03/12/2016
THÁNH PHANXICÔ XAVIÊ, LINH MỤC.
Bổn mạng các xứ truyền giáo.
Lễ kính
* Thánh Phanxicô chào đời tại Tây Ban Nha năm 1506. Khi đang
học văn chương ở Pa-ri, người nhập đoàn với thánh I-nha-xi-ô. Người chịu chức linh mục ở Rôma năm 1537 và chăm lo thực hành việc bác ái. Năm 1541, người lên đường sang phương Đông. Trong mười năm, người can đảm loan báo Tin Mừng cho người Ấn Độ và Nhật Bản, giúp cho nhiều người hoán cải mà đón nhận đức tin. Người qua đời năm 1552 ở đảo Xanxian, cửa ngõ vào Trung Quốc.
BÀI ĐỌC I: 1Cr 9, 16-19. 22-23
"Vô
phúc cho tôi, nếu tôi không rao giảng Phúc Âm".
Bài trích thư thứ nhất của
Thánh Phaolô Tông Đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, nếu tôi rao giảng
Phúc Âm, thì không phải để làm cho tôi vinh quang, mà vì đó là một nhu cầu đối
với tôi.
Vô phúc cho tôi, nếu tôi không
rao giảng Phúc Âm. Giá nếu tôi tự ý đảm nhận việc ấy, thì tôi có công; nhưng nếu
tôi bị ép buộc, thì tôi phải làm tròn nghĩa vụ đã giao cho tôi.
Vậy thì phần thưởng của tôi ở
đâu? Khi rao giảng Phúc Âm, tôi đem Phúc Âm biếu không, tôi không dùng quyền mà
Phúc Âm dành cho tôi. Mặc dầu tôi được tự do đối với tất cả mọi người, tôi đã
đành làm nô lệ cho mọi người, hầu thu hút được nhiều người hơn. Tôi đã ăn ở như
người yếu đau đối với những kẻ yếu đau để thu hút người yếu đau. Tôi đã nên mọi
sự đối với tất cả mọi người, để làm cho mọi người được cứu rỗi. Tất cả những việc
đó, tôi làm vì Phúc Âm, để được thông phần vào lợi ích của Phúc Âm.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 95, 1.2a, 2b-3. 7-8a.
10
Đáp: Hãy tường thuật phép lạ
Chúa giữa muôn dân.
1) Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới,
hãy ca mừng Chúa đi, toàn thể địa cầu! Hãy ca mừng Chúa, hãy chúc tụng danh Người.
2) Ngày ngày hãy loan truyền ơn
Người cứu độ. Hãy tường thuật vinh quang Chúa giữa muôn dân và phép lạ Người ở
nơi vạn quốc.
3) Hãy kính tặng Chúa, hỡi người
chư dân bá tánh, hãy kính tặng Chúa quyền thế với vinh quang, hãy kính tặng
Chúa vinh quang xứng với danh Người. Hãy mang lễ vật, tiến vào hành lang nhà
Chúa.
4) Người giữ vững địa cầu cho khỏi
lung lay. Người cai quản chư dân theo đường đoan chính.
ALLELUIA: Is 45, 8
All. All. – Chúa phán: “Hãy đi dạy
dỗ các dân tộc: Ta ở với các con mọi ngày cho đến tận thế”. - All.
PHÚC ÂM: Mc 16, 15-20
"Các
con hãy đi khắp thế gian, rao giảng Tin Mừng".
Bài kết thúc Tin Mừng Chúa
Giêsu Kitô theo Thánh Máccô.
Khi ấy, Chúa Giêsu hiện ra với
mười một môn đệ và phán: “Các con hãy đi khắp thế gian, rao giảng Tin Mừng cho
mọi tạo vật. Ai tin và chịu phép Rửa, thì sẽ được cứu độ; ai không Tin, sẽ bị
luận phạt. Và đây là những phép lạ đi theo những người đã tin: nhân danh Thày,
họ sẽ trừ quỷ, nói các thứ tiếng mới lạ, cầm rắn trong tay, và nếu uống phải chất
độc, thì không bị hại; họ đặt tay trên những người bệnh, và bệnh nhân sẽ được
lành mạnh”.
Vậy sau khi nói với các môn đệ,
Chúa Giêsu lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa. Phần các ông, các ông đi rao giảng
khắp mọi nơi, có Chúa cùng hoạt động với các ông và củng cố lời giảng dạy bằng
những phép lạ kèm theo.
Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Giác ngộ
“Lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì?”... Lời thách
thức này của Tin Mừng đã khiến cho một vị giáo sư trẻ tuổi bỏ tương lai đầy hứa
hẹn, bỏ tất cả để chỉ còn đeo đuổi một mục đích duy nhất trong cuộc đời: sự sống
đời đời của chính mình và của người đồng loại.
Vị giáo sư trẻ tuổi đó chính là
Thánh Phanxicô Xaviê, bổn mạng của các xứ truyền giáo, mà hôm nay Giáo Hội kính
nhớ... Chưa tròn 25 tuổi, Phanxicô đã nổi tiếng như một giáo sư triết học tài
ba tại đại học Paris. Giữa lúc danh vọng đang đến, Phanxicô Xaviê đã nhận được
những lời thách thức trên đây từ người bạn thân Inhaxiô Loyola.
Không còn chống cưỡng lại với lời
Chúa, Phanxicô Xaviê đã đến Montmartre để cùng với Inhaxiô sống đời khó nghèo,
khuyết tịnh và phục vụ tông đồ, theo những chỉ dẫn của Ðức Thánh Cha.
Năm 1537, nghĩa là 3 năm sau khi
đã tuyên khấn, Phanxicô lãnh chức linh mục. Từ Italia, ngài sang Lisboa của Bồ
Ðào Nha để lên đường đi truyền giáo tại Ấn Ðộ. Trong 10 năm ngắn ngủi, Phanxicô
Xaviê đả rảo bước đi khắp nơi để đem Tin Mừng đến cho dân tộc Nhật Bản, Mã Lai
và Ấn Ðộ. Cuộc sống của ngài là một chia sẻ cảm thông sâu xa với những người
nghèo khổ nhất... Chưa đạt được giấc mơ đặt chân đến Trung Hoa và Việt Nam,
thánh nhân đã qua đời trong kiệt sức, tại một hải đảo cách Hồng Kông 100 cây số.
Bị những người lái buôn Bồ Ðào Nha bỏ rơi trên bãi cát, thánh nhân đã qua đời
trong sự trơ trụi nghèo nàn.
Danh vọng, tiền tài, ngay cả sức
khỏe... tất cả đều được đốt cháy để tìm được niềm vui đích thực cho tâm hồn và
mang niềm vui đó đến với mọi người: đó là sứ điệp mà thánh Phanxicô Xaviê đã để
lại cho tất cả chúng ta...
“Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ
ruột”... Có lẽ người ta thường dùng câu nói trên đây không những để nói lên
tính cách tương đối của đau khổ, mà còn để nói lên ngay cả sự tương đối của hạnh
phúc.
Sau những tháng năm ăn độn, ăn
rau, những người nghèo có thể hớn hở reo vui khi được bữa cơm trắng với chút thịt
cá. Sau những tháng năm tù đày, một người vừa mới được phóng thích sẽ reo hò
sung sướng khi được đi lại tự do, khi được thở không khí trong lành...
Những người giàu có, ngày nào
cũng yến tiệc linh đình sẽ thèm khát đôi chút cá kho, mắm cà của người nghèo khổ...
Những đứa trẻ giàu có ở đô thị có lẽ sẽ thèm khát những giây phút được cưỡi
trâu hay tắm ao của những chú bé nghèo ở nhà quê...
Tựu trung, vấn đề cơ bản nhất của
con người vẫn là đi tìm hạnh phúc. Và cuối cùng, sau những miệt mài tìm kiếm,
ai cũng nhận thấy rằng mình sẽ không bao giờ đạt được hạnh phúc đích thực và
trường cửu trên trần gian này. Kẻ đứng ở núi này sẽ luôn nhìn sang núi nọ...
Chúa Giêsu đã đề ra cho chúng ta
một bí quyết của hạnh Phúc: Ai muốn cứu mạng sống mình, sẽ mất và ai mất mạng sống
mình vì Ta sẽ gặp lại... Chỉ có một niềm vui đích thực đó là sống trọn vẹn cho
Chúa. Chỉ có một điều quan trọng nhất trong cuộc sống: đó là lắng nghe lời
Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin
Vui’)
Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng
Bài Ðọc I: Is 30, 19-21. 23-26
"Người động lòng thương
ngươi, lắng nghe lời ngươi kêu xin".
Trích sách Tiên tri Isaia.
Ðây Chúa là Thiên Chúa, Ðấng
Thánh của Israel phán: Dân Sion sẽ được ở Giêrusalem. Ngươi sẽ chẳng còn than
van khóc lóc; Chúa động lòng thương ngươi, và khi vừa nghe tiếng ngươi kêu, Người
liền đáp lại lời ngươi. Chúa sẽ cho ngươi chút bánh đau thương, ít nước khốn
cùng. Nhưng Ðấng dạy dỗ ngươi sẽ không lìa bỏ ngươi, mắt ngươi sẽ trông nhìn Ðấng
giáo huấn ngươi, và tai ngươi sẽ nghe tiếng Ðấng từ sau lưng bảo rằng:
"Ðây là đường, hãy bước đi theo đó, đừng rẽ bên mặt, đừng quẹo bên
trái". Sẽ ban mưa xuống cho hạt giống của ngươi, bất cứ trên đất nào ngươi
đã gieo vãi. Bánh thổ sản sẽ rất dồi dào và thơm ngon. Ngày ấy, chiên được chăn
thả trên lãnh địa rộng lớn của ngươi. Bò lừa cày ruộng ngươi được ăn rơm có muối,
đã được rê sạch. Trong ngày tru diệt muôn người, khi thành quách đổ nhào, sẽ có
giòng suối chảy trên đồi cao núi thẳm. Ngày Chúa băng bó thương tích của dân
Người, và chữa lành da bầm thịt giập; mặt trăng sẽ sáng chói như mặt trời, mặt
trời sẽ bảy lần chói sáng hơn, như ánh sáng bảy ngày.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 146, 1-2. 3-4. 5-6
Ðáp: Phúc cho tất cả những ai mong đợi Chúa (Is 30, 18).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Hãy ngợi khen Chúa vì
Người hảo tâm; hãy ca mừng Thiên Chúa chúng ta, vì Người êm ái, thực Người rất
đáng ngợi khen. Chúa xây dựng lại Giêrusalem, tập họp con cái Israel phân tán.
- Ðáp.
2) Chính Người chữa những kẻ giập
nát tâm can, và băng bó vết thương của lòng họ. Người ấn định con số các ngôi sao,
và gọi đích danh từng ngôi một. - Ðáp.
3) Chúa chúng ta cao cả và mãnh
liệt quyền năng, sự khôn ngoan của Người thực là vô lượng. Chúa nâng cao những
kẻ khiêm cung, Người đè bẹp đứa ác nhân xuống tận đất. - Ðáp.
Alleluia: Is 55, 6
Alleluia, alleluia! - Hãy tìm kiếm
Chúa khi còn gặp được Người; hãy kêu xin Người lúc Người còn gần các ngươi. -
Alleluia.
Phúc Âm: Mt 9, 35 - 10, 1. 6-8
"Thấy đoàn lũ dân chúng,
Người động lòng xót thương họ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đi rảo khắp
các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời,
và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng
xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn,
Người liền bảo môn đệ rằng: "Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các con
hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa".
Và Người triệu tập mười hai môn
đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ xua đuổi chúng, và chữa
lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Người bảo: "Các con hãy đi đến cùng chiên lạc
của nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Hãy chữa lành
người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung, và xua trừ ma quỷ. Các
con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Sứ Mệnh Tông Ðồ
Chú ý đến những thái độ trên của
Chúa Giêsu, chúng ta có thể khám phá ra những sự thật hữu ích cho cuộc đời theo
Chúa của mỗi người, nhất là của những ai dấn bước theo Chúa, cách đặc biệt hơn
là những kẻ "Tận Hiến" cuộc đời làm chứng cho Chúa. Dung mạo tinh thần
xung quanh và trước mặt Chúa Giêsu thời Ngài cũng như của thời đại chúng ta hôm
nay được Chúa mô tả như lầm than, vất vả, bơ vơ như đàn chiên không có người
chăn dắt, bị lạc mất lý tưởng sống, đang tự tranh đấu để sống còn.
Trong đoạn này những điểm tiêu cực
nhiều hơn là tích cực, như bơ vơ, lạc lõng, đã bỏ mất hay không biết gì đến giá
trị nhân bản Kitô. Ðó là đoàn người của một xã hội bị trần tục hóa trầm trọng của
ngày hôm nay. Diễn phác môi trường như thế, Chúa Giêsu không có chút trách móc,
khinh thị, tránh né mà nhìn đó như một lời mời gọi dấn thân yêu thương, đó là
mùa lúa chín một cơ hội ngàn vàng để biểu lộ tình yêu thương đối với anh chị
em.
Sự nhỏ mọn tầm thường nơi tâm hồn
có thể làm cho chúng ta có một thái độ tranh chấp, khinh thị, rút lui, nhưng đó
không phải là thái độ của chính Chúa Giêsu khi Ngài nhìn thấy đoàn người khủng
hoảng tinh thần như đoàn chiên không người chăn dắt, vả lại Chúa Giêsu đã yêu
thương họ. Ðây không phải là một sự chạnh lòng thương, không phải là một tâm
tình thương hại, tôi nghiệp chóng qua nhưng là một tình thương sâu thẳm từ đáy
tâm hồn của Chúa Giêsu.
Qua đoạn Tin Mừng trên, chúng ta
thấy tâm hồn Chúa Giêsu tràn đầy tình thương khi nhìn thấy nhu cầu dân chúng
đang bị lạc hướng như đàn chiên không người chăn dắt. Tâm hồn Ngài xúc động tận
trong thâm tâm, vì Ngài tràn đầy tình thương đối với họ, Ðó là bí quyết của đời
sống Tông đồ của mọi đồ đệ theo Chúa. Ðược Chúa mời gọi làm chứng nhân của tình
thương cho tình thương thì những sự dữ, những tiêu cực của môi trường chúng ta
sinh sống ngày nay là những cơ hội ngàn vàng để chúng ta sống tình thương mà
Chúa đã ban tặng cho các đồ đệ của Ngài.
Tư tưởng thứ hai mà bài Phúc Âm
gợi lên cho chúng ta là những hành động của Chúa Giêsu: Chúa gọi các Tông đồ,
ban cho họ quyền hành như Chúa, trừ các tà thần, giải phóng con người khỏi làm
nô lệ cho sự dữ, cho ma quỉ, chữa lành các bệnh tật, thăng tiến cuộc sống con
người. Chúa sai các Tông đồ đi rao giảng bằng các chỉ thị, mặc dù đây mới chỉ
là sai các ngài đi thử nghiệm lúc ban đầu. Cuộc sai đi chính thức sau này sẽ được
thực hiện khi Chúa đã hoàn tất công cuộc cứu chuộc của Ngài sau biến cố Phục
Sinh.
Những hành động của Chúa phát đi
từ tình thương của Ngài đối với con người. Nhìn công việc của người khác chúng
ta có thể nói trọn vẹn sứ mạng của Giáo Hội, mọi thành phần của Giáo Hội, mọi
thành phần đích thực của Chúa đều phát sinh từ tình yêu Thần Linh hiện diện nơi
con tim phàm trần. Người đồ đệ của Chúa cần phải được thanh luyện, cần phải được
biến đổi, được thay thế quả tim xác thịt bằng một quả tim mới tràn đầy tình yêu
thương thần thiêng. Toàn thể cơ cấu Giáo Hội trong sứ mạng rao giảng Tin Mừng
được xây dựng trên nền tảng tình yêu thương thần thiêng này. Chính nơi đây,
chúng ta được hiểu thêm hay hiểu lại câu nói của thánh Phaolô Tông đồ viết về
bí quyết đời sống Tông đồ của ngài: "Tình yêu Chúa Kitô thúc bách
tôi".
Chúa Giêsu thấy đám đông liền chạnh
lòng thương. Tâm hồn Ngài tràn ngập tình thương, Ngài xúc động tận thâm tâm trước
nhu cầu của dân chúng đang bị lạc hướng như đoàn chiên không người chăn dắt.
Ngài lên tiếng mời gọi các Tông đồ, những con người tầm thường hãy theo Ngài,
hãy để Ngài biến đổi thành những chứng nhân tình yêu. Thái độ đáp trả duy nhất
của mỗi người chúng ta là để cho tình yêu thần thiêng Chúa biến đổi và thôi
thúc chúng ta hành động: "Tình yêu Chúa Kitô thúc bách tôi".
Trong khiêm tốn và trong thinh lặng
của Ðức Tin, chúng ta hãy đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa, hãy bắt chước cuộc
đời của Chúa Giêsu trên trần gian này: "Thầy đến để mang lửa yêu thương đến
trần gian và Thầy không có mong ước nào khác hơn là cho lửa ấy cháy lên, tỏa
sáng khắp nơi, soi sáng mọi người, mang tin vui tỏa sáng khắp nơi, soi sáng mọi
người, mang tin vui tỏa sáng cho con người". Hãy khiêm tốn lắng nghe và
hãy để cho tình yêu Chúa biến đổi và thôi thúc.
Lạy Chúa, xin đổ tràn tình
yêu Chúa trên chúng con và biến đổi chúng con thành những chứng nhân cho tình
yêu Chúa, chứng nhân kiên trung trong Ðức Tin sống động qua đức Bác Ái. Amen.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy, Tuần I MV, Năm Lẻ
Bài đọc: Isa 30:19-21, 23-26; Mt 9:35-38, 10:1, 6-8.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa lo
lắng mọi sự cho Dân Ngài.
Trong cuộc đời, nếu muốn biết ai
là người thực sự yêu thương mình, chúng ta cứ việc nhìn vào những công việc họ
đã làm cho mình; vì yêu thương thực sự phải bày tỏ qua việc làm. Để có thể nhìn
ra những công việc đó, chúng ta phải có thời giờ để nhìn lại quá khứ; đồng thời
cũng cần nghe những người khác chia sẻ kinh nghiệm của họ qua sách vở hoặc lời
giảng.
Các Bài đọc hôm nay giúp cho con
người nhận ra tình thương Thiên Chúa qua những gì Ngài đã, đang, và sẽ làm cho
con người. Trong Bài đọc I, Tiên Tri Isaiah muốn nói cho con người biết: Chúa
yêu thương con người ngay cả trong khi Ngài sửa dạy con người. Mục đích của việc
sửa dạy không phải là để tiêu diệt, làm nhục, hay hành hạ con người; nhưng là để
thanh luyện, để con người nhận ra sự sai trái lầm lạc của mình, và quay về với
tình yêu thực sự của Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu không những thân hành
dạy dỗ và chữa lành bệnh tật cho dân; nhưng còn chọn và huấn luyện các môn đệ,
ban quyền hành cho các ngài, và sai đi tới những nơi mà Chúa không thể đi tới.
Các môn đệ, và những người kế vị các ngài trong Giáo Hội, vẫn tiếp tục làm những
gì Chúa làm: rao giảng sự thật, chữa lành, và đem mọi người về cho Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa yêu thương sửa dạy và chuẩn bị tương lai cho
dân.
1.1/ Thiên Chúa sửa dạy vì yêu
thương: Con người khó chấp nhận lý do phải sửa
dạy vì yêu thương; nhưng bậc làm cha mẹ hiểu rõ điều này, nên các ngài thường
nói, “yêu cho roi cho vọt; ghét cho ngọt cho bùi.” Một em bé với trí khôn non nớt
không thể hiểu điều này, em cho cha mẹ sửa phạt là vì ghét bỏ em; nhưng khi lớn
lên rồi và nhìn lại cuộc đời, em mới thấy những lợi ích của việc sửa phạt. Nếu
cha mẹ cứ để em làm những gì em muốn, em sẽ không thành công như ngày hôm nay;
và có khi còn bị lãnh nhận những hậu quả xấu nữa.
Tiên tri Isaiah nhìn thấy trước
những tai họa mà Israel sắp phải chịu vì phản nghịch Thiên Chúa, và tiên tri
cũng hiểu tâm trạng của dân sẽ phản ứng khi phải đương đầu với nghịch cảnh; nên
ông an ủi và cắt nghĩa cho dân biết mục đích của việc sửa phạt và tình yêu của
Thiên Chúa dành cho dân: “Phải, hỡi dân Sion đang ở Jerusalem, ngươi sẽ không
còn phải khóc nữa. Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi;
nghe tiếng ngươi kêu là Người đáp lại. Chúa Thượng sẽ cho ngươi chút bánh đau
thương và ít nước khốn cùng; nhưng Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không lìa bỏ ngươi, và
mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.”
Bản dịch của Nhóm PVCGK dịch
không đúng câu Isa 30:20 khi dịch: “Chúa Thượng sẽ ban cho ngươi bánh ăn trong
lúc ngặt nghèo, và nước uống trong cơn khốn quẫn. Đấng dạy dỗ ngươi sẽ không
còn lánh mặt, và mắt ngươi sẽ thấy Đấng dạy dỗ ngươi.” Theo Bản Bảy Mươi và Bản
Do-Thái, chúng ta phải dịch như trên. Ngay cả theo nội dung, chúng ta phải chấp
nhận lối dịch này: Chúa sẽ để cho quân thù cho dân ăn bánh đau thương và uống
nước khốn quẫn. Điều này làm dân cảm thấy Chúa đã bỏ họ; nhưng tiên tri khích lệ
họ: Thiên Chúa không lìa bỏ dân. Sau khi sửa phạt và dân biết ăn năn, Chúa sẽ
tiếp tục chăm sóc cho dân.
1.2/ Mọi người sẽ được Chúa dạy dỗ:
“Khi ngươi lưỡng lự không biết quẹo phải hay
trái, tai ngươi sẽ được nghe một tiếng nói từ phía sau: "Đây là đường, cứ
đi theo đó!"” Tiên Tri Isaiah và Jeremiah của Cựu Ước đã nhìn thấy trước
ngày “mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ” (x/c Isa 54:13, Jer 31:33). Thánh
Gioan cũng lặp lại lời tiên tri ám chỉ Chúa Giêsu (Jn 6:45), và Thánh Thần (I
Jn 2:27). Lời Chúa và ơn của Thánh Thần sẽ soi sáng cho con người biết đi đúng
đường.
1.3/ Sau cơn mưa, trời lại sáng: Tòan cõi Israel chỉ còn lại đống tro tàn sau khi Assyria
và Babylon xâm lấn, nhưng Thiên Chúa sẽ cho dân Do-Thái còn xót lại hồi hương
và tái thiết lại xứ sở và phồn thịnh hơn xưa. Tiên Tri Isaiah quả quyết: “Chúa
sẽ làm mưa trên hạt giống ngươi gieo trồng, cho lương thực, sản phẩm của đất
đai, thật dồi dào béo bổ. Ngày đó, súc vật ngươi chăn nuôi sẽ ăn trên những đồng
cỏ xanh bát ngát. Bò lừa cày ruộng sẽ được ăn cỏ khô trộn muối, cỏ người ta đã
lấy xẻng và chĩa mà rải ra. Vào ngày Đức Chúa băng bó vết thương cho dân Người,
và chữa lành những chỗ nó bị đánh, ánh sáng mặt trăng sẽ nên như ánh sáng mặt
trời, và ánh sáng mặt trời sẽ tăng gấp bảy - ánh sáng của bảy ngày.”
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu yêu thương, chăm sóc mọi sự cho dân.
2.1/ Ngài chăm sóc dân chúng cả phần
hồn lẫn phần xác: Tất cả những điều này đã
được tường thuật bởi cả 4 Thánh Ký:
(1) Ngài dạy dỗ dân chúng: “Chúa
Giêsu đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng
Tin Mừng Nước Trời.”
(2) Ngài chữa lành mọi vết
thương hồn xác: “Chúa Giêsu chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.”
(3) Ngài cho dân ăn: bằng làm
phép lạ Bánh hóa nhiều.
2.2/ Ngài lo cho tương lai của dân:
Chúa Giêsu thấy đám đông thì chạnh lòng
thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt. Vì thế,
Chúa Giêsu chọn và huấn luyện các môn đệ để tiếp tục công việc của Ngài vì:
“Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít.” Giáo Hội vẫn tiếp tục công việc của Đức
Kitô bằng việc mời gọi, chọn lựa, huấn luyện, và sai các thợ gặt đi để hướng dẫn
các thế hệ tương lai.
Sau khi đã chọn và huấn luyện
các môn đệ, Đức Giêsu gọi 12 môn đệ lại, ban cho các ông quyền trên các thần ô
uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền, và sai các ông
đi với lệnh truyền: “Hãy đến với các con chiên lạc nhà Israel. Dọc đường hãy
rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm
cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ.
Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.” Lý do tại sao Chúa
Giêsu sai Nhóm Mười Hai đến với các chiên lạc nhà Israel trước vì họ là Dân
Riêng. Một lý do khác nữa là muốn rao giảng thành công phải bắt đầu từ nhóm nhỏ;
rồi từ từ lan rộng ra. Sau khi Chúa về trời, các môn đệ tản mác khắp nơi và rao
giảng Tin Mừng cho mọi người.
Đức tin là quà tặng vô giá được
cho không bởi Thiên Chúa và sự rao giảng của những nhà truyền giáo; vì thế, người
đã lãnh nhận đức tin cũng phải cho không thời gian, sức lực, tài năng cho việc
rao truyền Tin Mừng.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Bằng việc quan sát các hiện tượng
trong trời đất, đọc Kinh Thánh và các tài liệu lịch sử, và nhìn lại quá khứ mỗi
người; chúng ta nhận thấy rõ ràng tình yêu của Thiên Chúa dành cho con người.
Không ai yêu chúng ta bằng Thiên Chúa.
- Vì yêu thương nên Thiên Chúa
phải sửa phạt con người. Nếu Thiên Chúa không sửa phạt và để con người tự do
làm theo những gì mình muốn, con người sẽ xa Thiên Chúa và không thể đạt tới
đích điểm của cuộc đời.
- Hình phạt Thiên Chúa dùng
không phải để tiêu diệt, nhưng để thanh tẩy con người. Hình phạt giúp con người
nhận ra những sai trái lầm lỗi của mình, để biết quay trở về với tình yêu đích
thực của Thiên Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
03/12/16 THỨ BẢY ĐẦU THÁNG TUẦN 1 MV
Th. Phan-xi-cô Xa-vi-ê, linh mục
Mc 16,15-20
Th. Phan-xi-cô Xa-vi-ê, linh mục
Mc 16,15-20
Suy niệm: Lời Chúa Giê-su mời gọi chứa đựng một sự thật rất rõ ràng: Tin Mừng mà Người loan báo là dành cho mọi người, không trừ ai. Đành rằng khi Người còn tại thế, sứ mạng của Chúa Giê-su không vươn ra khỏi miền Pa-lét-tin, nhưng Ngài đã trao cho
các môn đệ tiếp nối sứ mạng ấy, để mọi người mọi nơi, mọi thời đều có thê nghe Tin Mừng. Thánh Phan-xi-cô Xa-vi-ê là
một trong những vị tông đồ kiệt xuất của sứ mạng ‘đến với muôn dân’ này. ‘Đến với muôn dân’, theo nghĩa địa dư, vẫn còn là một đòi hỏi của sứ mạng hôm nay. Tuy nhiên, thế giới toàn cầu hoá và thế tục hoá đang đặt ra cho chúng ta một đòi hỏi sâu sắc hơn, đó là ‘đến với muôn dân’ tại chính môi trường sống và làm việc của mình. Cả phương cách loan báo Tin Mừng cũng cần được xét lại: Trong khi việc rao giảng bằng lời vẫn mãi có giá trị của nó, thì kinh nghiệm cho thấy ‘lời’ rao giảng thuyết phục nhất đối với con người hôm nay không phải là lời nói suông, mà còn là lời chứng của đời sống thể hiện sắc nét các giá trị của Phúc Âm. “Lời nói bay đi, gương bày lôi kéo.”
Mời Bạn: Nhìn lại chính mình, gia đình mình, và xung quanh, để nhận ra ở đâu còn thiếu vắng chấtTin Mừng, và do đó cần phải tăng cường.
Chia sẻ: Hãy chia
sẻ kinh nghiệm của bạn về sức thuyết phục mãnh liệt của chứng tá đời sống.
Sống Lời Chúa: Hôm nay, bạn hãy là nhà thừa sai loan báo Tin Mừng bằng một gương sáng cho người xung quanh.
Cầu nguyện: Hát: “Vì con muốn là men, muốn là muối ướp cho mặn đời. Vì con muốn liều thân đem Tin Mừng đi khắp nơi.”
Loan báo Tin Mừng (3.12.2016 – Thứ bảy - Thánh Phanxicô Xaviê, linh mục)
Loan báo Tin Mừng hôm nay thuận lợi hơn xưa rất nhiều. Chúng ta không phải đi thuyền buồm để mà sợ đứng gió... Điều chúng ta
thiếu lại là chút nhiệt thành nóng bỏng của Phanxicô.
Suy niệm:
Chúa Giêsu phục sinh hiện
ra để củng cố đức tin của các môn đệ,
để ban bình an cho họ sau
những biến cố buồn đau,
nhưng cũng là để sai các
môn đệ lên đường đi sứ vụ.
“Như Cha đã sai Thầy,
Thầy cũng sai anh em” (Ga 20, 21).
“Hãy đi và làm cho mọi
dân tộc trở thành môn đệ…” (Mt 28, 19-20).
“Phải nhân danh Đức Kitô
mà rao giảng cho mọi dân tộc” (Lc 24, 47).
“Hãy đi khắp thế giới,
loan báo Tin Mừng cho mọi thọ tạo” (Mc 16, 15).
Thế hệ các Kitô hữu đầu
tiên rất trân trọng mệnh lệnh này.
Bao vị tông đồ đã chịu tử
đạo chỉ vì tuân giữ mệnh lệnh ấy.
Ước mơ của Chúa Giêsu
phục sinh thật lớn lao.
Ước mơ ấy muốn ôm cả trái
đất với muôn dân tộc.
Ngài đã sống, đã chết và
đã sống lại, chính là để cứu độ cả loài người.
Ngài đã đem lửa đến trên
mặt đất,
và Ngài muốn chúng ta
tiếp tục làm cho ngọn lửa ấy bùng lên (Lc 12, 49).
Phanxicô Xaviê đã muốn
sống mệnh lệnh này cách đặc biệt.
“Các tông đồ ra đi rao
giảng khắp nơi” (c. 20).
Phanxicô cũng muốn đi
khắp nơi để nói về Chúa Giêsu cho ai chưa tin.
Một năm trời lênh đênh
trên biển để đi từ Bồ Đào Nha đến Ấn Độ.
Ba mươi sáu tuổi bắt đầu
công việc của một nhà truyền giáo ở Goa,
Phanxicô chịu mọi lao
nhọc để giảng dạy và rửa tội cho người bản xứ.
Rồi Phanxicô lại lên
đường đi Malaixia, Inđônêsia.
và là một trong những nhà
truyền giáo đầu tiên tại Nhật Bản.
Nhưng trái tim Phanxicô
vẫn chưa dừng ở đó.
Ngài còn muốn đặt chân
đến Bắc Kinh để gặp Hoàng đế Trung Quốc.
Phanxicô chết vì kiệt sức
khi đang chờ trên hòn đảo Thượng Xuyên,
mắt vẫn hướng về Quảng
Đông chỉ cách đó 14 cây số.
Hôm ấy là ngày 3-12-1552,
khi Phanxicô mới bốn mươi sáu tuổi.
Mừng lễ thánh Phanxicô,
Bổn mạng các xứ truyền giáo,
chúng ta nhớ Việt Nam vẫn
là nơi cần được loan báo Tin Mừng,
và Trung Quốc vẫn là nơi
gần như Kitô giáo chưa được biết đến.
Hơn 90% người dân Việt
chưa nhận biết Đức Kitô.
Hơn một tỷ người Trung
Quốc cần được nghe lời rao giảng.
Có ai còn nhớ đến những
mệnh lệnh của Chúa phục sinh không?
Có người nghĩ rằng chẳng
cần phải loan báo Tin Mừng nữa,
vì đạo nào cũng dạy ăn
ngay ở lành, dạy sống theo lương tâm,
vì các tôn giáo đều có
nét hay riêng, đều là những con đường cứu độ,
vì Đức Kitô Giêsu chẳng
phải là Đấng Trung Gian duy nhất!
Anh em hãy đi khắp thế
giới, hãy làm cho muôn dân thành môn đệ!
Lời ấy của Đức Giêsu phải
là lời nhắc nhở Hội Thánh.
Loan báo Tin Mừng hôm nay
thuận lợi hơn xưa rất nhiều.
Chúng ta không phải đi
thuyền buồm để mà sợ đứng gió.
Chỉ gửi một email, làm
một trang web, là nhiều người nghe được Tin Mừng.
Điều chúng ta thiếu lại
là chút nhiệt thành nóng bỏng của Phanxicô.
Xin cho tôi hiểu và yêu
Ngài hơn, để dám giới thiệu Ngài cho thế giới.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho chúng con ngọn lửa trong Trái tim Chúa,
ngọn lửa của tình yêu Cha và nhân loại.
Xin làm tim con ấm lại mỗi ngày,
nhờ được nghe Chúa nói như hai môn đệ về Emmau,
và được Chúa nuôi bằng bánh ban sự sống.
Xin soi sáng chúng con bằng ngọn lửa rực rỡ
mỗi khi chúng con cầu nguyện hay quyết định.
Xin thanh luyện chúng con bằng ngọn lửa hồng
của những thất bại đắng cay trên đường đời.
Ước gì chúng con luôn có lửa nhiệt thành
để hết lòng phụng sự Nước Chúa,
lửa tình yêu để vượt qua những hận thù đố kỵ.
Lạy Chúa Giêsu,
thế giới hôm nay vẫn bị tối tăm, lạnh lẽo đe dọa.
Xin ban cho chúng con những lưỡi lửa
để chúng con đi khắp địa cầu
loan báo về Tình yêu và gieo rắc Tình yêu khắp nơi.
Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
3 THÁNG MƯỜI HAI
Mùa Vọng, Thời Gian Của Đức
Ma-ri-a
Một cách đặc biệt, Mùa Vọng là
thời gian của Đức Ma-ri-a. Mẹ cưu mang Đấng Mêsia đã được mong đợi từ bao đời,
Đấng là niềm hy vọng của mọi thời đại. Có thể nói, chính nơi Mẹ, chúng ta tìm
thấy ý nghĩa tối thượng và đầy đủ của Mùa Vọng. Lễ Đức Trinh Nữ Ma-ri-a Vô Nhiễm
được Giáo Hội cử hành trọng thể trong Mùa Vọng, điều đó có ý nghĩa hùng hồn biết
bao!
Ngày Sinh Nhật Đức Mẹ được Giáo
Hội mừng trọng thể hằng năm vào ngày 8 tháng 9; dù vậy, Mùa Vọng vẫn đưa chúng
ta vào sâu trong mầu nhiệm thánh thiêng của ngày sinh nhật này. Trước khi xuất
hiện trong trần gian, Đức Ma-ri-a được thụ thai trong cung lòng thân mẫu ngài.
Đàng khác, cũng chính khoảnh khắc đó, Mẹ được sinh ra bởi chính Thiên Chúa, Đấng
hoàn thành mầu nhiệm Vô Nhiễm Trinh Thai: Mẹ được sinh ra “đầy ơn phúc”!
Vì thế, cùng với vị Tông Đồ Dân
Ngoại, chúng ta lặp lại: “Chúc tụng Thiên Chúa là Cha Đức Giê-su Kitô, trong Đức
Kitô, Ngài đã ban cho chúng ta muôn vàn ơn phúc bởi Thánh Thần” (Ep 1,3). Và Đức
Ma-ri-a được chúc phúc một cách đặc biệt, một cách độc đáo vô song. Trong Đức
Kitô, Thiên Chúa đã chọn Mẹ trước khi tạo thành thế giới để Mẹ trở nên thánh
thiện tinh tuyền trước mặt Ngài (cf. Ep 1,4). Vâng, Chúa Cha vĩnh cửu đã chọn Đức
Ma-ri-a trong Đức Kitô. Ngài đã chọn Mẹ cho Đức Kitô. Ngài đã làm cho Mẹ nên
thánh thiện, thậm chí nên rất mực thánh thiện. Và hoa quả đầu tiên của sự tuyển
chọn và của tiếng gọi này là: mầu nhiệm Mẹ Vô Nhiễm!
- suy tư 366 ngày của Đức
Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope
John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 03-12
Thánh Phaxicô Xavie linh mục
Bổn mạng các xứ truyền giáo
1Cr 9,16-19.22-23; Mc
16,15-20.
Lời suy niệm: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ,
loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép Rửa, sẽ được cứu độ;
còn ai không tin, thì sẽ bị kết án.”
Đây là lệnh truyền của Chúa
Giêsu, mà những ai đã trở thành môn đệ của Người qua Phép Rửa, đều có bổn phận
và trách nhiệm làm cho Tin Mừng của Người lan rộng khắp mọi nơi. Muốn chu toàn
bổn phận này, trước hết mỗi người phải học biết về Chúa Giêsu Kitô và giáo huấn
của Người, và áp dụng những điều hiểu biết vào cuộc sống hằng ngày trong mọi
môi trường.
Lạy Chúa Giêsu. Xin Chúa hiện diện
và ban ân sủng cho mỗi người trong chúng con, để những người đang sống chung
quanh chúng con, họ nhìn thấy cách sống và làm việc của chúng con có Chúa. Để tất
cả đều tin mà hưởng ơn cứu độ.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 03-12: Thánh PHANXICÔ
XAVIÊ
Tông Đồ Ấn Độ và Nhật Bản
(1506 - 1552)
Phanxicô ra đời tại lâu đài
Xaviê thuộc vương quốc Navarre ngày 7 tháng 4 năm 1506. Cha Ngài là cố vấn của
nhà vua miền Navarre và là thẩm phán. Anh em Ngài theo binh nghiệp. Riêng
Phanxicô ham thích học hành. Năm 19 tuổi, Ngài theo học tại đại học Paris, trường
lớn nhất thế giới. Khi còn ở học viện thánh Barbe, Ngài được phúc trọ cùng
phòng với Phêrô Faure, người sau này sẽ nhập dòng Tên và được phong chân phước.
Bốn năm sau, Ngài lại có được người bạn học giả là Inhatio thành Loyoa.
Người học trò mẫn cán đã trở thành giáo sư. Ngài dạy triết học. Thành công làm cho Ngài thành con người tham vọng. Inhaxiô nói với Ngài về một hội dòng mà thánh nhân muốn thành lập. Nhưng Phanxicô mơ tới danh vọng, Ngài chế nhạo cũng như khinh bỉ nếu sống nghèo tự nguyện của bạn mình. Inhaxiô vui vẻ đón nhận những lời châm biếm, nhưng lặp lại rằng: - "Lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào ích lợi gì"
Người học trò mẫn cán đã trở thành giáo sư. Ngài dạy triết học. Thành công làm cho Ngài thành con người tham vọng. Inhaxiô nói với Ngài về một hội dòng mà thánh nhân muốn thành lập. Nhưng Phanxicô mơ tới danh vọng, Ngài chế nhạo cũng như khinh bỉ nếu sống nghèo tự nguyện của bạn mình. Inhaxiô vui vẻ đón nhận những lời châm biếm, nhưng lặp lại rằng: - "Lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào ích lợi gì"
Cuối cùng, Phanxicô đã bị ảnh hưởng.
Inhaxiô còn đưa ra những lời cao đẹp hơn: - "Một tâm hồn cao cả như anh,
không hề chỉ gò bó với cái vinh dự thế trần được. Vinh quang trên trời mới đúng
với cao vọng của anh. Thật vô lý, khi ưa chuộng một thứ mây khói chóng tàn hơn
là những của cải tồn tại đời đời".
Phanxicô bắt đầu thấy được cái
hư không của những sự cao trọng của thế nhân và hướng vọng tới của cải vĩnh cửu.
Chiến thắng rồi, Ngài chống lại tính kiêu căng bằng mọi loại sám hối. Ngài quyết
định theo sát Phúc âm, vâng theo cách cư xử của người bạn thánh thiện và xin được
khiêm tốn hãm nình. Ngài chỉ còn chú tâm cứu rỗi các linh hồn.
Ngày lễ Mông triệu năm 1533, trong một nhà nguuyện tại Monmartre, trên mộ bia thánh Dénis, Phanxicô, Inhaxiô và 5 bạn khác đã hiến mình cho Chúa. Họ khấn từ bỏ mọi của cải, hành hương thánh địa, làm việc để cải hóa lương dân và hoàn toàn đặt mình dưới sự điều động của Đức Thánh Cha để phục vụ Hội Thánh. Phanxicô còn học thần học hai năm nữa, rồi cùng sáu bạn đi Italia. Đi đường, họ chỉ mang theo cuốn kinh thánh và sách nguyện trong bị, cổ đeo tràng hạt. Tuyết lạnh hay khắc khổ cũng không làm họ sợ hãi. Trái lại, Phanxicô lại còn cảm thấy quá êm ái nhẹ nhàng, nên một ngày kia đã cột giây thừng vào chân, khiến dây đó ăn vào thịt và ngay việc được khỏi bệnh đó cũng đã là một phép lạ.
Ngày lễ Mông triệu năm 1533, trong một nhà nguuyện tại Monmartre, trên mộ bia thánh Dénis, Phanxicô, Inhaxiô và 5 bạn khác đã hiến mình cho Chúa. Họ khấn từ bỏ mọi của cải, hành hương thánh địa, làm việc để cải hóa lương dân và hoàn toàn đặt mình dưới sự điều động của Đức Thánh Cha để phục vụ Hội Thánh. Phanxicô còn học thần học hai năm nữa, rồi cùng sáu bạn đi Italia. Đi đường, họ chỉ mang theo cuốn kinh thánh và sách nguyện trong bị, cổ đeo tràng hạt. Tuyết lạnh hay khắc khổ cũng không làm họ sợ hãi. Trái lại, Phanxicô lại còn cảm thấy quá êm ái nhẹ nhàng, nên một ngày kia đã cột giây thừng vào chân, khiến dây đó ăn vào thịt và ngay việc được khỏi bệnh đó cũng đã là một phép lạ.
Đoàn quân bé nhỏ đó tới Venatia
chống lại quân Thổ. Thế là họ phải bỏ cuôc hành hương đi thánh địa. Đức thánh
cha đã chúc lành cho nhóm bạn cũng như dự định của họ. Phanxicô và Inhatiô thụ
phong linh mục ngày 16 tháng 6 năm 1537. Phanxicô đã chuẩn bị thánh lễ mở tay bằng
cuộc sám hối kéo dài 40 ngày trong một túp lều tranh bỏ hoang và sống bằng của
ăn xin.
Trong khi chờ đợi bắt đầu thực
hiện công việc vĩ đại của mình, Ngài rao giảng và săn sóc cho người nghèo trong
các nhà thương. Ngài còn phải chiến thắng chính mình nữa, chẳng hạn khi băng bó
các vết thương lở loét. Ngài luôn đi ăn xin thực phẩm.
Khi Phanxicô được 35 tuổi, vua nước Bồ Bào Nha xin Đức Thánh cha gửi các thừa sai sang An độ. Phanxicô rất vui mừng khi được chỉ định.
Khi Phanxicô được 35 tuổi, vua nước Bồ Bào Nha xin Đức Thánh cha gửi các thừa sai sang An độ. Phanxicô rất vui mừng khi được chỉ định.
Ngài bộc lộ cho một người bạn:
"Anh có nhớ rằng, khi ở nhà thương tại Roma, một đêm kia, anh đã nghe tôi
la: "Còn nữa, lạy Chúa, còn nữa" không ? Tôi đã thấy rằng: phải chịu
khổ nạn cho vinh danh Chúa Giêsu Kitô. Trước mặt tôi là những hoang đảo, những
miền đất báo cho tôi biết trước cơn đói, cơn khát và cả đến cái chết dưới hàng
ngàn hình thức. Tôi ao ước được chịu khổ hình hơn nữa".
Chỉ còn 24 giờ để chuẩn bị lên
đường. Nhưng thế đã quá đủ để xếp đặt hành trang. Với vài bộ đồ cũ. Một thánh
giá, một cuốn sách nguyện và một cuốn sách thiêng liêng. Ngài đáp tàu. Cuộc
hành trình cực khổ vì say sóng. Đau bệnh, Ngài vẫn săn sóc các bệnh nhân. những
thủy thủ hư hỏng dường như là đoàn chiên đầu tiên Ngài phải đưa về cho Chúa.
Ngài rao giảng cho họ bằng chính việc chia sẻ cuộc sống với họ.
Sau bảy tháng hành trình, người
ta dừng lại bến Mozambique. Khí trời ngột ngạt. Một cơn bệnh dịch đang hoành
hành nơi đây. Phanxicô lại săn sóc các bệnh nhân và muốn sống đời cực khổ nhất.
Ngài lặp lại: "Tôi khấn sống nghèo khó, tôi muốn sống và chết giữa người
nghèo".
Sau một năm hành trình, Phanxicô
cặp bến Goa, thủ đô miền Ấn Độ thuộc Bồ Đào Nha vào tháng 5 năm 1542. Ngài phát
khóc vì vui mừng. Nhưng việc cấp thiết, nhất là phải làm cho những người chinh
phục Bồ Đào Nha giữ đạo đã. Những tật xấu và tính hung hăng của họ làm ô danh
Kitô giáo. Còn dân An thì thờ ngẫu tượng. Họ vặn đó có con để tế lễ. Vị tông đồ
làm thầy thuốc, thẩm phán, giáo viên. Ngài học tiếng một cách khó khăn, thời
gian của Ngài dành cho các nhà thương, nhà tù, người nghèo và việc dạy giáo lý.
Rảo qua đường phố, Ngài rung chuông tập họp trẻ em và dân nô lệ lại, với sự nhẫn
nại vô bờ, Ngài ghi khắc tình yêu Chúa vào lòng họ. Các trẻ em tham dự lại trở
thành các nhà truyền giáo cho cha mẹ và thày dạy của chúng. Chúng mang thánh
giá của "ông cha" cho các bệnh nhân. Chúng trở nên hung hăng với các
ngẫu tượng. Bây giờ, các cánh đồng lúa vang lên được bài thánh ca. Dần dần, đời
sống Kitô giáo đã vững vàng trong lòng các gia đình.
Phanxicô nghe nói tới một bộ lạc
thờ lạy ngẫu thần ở mũi Comorin, sống bằng nghề mò ngọc trai. Muốn loan báo Tin
Mừng cho họ, thánh nhân học ngôn ngữ mới, vượt mọi khó khăn để phổ biến đức ái
và chân lý. Rồi Ngài lại qua các làng khác. Cứ như thế Ngài đi khắp An độ.
Trong 15 tháng trời, Ngài đã rửa tội cho một số đông đảo người Kitô hữu, khiến
"xuôi tay vì mệt mỏi". Người nói: "Mọi ngày tôi đều thấy tái diễn
những phép lạ thời Giáo hội sơ khai".
Ngài ngủ ít, đêm thức khuya để cầu
nguyện. Sống khắc khổ để đền tội cho các tội nhân. Ngài chăm chú đào tạo các
tâm hồn thanh thiếu niên địa phương để sai đi làm tông đồ truyền giáo cho các
người đồng hương của họ.
Ở tỉnh Travancore, trong vòng một
tháng, thánh nhân đã rửa tội cho 10.000 người. Người Brames muốn hạ sát Ngài,
nhưng Ngài đã giữ được mạng sống một cách lạ lùng dưới cơn mưa tên. Ở vương quốc
Travance, khi nhóm người man-di muốn tràn ngập, Phanxicô cầm thánh giá trong
tay với một số ít tín hữu đã làm cho họ phải tháo lui. Ngài mang Tin Mừng tới
Ceylanca, Malacca. Các đảo Molluques vang danh vì sự hung tợn của họ, nhất là đảo
của dân More ở phía Bắc...
Ngài nhắm tới đảo này, Ngài muốn
bị dân cư giết chết như một vị thừa sai 13 năm trứơc đây sao ?
Người ta ngăn không cho tàu bè
chở Ngài đi. Phanxicô đáp lại: - "Thì tôi bơi tới vậy".
- Nhưng Ngài sẽ bị đầu độc thì
sao ?
Ngài nói: - "Niềm tin tưởng
ở Thiên Chúa là thuốc kháng độc.
Rồi Ngài thêm: "Oi, nếu như
hy vọng tìm được gỗ quí hay vàng bạc, các Kitô hữu đổ xô tới ngay. Nhưng lại chỉ
có các linh hồn cần được cứu rỗi. Tôi sẽ chịu khổ gấp ngàn lần để cứu lấy một
linh hồn thôi".
Phanxicô đã viết thư xin vua Bồ
Đào Nha và thánh Inhatiô gởi các linh mục tới săn sóc cho các cộng đoàn Kitô hữu
Ngài để lại. Sự khó khăn và chậm chạp về thư tín làm cho đời Ngài thêm nhiều
phiền phức. Ngài phải mất gần 4 năm để gửi thư từ Moluques về Roma. Dầu giữa
các khó khăn mệt nhọc, thánh nhân không để mất tính hiền hậu và khiêm tốn.
Năm 1549, một người Nhật được
Ngài rửa tội ở Malacca đã thu hút Ngài tới hòn đảo vô danh, chưa có người Kitô
hữu nào. Lời cầu nguyện và đời sống hãm mình củng cố lòng can đảm của Ngài.
Không để mình bị chán nản do ngôn ngữ khó học hay bởi nội chiến. Ngài đã có thể
tạo lập được một cộng đoàn Kitô hữu nhỏ như Ngài mơ ước. Các phép lạ củng cố lời
giảng dạy của Ngài, nhưng dân chúng bị đánh động nhiều hơn bởi đức tin và lòng
can đảm của người ngoại quốc này đã từ xa đến để loan báo cho họ chân lý duy nhất.
Được hai năm, nhà truyền giáo lại
ra đi, để lại tại miền đất xa này những cộng đồng Kitô hữu đứng khá vững trong
nhiều thế kỷ, dù không có linh mục cai quản .
Phanxicô trở lại An độ. Ngài đã
rảo qua gần 100.000 cây số trong 10 năm. Bấy giờ, việc chinh phục Trung hoa ám ảnh
tâm hồn Ngài. Ngài đáp tàu, nhưng không bao giờ tới được quốc gia rộng lớn này.
Vào cuối tháng 11 năm 1552, trên đảo Hoàng Châu, Ngài bị lên cơn sốt rét. Giữa
cơn đau, Ngài đã lập lại: - Lạy Chúa Giêsu, con vua David, xin thương xót con,
xin thương đến các tội con.
Ngài dứt tiếng và không nhận ra
được các bạn hữu nữa. Khi hồi tỉnh, Ngài lại kêu cầu Chúa Ba Ngôi, Chúa Giêsu
và nài xin Đức Mẹ: " Lạy Đức Trinh Nữ, Mẹ Thiên Chúa, xin hãy nhớ đến
con".
Một người Trung Hoa thấy Ngài hấp
hối thì đặt vào tay Ngài một cây nến. Phanxicô qua đời ngày 03 tháng 12 năm
1552. Ít tuần sau, người ta tìm thấy xác Ngài vẫn nguyên vẹn và chở về Goa. Dân
chúng tại đây nhiệt tình tôn kính Ngài, vì đã coi Ngài như một vị thánh.
Năm 1619, Đức Paulô V đã suy tôn
chân phước cho Ngài cùng với thánh Inhaxiô. Nay Ngài được đặt làm bổn mạng các
xứ truyền giáo.
(daminhvn.net)
Lectio Divina: Mátthêu 9:35-10:1,5-8
Thứ Bảy, 3 Tháng 12, 2016
Thứ Bảy sau CN I ,Mùa Vọng
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa của lòng
thương xót và trắc ẩn,
Trong Đức Giêsu Kitô, Con của
Chúa
Chúa đã mặc khải mình là Thiên
Chúa của mọi người.
Xin Chúa hướng tâm hồn trống rỗng
của chúng con về Chúa.
Xin ban cho chúng con đôi mắt để
thấy được mức độ nghèo nàn của chúng con và sự bất tài của chúng con để xây dựng
một thế giới tốt đẹp hơn với nguồn lực của chính chúng con,
Và sau đó xin Chúa hãy đến và
xây dựng thế giới với chúng con
Nhờ vào Con của Chúa và là Đấng
Cứu Độ của chúng con
Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con.
2. Phúc Âm – Mátthêu
9:35-10:1,5-8
Khi ấy, Chúa Giêsu đi rảo khắp
các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời,
và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người
động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người
chăn, Người liền bảo môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì
ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa.”
Và Người triệu tập mười hai môn
đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ xua đuổi chúng, và chữa
lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Người bảo: “Các con hãy đến
cùng chiên lạc của nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: Nước Trời
đã đến gần. Hãy chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành
người phung, và xua trừ ma quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không,
thì hãy cho nhưng không.”
3. Suy Niệm
- Bài Tin Mừng hôm nay có hai phần: (a) Một
bản tóm tắt về các hoạt động tông đồ của Chúa Giêsu (Mt 9:35-38) và (b) Khởi
đầu của “Bài Giảng về Sứ Mệnh Truyền Giáo” (Mt 10:1,5-8). Bài Tin Mừng của
phần Phụng Vụ hôm nay bỏ qua danh sách tên các thánh Tông Đồ được tìm thấy
trong sách Tin Mừng theo thánh Mátthêu (Mt 10:2-4).
- Mt 9:35: Tóm tắt các hoạt động
tông đồ của Chúa Giêsu. “Chúa Giêsu đi rảo khắp các thành phố làng mạc,
dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa lành mọi bệnh
hoạn tật nguyền.” Thánh Mátthêu mô tả trong một ít chữ các điểm
chính của hoạt động sứ vụ tông đồ của Chúa Giêsu: (a) đi rảo khắp tất
cả các thành phố làng mạc. Chúa Giêsu không chờ cho người ta đến với
mình, mà Người đi đến với người ta bằng cách chính Người đi rảo khắp các phố thị
và làng mạc. (b) Dạy dỗ trong các Hội Đường, đó là trong
cộng đồng. Chúa Giêsu đi đến nơi mà người ta tụ họp lại xung quanh đức
tin vào Thiên Chúa. Và tại đó, Người công bố Tin Mừng Nước Trời,
nghĩa là Tin Mừng của Thiên Chúa. Đức Giêsu không giảng dạy học thuyết
như thể Tin Mừng là một giáo lý mới, mà trong tất cả mọi việc Người nói và làm,
ở đó tỏa ra một điều gì đó về Tin Mừng tuyệt vời đang ngự trong chính bản thân
Người, đó là, Thiên Chúa, Vương Quốc Thiên Chúa. (c) Người
chữa lành tất cả mọi bệnh hoạn tật nguyền. Điều mà người nghèo khó gặp
nhiều nhất là đau bệnh, đủ loại bệnh tật, và điều làm nổi bật các hoạt động của
Chúa Giêsu là sự an ủi Người ban cho người ta, những người mà Chúa chữa họ khỏi
sự đau đớn.
- Mt 9:36: Lòng trắc ẩn của
Chúa Giêsu trước tình cảnh của người ta. “Thấy đoàn lũ dân chúng,
Người động lòng xót thương họ: vì họ tất tưởi bơ vơ như những con
chiên không có người chăn.” Chúa Giêsu đón nhận người ta trong tình
trạng như họ trước mặt Người: bệnh hoạn, mệt mỏi, kiệt sức. Chúa
xử sự như Người Tôi Tớ trong sách tiên tri Isaia, mà sứ điệp chính gồm có việc
“an ủi dân Chúa” (xem Is 40:1). Thái độ của Chúa Giêsu đối với dân
chúng giống như thái độ của Người Tôi Tớ mà nhiệm vụ thì rất rõ ràng: “Nó
sẽ không kêu to, không nói lớn, không để ai nghe tiếng giữa phố phường. Cây
lau bị giập, nó không đành bẻ gẫy, tim đèn leo lét, cũng chẳng nỡ tắt đi” (Is
42:2-3). Giống như Người Tôi Tớ, Chúa Giêsu cũng chạnh lòng thương
khi nhìn thấy tình cảnh đoàn lũ đám đông “tất tưởi bơ vơ như những con chiên
không có người chăn.” Chúa bắt đầu trở thành người chăn chiên, tự nhận
mình là Người Tôi Tớ đã nói: “Chúa đã ban cho tôi nói năng như người
môn đệ, để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức” (Is 50:4a). Giống
như Người Tôi Tớ, Chúa Giêsu trở thành môn đệ của Chúa Cha và của dân chúng và
nói: “Sáng sáng Người đánh thức tôi, để tôi lắng tai nghe như một
người môn đệ.” (Is 50:4b). Và từ việc thân cận với Chúa Cha, Chúa
Giêsu nhận được sự an ủi để truyền đạt nó cho người nghèo khó.
- Mt 9:37-38: Chúa Giêsu kéo
theo các môn đệ vào trong sứ vụ. Trước sự bao la của hoạt động tông
đồ, điều đầu tiên mà Chúa Giêsu yêu cầu các môn đệ là cầu nguyện: “Lúa
chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít! Các con hãy xin Chủ ruộng sai thợ
đi gặt lúa”. Cầu nguyện là hình thức dấn thân đầu tiên của các môn đệ
cho sứ vụ. Bởi vì nếu người ta tin vào tầm quan trọng của sứ vụ mà
người ấy phải thực hiện, thì mọi việc đều có thể làm được để nó sẽ không chết
cùng với chúng ta, mà đúng hơn là nó vẫn tiếp tục với những người khác qua
chúng ta và sau chúng ta.
- Mt 10:1: Chúa Giêsu ban cho
các môn đệ quyền năng chữa lành và xua trừ ma quỷ. “Người liền
triệu tập mười hai môn đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế để họ xua
đuổi chúng, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền.” Điều thứ hai mà
Chúa Giêsu đòi hỏi các môn đệ không phải là họ không bắt đầu giảng dạy giáo lý
và lề luật, mà đúng hơn là họ giúp người ta vượt qua được nỗi khiếp sợ về các
thần ô uế và giúp họ trong việc chống trả lại bệnh tật. Ngày nay, điều
làm người ta sợ hãi nhất là việc các nhà truyền giáo răn đe họ với hình phạt của
Thiên Chúa và với sự nguy hiểm của ma quỷ. Chúa Giêsu làm ngược lại. “Nếu
tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến
giữa các ông” (Lc 11:20). Phải buồn mà nói rằng, ngày nay có một số
người cần đến ma quỷ để có thể xua đuổi chúng và kiếm được một số lợi nhuận. Họ
nên đọc về những gì Chúa Giêsu đã nói với các người Biệt Phái và Luật Sĩ (Mt
23).
- Mt 10:5-6: Trước tiên hãy
đi đến cùng chiên lạc của Nhà Israel. Chúa Giêsu sai Nhóm Mười Hai
đi với những lời dạy bảo này: “Các con đừng đi vào đất của dân ngoại,
và đừng vào bất kỳ một làng Samaria nào. Thay vào đó các con hãy đi
đến cùng chiên lạc của Nhà Israel”. Lúc khởi đầu, sứ vụ của Chúa
Giêsu đã nhắm thẳng vào “chiên lạc của Nhà Israel”. Những chiên lạc
của Nhà Israel này là ai và ở đâu? Có lẽ họ là những người bị loại bỏ
hắt hủi, ví dụ, gái mãi dâm, những người thu thuế, kẻ ô uế, những kẻ bị coi là
lạc loài và bị lên án bởi các giới chức tôn giáo thời bấy giờ chăng? Có
phải họ là những kẻ thuộc giai cấp lãnh đạo, người Biệt Phái, phái Sa Đốc, các
Trưởng Lão và tư tế, những kẻ tự cho mình là những người trung thành của dân tộc
Israel không? Hay họ là đám đông dân chúng, mệt mỏi và kiệt sức, như
những con chiên không có người chăn không? Có lẽ, ở đây trong bối cảnh
của Tin Mừng Mátthêu, đó là câu hỏi chỉ về những kẻ nghèo khó và bơ vơ này, là
những người được Chúa Giêsu đón nhận (Mt 9:36-37). Chúa Giêsu muốn
các môn đệ cùng tham gia với Người trong sứ vụ này cho những con người ấy. Nhưng
trong phương sách mà Chúa chăm sóc những người này, chính Đức Giêsu đã mở rộng
chân trời. Trong việc tiếp xúc với người phụ nữ Canaan, con chiên lạc
của một dân tộc khác và một tôn giáo khác, là kẻ muốn được lắng nghe, Chúa
Giêsu lặp lại với các môn đệ của Người: “Thầy chỉ được sai đến với
những con chiên lạc của nhà Israel mà thôi” (Mt 15:24). Trước sự khẩn
khoản của người mẹ không ngừng cầu xin cho con gái mình đến mỗi mà Chúa Giêsu
phải tự bào chữa rằng: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho
lũ chó con” (Mt 15:26). Nhưng phản ứng của người mẹ đã không suy giảm
trước sự thoái thác của Chúa Giêsu: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà
lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống” (Mt
15:27). Và thực vậy, có rất nhiều bánh vụn! Mười hai giỏ
đầy những mẩu bánh thừa còn lại sau khi bánh hóa ra nhiều để nuôi các chiên lạc
của Nhà Israel (Mt 14:20). Câu trả lời của người đàn bà đã không nao
núng với lập luận của Chúa Giêsu: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà
muốn sao thì sẽ được vậy.” “Và từ giờ đó, con gái bà được khỏi” (Mt
15:28). Nhờ vào việc lo lắng liên tục ban cho các chiên lạc của Nhà
Israel, Chúa Giêsu khám phá ra rằng trên toàn thế giới có rất nhiều chiên lạc
muốn ăn những mảnh bánh vụn hoặc bánh thừa.
- Mt 10:7-8: Bản tóm tắt
các hoạt động của Chúa Giêsu: “Các con hãy đi đến cùng chiên lạc của
Nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: ‘Nước Trời đã đến gần’. Hãy
chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung, và xua trừ ma
quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không.”
Làm thế nào mà việc Nước Trời đã
gần kề có thể được mặc khải? Câu trả lời rất đơn giản và cụ thể: chữa
lành người bệnh tật, phục sinh kẻ chết, chữa sạch những người phong cùi, xua trừ
ma quỷ và phục vụ một cách nhưng không, không làm giàu cho bản thân mình từ các
việc phục vụ cho người ta. Nơi nào có những việc này xảy ra, thì Nước
Trời được mặc khải.
4. Một vài câu hỏi
gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
- Tất cả chúng ta nhận được cùng một sứ vụ từ
Chúa Giêsu ban cho các môn đệ. Bạn có ý thức, có nhận ra được sứ vụ
này không? Bạn sống với sứ vụ của mình như thế
nào?
- Trong cuộc sống của bạn, bạn đã có dịp gặp gỡ
với các chiên lạc, với những người mệt mỏi và kiệt sức chưa? Bạn đã
rút ra được bài học gì về cuộc gặp gỡ này?
5. Lời nguyện kết
Người chữa trị bao cõi lòng tan
vỡ,
Những vết thương, băng bó cho
lành.
Người ấn định con số các vì sao,
Và đặt tên cho từng ngôi một.
(Tv 147:3-4)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét