09/02/2015
Thứ Hai
sau Chúa Nhật 5 Quanh Năm
Bài Ðọc I: (Năm I) St 1, 1-19
"Thiên Chúa phán: và xảy ra như vậy".
Trích sách Sáng Thế.
Từ nguyên thủy Thiên Chúa đã tạo thành trời đất. Ðất còn hoang
vu trống rỗng, tối tăm bao trùm vực thẳm, và Thần trí Thiên Chúa bay sà trên mặt
nước.
Thiên Chúa phán: "Hãy có ánh sáng". Và có ánh sáng.
Thiên Chúa thấy ánh sáng tốt đẹp, Người phân rẽ ánh sáng khỏi tối tăm. Thiên
Chúa gọi ánh sáng là ngày, tối tăm là đêm. Qua một buổi chiều và một buổi sáng:
đó là ngày thứ nhất.
Thiên Chúa phán: "Hãy có một vòm trời ở giữa nước, phân rẽ
nước với nước", và Thiên Chúa làm nên vòm trời, và phân rẽ nước phía trên
vòm trời với nước dưới vòm trời. Và xảy ra như vậy. Thiên Chúa gọi vòm đó là trời.
Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ hai.
Thiên Chúa phán: "Nước dưới trời hãy tụ tại một nơi, để lộ
ra chỗ khô cạn. Và đã xảy ra như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ khô cạn là đất, và Người
gọi khối nước là biển. Thiên Chúa thấy tốt đẹp. Và Thiên Chúa phán: "Ðất
hãy trổ sinh thảo mộc xanh tươi mang hạt giống, và cây ăn trái phát sinh trái
theo giống nó, và trong trái có hạt giống, trên mặt đất. Và đã xảy ra như vậy.
Tức thì đất sản xuất thảo mộc xanh tươi mang hạt theo giống nó, và cây phát
sinh trái trong có hạt tuỳ theo loại nó. Và Thiên Chúa thấy nó tốt đẹp. Qua một
buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ ba.
Thiên Chúa còn phán: "Hãy có những vật sáng trên vòm trời
và hãy phân chia ngày và đêm, và trở thành dấu chỉ thời gian, ngày và năm
tháng, để soi sáng trên vòm trời và giãi sáng mặt đất". Và đã xảy ra như vậy.
Thiên Chúa đã làm nên hai vầng sáng lớn: Vầng sáng lớn hơn làm chủ ban ngày, và
vầng sáng nhỏ hơn làm chủ ban đêm; và Ngài cũng làm nên các tinh tú. Thiên Chúa
đặt chúng trên vòm trời để soi sáng trên mặt đất, và làm chủ ngày đêm, và phân
chia ánh sáng với tối tăm. Thiên Chúa thấy tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một
buổi sáng: đó là ngày thứ tư.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 103, 1-2a. 5-6. 10 và 12. 24 và 35c
Ðáp: Nguyện cho Chúa hân hoan vì công cuộc của Chúa (c. 31b).
Xướng: 1) Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa. Lạy Chúa là Thiên
Chúa của con, Ngài rất ư vĩ đại! Ngài mặc lấy oai nghiêm huy hoàng, ánh sáng
choàng thân như mang áo khoác. - Ðáp.
2) Ngài dựng vững địa cầu trên nền tảng, cho tới muôn đời nó chẳng
lung lay. Ngài dùng biển che phủ nó như áo che thân, trên ngọn núi non muôn
ngàn nước đọng. - Ðáp.
3) Ngài lệnh cho mạch nước tràn ra thành suối, chúng chảy rì rào
giữa miền non núi. Bên cạnh chúng, chim trời cư ngụ, từ trong ngành cây vang ra
tiếng hót. - Ðáp.
4) Lạy Chúa, thực nhiều thay công cuộc của Ngài! Ngài đã tạo
thành vạn vật cách khôn ngoan, địa cầu đầy dẫy loài thụ tạo của Ngài. Linh hồn
tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật
và là sự sống, không ai đến được với Cha mà không qua Thầy". - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 6, 53-56
"Tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền
Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người,
họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau
yếu nằm trên chõng đến đó. Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta
cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm
tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chấp nhận bị quấy rầy
Tin Mừng hôm nay là một bản khái quát những hoạt động của Chúa
Giêsu làm cho con người, những hoạt động này vừa nhiều vừa đa dạng, đến mức làm
cho người ta có cảm tưởng Chúa Giêsu là một lương y đa khoa.
Nhìn vào cách thức hành động của Chúa Giêsu, con người thời nay
có thể cho rằng Ngài làm việc thiếu khoa học. Dường như Chúa Giêsu không lên kế
hoạch làm việc cho từng ngày, ngày nào của Ngài cũng chỉ theo một chương trình
duy nhất, là rao giảng Tin Mừng và làm cho Nước Trời hiện diện cụ thể trong đời
sống con người. Ðối tượng phục vụ của Ngài là người nghèo đủ loại, và nhu cầu của
người nghèo lại cấp bách đến độ không thể dời lui dời tới hoặc giới hạn vào một
số giờ nhất định. Sống với người nghèo và cho người nghèo là chấp nhận bị quấy
rầy: quấy rầy vì những vấn đề của họ thật cấp thiết nhưng lại không dễ giải quyết,
quấy rầy vì họ luôn ở cạnh chúng ta mà chúng ta không được phép quên đi.
Giáo Hội hôm nay muốn chọn người nghèo làm đối tượng ưu tiên để
phục vụ như Chúa Giêsu ngày xưa đã làm, thì Giáo Hội cũng không thể quên sự quấy
rầy của người nghèo và các vấn đề liên quan đến người nghèo. Nếu Giáo Hội có phải
phân nhiệm cho ủy ban này, ủy ban khi lo từng vấn đề, nếu Giáo Hội có phải lên
thời khóa biểu hằng ngày, thì tất cả chỉ vì muốn phục vụ người nghèo cho có kết
quả hơn, chứ không phải để giảm bớt hoặc thoái thác công việc.
Chúa đã không phục vụ con người theo kiểu trưởng giả, gián tiếp,
nhưng đã dấn thân phục vụ tất cả mọi người bất cứ giờ phút nào. Xin cho Giáo Hội
và mỗi người chúng ta đừng phục vụ người nghèo trên môi miệng, trên giấy tờ hoặc
trong tư duy, nhưng là phục vụ trong hành động cụ thể và mau mắn.
Veritas Asia
Lời
Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai
Tuần 5 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Gen
1:1-19; Mk 6:53-56.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người
phải biết ơn tác giả của sự sống.
Trong thế giới con người, chúng ta thường thấy có 2 hạng người
tiêu biểu: một hạng người chịu để tâm nghiên cứu để tìm ra sự thật, nguồn gốc,
và căn nguyên mọi lòai như: “Tôi đã tìm thấy Thiên Chúa trong vũ trụ.” Hay “Tôi
đã tìm thấy Thiên Chúa nơi phòng thí nghiệm.” Ngược lại, có những người lười biếng,
không chịu học hỏi lịch sử, và truy tầm nguồn gốc và căn nguyên của mọi lòai; lại
còn có thái độ tự tôn, kiêu ngạo, và nghĩ mình có thể làm mọi sự; chẳng hạn lời
tuyên bố của triết gia hiện sinh F. Nietzsche “Tôi đã giết chết Thiên Chúa!”
hay lời phê phán của K. Marx, ông tổ cộng sản, về niềm tin vào Thiên Chúa: “Tôn
giáo là thuốc phiện mê ngủ con người.”
Nếu con người chịu khó học hỏi lịch sử và tìm về nguồn cội, con
người sẽ khám phá ra trái đất con người đang sống chỉ là một hành tinh nhỏ và mỏng
giòn của vũ trụ, chứ không phải là trung tâm điểm hay cái rốn của vũ trụ như
nhiều người lầm tưởng. Trái đất tự nó không thể sống một mình, nhưng tùy thuộc
vào các hành tinh chung quanh; nhất là 2 hành tinh lớn mặt trời và mặt trăng.
Nhận ra thân phận yếu đuối của mình sẽ giúp con người khiêm nhường hơn, biết
ơn, và trông cậy vào sự khôn ngoan, uy quyền, và sức mạnh của Đấng Sáng Tạo.
Hai Bài Đọc hôm nay nói lên sự tương phản giữa Đấng Sáng Tạo uy
quyền và con người yếu đuối bệnh tật. Trong Bài Đọc I, tác-giả Sách Sáng Thế
Ký, dù không có một dụng cụ nghiên cứu thiên văn nào, cả hàng mấy ngàn năm trước
đây, đã biết dùng trí óc lý luận của mình, nhận ra uy quyền sáng tạo của Thiên
Chúa trong vũ trụ. Trong Phúc Âm, Thiên Chúa, tác giả của sự sống, cũng là người
chữa lành mọi tật bệnh cho con người. Điều kiện để được chữa bệnh: con người phải
nhận ra tình trạng bệnh tật của mình và đến với Thiên Chúa để được chữa lành.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa tạo dựng trời đất.
Điều đầu tiên chúng ta cần chú ý khi đọc trình thuật tạo dựng:
Đây không phải là thứ tự những gì Thiên Chúa làm; nhưng là một tường thuật về
công cuộc tạo dựng theo con mắt đức tin, dưới sự linh hứng của Thánh Thần.
Tác-giả quan tâm tới ai là người sáng tạo, chứ không quan tâm đến cách thức chi
tiết phải làm sao. Tác giả quan tâm đến sự thật đặt căn bản trên những sự kiện
lịch sử, chứ không tới thứ tự lịch sử của những biến cố. Tác giả quan tâm đến sự
cứu độ hơn là thần học về việc tạo dựng. Tác giả tường thuật công trình sáng tạo
theo sự hiểu biết và suy tư của con người thời đó, khi chưa có những kiến thức
khoa học về sự vận chuyển trong trời đất.
1.1/ Ngày thứ nhất, Thiên Chúa tạo dựng ánh sáng và phân rẽ ánh
sáng khỏi bóng tối:
Ngay từ khởi thủy, chỉ có một Thiên Chúa; khác hẳn với những tôn
giáo đa thần. Ánh sáng và bóng tối là do Thiên Chúa tạo dựng, cả hai đều ở dưới
uy quyền của Thiên Chúa, chứ không là 2 thần khác nhau. Uy quyền của Thiên Chúa
trên ánh sáng và bóng tối được diễn tả bằng việc Chúa muốn và phán và sự vật liền
có, và Chúa gọi là sự vật liền được gọi. Theo tâm thức của người Do-Thái xưa,
người được đặt tên là người có tòan quyền trên sự việc. Theo sự suy luận của
tác giả, ánh sáng phải có trước khi làm các việc khác, nên Thiên Chúa tạo dựng
ánh sáng trước khi tạo dựng các sự vật khác.
1.2/ Ngày thứ hai, Thiên Chúa tạo dựng bầu trời: Theo sự
mô tả của tác-giả ở trên, tòan thể địa cầu bao bọc bởi nước; do đó, địa cầu cần
được phân chia ranh giới hẳn hoi. Để làm điều này, Thiên Chúa chế tạo một cái
vòm, và bầu trời giống như hình một cái phễu lớn giổng ngược để phân rẽ nước
phía trên và nước phía dưới. Chỗ nước chảy xuống được khóa lại và mở ra khi muốn
làm mưa.
1.3/ Ngày thứ ba, Thiên Chúa phân tách đất liền ra khỏi biển và tạo
dựng cây cỏ: Sau khi đã phân cách nước phía trên, Thiên Chúa phân cách nước
phía dưới khi Thiên Chúa phán: "Nước phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để
chỗ cạn lộ ra." Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là "đất,"
khối nước tụ lại là "biển." Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
Chỗ nào có đất là có cây cỏ mọc. Theo sự suy nghĩ của tác gỉa, đến
lúc Thiên Chúa tạo dựng chúng nên Ngài phán: "Đất phải sinh thảo mộc xanh
tươi, cỏ mang hạt giống, và cây trên mặt đất có trái, ra trái tuỳ theo loại,
trong có hạt giống." Liền có như vậy. Đất trổ sinh thảo mộc, cỏ mang hạt giống
tuỳ theo loại, và cây ra trái, trong trái có hạt giống tuỳ theo loại. Điều cần
chú ý là tiềm năng sự sống và sự tái tạo đã có trong các hạt giống khi Thiên
Chúa tạo dựng; và không bao giờ cạn. Bao lâu còn đất, các hạt giống sẽ sinh hoa
trái cho con người hưởng dùng.
1.4/ Ngày thứ tư, Thiên Chúa tạo dựng các hành tinh: mặt trời,
mặt trăng, và các ngôi sao.
Có lẽ tác giả phân biệt 2 thứ ánh sáng: ánh sáng của ngày thứ nhất
là để nhìn, và ánh sáng đến từ mặt trời. Có lẽ tác giả chưa đủ kiến thức để biết
ánh sáng ban ngày đến từ mặt trời. Thiên Chúa nghĩ: Để phân biệt
ngày với đêm, cần có 2 nguồn sáng khác nhau, nên Thiên Chúa phán:
"Phải có những vầng sáng trên vòm trời, để phân rẽ ngày với đêm, để làm dấu
chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm. Đó sẽ là những vầng sáng trên vòm trời để
chiếu soi mặt đất." Thiên Chúa làm ra hai vầng sáng lớn:
vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển đêm; Người
cũng làm ra các ngôi sao. Thiên Chúa đặt các vầng sáng trên vòm trời để chiếu
soi mặt đất, để điều khiển ngày và đêm, và để phân rẽ ánh sáng với bóng tối.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu chữa lành con người.
2.1/ Bệnh tật đe dọa sự sống con người: Tuy
Thiên Chúa dựng nên mọi sự đều tốt lành; nhưng những điều dữ luôn đe dọa con
người, một trong những điều dữ này là các bệnh tật. Bệnh tật có nhiều nguyên
do, một trong những nguyên do chính là sự ô nhiễm môi trường và tính vô trách
nhiệm của con người.
2.2/ Con người nhận ra tác giả của sự sống: Trình
thuật kể: “Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giêsu.
Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó.
Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ
ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo
choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.” Hai điều kiện để
được chữa lành bệnh: (1) Nhận ra mình mắc bệnh, và (2) Chạy đến với Chúa Giêsu,
tác giả của sự sống, để được chữa lành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mọi vật có là do Thiên Chúa tạo dựng. Tuy trình thuật của Sách
Sáng Thế Ký không mô tả chi tiết và lý do, nhưng đó là sự thật về nguồn gốc và
căn nguyên của sự vật.
- Thiên Chúa là tác giả của sự sống. Ngài tạo dựng mọi sự: nước,
đất, ánh sáng, hạt giống … để bảo vệ sự sống của muôn lòai. Không phải ngẫu
nhiên có sự sống như nhiều người lầm tưởng.
- Quan sát thiên nhiên và đọc trình thuật tạo dựng giúp con người
đặt niềm tin nơi Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo muôn lòai muôn vật.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
09/02/15 THỨ HAI TUẦN 5 TN
Mc 6,53-56
Mc 6,53-56
Suy niệm: Hành
vi chạm vào tua áo của Chúa và kết quả được chữa lành bệnh thật chẳng tương
xứng chút nào. Một đàng rất dễ, ai cũng làm được, nhất là khi ốm đau bệnh tật,
“hữu sự vái tứ phương;” một đàng rất khó, không phải ai cũng làm được, là làm
phép lạ, chỉ có Thiên Chúa và những ai được Ngài ban ơn mới có khả năng thực
hiện thành công. Điều này chứng tỏ Chúa Giê-su là Thiên Chúa đang ở cùng nhân
loại, là Đấng được Chúa Cha phái đến trần gian, để ai xin thì được, ai tìm thì
gặp, và ai gõ sẽ mở cửa cho. Lắm khi ta xin ít Chúa lại cho nhiều, và ngược lại
ta xin thật nhiều mà nhận được chẳng bao nhiêu, vì điều ta xin chẳng hợp với ý
Ngài và không thực sự ích lợi cho phần rỗi của ta.
Mời Bạn: Bạn
nhớ lại có lần Chúa bảo khi cầu nguyện anh em đừng nhiều lời như dân ngoại,
đừng nghĩ nói nhiều sẽ được cho nhiều… Hãy xin điều cần thiết nhất cho cuộc
sống là ơn cứu độ của Nước Trời, còn mọi sự khác Người sẽ ban cho.
Chia sẻ: Bạn
cầu nguyện thế nào để lời cầu xin được Chúa nhậm lời?
Sống Lời Chúa: Hãy
tâm niệm lời này: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước
Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm
cho” (Mt
6,33).
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, con tin Chúa là Thiên Chúa, nhưng đã làm người để
ban ơn cứu độ cho con người. Xin cho con luôn biết tìm đến Chúa mỗi ngày
để được gần gũi, thân thiết với Chúa hơn và được Chúa nâng đỡ.
Chạm đến thì được khỏi
Truyền giáo là giúp người ta thực hiện ước mơ
chính đáng: chạm đến Thiên Chúa. Nhà truyền giáo phải là người đã có kinh nghiệm
chạm đến Thiên Chúa.
Suy niệm:
Tiếng Việt có nhiều động từ
nói về xúc giác:
sờ, mó, đụng, chạm, rờ…
Xúc giác là một trong năm
ngũ quan.
Nhìn thấy, nghe thấy, ngửi
thấy, có khi vẫn chưa đủ.
Người ta còn muốn sờ thấy,
xem đằng mặt, bắt đằng tay.
Sờ là một cách kiểm chứng
đôi khi được coi là đáng tin hơn thấy.
Đức Giêsu phục sinh đã nói
với các môn đệ:
“Nhìn chân tay Thầy coi,
chính Thầy đây mà!
Cứ rờ xem, ma đâu có xương
thịt như anh em thấy Thầy có đây?” (Lc 24, 39).
Thánh Tôma xem ra thích kiểm
chứng bằng đụng chạm:
“…nếu tôi không đặt ngón tay
tôi vào lỗ đinh,
không đặt bàn tay tôi vào
cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).
Đức Giêsu phục sinh đã chiều
Tôma (Ga 20, 27).
Thiên Chúa đã chiều nhân
loại, khi cho Con Ngài làm người như ta,
nhờ đó chúng ta có thể đụng
chạm đến Thiên Chúa theo nghĩa đen.
Thánh Gioan đã reo lên khi
loan báo Tin Mừng này:
“Điều vẫn có ngay từ lúc
đầu, điều chúng tôi đã nghe,
Điều chúng tôi đã thấy tận
mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng,
và bàn tay chúng tôi đã chạm
đến, đó là Lời sự sống” (1 Ga 1, 1).
Bài Tin Mừng hôm nay là một
bản tóm lược dài về quyền năng của Đức Giêsu.
Quyền năng này được thi thố
qua việc chữa bệnh.
“Người ở đâu thì người ta
cáng bệnh nhân đến đó.
Người đi tới đâu…người ta
cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ công cộng” (cc. 55-56).
Dân chúng tin vào sức mạnh
xuất phát từ chính con người Đức Giêsu.
Ở đây không phải là chuyện
Ngài đụng chạm vào các bệnh nhân để chữa họ,
mà là các bệnh nhân xin “ít
là được chạm đến tua áo choàng của Người;
và “bất cứ ai chạm đến,
thì đều được khỏi” (c. 56).
Cái chạm của bệnh nhân là
cái chạm của lòng tin vào Đức Giêsu.
Nó giống với cái chạm của
người phụ nữ bị băng huyết (Mc 5, 28).
Không phải chỉ là chạm bằng
tay, mà bằng cả con người.
Nơi đáy lòng con người vẫn
có khát khao được đụng chạm đến Thiên Chúa,
cả nơi những người không tin
có Ngài hay bướng bỉnh như Tôma.
Truyền giáo là giúp người ta
thực hiện ước mơ chính đáng: chạm đến Thiên Chúa.
Nhà truyền giáo phải là
người đã có kinh nghiệm chạm đến Thiên Chúa.
Mong mỗi Kitô hữu trở nên
một nhà truyền giáo
nhờ đụng chạm đến Lời Chúa
và các Bí Tích mỗi ngày.
Cầu nguyện:
Con đã yêu Chúa quá muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ
kính,
vừa luôn mới mẻ,
con đã yêu Chúa quá muộn
màng!
Bấy giờ Chúa ở trong con
mà con thì ở ngoài,
con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài.
Con thật hư hỏng,
khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con
mà con lại không ở với Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp kia cứ
giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện hữu
được là nhờ Chúa.
Chúa đã gọi con, đã gọi to
và phá tan sự điếc lác của
con.
Chúa đã soi sáng
và xua đi sự mù lòa của con.
Chúa đã tỏa hương thơm ngát
để con được thưởng thức,
và giờ đây hối hả quay về
với Chúa.
Con đã nếm thử Chúa
và giờ đây con đói khát
Người.
Chúa đã chạm đến con,
nên giờ đây con nóng lòng
chạy đi tìm an bình nơi Chúa.
(Thánh Âu-Tinh)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG HAI
Cần Phải Sưu Tầm Và Gìn Giữ Các Kho Tàng Nghệ Thuật
Trong nghệ thuật Kitô giáo, tính nguyên tuyền và tinh khôi của
kinh nghiệm tôn giáo đã được diễn tả một cách tuyệt vời qua những tác phẩm vốn
có thể được coi là sự thể hiện rạng rỡ của Thánh Thần. Muôn màu muôn vẻ, những
tác phẩm này bộc lộ những cảm nghiệm và nhận thức về ơn cứu độ của bao tín hữu
xuyên qua các thế kỷ cho đến hôm nay. Chính truyền thống thu thập tất cả những
loại hình nghệ thuật đa dạng ấy và chuyển trao cho mọi thế hệ đức tin và niềm
hy vọng của Giáo Hội. Nhờ đó, nó có thể được đón nhận, được hiểu và được triển
khai trong cuộc sống thực tiễn mỗi ngày của người tín hữu.
Gia sản phong phú được giữ gìn trong đời sống của dân Thiên Chúa
được nghệ thuật biểu lộ một cách độc đáo đến nỗi qua đó người ta có thể cảm
nhận được giá trị của tâm linh con người, cảm nhận được mối quan hệ sâu thẳm
giữa con người và Thiên Chúa, và cảm nhận được cuộc gặp gỡ với Ngôi Lời nhập
thể.
Chính trái tim và bàn tay thấm đẫm yêu thương của con người – ở
giữa muôn vàn khổ lụy – đã khắc họa nên khuôn mặt của con người trên đường lữ
hành trần gian và đã phản ảnh uy phong khôn tả của Đấng Tạo Hóa. Vì thế, chúng
ta nghiêng mình trước những bức họa và những bức phù điêu mà kho tàng nghệ
thuật Kitô giáo chuyển trao cho chúng ta từ bao thế kỷ.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
+++++++++++++++++
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 09-02
St 1,1-19; Mc 6,53-56.
LỜI SUY NIỆM: “Người đi
đến đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau
ở ngoài đường, ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng
của Người; và bất cứ ai chạm đến đều được khỏi.”
Lòng thương xót của Chúa Giêsu luôn luôn hướng về con người, và
Chúa luôn rộng tay ban mọi ơn lành phần hồn cũng như phần xác, cho tất cả những
ai hướng về lòng thương xót của Người. trông cậy vào Người; đặt trọn niềm tin
vào Người, đều được nhận sự chữa lành, và được ơn sám hối, để hoán cải đời sống
của mình ngày càng tốt đẹp thánh thiện hơn.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con
sốt sắng siêng năng lần chuỗi lòng thương xót của Chúa, để bản thân và toàn thế
giới nhận được mọi phúc lành và sự bình an của Chúa.
Mạnh Phương
+++++++++++++++++
09 Tháng Hai
Khi Yêu Trái Ấu Cũng
Tròn
Ignacy Paderewski là một chính trị gia kiêm nhạc
sĩ dương cầm nổi tiếng của Balan. Ông đã từng là chủ tịch Hội Ðồng Nhà Nước năm
1919.
Một hôm, ông đến thăm một người bạn. Do sự yêu
cầu của gia đình người bạn, ông đã ngồi vào đàn dương cầm để biểu diễn một vài
bản nhạc do chính ông sáng tác. Tiếng đàn vang lên trong cả khu phố. Từ phòng
bên cạnh, một người đàn bà đang chăm chú dọn dẹp và sắp đặt lại trật tự trong
nhà. Tiếng đàn du dương của nhà nhạc sĩ đại tài, thay vì làm vui tai bà, lại
làm cho bà khó chịu. Người đàn bà đã nhắc điện thoại lên yêu cầu người bạn cho
nhạc sĩ Paderewski ngưng chơi đàn, vì bà không chịu nổi tiếng ồn ào. Nhưng
người bạn của nhà nhạc sĩ mới giải thích: "Thưa bà, người đang chơi đàn
chính là nhạc sĩ Paderewski đại tài của chúng ta đó".
Vừa nghe nhắc đến tên của nhạc sĩ, người đàn bà
láng giềng khó tính bỗng đổi giọng tức khắc. Những âm thanh trước kia bà nghe
như tiếng ồn ào, nay được bà đón nhận như những âm thanh tuyệt mỹ. Người đàn bà
bèn gọi điện thoại mời bà con và bạn bè đến thưởng thức những tấu khúc của
Paderewski.
Cũng một âm thanh, nhưng có lúc người đàn bà
nghe như những tiếng ồn ào khó chịu, có lúc lại được bà đón nhận như khúc nhạc
tuyệt mỹ. Ðó cũng là phản ứng thường tình của chúng ta. Khi chúng ta mang sẵn
thành kiến đối với người nào đó, thì dường như tất cả những gì người đó nói hay
làm đều được chúng ta đón nhận một cách tiêu cực. Yêu nhau thì trái ấu cùng
tròn, mà ghét nhau thì cau bảy cũng bổ ra làm mười. Thái độ của chúng ta đối
với người khác tùy thuộc ở cái nhìn của chúng ta về người đó. Nếu chúng ta chỉ
nhìn người đó bằng lăng kính của thành kiến có sẵn, thì dĩ nhiên, chúng ta
không thể yêu thích được bất cứ điều gì người đó nói hay làm.
Chúa Giêsu đã không nhìn người bằng thành kiến.
Ngài tiếp đón tất cả mọi người. Ngài làm bạn với mọi người. Ngài ngồi đồng bàn
với mọi người. Người biệt phái cũng có thể đến với Ngài. Ngài không nhìn người
với những nhãn hiệu, mà chỉ bằng đôi mắt của Yêu Thương. Ngài không lắng nghe
bằng những tiếng đồn đãi, bằng những định kiến, mà bằng sự cảm thông. Ngài
không đo lường lầm lỗi bằng những thước đo của công lý mà chỉ xử lý bằng sự tha
thứ.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét