữa lành, chỉ có một người đến tạ ơn, và người ấy vẫn là - trong mắt người Do Thái - một kẻ bị ruồng bỏ. Chúa Giê-su, nhìn quanh những người Do Thái đang đồng hành với Ngài, tỏ vẻ ngạc nhiên:

Chẳng phải mười người đã được sạch sao? Vậy chín người kia đâu?

Người duy nhất quay lại tạ ơn là một người ngoại bang bị khinh miệt.

Hành động bất ngờ này cũng được phản ánh trong một câu chuyện khác của Lu-ca, mà chúng ta đã suy ngẫm trước đó, câu chuyện về người được gọi là "người Sa-ma-ri nhân hậu". Hôm nay, trong bài Tin Mừng này, có một người Sa-ma-ri nhân hậu khác. Và, dĩ ​​nhiên, còn có một người thứ ba - người phụ nữ Sa-ma-ri, người được nhắc đến nổi bật trong Tin Mừng Gio-an (Ga 4,4-42).

 

Với người đàn ông trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói:

Hãy đứng dậy và đi về; đức tin của anh đã cứu anh.

Từ “đứng dậy” hay “đứng lên”, mà Chúa Giêsu thường dùng với những người Ngài chữa lành, gợi lên sự phục sinh và bước vào cuộc sống mới - một cuộc sống trọn vẹn được mang lại bởi lòng tin của người đàn ông vào Chúa Giêsu và sự thừa nhận nguồn gốc chữa lành của mình.

Trong bối cảnh của Tin Mừng Luca, câu chuyện này chuẩn bị cho chúng ta về những diễn biến trong sự phát triển của Giáo hội sơ khai, được mô tả trong sách Công vụ Tông đồ của Luca. Điều này là bởi vì, khi những Kitô hữu tiên khởi (tất cả đều là người Do Thái) chạy trốn khỏi cuộc bách hại ở Giêrusalem, người dân Samaria nằm trong số những người đầu tiên chấp nhận Chúa Giêsu là Chúa và trở thành những người theo Tin Mừng. Mặt khác, nhiều người Do Thái ở Giêrusalem vẫn khép kín trước sứ điệp và lời kêu gọi của Chúa Giêsu.

Chúng ta cũng vậy, đừng bao giờ khuất phục trước cám dỗ loại trừ bất kỳ ai có thể là môn đệ của Chúa Kitô. Chúng ta phải sẵn sàng tiếp cận tất cả mọi người, ngay cả những người khó có thể tin nhất. Không ai được phép bị đối xử như người ngoài cuộc hay người không được đụng chạm, ngay cả những người tỏ ra cực kỳ thù địch với Phúc Âm.

Và mặc dù có thể không có người phong hủi thực sự nào trong xã hội chúng ta, nhưng hôm nay là dịp để chúng ta suy ngẫm về những ai có thể bị coi là người phong hủi, người ngoài cuộc, người bị ruồng bỏ và người không được đụng chạm giữa chúng ta hiện nay. Tôi cũng có thể tự hỏi liệu cá nhân tôi có đối xử với bất kỳ ai là người ngoài cuộc trong gia đình, nơi làm việc hay những nơi khác mà tôi gặp gỡ mọi người hay không. Sự loại trừ như vậy hoàn toàn trái ngược với những gì chúng ta cử hành trong Bí tích Thánh Thể.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/o1324g/

 

 


Suy niệm: Dâng Lời Tạ Ơn

Chờ đợi Chúa đến là một trong những chủ đề trọng tâm của Kinh Thánh. Vì không nắm bắt và sống sứ điệp này nên chúng ta thường thiếu kiên nhẫn và do đó hầu hết những khó khăn của cuộc sống đều là kết quả của thái độ vội vã của chúng ta. Chúng ta thường không chờ đợi cho cây trái được chín muồi nhưng lại vội vã hái lấy khi nó còn xanh.

Chúng ta không thể chờ đợi sự đáp trả của Chúa cho lời cầu nguyện của chúng ta, bởi vì chúng ta quên rằng Chúa muốn chúng ta phải mất nhiều ơn thánh để chuẩn bị đón nhận ơn Ngài. Chúng ta được mời gọi để tiến bước với Chúa nhưng Chúa thường đi những bước rất chậm rãi. Thật ra, không phải chúng ta chờ đợi Chúa mà chính Chúa đang chờ đợi chúng ta. Lắm khi chúng ta không muốn đón nhận ơn Chúa đã dọn sẵn bởi vì chúng ta không muốn đến với Ngài. Có những lúc chúng ta phải sẵn sàng tiến tới với những bước đi đầy tin tưởng. Tất cả những lời hứa của Chúa đều có điều kiện. Chúa chờ đợi sự đáp trả của chúng ta. Chúng ta chỉ cần nhìn lại cuộc đời của tổ phụ Abraham để thấy rõ điều đó. Chúa đã hứa ban cho Abraham rất nhiều điều cả thể nhưng chắc chắn không một lời hứa nào sẽ được thực hiện nếu tổ phụ vẫn ở lại xứ Canđê. Abraham phải lên đường, ông phải bỏ lại đàng sau nhà cửa, bạn bè, xứ sở và dấn bước vào cuộc hành trình mà ông không thể nào lường trước được những gì có thể xảy ra. Hành trang duy nhất của tổ phụ Abraham là lời hứa của Chúa và lòng tin tưởng của ông.

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta mặc lấy thái độ tin tưởng phó thác ấy của tổ phụ Abraham. Chúa Giêsu quả thật là người đã chữa trị cho mười người phong cùi, nhưng khác với những phép lạ khác, ở đây thay vì sờ vào những người phong cùi hoặc nói một lời, Chúa Giêsu sai họ đi trình diện với các tư tế theo như luật Môisen qui định. Thánh Luca ghi lại rõ ràng rằng trong khi họ đi, họ được lành sạch. Quả thật, nếu họ đứng yên tại chỗ để chờ đợi, họ sẽ chẳng bao giờ được lành bệnh. Chúa chờ đợi để chữa trị họ và chính lúc họ tin tưởng để ra đi, ơn Chúa mới đến. Chúa luôn chờ đợi lòng tin, sự kiên nhẫn và cả sự chờ đợi của chúng ta. Có khi ơn Ngài chỉ đến sau nhiều năm tháng chờ đợi và nhất là sau nhiều năm tháng chiến đấu hy sinh của chúng ta. Một sự thất bại, một nỗi mất mát lớn lao, một căn bệnh bất trị, bao nhiêu đau khổ là bấy nhiêu tiến tới và chờ đợi để ơn Chúa được chín muồi.

Thật ra, đối với những ai có lòng tin thì tất cả mọi sự đều là ân sủng của Chúa. Có điều gì thuộc về chúng ta mà không do Chúa ban tặng, có điều gì chúng ta làm được mà không là hồng ân của Chúa, và ngay cả những thất bại, rủi ro và đau khổ trong cuộc sống cũng đều là những cơ may của muôn ơn lành Chúa không ngừng tuôn đổ trên chúng ta. Con người vốn chỉ vô ơn bạc nghĩa. Trong mười người phong cùi được chữa lành chỉ có một người biết quay trở lại để cám ơn Chúa Giêsu. Biết ơn, xem ra không phải là điều tự nhiên của con người. Tâm tình ấy cần được dạy dỗ trau dồi ngay từ lúc con người vừa bập bẹ biết nói và nuôi dưỡng trong suốt cuộc sống. Tâm tình cảm mến tri ân cũng cần phải được trao dồi trong cuộc sống của người tín hữu Kitô. Trong một kinh Tiền Tụng, Giáo Hội dạy chúng ta cầu nguyện rằng: "Dâng lời tạ ơn Chúa cũng là một hồng ân Chúa ban tặng cho chúng ta". Cầu nguyện trong tin tưởng phó thác và không ngừng dâng lời tạ ơn, đó phải là tâm tình cơ bản và thường hằng của người tín hữu Kitô chúng ta.

Nguyện xin Chúa gìn giữ chúng ta luôn được sống trong tâm tình ấy.

 (‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

12.11.2025: (NĂM PHÚT LỜI CHÚA MỖI NGÀY) THỨ TƯ TUẦN XXXII THƯỜNG NIÊN

 12/11/25                                                                Th tư tun 32 tn

Th. Gio-sa-phát, giám mc, t đạo                      Lc 17,11-19

 


chín người kia đâu?

“Không phi c mười người được sch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thy h tr li tôn vinh Thiên Chúa, mà ch có người ngoi bang này? (Lc 17,17-18)

Suy nim: Chúa Giê-su đã cha lành c mười người phong cùi, nhưng ch có mt người quay li t ơn Chúa! C ngàn người được Chúa thi ân, nhưng khi Chúa vác thánh giá, ch có mt người giúp vác thay! C mt dân tc đã chu ơn, nhưng khi Chúa b đóng đinh, ch có mt người công khai tuyên xưng Chúa vô ti. Thc ra, Chúa đâu cn chúng ta t ơn Chúa! Đối vi Đức Giê-su, điu quan trng đâu phi là để ni tiếng v quyn năng cha bnh, nhưng là biu l sc mnh ca Li Thiên Chúa, Li sinh ơn cu độ, Li mi gi tuyên xưng đức tin. Tôn vinh, t ơn Chúa là cách biu l nim tin ca mình vào Đấng Cu Độ. T ơn không ch là mt đức tính căn bn trong đạo làm người, mà còn là thái độ đúng đắn ca mt to vt đối vi Thiên Chúa là Đấng To thành và Đấng Cu độ nhân loi.

Mi Bn: Cuc đời chúng ta nm trong nhng liên đới chp chùng. Chúng ta cho đi chng được bao nhiêu nhưng li nhn rt nhiu t Thiên Chúa, t xã hi và gia đình, v vt cht cũng như tinh thn. Nếu không nhn ơn, đời chúng ta thành bơ vơ nghèo nàn. Tin bc vt cht có th tr được, nhưng ân nghĩa, tình thương ly gì tr được, ngoi tr bng chính tình yêu để đáp li tình yêu!

Sng Li Chúa: Biết t ơn Chúa trong mi hoàn cnh, đặc bit sau khi rước l.

Cu nguyn: Ly Chúa, Chúa không cn chúng con ca tng, nhưng vic chúng con cm t Chúa li là mt hng ân Chúa ban, vì nhng li chúng con ca tng chng thêm gì cho Chúa nhưng đem li cho chúng con ơn cu độ, nh Đức Ki-tô, Chúa chúng con.” Amen.

(Gp. Đà Nẵng)