Trang

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2025

AI ĐANG CHI TIÊU QUỸ ĐỒNG XU THÁNH PHÊ-RÔ?

 Ai đang chi tiêu Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô?

Vũ Văn An  19/Jul/2025

 


Vương cung Thánh đường Thánh Phêrô, nhìn từ Via della Conciliazione của Rome. Ernesto Spaziani qua Wikimedia (CC BY-SA 4.0).

 

Brendan Hodge, trên tạp chí The Pillar, ngày 12 tháng 7, 2025, cho hay: Tháng trước, nhân dịp Lễ Thánh Phêrô và Phaolô, người Công Giáo trên khắp thế giới đã đóng góp vào khoản quyên góp Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô thường niên của Vatican.

Trong bốn năm qua, khoản quyên góp này đã cho thấy những dấu hiệu tăng trưởng doanh thu, cho phép Vatican sử dụng số tiền ngày càng lớn để bù đắp những thiếu hụt trong ngân sách của Giáo triều Rôma.

Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô đến từ đâu? Chúng được chi tiêu như thế nào?

The Pillar xem xét các con số.

Tên gọi của khoản quyên góp Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô thường niên bắt nguồn từ một tập tục thời trung cổ là gửi lệ phí và tiền quyên góp để hỗ trợ Đức Giáo Hoàng.

Nhưng việc thu góp Đồng Xu Thánh Phêrô hiện đại đã được chính thức hóa sau phong trào Risorgimento –thống nhất Ý thành một quốc gia dân tộc hiện đại – dẫn đến việc chinh phục các Quốc gia Giáo hoàng và do đó chấm dứt các nguồn thu nhập dân sự của Đức Giáo Hoàng.

Đức Giáo Hoàng Piô IX, người, sau sự sụp đổ của các Quốc gia Giáo hoàng, tự coi mình là “tù nhân của Vatican” bị bao vây bởi một nhà nước Ý thù địch, đã chính thức hóa việc kêu gọi người Công Giáo trên khắp thế giới quyên góp trực tiếp cho giáo hoàng để hỗ trợ các nhu cầu và hoạt động của giáo hoàng.

Từ khi bắt đầu vào những năm 1870, việc quyên góp này vừa được dùng để duy trì Tòa thánh vừa được dùng cho các khoản đóng góp từ thiện cá nhân do vị giáo hoàng lựa chọn.

Trang web chính thức của Vatican về cuộc quyên góp này lưu ý rằng điều này phản ảnh sứ mệnh phổ quát của Đức Giáo Hoàng:

“Đức Thánh Cha đã chăm sóc những người đau khổ nhất (ví dụ, chúng ta nhớ lại trận động đất thảm khốc ở Croatia năm 1881), bằng cách trích một phần Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô.

Thật vậy, sự hỗ trợ mà Đức Giáo Hoàng nhận được không thể không được chia sẻ với những người đang trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn, qua đó thể hiện sự quan tâm của một người cha chăm sóc tất cả con cái mình: nhận để cho, và trao tặng cho những người đang cần nhất vào lúc đó.”

Từ năm 2021, Vatican đã đăng tải báo cáo tài chính hàng năm cho cuộc quyên góp trên trang web chính thức của quỹ. Kể từ năm đó, tổng số tiền quyên góp hàng năm mà quỹ nhận được đã tăng từ 44.4 triệu euro vào năm 2021 lên 54.3 triệu euro vào năm 2024.

Ngoài các khoản quyên góp, quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô còn dựa vào thu nhập và doanh số đầu tư, bất động sản. Hầu hết các năm, con số này chỉ vài triệu euro, nhưng vào năm 2022, đã có một số thương vụ mua bán bất động sản lớn, dẫn đến tổng vốn đầu tư trong năm đó là 63.5 triệu euro.

Trung bình mỗi năm, 62% số tiền quyên góp đến từ các quỹ do các giáo phận trên khắp thế giới quyên góp từ người Công Giáo. 25% khác đến từ các tổ chức Công Giáo. Phần còn lại đến từ các dòng tu và các nhà tài trợ tư nhân trực tiếp cho Vatican.

Trong số các khoản quyên góp của giáo phận và tư nhân, Hoa Kỳ chiếm ưu thế về mặt địa lý, với trung bình đóng góp 38% trong bốn năm qua. Điều này một phần phản ảnh thực tế là Hoa Kỳ có dân số Công Giáo lớn thứ tư trên thế giới, và một phần là do sự giàu có của Hoa Kỳ so với các quốc gia khác.

Ý, với dân số Công Giáo lớn thứ sáu thế giới, có đóng góp lớn thứ hai trong bốn năm qua, cung cấp 10% tổng số tiền quyên góp mà Đồng Xu Thánh Phêrô nhận được. Pháp là nước đóng góp lớn thứ ba với 8% và Hàn Quốc là nước đóng góp lớn thứ tư với 6%.

Đức, quốc gia có dân số Công Giáo lớn thứ 15 thế giới, nhưng lại có nguồn lực tài chính dồi dào nhờ chương trình thuế nhà thờ của đất nước, là nước đóng góp lớn thứ năm trong bốn năm qua, chiếm 5% tổng số tiền thu được.

Brazil, quốc gia có dân số Công Giáo lớn nhất thế giới, đứng thứ sáu — với 4% tổng số tiền đóng góp.

Cũng như nhiều khía cạnh khác trong hoạt động của Vatican, Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô thường chi tiêu nhiều hơn số tiền thu được. Từ năm 2021 đến năm 2024, Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô đã thu về 263.9 triệu euro và chi tiêu 336.6 triệu euro.

Rõ ràng, việc chi tiêu nhiều hơn số tiền thu được chỉ có thể thực hiện được khi Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô còn dự trữ để sử dụng. Tuy nhiên, không rõ liệu Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô có thực sự có tiền mặt trong ngân hàng hay không — Vatican không tiết lộ mức dự trữ của mình. Do đó, không rõ mức chi tiêu thâm hụt hiện tại có thể kéo dài bao lâu.

Bởi vì đây là nguồn thu từ Giáo hội hoàn cầu, và xét đến việc Vatican đã thâm hụt ngân sách cơ cấu trong nhiều thập niên, Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô đã trở thành phương thức chủ chốt để tài trợ cho Vatican, vốn đang chịu mức thâm hụt không bền vững trong những năm gần đây.

Mặc dù việc tiếp thị quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô (đặc biệt là ở Hoa Kỳ) thường nhấn mạnh đến việc Đức Giáo Hoàng đóng góp cho các dự án từ thiện đặc thù trên khắp thế giới, nhưng “tài trợ cho các tổ chức từ thiện của Đức Giáo Hoàng” thực chất chỉ là một phần nhỏ trong tổng số tiền chi tiêu của Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô.

Trong bốn năm qua, quỹ đã chi 84% số tiền của nó cho các bộ sở của Vatican, với chỉ 16% số tiền được dành cho các dự án từ thiện trên toàn thế giới.

Các tiết lộ tài chính của Vatican cung cấp ví dụ về một số dự án từ thiện này, được trung bình 16% của quỹ phụ chi mỗi năm.

Năm 2024, các dự án đó bao gồm:

92,000 euro để sửa chữa một tu viện ở Cuba.

92,000 euro để cải tạo ký túc xá ở Angola.

84,000 euro để xây dựng một viện dưỡng lão ở Ấn Độ.

Trung bình mỗi năm, 13 triệu euro được phân bổ cho các dự án như vậy trên khắp thế giới.

Tuy nhiên, phần lớn số tiền này được dùng để chi trả cho một số bộ, được mô tả là "hỗ trợ sứ mệnh tông đồ" trong các bộ tài chính của Vatican.

Đồng Xu Thánh Phêrô đã chi 61.2 triệu euro vào năm 2024 để hỗ trợ các bộ sở, ít hơn mức trung bình 71 triệu euro trong bốn năm.

Tổng ngân sách năm 2024 cho các bộ sở được hỗ trợ là 367.4 triệu euro, trong đó Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô chi trả 17%.

Các tiết lộ tài chính không nêu tên các bộ sở hoặc chương trình chuyên biệt, nhưng các khoản mục lớn nhất về mặt tài trợ được mô tả như sau:

Theo nhiều cách, việc tài trợ cho Quỹ Đồng Tiền Thánh Phêrô dường như đã hoàn tất một vòng tròn. Vào đầu chương trình hiện đại, vào những năm 1870, quỹ này được sử dụng để tài trợ cho các hoạt động chung của Vatican sau khi Tòa Thánh mất các nguồn tài trợ dân sự trong quá trình thống nhất chính trị của Ý.

Ngày nay, với tình hình tài chính hỗn loạn của Vatican, Quỹ Đồng Xu Thánh Phêrô một lần nữa trở thành quỹ chung để hỗ trợ các ưu tiên của Đức Giáo Hoàng, từ các hoạt động từ thiện đến hoạt động của Tòa Thánh.

Tuy nhiên, ngay cả khi là một nguồn tài trợ hoàn cầu, nó có thể vẫn chưa đủ để ngăn chặn các vấn đề tài chính mà Vatican đang phải đối diện. Có thể cần một quỹ tập trung rõ ràng hơn vào việc tài trợ chung cho các hoạt động của Tòa Thánh để lấp đầy những lỗ hổng mà ngân sách hiện đang phải đối diện.

 

https://vietcatholic.net/News/Html/296983.htm

 

LJULY 21, 2025: MONDAY OF THE SIXTEENTH WEEK IN ORDINARY TIME

 July 21, 2025


 

Monday of the Sixteenth Week in Ordinary Time

Lectionary: 395

 

Reading 1

Exodus 14:5-18

When it was reported to the king of Egypt
that the people had fled,
Pharaoh and his servants changed their minds about them.
They exclaimed, "What have we done!
Why, we have released Israel from our service!"
So Pharaoh made his chariots ready and mustered his soldiers—
six hundred first-class chariots
and all the other chariots of Egypt, with warriors on them all.
So obstinate had the LORD made Pharaoh
that he pursued the children of Israel
even while they were marching away in triumph.
The Egyptians, then, pursued them;
Pharaoh's whole army, his horses, chariots and charioteers,
caught up with them as they lay encamped by the sea,
at Pi-hahiroth, in front of Baal-zephon.

Pharaoh was already near when the children of Israel looked up
and saw that the Egyptians were on the march in pursuit of them.
In great fright they cried out to the LORD.
And they complained to Moses,
"Were there no burial places in Egypt
that you had to bring us out here to die in the desert?
Why did you do this to us?
Why did you bring us out of Egypt?
Did we not tell you this in Egypt, when we said,
'Leave us alone. Let us serve the Egyptians'?
Far better for us to be the slaves of the Egyptians
than to die in the desert."
But Moses answered the people,
"Fear not! Stand your ground,
and you will see the victory the LORD will win for you today.
These Egyptians whom you see today you will never see again.
The LORD himself will fight for you; you have only to keep still."

Then the LORD said to Moses, "Why are you crying out to me?
Tell the children of Israel to go forward.
And you, lift up your staff and, with hand outstretched over the sea,
split the sea in two,
that the children of Israel may pass through it on dry land.
But I will make the Egyptians so obstinate
that they will go in after them.
Then I will receive glory through Pharaoh and all his army,
his chariots and charioteers.
The Egyptians shall know that I am the LORD,
when I receive glory through Pharaoh
and his chariots and charioteers."

 

Responsorial Psalm

Exodus 15:1bc-2, 3-4, 5-6

R. (1b) Let us sing to the Lord; he has covered himself in glory.
I will sing to the LORD, for he is gloriously triumphant;
horse and chariot he has cast into the sea.
My strength and my courage is the LORD,
and he has been my savior.
He is my God, I praise him;
the God of my father, I extol him.
R. Let us sing to the Lord; he has covered himself in glory.
The LORD is a warrior,
LORD is his name!
Pharaoh's chariots and army he hurled into the sea;
the elite of his officers were submerged in the Red Sea.
R. Let us sing to the Lord; he has covered himself in glory.
The flood waters covered them,
they sank into the depths like a stone.
Your right hand, O LORD, magnificent in power,
your right hand, O LORD, has shattered the enemy.
R. Let us sing to the Lord; he has covered himself in glory.

 

Alleluia

Psalm 95:8

R. Alleluia, alleluia.
If today you hear his voice,
harden not your hearts.
R. Alleluia, alleluia.

 

Gospel

Matthew 12:38-42

Some of the scribes and Pharisees said to Jesus,
"Teacher, we wish to see a sign from you."
He said to them in reply,
"An evil and unfaithful generation seeks a sign,
but no sign will be given it
except the sign of Jonah the prophet.
Just as Jonah was in the belly of the whale three days and three nights,
so will the Son of Man be in the heart of the earth
three days and three nights.
At the judgment, the men of Nineveh will arise with this generation
and condemn it, because they repented at the preaching of Jonah;
and there is something greater than Jonah here.
At the judgment the queen of the south will arise with this generation
and condemn it, because she came from the ends of the earth
to hear the wisdom of Solomon;
and there is something greater than Solomon here."

 https://bible.usccb.org/bible/readings/072125.cfm

 


Commentary on Exodus 14:5-18

At the end of last week, we saw the Israelites setting out on their escape journey out of Egypt. The story is interrupted by a number of religious instructions for later generations arising out of the Exodus experience, including regulations for the Passover, the consecration of the first-born to the Lord, and the feast of the Unleavened Bread.

When the story of the departure is taken up again, we are told that God instructed the people not to follow the shortest route through the land of the Philistines along the shores of the Mediterranean to Canaan. This was the objective of their journey, the Promised Land. Instead, they were told to follow a more “roundabout way of the wilderness bordering the Red Sea.” The reason given was that to go that shortest route would have involved a lot of fighting with the local people. It will eventually take them 40 event-filled years before they will reach their objective.

We are also told that on their journey:

The Lord went in front of them in a pillar of cloud by day, to lead them along the way, and in a pillar of fire by night, to give them light, so that they might travel by day and by night.
(Exod 13:21)

This is possibly one and the same preternatural phenomenon, a central nucleus of fire surrounded by smoke; only at night was its luminous nature visible.

Both cloud and fire are regularly symbols of God’s presence in the Scriptures. We saw Moses talking with God in a burning bush. In the Gospel, during the Transfiguration, God’s presence is shown by the cloud that comes down on the three Apostles, and Jesus, at his ascension, is taken up into a cloud. At Pentecost, God’s presence is indicated by the tongues of fire on each one present.

The erratic route followed by the Israelites gave the impression that they were lost in the wilderness, leading the Pharaoh to change his mind and go in pursuit of them. But this was all part of God’s plan. It is at this point we pick up today’s reading. 

When the Pharaoh heard that the Hebrews had fled, he and his officials changed their minds about letting them go. They suddenly realised that they were going to lose a major work force for their construction projects. 

So the Egyptians set out in pursuit with the cream of their armed forces. The Pharaoh:

…took six hundred elite chariots and all the other chariots of Egypt with officers over all of them.

God had made the Pharaoh so obstinate that he went in pursuit of the Hebrews who were marching away in triumph with their God behind them. The Egyptian forces caught up with the Hebrews in their encampment by the sea at Pi-hahiroth, facing Baal-Zephon. These places have not been definitively identified and even their position related to each is not clear. Perhaps the former was on the west shore of the sea, where the Israelites were, and the latter was on the opposite shore.

Pharaoh was almost on top of them when the Hebrews became aware of their presence. Filled with alarm, they cried out to their Lord for help. 

They then turned on their leader, Moses, as the scapegoat for their problem, saying:

Was it because there were no graves in Egypt that you have taken us away to die in the wilderness?

They even begin saying that they did not want to leave Egypt at all and were ready to keep working for the Egyptians. They cried:

…it would have been better for us to serve the Egyptians than to die in the wilderness.

It was typical of people who judge a situation only by what they can see immediately in front of them. It was also one of the first of many examples of their lack of trust in God and in his chosen messenger, Moses.

Moses then reassured them:

Do not be afraid, stand firm, and see the deliverance that the Lord will accomplish for you today, for the Egyptians whom you see today you shall never see again.

The Egyptians who are pursuing them now will soon never be seen by them again, because:

The Lord will fight for you, and you have only to keep still.

The Lord himself now intervenes and asks why the people are crying out to him. Do they not trust him and his promises?  He then gives his instructions. First, the Israelites are to continue going forward in the direction of the sea. Second, Moses is to raise his staff over the sea and divide it in two so that the Israelites can walk through it on dry land. Third, God will make the Pharaoh and the Egyptians so obstinate that they will go in pursuit. 

In today’s passage, we are not yet told exactly what is going to happen to the Egyptians, but that God will receive glory through what happens to Pharaoh, his army and all his chariots. The result will be that the Egyptians will now realise that Yahweh is Lord.

The lesson all through is that God is with his people, protecting and leading them. Even when they seem to be in deep trouble, he is there. They sometimes can see no light at the end of the tunnel, but the light is there and it is God.

Comments Off

 


Commentary on Matthew 12:38-42

Today’s passage follows two others, which we have not read. In the first, Jesus is accused of doing what he does by the power of Satan. This is an accusation which he easily shows is self-contradictory and makes no sense. In the second, he says that a tree which is rotten inside cannot produce good fruit. Goodness comes from a person’s interior. The words are directed at his accusers whom he more than once accuses of being hypocrites—pious and law-abiding on the outside and full of malice inside.

It is these same people who approach him today. It is difficult to know their mood as they ask Jesus for a sign. Is it a genuine request for Jesus to indicate the source of his authority and power, or is it a hostile demand for Jesus to present his credentials?

In response, Jesus first says that:

An evil and adulterous generation asks for a sign, but no sign will be given to it except the sign of the prophet Jonah.

Yes, “evil and adulterous”, because for anyone with an open mind, Jesus has been giving nothing but signs ever since he began his public life. The ordinary people have been full of praise and amazement at what Jesus is doing and say:

A great prophet has risen among us!…God has visited his people! (Luke 7:16)

But these leaders, blinded by their own prejudice, are even saying that the teaching, exorcisms and healings of Jesus are the work of Satan.

In addition to all this, they are going to get an unmistakable sign of who Jesus really is. They will be given “the sign of the prophet Jonah”:

For just as Jonah was three days and three nights in the belly of the sea monster, so for three days and three nights the Son of Man will be in the heart of the earth.

This is a clear reference to Jesus’ resurrection—the conclusive sign of his identity and power.

Mention of Jonah leads Jesus to say that:

…people of Nineveh will rise up at the judgment with this generation and condemn it, because they repented at the proclamation of Jonah, and indeed something [i.e. Jesus] greater than Jonah is here!

Similarly:

The queen of the South will rise up at the judgment with this generation and condemn it, because she came from the ends of the earth to listen to the wisdom of Solomon, and indeed something greater than Solomon is here!

This of course also refers to Jesus, who is greater by far than Solomon.

We, too, have the privilege of listening to Jesus and we know the sign of his resurrection. Is it not possible that there are many people around us who, not knowing Jesus, but following the guidance of their consciences, will find themselves going before us into the Kingdom?

Complacency is probably one of our biggest temptations: “I am good enough; I observe the basic requirements of my religion.” Is that all that Jesus expects of me?

Comments Off

 

https://livingspace.sacredspace.ie/o1162g/

 


Monday, July 21, 2025

Ordinary Time

Opening Prayer

Lord, be merciful to Your people. Fill us with Your gifts and make us always eager to serve You in faith, hope and love.

You live and reign with the Father and the Holy Spirit, one God, for ever and ever. Amen.

Gospel Reading - Matthew 12: 38-42

Some of the scribes and Pharisees said to Jesus, “Teacher, we wish to see a sign from you.” He said to them in reply, “An evil and unfaithful generation seeks a sign, but no sign will be given it except the sign of Jonah the prophet. Just as Jonah was in the belly of the whale three days and three nights, so will the Son of Man be in the heart of the earth three days and three nights. At the judgment, the men of Nineveh will arise with this generation and condemn it, because they repented at the preaching of Jonah; and there is something greater than Jonah here. At the judgment the queen of the south will arise with this generation and condemn it, because she came from the ends of the earth to hear the wisdom of Solomon; and there is something greater than Solomon here.”

Reflection

Today’s Gospel presents to us a discussion between Jesus and the religious authority of the time. This time, the doctors of the law and the Pharisees are those who ask Jesus for a sign. Jesus had given many signs: He had cured the leper (Mt 8: 1-4), the servant of the centurion (Mt 8: 5-13), Peter’s mother-in-law (Mt 8: 14-15), the sick and the possessed of the city (Mt 8: 16), He had calmed down the storm (Mt 8: 23-27), had cast out devils (Mt 8: 28-34) and had worked many other miracles. The people seeing all these signs recognize in Jesus the Servant of Yahweh (Mt 8: 17; 12: 17-21). But the doctors and the Pharisees are not able to perceive the significance of so many signs which Jesus had given. They wanted something different.

           Matthew 12: 38: The request for a sign made by the Pharisees and the doctors. The Pharisees arrived and said to Jesus, “Master, we should like to see a sign from You.” They want Jesus to make a sign for them, a miracle, and thus they will be able to verify and examine if Jesus is or is not the one who is sent by God according to what they imagined and expected. They wanted to be sure. They wanted to submit Jesus to their own criteria in such a way as to be able to place Him into their own Messianic frame. There is no openness in them for a possible conversation. They had understood nothing of all that Jesus had done.

           Mathew 12: 39: Jesus’ response: the sign of Jonah. Jesus does not submit Himself to the request of the religious authority, because it is not sincere: “An evil and unfaithful generation that asks for a sign! The only sign that will be given them is the sign of the prophet Jonah.” These words constitute a very strong judgment regarding the doctors and the Pharisees. They evoke the oracle of Hosea who denounced the people, accusing them of being an unfaithful and adulterous spouse (Hos 2:4). The Gospel of Mark says that Jesus, upon hearing the request of the Pharisees, sighed profoundly (Mk 8: 12), probably out of indignation and of sadness before such a great blindness: because it is not worthwhile to place a beautiful picture before people who do not want to open their eyes. Anyone who closes his eyes cannot see! The only sign which will be given to them is the sign of Jonah.

           Matthew 12: 41: There is something greater than Jonah here. Jesus looks toward the future: “For as Jonah remained in the belly of the sea monster for three days and three nights, so will the Son of Man be in the heart of the earth for three days and three nights.” Therefore, the only sign will be Jesus’ resurrection, which will be prolonged in the resurrection of His followers. This is the sign which will be given to the doctors and the Pharisees in the future. They will be placed before the fact that Jesus, condemned to death by them and to death on the cross, will be raised from the dead, and He will continue, in many ways, to raise those who believe in Him. For example, He will raise them in the witness of the apostles, “persons without instruction” who will have had the courage to face authority announcing the resurrection of Jesus (Acts 4: 13). What converts is witness, not miracles: “On Judgment Day the men of Nineveh will appear against this generation and they will be its condemnation, because when Jonah preached, they repented.” The people of Nineveh converted because of the witness of the preaching of Jonah, and they denounced the unbelief of the doctors and the Pharisees, because

“Look, there is something greater than Jonah here.”

           Matthew 12: 42: There is something greater than Solomon here. The reference to the conversion of the people of Nineveh is associated and makes one recall the episode of the Queen of the South. “On Judgment Day the Queen of the South will appear against this generation and be its condemnation, because she came from the ends of the earth to hear the wisdom of Solomon and look, there is something greater than Solomon here!” This reminder of the episode of the Queen of the South, who recognizes the wisdom of Solomon, indicates how the Bible was used at that time. By association, the principal rule of interpretation was the following:

“The Bible is explained through the Bible.” Even now, this is one of the more important norms for the interpretation of the Bible, especially for the prayerful reading of the Word of God.

Personal Questions

           To be converted means to be completely changed morally, but also to change one’s ideas and way of thinking. A moralist is one who changes behavior but keeps his way of thinking unaltered. Which one am I?

           In the on-going renewal of the Church today, am I a Pharisee who asks for a sign or am I like the people who recognize that this is the way wanted by God?

           Certain religions today see God in a different light and use it to justify killing and other injustices. Still others re-envision God and His Church as anything they want. In what ways can we discern the truth in terms of on-going renewal?

           Today, we use several types of analysis to interpret the bible, such as literary analysis, historical-criticism, contextual analysis, etc. How familiar are you with these methods and how do you feel they add to understanding the bible?

For Further Study

The encyclical of Pope Pius XII, Divino Afflante Spiritu, talks about methods of biblical interpretation in modern times and promotes biblical studies. Take time to read this to begin an exploration of the diverse ways we can learn from the bible. Papal documents are available at www.vatican.va

Concluding Prayer

Better Your faithful love than life itself; my lips will praise You.

Thus I will bless You all my life, in Your name lift up my hands. (Ps 63: 3-4)

www.ocarm.org

 

21.07.2025: THỨ HAI TUẦN XVI THƯỜNG NIÊN

 21/07/2025

 Thứ Hai tuần 16 thường niên


 

Bài Ðọc I: (Năm I) Xh 14, 5-18

“Các ngươi biết rằng Ta là Chúa, khi Ta tỏ vinh quang cho Pharaon”.

Trích sách Xuất Hành.

Trong những ngày ấy, người ta báo tin cho vua Ai-cập hay: dân chúng đã trốn đi rồi; Pharaon và quần thần của ông liền đổi lòng đối với dân chúng và nói: “Sao chúng ta lại để dân Israel ra đi, còn ai phục dịch chúng ta nữa?” Vua chuẩn bị xe và đem toàn quân đi với mình. Vua đem theo sáu trăm xe hảo hạng và tất cả loại xe trong xứ Ai-cập, cùng các vị chỉ huy toàn thể quân đội. Chúa để cho lòng Pharaon, vua xứ Ai-cập, ra cứng cỏi, ông đuổi theo con cái Israel, nhưng những người này ra đi cách hùng dũng. Những người Ai-cập theo dấu chân họ và bắt gặp họ đóng trại gần biển. Toàn thể kỵ binh, chiến xa và bộ binh của Pharaon trú ở Phihahirô, đối diện với Beelsêphon.

Lúc Pharaon đến gần, con cái Israel ngước mắt lên thấy quân Ai-cập đuổi theo mình. Họ quá khiếp sợ, kêu lên cùng Chúa, và nói cùng Môsê rằng: “Có lẽ ở Ai-cập không đủ đất để chôn chúng tôi hay sao, mà ông đem chúng tôi lên chết trong sa mạc này? Ông dẫn chúng tôi ra khỏi Ai-cập với mục đích gì? Chẳng phải khi ở Ai-cập chúng tôi đã nói với ông lời này sao?, là: “Ông hãy mặc chúng tôi làm nô lệ cho người Ai-cập, còn hơn là chết trong sa mạc”. Môsê liền nói với dân chúng rằng: “Xin anh em đừng sợ, hãy vững lòng, và anh em sẽ thấy Thiên Chúa hôm nay của chúng ta thế nào? Vì chưng, những người Ai-cập mà hiện giờ anh em thấy đây, anh em sẽ không bao giờ thấy họ nữa. Chúa sẽ chiến đấu cho anh em, nên xin anh em khỏi lo chi”.

Chúa phán cùng Môsê rằng: “Có gì mà kêu đến Ta? Hãy bảo con cái Israel cứ lên đường. Còn ngươi đưa gậy lên và giơ tay trên biển, hãy phân rẽ biển ra, cho con cái Israel đi vào giữa lòng biển khô cạn. Còn Ta, Ta sẽ làm cho lòng người Ai-cập ra chai đá, chúng sẽ rượt theo sau các ngươi. Bấy giờ Ta sẽ tỏ vinh quang cho Pharaon, toàn thể quân lực, chiến xa và kỵ binh của vua ấy biết. Người Ai-cập sẽ biết Ta là Chúa khi Ta tỏ vinh quang cho Pharaon?, chiến xa và kỵ binh của vua ấy”.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Xh 15, 1-2. 3-4. 5-6

Ðáp: Chúng ta hãy ca tụng Chúa, vì Người uy linh cao cả 

Xướng: Tôi sẽ ca tụng Chúa, vì Người uy linh cao cả. Người đã ném ngựa và người xuống biển khơi. Chúa là sức mạnh và là khúc ca của tôi, chính Người đã cho tôi được cứu thoát. Người là Thiên Chúa tôi, tôi sẽ tôn vinh Người; Người là Chúa tổ phụ tôi, tôi sẽ hát ca mừng Chúa.

Xướng: Chúa như là người chiến sĩ, danh thánh Người thật toàn năng. Người đã ném xe cộ và đạo binh của Pharaon xuống biển, và dìm xuống Biển Ðỏ các tướng lãnh của ông. 

Xướng: Các vực thẳm đã chôn sống họ, họ rơi xuống đáy biển như tảng đá to. Lạy Chúa, tay hữu Chúa biểu dương sức mạnh, lạy Chúa, tay hữu Chúa đánh tan quân thù. 

 

Alleluia: Ga 10, 27

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng theo Ta”. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Mt 12, 38-42

Nữ hoàng phương nam sẽ chỗi dậy lên án thế hệ này”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, có mấy luật sĩ và biệt phái thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ”. Người trả lời: “Thế hệ hung ác gian dâm đòi một dấu lạ! Nhưng sẽ không cho dấu lạ nào, trừ dấu lạ tiên tri Giona. Cũng như xưa tiên tri Giona ở trong bụng cá ba đêm ngày thế nào, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba đêm ngày như vậy. Tới ngày phán xét, dân thành Ninivê sẽ chỗi dậy cùng với thế hệ này và lên án nó, vì họ đã nghe lời tiên tri Giona mà sám hối tội lỗi, nhưng đây có Ðấng cao trọng hơn Giô-na. Ðến ngày phán xét, nữ hoàng phương nam sẽ chỗi dậy cùng với thế hệ này và lên án nó: vì bà từ biên thuỳ trái đất đã đến nghe lời khôn ngoan của vua Salomon, nhưng đây có Ðấng cao trọng hơn Salomon”.

Ðó là lời Chúa.

 


Chú giải về Xuất Hành  14,5-18

Cuối tuần trước, chúng ta đã thấy dân Ít-ra-en bắt đầu cuộc hành trình trốn thoát khỏi Ai Cập. Câu chuyện bị gián đoạn bởi một số chỉ dẫn tôn giáo cho các thế hệ sau phát sinh từ trải nghiệm Xuất Hành, bao gồm các quy định về Lễ Vượt Qua, việc thánh hiến con đầu lòng cho Chúa, và Lễ Bánh Không Men.

Khi câu chuyện về cuộc ra đi được nhắc lại, chúng ta được biết rằng Đức Chúa Trời đã chỉ thị cho dân sự không đi theo con đường ngắn nhất xuyên qua xứ Phi-li-tin, dọc theo bờ Địa Trung Hải đến Ca-na-an. Đây là mục tiêu của cuộc hành trình, Đất Hứa. Thay vào đó, họ được bảo phải đi theo một "con đường vòng vèo hơn trong vùng hoang dã giáp Biển Đỏ". Lý do được đưa ra là để đi theo con đường ngắn nhất đó sẽ phải trải qua rất nhiều cuộc chiến với người dân địa phương. Cuối cùng, họ sẽ mất 40 năm đầy biến cố trước khi đạt được mục tiêu của mình.

Chúng ta cũng được kể lại rằng trong cuộc hành trình của họ:

Ban ngày, Chúa đi trước họ trong một cột mây để dẫn đường, và ban đêm trong một cột lửa để soi sáng, giúp họ có thể đi cả ngày lẫn đêm. (Xuất Hành 13,21)

Đây có thể là cùng một hiện tượng siêu nhiên, một hạt nhân lửa ở trung tâm được bao quanh bởi khói; chỉ ban đêm mới thấy được bản chất phát sáng của nó.

Cả mây và lửa đều là biểu tượng thường trực cho sự hiện diện của Chúa trong Kinh Thánh. Chúng ta thấy Mô-sê trò chuyện với Chúa trong bụi gai đang cháy. Trong Phúc Âm, trong biến cố Biến Hình, sự hiện diện của Chúa được thể hiện qua đám mây phủ xuống trên ba Tông Đồ, và Chúa Giê-su, khi Ngài thăng thiên, được đưa lên mây. Vào Lễ Ngũ Tuần, sự hiện diện của Chúa được biểu thị bằng những lưỡi lửa trên mỗi người có mặt.

Lộ trình thất thường mà dân Ít-ra-en đi theo tạo ấn tượng rằng họ đã bị lạc trong sa mạc, khiến Pha-ra-ôn đổi ý và đi truy đuổi họ. Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Chúa. Đến đây, chúng ta bắt đầu bài đọc hôm nay.

Khi nghe tin người Do Thái đã bỏ chạy, Pharaô và các quan lại đổi ý không cho họ đi. Họ đột nhiên nhận ra rằng họ sẽ mất một lực lượng lao động lớn cho các dự án xây dựng của mình.

Vì vậy, người Ai Cập đã lên đường truy đuổi với lực lượng tinh nhuệ nhất của họ. Pharaô:

... lấy sáu trăm cỗ xe tinh nhuệ và tất cả các cỗ xe khác của Ai Cập với các sĩ quan chỉ huy.

Chúa đã khiến Pharaô trở nên ngoan cố đến mức ông ta đuổi theo người Do Thái đang diễu hành trong chiến thắng với Chúa của họ ở phía sau. Quân Ai Cập đã đuổi kịp người Do Thái khi họ đang đóng trại bên bờ biển tại Pi-hahiroth (Phihahirô), đối diện với Baal-Sêphon (Beelsêphon). Những địa điểm này vẫn chưa được xác định chắc chắn và ngay cả vị trí của chúng liên quan đến từng địa điểm cũng không rõ ràng. Có lẽ địa điểm trước nằm ở bờ biển phía tây, nơi người Israel đang ở, và địa điểm sau nằm ở bờ bên kia.

Pharaoh gần như đã ở trên đỉnh của họ khi người Do Thái nhận ra sự hiện diện của họ. Đầy lo lắng, họ kêu cầu Chúa cứu giúp.

Sau đó, họ quay sang người lãnh đạo của họ, Mô-sê, như một vật tế thần cho vấn đề của họ, nói rằng:

Có phải vì ở Ai Cập không có mộ nên ông mới bắt chúng tôi đi chết trong sa mạc?

Họ thậm chí còn nói rằng họ không muốn rời khỏi Ai Cập chút nào và sẵn sàng tiếp tục làm việc cho người Ai Cập. Họ kêu lên:

...thà phục vụ người Ai Cập còn hơn là chết trong sa mạc.

Đó là điển hình của những người chỉ đánh giá tình huống dựa trên những gì họ có thể thấy ngay trước mắt. Đó cũng là một trong những ví dụ đầu tiên trong số rất nhiều ví dụ về việc họ thiếu tin tưởng vào Chúa và vào sứ giả được Người chọn, Mô-sê.

Bấy giờ, Môi-se trấn an họ:

Đừng sợ, hãy đứng vững và xem sự giải cứu mà Đức Chúa sẽ thực hiện cho các ngươi hôm nay, vì người Ai Cập mà các ngươi thấy hôm nay, các ngươi sẽ không bao giờ thấy lại nữa.

Người Ai Cập đang truy đuổi họ bây giờ sẽ sớm không còn bị họ nhìn thấy nữa, bởi vì:

Đức Chúa sẽ chiến đấu cho các ngươi, và các ngươi chỉ cần đứng yên.

Chính Đức Chúa lúc này can thiệp và hỏi tại sao dân sự lại kêu cầu Ngài. Chẳng lẽ họ không tin Ngài và những lời hứa của Ngài sao? Sau đó, Ngài đưa ra chỉ thị. Thứ nhất, dân Ít-ra-en phải tiếp tục tiến về phía biển. Thứ hai, Môi-se phải giơ gậy của mình lên trên biển và rẽ nước ra làm đôi để dân Ít-ra-en có thể đi qua như trên đất liền. Thứ ba, Đức Chúa Trời sẽ khiến Pha-ra-ô và người Ai Cập trở nên ngoan cố đến mức họ sẽ truy đuổi.

Trong đoạn Kinh Thánh hôm nay, chúng ta chưa được biết chính xác điều gì sẽ xảy ra với người Ai Cập, nhưng Đức Chúa Trời sẽ được vinh hiển qua những gì xảy ra với Pha-ra-ô, quân đội và tất cả chiến xa của ông ta. Kết quả là người Ai Cập giờ đây sẽ nhận ra rằng Gia-vê chính là Chúa.

Bài học xuyên suốt là Chúa luôn ở bên dân Ngài, bảo vệ và dẫn dắt họ. Ngay cả khi họ dường như đang gặp rắc rối lớn, Ngài vẫn luôn ở đó. Đôi khi họ không nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, nhưng ánh sáng vẫn ở đó và đó chính là Chúa.

 


Chú giải Mát-thêu 12,38-42

Đoạn văn hôm nay tiếp nối hai đoạn khác mà chúng ta chưa đọc. Đoạn đầu tiên, Chúa Giê-su bị cáo buộc làm những việc Ngài làm nhờ quyền lực của Sa-tan. Đây là một lời cáo buộc mà Ngài dễ dàng chứng minh là tự mâu thuẫn và vô nghĩa. Đoạn thứ hai, Ngài nói rằng một cây mục nát bên trong thì không thể sinh trái tốt. Lòng tốt đến từ nội tâm của một người. Những lời này nhắm vào những kẻ cáo buộc Ngài, những kẻ mà Ngài đã nhiều lần cáo buộc là đạo đức giả—bên ngoài thì ngoan đạo và tuân thủ luật pháp nhưng bên trong lại đầy ác ý.

Chính những người này đã đến với Ngài hôm nay. Thật khó để biết tâm trạng của họ khi họ xin Chúa Giê-su một dấu lạ. Liệu đó có phải là một lời cầu xin chân thành để Chúa Giê-su chỉ ra nguồn gốc thẩm quyền và quyền năng của Ngài, hay đó là một yêu cầu thù địch để Chúa Giê-su trình bày ủy nhiệm thư của mình?

Để đáp lại, trước tiên Chúa Giê-su nói rằng:

Thế hệ gian ác và ngoại tình này xin một dấu lạ, nhưng sẽ không được ban cho dấu lạ nào ngoài dấu lạ của tiên tri Giô-na.

Phải, “gian ác và ngoại tình”, bởi vì đối với bất kỳ ai có đầu óc cởi mở, Chúa Giê-su đã chỉ ban cho những dấu lạ kể từ khi Ngài bắt đầu cuộc đời công khai. Dân chúng đã hết lời ca ngợi và kinh ngạc trước những gì Chúa Giê-su đang làm và nói:

Một vị tiên tri vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta!… Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người! (Lu-ca 7,16)

Nhưng những nhà lãnh đạo này, bị che mắt bởi định kiến của chính mình, thậm chí còn nói rằng việc giảng dạy, trừ tà và chữa lành của Chúa Giê-su là công việc của Sa-tan.

Ngoài tất cả những điều này, họ sẽ nhận được một dấu lạ không thể nhầm lẫn về con người thật của Chúa Giê-su. Họ sẽ được ban cho “dấu lạ của tiên tri Giô-na”:

Vì Giô-na đã ở trong bụng quái vật ba ngày ba đêm, thì Con Người cũng sẽ ở trong lòng đất ba ngày ba đêm.

Đây là một ám chỉ rõ ràng đến sự phục sinh của Chúa Giê-su—dấu lạ quyết định về danh tính và quyền năng của Ngài.

Việc nhắc đến Giô-na khiến Chúa Giê-su nói rằng:

... dân thành Ni-ni-ve sẽ trỗi dậy trong ngày phán xét cùng với thế hệ này và lên án họ, vì họ đã ăn năn khi nghe lời rao giảng của Giô-na, và quả thật có Đấng [tức là Chúa Giê-su] vĩ đại hơn Giô-na đang ở đây!

Tương tự:

Nữ hoàng phương Nam sẽ trỗi dậy trong ngày phán xét cùng với thế hệ này và lên án họ, vì bà đã từ tận cùng trái đất đến nghe lời khôn ngoan của Sa-lô-môn, và quả thật có Đấng vĩ đại hơn Sa-lô-môn đang ở đây!

Tất nhiên, điều này cũng ám chỉ Chúa Giê-su, Đấng vĩ đại hơn Sa-lô-môn rất nhiều.

Chúng ta cũng có đặc ân được lắng nghe Chúa Giê-su và chúng ta biết dấu hiệu phục sinh của Ngài. Chẳng phải có rất nhiều người xung quanh chúng ta, những người không biết Chúa Giê-su, nhưng theo sự dẫn dắt của lương tâm, sẽ thấy mình được vào Vương quốc trước chúng ta sao?

Sự tự mãn có lẽ là một trong những cám dỗ lớn nhất của chúng ta: "Tôi đủ tốt rồi; tôi tuân giữ những yêu cầu cơ bản của tôn giáo của tôi." Đó có phải là tất cả những gì Chúa Giê-su mong đợi ở tôi không?

 

https://livingspace.sacredspace.ie/o1162g/

 


Suy Niệm: Dấu Chỉ Yêu Thương

Trong quyển tự thuật "Vì Danh Ta", một Mục sư người Hungari đã kể lại kinh nghiệm của ông. Bị bắt và bị chuyển từ trại này sang trại khác, vị Mục sư vẫn âm thầm rao giảng Lời Chúa cho các bạn tù. Trong 13 năm tù, ông đã giúp cho rất nhiều bạn tù được gặp gỡ Chúa. Ông đã kết thúc quyển tự thuật cũng là bài ca tuyên xưng đức tin của ông như sau:

"Trong suốt thời gian bị tù đày, tôi đã hiểu được rằng Lời Chúa đi vào tâm hồn con người dễ dàng hơn giữa những đau khổ và bách hại. Ðó là lý do cho thấy mùa gặt thiêng liêng trong các ngục tù luôn luôn dồi dào. Tôi không tự cho mình là người anh hùng, lại càng không phải là vị tử đạo. Nhưng vào lúc sống tự do, nhìn lại đằng sau, tôi có thể nói với tất cả thành thật rằng 13 năm bị tra tấn đánh đập, đói khát, 13 năm đau khổ và xa gia đình để làm mục sư cho hàng ngàn tù nhân trong các trại giam, 13 năm như thế quả thật đáng giá".

Những dòng trên đây quả là một phấn khởi cho tất cả những ai đang vì niềm tin của mình mà phải chịu bách hại và đau khổ. Những đau khổ thử thách mà các Kitô hữu phải trải qua thường là dấu chỉ cao đẹp nhất, qua đó Thiên Chúa tỏ mình cho con người.

Chúa Giêsu như muốn nói đến điều đó, khi Ngài mượn hình ảnh tiên tri Yôna để loan báo về chính cái chết của Ngài. Cũng như Yôna đã vâng phục Thiên Chúa đến rao giảng sự sám hối cho dân thành Ninivê, thì Chúa Giêsu cũng vâng phục Chúa Cha để sống kiếp con người và trở thành dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa cho con người. Qua hình ảnh Yôna để loan báo sự vâng phục cho đến chết của Ngài, Chúa Giêsu muốn nói đến con đường mạc khải của Thiên Chúa, đó là con đường tình yêu. Ngài đã tạo dựng con người theo hình ảnh Ngài, nghĩa là có tự do và biết yêu thương, cho nên Thiên Chúa đã chọn con đường yêu thương để đến với con người. Ngài đã hóa thân làm người, sống trọn vẹn kiếp người, và cuối cùng chịu chết treo trên Thập giá, tất cả để trở thành lời mời gọi đối thoại yêu thương.

Mãi mãi Thiên Chúa chỉ đến với con người qua dấu chỉ của tình yêu. Người Kitô hữu luôn được mời gọi để nhận ra những dấu chỉ yêu thương ấy trong cuộc sống của mình, không những qua những chúc lành và may mắn, mà còn qua những mất mát, khổ đau thua thiệt nữa. Nhận ra những dấu chỉ yêu thương của Thiên Chúa trong cuộc sống, người Kitô hữu cũng được mời gọi để trở thành những dấu chỉ yêu thương của Ngài cho mọi người chung quanh. Trở thành dấu chỉ yêu thương có nghĩa là chấp nhận sống vâng phục và vâng phục cho đến chết như Chúa Giêsu. Trở thành dấu chỉ yêu thương giữa tăm tối của cuộc sống, giữa đọa đày bách hại, người Kitô hữu vẫn tiếp tục chiếu sáng trong tín thác, yêu thương, phục vụ, tha thứ.

Xin cho lý tưởng chứng nhân luôn bừng sáng trong chúng ta, để dù sống trong đau khổ, thử thách, chúng ta vẫn trung thành với tình yêu Chúa.

(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

 

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2025

THE JARGON-FILLED SYNODAL TRAJECTORY

 The Jargon-Filled Synodal Trajectory

Fr. Gerald E. Murray

Friday, July 18, 2025

When Pope Leo XIV spoke from the balcony of St. Peter’s Basilica on the day of his election he said: “we want to be a synodal Church.” The significance of this depends, of course, on how Pope Leo understands synodality. The notion of a Church that is One, Holy, Catholic, Apostolic – and now Synodal – isn’t clear to most, because synodality is a largely unknown concept. Its meaning will emerge as Pope Leo guides the “synodal path” with the help of the General Secretariat of the Synod. That secretariat’s latest contribution to the ongoing definitional saga is not encouraging.

If you’re wondering about the purpose of the Synod on Synodality, the General Secretariat, in Pathways for the Implementation Phase of the Synod 2025-2028, has provided this answer: “to build a synodal Church.”

If you are also wondering what synodality is, Sr. Nathalie Becquart, XMCJ, Undersecretary of the Synod Secretariat, answered in a recent interview:

I often quote an Australian theologian who was at our Synod, Ormond Rush, who states “Synodality is the Second Vatican Council in a nutshell.” And all our documents, and still in these pathways, in the Final Document, highlight that what we are doing is really referred to the vision of the Second Vatican Council. We can say synodality is the way to understand the ecclesiology of the Second Vatican Council in this stage of the reception of the Council. So, it’s nothing else but just continuing the reception of the Second Vatican Council. Because the council is not yet implemented everywhere, in a way.

Nowhere in the Council documents, however, is such an idea put forth.

Sr. Becquart continues:

So it’s a way to be Church. That was a way, from the early Church, that we retrieve from the Second Vatican Council as a fruit highlighting that, first of all, we are all baptized; and as baptized together as people of God, we are called to carry on the mission together. So, it’s calling every baptized person to be a protagonist of the mission, to help us understand that we are called to work together, exercising co-responsibility for the mission – of course, a differentiated co-responsibility because we don’t all have the same vocations. There is a diversity of vocation, of charisms, of ministries. But we are people of God, journeying with the other people.

 

How will this “way to be Church” come about? The Synod Secretariat, referring to the Final Document [FD] of the 2024 Synodal Assembly, offers this wearisome, jargon-filled justification of a revolutionary program [jargon emphasized]:

the dynamism that animates the FD, and which the implementation phase is called to take on, derives from the continuous articulation of certain polarities and tensions that structure the life of the Church and the way in which ecclesiological categories express it. Here are some of these polarities: the whole Church and the local Church; the Church as the People of God, as the Body of Christ and as the Temple of the Spirit; the participation of all and the authority of some; synodality, collegiality and primacy; the common priesthood and the ministerial priesthood; ministry (ordained and instituted ministries) and participation in the mission by virtue of baptismal vocation without a ministerial form. Implementation of the FD requires addressing and discerning these tensions as they arise in the circumstances in which each local Church exists. The path to advance is not to seek an impossible arrangement that eliminates tension in favour of one of the sides. Rather, in the here and now of each local Church, it will be necessary to discern which of the possible balances allows for a more dynamic service of the mission. It is likely that different decisions will be reached in different places.

 

 


Georg Wilhelm Friedrich Hegel by Jakob Schlesinger, 1825 [National Gallery of Berlin, Germany]

 

The Council of Nicaea would not pass the test of synodality as it in fact accomplished the “impossible arrangement” of “eliminating tensions” by deciding “in favour of one of the sides,” that is, orthodoxy was affirmed and heresy was anathematized.

When has the Church ever taught that Catholic doctrines are “polarities” that reveal “tensions” needing to be overcome by arriving at a “balance”? This is pure Hegelianism. Step one: thesis meets antithesis, resulting in a synthesis; step two: repeat step one, ad infinitum. The Church in this scheme does not teach dogmatic truth, but rather ponders different approaches that need to be balanced one against the other.

Both sides in a “situation of polarity” need to be happy with some sort of “reconciled diversity.” Permanency of the truth is gone, “dynamism” reshaping “ecclesiological categories” is in. By the way, is Catholic doctrine now a mere “ecclesiological category” that can be altered at will? It seems so.

The teaching of Vatican II stands on its own. The “nutshell” of synodality as the essence of the Council’s message is nowhere found in the documents of the Council. The Synod of Bishops, created by the Council, is an advisory body of bishops convened by the pope to offer counsel at periodic meetings on topics of particular relevance to the life of the Church. It’s not the fons et origo for building a new synodal Church in which all the baptized have a share in governing the Church.

The Church does not need to be reconfigured into a perpetual synodal discussion group led by Vatican officials, involving selected bishops and non-bishops, in which the tensions (naturally produced when heretical ideas are put forward as new and improved versions of the Catholic Faith) must be smoothed over because synodality demands the false notion of “reconciled diversity.”

The argument that the concept of synodality as set forth by the Synod Secretariat is simply the final realization of the unfulfilled promise of Vatican II may be convincing to its proponents, but it does not correspond to what actually happened at Vatican II.

If one looks for historical precedents, the study of Anglicanism will yield insights into the swamps and shoals where things are headed in the current trajectory.

 

https://www.thecatholicthing.org/2025/07/18/the-jargon-filled-synodal-trajectory/

QUỸ ĐẠO ĐỒNG NGHỊ ĐẦY NHỮNG BIỆT NGỮ

 Quỹ đạo đồng nghị đầy những biệt ngữ

Vũ Văn An  18/Jul/2025

 

Linh mục Gerald E. Murray, trên The Catholic Thing, Thứ Sáu, ngày 18 tháng 7 năm 2025, nhận định: Khi Đức Giáo Hoàng Lêô XIV phát biểu từ ban công Vương cung thánh đường Thánh Phêrô vào ngày được bầu làm Giáo hoàng, ngài đã nói: "Chúng ta muốn trở thành một Giáo hội đồng nghị." Ý nghĩa của điều này, tất nhiên, phụ thuộc vào cách Đức Giáo Hoàng Lêô hiểu về tính đồng nghị. Khái niệm về một Giáo hội Duy nhất, Thánh thiện, Công Giáo, Tông truyền – và giờ là đồng nghị – không rõ ràng với hầu hết mọi người, bởi vì tính đồng nghị là một khái niệm phần lớn chưa được biết đến. Ý nghĩa của nó sẽ được hé lộ khi Đức Giáo Hoàng Lêô XIV hướng dẫn "con đường đồng nghị" với sự hỗ trợ của Văn phòng Tổng Thư ký Thượng Hội đồng. Đóng góp mới nhất của Văn phòng này vào câu chuyện định nghĩa đang diễn ra không mấy khả quan. Nếu bạn đang thắc mắc về mục đích của Thượng Hội đồng Giám mục về Tính Đồng nghị, thì Văn phòng Tổng Thư ký, trong tài liệu Lộ trình Thực thi Thượng Hội đồng Giám mục 2025-2028, đã đưa ra câu trả lời: "xây dựng một Giáo hội Đồng nghị".

Nếu bạn cũng đang thắc mắc tính đồng nghị là gì, Sơ Nathalie Becquart, XMCJ, Phó Thư ký Văn phòng Tổng Thư ký Thượng Hội đồng, đã trả lời trong một cuộc phỏng vấn gần đây:

Tôi thường trích dẫn lời của Ormond Rush, một nhà thần học người Úc đã tham dự Thượng Hội đồng Giám mục của chúng ta, rằng "Tính đồng nghị chính là Công Đồng Vatican II nói một cách vắn tắt". Và tất cả các văn kiện của chúng ta, và vẫn còn trong các lộ trình này, trong Văn kiện Cuối cùng, đều nhấn mạnh rằng những gì chúng ta đang làm thực sự liên quan đến tầm nhìn của Công Đồng Vatican II. Chúng ta có thể nói rằng tính đồng nghị là cách để hiểu giáo hội học của Công Đồng Vatican II trong giai đoạn tiếp nhận Công Đồng này. Vì vậy, nó không gì khác hơn là tiếp tục việc tiếp nhận Côngg Đồng Vatican II. Bởi vì, theo một cách nào đó, Công đồng vẫn chưa được thực hiện ở khắp mọi nơi.

Tuy nhiên, không có văn kiện Công Đồng nào nêu ra ý tưởng như vậy.

Sơ Becquart tiếp tục:

Vậy đó là một cách để trở thành Giáo hội. Đó là một cách, từ Giáo hội sơ khai, mà chúng ta rút ra từ Công Đồng Vatican II như một kết quả nhấn mạnh rằng, trước hết, tất cả chúng ta đều đã được rửa tội; và khi cùng chịu phép rửa tội với tư cách là dân Chúa, chúng ta được kêu gọi cùng nhau thực thi việc sai đi. Vì vậy, nó kêu gọi mỗi người đã chịu phép rửa tội trở thành nhân vật chủ đạo của sứ mệnh, giúp chúng ta hiểu rằng chúng ta được kêu gọi cùng nhau làm việc, thực thi đồng trách nhiệm đối vói sứ mệnh - tất nhiên, một đồng trách nhiệm dị biệt hóa bởi vì không phải tất cả chúng ta đều có cùng một ơn gọi. Có sự đa dạng về ơn gọi, về đặc sủng, về các thừa tác vụ. Nhưng chúng ta là dân Chúa, đồng hành với những người khác.

"Con đường để trở thành Giáo hội" này sẽ diễn ra như thế nào? Văn phòng Tổng Thư ký Thượng Hội đồng, khi đề cập đến Tài liệu Cuối cùng [FD] của Đại hội Thượng Hội đồng năm 2024, đã đưa ra lời biện minh dài dòng, đầy biệt ngữ cho một chương trình mang tính cách mạng [biệt ngữ được nhấn mạnh]:

Tính năng động làm nên sức sống của Tài liệu Cuối cùng, và giai đoạn thực hiện được kêu gọi phải tiếp nhận, bắt nguồn từ việc nối khớp liên tục một số đối cực và căng thẳng nhất định, những đối cực cấu trúc nên đời sống của Giáo hội và cách thức các phạm trù giáo hội học diễn đạt điều đó. Dưới đây là một số đối cực này: toàn thể Giáo hội và Giáo hội địa phương; Giáo hội là Dân Thiên Chúa, là Thân thể Chúa Kitô và là Đền thờ của Chúa Thánh Thần; sự tham gia của tất cả mọi người và quyền bính của một số người; tính đồng nghị, tính hiệp đoàn và tính tối thượng; chức tư tế chung và chức tư tế thừa tác; thừa tác vụ (các thừa tác vụ được truyền chức và được thiết lập) và sự tham gia vào sứ mệnh nhờ ơn gọi rửa tội mà không có hình thức thừa tác vụ. Việc thực hiện Tài liệu Cuối cùng đòi hỏi phải giải quyết và phân định những căng thẳng này khi chúng phát sinh trong hoàn cảnh hiện hữu của mỗi Giáo hội địa phương. Con đường tiến lên không phải là tìm kiếm một sự sắp xếp bất khả thi nhằm loại bỏ căng thẳng có lợi cho một trong hai bên. Thay vào đó, ngay tại hiện tại của mỗi Giáo hội địa phương, cần phải phân định xem sự cân bằng nào trong số những sự cân bằng khả hữu này cho phép phục vụ sứ mệnh một cách năng động hơn. Rất có thể những quyết định khác nhau sẽ được đưa ra ở những nơi khác nhau.

 


Georg Wilhelm Friedrich Hegel của Jakob Schlesinger, 1825 [Phòng trưng bày Quốc gia Berlin, Đức]

 

Công Đồng Nicaea có lẽ không vượt qua được các tiêu chuẩn của tính đồng nghị vì trên thực tế, nó đã đạt được “sự sắp xếp bất khả hữu” là “loại bỏ căng thẳng” bằng cách quyết định “có lợi cho một trong hai bên”, nghĩa là, chính thống giáo được khẳng định và dị giáo bị lên án.

Có khi nào Giáo hội từng dạy rằng các giáo lý Công Giáo là “hai cực” bộc lộ “những căng thẳng” cần được khắc phục bằng cách đạt được “sự cân bằng”? Đây hoàn toàn là chủ nghĩa Hegel. Bước một: chính đề gặp phản đề, dẫn đến một sự tổng hợp; bước hai: lặp lại bước một, vô tận. Trong mô hình này, Giáo hội không giảng dạy chân lý tín điều, mà cân nhắc những cách tiếp cận khác nhau, cần được cân bằng lẫn nhau.

Cả hai bên trong một “tình huống phân cực” cần phải hài lòng với một loại “sự đa dạng được hòa giải”. Tính vĩnh cửu của chân lý đã không còn, “tính năng động” định hình lại “các phạm trù giáo hội học” đã lên ngôi. Nhân tiện, liệu giáo lý Công Giáo giờ đây có phải chỉ là một “phạm trù giáo hội học” có thể tùy ý thay đổi không? Dường như là vậy.

Giáo huấn của Công Đồng Vatican II vẫn đứng vững trên đôi chân của nó. Bản chất” của tính đồng nghị như là cốt lõi của sứ điệp Công Đồng không hề được tìm thấy trong các văn kiện của Công Đồng. Thượng Hội đồng Giám mục, do Công Đồng thành lập, là một cơ quan tư vấn gồm các giám mục được Đức Giáo Hoàng triệu tập để đưa ra lời khuyên tại các cuộc họp định kỳ về các chủ đề đặc biệt liên quan đến đời sống của Giáo hội. Đó không phải là fons et origo (nguồn gốc và cội nguồn) để xây dựng một Giáo hội đồng nghị mới, trong đó tất cả những người đã chịu phép rửa tội đều có quyền tham gia quản trị Giáo hội.

Giáo hội không cần phải được tái cấu trúc thành một nhóm thảo luận đồng nghị liên tục do các quan chức Vatican dẫn dắt, bao gồm các giám mục được lựa chọn và những người không phải giám mục, trong đó những căng thẳng (tự nhiên phát sinh khi các ý tưởng dị giáo được đưa ra như những phiên bản mới và cải tiến của Đức tin Công Giáo) phải được xoa dịu bởi vì tính đồng nghị đòi hỏi khái niệm sai lầm về “sự đa dạng được hòa giải”.

Lập luận cho rằng khái niệm đồng nghị do Văn phòng Tổng Thư ký Thượng Hội đồng đưa ra chỉ đơn giản là sự hiện thực hóa cuối cùng lời hứa chưa được thực hiện của Công Đồng Vatican II có thể thuyết phục những người ủng hộ, nhưng nó không tương ứng với những gì thực sự đã xảy ra tại Công Đồng Vatican II.

Nếu tìm hiểu các tiền lệ lịch sử, việc nghiên cứu Anh giáo sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn các đầm lầy và nguy hiểm ngầm trong đó mọi thứ đang hướng tới quỹ đạo hiện tại.

 

https://vietcatholic.net/News/Html/296976.htm

 

ĐỨC GIÁO HOÀNG ĐIỆN ĐÀM VỚI THỦ TƯỚNG ISRAEL SAU VỤ TẤN CÔNG Ở GAZA

 Đức Giáo Hoàng điện đàm với Thủ tướng Israel sau vụ tấn công ở Gaza

Vũ Văn An  18/Jul/2025

 


AFP / Aleteia

 

Kathleen N. Hattrup của Aleteia, ngày 18/07/2025, cho hay: Đức Giáo Hoàng Leo XIV nói với Benjamin Netanyahu rằng trẻ em, người già và người bệnh đang phải trả "một cái giá quá đắt" ở Gaza.

Ngày 18 tháng 7, Vatican đã ra thông cáo về cuộc điện đàm giữa Đức Giáo Hoàng và Thủ tướng Israel sáng nay.

Trao đổi này diễn ra sau vụ tấn công vào nhà thờ Công Giáo duy nhất ở Gaza hôm 17 tháng 7, khiến ba người thiệt mạng. Đức Hồng Y của Thánh Địa đã đến thăm Gaza ngay sau vụ tấn công và cũng đã có thể nói chuyện qua điện thoại với Đức Giáo Hoàng.

Dưới đây là nội dung cuộc điện đàm với Netanyahu:

~

Sáng nay, tại dinh thự Castel Gandolfo, Đức Giáo Hoàng Leo XIV đã điện đàm với Ngài Benjamin Netanyahu, Thủ tướng Israel, sau vụ tấn công quân sự hôm qua của quân đội Israel nhằm vào Nhà thờ Thánh Gia ở Gaza, khiến ba người thiệt mạng và nhiều người khác bị thương, trong đó có một số người bị thương nặng.

Trong cuộc trò chuyện, Đức Thánh Cha đã nhắc lại lời kêu gọi tái thúc đẩy đàm phán, ngừng bắn và chấm dứt chiến tranh. Ngài một lần nữa bày tỏ mối quan ngại về tình hình nhân đạo bi thảm của người dân Gaza, nơi trẻ em, người già và người bệnh đang phải trả giá đắt.

Cuối cùng, Đức Thánh Cha nhắc lại nhu cầu cấp thiết phải bảo vệ các địa điểm thờ phượng, đặc biệt là các tín hữu và toàn thể người dân Palestine và Israel.

Hôm qua, tài khoản X của Thủ tướng đã có hai bài đăng về tình hình.

Hôm thứ Năm, Nhà Trắng đã bày tỏ quan ngại về vụ tấn công. Người phát ngôn Karoline Leavitt cho biết Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump không có "phản ứng tích cực" và ông đã gọi điện cho Netanyahu vào sáng thứ Năm để thảo luận về vấn đề này.

Sau đây là phát biểu của Thủ tướng Israel trên X:

@IsraeliPM

Tuyên bố từ Văn phòng Thủ tướng: Israel vô cùng lấy làm tiếc về việc một quả đạn lạc đã rơi trúng Nhà thờ Thánh Gia ở Gaza. Mỗi sinh mạng vô tội bị mất đi đều là một bi kịch. Chúng tôi chia sẻ nỗi đau buồn của các gia đình và tín đồ.

 4:50 A.M. 18 tháng 7, 2025

 

https://vietcatholic.net/News/Html/296969.htm

 

CARITAS KÊU GỌI 4 ĐIỂM ĐỂ ỨNG PHÓ VỚI VỤ TẤN CÔNG NHÀ THỜ Ở GAZA

 Caritas kêu gọi 4 điểm để ứng phó với vụ tấn công nhà thờ ở Gaza

Vũ Văn An  18/Jul/2025

 


OMAR AL-QATTAA | AFP

 

Kathleen N. Hattrup của Aleteia, ngày 18/07/2025, cho hay: Tên của ba nạn nhân đã được công bố, hai người ở độ tuổi 60 và một phụ nữ ngoài 80.

Saad Salameh, 60 tuổi, người gác cổng giáo xứ; Fumayya Ayyad, 84 tuổi; và Najwa Abu Daoud, 69 tuổi. Họ đã được đưa đến Bệnh viện Al-Mamadani. Bệnh viện không thể cứu sống họ; Gaza đang thiếu hụt nghiêm trọng vật tư y tế và máu.

Tổ chức từ thiện của Giáo Hội Công Giáo, Caritas Internationalis, đã ra thông cáo liên quan đến những người thiệt mạng.

~

Caritas Internationalis bày tỏ nỗi buồn sâu xa và chia buồn sau vụ Israel pháo kích vào Nhà thờ Thánh Gia ở Gaza sáng nay, khiến ba người thiệt mạng. Cầu mong họ được yên nghỉ!

Vụ tấn công vào Nhà thờ Thánh Gia, nơi những người dân di tản đang tìm kiếm nơi trú ẩn, đã làm nhiều người bị thương, một số người trong tình trạng nguy kịch, và bi thảm đã cướp đi sinh mạng của ông Saad Salameh, 60 tuổi, người gác cổng giáo xứ, người đang ở trong sân vào thời điểm xảy ra vụ nổ; bà Fumayya Ayyad, 84 tuổi, người đang được hỗ trợ trong lều tâm lý xã hội của Caritas; và bà Najwa Abu Daoud, 69 tuổi, người đang ngồi gần ông Fumayya khi vụ nổ tạo ra những mảnh đạn và mảnh vỡ xé toạc khu vực.

Các nạn nhân bị thương nặng và được đưa đến Bệnh viện Al-Mamadani, nơi họ đã qua đời một cách bi thảm do thiếu hụt trầm trọng các nguồn lực y tế và đơn vị máu ở Gaza.

Chúng tôi vô cùng đau buồn trước vụ tấn công mới nhất này đối với những người chỉ đơn giản là đang cố gắng sống sót và đã tìm nơi trú ẩn trong nhà thờ. Cái chết của họ là một lời nhắc nhở đau đớn về điều kiện sống kinh hoàng mà dân thường và nhân viên y tế đang phải chịu đựng trong tình trạng bị bao vây. Chúng tôi thương tiếc những sinh mạng đã mất và kêu gọi tất cả các bên tôn trọng tính thánh thiêng của sự sống và những không gian bảo vệ nó.

Alistair Dutton, Tổng Thư ký Caritas Quốc tế

 


OMAR AL-QATTAA | AFP

 

Trong tuần qua, Cha Gabriel Romanelli, linh mục chánh xứ cũng bị thương trong vụ tấn công, đã kêu gọi mọi người ở trong phòng, vì các cuộc pháo kích dữ dội gần đó và các hoạt động quân sự đã khiến khu vực này ngày càng nguy hiểm.

Nhân viên Caritas Jerusalem tại Gaza cho hay: “Nếu Cha Gabriel không cảnh báo chúng tôi ở trong nhà, chúng tôi có thể đã mất 50 đến 60 người hôm nay. Đó sẽ là một vụ thảm sát”.

Caritas Jerusalem đã phải chịu tổn thất đáng kể, với hai nhân viên thiệt mạng vào tháng 10 và tháng 11 năm 2023 - một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm và một dược sĩ từ Trung tâm Y tế Gaza - cùng với các con của họ đã thiệt mạng trong một cuộc pháo kích dữ dội.

Caritas Quốc tế hoàn toàn đoàn kết với Caritas Jerusalem và tất cả các đối tác đang làm việc trong tình trạng bị bao vây để phục vụ những người đang rất cần sự giúp đỡ và lặp lại lời kêu gọi cấp bách của họ:

• • Tôn trọng và bảo vệ các địa điểm thờ phượng và nơi trú ẩn nhân đạo, theo yêu cầu của luật nhân đạo quốc tế.

• • Đảm bảo việc tiếp cận viện trợ nhân đạo, hành lang an toàn và hỗ trợ y tế cho dân thường được thông suốt.

• • Chấm dứt mọi cuộc tấn công vào dân thường, đặc biệt là những người tìm kiếm nơi trú ẩn trong nhà thờ, các địa điểm thờ phượng khác và các không gian nhân đạo được đánh dấu rõ ràng.

• • Bảo vệ nhân phẩm con người, vốn không bao giờ được phép là nạn nhân của chiến tranh.

Liên đoàn Caritas tái khẳng định lời kêu gọi tôn trọng đầy đủ luật pháp quốc tế, luật nhân đạo quốc tế và luật nhân quyền quốc tế, và cùng với Đức Giáo Hoàng Leo XIV trong lời kêu gọi mới tới cộng đồng quốc tế về một lệnh ngừng bắn ngay lập tức.

Đức Thánh Cha bày tỏ nỗi buồn sâu xa khi biết tin về sự mất mát về sinh mạng và thương tích do cuộc tấn công của lực lượng vũ trang Israel vào Nhà thờ Thánh Gia ở Gaza, nơi trú ẩn cho hàng trăm thường dân thuộc mọi tín ngưỡng, nơi mà người tiền nhiệm của ngài, Đức Giáo Hoàng Phanxicô, vẫn giữ liên lạc chặt chẽ kể từ khi chiến tranh bắt đầu.

 

https://vietcatholic.net/News/Html/296970.htm