10/02/2019
Chúa Nhật 5 Thường Niên năm C.
(phần II)
Phụng Vụ Lời Chúa: Chúa nhật tuần 5 Thường
Niên - C
CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG NIÊN C
(Is 6, 1-2a, 3-8; 1 Cr 15, 1-11; Lc 5,
1-11)
LÀM MÔN ĐỆ: THIÊN CHÚA MỜI GỌI VÀ CON NGƯỜI
ĐÁP TRẢ
“Thế
là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người”
(Lc
5,11)
I.
CÁC BÀI ĐỌC:
Các bài đọc lời Chúa hôm nay làm nổi bật các khía cạnh
căn bản của ơn gọi làm môn đệ Chúa. Mỗi câu chuyện có những nét đặc thù, trong
những hoàn cảnh khác nhau nhưng đều có một mẫu số chung về ơn gọi từ Thiên Chúa
và sự đáp trả của con người.
1. Bài
đọc 1
Đoạn sách trình bày ơn gọi của ngôn sứ Isaia. Thiên
Chúa bước vào trong tương quan với Isaia bằng cách mặc khải vinh quang của Người
là Đấng Thánh (6,2-4). Trước vinh quang đó, Isaia nhận ra mình là kẻ có môi miệng
ô uế bất xứng (6.5). Tuy nhiên, sau khi được Thiên Chúa thanh tẩy môi miệng
(6,6), vị ngôn sứ bày tỏ sự sẵn sàng để được sai đi (6.8).
Trước hết, ngôn sứ Isaia được Thiên Chúa cho thấy vinh quang của Người. Thiên Chúa là Đấng “ngự trên ngai rất cao”, với “các thần Sêraphim đứng chầu”; tiếng tung hô của các vị “làm cho các trụ cửa rung chuyển, khắp Đền Thờ khói tỏa mịt mù”, nhưng vì muốn đến với con người nên Người đã tỏ vinh quang “rạng ngời cả mặt đất”; Người cũng là Đấng được tung hô “ba lần Thánh” nên đã đến với con người để làm cho họ thuộc về Người và được thánh hiến.
Trước hết, ngôn sứ Isaia được Thiên Chúa cho thấy vinh quang của Người. Thiên Chúa là Đấng “ngự trên ngai rất cao”, với “các thần Sêraphim đứng chầu”; tiếng tung hô của các vị “làm cho các trụ cửa rung chuyển, khắp Đền Thờ khói tỏa mịt mù”, nhưng vì muốn đến với con người nên Người đã tỏ vinh quang “rạng ngời cả mặt đất”; Người cũng là Đấng được tung hô “ba lần Thánh” nên đã đến với con người để làm cho họ thuộc về Người và được thánh hiến.
Kế đến, khi được chứng kiến vinh quang Thiên Chúa và
phẩm chất “chí thánh” của Người, ngôn sứ Isaia mới cảm nhận được sự bất xứng và
ô uế của mình: “Khốn thân tôi, tôi chết mất! Vì tôi là một người môi miệng ô uế,
tôi ở giữa một dân môi miệng ô uế” (6,5). Đứng trước một Thiên Chúa “chí
thánh”, một đàng, ngôn sứ thấy rõ thân phận tội lỗi của mình, đàng khác, ngôn sứ
như cảm nhận được sự ưu ái Thiên Chúa dành cho mình: “Thế mà mắt tôi đã thấy Đức
Vua là Đức Chúa các đạo binh!”. Như thế, Thiên Chúa là Đấng “chí thánh”, “quyền
uy” đáng kính đáng sợ, nhưng cũng là Đấng quan tâm và ưu ái con người tội lỗi.
Cuối cùng, Thiên Chúa thanh tẩy môi miệng ông Isaia
và sai ông đi làm ngôn sứ cho Người, qua việc sai thần Sêraphim dùng hòn than hồng
gắp từ trên bàn thờ mà thanh tẩy môi miệng vị ngôn sứ, làm cho ông “được tha lỗi
và xá tội” (6,7). Thiên Chúa là Đấng Thánh (6,3), và lời Người là lời thánh
thiêng nên miệng lưỡi của ngôn sứ, người nói lời Chúa, cũng phải được thanh tẩy
cho xứng đáng. Chỉ sau khi được thanh tẩy miệng lưỡi, ngôn sứ mới tự tin đáp lại
lời mời gọi của Thiên Chúa: “Dạ, con đây, xin sai con đi” (6,8).
2. Bài
đọc 2
Thánh Phaolô bày tỏ với các tín hữu Côrintô về ơn gọi
và sứ mạng rao giảng Tin Mừng. Đối với thánh Phaolô, sứ điệp Tin Mừng mà thánh
nhân hay bấy cứ vị tông đồ nào rao giảng là Đức Giêsu Kitô đã chết và đã sống lại
theo đúng như lời Kinh Thánh, hễ ai tin vào Người thì sẽ được cứu độ.
Được sai đi rao giảng Tin mừng là một ơn gọi. Trước
hết, thánh Phaolô nói về ơn gọi của mình. Người xác tín rằng, chính Thiên Chúa
chọn, gọi và trao cho Người sứ mạng rao giảng Tin Mừng (Gl 1,15-16) và chính
Chúa Kitô Phục Sinh đã trực tiếp mạc khải cho Người Tin Mừng ấy (1 Cr 15,8; Gl
1,12). Dù muộn màng như một đứa trẻ sinh non, và không xứng đáng được gọi là
tông đồ, nhưng thánh nhân luôn xác tín mạnh mẽ về ơn gọi làm sứ giả rao giảng
Tin Mừng. Đó không phải là một sự chọn lựa, mà là một ơn gọi, một sứ vụ “đòi buộc”
từ Thiên Chúa. Thánh nhân nói: “đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là
lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi
nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!” (1 Cr 9,16).
Sau nữa, thánh Phaolô cảm nhận sự bất xứng của mình
trước ơn gọi lớn lao và sức mạnh của ơn Chúa nơi mình. Một đàng, Người chỉ xem
mình là người hèn mọn trong số các tông đồ vì Người đã từng ngược đãi Hội Thánh
của Thiên Chúa. Đàng khác, thánh nhân xác tín mạnh mẽ về sức mạnh mà Thiên Chúa
ban cho Người. Hai vế này tương phản nhau để làm nổi bật ý tưởng: tất cả những
gì thánh nhân có đều “nhờ ơn Thiên Chúa”, và làm được đều do “ơn Thiên Chúa ở
cùng” (1 Cr 15,10). Thánh nhân không ngại thừa nhận sự yếu đuối của mình, vì
chính trong sự yếu đuối đó mà sức mạnh của Thiên Chúa được biểu lộ: “Thế nên
tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Kitô ở
mãi trong tôi” (2 Cr 12,9).
Mỗi khi đã xác tín về ơn gọi cao cả mà Thiên Chúa
dành cho mình, đồng thời, ý thức về thân phận yếu đuối của mình để sức mạnh của
Thiên Chúa được tỏ hiện, kể từ đó thánh Phaolô đã mạnh dạn rao giảng Tin Mừng
“lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện” (2 Tm 4,2) để mọi người tin mà
được cứu độ.
3. Bài
Tin Mừng
Bài Tin Mừng cũng là câu chuyện về ơn gọi và sự đáp
trả của ông Phêrô và các bạn chài của mình. Chúa Giêsu là người chủ động tiếp
xúc và bày tỏ quyền năng của Người cho các ông qua mẻ cá lạ lùng. Chứng kiến
quyền năng của Đức Giêsu, ông Phêrô kinh ngạc và nhận ra mình là kẻ tội lỗi, bất
xứng, nhưng Đức Giêsu trấn an ông và mời gọi ông làm môn đệ “thu phục người
ta”.
Trước hết, câu chuyện ơn gọi của ông Phêrô và các bạn
phát xuất từ sự chủ động của Chúa Giêsu. Người xuống thuyền của ông, yêu cầu
ông chèo ra xa bờ, yêu cầu ông thả lưới bắt cá. Ông Phêrô từng bước vâng theo sự
hướng dẫn của Chúa Giêsu, dù có lúc ông không cảm thấy xác tín lắm về những việc
mình làm: “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả.
Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới” (5,5). Chỉ khi ông Phêrô “vâng lời Thầy”,
ông và các bạn mới được chứng kiến điều kỳ diệu của quyền năng Thiên Chúa qua mẻ
cá lạ lùng. Ở đây, sự “vâng phục” của người môn đệ là điều kiện cần thiết để
quyền năng của Thiên Chúa được thể hiện qua những con người tầm thường.
Thêm vào đó, qua mẻ cá lạ lùng này, ông Phêrô và các
bạn không chỉ “kinh ngạc” mà còn hoàn toàn bị Chúa Giêsu thu phục. Cử chỉ “sấp
mặt dưới chân Đức Giêsu” thể hiện sự tùng phục hoàn toàn. Các ông không chỉ nhận
ra sự cao cả và quyền năng của Thầy, mà còn nhận ra Người là Chúa và ý thức được
thân phận tội lỗi, bất xứng của mình: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ
tội lỗi!” (5,8).
Cuối cùng, khi ông Phêrô và các bạn đã hoàn toàn bị
“khuất phục”, Chúa Giêsu mới trao cho các ông sứ vụ. Chúa Giêsu trao cho các
ông sứ vụ “thu phục người ta” cùng với lời khích lệ “đừng sợ”. “Đừng sợ” vì dẫu
các ông vẫn là những con người yếu đuối và tội lỗi, các ông luôn có sức mạnh của
Đức Giêsu là Thầy và là Chúa của mình. Có Đức Giêsu cùng đồng hành, các ông sẵn
sàng “bỏ hết mọi sự mà theo Người”. Việc từ bỏ này, dù là từ bỏ gia đình thân
thuộc và mọi thứ dính bén đi nữa, vẫn không tách người môn đệ khỏi tương quan với
những người khác, trái lại đó là bước chuẩn bị để họ có thể mở ra cho mình một
tương quan mới rộng lớn hơn, nhằm hướng đến mọi người. Thật vậy, Đức Giêsu sẽ
làm cho các môn đệ: “trở thành những người thu phục người ta”, nghĩa là trở
thành những sứ giả của Đức Giêsu Kitô đi quy tụ mọi người về để họ được đón nhận
ơn cứu độ.
Họ sẽ “đi theo” Thầy Giêsu. Trước hết là đi theo bằng
thể lý: nghĩa là người môn đệ có cùng hành trình với Thầy trên con đường địa
lý, ở đây là từ Galilê đến Giêrusalem. Kế đến, và quan trọng hơn cả là đi theo
bằng tinh thần: nghĩa là người môn đệ học cho biết và làm theo gương mẫu của Thầy.
Ở đây là đi theo Đức Giêsu trên con đường Thập Giá tiến vào Giêrusalem để đem
ơn cứu độ cho mọi người. Họ cần theo “đường lối Tin Mừng” và đi trên “con đường
Giêsu”, vì Người chính là con đường đưa tới Chúa Cha.
II. GỢI
Ý MỤC VỤ
1/ Ngôn sứ Isaia được Thiên Chúa mặc khải cho thấy
vinh quang và quyền năng của Người. Đứng trước một Thiên Chúa là Đấng “chí
Thánh”, ngôn sứ nhận thấy mình “ô uế” và “tội lỗi”. Tuy vậy, ngôn sứ được Thiên
Chúa thanh tẩy miệng lưỡi và mời gọi làm ngôn sứ cho Người. Lời “xin vâng” của
ngôn sứ là lời đáp trả của một con người đầy yếu đuối trước một Thiên Chúa toàn
năng và chí thánh. Tôi có mở lòng để được Thiên Chúa “thanh tẩy” và sai đi làm
ngôn sứ cho Chúa? Tôi có sẵn sàng ra đi với sức mạnh của Thiên Chúa, dẫu vẫn ý
thức rằng mình là một người yếu đuối và bất xứng?
2/ Thánh Phaolô xác tín mạnh mẽ về ơn gọi và sứ mạng
rao giảng Tin Mừng mà Chúa Giêsu Phục Sinh đã trực tiếp ủy thác cho Người. Dẫu
vậy, thánh nhân luôn ý thức mình bất toàn và yếu đuối, để sức mạnh của Chúa
Kitô được thể hiện qua thánh nhân. Tôi có xác tín rằng tôi được Thiên Chúa mời
gọi và sai đi không phải vì tôi xứng đáng hay do tài năng của tôi, mà là vì
Thiên Chúa ưu ái và yêu thương, để sức mạnh của Người được thể hiện nơi sự yếu
đuối của tôi?
3/ Đứng trước quyền năng của Chúa Giêsu được biểu lộ
qua mẻ cá lạ lùng, ông Phêrô và các bạn chài nhận ra sự yếu đuối và thân phận tội
lỗi của mình. Dẫu vậy, các ông đã được Chúa Giêsu khích lệ “đừng sợ” và hãy can
đảm nhận sứ mạng “thu phục người ta”, nên các ông đã “đi theo” Người. Với ơn
Chúa, tôi có sẵn sàng “từ bỏ” những gì thuộc về tôi và phó thác con người yếu
đuối và tội lỗi của mình trong bàn tay quyền năng của Chúa Giêsu? Tôi có đi
theo tinh thần của Thầy Giêsu, khi học và làm theo gương mẫu của Thầy là đem
Tin mừng cứu độ cho mọi người?
III.
LỜI NGUYỆN CHUNG
Chủ
tế: Anh chị em thân mến! Qua Ðức Giêsu Kitô, Thiên Chúa Cha đã thương chọn gọi
chúng ta làm tông đồ để loan báo Tin mừng cứu độ và chung tay xây dựng Nước Trời.
Cộng đoàn chúng ta hãy thành tâm cảm tạ Chúa và khẩn khoản nài xin.
1. Hội thánh có sứ mạng đem muôn dân về với Thiên
Chúa. Chúng ta cùng cầu xin cho mọi thành phần trong Hội thánh biết nhiệt tâm
chu toàn sứ mạng cao cả ấy, luôn dấn thân hoạt động để Tin Mừng cứu độ của Chúa
được loan báo cho mọi tâm hồn.
2. Nhờ vâng theo lời Chúa, thánh Phêrô đã lưới được
mẻ cá đầy. Chúng ta cùng cầu xin cho mọi người Công giáo Việt Nam biết tích cực
phúc âm hóa đời sống xã hội, cách đặc biệt trong dịp đầu năm này, bằng việc sống
bác ái yêu thương như Chúa truyền dạy.
3. Gia đình là tổ ấm góp phần nuôi dưỡng ơn gọi tông
đồ. Chúng ta cùng cầu xin cho các gia đình trong cộng đoàn chúng ta biết ý thức
vun đắp lòng đạo đức và lý tưởng tông đồ cho con cái bằng lời cầu nguyện, gương
lành và những khích lệ cụ thể.
4. Ý thức sự yếu đuối và giới hạn của con người là
điều kiện để ơn thánh tuôn tràn. Xin cho từng người trong cộng đoàn chúng ta biết
nhận ra những lỗi lầm thiếu sót trong cuộc sống và quyết tâm sửa đổi để xứng
đáng đón nhận muôn phúc lành trong năm mới.
Chủ
tế: Lạy Chúa, xin thương nhận những ước nguyện chân thành của chúng con. Xin
ban ơn Thánh Thần giúp chúng con sống xứng đáng với ơn gọi kitô hữu, luôn nhiệt
tình chia sẻ niềm vui Tin mừng để thu phục nhiều tâm hồn về với Chúa. Chúng con
cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con.
SCĐ Chúa Nhật V TN. C
Chủ đề :
Mau mắn đáp lời Chúa gọi
“Họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Ngài”
(Lc 5,11)
Sợi chỉ
đỏ :
– Bài
đọc I tường thuật ơn gọi của ngôn sứ Isaia : Khi nghe tiếng Chúa gọi “Ta sẽ
sai ai đây ?”, Isaia đã nhanh chóng đáp lại : “Dạ con đây, xin sai
con đi”.
– Bài
Tin Mừng tường thuật ơn gọi của Simon Phêrô, Giacôbê và Gioan. Cũng đáp lời mời
gọi cách nhanh chóng : “Họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo
Ngài”.
–
Trong bài đọc II, Phaolô nói về ơn gọi của mình : mặc dù ông không xứng
đáng, bởi ông đã từng bách hại đạo Chúa, nhưng vì chính Chúa gọi ông làm tông đồ
nên ông đáp lại lời Ngài và sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn để rao giảng Tin Mừng
của Ngài.
I. Dẫn
vào Thánh lễ
Anh
chị em thân mến
Từ
Chúa nhật đầu mùa Thường niên, chúng ta đã từng bước đi theo hành trình sứ vụ của
Chúa Giêsu. Hôm nay Phụng vụ dẫn chúng ta tới lúc Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ
đầu tiên là Simon Phêrô, Giacôbê và Gioan. Điểm đáng chú ý trong chuyện này là
các ông đã mau mắn bỏ hết mọi sự để đi theo Chúa.
Ngày
hôm nay Chúa vẫn tiếp tục kêu gọi chúng ta. Chúng ta hãy lắng nghe tiếng Ngài
và hãy mau mắn đi theo Ngài.
II. Gợi
ý sám hối
– Vì
mải mê lo những công việc thế tục, chúng ta đã phớt lờ đi những lần Chúa lên tiếng
kêu gọi chúng ta.
– Có
nhiều thứ chúng ta quá quyến luyến nên không thể từ bỏ mặc dù biết là nó xấu.
–
Cũng như thánh Phêrô ngày xưa, giờ đây chúng ta hãy khiêm tốn thưa cùng
Chúa : “Lạy Chúa, con là kẻ tội lỗi”.
III.
Lời Chúa
- Bài đọc I (Is
6,1-8)
Tường
thuật ơn gọi của Isaia. Chúng ta hãy để ý đến tâm trạng và phản ứng của
ông :
–
Trong một thị kiến, Isaia thấy mình đang ở trong Đền thờ. Qua những hiện tượng
đặc biệt như cảnh các thiên thần tung hô, các cửa đền thờ rung chuyển, đền thờ
nghi ngút khói v.v. Isaia, biết là có Thiên Chúa đang hiện diện.
– Cảm
giác đầu tiên của Isaia là thấy mình quá tội lỗi khi đứng trước Thiên Chúa
thánh thiện.
–
Nhưng khi Thiên Chúa sai một thiên thần thanh tẩy Isaia và sau đó mời gọi ông
làm ngôn sứ, thì Isaia đã mạnh dạn đáp lời.
2.
Đáp
ca (Tv 137)
Đây
là bài ca được hát trong đền thờ, “giữa chư vị thiên thần, con đàn ca kính
Chúa”. Thánh vịnh này rất hợp với tâm tình của Isaia khi được Chúa kêu gọi.
3.
Tin
Mừng (Lc 5,1-11)
Bài
tường thuật việc Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ đầu tiên trong Tin Mừng Luca có
nhiều chi tiết hơn bài tường thuật ngắn gọn trong Mt 4,19-22 :
– Họ
đang giặt lưới để dẹp cất, vì suốt đêm đánh không được con cá nào.
–
Chúa Giêsu bảo họ thử đánh một mẻ nữa. Phêrô không tin vào sự thành công, nhưng
nễ lời Ngài nên ông thả lưới.
– Một
mẻ lưới nhiều cá quá sức tưởng tượng đã khiến Phêrô và các bạn khám phá ra thân
phận siêu phàm của Chúa Giêsu đồng thời cũng ý thức thân phận hèn hạ tội lỗi của
mình.
– Khi
đó Chúa Giêsu lên tiếng gọi họ theo Ngài làm môn đệ. Và họ đã từ bỏ mọi sự để
theo Ngài.
4.
Bài
đọc II (1 Cr 15,1-11)
Nhiều
người chống đối Phaolô, cho rằng ông không đủ tư cách làm tông đồ.
Để trả
lời họ, Phaolô nói rằng tất cả những gì ông rao giảng đều là những gì ông đã
lãnh nhận từ giáo huấn của Chúa Giêsu. Phaolô cũng chứng mình rằng chính Chúa
Giêsu đã chọn ông như đã chọn các tông đồ khác.
IV. Gợi
ý giảng
*
1. Chúa gọi
Lời
Chúa hôm nay giúp chúng ta hiểu được rất nhiều điều về ơn gọi.
a/ Con
người không chọn Chúa, mà chính Chúa kêu gọi con người : Isaia tin có
Chúa đang hiện diện trong Đền thờ, nhưng ông không dám nghĩ tới việc được “thấy”
Chúa và được Ngài “gọi” (bài đọc I). Phaolô đang trên đường lùng bắt các môn đệ
Đức Kitô thì được gọi (bài đọc II). Còn Phêrô và các bạn chài thì đang lo đánh
lưới bắt cá nhưng lại được gọi làm những kẻ quăng lưới bắt người (bài Tin Mừng).
Đúng như lời Chúa Giêsu nói : “Không phải các con chọn Thầy, nhưng chính
Thầy đã chọn các con”.
b/ Có
khi ơn gọi phát sinh từ một cuộc gặp gỡ đặc biệt với Chúa. Cuộc gặp gỡ đặc biệt
làm nẩy sinh một cảm nghiệm sâu sắc. Rồi cảm nghiệm sâu sắc cuốn hút con người
vào một tương quan thân thiết mới mẻ với Chúa. Như trường hợp của
Isaia, ông vẫn biết Thiên Chúa là Đấng vĩ đại và mạnh mẽ hơn các thần khác.
Nhưng hôm ấy trong Đền thờ ông biết thêm rằng Ngài là Đấng hoàn toàn khác, là Đấng
3 lần thánh. Điều đó khiến ông xúc động mạnh. Ông diễn tả cảm xúc mạnh mẽ ấy
qua những hình ảnh các trụ của đền thờ rung chuyển và khói tỏa mịt mù khắp Đền
thờ. Còn Phaolô thì mô tả việc Chúa gọi ông đột ngột như “một đứa trẻ sinh non”
trước khi đủ ngày đủ tháng. Phần Phêrô, mẻ cá lạ làm ông chợt nhận ra Chúa
Giêsu không phải chỉ là con người mà còn là Đức Chúa, đồng thời ông ý thức thân
phận tội lỗi bất xứng của mình. Ông đã thốt lên “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì
con là kẻ tội lỗi”.
c/ Nhưng
nhiều khi Chúa gọi con người trong những hoàn cảnh rất bình thường. Như
Phêrô và các bạn khi ấy đang làm công việc thường ngày là đánh cá.
Hoàn cảnh thì bình thường, nhưng ý nghĩa lại đặc biệt : nó khiến con người
khám phá một chân lý quan trọng, nó thôi thúc con người làm một cuộc lựa chọn mới
mẻ chuyển hướng cả cuộc đời. Hôm đó Phêrô và các bạn đã bỏ tất cả mà đi theo
Chúa Giêsu.
Dù gặp
Chúa trong hoàn cảnh đặc biệt hay trong cuộc sống bình thường, hễ gặp được Chúa
thì cuộc đời chắc chắn sẽ biến đổi.
*
2. Bất xứng và tín nhiệm
Ba
bài tường thuật ơn gọi hôm nay đều có những nét giống nhau :
– Tất
cả những người được gọi đều cảm thấy bất xứng : Isaia thốt lên “Khốn thân
tôi, tôi chết mất, vì tôi là một người môi miệng ô uế, tôi ở giữa một dân môi
miệng ô uế” ; Phaolô tự nhận “Tôi là người hèn mọn nhất trong số các tông
đồ, tôi không đáng được gọi là tông đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên
Chúa” ; Phêrô thì sấp mình xuống dưới chân Chúa Giêsu “Lạy Chúa xin tránh
xa con vì con là kẻ tội lỗi”.
–
Nhưng tất cả đều được Thiên Chúa tín nhiệm : Isaia được trao sứ mạng ngôn
sứ ; Phêrô được chọn làm tông đồ ; Phaolô được sai đi làm tông đồ cho
lương dân.
– Dù
biết mình bất xứng mà Thiên Chúa vẫn tín nhiệm, nên các ngài đã nhiệt thành chu
toàn sứ mạng được trao phó : Isaia mạnh dạn thưa lại với Chúa “Dạ con đây,
xin sai con đi” ; Phêrô “đưa thuyền vào bờ rồi bỏ hết mọi sự mà theo
Ngài” ; Phaolô dám khoe “Tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác,
nhưng không phải tôi, mà là Thiên Chúa ở cùng tôi”.
3.
Thành
quả vàng son
Thánh
Gioan Vianney, lúc còn là chủng sinh, học rất chậm. Ngày kia, một giáo sư thần
học, thừa lệnh Đức Giám Mục đến khảo sát Vianney xem có đủ khả năng học vấn để
tới chức linh mục chăng ?
Tuy
đã dốc hết sức học hành, Vianney vẫn không thể trả lời được câu nào cho trôi chảy.
Nổi
nóng, vị giáo sư đập bàn nói : “Vianney, anh dốt đặc như con lừa ! Với
một con lừa như anh, Giáo Hội hy vọng làm nên trò trống gì”.
Vianney
khiêm tốn bình tĩnh trả lời : “Thưa cha, ngày xưa Samson chỉ dùng một cái
xương hàm con lừa mà đánh bại 3000 quân Philitinh. Vậy với cả một con lừa này,
Thiên Chúa không làm được việc gì sao ?”
Quả
thật, con lừa của Thiên Chúa đó, sau này không chỉ trở thành một cha sở, mà còn
được tôn phong làm thánh bổn mạng của các cha sở.
Hôm
nay, Simon cũng vất vả suốt một đêm chài lưới mà không bắt được một con cá nào,
nhưng : “Vì lời Thầy con sẽ thả lưới” (Lc 5,5). Và lạ
thay, một mẻ cá lớn bất ngờ, đến nỗi lưới hầu như sắp rách. Trước tình thế này,
Simon chỉ còn biết bỏ thuyền, chạy đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu mà
nói : “Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi” (Lc
5,8).
Kẻ nhận
mình là tội lỗi yếu hèn đó, sau này đã trở thành Phêrô, người thuyền trưởng của
con thuyền Giáo Hội.
Có một
điểm gì đó rất giống nhau, rất tương đồng giữa Vianney và Phêrô. Đó chính là nhận
mình yếu hèn khuyết điểm và hoàn toàn để Chúa lèo lái điều khiển đời mình. Nhờ
đó, Chúa đã ban tặng cho các ngài những đậc ân vô cùng lớn lao. Vì ơn Chúa chỉ
ban xuống cho những kẻ khiêm nhượng.
“Thưa
Thầy, chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không bắt được gì hết. Nhưng vì lời Thầy,
con sẽ thả lưới” (Lc
5.5). Đây là lời bày tỏ sự bất lực của con người, để chính sự bất lực này sẽ
làm nổi bật quyền năng của Thiên Chúa : Chính sự vâng phục của con người
trước uy quyền của Thiên Chúa sẽ đem lại hiệu quả vượt sức tự nhiên loài người.
Từ
vâng phục dẫn đến phép lạ, từ phép lạ dẫn đến niềm tin : Trước mẻ cá,
Simon xưng Chúa Giêsu là Thầy : “Vì lời Thầy, con sẽ thả lưới”, nhưng
sau mẻ cá diệu kỳ, người lại tuyên xưng Chúa Giêsu là Chúa : “Lạy
Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi”. Qua phép lạ mẻ
cá, Simon đã nhận ra quyền năng Thiên Chúa nơi Chúa Giêsu và đã tin vào Người.
Đây chính là lời tuyên xưng thiên tính nơi Chúa Giêsu.
Chính
khi tin vào quyền năng Thiên Chúa nơi Chúa Giêsu, mà Simon đã ý thức thân phận
tội lỗi bất xứng của mình trước sự thánh thiện vô song của Thiên Chúa. Đó cũng
là kinh nghiệm của ngôn sứ Isaia trước Thiên Chúa : “Khốn cho tôi,
tôi chết mất, vì lưỡi tôi dơ bẩn” (Isaia 6, 5). Nhưng sau khi được
than hồng là lửa tình thương Chúa thanh tẩy, ông đã mau mắn xin vâng, ra đi làm
ngôn sứ cho Chúa : “Lạy Chúa, xin hãy sai con”. Hôm nay, Chúa cũng trấn an
Phêrô : “Đừng sợ hãi, từ đây các con sẽ là kẻ chinh phục người ta” (Lc
5,10). Thành ngữ này thường gặp trong Cựu ước, để trấn an con người hãy tin tưởng
vào quyền năng Thiên Chúa. Ở đây Chúa Giêsu muốn trấn an các Tông đồ, đặc biệt
ba vị là Phêrô, Giacôbê và Gioan, để các ngài tin tưởng vào sự quan phòng của
Thiên Chúa khi đón nhận và thi hành sứ mạng Chúa giao.
Quả
thật, ngay sau đó các Tông đồ đã “bỏ mọi sự mà đi theo Người “ (Lc
5, 11). Đó là ơn gọi của Phêrô, con người đã gặp gỡ Chúa và đã được Chúa thu
hút chinh phục, để rồi Phêrô lại ra đi chinh phục các tâm hồn về cho Người.
Trước
khi gặp Chúa, Simon dù có vất vả suốt đêm cũng không được một con cá nào ;
sau khi gặp Chúa, Chúa đã hướng dẫn ngài kéo lên một mẻ cá bội thu. Nhưng dù cá
có nhiều đến rách lưới ngài cũng không màng, vì từ đây mục đích đời ngài không
phải là thành quả vàng son mà chính là Chúa mà thôi.
*
Lạy
Chúa, từ bỏ mọi sự là điều kiện để đi theo Người. Xin cho chúng con một đức tin
can đảm, dám từ bỏ những gì chúng con đã từng bám víu, cũng chẳng sợ thiệt thòi
khi đã hiến dâng.
Xin
cho chúng con một đức tin liều lĩnh, sẵn sàng mất đi tất cả, để chỉ xin giữ trọn
một mình Chúa mà thôi. Vì Chúa chính là gia nghiệp và là phần phúc cuộc đời
chúng con. Amen. (TP)
4.
Thất
bại và thành công
Phêrô
và các bạn “đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả”. Chán nản, mỏi mệt, các
ông không đánh cá nữa và đi giặt lưới.
Cho
dù đã làm hết sức mình nhưng con người vẫn có thể gặp thất bại. Người học sinh
luyện thi rất chăm chỉ, nhưng rồi thi rớt. Vận động viên thể thao cố gắng chơi
hết sức mình, vậy mà lại thua. Cha mẹ đã làm tất cả để giáo dục con nên người tốt,
nhưng nó lại làm người xấu. Hầu hết chúng ta đều có khi gặp thất bại như thế.
Khi
Phêrô và các bạn bị thất bại, Chúa Giêsu có thể trách các ông “Các anh đã hành
nghề bao nhiêu năm trời rồi, thế sao đánh lưới suốt đêm mà không bắt được con
cá nào hết vậy ?” Nhưng Ngài đã không trách. Tại sao ? Vì Ngài thông
cảm với các ông. Đã cố gắng hết mình rồi mà vẫn thất bại, điều đó đã làm các
ông đau khổ lắm rồi. Không cần trách móc để các ông càng đau khổ thêm. Thất bại
đã là một vết thương, không cần sát muối vào cho nó càng xót xa thêm.
Điều
người ta cần khi bị thất bại là có ai đó vẫn tin mình, an ủi mình và khuyến
khích mình vươn lên. “Thất bại không phải là nằm dưới, mà chỉ là đang đứng ở dưới
thôi” (Failure is not the falling down, but staying down)
Vả lại,
thành công là gì ? Thành công không phải là tất cả. Ta có thể thành công
cãi thắng một cuộc tranh luận, nhưng rồi bị mất một người bạn. Ta có thể thành
công trong cuộc tranh dành một địa vị cao hơn, nhưng sau đó các mối tương quan
với đồng nghiệp trở thành lạnh nhạt hơn. Hương vị của ly rượu thành công có thể
rất ngọt ngào ngây ngất ngay lúc đó, nhưng về sau hầu hết đều cạn dần và cuối
cùng là trống rỗng.
Chúa
Giêsu không trách Phêrô và các bạn, nhưng Ngài không cho các ông cứ ở đó mãi để
gậm nhấm nỗi chua cay. Ngài kích thích họ làm lại : “Hãy chèo ra chỗ nước
sâu và thả lưới bắt cá”.
Emerson
nói rằng mỗi người chúng ta đều có một tiềm năng to lớn, giống như một căn
phòng, một vòi nước chưa bao giờ được mở ra. Cần có ai đó chỉ cho ta biết tiềm
năng đó và khuyến khích chúng ta mở ra : “Hãy chèo ra chỗ nước sâu”.
Chúa
Giêsu biết Phêrô yếu đuối tội lỗi, nhưng Ngài cũng biết ông có khả năng làm được
những việc to lớn. Ngài không kích thích chỗ yếu đuối tội lỗi của ông, nhưng
kích thích đúng vào tiềm năng của ông. Nhờ được kích thích, các ông đã thả lưới
bắt được nhiều cá. Sau đó các ông còn hăng hái bỏ mọi sự để theo Ngài thả lưới
bắt người.
Con
người thường thất bại. Nhưng con người cần có người tin tưởng và khuyến khích để
lại vươn lên, vì “Từ thành công đền thất bại chỉ là một bước. Nhưng từ thất bại
đến thành công là cả một con đường dài” (Yiddish) (FM)
*
5. “Vâng lời Thầy, con sẽ thả lưới”
Ban
đêm là lúc thuận tiện để đánh cá. Nếu một người nào khác nói với Phêrô “Hãy
chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá”, có lẽ ông đã vặn lại “Bộ anh khùng hả ?
Anh muốn cho tôi thành trò cười cho các bạn chài khác sao ? Đã thả lưới suốt
đêm mà không bắt được con cá nào thì làm sao mà bắt được nữa khi trời đã sáng”.
Nhưng
vì người nói câu đó là Chúa Giêsu nên Phêrô đã không vặn lại như thế. Ông cũng
trình bày quan điểm của mình “Thưa Thầy, chúng con đã vất vả suốt đêm mà không
bắt được gì cả”, nhưng liền sau đó thì vâng lời “Nhưng vâng lời Thầy, con sẽ thả
lưới”. Đối với Phêrô, lời nói của Chúa Giêsu không như lời của những người
khác, vì nó có uy tín mà lời của bất cứ ai khác đều không có. Bởi thế, nếu Chúa
Giêsu đã bảo, thì cho dù tình thế có vô vọng bao nhiêu đi nữa, cho dù ông đã mệt
mỏi bao nhiêu đi nữa, và cho dù người ta có thể nhạo cười bao nhiêu đi nữa,
Phêrô cũng phải vâng theo.
Phêrô
đã tin tưởng tuyệt đối vào Chúa Giêsu. Tin vào lời Ngài, ông đã thử làm điều bất
khả. Sau này chúng ta lại thấy ông tin vào lời Chúa Giêsu mà bước đi trên mặt
biển.
Chúa
Giêsu chẳng những bảo ông thả lưới bắt cá, mà còn bảo ông làm môn đệ, chia xẻ sứ
mạng của Ngài. Phêrô có đức tính gì mà được Chúa Giêsu mời gọi như thế ? Đức
tính thứ nhất và quan trọng nhất Chúa Giêsu thấy nơi Phêrô là Tin vào Lời
Ngài. Đức tính thứ hai là Khiêm tốn.
Câu
chuyện Tin Mừng hôm nay không chỉ là chuyện về đánh cá, mà còn là chuyện về
lòng tin tưởng. Vì Phêrô tin tưởng vào lời Chúa Giêsu, nên Ngài chẳng những bảo
ông thả lưới lại một lần nữa, mà còn kêu gọi ông lãnh nhận một sứ mạng quan trọng
hơn “Từ nay anh sẽ là người thu phục người ta”.
Mọi
kitô hữu chúng ta cũng đều được Chúa gọi như Phêrô. Và điều quan trọng nhất
Ngài chờ đợi nơi chúng ta là tuyệt đối tin tưởng vào Ngài. (FM)
6.
Một
bước khởi đầu tốt đẹp
Isaia,
Phaolô và Phêrô là những gương mặt trung tâm của các bài đọc hôm nay. Cả ba đều
đã làm được những việc trọng đại cho Chúa. Tuy nhiên cả ba, ai cũng mang mặc cảm
thấp hèn, coi mình là người yếu kém. Các ngài không tự mình tiến lên phía trước,
nhưng được Chúa mời gọi tiến lên. Các ngài đáp lại tiếng Chúa gọi một cách miễn
cưỡng vì biết mình không xứng đáng.
Bước
đi đầu tiên với nhận thức về thân phận bất xứng của mình, xét theo phương diện
đạo đức, đó là một bước khởi đầu rất tốt. Người nào quá tự tin tiến về phía trước
thì thường làm hại hơn là làm tốt, vì người đó dựa vào khả năng của mình và tìm
kiếm vinh dự cho mình. Kiêu căng và tự phụ chỉ là cát, mà xây nhà trên cát thì
sẽ sụp đổ thôi.
Ngược
lại, khi ta gặp người nào biết sợ, biết lo thì ta có thể tin tưởng người đó.
Thánh Phaolô nói một câu rất nghịch lý : “Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh”
(2 Cr 12,10). Nghịch lý nhưng rất có lý, bởi vì khi Ngài biết mình yếu thì Ngài
tìm về Chúa, và chính sức mạnh của Chúa làm cho Ngài mạnh.
Khi
ta biết mình yếu, Chúa sẽ thêm sức cho ta. Khi ta biết mình trống rỗng, Chúa sẽ
đong đầy cho ta. Khi ta biết mình nghèo nàn, Chúa sẽ làm giàu cho ta. Khi đó ta
sẽ có thể làm được công việc của Ngài, và Ngài sẽ hoàn thành trong ta những điều
ta không làm nổi.
Khiêm
tốn là một bước khởi đầu tốt. Nhưng không phải vì thế mà ta cứ khăng khăng chối
từ. Như thế chỉ là hèn nhát, lười biếng và ích kỷ. Cứ như thế thì ta không thể
cứu nổi mình, càng không thể cứu ai khác. Isaia nói rằng môi miệng ông ô uế,
nhưng Chúa đã sai thiên thần lấy than hồng thanh tẩy miệng ông. Phêrô xin Chúa
lánh xa ông, nhưng Chúa gọi ông chia xẻ sứ mạng của Ngài. Chúa không chê bỏ người
tội lỗi, trái lại Ngài đến với những kẻ tội lỗi, để cứu họ, và để mời họ hợp
tác cứu những người tội lỗi khác. Chúa giúp những người tội lỗi đi bước đầu.
Chúng
ta hãy xin Chúa cho chúng ta lòng khiêm tốn để nhận biết sự yếu đuối của mình.
Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta sức mạnh để chúng ta vượt lên sự yếu đuối ấy.
Rồi chúng ta hãy mạnh dạn làm theo Lời Ngài dạy bảo. Khi đó chúng ta sẽ vui mừng
cảm nhận được như Phaolô là “khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh” (FM)
V. Lời
nguyện cho mọi người
Chủ
tế : Anh chị em
thân mến, vì yêu thương mà Chúa đã chọn chúng ta làm người Kitô hữu, làm tông đồ
của Chúa. Với tâm tình cảm tạ tri ân, chúng ta cùng dâng lời cầu xin :
- Hội thánh là Nhiệm
Thể của Chúa Giêsu Kitô / Chúng ta hiệp lời cầu xin Chúa tuôn đổ ơn
Thánh thần xuống trên Hội thánh / để Hội thánh ngày càng được tinh
tuyền / vững mạnh / và phát triển không ngừng.
- Hằng năm /
thiên tai vẫn hoành hành ở nhiều nơi trên thế giới / gây ra biết bao
tang tóc cho nhân loại / Chúng ta hiệp lời cầu xin Chúa ban cho mưa
thuận gió hòa / để mọi người được sống trong cảnh an cư lạc nghiệp.
- Chúa Giêsu bảo
thánh Phêrô : / Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá /
Chúng ta hiệp lời cầu xin / cho những anh chị em đã từ bỏ mọi sự mà dấn
thân theo Chúa hiểu rằng / nếu vâng theo thánh ý Chúa / họ sẽ
thu được những kết quả bất ngờ.
- Đời sống đức tin
của người Kitô hữu / không chỉ giới hạn trong việc đọc kinh /
tham dự thánh lễ / lãnh nhận các bí tích ở nhà thờ / mà còn phải
thể hiện ngoài xã hội nữa / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho cộng đoàn
giáo xứ chúng ta / biết thể hiện niềm tin của mình / bằng đời sống
bác ái yêu thương đối với hết thảy mọi người.
Chủ
tế : Lạy Chúa,
Chúa đã mời gọi chúng con từ bỏ mình và vác thập giá mà theo Chúa. Xin cho tất
cả chúng con luôn cố gắng thực hiện lời mời gọi quan trọng ngày. Chúng con cầu
xin…
VI.
Trong Thánh Lễ
– Trước
Kinh Lạy Cha : Chúa Cha đã sai Chúa Giêsu mang Tin Mừng cứu độ cho
loài người. Chúa Giêsu lại kêu mời chúng ta chia xẻ sứ mạng ấy. Cùng với Chúa
Giêsu, chúng ta hãy dâng lời cầu nguyện lên Chúa Cha.
VII.
Giải tán
“Hãy
ra khơi thả lưới”. Đó là lời Chúa mời gọi chúng ta. Chúng ta hãy mau mắn đáp lại
như Phêrô xưa. Chúc anh chị em ra đi bình an.
Lm.
Carolo HỒ BẶC XÁI
Lectio: Chúa Nhật V Thường Niên (C)
Chúa
Nhật, 10 Tháng 2, 2013
Niềm
tin vào lời Chúa Giêsu cuộc lưới cá kỳ diệu
Việc kêu gọi các môn đệ tiên khởi
Lc 5:1-11
1.
Lời nguyện mở đầu
Lạy
Cha, giờ đây Lời của Cha đã đến! Nó đã xuất hiện như mặt trời sau đêm tăm
tối, trống vắng và cô quạnh. Do đó, khi Lời Chúa không hiện diện, con
luôn biết. Xin hãy ban cho con làn gió biển nhẹ nhàng của Chúa Thánh Thần
và xin hãy dẫn dắt, đi với con hướng về Đức Kitô, Lời hằng sống của Chúa mà con
ước ao lắng nghe. Con sẽ không rời khỏi bờ biển này, nơi Người giảng dạy
và nói chuyện, mà con sẽ ở đây cho đến khi nào Người đem con đi với Người.
Sau đó, con sẽ đi theo Người đến bất cứ nơi nào Người đưa con đi.
2.
Bài Đọc
a)
Đặt bài Tin Mừng trong bối cảnh của nó:
Đoạn
Tin Mừng này, tràn đầy với xúc cảm thần học, tại ngay tâm điểm của cuộc hành
trình đức tin và sự gặp gỡ với Đức Giêsu, Đấng dẫn dắt chúng ta từ bị tật điếc
trở lại với có khả năng thính giác, từ căn bệnh tê liệt nhất đến việc chữa lành
cứu độ để chúng ta có thể giúp đỡ anh chị em chúng ta cùng tái sinh với chúng
ta. Chúa Giêsu đã bắt đầu cuộc rao giảng của mình trong hội đường tại
Nagiarét, đem ý nghĩa và ánh sáng soi đến những lời trong sách Ngũ Thư
(4:16). Người đã chiến thắng tội lỗi (4:31-37) và bệnh tật (4:38-41), Người
đã xua đuổi những điều ấy khỏi trái tim loài người và loan báo quyền lực thiêng
liêng đã sai Người đến với chúng ta và bằng những gì Người thay đổi, đến được
khắp mọi ngõ ngách của trái đất. Tại điểm này, chúng ta nghe thấy câu trả
lời chính là sự khởi đầu của những gì tiếp theo sau, đó là, trung thành với đức
tin. Tại thời điểm này, Giáo Hội và dân riêng mới được khai sinh, những
người có thể nghe thấy và trả lời với câu xin vâng.
b)
Phần phân đoạn văn bản để trợ giúp cho bài đọc:
Lc
5:1-3: Chúa
Giêsu bên bờ hồ Giênêsarét và trước mặt Người là đám đông dân chúng, mong muốn
lắng nghe Lời Chúa. Người xuống một chiếc thuyền và đẩy ra khỏi bờ một
chút. Như thày dạy và người hướng dẫn, Chúa ngồi trên nước và dạy bảo họ,
và từ đó người ban ơn cứu độ cho những ai lắng nghe và đón nhận Lời Chúa.
Lc
5:4-6: Chúa Giêsu
bảo một số người đi thả lưới và ông Phêrô tin tưởng Người, tin vào Lời của Thầy.
Trong đức tin, ông chèo thuyền ra chỗ nước sâu và thả lưới. Bởi vì đức
tin của ông, ông đã bắt được rất nhiều cá, đó là phép lạ.
Lc
5:7: Gặp gỡ Đức
Giêsu không bao giờ là chuyện bí mật. Cuộc gặp gỡ luôn dẫn đến việc thông
tri, chia sẻ. Thật vậy, món quà quá to lớn và không thể giữ riêng cho một
người. Ông Phêrô phải gọi các bạn đồng nghiệp ở thuyền bên cạnh đến và
món quà được tăng gấp đôi và phát triển liên tục.
Lc
5:8-11: Phêrô sụp
lạy dưới chân Chúa Giêsu, ngưỡng mộ Người và nhận ra tội lỗi của mình, sự hư
không của mình, nhưng Chúa Giêsu bảo ông bằng với cùng uy quyền mà rất nhiều biển
cả đã vâng phục lời Người trong suốt Kinh Thánh: “Đừng sợ!” Thiên
Chúa tỏ mình ra và trở thành bạn đồng hành của loài người. Phêrô nhận
lãnh sứ vụ chinh phục người ta, các anh chị em của ông, từ các vùng biển của thế
gian và của tội lỗi, cũng giống như ông đã được chinh phục. Ông bỏ thuyền,
bỏ lưới, bỏ cá và đi theo Chúa Giêsu, cùng với các bạn của ông.
c)
Tin Mừng:
1 Khi ấy, dân chúng chen nhau lại gần Đức
Giêsu để nghe lời Thiên Chúa, lúc đó Người đứng ở bờ hồ Giênêsarét. 2 Người
trông thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ; những người đánh cá đã ra khỏi thuyền
và họ đang giặt lưới. 3 Người xuống một chiếc thuyền, thuyền
đó của ông Simon, và Người xin ông đưa ra khỏi bờ một chút. Rồi Người ngồi trên
thuyền, giảng dạy dân chúng. 4 Vừa giảng xong, Người bảo
ông Simon rằng: "Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, và thả lưới bắt
cá". 5 Ông Simon thưa Người rằng: "Thưa Thầy,
chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết; nhưng vì lời Thầy, con sẽ
thả lưới". 6 Các ông đã thả lưới và bắt được rất nhiều
cá; lưới các ông hầu như bị rách. 7 Bấy giờ các ông làm hiệu
cho các bạn đồng nghiệp ở thuyền bên cạnh đến giúp đỡ các ông. Những người này
tới, họ đổ cá đầy hai chiếc thuyền, đến nỗi những thuyền chở nặng gần chìm.
8 Thấy thế, ông Simon sụp lạy dưới chân
Chúa Giêsu và thưa Người rằng: "Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì
con là người tội lỗi". 9 Ông kinh ngạc và tất cả mọi
người ở đó với ông cũng kinh ngạc trước mẻ cá mà các ông vừa mới bắt được; 10 cả
ông Giacôbê và Gioan, con ông Giêbêđê, bạn đồng nghiệp với ông Simon cũng thế.
Nhưng Chúa Giêsu phán bảo ông Simon rằng: "Đừng sợ hãi: từ đây con sẽ là kẻ
chinh phục người ta". 11 Bấy giờ các ông đưa thuyền
vào bờ, và đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người.
3.
Giây phút thinh lặng cầu nguyện:
Trong
giây phút thinh lặng và chỉ riêng mình tôi để tôi có thể ở lại cùng với Người,
tôi đi xa bờ một chút, vào vùng nước sâu và, phó thác vào Chúa, tôi thả lưới xuống
nước và chờ đợi...
4.
Một vài câu hỏi gợi ý:
Để
giúp chúng ta trong phần suy gẫm cá nhân.
a) “Người
ngồi xuống và giảng dạy dân chúng từ thuyền”. Chúa Giêsu bước xuống
thuyền, ngồi xuống ở giữa chúng ta, thậm chí Người còn chạm vào trái đất của
chúng ta và từ hành tinh nhỏ bé này, Người ban lời giảng dạy, Lời cứu độ của
Người. Chúa Giêsu ban cho tôi thời gian, không gian, hoàn toàn sẵn lòng để
gặp gỡ Người và biết Người, nhưng tôi có biết cách để dừng chân, ở lại, bén rễ
trong Người và trước mặt Người không?
b) “Người
xin ông đưa ra khỏi bờ một chút”. Lời yêu cầu của Chúa thì từ từ, thực
sự, sau lần xa bờ lần đầu tiên này, Người yêu cầu ông đưa thuyền ra chỗ nước
sâu. “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu!”: một lời mời được gửi đến mọi
người. Tôi có đức tin, sự tín thác và tin tưởng vào Người để thả lỏng những
băn khoăn của tôi không? Tôi có nhìn vào bản thân mình một cách chân
thành và nghiêm túc không? Kho tàng của cuộc đời tôi nằm ở đâu?
c) “Tôi
sẽ thả lưới.” Phêrô cho chúng ta một gương sáng tuyệt vời của niềm
tin vào Lời của Chúa Giêsu. Trong đoạn Tin Mừng này, động từ “thả lưới”
xuất hiện hai lần: lần thứ nhất nói về những tấm lưới và lần thứ hai nói
với chính Phêrô. Ý nghĩa thì rất rõ ràng: trước mặt Chúa, chúng ta
có thể thả lỏng toàn thể con người chúng ta. Chúng ta bỏ xuống, nhưng Người
thu nhặt, luôn luôn với một lòng trung thành tuyệt đối và không sai lầm.
Hôm nay, tôi có cảm thấy như muốn đem cuộc đời mình, y như thế này, và đặt nó
xuống dưới chân Chúa Giêsu, trong Người, để cho Người, một lần nữa, có thể nhặt
tôi lên, chữa lành và cứu rỗi tôi, làm cho tôi trở nên một con người mới không?
d) “Họ
làm hiệu cho các đồng nghiệp ở thuyền bên cạnh”. Một lần nữa, Phêrô
trở thành một người hướng dẫn trên cuộc hành trình của tôi và chỉ cho tôi làm
thế nào trở nên cởi mở với người khác, chia sẻ, bởi vì người ta không thể sống
cô lập và khép kin bên trong Giáo Hội. Chúng ta được sai đi: “Hãy
đi gặp anh em Thầy và báo cho họ biết” (Ga 20:17). Liệu tôi có
thể chèo thuyền của tôi đến gần thuyền của những người khác không? Tôi có
thể chia sẻ với anh chị em mình món quà và sự phong phú mà Chúa đã ban cho tôi
giữ hộ không?
5.
Chìa khóa dẫn đến bài đọc
v Biển cả và chủ đề cuộc
xuất hành:
Chúa
Giêsu đang đứng bên bờ biển. Người đứng trên thủy triều đen tối, đe dọa
và vô tri của biển cả và cuộc sống. Người đứng trước đám đông dân chúng
đang tụ tập, sẵn lòng lắng nghe và sẵn sàng lên đường cho cuộc hành trình, Người
là vị mục tử tốt lành với cây trượng bằng Lời của Người. Người muốn đưa
chúng ta băng qua các biển hồ và đại dương của thế gian này, trên cuộc hành
trình của sự cứu rỗi, đem chúng ta đến trước mặt Người, như đã xảy ra ở Biển Đỏ
(Xh 14:21-23) và bên bờ sông Giođan (Ga 3:14-17). Ngay cả biển cát trong
sa mạc cũng bị khắc phục bởi quyền năng của Lời Người và mở ra, trở nên một khu
vườn, lối đi và bằng phẳng (Is 43:16-21) cho những ai quyết định đi trên cuộc
hành trình trở về với Thiên Chúa và để cho Người hướng dẫn họ. Trong những
câu này của đoạn Tin Mừng, một lần nữa Chúa chuẩn bị cho chúng ta một phép lạ
vĩ đại của cuộc xuất hành, của việc thoát ra khỏi bóng tối của cái chết, nhờ
vào sự cứu chuộc để đến đồng cỏ xanh ngát của tình bạn với Người và lắng nghe
tiếng Người. Tất cả đã sẵn sàng: tên của chúng ta đã được gọi với
tình yêu vô biên của Đấng chăn chiên tốt lành, Đấng biết chúng ta từ muôn thuở
và hướng dẫn chúng ta đến muôn đời, sẽ không bao giờ để cho chúng rời khỏi tay
Người.
v Lắng
nghe trong đức tin dẫn đến sự vâng phục:
Đoạn
văn này trích từ Tin Mừng Luca là lần thứ hai liên quan đến cuộc hành trình vinh
quang mà Chúa Giêsu trình bày cho chúng ta. Đám đông dân chúng vây chung
quanh Đức Giêsu, thúc giục bởi lòng ước muốn được “nghe thấy Lời Chúa”;
đây là câu trả lời cho lời mời gọi liên tục của Chúa Cha, mà chúng ta thấy khắp
trong Kinh Thánh: “Nghe đây, hỡi Israel!” (Đnl 6:4), hay
là “Ôi dân Ta nếu mà đã chịu nghe lời Ta!” (Tv 81:14).
Như thể là đám đông đang nói: “Vâng, tôi sẽ lắng nghe điều Thiên
Chúa phán” (Tv 85:9). Tuy nhiên, hình thức lắng nghe được đề cập
đến và được đề nghị là sự lắng nghe hoàn toàn, không phải là sự lắng nghe hời hợt;
nó là sự lắng nghe sống động và cho đi sự sống, không phải sự chết; nó là sự lắng
nghe của đức tin, không phải của sự nghi ngờ và cứng lòng. Nó là sự lắng
nghe và nói: “Xin vâng, lạy Chúa, vì lời Chúa mà con sẽ thả lưới”.
Lời kêu gọi được nói với chúng ta bây giờ là lời kêu gọi đến với đức tin, đến
lòng tín thác nơi Người và trong mỗi lời phán ra từ môi miệng Người, chắc chắn
rằng bất cứ điều gì Người nói sẽ trở thành sự thật. Như Thiên Chúa đã nói
với ông Abraham: “Nào có điều gì kỳ diệu vượt sức Đức Chúa
không?” (St 18:14) hay nói với tiên tri Giêrêmia: “Đối với
Ta, hỏi có điều gì là không thể làm được chăng?” (Gr 32:27); cũng như
với ông Giacaria 8:6. Hay là như đã được nói với Đức Maria: “Đối
với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được” (Lc 1:37) và bà đã
đáp lại: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho
tôi như lời sứ thần nói”. Đó là điểm mà chúng ta phải đạt được; như Đức
Maria, như ông Phêrô. Chúng ta không thể chỉ là người lắng nghe, nếu
không, chúng ta sẽ lừa dối chính mình, như thánh Giacôbê đã nói (1:19-25);
chúng ta sẽ tiếp tục bị lừa dối bởi sự lãng quên và chúng ta sẽ lạc mất.
Lời Chúa phải được thực hiện, được đem ra thi hành, được làm cho đến
cùng. Điều cần hiểu rõ là sự hủy hoại của người nghe Lời Chúa nhưng lại
không đem ra thực hành; chúng ta phải đào cho sâu và xây nền móng nhà trên đá,
có nghĩa là, đức tin trong sự thực hành (xem Lc 6:46-49).
v Thả
lưới cá là sứ vụ của Giáo Hội:
Lòng
trung thành lắng nghe và đức tin dẫn đến sứ vụ, có nghĩa là, để tham gia vào xã
hội mà Chúa Giêsu thành lập cho việc phát triển Nước Trời. Trong đoạn Tin
Mừng này, có vẻ như là Luca muốn trình bày về Giáo Hội sống trong kinh nghiệm
thời kỳ hậu phục sinh của cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu đã sống lại. Trong
thực tế, chúng ta lưu ý rằng nhiều ám chỉ về đoạn văn này trong Tin Mừng Ga
21:1-8. Chúa Giêsu chọn một chiếc thuyền và chọn ông Phêrô, và từ chiếc
thuyền, Người kêu gọi các đàn ông và phụ nữ, các con trai, con gái tiếp tục sứ
vụ của Người. Chúng ta lưu ý rằng động từ “đẩy thuyền ra chỗ nước
sâu” ở thể số ít, hàm ý rằng ông Phêrô là người được giao nhiệm vụ hướng
dẫn, nhưng hành động lưới cá lại ở thể số nhiều: “hãy thả lưới xuống”,
nói đến tất cả những ai muốn tham gia và tuân hành trong sứ vụ. Sứ vụ và
công việc chung này của tất cả mọi người thì đẹp đẽ và sáng ngời, nó là niềm
hân hoan! Đó là sứ vụ tông đồ, bắt đầu ngay từ bây giờ, trong sự vâng phục
Lời Chúa và sẽ đạt được đến nơi sâu xa, thậm chí đến tận cùng trái đất (xem Mt
28:19; Cv 1:8; Mc 16:15; 13:10; Lc 24:45-48).
Thật
là thú vị khi lưu ý đến từ ngữ mà Luca dùng để chỉ ra sứ vụ được Chúa Giêsu
trao cho Phêrô, và cho tất cả chúng ta, khi Người nói: “Đừng sợ
hãi, từ nay con sẽ là kẻ lưới người ta”. Ở đây chúng ta thấy từ ngữ
được dùng trong Tin Mừng Mátthêu 4:18 trở đi, và trong Máccô 1:16 hoặc thậm chí
trong đoạn Tin Mừng này ở câu 2, không đơn giản chỉ là lưới cá; ở
đây chúng ta thấy có một chữ mới, chỉ xuất hiện có hai lần trong toàn bộ Tân Ước
và bắt nguồn từ động từ “nắm bắt”, trong ý nghĩa “bắt sống
và giữ cho sống sót”. Thật vậy, việc lưới người của Chúa, thả lưới xuống
biển của trần gian để ban cho người ta sự Sống, để tách rời họ khỏi vực thẳm và
đem họ trở lại với cuộc sống đích thực. Phêrô và những người khác, chúng
ta và các bạn thuyền chài của chúng ta trong thế giới này, có thể tiếp tục, nếu
chúng ta muốn, bất cứ nơi nào chúng ta đến, sứ vụ tuyệt vời của Người được sai
đi bởi Chúa Cha “để tìm và cứu những gì đã mất” (Lc
19:10).
6.
Cầu Nguyện với Thánh Vịnh 66
Bài
thánh ca chúc tụng Chúa
Đấng
đã mở tâm hồn chúng ta với đức tin.
Đáp
ca: Dũng lực
tôi và bài ca của tôi là Chúa; Người đã cứu chuộc tôi!
Cả
trái đất, hãy tung hô Thiên Chúa,
đàn
hát lên mừng Danh Thánh rạng ngời,
nào dâng lời ca tụng tôn vinh!
nào dâng lời ca tụng tôn vinh!
Hãy
thưa cùng Thiên Chúa:
"Khủng khiếp thay, sự nghiệp của Ngài!
Trước thần lực uy hùng, địch thù khúm núm.
"Khủng khiếp thay, sự nghiệp của Ngài!
Trước thần lực uy hùng, địch thù khúm núm.
Toàn
trái đất phải quỳ lạy tôn thờ,
và đàn ca mừng Chúa, đàn ca mừng Thánh Danh."
và đàn ca mừng Chúa, đàn ca mừng Thánh Danh."
Đến
mà xem công trình của Thiên Chúa:
hành động của Người đối với phàm nhân
thật đáng kinh đáng sợ!
hành động của Người đối với phàm nhân
thật đáng kinh đáng sợ!
Chúa
làm cho biển khơi hoá đất liền,
và dân Người đi bộ qua sông;
việc Người làm đó khiến ta hoan hỷ.
và dân Người đi bộ qua sông;
việc Người làm đó khiến ta hoan hỷ.
Nào
chúc tụng Chúa Trời chúng ta, muôn dân hỡi,
trổi vang lên lời tán dương Người,
trổi vang lên lời tán dương Người,
Người
là Đấng bảo toàn mạng sống
và giữ gìn ta khỏi lỡ bước sa chân.
và giữ gìn ta khỏi lỡ bước sa chân.
Vâng
lạy Chúa, Ngài đã từng thử thách,
luyện chúng con như luyện bạc trong lò,
luyện chúng con như luyện bạc trong lò,
đã để
cho rơi vào cạm bẫy,
gánh nặng nề chồng chất cả trên vai,
gánh nặng nề chồng chất cả trên vai,
mặc
thiên hạ cỡi lên đầu lên cổ.
Cơn nước lửa, chúng con từng gặp bao lần,
nhưng Ngài đã cứu thoát, đem ra chỗ thảnh thơi.
Cơn nước lửa, chúng con từng gặp bao lần,
nhưng Ngài đã cứu thoát, đem ra chỗ thảnh thơi.
Tất
cả những ai kính sợ Chúa Trời,
đến mà nghe tôi kể việc Chúa đã làm để giúp tôi.
đến mà nghe tôi kể việc Chúa đã làm để giúp tôi.
Vừa mở
miệng kêu lên cùng Chúa,
tấc lưỡi tán dương, tôi đã sẵn sàng.
tấc lưỡi tán dương, tôi đã sẵn sàng.
Điều
gian ác, nếu lòng này ấp ủ,
chắc hẳn là Chúa chẳng nghe đâu.
chắc hẳn là Chúa chẳng nghe đâu.
Thế
mà Thiên Chúa đã nghe rồi, để tâm đến lời tôi cầu nguyện.
Xin
chúc tụng Thiên Chúa
đã chẳng bác lời thỉnh nguyện tôi dâng,
lại cũng không dứt nghĩa đoạn tình.
đã chẳng bác lời thỉnh nguyện tôi dâng,
lại cũng không dứt nghĩa đoạn tình.
7.
Lời Nguyện Kết
Lạy
Chúa, Chúa đã mở ra biển cả và đã đến với con; Chúa phân rẽ ban đêm và bắt đầu
một ngày mới trong đời con! Chúa đã nói Lời Chúa với con và làm con xúc động;
Chúa đã khiến con xuống thuyền với Chúa và mang con ra chỗ nước sâu. Lạy
Chúa, Chúa đã làm những việc tuyệt vời! Con xưng tụng Chúa, con chúc tụng
và tạ ơn Người, trong Lời Chúa, trong Đức Giêsu, Con Chúa và trong Chúa Thánh
Thần. Người luôn đem con ra chỗ nước sâu với Chúa, trong Chúa và Chúa
trong con, để con có thể thả xuống nhiều lưới của yêu thương, của tình bằng hữu,
chia sẻ và tìm kiến thánh nhan Chúa và Nước Chúa trên trái đất này. Lạy
Chúa, con biết con là kẻ tội lỗi! Nhưng cũng vì điều này, con xin cảm tạ
Chúa, vì Chúa đã không đến để kêu gọi những người công chính mà những kẻ tội lỗi;
con nghe thấy tiếng Chúa và con đi theo Người. Lạy Cha, này con đây, con
xin bỏ lại tất cả mọi thứ và đi theo Người…



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét