11/02/2019
Thứ Hai tuần 5 thường niên
Đức Mẹ Lộ Đức.
Ngày Quốc Tế các bệnh nhân.
* Năm 1858, Đức
Trinh Nữ Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội hiện ra với chị Bécnađét Xubiru ở hang
Maxabien gần Lộ Đức. Qua người thôn nữ khiêm hạ này, Đức Maria kêu gọi những
người tội lỗi ăn năn sám hối. Biến cố này đã khơi dậy lòng nhiệt thành cầu nguyện
và sống bác ái, nhất là công tác phục vụ các bệnh nhân và người nghèo.
Các tín hữu đến cầu
khẩn Đức Mẹ đã nhận thấy Người là hình ảnh của Hội Thánh ngày mai, hình ảnh
tiên báo thành Giêrusalem mới luôn mở rộng đón nhận mọi dân tộc.
BÀI ĐỌC I: St 1, 1-19
"Thiên Chúa
phán: và xảy ra như vậy".
Trích sách Sáng Thế.
Từ nguyên thuỷ Thiên
Chúa đã tạo thành trời đất. Đất còn hoang vu trống rỗng, tối tăm bao trùm vực
thẳm, và Thần trí Thiên Chúa bay sà trên mặt nước.
Thiên Chúa phán:
"Hãy có ánh sáng". Và có ánh sáng. Thiên Chúa thấy ánh sáng tốt đẹp,
Người phân rẽ ánh sáng khỏi tối tăm. Thiên Chúa gọi ánh sáng là ngày, tối tăm
là đêm. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ nhất.
Thiên Chúa phán:
"Hãy có một vòm trời ở giữa nước, phân rẽ nước với nước", và Thiên
Chúa làm nên vòm trời, và phân rẽ nước phía trên vòm trời với nước dưới vòm trời.
Và xảy ra như vậy. Thiên Chúa gọi vòm đó là trời. Qua một buổi chiều và một buổi
sáng: đó là ngày thứ hai.
Thiên Chúa phán:
"Nước dưới trời hãy tụ tại một nơi, để lộ ra chỗ khô cạn. Và đã xảy ra như
vậy. Thiên Chúa gọi chỗ khô cạn là đất, và Người gọi khối nước là biển. Thiên
Chúa thấy tốt đẹp. Và Thiên Chúa phán: "Đất hãy trổ sinh thảo mộc xanh
tươi mang hạt giống, và cây ăn trái phát sinh trái theo giống nó, và trong trái
có hạt giống, trên mặt đất. Và đã xảy ra như vậy. Tức thì đất sản xuất thảo mộc
xanh tươi mang hạt theo giống nó, và cây phát sinh trái trong có hạt tuỳ theo
loại nó. Và Thiên Chúa thấy nó tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó
là ngày thứ ba.
Thiên Chúa còn phán:
"Hãy có những vật sáng trên vòm trời và hãy phân chia ngày và đêm, và trở
thành dấu chỉ thời gian, ngày và năm tháng, để soi sáng trên vòm trời và giãi
sáng mặt đất". Và đã xảy ra như vậy. Thiên Chúa đã làm nên hai vầng sáng lớn:
Vầng sáng lớn hơn làm chủ ban ngày, và vầng sáng nhỏ hơn làm chủ ban đêm; và
Ngài cũng làm nên các tinh tú. Thiên Chúa đặt chúng trên vòm trời để soi sáng
trên mặt đất, và làm chủ ngày đêm, và phân chia ánh sáng với tối tăm. Thiên
Chúa thấy tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ
tư. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 103, 1-2a. 5-6. 10 và 12. 24 và 35c
Đáp: Nguyện cho Chúa hân hoan vì công cuộc của Chúa (c. 31b).
Xướng: 1) Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa. Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, Ngài rất ư vĩ đại! Ngài mặc lấy oai nghiêm huy hoàng, ánh sáng choàng thân như mang áo khoác. - Đáp.
Xướng: 1) Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa. Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, Ngài rất ư vĩ đại! Ngài mặc lấy oai nghiêm huy hoàng, ánh sáng choàng thân như mang áo khoác. - Đáp.
2) Ngài dựng
vững địa cầu trên nền tảng, cho tới muôn đời nó chẳng lung lay. Ngài dùng biển
che phủ nó như áo che thân, trên ngọn núi non muôn ngàn nước đọng.
- Đáp.
3) Ngài lệnh
cho mạch nước tràn ra thành suối, chúng chảy rì rào giữa miền non núi. Bên cạnh
chúng, chim trời cư ngụ, từ trong ngành cây vang ra tiếng
hót. - Đáp.
4) Lạy
Chúa, thực nhiều thay công cuộc của Ngài! Ngài đã tạo thành vạn vật cách khôn
ngoan, địa cầu đầy dẫy loài thụ tạo của Ngài. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng
Chúa. - Đáp.
ALLELUIA: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với
Cha mà không qua Thầy". - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mc 6, 53-56
"Tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và
các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên
khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và
nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó. Bất
cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các
nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả
những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Chấp nhận bị quấy rầy
Tin Mừng hôm nay là một bản khái quát những hoạt động của Chúa Giêsu làm cho con người, những hoạt động này vừa nhiều vừa đa dạng, đến mức làm cho người ta có cảm tưởng Chúa Giêsu là một lương y đa khoa.
Nhìn vào cách thức hành động của Chúa Giêsu, con người thời nay có thể cho rằng Ngài làm việc thiếu khoa học. Dường như Chúa Giêsu không lên kế hoạch làm việc cho từng ngày, ngày nào của Ngài cũng chỉ theo một chương trình duy nhất, là rao giảng Tin Mừng và làm cho Nước Trời hiện diện cụ thể trong đời sống con người. Ðối tượng phục vụ của Ngài là người nghèo đủ loại, và nhu cầu của người nghèo lại cấp bách đến độ không thể dời lui dời tới hoặc giới hạn vào một số giờ nhất định. Sống với người nghèo và cho người nghèo là chấp nhận bị quấy rầy: quấy rầy vì những vấn đề của họ thật cấp thiết nhưng lại không dễ giải quyết, quấy rầy vì họ luôn ở cạnh chúng ta mà chúng ta không được phép quên đi.
Giáo Hội hôm nay muốn chọn người nghèo làm đối tượng ưu tiên để phục vụ như Chúa Giêsu ngày xưa đã làm, thì Giáo Hội cũng không thể quên sự quấy rầy của người nghèo và các vấn đề liên quan đến người nghèo. Nếu Giáo Hội có phải phân nhiệm cho ủy ban này, ủy ban khi lo từng vấn đề, nếu Giáo Hội có phải lên thời khóa biểu hằng ngày, thì tất cả chỉ vì muốn phục vụ người nghèo cho có kết quả hơn, chứ không phải để giảm bớt hoặc thoái thác công việc.
Chúa đã không phục vụ con người theo kiểu trưởng giả, gián tiếp, nhưng đã dấn thân phục vụ tất cả mọi người bất cứ giờ phút nào. Xin cho Giáo Hội và mỗi người chúng ta đừng phục vụ người nghèo trên môi miệng, trên giấy tờ hoặc trong tư duy, nhưng là phục vụ trong hành động cụ thể và mau mắn.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Tin Mừng hôm nay là một bản khái quát những hoạt động của Chúa Giêsu làm cho con người, những hoạt động này vừa nhiều vừa đa dạng, đến mức làm cho người ta có cảm tưởng Chúa Giêsu là một lương y đa khoa.
Nhìn vào cách thức hành động của Chúa Giêsu, con người thời nay có thể cho rằng Ngài làm việc thiếu khoa học. Dường như Chúa Giêsu không lên kế hoạch làm việc cho từng ngày, ngày nào của Ngài cũng chỉ theo một chương trình duy nhất, là rao giảng Tin Mừng và làm cho Nước Trời hiện diện cụ thể trong đời sống con người. Ðối tượng phục vụ của Ngài là người nghèo đủ loại, và nhu cầu của người nghèo lại cấp bách đến độ không thể dời lui dời tới hoặc giới hạn vào một số giờ nhất định. Sống với người nghèo và cho người nghèo là chấp nhận bị quấy rầy: quấy rầy vì những vấn đề của họ thật cấp thiết nhưng lại không dễ giải quyết, quấy rầy vì họ luôn ở cạnh chúng ta mà chúng ta không được phép quên đi.
Giáo Hội hôm nay muốn chọn người nghèo làm đối tượng ưu tiên để phục vụ như Chúa Giêsu ngày xưa đã làm, thì Giáo Hội cũng không thể quên sự quấy rầy của người nghèo và các vấn đề liên quan đến người nghèo. Nếu Giáo Hội có phải phân nhiệm cho ủy ban này, ủy ban khi lo từng vấn đề, nếu Giáo Hội có phải lên thời khóa biểu hằng ngày, thì tất cả chỉ vì muốn phục vụ người nghèo cho có kết quả hơn, chứ không phải để giảm bớt hoặc thoái thác công việc.
Chúa đã không phục vụ con người theo kiểu trưởng giả, gián tiếp, nhưng đã dấn thân phục vụ tất cả mọi người bất cứ giờ phút nào. Xin cho Giáo Hội và mỗi người chúng ta đừng phục vụ người nghèo trên môi miệng, trên giấy tờ hoặc trong tư duy, nhưng là phục vụ trong hành động cụ thể và mau mắn.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
THứ Hai Tuần V thường niên năm lẻ
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ : Con người phải biết ơn tác giả của sự sống
Trong thế giới con người,
chúng ta thường thấy có 2 hạng người tiêu biểu: một hạng người chịu để tâm
nghiên cứu để tìm ra sự thật, nguồn gốc, và căn nguyên mọi loài như: “Tôi đã
tìm thấy Thiên Chúa trong vũ trụ.” Hay “Tôi đã tìm thấy Thiên Chúa nơi phòng
thí nghiệm.” Ngược lại, có những người lười biếng, không chịu học hỏi lịch sử,
và truy tầm nguồn gốc và căn nguyên của mọi loài; lại còn có thái độ tự tôn,
kiêu ngạo, và nghĩ mình có thể làm mọi sự; chẳng hạn lời tuyên bố của triết gia
hiện sinh F. Nietzsche “Tôi đã giết chết Thiên Chúa!” hay lời phê phán của K.
Marx, ông tổ cộng sản, về niềm tin vào Thiên Chúa: “Tôn giáo là thuốc phiện mê
ngủ con người.”
Nếu con người chịu khó
học hỏi lịch sử và tìm về nguồn cội, con người sẽ khám phá ra trái đất con người
đang sống chỉ là một hành tinh nhỏ và mỏng giòn của vũ trụ, chứ không phải là
trung tâm điểm hay cái rốn của vũ trụ như nhiều người lầm tưởng. Trái đất tự nó
không thể sống một mình, nhưng tùy thuộc vào các hành tinh chung quanh; nhất là
2 hành tinh lớn mặt trời và mặt trăng. Nhận ra thân phận yếu đuối của mình sẽ
giúp con người khiêm nhường hơn, biết ơn, và trông cậy vào sự khôn ngoan, uy
quyền, và sức mạnh của Đấng Sáng Tạo.
Hai Bài Đọc hôm nay
nói lên sự tương phản giữa Đấng Sáng Tạo uy quyền và con người yếu đuối bệnh tật.
Trong Bài Đọc I, năm lẻ, tác-giả Sách Sáng Thế Ký, dù không có một dụng cụ
nghiên cứu thiên văn nào, cả hàng mấy ngàn năm trước đây, đã biết dùng trí óc
lý luận của mình, nhận ra uy quyền sáng tạo của Thiên Chúa trong vũ trụ. Trong
Bài Đọc I, năm chẵn, vua Solomon khánh thành Đền Thờ và cho rước Hòm Bia Thiên
Chúa vào nơi Cực Thánh trong Đền Thờ. Thiên Chúa cho vua và dân chúng biết sự
hiện diện của Ngài với dân bằng đám mây dày đặc.
Trong Phúc Âm, Thiên
Chúa, tác giả của sự sống, cũng là người chữa lành mọi tật bệnh cho con người.
Điều kiện để được chữa bệnh: con người phải nhận ra tình trạng bệnh tật của
mình và đến với Thiên Chúa để được chữa lành.
I. KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I (năm lẻ): Thiên Chúa tạo dựng trời đất.
Điều đầu tiên chúng ta
cần chú ý khi đọc trình thuật tạo dựng: Đây không phải là thứ tự những gì Thiên
Chúa làm; nhưng là một tường thuật về công cuộc tạo dựng theo con mắt đức tin,
dưới sự linh hứng của Thánh Thần. Tác-giả quan tâm tới ai là người sáng tạo, chứ
không quan tâm đến cách thức chi tiết phải làm sao. Tác giả quan tâm đến sự thật
đặt căn bản trên những sự kiện lịch sử, chứ không tới thứ tự lịch sử của những
biến cố. Tác giả quan tâm đến sự cứu độ hơn là thần học về việc tạo dựng. Tác
giả tường thuật công trình sáng tạo theo sự hiểu biết và suy tư của con người
thời đó, khi chưa có những kiến thức khoa học về sự vận chuyển trong trời đất.
1.1/ Ngày thứ nhất, Thiên
Chúa tạo dựng ánh sáng và phân rẽ ánh sáng khỏi bóng tối: Ngay từ khởi thủy, chỉ có một Thiên Chúa; khác hẳn với những
tôn giáo đa thần. Ánh sáng và bóng tối là do Thiên Chúa tạo dựng, cả hai đều ở
dưới uy quyền của Thiên Chúa, chứ không là 2 thần khác nhau. Uy quyền của Thiên
Chúa trên ánh sáng và bóng tối được diễn tả bằng việc Chúa muốn và phán và sự vật
liền có, và Chúa gọi là sự vật liền được gọi. Theo tâm thức của người Do-thái
xưa, người được đặt tên là người có toàn quyền trên sự việc. Theo sự suy luận của
tác giả, ánh sáng phải có trước khi làm các việc khác, nên Thiên Chúa tạo dựng
ánh sáng trước khi tạo dựng các sự vật khác.
1.2/ Ngày thứ hai, Thiên
Chúa tạo dựng bầu trời: Theo sự mô tả của
tác-giả ở trên, toàn thể địa cầu bao bọc bởi nước; do đó, địa cầu cần được phân
chia ranh giới hẳn hoi. Để làm điều này, Thiên Chúa chế tạo một cái vòm, và bầu
trời giống như hình một cái phễu lớn giổng ngược để phân rẽ nước phía trên và
nước phía dưới. Chỗ nước chảy xuống được khóa lại và mở ra khi muốn làm mưa.
1.3/ Ngày thứ ba, Thiên
Chúa phân tách đất liền ra khỏi biển và tạo dựng cây cỏ: Sau khi đã phân cách nước phía trên, Thiên Chúa phân cách
nước phía dưới khi Thiên Chúa phán: "Nước phía dưới trời phải tụ lại một
nơi, để chỗ cạn lộ ra." Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là "đất,"
khối nước tụ lại là "biển." Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
Chỗ nào có đất là có
cây cỏ mọc. Theo sự suy nghĩ của tác gỉa, đến lúc Thiên Chúa tạo dựng chúng nên
Ngài phán: "Đất phải sinh thảo mộc xanh tươi, cỏ mang hạt giống, và cây
trên mặt đất có trái, ra trái tuỳ theo loại, trong có hạt giống." Liền có
như vậy. Đất trổ sinh thảo mộc, cỏ mang hạt giống tuỳ theo loại, và cây ra
trái, trong trái có hạt giống tuỳ theo loại. Điều cần chú ý là tiềm năng sự sống
và sự tái tạo đã có trong các hạt giống khi Thiên Chúa tạo dựng; và không bao
giờ cạn. Bao lâu còn đất, các hạt giống sẽ sinh hoa trái cho con người hưởng
dùng.
1.4/ Ngày thứ tư, Thiên
Chúa tạo dựng các hành tinh: mặt trời,
mặt trăng, và các ngôi sao.
Có lẽ tác giả phân biệt
2 thứ ánh sáng: ánh sáng của ngày thứ nhất là để nhìn, và ánh sáng đến từ mặt
trời. Có lẽ tác giả chưa đủ kiến thức để biết ánh sáng ban ngày đến từ mặt trời.
Thiên Chúa nghĩ: Để phân biệt ngày với đêm, cần có 2 nguồn sáng
khác nhau, nên Thiên Chúa phán: "Phải có những vầng sáng trên
vòm trời, để phân rẽ ngày với đêm, để làm dấu chỉ xác định các đại lễ, ngày và
năm. Đó sẽ là những vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất." Thiên
Chúa làm ra hai vầng sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển
ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển đêm; Người cũng làm ra các ngôi sao.
Thiên Chúa đặt các vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất, để điều khiển
ngày và đêm, và để phân rẽ ánh sáng với bóng tối.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu chữa lành con người.
2.1/ Bệnh tật đe dọa sự sống
con người: Tuy Thiên Chúa dựng nên mọi
sự đều tốt lành; nhưng những điều dữ luôn đe dọa con người, một trong những điều
dữ này là các bệnh tật. Bệnh tật có nhiều nguyên do, một trong những nguyên do
chính là sự ô nhiễm môi trường và tính vô trách nhiệm của con người.
2.2/ Con người nhận ra
tác giả của sự sống: Trình thuật kể:
“Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giêsu. Họ rảo khắp
vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới
đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài
đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người;
và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.” Hai điều kiện để được chữa lành bệnh:
(1) Nhận ra mình mắc bệnh, và (2) Chạy đến với Chúa Giêsu, tác giả của sự sống,
để được chữa lành.
II. ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mọi vật hiện hữu là
do Thiên Chúa tạo dựng. Tuy trình thuật của Sách Sáng Thế Ký không mô tả chi tiết
và lý do, nhưng đó là sự thật về nguồn gốc và căn nguyên của sự vật.
- Thiên Chúa là tác giả
của sự sống. Ngài tạo dựng mọi sự: nước, đất, ánh sáng, hạt giống … để bảo vệ sự
sống của muôn loài. Không phải ngẫu nhiên có sự sống như nhiều người lầm tưởng.
- Thiên Chúa không chỉ
tạo dựng, rồi để mặc cho các tạo vật muốn ra sao thì ra như một số người lầm tưởng;
nhưng Ngài luôn quan phòng điều khiển mọi sự sao cho hòa hợp và phát triển.
Ngài luôn hiện diện giữa con người để dạy dỗ, chữa lành, và bảo vệ.
- Quan sát thiên nhiên
và đọc trình thuật tạo dựng giúp con người đặt niềm tin nơi Thiên Chúa, Đấng
Sáng Tạo muôn loài muôn vật.
Lm. Anthony Đinh Minh Tiên, OP.
11/02/2019
THỨ HAI TUẦN 5 THƯỜNG NIÊN
Đức Mẹ Lộ Đức
Mc 6,53-56
Đức Mẹ Lộ Đức
Mc 6,53-56
TÌNH YÊU LÀ PHƯƠNG DƯỢC
“Người ta cũng đặt kẻ đau ốm ở ngoài chợ và xin Chúa Giê-su
cho họ được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được
khỏi.” (Mc 6,56)
Suy niệm: Ngày Quốc Tế Bệnh Nhân được
thánh giáo hoàng Gio-an Phao-lô II thiết lập liên kết với ngày lễ kính Đức Mẹ tại
Lộ Đức, nơi khách hành hương tuôn đến xin chữa bệnh và chứng kiến những phép lạ
chữa lành. Chính ngài cũng chứng nhân về những ơn lạ Thiên Chúa ban cho trong
những đau đớn thương tích của ngài. Kinh nghiệm được chữa lành như thế cũng là
kinh nghiệm về tình yêu của Thiên Chúa, bởi mọi sự chữa lành đều xuất phát từ
lòng thương xót của Thiên Chúa. Nói cách khác, lòng thương xót là phương dược
Thiên Chúa chữa lành mọi cơn đau đớn bệnh tật của con người. Bất cứ ai chạm đến
Chúa đều được khỏi. Niềm tin vững mạnh đó càng thôi thúc bệnh nhân mọi thời nài
xin Mẹ khẩn cầu Chúa thương chữa lành những ai đang đau đớn thể xác, tinh thần
và linh hồn, những người đang đối mặt với bệnh tật. Tình yêu của Chúa chữa lành
bệnh nhân, tình yêu của Mẹ khẩn nài cho bệnh nhân.
Mời Bạn: Thiên Chúa đặt bạn giữa
các bệnh nhân như những sứ giả tình yêu của Thiên Chúa. Nhiều người lầm tưởng
tình yêu là tình dục, là tiền bạc hay quà tặng. Tình yêu các bệnh nhân và nhân
loại cần đến là tình yêu chân thật. Họ cần nghe tình yêu, cần thấy tình yêu, cần
tình yêu chạm đến trái tim. Họ cần loại tình yêu như “món nợ” nhau mà thánh
Phao-lô nói đến (Rm 13,8).
Sống Lời Chúa: Đi thăm hay chăm sóc một bệnh
nhân như đang thăm và chăm sóc Chúa vậy.
Cầu nguyện: Xin Chúa cho mọi bệnh nhân gặp được niềm vui nơi Chúa.
(5 phút Lời Chúa)
Chạm đến thì được khỏi (11.2.2019
– Thứ Hai Tuần 5 TN)
Suy niệm:
Tiếng Việt có nhiều động
từ nói về xúc giác:
sờ, mó, đụng, chạm, rờ…
Xúc giác là một trong
năm ngũ quan.
Nhìn thấy, nghe thấy,
ngửi thấy, có khi vẫn chưa đủ.
Người ta còn muốn sờ
thấy, xem đằng mặt, bắt đằng tay.
Sờ là một cách kiểm chứng
đôi khi được coi là đáng tin hơn thấy.
Đức Giêsu phục sinh đã
nói với các môn đệ:
“Nhìn chân tay Thầy
coi, chính Thầy đây mà!
Cứ rờ xem, ma đâu có
xương thịt như anh em thấy Thầy có đây?” (Lc 24, 39).
Thánh Tôma xem ra
thích kiểm chứng bằng đụng chạm:
“…nếu tôi không đặt
ngón tay tôi vào lỗ đinh,
không đặt bàn tay tôi
vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).
Đức Giêsu phục sinh đã
chiều Tôma (Ga 20, 27).
Thiên Chúa đã chiều
nhân loại, khi cho Con Ngài làm người như ta,
nhờ đó chúng ta có thể
đụng chạm đến Thiên Chúa theo nghĩa đen.
Thánh Gioan đã reo lên
khi loan báo Tin Mừng này:
“Điều vẫn có ngay từ
lúc đầu, điều chúng tôi đã nghe,
Điều chúng tôi đã thấy
tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng,
và bàn tay chúng tôi
đã chạm đến, đó là Lời sự sống” (1 Ga 1, 1).
Bài Tin Mừng hôm nay
là một bản tóm lược dài về quyền năng của Đức Giêsu.
Quyền năng này được
thi thố qua việc chữa bệnh.
“Người ở đâu thì người
ta cáng bệnh nhân đến đó.
Người đi tới đâu…người
ta cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ công cộng” (cc. 55-56).
Dân chúng tin vào sức
mạnh xuất phát từ chính con người Đức Giêsu.
Ở đây không phải là
chuyện Ngài đụng chạm vào các bệnh nhân để chữa họ,
mà là các bệnh nhân
xin “ít là được chạm đến tua áo choàng của Người;
và “bất cứ ai chạm đến,
thì đều được khỏi” (c. 56).
Cái chạm của bệnh nhân
là cái chạm của lòng tin vào Đức Giêsu.
Nó giống với cái chạm
của người phụ nữ bị băng huyết (Mc 5, 28).
Không phải chỉ là chạm
bằng tay, mà bằng cả con người.
Nơi đáy lòng con người
vẫn có khát khao được đụng chạm đến Thiên Chúa,
cả nơi những người
không tin có Ngài hay bướng bỉnh như Tôma.
Truyền giáo là giúp
người ta thực hiện ước mơ chính đáng: chạm đến Thiên Chúa.
Nhà truyền giáo phải
là người đã có kinh nghiệm chạm đến Thiên Chúa.
Mong mỗi Kitô hữu trở
nên một nhà truyền giáo
nhờ đụng chạm đến Lời
Chúa và các Bí Tích mỗi ngày.
Cầu nguyện:
Con đã yêu Chúa quá
muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp
vừa cổ kính,
vừa luôn mới mẻ,
con đã yêu Chúa quá
muộn màng!
Bấy giờ Chúa ở
trong con
mà con thì ở ngoài,
con cứ chạy đi tìm
Chúa ở ngoài.
Con thật hư hỏng,
khi chạy theo các
thụ tạo xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ
Chúa ở với con
mà con lại không ở
với Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp
kia cứ giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện
hữu được là nhờ Chúa.
Chúa đã gọi con, đã
gọi to
và phá tan sự điếc
lác của con.
Chúa đã soi sáng
và xua đi sự mù lòa
của con.
Chúa đã tỏa hương
thơm ngát
để con được thưởng
thức,
và giờ đây hối hả
quay về với Chúa.
Con đã nếm thử Chúa
và giờ đây con đói
khát Người.
Chúa đã chạm đến
con,
nên giờ đây con
nóng lòng
chạy đi tìm an bình
nơi Chúa.
(Thánh Âu-Tinh)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
11 THÁNG HAI
Âm Nhạc Phản Ảnh Mối
Hòa Điệu Trong Tạo Vật
Âm nhạc là ngôn ngữ phổ
quát của mọi con người. Âm nhạc có thể khơi trào cảm xúc sâu xa, có thể truyền
đạt những tình cảm thanh cao, và có thể đánh thức mối đồng cảm đối với tâm tư của
người nghệ sĩ. Loài người cần đến âm nhạc, vì âm nhạc chuyển tải chính tinh thần
của người ta, nâng tâm hồn người ta lên cao, thăng hoa xúc cảm, và giúp người
ta hân hoan hướng nhìn về Thiên Chúa. Chúng ta có thể nói rằng – một cách nào
đó – con người trở thành ‘người’ hơn và trở thành ‘Kitôhữu’hơn nhờ âm nhạc.
Khẳng định những điều
nói trên, tôi cũng nghĩ đến những giá trị độc đáo khác mà âm nhạc cống hiến. Sự
hài hòa của giai điệu được tạo ra do sự kết hợp của các nốt nhạc; cũng thế, âm
nhạc nếu được trình tấu bởi một nhóm sẽ sản sinh ra tình liên đới, mối đồng cảm
và tình hữu nghị. Âm nhạc có thể được xem như một lời mời gọi người ta tham dự
vào một công cuộc cao quí chung – công cuộc ấy sẽ thăng hoa và củng cố tình cảm.
Những điều nói trên
càng được thấy rõ ràng hơn khi âm nhạc làm dâng trào niềm vui trong các dịp lễ
mừng của cộng đoàn. Nhờ âm nhạc, người ta cảm nghiệm được niềm phấn khởi hân
hoan, lòng sốt sắng cầu nguyện và nhiệt tâm dấn thân vào hành động. Quả thật,
âm nhạc có năng lực thúc đẩy người ta phục vụ Thiên Chúa và tha nhân.
Vì thế, trong tư cách
là một nghệ thuật, âm nhạc hướng lòng người ta chiêm ngắm vẻ đẹp vốn tuôn chảy
từ chính Thiên Chúa, và âm nhạc cũng là một lời mời gọi người ta cảm thụ sự hòa
điệu trong tạo vật. Uớc gì tất cả chúng ta biết dùng âm nhạc để ca ngợi Thiên
Chúa.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 11-02
St 1,1-19; Mc
6,53-56.
LỜI SUY NIỆM: “Người đi đến đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm
nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường, ngoài chợ, và xin Người cho họ
ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến đều được khỏi.”
Lòng thương xót của
Chúa Giêsu luôn luôn hướng về con người, và Chúa luôn rộng tay ban mọi ơn lành
phần hồn cũng như phần xác, cho tất cả những ai hướng về lòng thương xót của
Người. trông cậy vào Người; đặt trọn niềm tin vào Người, đều được nhận sự chữa
lành, và được ơn sám hối, để hoán cải đời sống của mình ngày càng tốt đẹp thánh
thiện hơn.
Lạy Chúa Giêsu. Xin
cho mọi thành viên trong gia đình chúng con sốt sắng siêng năng lần chuỗi lòng
thương xót của Chúa, để bản thân và toàn thế giới nhận được mọi phúc lành và sự
bình an của Chúa.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 11-02
ĐỨC MẸ LỘ ĐỨC
Lộ Đức (Lourdes) là một
tỉnh nhỏ khoảng 6000 dân nằm giữa thung lũng Pyrênê, gần suối Gave. Hôm ấy là
ngày 11 tháng 2 năm 1858. Trời lạnh lẽo. Vào buổi trưa, Bernadetta, cô gái 14
tuổi vui tươi, thiếu ăn và quê mùa cùng với mấy người bạn đi lượm củi khô ở bờ
suối Gave.
Bỗng một bà mặc đồ trắng
hiện ra với cô, trên một tảng đá bao quát cả hang Massabielle. Vừa sợ lại vừa
vui, cô lần chuỗi và không dám tới gần theo lời Bà mời.
Chẳng ai muốn tin cô. Bị rắc rối chính cha mẹ cô không muốn cho cô trở lại
hang đá nữa. Nhưng có một sức hấp dẫn lạ kỳ nào đó. Cô trở lại hang đá. Các cuộc
thị kiến vẫn tiếp diễn. Bà lạ nói chuyện và kêu gọi cầu nguyện, rước kiệu và
xây dựng một đền thờ tại đây.
Các bậc khôn ngoan chống đối. Dân chúng lại xúc động. Công an thẩm vấn Bernadetta. Cô bình thản trả lời và
không hề nao núng trước những lời đe dọa. Cô cũng không bị vướng mắc vào những
tiểu xảo của người thẩm vấn. Các nữ tu dạy học cũng bất bình. Nhưng Bernadetta
vẫn khiêm tốn lịch sự .
Ngày 25 tháng 2, một
đoàn người cảm kích theo cô sau khi cầu nguyện, Bernadetta đứng dậy, ngập ngừng
tiến tới gần hang đá rổi quì xuống. Theo lệnh bà lạ, cô cúi xuống lấy tay cào đất.
Một dòng nước vọt lên. Cứ 24 tiếng đồng hồ là có khỏang 120.000 lít nước chảy
ra.
Ông biện lý cho gọi
Bernadetta tới. Ông chế giễu, tranh luận và đe dọa cô nữa. Cuối cùng ông kết luận:
- Cô hứa với tôi là sẽ không tới hang đá nữa chứ ?
Nhưng Bernadetta bình
tĩnh trả lời cách rõ ràng. - Thưa ông, cháu không hứa như vậy.
Cha sở lo âu, Ngài cấm
các linh mục không được tới hang. Bernadetta tới gặp Ngài và nói: - Bà lạ nói:
Ta muốn gặp người ta rước kiệu tới đây.
Ngài liền quở trách và
gằn từng tiếng: - Con hãy nói với bà ấy rằng, đối với cha sở Lộ đức, phải nói
cho rõ rệt. Bà muốn những buổi rước kiệu và một nhà nguyện à ? Trước hết bà phải
cho biết tên là gì và làm một phép lạ đã chứ.
Làm xong nhiệm vụ,
Bernadetta bình thản ra về.
Đã có những phép lạ
nhãn tiền: một người thợ đẽo đá mù lòa đã thấy được ánh sáng, một phụ nữ bại
tay sáu năm nay bình phục, báo chí công kích dữ dội và cho rằng: đó chỉ là ảo
tưởng.
Nhưng dòng nước vẫn chảy
thành suối. Dân chúng vẫn lũ lượt kéo nhau tới, những kẻ hoài nghi phải chùn bước.
Một em bé hai tuổi bệnh hoạn đang hấp hối trước những cặp mắt thất vọng của cha
mẹ. Họ nghèo lắm, bà hàng xóm đã dọn sẵn cho một một cái quách. Người cha thở
dài: - Nó chết rồi.
Người mẹ chỗi dậy.
Không nói một lời bào, bà ôm đứa trẻ chạy thẳng ra hang đá, dìm nó vào trong
dòng nước giá lạnh. Dân chúng cho rằng bà đã điên lên vì buồn khổ. Tắm em bé trong 15 phút xong,
bà ẵm em về nhà. Sáng hôm sau, em hết bệnh. Ba bác sĩ đã chứng thực chuyện lạ
này.
Bernadetta vẫn giản dị vui tươi tự nhiên. Hàng ngày cô trở lại hang đá.
Ngày 25 tháng 3 cô quì cầu nguyện và khuôn mặt bỗng rỡ nên rạng rỡ. Rồi cô
quay lại nói với vài người có mặt: - Bà nói: Ta là Đấng Vô Nhiễm nguyên tội
Vài phút sau, lời Đức Trinh Nữ đã được truyền từ miệng người này sang người
khác. Đám đông cất cao lời cầu khẩn: - Lạy Đức Mẹ Maria chẳng hề mắc tội tổ
tông, xin cầu cho chúng con là kẻ chạy đến cùng Đức Mẹ.
Bernadetta hỏi một người chị bạn thân: - Vô nhiễm thai là gì nhỉ ?
Và cũng không bao giờ cô phát âm đúng chính xác từ ngữ này.
Luôn giữ mình khiêm tốn, Bernadetta đã ẩn mình trong một tu viện. Lúc 3 giờ
chiều ngày 16 tháng năm 1879, cô từ trần, được 36 tuổi.
Dòng nước ở hang Massablle vẫn chảy. Người ta lũ lượt tuôn đến cầu nguyện
và không biết bao nhiêu ơn lành Đức Mẹ đã ban cho các tâm hồn thiết tha cầu khẩn.
Đức Giáo hoàng Leo XIII cho phép mừng việc Đức Mẹ hiện ra tại Lộ đức, vào ngày
11 tháng 2, để ghi nhớ 18 lần mẹ đã hiện ra với Bernadetta, kể từ ngày 11 tháng
2 tới ngày 16 tháng 7 năm 1858.
Năm 1907, Đức Piô X cho phép toàn thể Giáo hội mừng lễ này. Cùng với Giáo hội,
chúng ta kính nhớ biến cố Đức Mẹ hiện ra tại Lộ Đức và đừng quên chạy đến Mẹ là
nguồn suối chảy tràn muôn ơn phúc.
(Daminhvn.com)
11 Tháng Hai
Ðức Mẹ Lộ Ðức
Buổi sáng ngày 11 tháng 2 năm 1858 tại Lộ Ðức, một thị trấn nhỏ nằm ở miền
Nam nước Pháp, trời lạnh như cắt. Cô Bernadette Soubirous cùng với hai người em
khác tự nguyện ra phía rừng cạnh bờ sông Gave để nhặt củi. Bernadette vừa lên
15 tuổi. Nhưng cô chưa biết đọc và biết viết. Cô vừa mới cắp sách đến trường của
các sơ được một thời gian ngắn để học tiếng Pháp, bởi vì trong miền cô đang ở,
mọi người đều nói một thứ thổ ngữ khác với tiếng Pháp. Hôm đó là ngày thứ năm,
cô được nghỉ học. Mặc dù bệnh suyễn đang hoành hành, nhưng nghĩ đến cảnh nghèo
túng của gia đình, nên Bernadette đã xin phép mẹ được đi nhặt củi.
Bình thường theo dọc bờ sông Gave, có rất nhiều cành cây khô. Nhưng suốt buổi
sáng thứ năm đó, dường như chị em của Bernadette không nhặt được bao nhiêu.
Bernadette mới lần mò tiến về một hang động gần đó mà dân làng có thói quen gọi
là Massabielle. Cô đang loay hoay với công việc nhặt củi, thì kìa từ trong
hang: một thiếu nữ cực kỳ diễm lệ xuất hiện. Theo lời mô tả của Bernadette, thì
người thiếu nữ chỉ trạc độ 16, 17 tuổi. Bernadette tưởng mình như đang mơ. Cô
bước thêm bước nữa. Người thiếu nữ cực kỳ diễm lệ đó chỉ mỉm cười.
Trong cơn xúc động bồi hồi, như một cái máy, Bernadette đã lôi tràng hạt từ
trong túi áo ra và cô bắt đầu đọc kinh Kính Mừng trong ngôn ngữ quen thuộc của
cô. Trong ánh sáng chan hòa giữa mùa đông vẫn còn lạnh đó, người thiếu nữ chỉ mỉm
cười. Khi Bernadette vừa lần xong chuỗi mân côi, người thiếu nữ làm dấu cho cô
tiến lại gần hơn. Nụ cười vẫn chưa tắt trên môi người thiếu nữ. Bernadette say
sưa ngắm nhìn và tiếp tục đọc kinh cho đến khi ánh sáng bao trùm người thiếu nữ
nhạt dần và tắt hẳn...
Ba ngày sau đó, sau khi đã có những tiếng xì xầm về hiện tượng lạ đó, bà mẹ
của Bernadette nghiêm cấm không cho con gái mình trở lại hang Massabielle nữa.
Nhưng do một sự thúc đẩy không thể cưỡng bách được, Bernadette đã trở lại chỗ
cũ cùng với mấy chị em của cô. Lần này, khi người thiếu nữ mặc áo trắng xuất hiện
Bernadette đã mạnh dạn hô lớn: "Nếu người đến từ Thiên Chúa, xin người hãy
ở lại". Người thiếu nữ mỉm cười gật đầu. Ðây là lần thứ hai người áo trắng
hiện ra với cô. Lần thứ ba cũng xảy ra như thế vào ngày 18 tháng 2 và liên tiếp
trong vòng 15 ngày, Bernadette đã được diễm phúc gặp Ðức Maria hiện ra và tỏ lộ
cho cô một danh tánh vô cùng kỳ lạ: "Ta là Ðấng Vô Nhiễm Nguyên Tội".
Từ nơi cô đang quỳ cầu nguyện mỗi khi Ðức Mẹ hiện ra, một dòng suối nhỏ đã
vọt lên có sức chữa trị mọi tật bệnh.
Ðó là nguồn gốc của hang Ðức Mẹ Lộ Ðức. Ngày nay, từng giờ từng phút, khách
hành hương từ khắp nơi trên thế giới tuôn đến để cầu nguyện và xin ơn. Ðến đó,
dù tin hay không tin, mọi người đều cảm thấy có một sức mạnh lạ lùng lôi kéo để
đốt lên một ngọn nến và quỳ gối cầu nguyện.
Hiện nay, khắp nơi trên thế giới, đều có những hang Lộ Ðức được thiết kế một
cách tương tự để nhắc nhớ biến cố này cũng như kêu gọi lòng tôn sùng Mẫu Tâm.
Nhưng có lẽ ai trong chúng ta cũng có một lần mơ ước đến tận nơi để cầu
nguyện. Mẹ Maria đã không hiện ra với tất cả mọi người. Phép lạ cũng không hiện
ra một cách tỏ tường với tất cả mọi người đến cầu khấn. Ðiều quan trọng không
phải là hành hương đến tận nơi Thánh, nhưng chính là sứ điệp mà Mẹ muốn nhắn gửi
với chúng ta qua những người được diễm phúc thấy Mẹ hiện ra. Sứ điệp đó vẫn
luôn luôn là hy sinh, là phục vụ và nhất là cầu nguyện.
(Lẽ Sống)








Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét