Trang

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

10-03-2014 : THỨ HAI TUẦN I MÙA CHAY

10/03/2014
Thứ Hai sau Chúa Nhật I Mùa Chay


Bài Ðọc I: Lv 19, 1-2. 11-18
"Hãy xét đoán công minh đối với kẻ khác".
Trích sách Lêvi.
Chúa phán cùng Môsê rằng: "Ngươi hãy nói cho toàn thể cộng đồng con cái Israel: Các ngươi hãy nên thánh, vì Ta là Ðấng Thánh, là Thiên Chúa các ngươi. Các ngươi đừng trộm cắp, đừng nói dối, đừng phỉnh gạt kẻ khác, đừng lấy danh Ta mà thề dối, và đừng xúc phạm danh Thiên Chúa các ngươi. Ta là Chúa.
Các ngươi đừng nhục mạ kẻ khác và đừng hà hiếp họ. Ðừng giam tiền công lại cho đến ngày mai. Ðừng nguyền rủa người điếc, đừng đặt trước kẻ mù vật gì có thể làm cho nó vấp ngã; nhưng các ngươi hãy kính sợ Chúa là Thiên Chúa các ngươi, vì Ta là Chúa.
Ðừng làm điều bất công, cũng đừng xét đoán bất công. Ðừng thiên tư kẻ nghèo, cũng đừng nể mặt người quyền thế. Hãy cứ công minh mà xét đoán kẻ khác. Ðừng lăng mạ, cũng đừng gièm pha kẻ khác. Ðừng mưu sát ai. Ta là Chúa.
Ðừng giữ lòng thù ghét anh em, nhưng hãy răn bảo họ công khai, để khỏi mang tội vì họ. Ðừng tìm báo oán, đừng nhớ lại lời mắng nhiếc của kẻ đồng hương. Hãy yêu thương bạn hữu như chính mình. Ta là Chúa".
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 18, 8. 9. 10. 15
Ðáp: Lạy Chúa, lời Chúa là thần trí và là sự sống (Ga 6, 64b).
Xướng: 1) Luật pháp Chúa toàn thiện, bồi bổ tâm linh; chỉ thị Chúa cố định, phá ngu kẻ dốt. - Ðáp.
2) Giới răn Chúa chính trực, làm hoan lạc tâm can; mệnh lệnh Chúa trong ngời, sáng soi con mắt. - Ðáp.
3) Lòng tôn sợ Chúa thuần khiết, còn mãi muôn đời; phán quyết của Chúa chân thật, công minh hết thảy. - Ðáp.
4) Xin Chúa nhậm những lời miệng con công bố, và sự lòng con suy gẫm trước thiên nhan, lạy Chúa là Ðá tảng, là Ðấng Cứu Chuộc con. - Ðáp.

Câu Xướng Trước Phúc Âm: Tv 50, 12a và 14a
Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch. Xin ban lại cho con niềm vui ơn cứu độ.

Phúc Âm: Mt 25, 31-46
"Những gì các ngươi làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Khi Con Người đến trong vinh quang, có hết thảy mọi thiên thần hầu cận, Người sẽ ngự trên ngai uy linh của Người. Muôn dân sẽ được tập họp lại trước mặt Người, và Người sẽ phân chia họ ra, như mục tử tách chiên ra khỏi dê. Chiên thì Người cho đứng bên phải, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Vua sẽ phán với những người bên hữu rằng: "Hãy đến, hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy lãnh lấy phần gia nghiệp là Nước Trời đã chuẩn bị cho các ngươi từ khi tạo dựng vũ trụ. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã viếng thăm; Ta bị tù đày, các ngươi đã đến với Ta". Khi ấy người lành đáp lại rằng: "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ chúng con thấy Chúa là lữ khách mà tiếp rước, mình trần mà cho mặc; có khi nào chúng con thấy Chúa yếu đau hay bị tù đày mà chúng con đến viếng Chúa đâu?" Vua đáp lại: "Quả thật, Ta bảo các ngươi: Những gì các ngươi đã làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta".
"Rồi Người cũng sẽ nói với những kẻ bên trái rằng: "Hỡi phường bị chúc dữ, hãy lui khỏi mặt Ta mà vào lửa muôn đời đã đốt sẵn cho ma quỷ và kẻ theo chúng. Vì xưa Ta đói, các ngươi không cho ăn; Ta khát, các ngươi không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi chẳng tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi không cho đồ mặc; Ta đau yếu và ở tù, các ngươi đâu có viếng thăm Ta!" Bấy giờ họ cũng đáp lại rằng: "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, khách lạ hay mình trần, yếu đau hay ở tù, mà chúng con chẳng giúp đỡ Chúa đâu?" Khi ấy Người đáp lại: "Quả thật, Ta bảo cho các ngươi biết, những gì các ngươi đã không làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta". Những kẻ ấy sẽ phải tống vào chốn cực hình muôn thuở, còn các người lành thì được vào cõi sống ngàn thu".
Ðó là lời Chúa.


Suy Niệm: Làm Cho Kẻ bé Mọn Là Làm Cho Cha

Chắc nhiều người trong chúng ta đã nghe nói về thánh Martin de Porres, Ngài xuất thân từ gia đình gia đen, thuộc giai cấp nô lệ trong xã hội bên Tây Ban Nha, xứ Panama vào cuối thế kỷ XVI. Thánh nhân đã được Ðức Gioan XXIII phong thánh năm 1962 và được đặt danh hiệu là: "Vị thánh tiền phong của công cuộc bác ái xã hội". Thánh nhân đã có lòng yêu thương người từ nhỏ. Lợi dụng những lần mẹ sai đi chợ mua đồ lặt vặt, Martin đã tằn tiện bớt tiền để còn dư đem biếu cho những người mà cậu nghĩ là cùng khổ hơn. Khi biết thế, mẹ cậu tỏ vẽ khó chịu và nhiều lần trách mắng, nhưng dần dần bà tỉnh ngộ đổi ác cảm thành thiện cảm.
Năm lên 22 tuổi, Martin xin vào làm việc như một gia nhân ở Dòng Ða Minh, nhưng Bề Trên nhà dòng thấy chàng có nhiều nhân đức, nên sau một thời gian đã chọn chàng làm trợ sĩ. Thầy Martin hết sức sống bác ái giữa cộng đoàn. Khi làm xong bổn phận đối với cộng đoàn, thầy thường hay sang thăm bệnh nhân, nhưng có khi lại đi lang thang ngoài đường để giúp những người nghèo khổ cô đơn.
Một hôm đang lúc đi đường, thầy gặp một người quần áo rách tả tơi, mình đầy ung nhọt hôi hám và mắc phải chứng bệnh đau nhức cùng cực. Thầy bèn cõng người ấy về phòng riêng của mình trong tu viện, đặt nằm thoải mái trên giường, ra sức tắm rửa, thay quần áo, cho ăn uống... Thầy chăm sóc bệnh nhân một cách tận tụy như chăm sóc Chúa Giêsu.
Thấy vậy, một tu sĩ tỏ dấu bất mãn và lên tiếng trách thầy: "Sao lại đưa đứa ăn mày ghê tởm về phòng và lo lắng quá sức đàng hoàng như vậy?" Thầy Martin ôn tồn đáp: "Thưa Thầy, tôi nghĩ việc thường người hoạn nạn còn quí gấp vạn lần sự sách sẽ. Thầy nghĩ xem, giường chiếu tôi có dơ bẩn thì chỉ mất chút xà bông là giặt sạch. Nhưng cả một suối nước mắt của nhân loại cũng không đủ để rửa sạch mọi vết thương do xã hội bất công và ích kỷ gây ra".
Mẫu gương bác ái và những lời nói của thầy Martin đáng cho chúng ta suy nghĩ. Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Tuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" đã giải bày nỗi suy tư của mình về đức bác ái như sau: "Ngày tận thế, Chúa không xét con về những thành công vĩ đại, những vẻ vang danh dự ở đời, Chúa Giêsu không dạy con người bằng tình cảm, mà Chúa dạy con yêu kẻ nghịch con. Yêu là thành thực muốn sự lành cho họ và làm tất cả để họ được diễm phúc. Ðiều đó đòi buộc con phải hoàn toàn quên mình. Nếu các công việc các con thực hiện cho mình mà không phải vì Chúa, thì chỉ là những việc làm vô ích, chẳng công ích gì".
Hãy yêu thương nhau không bằng lời nói, mà bằng việc làm. Hãy yêu thương nhau bằng tay mặt mà tay trái không biết. Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương chúng con. Có loại bác ái ồn ào, đó là bác ái kể công. Bác ái kể công là bác ái tìm cái vinh quang mau qua. Có loại bác ái yêu người, vì họ là hình ảnh của Chúa Kitô. Ðó là bác ái cao thượng và siêu nhiên. Có loại bác ái theo ý riêng, đó là bác ái độc tài, bác ái của nhãn hiệu, bác ái của giả hiệu.
Anh chị em thân mến!
Yêu mến anh chị em là dấu hiệu và là bằng chứng chúng ta sống tình yêu Chúa. Ai không yêu mến anh chị em mình, khi chúng ta nhìn thấy được, thì làm sao có thể yêu mến Chúa, Ðấng mà chúng ta không nhìn thấy. Thánh Gioan đã hỏi người con tinh thần của mình như thế.
Lời dạy của Chúa Giêsu được trình bày trong bài Tin Mừng hôm nay sẽ giúp cho những ai chú ý lắng nghe và đem ra thực hành, thì chắc chắn sẽ được tăng thêm lòng mến mỗi ngày một hơn.
Thật thế, ngày tận thế Chúa phán xét về đức bác ái, chứ không phải về các thành công vĩ đại mà chúng ta làm được trước mặt người đời. Chúng ta đừng chờ đợi cho đến ngày tận thế, cho đến lúc cuối đời rồi nước rút mới chạy đến với Chúa. Chúng ta cũng đừng nói: "Tôi không làm việc bác ái được, vì tôi không có tiền". Chỉ có tiền mới sống bác ái hay sao? Còn có bác ái của nụ cười, bác ái của sự thông cảm, bác ái của viếng thăm, bác ái của cầu nguyện. Chúng ta cũng đừng để đến gần chết mới làm hòa với nhau, mới phân phối của cải. Ðây chính là bác ái chẳng đặng đừng, bác ái bất đắc dĩ, và chúng ta sẽ hối tiếc vì yêu thương quá muộn.
Lạy Chúa, xin cho chúng con sống yêu Chúa và anh chị em một cách thiết thực hơn, cụ thể trong cuộc sống hằng ngày. Xin thương giúp con nhìn thấy dung mạo của Chúa nơi anh chị em, và yêu thương phục vụ họ hết lòng, phục vụ vì Chúa. Amen.
(Veritas Asia)


Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần I MC
Bài đọc: Lev 19:1-2, 11-18; Mt 25:31-46.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Yêu người là tiêu chuẩn Thiên Chúa dùng để phán xét con người.
Con người hồi hộp và lo sợ khi phải ra trước tòa án, vì không biết chánh án dựa vào đâu để xét xử. Người Công Giáo sẽ không ngạc nhiên khi ra trước Tòa Phán Xét vì họ đã biết rõ tiêu chuẩn Thiên Chúa dùng để phán xét con người: Những gì làm cho tha nhân là làm cho Thiên Chúa. Thánh Martin de Tours có kinh nghiệm này rõ ràng ngay khi còn đang sống. Khi thánh nhân gặp một người hành khất ăn xin dưới trời đông tuyết giá, thánh nhân cố gắng lục lọi trong người xem có cái gì để cho. Sau khi tìm mãi không được, thánh nhân quyết định lấy thanh gươm, xé chiếc áo chòang đang mặc làm hai, khóac cho người hành khất một nửa, còn một nửa giữ cho mình. Đêm đó, trong một thị kiến, thánh nhân thấy Đức Kitô khóac nửa chiếc áo chòang và cười với ngài.
Các Bài Đọc hôm nay đặt trọng tâm trong 2 giới răn: mến Chúa và yêu người. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Levi kêu gọi mọi người phải nên thánh như Thiên Chúa là Đấng Thánh. Để nên thánh, con người phải thực thi hai giới răn mến Chúa yêu người. Trong Phúc Âm, Thánh Matthew tuyên bố rõ ràng tiêu chuẩn Thiên Chúa dùng để phán xét con người là yêu thương tha nhân bằng hành động: điều gì con người làm cho tha nhân là làm cho Chúa; điều gì con người từ chối không làm cho tha nhân là không làm cho chính Chúa.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Mến Chúa và yêu người là con đường nên thánh.
1.1/ Ơn gọi nên thánh là của tất cả mọi người: Đức Chúa phán với ông Moses rằng: "Hãy nói với toàn thể cộng đồng con cái Israel và bảo chúng: Các ngươi phải thánh thiện, vì Ta, Đức Chúa, Thiên Chúa của các ngươi, Ta là Đấng Thánh.” Thánh thiện là một trong những đặc tính của Thiên Chúa, tội lỗi và khiếm khuyết không hiện diện nơi Ngài. Khi dựng nên con người, Ngài muốn con người cũng thánh thiện giống như Ngài; nhưng tội lỗi lấy đi sự thánh thiện của con người. Trong Cựu Ước, con người cố gắng trở nên thánh thiện bằng việc giữ cẩn thận các Lề Luật. Trong Sách Levi và Đệ Nhị Luật, có những Luật Thánh để giúp con người trở nên thánh thiện. Ngòai Thiên Chúa là Đấng Thánh, những người được xếp lọai thánh thiện trong Cựu Ước: các tư tế, Nazarites, các tiên tri, các con đầu lòng, Levites …
1.2/ Làm sao để nên thánh? Như đã nói trên, giữ cẩn thận Lề Luật, nhất là hai Lề Luật: mến Chúa yêu người, sẽ giúp con người trở nên thánh thiện. Ngược lại, không giữ cẩn thận các Lề Luật, làm con người ra tội lỗi.
(1) Những điều không được làm: Tất cả các điều liệt kê hôm nay chỉ là làm cho rõ các điều răn trong Thập Giới được Thiên Chúa ban qua Moses:
- Điều răn thứ hai: Các ngươi không được lấy danh Ta mà thề gian: làm thế là các ngươi xúc phạm đến danh Thiên Chúa của các ngươi.
- Điều răn thứ bảy: Chớ lấy của người. Các ngươi không được trộm cắp, không được bóc lột người đồng loại, không được cướp của; tiền công người làm thuê, ngươi không được giữ lại qua đêm cho đến sáng.
- Điều răn thứ tám: không được nói dối, không được lừa gạt đồng bào mình. Các ngươi không được làm điều bất công khi xét xử: không được thiên vị người yếu thế, cũng không được nể mặt người quyền quý, nhưng hãy xét xử công minh cho người đồng bào. Ngươi không được vu khống những người trong dòng họ, không được ra toà đòi người đồng loại phải chết.
(2) Những điều phải làm: Để đơn giản hóa và dễ thi hành, Thập Giới được tóm trong hai:
- Điều răn thứ nhất: Phải kính sợ Thiên Chúa của ngươi.
- Điều răn thứ hai: Phải yêu đồng loại như chính mình. Ngươi không được rủa người điếc, đặt chướng ngại cho người mù vấp chân. Ngươi không được để lòng ghét người anh em, nhưng phải mạnh dạn quở trách người đồng bào, như thế, ngươi sẽ khỏi mang tội vì nó. Ngươi không được trả thù, không được oán hận những người thuộc về dân ngươi.
2/ Phúc Âm: Yêu người là tiêu chuẩn Thiên Chúa dùng để phán xét.
Đa số nhân lọai đều tin vào định luật nhân quả: Nếu chúng ta làm ích lợi cho tha nhân, chúng ta sẽ được thưởng ở cả đời này và đời sau; nếu chúng ta gây thiệt hại cho tha nhân, chúng ta sẽ phải lãnh nhận hình phạt ở cả đời này và đời sau. Người Công Giáo chúng ta cũng tin như thế, và chương 25 của Matthew củng cố niềm tin này. Hơn nữa, Chúa Giêsu còn nhấn mạnh: điều gì chúng ta làm cho tha nhân là chúng ta làm cho Ngài; và điều gì chúng ta không làm cho tha nhân là chúng ta không làm cho Ngài. Đây chính là tiêu chuẩn Thiên Chúa sẽ dùng để phán xét con người trong Ngày Chung Thẩm.
2.1/ Những gì ta làm cho anh chị em là làm cho chính Chúa:
- Chúa phán xét: "Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han."
- Người công chính thắc mắc: "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?"
- Chúa cắt nghĩa: "Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy."
2.2/ Những gì ta từ chối không giúp anh chị em là không giúp chính Chúa:
- Chúa phán xét: "Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng."
- Kẻ ác nhân thưa lại: "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu hay ngồi tù, mà không phục vụ Chúa đâu?"
- Chúa cắt nghĩa: "Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy."
Thế là họ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng sự sống muôn đời."

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mến Chúa và yêu người qua hành động là con đường đơn giản để nên thánh.
- Nếu chúng ta yêu tha nhân như chính mình và biểu tỏ tình yêu này trong mọi hành động, chúng ta sẽ không lo ngại khi ra trước Tòa Phán Xét.
- Lối sống ích kỷ của con người hiện đại là con đường chắc chắn đưa tới sự hủy diệt cả đời này và đời sau.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

HẠT GIỐNG NẨY MẦM 


Lv 19,1-2.11-18 - Mt 25,31-46

A. Hạt giống...
Bài đọc I trích sách Lêvi dạy cách đối xử với tha nhân, gồm trong hai điều chính : a/ Công bình : đừng trộm cắp, đừng nói dối, đừng phỉnh gạt, đừng nhục mạ, đừng hà hiếp, đừng giam tiền công phải trả cho thợ, đừng nguyền rủa, đừng gièm pha... b/ Bác ái : “Hãy yêu thương bạn hữu như chính mình”. Nhìn chung, ta thấy lời dạy của Cựu Ước có tính tiêu cực (“đừng, đừng và đừng”), và chưa được rộng (“Hãy yêu thương bạn hữu như chính mình”)

Lời dạy của Chúa Giêsu tích cực hơn (cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, cho kẻ rách rưới áo mặc, thăm viếng kẻ đau yếu và ngồi tù), và cũng rộng rãi hơn (hãy đối xử bác ái với bất cứ ai bé mọn). Chúa con bảo Ngài sẽ coi những việc bác ái ta làm cho những kẻ bé mọn như làm cho chính Chúa.

B.... nẩy mầm.
1. Coi tha nhân là chính Chúa. Điều này tương đối dễ nếu ta gặp một người tốt và dễ thương. Còn khi ta gặp một người khó chịu và xấu tính, ta hãy nhớ : a/ người đó cũng là tác phẩm do Chúa tạo nên ; b/ người đó cũng là giá máu Chúa đã đổ ra để cứu chuộc ; c/ người đó cũng là đối tượng Chúa mời hưởng hạnh phúc muôn đời. Bởi thế nếu không thề yêu thương người đó vì chính người đó thì ít ra hãy phấn đấu yêu thương họ như chính Chúa yêu thương họ.

2. Bà Chiara Lubich, người sáng lập phong trào Focolare chủ trương sống tinh thần Tin Mừng, chia xẻ một kinh nghiệm sống như sau : coi những kẻ đang đau khổ là hình ảnh Chúa Giêsu đang bị bỏ rơi trên Thập giá. Cũng như Chúa Giêsu bị bỏ rơi rất cần người ủi an giúp đỡ, ta cũng hãy giúp đỡ ủi an những kẻ đau khổ ấy.

3. Từ khi chọn con đường nhập thể, Chúa đã muốn chúng ta tìm Ngài trong tha nhân, yêu Ngài qua tha nhân và giúp đỡ Ngài cũng qua tha nhân.

4. Một đêm trăng nọ, nhìn qua cửa sổ, một tu sĩ già bỗng nhìn thấy một thiên thần đang ngồi viết trên một cuốn sách vàng. Lòng tràn ngập hân hoan, vị tu sĩ rón rén đến gần và lên tiếng hỏi :

- Ngài đang viết gì trong quyển sách này thế  ?

- Ta đang ghi danh những ai yêu mến Thiên Chúa.

Vừa lo lắng vừa hồi hộp, vị tu sĩ mới hỏi xem tên mình có trong sách không. Thiên thần giở từng trang, chăm chú đọc từng hàng nhưng không thấy tên ông. Thế nhưng điều đó không làm vị tu sĩ thất vọng. Ông nói với thiên thần

- Xin Ngài vui lòng ghi tên tôi như một thầy dòng lúc nào cũng yêu mến tha nhân.

Thiên thần chiều ý ông. Thế là tên ông được ghi vào sổ vàng.

Sau khi vị tu sĩ già qua đời, xem lại nhật ký của ông, người ta thấy dòng chữ đầu tiên trong nhật ký chính là câu trích dẫn thư 1 Ga 4,20 “Nếu ai nói mình yêu mến Chúa mà lại ghét anh em mình thì đó là kẻ nói dối, vì kẻ không yêu mến người anh em nó thấy đó tất không thể yêu mến Thiên Chúa mà nó không thấy”. Tiếp theo lời trích dẫn vị tu sĩ ghi chú : “Tôi đi tìm kiếm linh hồn tôi, nhưng tôi không thấy ; tôi đi tìm Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa vượt thoát khỏi tôi ; tôi đi tìm người anh em, tôi đã gặp được Thiên Chúa và linh hồn tôi” (Trích "Mỗi ngày một tin vui").
L.Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ

10/03/14 THỨ HAI TUẦN 1 MC
Mt 25,31-46

VIỆC NHỎ, PHẦN THƯỞNG LỚN
“Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta.” (Mt 25,40)
Suy niệm: Ngày phán xét, Đức Giêsu không hỏi ta đã thực hiện được những công trình vĩ đại nào, nhưng trước tiên Người hỏi mỗi người đã làm được việc gì cho Chúa, những công việc làm cho “một trong những anh em bé nhỏ nhất của Chúa” đang ở ngay bên cạnh, chia sẻ cuộc sống hằng ngày với chúng ta. Những công việc bé nhỏ, làm cho những con người bé nhỏ, lại được Chúa đền bù bằng phần thưởng vô cùng lớn: “Hãy đến thừa hưởng Vương Quốc đã dành sẵn từ tạo thiên lập địa”.
Mời Bạn: Những người nhỏ bé ở chung quanh bạn là những người thân của bạn, ngay trong nhà bạn; đó là những người rất tầm thường bạn gặp hằng ngày trên đường bạn đi làm, đi học chẳng hạn. Họ ở gần bạn quá, và bạn gặp họ thường quá, nên lắm khihọ trở thành quá nhỏ bé đến nỗi bạn không nhìn thấy họ để làm cho họ những hành động phục vụ, yêu thương. Vậy mời bạn hãy khám phá ra những con người nhỏ bé đó, nhất là các trẻ thơ, người già yếu, bệnh tật, cùng khổ, và cả người tội lỗi nữa.
Sống Lời Chúa: Mỗi sáng thức giấc, bạn hãy nhớ đến Đức Kitô và một người nhỏ bé mà bạn đã khám phá, và tự hỏi: “Ngày hôm nay, tôi có thể làm được gì cho Đức Kitô hiện diện nơi con người nhỏ bé đó?”
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin mở cho con đôi mắt, để con thấy Chúa qua những con người bé nhỏ. Xin Chúa mở rộng tim con, để con yêu Chúa qua những con người bé nhỏ. Xin Chúa mở rộng đôi tay con, để con đón nhận Chúa qua những con người bé nhỏ. Amen.

Làm cho chính Ta 
Chúng ta sẽ bị xét xử vào ngày tận thế dựa trên tình yêu... Hãy kính trọng trao cho Ngài những gì mình đã chắt chiu. 


Suy nim:
Thi hào Tagore trong tập thơ Gitanjali, bài số 50,
có kể chuyện một người ăn xin, tình cờ gặp nhà vua đi trên cỗ xe.
Anh đầy tràn hy vọng khi cỗ xe dừng lại gần anh, và nhà vua bước xuống.
Anh cứ nghĩ nhà vua sẽ cho anh thật nhiều, nhưng ngài lại chìa tay xin anh.
Người hành khất biết lấy gì mà cho, anh chỉ dâng ngài một hạt lúa nhỏ xíu.
Đến lúc chiều về, khi đổ những thứ trong bị ra, anh thấy một hạt vàng rất nhỏ.
Anh khóc vì tiếc mình đã không cho ngài tất cả những gì mình có.
Có khi nào nhà vua giàu có ngửa tay xin một người ăn mày không?
Hơn nữa, có khi nào Đức Kitô ẩn mình dưới dạng một người ăn xin không?
Trên chuyến xe lửa đi về vùng Darjeeling ở chân núi Hy-mã-lạp-sơn, năm 1946,
Chị Têrêsa Calcutta đã nhận được một ơn gọi thứ hai, dù chị đang tu ở dòng Loreto.
“Chính trong chuyến xe lửa đó, tôi đã nghe tiếng gọi bỏ tất cả
và theo Ngài vào khu ổ chuột – phục vụ Ngài nơi những người nghèo nhất”.
Chị đã viết như thế, và chị còn giải thích thêm:
“Thiên Chúa gọi tôi để làm giảm cơn khát của Đức Giêsu
bằng cách phục vụ Ngài  nơi người nghèo nhất trong số các người nghèo.”
Chị Têrêsa được ơn gặp Đức Giêsu Kitô đang đói khát, đang ở khu ổ chuột.
Chị đã cho Ngài tất cả và chị không bao giờ phải ân hận về chuyện đó.
Bài Tin Mừng hôm nay hẳn đã chi phối đời của chân phước Têrêsa Calcutta.
Bài này cũng hợp với Mùa Chay, mùa chia sẻ, mùa làm việc bác ái.
Hơn nữa bài này vén mở cho ta thấy một lối hiện diện khác của Đức Giêsu.
Ngài không chỉ hiện diện nơi tấm bánh thánh, nơi tâm hồn ta, nơi Giáo hội,
mà Ngài còn ở nơi những người đói, khát, khách lạ, trần truồng, đau yếu, ngồi tù.
Khuôn mặt của Ngài xem ra chẳng có gì cao quý, uy nghi, sáng láng,
nhưng đầy nét đau khổ, nhục nhằn, phiền muộn.
Đức Giêsu ở đây không phải là người ban phát đầy quyền năng,
mà là người ăn xin yếu đuối ngửa tay cần ta giúp đỡ.
“Mỗi lần các ngươi làm cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây,
là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (c. 40).
Ngài gọi những người khốn cùng trong xã hội là anh em nhỏ nhất của Ngài.
Làm cho họ là làm cho chính Ngài, chối từ họ là chối từ chính Ngài.
Chúng ta sẽ bị xét xử vào ngày tận thế dựa trên tình yêu.
Hôm nay ta có thể gặp Đức Giêsu ở nhà thương, nhà tù, nơi trại tị nạn,
nơi gần một tỷ người bị đói trên thế giới, nơi bao người thiếu nước sạch để dùng.
Hãy kính trọng trao cho Ngài những gì mình đã chắt chiu.
Cầu nguyn:

Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng
tấm bánh để dành của con thuộc về người đói,
chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi,
tiền bạc con cất giấu thuộc về người thiếu thốn.

Lạy Cha, có bao điều con giữ mà chẳng dùng,
có bao điều con lãng phí
bên cạnh những Ladarô túng quẫn,
có bao điều con hưởng lợi
dựa trên nỗi đau của người khác,
có bao điều con định mua sắm dù chẳng có nhu cầu.

Con hiểu rằng nguồn gốc sự bất công
chẳng ở đâu xa.
Nó nằm ngay nơi sự khép kín của lòng con.
Con phải chịu trách nhiệm
về cảnh nghèo trong xã hội.

Lạy Cha chí nhân,
vũ trụ, trái đất và tất cả tài nguyên của nó
là quà tặng Cha cho mọi người có quyền hưởng.

Cha để cho có sự chênh lệch, thiếu hụt,
vì Cha muốn chúng con san sẻ cho nhau.
Thế giới còn nhiều người đói nghèo
là vì chúng con giữ quá điều cần giữ.

Xin dạy chúng con biết cách đầu tư làm giàu,
nhờ sống chia sẻ yêu thương. Amen.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ


Suy Niệm
Mỗi người trong chúng ta được sinh ra trong tình yêu Thiên Chúa qua cha mẹ. Là người bình thường, chúng ta đều có đủ các giác quan như: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác. Mỗi giác quan đều có chức năng và giá trị riêng của nó. Thí dụ: Mắt để nhìn thấy, để nhận ra vẻ đẹp của vụ trụ mà chính Chúa đã dựng nên (St 1,1-26) Ngoài ra, thị giác còn để nhận ra vẻ đẹp của Thiên Chúa qua tha nhân như sách Sáng Thế viết: "Ta dựng nên con người giống hình ảnh Ta" (St 1,27) .
Trong cuộc sống có nhiều người nhận ra hình ảnh của Chúa qua tha nhân: Thí dụ như thánh Benedict và chân phước Têrêsa Caculta và một số người "đứng bên phải" trong vinh quang nước Chúa. Ngược lại, có nhiều người không nhận ra hình ảnh Thiên Chúa qua tha nhân, cụ thể là những người "đứng bên trái" Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay. Vậy, làm thế nào để nhận ra Thiên Chúa qua tha nhân?
Có nhiều cách, nhưng cách tốt nhất là chúng ta lắng nghe lời Chúa Giêsu dạy: "Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy" (Mt 25,40).
Thấm nhuần lời Chúa Giêsu dạy, thánh Benedict khuyên các tu sĩ hãy tìm kiếm Chúa qua tha nhân, đặc biệt là những người khách lạ. Muốn làm được điều này, trước tiên chúng ta phải có lòng kính trọng tha nhân, có lòng hiếu khách, nhất là phải có tấm lòng rộng lượng. Thánh nhân không hề nghi ngờ những người khách lạ nhưng tin tưởng họ là những sứ giả của Chúa: "Anh em đừng quên tỏ lòng hiếu khách, vì nhờ vậy, có những người đã được tiếp đón các thiên thần mà không biết" (Dt 13, 2).
Lạy Chúa, mỗi người chúng con là hình ảnh của Chúa. Tuy nhiên, sống trong một xã hội thay đổi, cho tâm hồn chúng con cũng đổi thay và đôi khi chúng con đánh mất niềm tin. Dù con con người có nhiều thay đổi, nhưng xin Chúa giúp chúng con đừng đổi thay về đức tin, cậy, mến vào Chúa, đặc biệt là nhận ra Chúa qua tha nhân, như Thánh Benedict, Mẹ Têrêsa Caculta và những người đứng bên phải Chúa trong vinh quang của Ngài. Amen.
Lm. Pr Thanh Hà-Gp.Cần Thơ

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
10 THÁNG BA
Cái Giá Của Ơn Giao Hòa
Đức Kitô, Đấng Cứu Chuộc, đã trả giá cân xứng cho tội lỗi chúng ta. “Người là sự bình an của chúng ta” (Ep 2,14). Người là sự giao hòa của chúng ta.
Đó là lý do tại sao cuộc khổ nạn và cái chết của Đức Kitô – được biểu trưng một cách bí tích trong Thánh Lễ – thường được gọi là phụng vụ “hy lễ hòa giải”. Đây là lời của Kinh Nguyện Thánh Thể III: “Xin Cha nhìn đến Đấng mà cuộc tử nạn của Người đã giao hòa chúng con với chính Cha”. Giao hòa với Thiên Chúa và với anh chị em, đó là việc thiết yếu. Chính Đức Giêsu đã dạy rằng trước khi dâng của lễ, cần phải giao hòa với anh em trước đã (Mt 5,23).
Thánh Phao-lô viết: “Nhân danh Đức Kitô, chúng tôi van nài anh em hãy làm hòa với Thiên Chúa” (2Cr 5,20). Giáo Hội tha thiết lặp lại lời kêu gọi ấy của Thánh Tông Đồ. Giáo Hội kêu gọi tất cả chúng ta tiến tới sự thánh thiện đích thực trong Đức Kitô. Thánh Phao-lô tiếp tục: “Vì chúng ta, nên Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi – để làm cho chúng ta nên công chính trong Người” (2Cr 5,21).
Tiếng gọi mời con người hòa giải với Thiên Chúa không đơn thuần chỉ là một sứ điệp hay thậm chí một tiếng kêu van. Sứ điệp ấy mạnh mẽ không kém so với sứ điệp của Gio-an Tẩy Giả trên bờ sông Gio-đan, hay so với sứ điệp của các ngôn sứ trong Cựu Ước. Song nó không chỉ là một sứ điệp. Đó là một hành động đầy năng lực. Đó là một hành động phát xuất từ tình yêu của Chúa Cha và Chúa Con. Đó là một hy tế, một sự trả giá lớn lao. Chúng ta đã được chuộc về với một giá đắt. Chúng ta hãy tôn vinh và cảm tạ Thiên Chúa vì lòng thương xót của Ngài (1Cr 6,20; 7,23)
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II


Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 10-03
Lv 19, 1-2.11-18; Mt 25, 31-46.

LỜI SUY NIỆM: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, Hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa.”
Trong ngày phán xét chung. Theo Kinh Thánh. Chính Chúa Giêsu Kitô sẽ đến có các thiên sứ theo hầu, và tập hợp toàn dân lại trước mặt Chúa, và Chúa sẽ lấy tiêu chuẩn “Đức Ái” để tách làm hai: kẻ lành bên hữu, được vào thừa hưởng Vương Quốc Chúa Cha. Kẻ dữ bên tả sẽ bị đuổi cho khất mắt Chúa, đi vào lửa đời đời với Ác Quỷ.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa đòi hỏi chúng con yêu kính Chúa, qua cử chỉ yêu thương, phục vụ những người đồng loại. Xin Chúa ban cho mọi thành viên trong gia đình chúng con, trong mọi công việc đặc biệt là việc bác ái, tất cả vì yêu kính Chúa.
Mạnh Phương



10 Tháng Ba
Gieo Gió Gặt Bão
Ðêm 17/5/1987, một chiến đấu cơ do Pháp chế tạo đã được Iraq sử dụng để phóng đi hai hỏa tiễn Exocet cũng do Pháp chế tạo. Không rõ do tính toán hay tai nạn, hai hỏa tiễn này đã đâm bổ xuống hàng không mẫu hạm Satark của Mỹ đang đậu trong vùng vịnh Ba Tư. 37 người Mỹ đã vong mạng trọng vụ ấy!
Người Ả Rập thường nói: "Kẻ thù của kẻ thù của tôi là bạn tôi". Có lẽ người Mỹ và nhiều nước Tây phương cũng xử sự theo châm ngôn ấy. Trong cuộc chiến kéo dài 8 năm của Iran và Iraq, đa số các nước Tây phương kể cả Liên Xô đều đứng về phía Iraq.
Liên Xô là nước cung cấp cho I raq nhiều vũ khí nhất. Từ giữa năm 1983 đến năm 1988, Iraq đã mua của thế giới một số vũ khí trị giá khoảng 34 tỷ Mỹ kim. Cùng với chiến xa T-72 và hỏa tiễn Scud-B, Liên Xô là nước đã bán cho thế giới đến 50% khí giới.
Ðể đổi lấy dầu của Iraq, Pháp đã bán cho nước này số khí giới trị giá khoảng 16 tỷ Mỹ kim. Ngày nay, 133 chiến đậu cơ Mirage F.I và hỏa tiễn Exocet mà Iraq đã đưa vào cuộc chiến ở vùng vịnh Ba Tư đều do Pháp cung cấp.
Năm 1984, Hoa Kỳ đã tái lập ngoại giao với Iraq và loại Iraq ra khỏi sổ những nước chuyên gây các cuộc khủng bố trên thế giới. Sự tín nhiệm của Hoa Kỳ đối với Iraq cũng khiến cho những nước Tây phương khác như Tây Ðức cung cấp cho Iraq chuyên viên, kỹ thuật và nguyên liệu nhờ đó Iraq đã có thể chế tạo các vũ khí hóa học và nguyên tử.
Vô tình hay hữu ý, các nước Tây phương đã củng cố cho nền độc tài của Saddam Hussein và đưa ông đến cuộc thách thức hiện nay. Một nhà chính trị người Iraq hiện lưu vong tại Pháp đã nói như sau: "Chúng tôi đã lên tiếng về chế độ độc ác của Hussein. Nhưng đó chỉ là tiếng kêu trong sa mạc. Vì bức tường của những lợi lộc kinh tế, chúng tôi đã không được lắng nghe. Kết quả cho thấy là một nhà độc tài như ong được nuôi trong tay áo, nay đang hiện nguyên hình thành một quái vật".
Câu chuyện trên đây có thể giúp chúng ta rút ra một bài học về những hậu quả mà người ta phải gánh chịu về những việc làm của mình. Chúng ta vẫn thường nói: "Gieo gió thì gặt bão"... Các nước Tây phương ngày nay hẳn phải đấm ngực để chịu đựng cơn bão táp mà chính họ là người đã đóng góp vào để tạo nên. Khí giới do Tây phương cung cấp ngày nay đã quay lại chống họ.
Thánh Phaolô trong thư gửi cho giáo đoàn Galata đã kêu gọi chúng ta, thay vì gieo trong xác thịt, hãy gieo trong thần khí.
Gieo trong xác thịt tức là gieo rắc hận thù, chết chóc, là nuôi dưỡng ích kỷ, là gây đố kỵ, chia rẽ: những hạt giống ấy chỉ nảy nở bằng cây của tang thương, đau khổ và hủy diệt cho chính mình cũng như cho người khác.
Gieo trong thần khí chính là sống quảng đại, phục vụ, hòa nhã, yêu thương, cảm thông, nhẫn nhục, tha thứ... Hạt giống của thần khí có thể là hạt giống nhỏ bé và âm thầm như hạt cải, nhưng sẽ trở thành cây to lớn. Không có một nghĩa cử nào, dù nhỏ mọn đến đâu, mà không mang lại hoa trái Bình An cho tha nhân và cho chính bản thân.
Chiến tranh trên quy mô thế giới, chiến tranh giữa nước này với nước nọ, chiến tranh trong cùng một quốc gia: Ở mọi quy mô, chiến tranh nào cũng là cơn bão táp mà chính con người tự góp gió để thổi lên.
Nơi nào có bất hòa, thì nơi đó có chiến tranh. Nơi nào lợi lộc được đặt lên trên mọi giá trị khác, thì nơi đó đã có chiến tranh.
Người môn đệ của Ðức Kitô, Nguyên Ủy của Hòa Bình, luôn được mời gọi để xây dựng Hòa Bình và Hòa Bình chớm nở khi con người bắt đầu gieo trồng hạt giống của Yêu Thương.
(Lẽ Sống)

10-3
Thánh Ðaminh Saviô
(c. 1857)

N
hiều người thánh thiện dường như lại chết yểu. Trong số đó có Thánh Ðaminh Saviô, quan thầy của các chú hội hát.
Sinh trong một gia đình nông dân ở Riva, Ý Ðại Lợi, ngay từ khi lên bốn, mẹ ngài đã thấy cậu con trai bé nhỏ quỳ cầu nguyện trong một góc nhà. Lúc năm tuổi, ngài là chú giúp lễ. Khi lên bẩy, ngài được Rước Lễ Lần Ðầu. Vào ngày trọng đại ấy, ngài đã chọn phương châm: "Thà chết chứ không phạm tội!" và ngài luôn luôn giữ điều ấy.
Quả thật, Ðaminh là một cậu bé bình thường nhưng lòng yêu mến Thiên Chúa của cậu thật phi thường.
Vào lúc 12 tuổi, Ðaminh theo học trường của Thánh Don Bosco. Qua cách cầu nguyện của Ðaminh, mọi người trong trường đều nhận thấy cậu thật khác biệt. Ðaminh yêu quý tất cả mọi người, và dù trẻ hơn họ, cậu cũng lo lắng để ý đến họ. Cậu sợ rằng họ sẽ mất ơn sủng của Thiên Chúa vì tội lỗi.
Có lần, chúng bạn đưa cho cậu xem hình ảnh đồi trụy. Vừa thoáng nhìn thấy, cậu đã cầm lấy tờ báo xé tan ra từng mảnh và hỏi, "Thiên Chúa ban cho chúng ta cặp mắt để nhìn những điều xấu xa như vậy hả? Các anh không thấy xấu hổ sao?"
Một lần khác, hai đứa con trai giận dữ lấy đá ném nhau. Thấy thế, Ðaminh đứng vào giữa, cầm tượng thánh giá nhỏ đưa lên cao, và nói, "Trước khi đánh nhau, mấy anh hãy nhìn vào thánh giá và nói, 'Ðức Giêsu Kitô vô tội khi Ngài chịu chết đã tha thứ cho kẻ giết mình. Tôi là kẻ tội lỗi, và tôi sẽ làm đau khổ Ngài khi không tha thứ cho kẻ thù.' Rồi sau đó mấy anh hãy bắt đầu -- và hãy ném đá tôi trước!"
Hai anh kia cảm thấy xấu hổ, xin lỗi nhau và hứa sẽ đi xưng tội.
Sức khoẻ của Ðaminh rất mỏng manh, thường hay đau yếu luôn và đưa đến biến chứng về phổi khiến cậu phải về nhà để tĩnh dưỡng. Tuy nhiên, khi ở nhà, bệnh tình lại càng gia tăng nên đã được chịu các Bí Tích sau cùng. Lúc ấy Ðaminh mới 15 tuổi, nhưng cậu không sợ chết. Thật vậy, cậu vô cùng sung sướng khi nghĩ đến lúc được lên thiên đàng. Ngay trước khi chết, cậu cố gượng ngồi dậy. Cậu nói thầm vào tai cha mình, "Giã biệt bố." Rồi bỗng dưng mặt cậu tươi sáng với nụ cười rạng rỡ. Cậu kêu lên, "Con đang nhìn thấy những điều kỳ diệu!" và trút hơi thở cuối cùng.
Chính Thánh Don Bosco là người viết lại tiểu sử của Ðaminh Saviô.
Ðaminh Saviô được phong thánh năm 1954. Trong buổi lễ phong thánh, Thánh Giáo Hoàng Piô X đã nói, "Một thiếu niên như Ðaminh, là người cố gắng giữ mình sạch tội từ khi rửa tội cho đến khi chết, quả thật là một vị thánh."
Lời Trích
Thánh Ðaminh Saviô thường nói, "Tôi không làm được những điều trọng đại. Nhưng tôi muốn tất cả những gì tôi làm, ngay cả những gì nhỏ nhặt nhất, là để vinh danh Thiên Chúa."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét