10/06/2017
Thứ Bảy tuần 9 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) Tob
12, 1-5.20
"Tôi phải trở về cùng Ðấng đã sai tôi; còn các ngươi hãy chúc tụng
Thiên Chúa".
Bài trích sách Tobia.
Trong những ngày ấy, Tobia kêu con trai lại và hỏi rằng: "Chúng ta
phải tặng cái gì cho người thánh thiện đi với con?"
Rồi cả hai cha con gọi thiên thần đến và đưa người ra chỗ riêng và xin
người vui lòng nhận một nửa những gì đã mang về.
Bấy giờ người bảo nhỏ hai cha con rằng: "Các người hãy chúc tụng
Chúa trời, và tuyên xưng Người trước mặt mọi sinh vật, vì người tỏ lòng từ bi đối
với các người.
Bởi chưng, giữ kín sự bí mật của nhà vua là một việc tốt, nhưng công bố
và tuyên xưng các kỳ công của Thiên Chúa là một vinh dự, cầu nguyện, ăn chay, bố
thí, thì tốt hơn là cất giấu kho vàng, vì việc bố thí cứu khỏi chết, tẩy sạch tội
lỗi, mang lại lòng từ bi và sự sống đời đời.
Còn những ai phạm tội và làm điều gian ác, thì là thù địch của linh hồn
mình.
Vậy tôi tiết lộ cho các người biết sự thật, và không giữ kín câu chuyện
bí mật với các người nữa: Khi ông than khóc cầu nguyện, chôn xác kẻ chết, bỏ
cơm trưa, và ban ngày giấu xác chết trong nhà, rồi ban đêm mang đi chôn, chính
tôi đã dâng lời nguyện của ông lên cùng Chúa.
Và vì ông đã được đẹp lòng Chúa, nên cần phải có thử thách để thanh luyện
ông.
Nay Chúa sai tôi đến để chữa ông và cứu Sara con dâu của ông khỏi ma quỷ.
Vì tôi là thiên thần Raphael, một trong bảy thiên thần chầu chực trước mặt
Chúa.
Vậy đã đến lúc tôi phải trở về cùng Ðấng đã sai tôi; còn các người hãy
chúc tụng Thiên Chúa và cao rao mọi việc kỳ diệu của Người".
Ðó là Lời Chúa.
Ðáp Ca: Tob 13, 2, 6,
7, 8
Ðáp: Lạy Chúa, Chúa cao cả
muôn đời. (1b)
Xướng 1) Chúa trừng phạt, rồi Chúa lại tha thứ; Chúa đẩy xuống âm phủ, rồi
lại đem ra; và không một ai thoát khỏi tay Chúa. - Ðáp.
2) Hãy ngắm nhìn những việc Chúa làm cho chúng ta, hãy tuyên xưng Người với
lòng cung kính và run sợ, hãy suy tôn vua muôn đời trong những việc làm của các
ngươi. - Ðáp.
3) Tôi tuyên xưng Người nơi tôi bị lưu đày, vì Người tỏ ra uy quyền trước
dân phạm tội. - Ðáp.
4) Hỡi tội nhân, hãy sám hối ăn năn, hãy thực hiện sự công chính trước mặt
Thiên Chúa, hãy tin rằng Người tỏ lòng từ bi với các ngươi. - Ðáp.
Alleluia: Ga 15, 15b
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất
cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết".
- Alleluia.
Phúc Âm: Mc 12, 38-44
"Bà goá nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu nói cùng dân chúng trong khi giảng dạy rằng: "Các
ngươi hãy coi chừng bọn luật sĩ. Họ thích đi lại trong bộ áo thụng, ưa được bái
chào ngoài công trường, chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc.
Họ giả bộ đọc những kinh dài để nuốt hết tài sản của các bà goá: Họ sẽ bị kết
án nghiêm nhặt hơn". Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền, quan sát dân
chúng bỏ tiền vào hòm, và có lắm người giàu bỏ nhiều tiền. Chợt có một bà goá
nghèo đến bỏ hai đồng tiền là một phần tư xu. Người liền gọi các môn đệ và bảo:
"Thầy nói thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bá goá
nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa,
còn bà này đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm : Những đồng
xu nhỏ của bà góa nghèo
Chính sau khi đã nặng lời chỉ trích các ông kinh sư luật sĩ vì họ kiêu ngạo
và bất công, mà Chúa Giêsu tán dương lòng quảng đại của một bà góa nghèo. Rõ
ràng là ý Chúa muốn dùng câu chuyện nhỏ này để tạo nên một nét tương phản hùng
hồn với tính phô trương giả hình của các kinh sư, luật sĩ. Tuy nhiên sẽ là lầm
lạc khi đưa ra kết luận rằng, trong tâm trí của Đức Kitô, những người nghèo nhất
thiết là những người quảng đại, còn những người giầu có thì không thiếu những kẻ
bủn xỉn; ta có thể đưa ra biết bao nhiêu gương tốt xấu về phía này cũng như về
phía kia. Người ta không phân chia thế giới thành hai loại người: những người
nghèo tốt và những kẻ giầu xấu; xác định lập trường quá đơn giản như vậy quả là
một sự trái lẽ và nếu ta lại gán cho Chúa cũng có lập trường như vậy thì quá bất
công.
Những kẻ bênh vực cho cảnh bần hàn đã hoài công xử dụng những lý chứng
trên đây. Giả như có ai cho họ nhiều đồ, thì họ vẫn cứ thích nhận, hơn là nhận
món quà ít oi bé nhỏ của những người túng thiếu, mặc dầu họ đã rào trước đón
sau khi nói với bạn rằng của cho không quan trọng cho bằng tấm lòng người cho.
Dầu sao, ai mà không cảm động khi thấy một người nghèo đã chắt chiu bòn hết tiền
nhà để nâng đỡ một người khốn khổ hơn mình..
Đàng sau cái dư thừa
Vượt qua bức tường của cái dư thừa, khó hơn là vượt qua bức tường âm
thanh. Khi cho cái bạn thừa rồi, cái bạn không cần đến, bạn vẫn được xếp vào
hàng người lương thiện; Chắc hẳn, người ta không thể trách móc bạn điều gì,
nhưng bạn đừng hy vọng người ta khen bạn. Bạn chỉ bước vào lãnh vực của tình
yêu, chỉ chiếm được con tim khi bạn đi xa hơn, khi cho cái thiết thân của bạn,
khi cho chính bản thân mình, khi bạn dấn thân. Vì thế bạn có nhiều hay chẳng có
gì, điều ấy chẳng mấy quan trọng; điều quan trọng là bạn có một trái tim biết
yêu.
Điều Chúa Giêsu lặp đi lặp lại cho chúng ta bằng vô vàn thí dụ, chính là
Nước Trời là của những ai hiến mạng sống mình cho tha nhân, chứ không phải là của
những ai quăng đi những miếng bánh thừa.
Khi đạt tới việc chia sẻ cái cần thiết, con người không còn phân chia
thành kẻ giầu, người nghèo nữa; họ bình đẳng với nhau. Thực ra những trái tim của
con người, tim nào cũng đập, chỉ có môi trường là thay đổi thôi. Khi trần trụi,
đó chính là lúc con người tỏ ra ích kỷ hay quảng đại đấy.
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 9 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: Tob 12:1, 5-15, 20; Mk 12:38-44.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Làm thế nào để
sống mối liên hệ với Thiên Chúa?
Trong tương quan giữa người với người, mối liên hệ nào cũng đòi phải có
hai chiều: chiều cho đi và chiều nhận lại; thì mới thăng bằng và tiến triển được.
Trong mối tương quan giữa Thiên Chúa và con người cũng thế, Thiên Chúa sẽ yêu
thương, chúc lành, bảo vệ ... nếu con người yêu thương Thiên Chúa, và tuân giữ
những gì Ngài dạy. Ngược lại, nếu con người không yêu thương và ăn ở theo đường
lối của Thiên Chúa, Ngài sẽ để mặc họ cho kẻ thù tha hồ tấn công tứ phía.
Các Bài Đọc hôm nay mở mắt cho chúng ta phải luôn biết sống đúng đắn mối
liên hệ với Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, thiên sứ Gabriel sau cùng đã mặc khải
cho cha con ông Tobit về căn tính và sứ vụ của ngài được Thiên Chúa trao phó. Đồng
thời, thiên sứ cũng mặc khải hai bổn phận quan trọng con người phải chu toàn:
(1) phải luôn khen ngợi và chúc tụng danh Chúa, (2) phải luôn ăn ngay ở lành hết
mọi ngày trong cuộc sống. Nếu con người chu toàn bổn phận của mình, Thiên Chúa
sẽ sai sứ thần bảo vệ và ban muôn ơn lành cho con người. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu cảnh cáo con người khi làm các việc thờ phượng và khi đóng góp vào nhà thờ.
Mục đích của việc thờ phượng là làm thăng hoa mối liên hệ giữa con người với
Thiên Chúa, chứ không phải vì bất kỳ lý do nào khác. Mục đích của việc đóng góp
là trả lại cho Thiên Chúa những ơn lành Ngài đã đổ xuống trên con người, chứ
không phải chỉ là cho đi của dư thừa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy chúc tụng Thiên Chúa về những
điều tốt lành Người đã làm cho cha con ông.
1.1/
Bổn phận của con người đối với Thiên Chúa:
(1) Phải luôn ngợi khen Thiên Chúa: Thiên sứ Raphael kín đáo gọi hai cha
con lại và nói: "Hãy chúc tụng Thiên Chúa và tuyên xưng Người trước toàn
thể sinh linh, về những điều tốt lành Người đã làm cho cha con ông. Hãy chúc tụng
và ca ngợi danh Người! Những việc Thiên Chúa đã làm, hãy long trọng tỏ cho mọi
người biết. Đừng ngần ngại xưng tụng Người! Giữ kín bí mật của vua là điều tốt
đẹp; nhưng công trình của Thiên Chúa, thì phải tỏ bày và long trọng xưng tụng."
Việc làm của Thiên Chúa khác với việc làm của vua chúa, Ngài chẳng cần chi phải
giữ bí mật cả, nhưng muốn cho càng nhiều người biết tới càng tốt.
(2) Phải luôn cố gắng ăn ngay ở lành: Hãy làm điều lành thì cha con ông sẽ
không gặp điều dữ. "Cầu nguyện kèm theo đời sống chân thật, bố thí đi đôi
với đời sống công chính, thì tốt hơn có của mà ở bất công; làm phúc bố thí thì
đẹp hơn là tích trữ vàng bạc. Việc bố thí cứu cho khỏi chết và tẩy sạch mọi tội
lỗi. Những người làm phúc bố thí sẽ được sống lâu. Những ai phạm tội ăn ở bất
công là kẻ thù của chính mình."
1.2/
Thiên sứ Raphael là khí cụ Thiên Chúa dùng để ban ơn cho cha con ông Tobit và
cô Sarah: Thiên sứ
nói: "Tôi sẽ tỏ cho ông và con ông biết tất cả sự thật, không giấu diếm
chi."
(1) Thiên Chúa có mắt, có tai: Mắt và tai của Thiên Chúa là các thiên-sứ
của Ngài; không một điều gì con người nói hay làm mà Thiên Chúa không biết.
Chính thiên-sứ Raphael mặc khải cho cha con ông Tobit: "Hãy biết rằng khi
ông và cô Sarah cầu nguyện, chính tôi đã tiến dâng những lời cầu nguyện đó lên
trước nhan vinh hiển của Đức Chúa, để xin Chúa nhớ đến hai người; tôi cũng làm
như vậy khi ông chôn cất người chết. Và khi ông không ngại trỗi dậy, bỏ dở bữa
ăn để đi chôn cất người chết, bấy giờ tôi được sai đến bên ông để thử thách
ông."
(2) Thiên Chúa có tay để chữa lành: "Thiên Chúa cũng sai tôi chữa
lành cho ông và cô Sarah, con dâu ông. Tôi đây là Raphael, một trong bảy thiên
sứ luôn hầu cận và vào chầu trước nhan vinh hiển của Đức Chúa."
2/ Phúc Âm: Bà góa này rút từ cái túng thiếu
của mình để bỏ vào đó tất cả những gì bà có để nuôi sống mình.
2.1/
Những điều con người cần đề phòng khi làm việc thờ phượng: Mục đích của việc thờ phượng là
đưa con người tới Thiên Chúa. Vì thế, phải tránh tất cả những gì chia trí, làm
ngăn cản con người không hoàn toàn kết hợp với Thiên Chúa. Một số các chia trí
được Chúa Giêsu liệt kê:
(1) Thói thích phô trương quần áo: "Anh em phải coi chừng những ông
kinh sư ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng." Điều này có thể được
áp dụng cho cả các linh mục và giáo dân thời nay: có nhiều người chú trọng đến
quần áo bên ngoài hơn những chuẩn bị trong tâm hồn để gặp gỡ Chúa.
(2) Thói thích được chào hỏi, khen ngợi: Có những người "thích được
người ta chào hỏi ở những nơi công cộng." Nhiệm vụ của tư tế là đưa con
người đến với Thiên Chúa. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ông vẫn chỉ là người đầy
tớ vô dụng của Thiên Chúa: ông hoàn thành bổn phận đã được Thiên Chúa trao cho
ông để làm (Lk 17:10). Thói quen này có thể ngăn cản các ngôn sứ nói lời của
Thiên Chúa, mà chú trọng đến nói những gì để người khác khen và vỗ tay tán thưởng.
(3) Thói thích được danh dự: "Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường,
thích ngồi cỗ nhất trong đám tiệc." Con người háo danh thường thích được
điều này. Người sứ giả của Thiên Chúa được khuyến khích làm ngược lại, vì:
"Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống."
(4) Lợi dụng việc đạo đức để kiếm tiền: "Họ nuốt hết tài sản của các
bà goá, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ. Những người ấy sẽ bị kết án
nghiêm khắc hơn." Việc lạm dụng các Bí-tích để kiếm lợi nhuận cho cá nhân
đã từng xảy ra, và bị kết án nặng nề trong thời Phục Hưng.
2.2/
Khi cho đi, không phải chỉ cho của dư thừa: Đa số người Việt-nam chúng ta quan niệm không đúng về
việc bỏ tiền vào nhà thờ, ví dụ hôm nay cho chúng ta một cái nhìn đúng đắn về bổn
phận đóng góp vào Nhà Chúa. Đức Giêsu ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng
cho Đền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao:
(1) Phải đóng góp bằng của cần dùng:
+ Người giầu: Chúa nhìn thấy có lắm người giàu có bỏ thật nhiều tiền,
nhưng Chúa không khen họ khi Ngài nói: "Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền
dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó."
+ Có một bà goá nghèo: Bà đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần
tư đồng xu Rôma. Đức Giêsu liền nói với các môn đệ: "Thầy bảo thật anh em:
bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết; vì bà này rút từ cái túng
thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để nuôi sống
mình."
(2) Phải tin nơi sự quan phòng của Thiên Chúa: Luật Do-thái nói rõ, dân
chúng phải đóng góp 10% những gì họ thu thập được; ví dụ, nếu một tuần thu thập
được 400 đồng, tiền bỏ vào nhà thờ sẽ phải là 40 đồng, nhưng rất ít người thời
nay có được thói quen này. Một điều con người cần tập là tin tưởng nơi sự quan
phòng của Thiên Chúa: Nếu con người bác ái cho đi, Thiên Chúa nhân từ sẽ rộng
lượng cho lại; nhưng nếu con người cứ bo bo giữ của, làm sao họ có kinh nghiệm
sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta không chỉ thờ phượng Thiên Chúa bằng những lời ca ngợi; nhưng
còn phải tỏ tình yêu chân thành bằng việc giữ các điều răn của Ngài.
- Khi làm việc thờ phượng, chúng ta phải chú trọng đến chiều kích tâm
linh. Đừng để bị chia trí và lôi cuốn vì người khác hay vì những lợi nhuận vật
chất.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Mc 12,38-44
VỚI TẤT CẢ TẤM LÒNG THÀNH
Đức Giê-su liền gọi các môn đệ lại và nói: “Thầy bảo thật anh em, bà goá
này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết.” (Mc 12,43)
Suy niệm: Mô
hình sản xuất hiện đại càng ngày càng cần ít nguyên liệu vật chất, càng tốn ít
nhân công nhưng lại đòi hỏi “hàm lượng trí tuệ” cao, nghĩa là phải vận dụng
công nghệ cao cấp với nhưng yêu cầu mỹ thuật tinh xảo… Có như thế mới đáp ứng
được nhu cầu thị hiếu người tiêu dùng. Tương tự, một hành vi đạo đức “chất
lượng cao” trước mắt Thiên Chúa cũng đòi hỏi một “hàm lượng tâm hồn” cao cấp
như vậy. Lời nhận định của Chúa Giê-su khi quan sát những người dâng cúng tiền
cho đền thờ cho ta thấy cách đánh giá đó của Chúa. Bà goá nghèo chỉ dâng hai
đồng tiền kẽm, nhưng thật ngạc nhiên, Chúa công bố bà đã dâng cúng nhiều nhất,
bởi vì bà đã dâng tất cả những gì bà có và dâng vớitất cả tấm lòng thành.
Mời Bạn: đọc
lại đoạn Tin Mừng này, hình dung cử chỉ bà goá bỏ tiền vào thùng để rồi thinh
lặng nhìn lại thái độ sống của mình để thấy rõ hơn đâu là những việc mình đã
làm nặng về hình thức bề ngoài mà thiếu vắng tấm lòng yêu mến chân thành. Cuộc
sống của chúng ta sẽ trở thành thô thiển nghèo nàn khi thiếu một tấm lòng thành.
Trái lại nếu bạn thấm đầy cuộc sống mình bằng tình yêu mến, bạn sẽ làm cho cuộc
sống của bạn và của người khác trở nên đậm đà ý vị và thực sự có giá trị trước
mặt Chúa.
Sống Lời Chúa: Dành
ít phút thinh lặng trong ngày để nghiền ngẫm lại ý tưởng và tâm tình mà Lời
Chúa vừa khơi gợi lên trong lòng bạn.
Cầu nguyện: Xin
Chúa ban cho con tâm hồn chân thật để con luôn biết sống thật với Chúa, với
chính mình và với tha nhân.
(5 phút Lời Chúa)
Tất cả những gì bà có (10.6.2017 – Thứ bảy Tuần 9 Thuờng niên)
Chúng ta ai cũng có hai đồng kẽm. Đừng mặc cảm khi phải bỏ đồng tiền nhỏ nhoi vào hòm tiền, nếu quả thực chúng ta chỉ có hai đồng kẽm.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay đặt
bên nhau hai hình ảnh trái ngược.
Một bên là các kinh sư,
một bên là một bà góa.
Chúng ta được mời gọi
nhìn cách hành xử bên ngoài của họ,
từ đó thấy được thái độ
nội tâm của mỗi bên.
Các kinh sư thuộc về giới
lãnh đạo cấp cao của Do thái giáo.
Trong một xã hội được chi
phối toàn diện bởi Luật Môsê,
thì những người giỏi Luật
như các kinh sư đóng vai trò rất quan trọng.
Họ có nhiều uy tín và ảnh
hưởng trên đời sống tinh thần của dân.
Chính vì thế không lạ gì
nếu có một số kinh sư đã vấp ngã.
Một người vừa có tri
thức, vừa có quyền lực, dễ bị vấp vào thói háo danh.
Đức Giêsu nêu lên một vài
nét chấm phá về họ.
Trong hội đường, nơi công
cộng hay đám tiệc,
họ thích mặc áo thụng,
thích được chào, thích chỗ cao.
Nói chung, họ thích mình
trở nên trung tâm chú ý của người khác.
Hiểu biết của họ về Lời
Chúa sau bao năm học tập
lại trở nên phương tiện
để họ tìm vinh danh cho mình thay vì cho Chúa.
Tệ hơn nữa, họ lại mang
bộ mặt đạo đức khi giả vờ đọc kinh dài.
Với uy tín và sự giả hình
khéo léo, họ nuốt chửng nhà của các bà góa.
Ngược với hình ảnh của
một vị kinh sư cao trọng, quyền uy
là chuyện một bà góa
nghèo bỏ tiền vào hòm dâng cúng.
Đức Giêsu cố ý ngồi gần
để quan sát người giàu kẻ nghèo bỏ tiền.
Ngài muốn dạy các môn đệ
một bài học lớn khi gọi họ lại
và khẳng định rằng bà góa
này đã bỏ nhiều hơn mọi người khác,
mặc dù bà chỉ bỏ vào
thùng số tiền rất nhỏ.
Nhưng cái rất nhỏ này lại
là tất cả những gì bà có, tất cả của nuôi thân.
Hẳn các môn đệ ngỡ ngàng
vì cách đánh giá ấy của Thầy,
cũng là cách đánh giá con
người của Thiên Chúa.
Ngài đánh giá theo tấm
lòng, chứ không theo lễ vật.
Ngài không mãn nguyện với
của dư thừa, nhưng Ngài đòi tất cả.
Tất cả của bà góa là hai
đồng kẽm, thuộc đơn vị tiền tệ thấp nhất.
Hóa ra người túng thiếu
cũng có thể dâng chính cái nghèo của mình.
Một kinh sư có học thức,
có vai vế và bề ngoài có vẻ đạo đức
khác với bà góa cô thân
cô thế và túng nghèo,
ở chỗ ông quay vào mình,
loay hoay với tiếng tăm và lợi nhuận của mình.
Còn bà thì quay về phía
Thiên Chúa,
với thái độ quảng đại,
tin tưởng, phó thác và liều lĩnh.
Chúng ta ai cũng có hai
đồng kẽm.
Đừng mặc cảm khi phải bỏ
đồng tiền nhỏ nhoi vào hòm tiền,
nếu quả thực chúng ta chỉ
có hai đồng kẽm.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin cho con quả tim của
Chúa.
Xin cho con đừng khép lại
trên chính mình,
nhưng xin cho quả tim con
quảng đại như Chúa
vươn lên cao, vượt mọi
tình cảm tầm thường
để mặc lấy tâm tình bao
dung tha thứ.
Xin cho con vượt qua mọi
hờn oán nhỏ nhen,
mọi trả thù ti tiện.
Xin cho con cứ luôn bình
an, trong sáng,
không một biến cố nào làm
xáo trộn,
không một đam mê nào
khuấy động hồn con.
Xin cho con đừng quá vui
khi thành công,
cũng đừng quá bối rối khi
gặp lời chỉ trích.
Xin cho quả tim con đủ
lớn
để yêu người con không
ưa.
Xin cho vòng tay con luôn
rộng mở
để có thể ôm cả những
người thù ghét con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
10 THÁNG SÁU
Sự Tự Do Chọn Lựa
Bên cạnh trí năng và mối
quan hệ của nó với chân lý, con người còn có ý chí để chọn lựa. Và ý chí chọn lựa
này có liên hệ mật thiết với sự thiện. Mọi hành vi nhân linh đều có bao gồm một
hành vi của ý chí và khả năng chọn lựa.
Xuất phát từ nhận hiểu
căn bản ấy về con người, chúng ta thấy tự nhiên bật ra vấn đề luân lý. Con người
có khả năng chọn lựa giữa điều tốt và điều xấu, được hướng dẫn bởi tiếng nói
lương tâm. Lương tâm hướng dẫn con người làm điều tốt và lôi kéo con người trở
về từ đường nẻo xấu xa.
Rõ ràng, ý chí tự do của
con người chi phối đến mối quan hệ của con người với thế giới, với đồng loại,
và làm cho con người khao khát Thiên Chúa và những gì thuộc về Ngài. Và như
chúng ta đã thấy, cũng chính ý chí tự do thúc đẩy con người kiếm tìm chân lý.
Thực vậy, bản tính thuộc linh của con người là cơ sở thiết yếu của các khả năng
suy lý và lựa chọn tự do. Từ đầu tiên, con người nhận thấy mình ở trong một mối
quan hệ đặc biệt với Thiên Chúa. Bản trình thuật về sáng tạo trong Thánh Kinh
(St 1-3) cho chúng ta thấy rằng “hình ảnh của Thiên Chúa” được mạc khải trước hết
trong mối quan hệ của con người (xét như chủ thể) với Thiên Chúa (xét như đối
tượng). Con người biết Thiên Chúa; trái tim và ý chí con người có khả năng kết
hiệp với Thiên Chúa. Con người có thể nên một với Thiên Chúa! Con người có thể
nói “VÂNG” với Thiên Chúa. Dĩ nhiên, con người cũng có thể nói “KHÔNG”. Con người
có khả năng đón nhận Thiên Chúa và thánh ý Ngài; song con người cũng có khả
năng chống lại Thiên Chúa và chống lại các hoạch định của Ngài.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 10-6
Tb 12, 1.5-15.20;
Mc 12, 38-44.
Lời suy niệm: “Thầy bảo thật
anh em: bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết.”
Chúa Giêsu quan sát
xem đám đông dân chúng bỏ tiền vào thùng cúng trong Đền Thờ, và Người đã thấy
có nhiều người bỏ vào đó nhiều tiền, trong số đó có người đàn bà góa nghèo khó
bỏ vào thùng với hai đồng kẻm, đồng tiền nhỏ nhất trong số các đồng tiền của Đền
Thờ; và Người gọi các môn đệ đến để nghe Người dạy: “Bà góa nghèo này đã bỏ vào
thùng nhiều hơn ai hết”. Bởi vì bà đã cho đi cái đang cần thiết để nuôi sống
bà, còn những người kia chỉ bỏ vào đó những cái dư thừa của mình.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
muốn chúng con dâng hiến cho Chúa, cho Giáo Hội và cho người nghèo những gì
đang là cần thiết cho đời sống của chúng con. Xin Chúa cho chúng con mạnh đức
tin, vững vàng trong đức cậy, và rộng lòng thực thi đức ái; để chúng con thực
hành lòng bác ái với hết mọi người.
Mạnh Phương
10 Tháng Sáu
Hãy Làm Chủ Chính Mình
Một tác giả nọ có kể
một câu chuyện nghụ ngôn như sau: Một nhà trí thức, một thương gia và một quan
đầu tỉnh bị quân cướp tấn công nhân một cuộc hành trình giữa sa mạc. Sau khi đã
đánh đập, bọn cướp bỏ ba người dở sống dở chết bên lề đường. Tuy nhiên, ba người
cũng cố gắng lê bước để tìm đến túp lều của một vị ẩn sĩ. Sau khi đã băng bó
các vết thương cho ba người, vị ẩn sĩ mới nói với họ: "Túp lều của tôi quá
nhỏ. Mùa đông lại sắp đến. Xin mỗi vị cố gắng làm riêng cho mình một căn lều để
trú ẩn".
Nghe thế cả ba người
bộ hành đều chống chế, vì họ chỉ muốn tiếp tục cuộc hành trình mà thôi. Vị ẩn
sĩ mới cho họ biết rằng tuyết đã bắt đầu rơi và không còn một lối thoát nào có
thể giúp họ ra khỏi vùng sa mạc.
Nhưng làm thế nào để
tự mình có thể dựng cho mình túp lều? Nhà trí thức thì than phiền rằng mình
không có sách vở trong tay. Thương gia thì quả quyết rằng cả đời mình chỉ biết
đếm tiền và giao dịch. Còn viên đầu tỉnh thì cho rằng ông không thể làm việc gì
mà không có thuộc hạ.
Nhưng nước đến trôn
rồi thì cũng đành phải nhảy. Không còn lý do gì để khước từ, cả ba người đành
phải bắt tay vào dựng riêng cho mình căn lều. Khi họ vừa hoàn thành túp lều thì
mùa đông cũng vừa đến. Trong suốt mùa đông dài, họ không còn bít làm gì hơn là
ngồi bên bếp lửa để ôn lại chuyện quá khứ... Vị ẩn sĩ thỉnh thoảng cũng xen vào
câu chuyện để góp ý và an ủi ba người bất hạnh.
Ðông tàn, xuân đến.
Ba người bộ hành muốn lên đường trở về tức khắc. Nhưng lòng tốt và tình bạn của
nhà ẩn sĩ không nỡ để họ ra đi. Thành ra, họ đành ở nán lại một thời gian để
giúp ông cày xới và gieo trồng cũng như chăm sóc gia súc. Và rồi, khi ánh nắng
xuân chiếu tỏa giữa sa mạc, họ cũng ở lại thêm một thời gian để ngắm cảnh thiên
nhiên...
Một ngày nọ, vị ẩn
sĩ mới thắc mắc như sau: "Tôi không còn nghe các ông nói đến sách vở, công
việc làm ăn và những người thuộc hạ nữa. Có chuyện gì xảy ra cho các ông
không?". Cả ba người đều giữ thinh lặng. Vị ẩn sĩ mới nói tiếp: "Tôi
xin phép được trả lời cho các ông nhé. Trước kia, các ông có một ông chủ, ông
chủ của các ông có tên là sách vở, là tiền bạc, là các thuộc hạ. Giờ đây, các
ông cũng giống như chó lạc mất chủ, các ông cảm thấy tự do. Nhưng tôi nghĩ rằng
tốt hơn là các ông nên trở về với sách vở, với tiền bạc, với các thuộc hạ của
các ông. Trêu về nhưng không với tư cách là nô lệ nữa. Các ông hãy là chủ chính
mình. Và nếu các ông muốn có một người chủ luôn để cho các ông tự do hoàn toàn,
xin hãy nhớ đến tôi và chủ của tôi".
Lục soát cho kỹ trong
lương tâm, có lẽ ai trong chúng ta cũng phải thú nhận rằng mình là nô lệ của rất
nhiều ông chủ.
Có ông chủ mang tên là
một ý thức hệ kiên cố đang trói buộc đôi cánh tư tưởng của chúng ta. Chúng ta bị
giam hãm trong vòng nô lệ đến độ không dám đưa chân bước ra khỏi vòng tròn mà ý
thức hệ đó đã vẽ sẵn.
Có ông chủ mang tên là
những định kiến đối với cuộc đời, đối với xã hội, đối với con người mà chúng ta
không bao giờ muốn từ bỏ, mà chúng ta luôn chụp xuống trên người khác có lẽ cúng
là hàng rào kẽm gai mà chúng ta khoanh tròn xung quanh chúng ta để mãi mãi chỉ
mang lấy một cái nhìn hẹp hòi, ích kỷ.
Có ông chủ là những
thói quen xấu mà chúng ta tích lũy như một pháo đài kiên cố để không muốn rời một
bước.
Có ông chủ là thứ tôn
giáo vụ hình thức trong đó chúng ta cố gắng tô vẽ cho mình một bộ mặt đạo đức,
nhưng kỳ thực lại hoàn toàn xa lạ với Tin Mừng của Chân Lý và tự do đích thực.
Mỗi người chúng ta cần
phải rời bỏ những ông chủ quen thuộc để đi vào trong túp lều nhỏ bé, nhưng
chính do chúng ta cố gắng tự tạo ra. Nơi sa mạc của cõi lòng, chúng ta sẽ gặp
được chính Chúa làông chủ đích thực của chúng ta. Có trút bỏ mọi ràng buộc
trong cuộc sống, chúng ta mới cảm thấy được Ngài chiếm ngự và lúc đó chúng ta mới
cảm nhận được niềm hạnh phúc đích thực mà Chúa Giêsu đã hứa: "Phúc cho những
ai có tinh thần nghèo khó".
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét