28/09/2015
Thứ Tư tuần 26 thường niên
Bài Ðọc
I: (Năm II) G 9, 1-12. 14-16
"Con
người so sánh với Thiên Chúa đâu đáng được kể là người công chính".
Trích
sách ông Gióp.
Ông
Gióp trả lời cùng các bạn hữu rằng: "Tôi biết thật như vậy, và biết thật
con người so sánh với Thiên Chúa đâu đáng được kể là người công chính. Nếu con
người muốn cãi lẽ với Chúa, thì một nghìn điều, nó không thể đáp lại một. Chúa
thượng trí và quyền năng, ai đối địch với Chúa mà được bằng yên? Chúa xê dịch
các núi đồi, và trong cơn thịnh nộ Người đánh đổ những kẻ không biết điều. Chúa
khiến địa cầu chuyển động khỏi chỗ của nó, và các cột đất đều phải lung lay.
Chúa truyền khiến mặt trời, thì nó không mọc lên, và Người cũng phong niêm các
ngôi sao tinh tú. Chỉ một mình Chúa trải các tầng trời và bước đi trên sóng biển.
Chúa tạo dựng sao bắc đẩu, sao sâm, sao mão và cung kín phương nam. Chúa tác tạo
những điều trọng đại, mầu nhiệm và kỳ diệu không kể xiết.
Nếu
Chúa đến cùng tôi, thì tôi không trông thấy Người, và nếu Người ra đi, tôi cũng
chẳng hay biết. Nếu Chúa bất chợt hỏi han, thì ai trả lời Người cho được? Hoặc
ai có thể hỏi rằng: "Tại sao Chúa làm như thế?" Vậy tôi là gì mà dám
trả lời với Chúa và dùng lời mà nói với Người? Dù tôi có lẽ công chính, tôi
cũng không dám trả lời, một van nài cùng Ðấng phán xét tôi. Khi Chúa nhậm lời
tôi kêu cầu, tôi cũng không chắc Người nghe lời tôi".
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 87, 10bc-11. 12-13. 14-15
Ðáp: Lạy Chúa, nguyện cho lời con cầu
thấu đến tai Chúa (c. 3a).
Xướng:
1) Lạy Chúa, con kêu lên Chúa mọi ngày, và con giang tay hướng về phía Chúa. Phải
chăng Chúa còn làm những điều kỳ diệu cho người đã thác, hoặc giả những người chết
sẽ sống lại và ngợi khen Ngài? - Ðáp.
2) Phải
chăng người ta còn kể lại lòng nhân hậu Chúa trong mồ, và lòng trung thành Ngài
trong nơi âm phủ? Những việc kỳ diệu của Chúa còn thấy được trong chỗ tối tăm,
và ân sủng của Ngài trong nơi quên lãng? - Ðáp.
3) Phần
con, lạy Chúa, con kêu lên Chúa, và tự bình minh lời nguyện của con sẽ tới tai
Ngài. Lạy Chúa, nhân sao Chúa ghét bỏ linh hồn con, nhân sao Chúa ẩn mặt xa khuất
khỏi con? - Ðáp.
Alleluia:
Tv 118, 8ab
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, những giới răn Chúa được lập ra cho tới muôn đời, được
ban hành một cách chân thành và đoan chính. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 9, 57-62
"Dù
Thầy đi đâu, tôi cũng theo Thầy".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy,
đang lúc Chúa Giêsu và các môn đệ đi đường, thì có kẻ thưa người rằng: "Dù
Thầy đi đâu, tôi cũng sẽ theo Thầy". Chúa Giêsu bảo người ấy rằng:
"Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có nơi gối đầu".
Người bảo một kẻ khác rằng: "Hãy theo Ta". Người ấy thưa: "Xin
cho phép tôi đi chôn cha tôi trước đã". Nhưng Người đáp: "Hãy để kẻ
chết chôn kẻ chết; phần con, hãy đi rao giảng Nước Thiên Chúa". Một người
khác thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tôi sẽ theo Thầy, nhưng cho phép tôi về từ
giã gia đình trước đã". Nhưng Chúa Giêsu đáp: "Ai đã tra tay vào cày
mà còn ngó lại sau lưng thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa".
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Ðiều Kiện Theo Chúa
Một
linh sư Ấn đang ngồi tịnh niệm bên bờ sông, có một người đàn ông nọ muốn xin
làm đệ tử. Ông rón rén đến bên vị linh sư và đặt dưới chân vị tu hành hai viên
ngọc quí nhất như của lễ ra mắt. Vị linh sư mở mắt ra, nhưng ông không để lộ một
chút thích thú nào; không cần nhìn kỹ vào món quà quí giá ấy, vị linh sư cầm lấy
một viên và ném xuống dòng sông.
Tiếc
của, người đàn ông giầu có liền nhảy xuống sông để cố tìm lại viên ngọc, nhưng
mất một ngày mà ông không tài nào tìm lại được. Chiều đến, mệt mỏi, chán nản,
người đàn ông đến vị linh sư xin chỉ rõ nơi đã ném viên ngọc quí. Vị linh sư cầm
viên ngọc còn lại ném xuống dòng sông và nói: "Ta đã ném vào chỗ đó, ngươi
hãy lặn xuống mà tìm lại".
Chúa
Giêsu cũng đòi hỏi môn đệ Ngài một thái độ từ bỏ và dứt khoát như thế. Thánh
Luca trình bày cuộc đời Chúa Giêsu là một hành trình lên Giêrusalem mà đích điểm
là cái chết trên thập giá. Trong hành trình ấy, Chúa Giêsu đã kêu gọi một số
người theo Ngài. Ðiều kiện đầu tiên là phải biết kiên nhẫn như đã được đề cập đến
trong bài Tin Mừng hôm qua.
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, thánh Luca ghi tiếp những điều kiện Chúa Giêsu đòi hỏi
nơi các môn đệ. Một trong những điều kiện đó là chia sẻ cuộc sống nay đây mai
đó với Ngài. Không nhà không cửa, sống nhờ vào sự bố thí của người khác, sống
không có lấy một tiện nghi tối thiểu, Chúa Giêsu muốn những kẻ theo Ngài chuẩn
bị đương đầu với số phận bi thảm mà Chính Ngài phải trải qua. Cuộc khổ nạn và
cái chết của Ngài trên thập giá là một sự lột bỏ trọn vẹn đối với tất cả mọi an
toàn trong cuộc sống.
Một
điều kiện nữa Chúa Giêsu đòi nơi những kẻ theo Ngài, đó là dấn thân rao giảng
Tin Mừng Nước Chúa. Một cuộc sống từ bỏ sẽ không có giá trị, nếu đó không là dấu
chỉ của một cuộc đầu tư trọn vẹn vì Nước Trời. Cuối cùng, Chúa Giêsu đòi hỏi
môn đệ phải cắt đứt ngay cả những liên hệ ruột thịt họ hàng. Ngài là tất cả đối
với người môn đệ đến độ họ phải sẵn sàng hy sinh tất cả vì Ngài, Ngài phải được
đặt vào trọng tâm cuộc sống của người môn đệ.
Môn đệ
không phải là tước hiệu dành riêng cho một số người ưu tuyển. Mỗi Kitô hữu là một
môn đệ của Chúa Kitô, và là môn đệ Chúa Kitô thiết yếu đi theo Ngài. Chúa Kitô
cách đây 2,000 năm cũng là Chúa Kitô ngày nay mà mỗi Kitô hữu đang đi theo.
Ngài đồng hành với họ và cũng đòi hỏi những điều kiện mà Ngài đề ra cho các môn
đệ tiên khởi của Ngài. Cuộc sống có cách biệt, hoàn cảnh có xoay chuyển, sinh
hoạt có thay đổi, nhưng những điều kiện ấy không hề đổi thay. Tựu trung, người
môn đệ ngày nay phải đồng hành với Chúa Kitô để tiếp tục là dấu chỉ, là tín hiệu
của Nước Trời cho mọi người.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 26 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Job 9:1-12, 14-16; Lk 9:57-62.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự quan phòng của Thiên Chúa.
Cơn
bão Ike rơi xuống Houston, Texas, ngày 5 tháng 9 năm 2008 vừa qua là một ví dụ
cho chúng ta thấy uy quyền của Thiên Chúa và sự mỏng giòn của con người. Mặc dù
đã biết trước thời gian khi nào xảy ra, tốc độ của gió, chiều rộng của bão, và
đã chuẩn bị để đón bão; thế mà cả một thành phố lớn thứ tư trên nước Mỹ đã
không ngăn cản được bão và hòan tòan bị tê liệt vì hậu quả của cơn bão này. Tất
cả các sinh họat của thành phố bị hủy bỏ, cây cối gẫy đổ khắp nơi, truyền thông
và giao thông hầu như tê liệt hòan tòan, hầu hết thành phố chìm trong bóng đêm
khi mặt trời lặn xuống. Đấy chỉ là bão cấp 2 và nước không vào thành phố nhiều;
nếu là bão cấp 5 thì hậu quả còn tai hại biết chừng nào. Nếu nước cứ tiếp tục
dâng như Nạn Hồng Thủy thì còn ai sống sót trên thế gian? Các Bài đọc hôm nay dạy
con người biết khả năng hạn hẹp của mình và tin tưởng nơi quyền năng và sự quan
phòng của Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Đức công chính của
Thiên Chúa vượt trên tất cả.
1.1/ Sự
khôn ngoan của Thiên Chúa vượt quá sự khôn ngoan của con người: Ông Gióp không tìm ra được lý do thỏa
đáng tại sao ông phải chịu đau khổ. Các bạn ông tố cáo lý do tại sao ông phải
đau khổ là vì tội lỗi ông đã phạm đến Thiên Chúa. Ông cực lực phản đối các bạn
đã tố cáo ông; vì ông biết ông không bao giờ xúc phạm đến Thiên Chúa. Tuy vậy,
ông cũng không dám nhận mình là người công chính. Ông nói: “Quả thật, tôi biết
rõ thế này: Trước nhan Thiên Chúa, phàm nhân cho mình là công chính thế nào được?
… Có ai lòng trí khôn ngoan, sức lực dũng mãnh, đương đầu với Người mà vẫn còn
nguyên vẹn?” Ông biết khi ông tự nhận mình là công chính là ông đã ám chỉ Thiên
Chúa bất công vì Ngài đã bắt người công chính chịu đau khổ. Vì thế, ông khiêm
nhường nhìn nhận là mình không biết những gì xảy ra nơi Thiên Chúa.
1.2/ Uy
quyền của Thiên Chúa và sự mỏng giòn yếu đuối của con người: Con người chỉ là một phần tử rất nhỏ khi
so sánh với các phần tử khác của vũ trụ. Nếu các phần tử to lớn khác như núi
non, biển cả, mặt trời, các tinh tú còn phải chịu sự điều khiển của Thiên Chúa,
thì con người là ai mà dám mong được thóat ra ngòai sự điều khiển của Thiên
Chúa. Ông Gióp thú nhận thân phận mỏng giòn của con người và nhìn nhận uy quyền
của Thiên Chúa trong vũ trụ: “Người làm nên những điều vĩ đại khôn dò và những
điều kỳ diệu không đếm xuể. Này, Người có đi qua tôi, tôi cũng chẳng thấy, Người
có lướt tới, tôi cũng chẳng nhận ra. Này Người bắt đi, ai giành lại được? Ai
dám hỏi Người: "Ngài làm gì thế?"”
1.3/
Thái độ thích ứng của con người trước Thiên Chúa: Con người không thể cãi lý với Thiên
Chúa vì không có khôn ngoan đủ để hiểu biết hết tất cả các điều kỳ diệu Chúa đã
làm. Nếu cái bình không thể cãi lý với người thợ gốm tại sao để nó là nguyên vẹn
là đất sét mà lại nặn lên nó thành hình dạng cái bình, thì con người cũng không
thể chất vấn Thiên Chúa tại sao cho con người có mặt trong cuộc đời hay tại sao
cho làm người này mà không cho làm người khác. Thái độ thích ứng nhất của con
người không phải là tranh cãi mà chỉ biết vâng lời và trông cậy vào tình thương
của Thiên Chúa. Sau khi đã than thân trách phận và nguyền rủa ngày sinh của
mình, ông Gióp hối hận và thốt lên: “Chẳng lẽ tôi lại tranh cãi, hay tìm lý để
chống đối Người sao? Cho dù tôi có lý, tôi cũng không tranh cãi, nhưng sẽ xin Đấng
xét xử tôi thương xót. Tôi có kêu cầu và Người đáp lại, tôi cũng chẳng tin là
Người nghe tiếng tôi.”
2/
Phúc Âm: Con người sống bằng
tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa.
2.1/ Người
môn đệ phải có thái độ sống như Chúa Giêsu: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không
có chỗ tựa đầu." Con người có khuynh hướng tìm an tòan và tích trữ của cải
cho tương lai, Chúa Giêsu thách đố các môn đệ từ bỏ khuynh hướng này và dạy con
người phải hòan tòan tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Ai không có
can đảm theo lời Chúa dạy thì không thể làm môn đệ của Chúa, như chàng thanh
niên giàu có đã buồn rầu bỏ đi vì anh có quá nhiều của cải.
2.2/ Mục
đích trên hết và trước nhất của người môn đệ là loan báo Tin Mừng. Đức Giêsu nói với một người khác:
"Anh hãy theo tôi!" Người ấy thưa: "Thưa Thầy, xin cho phép tôi
về chôn cất cha tôi trước đã." Đức Giê-su bảo: "Cứ để kẻ chết chôn kẻ
chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa." Nhiều người
cho rằng Chúa Giêsu khuyến khích việc bất hiếu với cha mẹ vì dưới mắt con người
không chôn cất cha mẹ là mang tội bất hiếu. Chắc chắn Chúa dạy phải thảo kính
cha mẹ, nhưng đồng thời Chúa cũng dạy phải tin tưởng vào sự quan phòng của
Thiên Chúa. Nếu việc chôn cất cha mẹ làm cản trở cho việc rao giảng Tin Mừng
thì “hãy để kẻ chết chôn kẻ chết.” Làm sao kẻ chết có thể chôn kẻ chết? Điều
Chúa muốn nói ở đây là hãy để con người phải chết chôn kẻ chết. Chúa sẽ quan
phòng lo liệu để có người chôn cha mẹ mà không cần đến sự hiện diện của người
con đã tận hiến cuộc đời cho Thiên Chúa.
2.3/ Người
môn đệ không nuối tiếc những gì đã từ bỏ: Khi một người xin phép về từ biệt gia đình, Chúa Giêsu bảo người
đó: "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp
với Nước Thiên Chúa." Trong thực tế, lời khuyên này rất đúng cho kẻ cầm
cày: để cày đất thẳng hàng, kẻ cầm cày không được ngóai lại đàng sau để nhìn; nếu
làm như thế luống cày sẽ không thẳng. Trong cuộc đời tận hiến cũng vậy, nếu
không dứt khóat từ bỏ, người tận hiến sẽ từ từ bị cám dỗ để lấy lại hết những
gì mình đã từ bỏ: của cải vật chất, gia đình, ý riêng … nhiều khi còn lấy lại
nhiều hơn những gì mình đã từ bỏ trước. Một khi đã quay trở về đường cũ, con
người còn đâu nghị lực để làm chứng cho Tin Mừng?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta phải luôn tin tưởng vào sự khôn ngoan, uy quyền, và sự quan phòng của
Thiên Chúa. Cám dỗ muôn đời của quỉ dữ là làm cho con người tin tưởng vào chính
mình. Một khi con người nghĩ mình có thể làm chủ cuộc đời của mình, Thiên Chúa
sẽ không còn chỗ đứng trong cuộc đời con người.
- Khi
không hiểu được lý do của những việc xảy ra trong cuộc đời, chúng ta đừng vội
trách Thiên Chúa bất công. Thái độ thích ứng nhất là chúng ta phải vững tin vào
lòng thương xót Chúa và cầu xin để Ngài thêm sức chịu đựng hay cất khỏi nếu đẹp
ý Ngài.
- Mục
đích của con người khi còn sống trong cuộc trần này là làm vinh danh Thiên Chúa
chứ không phải để lo thu tích của cải cho mình và gia đình. Tất cả những gì
ngăn cản việc làm vinh danh Chúa, chúng ta phải có can đảm để khước từ chúng.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
28/09/16 THỨ TƯ TUẦN 26
TN
Th. Lô-ren-xô Ru-y, tử đạo
Lc 9,57-62
Th. Lô-ren-xô Ru-y, tử đạo
Lc 9,57-62
Suy niệm: Những điều kiện phải có để được chọn làm môn
đệ của Chúa được minh hoạ qua ba trường hợp trong Tin Mừng theo thánh Lu-ca hôm
nay: 1. Về mục đích:Theo
Chúa không phải là để đạt tới một “nơi” - “Thầy
đi đâu tôi cũng xin đi theo” -
vì khi tới “nơi” rồi thì không cần đến Chúa nữa. Chẳng hạn có người cầu xin
Chúa để được điều nọ điều kia, khi đạt được rồi thì “hậu tạ”, sau đó giữa Chúa
và người ấy chẳng còn có quan hệ chi. Trái lại theo Chúa để được chính Chúa,
Chúa đi đâu mình theo đó; “nơi chỗ” không quan trọng bằng việc mình được thuộc
về Chúa cách thân thiết nhất. 2. Về tính ưu tiên: Chúa bảo: “Hãy
để kẻ chết chôn kẻ chết.” Điều
đó có nghĩa là muốn làm môn đệ Chúa thì phải dành cho Chúa và công việc của
Ngài địa vị ưu tiên số một. Hãy coi chừng lời cảnh báo trong dụ ngôn “Người
gieo giống”: Những bận tâm lo lắng việc đời có thể làm cho Lời Chúa bị chết
nghẹt. 3. Về tính triệt để: “Cầm cày không ngoái lại đàng
sau,” điều
đó có nghĩa là dứt khoát từ bỏ những gì là tội lỗi và sống thân tình với Chúa
tới cùng, tới mức cao nhất.
Sống Lời Chúa: Mời
bạn kiểm điểm xem mình sống tinh thần người môn đệ Chúa trong đời sống thường
ngày như thế nào: 1. Mỗi ngày bạn dành bao nhiêu thời gian để tâm sự thân tình
với Chúa? 2. Bạn có liều mình kiếm tiền một cách bất chính? Hoặc bạn để việc
làm của bạn chi phối đến độ Lời Chúa bị chết nghẹt không? 3. Bạn có mê đắm một
thú vui bất chính đến độ không dám dứt khoát chừa bỏ không?
Cầu nguyện: Bạn dành năm phút thinh lặng tâm sự với Chúa.
Trước đã
Chúng ta cần sắp xếp lại thứ tự các ưu tiên cho
đúng. Nếu Ðức Giêsu gặp tôi hôm nay và mời tôi theo Ngài, tôi có xin phép Ngài
để làm cái gì đó trước đã không?
Suy niệm:
Theo một tôn giáo thường
được gọi là theo đạo.
Theo đạo là theo một con
đường.
Ðiều này đặc biệt đúng
đối với Kitô giáo (x. Cv 9,2).
Làm môn đệ Ðức Kitô là
theo Ngài trên con đường Ngài đi,
con đường đất quanh co
trong xứ Palestine
hay con đường đầy chông
gai nhọc nhằn của sứ vụ.
Ðức Kitô chẳng những dạy
Ðạo, Ngài còn là Ðạo (x. Ga 14,6).
Theo đạo là theo một ngôi
vị hơn là theo một giáo lý.
Sống đạo là sống như
Ngài, với Ngài, cho Ngài và trong Ngài.
Đoạn Tin Mừng hôm nay
thuật lại chuyện ba người muốn theo Chúa.
Chúng ta chẳng biết họ là
ai,
cũng chẳng rõ cuối cùng
họ có theo Chúa hay không,
nên mỗi người chúng ta dễ
thấy mình nơi hình ảnh họ,
để rồi chúng ta phải đưa
ra lời đáp trả riêng của mình.
Người thứ nhất hăng hái
xin theo Ngài đi bất cứ nơi đâu.
Ðức Giêsu không giấu anh
hoàn cảnh bấp bênh của mình.
Ngài sống cuộc đời phiêu
bạt, không mái nhà để trú,
lúc nào cũng ở trong tư
thế lên đường.
Chấp nhận theo Ngài là
chịu bỏ mọi an toàn, ổn định,
là sống thân phận lữ
khách trên mặt đất (x. 1Pr 2,11).
Theo Ngài là theo Ðấng có
chỗ tựa đầu,
chỗ tựa đầu tiên là máng
cỏ, chỗ tựa cuối là thập giá.
Cuộc sống nghèo làm Ngài
tự do hơn, sẵn sàng hơn
trước những đòi hỏi bất
ngờ của Cha và nhân loại.
Người thứ hai chấp nhận
theo Chúa với điều kiện
cho anh về chôn cất người
cha mới qua đời trước đã.
Anh muốn chu toàn bổn
phận thiêng liêng của người con.
Ðức Giêsu coi trọng việc
hiếu kính mẹ cha (x. Mt 15,3-9),
nhưng Ngài đòi anh dành
ưu tiên cho việc loan báo Tin Mừng.
Câu trả lời của Ngài làm
chúng ta bị sốc.
Loan báo Tin Mừng ư? Cần
gì phải vội vàng đến thế!
Dầu sao cái sốc giúp ta
nhận ra mình vẫn quen thờ ơ
trước một bổn phận thiêng
liêng và hết sức cấp bách.
Người chết nằm xuống thật
đáng kính trọng.
nhưng có bao người sống
đang cần phục vụ khẩn trương.
Người thứ ba xin về từ
giã gia đình trước đã.
Ðức Giêsu đòi anh dứt
khoát thẳng tiến như người cầm cày,
không quay lại với những
kỷ niệm quá khứ,
cũng không bị cản trở bởi
những ràng buộc gia đình,
để tận tâm tận lực lo cho
Nước Thiên Chúa.
Trong đời sống, nhiều lúc
ta phải chọn lựa.
Chọn lựa là chấp nhận hy
sinh, bỏ một trong hai.
Ðức Giêsu không dạy ta
sống vô cảm hay bất hiếu...
Ngài dạy ta can đảm tìm
kiếm Nước Thiên Chúa trước đã.
Có bao nhiêu cái trước đã
chi phối đời ta?
Ðâu là lựa chọn ưu tiên
một?
Chúng ta cần sắp xếp lại
thứ tự các ưu tiên cho đúng.
Nếu Ðức Giêsu gặp tôi hôm
nay và mời tôi theo Ngài,
tôi có xin phép Ngài để
làm cái gì đó trước đã không?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
giàu sang, danh vọng,
khoái lạc
là những điều hấp dẫn
chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự
do ngước lên cao
để sống cho những giá trị
tốt đẹp hơn.
Xin giải phóng chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho
tàng dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần
nào
sự phong phú của kho tàng
trên trời.
Ước gì chúng con mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng
con có,
để mua được viên ngọc quý
là Nước Trời.
Và ước gì chúng con không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người
trong chúng con. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28
THÁNG CHÍN
Vai
Trò Của Những Người Đỡ Đầu
Tôi mời
gọi tất cả anh chị em, những người hiện diện trong nghi lễ lãnh nhận Bí Tích
Thêm Sức của các bạn trẻ, hãy nhớ lại biến cố hồng phúc này. Biến cố này rất
quan trọng trong đời sống cộng đoàn Kitô hữu. Anh chị em hãy nâng đỡ và hãy góp
lời cầu nguyện. Tôi đặc biệt muốn bày tỏ lời kêu gọi này với những người đỡ đầu
– là những vị tự nguyện sát cánh với người bạn trẻ lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức
khi các bạn ấy bước qua ngưỡng trưởng thành trong Đức Kitô.
Những
người đỡ đầu, anh chị em là những người được ủy thác đặc biệt ân sủng này của
Chúa Thánh Thần, ân sủng mà các bạn trẻ được Thêm Sức hôm nay vốn đã lãnh nhận
lần đầu tiên trong Bí Tích Rửa tội. Giờ đây Chúa Thánh Thần lại một lần nữa được
trao ban cho các bạn trẻ này. Anh chị em được mời gọi giúp đỡ các bạn ấy – là
những người đang bắt đầu thực sự trưởng thành trong Đức Kitô và đang đứng trước
nhiều bổn phận và trách nhiệm mới. Các bạn ấy rất cần sự nâng đỡ của anh chị
em.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
28 – 9
Thánh
Venceslaoo, tử đạo. Thánh Laurensô Ruiz và các bạn tử đạo.
G
9, 1-12.14-16; Lc 9, 57-62.
Lời
Suy niệm: “Đang khi Thầy trò đi đường thì có kẻ thưa
Người rằng: Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo. Người trả lời: Con chồn
có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.”
Những
ai muốn theo Chúa Giêsu thì phải ra đi và tiếp tục lên đường theo tiếng gọi của
Chúa, sẵn sàng hy sinh từ bỏ những gì mà thế gian cho là an toàn để bảo đảm sự
sống và công viêc của mình, cũng như để thể hiện chính mình.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin Chúa ban ơn đức tin cho chúng con, tin vào tiếng Chúa gọi và ân
sủng của Chúa đang ban cho chúng con, để chúng con luôn biết chấp nhận những trầy
xướt khi thực hiện đức ái với nhau; để làm sáng Danh Chúa.
Mạnh
Phương
Gương Thánh Nhân
NGÀY
28-09 THÁNH VENCESLANÔ - TỬ ĐẠO (907 - 935)
Thánh
Venceslao cai trị Bôhêmia vào thời mà miền này mới chỉ có một phần theo Kitô
giáo. Cha Ngài, ông Vratilar, là người khôn ngoan dũng cảm lương thiện, một
Kitô hữu nhân đức nhưng bà Drahomira mẹ Ngài lại ngã theo lương dân. Em Ngài là
Boleslao. Ludmila, bà nội của hai con trẻ, thấy rõ sự nguy hiểm cho cháu nên đã
lo giáo dục Venceslao. Còn thánh Venceslao, con người có nhiều đức tính đáng phục
đã đáp ứng hoàn toàn sự lo lắng của bà nội. Từ đó Ngài đã có lòng mộ mến các
nhân đức, siêng năng tìm hiểu lẽ đạo để sống thành một Kitô hữu chân chính.
Chẳng
may ông Vratilar từ trần trong một trận chiến. Bà Drahomira lên nắm quyền nhiếp
chính. Độc ác và gian xảo, bà đã sát hại các Kitô hữu, triệt hạ các nhà thờ, cấm
hành đạo công khai và dạy giáo lý cho trẻ em. Các Kitô hữu có chức phận bị cách
chức, nhường chỗ cho lương dân.
Đau
lòng vì sự dữ lan tràn, bà Ludmila thuyết phục Venceslao lên nắm quyền. Nhưng để
tránh cuộc tranh chấp tương tàn, người ta chia đôi lãnh thổ, một phần trao cho
Boleslaô. Lên cai trị với sự tán đồng của dân chúng, thánh Venceslaô chỉ mong
cho thần dân được hạnh phúc. Ngài cai trị bằng lòng nhân từ hơn là bằng sức mạnh.
Ngài lo trợ giúp mọi cô nhi quả phụ, mọi người nghèo khổ. Thỉnh thoảng trong
đêm tối, Ngài vác củi đến cho người bất hạnh, Ngài phóng thích các tù nhân hay
đêm tối tìm đến an ủi họ. Nếu phải kết án, chính Ngài đã khóc thương. Đầy lòng
kính phục các linh mục, Ngài tự trồng nho ép rượu và giúp lễ.
Đêm
đêm, Ngài đi chân không đến viếng các nhà thờ. Trong một cuộc hành hương như vậy,
người hầu cận cho biêt chân mình đã tê cóng không thể đi thêm được nữa. Thánh
nhân dặn, hãy đạp lên vết chân Ngài. Anh ta đã vâng theo và cảm thấy ấm áp toàn
thân.
Drahomira
tức giận vì sự êm ấm trong miền Bôhêmia theo Kitô giáo. Bà quyết sát hại
Ludmila, người bà nhân đức làm cố vấn cho Venceslao. Hai kẻ sát nhân đã hành sự
ngay dưới chân bàn thờ. Sau đó đến lượt thánh Venceslao, người mẹ ác đức đã xúi
Radislas nổi loạn. Ong này tập trung một đạo quân hùng hậu đến gây chiến. Khi
hai bên giáp trận, thánh Venceslao đã đơn phương độc mã lâm trận chiến như một
David giáp mặt Goliath. Thế nhưng Radislas đã xin dầu hàng. Ong ta thấy thiên
thần trợ chiến cho Venceslao.
Phải
đến tham dự một cuộc họp ở Worm theo lệnh của hoàng đế Othon I, thánh Venceslao
đã tới trễ. Ngài muốn dự hai thánh lễ. Hoàng đế bực tức vì sự chậm trể này, quyết
định sẽ không đứng dậy khi thánh nhân đến. nhưng rồi khi Ngài tới nơi ông bỗng
đíung lên và mời ngồi bên cạnh mình. Ông cũng đã thấy hai thiên thần hộ vệ và
bao phủ Ngài bằng một thánh giá vàng.
Boleslanô,
theo lời khuyên của mẹ, quyết hạ sát thánh nhân, hắn lấy tình nghĩa để che lấp
ý đồ đen tối của mình. Được mời tới để mừng lễ hai thánh Cosma và Đamianô,
thánh Venceslao không một chút nghi ngại gì.
Buổi
lễ thật linh đình. Đêm sau thánh Venceslao đến nhà thờ cầu nguyện như thói
quen. Boleslaô tàng hình theo sau và đã hạ sát thánh nhân ngày 28 tháng 9 năm
935. Trước cửa đền thờ, miệng khẩn cầu ơn tha thứ cho em mình. Thánh nhân từ trần
trên vũng máu đào. Sau cái chết, thánh Venceslao được dân chúng tôn kính như một
vị tử đạo và trổ thành Đấng thánh bảo trợ cho xứ Bôhêmia, nay là Czecheslavia.
(daminhvn.net)
28
Tháng Chín
Con Vật Ðầu Ðàn
Một
khách lữ hành đi về những vùng núi xứ Tô Cách Lan, một hôm dừng chân lại bên cạnh
một đàn cừu. Bỗng ông ta chú ý đến một con cừu đang được người mục tử chăm sóc
một cách đặc biệt. Con vật nằm dài trên mặt đất. Chủ nó vừa vuốt ve vừa nói
chuyện với nó một cách dịu dàng, trong lúc tay vẫn không ngừng băng bó một chân
của nó. Người khách bộ hành lại gần và hỏi xem cho biết việc gì. Thoạt tiên,
người chăn chiên tỏ vẻ khó chịu vì phải trả lời. Nhưng sau đó vẻ thân mật của
người bộ hành đã làm cho anh vững lòng, vì thế anh ta không ngần ngại giải
thích:
"Con
cừu này có những đức tính tuyệt hảo của một người hướng đạo. Khi còn lành mạnh,
nó luôn dẫn đầu đàn cừu, biết cách làm cho những con vật khác vâng lời nó và
theo nó. Khổ thay vì quá tự tin nên nó không theo lệnh của tôi và dẫn đàn cừu
theo sở thích riêng của nó. Tôi đã tìm đủ mọi cách để thay vào chỗ của nó một
con đầu đàn khác nhưng vô hiệu, vì hễ con nào có vẻ như muốn thay nó đều bị nó
đánh và xua đuổi. Tình trạng của đàn cừu do đó trở nên nguy ngập. Tôi buộc lòng
phải áp dụng một phương pháp khá đau đớn".
Nói
đến đây người chăn chiên ngừng lại như bị cảm xúc mạnh. Anh giải thích tiếp như
sau: "Tôi đành phải bẻ gãy chân nó. Kể từ lúc đó, con vật bị thương nên
hoàn toàn tùy thuộc vào tôi. Mỗi buổi sáng, tôi vác nó lên vai ra đồng cỏ. Và
buổi chiều về tôi lại vác nó trên vai đem về. Nó không thể tự mình đi ăn cỏ được.
Vì thế, từ một tháng nay, nó ăn giữa lòng bàn tay của tôi. Những săn sóc liên tục
của tôi đã tạo nên giữa tôi và nó một sự liên hệ vô cùng mật thiết. Bây giờ có
lẽ nó hiểu rằng sau khi đã làm cho nó bị thương, tôi đã tìm đủ mọi cách để làm
giảm bớt sự đau đớn của nó. Về phần tôi, tôi cũng biết rằng sẽ không tìm được
trong tất cả đàn cừu một con cừu biết vâng lời tôi hơn nó. Trong vài ngày nữa,
khi nó khỏe mạnh, tôi sẽ phục hồi nó lại trong địa vị cũ của nó".
Hình ảnh
trên đây gợi lại phần nào Tình Yêu của Thiên Chúa đối với từng người trong
chúng ta. Cựu ước đã không ngần ngại so sánh Thiên Chúa với một người mục tử.
Người mục tử săn sóc từng con chiên, người mục tử uốn nắn từng con chiên, người
mục tử sửa trị từng con chiên... Nhưng tất cả chỉ vì sự yêu thương đàn chiên của
mình.
Thiên
Chúa có thực sự yêu thương chúng ta không? Ðó là câu hỏi mà chúng ta có quyền đặt
ra trong những mò mẫm tìm kiếm hạnh phúc của chúng ta. Cuộc sống xem chừng như
không diễn ra một cách xuôi chảy cho từng người. Chúng ta không bao giờ được thỏa
mãn hoàn toàn. Ðau khổ, thất bại như những bóng mờ lúc nào cũng chực sẵn để ập
phủ trên chúng ta... Chiến tranh, chết chóc, bệnh tật, tai ương đã trở thành
như tất yếu đối với chúng ta. Một Thiên Chúa nhân từ, một Thiên Chúa quan
phòng, một Thiên Chúa quyền năng lẽ nào lại để cho đau khổ đè bẹp con người?...
Bí ẩn của đau khổ luôn gợi lên trong chúng ta những thắc mắc về Tình Yêu của
Thiên Chúa.
Người
Kitô chúng ta chỉ có thể tìm thấy câu trả lời trong Mầu Nhiệm Thập Giá của Ðức
Kitô. Thánh Gioan đã viết: Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một của
Ngài. Và Người Con Một đó đã yêu đến nỗi đã tự phó nộp mình và chết trên thập
giá.
Tình
Yêu của Thiên Chúa gắn liền với Thập Giá của Ðức Kitô. Ðau khổ đã trở thành ánh
sáng chiếu rọi vào Tình Yêu của Thiên Chúa đối với con người. Nói như thế không
có nghĩa là Thiên Chúa muốn con người phải chịu đau khổ, Thiên Chúa cũng không
tạo ra đau khổ để sửa trị con người. Nhưng qua đau khổ, Thiên Chúa như muốn hé
mở cho con người thấy Ngài là Ðá Tảng, là nơi nương tựa duy nhất của con người.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét