18/06/2017
Chúa Nhật 11 thường niên năm A
Mình Máu Thánh Chúa Kitô.
Lễ trọng. Lễ HỌ. Cầu cho giáo dân.
(phần I)
Bài Ðọc I: Ðnl 8, 2-3.
14b-16a
"Người sẽ ban
cho các ngươi của ăn mà các ngươi và cha ông các ngươi chưa từng biết tới".
Trích sách Ðệ Nhị Luật.
Môsê nói cùng dân
chúng rằng: "Các ngươi hãy nhớ tất cả đoạn đường mà Chúa là Thiên Chúa các
ngươi đã dẫn đưa các ngươi qua sa mạc suốt bốn mươi năm, để rèn luyện và thử
thách các ngươi, để biết các điều bí ẩn trong lòng các ngươi và xem các ngươi
có tuân giữ lề luật của Người hay không? Người đã để các ngươi vất vả thiếu thốn,
và ban cho các ngươi manna làm của ăn mà các ngươi và cha ông các ngươi chưa từng
biết tới, để tỏ cho các ngươi thấy rằng: Con người sống không nguyên bởi bánh,
mà còn bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra.
"Các ngươi hãy nhớ
Chúa là Thiên Chúa các ngươi, Ðấng đã dẫn đưa các ngươi ra khỏi đất Ai-cập, khỏi
cảnh nô lệ. Và Người là Ðấng đã dẫn các ngươi vào nơi hoang địa mênh mông và
kinh khủng có nhiều rắn hổ lửa, bò cạp, rắn lục, và không có một giọt nước nào;
Người đã khiến nước từ tảng đá cứng rắn vọt ra. Trong hoang địa, Người đã nuôi
các ngươi bằng manna mà cha ông các ngươi chưa từng biết tới".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 147, 12-13.
14-15. 19-20.
Ðáp: Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa (c. 12a).
Xướng: 1) Giêrusalem hỡi,
hãy ngợi khen Chúa. Hãy ngợi khen Thiên Chúa của ngươi, hỡi Sion! vì Người giữ
chặt các then cửa ngươi, Người chúc phúc cho con cái ngươi trong thành nội. -
Ðáp.
2) Người đã sai lời
Người xuống cõi trần ai, và lời Người lanh chai chạy rảo. Người khiến tuyết rơi
như thể lông cừu, Người gieo rắc sương đông như tro bụi trắng. - Ðáp.
3) Người đã loan truyền
lời Người cho Giacóp, những thánh chỉ và huấn lệnh Người cho Israel. Người đã
không làm cho dân tộc nào như thế, Người đã không công bố cho họ các huấn lệnh
của Người. - Ðáp.
Bài Ðọc II: 1 Cr 10,
16-17
"Có một tấm
bánh, nên chúng ta tuy nhiều, cũng chỉ là một thân thể".
Trích thư thứ nhất của
Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, chén chúc
tụng mà chúng ta cầm lên chúc tụng Chúa chẳng phải là thông hiệp với máu Chúa
Kitô sao? Tấm bánh mà chúng ta bẻ ra chẳng phải là thông phần vào Mình Chúa đó
sao? Vì có một tấm bánh, nên chúng ta tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một
thân thể, vì hết thảy chúng ta thông phần cùng một tấm bánh.
Ðó là lời Chúa.
Ca Tiếp Liên
"Lauda Sion: Hỡi
Sion, Hãy Ngợi Khen"
Trước Alleluia, có
thể hát hoặc đọc Ca Tiếp Liên này, tất cả hoặc từ câu 21 ("Này đây
bánh") cho đến hết.
1. Hỡi Sion, hãy ngợi
khen Ðấng cứu độ ngươi, Ðấng lãnh đạo và mục tử của ngươi / với những bài vãn
và những khúc ca!
2. Ngươi có sức chừng
nào, hãy rán ngợi khen chừng nấy, vì Người vĩ đại hơn mọi lời khen ngợi, và
ngươi cũng không đủ sức ngợi khen Người.
3. Ðề tài của sự ngợi
khen đặc biệt, đó là bánh sống và tác thành sự sống, ngày hôm nay đã đặt ra cho
ngươi.
4. Ðó là bánh mà trên
bàn tiệc thánh, cho đoàn thể mười hai người anh em, Chúa đã ban tặng chẳng khá
nghi ngờ.
5. Hãy xướng lên lời
ca khen ngợi đầy đủ, lời ca hoan hỉ và râm ran, tâm thần hãy vui mừng rạng rỡ!
6. Vì đây là ngày trọng
thể, ngày kỷ niệm bàn tiệc thánh / lần đầu tiên được thiết lập ra.
7. Tại bàn tiệc này của
Ðấng Tân Vương, lễ Vượt Qua mới theo luật pháp mới / chấm dứt lễ Vượt Qua của
thời đại cũ.
8. Lễ nghi cũ nhường
chỗ cho sự thực; đêm tối tăm nhường chỗ cho sự sáng sủa.
9. Ðiều mà Chúa Kitô
đã làm trong bữa tiệc ly, thì Người đã ra lệnh cho thực thi điều đó để nhớ lại
Người.
10. Nhờ lời thánh huấn
của Người dạy bảo, chúng ta làm phép cho bánh và rượu / trở nên lễ vật hy sinh
ban ơn cứu độ.
11. Ðây là tín điều dạy
người Kitô hữu rằng / bánh trở nên thịt Chúa, và rượu trở nên máu Người.
12. Ðiều bạn không hiểu,
không xem thấy, thì đức tin mạnh mẽ xác nhận xảy ra, ngoài luật lệ thiên nhiên.
13. Dưới những hình sắc
khác nhau, chúng chỉ là biểu hiệu, không còn thực chất, có ẩn nấp những thực tại
cao siêu.
14. Thịt Chúa là của
ăn, máu Người là thức uống, nhưng Chúa Kitô vẫn còn đầy đủ dưới mỗi sắc hình.
15. Người không bị kẻ
lãnh nhận nghiền nát, không bị bẻ gẫy, không bị phân chia, nhưng Người được
thiên hạ lãnh nhận toàn thân.
16. Một người lãnh nhận,
ngàn người lãnh nhận, những người này cũng lãnh bằng những người kia, thiên hạ
ăn thịt Người mà Người không bị tiêu hao.
17. Người lương thiện
lãnh, kẻ ác nhân cũng lãnh, nhưng số phận họ không đồng đều: hoặc được sống hay
là phải chết.
18. Kẻ ác nhân phải chết,
người lương thiện được sống; hãy coi, cùng một của ăn như nhau, mà kết quả khác
xa biết mấy.
19. Hình bánh bị vỡ,
chớ khá lo âu, nhưng hãy nhớ rằng / trong miếng vỡ cũng như trong toàn thể /
Chúa vẫn hiện diện đầy đủ như nhau.
20. Bản chất không hề
bị bẻ vỡ, duy có biểu hiệu bị phân chia, nhưng không giảm thiểu tình trạng và
dáng vóc của Ðấng ẩn dật bên trong.
21. Này đây bánh của
các thiên thần, biến thành lương thực của khách hành hương; thực là bánh của những
người con cái, không nên ném cho loài khuyển.
22. Bánh này đã được
báo trước bằng hình ảnh, khi người ta sát tế Isaac, chiên của lễ vượt qua đã được
kể ra, khi cha ông chúng ta được tặng manna.
23. Lạy Chúa Giêsu là
mục thủ tốt lành, là bánh thực, xin Người thương xót, chăn nuôi và bảo vệ chúng
con; xin Người ban cho chúng con nhìn thấy / những điều thiện hảo trong cõi
nhân sinh.
24. Chúa là Ðấng thông
biết và có thể làm nên mọi sự, Chúa nuôi dưỡng chúng con trong đời sống tạm gửi
này, trên cõi cao xanh, xin cho chúng con được trở nên thực khách đồng bàn của
Chúa, đồng thừa kế và đồng danh phận / với những công dân thánh của nước trời.
Amen. Alleluia.
Alleluia: Ga 6, 51-52
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống
đời đời". - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 6, 51-59
"Thịt Ta thật
là của ăn, và máu Ta thật là của uống".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng dân Do-thái rằng: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn
bánh này, thì sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, để cho thế
gian được sống". Vậy người Do-thái tranh luận với nhau rằng: "Làm sao
ông này có thể lấy thịt mình cho chúng ta ăn được?" Bấy giờ Chúa Giêsu nói
với họ: "Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu các ngươi không ăn thịt Con Người
và uống máu Ngài, các ngươi sẽ không có sự sống trong các ngươi. Ai ăn thịt Ta
và uống máu Ta thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau
hết. Vì thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của uống. Ai ăn thịt Ta và uống
máu Ta, thì ở trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy. Cũng như Cha là Ðấng hằng sống đã
sai Ta, nên Ta sống nhờ Cha, thì kẻ ăn Ta, chính người ấy cũng sẽ sống nhờ Ta.
Ðây là bánh bởi trời xuống, không phải như cha ông các ngươi đã ăn manna và đã
chết. Ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Từ Mình Chúa
Ðến Chúng Ta
Ngay từ đầu, cộng đoàn
tín hữu ở Yêrusalem đã chuyên cần đến việc bẻ bánh. Và từ ngày đó Giáo Hội
không ngớt cử hành lễ tế tạ ơn và hiệp thông trong Mình và Máu Chúa Kitô. Nhưng
từ thế kỷ thứ XI người ta đã chú trọng nhiều hơn đến khía cạnh hiện diện của
Chúa Kitô nơi hình bánh.
Từ đó người ta khao
khát được chiêm ngắm Chúa ngoài giờ thánh lễ. Và một nữ tu ở Liège, chân phước
Julienne, được nhiều thị kiến thúc giục xin Tòa Thánh lập một lễ lớn kính trọng
thể Mình Máu Thánh Chúa. Bà được thị kiến vào khoảng những năm 1208-1210; nhưng
mãi đến 1317, tức là một thế kỷ sau, Giáo hội mới truyền mọi nơi phải tổ chức lễ
này. Khi ấy nhiều giáo phận đã có thói quen mừng rất lớn. Ðặc biệt, khởi sự từ
bên Ðức, người ta tổ chức kiệu Mình Thánh rất long trọng trong ngày ấy. Thói
quen kiệu ra ngoài đường phố cốt để ai ai cũng được chiêm ngưỡng và cúng bái;
cũng như để tỏ ra vương quyền của Ðức Kitô, và để cho người Tin Lành biết Giáo
Hội Công giáo tin thật Chúa hiện diện trong Thánh Thể. Dĩ nhiên đó cũng là một
hình thức sinh hoạt của giáo xứ.
Như vậy không phải mọi
khía cạnh trong ngày lễ hôm nay đều có giá trị như nhau và cần phải duy trì tất
cả. Ðặc biệt việc chầu Mình Thánh và kiệu Thánh Thể sẽ rất thiếu sót nếu không
được suy nghĩ và gắn liền với việc bẻ bánh, tức là thánh lễ tạ ơn, là cơ sở của
Phụng vụ Thánh Thể. Và để quý trọng lễ nghi cao cả này, phải dựa vào Lời Chúa.
A. Từ Manna Ðến Lời
Chúa
Bài sách Thứ luật hôm
nay không trực tiếp nói đến chuyện Chúa ban Manna nuôi dân trong sa mạc. Muốn
có bài tường thuật trực tiếp, phải đọc trong sách Xuất hành (chương 16).
Bấy giờ dân kêu trách
Môsê và Aharôn: Phải chi chúng tôi chết đi bởi tay Yavê trong đất Aicập, khi
còn ngồi bên niêu thịt và được ăn bánh thỏa thuê! Thật các ông đã đem chúng tôi
ra sa mạc này để làm cả lũ chết đói ở đây. Nhưng Yavê đã phán với Môsê: Này Ta
sẽ cho mưa bánh bởi trời xuống cho các ngươi. Và xảy ra là khi sương mai bốc
lên rồi thì này trên mặt sa mạc có một lớp gì dòn mỏng như sương giá trên đất.
Con cái Israel nói với nhau: Manhu, nghĩa là cái gì vậy? Môsê nói với họ: đó là
bánh Yavê đã ban cho các ngươi. Và kể từ ngày đó có chuyện mưa Manna trong sa mạc.
Câu chuyện này hôm nay
sách Thứ luật nhắc lại với nhiều chuyện khác, đặc biệt là chuyện rắn lửa bò ra
cắn dân và chuyện đập đá ra nước trong sa mạc. Tác giả mượn uy tín của Môsê, nhắc
lại những chuyện trên để dạy dỗ người đồng thời. Bây giờ họ không còn sống
trong sa mạc nữa. Ngược lại nay là thời hậu Lưu đày; người Dothái đã tái thiết
Quê hương và bắt đầu có đời sống phồn thịnh. Họ đang sống khá giả thì vì sao
tác giả còn lấy lại câu chuyện chết đói, chết khát ngày xưa nơi sa mạc ra mà
khuyên nhủ?
Bài học của ông như thế
này. Ngày xưa Yavê lưu dân 40 năm nơi hoang địa là để họ có kinh nghiệm về sự
thiếu thốn và bất lực, mà tin tưởng vào Yavê và trông chờ mọi sự từ miệng Người
phán ra (vì có gì mà lại không do lời quyền năng Người làm ra?). Kể cả manna và
nước uống vọt ra từ đá cũng do Lời Yavê mà có. Bài học ấy, Môsê bảo dân đừng có
quên khi đã vào Hứa Ðịa, là đất chảy sữa và mật. Vì con người không sống nguyên
bởi bánh; mà còn cần nhiều sự khác có lẽ và chắc chắn còn quan trọng hơn để được
hạnh phúc. Mà tất cả đều do Chúa, bởi Lời quyền năng của Người! Và để được Chúa
ban cho, người ta phải giữ lệnh truyền của Người. Vì thế thật là hữu lý khi
nói: con người sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi Lời từ miệng Chúa phán ra.
Và chúng ta luôn luôn phải sống khiêm nhường, đặt mọi tin tưởng vào Chúa.
Vậy như dân sống trong
sa mạc nhờ manna, thì nay người ta sống nhờ Lời Chúa, tức là giữ lệnh Người
truyền.
B. Từ Lời Chúa Ðến
Mình Chúa
Ðó là bài học của sách
Thứ luật, của Luật pháp, truyền đạt đến thời Chúa Yêsu. Người không đến để hủy
bỏ nhưng để hoàn tất và kiện toàn Luật pháp. Thế nên hôm ấy dân tuốn đến với
Người, không phải vì đã thấy dấu lạ nhưng vì đã được ăn bánh no (6,26). Người
nói ngay: "Hãy lao công đừng vì lương thực hư nát nhưng vì lương thực sẽ
lưu lại mãi đến sự sống muôn đời". Lập tức họ đã xin Người, như người phụ
nữ Samari khi nghe nói đến nước hằng sống: Thưa Ngài, hãy luôn luôn cho chúng
tôi thứ bánh ấy. Chúa Yêsu đáp: "Bánh sự sống, chính là Ta! Ai đến với Ta
sẽ không hề đói, và kẻ tin vào Ta sẽ không hề khát bao giờ".
Lẽ ra họ đã phải hiểu
ngay lời của Người. Sách Thứ luật đã nói: con người sống không nguyên bằng
bánh, nhưng bằng mọi lời từ miệng Thiên Chúa phán ra. Thế nên khi bảo họ đừng
tìm bánh hư nát nhưng hãy tìm lương thực nuôi sống đời đời, Người muốn bảo họ
hãy tìm Lời hằng sống và Lời ấy chính là Người, là Lời Thiên Chúa đang nói với
họ. Nếu họ tin vào Người thì sẽ không còn đói còn khát.
Nhưng người Dothái đã
không hiểu, và đã không muốn hiểu. Họ đang loay hoay với ý tưởng bánh nuôi sống
con người, bánh nuôi sống đời đời. Mà bánh ấy phải từ trời xuống như manna...
thế mà ông Yêsu này là con của Yuse, làm sao ông có thể bảo mình từ trời xuống?
Thành ra cuộc đối thoại
đã chuyển sang vấn đề tông tích của Ðức Yêsu, khiến Người khẳng định ngay:
"Bánh hằng sống bởi trời xuống, chính là Ta!". Người muốn quả quyết
mình từ trời đến.
Nhiều tác giả nghĩ rằng
chương 6 của Yoan phải chấm dứt ở đây. Và mục đích của chương này chỉ là để mạc
khải nguồn gốc đích thực của Ðức Yêsu là Ðấng từ trời đến, là Lời Thiên Chúa đến
trong thế gian, là Lời Thiên Chúa nhập thể để ai tin thì được sống.
Nhưng vì ghi lại Lời mạc
khải sau khi Chúa Yêsu đã về trời và đang thời Giáo hội chuyên cần với việc bẻ
Bánh và việc tham dự vào Bí Tích này thiết yếu cho sự sống của Giáo hội, nên
tác giả đã thêm những câu làm nên bài Tin Mừng của lễ Mình Thánh Chúa hôm nay.
Ðúng hơn, có lẽ chúng ta nên nói trong khi các tác giả Phúc Âm khác chỉ kể lại
thuần túy việc Chúa hóa bánh ra nhiều để nuôi dân, tác giả Yoan nhìn thấy đây
là "dấu lạ" gợi lên mầu nhiệm Chúa Yêsu là Ngôi Lời ban sự sống, và
là cơ hội để ông viết về Bí tính Thánh Thể, hầu bù vào chỗ ông sẽ không thuật lại
việc Chúa thiết lập Bí tích này, vì ai ai cũng đã biết rồi.
Dù sao, sau khi đã đọc
lại phần trên, chúng ta thấy bài Tin Mừng hôm nay thật sáng sủa và chúng ta phải
hiểu theo chiều hướng đó.
Chúa Yêsu đã khẳng định
Người là bánh hằng sống bởi trời xuống, ai ăn bánh này thì được sống đời đời. Lẽ
ra người Dothái có thể hiểu theo nghĩa trên kia, nhận Ðức Kitô là Con Thiên
Chúa đến ban sự sống cho loài người nên phải tin ở Người và vào Lời của Người.
Nhưng Người biết họ không tin. Họ sẽ giết Người. Nhưng chính sự chết của Người
sẽ làm cho người ta được sống. Nên Người tiếp theo "Và bánh Ta sẽ ban ấy
là Thịt Mình Ta vì sự sống thế gian".
Người Dothái không chịu
đựng nổi nữa. Tin vào Người đã khổ, bây giờ lại còn phải tin vào sự chết của
Người! Do đó, vì không tin, họ đã rì rầm với nhau để phản đối: làm sao Ông có
thể cho ta ăn thịt mình được?
Chúa Yêsu lợi dụng
ngay sự kiện họ muốn hiểu lời Người một cách cụ thể để nói rõ việc Người sẽ bị
giết, thịt máu phân rẽ và bảo người ta phải tin ở mầu nhiệm Tử nạn của Người để
được sống. Và những lời ấy rất thích hợp để nói về Bí tích Thánh Thể. Nói cách
khác, tác giả Yoan đã nhìn vào cử hành Thánh Thể trong Giáo hội để nói về sự chết
cứu thế của Chúa và cũng để người ta luôn luôn liên kết Thánh Thể với cuộc Tử nạn
cứu độ của Người. Có thể nói cả bài Tin Mừng hôm nay chỉ muốn giải thích câu
Bánh hằng sống, chính là Ta: và Bánh Ta sẽ ban ấy là Thịt Mình Ta vì sự sống thế
gian. Và câu nói ấy có ý bảo người ta phải tin vào cuộc đời của Chúa Yêsu và sự
chết của Người. Tác giả đã dùng cử hành Thánh Thể ở trong Giáo hội để diễn tả
chân lý trên. Và đồng thời cũng muốn dùng chân lý ấy để nói về nội dung của
Thánh Thể. Bí tích này ban Chúa Yêsu trong lễ tế hy sinh của Người cho chúng
ta. Ai tin và nhận lấy thì được sống đời đời.
C. Từ Mình Chúa Ðến
Chúng Ta
Thế nên mượn lời thư
Phaolô hôm nay, Phụng vụ nhắc nhở chúng ta Chén thánh và Bánh thánh chúng ta cầm
lấy nơi bàn thờ là chính Chúa Yêsu trong mầu nhiệm Tử nạn cứu thế. Chúng ta phải
tin Chúa hiện diện dưới hình thức bánh rượu. Nhưng chưa đủ. Còn phải tin Người
là Bánh bởi trời, tức là Lời hằng sống nuôi sống chúng ta. Hơn nữa ở đây, trong
Bí tích này, bánh rượu còn là Thịt Máu Người ban vì sự sống thế gian, tức là sự
chết của Người khiến cho chúng ta được sống đời đời. Ðến với Thánh Thể chúng ta
chỉ được ơn nếu tin như vậy. Và khi thông hiệp với Bí tích này, chúng ta phải
chia sẻ lễ hy sinh của Chúa.
Nhiều người nghe nói đến
mầu nhiệm sự chết của Chúa, chỉ nhìn thấy những nét bề ngoài là những đớn đau,
như người Dothái chỉ nhìn thấy thịt và máu. Họ không đạt tới các thực tại bên
trong. Dưới hình thức thịt máu, có con người Ðức Kitô, có ý chí hy sinh cứu thế
của Người, có ơn cứu độ giao hòa con người với Thiên Chúa và loài người với
nhau. Phaolô nhắc nhở chúng ta, khi chịu Mình và Máu Thánh Chúa, phải tin vào mầu
nhiệm hy tế hòa giải và phải muốn kết hợp với Thiên Chúa và với đồng loại trong
Thân thể Ðức Kitô. Có như vậy Thánh Thể mới là lương thực nuôi dưỡng sự sống đời
đời, vì sống đời đời là sống với Thiên Chúa và các thánh của Người. Thánh Thể
vì thế là bí tích tình yêu vì khiến chúng ta được lưu lại trong Chúa và Chúa
trong chúng ta, để chúng ta làm nên Thân Thể Chúa và nên chi thể của nhau. Và tất
cả những ơn đó đều nhờ Thập giá Ðức Kitô và sự chết của Người, mà Thánh Thể là
Bí tích.
Ngày lễ Mình Máu Thánh
Chúa không những nhắc nhở chúng ta niềm tin vào sự hiện diện của Chúa nơi Thánh
Thể và vào hiệu lực của Bí tích tình yêu duy nhất hóa chúng ta trong Thân thể Ðức
Kitô nhờ việc Người hiến dâng Thịt Máu trong hy lễ hòa giải. Các bài đọc của
Thánh lễ hôm nay còn gợi lên bối cảnh chúng ta phải nhớ mỗi lần đến với Mình
Máu Thánh Chúa. Ðây là Bánh hằng sống bởi trời xuống như manna, dành cho Dân
Chúa đang trên đường sa mạc trần gian. Chúa đòi dân phải cảm thấy thiếu thốn, bất
lực và đặt hết niềm tin vào Người. Và chờ mong được sống nhờ mọi sự do Lời Chúa
phán ra. Chúa muốn chúng ta luôn luôn ý thức thân phận khó nghèo về hạnh phúc đời
đời để trông chờ Nguời ban sự sống vĩnh cửu, khi chúng ta giữ Lời Người và kết
hợp với Người nhờ Bí tích Thánh Thể. Và khi chúng ta thi hành hai điều này thì
nhất định chúng ta sẽ trở thành Kitô hữu hoàn toàn hơn, tức là sống giống như
Người hơn. Và cuộc đời của Người rõ ràng là đã hy sinh cho Thiên Chúa và tận hiến
cho hạnh phúc của mọi người. Chúng ta sẽ đạo đức và phục vụ. Chúng ta sẽ mến
Chúa và yêu người. Chúng ta sẽ làm đẹp đạo và tốt đời.
Ðó là điều chúng ta phải
ao ước mỗi khi đến với Thánh Thể và đặc biệt trong Thánh Lễ hôm nay.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Lễ Mình Máu Thánh Chúa, Năm A
Bài đọc: Deut
8:2-3, 14b-16a; 1 Cor 10:16-17; Jn 6:51-59.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Ích
lợi của việc lãnh nhận Mình và Máu Thánh Đức Kitô
Tuần trước, chúng ta
đã cùng nhau tìm hiểu mầu nhiệm khó hiểu nhất trong Đạo Công Giáo, mầu nhiệm
Chúa Ba Ngôi; tuần này, chúng ta cùng nhau học hỏi mầu nhiệm khó thứ hai, mầu
nhiệm Mình và Máu Thánh Đức Kitô. Những người Do-thái đương thời với Chúa Giêsu
hỏi nhau: “Làm sao ông này có thể lấy thịt ông cho chúng ta ăn được?” Có hiểu
hay không, bí-tích Thánh Thể vẫn là một thực tại, có nguồn gốc từ biến cố Thiên
Chúa nuôi dân bằng manna suốt 40 năm trường trong sa mạc, và được mặc khải cách
rõ ràng trong chương 6 của Tin Mừng Gioan. Giống như lần trước, chúng ta sẽ tập
trung trong những lợi ích mà bí-tích Thánh Thể mang lại cho con người.
Trong bài đọc I, Sách
Đệ Nhị Luật cho chúng ta hiểu lợi ích của manna là để con người có sức mạnh vượt
qua những thử thách của Thiên Chúa suốt 40 năm trường trong sa mạc trước khi
vào Đất Hứa. Trong bài đọc II, thánh Phaolô nhấn mạnh đến sự hiệp nhất với Đức
Kitô và với nhau là hiệu quả của bí-tích Thánh Thể, vì mỗi khi người tín hữu
lãnh nhận Mình và Máu Thánh của Đức Kitô, họ trở nên một thân thể với Ngài.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sự sống thần linh được ban cho những ai
ăn thịt và uống máu Ngài. Hơn nữa, bí-tích Thánh Thể còn là Bánh mang lại sự sống
trường sinh mà con người ở mọi nơi và mọi thời luôn khao khát nó.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Manna trong Sách Xuất Hành là hình bóng của Bí-tích Thánh
Thể.
1.1/ Manna là của ăn anh
em chưa từng biết và cha ông anh em cũng chưa từng biết: Biến cố Xuất Hành là một biến cố lớn và không thể quên của
người Do-thái. Các nhà lãnh đạo và các ngôn sứ không ngừng nhắc nhở dân chúng
nhớ lại biến cố Vượt Qua, như tác giả Sách Đệ Nhị Luật nhắc nhở dân chúng về mục
đích của biến cố này: “Anh em phải nhớ lại tất cả con đường mà Đức Chúa, Thiên
Chúa của anh em, đã dẫn anh em đi suốt 40 năm trong sa mạc, để bắt anh em phải
cùng cực; như vậy Người thử thách anh em cho biết lòng dạ anh em, xem anh em có
giữ các mệnh lệnh của Người hay không.”
Sau khi thoát khỏi
Ai-cập, dân Israel hết lương thực và phải chịu đói khát. Họ kêu lên Thiên Chúa,
và Ngài “đã cho anh em ăn manna là của ăn anh em chưa từng biết và cha ông anh
em cũng chưa từng biết.” Manna là bánh bởi trời Thiên Chúa cho rơi xuống trên mặt
đất mỗi sáng. Người Do-thái chưa từng biết đến manna trên mặt đất này. Trong tiếng
Do-thái, manna đến từ “manhu,” có nghĩa là “Cái gì vậy?” Đây là câu hỏi
khi người Do-thái đi lượm manna lần đầu tiên.
1.2/ Manna là của ăn đàng
của dân Do-thái suốt 40 năm trong sa mạc: Thánh
Vịnh 78:25, bản Do-thái gọi manna là Bánh của những người mạnh; trong khi bản Bảy
Mươi gọi là Bánh của các thiên thần. Bản dịch Do-thái chính xác hơn, vì manna
là Bánh ban sức mạnh cho người Do-thái, để họ có sức chịu đựng bao nhiêu thử
thách xảy đến cho họ trong sa mạc trong suốt 40 năm trường. Chỉ khi dân Do-thái
đặt chân tới đồng bằng Jericho, vào đúng ngày Lễ Vượt Qua, manna mới chấm dứt,
và dân Do-thái bắt đầu dùng các thức ăn địa phương (Jos 5:12).
Khi còn lang thang trong
sa mạc, ông Moses đã truyền cho dân chúng gom một bình đầy manna đặt trong Hòm
Chứng Ước, cùng với cây gậy của Aaron và hai bia đá có khắc Thập Giới (Heb
9:4), để kỷ niệm biến cố Thiên Chúa đã làm mưa từ trời cho dân có bánh ăn trong
sa mạc. Manna được giữ trong nơi Cực Thánh, như chúng ta giữ Mình Thánh Chúa
ngày nay, để người Do-thái luôn cảm thấy sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa họ.
+ Khi người Do-thái
nghĩ ông Moses đã làm cho cha ông họ có manna ăn trong sa mạc, Chúa Giêsu đã sửa
sai họ: "Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Moses đã cho các ông
ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh
đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống
cho thế gian" (Jn 6:31-32). Sau cùng, manna cũng được nhắc trong mặc khải
cho hội thánh tại Pergamum, một trong 7 Hội Thánh trong Sách Khải Huyền: “Ai có
tai, thì hãy nghe điều Thần Khí nói với các Hội Thánh: Ai thắng, Ta sẽ ban cho
manna đã được giấu kỹ; Ta cũng sẽ ban cho nó một viên sỏi trắng, trên sỏi đó có
khắc một tên mới; chẳng ai biết được tên ấy, ngoài kẻ lãnh nhận” (Rev 2:17).
Tác giả Sách Khải Huyền nối việc ăn manna với những người chiến thắng.
2/ Bài đọc II: Bí-tích Thánh Thể là nguồn mạch hiệp nhất.
2.1/ Thánh Thể là Bánh hiệp
nhất mọi người với Đức Kitô: Thánh Phaolô chất
vấn các tín hữu Cotintô: “Khi ta nâng chén chúc tụng mà cảm tạ Thiên Chúa, há
chẳng phải là dự phần vào Máu Đức Kitô ư? Và khi ta cùng bẻ Bánh Thánh, đó chẳng
phải là dự phần vào Thân Thể Người sao?” Truyền thống của các nước miền Cận
Đông tin: Khi con người dâng lễ vật cho bất cứ thần nào, chính thần ấy nhập vào
lễ vật họ dâng; và khi họ ăn phần dâng cúng được các tư tế trả lại cho họ, các
thần sẽ vào trong thân thể họ và làm cho họ được khỏe mạnh, thông minh và nhân
đức như các thần. Cũng vậy, khi người Kitô hữu nhận lãnh Mình Máu Thánh Chúa, họ
trở nên một phần của thân thể Đức Kitô. Tương tự, một gia đình hay một cộng
đoàn cùng lãnh nhận Mình Thánh Chúa, tất cả đều trở nên những phần tử của thân
thể Đức Kitô. Tất cả đều dự phần vào cuộc sống thần linh của Thiên Chúa.
2.2/ Thánh Thể là Bánh hiệp
nhất mọi người với nhau: Không phải các tín
hữu chỉ thông hiệp với Đức Kitô, nhưng họ còn thông hiệp với nhau, “Bởi vì chỉ
có một tấm Bánh, và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy nhiều người,
chúng ta cũng chỉ là một thân thể.” Theo thần học về thân thể của Đức Kitô, mỗi
người chúng ta trở nên những chi thể của một thân thể là Giáo Hội, với Đức Kitô
là Đầu. Vì thế, mỗi người không còn giữ và làm theo ý riêng mình nữa; nhưng tất
cả đều cùng chung một ý muốn và làm theo thánh ý của Đức Kitô, và như thế, họ
cùng hiệp nhất với nhau. Nếu đã cùng hiệp nhất trong một thân thể của Chúa, các
tín hữu không thể làm bất cứ điều gì chia cắt thân thể của Đức Kitô.
3/ Phúc Âm: Chúa Giêsu là Bánh ban sự sống thần linh và sự sống đời đời
cho con người.
3.1/ Phân tích từ ngữ
Hy-lạp: Lời tuyên bố của Chúa Giêsu sau đây
cần được nghiên cứu từng từ ngữ và cách cấu trúc: "Tôi là bánh hằng sống từ
trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng,
chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống."
+ Cụm từ "ego
eimi" theo sau bởi một thành ngữ xảy ra 7 lần trong Gioan, và túc từ theo
sau đều mặc khải một sứ vụ đặc biệt của Đức Kitô như: Ta là Bánh Hằng Sống; Mục
Tử Tốt Lành; Cửa Chuồng Chiên; Cây Nho; Sự Sống Lại và Sự Sống; Ánh Sáng Thế
Gian; Đường, Sự Thật, và là Sự Sống.
+ Túc từ "o arton
o zon" có thể mang nhiều nghĩa khác nhau tùy theo cách dịch:
(1) Có thể dịch là
"bánh hằng sống hay bánh trường sinh," có nghĩa bánh không bao giờ hư
nát. Khi áp dụng vào Chúa Giêsu, có nghĩa Chúa là Bánh Hằng Sống.
(2) Hay có thể dịch là
"bánh mang sự sống thần linh." Khi áp dụng vào Chúa Giêsu, có nghĩa,
Ngài là bánh mang sự sống thần linh cho con người như trong (Jn 6:33).
(3) Hay cũng có thể dịch
là "bánh đang sống." Khi áp dụng vào Chúa Giêsu, có nghĩa Ngài là
Bánh đang sống.
Theo văn mạch và nội
dung, nghĩa thứ (2) có lẽ thích hợp hơn cả; mặc dù hai nghĩa kia vẫn đúng với
Chúa Giêsu.
+ Cụm từ: "từ trời
xuống" nhắc nhở cho con người biến cố Thiên Chúa cho manna rơi xuống từ trời
làm lương thực cho con cái Israel suốt 40 năm trong sa mạc. Manna là hình ảnh
báo trước của bí-tích Thánh Thể. Bánh mang lại sự sống đời đời có thực và có
nguồn gốc từ trời.
+ Bánh Hằng Sống chính
là thịt (sárk) của Chúa Giêsu. Ngay từ đầu Tin Mừng, Gioan đã dùng danh
từ này để nói về mầu nhiệm Nhập Thể: Và Ngôi Lời đã mặc lấy xác phàm (sárk)
và đã cư ngụ giữa chúng ta.
+ Phản ứng của người
Do-thái: Điều họ tranh luận ở đây không phải về nguồn gốc của Chúa Giêsu, nhưng
là thịt của Ngài: Làm sao một người đang sống có thể lấy thịt của mình cho kẻ
khác ăn? Trừ phi người đó phải chết! Điều khó khăn nữa là người Do-thái không
có thói quen ăn thịt người.
3.2/ Sự cần thiết của
bí-tích Thánh Thể: Đức Giêsu nói với họ:
"Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người,
các ông không có sự sống nơi mình."
+ Công thức "amen
amen = thật, tôi bảo thật" báo hiệu trước một chân lý sẽ được mặc khải
trong Tin Mừng Gioan. Chân lý Chúa Giêsu mặc khải ở đây là "Nếu các ông
không ăn thịt và uống máu Con Người, các ông không có sự sống nơi mình." Nếu
Chúa Giêsu không mặc khải chân lý cho con người, sẽ không có ai biết được.
+ Hai động từ ăn
(esthio) và uống (pino) mà Gioan dùng ở đây là hai động từ căn bản dùng trong
việc ăn uống của con người: như ăn bánh và uống nước.
+ Chúa Giêsu phân biệt
hai sự sống: thể lý (psyche) và thần linh (zon). Nếu không ăn thịt và uống
máu Chúa, con người vẫn có sự sống thể lý; nhưng không có sự sống thần linh.
+ Sự sống muôn đời
(zon aivonion): Sự sống thần linh sẽ dẫn con người đến sự sống muôn đời:
"Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy
sống lại vào ngày sau hết." Như Chúa Giêsu khi mang thân xác con người, mặc
dù con người vẫn phải chết cách thể lý, nhưng sẽ được sống lại vinh hiển, và sẽ
không bao giờ phải chết nữa.
+ Thịt và Máu Chúa là
lương thực nuôi sống con người: "vì thịt tôi thật là của
ăn, và máu tôi thật là của uống." Hai danh từ dùng để so
sánh: của ăn (brosis) và của uống (posis) là hai danh từ dùng để chỉ lương thực
căn bản của con người.
+ Sự sống thần linh là
sự sống của chính Thiên Chúa: "Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong
tôi, và tôi ở lại trong người ấy." Chúa Giêsu và người rước Chúa trở nên một,
như thánh Phaolô tuyên bố: "Tôi sống, nhưng không còn là tôi; mà là chính
Đức Kitô sống trong tôi."
+ Sự sống thần linh
giúp con người hiểu biết sự khôn ngoan và các mầu nhiệm của Thiên Chúa mà trí
khôn con người không hiểu thấu được. Sự khôn ngoan có được là do Thánh Thần của
Đức Kitô hướng dẫn con người. Sự sống thần linh giúp cho con người có sức mạnh
để đáp ứng lời mời gọi nên trọn lành của Đức Kitô mà sức riêng con người không
thể làm được. Ví dụ, con người có được tình yêu nguyên thủy của Thiên Chúa để
yêu thương kẻ thù, làm ơn và cầu nguyện cho người ghét mình.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Như manna rơi xuống
từ trời để nuôi dưỡng và tăng sinh lực cho dân Do-thái suốt 40 năm trường trong
sa mạc, Chúa Giêsu trong bí-tích Thánh Thể cũng là Bánh từ trời xuống để nuôi
dưỡng và tăng sinh lực cho chúng ta trong suốt cuộc đời trên dương gian.
- Bí-tích Thánh Thể là
căn nguyên của sự hiệp nhất. Nếu mỗi người trong gia đình, trong cộng đoàn,
giáo xứ hay Giáo Hội năng lãnh nhận Bí-tích Thánh Thể, tất cả sẽ hiệp nhất với
Thiên Chúa và với nhau.
- Bí-tích Thánh Thể
làm chúng ta được tham dự cuộc sống thần linh với Thiên Chúa ngay từ đời này,
và chuẩn bị cho chúng ta cuộc sống hạnh phúc muôn đời với Thiên Chúa ở đời sau.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Mình Máu Thánh Chúa Ki-tô
Ga 6,51-58
SỐNG HIỆP THÔNG VỚI ĐỨC KI-TÔ
“Ai ăn thịt tôi và
uống máu tôi, thì được sống đời đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày
sau hết.” (Ga 6,54)
Suy niệm: Thời
đại ngày nay, chuyện ăn chuyện uống đang là mối lo sợ của con người. Nào là cá
bị nhiễm độc, nước bị ô nhiễm, hàng giả... đủ các mối lo. Con người
cũng thật lạ! Lo lắng tìm kiếm của ăn ở trần gian mau hư nát này, còn của ăn
tuyệt hảo bảo đảm cho sự sống thiêng liêng vĩnh cửu của linh hồn thì bỏ qua,
không quan tâm. Đức Giê-su tha thiết mời gọi con người đến lãnh nhận Bánh
Hằng Sống để linh hồn được nuôi sống, chẳng những ở đời này mà cả ở
đời sau nữa. Ngài còn nói rõ Bánh Hằng Sống chính là Thịt và Máu của Ngài. Mạc
khải đó thiết yếu đến nỗi cho dù người ta bị “sốc” vì “làm sao ông này
có thể cho chúng ta ăn thịt ông ấy được”, dù các môn đệ cảm thấy điều
đó thật chướng tai và bỏ Thầy mà đi, Ngài vẫn quả quyết Mình và Máu Ngài
là của ăn nuôi dưỡng thân-tâm và là bảo đảm sự sống đời đời.
Mời Bạn: Bạn
có tin rằng Mình và Máu Chúa Giê-su là bảo chứng của tình yêu, là lương thực
không thể thiếu đối với đời sống thân-tâm của bạn, của con người không? Mời bạn
nhớ lại niềm vui, niềm hạnh phúc trong ngày đầu tiên được rước Chúa, để từ đó
làm mới lại niềm vui, niềm hạnh phúc và lòng biết ơn Chúa Giêsu thánh thể.
Sống Lời Chúa: Siêng
năng rước Mình Thánh Chúa với ý thức và xác tín Chúa hiện diện thật trong bí
tích Thánh Thể, và dành thời gian cám ơn thật sốt sắng.
Cầu nguyện: Lạy
Chúa, con thật hạnh phúc được kết hiệp với chính Mình Thánh Chúa. Xin Chúa ở
lại, và nuôi dưỡng, để con có thể mạnh bước trên con đường về Nước Trời. Con
yêu mến Chúa, xin Chúa ở lại với con luôn mãi.
(5 phút Lời Chúa)
Kẻ ăn tôi sẽ sống (18.6.2017 –
Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Kitô)
Suy Niệm
“Lúc đó tôi biết thế nào tôi cũng chết
nhưng tôi muốn con tôi được sống”
Ðó là lời của bà Susanna sau khi được cứu
trong trận động đất ở Ácmêni vào tháng 12-1987.
Trong số hàng ngàn người bị vùi lấp dưới đống gạch,
có hai mẹ con bà Susanna may mắn còn sống sót.
Cô con gái bốn tuổi đòi uống nước.
Tìm đâu ra nước khi hai mẹ con không có lối ra?
Tình mẫu tử đã gợi lên cho bà một ý nghĩ táo bạo,
đó là rạch ngón tay mình chảy máu để cho con mút.
Ðứa bé đã đỡ khát nhờ máu người mẹ.
Nó đã sống cho đến khi cả hai mẹ con được cứu.
Câu truyện trên giúp ta hiều phần nào bí tích Thánh Thể.
Ðức Giêsu đã chết để chúng ta được sống.
Ngài chấp nhận chịu đổ máu qua cái chết thập giá,
và Ngài muốn máu Ngài trở nên thức uống cho chúng ta.
nhưng tôi muốn con tôi được sống”
Ðó là lời của bà Susanna sau khi được cứu
trong trận động đất ở Ácmêni vào tháng 12-1987.
Trong số hàng ngàn người bị vùi lấp dưới đống gạch,
có hai mẹ con bà Susanna may mắn còn sống sót.
Cô con gái bốn tuổi đòi uống nước.
Tìm đâu ra nước khi hai mẹ con không có lối ra?
Tình mẫu tử đã gợi lên cho bà một ý nghĩ táo bạo,
đó là rạch ngón tay mình chảy máu để cho con mút.
Ðứa bé đã đỡ khát nhờ máu người mẹ.
Nó đã sống cho đến khi cả hai mẹ con được cứu.
Câu truyện trên giúp ta hiều phần nào bí tích Thánh Thể.
Ðức Giêsu đã chết để chúng ta được sống.
Ngài chấp nhận chịu đổ máu qua cái chết thập giá,
và Ngài muốn máu Ngài trở nên thức uống cho chúng ta.
Trong các nhà thờ, vào dịp lễ Giáng sinh,
thường có những người ngoài Kitô giáo đến dự lễ.
Cũng có ít người tò mò lên “ăn bánh thánh”.
Họ ngạc nhiên vì tấm bánh mỏng manh, nhạt nhẽo.
Nhưng họ sẽ ngạc nhiên hơn nhiều nếu chúng ta bảo họ:
“Ăn tấm bánh đó là ăn thịt Chúa,
uống chén rượu đó là uống máu Chúa”.
Thật là kinh khủng, làm sao có chuyện như vậy?
thường có những người ngoài Kitô giáo đến dự lễ.
Cũng có ít người tò mò lên “ăn bánh thánh”.
Họ ngạc nhiên vì tấm bánh mỏng manh, nhạt nhẽo.
Nhưng họ sẽ ngạc nhiên hơn nhiều nếu chúng ta bảo họ:
“Ăn tấm bánh đó là ăn thịt Chúa,
uống chén rượu đó là uống máu Chúa”.
Thật là kinh khủng, làm sao có chuyện như vậy?
Ðây là mầu nhiệm đức tin, không dễ giải thích cho người ngoài.
Tất cả bắt đầu từ ước muốn lạ lùng của Ðức Giêsu.
Ngài muốn nuôi nhân loại bằng chính con người Ngài.
Ngài muốn trở thành đồ ăn thức uống cho nhân loại:
“Các con hãy cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy.
Các con hãy cầm lấy mà uống, đây là Máu Thầy.”
Mình và Máu tượng trưng toàn thể con người Ðức Giêsu.
Nên khi rước lễ, ta không chỉ rước thịt mình Ngài,
mà rước lấy cả con người Ngài dưới dạng tấm bánh.
Rước lễ là gắn bó với một ngôi vị:
“Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở lại trong tôi
và tôi ở lại trong người ấy (c.56).
Rước lễ không phải là đón nhận một xác chết,
nhưng là gặp gỡ Ðức Giêsu đã chết và nay đã phục sinh.
“Như tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào,
kẻ ăn tôi cũng sẽ sống nhờ tôi như vậy” (c.57).
Rước lễ là đón lấy sự sống từ Ðấng đang sống,
cũng là sự sống duy nhất bắt nguồn từ Chúa Cha.
Tất cả bắt đầu từ ước muốn lạ lùng của Ðức Giêsu.
Ngài muốn nuôi nhân loại bằng chính con người Ngài.
Ngài muốn trở thành đồ ăn thức uống cho nhân loại:
“Các con hãy cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy.
Các con hãy cầm lấy mà uống, đây là Máu Thầy.”
Mình và Máu tượng trưng toàn thể con người Ðức Giêsu.
Nên khi rước lễ, ta không chỉ rước thịt mình Ngài,
mà rước lấy cả con người Ngài dưới dạng tấm bánh.
Rước lễ là gắn bó với một ngôi vị:
“Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở lại trong tôi
và tôi ở lại trong người ấy (c.56).
Rước lễ không phải là đón nhận một xác chết,
nhưng là gặp gỡ Ðức Giêsu đã chết và nay đã phục sinh.
“Như tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào,
kẻ ăn tôi cũng sẽ sống nhờ tôi như vậy” (c.57).
Rước lễ là đón lấy sự sống từ Ðấng đang sống,
cũng là sự sống duy nhất bắt nguồn từ Chúa Cha.
Hôm nay, Ðức Giêsu phục sinh có một lối hiện diện mới mẻ.
Ngài không hiện diện dưới dạng một con người,
nhưng dưới dạng đồ ăn, đồ uống.
Như thế cả vật chất bất động cũng được nâng lên,
cả lao công của con người cũng được thánh hiến.
Vật chất trở thành biểu tượng cho sự hiện diện thần linh.
Vật chất có chỗ trong thế giới của Thiên Chúa.
Ước gì thế giới vật chất ở quanh ta
cũng nên thánh, nhờ được chia sẻ trong yêu thương.
Ngài không hiện diện dưới dạng một con người,
nhưng dưới dạng đồ ăn, đồ uống.
Như thế cả vật chất bất động cũng được nâng lên,
cả lao công của con người cũng được thánh hiến.
Vật chất trở thành biểu tượng cho sự hiện diện thần linh.
Vật chất có chỗ trong thế giới của Thiên Chúa.
Ước gì thế giới vật chất ở quanh ta
cũng nên thánh, nhờ được chia sẻ trong yêu thương.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
có một ngọn đèn dầu gần Nhà Tạm,
ngọn đèn đỏ mời con dừng bước chân,
và nhắc con về sự hiện diện của Chúa.
Con mong sự hiện diện ấy lan tỏa khắp nơi,
để đâu đâu cũng thấy những ngọn đèn đỏ.
có một ngọn đèn dầu gần Nhà Tạm,
ngọn đèn đỏ mời con dừng bước chân,
và nhắc con về sự hiện diện của Chúa.
Con mong sự hiện diện ấy lan tỏa khắp nơi,
để đâu đâu cũng thấy những ngọn đèn đỏ.
Nơi xóm nghèo mùa mưa nhớp nháp,
nơi lớp học tình thương lúc chiều tà,
nơi những trung tâm phục hồi nhân phẩm,
nơi bảo sanh viện nâng niu sự sống của trẻ thơ,
nơi khách sạn năm sao, nơi quán bia đầu ngõ,
nơi các tiệm cho mướn băng video,
nơi tình yêu trong ngần của đôi bạn trẻ…
nơi lớp học tình thương lúc chiều tà,
nơi những trung tâm phục hồi nhân phẩm,
nơi bảo sanh viện nâng niu sự sống của trẻ thơ,
nơi khách sạn năm sao, nơi quán bia đầu ngõ,
nơi các tiệm cho mướn băng video,
nơi tình yêu trong ngần của đôi bạn trẻ…
Nhưng lạy Chúa, trước hết,
xin cho đời con là một ngọn đèn,
xin cho chúng con là những ngọn đèn màu đỏ,
mời người ta dừng lại, trầm tư,
và gặp được Chúa.
xin cho đời con là một ngọn đèn,
xin cho chúng con là những ngọn đèn màu đỏ,
mời người ta dừng lại, trầm tư,
và gặp được Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
18 THÁNG SÁU
Sự Chọn Lựa Của Ta
Và Kế Hoạch Không Dang Dở Của Thiên Chúa
Hãy nhớ rằng chúng ta
không lẻ loi một mình khi cố gắng nhận hiểu hoạt động cứu độ của Thiên Chúa
trong thế giới. Các triết gia lớn, các bậc thầy của các tôn giáo lớn, và ngay cả
những người bình dân thất học cũng vẫn trăn trở với dấu hỏi khó khăn này. Thậm
chí một số người còn cố giải thích hành động của Thiên Chúa bằng một loại luận
cứ nào đó.
Rất nhiều câu trả lời
đã được đề ra. Và không phải tất cả đều có thể được chấp nhận. Không có câu trả
lời nào trong đó đạt mức toàn triệt. Từ những thời xa xưa, một số người đã nại
đến định mệnh mù quáng hay số phận. Cũng có nhiều người coi thường ý chí tự do
của con người khi nhấn mạnh đến sự tiền định. Trong thời đại của chúng ta, một
số người cho rằng họ cần phải phủ nhận Thiên Chúa để khẳng định con người và sự
tự do của con người.
Tất cả những quan điểm
ấy đều cực đoan và phiến diện, nhưng ít nhất chúng giúp chúng ta nhận ra những
sự thật nào bật ra khi chúng ta cố gắng nhận hiểu sự quan phòng của Thiên Chúa.
Làm thế nào có thể hòa hợp hành động toàn năng của Thiên Chúa và sự tự do của
chúng ta? Làm thế nào sự tự do của chúng ta có thể hòa hợp với những kế hoạch
không thể gãy đổ của Thiên Chúa? Tương lai của chúng ta sẽ thế nào? Làm thế nào
chúng ta có thể bắt đầu hiểu biết và nhìn nhận chân lý và sự khôn ngoan vô cùng
của Thiên Chúa giữa những sự dữ ngập tràn thế giới này? Ta nghĩ sao về sự xấu
xa của tội lỗi? Ta nghĩ sao về những đau khổ của bao con người vô tội?
Lịch sử của chúng ta –
với bao thăng trầm của các quốc gia, với những tai họa khủng khiếp lẫn những
hành động cao cả và thánh thiện tuyệt vời – tất cả có nghĩa gì? Phải chăng có
thể xảy ra một đại nạn cuối cùng chôn vùi vĩnh viễn hết mọi sự sống? Hay phải
chăng thật sự có một Đấng Quan Phòng yêu thương mà chúng ta gọi là Thiên Chúa?
Đó là Đấng Thiên Chúa vẫn luôn bao bọc chúng ta bằng thượng trí, khôn ngoan và
lòng trìu mến của Ngài. Đó là Đấng Thiên Chúa dẫn dắt chúng ta thật quyết liệt
nhưng cũng thật êm ái. Đó là Đấng Thiên Chúa hướng dẫn thế giới, hướng dẫn cuộc
đời chúng ta, và thậm chí hướng dẫn ý chí phản loạn của chúng ta – nếu chúng ta
chấp nhận để cho Ngài hướng dẫn. Đó là Đấng Thiên Chúa hướng dẫn chúng ta đến sự
nghỉ ngơi của “ngày thứ bảy”, sự nghỉ ngơi của công trình tạo dựng đang tiến gần
đến điểm thành toàn của mình.
Đây là câu trả lời. Lời
Chúa đứng chênh vênh giữa hai bờ hy vọng và thất vọng. Vâng, Lời Chúa trao cho
chúng ta những lý do tuyệt vời để hy vọng. Lời Chúa luôn luôn mới mẻ tinh khôi.
Lời Chúa xoáy vào trong tâm trí người ta với sứ điệp lạ kỳ của nó.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 18-6
Chúa Nhật XI Thường
Niên
(Mình Máu Thánh
Chúa Kitô)
Đnl 8, 2-3.14b-16a;
1Cr 10, 16-17; Ga 6, 51-58.
Lời suy niệm: “Tôi là bánh
hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời; Và bánh tôi sẽ
ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.”
Với dân Do-thái vào thời
Chúa Giêsu, họ khó mà hiểu được câu nói này của Chúa Giêsu, họa chăng họ chỉ
liên tưởng đến Manna mà tổ tiên họ đã được hưởng dùng để nuôi sống trong Sa mạc
tiến về Đất Hứa. Nhưng với ngày hôm nay. Đối với người Kitô hữu, nhờ có Tin Mừng
và giáo huấn của Giáo Hội đã thấy được sự thật: “Mình Máu Thánh Chúa Kitô”
chính thật là lương thực trường sinh, là thần dược tăng thêm sức mạnh từng bước
một, trên con dường tiến về Nước Trời.
Lạy Chúa Giêsu. Xin
cho mỗi người trong chúng con tin. Mỗi khi đón nhận Mình Máu Thánh Chúa
trong mình, là chúng con đang có sự hiện hữu thực sự của Chúa trong thân xác và
linh hồn của chúng con, như Chúa đã nói: “Như Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai
tôi và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi mà được sống
như vậy.”(Ga 6,55). Để chúng con được sống với Chúa mọi ngày và gặp được Chúa
Cha trong ngày sau hết.
Mạnh Phương
18 Tháng Sáu
Tạ ơn Chúa
Thi sĩ Lamartine của
Pháp có kể lại một giai thoại như sau: Một hôm, tình cờ đi qua một khu rừng,
ông nghe một âm thanh kỳ lạ. Cứ sau mỗi tiếng búa gõ vào đá lại vang lên một tiếng
"Cám ơn". Ðến gần nơi phát ra âm thanh, thi sĩ mới nhận thấy một người
thợ đang miệt mài làm việc. Cứ mỗi lần gõ vào phiến đá, ông lại thốt lên
"Cám ơn'.
Thi sĩ Lamartine mới
nấn ná đến trò chuuyện, người thợ đập đá giải thích: "Tôi cảm ơn
Chúa". Ngạc nhiên về lòng tin của một con người mà cuộc sống hẳn phải lầm
than lam lũ, thi sĩ mới nói: "Giả như bác được giàu có, thì tôi hiểu tại
sao bác không ngừng thốt lên hai tiếng cám ơn. Ðằng này, Thiên Chúa chỉ nghĩ tới
bác có mỗi một lần duy nhất đó là lúc Ngài tạo nên bác. Sau đó, Ngài ban cho
bác có mỗi cái búa này để rồi không còn ngó ngàng gì đến bác nữa. Thế thì tại
sao bác lại mỏi miệng để cám ơn Ngài?".
Nghe thế, người đập
đá mới hỏi vặn lại thi sĩ: "Ngài cho rằng Chúa chỉ nghĩ đến tôi có một lần
thôi sao". Thi sĩ Lamartine bèn thách thức: "Dĩ nhiên, Chúa chỉ nghĩ
đến bác có mỗi một lần mà thôi".
Người thợ đá nghèo,
nhưng đầy lòng tin, mới mếu máo thốt lên: "Tôi nghĩ rằng điều đó không có
gì đáng ngạc nhiên cả. Ngài nghĩ rằng Thiên Chúa đã đoái thương đến một người
thợ đá thấp hèn như tôi, dù chỉ một lần thôi. Vậy không đủ cho tôi cám ơn Ngài
sao? Vâng, cám ơn Chúa, cám ơn Chúa". Nói xong, ông bỏ mặc cho thi sĩ đứng
đó và tiếp tục điệp khúc quen thuộc của ông, vừa đục đá vừa tạ ơn Chúa.
Thiên Chúa yêu thương
con người. Ðó là bài ca mà chúng ta không chỉ hát lên trong mùa Giáng Sinh, mà
phải được lập lại trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Nhưng khi chúng ta nói:
Thiên Chúa yêu thương con người, điều đó trước hết phải có nghĩa là Ngài yêu
thương tôi. Thiên Chúa không yêu thương con người bằng một cách chung. Thiên
Chúa yêu thương mỗi người bằng một tình yêu cá biệt, riêng rẽ. Ðiều đó cũng có
nghĩa là mỗi người là một chương trình trong trái tim của Thiên Chúa.
Ðối với Thiên Chúa,
không có đám đông vô danh, cũng không có những con số. Ngài gọi mỗi người bằng
tên gọi riêng... Chúng ta không thể đo lường Tình Yêu của Thiên Chúa bằng thước
đo hẹp hòi, thiển cận của chúng ta. Trong Tình Yêu Quan Phòng của Ngài, mỗi một
con người là một chương trình và mỗi một chương trình đều cao cả. Thiên Chúa
không tạo dựng chúng ta theo một khuôn mẫu, mà theo một chương trình riêng cho
mỗi người. Mỗi một biến cố xảy đến đều được Ngài sử dụng để đem lại điều thiện
hảo cho chúng ta. Nói như thánh Phaolô, Thiên Chúa quy mọi sự về điều thiện cho
những kẻ Ngài yêu thương. Cũng chính vị thánh này nói: "Tất cả nọi sự đều
là ân sủng của Chúa".
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét