08/11/2019
Thứ Sáu tuần 31
thường niên
BÀI ĐỌC I:
Rm 15, 14-21
“Tôi là người giúp việc của Đức
Giêsu Kitô nơi các người Dân ngoại để của lễ Dân ngoại được Chúa chấp nhận”.
Trích thư Thánh
Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, phần tôi, tôi tin chắc rằng anh em có đầy thiện cảm, và
đầy mọi sự hiểu biết, cho nên anh em có thể khuyên bảo lẫn nhau. Nhưng tôi đã
viết thư này cho anh em có phần khá bạo dạn, có ý nhắc nhủ anh em nhớ lại: nhờ
ân sủng Thiên Chúa đã ban cho tôi trở nên người giúp việc của Đức Giêsu Kitô
nơi các Dân ngoại, gánh lấy thiên chức rao giảng Tin Mừng, ngõ hầu của lễ Dân
ngoại được chấp nhận và được thánh hoá trong Thánh Thần.
Bởi vậy trong Đức Giêsu Kitô, tôi có thể tự hào trước mặt Thiên Chúa. Vì
chưng tôi không dám nói điều gì ngoài việc Đức Kitô dùng tôi làm cho dân ngoại
vâng phục, bằng ngôn ngữ cũng như bằng hành động, nhờ những phép lạ, những việc
phi thường và quyền lực của Thánh Thần. Bởi thế, từ Giêrusalem và miền chung
quanh cho đến Illyricô, tôi đã rao giảng đầy đủ Tin Mừng của Đức Kitô.
Như thế, tôi đã rao giảng Tin Mừng này, không phải ở những nơi đã kêu cầu
danh Đức Kitô, để tránh khỏi xây dựng trên nền móng kẻ khác đã đặt, nhưng tôi
hành động như lời đã chép: “Những ai chưa hề nghe loan báo về Người, thì sẽ xem
thấy Người; và những ai chưa hề nghe nói về Người, thì sẽ hiểu biết Người”. Đó
là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 97, 1.
2-3ab. 3cd-4
A+B= Chúa đã công bố
ơn cứu độ của Người trước mặt chư dân (x. c. 2b).
A=Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới, vì Người đã làm nên những điều huyền
diệu. Tay hữu Người đã tạo cho Người cuộc chiến thắng, cùng với cánh tay thánh
thiện của Người.
B=Chúa đã công bố ơn cứu độ của Người, trước mặt chư dân, Người tỏ rõ đức
công minh. Người đã nhớ lại lòng nhân hậu và trung thành, để sủng ái nhà
Israel.
A=Khắp nơi bờ cõi địa cầu đã nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta.
Toàn thể địa cầu hãy reo mừng Chúa, hãy hoan hỉ, mừng vui và đàn ca.
A+B= Chúa đã công bố ơn cứu độ của Người trước mặt chư dân (x. c. 2b).
A+B=Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà
Chúa”(c. 1).
Xướng: 1) Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào
nhà Chúa”. Hỡi Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi. – Đáp.
2) Giêrusalem được kiến thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong
toàn thể. Nơi đây các bộ lạc, các bộ lạc của Chúa tiến lên. – Đáp.
3) Theo luật pháp của Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai
toà thẩm phán, ngai toà của nhà Đavit. – Đáp.
ALLELUIA: Pl 2, 15-16
-Anh em hãy tích trữ
lời ban sự sống, anh em hãy chiếu sáng như những vì sao ở giữa thế gian. –
Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 16, 1-8
“Con cái đời này khi đối xử với
đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một người phú hộ kia có một
người quản lý; và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người
quản lý đến và bảo rằng: ‘Tôi nghe nói anh sao đó. Anh hãy tính sổ công việc quản
lý của anh, vì từ nay anh không thể làm quản lý nữa’. Người quản lý thầm nghĩ rằng:
‘Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không
nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào để khi mất chức quản lý
thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ’.
“Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: ‘Anh mắc
nợ chủ tôi bao nhiêu?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm thùng dầu’. Anh bảo người ấy rằng:
‘Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại năm mươi’. Rồi anh hỏi người
khác rằng: ‘Còn anh, anh mắc nợ bao nhiêu?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm giạ lúa miến’.
Anh bảo người ấy rằng: ‘Anh hãy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi’.
“Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã hành động cách khôn khéo: vì
con cái đời này, khi đối xử với đồng loại, thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”.
Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Hành xử khôn
khéo
Một đạo sĩ đi ngang qua cây dừa, một chú khỉ hái dừa ném xuống đầu ông. Ðạo
sĩ lẳng lặng bổ ra lấy nước uống rồi ăn luôn cùi dừa, còn lại vỏ dừa, ông làm
thành chén ăn cơm. Nét điềm tĩnh của đạo sĩ là nắm lấy mọi cơ hội trong cuộc sống
để mưu ích cho mình. Ông quên đi niềm đau trên đầu của mình cũng như sự tinh
nghịch của chú khỉ, để sử dụng tối đa ích lợi của trái dừa.
Khôn ngoan để luôn luôn tích cực xây dựng Nước Trời, đó là lời Chúa Giêsu
nhắn nhủ qua dụ ngôn người quản lý trong Tin Mừng hôm nay. Dụ ngôn có lẽ dựa
trên một cuộc biển lận xẩy ra trong bất cứ xã hội nào. Chúa Giêsu không có ý
tán thành hành vi biển lận của người quản lý; Ngài chỉ khen cung cách giải quyết
vấn đề của ông: ông biết nhìn xa thấy rộng để tìm phương thế cho hoạn nạn sắp
phủ xuống trên ông. Bài học có thể rút ra từ dụ ngôn chính là tận dụng thời
gian, biết tất cả thành cơ may để gặp gỡ Chúa và xây dựng Nước Trời.
Thái độ của con người thường là nổi loạn, than trách, buông xuôi, bỏ cuộc.
Chúa Giêsu khuyên chúng ta khôn ngoan điềm tĩnh để biến đau khổ thành cơ may
đưa đến một ơn ích cao đẹp hơn. Ðạo sĩ trong câu truyện trên đây không dừng lại
để rủa xả con khỉ, nhưng điềm nhiên sử dụng trọn vẹn trái dừa. Người điềm tĩnh
khôn ngoan là người biết nhìn một cách lạc quan những thất bại, mất mát trong
cuộc sống. Thánh Phaolô đã có cái nhìn lạc quan ấy, khi nói: "Ðối với những
ai yêu mến Chúa, thì mọi sự đều dẫn về điều thiện".
Dưới cái nhìn của con người, loài người được xếp theo những hơn thua về
tài năng, may mắn, thành công, thông minh, nhưng trong cái nhìn yêu thương của
Chúa, tất cả đều là ân sủng. Chúng ta hãy tín thác cho Chúa, đón nhận mọi biến
cố như lời mời gọi yêu thương, tin tưởng. Bên kia những gì chúng ta có thể ước
đoán, tưởng tượng, Thiên Chúa vẫn yêu thương chúng ta. Hãy xử thế như người quản
lý trong dụ ngôn: biến tất cả thành cơ may để nhận ra tình yêu Chúa, để loan
báo, chia sẻ tình yêu ấy với mọi người.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần 31 TN1, Năm lẻ.
Bài đọc: Rom 15:14-21; Lk 16:1-8.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Nghệ thuật “Đắc Nhân Tâm”
Làm sao chinh phục người khác để họ tin những gì mình muốn nói và làm những
gì mình muốn họ làm là nghệ thuật “Đắc Nhân Tâm.” Nghệ thuật này cần cho mọi
lãnh vực: tôn giáo, chính trị, giáo dục, thương mại. Nhiều người có sáng kiến rất
hay và mang lại lợi ích; nhưng không biết cách thuyết phục. Hậu quả là người
nghe sẽ không tin, mà còn gây xáo trộn, chia rẽ, và bất an cho cả hai bên. Nhiều
người chẳng có gì hay, lại còn mang ý đồ lợi dụng người khác; nhưng khéo ăn
nói, khéo trình bày; nên làm người nghe xuôi tai và thi hành những gì họ muốn.
Dĩ nhiên, điều lý tưởng mà mọi người nhắm tới là vừa đúng, vừa mang lại lợi
ích, và biết cách thuyết phục để người nghe nhận ra và làm những gì lợi ích cho
họ.
Hai Bài Đọc hôm nay đưa ra hai mẫu gương trái ngược nhau trong nghệ thuật
“Đắc Nhân Tâm.” Trong Bài Đọc I, sau khi đã trình bày đạo lý về con người được
trở nên công chính không do bởi việc giữ Lề Luật, mà do bởi niềm tin vào Thiên
Chúa; thánh Phaolô phải thuyết phục các tín hữu Rôma tin vào đạo lý đó, bằng
cách gợi lại thiện chí của họ muốn hiểu biết sự thật, ân sủng của Thiên Chúa
trong khi trình bày sự thật, kết quả ngài thu được trong thực tế, và ý hướng tốt
lành của mình. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khen người quản gia bất lương đã biết
thu phục nhân tâm cách khôn khéo, cho dẫu phải dùng của cải của người khác. Mục
đích của người quản gia là để các con nợ đối xử với mình cách tốt đẹp sau này.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Trong Đức Giêsu Kitô, tôi có quyền
hãnh diện về công việc phục vụ Thiên Chúa.
1.1/
Chân thành giúp khán giả nhìn nhận sự thật: Nhiều người cho Thư Rôma là một thư có lẽ khó khăn
nhất cho Phaolô để viết vì những lý do sau: cộng đòan Rôma không do Phaolô thiết
lập; tranh luận về đề tài rất dễ gây chia rẽ; và khán giả là người có kiến thức
cao về đạo lý. Trình thuật hôm nay là phần kết thúc Thư Rôma, Phaolô phải viết
làm sao để khán giả hiểu ý ngay lành của mình, ông tranh luận không phải là để
tỏ ra mình hiểu biết uyên thâm và khinh thường người khác; nhưng vì những lý do
ngay lành sau đây:
– Vấn đề tranh luận mà người thiện chí đi tìm sự thật sẽ hiểu được: “Tôi
tin chắc rằng anh em có đầy thiện chí, thừa hiểu biết và có khả năng khuyên bảo
nhau.”
– Sự hiểu biết có được là do ân sủng của Thiên Chúa, chứ không do sự khôn
ngoan của loài người: “Trong thư này, đôi chỗ tôi đã nói hơi mạnh, chẳng qua là
để nhắc lại cho anh em điều anh em đã biết. Tôi viết thế là dựa vào ân sủng
Thiên Chúa đã ban cho tôi.”
– Phaolô tranh luận là cho lợi ích chung của Giáo Hội: Theo Kế Hoạch Cứu
Độ, lịch sử đã bước qua trang sử mới, trong đó Dân Ngoại được tháp nhập vào gia
đình của Thiên Chúa. Chúng ta phải sáng suốt để làm theo ý định của Thiên Chúa:
“(Tôi) làm người phục vụ Đức Giêsu Kitô giữa các dân ngoại, lo việc tế tự là
rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa, để các dân ngoại được Thánh Thần thánh hoá
mà trở nên một lễ phẩm đẹp lòng Thiên Chúa.”
1.2/
Phục vụ tha nhân cho Nước Chúa chứ không tìm lợi ích cá nhân: Lời nói của Phaolô có thể khó
thuyết phục khán giả; nhưng việc ông làm mọi người đều có thể nhìn thấy. Phaolô
muốn chứng minh ông làm tất cả là cho Nước Chúa; chứ không vì bất kỳ lợi nhuận
cá nhân nào.
(1) Phaolô đã thiết lập các cộng đoàn khắp nơi: “Thật thế, tôi đâu dám nhắc
đến chuyện nào khác, ngoài những gì Đức Kitô đã dùng tôi mà thực hiện để đưa
các dân ngoại về phục vụ Thiên Chúa, thực hiện bằng lời nói việc làm, bằng sức
mạnh của những dấu lạ điềm thiêng, bằng quyền năng của Thánh Thần. Như vậy, từ
Jerusalem, đi vòng đến tận miền Illyricum, tôi đã làm tròn sứ mạng loan báo Tin
Mừng Đức Kitô.”
(2) Phaolô không có ý định gây ảnh hưởng trên cộng đoàn Rôma hay các cộng
đoàn của người khác thiết lập: “Nhưng tôi chỉ có tham vọng là loan báo Tin Mừng
ở những nơi người ta chưa được nghe nói đến danh Đức Kitô. Tôi làm thế vì không
muốn xây dựng trên nền móng người khác đã đặt. Trái lại, như có lời chép: Những
kẻ đã không được loan báo về Người, sẽ thấy, những kẻ đã không được nghe nói về
Người, sẽ hiểu.”
2/ Phúc Âm: Phải biết dùng những của cải thế
gian.
Trước khi phân tích dụ ngôn này, chúng ta cần lưu ý một điều: Khi xử dụng
dụ ngôn, tác giả chỉ muốn nêu bật một điều chính, và không bao giờ có ý làm thỏa
mãn tất cả mọi điều; vì sẽ rất khó để thực hiện. Điểm Chúa Giêsu muốn nêu bật
trong dụ ngôn này là cách hành xử của viên quản lý khi anh biết anh sẽ mất việc.
2.1/
Người quản gia bất lương: Ngay từ đầu trình thuật đã cho khán giả biết đây là một quản gia không tốt,
và đó là lý do tại sao anh bị thất nghiệp. Một người quản gia tốt không phải chỉ
biết cách làm việc mà còn phải biết trung tín với chủ. Người quản lý này có thể
rất khôn ngoan, nhưng không trung tín; vì anh bị tố cáo đã phung phí tài sản của
chủ. Vì thế, chủ mới gọi anh ta đến mà bảo: “Tôi nghe người ta nói gì về anh
đó? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản
gia nữa!”
2.2/
Người quản gia khôn lanh: Ông biết dùng tài sản của chủ như một phương tiện để chuẩn bị cho tương
lai của ông: “Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi.
Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau
khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!” Ông nghĩ ra cách
dùng tài sản của chủ để mua chuộc nhân tâm: Anh ta liền cho gọi từng con nợ của
chủ đến, và hỏi người thứ nhất: “Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?” Người ấy đáp:
“Một trăm thùng dầu ô-liu.” Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi
xuống mau, viết năm chục thôi.” Rồi anh ta hỏi người khác: “Còn bác, bác nợ bao
nhiêu vậy? Người ấy đáp: “Một ngàn giạ lúa.” Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai
của bác đây, viết lại tám trăm thôi.” Với 50 thùng dầu ôliu bớt cho con nợ thứ
nhất và 200 giạ lúa bớt cho con nợ thứ hai, anh hy vọng sẽ được họ thương chia
bớt cho phần nào khi cơn túng cực tới. Anh cũng có thể nghĩ trước, nếu họ không
chịu chia chác, anh sẽ tố cáo với chủ và họ sẽ phải hòan lại cho chủ.
2.3/
Chủ khen cách cư xử của người quản lý bất lương: Trước tiên chúng ta cần chú ý là ông chủ
không khen tư cách của người quản lý: ông gọi hắn là bất lương. Điều ông chủ
khen là cách cư xử khôn khéo của hắn: biết đặt con người trên tiền của; còn người
là còn tiền, bao giờ hết người mới hết tiền.
Nhiều người đã xử sự sai khi đặt tiền của trên con người; hậu quả là họ mất
cả người lẫn tiền. Ví dụ: Khi tìm được người có tài và tin cậy, chủ phải trả họ
đồng lương tương xứng mới có thể giữ họ làm việc cho mình; nếu không họ sẽ làm
cho hãng khác và chủ bị thiệt hại vì không kiếm được người đủ khả năng. Hay có
những người chồng quá chi li cho việc tiêu xài trong nhà nên mất vợ, vì không
biết đánh giá đúng những việc vợ làm cho mình: chăm giữ con, nấu ăn, rửa chén,
thu dọn nhà cửa …
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Nghệ thuật “Đắc Nhân Tâm” rất cần trong việc rao giảng Tin Mừng và tạo
hòa khí trong gia đình cũng như cộng đoàn. Chúng ta cần học biết và thi hành
cách khôn ngoan và thành thật.
– Chúng ta phải biết xử dụng của cải Chúa ban để sinh lợi ích cho mình và
tha nhân ở đời này; đồng thời biết dùng tiền của để đầu tư sinh lợi cho cuộc sống
mai sau.
– Chúng ta đừng bao giờ quên nấc thang giá trị để biết hành xử cho đúng:
(1) Thiên Chúa, (2) con người, và (3) của cải vật chất. Đảo lộn thứ tự của nấc
thang giá trị này, sẽ mang lại những hậu quả vô cùng tai hại cho người làm nó.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
08/11/2019 – THỨ SÁU TUẦN 31 TN
Lc 16,1-8
MƯU ÍCH CHO THA NHÂN
“Con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với
người đồng loại.” (Lc 16,8b)
Suy niệm: Chắc hẳn nhiều người cảm thấy khó hiểu khi Chúa khen
người quản gia ấy là khôn khéo. Phải chăng trong dụ ngôn, Chúa đã không gọi tên
quản gia đó là bất lương đấy ư? Chúa khen y khôn khéo là ở chỗ y đã biết nghĩ đến
và chuẩn bị cho tương lai của mình. Những người con cái Chúa, là “con cái sự
sáng” cần phải đặt mục tiêu không phải ở đời này mà là cuộc sống vĩnh cửu mai
sau, và dùng những phương thế đời này, không phải một cách bất chính, nhưng với
lòng trung tín và để phục vụ mưu ích cho tha nhân. Tiền của đời này là “tiền của
bất chính” – vì chúng chỉ là tạm bợ – nhưng vấn đề là chúng ta sử dụng chúng thế
nào để có thể đạt tới “nơi ở vĩnh cửu” mai sau.
Mời Bạn: Chúa mong muốn con cái sự sáng cũng biết sử dụng của
cải đời này cách khon ngoan bằng cách đầu tư vào Nước Trời. Cách đầu tư đúng đắn
là biết chia sẻ và cho đi ngõ hầu mưu lợi ích và hạnh phúc tốt nhất cho anh chị
em đồng loại để mọi người đều được hưởng niềm vui vĩnh cửu.
Chia sẻ: Những
gì bạn đang được hưởng (sức khỏe, khả năng, của cải…), tất cả đều là nén bạc
Chúa giao phó. Bạn hãy chia sẻ những gì mình đang có cho những ai đang cần cái
họ còn thiếu.
Sống Lời Chúa: Sống niềm vui của sứ điệp ‘Cho thì có phúc hơn là nhận’
(Cv 20,30).
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã hiến
thân chịu chết trên thập giá để chúng con được thừa hưởng sự sống đời đời làm
gia nghiệp. Xin cho con biết luôn chia sẻ những gì con đang có, để anh chị em
con cũng được hưởng những gì con đang được hưởng. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Hành động khôn khéo (8.11.2019 –
Thứ Sáu Tuần 31 TN)
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay gợi cho ta câu chuyện về Mạnh Thường Quân.
Ông là tướng quân của nước Tề vào thời Chiến Quốc.
Khi ông sai Phùng Huyên sang đất Tiết đòi nợ về cho mình,
Phùng Huyên lại đốt giấy nợ của nhiều người và tha luôn nợ cho họ.
Mạnh Thường Quân không hiểu hết được ý nghĩa việc làm này.
Một năm sau, khi không được vua Tề tin dùng nữa,
Mạnh Thường Quân phải lui về đất Tiết để cư ngụ.
Dân chúng đổ xô ra đón ông như một vị ân nhân đáng kính.
Bấy giờ ông mới hiểu việc làm khôn ngoan trước đây của Phùng Huyên.
Bài Tin Mừng hôm nay có thể làm chúng ta bối rối.
Người quản gia bị mang tiếng là phung phí tài sản của chủ.
Anh phải nghỉ việc, dù không rõ tiếng tiếng đồn ấy có đúng không.
Anh không được bào chữa gì cho chính mình.
Bây giờ anh chỉ lo chuyện tương lai, sau khi thất nghiệp.
Anh suy nghĩ như một độc thoại: “Mình sẽ làm gì đây?”
Và anh nhận ra những hạn chế của mình về thân xác và tâm lý.
“Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi” (c. 3).
Dường như một ý nghĩ đã lóe lên trong anh.
“Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia,
sẽ có người đón rước mình về nhà họ!” (c. 4).
Anh quản gia chỉ có một thời gian ngắn để thu xếp trước khi ra đi.
Anh đã gọi các con nợ của chủ đến,
và trong tư cách là người còn có quyền, anh cho họ tự tay viết lại giấy nợ.
Họ đều là người nợ ông chủ những số nợ lớn.
Số nợ này được giảm đáng kể, dưới sự gợi ý của anh quản gia.
Một trăm thùng dầu ôliu, nay chỉ còn nợ năm mươi thôi.
Một ngàn giạ lúa, bây giờ chỉ còn nợ năm trăm.
Dĩ nhiên đối với anh, tất cả đều phải theo nguyên tắc có qua có lại.
Anh đã cho họ được hưởng lợi vào lúc này,
thì hẳn họ sẽ phải nhớ đến anh lúc anh sa cơ lỡ vận (c. 4).
Ông chủ chắc đã biết trò gian xảo của anh.
Những lời đồn đãi trước đây quả không hoàn toàn vô căn cứ (c.1).
Đúng anh là một tên quản gia bất lương.
Vậy mà ông chủ đã khen anh, điều này làm chúng ta bị sốc.
Nhưng chủ không hề khen sự bất lương của anh.
Ông chỉ khen anh về cách hành động khôn khéo (c. 8).
Anh khôn khéo vì anh biết nghĩ ra cách để tìm được bảo đảm cho mình,
dù đó chỉ là thứ bảo đảm vật chất ở đời này có tính tạm bợ.
Đức Giêsu lấy làm tiếc vì con cái ánh sáng là chúng ta
lại không có được sự khôn ngoan như con cái đời này.
Người ngoài đời có nhiều bí quyết để làm giàu, để thành đạt.
Họ có đủ khôn khéo để công việc kinh doanh được trôi chảy.
Họ dám có sáng kiến và dám liều để đem ra thực hiện.
Ước gì chúng ta có sự khôn ngoan đích thực và ngay thẳng,
nghĩa là biết khéo tận dụng mọi sự mình có,
để được gặp Chúa ở đời này và được hạnh phúc ở đời sau.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
giàu sang, danh vọng, khoái
lạc
là những điều hấp dẫn chúng
con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do
ngước lên cao
để sống cho những giá trị tốt
đẹp hơn.
Xin giải phóng chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho tàng
dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng
trên trời.
Ước gì chúng con mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng
con có,
để mua được viên ngọc quý là
Nước Trời.
Và ước gì chúng con không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của
Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn
Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
8 THÁNG MƯỜI MỘT
Giáo Xứ, Một Môi
Trường Ưu Tiên
Thế giới ngày nay có xu hướng lãng xa Thiên Chúa. Thế giới chỉ muốn các dữ
kiện thực tế và không sẵn lòng để lắng nghe. Nhưng Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta
mở rộng tấm lòng mình ra: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở
điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,35). Giáo xứ là môi trường
ưu tiên để trình bày chứng tá ấy. Chúng ta cần thể hiện lại trong thời đại hôm
nay điều kỳ diệu đã xảy ra trong các cộng đoàn Kitôhữu đầu tiên: điều kỳ diệu của
một sự sống mới, không chỉ về mặt thiêng liêng nhưng cả về mặt xã hội và lịch sử
nữa.
“Để tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha để họ cũng ở
trong chúng ta” (Ga 17, 21). Công Đồng Vatican II chú giải rằng qua những lời ấy,
Chúa Giêsu đề nghị chúng ta “bắt chước sự kết hợp của Ba Ngôi thần linh để kết
hợp các con cái Thiên Chúa trong tình yêu và chân lý” (MV 24). Thiên Chúa Ba
Ngôi chính là kiểu mẫu của mọi mối tương quan con người và của đời sống chung
giữa con người với nhau!
Từ mẫu thức tối thượng ấy, chúng ta có thể rút ra vô số hàm ý cho giáo xứ.
Thực vậy, ơn gọi cao cả của một cộng đoàn giáo xứ là phấn đấu để một cách nào
đó trở thành một minh họa về Thiên Chúa Ba Ngôi, “hòa hợp mọi sự khác biệt của
con người” (AA 10): người già và người trẻ, nam và nữ, trí thức và lao động,
giàu và nghèo…
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 08/11
Rm 15, 14-21; Lc
16, 1-8.
LỜI SUY NIỆM: Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người
đồng loại.”
Trong chương 15 của
Tin Mừng Luca, cho chúng ta thấy được tình yêu thương của Thiên Chúa đối với mỗi
người trong chúng ta. Chúa muốn chúng ta nhận ra để đón nhận trong từng ngày sống
của mình. Vào đầu chương 16. Chúa Giêsu đưa ra dụ ngôn “Người quản gia bất
lương” Chúa Giêsu cho thấy sự tính toán của người quản gia bất lương, anh ta đã
khôn ngoan tính toán cho những ngày sống của mình sau khi chủ cho nghỉ việc quản
gia, và Người bảo: Con cái đời này khôn ngoan hơn con cái ánh sáng.”
Lạy Chúa Giêsu.
Chúa muốn chúng con được cứu độ. Xin cho mỗi người chúng con cần có sự khôn
ngoan tính toán lại cho những ngày sống về phần rỗi linh hồn của chúng con.
Mạnh Phương
08 Tháng Mười Một
Tôi Là Người Hạnh Phúc Nhất Trần Gian
Một ông vua giàu có nọ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, bởi vì tất cả tài
sản mà ông có đều do sự miễn cưỡng đóng góp của thần dân. Ông tự so sánh mình với
những người hành khất: người hành khất nhận được tiền của do lòng thương của
người khác, còn ông, ông nhận được tiền do sự cưỡng bách.
Ngày nọ, ông vua giàu có đã quyết định làm một việc táo bạo: đó là cải
trang thành người hành khất để cảm nghiệm được những đồng tiền bố thí… Thế là mỗi
ngày Chúa Nhật, ông biến mình thành một người ăn xin lê lết trước cửa giáo đường.
Ông cho tất cả những tiền ăn xin được vào một chiếc hộp nhỏ. Tuy không là bao
so với cả kho tàng của ông, nhưng có lẽ nó vẫn có giá trị hơn… Ông tự nghĩ: bây
giờ ta nới thực sự là người giàu có nhất trên đời, bởi vì tiền của ta nhận được
là do lòng thương xót của con người, chứ không do một sự cưỡng bách nào.
Khi đã gom góp được một số tiền khá lớn sau những năm tháng ăn xin trước
cửa các giáo đường, ông đã xin từ chức khỏi ngai vàng và đi đến một phương xa,
nơi không ai có thể nhận ra ông. Ông mua một mảnh đất, và tự tay cất được một
ngôi nhà tranh đơn sơ. Không mấy chốc, do sự hòa nhã, vui tươi của ông, mọi người
trong lối xóm đều mến thương ông, nhất là các em bé. Ông kể chuyện cho chúng
nghe, ông đem chúng đi câu cá, ông dạy chúng ca hát.
Trong đám trẻ nhỏ, có một cậu bé gia đình còn nghèo hơn cả ông nữa. Cậu
bé chỉ có vỏn vẹn một con chim họa mi. Nghe tin ông đau nặng, cậu bé đã vội
vàng mang con chim đến tặng ông, với hy vọng rằng con chim sẽ hót cho ông được
khuây khỏa.
Ðón nhận món quà, con người đã từng là vua của một nước mới thốt lên: “Từ
trước đến nay, tất cả những gì tôi có, tôi đều lãnh nhận do lòng thương xót của
người khác. Người ta cho tôi, nhưng không phải là cho tôi mà là cho một người
hành khất. Giờ đây, với món quà tặng là con chim này, người ta tặng cho tôi với
tất cả tấm lòng yêu thương… Chắc chắn, tôi là người hạnh phúc nhất trên trần
gian”.
Một thời gian sau đó, trong vùng, có một người táđiền nghèo bị người chủ
đe dọa lấy nhà và trục xuất ra khỏi mảnh vườn đang canh tác. Nghĩ đến cảnh hai
vợ chồng và 7 đứa con dại bị đuổi ra khỏi nhà, ông vua không thể nào ăn ngủ được…
Cuối cùng, ông quyết định tặng chính mảnh vườn và ngôi nhà của mình cho gia
đình người tá điền nghèo… Và một lần nữa, không một đồng xu dính túi, ông lên
đường trẩy đi một nơi khác.
Bùi ngùi vì phải chia tay với những người quen biết trong vùng, nhưng ông
cảm thấy hạnh phúc vô cùng, bởi vì lần đầu tiên ông cảm nghiệm được niềm vui của
sự ban tặng. Ông hiểu được rằng cho thì có phúc hơn là nhận lãnh… Lần này, ông
thốt lên với tất cả xác tín: “Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian này”.
Câu chuyện của ông vua đi tìm hạnh phúc trên đây có thể gợi lên cho chúng
ta về hình ảnh của chuyến đi cuộc đời của chúng ta… Người Kitô là một người lữ
hành đi tìm hạnh phúc. Và hạnh phúc đích thực của chúng ta là gì nếu không phải
là trao tặng, trao tặng cho đến lúc trống rỗng, nhưng bù lại, chúng ta được lấp
đầy bằng chính Chúa.
(Lẽ Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét