23/02/2016
Thứ ba tuần 2 Mùa Chay.
Bài Ðọc
I: Is 1, 10. 16-20
"Các
ngươi hãy học làm điều lành và tìm kiếm công lý".
Trích
sách Tiên tri Isaia.
Hỡi
các Thủ lãnh thành Sôđôma, hãy nghe lời Chúa; hỡi dân thành Gômôra, hãy lắng
nghe lề luật của Thiên Chúa chúng ta. Các ngươi hãy tắm rửa, hãy thanh tẩy, đừng
làm điều xấu nữa, hãy làm điều lành; hãy tìm kiếm công lý, hãy cứu giúp kẻ bị
áp bức, hãy xét xử công bằng cho những trẻ mồ côi và bênh vực người goá bụa.
Và
Chúa phán: "Các ngươi hãy đến và đối chất với Ta: cho dầu tội lỗi các
ngươi như màu đỏ thắm, cũng sẽ trở nên trắng như tuyết; cho dầu đỏ như vải điều,
cũng sẽ trở nên trắng như len. Nếu các ngươi quyết tâm nghe Ta, các ngươi sẽ hưởng
hoa màu ruộng đất; nhưng nếu các ngươi cố chấp không nghe và khiêu khích Ta,
thì lưỡi gươm sẽ tiêu diệt các ngươi, vì miệng Chúa phán như thế".
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 49, 8-9. 16bc-17. 21 và 23
Ðáp: Ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho
thấy ơn Thiên Chúa cứu độ (c. 23b).
Xướng:
1) Ta không khiển trách ngươi về chuyện dâng lễ vật, vì lễ toàn thiêu của ngươi
đặt ở trước mặt Ta luôn. Ta không nhận từ nhà ngươi một con bò non, cũng không
nhận từ đoàn chiên ngươi những con dê đực. - Ðáp.
2) Tại
sao ngươi ưa kể ra những điều huấn lệnh, và miệng ngươi thường nói về minh ước
của Ta, ngươi là kẻ không ưa lời giáo huấn, và ném bỏ lời Ta lại sau lưng? -
Ðáp.
3)
Ngươi làm thế, mà Ta đành yên lặng? Ngươi đã tưởng rằng Ta giống như ngươi? Ta
sẽ bắt lỗi, sẽ phơi bày trước mặt ngươi tất cả. Ai hiến dâng lời khen ngợi, người
đó trọng kính Ta; ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa cứu độ.
- Ðáp.
Câu Xướng
Trước Phúc Âm: Ga 6, 64b và 69b
Lạy
Chúa, lời của Chúa là thần trí và là sự sống; Chúa có những lời ban sự sống đời
đời.
Phúc
Âm: Mt 23, 1-12
"Họ
nói mà không làm".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy,
Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Các Luật sĩ và các người
biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và
tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm. Họ buộc
những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón
tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ nới rộng
thẻ Kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong
hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là "thầy".
Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là thầy, vì các ngươi chỉ
có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng
gọi ai dưới đất là cha, vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các
ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo, vì các ngươi có một người chỉ
đạo, đó là Ðức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các
ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được
nâng lên".
Ðó là
lời Chúa.
Suy
Niệm:
Họ Nói Mà Không Làm
Trong
cuốn "Nhật Ký Một Tâm Hồn", Ðức Giáo Hoàng Gioan XXIII đã ghi lại tất
cả cuộc sống thiêng liêng của Ngài. Trong đó, phần quan trọng nhất là phần ghi
lại những lần tĩnh tâm, từ lúc trong Chủng Viện cho đến những năm trên ngôi
Giáo Hoàng. Ðối với Ngài, mỗi lần tĩnh tâm là mỗi lần kiểm điểm lại cuộc đời. Ðặc
biệt là lúc Ngài 80 tuổi, gần từ giã dương thế, mặc dù ở trên ngôi Giáo Hoàng bận
rộn muôn nghìn việc đại sự, Ngài vẫn thường xuyên tự kiểm điểm. Ngài luôn quyết
tâm sống xứng đáng là một tâm hồn cao cả, muốn sửa đổi mình liên lỉ để sống đẹp
lòng Chúa cho đến giây phút cuối cùng.
Ngày
thứ Hai (14/08/1961), Ðức cố Giáo Hoàng Gioan XXIII đã ghi lại trong tập
"Nhật Ký Một Tâm Hồn" sáu khẩu hiệu để sống hoàn hảo như sau:
Muốn
được sống hoàn hảo tôi phải:
1. Ao
ước nên công chính và thánh thiện chỉ vì mong làm đẹp lòng Chúa.
2. Hướng
mọi tư tưởng và hành động của tôi vào sự phục vụ, hầu làm sáng danh Chúa và Hội
Thánh.
3. Rất
bình tĩnh, cho dù mọi việc xảy ra cho tôi hay cho Hội Thánh, vì biết rằng Chúa
gọi tôi luôn làm việc và chịu khổ vì Hội Thánh.
4.
Luôn luôn phó thác cho Thiên Chúa quan phòng.
5.
Luôn luôn nhìn nhận tôi là "không".
6. Sắp
xếp công việc mỗi ngày rõ ràng, có trật tự.
Anh
chị em thân mến!
Có thể
nói, đó là sáu bí quyết sống của vị Giáo Hoàng vĩ đại trong lịch sử cận đại của
Giáo Hội Công Giáo, để khỏi bị Chúa trách như đã trách những người lãnh đạo
Pharisiêu giả hình "nói mà không làm", buộc kẻ khác tuân giữ giới răn
Thiên Chúa còn chính mình thì không giữ. Ðể trở thành chứng nhân đức tin của
Chúa, mỗi người Kitô hữu trong bất cứ cấp bậc nào trong Giáo Hội, luôn luôn thực
hiện việc kiểm điểm đời sống mỗi ngày, mỗi tuần để xét xem mình đang sống thực
thi Lời Chúa dạy đến mức độ nào.
Bà
Raissa Maritain vợ của triết gia nổi tiếng người Pháp là ông Jacques Maritain
đã ghi lại trong tập nhật ký của bà như sau:
"Trong
đời sống thiêng liêng, tôi không nên so sánh mình với kẻ khác. Vì làm như vậy
tôi có khuynh hướng chỉ trích những tật xấu, những khuyết điểm của kẻ khác. Tôi
chỉ biết so sánh đời sống tôi với lý tưởng Chúa Giêsu Kitô đề ra cho tôi mà
thôi. Và như thế tôi được mời gọi tiến bước mãi, canh tân mãi không ngừng".
Ðó là
một bí quyết quí giá khác nữa để giúp mỗi người chúng ta sống thực hành Lời
Chúa dạy, để khỏi bị Chúa trách giữ đạo ngoài môi miệng: "Hữu danh vô thực
- nói mà không làm".
Bài
Tin Mừng hôm nay trích từ (Mt 23,1-12) giúp ta nhớ lại những lời cảnh tỉnh của
Chúa Giêsu đã dạy cho dân chúng và các môn đệ, cho những kẻ tin theo Chúa và những
người được Ngài trao phó lãnh đạo cộng đoàn. Càng có nhiệm vụ cao cả, thì người
đồ đệ càng phải có đời sống khiêm nhượng, thánh thiện; càng phải thực thi Lời
Chúa dạy mỗi ngày một hoàn hảo hơn.
Ðức cố
Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng"
đã chia sẻ về trách nhiệm của người lãnh đạo cộng đoàn dân Chúa như sau:
Lãnh
đạo không có gương sáng - được vâng phục mà không kính phục.
Lãnh
đạo chỉ nêu gương sáng trong nhiệm vụ - được kính phục mà không mến phục.
Lãnh
đạo nêu gương sáng trong mọi lãnh vực - được vâng phục, kính phục, mến phục và
có tầm ảnh hưởng rất sâu rộng.
Chúa
Giêsu đã không ngừng biến đổi tức khắc các tông đồ bằng mệnh lệnh, nhưng Chúa để
họ tự canh tân. Con hãy tin tưởng và làm cho người ta tin tưởng, sống và làm
cho người ta thích sống như con.
Lãnh
đạo phải trở nên mọi sự cho mọi người trong bất cứ trường hợp nào. Chấp nhận mọi
thứ công việc như nhọc mệt, chống đối và khi cần, phải hy sinh cả mạng sống con
để mưu ích cho đoàn thể. Nhưng đừng khi nào làm giảm sút sự lo lắng cho chính
linh hồn con. Nhận trách nhiệm lãnh đạo con hãy nhớ rằng: sau khi đem hết thiện
chí chu toàn nhiệm vụ, con hãy xem mình là đầy tớ vô dụng, nhìn nhận con nhiều
khuyết điểm, không ngạc nhiên buồn phiền khi được đáp trả bằng hiểu lầm và vô
ơn.
Trách
nhiệm của mọi trách nhiệm của người hướng dẫn cộng đoàn là lo lắng, chăm sóc
cho chính linh hồn mình trước, là canh tân chính mình trước để rồi có thể giúp
anh chị em canh tân. Ðó là trách nhiệm của mọi người đồ đệ Chúa giữa anh chị em
chưa biết Chúa hay đang sống trong lãnh đạm, nguội lạnh và cả chống đối Chúa nữa.
Lạy
Chúa, nhìn lên mẫu gương và lời dạy của Chúa, con nhìn thấy mình còn nhiều khuyết
điểm. Xin Chúa thương hướng dẫn con canh tân đời sống đức tin của mình, để mỗi
ngày con được trở thành bảng chỉ đường rõ ràng hơn, giúp anh chị em con nhìn nhận
và tôn vinh Chúa. Amen.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ
Ba Tuần II MC
Bài
đọc: Isa 1:10, 16-20;
Mt 23:1-12.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thực hành đức tin.
Chúng
ta thường phán xét con người theo những gì chúng ta thấy bên ngòai, vì chúng ta
không thấy được những gì trong tâm hồn họ. Vì thế, chúng ta rất dễ sai lầm
trong việc phán đóan và chọn lựa. Đến khi chúng ta phát giác ra đó không phải
là con người thật của họ, nhiều lần chúng ta đã phải đau đớn thốt lên: “Thật!
không thể nào ngờ được!” Hay, “bề ngòai thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm
một bồ dao găm.”
Thiên
Chúa phán xét rất khác chúng ta, vì Ngài thấu suốt những gì đang xảy ra trong
tâm hồn. Điều nguy hiểm cho chúng ta là vì quá quen với sự phán đóan bên ngòai,
nên chúng ta cũng “quen thói đóng kịch” khi đến với Thiên Chúa; và vì thế,
chúng ta bị lên án nặng nề.
Các
Bài Đọc hôm nay đề phòng chúng ta khỏi những thói quen nguy hiểm này. Trong Bài
Đọc I, tiên tri Isaiah kêu gọi các nhà lãnh đạo của Israel hãy vứt bỏ các tội
ác khi đến cầu xin với Thiên Chúa. Nếu muốn Ngài nhận lời cầu xin và chúc phúc,
họ phải ăn năn xám hối và thực thi công bình. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khiển
trách thái độ giả hình và kiêu ngạo của các kinh-sư và Biệt-phái. Ngài đề phòng
các tông đồ đừng bắt chước những hành động của họ và dạy dỗ các ông chú ý đến
thái độ khiêm nhường và tinh thần phục vụ bên trong.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Hãy sống thành thật
và thực thi công bình.
1.1/ Phải
thay đổi cuộc sống: Như đã
nói nhiều lần, giao ước của Thiên Chúa với Israel là giao ước có điều kiện.
Ngài sẽ bảo vệ dân nếu họ tuân giữ Lề Luật; nếu họ bất tuân không giữ, Ngài sẽ
để họ làm mồi cho quân dữ. Các tiên-tri được Thiên Chúa gởi đến để nhắc nhở dân
biết xét mình và ăn năn trở lại. Tiên-tri Isaiah đưa ra 3 điểm chính:
(1)
Trút bỏ tội ác: “Hãy rửa cho sạch, tẩy cho hết, và vứt bỏ tội ác của các ngươi
cho khỏi chướng mắt Ta. Đừng làm điều ác nữa.” Hai tội chính được nhắc đi nhắc
lại nhiều lần bởi các tiên-tri: giả hình khi đến với Thiên Chúa và bất công xã
hội.
(2)
Xưng thú tội lỗi: Đức Chúa phán: "Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Tội
các ngươi, dầu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẫm tựa vải điều,
cũng hoá trắng như bông.” Thiên Chúa không chấp tội con người, nhưng sẵn sàng
tha thứ khi con người nhận ra tội lỗi của mình và xám hối; không có tội gì là
không thể tha thứ đối với Ngài.
(3) Tập
làm điều thiện: “Hãy tìm kiếm lẽ công bình, sửa phạt người áp bức, xử công minh
cho cô nhi, biện hộ cho quả phụ.” Thiên Chúa bênh vực người cô thân cô thế vì
những người này ít khi được bảo vệ bởi xã hội. Những người có quyền thế là những
người dễ bị mua chuộc và đối xử bất công với những hạng người này.
1.2/ Hậu
quả của hành động: Sống thế
nào, phải chịu kết quả như vậy. Tiên-tri Isaiah chỉ nhắc lại những gì Thiên
Chúa hứa khi làm giao ước với Moses, bằng cụm từ khác: “Nếu các ngươi chịu nghe
lời Ta, các ngươi sẽ được hưởng dùng hoa mầu trong xứ.
Còn nếu các ngươi từ chối mà phản nghịch, các ngươi sẽ phải ăn
gươm ăn giáo." Nói cách khác, nếu họ vâng lời Thiên Chúa và thực thi
công bằng, họ sẽ có hòa bình, đất đai sẽ sinh hoa quả để nuôi dưỡng họ; nếu họ
bất tuân, chiến tranh sẽ xảy ra: ngọai xâm hay nội chiến, lúc đó họ sẽ chết vì
gươm giáo hay phải lưu đày xa quê hương.
2/
Phúc Âm: Tri hành đồng nhất
2.1/ Người
đóng kịch: Tài tử nổi tiếng
là người nói hay và diễn xuất giỏi, làm sao để sống như nhân vật trong vở kịch;
mặc dù biết đó không phải là con người thật của mình. Ví dụ: người nghệ sĩ có
gia đình phải đóng vai linh mục hay thầy tu. Người diễn xuất:
(1)
Phải giả vờ, không được sống thật: Họ không được nói những gì họ muốn nói;
nhưng phải nói những gì đạo diễn muốn họ nói: nhiều khi muốn nói có nhưng phải
nói không, hay ngược lại. Ngòai ra, còn phải diễn xuất sao cho đúng tâm tình của
vai họ thủ: đang buồn cũng phải giả vui, hay đang vui cũng phải giả khóc. Họ chỉ
có thể sống thật với con người của mình sau khi cánh màn nhung khép lại.
Đức Giêsu
nhận ra tính kịch sĩ nơi những người Biệt-phái và Kinh-sư khi họ ăn chay, cầu
nguyện, và làm phúc bố thí; nên Ngài đã dạy các môn đệ cách làm những việc lành
này cho đúng, mà chúng ta đã nghe trong ngày Thứ Tư Lễ Tro. Hôm nay, Chúa Giêsu
đề phòng các môn đệ về tài giảng dạy của họ: "Các Kinh-sư và các người
Pharisees ngồi trên toà ông Moses mà giảng dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói,
anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói
mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ
thì lại không buồn động ngón tay vào.”
(2)
Phải hóa trang, không được mang những gì mình thích: Những người đóng kịch sợ
người ta biết bộ mặt thật của mình, nên phải đeo mặt nạ; hay phải hóa trang kỹ
lưỡng để người xem khỏi nhận ra. Điều nguy hiểm cho những người này là nguy cơ
bị tha hóa: đeo mặt nạ riết rồi tưởng là mặt thật của mình, hóa trang đóng kịch
mãi rồi thành thói quen. Khi phải trở về sống ở đời thực, họ cũng vẫn đóng kịch
như đang trên sân khấu vậy. Chúng ta có thể nhận ra tính thay vợ đổi chồng như
thay áo của một số các nghệ sĩ.
Các
Biệt-phái và Kinh-sư cũng hành động như các nghệ sĩ. Lề Luật khuyến khích họ phải
ăn mặc theo lễ nghi mỗi khi lên Đền Thờ cầu nguyện. Mặc lễ phục mãi rồi trở
thành thói quen. Họ nghĩ rằng cứ phải đeo những hộp kinh thật lớn trước trán và
mang những tua áo thật dài mới có thể cầu nguyện, hay là thành người đạo đức
thánh thiện. Họ quên rằng “chiếc áo không làm nên thầy tu;” và Thiên Chúa muốn
họ có tâm hồn ngay thẳng khi cầu nguyện.
2.2/ Sống
thật với con người của mình:
(1) Sống
khiêm nhường: Con người thích quyền bính, danh vọng, và được phục vụ như các
Kinh-sư và Biệt-phái: “Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu
trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên
hạ gọi là "Rabbi".” Người môn đệ Chúa Giêsu được kêu gọi để làm ngược
lại: “Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn
mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
(2)
Biết Thiên Chúa, biết mình, và biết người: Nói một cách tuyệt đối, chỉ có Thiên
Chúa mới xứng đáng được gọi là Thầy, Cha, hay Vị Lãnh Đạo. Tất cả chúng ta đều
là anh chị em với nhau. Tuy nhiên, Thiên Chúa cũng chọn và trao trách nhiệm cho
mỗi người: cha mẹ, thầy dạy, người lãnh đạo, tiên tri, tư tế … như chúng ta thấy
trong Kinh Thánh. Chính Chúa Giêsu, tuy là Thiên Chúa, cũng chọn để gọi Thánh
Giuse và Đức Mẹ là cha mẹ mình. Điều Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh ở đây là thái độ
khiêm nhường và tinh thần phục vụ khi thi hành bổn phận, chứ không được kiêu ngạo,
chú trọng đến danh xưng, và lợi dụng quyền hành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta phải sống thành thật với Thiên Chúa, vì chúng ta không thể giấu Ngài bất
cứ điều gì. Chúng ta cũng phải sống công bằng và thành thật với nhau, vì không
ai muốn bị người khác đánh lừa, và đó cũng là tiêu chuẩn để Thiên Chúa ban ơn
và chúc phúc.
-
Giáo dục rất cần thiết để trẻ em biết sống thật. Đừng bao giờ dạy dỗ con cái
đóng kịch để đánh lừa người khác, vì rất dễ thành thói quen.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
23/02/16 THỨ BA TUẦN 2
MC
Th. Pô-li-cáp, giám mục, tử đạo
Mt 23,1-12
Th. Pô-li-cáp, giám mục, tử đạo
Mt 23,1-12
Suy niệm: Hình
ảnh ĐGH Phanxicô luôn tự tay mình xách chiếc cặp da trong các chuyến công du
không giống các nguyên thủ quốc gia khác đã gây ngạc nhiên cho nhiều người. Khi
được hỏi, Ngài vui vẻ trả lời “bạn phải tự làm lấy việc của mình đó là điều
bình thường”. Đó là một trong số ít hình ảnh của ĐGH Phanxicô, vị lãnh đạo có
tinh thần phục vụ, luôn bận tâm sâu sắc với những người nghèo khổ và bất hạnh.
Hãy nghe những gì tổng thống Obama nói về Ngài khi đón tiếp ĐGH tại Nhà trắng:
“Với lòng khiêm tốn, Ngài mang lấy một sự đơn sơ, lịch thiệp trong lời nói và
sự quảng đại trong tinh thần. Chúng tôi nhìn thấy nơi Ngài một mẫu gương sống
động cho những lời giảng dạy của Chúa Giê-su, Đấng là vị lãnh đạo có thẩm quyền
luân lý, không chỉ trong lời nói mà còn trong hành động.”
Mời Bạn: Trong
khi xã hội hôm nay người ta tìm mải kiếm của cải và quyền lực để khẳng định
mình quan trọng và tìm cách cai trị người khác. Đức Giê-su đang mời gọi bạn làm
chứng nhân cho Ngài bằng đời sống thánh thiện, vui tươi và tinh thần khiêm tốn
phục vụ âm thầm như muối, như men giữa lòng đời.
Chia sẻ: Hành
động hôm nay bạn quyết tâm sẽ làm để phục vụ người khác, với tất cả sự khiêm
tốn là gì?
Sống Lời Chúa: Suy
ngẫm câu “Ơn riêng Thiên Chúa ban, mỗi
người trong anh em hãy dùng mà phục vụ người khác” (1Pr 4,10).
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, giữa một thế giới con người luôn tìm mọi cách
thống trị người khác. Xin cho biết học được nơi Chúa tinh thần của người tông
đồ, luôn biết tìm hy sinh và khiêm tốn phục vụ như Chúa. Amen.
Nói mà không làm
Người đạo đức giả không thực sự tìm Chúa. Chúa chỉ
là phương tiện để họ tự đánh bóng mình trước mặt người đời. Háo danh là điều họ
khó dứt bỏ trong cuộc sống.
Suy niệm:
Bài
Tin Mừng hôm nay được đọc trong Mùa Chay
không
phải để chúng ta nghiền ngẫm thói hư của một số người Pharisêu,
nhưng
để chúng ta soi gương họ mà nhận ra mình.
Chẳng
có thói đạo đức giả nào của họ mà ta được miễn nhiễm.
Đạo
đức giả đơn giản là một sự mâu thuẫn, thiếu thống nhất nơi lòng người.
Nói
rất hay, giảng rất đúng, nhưng lại chẳng sống điều mình nói hay giảng.
Có
một khoảng cách thật xa giữa ngôn và hành.
Chất
trên vai người khác gánh nặng của luật lệ với những đòi hỏi chi li,
nhưng
chính mình lại không muốn chia sẻ chút nào gánh nặng đó.
Vẫn
là khoảng cách giữa nói và làm, giữa mình với người khác.
Đeo
trên trán hay cánh tay những hộp kinh thật to, đính những tua áo thật dài:
các
cử chỉ này lẽ ra để bày tỏ tình yêu đối với Lời Chúa, qui hướng về Chúa,
thì
lại trở nên những cử chỉ qui về mình,
nhằm
làm cho người ta thấy mình, thấy sự đạo hạnh của mình, để tìm tiếng khen.
Người
đạo đức giả không thực sự tìm Chúa.
Chúa
chỉ là phương tiện để họ tự đánh bóng mình trước mặt người đời.
Háo
danh là điều họ khó dứt bỏ trong cuộc sống:
ưa
ngồi chỗ nhất, ưa chiếm ghế đầu, thích được chào là rabbi…
Cộng
đoàn Kitô hữu của Matthêu là một cộng đoàn huynh đệ.
Trong
cộng đoàn ấy hẳn có những vị thầy dạy.
Có
những bậc thầy cao niên được gọi một cách trân trọng là rabbi.
Có
những đấng sáng lập cộng đoàn được gọi một cách kính cẩn là cha.
Nhưng
bất chấp điều đó, Đức Giêsu khẳng định:
“Tất
cả anh em đều là anh em với nhau” (c.8).
Mọi
thành viên trong cộng đoàn đều lệ thuộc như nhau
vào
một vị Thầy duy nhất là Đức Giêsu Kitô,
vào
một người Cha duy nhất là Cha trên trời.
Các
Kitô hữu gọi nhau là anh, là chị, là em,
và
đối xử với nhau như anh chị em, con một Cha, học trò một Thầy.
“Đừng
để ai gọi mình là thầy, đừng gọi ai là cha…”
Lời
của Đức Giêsu vẫn là một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời.
Càng
lớn mạnh theo thời gian, Giáo hội càng cần một cơ cấu tổ chức,
bao
gồm nhiều chức vụ lãnh đạo có uy quyền.
Làm
sao để tinh thần phục vụ khiêm hạ của Đức Kitô thấm vào mọi cơ cấu?
Làm
sao để mọi vị thầy của Giáo hội không che khuất Đấng là vị Thầy duy nhất?
Làm
sao để các người cha thiêng liêng múc được tình phụ tử dịu hiền
từ
Người Cha duy nhất là chính Thiên Chúa?
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
khi
đến với nhau,
chúng
con thường mang những mặt nạ.
Chúng
con sợ người khác thấy sự thật về mình.
Chúng
con cố giữ uy tín cho bộ mặt
dù
đó chỉ là chiếc mặt nạ giả dối.
Khi đến với Chúa,
chúng
con cũng thường mang mặt nạ.
Có
những hành vi đạo đức bên ngoài
để
che giấu cái trống rỗng bên trong.
Có
những lời kinh đọc trên môi,
nhưng
không có chỗ trong tâm hồn,
và
ngược hẳn với cuộc sống thực tế.
Lạy Chúa Giêsu,
chúng
con cũng thường ngắm mình trong gương,
tự
ru ngủ và đánh lừa mình,
mãn
nguyện với cái mặt nạ vừa vặn.
Xin giúp chúng con cởi bỏ mọi thứ mặt nạ,
đã
ăn sâu vào da thịt chúng con,
để
chúng con thôi đánh lừa nhau,
đánh
lừa Chúa và chính mình.
Ước gì chúng con xây dựng bầu khí chân thành,
để chúng con được lớn lên trong bình an.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
23
Tháng Hai
Ánh Sáng Hồi Phục
Mới
đây tại trường đại học y khoa Stanford bên Hoa Kỳ đã sáng chế ra một loại cửa sổ
nhân tạo đặt trong các phòng hồi sức, nhằm giúp cho bệnh nhân chóng được hồi phục.
Người vẽ kiểu cho loại cửa sổ nhân tạo này là một phó nhòm thuộc tiểu bang
California. Ông đã chứng kiến cái cảnh thoi thóp thở của cha mình, khi nhìn lên
trần bảng của phòng hồi sức chỉ thấy toàn một màu trắng với những lỗ đen. Các
bác sĩ cho biết, vì phải nằm lâu ngày trong căn phòng thiếu cửa sổ, thiếu ánh
sáng tự nhiên, cho nên không những bệnh nhân khó hồi phục mà còn để lộ những
triệu chứng của bệnh tâm thần.
Với
cánh cửa sổ nhân tạo nói trên, nhờ một hệ thống điện toán tinh vi, bệnh nhân có
thể cảm thấy như đang tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Trong 24 giờ đồng hồ,
ánh sáng trên khung cửa nhân tạo thay đổi 650 lần. Bệnh nhân có thể nhìn thấy
ánh mặt trời lên cũng như những áng mây bay qua khung cửa. Tất cả đều nhằm để
giúp cho bệnh nhân cảm thấy mình gần gũi với thiên nhiên và nhờ đó cảm thấy bớt
cô đơn.
Trong
tương lai gần đây, người ta cũng có thể tạo ra cảnh trăng lên cũng như các vì lấp
lánh trên khung cửa.
Con
người cũng như vạn vật cần có ánh sáng để sống. Riêng với con người, ánh sáng
không những cần cho sự sống của thân xác, mà còn giúp cho con người khỏi cô
đơn. Bóng tối dễ làm cho con người cô đơn và sợ hãi...
Có
nhiều thứ bóng tối trong cuộc sống chúng ta. Bóng tối của ích kỷ, của ganh
ghét, của hận thù, của đam mê... Càng giam mình trong bóng tối ấy, chúng ta
càng cảm thấy cô đơn và càng trở nên bệnh hoạn. Người càng sống ích kỷ, người
càng nghiền ngẫm đắng cay, hận thù, người đó càng hạ giảm nhân tính của mình...
Chúng
ta cần có ánh sáng để sống, để lớn lên trong tình người cũng như để chữa trị những
băng hoại trong tâm hồn. Có ánh sáng của Lời Chúa để soi sáng dẫn từng đường đi
nước bước của chúng ta. Có những ánh sáng của những nghĩa cử hằng ngày. Không
có một nghĩa cử nào qua đi mà không thêm một chút ánh sáng để giúp chúng ta hồi
phục vì những vết thương đau trong cuộc sống. Một hành động bác ái, một biểu lộ
tin yêu dù nhỏ mọn đến đâu cũng là một tia sáng mang hy vọng đến cho tăm tối cô
đơn trong tâm hồn chúng ta.
Lẽ sống
Lectio Divina: Mátthêu 23:1-12
Thứ Ba, 23 Tháng 2,
2016
Thứ Ba Tuần II Mùa Chay
1. Lời nguyện
mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa
chúng con,
Chúa muốn chúng con
sống bằng đức tin của chúng con
Không quá thiên về như
là một tập hợp các luật lệ và quy tắc
Mà là như là một mối
tương quan giữa người và người
Với Chúa và với tha
nhân.
Lạy Chúa, xin gìn giữ
tâm hồn chúng luôn hướng về Chúa,
Để chúng con có thể
sống với những gì chúng con tin
Và để cho chúng con có
thể bày tỏ tình yêu của chúng con dành cho Chúa
Trong việc phục vụ
những người chung quanh chúng con,
Như Chúa Giêsu, Con
Chúa, đã làm,
Đấng hằng sống với
Chúa và Chúa Thánh Thần
Đến muôn thuở muôn
đời.
2. Phúc Âm – Mátthêu 23:1-12
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng
và các môn đệ rằng: “Các Luật Sĩ và các người Biệt Phái ngồi trên tòa
Môisen: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và hãy tuân giữ,
nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm.
Họ buộc những bó nặng và chất lên vai
người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công
việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ nới rộng thẻ Kinh, may dài
tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội
đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là
“thầy”. Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là
thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với
nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha, vì các ngươi
chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người
ta gọi là người chỉ đạo, vì các ngươi có một người Chỉ Đạo, đó là Đức
Kitô.
Trong các ngươi, ai quyền thế hơn sẽ là
người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và
ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên”.
3. Suy Niệm
- Bài Tin
Mừng hôm nay trình bày lời chỉ trích của Chúa Giêsu đối với các Kinh Sư và
người Biệt Phái vào thời đại của Người. Vào lúc bắt đầu công việc
truyền giáo của Chúa Giêsu, các Luật Sĩ từ Giêrusalem đã xuống miền Galilêa để
quan sát Người (Mc 3:22; 7:1). Bị bối rối bởi lời giảng dạy của Chúa
Giêsu, họ đã dựa trên lời vu khống của mình nói rằng Chúa đã bị quỷ ám (Mc
3:22). Trong suốt ba năm, sự nổi tiếng của Chúa Giêsu tăng
dần. Và đồng thời, mối mâu thuẫn giữa Chúa và các giới chức tôn giáo
cũng tăng theo. Nguồn gốc của sự mâu thuẫn này là cách mà họ đặt
mình trước mặt Thiên Chúa. Người Biệt Phái tìm sự an lành cho riêng
họ, không ở trong tình yêu của Thiên Chúa dành cho họ, mà lại là trong việc
tuân giữ nghiêm ngặt Lề Luật. Trước trạng thái tâm lý này, Chúa
Giêsu nhấn mạnh đến việc thực hành tình yêu thương sẽ khiến cho việc tuân giữ
lề luật trở thành tương đối và cho nó ý nghĩa thật sự của nó.
- Mt
23:1-3: Nguồn gốc hay căn nguyên của lời chỉ trích: “Họ
nói mà họ không làm”. Chúa Giêsu nhìn nhận thẩm quyền của các Kinh
Sư và người Biệt Phái. Họ ngồi trên tòa Môisen và giảng dạy lề luật
Thiên Chúa, nhưng chính họ lại không tuân giữ những gì họ giảng
dạy. Vì thế, Chúa Giêsu nói với dân chúng và các môn
đệ: “Vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và hãy tuân giữ,
nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm!” Đây là
lời chỉ trích nặng nề! Ngay lập tức, giống như một tấm gương, Chúa
Giêsu cho thấy một số khía cạnh bất nhất của các chức sắc tôn giáo.
- Mt
23:4-7: Hãy nhìn vào gương để làm một sự cải đổi đời
sống. Chúa Giêsu kêu gọi sự chú ý của các môn đệ về cách cư xử bất
nhất của một số Luật Sĩ. Trong việc suy gẫm về sự bất nhất này, tiện
nhất là chúng ta đừng nên nghĩ về cách cư xử của người Biệt Phái và các Kinh Sư
trong thời xa xưa, mà hãy nghĩ về cách cư xử của chúng ta và sự bất nhất của
chúng ta: Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính
họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có
ý cho người ta thấy để được kính nể; họ ưa chiếm ghế danh dự và ưa
được gọi là các luật sĩ. Các Kinh Sư thì ưa đi vào nhà của các bà
góa và làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ để nuốt hết tài sản của họ! (Mc
12:40).
- Mt
23:8-10: Tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Chúa
Giêsu ra lệnh cho chúng ta phải có thái độ trái lại. Thay vì lợi dụng
tôn giáo và cộng đồng như là những phương tiện cho việc tự phô trương để
có vẻ như là mình quan trọng hơn trước mặt những người khác, Chúa đòi hỏi người
ta đừng dùng danh xưng Rabbi hay thầy, là Thầy Dạy, là Cha và là người Chỉ Đạo;
chỉ có Thiên Chúa ngự trên trời là Cha, và Chúa Giêsu là Thầy, là người Chỉ
Đạo. Tất cả chúng ta đều là anh em. Đây là căn bản của tình
huynh đệ xuất phát từ điều tin chắc rằng Thiên Chúa là Cha chúng
ta.
- Mt
23:11-12: Lời kết luận: người cao trọng nhất phải là
người phục vụ. Câu nói này là những gì đặc trưng cho cả giáo lý lẫn
cách cư xử của Chúa Giêsu: “Trong các ngươi, ai quyền thế hơn sẽ là
người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ
xuống” (xem Mc 10:43; Lc 14:11; 18:14).
4. Một vài
câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
- Chúa Giêsu
chỉ trích các Luật Sĩ về những điều gì và Chúa khen ngợi họ về những điều
gì?
- Bạn đã soi gương
mình chưa?
5. Lời nguyện
kết
Kẻ dâng lời tạ ơn làm
hy lễ sẽ làm hiển danh Ta.
Ai sống đời hoàn hảo,
Ta cho hưởng ơn cứu độ Chúa Trời.
(Tv 50:23)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét