25/08/2018
Thứ Bảy tuần 20 thường niên.
BÀI ĐỌC I: Ed 43, 1-7a
“Uy nghi Chúa tiến vào đền thờ”.
Trích sách Tiên tri
Êdêkiel.
Thiên Thần dẫn tôi đến
cửa phía đông. Và đây vinh quang Thiên Chúa Israel từ con đường phía đông tiến
vào: tiếng của Người như tiếng nước lũ, và địa cầu sáng rực uy nghi của Người.
Thị kiến mà tôi đã thấy giống như thị kiến trước kia tôi đã xem thấy khi Người
đến huỷ diệt thành phố, và như thị kiến tôi đã xem thấy gần sông Côbar, nên tôi
sấp mặt xuống đất. Uy nghi Chúa tiến vào đền thờ theo lối của hướng đông. Thần
Trí đỡ tôi lên, và dẫn tôi vào hành lang phía trong. Đây ánh vinh quang của
Chúa tràn ngập đền thờ. Tôi đã nghe có người nói với tôi từ trong đền thờ và
người đứng gần bên tôi, bảo tôi rằng: “Hỡi con người, đây là nơi đặt bệ ngai
Ta, nơi Ta để chân, nơi Ta ngự giữa con cái Israel đến muôn đời”. Đó là lời
Chúa.
ĐÁP CA: Tv 84, 9ab-10.
11-12. 13-14
Đáp:Vinh quang Chúa
ngự trị trong đất nước chúng tôi (x. c. 10b).
Xướng: 1) Tôi sẽ nghe
Chúa là Thiên Chúa của tôi phán bảo điều chi? Chắc hẳn Người sẽ phán bảo về sự
bình an. Vâng, ơn cứu độ Chúa gần đến cho những ai tôn sợ Chúa, để vinh quang
Chúa ngự trị trong đất nước chúng tôi. – Đáp.
2) Lòng nhân hậu và
trung thành gặp gỡ nhau, đức công minh và sự
bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống. – Đáp.
bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống. – Đáp.
3) Vâng, Chúa sẽ ban
cho mọi điều thiện hảo, và đất nước chúng tôi sẽ sinh bông trái. Đức công minh
sẽ đi trước thiên nhan Chúa, và ơn cứu độ theo sau lốt bước của Ngài. – Đáp.
ALLELUIA: x. Cv 16, 14b
Alleluia, alleluia!
– Lạy Chúa, xin hãy mở lòng chúng con, để chúng con nghe lời của Con Chúa. –
Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 23, 1-12
“Họ nói mà không làm”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: “Các Luật sĩ và các người biệt phái ngồi
trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, các ngươi hãy làm và tuân giữ,
nhưng đừng noi theo hành vi của họ: vì họ nói mà không làm. Họ buộc những bó nặng
và chất lên vai người ta: còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi
công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy: vì thế họ nới rộng thẻ kinh, may
dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, ưa
được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là “Thầy”. Phần các ngươi,
các ngươi đừng muốn được người ta gọi là “Thầy”, vì các ngươi chỉ có một Thầy,
còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới
đất là “cha”, vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng
đừng bắt người ta gọi là “người chỉ đạo”: vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó
là Đức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. Hễ
ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên”.
Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Ðề phòng
thái độ giả hình
Theo các văn thư của
Ðức Giáo Hoàng Innocentê để lại, thì thời của Ngài, tức thế kỷ 12, là một trong
những thời kỳ suy thoái nhất của giáo huấn về đức tin và luân lý: tệ đoan lan
tràn khắp nơi, các phe phái quá khích nổi lên, nhiều người phê bình chỉ trích
các vị lãnh đạo Giáo Hội vì cuộc sống phản chứng của các ngài.
Lúc đó thánh
Phanxicô Assisiô xuất hiện, ngài không chỉ trích ai, nhưng ý thức rằng kẻ phải
ăn năn sám hối trước tiên là chính ngài; ngài không khoe khoang, không tham
lam, không giả hình, nhưng cố gắng sống đạo một cách nghiêm túc; ngài đi cho đến
tận cùng trọng cuộc sống nghèo khó, bác ái, phục vụ, khoan dung. Lý tưởng của
thánh Phanxicô chẳng mấy chốc đã được nhiều người chia sẻ, Giáo Hội được hồi
sinh, nhiều tâm hồn được đổi mới, mùa xuân thiêng liêng được nở rộ nhiều thế kỷ
liên tiếp.
Trong giai đoạn hiện
nay, mẫu gương của thánh Phanxicô Assisiô thôi thúc chúng ta hơn bao giờ hết.
Tin Mừng hôm nay không
phải là một bản án trút xuống một vài thành phần nào đó trong Giáo Hội, mà phải
là một lời mời gọi sám hối cho mọi người. Quả thật, Chúa Giêsu không chỉ kết án
thái độ giả hình của những biệt phái, mà còn kêu gọi mọi người hãy đề phòng
thái độ giả hình ấy. Giả hình là căn bệnh chung của tất cả những ai mang danh
Kitô. Thật thế, nếu giả hình là tách biệt giữa niềm tin và cuộc sống, thì có ai
trong chúng ta dám tự phụ mình không rơi vào một thái độ như thế? Giả hình vẫn
là cơn cám dỗ cơ bản và triền miên trong cuộc sống người Kitô hữu. Khi căn tính
Kitô chỉ là một danh xưng mà không được thể hiện trong cuộc sống hàng ngày, khi
sinh hoạt tôn giáo chỉ đóng khung trong bốn bức tường nhà thờ, khi lòng đạo đức
được thúc đẩy bởi khoe khoang, tự phụ, khi cuộc sống đạo không là lối sống về
niềm tin, mà là trở ngại cho nhiều người đến với Chúa và Giáo Hội, phải chăng
đó không là một cuộc sống giả hình?
Câu hỏi mà chúng ta
không ngừng đặt ra là cuộc sống đạo của tôi có thực sự là một đóng góp vào việc
cải tạo một xã hội đang băng hoại về đạo đức và những giá trị tinh thần không?
Giáo Hội mà tôi là thành phần, có xứng đáng là điểm tựa đạo đức cho nhiều người
không?
Xin Chúa soi sáng hướng
dẫn chúng ta để chúng ta không ngừng nhìn lại bản thân và nhận ra những thiếu
sót lầm lỡ trong cuộc sống đạo, ngõ hầu từ đó chúng ta quyết tâm vươn lên mỗi
ngày trên đường theo Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 20 TN2
Bài đọc: Eze
43:1-7; Mt 23:1-12.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Giá trị bên
trong thay vì hào nhoáng bên ngòai.
Chúa luôn đòi con người
chú trọng đến đời sống tinh thần bên trong hơn là những nghi thức hoành tráng
bên ngòai; đến mối liên hệ sâu đậm với Thiên Chúa và giữ các điều răn của Ngài
hơn là những danh xưng hào nhoáng và giữ các tập tục của con người.
Các Bài đọc hôm nay lại
một lần nữa dạy con người những nguyên tắc căn bản trên. Trong bài đọc I, ngôn
sứ Ezekiel nhắc nhở cho con cái Israel sự hiện diện của Thiên Chúa trong Đền Thờ,
để họ đừng làm cho Đền Thờ ra ô uế như vua chúa và các tiền nhân của họ. Trong
Phúc Âm, Chúa Giêsu khuyên dân chúng chú trọng đến đạo lý các kinh sư và biệt
phái dạy họ; nhưng đừng làm những gì họ làm, vì họ không thực hành những điều họ
dạy.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Vinh quang của Thiên Chúa trở lại bao phủ Đền Thờ.
1.1/ Đền Thờ sẽ được xây
dựng lại sau thời lưu đày: Như lời Chúa
đã tuyên sấm qua các tiên tri (Isaiah, Micah, Jeremiah, Ezekiel), Chúa tạo cơ hội
cho Israel được hồi hương sau những năm tháng lưu đày. Điều quan trọng hàng đầu
là cho họ có cơ hội xây dựng lại Đền Thờ, nơi Thiên Chúa sẽ cư ngụ giữa họ để dạy
dỗ và che chở họ. Trong quá khứ, Israel đã vấp phạm hai lỗi lầm quan trọng: (1)
quá để ý đến Đền Thờ mà quên đi sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa họ, và (2)
quá để ý đến những nghi lễ bên ngoài mà quên đi việc thực thi hai giới răn công
bằng và bác ái.
Thị kiến hôm nay nhắc
nhở cho họ biết Đền Thờ sẽ chỉ là cái vỏ vô nghĩa bên ngoài nếu không có sự hiện
diện của Thiên Chúa. Một khi không còn sự hiện diện của Thiên Chúa, Đền Thờ
cũng chẳng khác chi các dinh thự khác. Tiên tri cho biết thị kiến ông nhìn thấy
vinh quang của Chúa xuất hiện và bao trùm Đền Thờ hôm nay cũng giống như thị kiến
ông đã thấy khi Người đến để huỷ diệt thành, thị kiến ông đã thấy bên sông
Chebar.
1.2/ Sự hiện diện của
Thiên Chúa trong Đền Thờ mới: Một khi Đền
Thờ đã hoàn tất, cần có sự hiện diện của Thiên Chúa trong Đền Thờ. Tiên tri
Ezekiel bảo đảm điều này khi ông nhìn thấy vinh quang của Thiên Chúa từ trời ngự
xuống trên ngai Cherubim, qua cổng phía đông và ở lại trong Đền Thờ; và lời
Thiên Chúa phán với ông: “Hỡi con người, đây là nơi Ta đặt ngai của Ta, đây là
nơi Ta đặt các bàn chân của Ta. Ta sẽ ngự tại đây, giữa con cái Israel, cho đến
muôn đời. Nhà Israel, cả chúng lẫn các vua của chúng, sẽ không còn làm ô uế
danh thánh của Ta vì những sự đàng điếm và xác chết các vua của chúng nữa.”
2/ Phúc Âm: Nghe nhưng đừng làm.
2.1/ Giá trị giới hạn của
kiến thức suông: Tục ngữ Việt-Nam dạy:
“Lời nói lung lay, gương bày lôi kéo.” Lời nói có thể chỉ cho con người biết điều
đúng sai, nhưng gương sáng có sức hấp dẫn để người khác làm theo như vậy. Người
lãnh đạo hoàn hảo là người biết dùng cả lời nói lẫn hành động để hướng dẫn những
người dưới quyền mình làm theo những gì họ muốn. Tuy nhiên, nếu không tìm thấy
một người lãnh đạo hoàn toàn như thế, người lãnh đạo chỉ bằng lời nói cũng có
thế giá giới hạn của họ như Chúa Giêsu đã công nhận hôm nay. Người nói với dân
chúng và các môn đệ Người rằng: “Các kinh sư và các người Pharisees ngồi trên
toà ông Moses mà giảng dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ,
còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm.”
2.2/ Những tật xấu của
các luật-sĩ và Pharisees: Chúa Giêsu tố cáo
họ những điều sau:
(1) Họ là những người
làm luật và kiểm soát những người lỗi phạm luật; vì thế họ đặt ra rất nhiều luật
đến độ quá chi li không cần thiết, chẳng hạn cách thức rửa tay trước khi ăn hay
đóng thuế thập phân những lá cây như bạc hà. Chúa buộc tội: “Họ bó những gánh nặng
mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào.”
(2) Họ làm việc cốt để
cho thiên hạ thấy: Tất cả những việc đạo đức họ làm không vì Thiên Chúa, nhưng
để cho người đời trông thấy để khen ngợi họ. Tuy việc đeo hộp kinh và mang tua
áo trong khi cầu nguyện là việc luật buộc phải làm để nhắc nhở họ phải không ngừng
nhớ tới Thiên Chúa là Chúa của họ (hộp kinh: Exo 13:16, x/c Deut 6:8, 11:18;
tua áo: Num 15:37-41, Deut 22:12); nhưng để kéo sự chú ý của người khác, họ thi
nhau làm những hộp kinh lớn hơn và đeo những tua áo dài hơn.
(3) Họ ưa ngồi cỗ nhất
trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường: Trong các đám tiệc, chỗ nào
quan trọng nhất là chỗ của họ, chẳng hạn ngồi bên trái hay phải của chủ nhà hay
cùng bàn với những nhân vật quan trọng. Trong hội đường Do-thái, những ghế trên
đầu là những ghế dành cho những người già cả và vị vọng. Họ muốn những ghế này
để tỏ cho thiên hạ biết mình quan trọng và chú ý tới cách ăn mặc của họ cũng
như các việc họ làm.
(4) Họ thích được người
ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là “rabbi.” Người luật
sĩ và Pharisees quan niệm dân chúng phải đối xử với họ như những công dân bậc
nhất, hơn cả cha mẹ, vì cha mẹ chỉ có công về phần xác; trong khi họ có công về
phần tinh thần và tinh thần quan trọng hơn thân xác.
Tại sao Chúa Giêsu
ngăn cấm không cho các môn đệ gọi ai là “rabbi,” “cha,” hay “người lãnh đạo”? Ở
đây Chúa muốn nhắc nhở cho các môn đệ đừng tôn thờ ai như thần tượng của mình để
bắt chước họ ngòai một mình Thiên Chúa. Sau cùng, Chúa nhắc nhở con người về
tiêu chuẩn đánh giá trị của Thiên Chúa: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải
làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống,
sẽ được tôn lên.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Đền thờ hay thánh đường
là nơi Thiên Chúa ngự; mỗi khi đến những nơi đó chúng ta cần có thái độ cung
kính và khiêm nhường để học hỏi và cầu nguyện với Chúa. Đó không phải là nơi
phô trương các việc đạo đức hay tài năng cho người khác nhìn thấy để bái phục
và khen thưởng; càng không phải là nơi để trình diễn thân thể hay thời trang
làm chia trí người khác.
– Chúng ta có lý do để
không theo những nhà lãnh đạo bằng miệng, nhưng những kiến thức của họ tự nó
cũng có giá trị. Vì thế, chúng ta nên theo những gì họ nói mà không làm theo những
gì họ làm.
– Thân xác con người
là đền thờ của Thiên Chúa, chúng ta cần phải chú trọng đến sự hiện diện của
Chúa trong tâm hồn và biết quí những nét đẹp và giá trị bên trong thay vì những
hào nhoáng và các giá trị bên ngoài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
25/08/2018 – THỨ BẢY TUẦN 30 TN
Th. Giu-se Ca-la-san, linh mục
Mt 23,1-12
QUYỀN BÍNH LÀ ĐỂ PHỤC VỤ
Đức Giê-su nói: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải
làm người phục vụ anh em.” (Mt 23,11)
Suy niệm: Chẳng ai mang nơi mình một
chức vụ nào khi sinh ra. Trái lại, mọi quyền bính là do Thiên Chúa (x. Rm
13,1). Mà đối với Đức Ki-tô, quyền bính được trao ban không phải là để được ăn
trên ngồi trốc, không phải để được “ngồi chỗ danh dự trong đám tiệc, chiếm hàng
ghế đầu trong hội đường…”, mà là để phục vụ. Ngay cả Chúa Giê-su, mặc dù là
Thiên Chúa, khi nhập thể làm người, đã không đòi cho mình quyền ngang hàng với
Thiên Chúa, mà đã trút bỏ vinh quang để trở nên người phục vụ (x. Pl 2,1-11).
Càng phục vụ, Đức Giê-su càng chứng tỏ Ngài đích thực là Con Thiên Chúa. Quyền
làm con Thiên Chúa đó, Ngài chia sẻ với chúng ta: “Thầy đã được trao toàn quyền
trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ” (Mt
28,18-19).
Mời Bạn: Để làm cho chúng ta từ những
“người ở xa” trở thành những “người nhà của Thiên Chúa,” Chúa Ki-tô đã hy sinh
chính thân mình trên thập giá, nhờ đó “phá đổ bức tường ngăn cách là sự thù
ghét” và quy tụ muôn dân thành một trong Ngài (x. Ep 2,11-22). Đó cũng là điều
Chúa muốn hiện thực nơi chúng ta: “Hãy làm như Thầy đã làm cho anh em” (Ga
13,15).
Sống Lời Chúa: Hãy quan tâm đến một người
anh em đang gặp phải bế tắc và đề nghị giúp đỡ họ.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Ki-tô,
Chúa đã làm cho chúng con nên con cái Thiên Chúa và được quyền gọi Thiên Chúa
là Cha. Xin cho chúng con không chỉ kêu “lạy Chúa, lạy Chúa,” mà còn thực thi
quyền ấy qua cung cách phục vụ, để cũng được thừa kế gia nghiệp Chúa.
(5 Phút Lời Chúa)
Là anh em với nhau (25.8.2018 – Thứ bảy Tuần 20 Thường
niên)
Suy niệm:
Nửa sau của bài Tin Mừng hôm nay
có thể làm chúng ta bị sốc.
Ðức Giêsu bảo ta đừng để ai gọi mình là thầy,
vì chỉ có một Thầy, một vị lãnh đạo là chính Ngài;
cũng đừng gọi ai là cha,
vì chỉ có một Cha là Thiên Chúa trên trời.
Vậy mà chúng ta vẫn gọi nhiều vị trong Hội Thánh
là cha, là Ðức Thánh Cha,
là giáo phụ, thượng phụ, viện phụ…
Chúng ta có làm sai lời Chúa dạy không?
Ta có phải hiểu theo nghĩa đen lời của Ðức Giêsu không?
có thể làm chúng ta bị sốc.
Ðức Giêsu bảo ta đừng để ai gọi mình là thầy,
vì chỉ có một Thầy, một vị lãnh đạo là chính Ngài;
cũng đừng gọi ai là cha,
vì chỉ có một Cha là Thiên Chúa trên trời.
Vậy mà chúng ta vẫn gọi nhiều vị trong Hội Thánh
là cha, là Ðức Thánh Cha,
là giáo phụ, thượng phụ, viện phụ…
Chúng ta có làm sai lời Chúa dạy không?
Ta có phải hiểu theo nghĩa đen lời của Ðức Giêsu không?
Hội Thánh sơ khai đã không hề hiểu theo nghĩa đen.
Thánh Phaolô đã coi mình là cha sinh ra các tín hữu,
đã gọi họ là con (1Cr 4,14-17; Gl 4,19).
Hội Thánh cũng có những thầy dạy (Cv 13,1; 1Cr 12,28),
và những vị lãnh đạo (Cv 15,22; Rm 12,8)
Vậy đâu là điều Ðức Giêsu muốn nhắn nhủ chúng ta?
Chắc chắn Ngài không hề muốn phá bỏ
những cơ cấu cần thiết cho thân thể Hội Thánh,
Ngài cũng không loại bỏ phẩm trật và quyền hành.
Ngài chỉ muốn chúng ta đừng quên:
mọi quyền bính trong Hội Thánh
đều bắt nguồn từ Thiên Chúa và phải quy về Thiên Chúa.
Nếu có ai làm thầy, làm người lãnh đạo,
thì vì họ được chia sẻ quyền làm Thầy của Ðức Giêsu.
Nếu họ được gọi là cha,
thì vì họ được chia sẻ quyền làm Cha của Thiên Chúa.
Dù có chức vụ hay chức vị gì trong Hội Thánh,
tôi cũng không được quên chân lý này:
còn tất cả anh em đều là anh em với nhau,
con một Cha trên trời.
Chỉ có một vị Thầy là Ðức Giêsu.
Nhưng Thầy Giêsu lại sống như bạn của các môn đệ,
như anh em với họ (Ga 15,14; Mt 12,49-50),
và nhất là như tôi tớ phục vụ họ (Mt 20,28).
Ðức Giêsu mãi mãi là gương cho các nhà lãnh đạo.
Quyền lãnh đạo chính là để phục vụ con người.
Thánh Phaolô đã coi mình là cha sinh ra các tín hữu,
đã gọi họ là con (1Cr 4,14-17; Gl 4,19).
Hội Thánh cũng có những thầy dạy (Cv 13,1; 1Cr 12,28),
và những vị lãnh đạo (Cv 15,22; Rm 12,8)
Vậy đâu là điều Ðức Giêsu muốn nhắn nhủ chúng ta?
Chắc chắn Ngài không hề muốn phá bỏ
những cơ cấu cần thiết cho thân thể Hội Thánh,
Ngài cũng không loại bỏ phẩm trật và quyền hành.
Ngài chỉ muốn chúng ta đừng quên:
mọi quyền bính trong Hội Thánh
đều bắt nguồn từ Thiên Chúa và phải quy về Thiên Chúa.
Nếu có ai làm thầy, làm người lãnh đạo,
thì vì họ được chia sẻ quyền làm Thầy của Ðức Giêsu.
Nếu họ được gọi là cha,
thì vì họ được chia sẻ quyền làm Cha của Thiên Chúa.
Dù có chức vụ hay chức vị gì trong Hội Thánh,
tôi cũng không được quên chân lý này:
còn tất cả anh em đều là anh em với nhau,
con một Cha trên trời.
Chỉ có một vị Thầy là Ðức Giêsu.
Nhưng Thầy Giêsu lại sống như bạn của các môn đệ,
như anh em với họ (Ga 15,14; Mt 12,49-50),
và nhất là như tôi tớ phục vụ họ (Mt 20,28).
Ðức Giêsu mãi mãi là gương cho các nhà lãnh đạo.
Quyền lãnh đạo chính là để phục vụ con người.
Phần đầu của bài Tin Mừng cho thấy sự giả hình
của một số người pharisêu, có quyền giảng dạy Lề Luật.
Giả hình là không làm điều mình dạy người khác,
là dễ dãi với chính mình,
nhưng khắt khe với tha nhân.
Giả hình là biến việc thờ phượng Chúa thành thờ mình,
làm việc tốt để người ta thấy và thán phục.
Khi nhìn khuôn mặt của người pharisêu giả hình,
tôi thấy tôi: háo danh, khoa trương, ích kỷ,
dám “đốc” chứ không dám làm…
của một số người pharisêu, có quyền giảng dạy Lề Luật.
Giả hình là không làm điều mình dạy người khác,
là dễ dãi với chính mình,
nhưng khắt khe với tha nhân.
Giả hình là biến việc thờ phượng Chúa thành thờ mình,
làm việc tốt để người ta thấy và thán phục.
Khi nhìn khuôn mặt của người pharisêu giả hình,
tôi thấy tôi: háo danh, khoa trương, ích kỷ,
dám “đốc” chứ không dám làm…
Có những đoạn Tin Mừng làm chúng ta nhức nhối,
vì mở cho chúng ta những chân trời xa,
cho chúng ta thấy những điều cần làm, phải làm,
nhưng chưa làm.
vì mở cho chúng ta những chân trời xa,
cho chúng ta thấy những điều cần làm, phải làm,
nhưng chưa làm.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
khi đến với nhau,
chúng con thường mang những mặt nạ.
Chúng con sợ người khác thấy sự thật về mình.
Chúng con cố giữ uy tín cho bộ mặt
dù đó chỉ là chiếc mặt nạ giả dối.
khi đến với nhau,
chúng con thường mang những mặt nạ.
Chúng con sợ người khác thấy sự thật về mình.
Chúng con cố giữ uy tín cho bộ mặt
dù đó chỉ là chiếc mặt nạ giả dối.
Khi đến với Chúa,
chúng con cũng thường mang mặt nạ.
Có những hành vi đạo đức bên ngoài
để che giấu cái trống rỗng bên trong.
Có những lời kinh đọc trên môi,
nhưng không có chỗ trong tâm hồn,
và ngược hẳn với cuộc sống thực tế.
chúng con cũng thường mang mặt nạ.
Có những hành vi đạo đức bên ngoài
để che giấu cái trống rỗng bên trong.
Có những lời kinh đọc trên môi,
nhưng không có chỗ trong tâm hồn,
và ngược hẳn với cuộc sống thực tế.
Lạy Chúa Giêsu,
chúng con cũng thường ngắm mình trong gương,
tự ru ngủ và đánh lừa mình,
mãn nguyện với cái mặt nạ vừa vặn.
chúng con cũng thường ngắm mình trong gương,
tự ru ngủ và đánh lừa mình,
mãn nguyện với cái mặt nạ vừa vặn.
Xin giúp chúng con cởi bỏ mọi thứ mặt nạ,
đã ăn sâu vào da thịt chúng con,
để chúng con thôi đánh lừa nhau,
đánh lừa Chúa và chính mình.
đã ăn sâu vào da thịt chúng con,
để chúng con thôi đánh lừa nhau,
đánh lừa Chúa và chính mình.
Ước gì chúng con xây dựng bầu khí chân thành,
để chúng con được lớn lên trong bình an.
để chúng con được lớn lên trong bình an.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
25 THÁNG TÁM
Một Kế Hoạch Hoạt Động
Mục Vụ
Đâu là ý nghĩa của cuộc
họp Thượng Hội Đồng bất thường 1985? Hai mươi năm sau ngày bế mạc Công Đồng, thật
hữu ích – hay đúng hơn, thật cần thiết – việc nhìn lại chiều hướng của Giáo Hội.
Điều này càng đặc biệt đúng bởi vì chúng ta đã chứng kiến một số xu hướng hay
những giải thích về Vatican II có thể dẫn chúng ta đi lạc ra khỏi con đường đã
được Công Đồng hoạch định cho chúng ta.
Và đó chính là chỉ nam
căn bản cho kỳ Thượng Hội Đồng, một biến cố thu hút rất nhiều sự chú ý của giới
truyền thông và chiếm được sự quan tâm lớn lao của công luận. Như tôi đã nhấn mạnh
vào dịp bế mạc kỳ Thượng Hội Đồng, tinh thần tập thể của các giám mục được biểu
lộ một cách đặc biệt đậm nét trong tiến trình của kỳ Thượng Hội Đồng.
Trong biến cố quan trọng
này, chúng ta đã trông thấy Giáo Hội – qua các giám mục – đã qui tụ lại để tái
xác nhận công cuộc to lớn của Công Đồng Vatcan II. Hai mươi năm sau khi Vatican
II bế mạc, các giám mục tụ họp lại để xem xét các kết quả của Công Đồng, để xem
Giáo Hội đã triển khai những sáng kiến và những chỉ dẫn của Vatican II như thế
nào suốt hai thập kỷ qua. Chúng ta nhận thấy cần phải dừng lại để suy tư – nhờ
đó có thể đánh giá một cách khách quan tình trạng của Giáo Hội trong ánh sáng của
Lời Chúa và với sự giúp đỡ của ơn Chúa.
Chúng ta đã qui tụ lại
với sự tỉnh thức mới mẻ trong Thánh Thần để chúng ta có thể nhận ra “các dấu chỉ
của thời đại” và phác họa một kế hoạch hoạt động mục vụ dựa theo tinh thần hàm
chứa trong các văn kiện Công Đồng. Chúng ta muốn nhận ra những gì mình đã thực
sự đạt được và những bước nào còn phải được xúc tiến để thực hiện công cuộc lớn
lao này của Giáo Hội.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 25/8
Thánh Luy. Thánh
Giuse Calasanz, linh mục
Ed 43, 1-7; Mt 23,
1-12.
LỜI SUY NIỆM: “Trong anh
em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. ai tôn mình lên, sẽ bị
hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
Lời Chúa hôm nay, từ người lớn tuổi cho đến những em thiếu nhi đã có trí khôn,
ai ai cũng thuộc nằm lòng. Nhưng đem áp dụng vào đời sống của chính mình mới là
quan trọng. Chỉ có những ai, thi hành lời dạy này của Chúa Giêsu, khi đó người ấy
mới gắn bó cuộc đời của mình gần với những thánh ý của Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn sống biết khiêm nhượng và hiền lành với
tất cả mọi người để nhận ra mình đang được Chúa yêu thương, hầu biết phục vụ
nhau, giúp nhau tiến gần Chúa hơn.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày
25-8: Thánh LUY
(1214 – 1270)
Thánh Luy sinh ngày 25
tháng 4 năm 1214. Cha Ngài là vua Luy VIII và mẹ Ngài là bà Blanche de
Castille. Ngài được rửa tội tại Poissy. Để ghi nhớ ơn phúc rửa tội, Ngài thường
ký tên là Luy de Poissy.
Ngay từ tuổi ấu thơ,
Luy đã được hấp thụ từ nơi người mẹ thánh thiện và đầy nghị lực một nền giáo dục
hoàn hảo. Chúng ta sẽ còn nhớ mãi lời khuyên mà người mẹ đạo đức đã nói với con
mình: – Con ơi, mẹ yêu con trên hết mọi sự, nhưng mẹ thà thấy con chết ngay bây
giờ trước mặt mẹ, còn hơn thấy con phạm một tội trọng mất lòng Chúa.
Năm Luy lên 12 tuổi
vua cha từ trần, sau 3 năm trị vì. Ngài lên nối ngôi cha. Vì từ nhỏ tuổi mẹ
Ngài nắm quyền nhiếp chính. Để bảo đảm, vị thái hậu tinh tế này đã đưa con tới
Reims để được phong vương ngày 01 tháng 12 năm 1226. Nhưng điều bà tiên đoán đã
xảy ra. Nhiều lãnh Chúa đã chống lại quyền cai quản của thái hậu. Họ không tới
dự lễ phong vương. Trong hoàn cảnh này, thái hậu Blanche đã tỏ ra có tâm hồn
cương nghị, quyết đương đầu với mọi thử thách. Cũng trong thời gian đầy sóng
gió này, ưu tư lớn lao nhất của bà là huấn luyện lòng đạo đức cho người con yêu
quí của mình.
Năm lên 20 tuổi, Luy
vâng lời mẹ kết hôn với quận công Marguerite miền Provence. Quận công cũng là
người nổi tiếng về lòng đạo đức, tinh thần và sắc đẹp. Châm ngôn của nàng là:
– Hoàng hậu của trần
gian nhưng là tớ nữ của trời cao.
Năm sau, khi tới tuổi
trưởng thành, Luy lãnh lấy quyền cai quản quốc gia. Những người nặng tinh thần
thế tục, nghĩ rằng một khi thoát ách của thái hậu, Luy sẽ thông minh theo nếp sống
lạc thú xa hoa. Họ lầm. Vua thánh Luy lại càng tỏ ra đạo đức hơn. Hàng ngày
Ngài trung thành đọc kinh nhật tụng, tham dự thánh lễ và thăm viếng các nhà
thương. Ngoài những ngày giữ chay theo luật buộc, Ngài ăn chay suốt mùa vọng, mọi
thứ sáu trong năm và mọi ngày vọng mừng Đức Mẹ.
Có người kêu trách nếp
sống đạo đức của Ngài, lấy lẽ rằng nó làm hại cho việc nước. Thánh nhân trả lời:
– Nhiều người kỳ cục quá, họ cho việc siêng năng cầu nguyện của ta là một trọng
tội và rồi họ sẽ chẳng nói năng gì nếu ta để giờ đi săn bắn vui chơi.
Đi đôi với lòng đạo đức,
vua thánh Luy còn bày tỏ lòng thương người một cách đặc biệt. Mỗi chiều thứ bảy,
Ngài có thói quen rửa chân cho một số người nghèo khổ tật bệnh và mời họ ăn cơm
do chính Ngài thủ tiếp. Vị đại thần bực bội vì thói quen này. Một lần kia Ngài
hỏi ông: – Một là bị phong cùi, hai là phạm một tội trọng ngươi chọn đàng nào ?
Viên quan trả lời : –
Hạ thần thích 30 tội trọng hơn là bị cùi
Và vua trả lời : –
Ngươi dại dột quá, nhà ngươi không biết rằng: còn có một bệnh nào ghê tởm bằng
tội trọng, vì phạm tội trọng thì giống hệt như quỉ sứ.
Lòng quảng đại của Vua
Luy còn lan rộng tra ngoài biên giới quốc gia. Vua Baudoin II, hoàng đế
Contantinôple xin vua Luy trợ giúp và để đền ơn, ông đã biếu cho thánh Luy những
báu vật liên quan đến cứu thế, như mão gai mà quân lính đã đội đầu Chúa Giêsu.
Thần dân dưới quyền
vua thánh thiện được hưởng an bình thịnh vượng. Dầu vậy ngay vào năm 1242,
Hugues de Lusingan nổi loạn, chống lại nhà vua, với sự trợ giúp của đứa con ghẻ
là Henry III, vua nước Anh Vua Luy tỏ ra là một người có khả năng lãnh đạo,
Ngài đã dẹp tan cuộc nổi loạn với chiến thắng ở Taillebourg.
Cùng với chí can trường,
vua Luy còn triệu tập đoàn binh thánh giá hai năm sau đó. Cuộc xuất chinh mang
lại thành quả ban đầu với chiến thắng tại Damietta, miền Châu thổ sông Nil.
Nhưng vào tháng 4 năm 1250 Ngài trở thành kẻ chiến bại và bị bắt làm tù binh.
Được thả, thánh nhân qua Palestina cho đến khi mẹ Ngài qua đời ngày 26 tháng 11
năm 1252, Ngài mới trở về tiếp tục công cuộc trị nước.
10 năm sau, vua Luy xuất
chinh lần thứ hai. Tháng 7 năm 1270 Ngài cùng binh sĩ từ Aigues Mortes tới
Africa. Nhưng ít tuần sau đó, Ngài mắc bệnh đậu lào và qua đời tại Tunis ngày
15 tháng năm 1270. Một đời sống với Chúa, thánh Luy đã chết trong bình an với lời
nguyện dâng mình: – Con tiến vào nhà Chúa, con sẽ tôn thờ Chúa trong thánh điện
Ngài và con sẽ tôn vinh danh Chúa.
(daminhvn.net)
25 Tháng Tám
Giấc Mơ Của Một Thi Sĩ
Thi sĩ Sully
Prudhomme, người Pháp đã có lần tưởng tượng ra một giấc mơ như sau:
Ông mơ thấy một nhà
nông bảo ông hãy cầm cày lấy đất, trồng lấy lúa, gặt lấy thóc, làm lấy gạo mà
ăn. Ông mơ thấy người thợ dệt bảo ông hãy đánh lấy chỉ, dệt lấy áo mà mặc. Ông
mơ thấy người thợ nề bảo ông hòa lấy vữa, xây lấy nhà mà ở. Còn gì nữa? Ông đã
thấy mọi người bỏ ông, xa lánh ông, để ông trơ trọi với cảnh vật. Ông kinh hãi.
Ông kêu cầu, khẩn hứa nhưng chỉ thấy mãnh thú xuất hiện trên đường.
Có lẽ không có bao
nhiêu người đã mơ giấc mơ nói trên. Nhưng chắc chắn nhiều người chỉ nghĩ đến
mình, tưởng rằng một mình có thể sống giữa vũ trụ, không cần đến ai, không cần
ai giúp đỡ.
Không ai là một hòn đảo.
Chúng ta đều bị ràng buộc với mọi người, chúng ta đổi công việc của chúng ta với
công việc của người khác, chúng ta phụng sự người vì người đã phụng sự chúng
ta.
Nhưng chúng ta không
chỉ sống trong tình liên đới về mặt vật chất. Con người còn liên đới nhau về mặt
hạnh phúc và đau khổ. Không ai hạnh phúc một mình và không ai một mình có thể
chịu nổi sự đau khổ. Nhờ người, ta mới vui và nhờ người, ta mới trút bớt những
cơ cực của ta. Thế giới này quá nặng khiến một người có thể mang nổi và sự khổ
cực của vũ trụ quá lớn cho một trái tim.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét