02/07/2018
Thứ Hai tuần 13 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm II) Am
2, 6-10. 13-16
"Chúng sẽ dập đầu kẻ
cùng khổ xuống bùn đất".
Trích sách Tiên tri Amos.
Ðây Chúa phán: "Vì ba tội
ác của dân Israel, và vì bốn tội, Ta sẽ không rút lại quyết định của Ta nữa: vì
chúng sẽ bán người công chính để lấy tiền, sẽ buôn kẻ nghèo khó để kiếm một đôi
giầy! Chúng đã dập đầu kẻ khốn cùng nghèo khó xuống bùn đất, chặn lối người hèn
hạ. Vì cả cha con chúng cùng tìm đến một cô gái để xúc phạm thánh danh Ta.
Chúng nằm lên đống y phục thế nợ gần mỗi bàn thờ, chúng uống rượu của kẻ chúng
đã bắt nộp phạt ngay trong ngôi chùa vị thần chúng thờ.
Ta đã tiêu diệt dân Amorrhê trước
mặt chúng, dân ấy cao lớn như cây bá hương, và cường tráng như cây sồi. Ta đã
tiêu diệt từ hoa trái trên cao đến tận gốc rễ dưới thấp. Chính Ta đã dẫn các
ngươi ra khỏi đất Ai-cập, dẫn dắt các ngươi suốt bốn mươi năm trong sa mạc, để
các ngươi chiếm lấy đất Amorrhê.
Này, Ta sẽ đè nặng trên các
ngươi, làm cho các ngươi rên siết như tiếng rít của một chiếc xe chở đầy cỏ bị
kẹt. Người mau lẹ cũng sẽ không trốn thoát được, kẻ mạnh sức cũng không dùng được
sức mình, kẻ can trường cũng không thoát chết; người mang cung nỏ cũng không đứng
vững, kẻ lanh chân cũng chẳng chạy thoát, người kỵ mã cũng hết đường trốn
tránh; kẻ can đảm nhất trong muôn người can đảm, trong ngày đó, cũng sẽ phải trốn
thoát mình trần".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 49, 16bc-17. 18-19.
20-21. 22-23
Ðáp: Hãy am hiểu điều đó, hỡi những người quên Thiên
Chúa (c. 22a).
Xướng: 1) Tại sao ngươi ưa kể ra
những điều huấn lệnh, và miệng ngươi thường nói về minh ước của Ta? Ngươi là kẻ
không ưa lời giáo huấn, và ném bỏ lời Ta lại sau lưng? - Ðáp.
2) Gặp tên trộm cắp, ngươi liền
bén gót chạy theo, và ngươi đồng lõa với những kẻ ngoại tình. Ngươi buông miệng
để tha hồ nói xấu, và lưỡi ngươi thêu dệt những chuyện gian ngoa. - Ðáp.
3) Ngươi ngồi đâu là buông lời
nói xấu anh em, làm tủi nhục cho người con cùng mẹ với ngươi. Ngươi làm thế mà
Ta đành yên lặng? Ngươi đã tưởng rằng Ta giống như ngươi? Ta sẽ bắt lỗi, sẽ
phơi bày trước mặt ngươi tất cả . - Ðáp.
4) Hãy am hiểu điều đó, hỡi những
người quên Thiên Chúa, kẻo khi Ta bắt mang đi, thì không ai giải thoát cho. Ai
hiến dâng lời khen ngợi, người đó trọng kính Ta; ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ
cho thấy ơn Thiên Chúa cứu độ. - Ðáp.
Alleluia: Tv 118, 27
Alleluia, alleluia! - Xin Chúa
cho con hiểu đường lối những huấn lệnh của Chúa, và con suy gẫm các điều lạ
lùng của Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 8, 18-22
"Con hãy theo Ta".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu thấy đám đông
dân chúng vây quanh Người, thì Người ra lệnh sang qua bờ bên kia. Một luật sĩ đến
thưa Người rằng: "Lạy Thầy, bất cứ Thầy đi đâu, con cũng xin theo Thầy".
Chúa Giêsu trả lời: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có
chỗ gối đầu". Một môn đệ khác thưa Người rằng: "Thưa Thầy, xin cho
phép con về chôn cất cha con trước đã". Chúa Giêsu trả lời: "Con hãy
theo Ta, và hãy để kẻ chết chôn kẻ chết".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Theo
Chúa
Có hai tu sĩ lên đường hành
hương: một người chủ trương cần phải có tiền bạc và phương tiện vật chất đầy đủ
mới có thể đảm bảo cho đời sống tu trì; một người thì luôn tin tưởng nơi tinh
thần từ bỏ. Hai người trao đổi, tranh luận với nhau về hai tinh thần khác nhau
mà không ai có thể thuyết phục được ai. Khi họ đến bờ sông thì trời cũng đã tối.
Người có tinh thần từ bỏ đề nghị:
- Chúng ta không có tiền để qua
sông? Chúng ta hãy ngủ lại đây và dâng lời chúc tụng Chúa.
Người kia đáp lại:
- Nơi này không có làng mạc, nhà
cửa, thú dữ có thể cắn xé; bên kia sông, chúng ta có thể nghỉ lại một cách an
toàn. Tôi có mang theo tiền, chúng ta hãy thuê một người lái đò.
Sau khi đã qua sông, vị tu sĩ trả
tiền cho người lái đò và nói với người bạn của mình như sau:
- Anh đã thấy được cái lợi của
việc giữ tiền trong túi chưa? Chính nhờ có chút tiền bạc, tôi đã có thể cứu mạng
anh và mạng tôi. Ðiều gì sẽ xẩy ra, nếu tôi cũng sống tinh thần từ bỏ như anh?
Nghe thế, vị tu sĩ luôn sống
trong tinh thần từ bỏ mỉm cười và nói:
- Chính sự từ bỏ của anh đã cứu
sống chúng ta; anh đã không tiếc của để thuê người lái đò là gì? Hơn nữa, tôi
không có đồng xu dính túi, thế mà tôi vẫn sống; tôi tin rằng chính tinh thần từ
bỏ đã cho tôi có được mọi sự cần thiết.
Tin Mừng Giáo Hội cho chúng ta lắng
nghe hôm nay kể lại rằng: Ngày nọ, Chúa Giêsu và các môn đệ đang đi đường, thì
có người đến thưa Ngài: "Tôi xin theo Thầy bất cứ nơi nào Thầy đi".
Chúa Giêsu trả lời: "Chồn có hang, chim có tổ, Con Người không có nơi tựa
đầu". Một người khác cũng muốn theo Ngài, nhưng xin được về chôn cất cha
trước đã. Chúa Giêsu nói: "Anh hãy theo tôi, cứ để kẻ chết chôn kẻ chết".
Chúa Giêsu đòi hỏi các môn đệ và
tất cả những ai muốn theo Ngài một thái độ từ bỏ, dứt khoát tận căn; Ngài không
bao giờ chấp nhận bất cứ một thỏa hiệp nào. Qua những đòi hỏi ấy, Chúa Giêsu muốn
nhắc nhở cho chúng ta giới răn cơ bản: mến Chúa hết linh hồn, hết trí khôn, hết
sức lực. Ðây không phải là một điều không tưởng, cũng không phải là một lý tưởng
cao vời mà là một mệnh lệnh. Quả thật, con người chỉ thực sự đạt được ơn gọi
làm người của mình, khi nó sống trọn vẹn cho Thiên Chúa; con người chỉ thực sự
hạnh phúc khi nó thuộc trọn về Chúa. Những việc làm, như hy sinh, hãm mình, khổ
chế, chỉ thực sự có ý nghĩa và giá trị, nếu chúng được thực thi như một cố gắng
dốc cạn chính mình để sống tin tưởng phó thác cho Thiên Chúa, và đó cũng là mục
đích cuộc đời người Kitô hữu.
Veritas
Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 13 TN2,
Năm Chẵn
Bài đọc: Amo
2:6-10, 13-16; Mt 8:18-22.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải biết
kính sợ Thiên Chúa và tôn trọng tha nhân
Trên lý thuyết, nếu phải xếp thứ
tự ưu tiên giữa Thiên Chúa, con người, và tiền của, một em bé mới có trí khôn
cũng biết trả lời: thứ nhất làThiên Chúa, thứ đến là con người, sau cùng mới đến
tiền của. Trong thực hành, không phải ai cũng chọn đúng thứ tự ưu tiên đó. Tiền
của được dựng nên cho con người xử dụng; nhưng nhiều khi nó lại là lý do làm
con người khinh thường tha nhân và bất kính Thiên Chúa.
Các bài đọc hôm nay dẫn chứng những
trường hợp con người đã lựa chọn sai thứ tự ưu tiên. Trong bài đọc I, ngôn sứ
Amos, mệnh danh là ngôn sứ của công bằng, ông tố cáo tội bất công của các nhà
lãnh đạo Israel đối với dân nghèo và tội bất kính của họ với Thiên Chúa. Ông
tuyên sấm của Đức Chúa cho vương quốc Israel: Ngài sẽ ra tay tru diệt họ vì tất
cả các tội này.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nêu
lên hai điều kiện phải có của những người muốn theo Chúa. Họ không được quí trọng
của cải hơn phần rỗi linh hồn tha nhân và không được đặt bổn phận đối với con
người lên trên bổn phận đối với Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng bán người công chính để lấy tiền, bán kẻ nghèo khổ với
giá một đôi giày.
1.1/ Tội lỗi của các nhà lãnh đạo
Israel và người giàu đã làm nổi cơn thịnh nộ của Đức Chúa.
Ngôn sứ Amos liệt kê 4 tội chính của những nhà lãnh đạo vương quốc
Israel.
(1) Truy tố người công chính:
“Chúng bán người công chính để lấy tiền” có thể hiểu bán người nghèo làm nô lệ
hay các quan án nhận tiền hối lộ của người giàu để xử bất công người nghèo.
“Bán kẻ nghèo khổ với giá một đôi giày” cũng có thể hiểu tội của các quan án
như trên, hay một người cầm đồ có thể bắt người nghèo làm nô lệ vì không thể trả
một món nợ nhỏ. Nói chung, những người giàu hay quan án không quan tâm đến việc
đối xử công bằng với dân nghèo.
Theo tập tục cổ xưa, việc trao
giầy cho chủ nợ là một hành động biểu trưng cho việc mượn nợ (Rut 4:7). Giao ước
hai bên được xác quyết bằng việc người mượn tháo giày trao cho kẻ cho mượn, một
hành động có ý nói người mượn mất quyền của mình. Có lẽ trong việc cầm cố đất
đai, đôi giày được xử dụng như một bằng chứng. Người nghèo trong câu này bị tước
đoạt bất công, nhưng cách tước đoạt lại được bảo vệ bởi Luật.
(2) Đối xử bất công với người
nghèo: “Chúng đạp đầu kẻ yếu thế xuống bùn đen và xô người khiêm hạ ra khỏi đường
lộ.” Người khiêm hạ (anawim) biết mình bị đối xử bất công, nhưng không
biết kêu xin với ai để cứu giúp. Họ chỉ biết kêu cầu lên Đức Chúa. Bài ca
Magnificat là một phản án của câu này: “Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi
ngai vàng và nâng cao những người phận nhỏ (anawim).”
(3) Nhiễu loạn tình dục: “Cả con
lẫn cha đi lại với cùng một ả.” Câu này có lẽ nói đến sự liên hệ tình dục của
hai cha con với cùng một cô điếm; nhất là với những cô điếm trong đền thờ. Tên
của Đức Chúa là biểu tỏ chính Ngài, tất cả các hành động ngược lại Lề Luật là một
khinh khi danh thánh của Ngài.
(4) Lấy của người khác làm của
mình: “Y phục người ta cầm, chúng nằm lên trên, ngay bên mọi bàn thờ.” Luật
Giao Ước cấm người cầm nợ giữ áo choàng của con nợ qua đêm. Họ phải trả lại cho
con nợ trước khi trời tối, vì đó là chăn mền họ dùng để chống thời tiết lạnh
(Exo 22:25-26; Deut 24:12-13). Cầm áo choàng có lẽ là hành động tượng trưng,
giá trị của nó không tỉ lệ với số tiền mượn. “Rượu của người bị nộp phạt, chúng
đem uống tại đền thờ Thiên Chúa của chúng.” Rượu được nộp cho người cầm nợ có
thể chính con nợ nộp hay người cầm xiết nợ bằng rượu. Uống rượu thường được cử
hành trong các bữa tiệc thánh và thường bị lạm dụng. Amos có ý muốn nói: tôn
kính Thiên Chúa bằng cách uống rượu lấy của người khác cách bất công không phải
là việc làm Thiên Chúa muốn.
1.2/ Khi Đức Chúa ra tay, những người
này sẽ không thoát khỏi.
(1) Đức Chúa đã từng thương xót
Israel: Amos nhắc cho họ nhớ lại chuyện quá khứ, khi Đức Chúa giải thoát Israel
ra khỏi cảnh nô lệ Ai-cập và đưa họ vào miền đất của dân tộc Emorites, Amos muốn
cho các nhà lãnh đạo Israel biết, họ phải biết ơn Đức Chúa bằng cách đối xử bác
ái với nhau; nhưng họ đã làm ngược lại. Emorites là một danh từ khác cho dân
Canaanites.
(2) Kẻ khôn ngoan và mạnh mẽ đến
đâu cũng không trốn khỏi: Đừng một ai nghĩ mình có thể trốn cơn thịnh nộ của Đức
Chúa hay Ngài sẽ không nhớ tội của họ. Đức Chúa “sắp cán lên các ngươi như chiếc
xe chất đầy lúa cán lên mặt đất. Trong ngày ấy, kẻ lanh lẹ hết đường trốn chạy,
người mạnh mẽ vô phương thi thố sức lực mình, trang dũng sĩ cũng không thoát chết.”
2/ Phúc Âm: “Anh hãy đi theo tôi, cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ.”
2.1/ Giá phải trả của việc đi theo
Chúa Giêsu: Chúa Giêsu rất thực tế. Ngài nói
cho các môn đệ về phần thưởng sẽ được, nhưng cũng không giấu diếm các ông về
giá phải trả của việc đi theo Ngài. Điều này làm cho người muốn theo phải suy
nghĩ: Nếu họ chấp nhận vinh quang qua con đường đau khổ, hãy bỏ mọi sự, vác
thánh giá hàng ngày, và theo Chúa tới cùng. Nếu họ cảm thấy không theo được,
hãy có can đảm từ khước từ ngay từ đầu, để đừng bỏ giữa đường và mất cả hai: đời
này và đời sau. Chúa Giêsu muốn người kinh sư nhận ra ít là hai điểm:
(1) Chấp nhận tương lai bấp
bênh: Nhà rao giảng Tin Mừng phải di chuyển luôn luôn, chứ không sống cố định một
chỗ như phần đông con người. Khi đã hoàn tất sứ vụ ở một nơi, ông lại phải đến
một nơi khác và bắt đầu làm lại từ đầu.
(2) Sống nghèo khó: Nhà rao giảng
không có nhà cửa, tài sản; nhưng hoàn tòan sống theo sự quan phòng của Thiên
Chúa.
2.2/ Phải kính mến Thiên Chúa trên
hết mọi người: Câu trả lời của Chúa Giêsu
không dễ hiểu; nhiều người cho Chúa Giêsu dạy điều bất hiếu với cha mẹ!
Theo truyền thống Á-đông, một
trong những điều bị coi là bất hiếu khi con cái sống xa cha mẹ lúc các Ngài cao
niên. Con cái, nhất là con trai trưởng, phải ở gần cha mẹ để lo lắng cho các
ngài lúc tắt lửa tối đèn; nhất là phải chôn cất cha mẹ trước khi lo cho tương
lai của mình.
Chúa đòi người môn đệ phải làm
theo thánh ý của Thiên Chúa trên hết tất cả ý của con người, bao gồm ý của cha
mẹ, như Ngài đã từng dạy: “Tiên vàn, các con hãy lo tìm Nước Thiên Chúa trước,
còn mọi sự khác, Ngài sẽ quan phòng lo liệu cho các con sau.” Khi phải chọn lựa
giữa việc đi theo Thiên Chúa và việc ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, con người phải
chọn Thiên Chúa trước theo như giới răn thứ nhất dạy. Tuy thế, Thiên Chúa không
thua lòng quảng đại của con người, Ngài sẽ lo liệu để có người chăm sóc cho cha
mẹ. Hơn nữa, Chúa muốn con người phải biết nắm lấy cơ hội và thi hành ngay.
Ngài biết nếu cứ để con người hẹn lần hẹn mòn, con người sẽ để cho cơ hội qua
đi mà không chịu thực hiện.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải đối xử công bằng
và bác ái với tha nhân. Xúc phạm đến tha nhân là xúc phạm đến chính Thiên Chúa.
– Chúng ta phải hy sinh tất cả
cho việc rao giảng Tin Mừng để làm cho Nước Chúa mau đến với mọi người.
Linh mục Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
02/07/2018 – THỨ HAI TUẦN 13 TN
Mt 8,18-22
ĐI THEO ĐỨC GIÊ-SU
Một kinh sư tiến đến thưa Người rằng: “Thưa Thầy, Thầy đi
đâu, tôi cũng xin đi theo.” Đức Giê-su trả lời: “Con chồn có hang, chim trời có
tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.” (Mt 8,19-20)
Suy niệm: Thường khi làm một việc
gì, chúng ta cũng nghĩ đến mục đích, đến lẽ lợi hại, hơn thiệt nơi công việc
mình làm. Các phép lạ Chúa làm –được Phúc Âm thánh Mát-thêu nhắc đến trước đó
(x. cc. 1-17)– có thể làm người kinh sư này ảo tưởng về một viễn cảnh huy hoàng
khi đi theo làm môn đệ của Ngài. Thế nhưng, Chúa Giê-su cho biết không phải như
thế. Ngài không hứa bảo đảm cho họ được an cư, lạc nghiệp. Trái lại, Ngài đòi hỏi
những ai muốn theo Ngài đừng cầu lợi cầu danh ở đời này. Mà trái lại, phải dám
từ bỏ cách dứt khoát và triệt để những gì là thiết thân nhất, thậm chí cả những
mối tương quan gia đình, thân tộc bởi vì những đòi hỏi hết sức cấp bách và quan
trọng của sứ mạng tông đồ.
Mời Bạn: Theo Chúa Giê-su là chấp
nhận thua thiệt ở đời này, để đặt Thiên Chúa và Nước Trời lên vị trí trên hết mọi
sự, mọi tương quan; có như thế, chúng ta có thể thanh thản bước đi trọn vẹn
hành trình đức tin của mình.
Chia sẻ: Bạn có thấy khó khăn trong việc làm môn đệ của Chúa
Giê-su không? Bạn có tìm thấy nơi Chúa là cùng đích là tất cả của cuộc đời
mình?
Sống Lời Chúa: Mỗi ngày chủ ý giảm bớt
chi dùng một điều gì đó thông thường trong cuộc sống hằng ngày để thực hành
tinh thần từ bỏ hy sinh của người môn đệ Chúa Ki-tô.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin ban
cho chúng con Đức Tin mạnh mẽ, Đức Cậy trung kiên và Đức Mến nồng nàn để chúng
con trung thành đi theo Chúa suốt cuộc đời con. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Không chỗ tựa đầu (2.7.2018 –
Thứ Hai tuần 13 Thường niên B)
Suy niệm:
“Thưa
Thầy, Thầy đi đâu tôi cũng xin đi theo.”
Đó là
lời yêu cầu của một vị kinh sư đáng kính, thông thạo Thánh Kinh.
Vị này
gọi Đức Giêsu là Thầy, dù chính ông là một bậc thầy trong dân.
Tại
sao ông lại muốn đi theo Đức Giêsu, một ông thợ mộc ở Nadarét ?
Tại
sao một người có sự nghiệp ổn định như ông
lại chịu
hạ mình làm môn đệ của Ngài ?
Tại
sao ông lại muốn theo Ngài đến tận chân trời góc biển ?
Điều
gì nơi con người Đức Giêsu đã khiến ông quyết định như thế ?
Điều
gì nơi Ngài đã cuốn hút con người ông
đến độ
ông không muốn xa Ngài nữa,
và muốn
gắn bó đời mình với Ngài ?
Chúng
ta không có câu trả lời cho các câu hỏi đó.
Chúng
ta chỉ nghe câu trả lời của Đức Giêsu cho vị kinh sư.
“Con
chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ tựa đầu.”
Ngài
nhắc cho ông biết cái giá phải trả
để đi
theo Ngài làm môn đệ.
Đó là
cuộc sống bấp bênh, lang thang, nay đây mai đó.
Trên
bước đường rao giảng, Đức Giêsu sống như kẻ vô gia cư.
Ngài tạm
trú ở nơi nhà của người mở lòng đón nhận.
Chẳng
rõ sau câu trả lời thẳng thắn của Đức Giêsu,
vị
kinh sư có còn muốn theo Ngài nữa không ?
Khi một
môn đệ của Đức Giêsu xin phép về chôn cất cha trước đã,
thì
Ngài đã trả lời bằng một câu khó hiểu :
"Anh
hãy đi theo tôi. Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ.”
Người
Do Thái coi trọng chữ hiếu và việc tống táng cho cha mẹ.
Có thể
ở đây anh môn đệ này muốn xin về nhà,
ở với
cha già cho đến ngày cha qua đời, rồi chôn cất cha để báo hiếu.
Không
phải là anh không muốn làm môn đệ Thầy Giêsu nữa,
nhưng
trước hết, anh muốn làm tròn bổn phận của một người con.
Đức
Giêsu cho anh thấy báo hiếu không phải là bổn phận hàng đầu,
dù tôn
kính cha mẹ là luật quan trọng trong xã hội Do-thái.
Ngài
cho anh thấy có Ai đó còn quan trọng hơn cả cha mẹ.
"Hãy
theo tôi”, tiếng gọi này đòi dành ưu tiên cho Ngài,
đến độ
nghĩa vụ thiêng liêng nhất là chôn cất cha phải nhường bước.
Tin Mừng
hôm nay cho thấy cái giá phải trả để làm môn đệ Đức Giêsu.
Có người
xin đi theo Thầy khắp mọi nơi Thầy đi.
Nhưng
đi vào Vườn Dầu, đi lên Núi Sọ, ít người dám theo Thầy.
Có người
đã là môn đệ rồi, nhưng lại băn khoăn vì nghĩa vụ.
Anh phải
nghe được tiếng gọi mới của Thầy: “Hãy theo tôi” (c. 22).
và đơn
sơ đặt sứ mạng lên trên hết.
Thân
phận người môn đệ xưa nay đều giống nhau.
Theo
Thầy là phải chịu long đong, thiếu thốn, bị từ chối và bách hại,
thậm
chí phải chấp nhận cái chết.
Nhưng
hạnh phúc vẫn chờ họ, chỉ vì họ đã cùng thân phận với Thầy.
Lời
nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu,
Nhiều
bạn trẻ đã không ngần ngại
Chọn
những cầu thủ bóng đá,
Những
tài tử điện ảnh
Làm
thần tượng cho đời mình.
Hôm
nay
Chúa
cũng muốn biết chúng con chọn ai,
Và
chúng con thật sự đắn đo
Trước
khi chọn Chúa.
Bởi
chúng con biết rằng
Chọn
Chúa là lội ngược dòng,
Theo
Chúa là bước vào con đường hẹp:
Con
đường nghèo khó và khiêm nhu,
Con
đường từ bỏ và phục vụ.
Hôm
nay, chúng con chọn Chúa
Không
phải vì Chúa giàu có,
Tài
năng hay nổi tiếng,
Nhưng
vì Chúa là Thiên Chúa làm người.
Chẳng
ai đáng chúng con yêu mến bằng Chúa.
Chẳng
ai hoàn hảo như Chúa.
Ước
gì chúng con can đảm chọn Chúa
Nhiều
lần trong ngày,
Qua
những chọn lựa nhỏ bé,
Để
Chúa chiếm lấy toàn bộ cuộc sống chúng con,
Và
để chúng con
Thông
hiệp vào toàn bộ cuộc sống của Chúa. Amen
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu,
S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2 THÁNG BẢY
Quyền Bính Đặt Điểm Tựa Trên
Lòng Nhân
Quyền bính của Thiên Chúa được
diễn tả qua mối quan tâm từ phụ. Một cách nào đó, chân lý này chứa đựng chính cốt
lõi của chân lý về sự quan phòng thần linh. Thánh Kinh sử dụng hình ảnh của một
Mục Tử Tốt Lành để diễn tả sự thật về lòng từ phụ của Thiên Chúa: “Chúa là mục
tử chăn dắt tôi; tôi sẽ không còn phải thiếu thốn chi” (Tv 23,1). Thật là một
hình ảnh độc đáo!
Các biểu tượng cổ xưa của đức
tin và của truyền thống Kitô giáo diễn tả chân lý về sự quan phòng bằng từ La
tinh “omni-tenens” (nắm giữ tất cả) – ứng với từ Hi lạp “panto-krator” (cai quản
tất cả). Tuy nhiên, những ý niệm ấy vẫn chưa nói được gì so với sự hàm súc và vẻ
đẹp của hình ảnh người mục tử trong Thánh Kinh. Hình ảnh người mục tử là một
hình ảnh đầy ấn tượng có sức mạc khải chân lý về sự quan phòng thần linh.
Thật vậy, người mục tử là một
người cầm quyền đầy quan tâm, thực hiện một kế hoạch đời đời đầy khôn ngoan và
yêu thương qua việc cai quản thế giới tạo vật và nhất là xã hội loài người
(Vat. II, TDTG số 3). Đó là một quyền bính đầy cẩn trọng, bao gồm cả quyền lực
lẫn lòng nhân.
Theo bản văn của Sách Khôn Ngoan
mà Công Đồng Vatican I trích dẫn, quyền bính ấy “vươn rộng từ chân trời này tới
chân trời kia, cai quản mọi sự thật tốt đẹp” (Kn 8,1). Nghĩa là, nó bao trùm lấy,
nâng đỡ, bảo vệ, và – một cách nào đó – nó nuôi dưỡng nữa. Quyền bính đó chính
là Thiên Chúa chúng ta, Đấng săn sóc chúng ta như mục tử săn sóc đàn chiên của
mình.
– suy tư 366 ngày của Đức
Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope
John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 02/7
Am 2,6-10.13-16; Mt 8, 18-22.
LỜI SUY NIỆM: Một kinh sư
tiến đến thưa Người rằng: ‘Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo.’ Đức
Giêsu trả lời: ‘Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ
tựa đầu.’ Một môn đệ khác thưa với Người rằng: ‘Thưa Ngài, xin cho phép
con về chôn cất cha con trước đã.’”
Chúa Giêsu rất chân thành đối với bất cứ ai muốn đi theo Người. Người không mua
chuộc mị dân, bằng những hứa hẹn lợi lộc và vinh quang của thế gian, nhưng Người
cho họ biết, họ sẽ gặp nhiều khó khăn và có nhiều thách đố, cần phải biết quên
mình vì tình yêu thương tha thứ, cũng như phục vụ một cách nhưng không, để đem
lại niềm vui và hạnh phúc cho người thân cận.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn can đảm bước theo Chúa trên mọi nẽo đường
đời, đừng bao giờ viện dẫn những lý do, cho dù là chính đáng, để rồi đánh mất
cơ hội nhận lấy ơn gọi Chúa ban riêng cho mình.
Mạnh Phương
02 Tháng Bảy
Ðấng Cứu Thế Ðang Có Mặt
Ngày kia, có một đan viện phụ
Công giáo tìm đến một vị tu sĩ Ấn Giáo tại chân núi Himalaya. Với tất cả ưu tư
phiền muộn, vị đan viện phụ trình bày về tình trạng bi đát của tu viện do ông
điều khiển. Trước kia, tu viện này là một trong những trung tâm Công giáo thu
hút không biết bao nhiêu khách hành hương. Nhà nguyện lúc nào cũng vang lên tiếng
ca hát của các tu sĩ và giáo dân đến từ khắp nơi. Các căn phòng lúc nào cũng có
người ở… Nay tu viện gần như trở thành một ngôi chùa trống vắng. Làn sóng những
người trẻ tìm đến tu viện hầu như tắt lịm. Nhà nguyện vắng kẻ ra người vào. Một
số nhỏ tu sĩ còn lại sống trong uể oải buông thả… Vị viện phụ muốn hỏi nhà tu
sĩ Ấn Giáo: đâu là nguyên nhân đã đưa đến tình trạng này? Phải chăng vì một tội
lỗi tày đình nào đó mà bàn tay Chúa đã đè nặng trên cộng đoàn?
Sau khi nghe đức viện phụ kể
lể, vị tu sĩ Ấn Giáo mới ôn tồn nói: “Cái tội đã và đang xảy ra trong cộng
đoàn: đó là tội vô tình”. Vị tu sĩ Ấn Giáo mới giải thích như sau: “Ðấng Cứu Thế
đã cải trang thành một người giữa chư vị, nhưng chư vị đã vô tình không nhận ra
Ngài”.
Nhận được lời giải thích của
vị tu sĩ Ấn Giáo, đức viện phụ mới hối hả trở về tu viện, trong lòng ông không
khỏi miên man đặt câu hỏi: “Ai là người được Ðấng Cứu Thế đang mượn hình dáng để
trở lại với loài người?”. Cả tu viện chỉ có tất cả không đầy mười người. Ðấng Cứu
Thế không thể là chính ông, vì ông tự biết mình là một con người tội lỗi yếu
hèn. Nhưng ông cũng biết rõ các tu sĩ khác trong tu viện: có người nào toàn vẹn
để Ðấng Cứu Thế mượn lấy hình dáng? Thế nhưng, ông vẫn tin theo lời của vị tu
sĩ Ấn Giáo để xác quyết rằng Ðấng Cứu Thế đang cải trang thành một người nào đó
trong cộng đoàn…
Với niềm xác tín ấy, ông quy
tu tất cả các tu sĩ lại và loan báo cho mọi người biết rằng Ðấng Cứu Thế đang cải
trang thành một người trong nhà. Ðôi mắt của mỗi người mở to ra và ai cũng bắt
đầu dò xét từng người trong nhà. Chỉ có điều chắc chắn là: bởi vì Ðấng Cứu Thế
đã cải trang, cho nên, không ai có thể nhận ra Ngài được. Thành ra mỗi người
trong nhà đều có thể là Ðấng Cứu Thế… Từ đó, ai ai cũng đối xử với nhau như đối
xử với chính Ðấng Cứu Thế. Không mấy chốc, bầu khí yêu thương, huynh đệ, sức sống
và niềm vui đã trở lại với tu viện. Sự thánh thiện ấy không mấy chốc được đồn
thổi đi khắp nơi. Các tín hữu từ khắp nơi trở lại tu viện để tĩnh tâm và cầu
nguyện. Nhiều ngưởi trẻ cũng đến gõ cửa Nhà Dòng…
Nếu người người, ai ai cũng nhìn
nhau và đối xử với nhau như đối xử với chính Chúa Giêsu, thì có lẽ hận thù, chiến
tranh sẽ không bao giờ có lý do để tồn tại trên mặt đất này. Sự vắng bóng của
Thiên Chúa trong xã hội, hay đúng hơn sự vô tình của con người để không nhận ra
Thiên Chúa trong cuộc sống: đó là đầu mối của mọi thứ bất hòa, chiến tranh, xáo
trộn trong xã hội.
Chối bỏ Thiên Chúa cũng có nghĩa
là chối bỏ con người. Sự băng hoại của những xã hội xây dựng trên chủ thuyết vô
thần là một bằng chứng hùng hồn về hậu quả của sự chối bỏ Thiên Chúa. Khi con
người chối bỏ Thiên Chúa, con người cũng trà đạp con người…
Con người là hình ảnh cao quý của
Thiên Chúa đến độ Ngài đã trở thành con người và tự đồng hóa với con người. Từ
nay, con người chỉ có thể nhận ra Ngài trong mỗi người anh em của mình mà thôi.
Thánh thiện hay tội lỗi, giàu sang hay nghèo hèn, bạn hữu hay thù địch: mỗi một
con người đều là hình ảnh của Thiên Chúa và chỉ có xuyên qua tình yêu đối với
con người, con người mới có thể đến với Thiên Chúa…
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét