09/12/2014
Thứ Ba Tuần II Mùa
Vọng
Bài
Ðọc I: Is 40, 1-11
"Thiên
Chúa an ủi dân Người".
Trích
sách Tiên tri Isaia.
Chúa
ngươi phán: Hỡi dân Ta, hãy an tâm, hãy an tâm! Hãy nói với Giêrusalem, và kêu
gọi rằng: Thời nô lệ đã chấm dứt, tội lỗi đã được ân xá, Chúa đã ban ơn nhiều gấp
hai lần tội lỗi.
Và
có tiếng kêu trong hoang địa rằng: Hãy dọn đường Chúa, hãy sửa đường Chúa chúng
ta trong hoang địa cho ngay thẳng, hãy lấp mọi hố sâu và hãy bạt mọi núi đồi;
con đường cong queo hãy làm cho ngay thẳng, con đường gồ ghề hãy san cho bằng.
Và vinh quang Chúa sẽ xuất hiện, mọi người sẽ được thấy vinh quang Thiên Chúa,
vì Ngài đã phán. Có tiếng bảo: "Hãy hô lên!", và tôi nói: "Tôi sẽ
hô lên điều gì?" Mọi xác phàm như cỏ dại; mọi vinh quang của nó đều như
hoa ngoài đồng. Cỏ dại đã khô, hoa đã tàn, vì hơi Chúa đã thổi trên chúng. Vì
chưng, dân là cỏ dại: Cỏ dại đã khô, hoa đã tàn, mà lời Chúa chúng ta tồn tại đến
muôn đời.
Hỡi
ngươi là kẻ đem tin mừng cho Sion, hãy trèo lên núi cao. Hỡi ngươi là kẻ đưa
tin mừng cho Giêrusalem, hãy mạnh dạn cất tiếng. Hãy cất tiếng cao, đừng sợ!
Hãy nói cho các dân thành thuộc chi họ Giuđa rằng: Ðây Thiên Chúa các ngươi,
đây Chúa là Thiên Chúa các ngươi sẽ đến trong quyền lực, và cánh tay Người sẽ
thống trị. Người mang theo những phần thưởng chiến thắng, và đưa đi trước những
chiến lợi phẩm. Người chăn dắt đoàn chiên Người như một mục tử. Người ẵm những
chiên con trên cánh tay, ôm ấp chúng vào lòng, và nhẹ tay dẫn dắt những chiên mẹ.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 95, 1-2. 3 và 10ac. 11-12. 13
Ðáp: Thiên Chúa
chúng ta sẽ đến trong uy quyền (Is 40, 9-10).
Xướng:
1) Hãy ca mừng Thiên Chúa bài ca mới, hãy ca mừng Thiên Chúa, hỡi toàn thể địa
cầu. Hãy ca mừng Thiên Chúa, hãy chúc tụng danh Người. - Ðáp.
2)
Hãy tường thuật vinh quang Chúa giữa chư dân, và phép lạ Người ở nơi vạn quốc.
Hãy công bố giữa chư dân rằng: Thiên Chúa ngự trị, Người cai quản chư dân theo
đường đoan chính. - Ðáp.
3)
Trời xanh hãy vui mừng và địa cầu hãy hân hoan. Biển khơi và muôn vật trong đó
hãy reo lên; đồng nội và muôn loài trong đó hãy mừng vui. - Ðáp.
4)
Các rừng cây hãy vui tươi hớn hở, trước nhan Thiên Chúa: vì Người ngự tới, vì
Người ngự tới cai quản địa cầu. Người sẽ cai quản địa cầu cách công minh và chư
dân cách chân thành. - Ðáp.
Alleluia:
Lc 3, 4. 6
Alleluia,
alleluia! - Hãy dọn đường Chúa, hãy sửa đường Chúa cho ngay thẳng; và mọi người
sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa. - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 18, 12-14
"Chúa
không muốn những kẻ bé nhỏ phải hư đi".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con nghĩ sao? Nếu ai có một
trăm con chiên mà lạc mất một con, thì người đó lại không bỏ chín mươi chín con
trên núi, để đi tìm con chiên lạc sao? Nếu người đó tìm được, thì quả thật, Thầy
bảo các con, người đó sẽ vui mừng vì con chiên đó hơn chín mươi chín con chiên
không thất lạc. Cũng vậy, Cha các con ở trên trời không muốn để một trong những
kẻ bé nhỏ này phải hư đi".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Phải
Tha Thứ Luôn Luôn
Sống
ở trên đời, ai cũng mong ước mình gặp được nhiều sung túc, hạnh phúc và nhất là
gặp được nhiều may mắn thành công. Ai cũng muốn là mình gặp được mối tình thông
cảm cho đến đỉnh cao của tiền tài, danh vọng. Ai cũng sợ thất bại, sợ gian khổ
cùng cực cất đầu không lên được với những người xung quanh. Dù rằng ai cũng tự
an ủi mình bằng câu: "Thất bại là mẹ thành công". Ðau khổ nhiều, con
người mới thấy giá trị đích thực của hạnh phúc. Có gian nan vất vả nhiều, con
người mới cảm thấy giá trị của đau khổ, mới đánh giá chính xác về sự thành công
từ những nhẫn nhục, chịu đựng, âm thầm làm việc sau bao nhiêu ngày tháng. Nếu
như con người từ nhỏ đến lớn sống hoàn hảo như một vị thánh, người ấy chưa chắc
đã cảm thấy mình hạnh phúc nếu không phải là người đặc biệt Thiên Chúa gìn giữ.
Vì thế theo thông thường chúng ta không ai thoát khỏi những lầm lỗi, không khía
cạnh này thì vướng mắc khía cạnh khác, không nặng thì nhẹ, không phải khuyết điểm
lầm lỗi nặng hay nhẹ, cố tình hay vô tình nhưng quan trọng là chúng ta có nhận
ra được khuyết điểm sai lỗi của chính mình hay không? Và khi nhận ra được khuyết
điểm sai lỗi ấy, chúng ta có sửa đổi, rút kinh nghiệm cho lần sau hay không?
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói với các môn đệ rằng: "Nếu ai trong
các ngươi có một trăm con chiên mà bị lạc mất một con thì người đó không bỏ
chín mươi chín con trên núi để đi tìm con chiên lạc ấy sao?" Ðó là điều an
ủi cho chúng ta, vì khi lầm lỗi, con người thường ít khi tha thứ hoặc có tha thứ
cho nhau thì vẫn có thành kiến không tốt về người đó, nghĩa là chúng ta có ý
nghĩ không tốt, bớt sự niềm nở tự nhiên trước đó.
Từ
thái độ đó thường làm cho người có lỗi mang một tâm trạng tự ti mặc cảm, vì dù
sao đi nữa thì trong tâm trạng đó con người cũng không có cái nhìn hồn nhiên,
vui vẻ lạc quan yêu đời như trước khi họ chưa lầm lỗi. Khi đã sống trong tình
trạng nghi kỵ lẫn nhau, nhìn nhau không thân thiện, chúng ta sẽ mắc vào một câu
nói của một triết gia nọ: "Tha nhân là hỏa ngục của tôi". Ai cũng
nhìn nhau bằng cặp mắt hận thù, ganh tị, hững hờ, chê bai lẫn nhau. Bao nhiêu cặp
mắt hận thù, ganh tị, hững hờ, chê bai lẫn nhau. Bao nhiêu cặp mắt hình như cứ
soi mói vào chúng ta, xét xem để rồi bắt lỗi chúng ta thì chẳng hỏa ngục là gì?
Có bị như thế chúng ta mới cảm nghiệm được tình yêu bao la dung thứ của Thiên
Chúa đối với chúng ta hôm nay: "Người chăn chiên sẽ bỏ chín mươi chín con
trên núi để đi tìm con chiên lạc, khi tìm được rồi người chăn chiên sẽ vui mừng
vì con chiên đó hơn chín mươi chín con chiên không bị lạc".
Thiên
Chúa đã dạy chúng ta không những phải tha thứ cho nhau bảy lần mà là bảy mươi lần
bảy, nghĩa là phải tha thứ luôn luôn. Và trong một đoạn Tin Mừng khác Chúa
Giêsu nói: "Nếu trong một ngày người anh em con phạm đến con bảy lần và bảy
lần người ấy đến nói với con rằng tôi hối hận thì con cũng phải tha cho
nó". Khi thấy điều đó khó thực hiện được nên người môn đệ của Chúa đã
thưa: "Xin Thầy ban thêm lòng tin cho chúng con". Ðó là Lời Chúa nhắn
nhủ dạy bảo chúng ta, còn đối với Thiên Chúa Ngài càng phải khoan dung tha thứ
hơn, yêu thương chúng ta nhiều hơn nữa bằng một tình thương tha thứ vô cùng.
Trong
dụ ngôn "Người Con Hoang Ðàng Trở Về" sau những tháng ngày ăn chơi
trác táng thì bấy giờ nó suy nghĩ và thành tâm ăn năn thống hối trở về để xin
cha tha thứ. Nhưng khi nhìn thấy con từ đàng xa, chưa kịp nghe con nói lên lời
xin lỗi thì người cha đã bảo gia nhân đem áo mặc cho cậu, lấy nhẫn đeo vào tay
cậu. Qua những cử chỉ yêu thương mặn nồng như thế đã nói lên tình thương của
cha vẫn luôn luôn yêu thương con cái và người cha vẫn coi cậu như người con
trong nhà. Vì thế, ông nói với gia nhân hãy làm thịt con bê béo để mừng con đã
chết nay được sống lại. Tình thương của người cha bao la đã bỏ qua tất cả mọi lỗi
lầm của đứa con hoang đàng trở về.
Trong
đoạn Tin Mừng nói về một người mắc nợ ông vua như sau: Có một người mắc nợ ông
vua kia đến mười ngàn nén bạc nhưng anh không có gì để trả nợ. Chủ ra lệnh bán
anh và vợ con cùng tất cả gia sản anh để trả nợ. Anh liền sấp mình xuống dưới
chân chủ mà van lơn: "Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn rồi tôi sẽ trả
cho ngài tất cả". Người chủ động lòng thương trả tự do và tha nợ cho anh
ta. Khi ra về anh ta gặp một người bạn mắc nợ anh ta một trăm nén bạc, anh ta
tóm lấy bóp cổ người ấy mà nói:Hãy trả nợ cho ta, khi ấy người bạn sấp mình dưới
chân và nói: Cho tôi khất một kỳ hạn. Nhưng anh ta không nghe, bắt người bạn đó
tống giam vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Người xung quanh thấy cảnh tượng
thương tâm đó thuật lại với người chủ và người chủ đã bắt trao anh cho lý hình
hành hạ cho đến khi trả hết nợ một ngàn nén bạc của anh.
Chúng
ta đôi khi cũng thế, lòng Chúa khoan dung yêu thương, tha thứ cho chúng ta
không biết bao nhiêu, vậy mà đối với anh em ta lại xét nét, chê bai, xử tệ,
không tha thứ cho nhau dù chỉ là những lầm lỗi không đáng kể gì trước mặt Chúa
là người Cha đầy tình thương dung thứ.
Lạy
Chúa, xin cho mỗi người chúng con cảm nhận được lòng khoan dung tha thứ của
Thiên Chúa để chúng con đáp lại tình thương nhỏ bé của chúng con đối với Ngài.
Xin Chúa cho chúng con biết tha thứ cho nhau không những bảy lần nhưng là bảy
mươi lần bảy, nghĩa là tha thứ cho nhau luôn luôn trong suốt cuộc sống. Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần II MV
Bài đọc: Isa 40:1-11; Mt
18:12-14.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tha thứ
Con
người thường có khuynh hướng yêu những người đáng yêu và lọai bỏ những người
đáng ghét; nhưng nếu con người cứ theo khuynh hướng này, thì chẳng mấy chốc con
người sẽ hết người để yêu, vì người nào cũng là tập hợp của cả cái đáng yêu và
cái đáng ghét. Một tình yêu chân thật đòi mọi người phải biết yêu thương tha thứ
cho tha nhân như Thiên Chúa luôn yêu thương tha thứ cho con người.
Các
Bài đọc hôm nay đều xoay quanh chủ đề yêu thương và tha thứ. Trong Bài đọc I,
Tiên Tri Isaiah ví Thiên Chúa như Mục Tử: Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa, tập
trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng, bầy chiên mẹ,
cũng tận tình dẫn dắt. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đặt câu hỏi cho khán giả: “Ai
có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia
trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?” Một con chiên lạc có thể không gây sự
quan tâm cho con người, nhưng là một quan tâm cho Thiên Chúa. Chúa Giêsu chính
là Mục Tử Tốt Lành, Ngài xuống trần để tìm những chiên lạc về cho Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Mọi người đã xúc phạm đến Thiên Chúa.
1.1/
Dân chúng bị lưu đày vì đã xúc phạm đến Thiên Chúa: Đền Thờ bị phá hủy,
Thành Jerusalem bị san phẳng, vua quan và dân chúng bị lưu đày vì đã phạm tội
và khinh thường những lời Chúa cảnh cáo qua các tiên tri. Chúa có quyền ngỏanh
mặt để kẻ thù trừng trị đích đáng dân phản nghịch; nhưng Ngài không nỡ để dân
phải chết, vì Ngài là Thiên Chúa yêu thương. Ngài phải sửa phạt để thanh luyện
tội lỗi, nhưng luôn quan tâm và gởi các sứ giả đến khích lệ dân trong thời gian
lưu đày, như trình thuật của Tiên Tri Isaiah hôm nay: “Thiên Chúa anh em phán:
"Hãy an ủi, an ủi dân Ta: Hãy ngọt ngào khuyên bảo Jerusalem, và hô lên
cho Thành: thời phục dịch của Thành đã mãn, tội của Thành đã đền xong, vì Thành
đã bị tay Đức Chúa giáng phạt gấp hai lần tội phạm."” Thành ở đây là
Jerusalem, được nhân cách hóa để chỉ Israel.
1.2/
Tội sẽ được tha nếu dân biết ăn năn xám hối:
(1)
Dân phải chuẩn bị đường cho Chúa tới: Vì dân đã phạm tội nên Thiên Chúa rời xa họ. Để được
Thiên Chúa trở lại, họ phải thanh tẩy mọi tội lỗi đã xúc phạm đến Ngài; vì
Thiên Chúa là Đấng Thánh Thiện, Ngài không thể ở trong những tâm hồn tội lỗi.
Thiên Chúa gởi sứ giả của Ngài tới tận nơi lưu đày để kêu gọi và giúp dân ăn
năn trở lại. TT Isaiah tường thuật: “Có tiếng hô: "Trong sa mạc, hãy mở một
con đường cho Đức Chúa, giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng băng cho
Thiên Chúa chúng ta. Mọi thung lũng sẽ được lấp đầy, mọi núi đồi sẽ phải bạt xuống,
nơi lồi lõm sẽ hoá thành đồng bằng, chốn gồ ghề nên vùng đất phẳng phiu. Bấy giờ
vinh quang Đức Chúa sẽ tỏ hiện, và mọi người phàm sẽ cùng được thấy rằng miệng
Đức Chúa đã tuyên phán."”
(2)
Tội nặng nhất là tội không biết kính sợ Thiên Chúa: Trong hầu hết các
Sách Khôn Ngoan, các tác giả đều tuyên xưng: “Kính sợ Đức Chúa là nguồn gốc mọi
khôn ngoan.” Vì thế, không biết kính sợ Thiên Chúa là nguồn gốc của mọi điên rồ.
Đọan văn kế tiếp nói lên sự rồ dại của con người: “Có tiếng nói: "Hãy hô
lên!" Tôi thưa: "Phải hô lên điều gì?" "Người phàm nào cũng
đều là cỏ, mọi vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội. Cỏ héo, hoa tàn khi thần khí Đức
Chúa thổi qua. Phải, dân là cỏ: cỏ héo, hoa tàn, nhưng lời của Thiên Chúa chúng
ta đời đời bền vững."”
Con
người là cỏ hoa mà nghĩ mình sống không cần đến Thiên Chúa. Ngay từ đầu Sách,
Tiên Tri đã kết án sự rồ dại này, và coi dân phản nghịch còn thua lòai bò lừa:
“Trời hãy nghe đây, đất lắng tai nào, vì Đức Chúa phán: "Ta đã nuôi nấng
đàn con, cho chúng nên khôn lớn, nhưng chúng đã phản nghịch cùng Ta. Con bò còn
biết chủ, con lừa còn biết cái máng cỏ nhà chủ nó. Nhưng Israel thì không biết,
dân Ta chẳng hiểu gì” (Isa 1:2-3).
1.3/
Thiên Chúa sẽ đón nhận và chăn dắt dân nếu họ biết ăn năn trở lại: Thời gian Lưu Đày
là thời gian thuận tiện để Israel biết ăn năn xét mình, và nhận ra họ không thể
sống mà không có sự hiện diện của Thiên Chúa. Khi họ biết phục tùng Thiên Chúa,
Ngài sẽ làm cho họ những điều mà họ không bao giờ ngờ tới; vì Ngài nắm trong
tay mọi chủ quyền. Tiên Tri Isaiah nhìn thấy trước 2 điều sẽ xảy ra khi dân biết
ăn năn trở lại:
(1)
Tương lai gần: Chúa
sẽ cho dân hồi hương để tái thiết lại Đền Thờ và xứ sở: “Hỡi kẻ loan tin mừng
cho Sion, hãy trèo lên núi cao. Hỡi kẻ loan tin mừng cho Jerusalem, hãy cất tiếng
lên cho thật mạnh. Cất tiếng lên, đừng sợ, hãy bảo các thành miền Judah rằng:
“Kìa Thiên Chúa các ngươi!" Kìa Đức Chúa quang lâm hùng dũng, tay nắm trọn
chủ quyền. Bên cạnh Người, này công lao lập được, trước mặt Người, đây sự nghiệp
làm nên.”
(2)
Tương lai xa: Chúa
sẽ gởi Đấng Thiên Sai đến để cai trị dân Ngài: “Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn
chiên của Chúa, tập trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con, Người ấp ủ vào
lòng, bầy chiên mẹ, cũng tận tình dẫn dắt.”
2/
Phúc Âm:
Cha của anh em không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.
Con
người có thể đặt câu hỏi: Làm sao Thiên Chúa có thể biết và quan tâm đến tất cả
mọi người trong thế giới này? Chỉ trong 3 câu ngắn ngủi của Tin Mừng Matthêu,
Chúa Giêsu cho chúng ta thấy quyền năng và sự quan tâm của Thiên Chúa đến tất cả
mọi người.
2.1/
Thiên Chúa luôn tìm kiếm, dù chỉ một con chiên lạc: Chúa Giêsu đặt câu
hỏi với con người: "Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một
con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc
sao?” Đối với con người, một con chiên lạc không đáng kể gì, vì vẫn còn 99 con
chiên khác; nhất là đối với những con chiên không chịu vâng lời, cố tình đi lạc.
Nhưng đối với Thiên Chúa, Ngài để 99 con chiên lại để đi tìm con chiên lạc, cho
đến khi tìm được.
2.2/
Ngài vui mừng khi tìm thấy con chiên lạc: Không những đi tìm con chiên lạc, “và nếu may mà tìm
được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì
chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời,
không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Thế giới hôm nay đề cao chủ nghĩa cá nhân: chỉ quan tâm đến những gì ích lợi
cho mình, và gạt bỏ những gì gây gánh nặng cho cuộc sống: người già, bệnh nhân,
kẻ thù. Nếu Thiên Chúa cũng lọai bỏ như con người, làm sao chúng ta có cơ hội
được cứu độ?
-
Như lời Kinh Lạy Cha chúng ta đọc hằng ngày: “Xin tha nợ chúng con, như chúng
con cũng tha cho những người có lỗi với chúng con;” chúng ta phải tha thứ cho
nhau trước khi xứng đáng được Thiên Chúa tha thứ.
-
Cách tốt nhất để dễ tha thứ cho tha nhân là năng lãnh nhận Bí-tích Hòa Giải. Mỗi
khi xét mình trước khi xưng tội, chúng ta nhận ra rất nhiều cái đáng ghét nơi
con người của mình. Điều này làm chúng ta nhìn lỗi lầm của tha nhân với lòng
bao dung hơn, vì họ cũng yếu đuối tội lỗi như mình. Người không năng xét mình
xưng tội rất dễ kết án tha nhân, vì họ tưởng mình không có tội.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
LỜI
CHÚA : HẠT GIỐNG NẢY MẦM : TUẦN 2 MÙA VỌNG
Mt
18,12-14
A.
Hạt giống...
Ta
cần lưu ý tới văn mạch của đoạn Tin Mừng này là Mt chương 18 trong đó Mt gom chung
những lời Chúa Giêsu dạy về nếp sống trong cộng đoàn Giáo Hội : phải phục
vụ nhau (cc 1-4), đừng làm cớ cho anh chị em mình vấp ngã (cc 5-11), tìm cứu những
anh chị em lầm lạc (đoạn này), sửa lỗi cho nhau (cc 15-18) v.v.
Trong
một tập thể nhiều người, dĩ nhiên có người lầm lạc. Nếu không thương nhau thì tập
thể sẽ bỏ mặc kẻ lầm lạc đó. Còn nếu thương nhau thực thì phải tiếc vì một người
anh chị em mình bị lạc và do đó cố gắng tìm về.
Do
đó, có thể nói rằng tập thể nào không tiếc xót một thành viên trong tập thể bị
lầm lạc và không tận tình tìm cứu thành viên đó thì không phải là một tập thể
yêu thương, không phải là tập thể có tính Giáo Hội.
B....
nẩy mầm.
1.
Người ta chỉ cố sức tìm lại cái bị mất khi người ta thấy cái đó có giá trị. Người
mục tử mới lặn lội đi tìm con chiên lạc vì vẫn coi con chiên đó là quý mặc dù
nó đi lạc. Đối với Thiên Chúa, người nào cũng có giá trị, cho dù người đó là tội
nhân. Bởi thế Ngài vẫn yêu thương, vẫn quý chuộng và lặn lội tìm cứu :
“Con người đến để tìm cứu những gì hư mất” (Lc 19,10). Khi tôi không tìm cứu
người lầm lạc trong cộng đoàn của tôi là tôi không còn coi người đó là anh chị
em mình nữa, nhưng coi đó là đồ bỏ.
2.
“Để 99 con trên núi mà đi tìm con chiên lạc”... “Vui mừng vì con chiên đó hơn
là vì 99 con không bị lạc”. Ta sẽ không thể hiểu được những câu này nếu ta chỉ
suy nghĩ theo luận lý tính toán vụ lợi. Trái lại ta sẽ hiểu rất dễ nếu suy nghĩ
theo lý lẽ của con tim. Như một người mẹ lạc con, phải chăng bà để các đứa con
khác ở nhà và tất tả đi tìm đứa bị lạc !
3.
Việc để 99 con chiên kia trên núi để đi tìm con chiên lạc chứng tỏ trong tình cảnh
đó trong đầu người mục tử không còn nghĩ gì khác, và trong lòng ông cũng không
còn tâm tình gì khác ngoài nỗi lo lắng cho con chiên lạc : nó rất khổ, nó
đói khát, nó phải gặp biết bao nguy hiểm... Càng thương nó, người mục tử càng
thấy lòng mình như bị kim châm, lửa đốt...
4.
Một trong những ý của bài đọc Cựu Ước : “Ngài chăn dắt đoàn chiên Ngài như
một mục tử. Ngài ẵm những con chiên trên cánh tay, ôm ấp chúng vào lòng, và nhẹ
tay dẫn dắt những chiên mẹ”.
Nhiều
khi tôi quen sống trái ngược với tâm tình của Chúa. Tôi vô tâm, bám vào khẩu hiệu
“thiểu số phục tùng đa số”. Do đó có những cá nhân bơ vơ lạc lõng giữa công
đoàn, họ trở thành vô danh giữa đám đông vô tình, chẳng ai ngó ngàng dìu họ về
với nếp sống cộng đoàn.
Lạy
Chúa, về một khiá cạnh nào đó, con cũng lại là một con chiên lạc. Vì ham vui,
vì dại dột, vì cố ý… con đã tách rời khỏi bầu khí của cộng đoàn. Con trở nên lạc
lõng bơ vơ giữa cộng đoàn đông người. Nhưng Chúa hằng lưu tâm tới mỗi cá nhân.
Xin Chúa thương dắt con về với cộng đoàn.
5.
“Người chăn chiên để 99 con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc” (Mt 18,12)
Đã
có lần tôi cảm thấy ngao ngán khi phải đến thánh đường. Tất cả những sinh hoạt
tôn giáo đối với tôi chỉ mất thời gian và vô nghĩa. Chúa ở đâu ? Tôi chẳng
cần biết nữa. Và tôi tự giải thoát bằng đam mê học tập, lo toan kiếm sống và chạy
theo những thú vui… Cuộc sống vẫn trôi, vẫn vui.
Rồi
một ngày, trên đường đến trường, tôi gặp đám tang của một bạn trẻ. Sau quan
tài, bà mẹ được hai người dìu bước, khóc nức nở… Cảnh tượng ấy làm tôi hết sức
xúc động. Nhìn gương mặt tươi trẻ của anh trong khuôn ảnh, tôi tự hỏi : Cuộc
sống chỉ có thế thôi sao ? Bạn ấy sẽ đi về đâu ? Còn tôi ? Chẳng
lẽ cuộc sống lại kết liễu dễ dàng như vậy sao ? Tôi cảm thấy băn khoăn, trống
rỗng. Chẳng biết phải làm gì nữa, tôi lại tìm đến Chúa… Nhìn lên thập giá, Chúa
Giêsu đang dang tay, đầu gục xuống, như mong mỏi, chờ đợi tôi từ lâu. Trong
thinh lặng, tôi đã nhận ra chính Ngài đã kiếm tìm tôi qua sự kiện bất ngờ ấy.
Lạy
Chúa, xin cho con luôn cảm nhận được tình Ngài luôn dõi bước theo con, kiếm tìm
con, chờ đợi con, dẫu có những lúc con đã quên Ngài (Epphata).
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI
09/12/14 THỨ BA TUẦN 2
MV
Th. Gio-an Đi-đa-cô
Mt 18,12-14
Th. Gio-an Đi-đa-cô
Mt 18,12-14
Suy niệm: Mùa
Vọng là thời gian ta sống mãnh liệt hơn tâm tình chờ đợi Chúa đến. Thật ra, trong mùa
Vọng, ta cử hành ba cuộc Chúa ngự đến. Chúa đã đến cách đây hơn 2000 năm; Chúa
sẽ đến trong vinh quang của ngày cánh chung; và Chúa đang ngự đến tâm hồn ta
cách huyền nhiệm. Tâm tình chờ đợi, khát mong ấy đong đầy hy vọng, vì Chúa “không muốn cho một ai” phải hư mất. Chính vì niềm hy vọng này, là
niềm-hy-vọng-đáng-tin, nên dù đêm hay ngày, vui hay buồn, cơ cực hay thịnh
vượng, người tín hữu đích thực luôn phải vững lòng cậy trông. Sự thất vọng
không có chỗ trong con tim của Thiên Chúa, Ngài vẫn luôn tìm kiếm những con
chiên lạc, vác đưa về đàn. Ngài luôn mời gọi ta hãy đến với Ngài để được Ngài “nâng đỡ bổ sức cho.” Nói cách khác, nhờ Chúa đỡ nâng mà không ai có
thể dễ dàng bị hư mất.
Mời Bạn: Được
Chúa đảm bảo như thế, nhưng ta cũng phải đóng góp công sức của mình, thì kỳ
vọng của Chúa mới thành hiện thực. Tự do của con người và ý muốn của Chúa cần
phải sánh đôi, hòa nhịp mới tạo nên một khúc nhạc vui cho Ngài và cho ta.
Chia sẻ: Tìm
cơ hội đến với anh chị em đang lung lay đức tin, khuyến khích, nâng đỡ họ đến
với Chúa.
Sống Lời Chúa: Mỗi
ngày tôi chọn một niềm vui. Ước gì niềm vui ấy là ý thức mình được Thiên Chúa
cứu độ.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã dựng nên con, cho con được sống, được
vui, được cậy vào lời Chúa hứa. Xin đừng để con phải thất vọng, dù con là kẻ
tội lỗi. Amen.
Không muốn ai hư mất
Mỗi người chúng ta phải là mục tử cho nhau, chăm
sóc nhau, quý nhau, khởi đi từ những người trong gia đình, trong nhóm bạn thân
quen.
Suy niệm:
Chăn chiên là một nghề đã có
từ lâu.
Nhiều nhà lãnh đạo dân Do
Thái như Môsê, Đavít, đều làm nghề này.
Trên những đồng cỏ mênh
mông, giữa trời và đất, chỉ có chiên và mục tử,
nên giữa đôi bên có một sự
thân thiết và hiểu biết nhau thật gần gũi.
Chính vì thế trong Cựu Ước,
Thiên Chúa hay ví mình với người chăn chiên.
Đàn chiên là dân Do Thái, là
dân riêng Ngài rất mực quý yêu:
“Như mục tử, Chúa chăn giữ
đoàn chiên của Chúa…
Lũ chiên con, Người ấp ủ vào
lòng,
bầy chiên mẹ cũng tận tình
dẫn dắt” (Is 40,11).
Như Thiên Chúa, Đức Giêsu
cũng ví mình với người mục tử tốt lành.
“Tôi biết chiên của tôi và
chiên của tôi biết tôi” (Ga 10, 14).
Sự hiểu biết thân thương này
mạnh đến độ
Ngài dám hy sinh mạng sống
mình cho đoàn chiên (Ga 10, 15).
Sau khi chết và phục sinh,
Đức Giêsu muốn Simon nhận sứ mạng mục tử.
Ngài mời ông chăm sóc và
chăn dắt chiên của Ngài (Ga 21, 15-17).
Như thế đoàn chiên mới của
Đức Giêsu lúc nào cũng được bảo vệ.
Qua bao thế kỷ Giáo Hội vẫn
không ngừng có những mục tử mới,
nối gót Simon Phêrô để phục
vụ và hiến mạng vì đoàn chiên.
Nhưng Đức Giêsu không dạy
người mục tử chỉ lo cho cả đoàn,
mà quên chăm sóc cho từng
con chiên một.
Ngài mời ta để ý đến tập thể
lớn, nhưng không được quên từng cá nhân nhỏ.
Có khi chỉ một con chiên lạc
lại khiến người mục tử bận tâm lo lắng
đến nỗi để chín mươi chín
con trên núi mà đi tìm con bị mất (c. 12).
Không phải vì coi thường
chín mươi chín con không bị lạc,
nhưng vì người mục tử không
muốn mất con nào.
Con chiên lạc lại có chỗ
đứng đặc biệt trong trái tim mục tử.
Chúng ta ai cũng có kinh
nghiệm về chuyện tìm lại được điều đã mất.
Khi mất thì đứng ngồi không
yên,
khi tìm thấy thì bình an và
niềm vui òa vỡ.
Người mục tử lo âu, vất vả
tìm kiếm con chiên lạc,
nhưng khi tìm được rồi thì
niềm vui là vô bờ.
Có thể nói còn vui hơn
chuyện chín mươi chín con không bị lạc (c. 13).
Dường như người ta bắt đầu
quý một điều từ khi mất điều đó.
Có khi một người bắt đầu
hiện diện từ khi người ấy vắng mặt và mất đi.
Cha không muốn cho một ai
trong những kẻ bé mọn này phải hư mất (c. 14).
Cha muốn cho mọi người được
cứu độ và không muốn mất một ai (1 Tm 2, 4).
Mùa Vọng là thời gian chúng
ta nhìn lại những người bé mọn quanh ta,
những người từ lâu đã bỏ nhà
thờ, những người mất lòng tin vào Chúa.
Mỗi người chúng ta phải là
mục tử cho nhau, chăm sóc nhau, quý nhau,
khởi đi từ những người trong
gia đình, trong nhóm bạn thân quen.
Chúng ta quý nhau vì Thiên
Chúa quý từng người chúng ta.
Chúng ta chẳng thể mừng Lễ
Giáng sinh nếu còn một người đang lạc ở đâu đó.
Nếu chịu mất công đi tìm về,
chúng ta mới được hưởng niềm vui trọn vẹn
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Khi làm người, Chúa đã nhận
trái đất này làm quê hương.
Chúa đã ban nó cho chúng con
như một quà tặng tuyệt vời.
Nếu rừng không còn xanh,
dòng suối không còn sạch,
và bầu trời vắng tiếng chim.
thì đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến làm người để tôn
vinh phận người,
vậy mà thế giới vẫn có một
tỷ người đói,
bao trẻ sơ sinh bị giết mỗi
ngày khi chưa chào đời,
bao kẻ sống không ra người,
nhân phẩm bị chà đạp.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đến đem bình an cho
người Chúa thương,
vậy mà trái đất của chúng
con chưa một ngày an bình.
Chiến tranh, khủng bố, xung
đột, có mặt khắp nơi.
Người ta cứ tìm cách giết
nhau bằng thứ vũ khí tối tân hơn mãi.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu ở Belem,
Chúa đã cứu độ và chữa lành
thế giới bằng tình yêu khiêm hạ,
nhưng bất công, ích kỷ và
dối trá vẫn thống trị địa cầu.
Chúa đến đem ánh sáng, nhưng
bóng tối vẫn tràn lan.
Chúa đến đem tự do, nhưng
con người vẫn bị trói buộc.
Đó là lỗi của chúng con.
Vì lỗi của chúng con, chương
trình cứu độ của Chúa bị chậm lại,
và giấc mơ của Chúa sau hai
ngàn năm vẫn chưa thành tựu.
Mỗi lần đến gần máng cỏ
Belem,
xin cho chúng con nghe được
lời thì thầm gọi mời của Chúa
để yêu trái đất lạnh giá này
hơn,
và xây dựng nó thành mái ấm
cho mọi người.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9
THÁNG MƯỜI HAI
Linh
Hồn Tôi Nhảy Mừng Trong Chúa
Nỗi
chờ mong của Đức Nữ Trinh, Đấng “được sủng ái giữa các người phụ nữ” (Lc 1,42),
đúc kết tất cả niềm hy vọng mà Dân Thiên Chúa đã đặt vào các lời hứa được trao
cho các tổ phụ. Và xuyên qua dân Israel, niềm hy vọng của toàn thể nhân loại được
kết đọng lại trong nỗi chờ mong vĩ đại này.
Chúng
ta cũng hãy trân trọng thái độ chờ mong trong đức tin của Đức Maria, một đức
tin cắm rễ sâu trong lịch sử dân tộc và trong niềm hy vọng của toàn thể loài
người. Chúng ta hãy nắm vững ý nghĩa của nó khi chúng ta hành trình qua các thế
kỷ. Đó là một con đường được thiết lập vững chắc trên niềm hy vọng cứu độ đến từ
chỉ một mình Thiên Chúa.
Đức
Maria được chúc phúc bởi vì Mẹ tin vào sự hoàn thành những lời Chúa nói cùng Mẹ
(Lc 1,45). Mẹ biết rằng Thiên Chúa sẽ không bỏ lời hứa của Người. Mẹ ‘vui mừng’
và đồng thời Mẹ ‘được chúc phúc’ bởi Thiên Chúa. Hai tình trạng hiện hữu ấy
không thể tách rời – vì cái trước là hệ quả của cái sau.
Lời
chúc phúc, được Thiên Chúa nói lên, luôn luôn là nguồn sự sống và do đó cũng là
nguồn đem lại niềm vui. Trong toàn bộ Thánh Kinh, niềm vui đến xuyên qua việc
trao ban và thông truyền sự sống, cả thể lý lẫn thiêng liêng. Hễ ai được Thiên
Chúa ‘chúc phúc’ bằng sự sống của Ngài, thì người ấy cũng ‘mừng vui’.
Đức
Maria vui mừng chờ mong món quà sự sống. Nhưng chính sự sống ấy cứu độ Mẹ và
làm cho Mẹ mừng vui. Vì sự sống ấy là chính Con Thiên Chúa.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
09-12.
Thánh
Gioan Điđacô
Is
40,1-11; Mt 18,12-14
LỜI
SUY NIỆM: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc
lại không để chín mươi chín con kia rên núi mà đi tìm con chiên lạc hay sao?”
Chúa
Giêsu khi nói về tình yêu thương, chăm sóc và gìn giữ con người của Chúa Cha,
Người đưa ra hình ảnh, người chăn chiên với một trăm con chiên, trong đó có một
con đi lạc, và người chăn chiên đã ra công đi tìm kiếm con chiên lạc đó cho bằng
được, chứ không phải tìm cách làm cho đủ số một trăm con. Đồng thời cho thấy nỗi
vui mừng của người chăn chiên khi tìm được nó đem về nhà. Cho chúng ta thấy được
tình thương quan tâm của Thiên Chúa. Ngài sẽ không an vui cho đến khi một kẻ hư
mất cuối cùng được cứu chuộc.
Lạy
Chúa Giêsu, xin Chúa gìn giữ mọi thành viên trong gia đình chúng con, luôn được
sống gần Chúa, bên cộng đoàn dân Chúa để chúng con vui hưởng mọi ơn lành của
Chúa.
Mạnh
Phương
09
Tháng Mười Hai
Thế Nào Là Cầu Nguyện?
Một
chàng thanh niên nọ khao khát sống đời tận hiến và cầu nguyện, đến nỗi anh đã
xa lánh tất cả mọi người và mọi sự, để đến gõ cửa một đan viện nọ... Anh được vị
tu viện trưởng chấp nhận tức khắc.
Trong
những ngày đầu, anh quan sát cách sống của các tu sĩ: Sau những giờ cầu nguyện
lâu dài, tất cả mọi người đều bắt tay vào công việc: người thì cày cuốc, người
thì gặt hái, người thì miệt mài trong công tác dịch thuật. Thấy thế, chàng
thanh niên đâm ra thất vọng. Anh đến trình bày ý nghĩ của mình với đan viện phụ
như sau: "Thưa cha bề trên, con cứ tưởng ở đây chúng ta chỉ có một sinh hoạt
duy nhất đó là cầu nguyện. Ðằng này, con lại thấy các thầy phải vất vả lo cho
những nhu cầu vật chất quá nhiều". Vị tu viện trưởng mỉm cười gật đầu và
nói với anh: "Có lẽ con có lý... Nếu con cảm thấy việc làm tay chân không
cần thiết, thì con cứ vào phòng đóng cửa lại và tiếp tục cầu nguyện".
Nghe
thế, chàng thanh niên hớn hở trở về phòng đóng cửa lại và cầu nguyện. Chỉ sau
vài giờ cầu nguyện, anh cảm thấy mệt mỏi, bụng anh cũng cảm thấy cồn cào vì đã
đến giờ ăn trưa. Nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy ai đến gọi anh vào nhà cơm,
người thanh niên mới đến hỏi vị đan viện phụ: "Thưa bề trên, hình như hôm
nay các thầy không dùng bữa?". Cha bề trên mỉm cười đáp: "Các thầy đã
ăn cả rồi". "Thế sao không ai đến gọi con đi ăn cả?", người
thanh niên hỏi. Cha bề trên mới trả lời: "Sáng nay con đã chẳng đến nói với
cha là chúng ta chỉ có một sinh hoạt duy nhất là cầu nguyện đó sao? Cha nghĩ rằng
các thầy khác lao động nhiều cho nên cần phải có ăn uống, ngủ nghỉ. Còn con,
con muốn sống như các thiên thần, nghĩa là không làm việc, không ăn uống mà chỉ
biết suốt ngày cầu nguyện, cho nên cha đã dặn các thầy là đừng đến gọi con dùng
bữa".
Nghe
thế, người thanh niên chợt hiểu được thế nào là sống tận hiến, thế nào là cầu
nguyện. Con người không chỉ cầu nguyện bằng nhữg giây phút ưu biệt dành cho
Chúa, mà còn bằng cả những sinh hoạt từng ngày như làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ,
giải trí... Cầu nguyện chính là tìm thấy Thánh ý Chúa và Nước Ngài trong cuộc sống
mỗi ngày.
Mùa
Vọng là mùa thức tỉnh.
Chúng
ta cảm thấy được thôi thúc để dành nhiều thì giờ cho việc cầu nguyện hơn. Thánh
Kinh nói: Thiên Chúa đã tạo dựng vũ trụ trong sáu ngày, ngày thứ 7, Ngài nghỉ
ngơi: đó cũng là hình ảnh của đời người. Cuộc sống là một chuỗi làm việc xen lẫn
với nghỉ ngơi. Có một thì giờ cho tất cả mọi sự, có một thì giờ để ngủ nghỉ...
Có những giây phút ưu biệt trong ngày dành cho việc cầu nguyện, có những thời
gian ưu biệt trong năm dành cho việc cầu nguyện. Thời gian ưu biệt ấy không có
mục đích nào khác hơn là để giúp cho con người được tỉnh thức hơn, được sẵn
sàng hơn, được tươi mát hơn để gặp gỡ Chúa trong từng phút giây của cuộc sống,
trong mọi sinh hoạt hằng ngày.
Cuộc
sống cần có tổ chức, cần có những ngăn kéo, nhưng những ngăn kéo ấy phải được
thông thương với nhau. Ngăn kéo của sự cầu nguyện phải được liên kết với ngăn
kéo của những sinh hoạt hằng ngày. Ngăn kéo của những sinh hoạt hằng ngày phải
được nối liền với ngăn kéo của sự cầu nguyện.
Tổ
chức cuộc sống như thế tức là biến tất cả cuộc sống thành một lời cầu nguyện. Lời
cầu nguyện triền miên ấy có những phách mạnh dành cho những giây phút thân mật
chuyện vãn với Chúa, nhưng những phách mạnh ấy chỉ được làm nổi bật nhờ những
âm thầm gặp gỡ Ngài trong từng sinh hoạt, trong từng biến cố của cuộc sống.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét