16/05/2018
Thứ Tư tuần 7 Phục Sinh
Bài Ðọc I: Cv 20, 28-38
"Tôi xin ký thác các ông cho Thiên Chúa, Ðấng có quyền năng kiến tạo và ban cho các ông được dự phần gia nghiệp".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong những
ngày ấy, Phaolô nói với các trưởng giáo đoàn Êphêxô rằng: "Các ông hãy thận trọng, và săn sóc đoàn chiên
mà Thánh Thần
đã đặt các ông làm giám quản điều khiển giáo đoàn của Chúa đã được Người cứu chuộc bằng máu. Phần tôi, tôi biết rằng sau khi tôi đi rồi, sẽ có những sói dữ đột nhập giữa các ông, chúng không dung
tha đoàn chiên; và ngay giữa
các ông sẽ
có những kẻ ăn nói xảo trá nổi dậy để lôi kéo các môn đồ theo họ. Vì thế, các ông hãy tỉnh thức, và nhớ rằng trong ba năm trời, đêm ngày tôi không ngừng sa lệ mà khuyên bảo từng người. Và bây giờ, tôi xin ký thác các ông
cho Thiên Chúa và cho lời
ân sủng của Người, Người là Ðấng có quyền năng kiến tạo và ban cho các ông được dự phần gia nghiệp làm một với tất cả mọi người đã được thánh hoá. Tôi đã không
ham muốn bạc, vàng, hay y phục của ai hết, như chính các ông đã biết. Những đồ gì tôi và những kẻ ở với tôi cần dùng, thì chính hai bàn
tay này đã làm ra. Bằng
mọi cách, tôi đã chỉ bảo cho các ông rằng phải làm việc như vậy, để nâng đỡ những người yếu đuối, và ghi nhớ lời Chúa Giêsu đã phán:
"Cho thì có phúc hơn
là
nhận"."
Nói xong, ngài quỳ xuống cầu
nguyện với mọi người. Ai nấy đều khóc lớn tiếng, và ôm cổ Phaolô mà hôn, họ đau buồn nhất là vì lời ngài vừa nói rằng họ sẽ không còn thấy mặt ngài nữa. Rồi họ tiễn đưa ngài xuống tàu.
Ðó là lời
Chúa.
Ðáp Ca: Tv 67, 29-30. 33-35a. 35b-36c
Ðáp: Chư
quốc trần ai, hãy ca khen Thiên
Chúa (c. 33a).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Ôi Thiên Chúa, xin tỏ
ra quyền năng của Chúa. Ôi Thiên Chúa, xin
củng cố sự việc Chúa đã làm cho chúng
con! Vì thánh đài của
Chúa ở Giêrusalem, các vua sẽ tiến dâng Ngài lễ vật. - Ðáp.
2) Chư
quốc trần ai, hãy ca khen Thiên
Chúa, hãy xướng
lên bài ca mừng
Chúa, mừng Ðấng ngự giá qua cõi trời, cõi trời ngàn thu! Kìa Ngài lên tiếng, tiếng nói quyền năng: "Các ngươi hãy nhìn biết quyền năng Thiên Chúa". -
Ðáp.
3) Oai nghiêm Ngài chiếu giãi trên Israel, và quyền năng Ngài trên cõi nước mây. Từ
thánh điện của Ngài, Thiên Chúa đáng tôn
sợ. Thiên Chúa của Israel, chính Ngài ban
cho dân Ngài được
quyền năng và mãnh lực. - Ðáp.
Alleluia: Mt 28, 19 và 20
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế". - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 17, 11b-19
"Ðể chúng được nên một như Ta".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy,
Chúa Giêsu ngước
mắt lên trời cầu nguyện rằng: "Lạy Cha chí thánh, xin hãy
gìn giữ trong danh Cha những kẻ Cha đã ban cho Con, để chúng được nên một như Ta. Khi Con còn ở với chúng, Con đã gìn giữ chúng trong Cha. Con đã
gìn giữ những kẻ Cha đã giao phó cho Con,
không một ai trong chúng bị mất, trừ ra con người hư vong, để lời Kinh Thánh được nên trọn. Bây giờ Con về cùng Cha, và Con nói những điều này khi Con còn dưới thế, để chúng được đầy sự vui mừng của Con trong lòng.
"Con đã ban lời Cha cho chúng, và thế gian đã ghét chúng, vì chúng không thuộc về thế gian, cũng như Con không thuộc về thế gian. Con không xin Cha
đem chúng ra khỏi
thế gian, nhưng xin gìn giữ chúng cho khỏi sự dữ. Chúng không thuộc về thế gian, cũng như Con không thuộc về thế gian. Xin hãy thánh hoá
chúng trong chân lý: lời
Cha là chân lý. Cũng như
Cha đã sai Con vào thế gian, thì Con cũng sai chúng vào thế gian. Và vì chúng, Con đã
tự thánh hoá, để cả chúng cũng được thánh hoá trong chân
lý".
Ðó là lời
Chúa.
Suy Niệm: Thánh
Trong Chân Lý
Khi đọc
đoạn Phúc Âm trên, chúng ta thấy Chúa Giêsu cầu nguyện nhiều lần và có lần như thánh Luca kể lại "Chúa Giêsu đã cầu nguyện suốt đêm". Phúc âm đã kể lại một vài câu kinh ngắn mà Chúa Giêsu cầu nguyện, chỉ có lần này thánh Gioan kể lại câu kinh rất dài và tỉ mỉ của Chúa Giêsu. Ðiều đặc biệt hơn nữa là khi nói đến cầu nguyện, chúng ta nghĩ là mình
cùng cầu nguyện với Chúa Giêsu và cầu nguyện cùng Thiên Chúa Cha qua
Chúa Giêsu. Còn ở
đây, chính Chúa Giêsu cầu
nguyện và cầu nguyện vơí Chúa Cha cho chúng ta, cho các tông đồ và những người theo Chúa sau này. Phải! Chúa Giêsu cầu nguyện cho các tông đồ lúc bấy giờ, đồng thời Ngài còn cầu nguyện cho các môn đệ của Ngài trong tương lai. Ngài cũng cầu nguyện cho chúng ta khi chúng ta
nghe những lời dạy của các tông đồ và các Ðấng kế vị các tông đồ và Ngài cũng cầu nguyện cho tất cả những người theo đạo Chúa Giêsu. Người nói: "Con không chỉ cầu cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ họ mà tin vào Con".
Tại
sao Người cầu nguyện cho các Tông đồ? Vì Người sắp về cùng Cha Người, các tông đồ còn ở lại, các ông đã được Ngài sống ở bên và gìn giữ. Bây giờ Người ra đi, nhưng họ còn ở lại trên trần gian để tiếp tục sứ mệnh của Người. Người lo cho họ là phải, vì Người nói rằng: "Bởi họ không thuộc về thế gian này nên thế gian ghét họ" (Ga 15,18); các tông
đồ còn phải bị bắt bớ, nhất là Người e ngại họ phải sa ngã.
Vậy
Người xin điều gì với Chúa Cha? Ðiều gì làm Ngài bận tâm hơn hết cho các Tông đồ lúc đó và cho ta sau này? Thì
đây Người đã cầu nguyện ba lần:
* Cầu
cho họ được hiệp nhất trong tình thương.
* Cầu
cho họ khỏi bị bách hại.
* Cầu
cho họ được thánh hiến trong sự thật.
- Thứ
nhất: Chúa Giêsu đã cầu nguyện cho các tông đồ được hiệp nhất trong tình thương "Lạy Cha Chí Thánh, xin gìn giữ chúng nhờ danh Cha mà Cha đã ban cho
Con để chúng nên một như Chúng Ta" (Ga
17,11.21-23). Người
muốn cho họ hiệp nhất trong tình thương để khi nhìn họ, người ta biết được họ là môn đệ của Người "cứ dấu này mà người ta nhận biết các con là môn đệ Thầy là nếu các con yêu thương nhau" (Ga 13,35), đó là cách tín nhiệm Người hơn hết.
Tình thương
ấy phải vô điều kiện và cao thượng, tình thương mà Người đã biểu lộ là yêu đến chết và dám chết cho người mình yêu "không có
lòng mến nào lớn hơn là thí mạng sống cho người mình yêu" (Ga
15,13). Và nếu
biết rằng yêu là dám chết cho người mình yêu, thì ở đây yêu là đưa người mình yêu được hiểu biết và nhìn nhận Chúa Giêsu là Thiên Chúa,
để nhờ đó được hạnh phúc trọn vẹn, tức là được hưởng sự sống đời đời. Chúa Giêsu cũng nêu gương hiệp nhất để họ noi theo, đó là gương hiệp nhất giữa Ngài và Thiên Chúa Cha:
"Lạy Cha Chí Thánh, xin hiệp nhất để họ nên một như Chúng Ta là một".
- Thứ
đến: Chúa Giêsu cầu nguyện để gìn giữ cho các Tông đồ và chúng ta sau này khỏi bị ác hại bởi thần dữ. Nói đến ác thần và sự dữ, Chúa Giêsu không những nhớ đến chúng ta phải chịu những đau khổ thử thách hay kể cả bị bắt bớ, vì Người đã biết và nói trước "thế gian ghét anh em, vì Thầy đã chọn anh em và tách anh em ra
khỏi thế gian, vì thế mà thế gian ghét anh em" (Ga
15,18-21). Sống
trong tội lỗi là mất thân tình với Thiên Chúa, là xa rời Thiên Chúa, như vậy là phá vỡ sự hiệp thông vơí Chúa và trong Chúa.
- Sau đó, Người
cầu cho họ được thánh hiến trong sự thật: "Xin Cha dùng Chân Lý
Cha mà cho họ
nên thánh, Lời
Cha tức là Chân Lý, Cha đã sai
Con xuống thế làm sao, Con cũng sai họ đến cùng thế gian như vậy. Chính vì họ mà Con đã tự thánh hiến, ngõ hầu họ cũng được thánh hiến trong Chân Lý" (Ga
17,17-19). Chữ
"thánh hiến"
ở đây đa số các nhà bình giải Thánh Kinh hiểu là thánh hóa và hiến tế Chính Chúa Giêsu hiến thánh chính mình làm lễ vật để kính tiến lên Chúa Cha.
Người
được thánh hiến, tức là được xức dầu để làm công việc Chúa Cha sai đi là thánh
hóa và cứu chuộc chúng ta, chúng ta cũng được thánh hóa và hiến tế, cũng nhận ba chức vụ là thánh hóa, tư tế và vương quyền để làm nhiệm vụ thánh hóa chính mình và
thánh hóa tha nhân. Thánh hiến
nhờ Sự Thật và trong Sự Thật. Sự Thật đó là gì? Là Sự Thật của Thiên Chúa, là Cha nhân từ đầy yêu thương, Ngài muốn cho con cái mình được cứu rỗi. Sự thật chúng ta rất yếu đuối vì bị ảnh hưởng của tội lỗi, nhưng nếu chúng ta thật lòng nhìn nhận và tôn thờ Thiên Chúa thì chúng ta sẽ lãnh nhận được ơn Chúa cứu chuộc.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa hứa sẽ gởi Chúa Thánh Thần là thần Chân Lý và Sự Thật ở với chúng con luôn mãi, xin Chúa hãy sai Thánh Thần đến và ở trong chúng con, ân ban
cho chúng con ba điều mà Chúa Giêsu đã dạy là xin ban cho con, cho tất cả mọi thành phần trong Giáo Hội được gìn giữ trong tình thương, được hiệp nhất trong Thánh Thần và được thánh hiến trong Sự Thật. Amen.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần VII PS
Bài đọc: Acts 20:28-38: Jn
17:11-19.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Nỗi quan tâm của mục tử
khi phải rời bỏ đoàn chiên của mình.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đã từng phân biệt người mục tử tốt
lành khác với người chăn chiên. Các Bài Đọc hôm nay đi xa hơn, khi nói lên mối
quan tâm của những người mục tử tốt lành lo lắng cho đoàn chiên khi ông phải xa
cách đoàn chiên mình. Người mục tử tốt lành không những lo chăm sóc, dạy dỗ, và
bảo vệ đoàn chiên khi còn sống; mà còn kiếm người bảo vệ và săn sóc chiên khi
biết mình sắp qua đời. Người chăn chiên có tốt lắm cũng chỉ săn sóc và bảo vệ
chiên khi còn sống, ông không quan tâm đến đoàn chiên khi phải từ giã cuộc đời.
Trong Bài Đọc I, Thánh Phaolô giao đoàn chiên mình cho những kỳ
mục tại Ephesô. Ngài muốn họ hãy chăm sóc đòan chiên một cách vui vẻ và vô vị lợi,
bảo vệ họ khỏi những nanh vuốt của quỉ dữ và của thế gian. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu cầu nguyện và đặt đoàn chiên dưới sự che chở của Chúa Cha. Ngài cầu xin
Chúa cha thánh hiến các môn đệ của Ngài trong sự thật, và gìn giữ họ khỏi thế
gian và ác thần.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lời căn dặn của Phaolô cho các kỳ mục tại Ephesus trước khi về
Jerusalem.
1.1/ Họ phải ý thức bổn phận cao quí và quan trọng của họ: Đó là họ phải bảo vệ món
quà vô giá là đức tin của họ và của đoàn chiên. Phaolô khuyên nhủ họ: "Anh
em hãy ân cần lo cho chính mình và toàn thể đoàn chiên mà Thánh Thần đã đặt anh
em làm người coi sóc, hãy chăn dắt Hội Thánh của Thiên Chúa, Hội Thánh Người đã
mua bằng máu của chính mình." Để bảo vệ đức tin, Phaolô nêu bật
hai điều quan trọng hơn cả:
(1) Họ phải bảo vệ sự thật giữa bao điều giả trá: Phaolô biết rõ
tầm quan trọng của việc biết sự thật, và sự nguy hiểm của bao điều giả trá, từ
kinh nghiệm mục vụ của mình. Ông cảnh giác giới lãnh đạo: "Phần tôi, tôi
biết rằng khi tôi đi rồi, thì sẽ có những sói dữ đột nhập vào anh em, chúng
không tha đoàn chiên. Ngay từ giữa hàng ngũ anh em sẽ xuất hiện những người giảng
dạy những điều sai lạc, hòng lôi cuốn các môn đệ theo chúng." Đoàn chiên
còn ngây thơ, non dại; chúng chưa biết tất cả sự thật. Vì thế, bổn phận của các
mục tử là không ngừng dạy dỗ đòan chiên để chúng biết nhận ra sự thật giữa bao
sự gian xảo.
(2) Họ phải canh thức và khuyên nhủ: Các con chiên không luôn
nghe tiếng chủ: có con ham chơi rồi đi lạc, có con cứng đầu chống lại cần phải
sửa phạt; nhưng người mục tử tốt lành không bao giờ bỏ rơi bất cứ con nào. Vì
thế, việc chăm sóc đòan chiên đòi người mục tử phải để ý tới từng cá nhân khi
có thể, như Phaolô trưng dẫn kinh nghiệm của mình: "Vì vậy anh em phải
canh thức, và nhớ rằng, suốt ba năm, ngày đêm tôi đã không ngừng khuyên bảo mỗi
người trong anh em, lắm khi phải rơi lệ."
1.2/ Những điều quan trọng khác:
(1) Sức mạnh của Lời Chúa: Nhận ra sự khẩn thiết của việc biết sự
thật như đã nêu trên, Phaolô chỉ cho họ biết kho tàng khôn ngoan của Lời Chúa:
"Giờ đây, tôi xin phó thác anh em cho Thiên Chúa và cho lời ân sủng của
Người, lời có sức xây dựng và ban cho anh em được hưởng phần gia tài cùng với tất
cả những người đã được thánh hiến." Lãnh đạo khôn ngoan cần đặt căn bản
trên Lời Chúa, và xây dựng trên niềm tin vào Thiên Chúa.
(2) Phần thưởng của người mục tử không dựa trên những lợi lộc vật
chất: Khác với những nhà lãnh đạo thế gian, họ quan tâm đến địa vị, uy quyền,
và những lợi lộc vật chất; người lãnh đạo dân Chúa phải biết hy sinh cách vô vị
lợi, và cố gắng sinh sống bằng bàn tay của mình, như Phaolô đã làm: "Vàng
bạc hay quần áo của bất cứ ai, tôi đã chẳng ham. Chính anh em biết rõ: những gì
cần thiết cho tôi và cho những người sống với tôi, đôi tay này đã tự cung cấp."
Dĩ nhiên, đó là điều lý tưởng; nhưng như Chúa Giêsu dạy và Phaolô nói sau này:
"thợ làm vườn đáng được trả công." Hơn nữa, việc khai mở và nuôi dưỡng
đức tin phải được ưu tiên hơn việc kiếm kế sinh sống.
(3) Hãy lo lắng cho những người yếu kém: "Tôi luôn tỏ cho
anh em thấy rằng phải giúp đỡ những người đau yếu bằng cách làm lụng vất vả như
thế, và phải nhớ lại lời Chúa Giêsu đã dạy: cho thì có phúc hơn là nhận."
Trong đoàn chiên, sức mạnh và khả năng của mỗi con chiên khác nhau; người mục tử
cần chú ý hơn đến những con chiên yếu ớt, bệnh tật.
Khi đã khuyên bảo xong, ông Phaolô cùng với tất cả các anh em quỳ
gối xuống cầu nguyện. Ai nấy oà lên khóc và ôm cổ ông mà hôn. Họ đau đớn nhất
vì lời ông vừa nói là họ sẽ không còn thấy mặt ông nữa. Rồi họ tiễn ông xuống
tàu.
2/ Phúc Âm: Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật.
2.1/ Chúa Giêsu biết sự nguy hiểm cho các môn đệ khi sống trong thế
gian.
Chúa Giêsu biết đã đến giờ Ngài phải bỏ thế gian, nên Ngài tâm sự
với Chúa Cha: "Con không còn ở trong thế gian nữa, nhưng họ, họ ở trong thế
gian; phần con, con đến cùng Cha." Giờ Chúa Giêsu phải rời bỏ các môn đệ,
cũng là giờ mà các ông phải đương đầu với quyền lực của thế gian một mình. Ngài
biết hậu quả sẽ nghiêm trọng chừng nào, như Ngài đã từng nói với các môn đệ:
"Họ sẽ tiêu diệt chủ chăn và đoàn chiên sẽ tan tác." Nhìn lại kết quả
việc chăn chiên của mình, Chúa Giêsu hãnh diện nói với Chúa Cha: "Khi còn ở
với họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con. Con đã canh giữ,
và không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm lời
Kinh Thánh."
Thế gian sẽ ghét bỏ và truy tố các môn đệ như họ sắp ghét bỏ và
truy tố Chúa Giêsu. Lý do là vì cả Chúa Giêsu và các môn đệ không thuộc về thế
gian. Ngài muốn cho các ông biết rõ điều này; để các ông không ngạc nhiên khi
điều đó xảy đến.
2.2/ Chúa Giêsu cầu xin cho các môn đệ: Biết những nguy hiểm sẽ xảy
đến cho các môn đệ như thế, Ngài cầu xin Chúa Cha ban cho các ông những điều
quan trọng sau:
(1) Xin Chúa Cha bảo vệ các môn đệ khỏi ác thần: "Con không
xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần. Họ không
thuộc về thế gian cũng như con đây không thuộc về thế gian." Chúa Giêsu
không xin "cất các môn đệ khỏi thế gian;" nhưng Ngài xin "gìn giữ
họ khỏi ác thần." Các ông phải ở lại thế gian để tiếp tục sứ vụ rao giảng
của Ngài.
(2) Xin Chúa Cha thánh hiến các môn đệ trong sự thật: Giống như
Phaolô, Chúa Giêsu biết nguy hiểm của sự sai lạc: "Xin Cha lấy sự thật mà
thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật." Sự thật đây là Lời Kinh Thánh và những
lời tâm huyết Chúa Giêsu vừa dạy dỗ họ. Ngài biết mọi hành động sai bắt đầu từ
sự hiểu biết sai; vì thế, hiểu biết sự thật là điều không thể thiếu cho các môn
đệ của Chúa.
Cả hai điều cầu xin này đều được Chúa Cha ban cho các môn đệ qua
việc ban Thánh Thần. Ngài là thần sự thật, Ngài sẽ giúp các ông nhận ra sự thật
và sẽ hướng dẫn các ông tới tất cả sự thật. Ngài cũng là người bảo vệ và giúp
các ông có sức mạnh làm chứng nhân cho Chúa.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mỗi người chúng ta đều được kêu gọi để trở thành mục tử nhân
lành: hoặc một số người con như bậc làm cha mẹ, hoặc một số đông như bậc linh mục,
giám mục. Chúng ta phải lo cho đoàn chiên không chỉ lúc còn sống, mà còn cả khi
chúng ta phải rời bỏ họ.
- Người mục tử nhân lành phải xây dựng đời mình trên đức tin và
Lời Chúa. Họ phải làm hết cách sao cho đoàn chiên có một đức tin vững mạnh và
hiểu biết Lời Chúa cách sâu xa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
16/05/2018
THỨ TƯ TUẦN 7 PS
Ga 17,11b-19
Ga 17,11b-19
ƠN GỌI GIÁO DÂN
“Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần. Họ không thuộc về thế gian, cũng như con đây không thuộc về thế gian.” (Ga 17,15-16)
Suy niệm: Theo cha Congar, giáo dân
là những người được Chúa Giê-su đặt ở giữa thế gian cách đặc biệt và luôn chiếm chỗ trong mối quan tâm mục tử của Chúa Giê-su, điển hình trong lời nguyện Ngài dâng lên Chúa Cha
hôm nay. Thực
vậy, giáo dân, chứ không phải linh mục hay tu sĩ, hiện diện trong mọi lãnh vực xã hội, do đó vai trò của họ trong công cuộc truyền giáo rất quan trọng, đến nỗi việc loan báo Tin Mừng cho thế giới chỉ được thực hiện bởi họ, vì họ được mời gọi sống ơn gọi trong các lãnh vực trần thế. Ở giữa thế gian, nhưng họ được ơn Chúa trợ lực để “không thuộc về thế gian,” hơn nữa, còn trở nên chứng nhân của Chúa bằng đời sống đậm chất Tin Mừng. Trong tông huấn Người Tín Hữu Giáo Dân, Đức Gioan-Phaolô II nhấn mạnh rằng vai trò này của giáo dân là không thể thay thế.
Mời Bạn: Giáo dân ở giữa thế giới chẳng khác gì hoa sen trong đầm lầy, “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Chính vì để làm chứng cho sự thật mà Chúa Giê-su đã sai
chúng ta vào thế
gian như Chúa Cha đã sai Ngài. Bạn đang tỏa hương thơm Tin Mừng nơi bạn sống đấy chứ?
Chia sẻ: Theo
ý Chúa Giê-su, thế
nào là “ở trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian”?
Sống Lời Chúa: Tuần này bạn quyết tâm tập luyện một nhân đức.
Cầu nguyện: Lạy Cha, xin thánh hoá chúng con, để chúng con luôn thuộc về Cha trong mọi hoàn cảnh, như Đức Giêsu con yêu dấu của Cha đã sống và nêu gương cho chúng con. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Xin Cha gìn giữ họ
Đời
người Kitô hữu chẳng
an toàn, vì họ được sai vào
thế gian. Thế gian đầy
bóng tối, dối trá, hận
thù, chính là nơi họ phải
đến, phải đằm
mình vào, để biến đổi
nó thành ánh sáng, sự thật, tình
yêu.
Suy niệm:
Chúng ta đang sống trong một thế giới tự nhận là
khoa học kỹ thuật,
trong đó dường như Thiên Chúa vắng mặt,
và Quỷ dữ, Ác thần, Satan cũng
không có chỗ.
Thật ra, cả Thiên Chúa lẫn
Satan đều có mặt
trong thế giới này.
Con người sống trong thế giới là chịu sự lôi kéo của cả hai.
Khi dâng lời cầu nguyện lúc sắp trở về với Cha,
Đức Giêsu ý thức hơn khi nào hết quyền lực có thật của quỷ dữ
đang tác động
trên các môn đệ còn sống ở trần gian.
Chính vì thế Ngài khẩn khoản xin Cha gìn giữ họ khỏi Ác thần (c. 15).
“Khi còn ở với họ, Con đã gìn giữ họ… Con đã canh giữ họ…” (c. 12).
Gìn giữ các môn đệ là việc Đức Giêsu đã làm trong suốt sứ vụ,
và Ngài đã không để ai trong họ phải hư mất, trừ Giuđa.
Những sói dữ bao
giờ vẫn có, chúng khuấy phá đàn chiên.
Mục tử Giêsu đã không để ai
cướp được
chiên khỏi tay mình,
và trong cuộc
chiến đấu này, Ngài đã dám hy sinh mạng sống (Ga 10, 11).
Bây giờ Ngài
xin Cha tiếp tục gìn giữ các môn đệ (c. 11b),
là đoàn chiên của Cha mà Cha đã ban
cho Ngài chăm sóc.
Vì Thiên Chúa là Cha chí thánh đối với Đức Giêsu (c. 11b),
nên Cha có khả năng làm
cho các môn đệ nên thánh.
Thánh thiện là thuộc tính của Thiên Chúa Cha,
nhưng Đức Giêsu cũng được gọi là Đấng Thánh của Thiên Chúa (Ga 6, 69),
và Đấng Phù Trợ được gọi là Thánh Thần
(Ga 14, 26).
Thánh thiện là nét chung của Ba
Ngôi, tách biệt Ba
Ngôi khỏi thế giới,
dù thế giới vẫn là đối tượng để Ba
Ngôi luôn cùng nhau hướng về.
Ba Ngôi vẫn muốn chia sẻ sự thánh
thiện của mình
cho thế giới.
“Các ngươi phải nên thánh vì Ta là Đấng Thánh” (Lv 11, 44).
Đức Giêsu
xin Cha thánh hóa các môn đệ (c. 17),
nhờ Thánh
Thần mà Cha
sắp ban xuống trên họ.
Làm cho các môn đệ nên thánh
chính là tách biệt họ ra khỏi thế gian,
với lối suy nghĩ và hành động,
với những giá trị riêng của nó.
Thánh hóa môn đệ chính là làm cho họ không thuộc về thế gian nữa,
để như Đức Giêsu, họ thuộc về Cha trọn vẹn (c. 16).
Nhưng tách
biệt khỏi thế gian lại không có nghĩa là cất họ khỏi đó (c.
15),
và giữ họ an toàn
trong tháp ngà bảo đảm.
Đời người Kitô hữu chẳng an toàn, vì họ được sai vào thế gian (c.18).
Thế gian đầy bóng tối, dối trá, hận thù, chính là nơi họ phải đến,
phải đằm mình vào, để biến đổi nó thành ánh sáng,
sự thật, tình yêu.
“Các con là muối của trái đất, là ánh sáng của thế gian” (Mt
5, 13).
Được thánh hóa, được tách
khỏi thế gian, chính là để được
sai vào đó.
Nếu không được thánh hóa, không thuộc về Chúa,
thì khi
được sai vào,
ta sẽ chẳng biến đổi được thế gian, và sẽ bị nó nuốt chửng.
Cầu nguyện:
Lạy Cha,
thế giới hôm nay cũng như hôm qua
vẫn có những người bơ vơ lạc hướng
vì không tìm được một người để tin;
vẫn có những người đã chết từ lâu
mà vẫn tưởng mình đang sống;
vẫn có những người bị ám ảnh bởi thần ô uế,
ô uế của bạc tiền, của tình dục, của tiếng tăm;
vẫn có những người mang đủ thứ bệnh hoạn,
bệnh hoạn trong lối nhìn, lối nghĩ, lối sống;
vẫn có những người bị sống bên lề xã hội,
dù không phải là người phong...
Xin Cha cho chúng con nhìn thấy họ
và biết chạnh lòng
thương như Con Cha.
Nhưng trước hết,
xin cho chúng con
nhìn thấy chính bản thân chúng con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
16 THÁNG NĂM
Tiếng Gọi Bước Tới Vinh Quang
Vào ngày thứ
bốn mươi,
“Người
đã được đưa
lên trời”
(Cv 1, 2). Phụng vụ
ngày lễ Thăng Thiên cử
hành biến cố
hồng phúc này. Nơi
chốn thực
sự của
cuộc vinh thăng Đức
Kitô không phải là trên mặt
đất này mà là trong cung lòng Chúa Cha.
“Lên trời” ở
đây ám chỉ việc
đi đến một
nơi hoàn toàn
khác với
cõi trần gian.
Đó là sự
hiệp thông hoàn toàn với
Thiên Chúa – Đấng Thiên Chúa hiệp
nhất Cha, Con và Thánh Thần.
Đó là vị Thiên Chúa “làm cho tất
cả được
viên mãn” (Ep 1, 23), vị Thiên Chúa là “Cha vinh hiển”.
Nơi
chốn của
sự thông hiệp
hoàn toàn với Thiên Chúa chính là nơi
mà Đức
Kitô được vinh thăng. Ở
đó Người được
tôn thờ trong tư
cách là Con đời
đời đồng
bản tính với
Cha, và là Chúa Tể của
mọi loài đã được
cứu chuộc.
Thật vậy,
Chúa Cha đã đặt tất
cả dưới
chân Người và đặt
Người làm đầu
toàn thể Hội
Thánh – mà Hội Thánh là Thân Thể
Người, là sự
viên mãn của Đấng
làm cho tất cả
được viên mãn” (Ep 1, 22 – 23).
Đức
Kitô, Chúa Tể của
tạo vật
đã được giải
cứu, được
tuyên dương nơi
cuộc Phục
Sinh và được vinh thăng nơi
cuộc Thăng Thiên. Người
tiếp tục
hoạt động
với chính quyền
lực thần
linh đã thể hiện
nơi Người
trong cuộc sống
dương thế.
Quyền lực
này, được đóng ấn
bởi mầu
nhiệm phục
sinh, dẫn dắt
loài người và mọi
tạo vật
tiến đến
vinh quang của Chúa Cha.
Hoa quả
của quyền
lực ấy
là toàn bộ kho tàng vinh quang được
kế thừa
bởi các thánh. Quyền
lực ấy
cũng thể hiện
một cách vô cùng lớn
lao cho chúng ta là những tín hữu
(Ep 1, 18 – 9). Vì thế, tính trang trọng
của sự
kiện Chúa Thăng Thiên nói với
chúng ta về tiếng
gọi bước
tới vinh quang, tiếng
gọi mà loài người
và mọi tạo
vật phải
nhận ra nơi
Thiên Chúa qua Đức
Kitô – Đấng đã được
đưa lên trời.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 16 - 5
Cv 20, 28-38; Ga 17, 11b-19.
LỜI SUY NIỆM: “Lạy Cha chí Thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong Danh Cha, mà Cha đã ban cho Con, để họ nên một như chúng ta”.
Chúa Giêsu đang cầu
nguyện cùng Chúa Cha; Người xin chính Chúa Cha gìn giữ mỗi người trong chúng ta, trong
chính Danh của
Ngài; đồng thời Người cũng trình bày với Chúa Cha ước muốn của Người là: tất cả chúng ta là những người đã được Chúa Cha ban cho Người, đều được nên một trong Ba Ngôi Thiên Chúa.
Lạy
Chúa Giêsu. Chúng con cảm
tạ Chúa. Xin Chúa ban cho mọi thành viên trong gia đình
chúng con luôn biết
cọng tác với Chúa trong lời cầu xin này, để chúng con được vui hưởng hạnh phúc đời đời trong Nước Chúa.
Mạnh Phương
16 Tháng Năm
Cái Hôn
Hãng thông tấn AFP của Pháp trong bản tin ngày 23/01/1991 đã ghi một mẩu chuyện lạ như sau:
Một phụ nữ Brazil đã lợi dụng cái hôn để cắn và nuốt mất khúc lưỡi của người yêu. Bà cho biết: làm như thế là để trả thù người đàn ông vì đã đánh đập, hành hạ bà.
Cảnh sát tại thành phố Salvador de Bahia, mạn đông bắc Brazil cho biết như sau: Lucia bị người yêu là ông Djalm dos Santos, 47 tuổi, đã đánh đập, hành hạ thậm tệ. Nàng kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Hôm 22/01/1991, ông
Djalm đến thăm Lucia để xin lỗi. Cô ta liền nhảy xổ vào người yêu, ôm hôn ông một cách rất tình tứ, không cho ông có thì giờ để giải thích.
Hai người đang hôn nhau, thì đột nhiên, Lucia cắn đứt một phần lưỡi của Djalim và nuốt luôn vào bụng để người ta không thể vá lại khúc lưỡi đã bị mất.
Người đàn ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nhưng theo các bác sĩ điều trị, ông ta sẽ không bao giờ có thể nói lại một cách bình thường được, vì đã mất một khúc lưỡi.
Ông Djalm than thở như sau: "Ðây là nụ hôn thê thảm nhất trong đời tôi. Ðó thật là nụ hôn của Giuda".
Cái hôn có nhiều
hình thức và ý nghĩa khác nhau.
Có cái hôn của
các nhà lãnh đạo
tôn giáo, chính trị
để nói lên tình hữu nghị, sự hòa giải. Có cái hôn bình an của các tín đồ của một tôn giáo. Có cái hôn dạt dào thương mến giữa cha mẹ và con cái. Có cái hôn nồng cháy dục tình giữa đôi tình nhân hay vợ chồng.
Tựu
trung, trong cái hôn nào cũng có hai yếu tố:
yếu tố hữu hình là sự tiếp giáp giữa hai thân xác qua môi miệng và yếu tố vô hình mà cái hôn muốn diễn tả như tình liên đới, hữu nghị, sự hòa giải, tình mẫu tử, tình yêu lứa đôi. Cái hôn sẽ trở thành đồng nghĩa với sự phản bội khi nó tước đoạt khỏi yếu tố vô hình trên đây. Ðó là trường hợp cái hôn của người đàn bà Brazil trên đây.
Nhưng
điển hình nhất của cái hôn phản bội vẫn là cái hôn Giuda dành cho
Chúa Giêsu. Ðiều
bỉ ổi nhất trong cái hôn của Giuda chính là dùng một cử chỉ của tình thân như một dấu hiệu của sự bán nộp.
Cái hôn của
Giuda được lập lại khi người ta dùng những chiêu bài cao đẹp để che đậy những ý đồ đen tối. Cái hôn của Giuda được lập lại khi người ta nhân danh nhân nghĩa,
nhân danh phục
vụ, nhân danh người nghèo để kiếm quyền bính, tư lợi cho mình.
Ðối
với người tín hữu Kitô, thì cái hôn của Giuda chính là thái độ sống giả hình mà Chúa Giêsu không
ngừng kết án trong Phúc Âm. Ðó là
điều mà tiên tri Isaia đã cảnh cáo khi ông nói:
"Dân này thờ
Ta ngoài môi miệng,
mà lòng trí chúng thì xa Ta". Nếu cái hôn của
Giuda là một
cử chỉ thân tình ngoài môi miệng, nhưng lòng trí thì lại chất chứa âm mưu thâm độc, thì thái độ sống giả hình của người tín hữu cũng là một cái hôn như thế.
Khi môi miệng
sốt sắng cầu kinh, nhưng cuộc sống lại đầy những hành động gian ác ích kỷ, phải chăng đó không là chiếc hôn của Giuda mà chúng ta dành
cho Chúa.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét