13/02/2019
Thứ Tư tuần 5 thường niên.
BÀI ĐỌC I: St 2, 4b-9.
15-17 (Hr 5-9. 15-17)
“Thiên Chúa đặt con người vào
vườn địa đàng”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong ngày Thiên Chúa
tạo dựng trời đất, thì chưa có bụi cây nào mọc ngoài đồng, không có một cây rau
cỏ nào nẩy mầm ngoài đồng ruộng, vì Chúa là Thiên Chúa chưa cho mưa rơi xuống đất,
và chưa có người để trồng trọt, nhưng lúc đó mạch nước từ đất vọt lên, tưới khắp
mặt đất. Vậy Thiên Chúa lấy bùn đất nắn thành con người, thổi sinh khí vào lỗi
mũi và con người trở thành một vật sống.
Thiên Chúa lập một vườn
tại Eđen về phía đông và đặt vào đó con người mà Ngài đã dựng nên. Thiên Chúa
cho từ đất mọc lên mọi thứ cây trông đẹp, ăn ngon, với cây sự sống ở giữa vườn,
và cây biết lành dữ.
Vậy Thiên Chúa đem con
người đặt vào vườn địa đàng, để họ trồng tỉa và coi sóc vườn. Và Thiên Chúa
truyền lệnh cho con người như sau: “Ngươi được ăn mọi thứ trái cây trong vườn,
nhưng chớ ăn trái cây biết lành dữ, vì ngày nào ngươi ăn nó, ngươi sẽ phải chết”.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 103, 1-2a.
27-28. 29bc-30
Đáp: Linh hồn tôi
ơi, hãy chúc tụng Chúa (c. 1a).
Xướng:
1) Linh hồn tôi ơi,
hãy chúc tụng Chúa, lạy Chúa là Thiên Chúa của con, Ngài rất ư vĩ đại! Ngài mặc
lấy oai nghiêm huy hoàng, ánh sáng choàng thân như mang áo khoác. – Đáp.
2) Hết thảy mọi vật đều
mong chờ ở Chúa, để Ngài ban lương thực cho chúng đúng thời giờ. Khi Ngài ban
cho thì chúng lãnh, Ngài mở tay ra thì chúng no đầy thiện hảo. – Đáp.
3) Ngài rút hơi thở
chúng đi, chúng chết ngay, và chúng trở về chỗ tro bụi của mình. Nếu Ngài gởi
hơi thở tới, chúng được tạo thành, và Ngài canh tân bộ mặt trái đất. – Đáp.
ALLELUIA: Ga 15, 15b
Alleluia, alleluia!
– Chúa phán: “Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết
nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết”. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mc 7, 14-23
“Những gì từ con người ta xuất
ra, đó là cái làm cho người ta ra ô uế”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu lại
gọi dân chúng mà bảo rằng: “Hết thảy hãy nghe và hiểu rõ lời Ta. Không có gì
bên ngoài vào trong con người mà có thể làm cho họ ra ô uế. Chỉ có những gì từ
con người ta xuất ra, chính những cái đó mới làm cho họ ra ô uế. Ai có tai để
nghe thì hãy nghe”.
Lúc Người lìa dân
chúng mà về nhà, các môn đệ hỏi Người về ý nghĩa dụ ngôn ấy. Người liền bảo các
ông: “Các con cũng mê muội như thế ư? Các con không hiểu rằng tất cả những gì từ
bên ngoài vào trong con người không thể làm cho người ta ra ô uế được, vì những
cái đó không vào trong tâm trí, nhưng vào bụng rồi xuất ra”. Như vậy Người
tuyên bố mọi của ăn đều sạch. Người lại phán: “Những gì ở trong người ta mà ra,
đó là cái làm cho người ta ô uế. Vì từ bên trong, từ tâm trí người ta xuất phát
những tư tưởng xấu, ngoại tình, dâm ô, giết người, trộm cắp, tham lam, độc ác,
xảo trá, lăng loàn, ganh tị, vu khống, kiêu căng, ngông cuồng. Tất cả những sự
xấu đó đều ở trong mà ra, và làm cho người ta ra ô uế”. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Vấn đề sạch
dơ
Khi bàn về chế độ
ăn uống của các dân tộc và của cá nhân, những nhà văn hóa xã hội phải thú nhận không
thể đưa ra một tiêu chuẩn chung để qui định đâu là thức ăn ngon, đâu là thức ăn
dở, đâu là thức ăn sạch sẽ bổ dưỡng, đâu là cái bẩn thỉu và độc hại. Bởi vì, đối
với dân tộc này, món óc khỉ chẳng hạn là một món ăn bổ dưỡng và sang trọng,
nhưng đối với dân tộc khác, đó là một thức ăn của người còn mang nặng thú tính,
chưa có nhân tính thuần thục. Người Do thái ngày xưa cũng tự qui định cho mình
một số thức ăn được phép và một số thức ăn không được phép. Còn thái độ của
Chúa Giêsu đối với vấn đề này như thế nào?
Trước hết, phải nhìn
nhận rằng cả Chúa Giêsu lẫn người Do thái đều không đứng trên bình diện sinh học
để cứu xét thức ăn sạch hay dơ, tốt hay xấu, nhưng cả hai phê phán giá trị thức
ăn theo quan điểm luân lý. Người Do thái qui định một số thức ăn không được
phép dùng, ban đầu có thể là do yếu tố vệ sinh, y học, nhưng về sau họ đánh giá
theo một góc độ khác. Chẳng hạn người Do thái không ăn máu và những thú vật bị
chết ngạt, vì họ cho rằng máu tượng trưng cho sự sống, mà sự sống là độc quyền
của Thiên Chúa, do đó con người không được phép đụng tới. Quan niệm này tiếp tục
tồn tại trong Giáo Hội Kitô tiên khởi và các tín hữu gốc ngoại giáo được yêu cầu
nhượng bộ các Kitô hữu gốc Do thái ở điểm này.
Thắc mắc của các môn đệ
và giải đáp của Chúa Giêsu được tác giả Marcô ghi lại ở đây, có lẽ phản ánh bầu
khí tranh luận của Giáo Hội tiên khởi lúc ấy và hướng giải quyết vấn đề mà Giáo
Hội dần dần phải theo, đó là mọi thức ăn đều thanh sạch; điều quan trọng hơn
chính là tâm hồn con người, bởi vì thức ăn sạch, chén đĩa sạch, tay chân sạch
có ích gì cho việc mưu cầu ơn cứu độ, nếu con người còn có tâm hồn lừa dối
Thiên Chúa và phỉnh gạt người khác.
Có một lần Phêrô đã phản
ứng như mọi người Do thái. Trong một thị kiến, Phêrô được lệnh phải giết và ăn
các thú vật nằm trên tấm khăn lớn từ trời buông xuống, nhưng Phêrô lập tức từ
chối vì cho đó là thức ăn dơ. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã sửa sai quan niệm của
ông: những gì Thiên Chúa tuyên bố là thanh sạch, thì con người chớ gọi là ô uế.
Thật ra, thị kiến này chỉ có ý nghĩa tượng trưng: Phêrô được lệnh phải tiếp đón
lương dân vào Giáo Hội, những người mà Do thái giáo cho là nhơ uế. Như vậy, khi
trả lời cho câu hỏi về vấn đề sạch, dơ ở đây, Chúa Giêsu muốn nói rằng người ta
không thể đánh giá người khác dựa trên mầu da, chủng tộc, văn hóa, ngôn ngữ,
giai cấp, vì tất cả những điều ấy chỉ là những hình thức phụ thuộc; mỗi người sẽ
bị Thiên Chúa đánh giá dựa vào tâm địa tốt hay xấu của mình và những hành vi xuất
tự tâm địa ấy.
Từ chỗ không kỳ thị về
các sự vật, Kitô giáo tiến tới chỗ không kỳ thị về con người. Bằng chứng là
trong giáo lý Công giáo hiện nay, không hề có dị ứng trước các thực tế của nhân
loại, cũng không đặt bảng phân loại con người để tiếp nhận và Giáo Hội hay lập
thang giá trị để đáng giá các phần tử trong Giáo Hội. Trái lại Kitô giáo mang
tinh thần đại đồng và phổ quát, xứng đáng được gọi là đạo Công Giáo.
Xin cho chúng ta là những
người mang danh hiệu Kitô, không bao giờ có óc kỳ thị đối với các thực tại cuộc
sống cũng như đối với nhau.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 5 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: Gen
2:5-9, 15-17; Mk 7:14-23.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cái gì làm
con người ra xấu xa tội lỗi?
Có người cho là việc sống
gần gũi với những kẻ tội lỗi, vì “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.” Nhưng điều
này chỉ có thể xảy ra, chứ không nhất thiết phải xảy ra. Chẳng hạn, người quân
tử “sống gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Hay như Chúa Giêsu chủ trương:
Ngài như một thầy thuốc đến tìm các con bệnh để chữa lành, mặc dù các biệt-phái
và kinh-sư nghĩ Ngài cũng tội lỗi như những người thu thuế và gái điếm, nều
Ngài giao thiệp với họ.
Các Bài Đọc hôm nay
xoay quanh đề tài “cái gì làm con người ra xấu xa tội lỗi.” Trong Bài Đọc I,
tác-giả tường thuật một trình thuật khác về việc tạo dựng. Thiên Chúa tạo dựng
nên con người và đặt ông vào Vườn Địa Đàng mà Ngài đã tạo dựng sẵn. Thiên Chúa
truyền lệnh: Con người có thể ăn mọi trái cây trong Vuờn, ngọai trừ cây cho biết
thiện và ác. Lệnh truyền này dẫn tới sự sa ngã của con người trong ít ngày tới,
khi con người bất tuân lệnh Thiên Chúa. Chính hành động bất tuân này làm cho con
người nhận ra sự xấu xa tội lỗi của mình. Trong Phúc Âm, truyền thống Do-Thái
cho con người ra xấu xa tội lỗi là vì không cẩn thận giữ các luật thanh tẩy.
Chúa Giêsu phủ nhận truyền thống này khi Ngài tuyên bố chỉ có những gì phát ra
từ tâm hồn, mới làm con người ra xấu xa tội lỗi mà thôi.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Một trình thuật khác về việc tạo dựng
“Ngày Đức Chúa là
Thiên Chúa làm ra đất và trời, chưa có bụi cây ngoài đồng nào trên mặt đất,
chưa có đám cỏ ngoài đồng nào mọc lên, vì Đức Chúa là Thiên Chúa chưa cho mưa
xuống đất và không có người để canh tác đất đai. Nhưng có một giòng nước từ đất
trào lên và tưới khắp mặt đất. Đức Chúa là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con
người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật. Rồi Đức
Chúa là Thiên Chúa trồng một vườn cây ở Eden, về phía Đông, và đặt vào đó con
người do chính mình nặn ra.”
1.1/ Phân biệt 2 trình
thuật khác nhau về việc tạo dựng vũ trụ, P và J: Nếu một người chú ý đến việc thay đổi cách gọi Thiên Chúa, người đó sẽ
thấy có 2 trình thuật khác nhau về việc tạo dựng. Các nhà chú giải phân biệt 2
trình thuật tạo dựng khác nhau trong việc tạo dựng. Trình thuật của truyền thống
giáo sĩ, P, gọi “Thiên Chúa;” trong khi trình thuật Yahweh, J, gọi “Đức Chúa là
Thiên Chúa.” Kiểu trình thuật của J sống động và cụ thể hơn P. Kiểu mô tả về
Thiên Chúa có vẻ con người hơn. Tổng quan nhắm tới trái đất và con người, chứ
không tới vũ trụ và thần tính như P.
Theo nội dung của tòan
thể trình thuật theo J, việc tạo dựng là phần giới thiệu vào việc sa ngã, và là
hệ quả của sự xa cách dần dần giữa con người và Thiên Chúa. Tất cả những điều
này là phần giới thiệu của những câu truyện của các Tổ-phụ, và cách tối hậu,
cho những hành động cứu con người trong biến cố Xuất Hành. Vì thế, trình thuật
của việc tạo dựng theo J, cũng như theo P, là bắt đầu của Lịch sử Cứu Độ.
Cũng như trình thuật của
P, tác-giả nhấn mạnh đến tất cả là do Thiên Chúa tạo dựng. Ngài tạo dựng nên
con người và ban cho người sự sống bằng cách “thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con
người trở nên một sinh vật.” Điều này làm cho con người khác với các sinh vật
khác, vì sự sống của con người là chính hơi thở của Thiên Chúa. Thiên Chúa làm
lên Vườn Địa Đàng Eden, và đặt con người vào đó. Nước để tưới cũng do Thiên
Chúa dựng nên thay vì đã có sẵn như trình thuật của P. Theo tiếng Do-Thái, con
người “adam” và đất “adamah” có chung mối liên hệ: con người bởi
đất mà ra (câu 7); con người xử dụng đất để sinh sống (câu 5b); và con người sẽ
trở về với đất (3:19).
1.2/ Lệnh truyền của
Thiên Chúa cho con người:
(1) Hai cây hay một
cây? Trình thuật kể: “Đức Chúa là Thiên Chúa khiến từ đất mọc lên đủ mọi thứ
cây trông thì đẹp, ăn thì ngon, với cây trường sinh ở giữa vườn, và cây cho biết
điều thiện điều ác.” Theo câu này, có 2 cây ở giữa vườn: cây trường sinh và cây
cho biết điều thiện điều ác. Chúng ta sẽ trở lại điều này trong trình thuật về
sự sa ngã của con người.
(2) Lệnh truyền của
Thiên Chúa: Đức Chúa là Thiên Chúa truyền lệnh cho con người rằng: “Hết mọi
trái cây trong vườn, ngươi cứ ăn; nhưng trái của cây cho biết điều thiện điều
ác, thì ngươi không được ăn, vì ngày nào ngươi ăn, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.”
Hạnh phúc của con người có được là do việc tuân giữ lệnh truyền của Thiên Chúa.
Tội lỗi và chết chóc xảy ra là khi con người bật tuân lệnh Ngài.
2/ Phúc Âm: Con người lẫn lộn giữa nhơ bẩn bên ngòai và xấu xa tội lỗi
bên trong.
2.1/ Truyền thống Do-Thái
và việc thanh tẩy: Họ tin việc giữ luật
thanh tẩy không phải là cho những lý do vệ sinh bên ngòai; nhưng là cho sự
thanh sạch bên trong để xứng đáng dâng lễ vật cho Thiên Chúa và được Ngài nhận
lời cầu xin. Ví dụ, nếu một tư-tế đụng phải xác chết, ông sẽ không thanh sạch để
dâng lễ vật; ăn vật dơ bẩn làm ô uế tòan thể con người.
2.2/ Giáo huấn về sự
thanh sạch của Chúa Giêsu:
(1) Phân biệt giữa nhơ
bẩn thân xác và xấu xa tâm hồn. Chúa Giêsu giải thích: “Xin mọi người nghe tôi
nói đây, và hiểu cho rõ: Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại
có thể làm cho con người ra ô uế được… Bất cứ cái gì từ bên ngoài vào trong con
người, thì không thể làm cho con người ra ô uế, bởi vì nó không đi vào lòng,
nhưng vào bụng người ta, rồi bị thải ra ngoài?” Tác giả dùng cẩn
thận 2 danh từ Hy-Lạp khác nhau: tim, “kardia” và bao tử, “koilia.”
Thực phẩm có dơ bẩn đến
đâu chăng nữa, cũng không thể làm tâm lòng con người ra xấu xa tội lỗi; vì thực
phẩm không thể nào vào tim, nhưng qua bao tử và rồi những chất dơ được thải ra
ngòai. Thực phẩm có thể làm cho con người bệnh về phần xác, nhưng không bao giờ
có thể đem bệnh tật về phần linh hồn.
(2) Xấu xa tội lỗi bên
trong gây thiệt hại hơn: Chúa Giêsu tiếp tục giải thích: “Cái gì từ trong con
người xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế. Vì từ bên trong, từ lòng
người, phát xuất những ý định xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình,
tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng.
Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất ra, và làm cho con người ra
ô uế.” Ngài có ý muốn nói cho họ biết Thiên Chúa là Đấng nhìn thấu suốt mọi sự
trong tâm hồn con người. Họ không thể đánh lừa Thiên Chúa bằng việc quan sát
qua loa những luật lệ thanh tẩy bên ngòai. Rất nhiều lần trong Cựu Ước cũng như
trong Tân Ước, Thiên Chúa đã từng nói với họ: của lễ Ngài ưa thích không phải
là những hiến tế hay nghi lễ bên ngòai, nhưng là một tâm hồn thống hối và một
trái tim ước muốn thi hành thánh ý của Thiên Chúa.
Lối giải thích của
Chúa Giêsu đảo ngược những giá trị mà người Do-Thái vẫn tin từ bao đời. Họ khó
chịu vì Chúa Giêsu đã vô hiệu hóa bao nhiêu Luật thanh tẩy của họ. Rất khó cho
họ chấp nhận cách giải thích của Chúa Giêsu, vì một số trong họ, như 7 anh em
nhà Maccabees sẵn sàng chấp nhận cái chết chứ không ăn thịt heo mà họ coi là
con vật dơ bẩn.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Điều làm con người
ra xấu xa tội lỗi không phải là thực phẩm, hòan cảnh, hay làm bạn với tội nhân;
nhưng chính là những ước muốn và việc làm xấu của con người.
– Chúng ta không thể
đánh lừa Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi sự trong tâm hồn, bằng những lễ nghi và
lề luật hời hợt bên ngòai.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
13/02/2019 – THỨ TƯ TUẦN 5 TN
Mc 7,14-23
ĐIỀU LÀM CHO Ô UẾ
“Chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra
ô uế.” (Mc 7,15)
Suy niệm: Môi trường thiên nhiên
ngày nay đang bị ô nhiễm trầm trọng chẳng phải tự nó làm cho nó ô uế. Chính từ
tâm địa xấu xa của con người dẫn đến những hành động làm cho môi trường bị ô uế
và làm hại ngược lại con người sống trong đó. Thức ăn tự nó chẳng phải là thứ
gì ô uế và không làm cho ô uế tâm hồn người ăn nó. Tâm hồn người ta bị ô uế là
do lòng dạ xấu xa của họ. Từ tấm lòng xấu mới xuất ra những thứ xấu xa. “Lòng đầy
thì mới nói ra.” Đức Giê-su liệt kê một loạt tội lỗi làm cho con người ra ô uế
và chúng phát xuất từ lòng xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham
lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tị, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng. Tội
lỗi bắt nguồn từ trong ý muốn, trong lòng. Nếu có hành động biểu lộ ra bên
ngoài thì đó chỉ là biểu hiện của cái lòng đã phạm tội.
Mời Bạn: Những tội lỗi được Đức
Giê-su liệt kê vốn xuất phát từ lòng xấu của con người. Kể ra những tội lỗi xấu
xa này, Đức Giê-su không có chỉ khuyên phải tránh những tội lỗi ấy, vì đó chỉ
là cách “chữa bệnh theo triệu chứng”; nhưng Người muốn truy đến tận nguồn gốc
phát sinh ra tội là lòng người, vì cỏ phải nhổ tận gốc, bệnh phải chữa tận căn.
Bạn có thể nhận thấy mình có tội, nhưng bạn đã biết đâu là gốc rễ tội lỗi đó,
đâu là “mối tội đầu” của bạn chưa?
Sống Lời Chúa: Mỗi khi kiểm điểm đời sống
thấy mình phạm tội này tội kia, mời bạn xét thêm động lực nào đã tác động khiến
bạn làm như thế.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Giáo Hội
Chúa là thánh thiện, nhưng con cái Giáo Hội là những tội nhân. Xin cho chúng
con khi nỗ lực canh tân Giáo Hội thì trước hết hãy nỗ lực canh tân lòng mình.
(5 Phút Lời Chúa)
Từ trái tim con người (13.2.2019
– Thứ Tư Tuần 5 TN)
Suy niệm:
Sách Lêvi chương 11 nói đến một số cấm kỵ về ăn uống dành cho người Do
thái.
Chỉ được ăn những con vật vừa có móng chẻ hai, vừa nhai lại.
Bởi đó không được ăn thịt lạc đà, thỏ, heo (Lv 11, 3-8).
Chỉ được ăn những con vật ở dưới nước nếu chúng có vây và có vẩy.
Chỉ được ăn các côn trùng có cánh đi bằng bốn chân,
nếu chúng có thêm càng để nhảy trên đất.
Bởi đó được ăn dế, châu chấu, cào cào (Lv 11, 20-23).
Nếu ai ăn những thức ăn bị cấm, người đó sẽ trở nên ô uế,
không được tham dự những nghi lễ ở nơi thờ tự.
Chúng ta không quên chuyện bảy anh em bị vua Antiôkhô ép ăn thịt heo,
và họ đã chấp nhận cái chết hơn là vi phạm luật Chúa (2 Mcb 7).
Ngày nay chúng ta ngạc nhiên về chuyện cấm đoán này,
nhưng vấn đề ăn uống đã từng là chuyện nóng bỏng trong Giáo Hội sơ khai.
Một câu hỏi đã khiến Giáo Hội phải suy nghĩ:
Sau khi trở nên Kitô hữu, dân ngoại có phải giữ những cấm kỵ trên không?
Công đồng đầu tiên chỉ cấm họ không được ăn huyết và thú chết ngạt (Cv
15, 20).
Lập trường của Đức Giêsu trong đoạn Tin Mừng hôm nay rất khác thường.
Ngài nói một nguyên tắc có vẻ như đi ngược với sách Lêvi:
“Không có gì từ ngoài vào trong con người, lại có thể làm nó ra ô uế”
(c.15),
“Mọi thứ từ bên ngoài vào trong con người không thể làm nó ra ô uế” (c.
18).
Đối với Đức Giêsu, chính cái xấu xa từ bên trong, từ trái tim con người,
cái ấy mới làm cho con người nên ô uế. (cc. 15, 20, 23).
Con người hôm nay dễ mắc bệnh tim mạch.
Trái tim, một cơ quan nhỏ bé nằm ở bên trái lồng ngực,
thường bị căng thẳng và quá tải, dẫn đến đột quỵ.
Đức Giêsu mời chúng ta đi vào trái tim mình (c.21),
khám phá ra thế giới tối tăm ẩn khuất của nó.
Chúng ta có thể ngỡ ngàng khi thấy ở đó không có tình yêu bác ái vị tha,
mà chỉ có những tình cảm hỗn độn của lòng vị kỷ (cc. 21-22).
Đức Giêsu mời chúng ta nhận ra
những cái ô uế từ ngoài đi vào bên trong trái tim (c. 19),
và những ý định ô uế từ trong trái tim xuất ra ngoài.
Những ý định này có thể biến thành hành động hết sức nguy hiểm.
Vấn đề không phải là khám tim định kỳ hay khi thấy đau ngực.
Vấn đề là thanh lọc trái tim khỏi những đam mê tội lỗi
đang làm nó bị hư hỏng từ bên trong.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin dẫn con vào nhà của con,
căn nhà của trái tim,
căn nhà vừa quen vừa lạ.
Xin hãy cho con thấy
những phức tạp, rắc rối, những che đậy, giằng co,
những mâu thuẫn và vô lý nơi con.
Xin hãy cho con thấy
những nhỏ mọn, ích kỷ,
những yếu đuối, khô khan,
những cứng cỏi và tự ái nơi con.
Xin cho con ý thức
những lo âu, sợ hãi
đang đè nặng làm con ngột ngạt,
những nỗi đau thầm kín khiến đời con mất vui,
những vết thương không biết bao giờ lành,
những đổ vỡ khiến lòng con khép lại.
Lạy Chúa Giêsu,
xin giúp con dọn những bề bộn nơi tim con.
Xin biến đổi tim con, để nó trở nên đơn sơ hơn,
hồn nhiên hơn và tươi tắn hơn.
Ước gì con nhìn mọi sự, mọi người,
bằng trái tim bao dung của Chúa.
Và ước gì khi đã ra khỏi nỗi bận tâm về mình,
trái tim con được nhẹ nhàng hơn và tự do hơn
để yêu mến mọi người. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
13 THÁNG HAI
Theo Đuổi Kỷ Luật Bản
Thân
Thánh Phao-lô nhấn mạnh
đến ý nghĩa tâm linh của thể thao: “Phàm là tay đua, thì phải kiêng kỵ đủ điều”
(1Cr 9, 25). Ngài nhận thức rằng sự quân bình, kỷ luật bản thân, sự điều độ và
nhất là nhân đức là những yếu tố không thể thiếu trong hoạt động thể thao.
Để trở thành một vận động
viên chân chính, người ta cần phải trung thực với chính mình và với người khác.
Người ta cần có lòng trung thành và nghị lực tinh thần hơn cả sức lực thể lý.
Người ta phải biết kiên trì, phải có tinh thần cộng tác, tính cách hào hiệp,
lòng quảng đại, thái độ cởûi mở bao dung. Tất cả những điều ấy đều là những đòi
hỏi của một căn bản đạo đức. Nhưng, Tông Đồ Phao-lô còn thêm: “Các vận động
viên làm thế để chiến thắng một triều thiên tạm bợ chóng qua, còn chúng ta,
chúng ta nhắm đến một triều thiên vĩnh cửu”. Qua những lời ấy, chúng ta tìm thấy
sự phác họa một nền đạo đức thể thao và thậm chí một nền thần học soi sáng cho
tất cả các giá trị của thể thao.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 13/2
St 2, 5-9. 15-17;
Mc 7, 14-23.
LỜI SUY NIÊM: Sau đó Đức Giêsu
lại gọi đám đông tới và bảo: “Xin mọi người nghe tôi nói đây, và hiểu cho rõ.
Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người
ra ô uế, nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra ô uế.”
Đối với các kinh sư và người Pharisêu họ xem trọng việc giữ luật bên ngoài; như
phải rửa tay trước, không được dụng vào người phung hủi . Để khỏi phải ô uế,
hay là không làm bất cứ việc gì trong ngày Sabát kể cả việc chữa lành cho bệnh
nhân, để tỏ lòng thờ phượng Thiên Chúa. mà chẳng đếm xỉa gì đến cảm xúc nội
tâm, để rồi đánh giá nhau. Chúa Giêsu thấy rõ những điều đó nên Chúa đã mời gọi
mọi người hãy nghe cho rõ; Người nói: “Không có cái gì từ bên ngoài vào trong
con người lại có thể làm cho con người ra ô uế.” Nhưng chính những cái từ con
người xuất ra, như là: “Những ý định xấu – tà dâm – trộm cắp – giết người – ngoại
tình – tham lam – độc ác – xảo trá – trác táng – ganh tỵ – phỉ báng – kiêu ngạo
– ngông cuồng.” Là cái làm cho con người ra ô uế.”
Lạy Chúa Giêsu. Chúa đã công khai đưa ra mười ba tính hư tật xấu làm hư hại con
người. Xin cho mỗi người trong chúng con biết từ bỏ và tránh xa mười ba điều xấu
đó. Để chúng con được sống trong tình thương của Chúa và của người anh em.
Mạnh Phương
13 Tháng Hai
Mang Tên Một Vị Thánh
Hiện nay, những người
vẽ bản đồ tại Liên Xô đang phải điên đầu vì tên của các thành phố. Khắp nơi
trong toàn lãnh thổ, dân chúng yêu cầu hoàn lại tên cũ cho thành phố, tên mà
Stalin và những người kế vị của ông đã xóa bỏ. Tại Leningrat chẳng hạn, dân
chúng yêu cầu đòi lại đô thị của họ với tên cũ là Petersburg hay St.
Petersburg, nghĩa là đô thị của Thánh Phêrô. Ðây là một trong những đề tài nóng
bỏng mà hội đồng thành phố đang đưa ra thảo luận. Trong một chương trình truyền
hình địa phương người hướng dẫn chương trình đã tránh dùng tên Lenigrat mà lại
gọi tắt là Peter, nghĩa là tên gọi cũ của đô thị. ngững người yêu cầu hoàn trả
tên cũ lại cho các đô thị nói rằng: cũng như những người có quyền giữ tên cha
sinh mẹ đẻ của mình, thì cũng thế, một đô thị cũng phải được quyền giữ tên khai
nguyên của nó.
Tại cộng hòa Georgia,
trường đại hoạc kỹ thuật Tbilisi đã xóa bỏ tên của Lênin và ngay cả tượng của
ông cũng bị đạp đổ. Tại nhiều nơi khác, người ta cũng xóa bỏ tên mới của các đô
thị để lấy lại tên cũ vốn đã có từ thời các đô thị này được thiết lập. Gorky sẽ
được phục hồi lại như trước kia là Novgorod. Bezhnev sẽ được mang tên cũ là
Nabereznye, Zhadanov sẽ được phuc hồi là Mariupol, nghĩa là đô thị của Ðức
Maria.
Mỗi người chúng ta,
khi chịu phép rửa cũng đều mang một tên mới. Chúng ta thường gọi đó là tên
thánh. Thánh bởi vì đó là tên của một vị Thánh, nhưng thánh bởi vì tất cả chúng
ta đều được mời gọi để nên thánh, hay nói như Thánh Phaolô, tất cả chúng ta đều
là những người thánh. Thật thế, nhờ Phép Rửa, người tín hữu Kitô được tham dự
vào chính sự thánh thiện của Thiên Chúa; nhờ Phép Rửa, người tín hữu Kitô trở
thành Ðền Thờ thánh thiện của Chúa Thánh Thần.
Ðó là nguồn gốc, là
căn tính của người Kitô chúng ta. Mang lấy tên của một vị thánh, người Kitô
luôn được nhắc nhở rằng bản chất của họ chính là nên thánh, nguồn gốc của họ
chính là sự thánh thiện. Chính vì nguồn gốc ấy, cho nên họ luôn được mời gọi để
làm việc thiện, để cầu nguyện, để chịu đựng, để sống tử tế, để sống vui tươi, để
sống phục vụ. Nói tóm lại, vì thông dự vào sự thánh thiện của Thiên Chúa, người
Kitô luôn được mời gọi để sống như Ðức Kitô, Ðấng qua cái chết và sự Phục Sinh,
đã thể hiện chính sự thánh thiện của Thiên Chúa.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét