22/10/2016
Thứ Bảy
tuần XXIX thường niên
Thánh Gioan Phaolô 2, Giáo Hoàng.
Lễ nhớ.
*
Karol Jozef Wojtyla sinh ngày 18/05/1920 tại Ba Lan. Tuổi thơ của Karol mang
nhiều tang tóc. Giữa bao nhiêu khó khăn cấm cản tại quê hương Ba Lan do bị quân
Đức chiếm đóng, Karol khám phá ra ơn gọi tu trì và quyết định xin theo các khóa
huấn luyện đào tạo linh mục lén lút tại Cracovia.
Ngày 16/10/1978, ngài
được chọn làm Giáo Hoàng với tên hiệu là Gioan Phaolo 2. Ngày 13/05/1981, ngài
bị mưu sát nhưng thoát chết nhờ sự che chở của Đức Maria. Ngài miệt mài hoạt
động phục vụ không biết mỏi mệt. Ngài qua đời ngày 02/04/2005 tại Vatican.
Và ngày Chúa nhật
27/04/2014 là ngày mà giới báo chí gọi là “Chúa nhật 4 Giáo Hoàng”; lần đầu tiên hai vị
Giáo Hoàng cùng được tôn phong hiển thánh trong một buổi lễ: đó
là ĐGH. Gioan 23 và ĐGH. Gioan Phaolô 2 và lần đầu tiên hai vị
Giáo Hoàng: một vị đương kim và một vị cựu, cùng hiện diện trong buổi lễ; đó
là Đức Phanxicô và Đức Bênêđictô 16.
Bài Ðọc
I: (Năm II) Ep 4, 7-16
"Ðức
Kitô là đầu, nhờ Người mà toàn thân thể được lớn lên".
Trích
thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô,
Anh
em thân mến, mỗi người trong chúng ta đã được ban ơn tuỳ theo lượng Ðức Kitô
ban cho. Vì thế có lời rằng: "Người lên nơi cao điệu tù nhân về, Người đã
ban ân huệ cho mọi người". Nói rằng "Người lên" nghĩa là gì nếu
không phải là trước Người đã xuống những miền hạ tầng trái đất sao? Ðấng đã xuống
cũng chính là Ðấng đã vượt lên trên mọi tầng trời, để làm viên mãn vạn vật.
Và
chính Người đã ban cho kẻ làm Tông đồ, người làm Tiên tri, còn kẻ khác thì rao
giảng Tin Mừng, kẻ khác nữa làm chủ chăn và thầy dạy, để tổ chức các thánh nhân
nên hoàn bị hầu chu toàn chức vụ, xây dựng thân thể Ðức Kitô, cho đến khi mọi
người chúng ta hợp nhất trong đức tin, và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, trở
nên người trưởng thành, đạt đến tầm tuổi người của Ðức Kitô viên mãn, để chúng
ta không còn là trẻ nhỏ bị lắc lư và lôi cuốn theo mọi chiều gió học thuyết,
nghiêng theo sự lừa dối của người đời, và mưu mô xảo trá làm cho lạc lõng trong
sự sai lầm.
Nhưng
chúng ta hãy thực hiện chân lý theo đức ái, hãy tấn tới bằng mọi phương tiện
trong Ðức Kitô là đầu. Do nơi Người mà toàn thân thể được hoà hợp với nhau, kết
cấu với nhau bằng những dây liên lạc cung cấp sinh lực tuỳ theo phận sự của mỗi
phần, làm cho thân thể lớn lên và tự xây dựng lấy mình trong đức mến.
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 121, 1-2. 3-4a. 4b-5
Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với
tôi: "Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa" (c. 1).
Xướng:
1) Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: "Chúng tôi sẽ tiến vào nhà
Chúa". Hỡi Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi. - Ðáp.
2)
Giêrusalem được kiến thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong toàn thể.
Nơi đây các bộ lạc, các bộ lạc của Chúa tiến lên. - Ðáp.
3)
Theo luật pháp của Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai toà thẩm
phán, ngai toà của nhà Ðavít. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 118, 18
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin mở rộng tầm con mắt của con, để quan chiêm những điều
kỳ diệu trong luật Chúa. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 13, 1-9
"Nếu
các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy,
có những kẻ thuật lại cho Chúa Giêsu về việc quan Philatô giết mấy người Galilê,
làm cho máu họ hoà lẫn với máu các vật họ tế sinh. Người lên tiếng bảo:
"Các ngươi tưởng rằng mấy người xứ Galilê đó bị ngược đãi như vậy là những
người tội lỗi hơn tất cả những người khác ở xứ Galilê ư? Ta bảo các ngươi:
không phải thế. Nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi
cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy. Cũng như mười tám người bị tháp Silôe đổ xuống đè
chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn những người khác ở Giêrusalem ư? Ta bảo
các ngươi: không phải thế; nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả
các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy".
Người
còn nói với họ dụ ngôn này: "Có người trồng một cây vả trong vườn nho
mình. Ông đến tìm quả ở cây đó mà không thấy, ông liền bảo người làm vườn rằng:
Kìa, đã ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có. Anh hãy chặt nó
đi, còn để nó choán đất làm gì!" Nhưng anh ta đáp rằng: "Thưa ông,
xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân: may ra
nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi".
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Thay Ðổi Cái Nhìn
Cùng
một biến cố, nhưng người ta có thể nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau. Bệnh
AIDS (SIDA) chẳng hạn, các nhà Y học coi đó như một thách đố cho việc tìm tòi,
một số kỹ nghệ gia coi đó là dịp để tung ra các sản phẩm phòng ngừa, các nhà đạo
đức thì coi đó như là chiếc roi của Thiên Chúa trừng phạt nhân loại, còn người
có đức tin thực sự lại nhận ra ở đó khởi điểm của tình yêu của Thiên Chúa đối với
con người.
Chúa
Giêsu đã nhắc đến phản ứng rất thông thường của người Do thái và có lẽ cũng là
của nhiều Kitô hữu, đó là qui trách cho Thiên Chúa mọi sự trừng phạt. Khi
Philatô ra lệnh xử tử một số người Galilê nổi loạn, thì người Do thái cho rằng
những người này đáng bị trừng phạt vì là những kẻ tội lỗi. Khi tháp Silôê đổ xuống
làm một số người chết, người ta cũng bảo là họ bị Chúa phạt.
"Chúa
phạt", đó có thể là phản ứng của chúng ta khi đứng trước một tai họa cho
người khác. Chúng ta vừa gán cho Chúa một hình ảnh không mấy đúng đắn về công
bình, vừa vô tình kết án người khác mà quên đi thân phận yếu hèn của mình.
Chúa
Giêsu mời gọi chúng ta nhìn vào các biến cố với niềm tin tưởng vào tình yêu
Thiên Chúa. Dù con người tội lỗi đến đâu, Thiên Chúa vẫn luôn yêu thương, tha
thứ cho họ. Ý thức về tình yêu ấy, con người cũng được mời gọi hoán cải. Càng
nhận ra tình yêu Thiên Chúa, càng ý thức về thân phận yếu hèn của mình và càng
phải cảm thông và yêu thương người khác nhiều hơn. Sám hối trước tiên phải là
sám hối trong cái nhìn về Thiên Chúa nhân từ, đồng thời thay đổi cái nhìn đối với
người khác.
Ước
gì hoa trái của yêu thương, phó thác, tha thứ trổ bông trong tâm hồn và tràn ngập
trong ánh mắt chúng ta.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 29 TN2
Bài đọc: Eph 4:7-16; Lk 13:1-9.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải hiểu biết kế họach của Thiên Chúa để
sinh hoa quả cho Ngài.
Khi
nhìn vào một sự kiện xảy ra, mỗi người có một nhận xét khác nhau: có người cho
là hay, có người cho là dở, có người chẳng cho là hay và cũng chẳng cho là dở.
Hay hoặc dở tùy vào trình độ hiểu biết của mỗi người; vì thế, cần phải nghiên cứu
để hiểu rõ vấn đề trước khi phê phán. Trong Bài đọc I, Thánh Phaolô dạy cho các
tín hữu hiểu biết Mầu Nhiệm Cứu Độ của Thiên Chúa và vai trò của mỗi người
trong kế họach Cứu Độ của Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khiển trách sự
hiểu biết sai về liên hệ giữa tội lỗi và hình phạt của một số người qua 2 sự kiện:
(1) những người Galilee bị Tổng Trấn Philatô giết, và (2) 18 người bị tháp
Siloah đè chết.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Kế Họach Cứu Độ của
Thiên Chúa
1.1/
Thiên Chúa ban cho mỗi người một ơn gọi khác nhau: Thánh Phaolô quả quyết: “Mỗi người
chúng ta đã nhận được ân sủng tuỳ theo mức độ Đức Kitô ban cho.” Để dẫn chứng
thực tại này, Thánh Phaolô trích dẫn lời của Thánh Vịnh 68:18 với một sửa đổi
quan trọng: “Người đã lên trên cao, dẫn theo một đám tù; Người đã ban ân huệ
cho loài người.” Trong khi vế hai của Thánh Vịnh 68:18 viết, “… Người đã nhận lễ
vật giữa lòai người.” W. Barclay cho một nhận xét rất hay về sự sửa đổi này:
“Trong Cựu Ước, Vua chiến thắng khải hòan về có quyền đòi hỏi và nhận quà từ
dân. Trong Tân Ước, Đức Kitô sau khi đã chiến thắng khải hòan lại dâng và ban
quà cho dân. Đây chính là sự khác biệt nền tảng giữa 2 Giao Ước: Trong Cựu Ước,
một Thiên Chúa ghen tương nhấn mạnh đến nhận lễ vật từ dân; trong Tân Ước, một
Chúa tình thương tuôn đổ tình yêu của Ngài xuống trên dân. Đó mới thực sự là
Tin Mừng.”
Đâu
là quà tặng mà Đức Kitô ban thêm cho con người? Thánh Phaolô liệt kê một số những
ơn gọi chính:
(1) Kẻ
này làm Tông Đồ: Ngòai Nhóm Mười Hai, Chúa còn chọn nhiều môn đệ và các Tông Đồ
khác để sai đi như Phaolô, Barnabas …
(2)
Người nọ làm ngôn sứ: Ngôn sứ là những người nói thay cho Thiên Chúa. Mặc dù
ngôn sứ theo nghĩa hẹp đã chấm dứt sau khi Gioan Tẩy Giả đến, nhưng theo nghĩa
rộng tất cả những ai nói Lời Chúa đều là những ngôn sứ của Ngài.
(3) Kẻ
khác làm người viết Tin Mừng: là 4 Thánh Ký: Matthew, Marco, Luca, và Gioan.
Cũng có thể mở rộng để bao gồm Phaolô và những tác giả khác của Tân Ước.
(4) Kẻ
khác nữa làm người coi sóc và dạy dỗ: Đây là nhiệm vụ của các chủ chăn trong
Giáo Hội: Đức Giáo Hòang, các Giám Mục, các linh mục.
1.2/ Cho
một mục đích: Mặc dù ơn gọi
Chúa ban cho mỗi người khác nhau, nhưng tất cả đều nhắm một mục đích: “là xây dựng
thân thể Đức Kitô, cho đến khi tất cả chúng ta đạt tới sự hiệp nhất trong đức
tin và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, tới tình trạng con người trưởng
thành, tới tầm vóc viên mãn của Đức Kitô.” Đứng trước Kế Họach Cứu Độ của Thiên
Chúa, con người có tự do lựa chọn hai lối sống:
(1) Sống
theo sự gian dối và chia rẽ: Thánh Phaolô ước mong các tín hữu đừng chọn lối sống
này: “Chúng ta sẽ không còn là những trẻ nhỏ, bị sóng đánh trôi giạt theo mọi
chiều gió đạo lý, giữa trò bịp bợm của những kẻ giảo quyệt khéo dùng mưu ma chước
quỷ để làm cho kẻ khác lầm đường.” Chẳng hạn: vì ham danh, một số người đòi quyền
để làm những gì người khác làm.
(2) Sống
theo sự thật và trong tình bác ái: Thánh Phaolô mong ước cho các tín hữu:
“Chúng ta sẽ lớn lên về mọi phương diện, vươn tới Đức Kitô vì Người là Đầu.
Chính Người làm cho các bộ phận ăn khớp với nhau và toàn thân được kết cấu chặt
chẽ, nhờ mọi thứ gân mạch nuôi dưỡng và mỗi chi thể hoạt động theo chức năng của
mình. Như thế Người làm cho toàn thân lớn lên và được xây dựng trong tình bác
ái.”
2/
Phúc Âm: Nếu các ông không
sám hối, các ông cũng sẽ chết hết như vậy.
2.1/ Xét
mình thay vì xét người: Đâu
là sự liên quan giữa đau khổ và tội lỗi? Có 2 cách nhìn: của thế gian và của
Thiên Chúa. Theo cách nhìn của thế gian: đau khổ phải chịu là do tội lỗi gây
lên, “Ác giả ác báo, tội càng lớn đau khổ càng nhiều.” Theo cách nhìn của Thiên
Chúa: đau khổ có thể không do tội lỗi. Chẳng hạn, có người hy sinh chịu đau khổ
cho người khác được sống (Chúa Giêsu), hay để vinh quang Thiên Chúa được tỏ hiện
(Job, người mù từ lúc mới sinh). Chúa Giêsu dẫn chứng 2 ví dụ:
(1)
Những người Galilê bị tổng trấn Philatô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế
vật họ đang dâng. Chúa Giêsu hỏi khán giả: “Các ông tưởng mấy người Galilê này
phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Galilê khác sao? Tôi nói cho
các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông
cũng sẽ chết hết như vậy.”
(2)
Mười tám người bị tháp Silôác đổ xuống đè chết. Chúa Giêsu cũng đặt câu hỏi cho
khán giả: “Các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở
thành Jerusalem sao? Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu
các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.”
2.2/ Con
người phải sinh hoa trái cho Thiên Chúa: Thay vì làm việc vô ích như xét đóan tội lỗi của người khác,
Chúa Giêsu muốn con người làm việc ích lợi hơn là xét đóan chính mình qua dụ
ngôn cây vả không sinh trái: “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho
mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, nên bảo người làm vườn: "Anh
coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó
đi, để làm gì cho hại đất? Nhưng người làm vườn đáp: "Thưa ông, xin cứ để
nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang
năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi."”
Thiên
Chúa sẽ kiên nhẫn chờ đợi để con người sinh hoa kết quả; nhưng nếu con người vẫn
không sinh trái, Ngài sẽ chặt đi và lấy chỗ cho người khác để sinh trái cho
Ngài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta cần hiểu biết tường tận Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa và vai trò của mỗi
người chúng ta trong Kế Họach này.
- Đừng
ghen tị đòi làm những gì người khác làm, nhưng biết chu tòan ơn gọi Chúa ban, để
cùng với mọi người, đưa Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa tới chỗ viên mãn.
- Đừng
nhìn chung quanh để dò xét và kết án người khác, nhưng hãy tự xét mình để xem
mình đã sinh hoa kết trái tương xứng với những hồng ân Thiên Chúa đã ban chưa?
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
22/10/16 THỨ BẢY TUẦN
29 TN
Th. Gio-an Phao-lô II, giáo hoàng
Lc 13,1-9
Th. Gio-an Phao-lô II, giáo hoàng
Lc 13,1-9
Suy
niệm: Không ai mà không có
tội, và nói như thánh Gio-an: “Ai bảo mình vô tội, thì tự lừa dối
mình, và sự thật không có nơi người đó” (1Ga 1,8). Nhưng rồi tình trạng an
toàn dễ làm người ta lãng quên tội lỗi. Nếu không được phản tỉnh bởi câu hỏi
của Chúa Giê-su: “Ai không có tội thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi”, thì những người
Do-thái đã ‘làm thịt’ người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình (Ga
8,1-11). Nếu không được ngôn sứ Na-than nhắc nhở, thì vua Đa-vít đâu ý thức
về hành vi đồi bại, là cướp vợ của viên tướng U-ri-gia (2Sm 12,1-31). Nhân
câu chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, hay bị tháp
Si-lô-ác ngã xuống đè, Chúa Giê-su muốn nhắc nhở mọi người rằng: Đừng tưởng những
người bị nạn đó là vì họ tội lỗi, nhưng nếu chúng ta không chịu sám hối thì
cũng sẽ chết như vậy.
Mời Bạn: Những tai nạn thương
tâm được cập nhật hằng ngày qua truyền thông, nhưng không phải ai cũng ‘giật
mình’ trước các thông tin ấy. Phải chăng vì thiếu ngôn sứ nhắc nhở, hay vì
‘lòng chai dạ đá’ mà chúng ta chưa chịu sám hối?
Sống Lời Chúa: Mọi hiện tượng đều
có thể trở nên dấu chỉ để Thiên Chúa cảnh tỉnh chúng ta; vì thế nên tự nhủ
với lòng mình: Ngài nhắc nhở vì tôi chưa hoàn thiện.
Cầu
nguyện: Lạy Cha, xin cho con
biết thức tỉnh trước mọi biến cố xảy ra, để thời gian luôn là cơ hội giúp con
thay đổi, hầu trở nên hoàn thiện mỗi ngày.
|
Tìm trái mà không thấy
Chúa vẫn muốn cho tôi tiếp tục sống trên đời. Mỗi
ngày sống là quà tặng của lòng thương xót. Còn sống là còn cơ hội để sinh trái,
để bày tỏ lòng sám hối ăn năn.
Suy niệm:
Trong bài Tin Mừng hôm
nay, Đức Giêsu cảnh báo hai lần (cc. 3, 5).
“Nếu các ông không sám
hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.”
Đức Giêsu đi từ những
chuyện đau thương chết chóc
của một số người ở Galilê
và Giêrusalem,
để nhắc nhở người nghe ra
khỏi sự tự mãn của mình mà sám hối.
Dụ ngôn cây vả sẽ cho
thấy thế nào là sám hối theo cái nhìn của Ngài.
Đơn giản sám hối là sinh
trái.
Trái là điều ông chủ có ý
nhắm đến khi trồng cây vả giữa vườn nho.
Ông không trồng vả để lấy
củi hay bóng mát.
Cây vả có chỗ trong khu
vườn và cũng có chỗ trong tâm trí ông.
Ông có một người làm
vườn.
Hẳn người này đã hết sức
chăm bón cho cây vả để nó sinh trái.
Ba năm trôi qua, cứ đến
mùa vả, ông chủ lại đến, tìm trái và không thấy.
Những hành vi này được
lặp lại như một điệp khúc mỗi năm (cc. 6-7).
Ông chủ đi từ hy vọng đến
thất vọng.
Cái háo hức khi lần đầu
đến cây tìm trái chẳng còn.
Ông đã kiên nhẫn, đã chờ,
không phải một năm, mà ba năm.
“Vậy anh chặt nó đi, để
làm gì cho hại đất” (c. 7).
Rõ ràng quyết định này
không do sự tàn ác hay nóng nảy.
Chặt đi khi chẳng còn gì
để hy vọng, khi chờ đợi đã mỏi mòn.
Cây vả đã lấy màu mỡ của
đất trồng nho, mà không sinh trái.
Nó không đáp ứng ước mơ
tự nhiên của ông chủ,
người đã cho nó hiện hữu
ở trong khu vườn này.
“Xin cứ để cho nó lại năm
nay nữa” (c. 8).
Lời xin của người làm
vườn, người đã chăm sóc cây vả từ nhiều năm.
Người ấy xin cho cây vả
một cơ hội,
cơ hội duy nhất và cuối
cùng để tránh cái chết chắc chắn.
“Tôi sẽ vun xới, bón
phân. May ra sang năm nó có trái…”
Cây vả cằn cỗi vẫn còn
được hy vọng, còn được chăm sóc.
Không thấy ông chủ phản
đối, chắc ông đồng ý chờ thêm một năm.
Cả ông chủ cũng nuôi lại
niềm hy vọng.
Cuối cùng cây vả cằn cỗi
này có ra trái không, có bị chặt không?
Dụ ngôn không cho ta câu
trả lời.
Vì câu trả lời nằm ở
chính tôi.
Tôi chính là cây vả ấy.
Tôi đã được trồng, được
yêu, được hy vọng, được chờ, được chăm bón.
Bao điều lớn nhỏ Chúa làm
cho đời tôi từ trước đến nay.
Hoa trái của cây vả đời
tôi có tương xứng với những gì Chúa ban không?
Tôi suy nghĩ về sự kiên
nhẫn của Chúa và cả sự thất vọng của Ngài nữa.
Chúa vẫn muốn cho tôi
tiếp tục sống trên đời.
Mỗi ngày sống là quà tặng
của lòng thương xót.
Còn sống là còn cơ hội để
sinh trái, để bày tỏ lòng sám hối ăn năn.
Dù sao câu kết của người
làm vườn tốt bụng vẫn là một đe dọa.
“Nếu không ông cứ chặt nó
đi!” (c. 9).
Cầu nguyện:
Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
22
THÁNG MƯỜI
Bảo
Vệ Phẩm Giá Của Mọi Con Người
Có lần
tôi đã nói trong sứ điệp nhân Ngày Quốc Tế Hòa Bình: “Con đường đúng đắn để xây
dựng một thế giới hiệp thông huynh đệ, một thế giới mà công lý và hòa bình sẽ
ngự trị khắp mọi nơi, cho mọi dân tộc … đó là con đường liên đới, con đường của
đối thoại và của tình huynh đệ đại đồng. Chỉ có con đường đó mà thôi.”
Ý thức
liên đới phải vượt thắng mọi cám dỗ khép kín lòng mình. Ý thức ấy thúc đẩy người
ta biết kính trọng những truyền thống văn hóa và luân lý của mọi dân tộc. Nó
giúp các truyền thống gặp gỡ nhau, cảm thông và trân trọng nhau. Sự liên đới mà
xã hội hiện đại cần có chắc chắn không phải là những câu khẩu hiệu mơ hồ sáo rỗng,
nhưng phải là sự liên đới cụ thể trong tinh thần tôn trọng giá trị của sự sống,
của mọi sự sống. Bởi vì nơi mỗi hiện hữu con người đều có phản ảnh sự hiện hữu
của chính Thiên Chúa. Vì thế, chỉ có lòng bao dung mà thôi thì không đủ, thái độ
thuần túy cam chịu càng không đủ. Sự chấp nhận mọi sự như hiện trạng của nó
cũng không đủ. Điều cần thiết là phải có một thái độ dấn thân tích cực để tôn
trọng và bảo vệ phẩm giá và quyền của mọi con người, trong bối cảnh là chính
căn tính văn hóa của họ.
Thái
độ dấn thân tích cực ấy sẽ thúc đẩy chúng ta tìm kiếm những điều ích lợi cho
người khác, xây dựng những mối liên hệ mới, đem lại niềm hy vọng mới, hăng say
phụng sự cho hòa bình. Chỉ khi hiểu biết và thông cảm nhau, chúng ta mới có thể
giải quyết các xung đột và điều chỉnh những bất công. Và chỉ khi đó chúng ta mới
có thể mở ra triển vọng thật sự về mối liên đới trong tự do và hy vọng. Chỉ khi
đó chúng ta mới có thể mở ra con đường hòa điệu giữa các dân tộc – sự hòa điệu
này là điều kiện không thể thiếu cho một nền hòa bình đích thực.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
22 -10
Thánh
Gioan Phaolô II giáo hoàng
Ep
4,7-16; Lc 13,1-9.
Lời
suy niệm “Tôi nói cho các ông biết: không phải thế
đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.”
Trước
cảnh tượng những người Galilê bị tổng trấn Philatô giết, khiến máu đổ ra hòa lẫn
với máu tế vật họ đang dâng, cũng như mười tám người kia bị tháp Silôác đổ
xuông đè chết. Người đương thời đã quy kết sự đau khổ này, những cái chết này,
đều do tội lỗi bản thân của những người ấy đã phạm mà xãy ra. Điều này Chúa
Giêsu đã cho biết: “không phải thế đâu.”
Lạy
Chúa Giêsu, ngày hôm nay, trong chúng con cũng có nhiều người quan niệm như vậy.
Xin Chúa mở lòng trí chúng con, để chúng con nhận ra những gì đang xãy ra chung
quanh chúng con, chỉ là dấu chỉ để nhắc nhở chúng con biết xét mình, sửa đổi đời
sống của mình, biết sám hối ăn năn những lỗi phạm của mình, để giúp mỗi người
chúng con khỏi phải chết đời đời.
Mạnh
Phương
22
Tháng Mười
Hòn Vọng Phu
Giữa
Nha Trang và Tuy Hòa, khoảng xa lộ 21 và sông Hinh, gần quận Khánh Dương có một
ngọn núi tên là Vọng Phu, có nghĩa là trông đợi chồng.
Theo
tục truyền trong dân gian thì thuở xưa có một gia đình sống hạnh phúc ở gần
chân núi. Khi giặc giã nổi lên ở biên thùy, người chồng theo lệnh vua, tòng
quân ra ngoài biên ải để chống quân thù, để lại người vợ trẻ và đứa con đang
còn bú mớm. Người vợ trẻ ở nhà chờ chồng, mỗi ngày bế con trèo lên ngọn núi
ngóng về phía biên cương xem có dáng chồng trở về hay không. Thời gian trôi qua
nhưng đoàn quân chưa thấy về, người vợ và đứa con chờ đợi mãi hóa thành đá. Người
đời biết chuyện nên gọi đó là Hòn Vọng Phu.
Có
lẽ đây chỉ là một ngọn núi được cấu tạo bởi nhiều loại đá khác nhau. Theo thời
gian, mưa gió sói mòn loại đá mềm, để lại hình dạng mường tượng như một người bồng
con ngồi trông ra phía biển. Người dân ta đa sầu đa cảm, lại thêm cảnh nước
luôn loạn ly, đã mượn hình dạng của núi để diễn tả tâm sự trông đợi chồng của
người thiếu phụ Việt Nam.
Ðiều
làm cho xao xuyến cảm động ở đây là lòng chung thủy của một thiếu phụ, dù đói
no, đau yếu hay mạnh khỏe, vẫn trước sau một lòng thương yêu chồng, xem chồng
như là lẽ sống của cuộc đời.
Rung
động trước dạ trung kiên của người thiếu phụ Việt Nam qua hình ảnh Hòn Vọng
Phu, chúng ta không khỏi không cảm động trước Tình Yêu của Thiên Chúa đối với
chúng ta. Dù núi dời, dù đồi chuyển, dù con người có bội bạc phôi pha, Thiên
Chúa vẫn luôn chung thủy trong Tình Yêu của Người. Càng thấm thía tình thương của
Chúa, chúng ta càng cảm thấy Người là lẽ sống và là tất cả của cuộc sống.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét