Thứ Ba sau Chúa Nhật 33 Quanh Năm
Bài Ðọc I: (Năm
II) Kh 3, 1-6. 14-22
"Ai mở cửa cho Ta, Ta
sẽ vào dùng bữa tối ở nhà người ấy".
Trích sách Khải Huyền của
Thánh Gioan Tông đồ.
Tôi là Gioan, tôi đã nghe
Chúa phán bảo tôi rằng: "Hãy viết cho thiên thần Giáo đoàn Sarđê rằng:
'Ðây là lời Ðấng có bảy thần linh Thiên Chúa và bảy ngôi sao: Ta biết các việc
của ngươi làm; ngươi có tiếng là đang sống, nhưng ngươi đã chết. Hãy lo tỉnh
dậy, hãy bồi dưỡng chút sinh khí sắp tàn. Vì Ta không thấy các việc ngươi làm
trọn hảo trước mặt Thiên Chúa Ta. Vậy hãy nhớ lại ngươi đã đón nhận và nghe lời
Chúa thế nào, hãy giữ lấy lời ấy và hãy ăn năn hối cải. Vì nếu ngươi không tỉnh
thức, Ta sẽ đến với ngươi như một kẻ trộm, ngươi sẽ không biết giờ nào Ta sẽ
bất chợt đến cùng ngươi. Nhưng tại Sarđê ngươi có một số người đã không làm dơ
bẩn áo của họ; và họ sẽ tháp tùng Ta trong bộ áo trắng của họ vì họ xứng đáng.
Như vậy kẻ chiến thắng sẽ mặc áo trắng, và Ta sẽ không xoá bỏ tên người ấy khỏi
Sách hằng sống, và Ta sẽ tuyên danh người ấy trước mặt Cha Ta và các thiên thần
Người. Ai có tai thì hãy nghe điều Thần linh phán với các giáo đoàn.
"Hãy viết cho giáo đoàn
Laođicia rằng: 'Ðây là lời của Amen, chứng nhân trung thực, nguyên thuỷ công
trình sáng thế của Thiên Chúa. Ta biết các việc làm của ngươi: ngươi không lạnh
mà cũng không nóng; phải chi ngươi lạnh hẳn hoặc nóng hẳn đi! Bởi vì ngươi hâm
hẩm, không lạnh không nóng, nên Ta sẽ mửa ngươi ra khỏi miệng Ta. Bởi vì ngươi
nói rằng: Tôi giàu có, tôi sung túc, tôi không thiếu thốn gì nữa. Bởi vì ngươi
không biết rằng thực ra ngươi vô phúc, đáng thương, nghèo khó, đui mù và trần
trụi. Vậy ngươi hãy nghe lời Ta khuyên bảo: Hãy mua vàng ròng mà làm giàu, mua
áo trắng tinh mà mặc, hầu che giấu sự trần trụi xấu hổ của ngươi; hãy mua thuốc
nhỏ vào mắt, cho mắt ngươi được sáng. Ta răn bảo và sửa dạy những kẻ Ta yêu
thương. Vậy hãy sốt sắng hơn lên và hối cải đi. Này Ta đứng ngoài cửa, Ta gõ;
nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho Ta, Ta sẽ vào nhà người ấy và dùng bữa tối
với nó, và nó sẽ dùng bữa với Ta. Ai chiến thắng, Ta sẽ cho ngồi với Ta trên
ngai của Ta, cũng như Ta đã chiến thắng và ngự với Cha Ta trên ngai của Người.
Ai có tai thì hãy nghe điều Thần linh phán với các giáo đoàn".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 14, 2-3ab.
3cd-4ab. 5
Ðáp: Ai chiến thắng, Ta sẽ cho ngồi với Ta trên ngai của Ta (Kh
3, 21).
Xướng: 1) Người sống thanh
liêm và thực thi công chính, và trong lòng suy nghĩ điều ngay, và lưỡi không
bịa lời vu khống. - Ðáp.
2) Người không làm ác hại bạn
đồng liêu, cũng không làm nhục cho ai lân cận. Người coi rẻ đứa bất nhân, nhưng
kính yêu những ai tôn sợ Chúa. - Ðáp.
3) Người không xuất tiền đặt
nợ thu lời, cũng không ăn hối lộ hại người hiền lương. Người thực thi những
điều kể đó, thì muôn đời chẳng có lung lay. - Ðáp.
*
* *
Alleluia: Lc 21, 28
Alleluia, alleluia! - Các con
hãy đứng dậy và ngẩng đầu lên, vì giờ cứu rỗi các con đã gần đến. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 19, 1-10
"Con Người đến tìm
kiếm và cứu chữa điều gì đã hư mất".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu vào
Giêricô và đi ngang qua thành, thì kìa, có một người tên là Giakêu, ông thủ
lãnh những người thu thuế và là người giàu có. Ông tìm cách để nhìn xem Chúa
Giêsu là người thế nào, nhưng không thể được, vì người ta đông quá, mà ông lại
thấp bé. Vậy ông chạy lên trước, trèo lên một cây sung để nhìn xem Người, vì
Người sắp đi ngang qua đó. Khi vừa đến nơi, Chúa Giêsu nhìn lên và trông thấy
ông ấy, nên Người bảo ông rằng: "Hỡi Giakêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta
phải lưu lại tại nhà ngươi". Ông vội vàng trụt xuống và vui vẻ đón tiếp
Người. Mọi người thấy vậy, liền lẩm bẩm rằng: "Ông này lại đến trọ nhà một
người tội lỗi". Ông Giakêu đứng lên thưa cùng Chúa rằng: "Lạy Ngài,
tôi xin bố thí nửa phần của cải tôi cho kẻ khó, và nếu tôi có làm thiệt hại cho
ai điều gì, tôi xin đền gấp bốn". Chúa Giêsu bảo ông ấy rằng: "Hôm
nay nhà này được ơn cứu độ, bởi người này cũng là con cái Abraham. Vì chưng,
Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điễu gì đã hư mất".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm:
Câu chuyện Ðức Giêsu hoán cải
người thu thuế làm nổi bật vai trò của Người: Người đến tìm và cứu chữa những
gì đã hư mất. Chính Ðức Giêsu luôn đi bước trước, chỉ cần chúng ta biết mở lòng
đón nhận Chúa. Như trong bài Tin Mừng, ông Giakêu đã tìm mọi cách để xem cho
biết Chúa là ai. Và sau khi được Ðức Giêsu trao ánh mắt thân thương, được đối
thoại và được Ðức Gieêu thăm viếng, ông đã biến đổi hoàn toàn. Ông đã sẵn sàng
đền bù những của cải bất công và thực thi lòng quảng đại phi thường.
Cầu Nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, chính vì gặp
được Ngài mà cuộc đời của người thu thuế đã được biến đổi. Xin cho chúng con
biết tìm kiếm Chúa mỗi ngày và mở lòng tiếp rước Chúa qua bí tích Thánh Thể,
qua Lời Chúa. Ðể nhờ sức mạnh và ân sủng của Chúa, chúng con cũng được đổi mới,
từ bỏ những việc làm bất chính tội lỗi, mà trở nên xứng đáng với ơn cứu độ Chúa
ban. Amen.
(Lời Chúa trong giờ kinh gia đình)
Hoán Cải Ðích Thực
(Lc 19,1-10)
Suy Niệm:
Hoán Cải Ðích Thực
Gặp gỡ Chúa Giêsu là một biến
cố hồng phúc cho con người, nếu người đó không lo sợ hoặc tránh né cuộc gặp gỡ
này.
Tin Mừng hôm nay thuật lại
cho chúng ta cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và ông Giakêu. Chúng ta có thể ghi
nhận hai thái độ trong cuộc gặp gỡ này. Trước hết là thái độ của những kẻ tự
cho mình là công chính mà khinh dễ kẻ khác, không muốn cho kẻ khác đến gặp Chúa
và nhận lãnh ơn lành của Chúa. Ðó là thái độ của những kẻ lẩm bẩm trách Chúa đã
niềm nở đón tiếp những người tội lỗi và ăn uống với họ, bởi vì đối với Chúa
không có ai xấu xa tội lỗi đến độ không đáng được hưởng lòng nhân từ tha thứ
của Chúa. Liệu chúng ta có thái độ của những kẻ tự cho mình là công chính và
khinh dễ người khác không?
Thái độ thứ hai là thái độ
của ông Giakêu, người thu thuế trưởng và giầu có. Ðối với người Do thái, người
thu thuế là kẻ tội lỗi công khai: đó là tội phản bội quê hương cộng tác với
ngoại bang, và tội gian lận tiền thuế quá mức qui định. Giakêu là người thu
thuế trưởng và giầu có, sự giầu có này theo lý luận của người Do thái, chứng tỏ
ông có những hành vi bất chính để làm giầu: thu nhiều, nộp ít, và như vậy ông
là một người tội lỗi. Ðối với người đồng hương với Giakêu, thì tội của ông
không thể tha thứ được; nhưng đối với Chúa Giêsu, Ðấng đến tìm và cứu những gì
đã hư mất, thì đây là dịp để thể hiện tình thương nhân từ của Thiên Chúa.
Nơi con người tội lỗi Giakêu
vẫn còn một khát vọng hướng về Chúa: ông muốn nhìn xem Chúa Giêsu đi qua, và
đây là yếu tố căn bản để được Chúa thi ân. Từ một khát khao gặp Chúa đến việc
ăn năn trở lại không có khoảng cách không vượt qua được, vì Chúa Giêsu có thể
vượt qua khoảng cách này một khi con người đã có sẵn thái độ chờ mong Ngài đến.
Thái độ của Giakêu có thể khuyến khích chúng ta trở về với Chúa. Ông đã thể
hiện sự trở lại của mình bằng một hành động cụ thể thiết thực: phân chia nửa
phần tài sản cho người nghèo và đền bù gấp bốn cho những thiệt hại ông đã gây
ra cho kẻ khác.
Ước gì Lời Chúa hôm nay giúp
chúng ta thể hiện một cách cụ thể sự hoán cải của mình. Xin cho chúng ta đừng
bao giờ đùa giỡn hay lạm dụng lòng nhân từ của Chúa, nhưng luôn biết cộng tác
với ơn Chúa và thành tâm trở về với Chúa.
(Veritas Asia)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 33 TN2
Bài đọc: Rev
3:1-6, 14-22; Lk 19:1-10.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Sự nguy hiểm của thái độ không nhiệt thành
cũng chẳng nguội lạnh.
Bộ Nông Nghiệp và Thực
Phẩm của các nước tân tiến rất chú trọng đến việc bảo vệ nhiệt độ của thực phẩm
mà dân chúng mua về để tiêu thụ. Đối với họ, những thực phẩm đông lạnh như thịt
cá, đồ biển, phải giữ chúng ở nhiệt độ đông lạnh; và với những thực phẩm nóng
như gà chiên, cá chiên…, phải giữ chúng ở nhiệt độ thật nóng. Lý do là nếu để
những thực phẩm này ở nhiệt độ trong phòng, các vi khuẩn sẽ xâm nhập và gia
tăng nhanh chóng; hậu quả là khách hàng ăn vào rất dễ bị bệnh.
Hình ảnh trên cũng có
thể áp dụng vào đời sống tinh thần của con người: hoặc nhiệt thành tuân giữ các
điều Chúa dạy như các thánh, hoặc khô khan tội lỗi như những người thu thuế và
gái điếm; chứ đừng ở lưng chừng như đa số con người. Lý do: những người tội lỗi
như Zachaeus trong Phúc Âm có ưu điểm hơn những người ở lưng chừng, vì họ biết
chắc mình tội lỗi và dễ dàng thú nhận tội để đón nhận ơn tha thứ. Yếu điểm của
hạng người lưng chừng là khó nhận ra khuyết điểm để sửa như các tín hữu
Laodicea bị Chúa trách trong Bài đọc I, và đám đông trong Bài Phúc Âm. Nếu
không nhận ra tội, con người chẳng cần tha thứ và cũng chẳng cần sửa sai!
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I: Lời
của Đức Kitô cho 2 Giáo Phận: Sardis và Laodicea
1.1/ Lời cho Giáo Phận
Sardis: Đây
là thành phố nổi tiếng về lối sống xa hoa và trác táng. Mặc dù đã được hóan cải
thành Kitô Giáo, Giáo phận này từ từ rơi vào chỗ chết tinh thần vì không thực
hành niềm tin của mình. “Hãy viết cho thiên thần của Giáo Phận Sardis. Đây là
lời của Đấng có bảy Thần Khí Thiên Chúa và bảy ngôi sao:”
(1) Lời chê: nhấn mạnh đến việc làm
của các tín hữu của Hội Thánh Sardis; họ đã không chịu thực hành Lời Chúa dạy:
“Ta biết các việc ngươi làm, biết ngươi được tiếng là đang sống, mà thực ra đã
chết. Hãy tỉnh thức! Hãy củng cố chút sức còn lại đang suy tàn, vì Ta nhận thấy
các việc của ngươi không được hoàn hảo trước mặt Thiên Chúa của Ta.” Để sửa
sai, Ngài khuyên: “Vậy hãy nhớ lại: ngươi đã lãnh nhận và nghe Lời Chúa thế
nào; hãy tuân giữ và hối cải! Vậy nếu ngươi không tỉnh thức, thì Ta sẽ đến như
kẻ trộm, ngươi chẳng biết giờ nào Ta sẽ đến với ngươi.”
(2) Phần thưởng cho
những ai biết thực thi Lời Chúa: Chúa sẽ không tàn sát cả thành; Ngài sẽ cứu
những đầy tớ trung thành: “Nhưng tại Sardis, ngươi có một ít người đã không làm
nhơ bẩn áo mình; họ sẽ mặc áo trắng cùng đi với Ta, vì họ xứng đáng. Như thế,
ai thắng sẽ được mặc áo trắng; Ta sẽ không xoá tên người ấy khỏi Sổ Trường
Sinh; Ta sẽ nhận người ấy trước mặt Cha Ta và trước mặt các thiên thần của
Người.”
1.2/ Lời cho Giáo Phận
Laodicea:
Một Thành thương mại và ngân hàng giàu có, và nổi tiếng về các họat động y
khoa. Laodicea cũng là Giáo Phận đã nhận Thư của Thánh Phaolô gởi cho Colossê.
“Hãy viết cho thiên thần của Giáo Phận Laodicea: Đây là lời của Đấng Amen, là
Chứng Nhân trung thành và chân thật, là Khởi Nguyên của mọi loài Thiên Chúa tạo
dựng:”
(1) Lời chê: về 2 thái độ:
- thái độ lưng chừng:
“Ta biết các việc ngươi làm: ngươi chẳng lạnh mà cũng chẳng nóng. Phải chi
ngươi lạnh hẳn hay nóng hẳn đi! Nhưng vì ngươi hâm hẩm chẳng nóng chẳng lạnh,
nên Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta.”
- thái độ cậy vào của
cải: “Ngươi nói: "Tôi giàu có, tôi đã làm giàu, tôi chẳng thiếu thốn
chi;" nhưng ngươi không biết rằng ngươi là kẻ khốn nạn, đáng thương, nghèo
khổ, đui mù và trần truồng.”
Lời khuyên nhủ: “Vì thế,
Ta khuyên ngươi đến với Ta mà mua vàng đã thử lửa để làm giàu, mua áo trắng để
mặc khiến ngươi khỏi xấu hổ vì để lộ thân thể trần truồng, mua thuốc để xức mắt
cho ngươi nhìn thấy được.” Đức tin, việc làm tốt, và Lời Chúa sẽ hướng dẫn họ
thóat khỏi tình cảnh họ đang lâm vào.
(2) Phần thưởng cho
những ai biết nhiệt thành và hối cải ăn năn: “Phần Ta, mọi kẻ Ta yêu mến, thì Ta răn bảo dạy
dỗ. Vậy hãy nhiệt thành và hối cải ăn năn! Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai
nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy,
và người ấy sẽ dùng bữa với Ta. Ai thắng, Ta sẽ cho ngự bên Ta trên ngai của
Ta, cũng như Ta đã thắng và ngự bên Cha Ta trên ngai của Người.”
2/
Phúc Âm: Ông
Giakêu, người thu thuế, trở về với Chúa.
Tại thành phố Jericho
hiện nay vẫn còn một cây sung rất to lớn, được vây quanh kỹ lưỡng cho khách
hành hương đến thăm viếng. Họ gọi đây là cây sung mà ông Giakêu đã trèo lên để
gặp Chúa Giêsu.
2.1/ Cuộc gặp gỡ giữa
Chúa Giêsu và ông Giakêu: Ông được mô tả là người đứng đầu những người thu thuế, và là
người giàu có. Ông tìm cách để xem cho biết Đức Giêsu là ai, nhưng không được,
vì dân chúng thì đông, mà ông ta lại lùn. Ông liền chạy tới phía trước, leo lên
một cây sung để xem Đức Giêsu, vì Người sắp đi qua đó. Chúa Giêsu đã nhận ra
ông giữa bao nhiêu người trong đám đông, và người đi bước trước để bắt đầu tiến
trình hòa giải với ông: "Này ông Giakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải
ở lại nhà ông!"
2.2/ Ba phản ứng khác
nhau của cuộc gặp gỡ:
(1) Đám đông: xầm xì với
nhau:
"Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ!" Đối với người Do-Thái,
những người thu thuế và gái điếm được coi như là những người tội lỗi công khai.
Ai giao tiếp hay làm bạn với họ, cũng được coi là tội lỗi.
(2) Ông Giakêu: Khi nghe Chúa Giêsu ngỏ
lời muốn đến nhà, ông vội vàng tụt xuống, và mừng rỡ đón rước Người. Khi nghe
mọi người xầm xì và biết rõ mình là người tội lỗi, ông thưa với Chúa rằng:
"Thưa Ngài, phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã
chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn." Chấp nhận trở về với Thiên
Chúa là phải can đảm gĩa từ nếp sống cũ và bắt đầu cuộc sống mới theo tiêu
chuẩn của Tin Mừng. Ông Giakêu sẵn sàng san sẻ phân nửa tài sản cho người
nghèo; và sẵn sàng đền gấp bốn cho những ai ông đã lỗi đức công bằng với họ.
Lời hứa này có thể lấy đi tất cả những gì ông đang có; nhưng không thể so sánh
với niềm vui được Chúa Giêsu tha thứ và đến viếng thăm.
(3) Chúa Giêsu: nói về ông ta rằng:
"Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ
phụ Abraham. Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất." Tuy Chúa
Giêsu biết những lời dị nghị nhưng Ngài không quan tâm tới. Chỉ một điều Ngài
quan tâm là ông Giakêu và Ngài muốn đưa ông trở về với Thiên Chúa; và đó chính
là lý do tại sao Ngài đến trần gian.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Người biết rõ mình là
người tội lỗi như ông Giakêu dễ ăn năn trở lại hơn người dở dở ương ương: không
tốt lành cũng chẳng tội lỗi quá.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên OP
Thứ Ba tuần 33 thường niên
|
Sứ điệp: Chúa Giêsu đến tìm và cứu vớt những người tội lỗi. Trước
tình thương của Chúa, ta hãy hoán cải cách thật lòng và quảng đại như ông
Dakêu.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, cuộc hoán cải của ông
Dakêu cho con hiểu được phần nào trái tim Chúa giàu lòng thương xót. Chúa đã
đến để tìm cứu vớt chúng con là kẻ tội lỗi. Ai cũng nghĩ rằng kẻ có tội thì
đáng lên án, đáng trừng phạt và khai trừ. Nhưng khi con phạm tội Chúa đã tha
thứ thay vì kết án. Chúa đi tìm thay vì xua đuổi. Chúa không ngần ngại lại
gần con thay vì làm ngơ hoặc xa tránh. Chúa đến để nâng con dậy thay vì nhận
chìm cuộc đời con. Chính Chúa lên tiếng gọi tên con trước khi con thốt ra
được một lời tạ tội. Chúa không phải là Thiên Chúa thích báo oán, nhưng là
Thiên Chúa của tình thương. Chúa yêu thương con khi con đang là tội nhân.
Lạy Chúa, xin cho con được như ông Dakêu cảm nhận được lòng
thương xót Chúa dành cho con. Xin cho đôi mắt con nhận ra ánh mắt trìu mến
Chúa đang nhìn đến con. Xin cho bước chân con vội vàng chạy đến cùng Chúa.
Xin cho lòng con mở ra và vui mừng đón rước Chúa. Xin cho ý chí con được
quyết tâm đứng lên làm lại cuộc đời. Xin cho đôi tay con rộng mở để biết sống
công bằng và chia sẻ cách quảng đại vui lòng.
Lạy Chúa, một lần gặp gỡ Chúa đã thực sự là một biến cố làm
chuyển hướng cuộc đời ông Dakêu. Một cuộc đời đã mất, nhưng đã được Chúa tìm
thấy. Một cuộc đời đã chìm ngập, nhưng đã được Chúa cứu vớt. Con đã nhiều lần
ở sát bên Chúa nhưng có thể chưa một lần gặp gỡ thực sự. Xin cho con được gặp
Chúa để từ nay chuyển hướng cuộc đời theo dấu chân Chúa. Dù nhà linh hồn con
tội lỗi bất xứng, xin Chúa dủ lòng thương đến trọ và ở lại luôn mãi. Xin giúp
con luôn sống trong niềm vui của ơn cứu độ. Amen.
Ghi nhớ :"Con Người đến tìm kiếm và cứu chữa điều
gì đã hư mất".
www.phatdiem.org
|
20/11/12 THỨ BA TUẦN 33 TN
Lc 19,1-10
Lc 19,1-10
ĐỨC TIN SỐNG ĐỘNG
Ông Dakêu đứng đó
thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người
nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn.” (Lc 19,8)
Suy niệm: Một câu chuyện đẹp như trong mơ: chỉ cần một ánh mắt nhìn
lên cây và việc Đức Giêsu đến ngụ tại nhà Dakêu đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc
đời của ông. Là người giàu có cách bất chính, ông biết mình có lỗi với Chúa và
với tha nhân. Để đền bù lỗi lầm này, ông sẵn sàng làm quá những gì luật đòi
buộc: đang khi luật buộc đền gấp đôi những gì đã đánh cắp, ông lại đền gấp bốn;
ông lại hào phóng cho một nửa tài sản cho người nghèo. Để được Chúa và tha
nhân, ông không tiếc xót, sẵn lòng làm những điều lạ thường đặc biệt. Lòng
quảng đại cho thấy ông đã nhận được ơn cứu độ. Niềm tin vào Chúa của Dakêu được
biểu lộ rõ ràng qua đời sống tương quan cụ thể tốt đẹp với tha nhân.
Mời Bạn: Đức tin là hồng ân Chúa ban nhưng đức tin trưởng thành và
tăng trưởng là nhờ sống Lời Chúa mỗi ngày. Sống Lời Chúa là để cho tâm trí bạn
mở ra, đón nhận Chúa Thánh Thần, Đấng thúc đẩy bạn qui hướng về Thiên Chúa và
tha nhân. Mời bạn hưởng ứng lời mời gọi của Hội Thánh trong Năm Đức Tin này là
thật sự hoán cải, trở về với Chúa là Đấng duy nhất cứu độ thế giới, đồng thời
tích cực thi hành bác ái. Đó là phương thế tốt nhất để đức tin bạn thật sự sống
động.
Sống Lời Chúa: Tôi tâm niệm: "Đức
Tin không có hành động quả là đức tin chết" (Gc 2,17).
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con lòng can đảm và ý chí mạnh mẽ để sẵn
sàng thực hành Lời Chúa trong cuộc sống hằng ngày, hầu đẹp lòng Chúa và mưu ích
cho tha nhân. Amen.
www.5phutloichua.net
Xuống mau đi
Giakêu
dạy cho chúng ta biết cách tìm kiếm Chúa trong đời. Phải ước ao cho mãnh liệt,
rồi ta sẽ được soi sáng để tìm ra con đường, ngay cả khi ở trong tình huống
tưởng như tuyệt vọng.
Suy niệm:
Ở thành phố Giêricô không chỉ
có anh mù Báctimê ngồi ăn xin,
mà còn có ông Giakêu, đứng đầu
các người thu thuế.
Ông là người giàu có, nhưng
thật ra ông là người nghèo,
vì ông bị mọi người khinh rẻ
bởi cái nghề thu thuế của ông.
Giakêu đi chung với đám đông,
theo sau Đức Giêsu.
Ông có một khao khát mãnh liệt
là được thấy mặt Ngài,
vì chắc ông đã nghe nhiều
người nói về vị ngôn sứ khác thường ấy.
Giêsu không khinh giới thu
thuế, trái lại còn kết bè kết bạn với họ.
Giêsu là ai? Đó là người ông
tìm cách gặp mặt (c. 3).
Có hai cản trở khiến cho cuộc
gặp gỡ trở nên khó khăn.
Đám đông vây quanh Đức Giêsu
khiến ông không thấy Ngài.
Hơn thế nữa, thân hình ông lại
thấp bé.
Nhưng Giakêu không dễ nản
lòng.
Ông chạy đón đàng trước và leo
lên một cây sung để thấy Đức Giêsu,
vì ông biết thế nào Ngài cũng
đi qua đó.
Như thế ông đã vượt qua được
đám đông và sự thấp bé của mình.
Để vượt qua thì phải chạy chứ
không đi từ từ,
và phải vất vả leo lên cao,
vượt lên trên cái tôi nhỏ bé.
Giakêu khao khát đến mức nào
mới dám nghĩ và dám làm như vậy.
Điều mà Giakêu không ngờ là
Đức Giêsu đã dừng lại nơi cây sung,
và ngước mắt nhìn lên ông đang
nằm bò trên cây như một đứa trẻ.
Ánh mắt của Ngài kéo theo hàng
trăm cái nhìn khác của đám đông.
Giakêu chắc xấu hổ luống
cuống, còn Đức Giêsu thì hạnh phúc tràn trề.
Dường như Ngài quên đám đông,
để chỉ nghĩ đến con chiên lạc này.
“Giakêu, xuống nhanh đi, vì
hôm nay tôi phải ở lại nhà ông” (c. 5).
Đây là một lời hối thúc dịu
dàng và một đề nghị bất ngờ.
Giakêu ngỡ ngàng kinh ngạc
trước ánh mắt ấy, lời nói ấy.
Ông đã nhanh chóng leo xuống
và dẫn Đức Giêsu về nhà mình.
Đường từ gốc sung về nhà ông
bao xa, ta không biết,
nhưng chắc chắn đó là đoạn
đường đầy niềm vui.
Giakêu bỗng thấy mình mất đi
mặc cảm tự ti, lấy lại được danh dự,
vì Đức Giêsu sắp đến nhà ông,
căn nhà ít ai muốn đến (c. 7).
Ông chỉ muốn thấy mặt Ngài,
còn Ngài lại muốn vén mở lòng mình.
Cách cư xử của Ngài đối với
một người tội lỗi như ông
đã làm lòng ông tan chảy và
mời gọi ông đổi đời.
Những thứ ông từng say mê, bây
giờ chẳng có gì hấp dẫn.
“Tôi xin cho người nghèo nửa
tài sản của tôi…” (c. 8).
Giakêu đã hoán cải một cách
bất ngờ, tự nguyện, sâu xa và cụ thể.
Cuộc đổi đời của Giakêu là kết
quả của việc hai người đi tìm nhau.
Không phải chỉ Giakêu mới là
người đi tìm.
“Con Người đến để tìm và cứu
những gì đã mất” (c. 10).
Giakêu dạy cho chúng ta biết
cách tìm kiếm Chúa trong đời.
Phải ước ao cho mãnh liệt, rồi
ta sẽ được soi sáng để tìm ra con đường,
ngay cả khi ở trong tình huống
tưởng như tuyệt vọng.
“Hôm nay ơn cứu độ đã đến cho
nhà này” (c. 9).
Giakêu đã quảng đại và vui
sướng mở lòng để đón lấy ơn cứu độ đó.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sám hối không phải là điều
dễ dàng,
bởi lẽ chúng con không đủ
khiêm tốn
để nhận mình lầm lỗi.
Chúng con ngỡ ngàng
khi thấy Chúa là Đấng vô
tội
mà lại đứng chung với các
tội nhân,
chờ Gioan ban phép Rửa.
Chúa đã muốn nên bạn đồng
hành
với phận người mỏng dòn yếu
đuối chúng con.
Xin cho chúng con biết
thường xuyên điều chỉnh
lối nghĩ và lối sống của
mình,
tỉnh táo để khỏi rơi vào ảo
tưởng,
thành thật để khỏi tự dối
mình.
Ước gì Chúa ban cho chúng
con ơn hoán cải,
dám đi đến những hành động
cụ thể,
và chấp nhận những cắt tỉa
đớn đau.
Nhưng xin đừng quên ban cho
chúng con
niềm vui của Giakêu,
hạnh phúc vì được tự do và
được yêu mến.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Con
Người đến tìm kiếm và cứu chữa điều gì đã hư mất".
Thủ lãnh người thu thuế
Gặp
gỡ Chúa Giêsu Kitô luôn luôn là một biến cố hồng phúc cho con người, nếu người
đó không lo sợ hay tránh né cuộc gặp gỡ này với những lý do này, lý do nọ. Hôm
qua, chúng ta cùng nhau suy niệm về thái độ khiêm tốn của anh mù ăn xin bên vệ
đường gần thành Giêrikhô, nhưng vội vàng nắm lấy vận may khi nghe biết Chúa
Giêsu đi ngang qua và chân thành cầu xin: "Lạy con vua Ðavít, xin thương
xót con. Xin cho con được nhìn thấy". Và anh đã được nhìn thấy ơn lành của
Chúa và ca tụng Ngài.
Hôm
nay, Giáo Hội trình bày cho chúng ta một cuộc gặp gỡ khác nữa, cuộc gặp gỡ giữa
Chúa Giêsu và ông Dakêu, người thu thuế. Cuộc gặp gỡ này đã mang đến cho ông
Dakêu ơn ăn năn trở lại và sự an vui trong tâm hồn mà ông hằng mong ước.
Trong
cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và ông Dakêu, chúng ta thấy có hai thái độ:
-
Thái độ của những kẻ tự cho mình là công chính mà khinh dễ kẻ khác, không muốn
cho kẻ khác gặp được Chúa, được ơn lành của Ngài và ăn năn trở lại. Ðó là thái
độ mà chúng ta nhìn thấy nơi những kẻ lẩm bẩm trách Chúa đến trú ngụ và chia sẻ
tình thân với ông Dakêu qua bữa tiệc: "ông này trú ngụ tại nhà người tội
lỗi và là tội lỗi nặng, đã bị cộng đồng chối từ loại bỏ". Thái độ của họ cũng
giống như thái độ của những người ngăn trở không cho anh mù ăn xin bên vệ đường
đến gặp Chúa Giêsu. Họ ngăn cản anh, bảo anh hãy im đi. Liệu chúng ta có có
thái độ giống như vậy hay không?
Chúng
ta có thể tự phụ mình là người công chính mà khinh dễ anh chị em chung quanh.
Xét đoán anh chị em là kẻ tội lỗi và không đáng gặp Chúa Giêsu, không đáng lãnh
nhận ơn lành Ngài ban, không đáng được thông cảm để trở về với Chúa và canh tân
đời sống tốt đẹp hơn. Chúng ta có thái độ tự phụ như vậy không? Không ai xấu xa
mãi mãi đến độ không đáng hưởng nhận lòng nhân từ và sự tha thứ của Chúa.
-
Thái độ thứ hai là thái độ của ông Dakêu, người thu thuế trưởng và giàu có. Hai
chi tiết này không nhằm mô tả địa vị xã hội của ông, mà mô tả tình trạng tinh
thần của ông. Người thu thuế là kẻ tội lỗi công khai, tội phản bội quê hương,
tội cộng tác với ngoại bang đế quốc Rôma thống trị và tội gian lận tham nhũng
tiền thuế, vì người thu thuế có quyền do người Rôma thống trị ban cho là thu
thuế cao mà chỉ góp cho chính quyền Rôma theo mức qui định thấp hơn để có thể
có lợi cho mình. Ông Dakêu là người thu thuế trưởng và giàu có. Sự giầu có
chứng minh là ông đã có hành vi bất chính để làm giàu, đó là thu nhiều nộp ít
để làm giàu. Ðối với người đồng hương của ông, hay những kẻ tự phụ cho mình là
người công chính mà khinh dễ kẻ khác, ông Dakêu là con người tội lỗi, và tội
của ông ta không thể tha thứ được nữa.
Nhưng
đối với Chúa Giêsu, Ngài vốn đến là để cứu chữa những gì đã hư mất, thì ông
Dakêu lại là nơi để thể hiện tình thương nhân từ của Ngài. Nơi con người tội
lỗi Dakêu, còn có một khát vọng hướng về Chúa. Ông chỉ mong ước được nhìn xem
Chúa đi qua. Ðây là yếu tố căn bản mà Chúa thi ân cho con người. Từ khao khát
gặp được Chúa đến việc ăn năn trở lại, không có khoảng cách không vượt qua được.
Chúa Giêsu có thể vượt qua được khoảng cách này một khi con người có sẵn thái
độ chờ mong Ngài đến. Thái độ của ông Dakêu có thể khuyến khích chúng ta trên
con đường trở về với Chúa. Ông Dakêu đã thể hiện sự trở lại của mình bằng hành
động cụ thể, phân phối một nửa của cải cho anh chị em để thể hiện tình liên đới
bác ái và đền bù gấp bốn những thiệt hại đã gây ra. Liệu chúng ta có can đảm
như vậy hay không?
Lạy
Chúa,
Chúng
con đã nhiều lần dốc lòng với Chúa sẽ làm điều này, làm việc kia để chứng tỏ đã
được trở về với Chúa. Nhưng có thể chúng con không can đảm, không nghiêm chỉnh
đủ để làm như ông Dakêu đã làm. Xin cho chúng con đừng bao giờ đùa giỡn hay lạm
dụng lòng nhân từ của Chúa. Ơn Chúa mạnh hơn tội lỗi nhưng chúng con phải cộng
tác với ơn Chúa.
Lạy
Chúa,
Xin
thương giúp chúng con trở về với Chúa.
(Trích
trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Giakêu, một con lừa chui qua lỗ kim
Ông
Da-kêu thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, này đây phân nửa tài sản của tôi, tôi
cho người nghèo.”Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất. (Lc. 19,
8b-10)
Ông
Gia-kêu thân hình thấp bé, đứng đầu những người thâu thuế ở thành Giê-ri-cô,
những đoàn người buôn bán từ Ả-rập qua thành đều phải chịu thuế nhập thị. Như
thế, ông là người rất giàu, nhưng bị người Do thái khinh chê là hạng người tội
lỗi công khai và cộng tác với quân xâm lăng. Tuy nhiên, chính ông là người được
Thiên Chúa gửi Thánh Thần đến lôi kéo ông về cùng Đức Giêsu.
Ông “Sếp” trở nên trẻ nhỏ
Các
trẻ nhỏ sẵn lòng trèo lên cây cao quá tầm đám đông để xem. Ông Gia-kêu, mặc dầu
là “xếp”, địa vị cao và giàu sang đã nên giống trẻ nhỏ. Ông không sợ thiên hạ
nhạo cười và hạ nhục. Được tiếng nội tâm thúc đẩy, ông tò mò trèo lên cây nhìn
xem Đức Giêsu bất kể ra sao thì sao.
Đức
Giêsu vị ngôn sứ tuyệt vời, rất nhạy bén với hành động của Thánh Thần nơi người
khác. Người nhìn lên và thấu suốt tận con tim của Gia-kêu. Người gọi tên ông,
đó là tiếng gọi của tình yêu. Người ra lệnh cho ông: “Hãy xuống mau đi, vì hôm
nay tôi ở lại nhà ông”. Sứ điệp của Đức Giêsu đã kêu gọi ông. Người phải dắt
đưa chiên lạc của nhà Ít-ra-en về.
Đoàn
hành hương theo Đức Giêsu chẳng hiểu gì sứ điệp của Người. Đức Giêsu vừa tỏ
quyền phép của Thiên Chúa chữa người mù được thấy và bây giờ tự mời mình vào ở
nhà một người tội lỗi. Vậy Người không thể là Đấng Thiên sai Cứu thế. Người
trong sạch không thể đồng cư với kẻ ô uế. Như thế, Đức Giêsu đã nên cớ cho
người ta vấp phạm trong suốt cuộc đời cứu thế của Người đúng như ông Si-mê-on
nói tiên tri: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm cớ cho nhiều người Ít-ra-en vấp
ngã hay được chỗi dậy” (Lc. 2, 34).
Và tự hủy mình đi
Niềm
vui đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa để trở về thật chứa chan, Gia-kêu đã vui
mừng đón rước Đức Giêsu vào nhà. Ông vui mừng chính thức công bố trở về và hứa
bồi thường đầy đủ gấp bốn lần luật buộc, cùng hiến nửa gia tài làm việc bác ái
giúp người nghèo. Ơn Chúa đầy tràn, ông đáp lại bằng tấm lòng thiện chí đầy
tràn.
Đức
Giêsu quay lại phía đám đông giúp họ hiểu rằng Gia-kêu đã tỏ ra xứng đáng là
con cháu thật của tổ phụ Áp-ra-ham, có lòng quảng đại đặc biệt, mặc dầu nghề
nghiệp ông thuộc lớp người tội lỗi. Đức Giêsu đem ơn cứu độ đến nơi nào biết
tiếp đón Người đến ở.
RC.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên Tháng 11
Một Nhãn Giới Mới
Về Đời Sống Gia Đình
“Tình
yêu vợ chồng đích thực được đưa vào trong tình yêu thần linh, được hướng dẫn và
làm cho phong phú bởi quyền năng cứu chuộc của Đức Kitô và bởi đời sống của
Giáo Hội, nhờ đó đôi vợ chồng có thể được dẫn dắt đến với Thiên Chúa, được giúp
đỡ và được củng cố để thi hành sứ mạng cao cả của mình trong tư cách là cha là
mẹ” (MV 48).
Cần
phải xem xét gia đình trong một bối cảnh rộng lớn hơn, trong bối cảnh văn hóa
và lịch sử trong đó gia đình sống và làm việc. Như tôi đã đề cập trong Tông
Huấn Familiaris consortio, “chúng ta đang sống trong một giai đoạn lịch sử trong
đó gia đình là đối tượng của vô số áp lực có chiều hướng hủy hoại gia đình hay
làm méo mó nó” (FC 3).
Gia
đình đã bị tấn công bởi hàng lố những thay đổi về kinh tế và xã hội – những
thay đổi ảnh hưởng đến chính cấu trúc của đời sống gia đình. Giáo Hội không thể
dừng lại chỉ ở việc báo động về những thay đổi này. Không, Giáo Hội phải thâm
nhập, giúp chuyển hóa và củng cố gia đình. Các Kitôhữu phải trở thành sự hướng
dẫn lương tâm rất quan trọng trong tình hình mới này. Họ phải là những kiến
trúc sư phác họa một viễn tượng mới cho đời sống gia đình. Điều này bao hàm sự
biện biệt theo tinh thần Phúc Aâm. Nghĩa là, chúng ta phải đọc và hiểu thực tại
đời sống gia đình trong ánh sáng của Đức Kitô, “vị Hôn Phu yêu thương và hiến
mình làm Đấng Cứu Độ cho loài người, kết hiệp loài người với chính Ngài như là
Thân Thể của Ngài” (FC 13).
Chỉ
trong ánh sáng Tin Mừng Đức Kitô chúng ta mới có thể biết cách đúng đắn nhằm
điều chỉnh cách nghĩ và cách sống sao cho nêu bật được kế hoạch của Thiên Chúa
về người nam và người nữ. Tính gay go của vấn đề nằm ở chỗ sự khủng hoảng gia
đình phát xuất từ sự tách ly giữa Tin Mừng và văn hóa. Chúng ta phải xây dựng
lại một nền văn hóa Kitô giáo đích thực có sức phản ảnh các giá trị của Tin
Mừng.
+++++++++++++++++
Lời Chúa Trong Gia Đình
Kh 3, 1-6.14-22; Lc 19, 1-10.
LỜI
SUY NIỆM:
Trong câu chuyện Ông Da-Kêu. Đức Giêsu nói về ông rằng: “Hôm nay, ơn cứu độ đã
đến cho nhà này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Áp-ra-ham. Vì Con Người
đến để tìm và cứu những gì đã mất.” (Lc 19,9-10).
Đối với ông Da-Kêu, chính bản thân của ông , ông biết rằng ông là người
tội lỗi. Tội lỗi cả trong nghề nghiệp của ông, tội đối với tất cả mọi con
người, và đặc biệt ông còn mang tội phản quốc vì đã cọng tác với ngoại bang, để
thu thuế cho ngoại bang. Đời ông xem như bị gạt ra ngoài Do-Thái Giáo. Chính
bản thân của ông luôn biết mình như vậy. Trong một chuyến Chúa Giêsu đi ngang
qua khu vực ông đang sống. Với sự thúc đẩy từ bên trong ông, với sự tò mò, ông
đã quên đi sự sợ hải, ông đã quên đi vị thế của ông. Ông đã trèo lên cành cây,
để được nhìn thấy Chúa Giêsu, và cũng nhờ thế mà Chúa Giêsu cũng đã nhìn thấy
ông. Hai cái nhìn gặp nhau trong cái đi tìm, đã đem lại niềm vui cho ông và cho
cả thiên đàng. Ước mong sao, hôm nay chúng ta cũng được Chúa Giêsu nói với mỗi
chúng ta: “Hôm nay ơn cứu độ đã đến cho nhà này.”
Mạnh Phương
++++++++++++++++++
20
Tháng Mười Một
Con
Lừa Của Chúa
Thánh Gioan Maria
Vianney, lúc còn là một chủng sinh, học hành rất chậm chạp, tưởng chừng như
ngài không còn đủ khả năng để tiến tới chức linh mục. Ngày kia, thừa lệnh giám
mục giáo phận, một vị giáo sư thần học đã đến khảo sát Vianney. Vianney đã
không trả lời được câu hỏi nào... Không giữ được bình tĩnh, vị gióa sư đã đập
bàn quát lớn: "Vianney, anh dốt như lừa! Với một con lừa như anh, Giáo Hội
sẽ làm được gì?".
Vianney khiêm tốn,
bình tĩnh trả lời: "Thưa thầy, ngày xưa, Samson chỉ dùng một cái xương hàm
của một con lừa để đánh bại được 3 ngàn quân Philitinh. Vậy, với cả một con lừa
này, Thiên Chúa không làm gì được sao?".
Thiên Chúa tự do chọn lựa mỗi người vào chương
tình của Người. Người chọn chúng ta không vì tài năng, đức độ của chúng ta.
Người quyền năng đến độ có thể biến sự dốt nát, tầm thường của chúng ta thành
những giá trị siêu phàm.
Ðiều quan trọng chính là sự đáp trả quảng đại
của chúng ta đối với chương trình của Người. Thiên Chúa luôn làm được phép lạ,
nếu con người biết cộng tác với Người, ngay cả bằng chính sự dốt nát, vô dụng
của mình.
(Lẽ Sống)
Ngày 20
Vì Con Thiên
Chúa đã thắng sự chết, nên chúng
ta không còn là những người phải chết. Được Chúa Cha tạo dựng nên là những
người sáng tạo, chúng ta tham gia vào sự tạo thành toàn thể nhân loại, qua ơn
tự do đã lãnh nhận. Chúng ta là những người sáng tạo chứ không phải chỉ là
những người sao chép lại. Là những người sáng tạo có khả năng vươn lên thành
một bản thể thần linh, được tồn tại trong
vĩnh cửu.
Thật vậy,
vĩnh cửu được tặng cho mỗi người chúng ta, với một đề nghị được tự do nhận hay
từ chốì. Vĩnh cửu, trước
hết và trên hết, là một ân ban. Hơn nữa, qua ơn Phục Sinh, vĩnh cửu đưa chúng ta vào một địa vị mới, là
chia sẻ cuộc sống của Đấng
Vĩnh hằng. Cho nên vĩnh cửu đúng là một dự án, là đề nghị về một số phận được tặng cho sự tự do lựa chọn
của chúng ta. Vĩnh cửu hoàn toàn hướng về một tương lai, về một điều chưa biết,
về một sự mới lạ được
sống trong Thiên Chúa.
Vĩnh cửu cứu thoát tương lai của chúng ta. Chính vì tất cả các lý do đó, mà
vĩnh cửu đã được hứa còn hơn là một thế giới bên kia sự sống, bên kia cõi âm.
Qua cái chết và sự phục sinh, Đức Kitô đến nói với chúng ta rằng: tin vào sự sống đời đời có nghĩa là sống một cách
nghiêm túc, thận trọng, và sống đức tin
cho tới cùng.
Philippe
Cochinaux, o.p.
Thứ
Ba 20-11
Ðấng Ðáng Kính Chị Maria Thống Khổ
(1839-1904)
P
|
hải qua nhiều năm thì Sơ
Maria mới biết cách phục vụ Thiên Chúa tốt nhất.
Ngài tên thật là Helene de
Chappotin de Neuville, xuất thân từ một gia đình quý tộc ở Nantes, nước Pháp.
Năm 1860 ngài gia nhập dòng Thánh Clara Khó Nghèo, nhưng chỉ được một năm ngài
phải từ giã nhà dòng vì lý do sức khoẻ.
Khát khao tận hiến cho Thiên
Chúa vẫn âm ỉ trong lòng, do đó vào năm 1864, ngài lại gia nhập dòng các Nữ Tu
của Ðức Maria Ðền Bù Tội Lỗi và lấy tên là Sơ Maria của Sự Thống Khổ. Từ 1865
đến 1876, ngài làm việc trong các trung tâm truyền giáo Madura ở Ấn Ðộ. Năm
1877 ngài thành lập Trung Tâm Truyền Giáo Ðức Maria, mà sau này vào năm 1882,
trung tâm ấy trở thành cộng đoàn Các Nhà Thừa Sai Phanxicô của Ðức Maria khi
ngài lấy quy luật Dòng Ba Phanxicô mà áp dụng cho cộng đoàn.
Trong cuộc Nổi Dậy của các Võ
Sĩ vào năm 1900, bảy thành viên của cộng đoàn của ngài được phúc tử đạo. Ngoài
việc chăm sóc các người bị bệnh cùi, cộng đoàn của ngài còn hoạt động trong các
lãnh vực giáo dục, công ích xã hội và dạy giáo lý.
Tiến trình phong thánh cho
ngài đang được xúc tiến ở Rôma.
Lời Bàn
Nhiệm vụ nào mà Thiên Chúa
muốn Sơ Maria gánh vác? Có phải Ngài muốn sơ phải thi hành công việc giống như
các nữ tu khác? Qua sự cầu nguyện, tâm hồn sơ ngày càng thanh khiết và càng
sống sát với con đường của Thiên Chúa. Chắc chắn rằng sự cầu nguyện đã giúp sơ
nhìn thấy phương cách phục vụ mà trước đây ngài không nhận ra.
Lời Trích
Có lần Sơ Maria nói, "Ước
chi tôi có hai đời sống: một đời sống để luôn luôn cầu nguyện, còn đời sống kia
để thi hành mọi nhiệm vụ mà Thiên Chúa muốn tôi thi hành."
www.nguoitinhuu.com
Phanxicô Xaviê Cần (1803 – 1837)
Phanxicô
Xaviê Cần, Sinh năm 1803 tại Sơn Miêng, Hà Ðông, Thầy giảng, bị xử giảo ngày 20
tháng 11 năm 1837 tại Ô Cầu Giấy dưới đời vua Minh Mạng, Đức Lêo XIII suy tôn
thày Nguyễn Cần lên bậc Chân Phước ngày 27.05.1900. Ngày 19-06-1988. Đức Gioan
Phaolô II suy tôn ngài lên bậc Hiển thánh. Lễ kính vào ngày 20/11.
Tôi trung không thờ hai chủ.
"Tôi
trung không thờ hai chủ" lời cuối cùng phát ra từ miệng thánh Phanxicô
Nguyễn Cần tóm tắt cuộc đời của thày, một người tôi trung, đã suốt đời trung
thành với Chúa, phục vụ tha nhân, sống trung thực với suy nghĩ của mình, trung
tín với giáo lý Tin Mừng và cuối cùng đã trung kiên vượt qua mọi thử thách,
xứng đáng nhận lời chúc phúc "hãy vào hưởng niềm hoan lạc của Chúa trên
trời". (Mt. 25,21).
Phanxicô
Nguyễn Cần còn có tên Nguyễn Tiên tức Tiên Truật, sinh năm 1803, tại làng Sơn
Miệng, huyện Phú Xuyên, phủ Thường Tín, tỉnh Hà Đông, Hà Nội. Từ niên thiếu,
cậu Cần đã ước ao dâng mình trong nhà Chúa, nhưng mẹ cậu vì thương nhớ, không
muốn xa con nên từ chối. Cậu phải nói với mẹ: "Nếu mẹ không bằng lòng con
ở với cha xứ nhà, con sẽ trốn đi, ở với cha xứ khác". Thế là bà mẹ cũng
phải chiều ý, cho cậu ở với cha Nghi, chánh xứ Sơn Miêng.
Nhờ
đức hạnh tốt và siêng năng, cậu được vào chủng viện, trở thành thày giảng, được
cử đi giúp Đức cha Havard Du, rồi cha Retord Liêu (năm 1838 lên chức Giám mục,
gọi là Đức Thày Liêu). Cha Liêu đã nhận xét về thày Cần: "Thày giúp tôi
học tiếng Việt, chia sẻ với tôi mọi khó khăn, hiểm nguy, thiếu thốn. Thày rất
nhiệt tâm trong việc tông đồ".
Ngày
19.4.1836, cha Liêu nhờ thày đi mời cha Tuấn về xứ Kẻ Chuông giảng, chuẩn bị lễ
Phục Sinh. Nhưng khi thày đến xứ Kẻ Vạc, nơi cha Tuấn ở thì bị bắt. Quân lính
dấu ảnh tượng vào túi xách của thảy để có chứng cớ cụ thể. Thày bị giải về huyện
Thanh Oai và bị tống giam vào ngục.
Trước
công đường, quan nói thày đừng tin vào các đạo trưởng, và hãy đạp lên ảnh đạo,
quan sẽ tha cho về nuôi mẹ già. Thày trả lời : "Thưa quan, tôi chưa thấy
các đạo trưởng lừa dối ai bao giờ, còn mẹ già tôi không lo, tôi xa nhà đã lâu
chẳng giúp gì cho bà". Sau đó quan dùng nhiều lời khiếm nhã phê bình về
đạo, thày bình tĩnh giải thích lại rồi trình bày về 10 điều răn Thiên Chúa và
sáu điều răn Hội Thánh, thày kết thúc bằng một lời tự nguyện, tự phát rất cảm
động. Mọi người ở đó đều cảm phục. Quan tuyên bố kết thúc phiên tòa, đưa thày
về trại giam. Nhưng quan nói nhỏ với những người đứng bên : "Anh này nói
cũng có lý. Những giới răn và kinh nguyện của anh ta chứa đựng nhiều điều tốt
lành, có lẽ còn dễ hiểu hơn bản "thập điều" của nhà vua nữa".
Một dạ sắt son.
Phần
cha Liêu ở nhà rất buồn, cha tìm mọi cách cứu mạng cho thày Cần. Cha cho người
đem tiền theo thân mẫu thày lên huyện để chuộc. Mới đầu quan đòi 300 quan, sau
tăng lên 500, rồi 600, vượt qua con số dự trù, có lẽ vị quan đó không dám cho
chuộc thì đúng hơn. Thày Cần an ủi mẹ: "Xin mẹ đừng lo cho con, con đã ước
ao tử đạo từ lâu, xin mẹ chỉ cầu nguyện cho con là đủ".
Có
nhiều người tỏ lòng thương hại thày Cần. Quan khuyên thày bước qua Thập Giá,
thày cương quyết từ chối. lính khiêng thày đặt lên tượng ảnh Chúa, thày ôm chặt
lấy chân và la lên: "Tôi không đạp lên ảnh Chúa đâu". Một số giáo dân
đã bỏ đạo nói: "Tội nào Chúa chẳng tha, Phêrô chối Chúa ba lần mà còn làm
thủ lãnh Giáo Hội". Người khác lừa dối: "Cha Liêu nhắn thày cứ bước
qua Thánh Giá, rồi sẽ về liệu sau". Họ còn đe dọa: "Nếu thày không
nghe, quan sẽ làm khổ cả làng đó". Nhưng tất cả không làm xoay chuyển ý
chi sắt đá của vị chứng nhân đức Kitô.
Thày
quả quyết : "Dù thiên thần xuống bảo tôi bỏ đạo, tôi cũng chẳng tin. Dù
kính trọng cha Liêu, tôi không thể làm điều sai lạc đó được. Hơn nữa, tôi biết
chắc ngài không ra lệnh tôi làm như vậy. Còn với dân chúng, tôi thương mến thật,
nhưng cũng không vì họ mà tôi xúc phạm đến Chúa".
Nhiều
người ngoại giáo nói với nhau: "Giá như đạo mình bị cấm, chắc ta đã bước
qua ảnh tượng trăm lần… Tượng đồng, ảnh giấy có chi mà sợ". Thấy không thể
lay chuyển được người tôi trung của Chúa Kitô, quan cho giải thày Cần lên Hà
Nội. Tám tháng tù ở Thanh Oai, mười tháng tù ở Hà Nội, là cả chuỗi ngày cực
hình đổ trên người thày : cổ mang gông, tay mang xiềng xích, chân bị cùm… nhà
tù thì nồng nặc mùi hôi hám, vì tù nhân phóng uế tại chỗ, lính canh đánh đập
thày mỗi ngày để tra khảo tiền bạc. Trong một lá thư gửi cha Liêu, thày viết :
"Con bị tra tấn ba lần, hai lần đầu, mỗi lần 60 roi, lần sau 50 roi, nhà
giam đã chật hẹp hôi hám, lại có hơn chục anh đầu trộm đuôi cướp, ăn nói lỗ
mãng, ban ngày say sưa, ban đêm cờ bạc, lúc nào cũng ồn ào làm con khó cầu
nguyện quá".
Tông đồ trong trại giam
Thế
nhưng, thày không chán nản, mà coi đó là môi trường Chúa gởi đến. Thày kiên
nhẫn giúp được hai tù nhân hối cải, dạy giáo lý và rửa tội được vài người,
chúng ta hãy đọc một đọan thư thày viết từ trại giam ở Hà Nội :
"Con
báo để cha an tâm. Ở đâu con cũng được mọi người thương mến, dù quan hay dân và
các bạn tù đều kính trọng gọi con bằng thày, có người còn tặng con danh hiệu
khác nữa. Hầu hết họ cảm thương con bị đau khổ, hoặc khen con vững chí. Con hay
bàn luận với họ và biết nhiều điều mê tín của họ, nhưng chưa biết khuyên bảo
họ sao bây giờ. Có một ông Chánh tổng cũng bị giam ở đây, hứa với con khi ra tù
sẽ theo đạo và sống theo những điều con giảng… Thưa cha, con thấy người đời sẵn
sàng chịu nhiều khổ sở để được giầu sang hoặc danh vọng chóng qua, lẽ nào con
không nhẫn nại, chịu những sự khó qua mau này, để được vinh quang đời
đời".
Viên
cai ngục Hà Nội thấy tác phong của thày Cần, dự đoán : "Ông này chỉ bằng
nắm tay mà nghị lực phi thường. Ông ta mà chết chắc sẽ trở lên Thành Hoàng của
làng chứ chẳng chơi". Cũng trong thời kỳ ở Hà Nội, có lần thày Cần bị bệnh
nặng, một linh mục giả làm thày lang vào giải tội, cho thày được rước lễ và xức
dầu. Nhưng sau đó thày được bình phục ngay.
Ngày
20.11.1837, bản án vua Minh Mạng châu phê ra tới Hà Nội. Quan Tổng trấn khuyên
thày nhắm mắt bước qua Thập Giá. Thày nói: "Mắt thì nhắm được, chứ lòng
trí khôn không thể nhắm được, nên tôi chẳng làm". Quan lại cho xếp chéo
hai khúc gỗ và nói: "Đây không phải ảnh Chúa, gỗ này cũng chưa được làm
phép, cứ bước qua đi sẽ thoát chết". Nhưng thày không làm vì biết đó là
dấu hiệu chối đạo.
Và thiên thu vĩnh phúc.
Một
tuần sau, thày Phanxicô Cần bị điệu ra pháp trường cửa ô Cầu Giấy. Năm viên
quan cưỡi voi đi trước, 10 cai đội cưỡi ngựa theo sau, rồi đến 300 lính vũ lâm,
mặc binh phục đỏ, tay cầm kiếm. Một người cầm tấm thẻ ghi bản án: "Can
phạm theo đạo Gia Tô, không chịu bước qua Thập Giá, án xử giải". Dân chúng
hôm đó, đi xem rất đông.
Tại pháp
trường, khi dây thừng đã quấn quanh cổ, thày Cần vẫn bình tĩnh cám ơn mọi người,
nói với họ về cái chết theo đức tin Công Giáo, về hạnh phúc đời sau và hứa sẽ
nhớ đến họ khi về bên Chúa. viên quan cố thuyết phục lần chót: "Anh có thể
cứu mạng mình. anh không trộm cướp, cũng không làm loạn, bản án của anh còn có
thể rút lại được, chỉ cần anh bước một bước qua Thập Tự:. Nhưng thày trả lời :
"Tôi trung không thờ hai chủ, xin quan cứ án mà thi hành". Quan ra
lệnh, tức khắc quân lính kéo mạnh hai đầu dây, người môn đệ Chúa Kitô gục dầu
tắt thở, lãnh cành vạn tuế tử đạo ngày 20.11.1837, khi mới 34 tuổi.
Thi
hài vị tử đạo được an táng tại Chân Sơn, sau cải táng về nhà thờ xứ Sơn Miêng.
Đức Lêo XIII suy tôn thày Nguyễn Cần lên bậc Chân Phước ngày 27.05.1900. Ngày
19-06-1988, Đức Gioan Phaolô II suy tôn ngài lên bậc Hiển thánh.
Lời
tiên đoán vô tình của viên cai ngục đã trở thành hiện thực. Ngày nay, thánh
Phanxicô Nguyễn Cần không những là "Thành Hoàng" của làng Sơn Miêng,
mà hơn thế, là Thánh Tử Đạo của Giáo Hội Việt Nam và được cả Giáo Hội hoàn cầu
ngưỡng mộ.
Nguồn từ thư viện Đa Minh
Lời bất hủ: Trước công đường, quan tra hỏi, Thầy trả lời: "Thưa
quan, tôi chưa thấy các đạo trưởng lừa dối ai bao giờ, còn mẹ già tôi không lo,
tôi xa nhà đã lâu, chẳng giúp gì cho bà". Rồi quan hỏi về lý lẽ đạo, thầy
có dịp cắt nghĩa 10 điều răn Ðức Chúa Trời và 6 Ðiều Răn Hội Thánh, rồi thầy
kết thúc bằng lời nguyện tự phát hết sức cảm động. Nghe xong, quan phải thốt
lên rằng: "Anh này nói cũng có lý, những giới răn và kinh nguyện của anh
ta chứa đựng nhiều điều tốt lành, có lẽ còn dễ hơn bản "thập điều"
của nhà vua nữa".
Quan dùng nhiều hình
thức để tra tấn và dụ dỗ, nhưng cứ một mực thầy quả quyết: "Dù Thiên thần
xuống bảo tôi bỏ đạo, tôi cũng chẳng tin. Dù kính trọng cha Liêu, tôi không thể
làm điều sai lạc đó được. Hơn nữa, tôi biết chắc ngài không ra lệnh cho tôi như
vậy. Còn với dân chúng, tôi thương mến thật, nhưng cũng không vì họ mà xúc phạm
đến Chúa".
www.tinmung.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét