28/04/2020
Thứ Ba tuần 3 Phục
Sinh
BÀI ĐỌC I: Cv 7, 51-59
(Hl 7, 51 – 8, 1)
“Lạy Chúa Giêsu, xin đón nhận
tâm hồn con”.
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Khi ấy, Têphanô nói với dân chúng, các kỳ lão và luật sĩ rằng: “Hỡi những
tên cứng cổ, lòng và tai chẳng cắt bì kia, các ngươi luôn luôn chống đối Thánh
Thần; cha ông các ngươi làm sao, các ngươi cũng vậy. Có tiên tri nào mà cha ông
các ngươi lại không bắt bớ? Họ đã giết những người tiên báo về việc Đấng Công
chính sẽ đến, Đấng mà ngày nay các ngươi đã nộp và giết chết; các ngươi đã lãnh
nhận lề luật do thiên thần truyền cho, nhưng đã không tuân giữ”.
Nghe ông nói, họ phát điên lên trong lòng, và họ nghiến răng phản đối
ông. Nhưng Têphanô đầy Thánh Thần, nhìn lên trời, đã xem thấy vinh quang của
Thiên Chúa, và Đức Giêsu đứng bên hữu Thiên Chúa. Ông đã nói rằng: “Kìa, tôi
xem thấy trời mở ra, và Con Người đứng bên hữu Thiên Chúa”. Bấy giờ họ lớn tiếng
kêu la và bịt tai lại, và họ nhất tề xông vào ông. Khi lôi ông ra ngoài thành,
họ ném đá ông. Và các nhân chứng đã để áo của họ dưới chân một người thanh niên
tên là Saolô. Rồi họ ném đá Têphanô, đang lúc ông cầu nguyện rằng: “Lạy Chúa
Giêsu, xin đón nhận tâm hồn con”. Thế rồi ông quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên rằng:
“Lạy Chúa, xin đừng trách cứ họ về tội lỗi này”. Nói xong câu đó, ông đã an giấc
trong Chúa. Còn Saolô thì đã tán thành việc giết ông (Têphanô). Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 30, 3cd-4.
6ab và 7b và 8a. 17 và 21ab
Đáp: Lạy Chúa, con
phó thác tâm hồn trong tay Chúa (c. 6a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Xin Chúa trở thành núi đá cho con trú ẩn, thành chiến luỹ kiên
cố để cứu độ con, bởi Chúa là Tảng đá, là chiến luỹ của con; vì uy danh Ngài,
Ngài sẽ dìu dắt và hướng dẫn con. – Đáp.
2) Con phó thác tâm hồn trong tay Chúa, lạy Chúa, lạy Thiên Chúa trung
thành, xin cứu chữa con. Còn phần con, con tin cậy ở Chúa, con sẽ hân hoan mừng
rỡ vì đức từ bi của Chúa. – Đáp.
3) Xin cho tôi tớ Chúa được thấy long nhan dịu hiền, xin cứu sống con
theo lượng từ bi của Chúa. Chúa che chở họ dưới bóng long nhan Ngài, cho khỏi
người ta âm mưu làm hại. – Đáp.
ALLELUIA: Ga 16, 7 và
13
Alleluia, alleluia!
– Chúa phán: “Thầy sẽ sai Thần Chân Lý đến cùng các con; Người sẽ dạy các con
biết tất cả sự thật”. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Ga 6, 30-35
“Không phải Môsê, mà chính Cha
Ta mới ban bánh bởi trời đích thực”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, đám đông thưa Chúa Giêsu: “Ngài sẽ làm dấu lạ gì để chúng tôi thấy
mà tin Ngài? Ngài làm được việc gì? Cha ông chúng tôi đã ăn manna trong sa mạc,
như đã chép rằng: “Người đã ban cho họ ăn bánh bởi trời”. Chúa Giêsu đáp: “Thật
Ta bảo thật các ngươi, không phải Môsê đã ban cho các ngươi bánh bởi trời, mà
chính Cha Ta mới ban cho các ngươi bánh bởi trời đích thực. Vì bánh của Thiên
Chúa phải là vật tự trời xuống, và ban sự sống cho thế gian”. Họ liền thưa với
Ngài rằng: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi bánh đó luôn mãi”. Chúa Giêsu nói:
“Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta sẽ không hề đói; ai tin vào Ta sẽ
không hề khát bao giờ”. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Cái nhìn thiển
cận
Một gia đình ếch sống dưới một đáy giếng tăm tối, không thấy ánh sáng mặt
trời cũng không biết những gì đang xẩy ra bên ngoài. Ngày nọ, có một con chim
sơ ca bay xuống nói với dòng họ ếch về thế giới của mặt trời, của hoa cỏ, của
tình yêu. Nghe thế, tộc trưởng ếch liền nới với đồng bào mình: “Các ngươi nghe
chưa, thế giới của bạn sơn ca mô tả là một thứ thiên đàng không tưởng, nơi chỉ
có những con ếch tốt, tức những con ếch chịu đau khổ dưới đáy giếng mới được
lên tới mà thôi”. Tuy nghe những lời mỉa mai đó, một số ếch vẫn tin vào lời
chim sơn ca. Một chú ếch sau khi nghiên cứu tình hình đã giải thích: “Thế giới
mà bạn sơn ca loan báo không phải là thế giới khác đâu, đó chính là thế giới của
chúng ta; thêm một chút ánh sáng, một chút gió mát, một chút thực phẩm, chúng
ta có ngay thiên đàng dưới đáy giếng này”. Thế nhưng đa số đồng bào ếch đã thấy
được sự phỉnh gạt của lời giải thích ấy, chúng vùng lên ra khỏi đáy giếng và thấy
được thế giới có mặt trời, trăng sao, hoa cỏ, tình yêu.
Những người Do thái trong Tin mừng hôm nay là đại biểu của vô số những
người không muốn nhìn lên khỏi đáy giếng tăm tối của họ. Dù chứng kiến nhiều
phép lạ của Chúa, nhất là đã được Ngài cho ăn no thoả, nhưng cái nhìn của họ
không vượt lên khỏi bao tử của họ. Khi Chúa Giêsu cho họ ăn bánh no nê và mời gọi
họ đến thứ bánh không hư nát, họ đã chối từ Ngài; đôi mắt họ chỉ dán chặt vào
thứ cơm bánh chóng qua; họ chỉ hướng đến cái trước mắt.
Đức tin là một ân ban nhưng không của Thiên Chúa cho con người. Đức tin ấy
chính là ánh sáng chiếu dọi vào đáy giếng tăm tối mà con người đã rơi xuống. Đức
tin ấy là sức mạnh lôi kéo con người khỏi cái tăm tối ấy. Đức tin ấy cũng chính
là cái nhìn về chân trời đầy ánh sáng Thiên Chúa ban cho con người.
Cảm tạ Chúa đã ban cho chúng ta đức tin ấy. Cảm tạ Chúa đã cứu độ vào lôi
kéo chúng ta ra khỏi vùng tăm tối của tội lỗi. Xin cho chúng ta được mãi là con
người mới với Đức Kitô Phục sinh, được cùng tiến bước với Ngài để luôn sống như
Ngài, nhìn đời bằng chính đôi mắt của Ngài và yêu thương bằng chính tình yêu của
Ngài.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần III PS
Bài đọc: Acts 7:51-8:1; Jn 6:30-35.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Người môn đệ họa lại cuộc đời của Thầy mình.
Trong bữa Tiệc Ly, trước khi từ giã cuộc đời để về với Chúa Cha, Chúa
Giêsu đã nhắn nhủ những lời tâm huyết sau đây cho các môn đệ: “Trò không hơn Thầy;
nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em” (Jn 15:20). Tuy nhiên, Ngài
cũng khuyến khích các ông: “Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy
anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng
can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian” (Jn 16:33).
Các Bài Đọc hôm nay xoay quanh những khó khăn mà Chúa Giêsu và các môn đệ
của Ngài phải đương đầu với từ thế gian. Trong Bài Đọc I, noi gương Thầy Chí
Thánh, Stephanô sẵn sàng đổ máu đào để làm chứng nhân cho Chúa Giêsu. Cái chết
của vị anh hùng tử đạo đầu tiên minh họa lại cái chết của Chúa Giêsu trong cuộc
Thương Khó của Ngài. Trong Phúc Âm, dân chúng đi tìm Chúa Giêsu, không phải vì
đã nhận ra Ngài là Đấng Thiên Sai, nhưng để được luôn có bánh ăn hằng ngày.
Chúa kiên nhẫn sửa sai họ và mặc khải cho họ biết “Chính tôi là bánh trường
sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Cuộc tử đạo tiên khởi của
Phó-tế Stephanô
1.1/ Xung đột giữa sự thật và sự sai trá: Bài giảng của Stephanô là lý do
đưa ông tới cái chết, vì ông dám nói thật và dám tố cáo những việc làm sai trái
của Thượng Hội Đồng.
(1) Stephanô tố cáo những người trong Thượng Hội Đồng: “Hỡi những người cứng
đầu cứng cổ, lòng và tai không cắt bì, các ông luôn luôn chống lại Thánh Thần.”
Giống như những lần xung đột của Chúa Giêsu với các Biệt-phái và Kinh-sư,
Stephanô cũng tố cáo họ hai điều chính:
+ Giết hại các ngôn sứ: Chúa Giêsu tố cáo họ: “Khốn cho các người! Các
người xây lăng cho các ngôn sứ, nhưng cha ông các người đã giết chết các vị ấy!
Như vậy, các người vừa chứng thực vừa tán thành việc làm của cha ông các người,
vì họ đã giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng” (Lk 11:47-48). Stephanô
cũng tố cáo họ: “Cha ông các ông thế nào, thì các ông cũng vậy. Có ngôn sứ nào
mà cha ông các ông không bắt bớ? Họ đã giết những vị tiên báo Đấng Công Chính sẽ
đến; còn các ông, nay đã trở thành những kẻ phản bội và sát hại Đấng ấy.”
+ Khinh thường và không giữ Lề Luật: Chúa Giêsu tố cáo họ: “Ông Moses đã
chẳng ban Lề Luật cho các ông sao? Thế mà không một ai trong các ông tuân giữ Lề
Luật! Sao các ông lại tìm cách giết tôi?” (Jn 7:19). Stephanô cũng tố cáo họ:
“Các ông là những người đã lãnh nhận Lề Luật do các thiên sứ công bố, nhưng lại
chẳng tuân giữ.”
(2) Phản ứng của Thượng Hội Đồng: Khi con người bị sửa sai, họ có thể chọn
hai thái độ: hoặc khiêm nhường nhận ra sự sai trái và tìm cách sửa sai, hoặc tức
giận phủ nhận và tìm cách hại người tố cáo. Những người trong Thượng Hội Đồng
chọn thái độ thứ hai: “Khi nghe những lời ấy, lòng họ giận điên lên, và họ nghiến
răng căm thù ông Stephanô.”
1.2/ Cuộc tử đạo của Stephanô: Thánh sử Lucas tường thuật cái chết của
Stephanô như một minh họa lại cái chết của Chúa Giêsu, với những điểm tương đồng
sau đây:
– Như Chúa Giêsu nói Ngài sẽ ngự bên hữu Thiên Chúa kể từ nay, trong cuộc
thẩm vấn trước Thượng Hội Đồng (Lk 23:69); Stephanô được đầy ơn Thánh Thần, ông
đăm đăm nhìn trời, thấy vinh quang Thiên Chúa, và thấy Đức Giêsu đứng bên hữu
Thiên Chúa. Ông nói: “Kìa, tôi thấy trời mở ra, và Con Người đứng bên hữu Thiên
Chúa” (Acts 7:55-56).
– Như Chúa Giêsu không được Thượng Hội Đồng xét xử theo Luật buộc (Lk
22:71), Stephanô cũng bị buộc tội bởi Thượng Hội Đồng và ném đá tới chết mà
không được xét xử. Cái chết của ông là hậu quả của sự tức giận đột xuất của những
người trong Thượng Hội Đồng: “Họ liền kêu lớn tiếng, bịt tai lại, và nhất tề
xông vào ông, rồi lôi ra ngoài thành mà ném đá” (Acts 7:57-58).
– Như Chúa Giêsu phó thác linh hồn Ngài trong tay Chúa Cha: “Lạy Cha! Con
xin phó thác hồn con trong tay Cha” (Lk 23:46); họ ném đá ông Stephanô, đang
lúc ông cầu xin rằng: “Lạy Chúa Giêsu, xin nhận lấy hồn con” (Acts 7:59).
– Như Chúa Giêsu đã kêu xin Chúa Cha tha tội cho những kẻ luận tội và giết
Ngài: “Lạy Cha! Xin tha cho chúng vì chúng lầm không biết việc chúng làm” (Lk
23:34); Stephanô cũng quỳ quỳ gối xuống, kêu lớn tiếng trước khi chết: “Lạy
Chúa, xin đừng chấp họ tội này” (Acts 7:60).
2/ Phúc Âm: “Ai đến với tôi, không hề phải
đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!”
2.1/ Chúa Giêsu sửa sai sự hiểu biết, ý hướng, và hành động sai lầm của
dân chúng:
(1) Đi tìm Chúa với ý hướng sai lầm: Vừa chứng kiến phép lạ “Bánh hóa nhiều”
của Chúa Giêsu làm để nuôi 5,000 người, thay vì biết cám ơn Chúa đã lo lắng cho
họ có của ăn, và nhận ra Ngài là Đấng Thiên Sai; giờ đây họ lại ích kỷ chỉ biết
lo cho mình, và thách thức Chúa: “Vậy chính ông, ông làm được dấu lạ nào cho
chúng tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây?”
(2) Hiểu biết sai về sự kiện lịch sử: Họ nói: “Tổ tiên chúng tôi đã ăn
manna trong sa mạc, như có lời chép: Người đã cho họ ăn bánh bởi trời.” Chúa
Giêsu sửa sai họ: “Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Moses đã cho các
ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời.”
2.2/ Chúa Giêsu mặc khải Ngài là Bánh Trường Sinh: Ngài nói với họ:
“Chính Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực, vì bánh Thiên Chúa
ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian.” Họ liền nói:
“Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy.” Đức Giêsu bảo họ:
“Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào
tôi, chẳng khát bao giờ!”
Con người rất khôn ngoan trong việc tìm kiếm và tích trữ những lương thực
phần xác; nhưng lại rất khờ dại trong việc tích trữ các lương thực cho trí tuệ
và cho phần linh hồn. Họ có thể bỏ mọi thời gian và nỗ lực đi tìm của cải chóng
qua; nhưng không dám dành thời giờ cho việc học hỏi Lời Chúa và tham dự Bí-tích
Thánh Thể hằng ngày. Dầu Chúa Giêsu đã tuyên bố Ngài là Bánh Trường Sinh: ai ăn
sẽ sống, và ai không ăn sẽ chết; con người vẫn lơ là với những lời của Ngài. Chẳng
lạ gì mà họ đang quay cuồng trong biển trần gian mà không biết đường nào để
thoát ra ngoài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Khi chọn làm môn đệ Chúa, chúng ta chọn bỏ ý riêng, để họa cuộc đời
chúng ta theo đường lối của Chúa. Khi phải đương đầu với bách hại của thế gian,
chúng ta không được lấy oán báo oán; nhưng phải cầu nguyện và tha thứ cho những
người đã bách hại chúng ta.
– Khi bị sửa sai đúng, chúng ta cần khiêm nhường nhìn nhận lỗi lầm của
mình, và tìm cách sửa sai để cuộc sống tốt đẹp hơn. Đừng quá tức giận đến độ la
hét, chửi rủa, và giết hại người công chính.
– Để có sức lực chiến đấu, chúng ta phải năng lãnh nhận Mình Thánh Chúa.
Nếu không có sức mạnh của Bi-tích Thánh Thể, chúng ta không thể nào đương đầu với
những cám dỗ và bách hại của thế gian.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
28/04/2020 – THỨ BA TUẦN 3 PS
Th. Phê-rô Sa-nen, linh mục, tử đạo
Ga 6,30-35
KHAO KHÁT BÁNH HẰNG SỐNG
“Thưa Ngài, xin cho
chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy.” (Ga 6,34)
Suy niệm: Trên hành trình đi về Đất hứa, dân Do thái lắm khi
thiếu của ăn. Thiên Chúa đã ban man-na cho họ dùng làm lương thực suốt bốn mươi
năm rong ruổi trong sa mạc (Xh 16,35). Do đó, sau khi được Đức Giê-su làm phép
lạ hóa bánh ra nhiều, được cho ăn no nê, họ nghĩ ngay đến nguồn man-na mới; họ
hăng hái chạy đi tìm Ngài để đòi được dấu lạ mới từ trời. Tuy nhiên, Ngài nói
cho họ biết rằng Ngài sẽ ban cho họ bánh từ trời xuống như mong mỏi của họ,
nhưng không phải là thứ bánh vật chất, ăn xong rồi sẽ đói lại. Bánh từ trời ấy
là chính thân mình Ngài, ai lãnh nhận Ngài sẽ không còn đói khát trong tâm hồn
mình nữa. Để rồi trên đường lữ hành trần thế, các tín hữu được nuôi dưỡng và bổ
sức nhờ bánh bởi trời ấy.
Mời bạn: Giữa cơn đại dịch Covid-19, Giáo hội nhiều nơi đã
phải cử hành Thánh lễ mà không có người giáo dân tham dự. Việc không thể tham dự
Thánh lễ và rước lễ là “thử thách” lớn cho các tín hữu. Nhờ các thánh lễ trực
tuyến, rước lễ thiêng liêng, người tín hữu vẫn luôn được ơn nâng đỡ trong các cộng
đoàn bị cách ly, ở vùng tâm dịch.
Chia sẻ – Sống Lời
Chúa: Những ai yêu mến nhiều sẽ cảm
nghiệm được sự xa cách về thể lý, và ước mong được sớm gặp lại người mình yêu.
Bạn có kinh nghiệm về lòng yêu mến ấy đối với Chúa Giê-su, với giáo xứ, Giáo hội
chưa? Trong lúc cầu nguyện, bạn hãy khám phá mối thâm tình riêng tư với Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, cảm tạ Chúa là Bánh hằng sống cho
con mỗi ngày. Xin cho con biết khát khao tìm kiếm, lãnh nhận Chúa trong từng
khoảnh khắc riêng tư, nơi Nhà tạm, trong Thánh lễ và trong ngày sống.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Bánh ban
sự sống cho thế giới
Suy niệm :
Man-hu? Cái gì vậy? Đó là câu con cái Israel hỏi nhau
khi thấy manna lần đầu tiên rơi trên mặt đất.
Môsê trả lời: “Đó là bánh Đức Chúa đã ban cho các ngươi làm của ăn.”
Bốn mươi năm Đức Chúa đã nuôi dân của Ngài bằng thức ăn ấy,
trong suốt cuộc hành trình trong sa mạc cho tới khi họ đến đất Canaan.
Đức Chúa vẫn là Đấng quan tâm đến sinh mệnh của dân.
Qua Môsê, Ngài cho họ manna là bánh từ trời xuống.
Có vẻ những người ở Caphácnaum muốn thách đố Đức Giêsu
làm một dấu lạ lớn lao tương tự như dấu lạ Môsê đã làm (cc. 30-31),
nếu Ngài thật là một vị ngôn sứ như Môsê đã loan báo (Đnl 18, 15).
Hãy ban cho chúng tôi thứ bánh bởi trời như manna ngày xưa.
Đức Giêsu khẳng định không phải Môsê đã cho họ ăn bánh bởi trời.
Chính Chúa Cha đã ban cho dân Israel bánh bởi trời, trong sa mạc.
Và nay Chúa Cha còn muốn ban một thứ bánh mới.
Đức Giêsu long trọng giới thiệu bánh mới này :
“Chính Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực” (c. 32).
Bánh này là bánh từ trời xuống và ban sự sống cho thế giới (c. 33).
Như thế bánh mới này cũng là bánh từ trời,
nhưng không chỉ dành cho dân Israel như manna cũ.
Đây là thứ bánh đích thật dành cho cả thế giới loài người.
“Lạy Ngài, xin cho chúng tôi thứ bánh ấy luôn” (c. 34).
Đây là một sự hiểu lầm của dân chúng đang nghe Đức Giêsu.
Nó tương tự như sự hiểu lầm của người phụ nữ Samari
khi chị xin Đức Giêsu: “Xin cho tôi thứ nước ấy để tôi hết khát” (Ga 4,
15).
Thứ bánh mới Đức Giêsu giới thiệu
không phải là tấm bánh vật chất, ăn được để tránh cái đói tạm thời,
nhưng là tấm bánh thỏa mãn sự đói khát sâu thẳm nơi trái tim.
“Chính tôi là bánh trường sinh,
Ai đến với tôi sẽ không đói, ai tin vào tôi sẽ không khát bao giờ”
(c.35).
Đến với và tin vào Đức Giêsu ta sẽ tìm được thức ăn tinh thần.
Lời dạy dỗ của Ngài là bánh từ trời đích thực, vượt hẳn manna xưa.
“Người ta sống không nguyên bởi bánh,
nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra” (Đnl 8, 3).
Đức Giêsu là Ngôi Lời của Thiên Chúa,
nên lời của Ngài sẽ là bánh đem lại sự sống cho bất cứ ai tin.
Tạ ơn Cha đã nuôi chúng ta bằng Tấm Bánh Giêsu, Bánh từ trời xuống.
Chúng ta không phải đi lượm manna mỗi ngày như dân Israel xưa.
Nhưng mỗi ngày chúng ta phải lắng nghe Lời Giêsu để được no đủ.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát,
vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy,
nhưng lại không dám đem ra thực hành.
Chính vì thế
Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.
Xin cho chúng con
đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,
đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ.
Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình,
để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng truởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con
được xây trên nền tảng vững chắc,
đó là Lời Chúa,
Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG TƯ
Chúng Ta Là Đàn
chiên Do Ngài Dẫn Dắt
Vào thời đại Thánh
Kinh, người mục tử không chỉ là một người lãnh đạo mà còn là một người bảo vệ cẩn
mật và chuyên chăm. Anh ta quan tâm tới sự sống của đàn chiên. Anh ta dẫn đàn
chiên tới những đồng cỏ và suối nước. Anh ta bảo vệ đàn chiên cho khỏi những kẻ
rình rập và thú dữ. Anh ta lo phòng tránh mọi mối nguy hiểm cho đàn chiên.
Người mục tử là một vị
cứu tinh. Chiên có thể tín nhiệm vào anh ta với một tấm lòng đơn sơ – như chúng
ta ngày nay tín thác vào Chúa Kitô vậy – bởi vì anh ta cung cấp cho chiên cuộc
sống an toàn và phong phú. Thật dễ nhận ra nơi người mục tử uy quyền của Thiên
Chúa, Đấng là Thủ Lĩnh Tối Cao. Ngài trao ban sự tốt lành và ân sủng, Ngài quan
tâm tới con người và trở thành sự đỡ nâng vững chắc của con người. Vâng, chúng
ta thuộc về Ngài. Ngài đã dựng nên chúng ta. Chúng ta là dân Ngài. Chúng ta là
đàn chiên do Ngài dẫn dắt. Đức Kitô đã gọi các môn đệ Người là “của tôi”, vì
“Cha tôi … đã ban chúng cho tôi” (Ga 10,29).
Mỗi tín hữu đều đã được
Chúa Cha trao cho Chúa Con bằng một cách thế đặc biệt. Chúa Con đã trở thành
con người để đảm nhận lấy mối ưu tư của Chúa Cha đối với con người: mối ưu tư của
người mục tử đối với đàn chiên. Mối quan tâm của một người mục tử có thể so
sánh với sự quan phòng từ phụ của Thiên Chúa như được trình bày trong Thánh
Kinh. Sự quan phòng này trở thành một thực tại sống động đối với chúng ta xuyên
qua Chúa Con – là Đức Kitô.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 28/4
Thánh Phêrô Chanel,
linh mục tử đạo,
Thánh Luy Grignion
Môntfort, linh mục
Cv 7, 51-8, 1a; Ga
6, 30-35.
Lời Suy Niệm: “Chính tôi là
bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát
bao giờ.”
Chúa Giêsu hướng dẫn điều ước ao của dân chúng, gợi lên trong họ sự ước muốn thật
sự: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy.” Và Người đã giới
thiệu với họ: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải
đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ.”. Với lời giới thiệu này, không ai có
thể dững dưng được.
Lạy Chúa Giêsu. Mình Máu Thánh Chúa là lương thực trường sinh cho chúng con.
Xin cho chúng con đừng bao giờ dững dưng, nhưng luôn phải hướng đến để lãnh nhận.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày
28-04: Thánh PHÊRÔ CHANEL
Linh Mục (1803 – 1841)
Linh Mục (1803 – 1841)
Phêrô Chanel sinh ngày
12 tháng 7 năm 1803 tại Cuet. Hồi nhỏ, Phêrô chăn chiên quanh vùng Belley. Một
linh mục chú ý tới Ngài, lo dạy dỗ và đưa Ngài vào chủng viện Brou. Ngày 15
tháng 7 năm 1827 Ngài được thụ phong linh mục. Trước hết Ngài được bổ nhiệm làm
phó xứ Ambere, sau đó làm cha sở Crozet. Năm 1831, Ngài nhập Hội dòng Maria và
đi truyền giáo ở Ocenia.
Thánh nhân tới đảo
Futuna với cha Maria Niziep ở tại hòn đảo hoang vẫn còn tập tục ăn thịt người
này, Ngài đã dốc toàn lực mở mang nước Chúa. Một tu sĩ phụ tá luôn sát cánh với
Nhà truyền giáo đã kể lại như sau:
“Làm việc dưới sức
nóng nung của trong ánh sáng mặt trời, Ngài trở về nhà ướt đẫm mồ hôi, đói
khát, nhọc mệt, nhưng vẫn vui tươi nhanh nhẹn, tâm hồn sảng khoái như vừa trở về
từ một nơi hạnh phúc. Đây không phải chỉ có một lần mà dường như ngày nào cũng
vậy”.
“Người không từ chối
người dân Futuna điều gì cả. Đối với những ai bắt bớ Ngài, Ngài luôn tha thứ và
không khước từ họ, dù cho họ có dốt nát hủ lậu đi nữa. Ngài luôn hiền dịu đối với
mọi người”.
Thật lạ lùng gì khi
dân chúng gọi Ngài là “Người phúc hậu” chính Ngài đã thường nói với các bạn : –
Trong cuộc truyền giáo khó khăn thế này chúng ta phải thánh thiện mới được.
Rao giảng Chúa Kitô và
Phúc âm, Ngài đã chỉ nhận được những kết quả nhỏ nhoi. Dầu vậy, Ngài cũng xác
quyết rằng: việc truyền giáo là việc của loài người và đồng thời cũng là của
Thiên Chúa nữa. Gương và lời Chúa đã nói: “Người lo gieo và người khác sẽ gặt”.
Nên thánh nhân luôn nỗ lực rao giảng giáo lý Kitô giáo và chống lại việc sùng
bái của các thần dữ. Nhiệt tình của Ngài đã gây nên nhiều ghen ghét đe dọa tới
chính mạng sống Ngài.
Hôm trước ngày qua đời
thánh nhân còn nói: – Kitô giáo được gieo trồng trên đảo sẽ không bị tiêu diệt
với cái chết của tôi, vì đây không phải là việc của loài người mà là của Thiên
Chúa.
Ngày 28 tháng 4 năm
1241 thánh Phêrô bị sát hại. Nhưng ít lâu sau toàn thể dân đảo Futuna đã trở lại
đạo công giáo, đức tin từ Futuna lấn sang các đảo lân cận ở Oceania và thánh
Phêrô được tôn kính như một vị tử đạo tiên khởi.
(daminhvn.net)
28 Tháng Tư
Thắp Lên Ngọn Ðèn Cũ
Trong một cuộc phỏng
vấn, Mẹ Têrêxa thành Calcutta đã thuật lại một sự kiện như sau: Ở Úc Châu có một
người thổ dân Aborigines kia sống trong một hoàn cảnh thật thảm thương. Ông cũng
đã khá cao niên rồi, sống trong một túp lều xiêu vẹo. Khởi đầu câu chuyện tôi
nói với ông:
– Ðể tôi dọn dẹp
nhà và sửa soạn giường ngủ cho ông. Ông ta trả lời một cách hững hờ:
– Tôi đã quen sống
như vậy rồi.
– Nhưng ông cũng cảm
thấy dễ chịu hơn với căn nhà sạch sẽ và ngăn nắp. Sau cùng ông ta bằng lòng để
tôi dọn dẹp nhà cửa lại cho ông. Trong khi quét dọn tôi thấy một cái đèn cũ đẹp
nhưng phủ đầy bụi bặm và bồ hóng. Tôi hỏi ông:
– Có bao giờ ông thắp
đèn này chưa? Ông ta trả lời một cách cộc lốc:
– Nhưng thắp đèn cho ai? Có ai bước chân vào nhà này bao giờ đâu. Tôi sống ở đây đã từ lâu không hề trông thấy một người nào cả. Tôi hỏi ông:
– Nhưng thắp đèn cho ai? Có ai bước chân vào nhà này bao giờ đâu. Tôi sống ở đây đã từ lâu không hề trông thấy một người nào cả. Tôi hỏi ông:
– Nếu như các nữ tu
đến thăm ông thường xuyên, ông có vui lòng thắp đèn lên không?
– Dĩ nhiên rồi.
Từ ngày đó các nữ
tu quyết định mỗi chiều sẽ ghé qua nhà ông. Từ đó ông ta bắt đầu thắp đèn và dọn
dẹp nhà cửa sạch sẽ hơn. Ông còn sống thêm hai năm nữa. Trước khi chết ông nhờ
các nữ tu ghé thăm nhắn tin cho tôi:
– Xin nhắn với Mẹ
Têrêxa, bạn tôi rằng, ngọn đèn mà Mẹ đã thắp lên trong đời tôi vẫn còn chiếu
sáng. Ðó chỉ là một việc nhỏ mọn, nhưng trong bóng tối cô đơn của đời tôi, một
tia sáng đã thắp lên và vẫn còn tiếp tục chiếu sáng mãi.
Chúng ta đều cảm nghiệm
được niềm vui sướng vì được yêu thương, được chính Chúa thương yêu. Và chúng ta
cũng hiểu được giới răn của Chúa: “Hãy thương yêu nhau, như Thầy yêu thương các
con”.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét