14/06/2017
Thứ Tư tuần 10 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) 2
Cr 3, 4-11
"Người đã làm
cho chúng tôi trở nên thừa tác viên của Tân Ước, không phải của văn tự, mà là của
Thần Trí".
Trích thư thứ hai của
Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, chúng
tôi tin tưởng như thế trước mặt Thiên Chúa nhờ Ðức Kitô. Không phải chúng tôi
có thể nghĩ tưởng điều gì như là bởi chính chúng tôi, nhưng điều đó là do Thiên
Chúa: chính Người là Ðấng đã làm cho chúng tôi trở nên thừa tác viên của Tân Ước,
không phải của văn tự, mà là của Thần trí, vì văn tự chỉ giết chết, còn Thần
trí mới tác sinh.
Nếu việc phục vụ sự chết,
được khắc thành chữ trên bia đá, rạng ngời vinh quang, khiến con cái Israel
không thể nhìn thẳng vào mặt Môsê vì vinh quang trên mặt ông, dầu đó chỉ là
vinh quang nhất thời, thì việc phục vụ Thần trí lại chẳng được vinh quang hơn sao?
Thật vậy, nếu việc phục vụ án phạt đem lại vinh quang, thì việc phục vụ công
chính lại càng đem vinh quang rực rỡ hơn; và về phương diện này, điều xưa kia
là vinh quang, không còn vinh quang nữa so với sự vinh quang cao cả này. Bởi lẽ
điều nhất thời mà còn được vinh quang, thì điều vĩnh cửu lại càng được vinh
quang nhiều biết mấy.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 98, 5. 6. 7.
8. 9
Ðáp: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Ðấng Thánh (c. 9c).
Xướng: 1) Hãy cao rao
Chúa là Thiên Chúa chúng ta, hãy sấp mình dưới bệ kê chân Ngài, đây là bệ ngọc
chí thánh. - Ðáp.
2) Trong hàng tư tế của
Ngài có Môsê và Aaron, và có Samuel trong số người cầu đảo danh Ngài: các ông
kêu cầu Chúa và chính Ngài nhậm lời các ông. - Ðáp.
3) Trong cột mây, bấy
giờ Ngài phán bảo, các ông đã nghe những huấn lệnh của Ngài, và chỉ thị Ngài đã
truyền cho các ông giữ. - Ðáp.
4) Lạy Chúa là Thiên
Chúa chúng con, Ngài đã nhậm lời các ông; lạy Chúa, với các ông Ngài xử khoan hồng,
tuy nhiên, Ngài đã oán phạt điều các ông lầm lỗi. - Ðáp.
5) Hãy cao rao Chúa là
Thiên Chúa chúng ta; hãy sấp mình trên núi thánh của Ngài: vì Thiên Chúa, Chúa
chúng ta, là Ðấng Thánh.. - Ðáp.
Alleluia: Tv 24, 4c và
5a
Alleluia, alleluia! -
Lạy Chúa, xin dạy bảo con về lối bước của Chúa và xin hướng dẫn con trong chân
lý của Ngài. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 5, 17-19
"Thầy không đến
để huỷ bỏ, nhưng để kiện toàn".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đừng tưởng Thầy đến để huỷ bỏ lề luật
hay các tiên tri: Thầy không đến để huỷ bỏ, nhưng để kiện toàn. Vì Thầy bảo thật
các con: Cho dù trời đất có qua đi, thì một chấm, một phẩy trong bộ luật cũng
không bỏ sót, cho đến khi mọi sự hoàn thành. Bởi vậy, ai huỷ bỏ một trong những
điều luật nhỏ mọn nhất, và dạy người khác làm như vậy, sẽ kể là người nhỏ nhất
trong Nước Trời; trái lại, ai giữ và dạy người ta giữ những điều đó, sẽ được kể
là người cao cả trong Nước Trời".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Kiện toàn lề
luật
Luật cơ bản nhất trong
đời sống tu trì vốn là luật bác ái và nền tảng của luật này là sự tôn trọng và
tin tưởng lẫn nhau. Sự kiện này tiêu biểu cho chính sự tuân hành luật lệ trong
Giáo Hội. Giáo Hội có luật lệ, nhưng không bao giờ dùng sức mạnh đe dọa để cưỡng
bách người tín hữu tuân hành. Tinh thần đích thực của việc tuân hành luật lệ
trong Giáo Hội chính là tình mến; không có tình mến, thì một bộ luật, dù hoàn hảo
đến đâu, cũng không khác gì một cây khô héo.
Ý nghĩa và tinh thần ấy
của luật lệ, chúng ta có thể đọc được trong Tin Mừng hôm nay. Những người Biệt
phái, nhất là các Luật sĩ, vốn là những người rất trung thành với lề luật, họ
tuân giữ luật lệ không thiếu một chấm, một phết. Nhưng đàng sau sự trung thành ấy
có hàm ẩn tự mãn: họ cho rằng trung thành với lề luật là đương nhiên trở thành
người công chính, và vì nghĩ mình là người công chính, nên họ lên mặt khinh dễ
những người không tuân giữ luật lệ một cách nghiêm chỉnh như họ.
Chúa Giêsu không phải
là người vô kỷ cương và luật pháp. Ngài đã sống như một người Do thái, nghĩa là
tuân giữ luật lệ của Môsê truyền lại. Chỉ có điều khác biệt giữa Ngài và các
người Biệt phái, đó là tinh thần: nếu những người Biệt phái tự cho mình là người
công chính nhờ tuân giữ lề luật, thì Chúa Giêsu lại khẳng định rằng chỉ nhờ ơn
Chúa, con người mới có thể nên công chính. Chúa Giêsu tuân giữ lề luật để kiện
toàn nó, kiện toàn theo nghĩa thực hiện chính những lời loan báo của các tiên
tri liên quan đến Ngài, kiện toàn đến độ mặc cho lề luật một tinh thần mới, tức
là tình mến.
Luật lệ vốn là lời
loan báo của các tiên tri về Ðấng Cứu thế, do đó luật lệ có tính tiên tri. Khi
chu toàn lề luật, Giáo Hội chứng tỏ cho mọi người thấy rằng Ngài chính là Ðấng
các tiên tri đã loan báo. Như vậy, một cách nào đó, khi người Kitô hữu tuân
hành lề luật, họ cũng loan báo chính Chúa Kitô, nhưng dĩ nhiên, họ chỉ có thể
loan báo về Ngài khi việc tuân giữ của họ thể hiện được chính tinh thần của
Ngài. Xét cho cùng, đối với người Kitô hữu, tuân giữ lề luật là mặc lấy tâm
tình của Chúa Kitô, là sống như Ngài, là trở thành hiện thân của Ngài.
Nguyện xin Chúa giúp
chúng ta luôn ý thức sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống của chúng ta và ban
sức mạnh để chúng ta chu toàn lề luật của Ngài.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 10 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: 2
Cor 3:4-11; Mt 5:17-19.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Giao Ước mới
kiện toàn Giao Ước cũ
Tác giả Sách Giáo Sĩ
nói về sự cần thiết của thời gian: "Ở dưới bầu trời này, mọi sự đều có
lúc, mọi việc đều có thời: một thời để chào đời, một thời để lìa thế; một thời
để trồng cây, một thời để nhổ cây; một thời để giết chết, một thời để chữa
lành; một thời để phá đổ, một thời để xây dựng" (Eccl 3:1-3).
Thánh Phaolô nói về sự
cần thiết của kinh nghiệm: "Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng
như trẻ con, hiểu biết như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con; nhưng khi tôi đã
thành người lớn, thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con" (I Cor 13:11). Khi
nhìn lại quãng đời niên thiếu, nhiều người hối hận vì họ không thể nào ngờ mình
lại vô tư và thiếu chín chắn như thế; nhưng trong tiến trình trở thành người
trưởng thành, họ phải trải qua những kinh nghiệm như vậy.
Cũng thế, khi so sánh
hai Giao Ước cũ và mới trong Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa, chúng ta cần để ý
đến tiến trình thời gian và kinh nghiệm, vì Thiên Chúa không làm sự gì vô ích.
Vì con người không thể tiếp nhận một lúc, nên Ngài phải chuẩn bị mọi sự theo thời
gian, mặc dù Ngài không bị lệ thuộc vào thời gian. Vì khả năng con người giới hạn,
nên Ngài phải chuẩn bị từ chỗ bất toàn đến chỗ hoàn hảo, mặc dù Ngài có uy quyền
để thực hiện cái hoàn hảo ngay. Trong tiến trình trở nên hoàn hảo: phải có cái
cũ thì mới có cái mới, và cái mới làm hoàn hảo cái cũ; nếu không có cái cũ thì
cũng chẳng có cái mới.
Các Bài Đọc hôm nay là
những ví dụ của tiến trình trở nên hoàn hảo. Trong Bài Đọc I, khi thánh Phaolô
bị chất vấn bởi những người Do-thái thủ cựu, Ngài so sánh cho họ thấy sự hoàn hảo
của giao ước mới trên giao ước cũ, và kết luận: vì giao ước mới hoàn hảo hơn
giao ước cũ; nên vinh quang có được do việc phục vụ giao ước mới cũng lớn hơn
vinh quang có được do việc phục vụ giao ước cũ. Trong Phúc Âm, khi nhiều người
thuộc phái Pharisees nghĩ Chúa Giêsu đến để dạy dân chúng phá bỏ Lề Luật, nên
Ngài tuyên bố: "Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật Moses hoặc lời
các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn."
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Giao ước mới hoàn hảo hơn giao ước cũ.
1.1/ Tranh chấp giữa hai
giao ước cũ và mới: Giống như Chúa Giêsu,
thánh Phaolô cũng đã từng có kinh nghiệm về sự tranh chấp giữa Lề Luật của
Moses và những giáo huấn của Đức Kitô. Theo kinh nghiệm bản thân, ông đã từng
nhiệt thành bắt bớ các tín hữu theo đạo mới, vì ông cho lối sống của họ là hoàn
toàn ngược lại với Lề Luật và truyền thống; cho đến khi Đức Kitô tỏ uy quyền của
Ngài trên đường đi Damascus. Kinh nghiệm này giúp ông yêu thương và thông cảm với
những người Do-thái khó chấp nhận giáo huấn của Đức Kitô; mặc dù họ không ngừng
bắt bớ ông như họ đã từng bắt bớ Chúa Giêsu.
Trong trình thuật hôm
nay, ông chia sẻ kinh nghiệm của ông về hai Giao Ước với họ như sau:
"Không phải vì tự chúng tôi, chúng tôi có khả năng để nghĩ rằng mình làm
được gì, nhưng khả năng của chúng tôi là do ơn Thiên Chúa, Đấng ban cho chúng
tôi khả năng phục vụ Giao Ước Mới, không phải Giao Ước căn cứ trên chữ viết,
nhưng dựa vào Thánh Thần. Vì chữ viết thì giết chết, còn Thánh Thần mới ban sự
sống."
(1) Giao Ước cũ: Giao
ước căn cứ trên chữ viết là Giao Ước Thiên Chúa làm với dân trên núi Sinai.
Trong Giao ước này, Ngài đã ban cho họ Thập Giới viết trên đá qua tay ông
Moses, và căn dặn họ như sau:
Coi đây, hôm nay tôi
đưa ra cho anh em chọn: hoặc là được sống, được hạnh phúc, hoặc là phải chết, bị
tai hoạ. Hôm nay tôi truyền cho anh em phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của
anh em, đi theo đường lối của Người, và tuân giữ các mệnh lệnh, thánh chỉ, quyết
định của Người, để anh em được sống, được thêm đông đúc, và Đức Chúa, Thiên
Chúa của anh em, chúc phúc cho anh em trong miền đất anh em sắp vào chiếm hữu.
Nhưng nếu anh em trở lòng và không vâng nghe, lại bị lôi cuốn và sụp xuống lạy
các thần khác và phụng thờ chúng, thì hôm nay tôi báo cho anh em biết: chắc chắn
anh em sẽ bị diệt vong, sẽ không được sống lâu trên đất mà anh em sắp sang qua
sông Jordan để vào chiếm hữu. (Deut 30:15-18)
Mặc dù đã được căn dặn
kỹ càng như thế, nhưng không một ai trong Israel có thể tự hào mình không bao
giờ vi phạm Thập Giới; và hậu quả là tất cả đều phải chết như lời Thiên Chúa
báo trước. Nhưng Thiên Chúa không muốn con người phải chết, đó là lý do tại sao
Ngài thiết lập với con người một giao ước mới.
(2) Giao Ước mới: Tiên
tri Jeremiah đã tiên báo về giao ước này như sau:
Này sẽ đến những ngày
- sấm ngôn của Đức Chúa - Ta sẽ lập với nhà Israel và nhà Judah một giao ước mới,
không giống như giao ước Ta đã lập với cha ông chúng, ngày Ta cầm tay dẫn họ ra
khỏi đất Ai-cập; chính chúng đã huỷ bỏ giao ước của Ta, mặc dầu Ta là Chúa Tể của
chúng - sấm ngôn của Đức Chúa. Nhưng đây là giao ước Ta sẽ lập với nhà Israel
sau những ngày đó - sấm ngôn của Đức Chúa. Ta sẽ ghi vào lòng dạ chúng, sẽ khắc
vào tâm khảm chúng Lề Luật của Ta. Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng, còn chúng sẽ
là dân của Ta. Chúng sẽ không còn phải dạy bảo nhau, kẻ này nói với người kia:
"Hãy học cho biết Đức Chúa," vì hết thảy chúng, từ người nhỏ đến người
lớn, sẽ biết Ta - sấm ngôn của Đức Chúa. Ta sẽ tha thứ tội ác cho chúng và
không còn nhớ đến lỗi lầm của chúng nữa. Israel sẽ tồn tại mãi. (Jer 31:31-34)
1.2/ Vinh quang của việc
phục vụ Thánh Thần: Phaolô cũng so sánh vinh
quang có được do sự phục vụ giữa hai Giao ước, và kết luận như sau: "Nếu
việc phục vụ Lề Luật - thứ Lề Luật chỉ đưa đến sự chết và được khắc ghi từng chữ
trên những bia đá - mà được vinh quang đến nỗi dân Israel không thể nhìn mặt
ông Moses được, vì mặt ông chói lọi vinh quang - dù đó chỉ là vinh quang chóng
qua - thì việc phục vụ Thánh Thần lại không được vinh quang hơn sao?"
2/ Phúc Âm: Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn.
2.1/ Chúa Giêsu đến để kiện
toàn Lề Luật: Nhiều Kinh-sư nghĩ, khi Chúa
Giêsu chỉ trích họ về việc rửa tay và giữ ngày Sabbath, là Ngài muốn hủy bỏ tất
cả Lề Luật và truyền thống của tổ tiên. Thực ra, Ngài chỉ phê bình thói giả
hình và khinh thường Lề Luật của họ. Trong trình thuật hôm nay, Chúa Giêsu muốn
làm sáng tỏ điều này với các môn đệ: "Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ
Luật Moses hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để
kiện toàn. Vì, Thầy bảo thật anh em, trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một
phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi, cho đến khi mọi sự được hoàn
thành."
2.2/ Sự quan trọng của Lề
Luật: Khi nói "giao ước mới hoàn hảo
hơn giao ước cũ," cả Chúa Giêsu và thánh Phaolô không bao giờ có ý muốn
nói Lề Luật Thiên Chúa ban qua Moses trở thành vô hiệu. Các tín hữu vẫn phải giữ
Lề Luật của Thiên Chúa như Chúa Giêsu dạy: "Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là một
trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm như thế, thì sẽ bị gọi là
kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời. Còn ai tuân hành và dạy làm như thế, thì sẽ được gọi
là lớn trong Nước Trời."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Hai thái cực cần
tránh: có những người không thích thay đổi, họ muốn giữ tỉ mỉ từng chi tiết của
Lề Luật và truyền thống; ngược lại, có những người dễ dàng thay đổi như chong
chóng, họ phê bình và đả kích tất cả những gì trong quá khứ.
- Người khôn ngoan là
người phải biết suy xét và so sánh cẩn thận, để nhận ra những gì của quá khứ là
tốt cần giữ lại, những gì là xấu cần bỏ đi; đồng thời biết nhận ra những cái
hay đẹp của hiện tại để học hỏi và áp dụng.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
14/06/17
THỨ TƯ TUẦN 10 TN
Mt 5,17-19
VIỆC NHỎ, GIÁ TRỊ KHÔNG
NHỎ
“Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là
một trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm như thế, thì sẽ bị
gọi là kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời.” (Mt 5,19)
Suy niệm: Trong môn toán, chỉ
cần lộn dấu cộng thành dấu trừ hay đặt dấu chấm, dấu phẩy sai chỗ là dẫn đến
kết quả sai cho cả bài toán. Trong đời sống thường nhật cũng thế, người ta vẫn
nói “lỗ nhỏ làm đắm thuyền.” Chúa Giêsu dạy chúng ta tuân thủ lề luật dù “một chấm một phết” cũng không thể bỏ qua;
không phải là Ngài chủ trương duy luật lệ, câu nệ từng tiểu tiết, nhưng bởi vì
những việc lớn được dệt thành từ vô vàn việc nhỏ bé, và vì “Ai trung
tín trong việc rất nhỏ thì cũng trung tín trong việc lớn” (Lc 16,10).
Người biết làm những công việc nhỏ, nhưng với một sự cẩn trọng và tinh thần
trách nhiệm là người có một nhân cách lớn. Cũng thế, người biết nên thánh bằng
cách chu toàn những việc bổn phận nhỏ bé chính là người lớn nhất trong Nước
Trời.
Mời Bạn: Có bao giờ bạn đã từng tự nhủ mình thế này không: “Tội nhẹ, chẳng sao cả! -
Mình chỉ thử thôi mà! - Một lần thì đã sao!”? Ngược lại, có khi nào bạn khinh
suất, bó qua không làm những việc lành chỉ vì chúng nhỏ bé, âm thầm, hèn mọn?
Chia sẻ: Việc “nhỏ bé” nào, hoặc người “nhỏ bé” nào trong cộng đoàn của bạn đang bị
bỏ qua, quên lãng?
Sống Lời Chúa: Chọn một việc bổn phận nhỏ bé hằng ngày mà bạn vẫn thường quên sót để làm
một cách thật chu đáo và với ý hướng tông đồ.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã không ngại
hạ mình nên người nhỏ nhất để chúng con được Chúa nâng lên. Xin cho con luôn
biết học với Chúa để nên thánh từ những việc bổn phận nhỏ bé nhất trong cuộc
sống hằng ngày.
(5 phút lời chúa)
Để kiện toàn (14.6.2017 – Thứ tư Tuần 10 Thuờng niên)
Kitô giáo không phá bỏ, nhưng kiện toàn tất cả mọi giá trị cao quý có trong các nền văn hóa và tôn giáo khác.
Suy niệm:
Đã có thời người ta nghĩ
rằng theo Công giáo là bất hiếu,
vì phải từ bỏ việc cúng
giỗ cha mẹ tổ tiên.
Nếu người chết cũng có
nhu cầu ăn uống tiêu dùng như người sống,
thì hiếu thảo đòi phải lo
cho người đã khuất được đầy đủ, ấm no.
Nhiều người không dám
theo đạo,
vì sợ theo đạo thì không
được cúng giỗ tổ tiên, phải bỏ ông bà.
Vào thời thánh Mátthêu,
một số người Do thái cũng có nỗi sợ tương tự.
Họ tin vào Đức Giêsu và
muốn trở thành môn đệ của Ngài,
nhưng họ lại sợ làm thế
là bỏ đạo của cha ông, bỏ Do thái giáo.
Họ sợ giáo huấn mới mẻ
của Đức Giêsu làm họ bỏ Luật Môsê,
và không còn thuộc về dân
Thiên Chúa nữa.
Trong bài Tin Mừng hôm
nay, Đức Giêsu khẳng định:
“Đừng tưởng Thầy đến để
bãi bỏ Luật Môsê hay lời các Ngôn sứ.
Thầy đến không phải là để
bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn” (c. 17).
Luật Môsê thật ra là Luật
của Thiên Chúa trao qua trung gian ông Môsê.
Môsê đã làm nhiệm vụ trao
lại cho dân Do thái và giải thích Luật ấy.
Người Do thái từ bao đời
đã giữ Luật theo lời giải thích của Môsê.
Bây giờ có một Đấng mới
xuất hiện, là Đức Giêsu Kitô Con Thiên Chúa.
Ngài biết rõ ý định của Thiên
Chúa mà Ngài âu yếm gọi là Cha.
Đức Giêsu không gạt bỏ
Luật của Thiên Chúa được trao cho Môsê.
Nhưng Ngài sẽ giải thích
lại Luật ấy cho đúng với ý Thiên Chúa,
vì chẳng ai biết rõ ý Cha
bằng Con.
Trong Bài Giảng trên núi
mà ta sắp nghe trong những ngày tới,
ta sẽ thấy Đức Giêsu giải
thích lại Luật Môsê như thế nào.
Hành vi đó được gọi là
kiện toàn hay hoàn chỉnh.
Một giai đoạn mới trong
lịch sử cứu độ đã được mở ra với Đức Giêsu.
Giai đoạn chung cục này
vừa liên tục, vừa vượt quá giai đoạn cũ.
Đức Giêsu mời chúng ta
tuân giữ nghiêm túc Luật Thiên Chúa đã ban,
nhưng theo cách giải
thích mới mẻ, hoàn chỉnh và có thẩm quyền của Ngài.
Muốn trở nên hoàn thiện,
muốn đón nhận Nước Trời do Ngài khai mở,
cần sống Luật Tôra đã
được Ngài giải thích lại.
Người Kitô hữu gốc Do
thái khi theo Đức Giêsu thì chẳng sợ mình bỏ đạo,
bỏ Lề Luật, bỏ các Ngôn
sứ hay truyền thống của cha ông
Giáo huấn của Đức Giêsu
đã chứa đựng cốt lõi tinh túy của Luật ấy rồi.
Làm thế nào để các Kitô
hữu Á Châu cảm thấy đức tin của mình
không tạo ra sự xung đột
hay đoạn tuyệt
với những giá trị của nền
văn hóa mình đã lãnh nhận và đã sống?
Làm sao để mình sống viên
mãn là một Kitô hữu, một người Công Giáo Rôma,
mà vẫn chẳng mất căn tính
là người Việt Nam hay người Châu Á?
Chỉ cần một điều kiện, đó
là thấy Kitô giáo không phá bỏ, nhưng kiện toàn
tất cả mọi giá trị cao
quý có trong các nền văn hóa và tôn giáo khác.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa,
Chúa đã muốn trở nên con
của loài người,
con của trái đất, con của
một dân tộc.
Chúa vẫn yêu mến dân tộc
của Chúa
dù họ từ khước Tin Mừng
và đóng đinh Chúa vào
thập giá.
Xin cho chúng con biết
yêu mến quê hương,
một quê hương còn nghèo
nàn lạc hậu
sau những năm dài chiến
tranh,
một quê hương đang mở ra
trước thế giới
nhưng lại muốn giữ gìn
bản sắc dân tộc
và bảo vệ nền đạo lý của
cha ông.
Xin cho chúng con đừng
nhắm mắt ngủ yên
trong sự an toàn và tiện
nghi vật chất,
nhưng biết trăn trở trước
nỗi khổ đau,
và làm một điều gì đó thật
cụ thể
cho những đồng bào quanh
chúng con.
Ước gì chúng con biết
phục vụ đất nước
bằng khối óc, quả tim và
đôi tay.
Và ước gì chúng con biết
khiêm tốn
cộng tác với muôn người
thiện chí.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
14 THÁNG
SÁU
Tham
Dự Vào Sự Sống Của Thiên Chúa
Con người
có thể đi vào trong một quan hệ giao ước với Thiên Chúa, vì con người đã được tạo
dựng theo hình ảnh của chính Thiên Chúa. Điều này làm cho con người có thể hiểu
biết chân lý và chọn lựa những gì đúng và tốt. Thật vậy, sự kiện con người mang
hình ảnh Thiên Chúa chính là căn bản cho tiếng gọi tham dự vào sự sống nội tại
của Thiên Chúa. Như vậy Thiên Chúa có thể mạc khải những thực tại siêu nhiên
cho con người.
Đây là một
mầu nhiệm cao cả mà Thiên Chúa đã vén mở cho chúng ta. Ngài đã tạo thành chúng
ta theo hình ảnh Ngài và giống như Ngài, không chỉ để cho ta có thể trở thành
người một cách trọn vẹn, mà còn để ta có thể chia sẻ sự sống thần linh của
Ngài. Thật là một ân huệ quá mức tưởng tượng! Nói cách khác, Chúa Cha, Chúa Con
và Chúa Thánh Thần đã trao cho chúng ta tất cả những mạc khải và những ân sủng
ta cần để ta có thể chia sẻ chính sự sống của Thiên Chúa. Chúng ta có tất cả những
gì mình cần để đạt đến định mệnh tròn đầy của mình trong Đức Kitô và triển nở
trong sự sống siêu nhiên của Thiên Chúa.
- suy
tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
14-6
2Cr
3, 4-11; Mt 5, 17-19.
Lời
suy niệm: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật
Môsê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện
toàn.”
Mười Điều
Răn của Thiên Chúa ban cho dân Ítrraen qua Môsê sau khi đã thoát khỏi vòng nô lệ
tại Ai cập; để hướng dẫn dân Ítrraen trở thành một dân tộc tự do; dân riêng của
Ngài. Một dân biết làm việc thiện và trung thành thờ phượng Thiên Chúa. Nhưng
qua thời gian, những con người lãnh đạo trong dân đã làm phát sinh ra quá nhiều
điều luật cấm và những điều luật phải làm. Điều này trong Sách Tin Mừng cho
chúng ta được thấy, một thầy thông Luật đến hỏi Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, điều Luật
nào trọng hơn?”. Qua cách Chúa Giêsu sống, và với những giáo huấn Người dạy; đã
làm cho những người đi theo Người lầm tưởng Người đến bãi bỏ Lề Luật và lời các
ngôn sứ. Nên Chúa cho biết Người đến để kiện toàn Lề Luật, và còn căn dặn thêm:
“Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là một trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta
làm như thế, thì sẽ bị gọi là kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời.”
Lạy Chúa
Giêsu. Chúa đã kiện toàn Lề Luật, để giúp chúng con nhận ra Chúa trong mọi người,
mọi cảnh vật trong thiên nhiên và mọi loài thụ tạo khác; đăc biệt trong mọi
hoàn cảnh sống vui buồn hay đau khổ của chúng con; mà tạ ơn và thờ phượng Chúa
cho xứng đáng hơn.
Mạnh
Phương
14
Tháng Sáu
Tôi Biết Chạy Ðến Với Ai?
Sau
khi phản bội Chúa bằng một cái hôn, Giuda cảm thấy thất vọng đến độ không còn
nghĩ rằng mình có thể được tha thứ nữa. Ông cầm 30 đồng bạc là giá của sự phản
bội và đi vào Ðền thờ để trả lại cho các thượng tế và kỳ lão. Sau đó, ông ra
ngoài lấy dây thắt cổ tự vận.
Câu
chuyện ấy đã được xen vào vở tuồng thương khó nổi tiếng của dân làng
Oberammergau bên Ðức. Cứ 10 năm một lần, theo một lời thề hứa mà ông cha đã để
lại từ mấy trăm năm qua, người dân làng diễn ra cuộc tử nạn của Chúa giêsu. Vở
kịch thu hút khán giả từ khắp nơi trên thế giới.
Người
ta kể lại rằng lần kia, một em bé gái 7 tuổi ngồi cạnh mẹ để xem vở tuồng. Người
đóng vai Giuda, trong cơn thất vọng não nề đã thốt lên: "Tôi biết đi đến với
ai bây giờ? Tôi đã phản bội Thầy tôi. Thế là hết! Tô không biết phải chạy đến với
ai nữa".
Em bé
ngồi bên cạnh mẹ cảm thông cho số phận của kẻ chìm đắm trong thất vọng. Em muốn
tìm cách để cứu vớt con người khốn khổ ấy. Em bèn quay sang mẹ và nói lớn đến độ
tất cả mọi khán thính giả có mặt trong hội trường đều nghe được: "Má ơi,
sao ông ta không chạy đến với Mẹ Maria?".
Chúa
Giêsu cũng có một người Mẹ như mọi người, và nhất là Ngài cũng trải qua một thời
thơ ấu như mọi người. Kỷ niệm của những giây phút ngồi trên gối Mẹ, những lần
sà vào lòng Mẹ, những lần mếu máo khi lạc mất Mẹ, hay những lần vòi vĩnh Mẹ...
hẳn phải luôn đậm nét trong ký ức của Chúa Giêsu. Có lẽ chính kinh nghiệm của bản
thân ấy đã trở thành bài học về hồn nhiên trong trắng, tin tưởng, phó thác của
tuổi thơ mà Chúa Giêsu luôn đề ra cho chúng ta khi Ngài nói: "Nếu các
ngươi không nên giống như trẻ nhỏ, các ngươi không được vào nước Trời".
Tuổi thơ
thường gắn liền với mẹ. Còn âm thanh nào bộc phát, tự nhiên, quen thuộc và êm dịu
trên môi của trẻ thơ cho bằng tiếng "Mẹ". Khi vui, trẻ thơ kêu mẹ,
lúc đói, trẻ thơ cũng kêu mẹ. Khi tỉnh thức, trẻ thơ cũng kêu mẹ, lúc ngái ngủ,
trẻ thơ cũng kêu mẹ... Mẹ là tất cả của trẻ thơ.
Mời gọi
chúng ta mặc lấy tâm tình của trẻ thơ để được vào nước Trời, hẳn Chúa Giêsu
cũng muốn nhắn gửi chúng ta cho Mẹ của Ngài. Trở nên trẻ thơ trong nước Trời
cũng có nghĩa là biết chạy đến với Mẹ Ngài. Trở nên trẻ thơ trong nước Trời
cũng có nghĩa là mặc lấy tâm tình của chính Mẹ Ngài, bởi vì còn ai trong trắng,
tin tưởng, phó thác cho bằng Mẹ.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét