06/05/2020
Thứ Tư tuần 4 Phục
Sinh
BÀI ĐỌC I: Cv 12, 24 –
13, 5a
“Hãy dành Saolô và Barnaba
riêng cho Ta”.
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong những ngày ấy, lời Chúa được lan rộng và tiến triển. Nhưng Barnaba
và Saolô, sau khi hoàn tất sứ mạng, đã rời Giêrusa-lem, đem theo Gioan cũng gọi
là Marcô.
Bấy giờ trong Hội Thánh Antiôkia có những tiên tri và tiến sĩ, trong số
đó có Barnaba, Simon cũng gọi là Nigê, Luxiô người thành Xyrênê, Manahê bạn của
vua Hêrôđê lúc còn thơ ấu, và Saolô. Đang khi các ông làm việc thờ phượng Chúa
và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo các ông rằng: “Hãy để riêng Saolô và
Barnaba cho Ta, để làm công việc mà Ta đã chỉ định”. Vậy sau khi ăn chay cầu
nguyện, họ đặt tay trên hai ông và tiễn đưa hai ông lên đường.
Được Thánh Thần sai đi, hai ông xuống Xêlêucia, rồi từ đó vượt biển sang
Cyprô. Khi đến Salamina, hai ông rao giảng lời Chúa trong các hội đường
Do-thái. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 66, 2-3. 5.
6 và 8
Đáp: Chư dân, hãy
ca tụng Ngài, thân lạy Chúa, hết thảy chư dân hãy ca tụng Ngài (c. 4).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Xin Thiên Chúa xót thương và chúc phúc lành cho chúng con, xin
chiếu giãi trên chúng con ánh sáng tôn nhan Chúa, để trên địa cầu người ta nhìn
biết đường lối của Ngài, cho chư dân thiên hạ được biết rõ ơn Ngài cứu độ. –
Đáp.
2) Các dân tộc hãy vui mừng hoan hỉ, vì Ngài công bình cai trị chư dân,
và Ngài cai quản các nước địa cầu. – Đáp.
3) Chư dân, hãy ca tụng Ngài, thân lạy Chúa, hết thảy chư dân hãy ca tụng
Ngài. Xin Thiên Chúa chúc phúc lành cho chúng con, và cho khắp cùng bờ cõi trái
đất kính sợ Ngài. – Đáp.
ALLELUIA:
Alleluia, alleluia!
– Chúa Kitô đã sống lại và chiếu soi chúng ta, là những kẻ Người đã cứu chuộc bằng
máu của Người. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Ga 12, 44-50
“Ta là sự sáng đã đến thế
gian”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu lớn tiếng nói rằng: “Ai tin vào Ta thì không phải là
tin vào Ta, nhưng là tin vào Đấng đã sai Ta. Và ai thấy Ta là thấy Đấng đã sai
Ta. Ta là sự sáng đã đến thế gian, để bất cứ ai tin Ta, người ấy sẽ không ở
trong sự tối tăm. Nếu ai nghe lời Ta mà không tuân giữ, thì không phải chính Ta
xét xử người ấy, vì Ta đã đến không phải để xét xử thế gian, nhưng là để cứu độ
thế gian. Ai khinh dể Ta, và không chấp nhận lời Ta, thì đã có người xét xử: lời
Ta đã nói sẽ xét xử người ấy trong ngày sau hết. Bởi vì Ta đã không tự mình nói
ra, nhưng Cha là Đấng sai Ta, chính Người đã ra lệnh cho Ta phải nói gì và phải
công bố gì. Và Ta biết rằng lệnh của Người là sự sống đời đời. Những điều Ta
nói, thì Ta nói theo như Cha đã dạy”. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Ðức tin là
ánh sáng
Theo cơ cấu của Phúc Âm thánh Gioan thì những câu chúng ta vừa đọc trên
là những câu cuối cùng trong cuộc đời rao giảng công khai của Chúa Giêsu, bởi
vì liền đó với chương 13, tác giả Phúc Âm thánh Gioan bắt đầu nói về biến cố
Chúa rửa chân cho các môn đệ trong bữa Tiệc Ly, khởi đầu cuộc Thương Khó của
Ngài. Vì thế, những lời vừa trích dẫn trên có thể tóm lược một cách tổng quát
những lời giảng công khai của Chúa Giêsu cho dân chúng và Chúa Giêsu nhắc đến
hai điểm chính yếu nhất:
- Tin Chúa là tin Thiên Chúa Cha, thấy Chúa là thấy được Thiên Chúa Cha.
Tin Chúa sẽ mang lại ánh sáng soi cho cuộc đời của mình. Ðức tin là ánh sáng,
không tin là sống trong bóng tối.
- Từ chối không tin. Con người tự kết án mình. Mặc dầu Chúa Giêsu không đến
để kết án mà để cứu rỗi, không ai có thể thoát ra khỏi sự cứu rỗi cuối cùng
này, và sự xét xử đến từ thái độ của người đó, đón nhận hay chối từ Thiên Chúa.
"Ai nghe lời Ta mà không tuân giữ thì không phải Ta là người kết án kẻ ấy
vì Ta không đến để luận phạt thế gian mà đến để cứu rỗi. Ai chê chối Ta và
không nhận lời Ta thì sẽ có người xét xử kẻ ấy, tức là lời giảng dạy của Ta sẽ
xét xử kẻ ấy trong ngày sau hết. Không ai có thể thoát khỏi sự xét xử này,
nhưng sự xét xử đó sẽ đến trong ngày sau hết".
Trong hiện tại, Thiên Chúa luôn luôn kêu mời con người hãy trở về lại với
Ngài sau những lần sa ngã, chối từ không tin Ngài. Thời giờ chúng ta đang sống
là thời giờ của lòng nhân từ của Thiên Chúa. Ước gì mỗi người chúng ta đừng lợi
dụng lòng nhân từ này, đừng khinh dễ bỏ qua ơn soi sáng của Chúa. Những trang
Phúc Âm cho chúng ta biết rõ ý muốn của Thiên Chúa như thế nào nơi mỗi người
chúng ta. Ngài muốn chúng ta tin nhận Ngài, lắng nghe lời Ngài và sống kết hiệp
với Ngài.
Lạy Chúa, Chúa đã vạch ra một con đường cho mỗi người chúng con, đó là những
dự án của tình yêu của Chúa để chúng con thực hiện. Xin Chúa giúp chúng con được
luôn sẵn sàng thực hiện thánh ý Chúa lắng nghe lời Chúa chứ không phải là kẻ chịu
đựng bất đắc dĩ, ý Chúa phải là ý con chứ không phải ý con là ý Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần IV PS
Bài đọc: Acts 12:24-13:5; Jn 12:44-50.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Sẵn sàng vâng lời Thiên Chúa.
Có rất nhiều khác biệt giữa lời của Thiên Chúa và lời của con người: Lời
của Thiên Chúa khôn ngoan tuyệt đỉnh, không thay đổi, và mang lại sự sống cả đời
này và đời sau; trong khi lời của con người không thể khôn ngoan bằng Lời Chúa,
thay đổi, chưa chắc đã mang lại sự sống đời này, và không thể mang sự sống đời
sau.
Các Bài Đọc hôm nay dạy con người phải biết vâng lời Thiên Chúa qua sự
thúc đẩy của Thánh Thần và thực thi những gì Chúa Giêsu nói. Trong Bài Đọc I,
tuy Hội Thánh Antioch mới lập, nhưng họ sẵn sàng theo sự hướng dẫn của Thánh Thần,
hy sinh Barnabas, Phaolô, và Gioan Marcô, để các ông lên đường rao giảng Tin Mừng
đến các nơi chưa được nghe. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tuyên bố: Ngài chỉ nói những
gì Ngài nghe được nơi Thiên Chúa. Vì thế, tuân giữ Lời Ngài là tuân giữ Lời
Thiên Chúa; nếu không, những Lời này sẽ trở nên quan tòa xét xử con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hội Thánh tại Antioch vâng lời
Thiên Chúa.
1.1/ Lời Chúa tiếp tục lan tràn và phát triển đến mọi nơi: Đây là mục
đích trong Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa nên Ngài tạo mọi cơ hội cho các sứ giả
loan báo Tin Mừng. Vài ví dụ cho chúng ta thấy điều này: Phải có cuộc bách hại
tại Jerusalem sau khi Stephanô chịu tử đạo, các môn đệ Chúa mới chịu tản mác đi
các nơi và rao giảng Tin Mừng; trong khi các Tông-đồ ở lại Jerusalem để củng cố
Hội Thánh Trung Ương. Phó-tế Philip xuống Samaria và rao giảng Tin Mừng cho dân
ở đây. Ông cũng gieo hạt giống cho dân Ethiopia khi rao giảng Tin Mừng và làm
Phép Rửa cho viên Thái Giám. Ngài làm cho Saul, kẻ nhiệt thành bắt bớ đạo
thánh, được trở lại; và giờ đây sẵn sàng để nhiệt thành rao giảng Tin Mừng như
tường thuật hôm nay. Nơi nào Tin Mừng được rao giảng, Thiên Chúa cũng ban cho
có các ngôn sứ và thầy dạy, như trong Hội Thánh tại Antioch, có các ông
Barnabas, Simeon biệt hiệu là Đen, Lucius người Cyrene, Manaen, bạn thời thơ ấu
của tiểu vương Herode, và Phaolô.
1.2/ Giáo đoàn tại Antioch sống theo sự hướng dẫn của Thánh Thần.
– Sứ vụ riêng cho Phaolô và Barnabas: Một hôm, đang khi họ làm việc thờ
phượng Chúa và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo: “Hãy dành riêng Barnaba và
Phaolô cho Ta, để lo công việc Ta đã kêu gọi hai người ấy làm.” Đây là lệnh
truyền không dễ làm cho Hội Thánh tại Antioch, vì hai ông là hai cột trụ của cộng
đoàn và Hội Thánh địa phương còn non nớt. Theo sự suy nghĩ loài người: nếu mất
hai ông, cộng đoàn sẽ suy xụp và không phát triển được. Nhưng họ quyết định
không sống theo sự suy nghĩ của con người; nhưng theo niềm tin vào Thiên Chúa
và sự hướng dẫn của Thánh Thần: “Bấy giờ họ ăn chay cầu nguyện, rồi đặt tay
trên hai ông và tiễn đi.”
– Đây là bài học quí giá cho mọi tín hữu: Phải hy sinh cho việc rao giảng
Tin Mừng sao cho mỗi ngày một lan rộng, chứ không ích kỷ giữ người cho mình.
Hơn nữa, khi nhà lãnh đạo đương nhiệm ra đi, Thiên Chúa sẽ gởi người khác tới,
và mọi người trong Hội Thánh địa phương sẽ ý thức được vai trò của mình và cộng
tác đắc lực hơn.
– Phaolô, Barnabas, và Gioan Marcô bắt đầu thành các cộng đoàn mới: “Vậy,
được Thánh Thần sai đi, hai ông xuống Seleucia, rồi từ đó đáp tàu đi đảo
Cyprius. Đến Salamis, hai ông loan báo lời Thiên Chúa trong các hội đường người
Do-thái. Có ông Gioan giúp hai ông.”
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu vâng lời Chúa Cha.
2.1/ Con người phải tin và vâng lời Chúa Giêsu: Đức Giê-su lớn tiếng nói
rằng:
– “Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng
đã sai tôi.” Người được sai đi có đầy đủ chức vị và thẩm quyền như Đấng sai đi.
Vì thế, tin vào sứ giả là tin vào người sai sứ giả; từ chối sứ giả là từ chối
người sai sứ giả.
– “Ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi.” Đây là lời mặc khải mới lạ. Đối
với con người, Người sai đi và sứ giả là hai chủ thể riêng biệt. Đối với Thiên
Chúa, Người sai đi (Chúa Cha) và Người được sai đi (Chúa Con) là một; vì cả hai
đều là Thiên Chúa, nhưng làm các việc khác nhau. Điều này cũng được Chúa Giêsu
xác tín, khi Philip yêu cầu: “Xin Thầy chỉ cho chúng con thấy Cha, thế là chúng
con mãn nguyện rồi.” Chúa Giêsu trả lời: “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh
Philíp, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói:
“Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha!” Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha
và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình
nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của
mình” (Jn 14:9-10).
– “Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại
trong bóng tối.” Ánh sáng và bóng tối là hai điều trái nghịch nhau: khi có ánh sáng
thì không có bóng tối; và ngược lại. Người tin vào Đức Kitô không thể ở trong
bóng tối, vì Đức Kitô là ánh sáng. Điều này không có ý nói, người nào đã tin Đức
Kitô là sẽ không còn bóng tối trong mình; nhưng nếu người tin Ngài chịu để cho
ánh sáng của Ngài soi dẫn vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn, họ sẽ chỉ còn là
ánh sáng.
– “Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải chính tôi
xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế
gian.” Câu này lặp lại những gì Chúa Giêsu đã nói trong Jn 3:16-21. Chương 12 của
Gioan là chương cuối cùng của cuộc đời công khai rao giảng của Đức Kitô, vì từ
chương 13 tới 21 dành cho các môn đệ và Cuộc Thương khó của Ngài. Vì thế,
chương 12 tóm gọn những đạo lý chính của Chúa Giêsu.
– “Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà xét xử người
ấy – chính lời tôi đã nói sẽ là quan tòa xét xử người ấy trong ngày sau hết.”
Theo Jn 3:18, con người xét xử chính mình khi không tin vào Đức Kitô. Với những
người không có cơ hội gặp Chúa Giêsu và những người thuộc các thế hệ sau như
chúng ta, Lời Chúa trở thành quan tòa xét xử cho những ai không chịu tin vào Lời
Ngài.
2.2/ Chúa Giêsu vâng lời Chúa Cha: “Thật vậy, không phải tôi tự mình nói
ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì,
tuyên bố gì.” Người được sai đi phải nói những gì người sai đi muốn nói; nếu
không, họ sẽ không còn là sứ giả hay ngôn sứ của người đã sai họ đi.
Tuy nhiên, sự vâng lời của Chúa Giêsu không có tính cách nô lệ hay mù
quáng, vì Ngài phán: “Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy,
những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi.” Nói cách khác,
Ngài biết Lời của Chúa Cha là sự thật, và có khả năng giải thoát con người khỏi
tội, và cho con người được sống muôn đời.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Chúng ta phải luôn nhớ Thiên Chúa vẫn đang hoạt động và điều khiển mọi
sự trong vũ trụ. Bổn phận của chúng ta là cầu nguyện để nhận ra và mau mắn thi
hành thánh ý của Ngài.
– Chúng ta phải chịu trách nhiệm trong việc rao giảng Tin Mừng cho mọi
người, chứ không ích kỷ chỉ biết lo lắng cho mình hay cho giáo xứ. Khi đã hiêu
biết Lời Chúa rồi, chính chúng ta phải sống và làm chứng cho Tin Mừng.
– Đừng khinh thường Lời Chúa vì những Lời này sẽ trở thành quan tòa để
phán xét chúng ta; hơn nữa, đó là những Lời mà vì yêu chúng ta, Thiên Chúa nói
với chúng ta những Lời này.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
06/05/2020 – THỨ TƯ ĐẦU THÁNG TUẦN 4 PS
Ga 12,44-50
TIN VÀO CHÚA GIÊ-SU: TIN VÀO THIÊN CHÚA
Đức Giê-su nói: “Ai
tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi;
ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi.” (Ga 12,44-45)
Suy niệm: Mặc dầu bị dân Do Thái kịch liệt chống đối, thậm
chí bị họ ném đá, đòi giết, Chúa Giê-su vẫn một mực khẳng định Ngài là Con
Thiên Chúa và luôn kết hiệp nên một với Chúa Cha: “Ai thấy tôi là thấy Chúa
Cha.” Và hơn nữa, trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su còn mặc khải cho chúng ta
biết Ngài là ánh sáng, là con đường sống, là nguồn ơn cứu độ cho trần gian và
cho mỗi người. Sở dĩ Ngài nhắc đi nhắc lại mối liên hệ mật thiết với Chúa Cha
và vai trò thiết yếu của Ngài trong chương trình cứu độ, bất chấp vì vậy mà
Ngài phải trả giá bằng cả mạng sống, đó là vì chúng ta, vì: “Ai tin vào Ngài
thì sẽ được cứu độ” (Ga 5,24; 6,40).
Mời Bạn: Tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban cho nhân loại chúng ta hồng
ân đức tin. Nhờ đức tin và trong đức tin, chúng ta được nhận biết Thiên Chúa là
Cha yêu thương và đón nhận Đức Giê-su là Người Con mà Chúa Cha sai đến làm Đấng
Cứu Chuộc loài người chúng ta. Phần còn lại là của bạn, Chúa mời gọi bạn nói
lên lời tuyên xưng đầy xác tín của mình: Tôi tin kính một Thiên Chúa là Cha,
tôi tin kính Đức Giê-su Ki-tô là Con Một Chúa cùng là Chúa chúng ta.
Chia sẻ: Bạn có cảm thấy bình an khi tín thác cuộc sống của
bạn vào Thiên Chúa là Cha yêu thương không?
Sống Lời Chúa: Khởi đầu một ngày, bạn dâng lên Chúa ngày sống mới
của mình và bày tỏ một cử chỉ cung kính nói lên lòng tin của mình nơi Đức
Giê-su Ki-tô là Đấng Cứu Chuộc của bạn.
Cầu nguyện: Đọc kinh Tin.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Không tự
mình nói
Tự do là điều con người trân trọng.
Bao người dám chết để đổi lấy một chút tự do.
Các bạn trẻ thèm được tự do, để được là mình.
Người ta vẫn hiểu người có tự do là người muốn làm gì thì làm,
muốn nói gì thì nói, không bị bất cứ ràng buộc nào.
Nếu thế thì Đức Giêsu có tự do không?
Đức Giêsu có tự do không khi trong bài Tin Mừng Ngài khẳng định:
“Không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi,
truyền lệnh cho tôi phải nói gì, phải tuyên bố gì” (c. 49) ?
“Những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi” (c.50).
Ngài có tự do không khi Ngài cũng chẳng tự mình làm bất cứ điều gì?
“Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi, Người không để tôi cô độc,
vì tôi luôn làm những điều đẹp ý Người” (Ga 8, 29).
Bao nhiêu lần trong Tin Mừng Gioan, Đức Giêsu quả quyết
Ngài không tự mình nói gì, cũng không tự mình làm gì.
Ngài chỉ sống theo lệnh truyền của Cha (Ga 15, 10).
Lệnh truyền này không áp đặt Ngài từ bên ngoài,
nhưng chi phối sâu xa từ bên trong
toàn bộ hướng đi và những chọn lựa cụ thể của cuộc sống trần thế.
Đức Giêsu đã tự do đón lấy ý Cha, lệnh truyền của Cha.
Chính khi hoàn toàn để Cha chi phối, mà Ngài được tự do thật sự.
Chính khi đó Đức Giêsu trở thành sự hiện diện trong suốt của Cha.
“Ai thấy tôi là thấy Chúa Cha, Đấng đã sai tôi (Ga 12, 45; 14, 9).
Lời của Ngài là lời của Cha, việc Ngài làm là việc của Cha.
Chúng ta có thể gặp được Thiên Chúa một cách nguyên tuyền nơi Đức Giêsu,
Đấng đã dâng hiến tất cả tự do để sống hoàn toàn tùy thuộc.
Chính khi hoàn toàn tùy thuộc mà Ngài được hoàn toàn tự do.
Người được sai là một với người sai mình.
“Tôi và Chúa Cha là một” (Ga 10, 30).
Hãy đến với Giêsu Ánh Sáng và ra khỏi những bóng tối (c.46).
Hãy nghe, đón nhận và tuân giữ lời của Giêsu (cc. 47-48).
Chỉ khi ở lại trong lời của Giêsu chúng ta mới gặp được sự thật
và sự thật sẽ cho chúng ta được tự do (Ga 8, 31-32).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ, trí hiểu,
và trọn cả ý muốn của con,
cùng hết thảy những gì con có,
và những gì thuộc về con.
Mọi sự ấy, Chúa đã ban cho con,
lạy Chúa, nay con xin dâng lại cho Chúa.
Tất cả là của Chúa,
xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Chỉ xin ban cho con lòng mến Chúa và ân sủng.
Được như thế, con hoàn toàn mãn nguyện. Amen.
(Kinh dâng hiến của thánh I-Nhã)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
6 THÁNG NĂM
Nhà Trồng Nho Cố
Vun Xới Để Có Một Mùa Bội Thu
Trong kết hiệp với
thân nho, mỗi cành đều có chỗ riêng của mình. Thật vậy, sự sống của Đức Kitô
truyền tới mỗi cành nho và nuôi dưỡng nó. Khi Đức Kitô tuyên bố: “Thầy là cây
nho thật, và Cha Thầy là Người trồng nho”, Người cũng cho biết: “Cành nào gắn
liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Ngài chặt đi; còn cành nào sinh hoa
trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn” (Ga 15, 1 – 2).
Và Đức Kitô nói tiếp:
“Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em” (câu 3). Khi nói
“anh em”, dù sử dụng từ ngữ số nhiều, người cũng đang nhắm nói với từng người.
Người đang nghĩ đến từng cành nho.
Người tiếp: “Hãy ở lại
trong Thầy, như Thầy ở lại trong anh em” (câu 4). Rồi liền theo đó, Người xác
nhận: “Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái nếu không gắn liền với
cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy”.
Khi nói “anh em”, Đức
Kitô có ý chỉ “từng người trong anh em”. Và hình ảnh mà Người trình bày xoáy
vào một thân nho duy nhất. Chỉ nơi Người, các cành nho mới nhận được sự sống.
Và mỗi cành nho đều tìm được sự sống nơi Người. Cây nho có nhiều cành, nhưng
“nhiều” ở đây không phải là một “mớ” hay “đống” tản mác rời rạc được chất lại với
nhau. Mỗi cành nho đều được nâng đỡ bởi cây nho. Mỗi cành nho đều được gắn kết
với cây nho bằng mối liên lạc độc đáo của riêng mình. mối quan hệ giữa từng người
chúng ta với Đức Kitô cũng có tính biệt vị như thế. và qua mối quan hệ với Đức
Kitô, chúng ta cũng được đi vào mối thông hiệp với Cha.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 06/5
Cv 12, 24-13,5a; Ga
12, 44-50.
Lời Suy Niệm: “Tôi là ánh
sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối.”
Chúa Giêsu đang mời gọi mỗi một người trong nhân loại hãy nhận ra Người là ánh
sáng cho trần gian mà đón nhận, tin vào Người, hầu có thể thoát khỏi bóng tối của
thế gian, để sống trong chân lý và hưởng sự sống đời đời.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con luôn được ở trong ánh sáng của Chúa, với ân sủng;
giúp chúng sống đời bác ái và phục vụ vi tình yêu mến Chúa; hầu chúng con có thể
thu lượm được hoa trái tốt lành và chân thật.
Mạnh Phương
06 Tháng Năm
Khác Biệt Giữa Ngày Và Ðêm
Một vị đạo sĩ Ấn
Giáo nọ hỏi các đệ tử của ông như sau: “Làm thế nào để biết được đêm đã tàn và
ngày bắt đầu?”
Một người đệ tử trả
lời như sau: “Khi ta trông thấy một con thú từ đằng xa và ta có thể nói: đó là
con bò hay con ngựa”.
Câu trả lời trên
đây đã không làm cho nhà đạo sĩ ưng ý chút nào…
Người đệ tử thứ hai
mới lên tiếng nói: “Khi ta thấy một cây lớn từ đằng xa vàta có thể nói nó là
cây xoài hay cây mít”.
Vị đạo sĩ cũng lắc
đầu không đồng ý. Khi các đệ tử nhao nhao muốn biết câu giải đáp, ông mới ôn tồn
nói như sau: “Khi ta nhìn vào gương mặt của bất cứ người nào và nhận ra người
anh em của ta trong người đó thì đó là lúc đêm tàn và ngày mới bắt đầu. Nếu ta
không phân biệt được như thế, thì cho dù đêm có tàn, ngày có bắt đầu, tất cả mọi
sự không có gì thay đổi”.
Ngày 25 tháng 12, lễ
Thần Mặt Trời của dân ngoại đã được Giáo Hội chọn làm ngày sinh của Chúa Giêsu.
Chúa Giêsu quả thực là Mặt Trời Công Chính. Ngài xuất hiện để báo hiệu Ðêm đã
tàn và Ngày Mới bắt đầu.
Nhân loại đã chìm ngập
trong đêm tối của tội lỗi, đêm tối của trốn chạy khỏi Thiên Chúa và chối bỏ lẫn
nhau giữa người với người. Chúa Giêsu đã đến để xóa tan đêm tối ấy và khai mở
ngày mới trong đó người nhận ra người, người trở về với Thiên Chúa.
Quả thực, chỉ trong Ðức
Giêsu Kitô, mầu nhiệm con người mới được sáng tỏ. Trong đêm tối âm u của khước
từ Thiên Chúa và chóii bỏ lẫn nhau, con người đã không biết mình là ai, mình sẽ
đi về đâu. Trong ánh sáng của Chúa Giêsu Kitô, con người nhận dạng được chính
mình cũng như nhìn thấy người anh em của mình.
Nhận ra người anh em
nơi một người nào đó chính là nhìn thấy hình ảnh của Thiên Chúa nơi mọi người
cũng như phẩm giá vô cùng cao quý của người đó.
Nhận ra người anh em
nơi một người nào đó là nhìn thấya niềm vui, nỗi khổ, sự bất hạnh và ngay cả lỗi
lầm của người đso như của chính mình.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó chính là sẵn sàng tha thứ cho người đó ngay cả khi người đó xúc phạm đến ta và không muốn nhìn mặt ta.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó chính là sẵn sàng tha thứ cho người đó ngay cả khi người đó xúc phạm đến ta và không muốn nhìn mặt ta.
Nhận ra người anh em
nơi một người nào đó cũng có nghĩa là không thất vọng về khả năng hướng thiện của
người đó.
Nhận ra người anh em
nơi một người nào đó cũng có nghĩa là muốn nói với người đó rằng, cách này hay
cách khác, ta cần người đó để được sống xứng với ơn gọi làm người hơn.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét