Trang

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

28-03-2014 : THỨ SÁU TUẦN III MÙA CHAY

28/03/2014
Thứ Sáu sau Chúa Nhật III Mùa Chay


Bài Ðọc I: Hs 14, 2-10
"Chúng tôi sẽ không còn nói rằng: Thần minh chúng tôi là sản phẩm do tay chúng tôi làm ra".
Trích sách Tiên tri Hôsê.
Ðây Chúa phán: Hỡi Israel, hãy trở về với Chúa là Thiên Chúa ngươi, vì ngươi đã gục ngã trong đường tội ác. Các ngươi hãy mang lấy lời Chúa và trở về với Chúa; các ngươi hãy thưa rằng: "Xin hãy xoá bỏ mọi tội ác, và nhận điều lành. Chúng tôi dâng lên Chúa của lễ ca tụng. Asurô sẽ không giải thoát chúng tôi, chúng tôi sẽ không cỡi ngựa và sẽ không còn nói rằng: Thần minh chúng tôi là sản phẩm do tay chúng tôi làm ra, vì nơi Chúa, kẻ mồ côi tìm được sự thương xót".
Ta sẽ chữa sự bất trung của họ và hết lòng yêu thương họ, vì Ta đã nguôi giận họ. Ta sẽ như sương sa, Israel sẽ mọc lên như bông huệ và đâm rễ như chân núi Liban. Các nhánh của nó sẽ sum sê, vẻ xinh tươi của nó như cây ô-liu và hương thơm của nó như hương thơm núi Liban. Thiên hạ sẽ đến ngồi núp dưới bóng mát của nó, họ sống bằng lúa mì và lớn lên như cây nho. Nó sẽ được lừng danh như rượu Liban.
Hỡi Ephraim, tượng thần giúp ích gì cho ngươi không? Chính Ta sẽ nhậm lời và săn sóc ngươi, cho ngươi mọc lên như cây hương nam xinh tươi. Nhờ Ta, ngươi sẽ sinh hoa kết quả.
Ai là người khôn ngoan hiểu được các việc này, ai là người sáng suốt biết được các việc đó? Vì chưng đường lối của Chúa là đường ngay thẳng và những người công chính sẽ đi trên đó, còn các người gian ác sẽ gục ngã trên đó".
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 80, 6c-8a. 8bc-9. 10-11ab. 14 và 17
Ðáp: Ta là Chúa, là Thiên Chúa của ngươi, hãy nghe Ta răn bảo (x. c. 11 và 9a).
Xướng: 1) Tôi đã nghe lời nói mới lạ rằng: Ta đã cứu vai ngươi khỏi mang gánh nặng, tay ngươi không còn phải mang thúng mủng. Trong cảnh gian truân ngươi cầu cứu, và Ta giải thoát ngươi. - Ðáp.
2) Ta đáp lời ngươi từ trong áng mây vang ran sấm sét, Ta thử thách ngươi gần suối nước Mêriba. Hỡi dân tộc Ta, hãy nghe Ta răn bảo, Israel, ước chi ngươi biết nghe lời Ta! - Ðáp.
3) Ở nơi ngươi đừng có một chúa tể nào khác cả, ngươi cũng đừng thờ tự một chúa tể ngoại lai: vì Ta là Chúa, là Thiên Chúa của ngươi, Ta đã đưa ngươi ra khỏi Ai-cập. - Ðáp.
4) Phải chi dân của Ta biết nghe lời Ta, Israel biết theo đường lối Ta mà ăn ở: Ta sẽ lấy tinh hoa lúa mì nuôi dưỡng chúng, và cho chúng ăn no mật từ hốc đá chảy ra. - Ðáp.

Câu Xướng Trước Phúc Âm:
Phúc cho những ai thành tâm thiện chí giữ lấy lời Chúa, và nhẫn nại sinh hoa kết quả.

Phúc Âm: Mc 12, 28b-34
"Thiên Chúa của ngươi là Thiên Chúa duy nhất, và ngươi hãy kính mến Người".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô.
Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: "Trong các giới răn, điều nào trọng nhất?"
Chúa Giêsu đáp: "Giới răn trọng nhất chính là: "Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi". Còn đây là giới răn thứ hai: "Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi". Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó". Luật sĩ thưa Ngài: "Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh". Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu". Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.
Ðó là lời Chúa.


Suy Niệm: Hãy Yêu Mến Thiên Chúa
Cha thánh Gioan Maria Vianey thiết tha yêu mến Chúa và các linh hồn. Ðã mấy chục năm liền, ngài giam mình trong tòa giải tội mỗi ngày mười tám tiếng đồng hồ để đưa các tội nhân trở về với Chúa. Không những thế, ngài còn luôn canh cánh bên lòng nỗi bận tâm về cảnh nghèo túng cơ cực của các tín hữu. Chính ngài đã lập nên các cô nhi viện, các lớp mẫu giáo và sẵn sàng cho người nghèo tất cả những gì ngài có và khi ngài kiếm được.
Sau khi ngài qua đời, tòa án giáo phận điều tra về thành tích của ngài để lập hồ sơ xin phong thánh, thì có một cụ già quê mùa, nghèo khó đến làm chứng như sau: Hồi ấy trời đã tối, tôi thấy cha Gioan M. Vianey đi giúp tuần đại phúc ở một xứ nọ về, giữa đường vắng chỉ có tôi với ngài. Vừa gặp tôi, ngài liền lên tiếng chào chúc vui vẻ như sau: "Chào ông. Bấy lâu nay công việc làm ăn ra sao? Mạnh giỏi thế nào? - Dạ cám ơn cha, con cũng thường thôi. Nhưng chẳng giấu gì cha, con túng thiếu quá, mất mùa liên tiếp ba vụ liền. Cha Vieney trả lời: "Tội nghiệp. Tôi thương ông và các cháu lắm. Chúng nó rất ngoan". Vừa nói, ngài vừa xỏ tay vào túi áo, lục soát khắp cùng mà chẳng tìm được một xu nào. Nhìn trước nhìn sau, ngài ghé vào tai tôi và nói nhỏ: "Ông chịu khó đợi một chút nhé".
Tôi vâng lời đứng đợi, cha rón rén đi ra một lùm cây, mấy phút sau ngài trở lại trao tận tay tôi một vật và nói: "Tôi không còn gì khác, ông vui lòng cầm lấy cái này và đem bán mua bánh mì cho các cháu. Ông thông cảm, lần sau nếu có gì, tôi sẽ giúp thêm". Tôi chưa kịp cám ơn vì quá xúc động thì cha đã bỏ đi xa rồi.
Anh chị em thân mến!
Hằng ngày chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu dịp thuận tiện để sống tình thương bác ái, đã ngoảnh mặt làm ngơ trước những nài nỉ xin giúp đỡ của anh chị em xung quanh. Là người Kitô hữu, chúng ta biết rõ nằm lòng Lời Chúa dạy "Yêu mến Chúa hết lòng và yêu thương anh em như chính Chúa đã làm gương". Nhưng chỉ biết mà thôi thì chưa đủ, cần phải thực hành Lời Chúa dạy thì mới vào được nước Ngài.
Vì vậy, nhận biết lề luật yêu thương của Chúa đã là bước đầu cần thiết để tiến vào nước trời. Vị luật sĩ trong đoạn Tin Mừng hôm nay đã được Chúa Giêsu khuyên ông là ông không còn xa nước Thiên Chúa bao nhiêu, vì ông đã nhận biết, đã thuộc lòng giới răn của Thiên Chúa. Nhưng đạo Chúa không phải để cho người ta biết mà thôi, nhưng còn phải đem ra thực hành trong cuộc sống hằng ngày.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" đã nhắn nhủ như sau: Con mang một đồng phục, con nói một ngôn ngữ. Bác ái là dấu chứng để biết con là môn đệ của Chúa, là dấu hiệu rẻ mà khó kiếm nhất. Bác ái là sinh ngữ số một mà thánh Phaolô cho là cao trọng hơn tiếng nói của loài người và các thiên thần. Là ngôn ngữ độc nhất sẽ tồn tại trên thiên đàng.
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta sẽ gặp thấy những phiền phức, những thử thách đòi buộc lòng bác ái nhỏ hẹp của chúng ta phải mở rộng thêm ra. Trong các đức tính nhân phẩm của mỗi người, không có hai người giống nhau, đừng vơ đũa cả nắm. Ðời người không phải là một cuốn băng Cassette đã được sang từng sơ-ry giống nhau. Bác ái không có biên giới, nếu có biên giới thì không còn là bác ái nữa.
Chúng ta cần có một con tim rộng mở như Chúa, để có thể yêu thương như Ngài và cùng với Ngài chúng ta thực thi đức bác ái. Ðức ái không nên có hậu ý hay vụ lợi. Sao con trách móc khi người ta phủi ơn con. Công nghiệp của con mất đi sao? Hay là con bắt Chúa cám ơn con: "Ai làm cho người hèn mọn ngất trong các anh em là làm cho chính Ta".
Lạy Chúa, xin thương giúp con canh tân đời sống theo lời dạy của Chúa. Xin ban cho con một quả tim mới để con biết yêu thương anh em thật lòng qua việc làm cụ thể. Ước chi mỗi tối, trước khi lên giường ngủ con có thể nói được rằng: suốt ngày hôm nay tôi đã sống yêu thương thực sự. Lạy Chúa, xin hạy giúp con thực hiện được niềm mơ ước này. Amen.
(Veritas Asia)


Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần III MC
Bài đọc: Hos 14:2-10; Mk 12:28b-34.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mến Chúa và yêu người là hai cột trụ của cuộc đời.
Phạm tội là xúc phạm đến Thiên Chúa và tha nhân. Khi phạm tội, con người mất tình nghĩa với Thiên Chúa, và làm tổn thương mối liên hệ với tha nhân. Để nói lại nhưng mối liên hệ này, con người phải ăn năn trở lại và yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn; và yêu tha nhân như chính mình.
Các Bài Đọc hôm nay xoay quanh hai điều căn bản này. Trong Bài Đọc I, tiên-tri Hosea kêu gọi Israel hãy nhận ra tội của họ đã xúc phạm đến Thiên Chúa và tha nhân mà ăn năn trở lại. Thiên Chúa là Đấng xót thương, Ngài sẽ tha thứ mọi tội, cho dân trở về, và giúp dân sinh hoa kết trái trong cuộc sống. Trong Phúc Âm, khi một người muốn tìm hiểu đâu là giới răn quan trọng nhất trong cuộc đời, Chúa Giêsu đã tuyên bố long trọng và rõ ràng hai giới răn: Mến Chúa và yêu người.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy trở về với Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.
1.1/ Khi sống xa Chúa, con người phải chịu mọi hình phạt: Tiên-tri Hosea họat động trước thời kỳ vương quốc miền Bắc bị rơi vào tay đế quốc Assyria (721 BC). Đọan văn chúng ta đọc hôm nay là chương cuối cùng của Sách, có lẽ được viết trong hay sau thời gian lưu đày tại Assyria. Tội lớn nhất của Israel là tội phản bội Thiên Chúa, quay lưng lại với Ngài để sụp lạy các tà thần, nhất là Thần Baal. Tiên tri đã nhiều lần cảnh cáo Vua cũng như dân, nhưng họ không chịu nghe lời, và Tiên-tri quả quyết: “Chính vì tội ác của ngươi mà ngươi đã vấp ngã.”
Tuy nhiên, Israel vẫn còn hy vọng, vì Thiên Chúa là Chúa của tình thương. Tiên-tri kêu gọi họ: “Hỡi Israel, hãy trở về với Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi. Hãy trở về với Đức Chúa, mang theo lời cầu nguyện.” Lòng xám hối thực sự phải kèm theo lời thú tội và cầu nguyện, không phải chỉ dâng các lễ vật hy sinh hời hợt bên ngòai. Hãy thưa với Người: "Xin thứ tha mọi gian ác, xin vui nhận lời ngợi khen chúng con dâng lên Ngài làm lễ vật thay thế bò tơ.”
Israel sa ngã là vì đã không tin tưởng nơi sức mạnh của Thiên Chúa, mà trông cậy nơi sức mạnh lòai người. Việc trở lại đòi họ nhận ra sự điên rồ của niềm cậy dựa này: “Chúng con sẽ không cầu cứu với Assyria, sẽ không cậy nhờ vào chiến mã, cũng chẳng gọi là thần những sản phẩm tay chúng con làm ra, vì chỉ ở nơi Ngài kẻ mồ côi mới tìm được lòng thương cảm."
1.2/ Khi sống trong Chúa, con người sinh hoa kết trái: Thiên Chúa xác tín lời khuyên bảo của Tiên-tri. Ngài bảo đảm niềm hy vọng, nếu họ thực tình ăn năn trở lại: “Ta sẽ chữa chúng khỏi tội bất trung, sẽ yêu thương chúng hết tình, vì cơn giận của Ta sẽ không còn đeo đuổi chúng. Với Israel Ta sẽ như làn sương mai làm nó vươn lên như bông huệ, cho bén rễ sâu như cây ngàn Liban. Họ sẽ đâm chồi nẩy lộc, sum sê tựa ô-liu tươi tốt, toả hương thơm ngát như rừng Liban. Chúng sẽ trở về cư ngụ dưới bóng Ta, sẽ làm cho lúa miến hồi sinh nơi đồng ruộng, tựa vườn nho, chúng sẽ sinh sôi nẩy nở, danh tiếng lẫy lừng như rượu Liban.”
Liên hệ giữa Thiên Chúa và Israel được ví như cây và trái. Israel chỉ có thể sinh hoa kết trái nếu gắn liền với cây: “Ta như một cây trắc bá xanh tươi, chính nhờ Ta mà ngươi trổ sinh hoa trái.” Hình ảnh này cũng được Chúa Giêsu dùng trong Tin Mừng Gioan: “Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy. Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Jn 15:4-5).
Câu 10 được thêm vào, theo văn chương khôn ngoan, có lẽ bởi các kinh-sư, những người viết Sách TT Hosea: “Ai đủ khôn ngoan để hiểu được điều này, đủ thông minh để biết được điều ấy? Quả thật đường lối Đức Chúa rất mực thẳng ngay. Trên con đường này, người công chính sẽ hiên ngang tiến bước, còn kẻ gian ác sẽ phải té nhào.”
2/ Phúc Âm: Điều răn nào đứng đầu?
2.1/ Điều răn đứng đầu là: “Nghe đây, hỡi Israel, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi.”
- Thiên Chúa là Chúa duy nhất; ngòai Ngài ra, chẳng còn ai khác. Điều đơn giản như thế, nhưng không phải ai cũng nhận ra. Có những người vì lợi nhuận nên đã tạo ra bao thứ thần để chính mình và người khác tôn thờ: Thần Tài, Thần Vệ-Nữ, Thần Mặt Trời, Thần Sông, Thần Núi.
- Vì Thiên Chúa yêu thương con người, nên Ngài đã dựng nên mọi sự, quan phòng, và sắp xếp để con người được hưởng hạnh phúc cả đời này và đời sau; nên con người phải đáp trả bằng cách yêu thương Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực của con người. Có những người thay vì yêu thương Thiên Chúa, và biết khôn ngoan dành thời giờ và nỗ lực cho Ngài, lại khờ dại yêu thương những tạo vật Thiên Chúa dựng nên: tài tử, minh tinh, thần tượng thể thao, nhà cửa, xe cộ … và dành hầu như tất cả thời gian cho các lòai thọ tạo này.
2.2/ Điều răn thứ hai là: “Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó."
- Sau Thiên Chúa là đến con người. Con người phải yêu tha nhân như chính mình vì nhiều lý do: (1) Mọi người đều là con của Cha chung trên trời: điều gì làm cho tha nhân là làm cho chính Chúa; (2) Tất cả là chi thể của một thân thể là Đức Kitô: một chi thể đau là tòan thân đau; và (3)Tất cả đều góp phần vào việc làm cho đời sống tốt đẹp hơn: mỗi người phụ trách một công việc, thiếu việc nào cũng gây xáo trộn trong cuộc sống.
- Những tội xúc phạm đến tha nhân: (1) Đặt của cải và lợi lộc vật chất lên trên con người, điều này gây ra những bất công xã hội; (2) Khinh thường dùng tha nhân như đồ vật thay vì coi trọng tha nhân như một con người; (3) sống ích kỷ chỉ biết quan tâm tới chính mình.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Hai mối liên hệ nền tảng trong cuộc sống là mối liên hệ với Thiên Chúa và với tha nhân. Để gìn giữ hai mối liên hệ này luôn tốt đẹp, chúng ta phải yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, và yêu thương tha nhân như chính mình vậy.
- Phạm tội là làm tổn thương cả hai mối liên hệ này. Để hàn gắn, con người phải xám hối quay về để làm hòa với Thiên Chúa qua Bí-tích Giải Tội, và làm hòa với nhau trong cuộc sống.
- Một khi đã sống hòan hảo hai mối liên hệ căn bản này, chúng ta đã đạt được đích điểm của cuộc đời, và không gì có thể ngăn cản chúng ta vào Nước Thiên Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP


HẠT GIỐNG NẢY MẦM
Hs 14,2-10 ; Mc 12,28b-34

A. Hạt giống...
1. Bài đọc 1 : Ngôn sứ Hôsê kêu gọi hãy trở về với Chúa và đi theo đường lối của Ngài.

2. Bài Tin Mừng : Chúa Giêsu chỉ cho một luật sĩ thấy điều luật quan trọng nhất là yêu mến Chúa ; điều thứ hai yêu mến tha nhân.

3. Như thế, trở về với Chúa là trở về với tình yêu. Sống tình yêu đối vá Chúa và tha nhân là một cuộc sống tốt đẹp và làm hài lòng Chúa nhất, “hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ hy sinh”

B.... nẩy mầm.
1. Tội là xa rời tình yêu.

- Tuân giữ mọi giới luật nhưng không yêu thương thì cũng là đi lạc

- Dâng nhiều lễ vật mà không có tình yêu thì cũng là đi lạc

- Huống chi trong lòng đang chất chứa giận ghét thù hằn

2. Trở về với Chúa là trở về với tình yêu. Sự trở về đúng mức phải là :

- Yêu Chúa tới mức độ “hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực”

- Yêu tha nhân tới mức độ “như chính mình”.

3. Lạy Chúa, không nhiều thì ít con đã đi lạc xa tình yêu. Hôm nay con muốn quay về với tình yêu, yêu Chúa và yêu người.

4. “Bác ái là sinh ngữ số một mà thánh Phaolô cho là cao trọng hơn tiếng nói của lòi người và của thiên thần, là ngôn ngữ độc nhất sẽ tồn tại trên thiên đàng” (Đường hy vọng)
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ


28/03/14 THỨ SÁU TUẦN 3 MC
Mc 12,28b-34

YÊU MẾN VỚI CẢ TRÁI TIM
“Điều răn đứng đầu là ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là : Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó.” (Mc 12,29-32)

Suy niệm: Yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức lực, nghĩa là yêu Chúa với tất cả con người của mình, trong mọi thời gian của ngày sống, ở mọi nơi mình đi qua, với mức độ cao nhất của mình. Chúng ta có giật mình khi nghe Chúa nhắc lại điều răn trọng nhất này không? Phải chăng ta chỉ dành cho Chúa một so thời gian hạn hẹp nào đó: một giờ thánh lễ ngày Chúa nhật hay dịp lễ đặc biệt, một vài việc đạo đức mỗi ngày? Ta cũng thường giới hạn tình yêu dành cho Chúa ở một số nơi nào đó: nhà thờ, nơi làm công tác tông đồ, nơi hội họp…
Ngoài những khoảnh khắc và nơi chốn đó, ta quên Ngài, mà chỉ sống theo thói đời, mà quên mất rằng tình yêu mến ấy phải là sợi chỉ đỏ xuyên suốt toàn bộ cuộc sống ta, chi phối mọi suy nghĩ, mơ ước, ứng xử, và cách làm việc của ta.
Mời Bạn: Xem Chúa còn chỗ đứng thế nào trong con tim của mình, đang chiếm địa vị ưu tiên số một hay đã nhường chỗ cho những bận tâm khác: việc làm ăn, việc học hành, nỗi lo toan về vật chất, đam mê hưởng thụ…?
Sống Lời Chúa: Bạn hãy nán lại, một giây thôi, trước khi bắt đầu công việc hằng ngày, hướng lòng lên Chúa và sốt sắng xin Chúa thánh hoá công việc đó.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho chúng con biết yêu mến Chúa bằng cả con tim của chúng con, nhờ vậy chúng con có thể hết lòng yêu thương người lân cận như chính bản thân mình như lời Chúa dạy. Amen.

Điều răn đứng đầu
Suy niệm:

Giữa một rừng 365 điều cấm làm và 248 điều phải làm dựa theo Luật,
các rabbi thường tranh luận với nhau xem điều răn nào đứng đầu.
Đức Giêsu đã trả lời câu hỏi của vị kinh sư bằng lời mở đầu của kinh Shema,
kinh này được người Do-thái đọc sáng chiều mỗi ngày :
“Nghe đây, hỡi Ítraen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất.
Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, với tất cả trái tim ngươi,
tất cả linh hồn ngươi, tất cả trí tuệ ngươi, tất cả sức lực ngươi”
 (Đnl 6, 4).
Đó là điều răn đứng đầu, điều răn thứ nhất trong mọi điều răn (c. 29).
Tuy nhiên, Đức Giêsu còn muốn thêm một điều răn thứ hai nữa.
“Ngươi phải yêu mến người thân cận với ngươi như chính mình ngươi” (Lv 19,18).
Và ngài kết luận : “Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn nhũng điều răn đó” (c.31).
Đức Giêsu tóm gọn mọi luật lệ trong hai điều răn, bằng hai câu trích trong sách thánh.
Cả hai đều bị chi phối bởi một động từ duy nhất : yêu mến.
Yêu mến Thiên Chúa, yêu mến tha nhân : 
đó là câu trả lời của Đức Giê su cho ông kinh sư Do-thái cách đây hai ngàn năm.
Đó cũng là câu trả lời của ngài cho các kitô hữu hôm nay.
Ngài mời ta hãy để lòng yêu mến thấm vào mọi lãnh vực của cuộc sống.
Điều răn thứ nhất là yêu mến Thiên Chúa, yêu Ngài với tất cả con người mình (c.30).
yêu Ngài một cách tuyệt đối, và đặt Ngài lên trên mọi người, mọi sự khác,
vì chỉ mình Ngài là Tạo Hóa, tất cả mọi sự khác chỉ là thụ tạo.
Chúng ta yêu mến Thiên Chúa để đáp lại tình Ngài yêu mến chúng ta trước.
Ăn ngay ở lành không đủ. 
Theo đạo không phải chỉ là chuyện ăn ngay ở lành.
Tình yêu đối với tha nhân không thay thế được tình yêu đối với Thiên Chúa.
Nhưng tình yêu đối với Thiên Chúa lại đòi hỏi tình yêu đối với tha nhân.
Thương người như thể thương thân. 
Nhưng đối với tôi thương thân là gì ? Tôi cần gì trong cuộc sống ?
Cảm thông, khoan dung, trung tín, tôn trọng, khích lệ, nâng đỡ, hiền từ…
Tôi biết người khác cũng cần những điều ấy như tôi, và tôi muốn trao cho họ.
Có một cuộc đối thoại thực sự và thân tình giữa ông kinh sư với Đức Giêsu.
Ông hỏi, nhưng không có ý thử ngài.
Câu trả lời của Đức Giêsu khiến ông hoàn toàn nhất trí.
Ông thấy lòng yêu mến Thiên Chúa và tha nhân lớn hơn mọi lễ vật trong Đền thờ,
dù ông không coi thường việc dâng lễ vật cho Thiên Chúa.
Phụng vụ phải đi kèm với cuộc sống mến yêu.
Mùa Chay là thời gian trở lại với trái tim của mình
để xem Thiên Chúa có chỗ nào trong trái tim đó.
Chỉ khi tim tôi bị tình yêu Thiên Chúa chinh phục và chiếm trọn, 
nó mới có thể mở ra đến vô cùng trước tha nhân.
 Lời nguyện:
 Lạy Chúa,
xin cho con quả tim của Chúa.
Xin cho con đừng khép lại trên chính mình,
nhưng xin cho quả tim con quảng đại như Chúa
vươn lên cao, vượt mọi tình cảm tầm thường
để mặc lấy tâm tình bao dung tha thứ.
Xin cho con vượt qua mọi hờn oán nhỏ nhen,
mọi trả thù ti tiện.
Xin cho con cứ luôn bình an, trong sáng,
không một biến cố nào làm xáo trộn,
không một đam mê nào khuấy động hồn con.
Xin cho con đừng quá vui khi thành công,
cũng đừng quá bối rối khi gặp lời chỉ trích.
Xin cho quả tim con đủ lớn
để yêu người con không ưa.
Xin cho vòng tay con luôn rộng mở
để có thể ôm cả những người thù ghét con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Suy niệm
Tin Mừng hôm nay thuật lại cuộc trao đổi giữa Đức Giêsu và một thầy thuộc giới Kinh sư. Ông đến hỏi Đức Giêsu về vấn đề mà các Kinh sư thường tranh luận sôi nổi với nhau: giới luật nào quan trọng nhất trong các giới luật. Đức Giêsu trả lời ông ta bằng những lời đầu tiên trong kinh cầu nguyện Do Thái giáo: “Nghe đây, hỡi Israel…”. Đó là những lời kinh tuyên xưng niềm tin vào Thiên Chúa duy nhất và mọi người đều phải tận lực yêu mến Ngài. Đó là giới răn thứ nhất, đứng đầu. Tuy nhiên, Đức Giêsu còn muốn liên kết giới răn thứ nhất với giới răn thứ hai, đó là tình yêu đối với tha nhân: “Ngươi phải yêu người lân cận như chính mình ngươi”. Và Ngài khẳng định: “Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn những điều răn đó”.
Hôm nay, nhiều người đã đặt Đấng Tạo Hóa phía sau hay phía dưới những thụ tạo.
Hôm nay, lòng thương xót, thương cảm, thương mến dường như càng vắng bóng trong tương quan giữa người với người.

Mong sao, giữa trăm ngàn khó khăn và cám dỗ của cuộc sống, tôi vẫn trung thành đặt Chúa trên mọi người và mọi sự khác.
Mong sao, “trở nên từ bi và là người thực thi lòng từ bi” luôn là một đặc nét của những Kitô hữu, như lời mời gọi của ĐTC Phanxicô trong sứ điệp Mùa Chay năm nay.


Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG BA
Vâng Phục Cho Đến Chết
Mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Giê-su Kitô hàm chứa những gì? Nó bao gồm các biến cố của những ngày cuối cùng Mùa Chay, nhất là những ngày cuối cùng Tuần Thánh. Các biến cố này có khía cạnh nhân loại của chúng, được ghi lại trong các trình thuật thương khó của Chúa trong các Sách Tin Mừng. Xuyên qua những biến cố này mà mầu nhiệm Vượt Qua mặc lấy một chiều kích nhân loại đích thực. Nó trở thành lịch sử của chúng ta.
Nhưng các biến cố ấy còn có chiều kích thần linh nữa. Thánh Phao-lô viết về Đức Kitô như vị Người Chúa: “Mặc dù Người vốn là Thiên Chúa, Người đã không nghĩ phải giành cho được địa vị ngang hàng với Thiên Chúa. Trái lại, Người đã hủy mình ra không, mặc lấy thân phận nô lệ, trở thành giống hẳn phàm nhân” (Pl 2,6-7).
Chiều kích này của mầu nhiệm được gọi là Nhập Thể: Chúa Con – chia sẻ cùng bản tính với Chúa Cha – đã trở thành con người. Người trở thành người tôi tớ khiêm hạ của Thiên Chúa, người tôi tớ của Gia-vê, như Sách Isaia đã nói. Nhờ sự tự hạ này của Con Người mà nhiệm cục cứu độ thần linh đạt đến đỉnh điểm hoàn thành của nó.
Thánh Phao-lô tiếp tục nói với chúng ta về mầu nhiệm này: “Người đã hạ mình, vâng phục cho đến chết – chết trên thập giá” (Pl 2,7-8).
Chiều kích ấy của mầu nhiệm được gọi là Cứu Chuộc. Sự vâng phục của Con Người – vâng phục cho đến chết trên thập giá – đã vượt qua và đã xóa được món nợ tội lỗi của chúng ta.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II


Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 28-03
Hs 14, 2-10; Mc 12, 28b-34.

LỜI SUY NIỆM: “Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều nào đứng đầu.”
Môsê nhận từ Thiên Chúa Mười Điều Răn, ban bố cho dân tuân giữ để được vào Đất Hứa. Theo dòng lịch sử, dân Chúa được các nhà lãnh đạo tôn giáo đã đặt thành 613 khoản luật. Trong đó có 365 điều cấm làm, và 248 điều phải làm. Gây khó khan, trở thành gánh nặng trong việc giữ Luật. Nên một kinh sư đã đặt câu hỏi với Chúa Giêsu “Trong mọi điều răn, điều nào đứng đầu?” Chúa Giêsu đã tóm gọn hai giới luật làm một “kính Chúa và yêu người”. Giúp cho mọi người giữ Luật trong vui tươi và tự nguyện.
Lạy Chúa Giêsu. Dấu hiệu để thiên hạ nhận ra chúng con là môn đệ của Chúa là chúng con thương yêu nhau. Xin Chúa cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn sống yêu thương nhau và thờ phượng một mình Thiên Chúa.
Mạnh Phương


28 Tháng Ba
Ðem Lại Một Chút Bầu Trời
Ngày kia, tại miền Nam TrungQuốc, một em bé gái tiều tụy, đói rách và mang bệnh phong hủi bị dân chúng sinh sống trong một làng nhỏ dùng gậy gộc và gạch đá xua đuổi ra khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Giữa cảnh hỗn loạn ấy, một nhà truyền giáo xông ra ẵm em bé lên tay để bảo vệ em khỏi những trận đòn và khỏi bị những viên gạch, những hòn đá ném bừa bãi vào tấm thân bé bỏng của em.
Thấy có người mang em bé đi, dân làng mới chịu rút lui, nhưng miệng vẫn còn gào thét: "Phong hủi! Phong hủi!".
Với những dòng nước mắt lăn tròn trên đôi má, lần này là những giọt nước mắt vui mừng chứ không phải là những giọt lệ sầu đau, em bé hỏi vị cứu tinh của mình: "Tại sao ông lại lo lắng cho tôi?". Nhà truyền giáo đáp lại: "Vì Ông Trời đã tạo dựng cả hai chúng ta và cũng vì thế con sẽ là em bé gái của ta và ta sẽ trở nên người anh của con".
Suy nghĩ hồi lâu, em bé cất tiếng hỏi: "Con có thể làm gì để tỏ lòng biết ơn cứu giúp của ông?". Nhà truyền giáo mỉm cười đáp: "Con hãy trao tặng lại cho những kẻ khác tình yêu này càng nhiều càng tốt".
Kể từ ngày ấy cho đến 3 năm sau khi em bé tắt hơi thở cuối cùng, em đã vui vẻ băng bó các vết thương của các bệnh nhân khác, đút cơm cho họ và nhất là em tỏ ra dễ thương và yêu mến tất cả mọi người trong trại. Lúc từ giã cõi đời, em bé chỉ lên tròn 11 tuổi và các bệnh nhân đã từng chung sống với em kháo láo với nhau: "Bầu trời nhỏ bé của chúng ta đã về trời".
"Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh chị em như chính mình".
Chúng ta cố gắng áp dụng luật trên với niềm xác tín rằng: với những cử chỉ yêu thương nho nhỏ, với sự trao nhau một nụ cười, một lời thông cảm, một sự tha thứ, với những hành động chia cơm sẻ áo, dù chỉ là một ly nước lã, với các lần thăm viếng các bệnh nhân: nấu cho họ tô canh, chén cháo, quét nhà, giặt giũ quần áo cho họ v.v... là chúng ta mang một chút thực tại Nước Trời đến trong xã hội trần thế.
(Lẽ Sống)

9-5
Thánh Catarina ở Bôlônha
(1413 -- 1463)

M
ột số các thánh dòng Phanxicô có đời sống nổi nang, nhưng Thánh Catarina lại đại diện cho các thánh phục vụ Thiên Chúa trong âm thầm.
Catarina, sinh ở Bologna, và năm mười một tuổi được chọn làm nữ tì cho cô con gái vị hầu tước ở Ferrara và nhờ đó cũng được ăn học tử tế. Khi người con gái này đi lấy chồng, cô cũng muốn Catarina đi theo hầu, nhưng Catarina đã từ giã triều đình và gia nhập dòng Ba Phanxicô khi mười bốn tuổi.
Catarina quyết định theo đuổi một đời sống tuyệt hảo, và sự thánh thiện của ngài được mọi người khâm phục. Sau đó, cộng đoàn của ngài trở nên một phần của Dòng Thánh Clara và ngài phục vụ với công việc làm bếp và giữ cửa. Trong một thời gian ngài thường được thị kiến Ðức Kitô cũng như Satan. Một trong những thị kiến xảy ra vào dịp Giáng Sinh, ngài được thấy Ðức Trinh Nữ Maria bế Hài Nhi Giêsu. Ngài viết lại các cảm nghiệm này trong cuốn "Manifestations" (Những Sự Khải Hiện) bằng tiếng Latinh. Ngài còn sáng tác các thánh vịnh, thánh ca và có hoa tay về viết chữ đẹp và hội họa.
Nhờ sự vận động của ngài với Ðức Giáo Hoàng Nicôla V, tu viện Dòng Thánh Clara ở Ferrara được thành lập và Sơ Catarina được chỉ định làm Bề Trên. Tiếng tăm về sự thánh thiện và đời sống khắc khổ của Cộng Ðoàn ngày càng lan rộng. Sau đó Sơ Catarina được chỉ định làm Bề Trên một tu viện mới ở Bologna.
Vào mùa Chay 1463, Sơ Catarina lâm bệnh nặng và từ trần ngày 9 tháng Ba, ngài được chôn cất mà không có quan tài. Nhưng mười tám ngày sau đó, thi thể của ngài được khai quật vì có những việc chữa lành nhờ lời cầu bầu của ngài và vì mùi thơm bốc lên từ ngôi mộ. Người ta tìm thấy thi thể của ngài không bị rữa nát và vẫn nguyên vẹn cho đến ngày nay, hiện được cất giữ ở nguyện đường tu viện Thánh Clara ở Bologna. Ngài được phong thánh năm 1712. 
Lời Bàn
Mặc dù có cơ hội để sống một cuộc đời sung sướng trong triều đình, Thánh Catarina đã hăng hái đáp lời mời gọi của Thiên Chúa mà gia nhập đời sống tu trì. Sự thánh thiện, lòng bác ái của ngài đã thu hút nhiều người trên con đường trọn lành. Noi gương đời sống và cái chết thánh thiện của ngài, chúng ta hãy quyết tâm sống bác ái như một cùng đích của cuộc đời.
Lời Trích
Thánh Catarina viết về bảy vũ khí tinh thần để chống lại các cám dỗ: "Ðức Giêsu Kitô đã hy sinh tính mạng để chúng ta được sống. Do đó, bất cứ ai muốn vác thập giá của mình vì Ðức Kitô phải có những vũ khí thích hợp cho cuộc chiến đấu này, nhất là những vũ khí sau đây. Thứ nhất, sự chuyên cần; thứ hai, đừng cậy vào sức mình; thứ ba, tín thác vào Chúa; thứ bốn, hãy nhớ đến sự Thương Khó Ðức Kitô; thứ năm, hãy nhớ đến cái chết của mình; thứ sáu, hãy nhớ đến sự vinh hiển của Thiên Chúa; thứ bảy, theo các huấn thị của Kinh Thánh mà noi gương Ðức Giêsu Kitô trong thời gian ở sa mạc" (Về Bảy Vũ Khí Tâm Linh).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét