Trang

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

12-09-2016 : THỨ HAI - TUẦN XXIV THƯỜNG NIÊN

12/09/2016
Thứ hai tuần 24 thường niên

Bài Ðọc I: (Năm II) 1 Cr 11, 17-26
"Anh em họp nhau lại thì không phải là để ăn bữa tối của Chúa".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, tôi truyền dạy điều này: tôi chẳng khen anh em, vì anh em hội nhau, không phải để được ích lợi hơn, nhưng là để ra tệ hơn. Trước tiên, tôi nghe đồn rằng: khi anh em họp nhau trong cộng đoàn, thì có sự chia rẽ giữa anh em, và tôi cũng tin phần nào. Vì cần phải có phe phái, để những người đã được thử thách, được tỏ rõ giữa anh em. Vậy khi anh em họp nhau lại thì không phải là để ăn bữa tối của Chúa, vì mỗi người đều lo đem bữa ăn riêng của mình đến để ăn. Vì thế người thì đói, người khác lại say sưa. Chớ thì anh em không có nhà để ăn uống sao? Hay là anh em khinh miệt Cộng Ðoàn Thiên Chúa, và làm nhục những kẻ không có gì? Tôi phải nói thế nào với anh em? Khen anh em ư? Về điều này, tôi chẳng khen anh em.
Vì chưng, phần tôi, tôi đã lãnh nhận nơi Chúa điều mà tôi đã truyền lại cho anh em, là Chúa Giêsu trong đêm bị nộp, Người cầm lấy bánh và tạ ơn, bẻ ra và phán: "Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta, sẽ bị nộp vì các con: Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta". Cùng một thể thức ấy, sau bữa ăn tối, Người cầm lấy chén và phán: "Chén này là Tân Ước trong Máu Ta; mỗi khi các con uống, các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta". Vì mỗi khi anh em ăn bánh và uống chén này, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến.
Vậy hỡi anh em, khi anh em họp nhau để dùng bữa, anh em hãy chờ đợi nhau.
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 39, 7-8a. 8b-9. 10. 17
Ðáp: Anh em hãy loan truyền việc Chúa chịu chết cho tới khi Chúa lại đến (1 Cr 11, 26b).
Xướng: 1) Hy sinh và lễ vật thì Chúa chẳng ưng, nhưng Ngài đã mở tai con. Chúa không đòi hỏi lễ toàn thiêu và lễ đền tội, bấy giờ con đã thưa: "Này con xin đến". - Ðáp.
2) Như trong Quyển Vàng đã chép về con: lạy Chúa, con sung sướng thực thi ý Chúa, và pháp luật của Chúa ghi tận đáy lòng con. - Ðáp.
3) Con đã loan truyền đức công minh Chúa trong đại hội, thực con đã chẳng ngậm môi, lạy Chúa, Chúa biết rồi. - Ðáp.
4) Hãy mừng vui hoan hỉ trong Chúa, bao nhiêu kẻ tìm Chúa, và luôn luôn nói: Chúa thực là cao cả! Bao nhiêu kẻ mong ơn phù trợ của Người. - Ðáp.

Alleluia: Gc 1, 18
Alleluia, alleluia! - Do ý định của Thiên Chúa, Người đã sinh chúng ta bằng lời sự thật, để chúng ta nên như của đầu mùa các tạo vật. - Alleluia.

Phúc Âm: Lc 7, 1-10
"Cả trong dân Israel, Ta cũng chẳng thấy lòng tin mạnh mẽ như vậy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, lúc Chúa Giêsu đã nói với dân chúng xong, Người vào Capharnaum. Bấy giờ một viên sĩ quan có tên đầy tớ thân tín bị bệnh gần chết. Nghe nói về Chúa Giêsu, ông sai vài người kỳ lão Do-thái đi xin Người đến cứu chữa đầy tớ ông. Họ đến gần Chúa Giêsu và van xin Người rằng: "Ông ta đáng được Thầy ban cho ơn đó, vì thật ông yêu mến dân ta, và chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta". Chúa Giêsu đi với họ, và khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này sai mấy người bạn đến thưa Người rằng: "Lạy Thầy, không dám phiền Thầy hơn nữa, vì tôi không xứng đáng được Thầy vào nhà tôi, cũng như tôi nghĩ tôi không xứng đáng đi mời Thầy, nhưng xin Thầy phán một lời, thì đầy tớ tôi được lành mạnh. Vì tôi cũng chỉ là một sĩ quan cấp dưới, (tuy nhiên) tôi có những lính dưới quyền tôi, tôi bảo người này đi, thì nó đi; bảo người khác lại, thì nó lại; và bảo đầy tớ tôi làm cái này, thì nó làm".
Nghe nói thế, Chúa Giêsu ngạc nhiên và quay lại nói với đám đông theo Người rằng: "Ta nói thật với các ngươi, cả trong dân Israel, Ta cũng chẳng thấy lòng tin mạnh mẽ như vậy". Và những người được sai đi, khi về tới nhà, thấy tên đầy tớ lành mạnh.
Ðó là lời Chúa.


Suy Niệm: Sức Mạnh Của Lời Chúa
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta suy niệm về lời quyền năng của Chúa. Thông thường, Chúa Giêsu chữa trị bằng cách đặt tay hoặc sờ đến bệnh nhân. Cũng có trường hợp Ngài làm một cử chỉ hay chỉ nói một lời, như được ghi lại trong trình thuật chữa bệnh cho người đầy tớ của viên bách quản.
"Xin Ngài chỉ nói một lời". Lời thỉnh cầu của viên bách quản gợi lại câu Thánh vịnh 106: "Thiên Chúa sai lời của Ngài đi chữa trị". Qua lời thỉnh cầu này, viên bách quản mặc nhiên nhìn nhận Chúa Giêsu thực sự đến từ Thiên Chúa và lời của Ngài là lời quyền năng và hữu hiệu. Lời thỉnh cầu của viên bách quản thể hiện một niềm tin sâu sắc, đến độ đã được Giáo Hội lặp lại mỗi ngày trong Thánh lễ, để nhắc nhở chúng ta về sức mạnh của lời Chúa, cũng như bổn phận rao truyền lời Chúa trong cuộc sống chúng ta.
Thế giới ngày nay đang bước vào kỷ nguyên của thông tin. Lời nói xem chừng tràn ngập khắp nơi, nhưng liệu con người có nghe được lời quyền năng có sức chữa trị và giải phóng con người không? Các phương tiện truyền thông đại chúng càng gia tăng và tinh vi, thì lời nói càng được tung ra, nhưng tác hại không kém. Có những lời đường mật dụ dỗ người trẻ sa vòng trụy lạc, nô lệ; có những lời dối trá của chính trị gia; có những lời thất vọng, chán chường của những tiên tri chỉ biết loan báo thảm trạng. Ngược lại, cũng không thiếu những hình thức tước đoạt quyền tự do tư tưởng và phát biểu của con người.
Trong một hoàn cảnh như thế, những người mà niềm tin được xây dựng trên lời quyền năng của Thiên Chúa, hẳn phải nói lên lời của Ngài hơn bao giờ hết. Ngày nay, có biết bao viên bách quản đang chờ đợi một lời nói can đảm, chân thật và hữu hiệu từ các Kitô hữu. Trong một xã hội chỉ có những lời của hận thù, đố kỵ, thì lời của các Kitô hữu phải là lời của yêu thương, hòa giải và tha thứ. Lời của Chúa là lời chân thật và hữu hiệu, lời ấy không chỉ được các Kitô hữu nói bằng môi miệng, mà còn phải được nhập thể vào cuộc sống của họ.
Nguyện xin Chúa, Ðấng nói một lời thì linh hồn chúng ta được lành mạnh, ban sức mạnh, để chúng ta can đảm sống và nói lời Ngài, nhờ đó những người xung quanh nhận ra phép lạ của Ngài.
Veritas Asia


Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 24 TN2
Bài đọc: I Cor 11:17-26, 33; Lk 7:1-10.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cách đón tiếp Chúa.
Hai Bài đọc hôm nay cho chúng ta hai câu truyện về cách đón tiếp Chúa: Thánh Phaolô thẳng thắn phê bình cộng đòan Corintô về cách họ sửa sọan đón tiếp Chúa và làm mất đi ý nghĩa đích thực của Bữa Tiệc Tình Yêu. Chúa Giêsu khen Viên Đại Đội Trưởng về cách ông chân thành biểu lộ niềm tin trong việc xin Chúa chữa người đầy tớ thân yêu của ông.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thánh Phaolô khiển trách cách đón tiếp Chúa trong Bữa tiệc Tình Yêu của cộng đòan Corintô.
Đây là lần đầu tiên những gì Chúa đã làm trong Bữa Tiệc Ly được truyền lại qua Thư gởi cho cộng đòan Corintô (~52AD). Các Phúc Âm Nhất Lãm cũng tường thuật biến cố này nhưng sau cả gần 20 năm. Thánh Phaolô viết: “Trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: "Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em; anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy." Cũng thế, cuối bữa ăn, Người nâng chén và nói: "Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao Ước Mới; mỗi khi uống, anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy."”
Một trong những quan tâm hàng đầu của thánh Phaolô là tinh thần hiệp nhất giữa các tín hữu, và ngài thẳng thắn lọai bỏ tất cả những gì làm cớ gây chia rẽ trong cộng đòan. Các tín hữu đầu tiên của cộng đòan Corintô có lẽ không hiểu ý nghĩa và mục đích của Bữa tiệc Tình Yêu nên họ coi như một bữa ăn chung thường xảy ra nơi bất cứ cộng đòan nào, trong đó mỗi người tham dự mang một món ăn hay đồ uống để góp phần ăn chung với gia chủ đứng ra tổ chức. Trong những bữa tiệc như vậy, con người có khuynh hướng ngồi cùng bàn với những người nào mà họ có thể dễ dàng nói chuyện với, chẳng hạn cùng ngôn ngữ, cùng giai cấp trong xã hội, cùng một phe đảng chính trị …
Bữa tiệc Tình Yêu theo thánh Phaolô không được giống như những bữa tiệc này vì Bánh ăn đây chính là Mình Chúa và rượu uống đây chính là Máu Chúa. Dĩ nhiên, những cộng đòan tiên khởi này chưa có bánh và rượu cùng các lễ nghi như chúng ta có bây giờ; nhưng ý nghĩa của bánh và rượu là Mình và Máu Chúa đã được các Tông Đồ truyền lại ngay từ những năm đầu tiên sau khi Chúa sống lại. Có nhiều lý do thánh Phaolô nêu ra tại sao các tín hữu cử hành Bữa tiệc Tình Yêu. Thứ nhất là để nhớ lại Chúa Giêsu như chính Ngài đã dặn: “Anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy.” Thứ hai là để loan truyền việc Chúa chịu chết như của lễ hy sinh đền tội cho con người cũng như Ngài nói: “Thật vậy, cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết.”
Chúng ta thấy thần học về thân thể của thánh Phaolô vẫn hiện diện trong Bữa tiệc Tình Yêu: Nếu các tín hữu tới ăn Bánh là ăn chính Mình Chúa và uống Rượu là uống chính Máu Chúa, thì tất cả sẽ trở nên một Thân Thể và sự sống nơi các tín hữu chính là Máu của Đức Kitô. Hiểu như thế, Bữa tiệc Tình Yêu phải là mối giây liên kết các tín hữu lại với nhau, và là cơ hội để mọi người chứng tỏ tình tương thân tương ái. Thế mà những điều ngược lại đã xảy ra nơi cộng đòan Corintô. Bữa tiệc Tình Yêu trở thành cớ gây chia rẽ giữa người giầu và người nghèo! Những buổi họp cộng đòan lẽ ra phải mang nhiều lợi ích thì lại gây nhiều thiệt hại.
Vì vậy, thánh Phaolô khuyên các tín hữu của ngài phải thay đổi thái độ và thói quen của họ khi cử hành Bữa tiệc Tình Yêu. Họ phải chờ đợi cho mọi người đến đông đủ rồi hãy cử hành, đừng có thói quen ai tới trước ăn trước và ai tới sau ăn sau. Nếu sợ đói không chờ đợi được thì hãy ăn ở nhà trước khi tới. Khi cử hành Bữa tiệc Tình Yêu, họ phải chú trọng đặc biệt tới các anh chị em nghèo không có nhiều hay không có gì để đóng góp. Đừng để những anh chị em này mang mặc cảm nghèo hèn vì trong cùng một Thân Thể của Đức Kitô, những bất công giữa kẻ giầu và người nghèo phải được san bằng như cộng đòan lý tưởng trong Công Vụ Tông Đồ: “Tất cả các tín hữu hiệp nhất với nhau và để mọi sự làm của chung. Họ đem bán đất đai của cải, lấy tiền chia cho mỗi người tùy theo nhu cầu.”
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu khen ngợi cách đón tiếp Chúa của Viên Đại Đội Trưởng.
Ông là người rất nhạy cảm trước những nhu cầu của tha nhân: của người đầy tớ, của người Do-Thái, và của Chúa Giêsu. Có bao nhiêu chủ nhân nhận ra bệnh tình của đầy tớ? Có bao nhiêu sĩ quan muốn biết nhu cầu của dân bị đô hộ? Có bao nhiêu Dân Ngọai quan tâm đến việc người Do-Thái không vào nhà Dân Ngọai?
Nhiều người cũng nhạy cảm nhận ra nhu cầu của tha nhân nhưng nhiều khi chỉ là những xúc cảm nhất thời, họ đã không hành động để đáp ứng nhu cầu. Viên Đại Đội Trưởng không những nhạy cảm nhận ra nhu cầu mà còn yêu thương tìm cách giúp đỡ tận tình: Ông kiếm Thầy giỏi nhất để chữa bệnh cho đầy tớ vì ông yêu quý anh ta lắm. Ông giúp người Do-Thái vì ông quý mến họ và chính ông đã xây cất hội đường cho họ. Ông tìm cách tránh cho Chúa để khỏi phải vào nhà ông bằng cách sai bạn hữu đi ra khỏi nhà để gặp Chúa, và họ xin Chúa chỉ cần “phán một lời.”
Ông không những khiêm hạ biết mình mà còn biết tôn kính Chúa khi ông chân thành thổ lộ niềm tin vào Chúa cách công khai qua bạn hữu ông: “Tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài, nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh. Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: Đi! là nó đi; bảo người kia: Đến! là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: Làm cái này! là nó làm.”
Biết mình không xứng đáng đến gặp Chúa, ông đã lịch sự và lễ độ gởi phái đòan người Do-Thái đến thưa chuyện cùng Chúa và gởi bạn hữu ra đón tiếp Ngài. Nghe vậy, Đức Giê-su thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng: "Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Israel, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế." Và chính nhờ đức tin của ông mà Chúa đã chữa lành người nô lệ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Được giáo dục và lớn lên trong đức tin, chúng ta giả sử phải biết cách biểu tỏ niềm tin nơi Thiên Chúa và yêu tha nhân hơn những người chưa tin vào Chúa; nhưng thực tế cho thấy những người ngọai nhiều khi tin và biểu lộ sự cung kính của họ vào Chúa và yêu tha nhân hơn chúng ta.
- Bữa Tiệc Thánh Thể là mối dây liên kết mọi người trong Chúa, làm cho gia đình và cộng đòan giáo xứ chúng ta ngày càng đòan kết, yêu thương, và giúp đỡ lẫn nhau hơn. Gia đình và cộng đòan chúng ta có còn tranh chấp, chia rẽ, ghen tương, thóa mạ nhau trong khi vẫn cử hành Bí-tích Tình Yêu này?
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

12/09/16 THỨ HAI TUẦN 24 TN
Thánh Danh Đức Ma-ri-a 
Lc 7,1-10

Suy niệm: Người có đạo lâu năm không đương nhiên là có đức tin mạnh hơn các anh chị em tân tòng; những người lớn tuổi chưa chắc là có đức tin kiên cường hơn những người tuổi nhỏ, bởi vì đức tin không tùy thuộc vào tuổi tác và ngày tháng ghi trong sổ Rửa Tội. Thậm chí, đôi khi người ngoại đạo nhưng lại có lòng tin mạnh mẽ vào quyền năng và tình yêu của Chúa hơn cả những người mang danh là đạo gốc từ nhiều đời. Viên đại đội trưởng ngoại giáo hôm nay là một điển hình. Ông tin vào quyền lực của Đức Giêsu đến mức Người phải thán phục thốt lên: “Ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế.”
Mời Bạn: Nhìn lại chính lòng tin của mình và thử đánh giá xem bạn tin mạnh mẽ đến mức nào. Chẳng hạn, bạn có tin vững vàng rằng Thiên Chúa là Cha yêu thương, rằng Đức Giê-su là Đấng Cứu Độ cho mọi người, rằng Chúa Thánh Thần đang không ngừng hoạt động cách mầu nhiệm để dẫn dắt và thánh hoá con người và lịch sử? Bạn có tin Chúa Ki-tô hiện diện thực sự trong Bí Tích Thánh Thể? Bạn có tin vào ơn tha thứ của Chúa trong bí tích Hoà Giải? Và đừng quên: muốn lượng giá đức tin, phải xem xét hành động.
Sống Lời Chúa: Căn tính của người Ki-tô hữu là lòng tin vào Đức Ki-tô; bạn hãy bảo đảm rằng mọi ý nghĩ, lời nói, việc làm của mình đều toả sáng lòng tin ấy.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, dù ở giữa những gian nan thử thách, những cô đơn tuyệt vọng, những ê chề sa ngã, xin cho con vẫn một niềm tin tưởng vào quyền năng và tình yêu của Chúa. Amen.

Cứ nói một lời
 Ở đâu ta cũng gặp những người như viên sĩ quan Rôma. Họ có thể là mẫu mực cho các Kitô hữu về sự khiêm hạ và tín thác.


Suy nim:
Viên đại đội trưởng ở đây là người coi một trăm quân.
Ông đã nghe đồn về khả năng chữa bệnh của Đức Giêsu.
Nhưng ông chẳng hề dám gặp mặt Ngài,
vì ông biết mình là dân ngoại, bị người Do Thái coi là nhơ uế.
Bởi tình thương đối với anh nô lệ mà ông yêu quý,
ông đã mạnh dạn nhờ các kỳ mục Do Thái xin Đức Giêsu đến nhà ông
để cứu sống anh nô lệ đang bệnh nặng gần chết (cc. 2-3).
Sau khi nghe kể lại những điều tốt đẹp viên sĩ quan Rôma này đã làm,
Đức Giêsu liền lên đường đến nhà ông ấy để chữa bệnh (cc. 4-6).
Khi Đức Giêsu còn trên đường, vị sĩ quan này đã suy nghĩ và đổi ý.
Ông chẳng những thấy mình không đáng đến gặp mặt Ngài
mà còn không đáng đón Ngài vào nhà mình nữa,
căn nhà vẫn bị coi là ô uế của một người dân ngoại (c. 6).
Ông muốn ngăn Ngài lại trước khi Ngài đến nhà ông,
nên đã sai một số bạn hữu ra gặp Ngài trên đường (c. 6).
Nơi ông bùng cháy một niềm tin mạnh mẽ.
Ông tin rằng chẳng cần Ngài vào nhà ông và gặp anh nô lệ sắp chết.
Chỉ cần Ngài nói một lời cũng đủ làm cho anh ta lành mạnh (c. 7).
Viên đại đội trưởng tin vào sức mạnh của lời Đức Giêsu.
Đối với ông, lời ấy có uy lực như một mệnh lệnh.
Là một sĩ quan trong quân đội Rôma
ông hiểu thế nào là sự phục tùng của lính tráng dưới quyền.
“Tôi bảo người này: “Đi !” là nó đi; bảo người kia: “Đến !” là nó đến;
và bảo người nô lệ của tôi: “Làm cái này !” là nó làm.” (c. 8).
Lệnh được ban ra là phải thi hành.
Viên đại đội trưởng tin rằng lời của Đức Giêsu cũng thế.
Chỉ cần một lời cũng đủ làm cơn bệnh nguy tử phải thoái lui.
Đức Giêsu ngỡ ngàng trước một lòng tin mạnh mẽ như vậy.
Khó lòng tìm thấy lòng tin đó nơi cộng đoàn dân Ítraen (c. 9).
Ngài đã không đến nhà viên sĩ quan,
chẳng gặp mặt ông, cũng chẳng nói lời nào.
Chỉ biết là sau đó anh nô lệ đã được khỏi (c. 10).
Ở đâu ta cũng gặp những người như viên sĩ quan Rôma.
Họ có thể là mẫu mực cho các Kitô hữu về sự khiêm hạ và tín thác.
Nhiều con người hôm nay, có tấm lòng thật tốt như viên sĩ quan,
nhưng vẫn ngại chưa dám mời Chúa vào nhà,
chưa dám trực tiếp gặp mặt Chúa,
chỉ dám nói chuyện với Ngài qua trung gian.
Nhưng họ có thể đã mang trong mình một niềm tin kiên vững
và đã có kinh nghiệm về sự chữa lành kỳ diệu của Ngài.
“Tôi không đáng được Ngài vào nhà tôi, chỉ xin Ngài nói một lời…”
Có khi chúng ta đã đánh mất ý thức về sự linh thánh khi rước Chúa.
Có khi chúng ta chẳng tin mấy vào quyền năng của Lời Ngài.
Xin có được lòng tin đơn sơ như một người dân ngoại.
Cầu nguyn:

Lạy Chúa,
xin ban cho con đức tin lớn hơn hạt cải,
để con làm bật rễ khỏi lòng con
những ích kỷ và khép kín.
Xin cho con đức tin can đảm
để con chẳng sợ thiệt thòi khi trao hiến,
chẳng sợ từ bỏ những gì con cậy dựa xưa nay.
Xin cho con đức tin sáng suốt
để con thấy được thế giới
mà mắt phàm không thấy,
thấy được Đấng Vô hình,
nhưng rất gần gũi thân thương,
thấy được Đức Kitô nơi những người nghèo khổ.
Xin cho con đức tin liều lĩnh,
dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân,
dám tiến bước trong bóng đêm
chỉ vì mang trong tim một đốm lửa của Chúa,
dám lội ngược dòng với thế gian
và khước từ những mời mọc quyến rũ của nó.
Xin cho con đức tin vui tươi,
hạnh phúc vì biết những gì
đang chờ mình ở cuối đường,
sung sướng vì biết mình được yêu
ngay giữa những sa mù của cuộc sống.
Cuối cùng, xin cho con đức tin cứng cáp
qua những cọ xát đau thương của phận người,
để dù bao thăng trầm dâu bể,
con cũng không để tàn lụi niềm tin
vào Thiên Chúa và vào con người.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
12 THÁNG CHÍN
Ai Thấy Thầy Là Thấy Cha
Hưởng kiến Thiên Chúa trực tiếp, đó là nỗi khao khát sâu thẳm nhất của tâm hồn con người. Về khát vọng này, Tông Đồ Philipphê đã nói lên một cách hết sức tha thiết: “Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha và thế là đủ cho chúng con rồi” (Ga 14,8). Những lời thật cảm kích, vì bộc lộ được khát vọng thâm sâu nhất của tâm khảm con người. Song câu trả lời của Đức Giêsu còn cảm kích hơn nữa.
Đức Giêsu giải thích cho các tông đồ: “Ai thấy Thầy là thấy Cha” (Ga 14,9). Ngài là mạc khải đầy đủ về Chúa Cha. Ngài diễn tả cho thế giới biết Chúa Cha là Đấng nào – không phải vì Ngài là Chúa Cha – nhưng vì Ngài hoàn toàn nên một với Chúa Cha trong sự hiệp thông sự sống thần linh. Ngài nói: “Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy” (Ga 14,11).
Cảm tạ Thiên Chúa ! Con người không còn phải hoàn toàn đơn độc kiếm tìm Thiên Chúa nữa. Cùng với Đức Kitô, con người khám phá Thiên Chúa – và con người khám phá ra Thiên Chúa nơi Đức Kitô.
Vâng, trong Đức Giêsu Kitô, sự tự mạc khải của Thiên Chúa đạt đến tột đỉnh và đầy đủ nhất. Tác giả thư Do thái đã nhấn mạnh điều này khi nói: “Thuở xưa, nhiều lần nhiều cách, Thiên Chúa đã nói với cha ông chúng ta qua các tiên tri; trong những ngày sau hết này, Ngài nói với chúng ta qua một người con” (Dt 1,1-2). Vì vậy, Đức Kitô mãi mãi là con đường của chúng ta. Chúng ta có một Đấng Cứu Độ và một Đấng Trung Gian nối kết chúng ta với Thiên Chúa.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II


Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 12 – 9
Thánh Danh Đức Mẹ
1Cr 1, 17-26.33; Lc 7, 1-10

Lời Suy niệm: “Tôi nói cho các anh hay; ngay cả trong dân Ítraen, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế.”
Với sự hiểu biết của viên đại đội trưởng về lề luật của người Do-thái, với sự kiêm tốn của mình, với sự hiểu biết về quyền năng của Chúa Giêsu, ông ta đã cần đến người trung gian bày tỏ  lòng ước muốn chữa lành cho người tôi tớ và tuyên xưng đức tin của mình. Chúa Giêsu đã ca ngợi lòng tin của ông ta.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con luôn khiêm tốn và đặt trọn niềm tin vào trong mọi lời cầu nguyện. Và trong ngày kính Thánh Danh Đức Mẹ. Xin cho mỗi người chúng con luôn biết chạy đến với Đức Mẹ là Đấng trung gian của Đấng Trung Gian, để Đức Mẹ sắp xếp mọi lời cầu xin của chúng con được đẹp lòng Thiên Chúa hơn.
Mạnh Phương


12 Tháng Chín
Bức Tranh Ðời Người
Một họa sĩ vô danh nọ vào thời Trung Cổ đã tóm tắt đời người thành 4 bức tranh xếp bên cạnh nhau. Bức tranh thứ nhất họa lại tuổi thơ. Không gì đẹp và thanh thản cho bằng tuổi thơ. Một em bé hồn nhiên, vô tư ngồi trên một chiếc ghe buồm vừa nhổ neo ra khỏi bờ... Em bé nhìn theo sóng nước không sợ hãi bởi vì người đang cầm bánh lái là một thiên thần. Bóng đen đang ngủ một cách dịu hiền đằng sau bánh lái.
Sang đến bức tranh thứ hai, người ta bỗng thấy cậu bé trở thành một trang thiếu niên đang đứng nhìn chân trời xa tắp với những háo hức trước những điều mới lạ... Vị thiên thần vẫn còn cầm tay lái, nhưng sóng đã bạt đầu và bóng đen đã thức giấc.
Bức tranh thứ ba là cảnh tuổi trưởng thành. Bầu trời đã trở nên ảm đạm. Sóng gió ập phủ tứ bề. Bánh lái đã nằm trong tay của bóng đen. Vị thiên thần đã bị trói chặt trong một góc. Người đàn ông đã phải dùng tất cả sức lực của mình để chiến đấu, để chiếc ghe không bị lật úp...
Cuối cùng, trong bức tranh thứ tư, người ta thấy một cụ già đang ngồi ung dung giữa ghe. Sóng yên, gió lặng, mặt trời xuất hiện trở lại. Vị thiên thần đã dành lại được bánh lái, còn bóng đen thì bị trói chặt đằng sau.
Ðời là một cuộc hải trình gay go... Ðích điểm có thể là bến yên hàn mà cũng có thể là vực thẳm của chết chóc. Ðến nơi yên hàn hay đứt gánh giữa đường: số mệnh ấy không ai có thể định đoạt cho ta, mà chỉ có mỗi người phải biết làm chủ, lèo lái con thuyền của mình...
Có lẽ nhiều người trong chúng ta đã quá quen thuộc với trò chơi "Thiên Ðàng Hỏa Ngục" mà các em bé thường tụ tập trước sân thánh đường để cùng biểu diễn... Thiên đàng hỏa ngục hai bên, ai khéo thì nhờ ai vụng thì sa... Trả lời được một số câu hỏi thì được vào Thiên Ðàng, trả lời không được thì bị chận lại ngoài cửa.
Trò chơi đơn sơ nhưng cũng có tác dụng gieo vào đầu chúng ta một hình ảnh về cuộc đời. Ðời là một cuộc ra đi. Hướng đi của cuộc đời tùy thuộc ở sự định đoạt của mỗi người. Con đường dẫn đến hư đốn luôn rộng thênh thang. Con đường dẫn đến sự sống là một con đường chật hẹp, đòi hỏi nhiều chiến đấu...
Sự thánh thiện là một ơn Chúa ban, nhưng phải mất nhiều lao nhọc, vất vả chiến đấu, con người mới đạt được. Nói đến chiến đấu là nói đến kẻ thù. Con sư tử lượn quanh tìm mồi cắn xé trong cuộc sống của chúng ta là không biết bao nhiêu cạm bẫy giăng mắc trên lối đi của chúng ta. Những cạm bẫy đó từ bên ngoài cũng có, nhưng hầu hết đều xuất phát từ trong tâm hồn chúng ta... Ðó là những dục vọng, đam mê đang cào xé tâm hồn chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta đánh bại được kẻ nội thù ấy và biến chúng thành đạo binh trung thành thì lúc đó chúng ta mới chiến thắng được kẻ thù đến từ bên ngoài...
Khí giới tiên quyết và chủ yếu giúp chúng ta chiến thắng được nội thù đó là sự cầu nguyện. Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ của Ngài: chỉ có ăn chay và cầu nguyện các con mới chiến thắng được loài quỷ này...
(Lẽ Sống)

Lectio Divina: Kính Danh Thánh Đức Maria – Luca 7:1-10

Thứ Hai, 12 Tháng 9, 2016

Mùa Thường Niên                                            
Lc 7:1-10


1.  Lời nguyện mở đầu

Lạy Chúa là Cha của chúng con,
nhờ Đức Giêsu Kitô, Con Cha, Ngôi Lời đã nhập thể làm người vì chúng con,
xin Chúa hãy ban cho chúng con Chúa Thánh Thần,
xin cho đôi tai của chúng con được mở ra để nghe “lá thư tình” mà Chúa đã viết cho chúng con
và soi sáng tâm trí chúng con để chúng con có thể hiểu nó cách sâu xa.
Xin cho lòng chúng con trở nên vâng phục để có thể nhận lãnh được Thánh Ý Chúa với niềm hân hoan
và giúp chúng con làm chứng cho điều ấy. 
Amen.

2.  Bài Đọc – Trích sách Tin Mừng theo Luca 7:1-10

Khi ấy, lúc Chúa Giêsu đã nói với dân chúng xong.  Người vào Caphárnaum.  Bấy giờ, một viên sĩ quan có tên đầy tớ thân tín bị bệnh gần chết.  Nghe nói về Chúa Giêsu, ông sai vài người kỳ lão Do Thái đi xin Người đến cứu chữa đầy tớ ông.  Họ đến gần Chúa Giêsu và van xin Người rằng:  “Ông ta đáng được Thầy ban cho ơn đó, vì thật ông yêu mến dân ta, và chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta.”  Chúa Giêsu đi với họ, và khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này sai mấy người bạn đến thưa Người rằng:  “Lạy Thầy, không dám phiền Thầy hơn nữa, vì tôi không xứng đáng được Thầy vào nhà tôi, cũng như tôi nghĩ tôi không xứng đáng đi mời Thầy, nhưng xin Thầy phán một lời, thì đầy tớ tôi được lành mạnh.  Vì tôi cũng chỉ là một sĩ quan cấp dưới, (tuy nhiên) tôi có những lính dưới quyền tôi, tôi bảo người này đi, thì nó đi; bảo người khác lại, thì nó lại; và bảo đầy tớ tôi làm cái này, thì nó làm.”
Nghe nói thế, Chúa Giêsu ngạc nhiên và quay lại nói với đám đông theo Người rằng:  “Ta nói thật với các ngươi, cả trong dân Israel, Ta cũng chẳng thấy lòng tin mạnh mẽ như vậy.”  Và những người được sai đi, khi về tới nhà, thấy tên đầy tớ lành mạnh.

3.  Suy Niệm

-  Chương 7 của sách Tin Mừng theo thánh Luca giúp chúng ta nhận được lời mời gọi nói với dân ngoại để gắn bó với niềm tin nơi Chúa Giêsu.  Hình ảnh viên sĩ quan trở thành người đi trước cho tất cả những ai muốn đi theo đức tin của dân Israel, tiếp theo là gặp gỡ và biết khuôn mặt của Chúa Cha trong Chúa Giêsu.  Trong phần suy niệm bài Tin Mừng này, chúng ta cũng được đề nghị hãy mở lòng mình ra với đức tin hoặc hãy để cho lòng cậy trông của chúng ta vào Lời Chúa được bền vững hơn.  Sau đó, chúng ta hãy cố gắng đi theo, với con tim chúng ta, các bước đi của người sĩ quan La Mã này, để cùng với ông, chúng ta cũng có thể được hiện diện.  
-  Có lẽ khía cạnh đầu tiên nổi bật lên từ việc đọc bản văn là tình trạng đau khổ mà viên sĩ quan đang phải chịu đựng.  Chúng ta hãy thử nghe chăm chú hơn những lời muốn đưa ra ánh sáng với sự thực này.  Thành Caphárnaum, một thị trấn biên giới, thị trấn xa xa, miền ngoại biên, một thị trấn nơi mà các ân phúc của Thiên Chúa có vẻ như đến chậm.  Căn bệnh thập tử nhất sinh; cái chết gần kề của một người thân tín.   
-  Nhưng ngay sau đó chúng ta sẽ thấy rằng Chúa bước vào hoàn cảnh này, đến để chia sẻ, để sống trong đó với sự hiện diện yêu thương của Người.  Những chữ được viết nghiêng xác nhận sự thật này:  “xin Người đến”; “và Chúa Giêsu đi với họ”; “khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa.”   Thật tuyệt vời khi thấy sự di chuyển này của Chúa Giêsu là Đấng tiến gần đến người đã cầu xin Chúa, kẻ tìm kiếm Người và cầu xin ơn cứu độ.  Đây là cách mà Chúa Giêsu hành động với mỗi người chúng ta.
-  Cũng rất hữu ích để đến tiếp xúc với hình ảnh của viên sĩ quan, người mà ở đây có vẻ như là thầy dạy của chúng ta, hướng dẫn chúng ta trên con đường đức tin.
Nghe nói về Chúa Giêsu.”  Ông ta đã nhận được lời loan báo, ông đã nghe về Tin Mừng và giữ nó trong lòng.  Ông ta đã không để cho lời ấy vuột mất và đã không che tai với đời sống.  Ông ta đã nhớ đến Chúa Giêsu và bây giờ thì ông đi tìm Ngài.
-  “Ông ta sai”.  Hai lần viên sĩ quan thực hiện việc làm của mình:  lần đầu sai các kỳ lão của dân Do Thái đến gặp Chúa Giêsu, hình ảnh những kẻ có thẩm quyền, rồi sau đó lại sai mấy người bạn.  Thánh Luca sử dụng hai động từ khác nhau và điều này đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn rằng bên trong con người này có điều gì đó đã xảy ra, một chuyển đổi tâm trạng:  ông ta càng ngày càng trở nên cởi mở hơn với việc gặp gỡ Chúa Giêsu.  Sai các bạn của ông ta đi thì cũng như chính ông đi gặp Chúa Giêsu vậy.
xin Người đến cứu chữa”.  Hai động từ đẹp đẽ giải thích toàn bộ mức độ lời cầu xin của vị sĩ quan với Chúa Giêsu.  Ông xin Chúa Giêsu đến, gần gũi, bước vào cuộc đời nghèo nàn của ông, đến và thăm viếng nỗi đau của ông.  Đó là lời tuyên bố của tình yêu, của niềm tin tuyệt vời, bởi vì như thể rằng ông đang nói:  “Không có Chúa, thì con không thể sống được nữa.  Xin Chúa hãy đến!”  Và ông ta không chỉ xin bất kỳ sự cứu rỗi nào, một sự chữa bệnh bên ngoài, như động từ đặc biệt được thánh Luca chọn để giúp chúng ta hiểu.  Thật ra, đây là là một sự cứu rỗi đi ngang qua, một sự cứu rỗi chuyển đổi toàn bộ cuộc sống, toàn bộ con người, và có khả năng đem một người tiến xa hơn, vượt qua mọi trở ngại, mọi khó khăn hoặc thử thách, thậm chí vượt qua khỏi cái chết.
-  “tôi không xứng đáng”.  Thánh Luca đặt những lời này từ miệng của vị sĩ quan những hai lần, và những lời này giúp chúng ta hiểu được sự chuyển đổi lớn lao đã xảy ra trong con người ông.  Ông ta cảm thấy bất xứng, bất tài, không đáng, như hai thuật ngữ Hy Lạp khác nhau được dùng ở đây cho thấy.  Có lẽ cuộc chinh phục đầu tiên trên con đường đức tin với Chúa Giêsu thì chính là như thế này:  việc khám phá ra nhu cầu rất lớn của chúng ta dành cho Chúa, vì sự hiện diện của Người và kiến thức chắc chắn là chỉ mình chúng ta thì không thể làm được gì bởi vì chúng ta nghèo nàn, chúng ta là kẻ tội lỗi.  Tuy nhiên, chính vì điều này mà chúng ta được yêu thương vô vàn!
-  “xin Thầy phán một lời”.  Đây là bước nhảy vọt, sự chuyển đổi lớn lao trong đức tin.  Viên sĩ quan giờ đây tin tưởng một cách trung tín, bình an và rõ ràng.  Trong khi Chúa Giêsu bước về phía ông ta, thì ông cũng đang hoàn thành cuộc hành trình nội tâm của chính mình, thay đổi, trở thành một con người mới.  Đầu tiên, ông ta đón chào Chúa Giêsu, sau đó đón chào lời Người.  Đối với ông ta, Đức Giêsu chính là Chúa, lời của Người thì hiệu quả, chân chính, quyền năng, có thể làm được những gì Người nói.  Tất cả những nghi ngờ của ông ta đã bị đánh đổ; không có gì tồn tại ngoại trừ đức tin, lòng tin tưởng chắc chắn vào ơn cứu rỗi, từ Chúa Giêsu.     

4.  Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân

-  Lời cầu nguyện của tôi có cảm thấy giống như của viên sĩ quan, nói với Chúa Giêsu xin Người đến và cứu chữa không?  Tôi cũng có sẵn sàng để giải thích với Chúa nỗi lo lắng của tôi, nhu cầu của tôi cần đến Người không?  Tôi có cảm thấy hổ ngươi để trình với Chúa bệnh tật, cái chết sống trong nhà tôi, trong cuộc đời không?  Tôi cần phải làm gì để thực hiện bước đầu tiên này trong sự tín thác?
-  Và nếu tôi mở lòng mình ra trong lời cầu nguyện, nếu tôi mời Chúa đến, thái độ sâu sắc của lòng tôi là gì?  Trong lòng tôi, có được giống như viên sĩ quan, nhận thức rằng bản thân mình bất xứng, thân mình không có gì đáng để khoe khoang không?  Tôi có biết cách phủ phục trước Chúa với lòng khiêm nhường phát xuất từ tình yêu, từ lòng tín thác nơi Ngài không?
-  Lời của Chúa có đủ đối với tôi không?  Tôi có bao giờ lắng nghe lời ấy từ đầu đến cuối với sự chú tâm, lòng kính trọng, mặc dù, có lẽ tôi không có khả năng để hiểu đầy đủ lời ấy không?  Và trong giây phút này, lời mà tôi muốn nghe từ miệng Chúa nói với tôi là gì?  Tôi muốn Người nói gì với tôi?
-  Viên sĩ quan dân ngoại đã có một đức tin lớn lao như thế… và còn tôi, là Kitô hữu, đức tin tôi như thế nào?  Có lẽ đó là sự thật mà tôi phải cầu nguyện như thế này:  “Lạy Chúa, con tin; nhưng xin Chúa giúp lòng tin yếu kém của con!” (Mc 9:24) 

5.  Lời nguyện kết

Lạy Chúa, lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước!

Làm thế nào giữ được tuổi xuân trong trắng?
Thưa phải tuân theo lời Chúa dạy.
Lạy Chúa, con hết dạ kiếm tìm Ngài,
xin chớ để con làm sai mệnh lệnh Chúa.
Lời Chúa hứa, lòng con ấp ủ,
để chẳng bao giờ bội nghĩa bất trung.
Lạy CHÚA, con dâng lời ca tụng,
Thánh chỉ Ngài, xin dạy cho con.

Môi con hằng nhẩm đi nhắc lại,
các quyết định miệng Ngài phán ra.
Tuân theo thánh ý Ngài, con vui sướng
hơn là được tiền rừng bạc bể.
Con sẽ gẫm suy huấn lệnh Chúa truyền,
đưa mắt nhìn theo đường lối Chúa.
Con vui thú với thánh chỉ Ngài,
con sẽ chẳng quên lời Ngài phán.
(Tv 119:9-16)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét