Diễn từ của Đức
Phanxicô tại Hội nghị Thượng đỉnh về quyền trẻ em
Vũ Văn An 03/Feb/2025
Đức Giáo hoàng Francis phát biểu tại Hội nghị thượng đỉnh về
Quyền trẻ em vào ngày 3 tháng 2 năm 2025 tại Vatican. | Tín dụng: Vatican Media
Như đã loan tin, tại phòng Clementine Hall, Thứ Hai, ngày
3 tháng 2 năm 2025, Hội nghị thượng đỉnh về quyền trẻ em đã khai mạc do Tòa
Thánh tổ chức. Tại đây, Đức Phanxicô đã đọc bài diễn từ sau đây, chuyển sang
Viêt ngữ từ bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp:
Thưa nữ hoàng,
Anh chị em thân mến, xin chào anh chị em buổi sáng!
Tôi xin chào Quốc vụ khanh, các Hồng Y và những người tham dự đáng kính trong Hội
nghị thượng đỉnh các nhà lãnh đạo thế giới về Quyền trẻ em này, với chủ đề “Yêu
thương và bảo vệ trẻ em”. Tôi cảm ơn các vị đã chấp nhận lời mời và tôi tin rằng,
bằng cách tập hợp kinh nghiệm và chuyên môn của mình, các vị có thể mở ra những
con đường mới để hỗ trợ và bảo vệ trẻ em, những người mà quyền của họ hàng ngày
bị chà đạp và bỏ qua.
Ngay cả ngày nay, cuộc sống của hàng triệu trẻ em vẫn thường xuyên bị đánh dấu
bằng đói nghèo, chiến tranh, thiếu trường học, bất công và bóc lột. Trẻ em và
thanh thiếu niên ở các quốc gia nghèo hơn hoặc những người bị chia cắt bởi các
cuộc xung đột bi thảm, buộc phải chịu đựng những thử thách khủng khiếp. Thế giới
giàu tài nguyên hơn cũng không tránh khỏi bất công. Cảm tạ Chúa, nơi mà con người
không phải chịu đựng chiến tranh hay nạn đói, thì vẫn có những vùng ngoại vi có
vấn đề, nơi mà trẻ nhỏ thường dễ bị tổn thương và phải chịu đựng những vấn đề
mà chúng ta không thể đánh giá thấp. Trên thực tế, ở mức độ lớn hơn nhiều so với
trước đây, các trường học và dịch vụ y tế phải giải quyết với những đứa trẻ đã
trải qua nhiều khó khăn, với những đứa trẻ lo lắng hoặc chán nản, và những
thanh thiếu niên bị lôi kéo vào các hình thức gây hấn hoặc tự làm hại bản thân.
Hơn nữa, một nền văn hóa hiệu quả coi tuổi thơ, giống như tuổi già, là một
“vùng ngoại vi” của sự hiện hữu.
Ngày càng có nhiều người có cả cuộc đời phía trước không thể tiếp cận nó với sự
lạc quan và tự tin. Chính những người trẻ tuổi, những người là dấu hiệu của hy
vọng trong mọi xã hội, lại phải đấu tranh để tìm thấy hy vọng trong chính bản
thân họ. Điều này thật đáng buồn và đáng lo ngại. Thật vậy, “thật đáng buồn khi
thấy những người trẻ tuổi không có hy vọng, phải đối diện với tương lai không
chắc chắn và không có triển vọng, không có việc làm hoặc sự đảm bảo công việc,
hoặc triển vọng thực tiễn sau khi tốt nghiệp. Nếu không có hy vọng rằng ước mơ
của mình có thể thành hiện thực, họ chắc chắn sẽ trở nên chán nản và vô cảm” (Sắc
chỉ Spes Non Confundit, 12).
Những gì chúng ta đã chứng kiến một cách bi thảm gần như hàng ngày trong thời
gian gần đây, cụ thể là trẻ em chết dưới bom đạn, bị hiến tế cho thần tượng quyền
lực, ý thức hệ và lợi ích dân tộc, là điều không thể chấp nhận được. Trên thực
tế, không có gì đáng giá bằng mạng sống của một đứa trẻ. Giết trẻ em là phủ nhận
tương lai. Trong một số trường hợp, chính trẻ vị thành niên bị buộc phải chiến
đấu dưới tác dụng của ma túy. Ngay cả ở những quốc gia không có chiến tranh, bạo
lực giữa các băng đảng tội phạm cũng trở nên nguy hiểm chết người đối với trẻ
em, và thường khiến chúng trở thành trẻ mồ côi và bị gạt ra ngoài lề.
Chủ nghĩa cá nhân bệnh hoạn của các nước phát triển cũng gây bất lợi cho trẻ
em. Đôi khi, chúng bị ngược đãi hoặc thậm chí bị giết bởi chính những người
đáng lẽ phải bảo vệ và nuôi dưỡng chúng. Chúng trở thành nạn nhân của cãi vã,
đau khổ về mặt xã hội hoặc tinh thần và nghiện ngập của cha mẹ.
Nhiều trẻ em chết khi di cư trên biển, trong sa mạc hoặc trên nhiều tuyến đường
hành trình được thực hiện vì hy vọng tuyệt vọng. Vô số trẻ em khác chết vì thiếu
sự chăm sóc y tế hoặc nhiều loại bóc lột khác nhau. Tất cả những tình huống này
đều khác nhau, nhưng chúng đặt ra cùng một câu hỏi: Làm sao cuộc sống của một đứa
trẻ có thể kết thúc như thế này?
Chắc chắn điều này là không thể chấp nhận được, và chúng ta phải cảnh giác để
không trở nên chai sạn với thực tại này. Một tuổi thơ bị chối bỏ là tiếng kêu thầm
lặng lên án sự sai trái của hệ thống kinh tế, bản chất tội phạm của chiến
tranh, sự thiếu hụt dịch vụ chăm sóc y tế và giáo dục đầy đủ. Gánh nặng của những
bất công này đè nặng nhất lên những người anh chị em bé nhỏ và yếu đuối nhất của
chúng ta. Ở bình diện các tổ chức quốc tế, đây được gọi là "cuộc khủng hoảng
đạo đức hoàn cầu".
Hôm nay, chúng ta ở đây để nói rằng chúng ta không muốn điều này trở thành chuẩn
mực mới. Chúng ta từ chối làm quen với nó. Một số hoạt động trên phương tiện
truyền thông có xu hướng khiến chúng ta trở nên vô cảm, dẫn đến sự chai sạn
chung của trái tim. Thật vậy, chúng ta có nguy cơ đánh mất điều cao quý nhất
trong trái tim con người: lòng thương xót và lòng cảm thương. Tôi đã không chỉ
một lần chia sẻ mối quan tâm này với một số người đại diện cho các cộng đồng
tôn giáo khác nhau.
Ngày nay, hơn bốn mươi triệu trẻ em đã phải di dời do xung đột và khoảng một
trăm triệu trẻ em vô gia cư. Ngoài ra còn có thảm kịch về chế độ nô lệ trẻ em:
khoảng một trăm sáu mươi triệu trẻ em là nạn nhân của lao động cưỡng bức, buôn
người, lạm dụng và bóc lột dưới mọi hình thức, bao gồm cả hôn nhân cưỡng bức.
Có hàng triệu trẻ em di cư, đôi khi có gia đình nhưng thường là đơn độc. Hiện
tượng trẻ vị thành niên không có người đi kèm này ngày càng thường xuyên và
nghiêm trọng.
Nhiều trẻ vị thành niên khác sống trong “bối rối” vì chúng không được đăng ký
khi sinh ra. Ước tính có một trăm năm mươi triệu trẻ em “vô hình” không có sự
hiện hữu hợp pháp. Đây là một trở ngại đối với việc tiếp cận giáo dục hoặc chăm
sóc sức khỏe của chúng, nhưng tệ hơn nữa, vì chúng không được pháp luật bảo vệ,
chúng có thể dễ dàng bị ngược đãi hoặc bị bán làm nô lệ. Điều này thực sự xảy
ra! Chúng ta có thể nghĩ đến những đứa trẻ Rohingya, những người thường phải vật
lộn để được đăng ký, hoặc Những đứa trẻ “không có giấy tờ” ở biên giới Hoa Kỳ,
những nạn nhân đầu tiên của cuộc di cư tuyệt vọng và hy vọng của hàng ngàn người
đến từ miền Nam hướng tới Hoa Kỳ, và nhiều người khác nữa.
Đáng buồn thay, lịch sử áp bức trẻ em này liên tục lặp lại. Nếu chúng ta hỏi những
người già, ông bà của chúng ta, về cuộc chiến mà họ đã trải qua khi còn nhỏ, bi
kịch hiện lên từ ký ức của họ: bóng tối - mọi thứ đều tối tăm trong chiến
tranh, màu sắc gần như biến mất - và mùi hôi thối, cái lạnh, cơn đói, bụi bẩn,
nỗi sợ hãi, sự lục lọi, mất cha mẹ và nhà cửa, bị bỏ rơi và đủ loại bạo lực.
Tôi lớn lên với những câu chuyện về Thế chiến thứ nhất do ông tôi kể lại, và điều
này đã mở mắt và trái tim tôi ra trước nỗi kinh hoàng của chiến tranh.
Nhìn nhận mọi thứ qua con mắt của những người đã sống qua chiến tranh là cách tốt
nhất để hiểu được giá trị vô giá của cuộc sống. Tuy nhiên, việc lắng nghe những
đứa trẻ ngày nay đang sống trong bạo lực, bóc lột hoặc bất công cũng giúp củng
cố lập trường “nói không” với chiến tranh, với nền văn hóa vứt bỏ, lãng phí và
lợi nhuận, trong đó mọi thứ đều được mua và bán mà không tôn trọng hoặc quan
tâm đến sự sống, đặc biệt là khi sự sống đó nhỏ bé và không có khả năng tự vệ.
Nhân danh não trạng vứt bỏ này, trong đó con người trở nên toàn năng, sự sống
chưa chào đời bị hy sinh thông qua hành vi phá thai tàn bạo. Phá thai kìm hãm sự
sống của trẻ em và cắt đứt nguồn hy vọng cho toàn xã hội.
Thưa anh chị em, việc lắng nghe thật quan trọng, vì chúng ta cần nhận ra rằng
trẻ nhỏ hiểu, ghi nhớ và nói chuyện với chúng ta. Và bằng cả ánh mắt và sự im lặng
của mình, chúng cũng nói chuyện với chúng ta. Vì vậy, chúng ta hãy lắng nghe
chúng!
Các bạn thân mến, tôi cảm ơn và khuyến khích các bạn, với ân sủng của Chúa, hãy
tận dụng tối đa các cơ hội mà cuộc họp này mang lại. Tôi cầu xin để những đóng
góp của các bạn sẽ giúp xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn cho trẻ em, và do đó
là cho tất cả mọi người! Đối với tôi, nguồn hy vọng là tất cả chúng ta ở đây
cùng nhau, đặt trẻ em, quyền của chúng, ước mơ của chúng và nhu cầu của chúng về
một tương lai vào trung tâm mối quan tâm của chúng ta. Cảm ơn tất cả các bạn,
và xin Thiên Chúa phù hộ các bạn!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét