02/12/2019
Thứ Hai tuần 1 mùa
vọng
BÀI ĐỌC I: Is 4, 2-6
“Những kẻ được giải phóng sẽ nhảy
mừng”.
Bài trích sách Tiên tri
Isaia.
Ngày ấy,
dòng dõi Chúa sẽ trở nên huy hoàng vinh quang, hoa màu trên đất sẽ dồi dào, và
số người trong dân Isarel được giải phóng sẽ nhảy mừng. Những ai còn sót lại ở
Sion và còn sống sót ở Giêrusalem sẽ được gọi là thánh, tất cả những ai sẽ được
ghi tên để sống trọn đời ở Giêrusalem. Khi Chúa đã dùng thần trí thẩm xét và
thiêu đốt mà tẩy bỏ những tồi bại của các thiếu nữ Sion, và đã tẩy rửa
Giêrusalem cho sạch những vết máu, thì lúc đó Chúa sẽ đến trên khắp miền núi
Sion và những nơi kêu cầu Người, như đám mây ban ngày và như cột khói hoặc như
ánh lửa sáng rực ban đêm, vì trên tất cả, vinh quang Thiên Chúa sẽ là một
phương du và là một lều vải để che khỏi sức nóng ban ngày, để làm nơi an toàn
trú ẩn khỏi giông tố và mưa sa.Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 121, 1-2. 3-4a. 4b-5.
6-7. 8-9
Đáp: Tôi vui mừng khi người
ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa”(c. 1).
1) Tôi
vui mừng khi người ta nói với tôi: “Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa”. Hỡi
Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi.
2)
Giêrusalem được kiến thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong toàn thể.
Nơi đây các bộ lạc, các bộ lạc của Chúa tiến lên.
3)
Theo luật pháp của Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai toà thẩm
phán, ngai toà của nhà Đavít.
4) Hãy
nguyện cầu cho Giêrusalem được thanh bình, nguyện cho những kẻ yêu mến ngươi được
an ninh. Nguyện cho trong thành luỹ được bình an, và trong các lâu đài của
ngươi yên ổn.
5) Vì
anh em và bằng hữu của tôi, tôi nguyện chúc: bình an cho ngươi! Vì nhà Chúa là
Thiên Chúa chúng ta, tôi khẩn cầu cho ngươi những điều thiện hảo.
ALLELUIA: x. Tv 79, 4
All. All. – Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, xin đoái nhìn chúng con, xin tỏ nhan thánh Chúa, thì chúng con sẽ được rỗi. – All.
All. All. – Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, xin đoái nhìn chúng con, xin tỏ nhan thánh Chúa, thì chúng con sẽ được rỗi. – All.
PHÚC ÂM: Mt 8, 5-11
“Nhiều người từ phương đông và
phương tây sẽ đến trong nước trời”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Matthêu.
Khi ấy,
Chúa Giêsu vào thành Capharnaum, thì có một viên đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng:
“Lạy Thầy, thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt và đau đớn lắm!” Chúa
Giêsu phán bảo ông rằng: “Tôi sẽ đến chữa nó”. Nhưng viên đại đội trưởng thưa
Người rằng: “Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin
Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng, cũng như
tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc hạ, tôi
bảo người này đi thì anh đi; tôi bảo người kia đến thì anh đến; tôi bảo gia
nhân làm cái này thì nó làm!” Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những
kẻ theo Người: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ
như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều người từ
phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong nước
trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải
khóc lóc nghiến răng”. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Mùa của đức cậy và đức
tin
Khi
Đức Giêsu vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và
nài xin: “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm”.
Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó”. Viên đại đội trưởng đáp: “Thưa Ngài, tôi
chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được
khỏi bệnh (Mt. 8, 5-8).
Điều
gì đã thúc đẩy vị sĩ quan Rô-ma ra khỏi nhà từ sáng sớm? Thưa, ông hy vọng rằng
ông ra đi ông sẽ gặp được điều tốt hơn là cứ luẩn quẩn trong nhà. Dù ông là một
người đầy quyền thế, biết chỉ đạo mọi việc, nhưng cứ ở nhà, ông sẽ chẳng có thể
làm gì để cứu chữa đầy tớ đang đau liệt. Ông phải đến với Đức Giêsu.
Ngày
hôm nay, bạn cần phải ra khỏi con người bạn để khởi hành vào mùa vọng; mùa sẽ
đưa bạn đầy tràn hy vọng đến với Chúa chúng ta. Bạn đã sẵn sàng chưa?
Niềm
hy vọng tăng cao nhờ khát vọng mạnh, nhờ nhu cầu khẩn thiết. Niềm hy vọng của bạn
hôm nay là gì? Khát mong của viên sĩ quan là: “Đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt
ở nhà tôi, đau đớn lắm”. Còn bạn, bạn có thể đồng cảm với nỗi đau đớn đó không?
Bạn đồng
cảm rất dễ với chồng bạn, với vợ bạn, với con bạn, với ông bà cha mẹ, họ hàng
và bạn bè của bạn. Bạn cần đồng cảm xa hơn nữa. Viên sĩ quan đã đồng cảm với những
tên đầy tớ: một sự đồng cảm với những kẻ hèn mọn. Còn bạn, bạn có thể đồng cảm
với bao nhiêu nỗi xót xa của những kẻ đi làm thuê, làm mướn, những kẻ quét đường,
đổ rác đi qua nhà bạn mỗi sáng thứ hai không? … Đó là những tôi tớ của bạn, của
cộng đồng, của xã hội.
Hôm
nay bắt đầu mùa vọng, bạn cầu nguyện cho ai? Bạn hy vọng vị nào đến làm gì cho
họ? Thật quan trọng khi bạn biết liệt kê ra những nhu cầu đó để khêu gợi cho
mình có những niềm hy vọng, niềm cậy trông giúp bạn có đức cậy.
Hôm
nay, bắt đầu mùa vọng, còn một việc nữa cần phân tích, đó là đức tin của chúng
ta. Đức Giêsu nói với chúng ta: “Chính tôi sẽ đến cứu chữa nó”. Vị sĩ quan thưa
lại: “Lạy ngài, tôi không đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời
là đầy tớ tôi được khỏi bệnh …”. Chúng ta có thể tin được như thế không? Bao giờ
chúng ta mới có được đức tin như thế?
Chúng
ta có tin Đức Giêsu có thể đổi mới tâm hồn chúng ta được không? Biết bao nhiêu
tôi tớ trên trái đất này đang đau khổ cực độ. Chúng ta có tin Ngài đến cứu chữa
họ không?
Bắt đầu
mùa vọng, chính là để giúp chúng ta cậy trông và tin tưởng. Và cử hành Thánh lễ
chính là để giúp chúng ta tuyên xưng Đức Giêsu đến thực hiện công trình cứu độ.
C.G
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần I MV2
Bài đọc: Isa 2:1-5; Mt 8:5-11.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mọi người đều
tìm Chúa.
Con
người có cần đến Thiên Chúa trong cuộc đời không? Nhiều người trả lời không, vì
họ có thể tự làm chủ lấy cuộc đời của họ. Nhưng có những nhu cầu tâm linh mà
con người không tự mình thỏa mãn được như nhu cầu tìm ra sự thật: con người từ
đâu đến, sống trên đời này để làm gì, và chết rồi sẽ đi đâu? Các Bài đọc hôm
nay dẫn chứng nhu cầu cần tìm Chúa. Trong Bài đọc I, tiên tri Isaiah nhìn thấy
trước ngày muôn dân trên địa cầu sẽ tuôn về Jerusalem để trèo lên Núi Sion, Núi
Thánh của Thiên Chúa; để Ngài chỉ cho biết Lề Luật và đường lối của Thiên Chúa.
Ngày này được hiện thực khi Chúa Giêsu đến và mặc khải cho mọi người thánh ý của
Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, viên Đại Đội Trưởng, mặc dù là dân ngọai, đã tìm đến
Chúa Giêsu để xin Ngài chữa bệnh cho đầy tớ của mình.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ta cùng lên núi Đức Chúa, lên Nhà
Thiên Chúa của Giacob.
1.1/ Sự
trổi vượt của Núi Sion và Đền Thờ Jerusalem: Tiên tri Isaiah, mặc dù sống trong một thời đại đen
tối của lịch sử Do-Thái (trước 2 cuộc lưu đày: Assyria và Babylon), được Thiên
Chúa cho thấy trước những sự kiện sẽ xảy ra: Ngài sẽ phục hồi Judah và
Jerusalem, cho Đấng Cứu Thế nhập thể, và người muôn nước sẽ đến tìm Ngài chứ
không giới hạn trong vòng Do-Thái nữa. Ông tiên đóan: “Trong tương lai, núi Nhà
Đức Chúa đứng kiên cường vượt đỉnh các non cao, vươn mình trên hết mọi ngọn đồi.
Dân dân lũ lượt đưa nhau tới, nước nước dập dìu kéo nhau đi. Rằng: “Đến đây, ta
cùng lên núi Đức Chúa, lên Nhà Thiên Chúa của Jacob.”
1.2/ Những
nhu cầu của con người:
(1) Cần
biết về đường lối của Thiên Chúa: Thiên Chúa tạo dựng con người cho một mục
đích; làm sao con người biết mục đích này? Nếu Thiên Chúa không mặc khải, con
người không thể biết. Không những con người cần biết đích, mà còn cần biết cách
để đạt đích. Vì thế, con người cần tìm đến Chúa, “để Người dạy ta biết lối của
Người, và để ta bước theo đường Người chỉ vẽ.”
(2) Cần
biết về Lề Luật của Thiên Chúa: Người Do-Thái rất tự hào về Lề Luật của họ, vì
không có vị thần nào trên dương gian thân hành ngự xuống ban Lề Luật cho dân,
như Thiên Chúa đã ban cho họ Thập Giới qua ông Môsê. Họ có lý do để tự hào, vì
Thiên Chúa tạo dựng con người, nên chỉ mình Ngài biết những gì tốt và những gì
có thể gây thiệt hại cho con người. Vì thế, con người cần tìm đến Chúa để học hỏi
Lề Luật của Ngài: “Vì từ Sion, thánh luật ban xuống, từ Jerusalem, lời Đức Chúa
phán truyền.”
(3) Đức
Chúa sẽ phân xử các quốc gia và hòa bình sẽ ngự trị trên tòan cõi địa cầu: “Người
sẽ đứng làm trọng tài giữa các quốc gia và phân xử cho muôn dân tộc. Họ sẽ đúc
gươm đao thành cuốc thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái. Dân này nước nọ sẽ
không còn vung kiếm đánh nhau, và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến.” Điều
Isaiah muốn nói ở đây có lẽ là Ngày Tận Thế, Ngày Đức Kitô sẽ thống trị tòan
cõi địa cầu và lên ngôi cai trị tất cả.
2/ Phúc Âm: Từ phương đông phương tây, nhiều
người sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời.
Trình
thuật hôm nay mô tả cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và viên Đại Đội Trưởng. Ông là
người Rôma đến đô hộ Israel và là người dân ngọai; nhưng đã can đảm vượt qua bức
tường chính trị và tôn giáo đến gặp Chúa Giêsu và xin Ngài chữa bệnh cho đầy tớ
của mình. Chúa Giêsu nhận ra sự can đảm của ông và Ngài nói: “Chính tôi sẽ đến
chữa nó.”
2.1/ Nhu
cầu cần được chữa lành: Các bệnh tật, hồn cũng như xác, gắn liền với thân phận con người; và biết
bao nhiêu người đã chạy đến với Chúa Giêsu để xin Ngài chữa lành. Trong các
Sách Tin Mừng, biết bao nhiêu phép lạ được các Thánh Ký tường thuật lại. Có các
phép lạ được ban do chính người bệnh xin, có các phép lạ do thân nhân hay người
ngòai xin như trình thuật hôm nay, có các phép lạ do chính Chúa Giêsu động lòng
thương và chữa lành mặc dù những bệnh nhân chưa xin. Chúa chữa lành tất cả những
ai đến kêu xin cho dẫu là ngày Sabbath và gặp đủ mọi chống đối từ các kinh sư
Do-Thái. Không chỉ chữa bệnh phần xác, mà còn chữa cả bệnh phần hồn: Ngài gọi
Matthêu người thu thuế làm môn đệ, Ngài gọi Jachaeus mà ngỏ ý muốn ở lại nhà
ông, Ngài làm bạn với những người tội lỗi và gái điếm để chinh phục họ về cho
Thiên Chúa.
2.2/ Nhu
cầu cần biểu tỏ tin nơi Thiên Chúa: Trong hầu hết các phép lạ, đa số con người biểu tỏ
niềm tin bằng việc đến và kêu xin với Chúa. Khi Ngài nhìn thấy niềm tin nơi họ,
Ngài thường nói: “Hãy về bình an! Đức tin của con đã cứu chữa con.”
(1) Đức
tin của ông Đại Đội Trưởng: Khi Chúa Giêsu ngỏ ý muốn đến nhà để chữa người đầy
tớ, ông trả lời: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ
nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác,
tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: “Đi!” là nó đi, bảo
người kia: “Đến!” là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: “Làm cái này!” là nó
làm.” Qua những lời đối thọai, ông Đại Đội Trưởng chứng tỏ cho Chúa Giêsu ông
biết mình và biết Thiên Chúa. Ông biết mình là người ngọai, và để tránh dị nghị
cho Chúa Giêsu, ông xin Ngài chỉ cần truyền. Ông cũng biết Chúa Giêsu có thể chữa
bệnh mà không cần phải đến nhà.
Chúa
Giêsu khen ngợi đức tin của ông: “Tôi bảo thật các ông, tôi không thấy một người
Israel nào có lòng tin như thế.” Sự biểu tỏ niềm tin của một sĩ quan ngọai giáo
làm Chúa Giêsu ngạc nhiên và làm cho những người Israel và chúng ta phải suy
nghĩ: chưa chắc chúng ta, những người tin Chúa lâu năm, có được niềm tin như
ông Đại Đội Trưởng này. Câu trả lời khiêm nhường của ông được Giáo Hội dùng
trong các Thánh Lễ để chuẩn bị tâm hồn các tín hữu trước khi đón nhận Mình
Thánh Chúa vào lòng.
(2)
Dân Ngọai sẽ tin vào Thiên Chúa và được hưởng Nước Trời: Rồi Chúa Giêsu nói cho
những người cùng ở đó: “Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều
người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Abraham, Isaac và Giacob trong Nước Trời.”
Truyền thống Do-Thái giới hạn ơn cứu độ chỉ dành cho những người Do-Thái; nhưng
từ thời các tiên tri, nhiều tiên tri như Isaiah trong Bài đọc I hôm nay, đã
nhìn thấy trước các Dân Ngọai cũng tin vào Thiên Chúa và đáng được hưởng ơn Cứu
Độ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Mọi
người đều có nhu cầu tìm Thiên Chúa để được Ngài dạy dỗ, chữa lành, và nhất là
để Ngài chỉ cho biết cách đạt đích điểm của cuộc đời.
– Đi
tìm Thiên Chúa không phải chỉ một lúc hay trong một thời gian, nhưng là một tiến
trình của cả cuộc đời.
–
Thiên Chúa là Cha chung và thương xót mọi người. Chúng ta phải vui mừng khi thấy
mọi người tin tưởng và yêu mến Ngài.
Linh mục Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
02/12/2019 – THỨ HAI TUẦN 1 MV
Mt 8,5-11
SỨC MẠNH CỦA NIỀM TIN
Đức Giê-su nói với những kẻ theo Ngài rằng: “Tôi bảo thật các
ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế.” (Mt 8,10)
Suy niệm: Trước cái nhìn của người Do Thái, viên sĩ quan Rô-ma
là người ngoại đạo. Nhưng lòng tin của ông thật là ấn tượng và đáng nể phục.
Ông biết, trong chức vụ và quyền hạn của ông, ông đầy quyền lực đối với thuộc hạ:
Bảo người này đi là nó đi, bảo người kia đến là nó đến. Thế nhưng khi chạy đến
cầu xin Chúa Giê-su, ông không chỉ khiêm tốn nhìn nhận những hạn chế và bất lực
của mình, mà còn tuyên xưng niềm tin vào lời đầy quyền năng của Ngài: Chỉ cần
Ngài phán một lời thì mọi bệnh hoạn tật nguyền, dấu chỉ sự thống trị của ma quỷ,
cũng bị xua tan. Trước lời tuyên xưng của viên sĩ quan Rô-ma, Chúa Giê-su chẳng
những ngạc nhiên mà còn đặt ông làm mẫu gương đức tin cho tất cả chúng ta.
Mời Bạn: Chúa Giê-su mời bạn học đòi bắt chước ông sĩ quan
Rô-ma đặt tất cả niềm tin nơi Chúa, như người con chạy đến với cha của mình để
tâm sự, và trao phó nơi Ngài những nỗi niềm và mong ước của chúng ta với một niềm
phó thác và trông cậy, nhất là những khi gặp đau khổ, thử thách gian nan. Một
khi đặt niềm tin vào Thiên Chúa, dù bạn gặp phải bất cứ khó khăn thử thách nào,
ơn Chúa cũng sẽ giúp bạn vượt qua.
Sống Lời Chúa: Mỗi khi tham dự thánh lễ, chúng ta có cơ hội lặp lại
lời viên sĩ quan: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin
Chúa phán một lời là linh hồn con sẽ lành mạnh.” Bạn hãy thưa với Chúa những lời
ấy một cách thật xác tín.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con tin Chúa.
Xin củng cố niềm tin còn yếu đuối của con.
(5 Phút Lời Chúa)
Từ phương Đông
phương Tây (02.12.2019 – Thứ Hai Tuần 1 MV)
Suy niệm:
Tín đồ Do
thái giáo có tiếng về sống đức hy vọng.
Họ đã hy
vọng và vẫn còn hy vọng Đấng Mêsia sẽ đến để đem ơn cứu độ.
Họ đã
chờ và vẫn chờ từ bao ngàn năm nay.
Còn Kitô
hữu chúng ta có tiếng về sống đức ái.
Tuy
nhiên, tự bản chất Kitô giáo vẫn là tôn giáo của đức hy vọng.
Chúng
ta tin Đấng Mêsia là Đức Giêsu đã đến rồi.
Ngài đến
đem ơn cứu độ không phải cho riêng dân Israel,
nhưng
cho mọi dân mọi nước trên toàn thế giới.
Nhưng
Kitô hữu vẫn còn sống trong chờ đợi và hy vọng.
Chúng
ta mong ngày trở lại trong vinh quang của Chúa Giêsu,
cũng
là ngày thế giới này đi đến chỗ tận cùng, để sang một
trang mới.
MARANA
THA, lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến (1 Cr 6, 22; Kh 22, 20).
đó là
lời nguyện của các Kitô hữu trong Giáo Hội buổi sơ khai.
Đó
cũng là lời nguyện khẩn thiết của chúng ta, đặc biệt trong Mùa Vọng.
Ngày
quang lâm là ngày tận thế đáng sợ,
khi
Chúa Giêsu trở lại xét xử kẻ sống và kẻ chết.
Nhưng
đó cũng là ngày hội vui lớn nhất của nhân loại,
ngày
mà niềm hy vọng của chúng ta được thành tựu viên mãn.
Ngày ấy “từ
phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc
cùng
các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời” (c.
11).
Đức
Giêsu ngỡ ngàng khi thấy niềm tin lớn lao của viên đại đội trưởng.
Ông
thuộc dân ngoại mà lại có lòng tin lớn hơn các người Israel khác (c.
10).
Ông
tin Đức Giêsu có thể chữa lành cho người đầy tớ yêu quý của ông.
Không
cần Ngài đến nhà, chỉ cần một lời nói của Ngài thôi cũng đủ (c. 8).
Lòng
tin mạnh mẽ và khiêm tốn của ông đã chinh phục Đức Giêsu.
Lời của
viên sĩ quan dân ngoại đã trở nên lời ta đọc trước khi rước lễ.
“Lạy
Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con,
nhưng
xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh.”
Đầy tớ
của viên đại đội trưởng đã được chữa lành,
nhưng
điều quan trọng hơn là chuyện ông có hy vọng được dự tiệc.
Đây là
bữa tiệc cánh chung, bữa tiệc trong Nước Trời (x. Is 25, 6-8).
Một
người dân ngoại được ngồi dự tiệc bên các tổ phụ Do thái.
Đây
là điều hẳn làm cho nhiều người Do thái phải ngạc nhiên.
Mà không
phải chỉ có viên đại đội trưởng,
có nhiều
người từ tứ phương thiên hạ cũng được mời (c. 11).
Nước
Trời như một bữa tiệc vui và thịnh soạn do Thiên Chúa thết đãi,
trong
đó mọi dân tộc khác nhau cùng đến để chia sẻ và hiệp thông.
Mọi đau
buồn, mọi cách ngăn đều bị xóa bỏ.
Màu
tím là màu của phụng vụ Mùa Vọng,
nhưng
đây không phải là màu buồn.
Mùa Vọng
nhắc chúng ta về niềm hy vọng rất xanh tươi
mà Chúa
Giêsu đã mang lại cách đây hai ngàn năm
và chúng
ta có bổn phận vun đắp cho thành tựu.
Làm
sao để ơn cứu độ của Ngài được mọi người trên thế giới nhận
biết?
Làm
sao để dân ngoại được ơn đức tin và ơn chữa lành như viên sĩ quan?
Làm
sao để chẳng ai vắng mặt trong bữa đại tiệc của Nước Trời?
Mùa Vọng
đưa ta về thế giới bao la của châu Á, với 3% người công giáo.
Nếu
ngày mai tận thế, Chúa sẽ hỏi ta 97% kia đâu.
Cầu nguyện:
Lạy Cha,
Cha muốn cho mọi người được cứu độ
và nhận biết chân lý,
chân lý mà Cha đã bày tỏ nơi Đức Giêsu, Con
Cha.
Xin Cha nhìn đến hàng tỉ người
chưa nhận biết Đức Giêsu,
họ cũng là những người đã được cứu chuộc.
Xin Cha thôi thúc nơi chúng con
khát vọng truyền giáo,
khát vọng muốn chia sẻ niềm tin và hạnh phúc,
niềm vui và bình an của mình cho tha nhân,
và khát vọng muốn giới thiệu Đức Giêsu cho thế
giới.
Chúng con thấy mình nhỏ bé và bất lực
trước sứ mạng đi đến tận cùng trái đất
để
loan báo Tin Mừng.
Chúng
con chỉ xin đến
với
những người bạn gần bên,
giúp
họ quen biết Đức Giêsu và tin vào Ngài,
qua
đời sống yêu thương cụ thể của chúng con.
Chúng con cũng cầu nguyện
cho
tất cả những ai đang xả thân lo việc truyền giáo.
Xin Cha cho những cố gắng của chúng con
sinh nhiều hoa trái. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2 THÁNG MƯỜI HAI
Gặp Gỡ Chính Thiên Chúa
“Tôi lắng
nghe điều Thiên Chúa phán,
điều
Chúa phán là lời chúc bình an
cho
dân Người, cho kẻ trung hiếu
và những
ai hướng lòng trí về Người.
Chúa sẵn
sàng ban ơn cứu độ
cho ai
kính sợ Chúa,
để
vinh quang của Người
hằng
chiếu tỏa trên đất nước chúng ta” (Tv 85, 9-10).
Chúng
ta cầu nguyện bằng những lời ấy của Thánh Vịnh. Và những lời ấy được hoàn thành
khi Đức Trinh Nữ ở Na-da-rét nghe lời Thiên Chúa nói qua sứ thần: “Và này đây
bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu. Người sẽ nên cao cả,
và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao … Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền
năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi
là Con Thiên Chúa” (Lc 1,31-35).
Đức
Trinh Nữ ở Na-da-rét đáp trả tiếng gọi của Thiên Chúa dành cho ngài. Ngài lắng
nghe Thiên Chúa với toàn tâm. Ngài không chỉ đón nhận Lời trở thành xác phàm.
Ngài vâng theo Lời và đáp: “Này tôi đây là nữ tì của Chúa, xin hãy thực hiện
cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1,38). Mùa Vọng đã được hoàn thành như thế,
Mùa Vọng đầu tiên của loài người.
Mùa Vọng,
đó là sự đến gần ơn cứu độ. Mùa Vọng hướng chỉ vinh quang của Thiên Chúa trên
trái đất. Mùa Vọng là một cuộc gặp gỡ với chính Thiên Chúa – như lời Thánh Vịnh:
“Tín
nghĩa ân tình nay hội ngộ,
hòa
bình công lý đã giao duyên” (Tv 85,11).
Và, Lời
trở thành xác thịt trong cung lòng Đức Trinh Nữ. Công lý đến từ Thiên Chúa.
Công lý đến trong tư cách là phúc ân và an bình, là sự giao hòa với Thiên Chúa
và với người Con vĩnh cửu.
Công
lý được ban cho con người trong Đức Kitô như thế đòi hỏi con người phải đáp lại
như thế nào? Con người phải mang lấy gì trong lòng mình? Con người phải mang lấy
lòng trung thành, vì
“Tín
nghĩa mọc lên từ đất thấp,
công
lý nhìn xuống tự trời cao” (Tv 85,12).
Đó
đúng là điều đã xảy ra trong tâm hồn Đức Trinh Nữ Vô Nhiễm. Quả thật, chính
trong tâm hồn ngài, Mùa Vọng đầu tiên của nhân loại đã được hoàn tất. Ngài trở
thành mẫu thức của Giáo Hội qua lời đáp trả đầy niềm tin của mình. Và biến cố
Truyền Tin đã trở thành biến cố Chúa đến cách dứt khoát.
– suy tư 366 ngày của Đức
Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope
John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 02/12
Is 2, 1-5; Mt 8, 5-11
LỜI SUY NIỆM: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một
lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.”
Trong Tin Mừng cho chúng ta thấy: Chúa Giêsu luôn lắng nghe lời cầu xin của con
người, với sự động lòng thương của Người. Người không phân biệt họ là ai, miễn
là họ có lòng tin và đặt trọn lòng tin vào Người Người
đều ban ơn, chữa lành, chúc phúc và ca ngợi lòng tin của họ.
Lạy Chúa Giêsu. Chúng con đang ở trong thời đại kính “Lòng Chúa Thương xót”.
Xin cho toàn thể nhân loại biết chạy đến với Lòng Thương Xót của Chúa, để nhận
lại sự bình an; cho tâm hồn và thân xác của mình, người thân và người lân cận.
Mạnh Phương
02
Tháng Mười Hai
Mòn Mỏi Ðợi Trông
Ngày
kia, một hoàng đế nọ tập trung lại tất cả các nghệ sĩ trong mọi lãnh thổ của đế
quốc, để tổ chức một cuộc thi đua. Ðề tài của cuộc thi đua là: mô tả dung mạo của
hoàng đế…
Các
nghệ sĩ Ấn Ðộ đến với đầy đủ dụng cụ và các thứ đá hoa cương qúy giá. Các nghệ
sĩ người Armêni mang đến một thứ đất sét mà chỉ có họ mới biết được giá trị của
nó. Những người Ai Cập thì mang đến đủ thứ dụng cụ và một khối cẩm thạch qúy
giá.
Sau
cùng, người ta thấy xuất hiện một phái đoàn Hy Lạp. Mọi người đều ngạc nhiên, bởi
vì họ chỉ mang đến vỏn vẹn một gói thuốc đánh bóng…
Người
ta giam các nghệ sĩ vào trong các khu nội cấm trong cung điện. Khi thời hạn ấn
định đã đến, hoàng đế cho trưng bày tất cả các tác phẩm của các nghệ sĩ. Ông trầm
trồ ca ngợi bức chân dung của chính mình do các họa sĩ Ấn Ðộ vẽ. Sang đến các
pho tượng của người Ai Cập và các mô hình của người Armêni, ông càng tỏ ra thán
phục hơn.
Sau
cùng, khi đến gian hàng của người Hy Lạp, ông chỉ thấy vỏn vẹn bức tường bằng cẩm
thạch của phòng khách, nhưng mặt tường được đánh bóng đến độ khi nhìn vào ông
thấy nguyên khuôn mặt của mình hiện ra từng nét…
Và
dĩ nhiên, phái đoàn đã đoạt giải chính là những người Hy Lạp, bởi vì họ đã hiểu
rằng chỉ có hoàng đế mới họa được chính khuôn mặt của mình.
Họa lại
khuôn mặt của Ðức Kitô: đó là mục đích của Giáo Hội. Và nói như danh họa kiêm
điêu khắc gia Michelangelo: “Ðể tạc một bức tượng, điều quan trọng chính là những
gì phải được gọt bỏ”.
Muốn họa
lại khuôn mặt của Ðức Kitô, Giáo hội phải đánh bóng bức tường khuôn mặt của
mình bằng cách gọt bỏ, đục đẽo tất cả những gì còn sần sùi, thừa thãi…
Mùa Vọng
là mùa của mong đợi… Hai chữ mong đợi trong ngôn ngữ Việt Nam thường được đi
kèm với hai chữ khác: mòn mỏi. Mong đợi nào cũng làm cho con người ta mòn mỏi.
Nhưng chính sự hao mòn đó càng làm cho giây phút gặp nhau thêm đậm đà, thắm thiết
hơn.
Mùa Vọng
là trường dạy chúng ta mong đợi. Ðức Kitô đến với chúng ta qua từng biến cố, từng
phút giây trong cuộc sống. Ngài chỉ đựơc nhận diện, Ngài chỉ được họa lên
nguyên hình nếu chúng ta chấp nhận đánh bóng bức tường thành rong rêu hoặc sần
sùi của con người chúng ta. Càng mòn mỏi, càng được gọt đẽo, chúng ta càng thấy
được Ðức Kitô và càng họa lại được Ðức Kitô cho người khác…
Thật
ra, không phải chúng ta là người họa lại khuôn mặt của Ðức Kitô, mà chính Ngài
đến với chúng ta với những đường nét mà chỉ có Ngài mới biết đích thực là của
Ngài. Bổn phận của người Kitô chính là chấp nhận cho Ðức Kitô dùng con người của
mình để nhìn thấy khuôn mặt của Ngài. Phiến đá cẩm thạch của con người chúng ta
càng bóng láng, khuôn mặt của Ðức Kitô càng hiện rõ…
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét