Trang

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

25-11-2012 : CHÚA NHẬT XXXIV THƯỜNG NIÊN năm B - CHÚA GIÊ-SU KI-TÔ VUA VŨ TRỤ


Chúa Nhật 34 Quanh Năm Năm B
Lễ Chúa Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ


Bài Ðọc I: Ðn 7, 13-14
"Quyền năng của Ngài là quyền năng vĩnh cửu".
Trích sách Tiên tri Ðaniel.
Trong một thị kiến ban đêm, tôi đã ngắm nhìn, và đây tôi thấy như Con Người đến trong đám mây trên trời, Ngài tiến đến vị Bô Lão, và người ta dẫn Ngài đến trước mặt vị Bô Lão. Vị nầy ban cho Ngài quyền năng, vinh dự và vương quốc: tất cả các dân tộc, chi họ, và tiếng nói đều phụng sự Ngài; quyền năng của Ngài là quyền năng vĩnh cửu, không khi nào bị cất mất; vương quốc của Ngài không khi nào bị phá huỷ.
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 92, 1ab. 1c-2. 5
Ðáp: Chúa làm vua, Ngài đã mặc thiên oai (c. 1a).
Xướng: 1) Chúa làm vua, Ngài đã mặc thiên oai; Chúa đã vận uy quyền, Ngài đã thắt long đai. - Ðáp.
2) Và Ngài giữ vững địa cầu, nó sẽ không còn lung lay. Ngai báu của Ngài thiết lập từ muôn thuở, tự đời đời vẫn có Chúa. - Ðáp.
3) Lời chứng bảo của Ngài rất đáng tin, lạy Chúa, sự thánh thiện là của riêng nhà Ngài, cho tới muôn muôn ngàn thuở. - Ðáp.

Bài Ðọc II: Kh 1, 5-8
"Người là thủ lãnh các vua trần thế: Người đã làm cho chúng ta nên vương quốc".
Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan Tông đồ.
Nguyện chúc cho anh em được ân sủng và bình an của Chúa Giêsu Kitô, là chứng tá trung thành, là trưởng tử kẻ chết, là thủ lãnh các vua trần thế, là Ðấng đã yêu thương chúng ta, Người đã dùng máu Người mà rửa chúng ta sạch mọi tội lỗi, và đã làm cho chúng ta trở nên vương quốc và tư tế của Thiên Chúa, Cha của Người. Nguyện chúc Người được vinh quang và quyền lực muôn đời. Amen.
Kìa, Người đến trong đám mây, mọi con mắt đã nhìn thấy Người, và cả những kẻ đã đâm Người cũng nhìn thấy Người, các chủng tộc trên địa cầu sẽ than khóc Người. Thật như vậy. Amen.
Chúa là Thiên Chúa, Ðấng đang có, đã có, và sẽ đến, là Ðấng Toàn Năng phán: "Ta là Alpha và Ômêga, là nguyên thuỷ và là cứu cánh".
Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Mt 11, 10
Alleluia, alleluia! - Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến: chúc tụng nước Ðavít tổ phụ chúng ta đã đến! - Alleluia.

Phúc Âm: Ga 18, 33b-37
"Quan nói đúng: Tôi là Vua".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Philatô hỏi Chúa Giêsu rằng: "Ông có phải là Vua dân Do-thái không?" Chúa Giêsu đáp: "Quan tự ý nói thế, hay là có người khác nói với quan về tôi?"
Philatô đáp: "Ta đâu phải là người Do-thái. Nhân dân ông cùng các thượng tế đã trao nộp ông cho ta. Ông đã làm gì?" Chúa Giêsu đáp: "Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái, nhưng mà nước tôi không thuộc chốn này".
Philatô hỏi lại: "Vậy ông là Vua ư?"
Chúa Giêsu đáp: "Quan nói đúng. Tôi là Vua. Tôi sinh ra và đến trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý. Ai thuộc về Chân lý thì nghe tiếng Tôi".
Ðó là lời Chúa.
"Vậy ông là Vua ư ?"

Suy Niệm:
Ðức Giêsu Kitô là Ngôi Lời Thiên Chúa. Trong Ngài muôn loài được tạo thành. Nhờ Ngài vạn vật được cứu độ. Vì thế Ngài là chủ tể là vua vũ trụ. Nước của Ngài không hạn hẹp một quốc gia nào, một dân tộc nào. Nhưng bao trùm toàn thể chúng sinh. Vinh quang uy quyền của ngai báu Ngài không tỏ hiện bằng vũ lực, bằng cao sang thế trần, nhưng êm đềm trong yêu thương, trong tình thân ái để đem hạnh phúc đích thực cho mọi tâm hồn.

Cầu Nguyện:
Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã muốn cải tạo mọi sự trong Con yêu dấu Chúa, là vua vũ trụ: Xin đoái thương cho mọi loài thọ tạo đã được giải thoát khỏi vòng nô lệ, biết phụng thờ uy linh Chúa, và biết luôn luôn ngợi khen Chúa. Chúng con Cầu xin nhờ Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.
 (Lời Chúa trong giờ kinh gia đình)

Ðấng Thiên Sai là Vua
(Sách tiên tri Daniel 7,13-14; Khải huyền 1,5-8; Yoan 18,33-37)
Suy Niệm:
Chúa Nhật XXXIV Thường Niên Năm B
Lễ Chúa Yêsu Kitô Vua
Sách tiên tri Daniel 7,13-14; Khải huyền 1,5-8; Yoan 18,33-37
Bài Tin Mừng theo thánh Yoan hôm nay cho chúng ta thấy rõ Ðức Yêsu đã xưng mình là Vua trong một hoàn cảnh rất đặc biệt, không thể tưởng tượng được khiến chúng ta cũng phải thay đổi hết mọi quan niệm thông thường khi nghĩ đến tước hiệu làm Vua của Chúa Yêsu Kitô. Làm như vậy chúng ta không ngại mừng lễ Chúa Yêsu Kitô Vua trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nhưng đồng thời nhờ vậy chúng ta cũng biết phải tránh những gì có thể gây nên những sự hiểu lầm về mầu nhiệm Chúa Yêsu là Vua.
Ðể nắm vững vấn đề, chúng ta hãy sáng suốt nghe Lời Chúa dạy bảo hôm nay.

1. Một Thị Kiến
Daniel kể lại một thị kiến ban đêm. Thực ra thị kiến này đi sau một thị kiến khác. Nhà tiên tri trên giường nằm đã thấy chiêm bao. Ông đã viết lại và đại khái ông nói như thế này:
Tôi thấy bốn gió trời khuấy động biển cả. Và bốn mãnh thú to lớn khác nhau từ biển đi lên... Mãnh thú thứ tư dễ sợ đáng kinh và mạnh quá đỗi... Tôi mãi nhìn cho đến khi ngai được đặt hành và Ðấng cao niên ngồi xuống... Pháp đình an tọa và sổ sách mở ra� Mãnh thú kia bị giết và thây nó bị hủy và phó cho lửa thiêu. Còn những mãnh thú khác, chúng bị tước hết quyền bính.
Nếu chúng ta đã nhớ những điều đã nói trong Chúa nhật trước về sách Daniel, chúng ta có thể dễ nhận ra ngay ý nhà tiên tri đang muốn nói gì. Biển cả trong quan niệm của các dân miền Cận Ðông là nơi phát xuất ra nhiều sinh vật, nhưng lại toàn là các mãnh thú, tượng trưng cho sự dữ. Bốn mãnh thú ở đây là những sức mạnh chính trị thời bấy giờ, thay lượt nhau thống lãnh các dân tộc và đặc biệt dân riêng của Chúa. Mãnh thú thứ tư dữ dằn hơn hết chính là Antiôkô, vị vua bắt đạo làm đổ máu người lành. Sự dữ tung hoành như vậy cho đến khi trời mở ra. Ngày của Chúa đến. Người ngự trên ngai; tổ chức pháp đình; sổ sách công tội được mở ra. Các kẻ dữ lần lượt chịu tội.
Ðó là thị kiến thứ nhất. Nói đúng ra đó là phần đầu của một chiêm bao còn tiếp diễn. Nó diễn tả các sự dữ xảy ra ở đời này, cho đến khi Thiên Chúa ban ơn cứu độ. Lúc này sẽ là phần thị kiến sau.
Daniel thấy với mây trời như thể một Con Người đến. Ngài tiến lại Ðấng cao niên và được ban tặng quyền bính, vinh dự và vương triều.
Ngài là ai mà quyền bính sẽ không bị hủy và tất cả các dân phải làm tôi Ngài? Theo Daniel, đó là dân thánh của Chúa. Họ không sinh ra từ biển, tức là không bởi sự dữ mà có. Trái lại, họ đến với mây trời, ám chỉ họ bởi chính Thiên Chúa mà ra vì mây trời vẫn là một trong những hình ảnh để chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa. Có lẽ theo Daniel nữa, thì họ là những người lành thánh đã "giữ mình" trong thời bắt bớ của Antiôkô, và là các thánh nhân đã đổ máu vì Thiên Chúa trong cuộc bắt đạo này. Ðến ngày của Người, họ sẽ được đưa lên gần Thiên Chúa. Và Người sẽ ban tặng họ vinh dự, quyền uy, vương triều. Họ được chia sẻ quyền cai trị của Thiên Chúa và quyền bính của họ sẽ vô tận.
Ðó là cái nhìn đức tin của Daniel về thời cuộc lúc bấy giờ. Về sau, người ta có thói quen lấy vinh dự của toàn thể đặt nơi vị thủ lãnh của mình. Và danh từ Con Người không được hiểu về toàn dân thánh nữa, nhưng được dành riêng cho Ðức Kitô, vị Thiên Sai cứu thế. Là vì theo quan niệm thời xưa, cái gì vị thủ lãnh được cũng là để toàn thể hưởng. Dù sao cũng vì quan niệm này mà bài sách hôm nay đã được dùng để gợi lên vương triều của Chúa Yêsu Kitô. Chúng ta chấp nhận, nhưng không được quên ý của Daniel. Vương triều chỉ được ban cho những ai đã có công phấn đấu, đến cả thí mạng mình nữa. Và chỉ được ban trong ngày của Chúa, tức là trên bình diện Nước Trời, chứ không phải ở trần gian này. Những điều này rất cần để hiểu bài Tin Mừng hôm nay.

2. Một Cuộc Tra Hỏi

Thánh Yoan cho chúng ta thấy Ðức Yêsu bấy giờ đang ở trước tòa Philatô. Ông này rất lúng túng. Người Dothái không chịu vào phủ đường vì sợ mắc uế không ăn lễ vượt qua chiều hôm ấy được. Do đó Philatô lúc phải ra gặp họ ở ngoài phủ đường, lúc lại phải đi vào trong, tra hỏi riêng Ðức Yêsu. Ông lúng túng lúc ra lúc vào. Nhất là ông không biết phải xử vụ này ra sao. Người Dothái đòi xử tử Ngài... Còn Ngài nào có tội lỗi gì? Ðứng về quan điểm hành chính Rôma, chỉ có việc họ cáo Ngài là Vua là đáng kể. Nhưng không lẽ một con người như vậy mà lại là vua? Thành ra ông bắt đầu hỏi Ngài:
- Ông mà lại là Vua dân Dothái sao? Ông hỏi mà không tin ở lời mình. Rõ ràng ông rất lúng túng. Có lẽ vì vậy mà thay vì trả lời, Ðức Yêsu lại hỏi ông:
- Tự mình ông, ông nói thế, hay đã có ai khác nói với ông về tôi?
Dường như Người muốn giúp ông biện phân ra sự thật. Nhưng ông lại không muốn. Ông vừa muốn nói sự thật vừa không. Ông lấp lửng trả lời theo kiểu nghi vấn: "Tôi là Dothái hay sao?". Có nghĩa là người Dothái nào nói với tôi điều đó? Thế thì sao ông không nhận quách đi, chính ông nghĩ như vậy. Nhưng thật sự ông không có ý tưởng như thế. Và nếu có, ông không hỏi nữa, hay có hỏi cũng sẽ có giọng tra hỏi hơn. Ðàng này, ông đã hỏi chỉ vì người Dothái đã cáo Ngài là Vua... mà như ông thấy, điều đó không thật được. Thế nên ông lúng túng...
Ðể ra khỏi thế khó xử này, Philatô chuyển sang chuyện khác. Ông nói rằng người Dothái đã nộp Ngài cho ông, thì hỏi Ngài để làm gì? Nhưng Ðức Yêsu không muốn bước sang chuyện ấy. Không gỡ được nghi vấn lúc đầu cho ông, lương tâm ông chỉ có thể cứ rối thêm mãi. Ðàng khác Ngài cần thực hiện mọi lời Kinh Thánh. Mà Kinh Thánh bảo: Ðấng Thiên Sai là Vua. Cho đến nay Ngài từ chối danh hiệu này kẻo người ta hiểu lầm. Nay đến lúc phải làm trọn lời sách thánh. Daniel không tiên báo Con Người là Vua trước pháp đình, như chúng ta đã thấy ở trên sao?
Do đó, Ðức Yêsu đã tuyên bố: "Nước Tôi không thuộc về thế gian này..." để nói lên rằng Người không phủ nhận mình là Vua, nhưng đồng thời lại khẳng định Người không là Vua theo kiểu thế gian. Philatô có thể đã giựt mình. Ông hỏi lại cho chắc: "Vậy thì Ông là Vua sao?". Ðức Yêsu khẳng định một lần nữa: "Ông nói đó: Tôi là Vua". Tức là Người thấy Philatô không còn hoài nghi như lúc đầu nữa. Ông đã bắt đầu tin Ngài là Vua. Nhưng để ông đừng hiểu lầm, Ngài đã nói thêm: Ngài không làm Vua theo kiểu thế gian để cai trị trên người ta, nhưng để làm chứng cho sự thật. Philatô chắc chắn hiểu được phần đầu trong câu trả lời; vì ông vẫn nghĩ rằng theo quan điểm thế gian Ngài không thể nào là Vua được. Ngài không có bá quan văn võ, cũng chẳng có binh lính. Và chẳng thiết đến vấn đề này. Có bao giờ Ngài lộ ra ý tưởng muốn tổ chức một triều đình đâu? Vua gì mà để mình bị bắt nộp như thế này? Ðàng khác, Ngài uy nghi, sáng suốt, không thể có đầu óc điên đến nỗi tưởng mình làm Vua theo nghĩa bình thường được. Philatô đồng ý Ngài không là Vua theo kiểu thế gian.
Còn câu Ngài xác định sứ mệnh làm Vua của Ngài là làm chứng về sự thật, thì Philatô vừa không hiểu vừa không muốn hiểu. Người ta nói rằng ông có quan điểm triết học hoài nghi, tức là không nghĩ rằng có sự thật, vì theo ông sự thật chẳng là gì cả.
Tiếc thay, ông không nhớ mình đang đứng trước một Con Người tôn giáo, chứ không phải con người triết học. Ðức Yêsu không nói triết lý, nhưng nói tư tưởng Thánh Kinh. Thế mà sách Samuel quyển 2 chương 14 khẳng định Salomon, con Ðavít không những có quyền trị dân mà còn được ơn khôn ngoan. Vị hoàng đế lý tưởng là người biết được ý Thiên Chúa để đem ra cai trị. Thế nên sáng sáng ngài phải có tấm lòng của môn đệ để đón nhận Lời khôn ngoan của Chúa để biết đàng biện phân phải trái cho dân. Ở đây, Ðức Yêsu còn muốn nói xa hơn nữa vì Người còn hơn Salomon và là Con Ðavít sâu xa hơn vua này. Người sinh ra để đem chân lý, tức là sự thật trọn vẹn xuống mạc khải cho loài người. Người đem sự khôn ngoan của Thiên Chúa đến. Người là chính sự khôn ngoan ấy. Người là mạc khải của Ðức Chúa Cha để cứu chuộc và nuôi sống người ta. Người là Vua khi đưa người ta vào sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Và việc này chỉ xảy ra trong mầu nhiệm thập giá, là sự điên rồ trước mắt thế gian nhưng lại là sự khôn ngoan cao cả được giấu kín cho đến thời sung mãn.
Những ý tưởng này Philatô làm sao nhận được? Nhưng ông đã nhận Ngài là Vua. Ông để cho lính tráng chế diễu Ngài là Vua. Ông không nói gì khi chúng đội triều thiên gai và khoác áo đỏ hoàng đế cho Ngài. Chính ông sẽ còn đặt Ngài ngồi trên tòa ở nơi gọi là Gabbata và giới thiệu Ngài với dân Dothái: này là Vua các ngươi. Và cuối cùng chính ông truyền đóng bản án "Yêsu Vua Do Thái" lên đầu thập giá và khăng khăng bảo phải cứ để như vậy. Ông đã thi hành nhiều việc theo ý Chúa mà ông không biết. Chính Ðức Yêsu nói: Ngài sẽ kéo mọi người lên khi được treo lên. Thế mà Philatô lại đặt Ngài ngồi trên tòa và kéo Ngài lên cây thập tự. Ông đã giúp Ngài làm Vua trong mầu nhiệm Thánh giá theo như sách Daniel đã gợi lên.
Nhà tiên tri này đã mô tả Con Người được trao vương triều khi sự dữ đã bị đánh bại và Con Người đã ở trong mây trời. Những điều đó đã xảy ra trong mầu nhiệm Vượt qua của Ðức Yêsu cứu thế, là mầu nhiệm tiêu diệt tội lỗi và đi vào vinh quang Thiên Chúa.
Chúa Yêsu Kitô làm Vua theo nghĩa đó... Nhưng không phải để cho mình, mà là để cho mọi người. Ðó là điều mà bài sách Khải huyền muốn nói lên.

3. Một Dân Vương Ðế
Thật ra thì bài sách Daniel đã nói rồi.
Con người được lãnh vương quyền trong bài tiên tri đọc hôm nay thoạt đầu là toàn dân thánh của Thiên Chúa. Về sau người ta mới đặt nó nơi Vị Thủ Lãnh như nơi kết tinh mọi vinh dự tập thể. Ở đây tác giả sách Khải huyền cho thấy sự thật thì chính Vị Thủ Lãnh của đạo mới thông đạt vương quyền của Ngài cho toàn dân.
Chắc chắn quan điểm của ông đúng hơn. Vì vương quyền nói đây không phải là cái gì của trần gian, nhưng là một đặc quyền của Thiên Chúa mà người ta được tham dự. Chính Ngài mới là Vua theo nghĩa tuyệt đối và cao siêu. Ngài chủ sự tất cả, và nhất là cứu thế là công trình của Ngài. Người ta chỉ có thể tham dự vào vương quyền của Ngài khi được giải thoát khỏi tội lỗi, để được đưa ra khỏi Nước tối tăm mà vào trong Nước sáng láng, thánh thiện của Ngài. Thế mà mọi người chỉ có thể được tha tội nhờ Ðức Yêsu và trong Ðức Yêsu . Chính Máu Ngài đã cứu thoát chúng ta khỏi tội lỗi và đã làm ta thành một vương quốc tư tế cho Thiên Chúa.
Chúng ta đội ơn Ngài nhưng không được quên kết hiệp với Ngài. Ðó là điều kiện tiên quyết để được tham dự quyền bính của Ngài. Người ta đã khởi sự kết hiệp với Ngài trong bí tích Rửa tội là mầu nhiệm thánh giá Chúa Kitô. Nhưng còn phải ở trong mầu nhiệm ấy không ngừng để có thể mãi mãi là Con Người của sách Daniel, đang tiến lại gần Thiên Chúa để được trao ban vương triều.
Giờ đây cả cộng đoàn tín hữu cũng làm thành người Con Người ấy. Chúng ta tiến lên mầu nhiệm bàn thờ để được Con Người là Ðức Yêsu Kitô Cứu thế kéo lên. Chúng ta được ra khỏi Nước tối tăm của tội lỗi để được đưa vào Nước sáng láng của ân sủng. Chúng ta có thể và phải giữ ơn "làm Vua" ấy trong tất cả đời sống, khi chúng ta sống mầu nhiệm thánh giá trong mọi sinh hoạt của cuộc đời. "Con Người" mà Daniel đã nhìn thấy trong chiêm bao, thật sự đang hiện thân nơi chúng ta, nhờ ơn của Chúa Yêsu Kitô là Vua trên thánh giá đã kéo chúng ta lên gần Thiên Chúa để chúng ta được trao ban Vương triều. Chúng ta hãy suy nghĩ những điều ấy và đem ra thi hành... Cuộc đời của chúng ta sẽ là tiếng tung hô không ngừng: Chúa Yêsu Kitô Vua muôn năm!

(Trích dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)


       LỜI CHÚA MỖI NGÀY
CN 34 TN - B :Chúa Ki-tô Vua Vũ Trụ
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ :
Đức Ki-tô là Vua Sự Thật
Con người ao ước được biết sự thật, nhưng bị vây quanh bởi những giả dối của thế gian: đồ giả, vàng giả, người giả, cha giả, sư giả, thần giả. Con người mong muốn được đối xử chân tình, nhưng lòng người lắm nẻo quanh co và khó đoán như bài toán đố; hứa đó rồi thất hứa vì những lợi nhuận vật chất làm con người thay đổi còn nhanh hơn chong chóng... Làm sao để học biết sự thật và cảm nhận được tình yêu chân thành?
May mắn cho con người, các Bài Đọc hôm nay chỉ đường cho con người để biết đâu là nguồn gốc của sự thật; con người không thể tìm đâu khác ngoài Đức Kitô, Ngôi Lời của Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, tiên tri Daniel tường thuật thị kiến một Con Người lãnh quyền vương đế, vinh quang, và thống trị vĩnh cửu muôn đời từ Thiên Chúa. Tất cả mọi người trên vũ trụ sẽ phải tuân phục quyền bính của Người Con này. Trong Bài Đọc II, tác giả Sách Khải Huyền xác tín Đức Kitô là Vua muôn thuở và muôn đời; ngay cả lúc Ngài hy sinh chịu chết vì con người. Mọi người đã giết và từ chối Đức Kitô sẽ đấm ngực than khóc khi nhìn thấy triều đại Người trị đến trong vinh quang. Trong Phúc Âm, cuộc đàm thoại giữa Đức Kitô và quan Tổng Trấn Philatos nêu bật sự khác biệt giữa vua thế gian và vua Nước Trời. Philatos hiểu Đức Giêsu muốn làm vua kiểu của thế gian như phần đông người Do-thái; trong khi Chúa Giêsu mặc khải Ngài là Vua của Nước Trời, Vua của sự thật. Tất cả những ai biết lắng nghe và sống theo sự thật là con dân của Nước Trời, dưới quyền cai trị của Đức Kitô.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
 1/ Bài đọc I: Đấng Lão Thành trao cho Người quyền thống trị, vinh quang và vương vị.
1.1/ Chúa Cha đặt Ngài làm Vua cai trị muôn đời: Tiên-tri Daniel tường thuật thị kiến phong vương xảy ra trên trời cho một nhân vật đặc biệt: Người có hình dạng của một con người; nhưng lại đến từ trời. Người được dẫn tới trình diện Đấng Lão Thành, và Đấng này trao cho Người "quyền thống trị, vinh quang và vương vị." Sau đó, muôn người thuộc mọi dân tộc, quốc gia và ngôn ngữ đều phải phụng sự Người. Con Người đây chính là Đức Kitô, và Đấng Lão Thành chính là Thiên Chúa Cha. Thị kiến muốn nói lên quyền làm Vua của Đức Kitô trên tất cả mọi tạo vật của Thiên Chúa. Trước thị kiến này là thị kiến 4 con vật, tượng trưng cho sự chóng qua của các 4 đế quốc trên mặt đất: Babylon, Ba-tư, Hy-lạp, và Rôma.
1.2/ Vương quyền và vương quốc của Ngài sẽ tồn tại muôn đời: Thị kiến cũng nói lên "quyền thống trị của Người là quyền vĩnh cửu, không bao giờ mai một; và vương quốc của Người sẽ chẳng hề suy vong."
Con người luôn khát khao những gì vĩnh cửu, trường tồn. Trong lãnh vực cai trị, họ ước ao có được một vị anh quân cai trị họ đến muôn đời; nhưng thực tế chứng minh niềm khao khát này không bao giờ được đáp ứng vì các đế quốc tiếp tục đổi ngôi, và những nhà cai trị nổi danh cũng hết thời. Có 3 lý do tại sao ước mơ của con người không thành tựu:
 (1) Vua chúa và các thủ lãnh thế gian là những con người bất tòan. Họ sống bất công và không lo lắng cho dân; họ lợi dụng niềm tin của dân để vơ vét của cải cho mình.
(2) Vuơng quốc trần gian luôn thay đổi: Hết triều đại này đến triều đại kia, hết đế quốc này tới đế quốc khác. Kiếm mỏi mắt được một người biết thương yêu lo lắng cho dân, lại bị ám sát hay chết sớm.
(3) Dân chúng hỗn hợp nhiều lọai khác nhau: cả người lành lẫn kẻ dữ, cả chiên lẫn dê; vì thế, rất khó cai trị.
Nhưng đối với các Kitô hữu, thiên đàng chỉ có được ở đời sau, nơi mà cả 3 điều kiện trên đều có thể tìm được:
(1) Vua duy nhất là Đức Kitô: Ngài sẽ chiến thắng tất cả, và các thủ lãnh thế gian phải qui phục Ngài. Ngài sẽ qui tụ tất cả về cho Thiên Chúa; sẽ cai trị trong tâm hồn; sẽ cai trị trong sự thật, công bằng, và thương yêu.
(2) Vương quốc của Ngài là Nước Trời, sẽ tồn tại muôn đời.
(3) Dân của Vua Kitô: chỉ tòan chiên (những người công chính), dê (những kẻ gian ác) bị lọai ra ngòai. Họ sẽ không bao giờ phải chết nữa. Điều kiện để thuộc về vương quốc: nghe tiếng sự thật và tin vào Đức Kitô.
 2/ Bài đọc II: Mọi dân trên mặt đất sẽ đấm ngực than khóc khi thấy Người.
2.1/ Những gì Đức Kitô làm cho con người:
(1) Đức Kitô là nguồn mạch của mọi ân sủng và bình an: Tác giả Sách Khải Huyền đề cập đến ba danh xưng của Đức Kitô, và những danh xưng này đều có liên hệ với nhau. Thứ nhất, Đức Giêsu Kitô là vị Chứng Nhân trung thành. Tất cả những gì Ngài nói đều ứng nghiệm và Ngài đã làm chứng sự trung thành với Thiên Chúa bằng cách chấp nhận ngay cả cái chết để chuộc tội cho con người. Thứ hai, Ngài là Trưởng Tử trong số những người từ cõi chết chỗi dậy. Trước Ngài, chưa có một ai sống dậy từ cõi chết và không bao giờ chết nữa. Ngài là người đầu tiên đã chết, đã sống lại, và sống muôn đời. Thứ ba, Ngài là Thủ Lãnh mọi vương đế trần gian, tất cả các vương quốc trần gian đều thuộc quyền của Ngài. Theo Phaolô, chính vì sự vâng lời Thiên Chúa và chấp nhận cái chết trên Thập Giá của Ngài, mà khi nghe danh hiệu Giêsu, mọi loài trên trời, dưới đất, và trong nơi âm phủ, phải bái quì và tuyên nhận "Đức Kitô là Chúa" (Phi 2:11). Nhờ cái chết của Ngài mà con người nhận được hết ân sủng này đến ân sủng khác. Nhờ sự tin tưởng và sống theo những gì Đức Kitô dạy, mà con người tìm được bình an thực sự cho tâm hồn.
(2) Đức Kitô làm cho chúng ta thuộc về vương quốc và trở thành hàng tư tế: Ngài làm cho con người thuộc về vương quốc Nước Trời bằng cách đổ máu trên Thập Giá để rửa sạch tội lỗi và giao hòa con người với Thiên Chúa. Chúng ta cần chú ý đến cách dùng hai phân từ khác nhau trong câu này: Phân từ "yêu mến" được dùng ở thời hiện tại, vì Đức Kitô luôn yêu mến con người. Phân từ "rửa sạch" được dùng ở thời quá khứ, vì biến cố Đức Kitô đổ máu chỉ xảy ra một lần trên đồi Golgotha, và có sức để rửa sạch mọi tội lỗi con người.
Trong Cựu Ước, chỉ có tư tế mới được vào gặp Thiên Chúa trong nơi cung thánh, mọi người Do-thái đều phải dừng lại ở khu vực của họ. Bằng cái chết của Chúa Giêsu, bức màn trong Đền Thờ xé ra làm hai, để từ nay mọi tín hữu đều có thể cầu nguyện trực tiếp với Thiên Chúa. Qua bí-tích Rửa Tội, người tín hữu trở được thành "tư tế phổ quát'' (universal priesthood) để ''phụng sự Thiên Chúa là Cha của Người: kính dâng Người vinh quang và uy quyền đến muôn thuở muôn đời. A-men!''
2.2/ Họ sẽ nhìn xem Đấng họ đã giết chết hay từ chối: Sách Khải Huyền tường thuật thị kiến khi Đức Kitô đến lần thứ hai để phán xét nhân loại: "Kìa, Người ngự đến giữa đám mây. Ai nấy sẽ thấy Người, cả những kẻ đã đâm Người. Mọi dân trên mặt đất sẽ đấm ngực than khóc khi thấy Người. Đúng thế! Amen!"
Điều này không những áp dụng cho quân lính Rôma và những người Do-thái đã kết tội và giết Chúa Giêsu; nhưng cũng đúng cho mọi người qua mọi thời đã từ chối không tin vào Đức Kitô. Họ phải đấm ngực ăn năn, vì họ đã từ chối Người mang ơn cứu độ đến cho họ. Họ phải đấm ngực than khóc, vì Đức Kitô là sự thật. Ngài như một tấm gương soi; khi nhìn vào Ngài, mọi gian dối và mưu mô quanh co của họ bị lột tẩy ra tất cả. Con người nghĩ không ai có thể thấu hiểu những gì họ giấu kín trong tâm tư để đánh lừa Thiên Chúa và tha nhân; nhưng mọi ý nghĩ và việc làm của họ sẽ bị mọi người nhìn thấy trong Ngày Phán Xét.
Tác giả Sách Khải Huyền liệt kê ba danh xưng của Thiên Chúa: Thứ nhất, Ngài là Alpha và Ômêga: Đây là hai mẫu tự đầu tiên và cuối cùng của Hy-lạp, có ý muốn nói Thiên Chúa là khởi nguyên vì nhờ Ngài mà muôn vật được tạo thành, và là tận cùng vì muôn vật muốn tìm được ý nghĩa cuộc đời phải qui hướng vào Ngài. Thứ hai, Ngài là Đấng đã có, hiện có, và đang đến: Đối với Đức Kitô, không có quá khứ, hiện tại, hay tương lai, vì Ngài là Thiên Chúa; mọi sự đều xảy ra như trong hiện tại và liên tục đối với Ngài. Ngài không bao giờ thay đổi như con người. Sau cùng, Ngài là Đấng Toàn Năng, vì Ngài làm được mọi sự; và không có gì là không thể đối với Ngài.
 3/ Phúc Âm: Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật.
3.1/ Âm mưu gian tà của những người trong Thượng Hội Đồng: Để hiểu cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và Philatos trong trình thuật hôm nay, chúng ta cần hiểu hoàn cảnh lịch sử chung quanh cái chết của Chúa Giêsu. Những người trong Thượng Hội Đồng của người Do-thái không có quyền giết Chúa Giêsu, vì họ đang bị cai trị bởi đế quốc Rôma. Vì thế, họ bắt Chúa Giêsu và trao nộp cho quan Tổng Trấn Philatos. Để có thể luận tội Chúa, Philatos cần biết lý do rõ ràng Ngài phạm tội gì. Lúc đầu người Do-thái buộc tội Chúa Giêsu phạm thượng (Jn 19:7), vì là người mà dám xưng mình là Con Thiên Chúa. Sau này họ biết được Philatos không muốn lên án tử hình Chúa Giêsu vì lý do tôn giáo (Jn 19:6), họ họp nhau lại tìm một lý do chính trị để làm áp lực với Philatos. Họ tố cáo Chúa Giêsu dám xưng mình là "Vua dân Do-thái;" và bất cứ ai xưng mình là vua, là chống lại Caesare (Jn 19:12).
3.2/ Cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và Philatos: Quan Tổng Trấn chỉ quan tâm đến một điều là làm sao cho Chúa Giêsu tuyên bố Ngài là vua để có lý do luận tội Ngài; vì thế, ông cho gọi Đức Giêsu tới và hỏi Người: "Ông có phải là vua dân Do-thái không?" Đức Giêsu biết rõ tà ý của những người trong Thượng Hội Đồng và Philatos, Ngài hỏi ngược lại: "Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?" Chúa Giêsu có ý nhắc nhở Philatos về bổn phận của ông như một người cầm quyền là phải điều tra kỹ lưỡng trước khi luận tội, chứ không chỉ nghe những gì người khác tố cáo mà luận tội người khác cách bất công. Để tránh né, Philatô trả lời: "Tôi là người Do-thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm gì?"
3.3/ Chúa Giêsu giải thích cho Philatos về vương quốc và cách cai trị của Ngài: Chúa Giêsu không sợ đương đầu với sự thật và tìm cách tránh né, người Do-thái hiểu đúng phần nào về Đấng Thiên Sai sẽ đến để cai trị họ trong công bằng và sự thật; nhưng họ không hiểu về phương cách dùng để chinh phục con người của Đấng Thiên Sai. Chúa Giêsu cắt nghĩa cho Philatos hiểu hai điều quan trọng:
(1) Vương quốc của Ngài không thuộc về thế gian này: Người Do-thái tin khi Đấng Thiên Sai tới, Ngài sẽ dùng sức mạnh để dẹp tan mọi quyền lực ngoại bang để giải thoát dân chúng và lên ngôi cai trị họ. Đức Giêsu giải thích quan niệm sai lầm này: "Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do-thái; nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn này."
(2) Phương cách chinh phục dân của Chúa Giêsu: Khi vừa giải thích về vương quốc thựa sự của Ngài, ông Philatô liền hỏi: "Vậy ông là vua sao?" Đức Giêsu đáp: "Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi." Lần chất vấn thứ hai này Chúa Giêsu xác nhận với Philatos Ngài là vua, không theo cách hiểu của vua và vương quốc trần gian; nhưng theo cách hiểu Ngài là Vua của Nước Trời và cách chinh phục dân là thuyết phục họ biết nghe theo và sống cho sự thật. Philatos không hiểu lời cắt nghĩa của Chúa Giêsu hay không có can đảm sống theo sự thật, vì sau đó ông trao Chúa Giêsu cho họ đem Ngài đi đóng đinh.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chỉ có Đức Kitô mới đem lại cho chúng ta ý nghĩa và hạnh phúc của cuộc đời, vì Ngài được Thiên Chúa trao ban mọi uy quyền, vinh quang, và vương vị. Chúng ta hãy mời Ngài vào tâm hồn để làm vua hướng dẫn, cai trị, và bảo vệ chúng ta.
- Thế gian đầy dẫy những gian trá và mưu mô đen tối để lừa lọc con người. Sự thật chỉ có nơi Đức Kitô vì Ngài là Ngôi Lời của Thiên Chúa. Nếu muốn tìm hiểu sự thật, chúng ta hãy đến học với Ngài.
Lm.Anthony Đinh Minh Tiên, OP.

Chúa Nhật 34 thường niên, năm B
Suy niệm: Ðức Giêsu Kitô là Ngôi Lời Thiên Chúa. Trong Ngài muôn loài được tạo thành. Nhờ Ngài vạn vật được cứu độ. Vì thế Ngài là chủ tể là vua vũ trụ. Nước của Ngài không hạn hẹp một quốc gia nào, một dân tộc nào. Nhưng bao trùm toàn thể chúng sinh. Vinh quang uy quyền của ngai báu Ngài không tỏ hiện bằng vũ lực, bằng cao sang thế trần, nhưng êm đềm trong yêu thương, trong tình thân ái để đem hạnh phúc đích thực cho mọi tâm hồn.
Cầu nguyện: Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã muốn cải tạo mọi sự trong Con yêu dấu Chúa, là vua vũ trụ: Xin đoái thương cho mọi loài thọ tạo đã được giải thoát khỏi vòng nô lệ, biết phụng thờ uy linh Chúa, và biết luôn luôn ngợi khen Chúa. Chúng con Cầu xin nhờ Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.
Ghi nhớ : "Quan nói đúng: Tôi là Vua".
www.phatdiem.org

25/11/12 CHÚA NHẬT TUẦN 34 TN – B 
Đức Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ
Ga 18,33b-37 

LÀ CÔNG DÂN NƯỚC TRỜI
Đức Giêsu nói: “Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian vì điều này: đó là để làm chứng cho sự thật.”(Ga 18,36)
Suy niệm: “Trước đây chúng ta tuân theo lệnh vua và quỳ mọp trước các hoàng đế. Thế nhưng ngày hôm nay chúng ta chỉ quỳ trước sự thật, chạy theo vẻ đẹp và vâng theo tình yêu” (K Gibran). Đức Giêsu tuyên bố với Philatô rằng Ngài là vua của một Nước. Tuy nhiên, Nước hay Vương Quốc ấy không thuộc trần gian này như những quốc gia thông thường, nhưng là một Nước đặc biệt độc nhất vô nhị. Đặc biệt vì đó là Nước của Sự Thật. Trong Nước Sự Thật của Ngài, người ta sẽ không còn dùng những thủ đoạn chính trị giả dối, nhưng dựa trên nền tảng là sự thật. Các công dân của Nước này can đảm sống cho sự thật, chết cho sự thật. Đó cũng là Nước của Tình Yêu vì địa vị cao trọng của mỗi công dân dựa trên yêu thương: yêu thương là luật lệ chi phối mọi sinh hoạt, càng yêu nhiều, càng cao trọng.
Mời Bạn: Hôm nay Vua Giêsu cũng nhìn thẳng vào mắt bạn và hỏi: “Con có muốn Ta làm Vua của con không?” Chọn Ngài làm vua là không chọn sống theo những giá trị của thế gian (tiền bạc, bạo lực, hận thù, tham lam...) nhưng theo những giá trị Tin Mừng của Vương Quốc Sự Thật và Tình Yêu. 
Chia sẻ: Bạn sẽ trả lời “vâng” với câu hỏi của Chúa bằng cách nào?
Sống Lời Chúa: Là công dân của Vương Quốc Sự Thật và Tình Yêu, tôi sẽ nỗ lực đem những giá trị của Tin Mừng (sự thật, yêu thương, công bằng...) thấm nhập vào môi trường mình đang sống.
Cầu nguyện: Lạy Vua Giêsu, chúng con hạnh phúc được làm công dân của Nước Chúa. Xin cho chúng con cố gắng làm chứng cho sự thật này: Thiên Chúa là Cha yêu thương nhân loại. Amen.
www.5phutloichua.net

ĐỨNG VỀ PHÍA SỰ THẬT
Chúng ta không chỉ cầu xin cho Nước Chúa mau đến, mà còn đưa tinh thần Ðức Kitô vào mọi cơ cấu trần gian: chính trị, xã hội, nghệ thuật, giáo dục, thể thao, giải trí... 
Suy nim:
Từ sau vụ nổ big-bang, vũ trụ được thành hình,
và càng ngày càng bành trướng.
Trái đất chỉ là một hạt bụi nhỏ xíu trong vũ trụ,
nhưng nó lại lớn lao vô cùng,
vì là hành tinh được Thiên Chúa yêu thương và cứu chuộc.
Con Thiên Chúa đã ghi dấu chân mình trên mặt đất,
đã sống trọn phận người bên cạnh nhân loại anh em.
Mừng lễ Ðức Giêsu Kitô là Vua vũ trụ,
chúng ta được mời gọi ngắm nhìn trái đất tròn.
Ðây là vũ trụ của hơn 7 tỉ người đang sống.
Vũ trụ này sẽ đi về đâu? Lịch sử này sẽ đi về đâu?
Tất cả sẽ được hội tụ và biến đổi nơi Ðức Kitô,
để rồi Ngài sẽ dâng lại tất cả cho Thiên Chúa Cha.
Tuy Ðức Giêsu không nói rõ mình là vua,
cũng không chịu để dân chúng tôn vương mình,
nhưng Ngài lại nói nhiều về Nước của Ngài.
Nước đó, Philatô chẳng có gì phải sợ.
Một nước không có quân đội để chiến đấu,
không có lãnh thổ trên bản đồ, không thuộc về thế gian.
Nhưng Nước đó lại có những công dân thực sự.
Bất cứ ai đứng về phía sự thật thì thuộc về Nước này.
Họ bắt gặp sự thật nơi lời chứng của Ðức Giêsu.
Họ đã nghe tiếng Ngài và theo Ngài tiến bước.
Có những người chưa biết Ðức Giêsu, nhưng đã ở rất gần Ngài.
Nước của Vua Giêsu là Nước của sự thật.
Sống theo sự thật chẳng bao giờ dễ dàng.
Kẻ trung thực thường thua thiệt, lại bị coi là dại dột.
Sự dối trá nhiều khi được coi là khôn ngoan.
Người ta dối trá một cách trơn tru, không chút áy náy.
“Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi”.
Chúng ta không nghe được tiếng Chúa,
chỉ vì ta sợ sự thật, sợ nói thật, sợ sống thật,
như Philatô muốn giữ ghế ngồi hơn là cứu người vô tội.
Lương tâm bị băng hoại, lòng tin vào nhau bị đổ vỡ.
Cuối cùng chính chúng ta là nạn nhân của mình,
của một thế giới xây dựng trên những đồ giả.
Mừng lễ Ðức Giêsu Kitô là Vua vũ trụ,
ta đặt mình trước một thế giới bề bộn bao vấn đề:
ô nhiễm môi trường, tăng dân số, aids, thất nghiệp, ma tuý,
mafia, tham nhũng, nghèo đói, lạc hậu, bất công...
Thế lực của sự dữ và tội ác có vẻ thắng thế,
ích kỷ, hận thù, bạo lực tung hoành khắp nơi.
Chúng ta không chỉ cầu xin cho Nước Chúa mau đến,
mà còn đưa tinh thần Ðức Kitô vào mọi cơ cấu trần gian:
chính trị, xã hội, nghệ thuật, giáo dục, thể thao, giải trí...
Càng làm cho sự thật và tình yêu thắng thế
thì Nước Chúa càng lớn dần lên
cho đến lúc thành tựu viên mãn vào ngày tận thế.
Xin Ðức Giêsu làm vua cả vũ trụ loài người
nhờ làm vua tiểu vũ trụ là cõi lòng từng Kitô hữu.

Cầu nguyn:
Lạy Chúa Giêsu,
nếu ngày mai Chúa quang lâm,
chắc chúng con sẽ vô cùng lúng túng.

Thế giới này còn bao điều khiếm khuyết, dở dang,
còn bao điều nằm ngoài vòng tay của Chúa.

Chúa đâu muốn đến để hủy diệt,
Chúa đâu muốn mất một người nào...

Xin cho chúng con biết cộng tác với Chúa
xây dựng một thế giới yêu thương và công bằng,
vui tươi và hạnh phúc,
để ngày Chúa đến thực là một ngày vui trọn vẹn
cho mọi người và cho cả vũ trụ.

Xin nuôi dưỡng nơi chúng con
niềm tin vững vàng
và niềm hy vọng nồng cháy,
để tất cả những gì chúng con làm
đều nhằm chuẩn bị cho ngày Chúa trở lại.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Ngày 25
ĐỨC GIÊSU KITÔ VUA VŨ TRỤ
Thánh 
Catarina Alexandria, trinh nữ, tử đạo


"Ông có phải là vua dân Do thái không?" Đó chính là câu hỏi dằn vặt ông Philatô! Vì nếu Đức Giêsu là vua, thì quyền của Người có thể đe doạ quyền của ông. “Vậy, ông là vua sao?" Hãy nhìn Đức Kitô đi diện với câu hỏi ám ảnh này. Chúa sử dụng một phương pháp đã dùng trong Tin Mừng, nhất là với những người Pharisêu: Chúa để con người đi tìm chính mình bằng một câu hỏi mới. Nhưng, nhất là Chúa làm thất bại câu hỏi của ông Philatô, có thể đưa ông ta đến việc tự công b vương quyền của mình, nếu ông đi vào cách chơi để thng trị
 
Này đây chúng ta đứng trước sự khác biệt giữa vương quyền "theo cách Thiên Chúa" và vương quyền của con người. Vương quyền của Thiên Chúa không bị áp đặt cưỡng chế bởi chính nhà vua, một ông vua dùng cương vị của mình để nhắc cho các by tôi rằng họ lệ thuộc ông. Ngược lại, vương quyền của Thiên Chúa đợi chờ người ta công nhận một cách tự do. Và nếu không được thừa nhận, thì vua kiên nhẫn ch đợi và để con người tự do chọn lựa. Một đặc điểm khác của Vương quyền này  mối liên quan với chân lý. Vương quyền của Thiên Chúa bổ sung nơi con người tính xác thực và phẩm chất của bản thể Chính theo hướng đó mà vương quyền của Thiên Chúa dẫn dắt con người trên con đường chân lý... "Đức Kitô, vua vũ trụ" sẽ là "vua", theo vị trí chúng ta dành cho Người trong cuộc đời.
 
Nữ tu Véronique Thiébaut

Ngày 25 tháng 11
THÁNH CATARINA
ĐỒNG TRINH TỬ ĐẠO
Thánh Catarina thành Alexandria,
tranh của Carlo Crivelli

Catarina là con nhà giầu sang ở thành Alêxanđria nước Ai cập.
Ngày xưa người ta quen đợi khi đã lớn mới chịu phép Rửa tội; cho nên cha mẹ Catarina không vội gì đem con đi rửa tội. Một đêm, Catarina mơ thấy Đức Mẹ bế Chúa Hài Đồng hiện ra với mình, Đức Mẹ giới thiệu Catarina với Chúa và xin nhận cô làm con; nhưng Chúa lắc đầu quay mặt đi nói rằng:
“Con gái này chưa tái sinh bởi phép rửa tội”. Khi tỉnh dậy, Catarina buồn rầu lắm, rồi lập tức quyết định dọn mình xin chịu phép rửa tội. Ngay đêm hôm chịu phép rửa tội, Chúa Giêsu lại hiện ra với cô, lần này Người vui lòng nhận Catarina làm con, và làm bạn: để tỏ dấu bề ngoài, Chúa xỏ vào ngón tay cô một chiếc nhẫn. Từ đó cô khấn hứa giữ mình đồng trinh trọn đời để trung thành với tình yêu của Chúa.
Catarina rất siêng năng việc đạo đức: cầu nguyện, hãm mình. Cô cũng ham mê học giáo lý và các khoa học thời đó. Mới lên 18 tuổi mà kiến thức đặc biệt của cô làm cho giới trí thức trong thành ngạc nhiên.
Thời đó, vua Maximinô đang cai trị. Ông này rất ghét đạo, ông truyền lệnh cho toàn dân phải giết súc vật để tế các tà thần: ai không tuân lệnh sẽ phải phạt rất nặng. Dù vậy, Catarina cũng công khai phản đối lệnh vua. Nhờ gương đạo đức và lý lẽ khôn ngoan sốt sắng, cô đã khuyên được rất nhiều giáo hữu cương quyết thà chết chẳng thà cúng tế tà thần. Đang lúc kẻ ngoại giết trâu bò, dê cừu để tế thần thì máu những người trung thành với Chúa cũng đổ ra lênh láng khắp nơi trong thành Alêxanđria. Thấy vậy, Catarina quá cảm xúc nên đã can đảm xin vào tận triều đình vua để tâu rằng:
“Đạo Công giáo là chân chính, còn tà thần chỉ là đá gỗ vô tri, sao vua lại bắt dân thờ quấy và giết hại kẻ thờ Chúa chân thật?”.
Vua thấy một thiếu nữ vừa duyên dáng, vừa tài năng, ăn nói văn hoa lý sự thì đem lòng yêu. Nhưng không biết nói sao nên ông ra lệnh cứ giam cô lại. Vì thấy mình không thể đối đáp lại nổi cô, nên nhà vua truyền hội họp 50 người thông thái danh tiếng nhất trong thành để cãi lẽ đạo với cô. Đến ngày đã định, ai cũng tưởng Catarina sẽ thua to. Phần cô, cô không mong khoe tài khôn khéo, nhưng chỉ hoàn toàn trông cậy vào Chúa. Kết quả cô đã diễn thuyết hùng hồn và, nhờ ơn soi sáng, cả năm mươi nhân tài kia đều công nhận đạo lý của cô là đúng và xin trở lại Công giáo.
Thấy vậy, vua tức giận vô cùng, hô lính đem đốt cả 50 người, thế là họ đã chịu phép rửa bằng máu và lửa thay vì phép rửa bằng nước.
Vua nhất định không chịu thua Catarina. Sau mấy ngày giam trong ngục, vua lại bắt cô ra toà và nói:
- Trẫm yêu con lắm, nếu con bỏ đạo thì trẫm sẽ lấy con làm nữ hoàng và ly dị vợ trước.
Catarina tỏ vẻ khinh bỉ đáp lại rằng:
- Tôi chỉ tôn thờ một Thiên Chúa, và chỉ có một bạn trăm năm là Chúa Giêsu. Tôi thà chết để trọn nghĩa với Chúa còn hơn ngồi trên ngai tội lỗi của vua.
Vua lấy làm nhục nhã quá, liền nổi cơn thịnh nộ, truyền lệnh lấy dây da có móc sắt đánh nát mình mẩy Catarina rồi giam trong ngục đủ mười một ngày không cho ăn uống gì. Trong thời gian Catarina ở trong ngục, có một đêm bà Faustina là vợ vua mơ thấy Catarina mời mình ngồi bên cô, rồi đặt lên đầu mình một triều thiên và nói:
- Bạn trăm năm của tôi tặng bà triều thiên này.
Sáng hôm sau, nữ hoàng lập tức xin quan giám ngục tên là Porphyrô đưa vào thăm Catarina. Sau một hồi truyện vãn, nhờ ơn Chúa soi sáng, cả hai người đã nghe Catarina khuyên mà trở lại. Vua biết thế liền truyền giết cả hai. Vua tưởng giết vợ đi như thế, Catarina sẽ tin vào tình yêu của mình đối với cô mà ưng làm vợ mình chăng! Khi đã đủ mười một ngày, vua cho điệu Catarina ra công đường để gặp. Lạ lùng thay! Các vết thương của cô đã khỏi cả, và dù nhịn đói nhịn khát lâu ngày nhưng cô vẫn khỏe mạnh tươi tỉnh. Sau khi đã dùng bả vinh hoa phú quý để dụ dỗ, rồi dùng đủ mọi cực hình để đe dọa cũng không làm cho Catarina xiêu lòng đổi dạ, vua truyền làm một bánh xe có ghép vào nhiều lưỡi dao sắc và mũi dùi nhọn rồi trói Catarina vào mà lăn cho tan thây nát thịt. Nhưng xe vừa chuyển bánh thì bị gẫy và bắn những thứ độc ác kia ra chung quanh làm chết và bị thương nhiều người đứng xem. Dân chúng sống sót lấy làm hoảng sợ và nhiều người tin Chúa của người công giáo thờ là chân thật và có quyền thế. Để rửa nhục, vua đành phải ra lệnh chém đầu thánh nữ. Hôm ấy là ngày 25.11.315.
Ta hãy cố gắng theo gương mẫu của thánh nữ: Yêu mến đức trong sạch, vui lòng hy sinh tiền của, danh giá và cả mạng sống vì đức trong sạch.
www.tinmung.net

Lectio: Chúa Nht XXXIV Thường Niên (B)

Chúa Nht, 25 Tháng 11, 2012
Đức Giêsu là Vua Cứu Thế
Người đưa chúng ta cùng với Người bước vào vương quốc đời sau
Chúng ta lắng nghe sự thật, đứng bên cạnh ngai tòa của Người,
Đó là cây thập giá
Ga 18:33-37


1.  Lời nguyện mở đầu
Lạy Cha, Ngôi Lời của Cha đã gõ cửa nhà con trong đêm.  Người đã bị bắt, bị trói, nhưng Người vẫn nói, vẫn gọi mời, và như mọi khi, Người đang nói với con:  “Hãy trỗi dậy, nhanh lên và đi theo Thầy!”  Vào lúc bình minh, con nhìn thấy Người là một tù nhân của quan Philatô và, mặc dù với tất cả những đau khổ của cuộc thương khó, với sự ruồng bỏ Người đã chịu, Người biết con và chờ đợi con.  Lạy Cha, xin hãy để con đi với Người vào trong dinh tổng trấn nơi Người bị buộc tội, bị kết án tử hình.  Đây là cuộc sống của con hôm nay, thế giới nội tâm của con.  Vâng, mỗi lần Ngôi Lời của Cha mời gọi con, thì giống như đang đi vào dinh tổng trấn của trái tim con, một nơi bị ô nhiễm và làm ô nhiễm, đang chờ sự hiện diện thanh tẩy của Chúa Giêsu.  Cha biết rằng con đang sợ, nhưng có Chúa Giêsu đang ở với con, con không phải sợ hãi nữa.  Lạy Cha, con ở lại, và chăm chú lắng nghe sự thật về Con Cha đang nói với con.  Con ngắm nhìn và chiêm ngưỡng các cử chỉ của Người, những bước đi của Người.  Con đi theo Người, như con đang đi, trong suốt cuộc đời Cha đã ban cho con.  Xin hãy ôm con vào lòng và ban cho con tràn đầy Chúa Thánh Thần.
   
 2.  Bài Đọc

a)  Đặt đoạn Tin Mừng này trong bối cảnh của nó:

Một ít câu Tin Mừng này giúp chúng ta hiểu rõ hơn về câu chuyện cuộc Thương Khó và hầu như dẫn chúng ta vào một mối quan hệ mật thiết với Chúa Giêsu, ở một nơi kín đáo, biệt lập, nơi mà chỉ có mình Người, đối mặt với Philatô: dinh tổng trấn.  Người bị tra khảo, Người trả lời, rồi hỏi trở lại, tiếp tục mặc khải mầu nhiệm ơn cứu độ của Người và mời gọi mọi người đến với Người.  Chính nơi đây Chúa Giêsu cho thấy Người là vua và là mục tử; Người bị trói và bị đội mão gai đang khi bị kết án tử hình.  Tại đây, Người dẫn dắt chúng ta đến đồng cỏ xanh rì Lời chân lý của Người.  Đoạn Tin Mừng này là một phần của một đoạn dài hơn, các câu 28-40, cho chúng ta biết về cuộc xét xử của Chúa Giêsu trước quan tổng trấn.  Sau một đêm dài thẩm vấn, tra tấn, nhạo báng và phản bội, Chúa Giêsu bị giao lại cho nhà đương cuộc La mã và bị kết án tử hình, nhưng chính vì cái chết này Người đã mặc khải mình là Chúa, là Đấng đã đến để thí mạng sống mình, là Đấng đem công lý cho chúng ta là những kẻ bất công, là Đấng vô tội cho chúng ta là những kẻ tội lỗi.    

b)  Phần trợ giúp để đọc bài Tin Mừng: 

Các câu 33-34:  Philatô trở lại vào dinh tổng trấn và bắt đầu tra hỏi Chúa Giêsu.  Câu hỏi đầu tiên của ông ta là:  “Ông có phải là vua dân Do Thái không?”  Chúa Giêsu không đáp lại trực tiếp mà tạo cớ cho Philatô phải nói hoàn toàn rõ ràng ông ta có ý gì khi đề cập đến vương quyền như thế, Người hướng dẫn cho Philatô phải suy nghĩ thêm.  Vua dân Do Thái có nghĩa là Đấng Cứu Thế và vì là Đấng Cứu Thế mà Đức Giêsu bị xét xử và bị kết án.
Câu 35:  Trong câu trả lời của mình, Philatô dường như có vẻ xem thường người Do Thái, một cách rõ ràng là những kẻ đang buộc tội Chúa Giêsu, các thượng tế và dân chúng, mỗi người cùng chịu trách nhiệm, như chúng ta đọc trong đoạn mở đầu:  “Người đã đến nhà mình, nhưng chính dân của Người đã chẳng chịu đón nhận” (Ga 1:11).  Sau đó đến câu hỏi thứ hai của Philatô dành cho Chúa Giêsu:  “Ông đã làm gì?” nhưng quan đã không nhận được câu trả lời cho câu hỏi này.
Câu 36:  Trong câu trả lời của Chúa Giêsu cho câu hỏi đầu tiên của Philatô, ba lần Người dùng chữ “nước tôi”.  Ở đây chúng ta có một lời giải thích tuyệt vời về những gì thực sự là vương quốc và vương quyền của Chúa Giêsu:  nó không thuộc về thế gian này, mà là thuộc về đời sau, Người không có ngự lâm quân hay vệ sĩ để chiến đấu cho Người, chỉ có tình yêu hiến dâng mạng sống của Người trong tay Chúa Cha.  
Câu 37:  Phần thẩm vấn trở lại với câu hỏi đầu tiên và Chúa Giêsu vẫn trả lời cách khẳng định:  “Quan nói đúng, Tôi là vua”, nhưng tiếp tục giải thích gốc tích và sứ vụ của Người.  Chúa Giêsu đã sinh ra vì chúng ta, Người được sai đến cho chúng ta, để mặc khải chân lý của Chúa Cha là Đấng mà chúng ta có ơn cứu rỗi và cho phép chúng ta lắng nghe tiếng Người và đi theo Người bằng cách trung thành với Người suốt đời chúng ta.

c)  Tin Mừng:


33 Khi ấy, Philatô hỏi Chúa Giêsu rằng: "Ông có phải là Vua dân Do-thái không?" 34 Chúa Giêsu đáp: "Quan tự ý nói thế, hay là có người khác nói với quan về tôi?" 35 Philatô đáp: "Ta đâu phải là người Do-thái. Nhân dân ông cùng các thượng tế đã trao nộp ông cho ta. Ông đã làm gì?" 36 Chúa Giêsu đáp: "Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái, nhưng mà nước tôi không thuộc chốn này". 37 Philatô hỏi lại: "Vậy ông là Vua ư?"  Chúa Giêsu đáp: "Quan nói đúng. Tôi là Vua.  Tôi sinh ra và đến trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý.  Ai thuộc về Chân lý thì nghe tiếng Tôi". 38 Philatô nói với Người:  “Chân lý là gì?”

3.  Giây phút thinh lặng cầu nguyện:

Như bước vào Dinh tổng trấn và lắng nghe cẩn thận mỗi lời phán ra từ miệng Chúa Giêsu.

4.  Một vài câu hỏi gợi ý:

Để giúp tôi tiến gần đến vị quân vương và trao cho Người tất cả con người tôi.

a)  Tôi nhìn vào các cử động của Philatô, ông ta ước muốn tiếp xúc với Chúa Giêsu, mặc dù ông ta không ý thức mình đang làm như thế.  Trong đời sống của riêng tôi, tại sao lại khó khăn cho tôi để bước vào, yêu cầu, gọi và tạo một cuộc đối thoại với Chúa?
b)  Chúa muốn có một mối quan hệ riêng với tôi.  Liệu tôi có khả năng để tham phần hoặc cho phép bản thân mình được tiến vào một mối quan hệ chân chính, quan trọng, mãnh liệt với Chúa không?  Và nếu tôi sợ phải làm điều ấy thì tại sao?  Điều gì đã ngăn cách tôi với Người, đã khiến tôi giữ khoảng cách với Chúa?          
c)  “Giao nộp”.  Tôi dừng tại những chữ này và cố gắng nghĩ về chúng, giữ chúng trong lòng và đối diện chúng với cuộc đời tôi, với thái độ hằng ngày của tôi.
d)  Chúa Giêsu ba lần lặp lại rằng nước của Người “không thuộc về thế gian này”, và do đó, mời gọi tôi một cách tha thiết tiến sang một thực tại khác.  Một lần nữa Người làm tôi bối rối, đặt trước mặt tôi một thế giới khác, một vương quốc khác, một quyền năng khác.  Tôi đang ước vọng loại vương quyền nào?
e)  Sự hé mở cuối cùng của đoạn Tin Mừng thật là tuyệt vời:  “Nghe tiếng tôi”.  Tôi, là kẻ bị cuốn hút trong hàng ngàn công việc, cam kết, họp hành, tôi sẽ để cho tai mình nghe ở nơi nào đây?  Ai là người tôi sẽ lắng nghe?  Ai là người tôi sẽ nghĩ đến?  Mỗi buổi sáng, tôi nhận được một sức sống mới, nhưng thực sự tôi nghĩ tôi nợ ai về việc tái sinh này?

5.  Chìa khóa dẫn đến bài đọc

Chúa Giêsu, vị vua bị trói và bị giao nộp

Trong những dòng này là một động từ mạnh mẽ nổi bật, được lặp đi lặp lại từ đầu câu chuyện về Cuộc Thương Khó:  đó là động từ giao nộp, được nói ở đây lần đầu tiên bởi Philatô và sau đó bởi Chúa Giêsu.  “Đem giao nộp Chúa Kitô” là một thực tại thần học, thế nhưng cũng là thời điểm quan trọng, về tầm quan trọng tối thượng, bởi vì nó dẫn chúng ta vào cuộc hành trình của sự khôn ngoan và đào tạo ưu tú.  Có thể hữu dụng khi người ta đi tìm động từ này trong các trang Kinh Thánh.  Lần đầu tiên nó xuất hiện khi chính Chúa Cha giao nộp Chúa Giêsu, Con của Người, như là một tặng phẩm cho tất cả mọi người và mọi thế hệ.  Trong thư gửi tín hữu Rôma 8:32, chúng ta thấy:  “Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tha, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta.  Một khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta”.  Tuy nhiên, tôi cũng thấy rằng chính Chúa Giêsu, trong hiệp nhất thân mật nhất với thánh ý của Chúa Cha, đã tự giao nộp, dâng hiến mạng sống của Người vì chúng ta, trong một hành động của tình yêu tự do ban cho cao cả nhất.  Thánh Phaolô nói rằng: “Hãy sống trong tình bác ái, như Đức Kitô đã yêu thương chúng ta, và vì chúng ta, đã tự nộp mình làm hiến lễ, làm hy lễ dâng lên Thiên Chúa…” (Êp 5:2,25), và tôi cũng nhớ lại những Lời của Chúa Giêsu: “Tôi hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên…Mạng sống của tôi, không ai lấy đi được, nhưng chính tôi tự ý hy sinh mạng sống mình” (Ga 10:15,18).  Do đó, vượt ra khỏi tất cả việc giao nộp, có sẵn việc tự nguyện giao nộp, đó hoàn toàn là tặng phẩm của tình yêu.  Trong các sách Tin Mừng, chúng ta thấy việc giao nộp tội lỗi của Giuđa, gọi một cách chính xác là kẻ phản bội, đó là kẻ “giao nộp”, là kẻ đã nói với các thượng tế:  “Tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu?”  (Mt 26:15); cũng xem Tin Mừng Gioan 12:4; 18:2,5.  Sau đó là việc người Do Thái giao nộp Chúa Giêsu cho Philatô:  “Nếu ông này không làm điều ác, thì chúng tôi đã chẳng đem nộp cho quan” (Ga 18:30,35) và chính Philatô kẻ đại diện cho dân ngoại, như Chúa Giêsu đã nói trước:  “Con Người…  sẽ bị nộp cho dân ngoại” (Mc 10:33).  Cuối cùng, Philatô giao Đức Giêsu cho dân Do Thái đem đi đóng đinh vào thập giá (Ga 19:16). Tôi chiêm niệm những đoạn Tin Mừng này, tôi thấy vua của tôi bị trói, bị xiềng xích, như Thánh sử Gioan nói với tôi trong các câu 18:12 và 18:24.  Tôi quỳ xuống, tôi cúi đầu trước Người và xin Chúa cho tôi sự can đảm để theo dõi những đoạn Tin Mừng thương cảm nhưng lại tuyệt vời này giống như bài thánh ca về tình yêu của Chúa Giêsu dành cho chúng ta, lời “xin vâng” của Người được lặp lại đến vô tận cho sự cứu rỗi của chúng ta.  Sách Tin Mừng nhẹ nhàng đưa tôi vào trong đêm duy nhất này, khi mà Chúa Giêsu bị giao nộp bởi vì tôi, như Bánh, như Sự Sống được làm bằng xác thịt, như tình yêu toàn vẹn.  “Trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh…  và nói:  ‘Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em’” (1 Cr 11:23).  Lúc ấy tôi bắt đầu hiểu được rằng niềm hạnh phúc dành cho tôi được ẩn dấu ngay cả trong những xích xiềng này, những dây thừng này, với Chúa Giêsu, với vị quân vương tuyệt vời, và nó được ẩn dấu trong những đoạn Tin Mừng này, nói về việc giao nộp này sang giao nộp khác, theo ý muốn của Thiên Chúa và tình yêu của Chúa Cha.

Đức Giêsu, vị vua Cứu Thế


Cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu và Philatô:  trong cuộc tra vấn bí ẩn và lạ lùng này, những gì nổi bật là, thoạt đầu, Philatô gọi Đức Giêsu là “vua dân Do Thái” và sau đó chỉ còn là “vua”, như thể có một quá trình, nhờ đó ông ta trở nên hiểu biết đúng hơn và đầy đủ hơn về Chúa Giêsu.  Vào thời ấy, “Vua dân Do Thái” là một thể thức được sử dụng với một ý nghĩa rất phong phú bởi người Do Thái, và nó chứa đựng nền tảng, tâm điểm của đức tin trong sự kỳ vọng của dân Israel:  nó cho biết rõ ràng là Đấng Thiên Sai. Đức Giêsu bị thẩm vấn và bị xét đoán xem Người có phải là Đấng Thiên Sai hay không.  Đức Giêsu là Đấng được Thiên Chúa sai đến, Đấng được xức dầu, Đấng được Thánh Hiến, Người là người tôi tá được sai đến thế gian vì điều này, để chính bản thân Người và mạng sống của Người làm viên mãn tất cả những gì mà các ngôn sứ, luật Môisen và các Thánh Vịnh đã nói về Người.  Những lời nói về sự bách hại, về đau khổ, khóc lóc, về các vết thương và máu, về cái chết của Chúa Giêsu, đối với Đấng được Đức Chúa xức dầu, và từng là lẽ sống của chúng ta đã nói “giữa chư dân, ta núp bóng Người”, như tiên tri Giêrêmia đã nói trong sách Aica 4:20; những lời nói về các cạm bẫy, những nổi dậy, mưu đồ và mưu chước (Tv 2:2).  Chúng ta thấy Người bị mất dáng vẻ con người, như một người chịu nhiều đau khổ, không thể nhận ra được ngoại trừ tình yêu, cũng giống như Người, chỉ biết chịu đau khổ quá nhiều.  “Vì lý do này, toàn thể Nhà Israel phải biết chắc điều này:  Đức Giêsu mà anh em đã treo trên thập giá, Thiên Chúa đã đặt Người làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô!” (Cv 2:36).  Vâng, vị vua của tôi là một vị vua bị trói, vị vua bị giao nộp, bị loại bỏ sang bên, bi khinh khi; Người là vị vua được xức dầu cho chiến trận, nhưng được xức dầu để bại trận, hy sinh chính mình, bị đóng đinh vào thập giá, bị hiến tế như chiên con. Đây là Đấng Cứu Thế:  vị vua mà ngai vàng là cây thập giá, có màu tím hoàng gia là do máu của Người đổ ra, có cung điện là trái tim của người ta, những kẻ nghèo khó như Người, nhưng được phong phú hóa và an ủi bởi sự sống lại liên tục.  Đây là thời gian của chúng ta, thời gian của sự an ủi bởi Thiên Chúa, khi Người sai Chúa Giêsu đến tất cả mọi lúc, Chúa Giêsu Đấng được dành riêng là Đấng Cứu Thế của chúng ta.        

Chúa Giêsu, vị vua tử đạo

Chúa Giêsu nói:  “Ta đến để làm chứng cho sự thật”, dùng một thuật ngữ mạnh mẽ, theo tiếng Hy Lạp, chứa đựng ý nghĩa tử đạo.  Nhân chứng là người tử đạo, Đấng xác nhận bằng chính mạng sống mình, máu và tất cả những gì Người là và thuộc về Người, sự thật mà Người tin tưởng.  Chúa Giêsu làm chứng cho sự thật, đó là Lời của Chúa Cha (Ga 17:17) và Người thí mạng sống mình cho Lời này.  Sự sống đáp trả sự sống, lời dành cho lời, tình yêu đáp trả tình yêu.  Chúa Giêsu là Đấng Amen, là Chứng Nhân trung thành và chân thật, là Khởi Nguyên của mọi loài Thiên Chúa tạo dựng (Kh 3:14); trong Người, chỉ có một lời “xin vâng”, đến muôn đời và ngay từ ban đầu, và trong lời “xin vâng” này Người ban cho chúng ta toàn bộ sự thật về Chúa Cha, về chính Người, về Chúa Thánh Thần, và trong sự thật này, trong ánh sáng này, Người làm cho chúng ta thuộc về vương quốc của Người.  Những ai trông cậy Người, sẽ am tường sự thật; những ai trung thành, sẽ được Người yêu thương” (Kn 3:8-9).  Tôi không tìm kiếm những lời nào hơn, tôi chỉ ở gần Chúa, tựa đầu vào lòng Người, như Gioan vào đêm ấy.  Vì thế, Người trở thành hơi thở của tôi, thị lực của tôi, lời “xin vâng” của tôi được nói với Chúa Cha, với anh chị em tôi, trong sự làm chứng tình yêu của tôi.  Người là Đấng trung thành, Đấng hiện hữu, Sự Thật mà tôi lắng nghe và bởi Người, tôi đã để cho mình được biến đổi.

6.  Thánh Vịnh 21 (20)
Bài thánh ca tạ ơn cho sự chiến thắng,
Đến từ Thiên Chúa 
Đáp ca:  Lạy Chúa, tuyệt vời thay tình yêu của Chúa dành cho chúng con!

Lạy CHÚA, Ngài tỏ uy lực khiến nhà vua sung sướng,
Ngài đã chiến thắng, vua hoan hỷ dường nào!
Lòng vua ước nguyện sao, Chúa đã ban như vậy,
miệng vua khấn xin gì, Ngài cũng không từ chối.

Chúa đã ân cần ban muôn phúc lộc,
vương miện vàng, Ngài đội cho vua.
Vua xin được sống, Ngài cho được sống,
năm tháng dài lâu, tuổi thọ miên trường.

Vì Ngài chiến thắng, nên nhà vua rực rỡ vinh quang,
Ngài cho vua được oai phong lẫm liệt.
Ngài đặt vua làm nguồn hạnh phúc đến muôn đời
và cho vua được hớn hở vui mừng trước Nhan Thánh.

Quả thế, vua tin tưởng vào Chúa Tối Cao,
và nhờ CHÚA yêu thương, vua không hề lay chuyển.
Lạy CHÚA, xin đứng lên mạnh mẽ oai hùng,
chúng con sẽ đàn ca chúc tụng quyền năng Chúa.
7.  Lời Nguyện Kết

Lạy Cha, con ngợi khen Cha, con chúc tụng Cha, con cảm tạ Cha vì Cha đã dẫn con đến cùng với Con Cha, Chúa Giêsu, vào trong dinh quan Philatô, vào trong miền đất xa lạ và thù nghịch này, nhưng là miền đất về sự mặc khải và ánh sáng.  Chỉ có Cha, trong tình yêu vô biên của Cha, có thể chuyển đổi mọi khoảng cách và mọi tối tăm thành nơi của sự gặp gỡ và sự sống.
Con cảm tạ Cha vì Cha đã mang lại thời gian an ủi, khi Cha sai Chiên Con của Cha, ngự trên ngai tòa, nhưng là một vị vua hằng sống hiến tế.  Máu của Người là những giọt sương ban sự sống, xức dầu với sự cứu rỗi.  Xin cảm tạ Cha bởi vì Người hằng luôn nói và ca ngợi với con về sự thật của Cha, tất cả là tình yêu và lòng thương xót.  Con muốn được là một khí cụ trong tay vua của con, Đức Giêsu, để truyền đạt tất cả các câu an ủi của Lời Cha.
Lạy Cha, hôm nay con đã lắng nghe Cha trong đoạn Phúc Âm này.  Xin hãy ban cho con đôi tai không bao giờ chán lắng nghe lời Cha, lời Con Một Cha, lời của Chúa Thánh Thần.  Xin hãy ban cho con có thể được tái sinh từ sự thật để con có thể làm chứng cho sự thật.

www.dongcatminh.org


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét