12/08/2025
Thứ
Ba tuần 19 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm
I) Ðnl 31, 1-8
“Giosuê, anh hãy dũng mạnh và can đảm: anh sẽ đem dân vào
Ðất Nước”.
Trích sách Ðệ Nhị Luật.
Môsê đến nói với toàn dân Israel tất cả những lời này: “Tôi
hôm nay đã một trăm hai mươi tuổi. Tôi không còn đi đứng được nữa, nhất là khi
Chúa đã phán cùng tôi rằng: “Ngươi sẽ không qua sông Giođan này”. Chúa là Thiên
Chúa của ngươi sẽ qua trước ngươi, chính Người sẽ tiêu diệt các dân tộc ấy trước
mặt ngươi và ngươi sẽ thắng chúng. Chính Giosuê sẽ qua trước ngươi như Chúa đã
phán. Chúa sẽ đối xử với chúng như đã đối xử với Sêhon và Og là vua người Amorê
và với đất nước các vua ấy. Người đã tiêu diệt chúng. Vậy khi Chúa nộp chúng
cho các ngươi, các ngươi sẽ đối xử với chúng như tôi đã truyền cho các ngươi.
Hãy dũng mạnh và kiên trì, đừng sợ, đừng kinh hãi trước mặt chúng. Vì chính
Chúa là Thiên Chúa các ngươi dẫn đường cho các ngươi, Người sẽ không bỏ rơi và
lìa khỏi các ngươi”.
Ông Môsê gọi ông Giosuê đến và nói với ông trước mặt toàn
dân Israel rằng: “Hãy dũng mạnh và can đảm: vì anh sẽ đem dân này vào Ðất Nước
Chúa đã thề hứa sẽ ban cho cha ông chúng; chính anh sẽ bắt thăm phân chia phần
đất ấy. Chúa là Ðấng dẫn đàng cho anh, chính Người sẽ ở với anh. Người sẽ không
bỏ rơi và lìa khỏi anh. Anh đừng sợ và đừng kinh hãi”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Ðnl 32, 3-4a. 7. 8. 9 và 12
Ðáp: Chúa lấy dân
Người làm phần riêng mình (c. 9a).
Xướng: Tôi sẽ kêu
cầu thánh danh Chúa. Các ngươi hãy mang sự uy linh lại cho Chúa chúng ta. Các
công trình của Thiên Chúa đều hoàn hảo, và mọi đường lối của Người đều chính trực.
Xướng: Ngươi hãy
nhớ lại những ngày xa xưa, hãy tưởng nghĩ lại mỗi thế hệ: Hãy hỏi cha ngươi, và
người sẽ loan báo cho ngươi; hãy hỏi tổ phụ ngươi, và các ngài sẽ chỉ dạy
ngươi.
Xướng: Khi Ðấng Tối
Cao phân chia các dân tộc, khi Người tách biệt con cái của Ađam, Người đã thiết
lập ranh giới của các nước, chiếu theo số con cái Israel.
Xướng: Nhưng Chúa
lấy dân Người làm phần riêng mình, chọn Giacóp làm dây đo cơ nghiệp của Người.
Chỉ có một Chúa là Ðấng dẫn đưa nó, và chẳng có Chúa nào khác ở với nó.
Alleluia: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa
đang lắng tai nghe: Chúa có lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.
Phúc Âm: Mt 18, 1-5. 10. 12-14
“Các con hãy coi chừng, đừng khinh rẻ một ai trong những
kẻ bé mọn này”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy các môn đệ đến bên Chúa Giêsu mà hỏi: “Chớ thì ai là
kẻ lớn nhất trong Nước Trời?” Chúa Giêsu gọi một trẻ nhỏ lại, đặt nó giữa các
ông mà phán rằng: “Thật, Thầy bảo thật các con: nếu các con không hoá nên như
trẻ nhỏ, các con sẽ không được vào Nước Trời. Vậy ai hạ mình xuống như trẻ nhỏ
này, người ấy là kẻ lớn nhất trong Nước Trời.
“Và kẻ nào đón nhận một trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức
là đón nhận Thầy. Các con hãy coi chừng, đừng khinh rẻ một ai trong những kẻ bé
mọn này, vì Thầy bảo các con, thiên thần của chúng trên trời hằng chiêm ngưỡng
thánh nhan Cha Ta, Ðấng ngự trên trời.
“Các con nghĩ sao? Nếu ai có một trăm con chiên mà lạc mất một
con, thì người đó lại không bỏ chín mươi chín con trên núi, để đi tìm con chiên
lạc sao? Nếu người đó tìm được, Thầy bảo thật các con, người đó sẽ vui mừng vì
con chiên đó, hơn chín mươi chín con chiên không thất lạc. Cũng vậy, Cha các
con trên trời không muốn để một trong những kẻ bé mọn này phải hư mất”.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Đệ Nhị Luật 31,1-8
Chúng ta đến với phần cuối của Đệ Nhị Luật, kể về những ngày
cuối đời của Môsê. Bài đọc hôm nay nói về việc trao lại quyền lãnh đạo cho
Giôsuê.
Môsê biết rằng ngày tận thế của mình đã gần kề. Ông nói với
dân rằng ông đã 120 tuổi (có lẽ không nên hiểu theo nghĩa đen) và không còn khả
năng lãnh đạo họ nữa. Điều này không ám chỉ đến bất kỳ khuyết tật nào về thể chất.
Lý do là vì Thiên Chúa đã cấm ông (và Aharon) dẫn dắt dân vào Đất Hứa:
... Đức Chúa đã phán với
tôi: 'Ngươi không được qua sông Giođan này.' (Dân Số 20,12)
Chúng ta đã đọc về điều này trong Bài Đọc Thứ Nhất của Thứ
Năm tuần trước (Dân Số 20,1-13).
Dân không cần phải sợ hãi vì Đức Chúa sẽ ở cùng họ khi họ
chinh phục đất hứa:
Chính Đức Chúa, Thiên
Chúa của anh em, sẽ qua trước anh em. Người sẽ tiêu diệt các dân tộc này trước
mặt anh em, và anh em sẽ chiếm hữu chúng.
Và ông khích lệ Giô-suê, người sẽ kế nhiệm ông làm thủ lĩnh
của họ:
Giô-suê cũng sẽ vượt
qua trước các ngươi, như Chúa đã hứa.
Đức Chúa sẽ
đối xử với các dân tộc cư trú như Ngài đã đối xử với Si-hôn và Óc, các vua
A-mô-rít và xứ sở của họ - Ngài đã tiêu diệt họ. Ngài sẽ đặt các dân tộc cư trú
dưới sự thương xót của dân Í-ra-en
và sẽ đối xử với họ đúng như các điều răn Ngài đã ban.
Môi-se truyền lại sứ điệp của Đức Chúa cho dân chúng:
Hãy mạnh mẽ và can đảm;
đừng sợ hãi hay kinh hãi chúng, vì chính Đức Chúa Đức Chúa Trời của
các ngươi đi cùng các ngươi; Ngài sẽ không lìa bỏ hay bỏ rơi các ngươi.
Lời khuyên của Chúa thường được ban cho dân Ít-ra-en qua các tôi tớ của Ngài. Cũng vậy
với Giô-suê, Sa-lô-môn và các sĩ quan quân đội của Ê-xê-chia. Bằng cách tin cậy
nơi Chúa và vâng lời Ngài, những người theo Ngài sẽ chiến thắng bất chấp những
trở ngại to lớn.
Sau đó, Môi-se triệu tập Giô-suê trước sự chứng kiến của
toàn dân và bảo ông cũng hãy “mạnh mẽ và can đảm”. Ông sẽ có đặc ân dẫn dắt dân
tộc vào vùng đất mà Đức Chúa
đã thề với tổ tiên từ lâu rằng Ngài sẽ ban cho dân Ngài. Và ông không cần phải
lo lắng vì Đức Chúa sẽ chỉ đường,
sẽ ở cùng dân Ngài và không bỏ rơi họ. Mô-sê nói với họ:
Đừng sợ hãi hay kinh
hãi.
Đọc câu chuyện này, đôi khi khó mà không cảm thấy rằng ở
đây, ở một mức độ nào đó, chúng ta thấy có một sự hợp lý hóa việc họ xâm nhập
lãnh thổ của người khác và dùng vũ lực chiếm đoạt từ những cư dân hợp pháp của
họ, dù họ có thể là người ngoại đạo. Những câu hỏi tương tự cũng nảy sinh trong
việc thành lập Nhà nước Israel vào thế kỷ trước và thậm chí còn hơn thế nữa
trong việc thành lập các khu định cư của Israel bên ngoài biên giới được quốc tế
công nhận.
Lịch sử của Giáo hội cũng không thiếu những ví dụ về việc
"ý muốn của Chúa" được sử dụng để biện minh cho những hành vi mà sau
này dường như hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Chú giải về Mát-thêu 18,1-5.10.12-14
Hôm nay chúng ta đến với bài giảng thứ tư trong năm bài giảng,
đặc điểm nổi bật của Phúc âm Mát-thêu.
Bài giảng này tập trung vào Giáo hội (và được gọi là "Bài giảng về Giáo hội"),
cộng đồng Kitô giáo, và đặc biệt là mối quan hệ giữa các thành viên.
Bài đọc bắt đầu bằng câu hỏi của Chúa Giê-su:
Ai là người lớn nhất
trong Nước Trời?
Nghĩa là, câu hỏi này đang hỏi về người lớn nhất trong cộng
đồng Kitô giáo - một dấu chỉ của Nước Trời.
Chúa Giê-su trả lời câu hỏi rất đơn giản bằng cách đặt một đứa
trẻ trước mặt các môn đồ. Trở thành người lớn nhất là trở thành một đứa trẻ nhỏ.
Tại sao? Trẻ em có nhiều phẩm chất quý giá. Chúng được sinh
ra không có định kiến và hoàn toàn cởi mở với việc học hỏi. Chính những phẩm chất
này, mà chúng ta thường mất đi khi lớn lên, là điều chúng ta cần để bước vào
Vương quốc của Thiên Chúa. Chúng ta cần hoàn toàn cởi mở và không có định kiến
khi lắng nghe Chúa, và cho phép bản thân hoàn toàn dễ học, dễ uốn nắn và linh
hoạt. Khi đó, chúng ta sẽ sẵn sàng đón nhận mọi điều Chúa muốn chúng ta có, và
trở thành mọi điều Chúa muốn chúng ta trở thành. Hơn nữa, chào đón một người có
những phẩm chất này nhân danh Chúa Giê-su chính là chào đón Chúa Kitô.
Từ đó, Phúc Âm chuyển sang một điểm liên quan khác. Phúc Âm
bỏ qua một đoạn nói về những kẻ khiến người khác sa ngã vào tội lỗi và hình phạt
mà những kẻ đó đáng phải chịu. Thay vào đó, Phúc Âm chuyển từ trẻ em sang “những
kẻ bé mọn”. “Những kẻ bé mọn” không chỉ là trẻ em, mà là những người yếu đuối
hơn trong cộng đồng, và họ có thể là người lớn. Nhưng họ là những người rất dễ
bị dẫn dắt sai lạc bởi gương xấu của người khác. Và có những hình phạt nghiêm
khắc cho hành vi này (được đề cập trong đoạn bị lược bỏ).
Điều này được nhấn mạnh trong dụ ngôn về con chiên lạc.
Thiên Chúa được ví như một người chăn chiên chỉ mất một con trong số một trăm
con chiên. Khi tìm lại được, ông vui mừng hơn chín mươi chín con còn lại không
bị lạc. Vì vậy, Phúc Âm kết luận:
Vậy, Cha các con ở
trên trời không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.
Thật khủng khiếp biết bao nếu một trong chúng ta phải chịu
trách nhiệm cho việc ai đó phải xa cách Chúa mãi mãi! Đáng buồn thay, đôi khi
chúng ta cảm thấy điều đó xảy ra khá thường xuyên trong xã hội và trong Giáo hội
của chúng ta.
https://livingspace.sacredspace.ie/o1193g/
Suy Niệm: Tinh Thần Trẻ Thơ
Tin Mừng Mátthêu được cấu trúc xoay quanh năm diễn từ dài của
Chúa Giêsu, và diễn từ thứ tư bắt đầu với chương 18 nói về nếp sống của người
môn đệ trong cộng đoàn. Tin Mừng hôm nay nhắc đến hai đặc điểm của nếp sống người
môn đệ trong cộng đoàn.
Trước hết là thái độ sống trẻ thơ.
Một tiểu thuyết gia nọ đã đưa ra nhận định: "Khi người
lớn chúng ta không còn giữ liên hệ nào với các trẻ nhỏ, thì chúng ta không còn
giữ được tính người nữa, mà đã trở thành như những chiếc máy chỉ biết ăn uống
và kiếm tiền".
Lòng tin tưởng của trẻ thơ gợi lên cho chúng ta về sự tin tưởng
mà Chúa Giêsu đã dạy chúng ta phải có đối với Thiên Chúa Cha, Ðấng ngự trên trời.
Thái độ trẻ thơ khâm phục trước vũ trụ và thiên nhiên nhắc nhớ sự khâm phục mà
chúng ta cần có đối với vũ trụ do Thiên Chúa Cha chúng ta dựng nên. Thái độ đáp
trả của trẻ nhỏ trước tình yêu thương nhắc chúng ta phải đáp trả đối với tình
yêu thương của Thiên Chúa.
Nhận định trên đây giúp chúng ta hiểu tại sao Chúa Giêsu muốn
các môn đệ trong cộng đoàn mà Ngài thiết lập phải trở nên như những trẻ nhỏ:
đơn sơ, tin tưởng phó thác, không có thái độ kẻ cả.
Những đức tính tốt của tuổi thơ sẽ giúp cho các thành phần
trong cộng đoàn chấp nhận và phục vụ nhau, không kỳ thị phân biệt. Cộng đoàn những
con người cụ thể dĩ nhiên có những khuyết điểm, những bất toàn, tội lỗi. Chúa
Giêsu biết rõ điều đó, nhưng Ngài không muốn môn đệ Ngài có thái độ sống kỳ thị
tách biệt khỏi những người khác, nhất là những người tội lỗi. Trái lại, Chúa
Giêsu đã mở ra một viễn tượng mới, Ngài mạc khải thái độ nhân từ thương xót của
Thiên Chúa đối với những người tội lỗi, đến nỗi đã bỏ 99 con chiên để đi tìm một
con chiên lạc, và vui mừng khi tìm được nó. Chúa Giêsu mời gọi con người ăn năn
sám hối trở về với sự thật, với tình thương và với người anh em.
Xin Chúa cho chúng ta sống tinh thần trẻ thơ trước mặt Chúa
và trong tương quan với người khác. Xin cho chúng ta sống tin tưởng, yêu thương
phục vụ mọi người vì tình yêu Chúa.
(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét