24/04/2020
Thứ Sáu tuần 2 Phục
Sinh.
BÀI ĐỌC I: Cv 5, 34-42
“Các ngài hân hoan ra về, vì thấy
mình xứng đáng chịu sỉ nhục vì danh Đức Giêsu”.
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Bấy giờ, có người biệt phái tên là Gamaliel, cũng là luật sĩ, có thế giá
trong dân, đứng lên giữa công nghị, truyền dẫn các tông đồ ra ngoài trong giây
lát, rồi nói với các người trong công nghị rằng: “Hỡi chư vị Israel, xin hãy thận
trọng về việc chư vị định làm đối với những người này. Vì trước đây ít ngày, có
tên Thêôđa nổi lên, tự xưng là một nhân vật, có độ bốn trăm người theo mình, y
đã bị giết, và nhóm người theo y đều tan rã và không còn gì nữa. Sau y, lại có
tên Giuđa người Galilêa, cũng nổi lên trong những ngày kiểm tra dân số, lôi kéo
dân chúng theo mình, rồi chính hắn cũng chết, mọi kẻ theo hắn đều tan rã. Và
bây giờ, tôi xin chư vị đừng can dự gì đến những người này, cứ để mặc họ: vì nếu
một mưu toan hay việc này là do loài người, thì sẽ tự tan rã; nhược bằng bởi
Thiên Chúa, thì chư vị không thể phá tan được, kẻo lỡ ra mang tội chống đối Thiên
Chúa”. Họ đồng ý. Họ cho gọi các tông đồ vào, ra lệnh đánh đòn các ngài, và cấm
tuyệt đối không được nhân danh Đức Giêsu mà giảng dạy nữa, đoạn tha các ngài về.
Vậy các ngài ra khỏi công nghị, lòng hân hoan, vì thấy mình xứng đáng chịu sỉ
nhục vì Danh Đức Giêsu. Và hằng ngày, tại đền thờ hay tại tư gia, các ngài cứ
tiếp tục giảng dạy, và loan truyền Tin Mừng Đức Giêsu Kitô. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 26, 1. 4.
13-14
Đáp: Có một điều
tôi xin Chúa, một điều tôi kiếm tìm, đó là tôi được cư ngụ trong nhà Chúa suốt
đời tôi (c. 4ab).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Chúa là sự sáng, là Đấng cứu độ, tôi sợ chi ai? Chúa là Đấng
phù trợ đời tôi, tôi sợ gì ai? – Đáp.
2) Có một điều tôi xin Chúa, một điều tôi kiếm tìm, đó là tôi được cư ngụ
trong nhà Chúa suốt đời tôi, hầu vui hưởng sự êm đềm của Chúa, và chiêm ngưỡng
thánh điện của Ngài. – Đáp.
3) Tôi tin rằng tôi sẽ được nhìn xem những ơn lành của Chúa trong cõi
nhân sinh. Hãy chờ đợi Chúa, hãy sống can trường, hãy phấn khởi tâm hồn và chờ
đợi Chúa. – Đáp.
ALLELUIA: Cl 3, 1
Alleluia, alleluia!
– Nếu anh em sống lại làm một với Đức Kitô, thì anh em hãy kiếm những sự cao
siêu trên trời, nơi Đức Kitô, đang ngự bên hữu Thiên Chúa. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Ga 6, 1-15
“Người phân phát cho các kẻ ngồi
ăn, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có
đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những
kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ
của người Do-thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân
chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người
này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp
làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một
chút”.
Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người
rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy
nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi
xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. Bấy giờ
Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và
cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã no nê, Người
bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. Họ thu lại mười
hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Đấng
Tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt
Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình. Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Đấng cứu
rỗi thế gian
Phép lạ bánh
và cá được hóa ra nhiều là phép lạ duy nhất được tường thuật trong cả bốn Phúc
Âm. Ðiều
này chứng minh cho chúng ta biết tầm quan trọng của dấu lạ này trong toàn bộ
giáo huấn của Chúa Giêsu, cũng như trong sinh hoạt của cộng đoàn Kitô tiên khởi
thời các tông đồ. Những người Kitô đầu tiên thường dùng dấu hiệu bánh và cá để
nói lên niềm tin vào Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, Ðấng cứu rỗi thế gian, và
là của ăn ban sự sống đời đời. Chúa Giêsu sẽ giải thích điểm này rộng rãi hơn
trong bài giảng tiếp sau biến cố phép lạ bánh và cá được hóa ra nhiều. Chúng ta
sẽ lần lượt suy niệm về những lời giảng dạy này trong những ngày tới.
Trong những phút suy niệm hôm nay, chúng ta hãy chú ý đến thái độ của dân
chúng đối với dấu lạ Chúa thực hiện. Có thể nói rằng dân chúng đã hiểu lầm ý định
của Chúa Giêsu. Nói cách khác, chúng ta có thể nói rằng dân chúng đã trần tục
hóa biến cố, họ hiểu biến cố trong lăng kính vụ lợi vật chất cho bản thân. Phúc
Âm theo thánh Gioan ghi lại chi tiết này: "Sau biến cố, dân chúng muốn bắt
Chúa đi mà tôn lên làm vua", có lẽ để tiếp tục phục vụ cho những lợi lộc vật
chất, cho những tham vọng của họ. Thay vì biến đổi con người mình trở nên sẵn
sàng hơn để lắng nghe sứ điệp của Chúa muốn nói với họ. Hãy cố gắng để được ăn
của ăn không hư nát, để được sống đời đời, thì dân chúng lại giới hạn dấu lạ
trong chiều kích trần tục của cơm bánh để nuôi sống thể xác mà thôi. Ðây có thể
nói là một trong những cám dỗ thường hằng của con người qua mọi thời đại, cám dỗ
bắt buộc Thiên Chúa phải và chỉ phục vụ cho những nhu cầu vật chất trần tục mà
thôi.
Lạy Chúa, xin giải thoát con khỏi làm nô lệ cho những tham vọng trần tục.
Chúa vẫn luôn tiếp tục thực hiện những dấu lạ trong đời sống của con, để mời gọi
con luôn nâng tâm hồn lên mà nhìn nhận và tôn vinh Chúa hằng ngày. Xin cho con
được luôn sẵn sàng lắng nghe Lời Chúa dạy và sống thực hành trong mọi hoàn cảnh.
Xin cho con biết đến gặp Chúa trong bí tích Thánh Thể để được Chúa soi sáng và
bổ dưỡng thêm sức mạnh và chu toàn trọn vẹn hơn sứ mạng Chúa đã trao phó cho
con.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần II PS
Bài đọc: Acts 5:34-42; Jn 6:1-15.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Nếu quả thật là việc do Thiên Chúa, quý vị không thể nào phá huỷ được.
Thời gian là một trong những yếu tố quan trọng để xác định điều gì là thật.
Một vài ví dụ sẽ chứng tỏ điều này: cần thời gian để biết chiếc đồng hồ đeo tay
làm ở Thụy-sĩ hay ở Trung-hoa;
cần thời gian để biết đâu là tình yêu chân thật và tình yêu qua đường; cần
thời gian để biết đạo nào là đạo thật. Thông thường, khi muốn dẹp loạn, người
ta chỉ cần giết người cầm đầu, như Chúa Giêsu cũng đã nhận định: “Họ sẽ đánh chủ
chăn và đàn chiên sẽ tan tác.” Nhưng đã hơn 2,000 năm qua, mặc dù người ta đã
giết Đức Kitô; nhưng đàn chiên của Kitô giáo đã không tan tác, mà còn phát triển
thêm dân số mỗi ngày. Sự hiện hữu của Kitô Giáo cho đến ngày nay là một bằng chứng
hùng hồn nữa cho sự phục sinh của Đức Kitô: Ngài vẫn đang hoạt động trong Giáo
Hội.
Các Bài Đọc hôm nay muốn chứng minh uy quyền của Thiên Chúa: khi Ngài muốn,
Ngài sẽ hoàn thành; không một khó khăn hay quyền lực nào có thể ngăn cản ý định
của Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, kinh-sư Gamaliel đề nghị Thượng Hội Đồng hãy cẩn
thận trong việc bắt bớ các môn đệ của Thiên Chúa. Theo kinh nghiệm của ông, hãy
cứ để cho thời gian gạn lọc: nếu đó không phải là việc của Thiên Chúa, sớm muộn
gì rồi điều đó cũng tan; nhưng nếu việc đó do ý định của Thiên Chúa, quý vị
không thể nào phá huỷ được. Trong Phúc Âm, khi Chúa Giêsu muốn nuôi dân, Ngài
tìm cách cho dân có của ăn, mặc dù các tông đồ đưa ra những khó khăn. Khi Ngài
không muốn dân chúng tôn làm vua, Ngài đi lên núi một mình.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy để cho thời gian gạn lọc
sự sai trái.
1.1/ Thái độ khôn ngoan của ông Gamaliel: Ông là một người Pharisee được
toàn dân kính trọng và là Thầy của thánh Phaolô trước khi trở lại (Acts 22:3).
Ông truyền đưa các Tông-đồ ra ngoài một lát, và ông trình bày ý kiến với Thượng
Hội Đồng: “Thưa quý vị là người Israel, xin quý vị coi chừng điều quý vị sắp
làm cho những người này: Thời gian trước đây, có Theudas nổi lên, xưng mình là
một nhân vật quan trọng và kết nạp được khoảng bốn trăm người; ông ta đã bị giết,
và mọi kẻ theo ông cũng tan rã, không còn gì hết. Sau ông, có Judah người
Galilee nổi lên vào thời kiểm tra dân số, và lôi cuốn dân đi với mình; cả ông
này cũng bị diệt, và tất cả những người theo ông ta đều bị tan tác. Vậy giờ
đây, tôi xin nói với quý vị: hãy để mặc những người này. Cứ cho họ về, vì nếu ý
định hay công việc này là do người phàm, tất sẽ bị phá huỷ; còn nếu quả thật là
do Thiên Chúa, thì quý vị không thể nào phá huỷ được; không khéo quý vị lại
thành những kẻ chống Thiên Chúa.” Họ tán thành ý kiến của ông vì đây là một ý
kiến khôn ngoan dựa trên kinh nghiệm và lịch sử.
1.2/ Các Tông-đồ tiếp tục làm chứng cho Chúa Giêsu: Tuy đã tán thành ý kiến
của ông Gamaliel, Thượng Hội Đồng vẫn dùng sức mạnh để dọa nạt các Tông-đồ. Họ
cho gọi các ông lại mà đánh đòn và cấm các ông không được nói đến danh Đức
Giêsu, rồi thả các ông ra.
Các Tông Đồ ra khỏi Thượng Hội Đồng, lòng hân hoan bởi được coi là xứng
đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giêsu. Mỗi ngày, trong Đền Thờ và tại tư gia,
các ông không ngừng giảng dạy và loan báo Tin Mừng về Đức Giêsu Kitô.
2/ Phúc Âm: “Người nói thế là để thử ông,
chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi.”
2.1/ Chúa Giêsu muốn nuôi ăn dân chúng: Đức Giêsu lên núi và ngồi đó với
các môn đệ. Lúc ấy, sắp đến Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái. Ngước mắt
lên, Đức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Philíp:
“Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?”
(1) Các môn đệ muốn Chúa thay đổi ý định: Có lẽ các ông quan niệm Chúa
Giêsu cũng giống như một Rabbi, chỉ có bổn phận lo dạy dỗ và cắt nghĩa Lề Luật
cho dân chúng, chứ không có bổn phận phải cho dân chúng ăn.
– Ông Philíp nại lý do không có tiền: “Thưa Thầy, có mua đến hai trăm
quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.”
– Ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, nại lý do không đủ thực phẩm: “Ở đây có
một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì
thấm vào đâu!”
(2) Chúa Giêsu biết những gì Ngài sắp làm: Tuy gặp sự can ngăn của các
Tông-đồ và nỗi khó khăn phải tìm lương thực trong nơi hoang dã, Chúa Giêsu vẫn
bảo các ông: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người
ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. Ngài dùng uy quyền làm
bánh hóa ra nhiều: “Đức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho
những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu
tuỳ ý.”
Khi họ đã ăn no nê rồi, Người bảo các môn đệ: “Anh em thu lại những miếng
thừa kẻo phí đi.” Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch
người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng.
Đây là hình ảnh của Bí-tích Thánh Thể trong Tin Mừng Gioan, tuy Gioan
không tường thuật sự kiện Chúa Giêsu lập BT Thánh Thể trong Bữa Tiệc Ly, nhưng
Gioan dùng công thức truyền phép và diễn từ về sự quan trọng của Bí-tích này
trong Chương 6. Chúa Giêsu muốn lập Bí-tích Thánh Thể để ở lại và cho dân chúng
ăn Ngài mỗi ngày. Giống như thái độ của các Tông-đồ, con người ở mọi thời tiếp
tục cho đây là điều không thể, hay chỉ là biểu tượng …, và nghi ngờ sự hiện diện
đích thực của Chúa trong Bí-tích. Họ quên đi rằng: chẳng có gì là không thể đối
với Thiên Chúa; một khi Ngài muốn, Ngài sẽ có cách để thực hiện.
2.1/ Dân chúng muốn tôn Chúa Giêsu làm vua: Dân chúng thấy dấu lạ Đức
Giêsu làm, họ nói: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian!” Lý do họ
muốn tôn Ngài làm vua là để Ngài lo cho họ có bánh ăn; nhưng Chúa Giêsu muốn họ
phải làm mới có bánh ăn. Khi Ngài cho họ ăn, Ngài không chỉ nuôi dưỡng phần
xác; nhưng còn tăng nghị lực cho phần hồn của họ, để họ có sức mạnh vượt qua những
khó khăn trong cuộc sống.
Khi Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, Người lánh
mặt và đi lên núi một mình. Ngài không muốn làm vua họ như một ông vua thế gian
vì họ đã có rồi; Ngài chỉ muốn làm vua trong tâm hồn của họ và trên Nước Trời.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
– Khi làm việc tông đồ mà gặp khó khăn, chúng ta cần tin tưởng: “Nếu quả
thật là việc do Thiên Chúa, không ai có thể phá huỷ được.” Nói cách khác: nếu
là việc Thiên Chúa muốn, Ngài sẽ làm cho thành; nếu không phải là việc Thiên
Chúa muốn, hãy để chúng tiêu tan, đừng quá bận tâm lo lắng. Không ai có thể chống
lại ý Thiên Chúa muốn.
– Chúng ta cần để cho thời gian gạn lọc sự giả tạo và sai trá trong cuộc
đời. Đừng vội chạy theo những giáo lý mới hay những trào lưu mới, mà gạt bỏ những
giá trị nền tảng của đạo và những truyền thống tốt đẹp của Giáo Hội, của quê
hương, hay của gia đình.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
24/04/2020 – THỨ SÁU TUẦN 2 PS
Th. Phi-đen Dích-ma-rinh-ngân, linh mục, tử đạo
Ga 6,1-15
CHÍNH CHÚA TRAO BAN
Đức Giê-su cầm lấy
bánh, dâng lời tạ ơn và phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ Người cũng
phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tùy ý. (Ga 6,11)
Suy niệm: Phép lạ hóa bánh ra nhiều
đều được cả bốn Tin Mừng thuật lại, được Giáo hội hiểu đây là hình bóng tiên
trưng của bí tích Thánh Thể. Nhưng đọc kỹ đoạn văn này, chúng ta mới thấy cái
tinh túy của Tin Mừng ‘phượng hoàng’ (Gio-an). Cả ba Tin Mừng Nhất lãm đều mô tả
Chúa cầm lấy, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát (x. Mt 15,29-37; Mc
8,1-9; Lc 9,11-17), còn Gio-an lại kể rằng chính Ngài phân phát cho mọi người.
Cử chỉ tự tay phân phát chính là hình ảnh rõ nét nhất của hy tế thập giá nơi Đức
Giê-su. Chính Ngài trao ban ‘bánh sự sống muôn đời’ (Ga 6,27). Cái chết của Đức
Giê-su không chỉ chuộc tội cho nhân loại, mà còn trở thành thần lương cho chúng
ta trên đường dương thế, một bảo chứng cho sự sống muôn đời.
Mời Bạn: Bạn được mời gọi đóng góp
công sức nhỏ bé của mình cho Thiên Chúa và Giáo Hội, như cậu bé trong Tin Mừng.
Điều đó thật ý nghĩa. Nhưng sẽ trọn vẹn hơn khi chính bạn không chỉ đóng góp,
mà còn tự mình phân phát cái mình đóng góp nữa. Điều ấy thật tuyệt vời. Đó là
chính hình ảnh mà thầy Giê-su mời mọi bạn hôm nay.
Chia sẻ: “Của cho không bằng cách
cho.” Cách của bạn hiến dâng cho Chúa là gì?
Sống Lời Chúa: Làm mọi việc phục vụ với tâm tình của bà goá nghèo “dâng hết
những gì mình có” để xứng đáng được Chúa khen là người dâng nhiều hơn cả.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con cám ơn Chúa
đã cho con của ăn thường tồn. Xin cho con biết cho Chúa tất cả, để con nên khí
cụ bình an của Chúa. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Ăn bao
nhiêu tùy ý
Suy niệm :
Có người coi tôn giáo như một thứ duy tâm, duy linh,
chỉ để ý đến chuyện linh hồn, chuyện đời sau,
mà hững hờ với cái đói cái no của thân xác, với chuyện áo cơm thường nhật.
Kitô giáo hẳn không phải là thế.
Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, đã khai mở Nước Thiên Chúa trên trần gian
không phải chỉ bằng việc rao giảng như một thầy dạy,
mà còn bằng việc chữa bệnh thân xác như một thầy thuốc.
Ơn cứu độ do Ngài mang lại có tính toàn diện, cả xác lẫn hồn,
và ơn cứu độ ấy đã bắt đầu ngay từ đời này rồi.
Trong Mùa Phục sinh, Giáo hội cho ta nghe đọc chương 6 của Tin Mừng
Gioan,
bởi lẽ chương này nói về Đức Giêsu là Bánh hằng sống, Bánh ban sự sống.
Chương này khởi đầu bằng phép lạ hóa bánh ra nhiều.
Phép lạ diễn ra ở bên kia hồ Galilê, vào mùa xuân, cỏ mọc xanh mướt.
Đám đông đến với Đức Giêsu đang ở trên núi với các môn đệ.
Tất cả bắt đầu bằng câu hỏi bất ngờ của Thầy Giêsu :
“Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây ?”
Các câu trả lời của hai ông Philípphê và Anrê thật đáng thất vọng.
Hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ mỗi người một chút (c. 7).
Năm cái bánh lúa mạch và hai con cá khô thì thấm vào đâu (c. 9).
Nhưng Đức Giêsu lại cần năm cái bánh và hai con cá đó.
Ngài đón nhận sự đóng góp của con người, dù là rất nhỏ mọn.
Nhỏ mọn nhưng là tất cả những gì tìm được ở chốn hoang vu này.
Không có sự đóng góp của một em bé, không chắc phép lạ đã xảy ra.
Khi mọi người đã ngồi xuống trên cỏ theo lệnh các tông đồ,
Đức Giêsu cầm lấy bánh, tạ ơn và phân phát cho họ.
Chắc các tông đồ đã giúp Ngài phân phát đến tay dân.
Chính khi bẻ ra để phân phát thì bánh và cá hóa nhiều.
Chúng ta không hiểu được điều gì đang diễn ra.
Mầu nhiệm chia sẻ vẫn làm chúng ta ngỡ ngàng, sửng sốt.
Chia sẻ là biến điều ít ỏi ta đang có trở thành kho báu vô tận cho mọi
người.
Chia sẻ làm chúng ta chẳng vơi đi, nhưng còn mãi.
Hơn năm ngàn con người đã được ăn tùy ý, được no nê, được dư thừa.
Gần một tỷ con người sống trên trái đất hôm nay cũng mong được như vậy.
Đức Thánh Cha coi việc liên đới chia sẻ
như một cách thức để thoát ra khỏi nạn khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
Ước gì việc chúng ta chia sẻ Tấm Bánh thánh trong nhà thờ
giúp chúng ta tiếp tục chia sẻ những tấm bánh vật chất ngoài cuộc sống.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa, đây là ước mơ của con về thế giới :
Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này
là thuộc về mọi người, mọi dân tộc.
Con mơ ước
không còn những Ladarô đói ngồi ngoài cổng,
bên trong là người giàu yến tiệc linh đình.
Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp,
không còn những cô gái đứng đường
hay những người ăn xin.
Con mơ ước
những ngưòi thợ được hưởng lương xứng đáng,
các ông chủ coi công nhân như anh em.
Con mơ ước
tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình,
các công viên và bãi biển đầy người đi nghỉ.
Lạy Chúa của con,
con ước mơ một thế giới đầy màu xanh,
xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển,
và xanh của bao niềm hy vọng
nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.
Nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ,
thì xin giúp con thực hiện những ước mơ đó. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
24 THÁNG TƯ
Phó Thác Cho Quyền
Lực Cứu Độ Của Đức Kitô
Ơn cứu chuộc bắt đầu với Thập Giá và được hoàn thành nơi cuộc Phục Sinh.
Chiên Con đã cứu chuộc bầy chiên. Đức Kitô vô tì tích đã giao hòa các tội nhân
với Chúa Cha.
Và, con người đã được giải thoát khỏi sự chết và được trao ban lại sự sống.
Và, con người đã được giải phóng khỏi tội lỗi và được trao ban lại tình yêu. Hỡi
tất cả những ai còn đang chìm trong bóng tối của sự chết, xin hãy lắng nghe: Đức
Kitô đã sống lại! Hỡi tất cả những ai còn đang bị đè nặng dưới ách của tội lỗi,
xin hãy lắng nghe: Đức Kitô đã vượt thắng tội lỗi nơi Thập Giá và nơi cuộc Phục
Sinh của Người! Hãy phó thác sự sống của anh em cho Người!
Hỡi con người của thế giới hôm nay! Hãy qui phục Đức Kitô, qui phục quyền
lực của Người! Càng khám phá ra những nẻo đường tội lỗi sau lưng mình, anh em
càng ý thức hơn sự chết khủng khiếp như thế nào. Anh em hãy đặt mình trong quyền
năng cứu độ của Đức Kitô!
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 24/4
Thánh Fiđêlê
Signaringen, linh mục tử đạo
Cv 5, 34-42; Ga 6,
1-15.
Lời Suy Niệm: “Ngước mắt lên, Đức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình, Người
hỏi ông Philípphê: Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây.”
Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều để nuôi
đám đông dân chúng đang đi theo Người, Trước hết cho chúng ta thấy được sự quan
tâm của Người, đồng thời cũng thử lòng Philípphê. Để rồi cuối cùng giúp cho
Phjlípphê và Anrê nhận ra quyền năng của Người, giúp cho các ông trở thành nhân
chứng tích cực trong phép lạ “Hóa bánh ra nhiều”
Lạy Chúa Giêsu. Ngày hôm nay Chúa
cũng đang làm phép lạ từng ngày ở khắp mọi nơi, đê nuôi sống chúng con. Xin cho
tất cả chúng con luôn biết tìm đến với Thánh Lễ để nhận lãnh Thánh Thể cho đời
mình.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 24-04
Thánh FIDÊLÊ Đệ
SIGMARINGA
Tử Đạo – (1528 – 1622)
Tử Đạo – (1528 – 1622)
Thánh Fidelê, tên thật là Marê Rey, sinh ra năm 1528 ở Sigmaringa nước Đức.
Sau những ngày trong tuổi thơ ấu trong trắng vô tội, Ngài được gởi đi học tại đại
học tại Friburg, Thụy Sĩ. Để tự chủ, Marê thực hiện nhiều việc bỏ mình nghiêm
ngặt. Khi đã hoàn tất cấp bậc tiến sĩ về triết học, Ngài đã tỏ ra rất mực khôn
ngoan đến nỗi người ta gọi Ngài là triết gia Kitô giáo.
Năm 1604, công tước Stotzngen xin Ngài hứơng dẫn cho con mình và hai nhà
quí phái khác trong một cuộc du hành khắp các vương quốc Âu Châu để học hiểu.
Cuộc du hành kéo dài sáu năm. Marê đã khuyên nhủ họ nhiều điều không thể quên
được. Ngài thúc giục họ phải biết thắng vượt chính mình: – Sống xa hoa nhẹ dạ,
người ta bất xứng với vinh quang thực mà chỉ chinh phục được bằng nỗ lực và bằng
việc chà đạp vui thú dưới chân.
Sau cuộc viễn du những nhà quí phái trẻ muốn Ngài đừng bỏ họ. Ngài đã
theo học luật. Và sau khi nhận bằng tiến sĩ luật Ngài lập văn phòng luật sư ở
Colmar. Ngài quyết thực thi đức ái đến nỗi Ngài được gọi là luật sư của dân
nghèo. Nhưng nghề nghiệp đã cứu giúp Ngài khám phá ra được những bất lương của
cuộc đời. Quyết định theo đuổi đời sống hoàn hảo, Ngài tới gõ cửa dòng
Phanxicô. Năm 1612 Ngài được danh hiệu Fiđêlê.
Vị luật sư trở thành thầy dòng làm cho ma quỉ tức giận. Trước các cơn cám
dỗ, thày Fiđêlê bối rối, nhưng thử thách tan biến khi Ngài đến giải bày nỗi
lòng với một linh mục giàu kinh nghiệm, Người đã dạy Ngài cầu nguyện nhiều hơn,
Fiđêlê đã khẩn cầu tha thiết. – Lạy Chúa cứu chuộc con, xin trả lại niềm
vui cần thiết và bình an tâm hồn. Xin hãy tẩy sạch mọi nghi ngờ để ý Chúa được
thực hiện và để con thắng vượt quân thù, thắng con người và những đam mê của
con.
Fiđêlê nỗ lực hy sinh hãm mình cho đến khi Thiên Chúa ban lại bình an
cùng ánh sáng cho Ngài. Từ đó thánh nhân luôn trung thành quảng đại hiến mình
cho Chúa. Ngài nói: – Thật bất hạnh nếu tôi là một chiến sĩ dưới quyền thủ lãnh
đầu đội mão gai, mà lại chiến đấu một cách yếu hèn.
Khi được chọn làm bề trên tu viện ở Weltkirvhen, Ngài được ơn làm phép lạ
để hoán cải người ta. Gặp thời dịch tể, Ngài hết mình phục vụ các bệnh nhân.
Người ta thấy Ngài ở khắp nơi, trong nhà thương, ở tư gia, chạy trên đường phố,
săn sóc thân xác linh hồn mọi người và thường chữa lành cho cả hồn lẫn xác.
Lạc giáo tàn phá miền Grisons. Đức giáo hoàng giao cho thánh Fiđêlê trách
nhiệm đối phó với nhón người theo pháí Calvin. Thánh nhân giã từ tu viện, để lại
bao nhiêu là xúc động, Ngài từ biệt dân Weltkirchen như đi chịu tử đạo.
Nhưng với các bạn đồng hành, Ngài khích lệ: – Nào chúng ta lên đường tới
nơi mà Chúa kêu gọi và mùa gặt thúc bách.
Ngài giảng cho dân chúng, dạy người nghèo, thông truyền giáo lý cho trẻ
em.
Để cứu một linh hồn, Ngài cũng sẵn sàng đi chân không vượt qua mọi sỏi đá
tuyết sương. Những người Thệ phản bực tức vì sự anh dũng của thánh nhân nên họ
quyết thủ tiêu Ngài. Thư từ Ngài viết còn ghi: – Thày Fiđêlê sẽ sớm làm mồi cho
sâu bọ.
Một lần kia, sau bài giảng hùng hồn, thánh nhân xin bạn mình ngồi tòa giải
tội vì Ngài phải đi Seewis không biết có điều gì sẽ xảy ra, nhiều người lo lắng
cầu nguyện cho Ngài.
Một người đã hỏi : – Nếu các người theo lạc giáo tấn công thì Cha làm sao
?
Thánh Fiđêlê trả lời : – Tôi sẽ làm như các vị tử đạo. Tôi sẽ vui mừng
đón nhận cái chết vì tình yêu Chúa và coi đó như một ân huệ lớn lao dành cho tôi.
Ngài thường nói : – Lạy Chúa, con phải chịu khó với Chúa nếu con muốn được
hoàn toàn thuộc về Chúa.
Tại Seewis, Ngài rung chuông tập họp dân chúng lại. Một riếng súng nổ,
nhưng không trúng Ngài. Trên đường về Grisch, Ngài bị một nhóm binh sĩ lạc giáo
xông vào đánh đập, Ngài chỉ nói được trong hơi thở yếu ớt: – Tôi hiến mạng sống
tôi để các bạn nhận biết đức tin của tổ tiên chúng ta.
Bị đập, Ngài vẫn gắng gượng để thốt lên : – Lạy Chúa Giêsu, xin thương
xót con. Lạy Mẹ Maria, xin giúp đỡ con.
Và Ngài đã xin Thiên Chúa tha cho kẻ thù mình và gục ngã dưới lưỡi gươm
ngày 24 tháng 04 năm 1622.
(daminhvn.net)
24 Tháng Tư
Hạt Táo
Tại một xứ Hồi giáo nọ, có một người đàn ông bị vua truyền lệnh treo cổ
vì đã ăn cắp thức ăn của một người khác. Như thường lệ, trước khi bị treo cổ,
tù nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn xin với nhà vua như
sau: “Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo. Chỉ trong một đêm thôi, hạt
giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái ăn ngay tức khắc. Ðây là một bí quyết mà
cha thần đã truyền lại cho thần. Thần tiếc là bí quyết này không được truyền lại
cho hậu thế”.
Nhà vua truyền lệnh cho chuẩn bị mọi sự sẵn sàng để sáng hôm sau người tử
tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ hẹn, trước mặt nhà vua và các quan
văn võ trong triều đình, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói: “Chỉ có người nào
chưa hề ăn cắp hoặc lấy của người khác, người đó mớico thể trồng được hạt giống
này. Vì đã từng ăn trộm nên tôi không thể trồng được hạt giống này”.
Nhà vua tin người tử tội, nên mới quay sang nhìn vị tể tướng, có ý nhờ
ông ta làm công tác ấy. Nhưng sau một hồi do dự, vị tể tướng mới thưa: “Tâu bệ
hạ, thần nhớ lại lúc còn niên thiếu, thần cũng đã có lần lấy của người khác… Thần
cảm thấy mình không đủ điều kiện để trồng hạt táo này”. Nhà vua đảo mắt nhìn
quanh các quan văn võ đang cómặt, ông nghĩ bụng: may ra quan thủ kho trong triều
đình là người nổi tiếng trong sạch có thể hội đủ điều kiện. nhưng cũng giống
như vị tể tướng, quan thủ kho cũng lắc đầu từ chối và tuyên bố trước mặt mọi
người rằng, ông cũng đã có một lần gian lận trong chuyện tiền bạc. không còn
tìm được người nào có thể thực hiện được bí quyết trồng cây ấy, nha vua định cầm
hạt giống đến cho vào lỗ đã đào sẵn. Nhưng ông cũng chợt nhớ rằng lúc còn niên
thiếu, ông cũng có lần đánh cắp một báu vật của vua cha…
Lúc bấy giờ, người tử tội chỉ vì ăn cắp thức ăn, mới chua xót thốt lên:
“Các ngài là những kẻ quyền thế cao trọng. Các ngài không hề thiếu thốn điều
gì. Vậy mà các ngài cũng không thể trồng được hạt giống này, bởi vì các ngài
cũng đã hơn một lần lấy của người khác. Còn tôi, một con người khốn khổ, chỉ lỡ
lấy thức ăn của người khác để ăn cho đỡ đói qua ngày, thì lại bị các ngài nghị
án treo cổ…”. Nhà vua và cả triều thần nghe như xốn xáo trong lương tâm. Ông ra
lệnh phóng thích cho người ăn trộm.
Lời cầu chúc “bình an” của Ðức Kitô Phục Sinh là một thứ hạt táo được
gieo vào tâm hồn chúng ta. hạt giống bình an đó chỉ có thể nảy mầm thành cây và
mang lại hoa trái là nếu mỗi người ai cũng dọn sẵn đất đai cho nó. Ðất đai thuận
tiện để cho hạt giống của Bình An ấy được nảy mầm, chính là lòng sám hối thực sự.
Sám hối nghĩa là biết chấp nhận chính bản thân và sãn sàng cảm thông, tha thứ
cho người khác. Có nhận ra những yếu đuối bất toàn của mình, con người mới dễ
dàng cảm thông và tha thứ cho người. Và có cư sử như thế, chúng ta mới thấy được
hạt giống Bình An nảy mầm trong tâm hồn chúng ta và mang lại hoa trái cho người
xung quanh…
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Gioan 6:1-15
Friday 24 April, 2020
Lectio Divina
Thứ Sáu – Tuần II
Mùa Phục Sinh
1. Lời nguyện mở
đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa của chúng con,
Đức Giêsu, Con của Chúa, đã ban của ăn
Cho những kẻ đi theo người vào trong sa mạc
Và họ đã lãnh nhận no thỏa.
Nguyện xin cho chúng con có thể nhận biết và tin tưởng rằng
Người có thể lấp đầy sự trống rỗng của chúng con
Không chỉ với những quà tặng đáp ứng nhu cầu tạm thời của chúng con
mà với chính bản thân Người,
Và nguyện xin cho chúng con đón nhận Người cách sốt sắng
Vì Người là Chúa của chúng con muôn đời.
2. Bài Đọc Tin Mừng
– Gioan 6:1-15
Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là
Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ
Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các
môn đệ.
Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do Thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước
mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi
Philípphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi
như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm.
Philípphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một
chút”. Một trong những môn đệ là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người
rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá,
nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người.” Chúa Giêsu
nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống.” Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi
xuống, số đàn ông độ năm ngàn.
Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các
kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tùy thích.
Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại,
kẻo phí đi.” Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa
mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông
này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian.” Vì Chúa Giêsu biết rằng
người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
3. Suy Niệm
– Phần đầu chương
sáu của sách Tin Mừng Gioan cho ngày hôm nay đặt trước chúng ta hai dấu lạ hoặc
phép lạ: việc hóa bánh ra nhiều (Ga 6:1-15) và việc đi trên mặt nước (Ga
6:16-21). Tiếp đến là cuộc đối thoại dài về Bánh Sự Sống (Ga
6:22-71). Ông Gioan đã đặt sự kiện này gần với ngày lễ Vượt Qua (Ga
6:4). Tâm điểm của sự kiện là sự đối đầu giữa Lễ Vượt Qua cũ và Lễ Vượt
Qua mới xảy ra trong Chúa Giêsu. Cuộc đối thoại về bánh sự sống sẽ làm
sáng tỏ về Lễ Vượt Qua mới xảy ra trong Chúa Giêsu.
– Ga 6:1-4: Tình
trạng. Trong lễ Vượt Qua vào thời cổ đại, vô số người vượt biển Đỏ.
Trong lễ Vượt Qua mới, Chúa Giêsu đi ngang qua biển hồ Galilêa. Một số
đông người đi theo ông Môisen. Một đám đông dân chúng đi theo Chúa Giêsu
trong cuộc xuất hành mới này. Trong cuộc xuất hành đầu tiên, ông Môisen
đi lên núi. Chúa Giêsu, ông Môisen mới, cũng đi lên núi. Đám đông
đi theo ông Môisen là người có những dấu lạ tuyệt vời. Đám đông đi theo
Chúa Giêsu bởi vì họ đã thấy những dấu lạ mà Người đã làm để chữa các người bệnh.
– Ga 6:5-7: Chúa Giêsu và
ông Philípphê. Thấy đám rất đông dân chúng, Chúa Giêsu tìm gặp các
môn đệ vì sự đói khát của đám đông. Người hỏi Philípphê: “Ta mua
đâu được bánh cho những người này ăn?” Trong cuộc xuất hành đầu tiên, ông
Môisen đã tìm được thức ăn cho những người dân đang đói. Chúa Giêsu, ông
Môisen mới, sẽ làm điều tương tự. Nhưng ông Philípphê, thay vì nhìn vào
tình huống dưới ánh sáng của Kinh Thánh, ông lại nhìn nó theo hệ thống xã hội
và thưa lại rằng: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một
chút!” Một đồng tiền là mức lương tối tiểu cho một ngày. Ông
Philípphê nhận thức được vấn đề và nhận biết sự bất lực hoàn toàn của mình để
giải quyết nó. Ông phàn nàn, nhưng không đưa ra một giải pháp nào.
– Ga 6:8-9: Ông Anrê và cậu
bé. Ông Anrê, thay vì phàn nàn, đi tìm một giải pháp. Ông tìm
thấy một cậu bé có năm ổ bánh lúa mạch và hai con cá: Năm ổ bánh lúa mạch
và hai con cá là khẩu phần ăn hàng ngày của người nghèo. Cậu bé trao khẩu
phần ăn một ngày của mình cho người khác! Lẽ ra, cậu có thể nói:
“Năm ổ bánh và hai con cá, để cho bằng ấy người ăn ư? Chẳng thấm vào
đâu! Chúng ta hãy chia những thứ này cho riêng chúng ta, giữa hai hoặc ba
người” nhưng thay vào đó, cậu đã có can đảm cho đi năm ổ bánh mì và hai con cá
để nuôi năm ngàn người (Ga 6:10). Ai làm điều này, thì hoặc người ấy là kẻ
ngốc hoặc người ấy có đầy niềm tin. Tin rằng, vì tình yêu Chúa Giêsu, tất
cả mọi người đã sẵn sàng để chia sẻ thức ăn của mình như cậu bé đã làm!
– Ga 6:10-11: Bánh hóa ra nhiều.
Chúa Giêsu bảo người ta ngồi xuống đất. Rồi Người hóa bánh ra nhiều, khẩu
phần ăn của người nghèo. Văn bản viết rằng: “Bấy giờ Chúa Giêsu cầm
lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân
phát như thế, ai muốn bao nhiêu tùy thích.” Với câu văn này, được viết
vào năm 100 sau Công Nguyên, ông Gioan gợi nhớ lại cử chỉ của Bữa Tiệc Ly (1Cr
11:23-24). Bí tích Thánh Thể, khi được cử hành đúng đắn, sẽ hướng dẫn người
ta chia sẻ như nó đã thúc đẩy cậu bé chia sẻ tất cả phần ăn của mình.
– Ga 6:12-13: Mười hai thúng đầy
bánh vụn còn dư. Con số mười hai gợi lại toàn thể
dân chúng Israel với mười hai chi tộc. Ông Gioan không cho biết rằng cá
có dư không. Ông muốn gợi nhớ lại chiếc bánh là một biểu tượng của Bí
Tích Thánh Thể. Tin Mừng Gioan không mô tả về Bữa Tiệc Thánh Thể, nhưng lại
mô tả việc bánh hóa ra nhiều, biểu tượng cho những gì sẽ xảy ra trong cộng đoàn
qua việc cử hành Bữa Tiệc Thánh Thể. Nếu trong số các Kitô hữu có sự chia
sẻ thật sự và đúng đắn, thì sẽ có nhiều thức ăn dư đầy và mười hai
thúng dư ra dành cho nhiều người khác!
– Ga 6:14-15: Họ muốn tôn Người
làm vua. Người ta diễn giải cử chỉ của Chúa Giêsu nói rằng: “Thật ông
này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian!” Trực giác của người dân
thì công bình. Thật vậy, Chúa Giêsu chính là ông Môisen mới, Đấng Thiên
Sai, là Đấng mà người dân đang mong đợi (Đnl 18:15-19). Nhưng trực giác
này đã bị làm lệch lạc bởi ý thức hệ thời ấy muốn có một vị vua oai hùng, một
ông vua mạnh mẽ và thống trị. Đây là lý do, khi nhìn thấy dấu lạ, người
ta tuyên bố Chúa Giêsu là Đấng Thiên Sai và muốn tôn Người lên làm vua!
Chúa Giêsu đã nhận ra những gì có thể xảy ra, và Người trốn đi lên núi một
mình. Người không chấp nhận trở thành Đấng Mêssia theo cách này và chờ đợi
dịp thuận tiện để giúp người ta tiến lên một bước xa hơn.
4. Một vài câu hỏi
cá nhân
– Trước vấn đề đói kém
trên thế giới, bạn sẽ hành động như ông Philípphê, như ông Anrê, hay như cậu
bé?
– Người ta muốn một Đấng
Thiên Sai như vị vua oai hùng và quyền lực. Ngày nay, nhiều người đi theo
các nhà lãnh đạo nổi tiếng. Bài Tin Mừng hôm nay nói gì với chúng ta về
điều này?
5. Lời nguyện kết
CHÚA là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi,
Tôi còn sợ người nào?
CHÚA là thành lũy bảo vệ đời tôi,
Tôi khiếp gì ai nữa?
(Tv 27:1)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét