12/09/2014
Thứ Sáu sau Chúa Nhật
23 Quanh Năm
Danh Thánh Đức Maria.
* Danh Thánh Đức Maria
Danh hiệu mà Hội Thánh và nhân loại qua bao nhiêu thời đại
tuyên xưng, ca ngợi Mẹ, danh hiệu nào cũng đẹp, danh hiệu nào cũng quí, cũng
cao vời và như muốn nhắc nhở con cái Mẹ trên khắp mặt đất này: “Danh Thánh của
Mẹ luôn làm cho con người ngây ngất, say mê vì Mẹ luôn ở bên con người, Mẹ yêu
thương con người”.
Lễ kính thánh danh Maria bắt đầu từ Tây Ban Nha và được Giáo
Hội chuẩn nhận vào năm 1513. Đức Giáo Hoàng Innocentê XI đã truyền dạy mừng lễ
này trên toàn thể Giáo hội năm 1683 để cảm tạ tri ân Đức Mẹ đã phù trợ Gioan
Sobieski, vua Balan, chiến thắng quân Hồi Thổ Nhĩ Kỳ tại Vienna, và được mừng
ngày 12 tháng 9, sau lễ Sinh nhật Đức Mẹ bốn ngày, cũng là ngày chiến thắng
Vienna.
Bài
Ðọc I: (Năm II) 1 Cr 9, 16-19. 22b-27
"Tôi
đã nên mọi sự đối với tất cả mọi người, để làm cho mọi người được cứu rỗi".
Trích
thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh
em thân mến, nếu tôi rao giảng Tin Mừng, thì không phải để làm cho tôi vinh
quang, mà vì đó là một nhu cầu đối với tôi. Vô phúc cho tôi, nếu tôi không rao
giảng Tin Mừng. Giả như nếu tôi tự ý đảm nhận việc ấy, thì tôi có công; nhưng nếu
tôi bị ép buộc, thì tôi phải làm trọn nghĩa vụ đã giao phó cho tôi. Vậy thì phần
thưởng của tôi ở đâu? Khi rao giảng Tin Mừng, tôi đem Tin Mừng biếu không, tôi
không dùng quyền mà Tin Mừng dành cho tôi.
Mặc
dầu tôi được tự do đối với tất cả mọi người, tôi đã đành làm nô lệ cho mọi người,
hầu thu hút được nhiều người hơn. Tôi đã nên mọi sự đối với tất cả mọi người, để
làm cho mọi người được cứu rỗi. Tất cả những việc đó, tôi làm vì Tin Mừng để được
thông phần vào lợi ích của Tin Mừng. Anh em không biết rằng những kẻ chạy trong
vận động trường, thì mọi người đều chạy nhưng chỉ có một người đoạt giải đó
sao? Cũng vậy, anh em hãy chạy sao để đoạt được giải. Mọi tay đua đều phải
kiêng cữ đủ điều, và những kẻ ấy kiêng cữ để đoạt lấy triều thiên hay hư nát,
còn chúng ta, chúng ta nhắm đoạt triều thiên không hay hư nát.
Phần
tôi cũng chạy như thế, chứ không phải chạy lẩn quẩn; tôi đấu võ, không phải như
đấm vào không khí, nhưng tôi chế ngự thân xác, bắt nó tùng phục tôi, kẻo lỡ ra
tôi giảng dạy cho kẻ khác, mà chính tôi phải bị loại ra chăng.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 83, 3. 4. 5-6. 12
Ðáp: Ôi Chúa thiên
binh, khả ái thay cung điện của Ngài (c. 2).
Xướng:
1) Linh hồn tôi khát khao và mòn mỏi, mong vào hành lang nhà Thiên Chúa. Tâm thần
và thể xác tôi hoan hỉ tìm đến cùng Thiên Chúa trường sinh. - Ðáp.
2)
Ðến như chim sẻ còn kiếm được nhà, và chim nhạn tìm ra tổ ấm, để làm nơi ấp ủ
con mình, cạnh bạn thờ Chúa. Ôi Chúa là Thiên Chúa thiên binh, ôi Ðại Vương và
Thiên Chúa của con. - Ðáp.
3)
Ôi Thiên Chúa, phúc đức ai ngụ nơi nhà Chúa: họ sẽ khen ngợi Chúa tới muôn đời.
Phúc thay người được Chúa nâng đỡ, họ tiến lên ngày càng thêm hăng hái. - Ðáp.
4)
Vì Thiên Chúa là thuẫn khiên, thành lũy. Thiên Chúa rộng ban ân sủng với vinh
quang. Ngài không từ chối ơn lành với những ai sống sạch trong vô tội. - Ðáp.
Alleluia:
Ga 14, 23
Alleluia,
alleluia! - Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến
người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 6, 39-42
"Người
mù có thể dẫn người mù được chăng?"
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: "Người mù có thể dẫn người
mù được chăng? Cả hai lại không sa xuống hố ư? Môn đệ không trọng hơn Thầy; nếu
môn đệ được giống như Thầy, thì kể là hoàn hảo rồi.
"Sao
ngươi nhìn cái rác trong mắt anh em, còn cái đà trong chính mắt ngươi thì lại
không thấy? Sao ngươi có thể nói với người anh em: "Này anh, hãy để tôi lấy
cái rác trong con mắt anh", trong khi chính ngươi không nhìn thấy cái đà
trong mắt ngươi. Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi
bấy giờ ngươi sẽ trông rõ để lấy cái rác khỏi mắt anh em ngươi".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Hãy
Tự Biết Mình
Chỉ
là thụ tạo mà muốn làm Thượng đế, đó là ảo tưởng muôn đời của con người. Ngay từ
đầu lịch sử nhân loại, Ông Bà nguyên tổ của loài người đã trải qua cơn cám dỗ ấy.
Ma quỉ nói với Ông Bà: Các ngươi hãy ăn trái cấm, các ngươi sẽ trở thành Thiên
Chúa, nghĩa là các ngươi hãy chối bỏ Thiên Chúa và tự tôn mình thành Thiên Chúa
để sống mà không cần có Thiên Chúa. Ðó là cơn cám dỗ triền miên của con người:
sống không cần Thiên Chúa, loại trừ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống, để tự tạo cho
mình một bậc thang giá trị và trở thành thẩm phán tối cao cho mọi hành động của
mình cũng như của người khác.
Tin
Mừng hôm nay không chỉ là một bài học có tính cách luân lý. Chúa Giêsu không chỉ
khuyên chúng ta không nên xét đoán người khác, Ngài còn mời gọi chúng ta tự đặt
mình vào mối tương quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên Chúa, Ðấng thấu suốt lòng
con người mới có thể xét xử con người. Nhìn nhận quyền xét xử của Thiên Chúa,
con người cũng sẽ nhận ra thân phận tội lỗi yếu hèn của mình. "Hãy lấy cái
dằm ra khỏi mắt ngươi trước đã", nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất toàn của
mình trước.
Có
nhận ra mối tương quan đích thực với Thiên Chúa, con người mới thấy được tương
quan của mình với tha nhân. Thật thế, chối bỏ và cắt đứt mối tương quan với
Thiên Chúa, con người cũng đi đến chỗ chối bỏ tha nhân. Ngược lại, nhận ra
Thiên Chúa là Chủ tể, con người cũng sẽ nhận ra thân phận thụ tạo yếu hèn của
mình và tình liên đới với tha nhân. "Hỡi người, hãy tự biết mình", đó
là khẩu hiệu mà nhà hiền triết Hy Lạp là Socrate thường đề ra như bài học vỡ
lòng cho các môn sinh, có lẽ cũng được Chúa Giêsu nhắc lại theo một công thức khác:
"Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng". "Hãy sám hối" trước tiên
là nhận ra thân phận bất toàn của mình, để từ đó sống cảm thông, kiên nhẫn, bao
dung và tha thứ đối với người khác. Sống như thế, con người mới đạt được cùng
đích của mình là trở nên giống Thiên Chúa, chứ không phải trở thành Thiên Chúa
để gạt bỏ chính Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Bài đọc: I Cor 9:16-19,
22-27; Lk 6:39-42.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cách lãnh đạo.
Các
Bài đọc hôm nay tập trung vào những người lãnh đạo tôn giáo nhưng vẫn có thể mở
rộng để áp dụng cho tất cả mọi người. Để rao giảng Lời Chúa có hiệu quả, trước
hết và trên hết người rao giảng cần biết mình trong mối tương quan với Chúa,
sau đó người rao giảng cần biết tha nhân với những điểm mạnh cũng như điểm yếu
của họ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Ơn gọi rao giảng của Phaolô.
Biến
cố Damascus đã ghi đậm trong cuộc đời thánh nhân đến nỗi ngài luôn luôn nhìn lại
biến cố này để đánh giá những việc mình làm. Trong biến cố đó, Phaolô đang trên
đường bách hại các tín hữu, nhưng Chúa đã thay đổi hòan tòan cuộc đời ông bằng
cách chọn ông để rao giảng Tin Mừng cho Dân Ngọai. Đó là lý do tại sao người
nói hôm nay: “Thật vậy, đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để
tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi
không rao giảng Tin Mừng! Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng
công; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó.”
Vì
không tự ý xin để rao giảng Tin Mừng nên Phaolô tìm cách khác để lập công. Ngài
từ chối để hưởng thụ những đặc quyền dành cho người rao giảng Tin Mừng như Chúa
nói “thợ làm việc đáng hưởng công.” Ngài vừa rao giảng Tin Mừng vừa kiếm ăn với
sức lao động của mình. Hơn nữa, ngài còn nhiệt thành hy sinh chịu đựng tất cả để
Tin Mừng được lan rộng khắp nơi.
Rao
giảng Tin Mừng không thuần túy chỉ nói những gì đã học được rồi để mặc người
nghe muốn làm gì thì làm. Để việc rao giảng Tin Mừng có hiệu quả, người rao giảng
cần biết người nghe với tất cả các ưu và khuyết điểm của họ. Chẳng hạn nơi cộng
đòan Hy-Lạp ở Corintô, thánh Phaolô biết họ rất mở lòng để tiếp nhận những điều
hay, nhưng cũng đã bị ảnh hưởng nhiều bởi lối sống tình dục thác lọan. Vì thế,
ngài phải nghiên cứu cách rao giảng làm sao để thuyết phục các tín hữu không những
chỉ tin vào Chúa Kitô mà còn sẵn sàng sửa đổi các nết xấu sao cho thích hợp với
đòi hỏi của Tin Mừng: “Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để chinh phục những
người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi cách cứu được một số
người. Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần
phúc của Tin Mừng.”
2/
Phúc Âm:
Sửa mình trước khi sửa người.
Vì
khán giả không chỉ có hai tai nhưng còn hai mắt để nhìn, nên những người lãnh đạo
bị đòi hỏi không chỉ rao giảng bằng lời nói mà còn bằng hành động. Để việc rao
giảng có hiệu quả, người lãnh đạo cần chứng minh điều mình rao giảng với các việc
làm của mình, và việc làm tốt dễ tác động trên khán giả hơn những lời khôn
ngoan của họ. Tuy nhiên, như Chúa Giêsu nhận định: “Các người Kinh-sư và Biệt-phái
ngồi trên tòa Môisê giảng dạy, hãy nghe những gì họ rao giảng, nhưng đừng làm
những gì họ làm, vì họ nói mà không làm.” Nếu không tìm được người rao giảng
hòan tòan thì những người rao giảng chỉ bằng lời nói vẫn có giá trị tối thiểu của
họ.
Không
ai có thể cho cái mình không có, và không ai có thể sửa lỗi người khác khi
chính mình cũng có những khuyết điểm đó. Nhiều khi những khuyết điểm của mình
còn to lớn nặng nề hơn là khuyết điểm của người mình muốn sửa, như ví dụ Chúa
đưa ra hôm nay: “Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà
trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới?” Trước khi sửa lỗi tha
nhân cần phải sửa mình trước. Điều làm cho nhiều người dễ chỉ trích và sửa dạy
tha nhân là họ không chịu xét mình để nhận ra những khuyết điểm của họ, nên dễ
cho là họ thánh thiện hơn những người khác. Họ cần biết là không thể giấu được
tất cả mọi người và nhất là không bao giờ giấu được Thiên Chúa, Đấng biết rõ tất
cả các tội lỗi của mọi người.
Để
việc sửa lỗi người có hiệu quả người lãnh đạo cần biết tha nhân, biết ưu và
khuyết điểm của họ, và biết lý do cùng hòan cảnh đưa đến dịp phạm tội, và nhất
là biết kiên nhẫn để sửa dạy. Lại một lần nữa, bằng việc luôn luôn xét mình,
người lãnh đạo nhận ra chính mình đã phải cố gắng chừng nào để thắng vượt được
tội lỗi và những thói quen xấu; điều này sẽ giúp họ dễ thông cảm với tha nhân
và kiên nhẫn trong việc sửa lỗi.
Chúa
cảnh cáo nguy hiểm của những nhà lãnh đạo đui mù: “Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ
nào cả hai lại không sa xuống hố?” Người lãnh đạo đui mù không nhận mình đui mù
còn nguy hiểm hơn; khi sa xuống hố họ lại còn đổ tội cho người dưới quyền họ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Mỗi người chúng ta đều mang trong mình những ưu và khuyết điểm, những tính tốt
và xấu. Để phát triển gia đình và cộng đòan, người lãnh đạo cần nhận ra tất cả
những điều này, để biết dùng những ưu điểm và tính tốt trong việc xây dựng cộng
đòan; cũng như biết cách đề phòng và sửa sai những khuyết điểm và tội lỗi để cộng
đòan ngày càng tốt đẹp hơn.
-
Trước khi có thể biết và sửa người, mọi người cần biết và sửa mình trước. Việc
luôn nhìn lại quá khứ để nhận ra những lỗi lầm mình đã phạm và tiến trình tự sửa
để trở nên tốt sẽ giúp các nhà lãnh đạo sáng suốt để nhận ra những lầm lỗi của
những người dưới quyền mình và kiên nhẫn để sửa sai họ.
-
Tiến trình lãnh đạo cần theo thứ tự như sau: (1) Nhìn nhận mọi người đều có ưu
và khuyết điểm; (2) Biết ưu và khuyết điểm của mình; và (3) Biết dùng ưu điểm
và kiên nhẫn sửa chữa khuyết điểm của tha nhân.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
HẠT GIỐNG NẨY MẦM - MÙA QUANH NĂM - TUẦN 23
Lc 6,39-42
A. Hạt giống...
Lời Chúa hôm nay nói về sự mù quáng :
- Nếu ta mù quáng thì ta sẽ dẫn người khác đi vào
sai lầm.
- Bởi thế, trước khi sửa lỗi người khác, mỗi
người hãy tự sửa lỗi của mình.
B.... nẩy mầm.
1. Thấy lỗi người khác mà không thấy lỗi của mình
; phê phán người khác mà không tự phê phán mình. Đó là thứ mù quáng và giả hình
mà Chúa Giêsu nhiều lần cảnh cáo bởi vì ai cũng dễ mắc phải. Những người ưu tú
nhất thời Chúa Giêsu là biệt phái và luật sĩ đã mắc phải một cách nặng nề đến
vô phương cứu chữa…. Huống chi tôi. Chắc chắn tôi đang bị hai thứ bệnh mù quáng
và giả hình này. Chỉ cần xét mình một chút là tôi sẽ nhận ra ngay.
2. Tôi xét đoán anh chị em tôi hầu như suốt ngày,
còn thời gian dành để tự xét đoán mình chỉ chừng 10 phút, mà nhiều khi tôi cũng
để nó trôi qua một cách trống rỗng.
3. Một chiếc đồng hồ chạy sai có thể do rất nhiều
nguyên nhân bên trong bộ máy. Muốn xét đoán đúng, thì chẳng những xem hiện
tượng bên ngoài mà còn phải hiểu rất rõ những nguyên nhân bên trong. Bởi vậy,
có thể nói, kẻ “có gan cùng mình” mới dám xét đoán. Thiên Chúa thấu hiểu mọi
ngọn nguồn nhưng cũng không muốn xét đoán : trong chuyện người phụ nữ bị bắt
quả tang đang phạm tội ngoại tình, Chúa Giêsu đã nói “Tôi không kết án chị đâu”
; trong dụ ngôn lúa và cỏ lùng, Ngài nói Ngài vẫn chờ đến phút cuối cùng mới
đưa ra lời xét đoán của Ngài.
4. Tôi dễ đưa ra những lời xét đoán, nhưng tôi có
nghĩ tới hậu quả của việc tôi làm không ? Một quan tòa kết án sai thì sẽ khiến
nạn nhân chịu khổ oan trong một thời gian lâu dài. Khi xét đoán, tôi cũng là
quan tòa, sao tôi không nghĩ tới nỗi oan của người khác nếu tôi sai ?
5. “Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người
anh em mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới ?” (Lc
6,41)
Truyện kể về một viên tướng, sau khi xông pha
trận địa và lập được nhiều chiến công, được nhà vua mở yến tiệc khoản đãi.
Trong bữa tiệc, viên tướng vì quá vui đã xúc phạm đến một trong các cung phi.
Thế là mọi người đua nhau lên án. Lúc đó, mọi công trạng của ông hầu như biến
mất. Trước mắt mọi người, ông chỉ là một tội nhân.
Nói xấu anh em thật dễ lỗi phạm biết bao. Những
người ở đó quên rằng chính họ lắm khi còn tệ hơn thế nữa. Và chính bản thân tôi
vẫn còn đầy những thói hư tật xấu. Khi lên án, chỉ trích anh em, tôi làm như
thể mình vô tội. Thực ra đó chỉ là cái đà lớn che đi con người của tôi mà thôi.
Lạy Cha, con xin đến với Cha như những gì con là,
chứ không “tô sơn điểm phấn” (Hosanna)
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ
12/09/14 THỨ SÁU TUẦN 23 TN
Thánh Danh Đức Ma-ri-a
Lc 6,39-42
Thánh Danh Đức Ma-ri-a
Lc 6,39-42
Suy niệm: Ngày nay trong hầu hết các lĩnh vực người ta
đều nhờ đến các chuyên viên tư vấn. Nếu không được những người này cập nhật
thông tin, đề nghị giải pháp, người ta rất dễ đưa ra quyết định sai lầm
hay các phương án lỗi thời, kém hiệu quả. Ai muốn đến với Thiên Chúa, muốn được
sống trong chân lý và ơn cứu rỗi rất cần được Giáo Hội dẫn dắt dưới ánh sáng
Lời Chúa. Nếu họ tự mình mò mẫm hay nhờ cậy những người dẫn đường sai lạc, thì
như Chúa nói, mù dẫn mù, cả hai sẽ sa xuống hố mà thôi.
Mời Bạn: Thế
giới ngày nay tiến bộ nhiều về khoa học, kỹ thuật và tràn ngập thông tin. Nhưng
con người quá đề cao cái tôi chủ quan, chạy theo những hệ tư tưởng sai lầm và
quan niệm sống lệch lạc về luân lý đạo đức. Từ đó biết bao nhiêu tệ nạn, hỗn
loạn xảy ra trong đời sống cá nhân, gia đình và xã hội. Bạn ghi nhớ lời Chúa
nói: “Học trò không hơn Thầy”; chỉ có Đức Ki-tô, Đấng có Lời ban sự sống mới
là người dẫn đường đích thực.
Sống Lời Chúa: Siêng
năng suy gẫm Lời Chúa, học hỏi giáo lý, và đào sâu đức tin nơi giáo huấn của
Hội Thánh, đó là con đường chắc chắn để khỏi rơi vào hố sâu lầm lạc như
Chúa cảnh báo.
Cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con đừng sợ
ánh sáng của Chúa, ánh sáng phá tan bóng tối trong con và đòi buộc con hoán
cải. Xin cho con đừng cố chấp ở trong bóng tối chỉ vì chút tự ái cỏn con. Xin
cho con khiêm tốn để đón nhận những tia sáng nhỏ mà Chúa vẫn gửi đến cho con
mỗi ngày. Cuối cùng xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý để Chân lý cho con
được tự do.”
(Thắp Sáng Niềm Tin, 170)
Đạo đức giả
Giúp nhau lấy rác trong mắt
nhau, giúp nhau thấy rõ hơn sự thật về mình, đó là công việc bác ái thường ngày
mà chúng ta làm cho nhau.
Suy niệm:
Sống ở đời chúng ta liên tục
phải đưa ra những phán đoán.
Có những phán đoán về người
khác: đúng, sai, tốt, xấu.
Giáo dục một người là giúp
người đó có được phán đoán khách quan.
Khi Đức Giêsu dạy các môn đệ
đừng xét đoán (Lc 6, 37),
Ngài không bảo họ đừng đưa
ra những phán đoán hay nhận định.
Ngài cũng không coi thường
những phán quyết của quan tòa.
Đơn giản Ngài chỉ muốn chúng
ta tránh một khuynh hướng dễ gặp,
đó là chỉ trích phê phán,
bới lông tìm vết, đối với tha nhân.
Các môn đệ sẽ phải là những
nhà lãnh đạo dân Chúa.
Họ không thể là những người
dẫn đường mù lòa.
Chỉ với cặp mắt sáng, họ mới
có thể chu toàn nhiệm vụ,
dẫn dắt những người còn
trong bóng tối ra ánh sáng bình minh.
Nếu không, mù dắt mù, cả hai
sẽ sa xuống hố (c. 39).
Người lãnh đạo sáng suốt là
người biết mình,
biết cái mạnh, cái yếu, cái
hay, cái dở của mình.
Họ phải thấy rõ cái xà, hay
thậm chí cái rác nơi mắt mình.
Thiếu thái độ tự phê phán
nghiêm túc, họ không thể dẫn dắt người khác.
“Hãy biết mình” là câu được
khắc ở một đền thờ nổi tiếng bên Hy Lạp.
Như thế biết mình không phải
là chuyện dễ.
Chẳng ai gần mình, hiểu rõ
mình bằng mình.
Nhưng nhiều khi chẳng ai mù
mờ về tôi bằng chính tôi.
Lắm khi tôi chạy trốn chính
mình, không đủ can đảm để thấy sự thật.
Nói chung tôi không thích
nhìn nhận những bóng tối và bóng mờ nơi tôi.
Thậm chí, cái xà nơi mắt
tôi, mà tôi cũng không để ý (c. 41).
Tôi chỉ muốn thấy nơi mình
toàn những điều trong sáng, tốt đẹp, giỏi giang.
Càng có địa vị cao, càng
thành công nhiều, càng có uy tín,
tôi càng khó chấp nhận, khó
thấy những nhược điểm của mình,
Những người dưới quyền cũng
không dám góp ý,
nên tôi lại càng dễ nghĩ là
mình đã thực sự hoàn hảo.
Chắc chúng ta phải giúp
người khác lấy rác ra khỏi mắt,
vì họ khó tự mình lấy được,
và thật khó chịu khi có rác trong mắt.
Nhưng phải làm điều đó với
rất nhiều yêu thương và khiêm hạ,
bởi lẽ chúng ta biết mình
cũng cần anh em giúp lấy rác khỏi mắt mình.
Đơn giản là phải thấy cái
rác và cả cái xà trong mắt mình trước,
nhờ người lấy ra dùm, sau đó
mới thấy rõ để đi giúp người anh em.
Giúp nhau lấy rác trong mắt
nhau, giúp nhau thấy rõ hơn sự thật về mình,
đó là công việc bác ái
thường ngày mà chúng ta làm cho nhau.
Như thế Hội Thánh của chúng
ta sẽ gồm những người sáng mắt,
nhờ biết xin người khác lấy
rác ra khỏi mắt mình, và giúp họ lấy rác của họ.
Cầu nguyện:
Như thánh Phaolô trên đường
về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Suy niệm
TIÊN TRÁCH
KỶ HẬU TRÁCH NHÂN
Lời Chúa hôm nay cho chúng ta một nguyên tắc để sửa lỗi anh em đó là: bản
thân mình phải tốt mới có thể sửa dạy người khác.
Tiếng Việt
của chúng ta dùng từ “sư phạm” để ám chỉ người dạy học. Sư là thầy, phạm
là cái khuôn. Ý nói người làm thầy phải nên gương mẫu để học trò noi theo.
Người thầy không chỉ là người truyền thụ một số kiến thức nhưng quan trọng còn
là người phải nêu gương về cách sống, đạo đức.
Vì thế, kẻ
muốn làm thầy người khác thì trước hết phải biết mình. Biết mình với những tính
xấu, tật hư để tự sửa sai bản thân mình: “Tiên trách kỷ” sau đó mới có
thể làm thầy, sửa dạy người khác “hậu trách nhân”. Nếu không biết mình
để tu thân thì giống như Chúa Giêsu nói: “Mù dắt mù” thì kết quả là cả
hai thầy lẫn trò sẽ sa xuống hố.
Đôi mắt
của chúng ta thường dùng để nhìn người khác chứ ít khi nhìn mình. Do đó, chúng
ta ít thấy lỗi lầm của mình, nhưng lại dễ dàng nhận ra những sai sót của tha
nhân: “Sao anh lại có thể nói với người anh em: 'Này anh, hãy để tôi lấy cái
rác trong con mắt anh ra', trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con
mắt của mình?”. Trong nhà thờ, người Công giáo hay đấm ngực mình: “Lỗi
tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng", nhưng khi ra ngoài nhà thờ thì đấm
ngực người khác: “Lỗi tại nó…”.
Chúa Giêsu
không ngại quở trách những người không “biết mình”, mà chỉ soi mói anh
em giống như những Pharisêu, luật sĩ là những kẻ giả hình: “Hỡi kẻ đạo đức
giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác
trong con mắt người anh em!”.
Lạy Chúa
Giêsu, Chúa muốn chúng con phải là những con người biết nhìn nhận lỗi lầm của
mình, biết tự sửa sai chính mình trước khi sửa sai người khác. Xin Chúa giúp
chúng con biết nhận ra những thiếu xót, tội lỗi của bản thân và can đảm sửa
đổi. Để nhờ cuộc đời thánh thiện, chúng con góp ý cho nhau trong tình huynh đệ
chân thành nhằm làm lợi cho Nước Chúa. Amen.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
12
THÁNG CHÍN
Ai
Thấy Thầy Là Thấy Cha
Hưởng
kiến Thiên Chúa trực tiếp, đó là nỗi khao khát sâu thẳm nhất của tâm hồn con
người. Về khát vọng này, Tông Đồ Philipphê đã nói lên một cách hết sức tha thiết:
“Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha và thế là đủ cho chúng con rồi”
(Ga 14,8). Những lời thật cảm kích, vì bộc lộ được khát vọng thâm sâu nhất của
tâm khảm con người. Song câu trả lời của Đức Giêsu còn cảm kích hơn nữa.
Đức
Giêsu giải thích cho các tông đồ: “Ai thấy Thầy là thấy Cha” (Ga 14,9). Ngài là
mạc khải đầy đủ về Chúa Cha. Ngài diễn tả cho thế giới biết Chúa Cha là Đấng
nào – không phải vì Ngài là Chúa Cha – nhưng vì Ngài hoàn toàn nên một với Chúa
Cha trong sự hiệp thông sự sống thần linh. Ngài nói: “Thầy ở trong Cha và Cha ở
trong Thầy” (Ga 14,11).
Cảm
tạ Thiên Chúa ! Con người không còn phải hoàn toàn đơn độc kiếm tìm Thiên Chúa
nữa. Cùng với Đức Kitô, con người khám phá Thiên Chúa – và con người khám phá
ra Thiên Chúa nơi Đức Kitô.
Vâng,
trong Đức Giêsu Kitô, sự tự mạc khải của Thiên Chúa đạt đến tột đỉnh và đầy đủ
nhất. Tác giả thư Do thái đã nhấn mạnh điều này khi nói: “Thuở xưa, nhiều lần
nhiều cách, Thiên Chúa đã nói với cha ông chúng ta qua các tiên tri; trong những
ngày sau hết này, Ngài nói với chúng ta qua một người con” (Dt 1,1-2). Vì vậy,
Đức Kitô mãi mãi là con đường của chúng ta. Chúng ta có một Đấng Cứu Độ và một
Đấng Trung Gian nối kết chúng ta với Thiên Chúa.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
Ngày
12-9
Danh
Thánh Đức Maria
1Cr
9, 16-19.22b-27; Lc 6, 39-42
LỜI
SUY NIỆM: “Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt
ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em”
Lúc
nào cũng có những người đạo đức giả, và ai ai cũng ghét hạng người này, nhưng
đôi khi bản thân mình lại bị vấp phải, trở thành người đạo đức giả. Nên, trong
ngày sống của mình, luôn phải sống đơn sơ, chân thật, chân thành. Nhưng không
vì thế mà thiếu sự quan tâm đến nhau và góp ý xây dựng cho nhau. Giúp nhau sống
tốt hơn.
Lạy
Chúa Giêsu, mỗi một người trong chúng con có nhiều tật xấu. Xin cho mọi người
trong gia đình chúng con, đừng lấy khôn ngoan của người đời mà che đậy cái xấu,
làm cho nhiều người lầm tưởng mà không giúp lời cầu nguyện.
Mạnh
Phương
12
Tháng Chín
Bức Tranh Ðời Người
Một
họa sĩ vô danh nọ vào thời Trung Cổ đã tóm tắt đời người thành 4 bức tranh xếp
bên cạnh nhau. Bức tranh thứ nhất họa lại tuổi thơ. Không gì đẹp và thanh thản
cho bằng tuổi thơ. Một em bé hồn nhiên, vô tư ngồi trên một chiếc ghe buồm vừa
nhổ neo ra khỏi bờ... Em bé nhìn theo sóng nước không sợ hãi bởi vì người đang
cầm bánh lái là một thiên thần. Bóng đen đang ngủ một cách dịu hiền đằng sau
bánh lái.
Sang
đến bức tranh thứ hai, người ta bỗng thấy cậu bé trở thành một trang thiếu niên
đang đứng nhìn chân trời xa tắp với những háo hức trước những điều mới lạ... Vị
thiên thần vẫn còn cầm tay lái, nhưng sóng đã bạt đầu và bóng đen đã thức giấc.
Bức
tranh thứ ba là cảnh tuổi trưởng thành. Bầu trời đã trở nên ảm đạm. Sóng gió ập
phủ tứ bề. Bánh lái đã nằm trong tay của bóng đen. Vị thiên thần đã bị trói chặt
trong một góc. Người đàn ông đã phải dùng tất cả sức lực của mình để chiến đấu,
để chiếc ghe không bị lật úp...
Cuối cùng, trong bức tranh thứ tư, người ta thấy một cụ già đang ngồi ung dung giữa ghe. Sóng yên, gió lặng, mặt trời xuất hiện trở lại. Vị thiên thần đã dành lại được bánh lái, còn bóng đen thì bị trói chặt đằng sau.
Cuối cùng, trong bức tranh thứ tư, người ta thấy một cụ già đang ngồi ung dung giữa ghe. Sóng yên, gió lặng, mặt trời xuất hiện trở lại. Vị thiên thần đã dành lại được bánh lái, còn bóng đen thì bị trói chặt đằng sau.
Ðời
là một cuộc hải trình gay go... Ðích điểm có thể là bến yên hàn mà cũng có thể
là vực thẳm của chết chóc. Ðến nơi yên hàn hay đứt gánh giữa đường: số mệnh ấy
không ai có thể định đoạt cho ta, mà chỉ có mỗi người phải biết làm chủ, lèo
lái con thuyền của mình...
Có
lẽ nhiều người trong chúng ta đã quá quen thuộc với trò chơi "Thiên Ðàng Hỏa
Ngục" mà các em bé thường tụ tập trước sân thánh đường để cùng biểu diễn...
Thiên đàng hỏa ngục hai bên, ai khéo thì nhờ ai vụng thì sa... Trả lời được một
số câu hỏi thì được vào Thiên Ðàng, trả lời không được thì bị chận lại ngoài cửa.
Trò
chơi đơn sơ nhưng cũng có tác dụng gieo vào đầu chúng ta một hình ảnh về cuộc đời.
Ðời là một cuộc ra đi. Hướng đi của cuộc đời tùy thuộc ở sự định đoạt của mỗi
người. Con đường dẫn đến hư đốn luôn rộng thênh thang. Con đường dẫn đến sự sống
là một con đường chật hẹp, đòi hỏi nhiều chiến đấu...
Sự
thánh thiện là một ơn Chúa ban, nhưng phải mất nhiều lao nhọc, vất vả chiến đấu,
con người mới đạt được. Nói đến chiến đấu là nói đến kẻ thù. Con sư tử lượn
quanh tìm mồi cắn xé trong cuộc sống của chúng ta là không biết bao nhiêu cạm bẫy
giăng mắc trên lối đi của chúng ta. Những cạm bẫy đó từ bên ngoài cũng có,
nhưng hầu hết đều xuất phát từ trong tâm hồn chúng ta... Ðó là những dục vọng,
đam mê đang cào xé tâm hồn chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta đánh bại được kẻ nội
thù ấy và biến chúng thành đạo binh trung thành thì lúc đó chúng ta mới chiến
thắng được kẻ thù đến từ bên ngoài...
Khí
giới tiên quyết và chủ yếu giúp chúng ta chiến thắng được nội thù đó là sự cầu
nguyện. Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ của Ngài: chỉ có ăn chay và cầu nguyện
các con mới chiến thắng được loài quỷ này...
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét