Trang

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

18-03-2018 : (phần II) CHÚA NHẬT V MÙA CHAY năm B


18/03/2018
Chúa Nhật tuần 5 Mùa Chay năm B.
(phần II)


SCĐ CHÚA NHẬT V MÙA CHAY.B
CHỦ ĐỀ :
Ý THỨC TRƯỚC VỀ Ý NGHĨA VÀ GIÁ TRỊ CỦA VIỆC ĐỨC GIÊSU CHỊU NẠN
Sợi chỉ đỏ
Các bài đọc trong Chúa nhật cuối cùng của Mùa Chay giúp ta ý thức trước về ý nghĩa và giá trị việc chịu nạn sắp tới của Đức Giêsu.
- Bài đọc I (Gr 31,31-34) : Thiên Chúa tiên báo sẽ lập một Giao ước mới
- Bài Tin Mừng (Ga 12,20-33) : Đức Giêsu sắp bước vào cuộc chịu nạn
- Bài đọc II (Dt 5,7-9) : Cuộc chịu nạn hoàn thành cuộc đời Đức Giêsu
I. DẪN VÀO THÁNH LỄ
Hôm nay là Chúa nhật cuối cùng của Mùa Chay, tuần sau sẽ là Tuần Thánh. Để giúp chúng ta vào Tuần Thánh một cách sốt sắng, hôm nay Phụng vụ Lời Chúa giúp chúng ta thấy được ý nghĩa và giá trị việc chịu nạn sắp tới của Đức Giêsu.
II. GỢI Ý SÁM HỐI
- Chính vì tội lỗi chúng ta mà Đức Giêsu đã phải chịu chết cách đau đớn và nhục nhã trên Thánh Giá.
- Đức Giêsu đã lấy chính máu mình để thiết lập Giao ước mới giữa Thiên Chúa với loài người. Thế mà chúng ta thường xuyên vi phạm Giao ước ấy.
- Đức Giêsu đã dùng Thập giá để cứu chuộc chúng ta. Thế mà chúng ta không yêu mến những thánh giá hằng ngày của chúng ta.
III. LỜI CHÚA
1. Bài đọc I : Gr 31,31-34
Ngày xưa ở Sinai, Thiên Chúa đã thiết lập Giao ước với dân Israel, theo đó Ngài hứa là Thiên Chúa của họ và sẽ bảo vệ họ, phần họ thì phải phụng sự Ngài như là Chúa tể duy nhất. Các điều khoản của giao ước ấy được khắc lên hai bia đá.
Nhưng dân Israel đã thường xuyên vi phạm giao ước ấy, dẫn đến hậu quả là họ phải bị mất nước và bị lưu đày.
Ngôn sứ Giêrêmia loan báo Thiên Chúa sẽ lập một giao ước mới : Giao ước mới này không ghi trên đá mà ghi tận đáy lòng con người ; tinh thần của Giao ước này là tình thương và tha thứ : "Mọi người từ lớn chí nhỏ đều nhìn biết Ta" và "Ta sẽ tha tội ác của chúng và sẽ không còn nhớ đến tội lỗi của chúng".
Đức Giêsu là Đấng thực hiện lời tiên báo đó.
2. Đáp ca : Tv 50
Trong tâm tình chân thành sám hối, tác giả Tv 50 nài xin Chúa một mặt tẩy sạch các tội lỗi của mình, và mặt khác tạo cho mình một quả tim mới.
Một quả tim mới để khắc ghi Giao ước mới. Đó cũng là tâm tình hợp với lời tiên báo của Giêrêmia.
3. Tin Mừng : Ga 12,20-33
Đức Giêsu đang nghĩ tới việc Ngài sẽ chịu nạn chịu chết để cứu độ loài người. Việc một số người hy lạp – tức là người ngoại – xin gặp Ngài khiến Ngài ý thức rằng giờ cứu độ ấy đã điểm. vì thế mặc dù tâm hồn Ngài xao xuyến nhưng Ngài cũng hân hoan tuyên bố "Đã đến giờ Con Người được tôn vinh… Khi nào Ta được đưa lên khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người lên cùng Ta". Nghĩa là Đức Giêsu coi cái chết của Ngài là vinh quang cho Ngài và nguồn cứu độ cho mọi người.
4. Bài đọc II : Dt 5,7-9
Tác giả thư Do thái hiểu rằng cuộc chịu nạn của Đức Giêsu là "căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Ngài".
IV. GỢI Ý GIẢNG
* 1. Biện chứng giữa chết và sống
Chết và sống không hẳn là 2 điều luôn đối nghịch nhau, nhiều khi chúng liên kết hỗ trợ nhau : sự chết nuôi sự sống và sự sống sống được là nhờ sự chết. Vài thí dụ :
- Nơi thực vật : những thứ được dùng làm phân bón phải chết đi thì mới thành chất bổ dưỡng cho cây.
- Nơi sinh vật : các thức ăn phải "tiêu" mới "hóa" thành lương thực.
- Trong cõi nhân sinh : những người già chết đi để nhường đất và hoa màu của đất cho các thế hệ sau dùng đó mà sống.
- Ngọn nến : sáp nến phải chảy ra và bị đốt thì ánh sáng mới bùng lên.
- Trong bài Tin Mừng này, Đức Giêsu nói : hạt lúa có thối đi thì cây lúa mới nẩy mầm.
Đức Giêsu chết để cho con người sống. Sự chết của Ngài là nguồn sự sống cho chúng ta.
* 2. "Đã đến Giờ Con Người được tôn vinh"
"Giờ" này không phải là một khoảnh khắc chiếm một chỗ xác định rõ trong dòng thời gian, không đo bằng đồng hồ, không tính theo toán học gồm 60 phút, mà là một thời điểm vô cùng quan trọng đánh dấu bắt đầu một thời đại mới sẽ kéo dài đến mãi mãi.
Đó là lúc Đức Giêsu bước lên Thập giá. Khi đó mọi trục trặc vướng víu trong liên hệ giữa loài người với Thiên Chúa được tháo gỡ hết, tương giao giữa loài người với Thiên Chúa được thông suốt, nhờ thế tình thương và sức sống dồi dào của Thiên Chúa được chuyển thông dào dạt cho loài người.
Chính vì thế, Đức Giêsu nói "Đã đến giờ con người được tôn vinh". "Con người" đây vừa là Đức Giêsu mà cũng vừa là loài người, vì mọi người đều là "con người". Chẳng những Đức Giêsu được tôn vinh mà mọi người cũng được tôn vinh nhờ cái chết của Đức Giêsu trên thập giá.
* 3. Các vai trong vỡ tuồng thập giá
Đoạn Tin Mừng hôm nay giúp ta thấy rõ những người có liên hệ trong cái chết của Đức Giêsu.
- Hai vai chính là Chúa Cha và Đức Giêsu : Đức Giêsu thưa "Lạy Cha, xin hãy làm vinh danh Cha" ; và tiếng từ trời vọng xuống "Ta đã làm vinh danh Ta và Ta còn làm vinh danh Ta nữa". Cuộc đối thoại bằng những lời lẽ cao siêu này vượt quá tầm hiểu biết của những người có mặt ở đấy hôm đó. Vì thế có người cho là tiếng sấm và có người cho là tiếng thiên thần à Cái chết của Đức Giêsu là kết quả của một sự đối thoại và thỏa thuận giữa Chúa Cha và Đức Giêsu để thực hiện chương trình yêu thương của Thiên Chúa đối với loài người.
- Nhưng loài người cũng có liên quan : Đức Giêsu nói "Tiếng đó phát ra không phải vì Ta mà vì các ngươi" à Cuộc đối thoại trên là một mặc khải cho loài người : Tuy họ không hiểu tại sao Đức Giêsu chết, cũng chẳng hiểu tại sao chết mà là tôn vinh, nhưng họ được nói cho biết cái chết ấy là vì họ và cho họ.
- Do đó, đương nhiên mỗi người cũng có liên hệ : "Hãy theo Ta. Ta ở đâu thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta thì Cha Ta sẽ tôn vinh nó" à Thập giá là con đường dẫn đến tôn vinh. Mỗi người chúng ta có đi theo Đức Giêsu trên con đường thập giá thì mới đến được chỗ Đức Giêsu ở và mới được tôn vinh như Ngài.

* 4. Hạt lúa mì mục nát.
Cha Dieudonné Bourgignon, người Bỉ, đã từng bị Đức Quốc Xã bắt giam trong trại tập trung Dachau thời Đệ Nhị Thế Chiến kể lại :
Vào một đêm cuối tháng bảy, một tù nhân khu trại 4 thuộc trại giam Auschwitz đã trốn thoát. Phòng hơi ngạt của trại này đã từng thủ tiêu 6 triệu người Do thái ; 1/3 dân Do thái trước Thế Chiến. Sáng hôm sau, viên sĩ quan hằn học tuyên bố : "Tất cả những người có mặt phải đứng nghiêm trong hàng ngũ". Đoàn tù nhân phải chôn chân không mủ nón đứng dưới ánh nắng đổ lửa của mùa hạ miền nam Ba Lan. Buổi chiều khi các tù nhân khu giam khác đi làm về. Viên sĩ quan nói : "Mười trong số những người này phải trả nợ". Lập tức tên sĩ quan duyệt qua hàng tù nhân chỉ ra mười người, trong đó có một đàn ông kêu rên thảm thiết vì thương người vợ trẻ và đàn con thơ dại.
Maximilien Kolbe nghe lời ai oán của bạn tù đã thốt lên : "Tôi xin chết thay cho người này". Đoàn người sững sờ. Tên sĩ quan không ngờ diễn tiến của biến cố. Hắn tò mò muốn hiểu rõ : "Tại sao muốn chết ?" Maximilien Kolbe điềm tỉnh trả lời : "Tôi là linh mục Công giáo".
Mười tử tội tiến chầm chậm vào cõi địa ngục. Người ta bỏ rơi họ trong phòng tối không ăn uống cho đến chết. Những giờ phút tăm tối lê thê. Ngày 18-8-1941, mười người còn lại bốn, đang thoi thóp hấp hối. Một người trong đó là Kolbe. Tất cả được nhận mũi thuốc độc ân huệ.
*
"Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất không chết đi thì nó chỉ trơ trọi một mình, nhưng nếu nó chết đi, thì nó sinh nhiều bông hạt' (Ga.12,24) Để có một quyết định anh hùng như cha Maximilien Kolbe quả không dễ dàng chút nào. Tại sao tôi phải chết đi để người khác được sống ? Đành rằng chết để sinh nhiều bông hạt, nhưng có ích gì khi chính tôi bị tan rã ? Vì thế, chúng ta không muốn chết như hạt lúa, chúng ta chấp nhận trơ trọi một mình.
Vậy sức mạnh nào thúc đẩy chúng ta dám chết cho anh em ? Động lực nào thúc giục chúng ta hiến thân cho đồng loại ? Chính Đức Giêsu đã cho ta giải đáp : "Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh mạng sống vì bạn hữu mình" (Ga.15,12). Tình yêu cao quý hơn cuộc sống và mãnh liệt hơn sự chết. Cái chết của Đức Giêsu đã nên lời yêu thương con người. Chính vì Người đã không xuống khỏi thập giá nên không ai có thể nghi ngờ tình yêu của Người. Chính vì dám chết cho tình yêu nên luật yêu thương của Người trở nên một thách đố. Thách đố con người chui ra khỏi vỏ ốc ích kỷ của mình, ra khỏi những bận tâm, toan tính, vun quén cho mình, để sống cho tha nhân và cho Thiên Chúa.
Quên mình, hiến thân, đón nhận cái chết như hạt lúa mục nát, đã từng làm cho Đức Giêsu trăn trở, nao núng và thổn thức. Những giây phút cuối cùng giáp mặt với tử thần không thể không gay go, thống thiết và đầy thách thức : "Bây giờ linh hồn Ta xao xuyến và biết nói gì ? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này" (Ga.12,27). Thế nhưng, Người đã biến cuộc tử nạn nên lời tôn vinh Thiên Chúa và lời yêu thương con người : "Chính vì thế mà con đã đến trong giờ này" (Ga.12,27).
Cái chết của cha Kolbe và tất cả những cái chết hiến thân cho tha nhân đều nói lên lời yêu thương con người và tôn vinh Thiên Chúa. Tác giả Anthony Padovano viết : "Chúng ta được cứu rỗi không chỉ vì cái chết thể xác của Đức Giêsu, nhưng vì tình yêu vô biên của Người sẵn sàng chấp nhận cái chết".
Điểm quan trọng là ở giây phút định mệnh, đối mặt với cái chết, Đức Giêsu luôn tha thiết cầu nguyện với Cha và Người dạy chúng ta hãy học kinh nghiệm nơi Người : "Các con hãy cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ" (Lc.22,40). Cầu nguyện không là liều thuốc giảm đau, ngăn chặn nao núng sợ hãi, nhưng cầu nguyện là thái độ sống thực, sống tin yêu, phó thác. Khi cầu nguyện chúng ta không mong Chúa đổi ý, cứu ta thoát chết, cũng không xin Người ru ngủ để ta chết êm ái.
Ở giây phút quyết liệt, cầu nguyện chính là gặp gỡ Chúa với nỗi xao xuyến, giằng co của cái chết nhưng trọn vẹn tâm tình hiến dâng. Chết không phải là nhảy vào khoảng không vô tận, nhưng ta gieo mình vào cánh tay Thiên Chúa Tình yêu.
Chúng ta không thể thuyết phục cái chết dời xa cánh cửa đời ta, nhưng chúng ta có thể đón tiếp cái chết như vị ân nhân đưa ta vào ngưỡng cửa vĩnh hằng.
Chính lúc Đức Giêsu gục đầu tắt thở thì cây thập tự trổ nụ đơm bông mùa cứu rỗi. Và khi người tín hữu hiến dâng cái chết như lời tạ ơn cao đẹp cuối cùng thì mùa hoa nhân ái tỏa hương thiên đàng.
*
Lạy chúa, chúng con sợ nói về cái chết và tất cả những gì dính líu tới cái chết, nhưng chúng con cũng hiểu rằng sẽ có một ngày chúng con giáp mặt Chúa trong phút định mệnh. Xin giúp chúng con sống can đảm từng ngày, để chúng con dầy dạn với thử thách quyết liệt sau cùng của cuộc đời. Amen. (Thiên Phúc, "Như Thầy đã yêu")
* 5. Chết đang khi sống
Nhiều người coi sống và chết là hai sự việc nối tiếp nhau : khi không còn sống nữa thì chết. Nghĩ như thế là vì người ta chỉ biết có mỗi một sự sống, là sự sống của thể xác, và cũng chỉ biết có mỗi một sự chết, cũng là sự chết của thể xác.
Thực ra, sống và chết là hai việc đi song song với nhau trong cùng một đời người. Bởi vì có tới hai sự sống và hai sự chết : sự sống chết của con người thể xác và sự sống chết của con người đích thực. Câu nói của Đức Giêsu trong đoạn Tin Mừng này hàm chứa hai sự sống chết đó : "Ai yêu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời". Nói cách khác cho dễ hiểu hơn : ai cố bám víu vào sự sống của con người thể xác thì sẽ đánh mất sự sống của con người đích thực ; còn ai dám để cho sự sống của con người thể xác chết đi thì đồng thời bồi dưỡng cho sự sống của con người đích thực.
Bởi đó, có người dám nói : "Chết là một phần của sống. Chúng ta sinh ra là để chết, hầu có thể sống sung mãn hơn". Thực vậy,
- mỗi một hành vi khiêm tốn là một phần tính kiêu ngạo chết đi.
- mỗi một hành vi can đảm là một phần tính hèn nhát chết đi.
- mỗi một hành vi dịu dàng là một phần tính hung bạo chết đi.
- mỗi một hành vi yêu thương là một phần tính ích kỷ chết đi.
Con người tội lỗi chết dần đi thì con người đích thực được dựng nên giống hình ảnh Chúa dần dần sống mạnh. (Viết theo Flor McCarthy)
* 6. Tâm sự của Đức Giêsu
Tôi cảm động vì lời Đức Giêsu thổ lộ tâm sự : "Bây giờ tâm hồn Thầy xao xuyến".
Đức Giêsu đã tâm sự rất thật thà. Ngài nói thật với các môn đệ rằng Ngài xao xuyến trước cái chết sắp tới. Không phải vì Ngài đã từng khuyến khích họ mạnh dạn hy sinh mà nay Ngài phải che dấu cảm xúc xao xuyến của mình. Ngài cũng không muốn làm bộ anh hùng bất khuất. Cảm thấy thế nào, Ngài nói thế đó.
Tôi cũng muốn tìm hiểu xem vì sao mà Ngài xao xuyến.
- Chắc hẳn Ngài xao xuyến vì không cam tâm chịu chết. Một con người mới 30 tuổi đang tràn đầy sức sống mà phải chết ư ?
- Ngài còn xao xuyến hơn vì phải chết cách đau đớn. Chết đóng đinh trên thập giá là khổ hình tàn bạo nhất trong các hình thức xử tử.
- Nhưng Ngài xao xuyến sâu xa hơn nữa là vì sự nhục nhã khi phải chịu xử tử như thế. Gần giống như một võ sĩ vô địch mà phải nhận chỉ thị phải thua một võ sĩ hạng thấp hơn mình, không chỉ phải thua bằng tính điểm mà còn phải thua bằng "knock out" nhục nhã. Ngài chết như thế thì những kẻ thù ghét Ngài sẽ hả hê như thế nào ? Và những môn đệ thân yêu của Ngài sẽ hoang mang như thế nào ?
Bởi vậy, Đức Giêsu đã thốt lên lời van xin : "Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này". Tuy thế, Ngài mau mắn thưa tiếp : "Nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha".
Đức Giêsu thật tội nghiệp ! mà cũng rất đáng phục !
V. LỜI NGUYỆN CHO MỌI NGƯỜI
Chủ tế : Anh chị em thân mến, trước ngưỡng cửa cuộc tử nạn và tôn vinh của Đức Giêsu, Hội thánh muốn giúp chúng ta hiểu rằng Đức Giêsu đã trở nên như hạt lúa mì bị chết đi để sinh nhiều hạt khác. Chúng ta cùng dâng lên Chúa những lời cầu sau đây :
1. Đức Giêsu đã dạy : nếu hạt lúa gieo vào lòng đất không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình / Chúng ta cầu xin Chúa cho Hội thánh trong lòng thế giới / không khép kín để tự vệ / nhưng sẵn sàng dấn thân phục vụ mọi người.
2. Đức Giêsu đã dạy : "Khi Tôi được treo lên, Tôi sẽ kéo mọi người lên với Tôi". Chúng ta cầu xin Chúa cho các thủ lãnh trên thế giới đừng ai từ chối hoặc chống lại công trình cứu độ do tình thương của Chúa.
3. Đức Giêsu đã dạy : "Hạt lúa có chết đi, thì mới sinh được nhiều hạt khác" / Chúng ta cầu xin Chúa cho những người tàn tật ốm đau, già yếu, bị tù đày / biết dùng đau khổ mình đang chịu để sinh ích lợi cho nhiều người khác.
4. Đức Giêsu đã dạy : "Thầy ở đâu thì kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ được ở đó" / Chúng ta cầu xin cho anh chị em trong họ đạo chúng ta biết noi gương phục vụ của Chúa / để luôn quan tâm chu toàn mọi trách nhiệm của mình trong gia đình, trong họ đạo và trong xã hội.
Chủ tế  : Lạy Đức Giêsu, Chúa đã hy sinh mạng sống để chúng con được sống thật. Xin Chúa đánh tan thói ích kỷ, sợ khó, và nâng đỡ sự yếu hèn của chúng con, để chúng con trở thành môn đệ thực sự của Chúa, biết sẵn sàng hy sinh phục vụ mọi người chung quanh chúng con. Chúa là Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời.

Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI


Lectio Divina: Chúa Nhật V Mùa Chay (B)

Chủ Nhật 18 Tháng Ba, 2018
Chúng tôi muốn gặp Đức Giêsu
Ga 12:20-33

1.  Lời nguyện mở đầu
Lạy Cha, xin nghe lời cầu nguyện của chúng con: chúng con cầu xin Cha gửi Thần Khí Cha xuống dồi dào trên chúng con, để chúng con có thể học lắng nghe tiếng Cha được công bố về sự vinh hiển của Con Cha, Đấng đã hiến thân mình cho sự cứu rỗi của chúng con. Nguyện xin cho sự lắng nghe chăm chú và sốt sắng này được nảy mầm trong chúng con một niềm hy vọng mới để chúng con có thể hết lòng hết dạ đi theo Thầy và là Đấng Cứu Chuộc của chúng con, ngay cả trong những giây phút khó khăn và đen tối. Chúa là Đấng hằng sống và hằng trị muôn đời.

2.  Bài Đọc

a) Bối cảnh:
Chúng ta đã đến phần cuối của “quyển sách các dấu chỉ”, là chìa khóa giải thích mà Gioan đã xử dụng trong sách Tin Mừng của ông và đã báo hiệu trước cuộc xung đột một mất một còn giữa tầng lớp thống trị và Đức Giêsu. Đoạn Tin Mừng này giống như một bản lề ở giữa điều mà Gioan đã cho chúng ta biết đến bây giờ và kết thúc với sự xuất hiện của “dân chúng” (được đánh dấu bởi chữ “người Hy Lạp”), và đó là những gì sắp xảy ra. Thánh Gioan phân chia các sự kiện tiếp theo ra làm hai phần. Phần đầu là cuộc đối thoại riêng với các môn đệ, trong bối cảnh của bữa tiệc lễ vượt qua (các câu 13-17); phần thứ hai sẽ là cảnh công khai của cuộc thương khó và sự hiện ra như Đấng Phục Sinh (các 18-21).
Đoạn Tin Mừng này có thể không hoàn toàn có thực. Nó muốn chỉ ra rằng việc mở ra cho các dân tộc đã bắt đầu với chính Chúa Giêsu. Đó không phải là một câu hỏi cho người ta để thuyết phục họ điều gì đó, mà hơn hết cả là chào đón việc tìm kiếm của họ và mang nó đến sự trưởng thành. Loại trưởng thành này không tự nó xảy ra nhưng đòi hỏi sự cộng tác của những người khác và cuộc đối thoại với Chúa Giêsu. Gioan không cho chúng ta biết Chúa Giêsu đã nói chuyện với người Hy Lạp hay không. Văn bản dường như tóm tắt câu chuyện khi nó ngay lập tức chỉ về “bản tính của Chúa Giêsu” những ai đi tìm kiếm Người phải đi. Đó là Chúa Giêsu, Đấng thí mạng sống mình, mang lại hoa trái qua cái chết của Người. Do đó, Đức Giêsu không phải là một “triết gia” hay “bậc khôn ngoan”, mà hơn hết cả Người là Đấng không tiếc sự sống mình và đã ban bố mạng sống mình và đã tự đặt mình làm kẻ phục vụ cho cuộc sống của mọi người khác.
Các câu 27-33, trong đó cho thấy linh hồn của Chúa Giêsu chịu đau khổ và bối rối khi phải đối mặt với cái chết sắp xảy ra cho mình, còn được gọi là “vườn Giệtsêmani của Tin Mừng Thứ Tư”, song song với các sách Tin Mừng Nhất Lãm nói về buổi cầu nguyện đầy đau thương của Chúa Giêsu trong vườn Giệtsêmani. Điều mà xảy ra cho hạt lúa mì, đó là, chỉ khi nó vỡ ra và thối đi để nó có thể giải gỡ tất cả sức sống của nó, cũng thật đúng với trường hợp của Chúa Giêsu và của mỗi môn đệ là những người ước ao được phụng sự Chúa và sống trong Người.

ii) Phúc Âm:
20 Khi ấy, trong số những người lên dự lễ, có mấy người Hy-Lạp. 21 Họ đến gặp Philípphê quê ở Bêtania, xứ Galilêa, và nói với ông rằng: “Thưa ngài, chúng tôi muốn gặp Đức Giêsu”. 22 Philípphê đi nói với Anrê, rồi Anrê và Philípphê đến thưa Chúa Giêsu. 23Chúa Giêsu đáp: “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh. 24Quả thật, quả thật, Ta nói với các con: Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không thối đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình; nhưng nếu nó thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt. 25 Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời. 26Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta, Cha Ta sẽ tôn vinh nó.
27 Bây giờ linh hồn Ta xao xuyến, và biết nói gì? Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này. Nhưng chính vì thế mà Con đã đến trong giờ này. 28 Lạy Cha, xin hãy làm vinh danh Cha”. Lúc đó có tiếng từ trời phán: “Ta đã làm vinh danh Ta và Ta còn làm vinh danh Ta nữa”. 29 Đám đông đứng đó nghe thấy và nói đó là tiếng sấm. Kẻ khác lại rằng: “Một thiên thần nói với Ngài”. 30Chúa Giêsu đáp: “Tiếng đó phán ra không phải vì Ta, nhưng vì các ngươi. 31 Chính bây giờ là lúc thế gian bị xét xử, bây giờ là lúc thủ lãnh thế gian bị khai trừ; 32 và khi nào Ta chịu đưa lên cao khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người lên cùng Ta”. 33 Người nói thế để chỉ Người phải chết cách nào.

3.  Giây phút thinh lặng cầu nguyện:

Để đọc lại Lời Chúa với trái tim của chúng ta và để nhận ra trong những lời và sự kết cấu, có sự hiện diện mầu nhiệm của Thiên Chúa hằng sống.

4.  Một vài câu hỏi gợi ý:

Để thấy những điểm quan trọng trong văn bản và bắt đầu nghiền ngẫm chúng.

a) Lý do tại sao chính Philípphê và Anrê là những người được tìm gặp?
b) Những “người Hy Lạp” đang thực sự tìm kiếm điều gì?
c) Có khi nào chúng ta bị hỏi về những câu hỏi tương tự liên quan đến đức tin, Giáo Hội, đời sống Kitô hữu chưa?
d) Chúa Giêsu có vẻ như chưa từng gặp những “người Hy Lạp”, nhưng Người lại nhắc tới “giờ” sắp đến của Người. Tại sao?
e) Chúa Giêsu đã có mong đợi họ trả lời theo như mẫu hỏi đáp không? Hay là qua việc làm chứng tá của họ?

5.  Đào sâu vào bài đọc

Dành cho những ai muốn đào sâu hơn vào trong chủ đề

“Thưa Ngài, chúng tôi muốn gặp Đức Giêsu”
 Đây là lời yêu cầu của một số “người Hy Lạp” đạt đệ lên Philípphê. Tục truyền rằng họ “đã đi đến thờ phượng tại buổi lễ”. Có thể họ là “những người kính sợ Thiên Chúa” mà Tân Ước thường xuyên nói tới, những người cảm thông với Do Thái giáo, mặc dù họ không phải là người Do Thái. Họ có thể đã là những “người gốc Phênixi thuộc xứ Syri”, như Máccô đã cho chúng ta biết (Mc 7:26), khi ông nói về người phụ nữ đã cầu xin việc chữa lành cho con gái bà. Bằng vào lời yêu cầu của họ, chúng ta có thể nghĩ rằng những “người Hy Lạp” này chỉ là hiếu kỳ muốn gặp một nhân vật nổi tiếng và được nhiều người nói đến.
Nhưng bối cảnh mà trong đó Gioan đặt lời yêu cầu này cho thấy rằng họ thực sự tìm kiếm Đức Giêsu với tất cả tấm lòng của họ. Đặc biệt là bởi vì họ đến ngay lập tức sau khi đã được viết: “Hết thảy thiên hạ đã đi theo ông ấy” (Ga 12:19). Sau đó, Chúa Giêsu công bố với câu nói “đã đến giờ Con Người được tôn vinh”. Sự kiện mà họ đã đến gặp Philípphê, và sau đó Philípphê đến tìm Anrê, là vì lẽ cả hai đã đến từ vùng Bêsaiđa, một thành phố nơi mọi người đến từ những bối cảnh khác nhau và người ta cần phải hiểu một số ngôn ngữ. Hai người đại diện cho hai khuynh hướng: Philípphê thì thuộc về khuynh hướng truyền thống hơn (chúng ta có thể thấy từ lối nói của ông khi gặp Chúa Giêsu (Ga 1:45)); trong khi đó Anrê thì đã tham gia trong phong trào của Gioan Tẩy Giả và cởi mở hơn với những điều mới mẻ (xem Ga 1:41). Điều này để cho thấy rằng cộng đoàn tự mở ra cho dân ngoại, chào đón lời yêu cầu của những người tìm kiếm với lòng hiếu kỳ, được đón tiếp bởi một cộng đoàn sống trong những khuynh hướng khác nhau.

“Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà…”
Câu trả lời của Chúa Giêsu có vẻ như ít quan tâm đến những người Hy Lạp là những kẻ muốn tìm gặp Người, và có vẻ như muốn nói với tất cả mọi người, các môn đệ cũng như những người Hy Lạp. Chúa trông thấy các biên giới mở cửa, Người nghe thấy tiếng huyên náo theo sau các dân tộc, nhưng Người muốn chỉ cho thấy rằng sự nổi tiếng này mà đã thu hút họ, “vinh quang” này mà họ muốn biết rõ hơn, thì hoàn toàn khác với lòng mong đợi của họ. Cuộc sống của Người là một cuộc sống sắp bị phá hủy, “lời” sắp sửa bị im tiếng, bị chà đạp cho đến chết, bị chôn vùi trong lòng hận thù và trong trái đất để làm cho nó biến mất đi. Vì vậy, thay vì nhìn thấy sự vinh quang trong hình thể loài người, họ đang đứng trước một “vinh quang” tự mặc khải thông qua sự đau khổ và cái chết.
Điều này đúng cho họ, nhưng nó cũng đúng cho tất cả cộng đoàn Kitô hữu muốn mở vòng tay đến những “người Hy Lạp”. Một cộng đoàn như thế phải “tham vấn” với Thiên Chúa, có nghĩa là, nó phải giữ liên lạc với khía cạnh này, cái chết vì sự sống này, phải cống hiến sự chiêm niệm riêng của mình về mầu nhiệm này và không chỉ cung cấp những ý tưởng. Nó phải sống hoàn toàn từ bỏ khỏi sự yên ổn và hài lòng của loài người, để nó có thể phụng sự Chúa và, nó cũng được nhận danh dự từ Chúa Cha. Yêu mến sự sống đời này và sự khôn ngoan của thế gian – và trong thế giới người Hy Lạp đây là những giá trị quan trọng – là trở ngại lớn lao cho một “kiến thức thật sự về Chúa Giêsu”. Để phụng sự Danh Thánh Chúa, đón chào lời yêu cầu của những kẻ “đi tìm kiếm Người”, đem những người đi tìm này đến với Chúa Giêsu, mà không sống theo Chúa, hơn hết cả mà không làm chứng tá để chia sẻ sự chọn lựa cuộc sống của người ấy, món quà tặng đời sống của người ấy, thì thật là vô ích.

“Linh hồn Ta xao xuyến xiết bao”
Điều “băn khoăn” này của Chúa Giêsu là một yếu tố rất thú vị khác. Không phải là dễ dàng mà chịu đau khổ, xác thịt chống lại, xu hướng tự nhiên là trốn chạy khỏi sự đau khổ. Chúa Giêsu cũng cảm thấy sự mâu thuẫn này, đã có cùng sự kinh hoàng trước một cái chết mà hứa hẹn là sẽ đau đớn và nhục nhã. Thắc mắc của Người là: “Và Ta phải nói gì đây?” tỏ cho thấy sự giao động này, nỗi sợ hãi này, cơn cám dỗ này để tránh né một cái chết như thế. Gioan đã đặt thời khắc khó khăn này trước bữa tiệc ly; tuy nhiên, các sách Tin Mừng Nhất Lãm đặt nó vào lúc cầu nguyện trong vườn Giệtsêmani (Mc 14:32-42; Mt 26:36-46; Lc 22:39-46). Dù sao chăng nữa, tất cả đều đồng ý về việc giao động và xao xuyến này, cho thấy Người cũng giống như chúng ta, mỏng dòn và sợ hãi.
Nhưng Chúa Giêsu đối diện với nỗi thống khổ này bằng cách “phó thác bản thân mình” vào tay Chúa Cha, tự mình nhắc nhở rằng đây là kế hoạch của Chúa Cha, rằng toàn bộ đời sống của Người được hướng dẫn chính xác cho đến giây phút này, rằng ngay tại thời khắc này Người mặc khải chính mình và làm cho có ý nghĩa. Chúng ta biết rõ rằng chủ đề của giờ khắc rất là quan trọng đối với Gioan: lần đề cập đầu tiên tại tiệc cưới Cana (Ga 2:4) và sau đó một cách thường xuyên (Ga 4:21; 7:6,8,30; 8:20; 11:9; 13:1; 17:1). Đó không hẳn là vấn đề về thời gian chính xác như của trường hợp dứt khoát hướng về tất cả mọi việc đang chỉ đến.

“Ta sẽ kéo mọi người lên cùng Ta”
Được trông thấy từ xa sự thảm sát của kẻ cảm thấy bị đe dọa, việc treo trên cây thập tự giá trở thành việc đưa lên cao thực sự, đó là, việc trưng bày Người là Đấng cứu rỗi và chúc lành cho tất cả mọi người. Từ việc bạo lực muốn chèn ép và loại bỏ, chúng ta tiến tới lực hướng tâm thực hiện bằng biểu tượng được nâng cao đó. Đây là một sự “thu hút” được tạo ra bởi tính hiếu kỳ, nhưng mà qua tình yêu sẽ trở nên nguồn mạch của tình môn sinh, của lòng trung thành trong tất cả những ai có thể tiến xa hơn khỏi sự kiện vật lý và nhìn thấy trong Người món quà tặng ban cho không của tất cả bản thân Người.
Nó sẽ không còn bị xem như là cái chết ô nhục tạo ra khoảng cách, mà là nguồn mạch của sự lôi cuốn nhiệm mầu, một phương cách ban tặng với ý nghĩa mới cho sự sống. Một sự sống được cho đi lại nảy sinh sự sống; một sự sống bị chết đi lại tạo ra niềm hy vọng và sự đoàn kết mới, hiệp thông mới, sự tự do mới.

6.  Thánh Vịnh 125 (126)
Khi CHÚA dẫn tù nhân Xi-on trở về,
ta tưởng mình như giữa giấc mơ.
Vang vang ngoài miệng câu cười nói,
rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.
Bấy giờ trong dân ngoại, người ta bàn tán:
“Việc CHÚA làm cho họ, vĩ đại thay! ”
Việc CHÚA làm cho ta, ôi vĩ đại!
ta thấy mình chan chứa một niềm vui.
Lạy CHÚA, xin dẫn tù nhân chúng con về,
như mưa dẫn nước về suối cạn miền Nam.
Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,
mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.
Họ ra đi, đi mà nức nở, mang hạt giống vãi gieo;
lúc trở về, về reo hớn hở, vai nặng gánh lúa vàng.
7.  Lời Nguyện Kết
Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, nguyện xin Chúa hãy gìn giữ các môn đệ của Con Một Chúa xa khỏi các phương cách nổi tiếng dễ dàng, của sự vinh quang giả tạo, và hướng dẫn họ đến lối đi của những người nghèo khổ và bị áp bức của thế gian, để họ có thể nhận ra trong khuôn mặt của những người ấy là khuôn mặt của Thầy Chí Thánh và Đấng Cứu Chuộc. Xin hãy ban cho họ đôi mắt để nhìn thấy những phương cách có thể mang lại hòa bình và đoàn kết; có đôi tai để thấy những lời thỉnh cầu ý thức và cứu rỗi của rất nhiều người đi tìm kiếm bằng cảm giác; xin hãy làm phong phú tâm hồn của họ với lòng trung thành quảng đại, một ý thức và hiểu biết để họ có thể đi trọn con đường, là chứng nhân đích thực và chân thành cho sự vinh quang tỏa sáng trong Đấng bị đóng đinh đã phục sinh và vinh quang, Đấng hằng sống hằng trị vinh hiển với Chúa là Cha của chúng con đến muôn thuở muôn đời. Amen.

www.dongcatminh.org


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét