07/07/2025
Thứ
Hai tuần 14 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I)
St 28, 10-22a
“Ông thấy một cái thang dựng đứng, thấy các thiên thần
lên xuống trên thang, và nghe Thiên Chúa phán”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, ông Giacóp ra khỏi xứ Bersabê, đi sang
thành Haran. Khi ông tới một nơi kia, mặt trời đã lặn, ông muốn ngủ đêm lại đó,
nên ông lấy một hòn đá nơi ấy mà gối đầu và ngủ tại đó. Ông chiêm bao thấy một
cái thang, chân thang chấm đất và đầu thang chạm đến trời: các thiên thần lên
xuống trên thang ấy.
Chúa ngự trên đầu thang và phán rằng: “Ta là Thiên Chúa
Abraham tổ phụ ngươi, và là Thiên Chúa Isaac: Ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi
ngươi đất ngươi đang ngủ đây. Dòng dõi ngươi sẽ đông đúc như bụi trên mặt đất.
Ngươi sẽ tràn sang đông, tây, nam, bắc, và nhờ ngươi và dòng dõi ngươi, mọi dân
tộc trên thế giới này sẽ được chúc phúc. Bất cứ ngươi đi đâu, Ta sẽ gìn giữ
ngươi và Ta sẽ dẫn ngươi vào đất này: Ta sẽ không bỏ ngươi cho đến khi Ta đã
thi hành điều Ta hứa với ngươi”.
Khi Giacóp tỉnh giấc mộng, ông nói: “Quả thực Chúa ngự nơi
này mà tôi không biết”. Ông run sợ mà nói rằng: “Nơi này đáng kinh hãi là dường
nào! Ðây chẳng khác gì đền của Thiên Chúa và cửa thiên đàng”. Sáng ngày Giacóp
chỗi dậy, ông lấy hòn đá đã dùng gối đầu mà dựng lên làm bia ghi dấu, rồi đổ dầu
lên trên. Ông gọi tên thành ấy là Bêthel, khi trước thành này gọi là Luza.
Giacóp đã khấn rằng: “Nếu Thiên Chúa ở với con và gìn giữ
con trên đường con đang đi, ban cho con cơm ăn áo mặc, và nếu con trở về nhà
cha con bằng yên, thì Chúa sẽ là Thiên Chúa của con và hòn đá con dựng lên làm
bia ghi dấu đây sẽ gọi là Nhà của Thiên Chúa”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 90, 1-2. 3-4. 14-15ab
Ðáp: Lạy Chúa
con, con tin cậy ở Ngài
Xướng: Bạn sống trong
sự che chở của Ðấng Tối Cao, bạn cư ngụ dưới bóng của Ðấng Toàn Năng, hãy thưa
cùng Chúa: “Chúa là chiến lũy, nơi con nương náu; lạy Chúa, con tin cậy ở
Ngài”.
Xướng: Vì chính
Ngài sẽ cứu bạn thoát lưới dò của kẻ bẫy chim, và thoát khỏi quan ôn tác hại.
Ngài sẽ che chở bạn trong bóng cánh của Ngài, và dưới cánh Ngài, bạn sẽ nương
thân: lòng trung tín của Ngài là mã giáp và khiên thuẫn.
Xướng: Vì người
quý mến Ta, Ta sẽ giải thoát cho, Ta sẽ che chở người bởi lẽ người nhìn biết
danh Ta. Người sẽ kêu cầu Ta và Ta sẽ nhậm lời; Ta sẽ ở cùng người trong lúc
gian truân.
Alleluia: Tv 144, 14cd
Alleluia, alleluia! – Chúa trung thành trong mọi lời Chúa
phán, và thánh thiện trong mọi việc Chúa làm. – Alleluia.
(Hoặc đọc: Alleluia,
alleluia! Đấng cứu độ chúng ta là Đức Giêsu Kitô đã tiêu diệt thần chết, và đã
dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh. – Alleluia.)
Phúc Âm: Mt 9, 18-26
“Con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến, nó sẽ sống
lại”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đang nói, thì có một vị kỳ mục kia đến lạy
Người mà thưa rằng: “Lạy Ngài, con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến đặt
tay trên nó, thì nó sẽ sống lại”. Chúa Giêsu chỗi dậy, và cùng với các môn đệ,
đi theo ông ấy. Và này có người đàn bà bị bệnh loạn huyết đã mười hai năm, tiến
lại đàng sau Người và chạm đến gấu áo Người. Vì bà nghĩ thầm rằng: Nếu tôi được
chạm đến áo Người thôi, thì tôi sẽ được khỏi. Chúa Giêsu ngoảnh lại, trông thấy
bà ta, liền phán rằng: “Này con, hãy vững lòng. Ðức tin của con đã cứu thoát
con”. Và người đàn bà được khỏi bệnh.
Khi Chúa Giêsu đến nhà vị kỳ mục, và thấy những người thổi
kèn và đám đông đang xôn xao, thì bảo rằng: “Các ngươi hãy lui ra, con bé không
có chết đâu, nó ngủ đó thôi”. Họ liền nhạo cười Người. Và khi đã xua đám đông
ra ngoài, Người vào cầm tay đứa bé và nó liền chỗi dậy. Tin này đồn đi khắp cả
miền ấy.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Sáng thế 28,10-22
Hôm nay và ngày
mai chúng ta đọc về hai trải nghiệm kỳ lạ mà Jacob đã trải qua. Trên đường từ
Beersheba đến Haran, Jacob dừng lại nghỉ đêm. Haran, chúng ta có thể nhớ, là
nơi nằm giữa Ur và Canaan, nơi Abraham sống trước khi chuyển xuống Canaan. Cũng
tại đó, ông đã tìm thấy Rachel, vợ của Isaac, con trai ông.
Sử dụng một hòn
đá làm gối, Jacob nằm xuống ngủ ngay tại chỗ. Khi ngủ, ông có một giấc mơ. Ông
nhìn thấy một cầu thang từ mặt đất lên thẳng đến thiên đàng. Và trên đó có các
thiên thần hoặc sứ giả của Chúa đi lên đi xuống. Chúng ta thường nói về
"Thang Jacob" nhưng thực tế, từ tiếng Do Thái sullam có nghĩa là cầu thang.
Hình ảnh trong giấc
mơ của Jacob bắt nguồn từ ziggurat hoặc
tháp đền thờ của Babylon. Bên ngoài là một cầu thang bằng gạch dẫn đến một ngôi
đền nhỏ ở trên đỉnh. Như chúng ta đã thấy trong các bài đọc trước của mình từ
Sáng thế ký, Tháp Babel được mô phỏng theo một tòa tháp như vậy.
Các thiên thần
hay sứ giả của Chúa đi lên đi xuống cầu thang giữa đất và trời là dấu hiệu cho
thấy Chúa đang đề nghị trở thành Chúa của Jacob. Sau đó, Chúa Giêsu nói với
Nathanael rằng ông sẽ:
… thấy trời mở ra và các thiên thần của Chúa lên
xuống trên Con Người.
(Gioan 1,51)
Chính Chúa Giêsu
trở thành cầu thang giữa trời và đất (xem Gioan 14,6), “Đấng trung gian duy nhất
giữa Chúa và loài người” (1 Tim 2,5). Ngài cũng được gọi là Pontifex hay Người làm cầu.
Sau đó, Jacob
nhìn thấy Chúa đứng trên mình và nói chuyện với ông. Điều này tiếp tục hình ảnh
về ziggurat nơi Chúa hiện diện trên đỉnh
tháp. Và Chúa tự nhận mình với Jacob đang ngủ:
Ta là Chúa, Chúa của Abraham, tổ phụ ngươi và Chúa
của Isaac…
Sau đó là những lời
hứa: Đất mà Jacob đang nằm sẽ được ban cho ông và dòng dõi ông. Một lần nữa,
Chúa hứa rằng con cháu của ông sẽ đông như bụi trên đất, rằng họ sẽ lan tràn khắp
mọi hướng và rằng mọi chi tộc trên trái đất sẽ được phước lành bởi Jacob và con
cháu của ông. Chúa hứa sẽ luôn ở cùng Jacob và con cháu của ông, và sẽ đưa họ
trở về vùng đất này. Chúa sẽ không bỏ rơi họ và mọi lời hứa của Ngài sẽ được ứng
nghiệm. Trong điều này, Chúa không giống như các vị thần của các tôn giáo ngoại
giáo, những vị thần chỉ đơn thuần là các vị thần địa phương bảo vệ trong lãnh
thổ của họ. Ở đây, Chúa đảm bảo với Jacob rằng Ngài sẽ ở cùng ông bất cứ nơi
nào ông đến.
Tất nhiên, lời hứa
này có liên quan đến những giai đoạn lưu đày sau này. Sau đó, Jacob thức dậy và
nhận ra:
Chắc chắn Chúa ở nơi này—và tôi không biết điều
đó!
Nếu ông biết, ông
có thể đã không chọn nơi đó để ngủ. Ông tràn ngập nỗi sợ hãi:
Nơi này thật đáng sợ biết bao! Đây không gì khác
ngoài nhà của Chúa, và đây là cổng thiên đàng.
“Đây” ám chỉ cả
hòn đá dùng làm gối và cầu thang trong giấc mơ của ông.
Để kỷ niệm kinh
nghiệm của mình, Jacob lấy hòn đá mà ông đã dùng làm gối và dựng nó lên như một
hòn đá tưởng niệm, thánh hiến nó bằng dầu. Một ‘hòn đá tưởng niệm’ (trong tiếng
Do Thái là messaba) có thể có hình dạng
hoặc kích thước khác nhau, và sẽ được dựng thẳng đứng và thường dùng cho một số
mục đích tôn giáo. Phong tục dựng ‘những trụ cột thiêng liêng’ như vậy đã có từ
thời tiền Israel và các mối liên hệ ngoại giáo của chúng thường được giữ lại.
Vì lý do đó, tôn giáo của người Israel sau này đã cấm dựng chúng (xem
Lê-vi 26,1) và ra lệnh tiêu diệt những
người có mối liên hệ ngoại giáo (Xuất Hành 34,13).
Hòn đá dùng làm gối
giờ đây đánh dấu nơi Chúa hiện diện. Nơi này, trước đây được gọi là Luz, giờ được
gọi là Bethel—“nhà của Chúa”. Jacob xức
dầu lên hòn đá như một hành động thờ phượng và thánh hiến chính thức. Những tập
tục như thế này rất phổ biến trong thế giới Canaan và thế giới Semit nói chung,
nhưng như đã đề cập, sau đó đã bị cả Luật pháp và các tiên tri lên án (xem thêm
Xuất Hành 23,24).
Trước khi rời khỏi
nơi này, Jacob đã thề nguyện cuối cùng. Nếu Chúa giữ lời hứa và bảo vệ Jacob,
thì Yahweh sẽ là Chúa của ông và hòn đá mà ông dựng lên làm đài tưởng niệm sẽ
trở thành nhà của Chúa. Đoạn văn này không hoàn toàn rõ ràng về khái niệm Chúa
tại thời điểm này, đặc biệt là với các thuật ngữ như “Chúa của Abraham, của Isaac,
của Jacob”. Khái niệm sau này về một Chúa toàn năng độc nhất dường như vẫn chưa
được hình thành. Mỗi dân tộc thời đó đều có vị thần bảo vệ riêng của mình, người
phải được phục vụ. Dân Israel cũng có Chúa của họ, một Chúa toàn năng, một Chúa
luôn ở bên họ bất cứ nơi nào họ đến, nhưng không được coi là Chúa của những dân
tộc khác.
Một số Giáo phụ
sau này đã nhìn thấy trong chiếc thang của Jacob một hình ảnh về sự chăm sóc
quan phòng mà Chúa thực hiện trên trái đất thông qua chức vụ của các thiên thần.
Những người khác nhìn thấy trong đó một điềm báo về sự nhập thể của Ngôi Lời, Đấng
đã liên kết thiên đàng với trái đất—Chúa Giêsu là Đấng Trung gian được đề cập ở
trên. Phụng vụ sử dụng câu 17 (“Nơi này đáng sợ biết bao…”) trong Văn phòng và
Thánh lễ để cung hiến một nhà thờ.
Câu chuyện là sự
tiếp nối và xác nhận lời hứa giao ước mà Chúa đã lập trước đó với Abraham. Những
lời hứa tương tự hiện được ban cho người cháu, người mà như chúng ta sẽ thấy, sẽ
là cha của Mười hai Tổ phụ, những người mà tất cả dân Chúa đều là hậu duệ. Và lời
hứa đó được truyền xuống chính Chúa Giêsu và thông qua Ngài đến chúng ta, những
người là hậu duệ thiêng liêng của Jacob. Theo nghĩa mà Jacob hay người Israel
không bao giờ có thể tưởng tượng được, dân sự của Chúa—với Chúa Giêsu là Chúa—đã
trở thành phước lành cho hàng triệu người trên khắp thế giới.
Chú giải về Mát-thêu 9,18-26
Có một sự tương
phản lớn trong cách Mát-thêu kể câu chuyện kép này so với câu chuyện do Mác-cô
kể (Mác-cô 5,21-43). Mát-thêu lược bỏ hết những chi tiết trần trụi. Hai mươi ba
câu mà Mác-cô cần ở đây được rút gọn còn chín câu. Mát-thêu không đề cập đến
đám đông lớn đi theo Chúa Giê-su, chỉ nhắc đến các môn đồ của Người. Ông tập
trung vào Chúa Giê-su và những gì Chúa Giê-su làm và nói.
Một viên chức nhà
hội đến gần Chúa Giê-su và nói rằng con gái ông vừa mới chết. Trên thực tế, ông
là người đứng đầu nhà hội, và trong Mác-cô và Lu-ca, chúng ta biết rằng tên ông
là Giai-rô. Trong phiên bản của Mác-cô, cô gái bị bệnh nặng và chỉ qua đời vào
giai đoạn sau của câu chuyện. Người đàn ông nói với Chúa Giê-su:
… hãy đến và đặt tay trên cô ấy, thì cô ấy sẽ sống.
Đây là một hành động
đức tin phi thường vào quyền năng của Chúa Giê-su. Cho đến lúc này, Người chưa
từng khiến ai từ cõi chết sống lại.
Khi Chúa Giêsu và
các môn đồ đang trên đường đến nhà, một người phụ nữ bị bệnh mất máu trong mười
hai năm đã âm thầm chạm vào viền áo của Chúa Giêsu
Chỉ cần tôi chạm vào áo choàng của Người, tôi sẽ
được lành bệnh.
Một lần nữa,
chúng ta được trình bày với đức tin sâu sắc và sự tin tưởng vào quyền năng của
Chúa Giêsu.
Đây thực sự là
cách duy nhất mà người phụ nữ bất hạnh này có thể tiếp cận Chúa Giêsu khi có những
người khác xung quanh. Việc chảy máu của bà không chỉ là một căn bệnh về thể
xác. Nó còn liên quan đến sự ô uế theo nghi lễ, và bà không được phép tiếp xúc
gần với mọi người. Nếu họ biết, họ có thể đã làm điều gì đó khủng khiếp với bà.
Cũng vì lý do đó, bà không thể tiếp cận Chúa Giêsu một cách công khai về vấn đề
của mình, vì vậy bà lặng lẽ chạm vào viền áo choàng của Người. Bà tin rằng như
vậy là đủ và bà đã đúng.
Chúa Giêsu, nhận
ra bà đã chạm vào áo choàng của Người, quay lại và nói một cách tử tế:
Hãy can đảm lên, con gái; đức tin của con đã chữa
lành con.
Và máu đã ngừng
chảy ngay lập tức.
Bây giờ chúng ta
quay lại câu chuyện gốc. Khi Chúa Giêsu và các môn đồ đến gần ngôi nhà, họ thấy
một đám đông người than khóc, nhiều người trong số họ than khóc theo kiểu vẫn
thường thấy ở Tây, Nam và Đông Á. Chúa Giêsu bảo tất cả họ:
Hãy đi đi, vì cô gái không chết mà chỉ đang ngủ.
Nghe vậy, đám
đông cười nhạo Ngài. Việc cô gái thực sự đã chết hay chỉ đơn giản là hôn mê giống
như chết thì không thực sự quan trọng. Đối với mọi người ở đó, cô ấy đã chết.
Chúa Jesus vào
nhà, nắm tay cô gái và cô ấy "đứng dậy". Có những âm hưởng của sự phục
sinh trong từ "đứng dậy".
Trong cả hai câu
chuyện này, sử dụng biện pháp văn học "bao hàm" (một câu chuyện được
lồng ghép vào một câu chuyện khác), chúng ta có một chủ đề chung về Chúa Giêsu
là Chúa của sự sống. Đó là cách Mát-thêu nói về những gì chúng ta đọc trong Gioan:
Ta là sự sống lại và là sự sống. (Gioan 11,25)
Sự sống phải được
hiểu theo nghĩa đầy đủ nhất có thể, bao gồm các khía cạnh thể chất, xã hội, trí
tuệ và tinh thần.
Trong một câu
chuyện, cô gái không chỉ được trả lại cuộc sống thể xác, mà còn được phục hồi
trong vòng tay của gia đình và tất cả những gì có nghĩa. Trong câu chuyện khác,
không chỉ chứng xuất huyết của người phụ nữ được ngăn chặn, mà cô ấy còn có thể
được phục hồi hoàn toàn trong các mối quan hệ bình thường với những người xung
quanh. Theo một nghĩa rất thực tế, cô ấy đã được trở nên trọn vẹn trở lại. Hôm
nay, chúng ta hãy cầu nguyện để Chúa Giêsu chữa lành chúng ta và làm cho chúng
ta trọn vẹn—sự trọn vẹn chính là sự thánh thiện, sự thánh thiện chính là sự trọn
vẹn.
https://livingspace.sacredspace.ie/o1142g/
Suy Niệm: Thiên Chúa yêu
thương con người
Với tựa đề: "Nơi Chúa, họ tin tưởng", tuần báo
Kinh Tế Viễn Ðông số tháng 6/1996 dành hai trang để nói về sự hồi sinh tôn giáo
tại Việt Nam. Tựa đề của bài báo lấy lại dòng chữ mà người Mỹ vốn cho in trên đồng
tiền của họ: "Nơi Chúa, chúng tôi đặt tin tưởng".
Nếu với người Mỹ, Chúa là một ngôi vị cá biệt, thì Chúa
theo tạp chí Kinh Tế Viễn Ðông lại là thể hiện của một nhu cầu tôn giáo cơ bản
nhất của con người, không gì có thể dập tắt nổi.
Con người khao khát Thiên Chúa, hay đúng hơn Thiên Chúa đã tạo
dựng con người, với nỗi khao khát vô biên ấy. Con người không ngừng tìm kiếm
Thiên Chúa, hay đúng hơn chính Thiên Chúa không ngừng lôi kéo con người đến với
Ngài. Thiên Chúa yêu thương con người, tình yêu của Ngài vượt trên mọi thước
đo, mọi dự đoán, mọi tưởng tượng của con người, đó là tất cả những gì Chúa
Giêsu đã đến để mạc khải cho con người.
Tin Mừng hôm nay ghi lại một vài cử chỉ của Chúa Giêsu đối với
con người: một vị kỳ mục đến xin Ngài cứu đứa con vừa chết, người đàn bà mắc bệnh
loạn huyết chi khấn thầm và sờ đến gấu áo của Ngài, cả hai đại diện của đủ mọi
tầng lớp mà Chúa Giêsu gặp gỡ hàng ngày. Ngài không loại trừ bất cứ hạng người
nào, bất cứ giai cấp nào trong xã hội, bởi vì tất cả đều là đối tượng của tình
yêu Thiên Chúa. Vị kỳ mục đã tìm đến với Chúa, người đàn bà đã len lỏi giữa đám
đông để sờ vào Ngài, đó là hình ảnh của sự tìm kiếm mà con người không ngừng thực
hiện để đến với Chúa. Nhưng thật ra, chính Thiên Chúa mới là Ðấng đi bước trước
để đến với con người. Phép lạ đã diễn ra như một kết quả của lòng tin: "Ðức
tin của con đã cứu chữa con", nhưng cũng chính niềm tin đã giúp con người
khám phá ra phép lạ Thiên Chúa không ngừng thực hiện vì yêu thương con người.
Qua một cơn hải trình cam go, những người có niềm tin đã
nhìn vào sự sống sót của mình như một phép lạ của tình thương. Những giờ phút
hãi hùng trong cuộc sống, những thử thách phải trải qua, những đau khổ phải
gánh chịu, đó là những phách mạnh trong bản trường ca về tình yêu Thiên Chúa.
Có trải qua những giờ phút ấy, chúng ta mới nhận ra được cánh tay đỡ nâng của
Chúa.
Xin Chúa cho chúng ta một đức tin sáng suốt để chúng ta
không ngừng nhận ra tình yêu của Chúa và dâng lời cảm tạ Chúa.
(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
.webp)



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét