15/04/2020
Thứ tư tuần BÁT NHẬT
PHỤC SINH
BÀI ĐỌC I: Cv 3, 1-10
“Có cái này tôi cho anh, là
nhân danh Đức Giêsu, anh hãy đứng dậy mà đi”.
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong những ngày ấy, vào giờ thứ chín, là giờ cầu nguyện, Phêrô và Gioan
lên đền thờ. Lúc bấy giờ có một anh què từ lúc mới sinh, hằng ngày được người
ta khiêng đến cửa đền thờ, gọi là Cửa Đẹp, để xin những người vào đền thờ bố
thí cho. Khi thấy Phêrô và Gioan tiến vào đền thờ, anh liền xin bố thí. Phêrô
và Gioan nhìn anh và nói: “Anh hãy nhìn chúng tôi”. Anh ngước mắt chăm chú nhìn
hai ngài, mong sẽ được hai ngài cho cái gì. Nhưng Phêrô nói: “Vàng bạc thì tôi
không có, nhưng có cái này tôi cho anh, là: nhân danh Đức Giêsu Kitô Nadarét,
anh hãy đứng dậy mà đi!” Rồi Phêrô nắm tay mặt anh mà kéo dậy, tức thì mắt cá
và bàn chân anh trở nên cứng cát; anh nhảy ngay lên mà đứng và đi được; anh
cùng hai ngài tiến vào đền thờ, anh vừa đi vừa nhảy nhót và ngợi khen Thiên
Chúa, và dân chúng đều thấy anh đi và ngợi khen Chúa. Họ nhận ra anh chính là kẻ
ngồi ăn xin ở Cửa Đẹp đền thờ, nên họ bỡ ngỡ sửng sốt về việc xảy đến cho anh.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 104, 1-2.
3-4. 6-7. 8-9
Đáp: Tâm hồn những
ai tìm Chúa, hãy mừng vui (c. 3b).
Hoặc đọc:
Alleluia.
Xướng: 1) Hãy ca tụng Chúa, hãy hoan hô danh Ngài, hãy kể ra sự nghiệp
Chúa ở giữa chư dân. Hãy xướng ca, đàn hát mừng Ngài, hãy tường thuật mọi điều
kỳ diệu của Chúa. – Đáp.
2) Hãy tự hào vì danh thánh của Ngài, tâm hồn những ai tìm Chúa, hãy mừng
vui. Hãy coi trọng Chúa và quyền năng của Chúa, hãy tìm kiếm thiên nhan Chúa
luôn luôn. – Đáp.
3) Hỡi miêu duệ Abraham là tôi tớ của Ngài, hỡi con cháu Giacóp, những
người được Ngài kén chọn. Chính Chúa là Thiên Chúa chúng ta, quyền cai trị của
Ngài bao trùm khắp cả địa cầu. – Đáp.
4) Tới muôn đời Ngài vẫn nhớ lời minh ước, lời hứa mà Ngài đã an bài tới
muôn thế hệ, lời minh ước Ngài đã ký cùng Abraham, lời thề hứa Ngài đã thề với
Isaac. – Đáp.
ALLELUIA: Tv 117, 24
Alleluia, alleluia!
– Đây là ngày Chúa đã thực hiện, chúng ta hãy mừng rỡ hân hoan về ngày đó. –
Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 24, 13-35
“Hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ
bánh”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là
Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những
việc vừa xảy ra. Đang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính
Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra
Người. Người hỏi: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã
vậy?” Một người tên là Clêophas trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất
ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày
nay”. Chúa hỏi: “Việc gì thế?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến ông Giêsu
quê thành Nadarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và
ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và
thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập
giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã
xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả
thật đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ
trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người
trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã
nói; còn Người thì họ không gặp”.
Bấy giờ Người bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại, chậm tin các điều tiên tri đã nói!
Chớ thì Đấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?”
Đoạn Người bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất
cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả
vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với
chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”. Người liền vào với các ông.
Đang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra
và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Đoạn Người biến mất. Họ bảo
nhau: “Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta khi Người đi đường
đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?” Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở
về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Các vị đó bảo
hai ông: “Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon”. Hai ông cũng thuật lại
các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế
nào. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Trên đường
Emmaus
Tin Mừng hôm nay ghi lại cảm nghiệm về Ðấng Phục Sinh của hai người môn đệ
đang trên đường đi về lành Emmaus. Cuộc gặp gỡ của họ với Chúa Kitô Phục Sinh
đã diễn ra trong lúc họ đang trên đường trở về làng cũ trong tâm trạng chán nản,
buồn bã. Chúa Giêsu đã xuất hiện, không phải để mang lại giải đáp cho những câu
hỏi được đặt ra, mà trái lại, Người gây nên thắc mắc và dẫn họ đi cho đến cùng
sự tìm kiếm của mình.
Cảm nghiệm về Ðấng Phục Sinh của hai người môn đệ đang trên đường đi về
làng Emmaus cũng có thể diễn ra trong cuộc sống hàng ngày của mỗi người tín hữu
Kitô. Ðấng Phục Sinh luôn là người đồng hành với chúng ta. Trên mọi nẻo đường của
cuộc sống chúng ta, Ngài luôn đi bên cạnh kể chuyện, hỏi han, tra vấn và tham dự
vào mọi sinh hoạt của chúng ta. Cuộc sống của mỗi ngày chính là nơi Ngài đến để
gặp gỡ con người. Cuộc sống mỗi ngày mới là nơi hẹn hò của Ðấng Phục Sinh với
con người, là bởi vì cuộc sống ấy không bao giờ có thể làm cho con người thỏa
mãn. Bên kia niềm vui và nỗi khổ, bên kia thành công và thất bại, con người vẫn
nhận ra sự vong thân và thân phận nghèo hèn của mình. Nỗi khao khát về tuyệt đối
con người không thể thỏa mãn được trong cuộc sống này, hoặc nếu có tìm cách xoa
dịu thì lại tuyệt đối hóa những giá trị chóng qua của cuộc sống, để rồi cuối
cùng vẫn thấy mình bị vong thân và bất lực. Bất lực trước cảnh khốn cùng, bất lực
trước chiến tranh nghèo khổ, bệnh tật, bất lực trước hận thù, ích kỷ và nhất là
bất lực trước cái chết. Sống trong thân phận ấy, con người không khỏi nêu lên
câu hỏi: "Ðâu là ý nghĩa của tất cả những điều đó? Ðâu là ý nghĩa của thân
phận con người?"
Chính lúc ấy, Chúa Kitô Phục Sinh xuất hiện, Ngài đến không phải để mang
lại câu giải đáp, mà trước hết, như một con người giữa chúng ta, một con người
cũng từng nêu lên những câu hỏi ấy, và cũng đã từng nổi loạn trước những nghiệt
ngã của thân phận con người. Ngài đã từng mơ ước về một nhân loại tốt đẹp hơn.
Ngài đã nói tất cả và đã làm hết sức có thể để xây dựng nhân loại ấy. Và cuối
cùng, với cái chết đau thương trên thập giá, xem ra Ngài cũng đành bó tay bỏ cuộc.
Nhưng chính lúc ấy, vì đã vâng phục Chúa Cha một cách tuyệt đối để sống tận kiếp
người và sống trọn vẹn cho con người, Ngài đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống.
Ðây chính là kinh nghiệm mà người bạn đồng hành, Chúa Giêsu Phục Sinh, đã
chia sẻ cho hai người môn đệ trên đường Emmaus. Tâm hồn họ nóng bừng lên khi
Ngài chia sẻ kinh nghiệm của Ngài, và nhất là khi Ngài nói lên ý nghĩa về cái
chết của Ngài qua cử chỉ bẻ bánh và trao ban. Mắt của hai người môn đệ đã mở ra
để nhận biết Ngài, hiểu được các biến cố vừa xảy ra, và dĩ nhiên thấy được ý
nghĩa của chính cuộc sống của họ.
Ngày nay, trong từng biến cố của cuộc sống chúng ta, Chúa Kitô Phục Sinh
cũng đang đến và đồng hành với chúng ta trong từng sinh hoạt và gặp gỡ của
chúng ta. Ngài có mặt trong từng niềm vui và nỗi khổ của chúng ta. Nếu chúng ta
đón nhận Ngài như người bạn đồng hành, chuyện vãn và chia sẻ với chúng ta, đôi
mắt đức tin của chúng ta sẽ mở ra, và lúc đó, trong ánh sáng Phục Sinh của
Ngài, chúng ta sẽ tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.
Ước gì sự hiện diện của Ðấng Phục Sinh và hai người môn đệ trên đường
Emmaus cảm nhận được lấp đầy tâm hồn chúng ta, để trong mọi cảnh huống của cuộc
sống, chúng ta không lẫm lũi bước đi trong đơn độc mà trái lại, hân hoan tiến
bước với Ngài.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần BNPS
Bài đọc: Acts 3:1-10; Lk 24:13-35.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Chúa vẫn đồng
hành với các môn đệ sau cái chết của Ngài.
Xa cách Chúa là một khủng hỏang và mất mát tất cả cho các môn đệ, vì họ
đã đặt trọn vẹn niềm tin và cuộc đời của họ nơi Ngài. Hầu hết đã bỏ Chúa trong
Cuộc Thương Khó của Ngài; và giờ đây không còn được nhìn thấy Ngài nữa, họ chán
nản, thất vọng. Nhiều người rời Jerusalem để trở về với gia đình, làm lại cuộc
đời như hai môn đệ trên đường về Emmaus. Chính Chúa Giêsu đã nhìn thấy trước viễn
ảnh này khi Ngài nói với các môn đệ: “Họ sẽ diệt chủ chăn, và đàn chiên sẽ tan
tác.”
Các Bài Đọc hôm nay muốn nhấn mạnh: mặc dầu không còn sống trên dương
gian, Chúa vẫn đồng hành và hoạt động trong và với các ông. Ngài vẫn có thể chữa
lành, dạy dỗ, và làm cho con người thất vọng được sống hy vọng qua các môn đệ của
Ngài. Trong Bài Đọc I, Chúa cho Phêrô quyền lực để chữa lành người què từ khi
sinh, như Ngài đã từng làm cho dân chúng. Phêrô đã nhân danh Chúa Giêsu Kitô
người Nazareth để làm phép lạ này. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu thắp lên niềm hy vọng
cho 2 môn đệ trên đường Emmaus khi Ngài cùng các ông bẻ bánh và học hỏi những
biến cố vừa xảy ra dưới lăng kính của Kinh Thánh.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ông Phêrô chữa lành người què
từ khi lọt lòng mẹ.
Một hôm, ông Phêrô và ông Gioan lên Đền Thờ, vào buổi cầu nguyện giờ thứ
chín. Các ông vẫn giữ thói quen lên Đền Thờ cầu nguyện mặc dù Chúa Giêsu không
còn nữa và Ngài đã khai mào một kỷ nguyên mới. Điều này chứng tỏ cho chúng ta
thấy, có những thói quen tốt lành cần giữ, chứ không phải khi bắt đầu kỷ nguyên
mới là đạp đổ tất cả những gì của kỷ nguyên cũ.
(1) Phép lạ chữa lành cần thiết để khơi dậy niềm tin: Thiên Chúa vẫn
không ngừng cảm thương với những đau khổ của kiếp người, và Ngài luôn dùng tình
thương của con người để làm vơi đi những nỗi bất hạnh của đồng loại. Phép lạ chữa
lành của Phêrô hôm nay chứng minh điều này, và cần thiết để cho các tông đồ biết
Chúa ban uy quyền và tình thương để các ông tiếp tục thi hành sứ vụ mang con
người về cho Thiên Chúa.
(2) Giúp đỡ tha nhân không chỉ bằng vàng bạc: nhưng có thể là làm cho
bình phục, hay mở mang trí tuệ bằng sự dạy dỗ, hay làm cho tha nhân có được niềm
tin và hy vọng … Khi anh què nhìn thấy ông Phêrô và ông Gioan sắp vào Đền Thờ,
anh liền xin bố thí. Ông Phêrô nói với anh: “Vàng bạc thì tôi không có; nhưng
cái tôi có, tôi cho anh đây: nhân danh Đức Giêsu Kitô người Nazareth, anh đứng
dậy mà đi!” Rồi ông nắm chặt lấy tay mặt anh, kéo anh chỗi dậy. Lập tức bàn
chân và xương mắt cá của anh trở nên cứng cáp. Anh đứng phắt dậy, đi lại được.
(3) Phản ứng của con người khi chứng kiến phép lạ: Sau khi được chữa
lành, anh què vào Đền Thờ cùng với hai ông, anh vừa đi vừa nhảy nhót và ca tụng
Thiên Chúa. Toàn dân thấy anh đi lại và ca tụng Thiên Chúa. Và khi nhận ra anh
chính là người vẫn ngồi ăn xin tại Cửa Đẹp Đền Thờ, họ kinh ngạc sững sờ về sự
việc mới xảy đến cho anh.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu hiện đến với hai
môn đệ trên đường đi Emmaus.
Có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Emmaus, cách
Jerusalem chừng mười một cây số. Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc
mới xảy ra. Sự kiện hai ông đi khỏi Jerusalem và tâm sự của hai ông khi trò
chuyện với Chúa Giêsu chứng tỏ hai ông đã đánh mất niềm tin và hy vọng vào Đức
Kitô.
2.1/ Họ nghe và nhìn thấy Chúa, nhưng không nhận ra Ngài: Đang lúc hai
ông trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giêsu tiến đến gần và cùng đi với họ.
Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản nên không nhận ra Người. Chúa đồng hành với họ, để
tìm ra những băn khoăn lo lắng của họ, và Ngài giúp họ để nhìn thấy ý nghĩa của
những biến cố liên quan đến Ngài.
(1) Nỗi lo âu và thất vọng của hai môn đệ: Người hỏi họ: “Các anh vừa đi
vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu, và thưa:
“Chuyện ông Giêsu Nazareth. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng
như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. Thế mà các thượng tế và thủ lãnh
của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập
giá. Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc
Israel. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. Thật ra, cũng
có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy
ra mộ hồi sáng sớm, không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần
hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy
sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy.” Các ông đã
không thể nối kết các sự kiện đã xảy ra nên đã không nhìn ra ý nghĩa của chúng.
Trong cuộc đời, chúng ta đã nhiều lần như vậy. Chúng ta để cho những biến cố
qua đi mà không nhận ra sự liên hệ của chúng trong cuộc đời chúng ta. Để có thể
nhìn thấy ý nghĩa và vai trò của chúng, chúng ta cần năng nhìn lại và dành thời
giờ suy tư về những biến cố xảy ra.
(2) Giải thích Kinh Thánh: Bấy giờ Đức Giêsu nói với hai ông rằng: “Các
anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!
Nào Đấng Kitô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh
quang của Người sao?” Rồi bắt đầu từ ông Moses và tất cả các ngôn sứ, Người giải
thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. Khi gần
tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.Họ nài ép Người
rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy
giờ Người mới vào và ở lại với họ.
2.2/ Các môn đệ nhận ra Chúa.
(1) Qua việc cử hành Thánh Lễ: Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh,
dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người,
nhưng Người lại biến mất. Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và
giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
Đây là hình ảnh của một Thánh Lễ mà chúng ta tham dự: phần cắt nghĩa Kinh Thánh
tương xứng với phần Phụng Vụ Lời Chúa, và phần bẻ bánh tương xứng với phần Phụng
Vụ Thánh Thể; cả hai đều cần thiết để chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa
trong cuộc đời mỗi người, và có sức mạnh để đương đầu với mọi vấn đề của cuộc sống.
(2) Qua việc hiệp thông huynh đệ và học hỏi: Ngay lúc ấy, họ đứng dậy,
quay trở lại Jerusalem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. Những
người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Simon.”
Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra
Chúa thế nào khi Người bẻ bánh. Khi đứng riêng lẻ một mình, chúng ta dễ cảm thấy
chán nản, thất vọng; nhưng khi hội họp cùng nhau chia sẻ niềm tin, chúng ta sẽ
được thêm khôn ngoan và sức mạnh để nâng đỡ niềm tin của nhau.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúa vẫn đang sống; Ngài vẫn hoạt động giữa chúng ta. Cuộc sống sẽ vô
nghĩa, nặng nề, và buồn tẻ nếu chúng ta không có Chúa Giêsu đồng hành; nhưng cuộc
sống sẽ vô cùng ý nghĩa nếu chúng ta có sự hiện diện của Ngài trong đời sống. Ngài
cung cấp cho chúng ta tất cả khôn ngoan, sức mạnh, ơn thánh để sống cách ý
nghĩa trong cuộc đời này.
– Những lúc chán nản, nghi nan, và thất vọng, chúng ta hãy cầu nguyện với
Ngài: “Mời Chúa ở lại với chúng con, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.”
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
15/04/2020 – THỨ TƯ TUẦN BÁT NHẬT PS
Lc 24,13-35
CÓ CHÚA ĐỒNG HÀNH
Họ mới bảo nhau: “Dọc
đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng
ta đã chẳng bừng cháy lên sao?” (Lc 24,32)
Suy niệm: Biến cố tử nạn của Thầy
Giê-su quá bi thảm, hai môn đệ người làng Em-mau vỡ mộng với giấc mơ đổi đời tại
Giê-ru-sa-lem. Trở về quê cũ là giải pháp khả thi nhất đối với các ông trong
lúc này. Giữa lúc các ông đang rơi tự do trong cơn khủng hoảng thì Đức Ki-tô phục
sinh xuất hiện. Thật diễm phúc, trong thời khắc đen tối như vậy các ông có Chúa
đồng hành; dù chưa nhận ra Ngài, các ông đã cảm thấy được an ủi, hết cô đơn.
Chúa còn mở lời hỏi han, nhờ đó các ông có dịp “xả” nỗi u uất. Khi họ đã cởi mở
cõi lòng, Chúa mới giải thích Kinh Thánh cho họ: “Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải
chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?” Được nghe Lời
Chúa, lòng họ bừng cháy lên. Họ được thực sự hồi sinh khi Ngài đồng bàn ăn với
họ, và họ đã “nhận ra Chúa khi Ngài bẻ bánh.”
Mời Bạn: Trong bài hát “Trên đường
Em-mau”, linh mục nhạc sĩ Thành Tâm suy tư: “Biết mấy lúc chúng ta đi trong cuộc
sống mọi ngày, đã gặp Ngài, nhưng chẳng biết Ngài.” Bạn ơi, trong cuộc sống mọi
ngày của bạn, Chúa vẫn luôn hiện diện trong tâm hồn bạn và nơi những người anh
em chung quanh bạn. Bạn hãy suy niệm Lời Chúa để lòng bạn được sưởi ấm lên, và
đồng bàn với Chúa trong bí tích Thánh Thể để bạn nhận ra Ngài vẫn luôn đồng
hành với bạn.
Sống Lời Chúa: Trong niềm vui phục sinh,
bạn gửi một tin nhắn, gọi một cuộc điện thoại thăm hỏi một người bạn đang buồn
phiền, trầm cảm để giúp khơi dậy nơi họ niềm vui và hy vọng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ở lại với
con và ban cho con niềm vui và hy vọng.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Mời ông ở
lại với chúng tôi
Suy niệm :
Dưới dáng dấp một người khách lạ,
Chúa Giêsu phục sinh đến với hai môn đệ Emmau.
Ngài đến đúng lúc, đúng lúc họ đang bỏ cuộc,
quay quắt và ray rứt vì chuyện đã qua.
Ngài đi cùng với họ, đi gần bên họ,
khiêm tốn trở thành một người bạn đồng hành.
Ngài gợi chuyện, hay đúng hơn,
Ngài muốn tham dự vào câu chuyện dở dang của họ.
Chúa Giêsu không nản lòng trước câu trả lời lạnh nhạt:
“Chắc chỉ có ông mới không biết chuyện vừa xảy ra...”
Ngài không cắt đứt cuộc đối thoại: “Chuyện gì vậy?”
Ngài giả vờ không biết để họ nói cho vơi nỗi buồn.
Chúa Giêsu kiên nhẫn lắng nghe lời họ tâm sự.
“Trước đây, chúng tôi hy vọng rằng...”
Như thế niềm hy vọng này chỉ còn là chuyện quá khứ.
Cả niềm tin cũng trở nên chai lì,
họ đâu có tin vào lời của các bà ra thăm mộ.
Khi lắng nghe, Chúa Giêsu nhận ra cái gút của vấn đề,
những câu hỏi mà họ không tìm ra lời giải đáp.
Tại sao một người của Chúa, người mà họ tin là Ðức Kitô
lại bị đóng đinh như một kẻ bị Thiên Chúa chúc dữ?
Chúa Giêsu vén mở ý nghĩa của mầu nhiệm đau khổ.
Ðau khổ là nhịp cầu mà Ðức Kitô phải vượt qua
để sang bờ bên kia là vinh quang bất diệt.
Ðau khổ không phải là chuyện xui xẻo, rủi ro,
nhưng nó có chỗ đứng trong chương trình cứu độ.
Lời của Chúa Giêsu là Tin Mừng ngọt ngào,
khiến nỗi đau của họ dịu đi, lòng họ như ấm lại.
Họ cố nài ép Ngài ở lại dùng bữa chiều.
Và chính lúc Ngài cầm bánh bẻ ra trao cho họ
thì họ nhận ra vị khách lạ chính là Thầy Giêsu.
Kinh nghiệm của hai môn đệ Emmau cũng là của chúng ta.
Lúc ta tưởng Ngài vắng mặt, thì Ngài lại đang ở gần bên.
Lúc ta nhận ra Ngài ở gần bên, thì Ngài lại biến mất rồi.
Nhưng chính lúc Ngài biến mất,
ta lại cảm nghiệm sâu hơn sự hiện diện của Ngài.
Ngài đến lúc ta không ngờ.
Ngài đi mà ta không giữ lại được.
Ngài ở lại với ta cả khi ta không thấy Ngài nữa.
Ðấng Phục Sinh vẫn đến với ta hôm nay
qua một người bạn hay một người lạ ta gặp tình cờ.
Qua họ, Ngài thổi vào lòng ta niềm hy vọng tin yêu.
Ngài vẫn đến với ta qua từng thánh lễ.
Ngài đích thân giảng Tin Mừng và bẻ bánh trao cho ta.
Sống như Chúa phục sinh là tập đến với tha nhân,
tập đồng hành, tập gợi ý, tập lắng nghe, tập soi sáng...
Hôm nay vẫn có nhiều người bạn đang lê gót về Emmau.
Cầu nguyện :
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần có Chúa hiện diện
để con khỏi quên Chúa.
Chúa thấy con dễ bỏ Chúa biết chừng nào.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con yếu đuối,
con cần Chúa đỡ nâng để con khỏi ngã quỵ.
Không có Chúa,
con đâu còn nồng nhiệt hăng say.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì trời đã xế chiều và ngày sắp tàn,
cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến.
Con cần được thêm sức mạnh
để khỏi ngừng lại dọc đường.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần Chúa trong đêm tối cuộc đời.
Con không dám xin những ơn siêu phàm,
chỉ xin ơn được Ngài hiện diện.
Xin ở lại với con
vì con chỉ tìm Chúa, yêu Chúa
và không đòi phần thưởng nào khác
ngoài việc được yêu Chúa hơn. Amen. (Cha Piô)
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
15 THÁNG TƯ
Niềm Vui Vượt Qua
Trào Lên Lời Cảm Tạ
“Hãy tung hô Chúa, hỡi toàn thể địa cầu, phụng thờ Chúa với niềm hoan hỉ,
vào trước thánh nhan Người giữa tiếng hò reo… bởi vì Chúa nhân hậu, muôn ngàn đời
Chúa vẫn trọn tình thương, qua bao thế hệ vẫn một lòng thành tín” (Tv 100, 1-2.
5)
Niềm vui Vượt Qua mà chúng ta chia sẻ phải chứa đầy tâm tình tạ ơn. Giáo
Hội mời gọi chúng ta ngắm nhìn bằng con mắt đức tin tất cả những ân huệ của
Thiên Chúa từ ngàn xưa. “Chính Chúa là Thượng Đế; Người dựng nên ta; ta thuộc về
Người. Ta là dân Người, là đàn chiên Người dẫn dắt” (c.3).
Chúng ta mừng vui bởi vì thế giới không phải là một khoảng không hoang vu
trống rỗng. Chúng ta tràn ngất niềm vui Vượt Qua bởi vì Thiên Chúa đã tạo ra thế
giới và Ngài đã tạo thành chúng ta. Ngài đã tạo thành con người giữa một thế giới
xinh đẹp. Chúng ta mừng vui và tạ ơn bởi vì con người được dựng nên giống hình ảnh
Thiên Chúa – ngay cả dù con người cũng có nhiều đặc điểm chung với thế giới mà
con người sống trong đó.
Chúng ta mừng vui và tạ ơn bởi vì, nhờ đặc tính độc đáo giống với Thiên
Chúa này, con người thuộc về Thiên Chúa. Cuộc Phục Sinh của Đức Kitô đã xác nhận
quyền sở hữu thánh thiêng này. Chúng ta thuộc về Chúa. Máu của Người đã đổ ra để
trả giá và chuộc lại chúng ta từ án phạt của tội lỗi và sự chết.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 15/4
Cv 3, 1-10; Lc 24,
13-35.
Lời Suy Niệm: “Khi đồng bàn với họ; Người cầm bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao
cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người.”
Đối với mỗi người
Kitô hữu, đều nằm trong sự chăm sóc gìn giữ của Chúa Giêsu, Người không muốn mất
bất cứ một ai, với bất cứ lý do gì. Nên trong đời sống đức tin của mỗi người, đều
được Chúa Giêsu ban cho những ơn cần thiết, để nhận ra Người và tin vào Người.
Lạy Chúa Giêsu, niềm
tin Chúa Phục Sinh. Xin Chúa ban cho tâm hồn mỗi người chúng con bừng cháy lên
đầy niềm vui trong Mùa Phục Sinh này.
Mạnh Phương
15 Tháng Tư
Hoàng Tử Tí Hon
Trong một chuyện ngắn mang tựa đề “Hoàng tử tí hon’, văn hào Pháp Saint
Exupery cókể lại chuyện như sau: Máy bay trục trặc, ông đã phải đáp xuống giữa
sa mạc Sahara. Sáng hôm sau, khi thức dậy, ông thấy có một cậu bé luẩn quẩn bên
cạnh mình. Cậu bé cứ nài nỉ ông vẽ cho cậu một con cừu.
Viên phi công đành phải chiều theo ý của cậu bé. Nhưng con cừu đầu tiên
ông vẽ được lại là một con cừu già nua. Không vừa ý, ông lại tiếp tục vẽ. Nhưng
kết quả chỉ là một con cừu bệnh hoạn. Không biết cách nào làm vừa lòng cậu bé,
ông mới vẽ một cái họp với nhiều lỗ xung quanh và nói với cậu: “Con cừu đang ở
trong cái hộp này bé ạ”.
Viên phi công ngạc nhiên vô cùng, bởi vì ông vừa giait thích thìcậu đã
reo lên: “Ðây chính là điều mà cháu đang chờ đợi… Xem kìa, con cừu đang ngủ”.
Nhờ một cái hộp như thế, cậu bé tha hồ tưởng tượng theo ý thích của nó. Nó còn
tin rằng cái hộp này quả thực là hữu ích vì con cừu mà nó chưa bao giờ thấy vẫn
có nơi trú ngụ.
Trong cuộc sống của chúng ta, có lẽ cũng có nhiều điều tương tự xảya như
thế. ngay trong Giáo Hội của chúng ta, cũng xảy ra nhiều điều như thế.
Có lẽ lắm khi chúng ta cũng xin Chúa Giêsu hãy vẽ cho chúng ta một Giáo Hội,
và Ngài đã chiều theo ý của chúng ta. Ngài đã vẽ cho chúng ta một Giáo Hội.
Ngài đã để lại cho chúng ta nhiều yếu tố về Giáo Hội của Ngài. Giáo Hội ấy chẳng
khác nào một bức tranh mà các màu sắc được phân tán rải rác khắp nơi… Nơi đây,
ngài bảo rằng Giáo Hội của Ngài là Ánh Sáng muôn dân. Nơi khác nữa, ngài lại
loan báo rằng Giáo Hội đó như một cây vĩ đại có thể dùng làm chỗ cho chim trời
đến đậu.
Dĩ nhiên ai trong chúng ta ai cũng biết rằng Giáo Hội không phải là Ðức
Giáo Hoàng, Giáo Hội không phải là tòa thánh Vatican. Giáo Hội lại càng không
phải là một vị giám mục hay các linh mục… Giáo Hội của Ðức Kitô là một thực tại
gồm những con người, nhưng lại vượt lên trên những con người.
Bổn phận của mỗi người Kitô chính là vẽ lại khuôn mặt của Giáo Hội. Giáo
Hội đó có thực sự là Giáo Hội của Ðức Kitô hay không, Giáo Hội đó có thực sự là
Giáo Hội của người nghèo hay không là tùy thuộc ở những nét điểm tô mà chúng ta
dành cho Giáo Hội.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Luca 24:13-35
Wednesday 15 April,
2020
Lectio Divina
Thứ Tư trong Tuần Bát
Nhật Phục Sinh
1. Lời nguyện mở
đầu
Lạy Thiên Chúa là Cha
của chúng con,
Chúa không phải là
Thiên Chúa của người chết
Cũng chẳng phải là
Chúa của những ai bị đờ người ra vì sợ hãi và những thiếu sót
Mà Chúa là Thiên Chúa
của người sống.
Xin Chúa hãy vực chúng
con dậy và cho chúng bước về phía trước
Trong niềm hân hoan và
hy vọng
Là bạn đồng hành trên
đường với Người,
Đấng đã sống lại từ
cõi chết,
Đó là Đức Giêsu Kitô,
Chúa Phục Sinh của chúng con muôn đời.
2. Bài Đọc Tin Mừng
– Luca 24:13-15
Cùng ngày thứ nhất
trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmau, cách Giêrusalem độ mười
một cây số. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra.
Đang khi họ nói chuyện
và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ,
nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: “Các
ông có chuyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” Một người
tên là Clêopha trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà
không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành phố mấy ngày nay”.
Chúa hỏi: “Việc gì thế?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến
ông Giêsu quê thành Nagiarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong
hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà
các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh
Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu
Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy
phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ
tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện
ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra
thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ
không gặp”.
Bấy giờ Người bảo họ:
“Ôi kẻ khờ dại, chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Đấng Kitô chẳng
phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” Đoạn Người bắt đầu
từ Môisen đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh
Thánh chỉ về Người.
Khi gần đến làng hai
ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép
Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp
tàn”. Người liền vào với các ông. Đang khi cùng các ông ngồi bàn,
Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng
ra và nhận ra Người. Đoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: “Phải
chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta khi Người đi đường đàm đạo
và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?”
Ngay lúc ấy họ chỗi dậy
trở về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp.
Các vị đó bảo hai ông: “Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với
Simon”. Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã
nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.
3. Suy Niệm
– Bài Tin Mừng hôm nay nói với chúng ta về một câu
chuyện rất nổi tiếng, đó là việc hiện ra của Chúa Giêsu với các Môn Đệ trên đường
Emmau. Thánh Luca viết sách Tin Mừng trong năm 80 cho các cộng đoàn giáo
hữu Hy Lạp mà trong đó phần lớn các cộng đoàn được xây dựng từ các dân ngoại
theo đạo. Những năm của các thập niên 60 và 70 là những năm khó khăn nhất.
Đã có cuộc đàn áp dữ dội cùa hoàng đế Nêrô vào năm 64. Sáu năm sau, vào
năm 70, tại Masađa, trong sa mạc của miền Giuđêa, đã có vụ thảm sát những người
Do Thái chống đối cuối cùng. Trong những năm ấy, các Tông Đồ, những nhân
chứng của Chúa Phục Sinh, biến mất dần dần. Mọi người đã bắt đầu cảm thấy
mệt mỏi trên hành trình. Từ đâu mà họ có thể có thêm can đảm để không bị
nản chí? Làm cách nào để khám phá ra sự hiện diện của Chúa Giêsu trong
tình trạng khó khăn như thế? Câu chuyện Chúa Giêsu hiện ra với các Môn Đệ
trên đường Emmau cố gắng đưa ra một câu trả lời cho tất cả những vấn đề khổ não
này. Luca muốn chỉ dạy cho cộng đoàn cách giải thích Kinh Thánh để có thể
tái khám phá ra sự hiện diện của Chúa Giêsu trong cuộc sống.
– Luca 24:13-24: Bước đầu tiên: rời khỏi
thực tại. Chúa Giêsu gặp hai người bạn ở trong tình trạng sợ hãi và thiếu
đức tin. Sức mạnh của cái chết, cây thập giá đã giết đi niềm hy vọng
trong họ. Đây là tình trạng của nhiều người vào thời của thánh Luca, và
cũng là tình trạng của nhiều người vào thời nay. Chúa Giêsu tiến lại với
các ông và cùng đi bên cạnh họ; Người nghe câu chuyện trao đổi của họ và hỏi:
“Các ông có chuyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” Tư tưởng
thống trị, đó là, hệ thống tuyên truyền của chính quyền và của các thủ lãnh tôn
giáo thời ấy, đã che mắt các ông. “Chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu
Israel”. Còn lời nói trao đổi của những người chịu đau khổ ngày nay thì
ra sao? Bước đầu tiên là điều này: Tiến gần đến người ta, lắng nghe
nỗi niềm của họ, cảm nhận vấn đề của họ: có khả năng đặt các câu hỏi giúp
cho người ta nhìn vào thực tế với cái nhìn nghiêm khắc hơn.
– Luca 24:25-27: Bước thứ hai: Dùng Kinh
Thánh để soi sáng đời sống. Chúa Giêsu dùng Kinh Thánh và lịch sử loài
người để soi sáng vấn đề khiến cho hai người bạn đau khổ, và làm sáng tỏ tình
trạng mà họ đang sống. Người cũng dùng Kinh Thánh để đặt các ông trong
toàn bộ dự án của Thiên Chúa bắt nguồn từ ông Môisen và các tiên tri. Do
đó, Người chỉ ra rằng lịch sử đã không thoát khỏi bàn tay của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu dùng Kinh Thánh không như là một luật sĩ biết tất cả mọi điều, mà
như là một người bạn đồng hành đến để giúp đỡ bạn bè và nhắc nhở họ những điều
họ đã quên. Chúa Giêsu không phơi bày cho các môn đệ điều phức tạp của sự
kém hiểu biết, mà cố gắng khơi lại trí nhớ của họ: “Ôi kẻ khờ dại, chậm
tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Đấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như
vậy rồi mới được vinh quang sao?”
– Đây là bước thứ hai: Với Kinh Thánh giúp người
ta khám phá ra sự khôn ngoan đã hiện diện trong họ, và biến đổi cây thập giá, dấu
hiệu của cái chết, trở thành dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Điều gì đã
ngăn trở họ bước tới, thì giờ đây trở thành sức mạnh và ánh sáng cho họ trên đường
đi. Ngày nay, chúng ta có thể làm được điều này như thế nào?
– Lc 24:28-32: Bước thứ ba: chia sẻ
trong cộng đoàn. Kinh Thánh, tự nó không mở mắt người ta. Nó chỉ
làm cho con tim họ bừng cháy, điều mà mở mắt và làm cho họ thấy là việc bẻ
bánh, cử chỉ chia sẻ của cộng đoàn, và việc cử hành Bữa Tiệc Ly. Vào thời
điểm mà cả hai nhận ra Chúa Giêsu, các ông đã được tái sinh và Chúa Giêsu biến
mất. Chúa Giêsu không chiếm hữu đường đi của bạn mình. Người không
có tinh thần gia trưởng. Được sống lại, các môn đệ có khả năng để đi một
mình.
Bước thứ ba là như
sau: biết cách tạo ra một môi trường huynh đệ của đức tin, của việc cử
hành và của chia sẻ, nơi Chúa Thánh Thần có thể tác động. Chính Chúa
Thánh Thần là Đấng khiến cho chúng ta khám phá và trải nghiệm Lời Chúa trong đời
sống và dẫn dắt cho chúng ta hiểu được ý nghĩa Lời của Chúa Giêsu (Ga 14:26;
16:23).
– Lc 24:33-35: Bước thứ tư: Kết quả: sống
lại có nghĩa là trở về Giêrusalem. Hai môn đệ, một cách can đảm, quay về
Giêrusalem, nơi mà quyền lực của cái chết, đã giết Chúa Giêsu, và đã giết chết
hy vọng của họ, vẫn tiếp tục hoạt động. Thế nhưng, giờ đây mọi việc đã
thay đổi. Nếu Chúa Giêsu đã sống lại, thì trong Người và với Người có một
quyền năng mạnh mẽ hơn là quyền năng đã giết Ngài. Cảm nghiệm này làm cho
hai ông chỗi dậy! Quả thật, mọi việc đã thay đổi. Có sự trở về chứ
không phải là trốn chạy! Niềm tin chứ không phải là lòng hoài nghi!
Hy vọng chứ không phải là tuyệt vọng! Lương tâm soi thấu chứ không phải
là tin vào định mệnh khi đối mặt với quyền lực! Tự do thay vì áp bức!
Nói tóm lại: sự sống thay vì cái chết! Thay vì tin dữ về cái chết của
Chúa Giêsu thì là Tin Mừng Phục Sinh của Người! Hai ông cùng trải nghiệm
sự sống và sự sống dồi dào! (Ga 10:10). Đây là dấu hiệu cho thấy Thần Khí
của Chúa Giêsu tác động trong các ông!
4. Một vài câu hỏi
gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Cả hai môn đệ đều nói: “Chúng tôi vẫn hy vọng,
nhưng …!” Bạn đã có bao giờ gặp phải tình trạng chán nản đã khiến bạn phải
nói rằng: “Tôi vẫn hy vọng, nhưng…!” không?
– Bạn đọc, sử dụng và giải thích Kinh Thánh ra
sao? Có bao giờ bạn cảm thấy con tim mình sốt mến khi đọc và suy niệm về
Lời Chúa không? Bạn đọc Kinh Thánh một mình hay bạn đọc trong một nhóm học
hỏi Kinh Thánh?
5. Lời nguyện kết
Hãy tạ ơn CHÚA, cầu khẩn
danh Người,
Vĩ nghiệp của Người,
loan báo giữa muôn dân.
Hát lên đi, đàn ca mừng
Chúa,
Và suy gẫm mọi kỳ công
của Người.
(Tv 105:1-2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét