18/04/2025
THỨ SÁU
TUẦN THÁNH.
KỶ NIỆM
CUỘC KHỔ NẠN CỦA CHÚA.
Phần Thứ I: Phụng Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: Is 52, 13-53, 12
“Người đã bị thương tích vì tội lỗi chúng ta”.
(Bài ca thứ tư của người Tôi Tớ Chúa)
Trích sách Tiên tri I-sai-a.
Này tôi tớ Ta sẽ được cao minh, sẽ vinh thăng tấn phát, cao
cả tuyệt vời. Cũng như nhiều người đã kinh ngạc, vì thấy người tàn tạ mất hết vẻ
người, dung nhan người cũng không còn nữa, cũng thế, muôn dân sẽ sửng sốt, các
vua không còn biết nói chi trước mặt người. Vì họ sẽ thấy việc chưa ai kể cho
mình, sẽ biết điều mình chưa hề được nghe.
Ai mà tin được điều chúng ta nghe? Và Chúa đã tỏ ra sức mạnh
cho ai? Người sẽ lớn lên trước mặt Ngài như một chồi non, như một rễ cây, tự đất
khô khan. Người chẳng còn hình dáng, cũng chẳng còn sắc đẹp để chúng ta nhìn ngắm,
không còn vẻ bên ngoài, để chúng ta yêu thích; bị người đời khinh dể như kẻ thấp
hèn nhất, như kẻ đớn đau nhất, như kẻ bệnh hoạn, như một người bị che mặt và bị
khinh dể, bởi đó, chúng ta không kể chi đến người.
Thật sự, người đã mang lấy sự đau yếu của chúng ta, người đã
gánh lấy sự đau khổ của chúng ta. Mà chúng ta lại coi người như kẻ phong cùi, bị
Thiên Chúa đánh phạt và làm cho nhuốc hổ. Nhưng người đã bị thương tích vì tội
lỗi chúng ta, bị tan nát vì sự gian ác chúng ta. Người lãnh lấy hình phạt cho
chúng ta được bình an, và bởi thương tích người mà chúng ta được chữa lành. Tất
cả chúng ta lang thang như chiên cừu, mỗi người một ngả. Chúa đã chất trên người
tội ác của tất cả chúng ta.
Người hiến thân vì người tình nguyện và không mở miệng như
con chiên bị đem đi giết, và như chiên non trước mặt người xén lông, người
thinh lặng chẳng hé môi. Do cưỡng bách và án lệnh, người đã bị tiêu diệt; ai sẽ
còn kể đến dòng dõi người nữa, bởi vì người đã bị khai trừ khỏi đất người sống;
vì tội lỗi dân Ta, Ta đánh phạt người. Người ta định đặt mồ người giữa những kẻ
gian ác, nhưng khi chết, người được chôn giữa kẻ giàu sang, mặc dầu người đã
không làm chi bất chánh, và miệng người không nói lời gian dối. Chúa đã muốn
hành hạ người trong đau khổ.
Nếu người hiến thân làm lễ vật đền tội, người sẽ thấy một
dòng dõi trường tồn, và nhờ người, ý định Chúa sẽ thành tựu. Nhờ nỗi khổ tâm của
người, người sẽ thấy và sẽ được thoả mãn. Nhờ sự thông biết, tôi tớ công chính
của Ta sẽ công chính hoá nhiều người, sẽ gánh lấy những tội ác của họ. Bởi đó,
Ta trao phó nhiều dân cho người, người sẽ chia chiến lợi phẩm với người hùng mạnh.
Bởi vì người đã hiến thân chịu chết và đã bị liệt vào hàng phạm nhân, người đã
mang lấy tội của nhiều người, và đã cầu bầu cho các phạm nhân.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 30, 2 và 6. 12-13. 15-16. 17 và 25
Ðáp: Lạy Cha, con
phó linh hồn con trong tay Cha
Xướng: Lạy Chúa,
con tìm đến nương nhờ Ngài, xin đừng để con muôn đời tủi hổ, vì đức công minh
Ngài, xin cứu chữa con! Con phó thác tâm hồn trong tay Chúa, lạy Chúa, lạy
Thiên Chúa trung thành, xin cứu chữa con.
Xướng: Con trở
nên đồ ô nhục đối với những người thù, nên trò cười cho khách lân bang, và mối
lo sợ cho người quen biết; gặp con ngoài đường, họ tránh xa con. Con bị người
ta quên, không để ý tới, dường như đã chết, con đã trở nên như cái bình bị vỡ
tan.
Xướng: Phần con,
lạy Chúa, con tin cậy ở Ngài, con kêu lên: Ngài là Thiên Chúa của con! Vận mạng
con ở trong tay Ngài, xin cứu gỡ con khỏi tay quân thù và những người bách hại.
Xướng: Xin cho
tôi tớ Chúa được thấy long nhan dịu hiền, xin cứu sống con theo lượng từ bi của
Chúa. Lòng chư vị hãy can trường mạnh bạo, hết thảy chư vị là người cậy trông ở
Chúa.
Bài Ðọc II: Dt 4, 14-16; 5, 7-9
“Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và
khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời”.
Trích thư gởi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, chúng ta có một thượng tế cao cả đã đi qua
các tầng trời, là Ðức Giê-su, Con Thiên Chúa, nên chúng ta hãy giữ vững việc
tuyên xưng đức tin của chúng ta. Vì chưng, không phải chúng ta có thượng tế
không thể cảm thông sự yếu đuối của chúng ta, trái lại, Người đã từng chịu thử
thách bằng mọi cách như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi.
Khi còn sống ở đời này, Chúa Ki-tô đã lớn tiếng rơi lệ dâng
lời cầu xin khẩn nguyện lên Ðấng có thể cứu mình khỏi chết, và vì lòng thành
kính, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã học vâng phục do
những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ
đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người.
Ðó là lời Chúa.
Câu Xướng Trước Phúc Âm
Chúa Kitô vì chúng ta đã vâng lời cho đến chết, và chết trên
thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu
vượt trên mọi danh hiệu.
Phúc Âm: Ga 18, 1 – 19, 42
“Sự Thương Khó Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta”.
C: Người đọc Chung,
Thánh Sử; S: Người đối thoại khác, hoặc Cộng đoàn. J: Chúa Giêsu
C. Bài Thương Khó Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, theo
Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu đi với môn đệ sang qua suối Xêrông, ở đó
có một khu vườn, Người vào đó cùng với các môn đệ. Giuđa, tên phản bội, đã biết
rõ nơi đó, vì Chúa Giêsu thường đến đấy với các môn đệ. Nên Giuđa dẫn tới một
toán quân cùng với vệ binh do các thượng tế và biệt phái cấp cho, nó đến đây với
đèn đuốc và khí giới. Chúa Giêsu đã biết mọi sự sẽ xảy đến cho Mình, nên Người
tiến ra và hỏi chúng:
J. “Các ngươi tìm ai?”
C. Chúng thưa lại:
S. “Giêsu Nadarét”.
C. Chúa Giêsu bảo: “Ta đây”.
C. Giuđa là kẻ định nộp Người cũng đứng đó với bọn
chúng. Nhưng khi Người vừa nói “Ta đây”, bọn chúng giật lùi lại và ngã xuống đất.
Người lại hỏi chúng:
J. “Các ngươi tìm ai?”
C. Chúng thưa:
S. “Giêsu Nadarét”.
C. Chúa Giêsu đáp lại: “Ta đã bảo các ngươi rằng Ta
đây! Vậy nếu các ngươi tìm bắt Ta, thì hãy để cho những người này đi”.
C. Như thế là trọn lời đã nói: “Con chẳng để mất người
nào trong những kẻ Cha đã trao phó cho Con”. Bấy giờ Simon Phêrô có sẵn thanh
gươm, liền rút ra đánh tên đầy tớ vị thượng tế, chém đứt tai bên phải. Ðầy tớ ấy
tên là Mancô. Nhưng Chúa Giêsu bảo Phêrô rằng:
J. “Hãy xỏ gươm vào bao. Chén Cha Ta đã trao lẽ nào
Ta không uống!”
C. Bấy giờ, toán quân, trưởng toán và vệ binh của người
Do-thái bắt Chúa Giêsu trói lại, và điệu Người đến nhà ông Anna trước, vì ông
là nhạc phụ của Caipha đương làm thượng tế năm ấy. Chính Caipha là người đã
giúp ý kiến này cho người Do-thái: để một người chết thay cho cả dân thì lợi
hơn. Còn Phêrô và môn đệ kia vẫn theo Chúa Giêsu. Môn đệ sau này quen vị thượng
tế nên cùng với Chúa Giêsu vào trong sân vị thượng tế, còn Phêrô đứng lại ngoài
cửa. Vì thế, môn đệ kia là người quen với vị thượng tế, nên đi ra nói với người
giữ cửa và dẫn Phêrô vào. Cô nữ tì gác cửa liền bảo Phêrô:
S. “Có phải ông cũng là môn đệ của người đó
không?”
C. Ông đáp:
S. “Tôi không phải đâu”.
C. Ðám thủ hạ và vệ binh có nhóm một đống lửa và đứng
đó mà sưởi vì trời lạnh, Phêrô cũng đứng sưởi với họ. Vị thượng tế hỏi Chúa
Giêsu về môn đệ và giáo lý của Người. Chúa Giêsu đáp:
J. “Tôi đã nói công khai trước mặt thiên hạ, Tôi thường
giảng dạy tại hội đường và trong đền thờ, nơi mà các người Do-thái thường tụ họp,
Tôi không nói chi thầm lén cả. Tại sao ông lại hỏi Tôi? Ông cứ hỏi những người
đã nghe Tôi về những điều Tôi đã giảng dạy. Họ đã quá rõ điều Tôi nói”.
C. Nghe vậy, một tên vệ binh đứng đó vả mặt Chúa
Giêsu mà nói:
S. “Anh trả lời vị thượng tế như thế ư”.
C. Chúa Giêsu đáp:
J. “Nếu Ta nói sai, hãy chứng minh điều sai đó; mà nếu
Ta nói phải, thì tại sao anh lại đánh Ta?”
C. Rồi Anna cho giải Người vẫn bị trói đến cùng vị
thượng tế Caipha. Lúc ấy Phêrô đang đứng sưởi. Họ bảo ông:
S. “Có phải ông cũng là môn đệ người đó không?”
C. Ông chối và nói:
S. “Tôi không phải đâu”.
C. Một tên thủ hạ của vị thượng tế, có họ với người bị
Phêrô chém đứt tai, cãi lại rằng:
S. “Tôi đã chẳng thấy ông ở trong vườn cùng với người
đó sao?”
C. Phêrô lại chối nữa, và ngay lúc đó gà liền gáy.
Bấy giờ họ điệu Chúa Giêsu từ nhà Caipha đến pháp đình. Lúc
đó tảng sáng và họ không vào pháp đình để khỏi bị nhơ bẩn và để có thể ăn Lễ Vượt
Qua. Lúc ấy Philatô ra ngoài để gặp họ và nói:
S. “Các ngươi tố cáo người này về điều gì”.
C. Họ đáp:
S. “Nếu hắn không phải là tay gian ác, chúng tôi đã
không nộp cho quan”.
C. Philatô bảo họ:
S. “Các ông cứ bắt và xét xử theo luật của các ông”.
C. Nhưng người Do-thái đáp lại:
S. “Chúng tôi chẳng có quyền giết ai cả”.
C. Thế mới ứng nghiệm lời Chúa Giêsu đã nói trước:
Người sẽ phải chết cách nào. Bấy giờ Philatô trở vào pháp đình gọi Chúa Giêsu đến
mà hỏi:
S. “Ông có phải là Vua dân Do-thái không?”
C. Chúa Giêsu đáp:
J. “Quan tự ý nói thế, hay là có người khác nói với
quan về tôi?”
C. Philatô đáp:
S. “Ta đâu phải là người Do-thái. Nhân dân ông cùng
các thượng tế đã trao nộp ông cho ta. Ông đã làm gì?”
C. Chúa Giêsu đáp:
J. “Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước
tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị
nộp cho người Do-thái, nhưng nước tôi không thuộc chốn này”.
C. Philatô hỏi lại:
S. “Vậy ông là Vua ư?”
C. Chúa Giêsu đáp:
J. “Quan nói đúng: Tôi là Vua. Tôi sinh ra và đến
trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý. Ai thuộc về Chân lý thì nghe
tiếng tôi”.
C. Philatô bảo Người:
S. “Chân lý là cái gì?”
C. Nói lời này xong, ông lại ra gặp người Do-thái và
bảo họ:
S. “Ta không thấy nơi người này có lý do để khép
án. Nhưng theo tục lệ các ngươi, ta sẽ phóng thích cho các ngươi một tù nhân
vào dịp Lễ Vượt Qua. Vậy các ngươi có muốn ta phóng thích Vua Do-thái cho các
ngươi chăng?”
C. Họ liền la lên:
S. “Không phải tên đó, nhưng là Baraba”.
C. Baraba là một tên cướp. Bấy giờ Philatô truyền đem
Chúa Giêsu đi mà đánh đòn Người. Binh sĩ kết một triều thiên bằng gai nhọn đội
lên đầu Người và nói:
S. “Tâu Vua Do-thái!”
C. Và vả mặt Người. Philatô lại ra ngoài và nói:
S. “Ðây ta cho dẫn người ấy ra ngoài cho các ngươi để
các ngươi biết rằng ta không thấy nơi người ấy một lý do để kết án”.
C. Bấy giờ Chúa Giêsu đi ra, đội mão gai và khoác áo
đỏ. Philatô bảo họ:
S. “Này là Người”.
C. Vừa thấy Người, các thượng tế và vệ binh liền la
to:
S. “Ðóng đinh nó vào thập giá! Ðóng đinh nó vào thập
giá!”
C. Philatô bảo họ:
S. “Ðấy các ngươi cứ bắt và đóng đinh ông vào thập
giá, phần ta, ta không thấy lý do nào kết tội ông”.
C. Người Do-thái đáp lại:
S. “Chúng tôi đã có luật, và theo luật đó nó phải chết,
vì nó tự xưng là Con Thiên Chúa”.
C. Nghe lời đó Philatô càng hoảng sợ hơn. Ông trở vào
pháp đình và nói với Chúa Giêsu:
S. “Ông ở đâu đến?”
C. Nhưng Chúa Giêsu không đáp lại câu nào. Bấy giờ
Philatô bảo Người:
S. “Ông không nói với ta ư? Ông không biết rằng
ta có quyền đóng đinh ông vào thập giá và cũng có quyền tha ông sao?”
C. Chúa Giêsu đáp:
J. “Quan chẳng có quyền gì trên tôi, nếu từ trên
không ban xuống cho, vì thế nên kẻ nộp tôi cho quan, mắc tội nặng hơn”.
C. Từ lúc đó Philatô tìm cách tha Người. Nhưng người
Do-thái la lên:
S. “Nếu quan tha cho nó, quan không phải là trung thần
của Xêsa, vì ai xưng mình là vua, kẻ đó chống lại Xêsa”.
C. Philatô vừa nghe lời đó, liền cho điệu Chúa Giêsu
ra ngoài rồi ông lên ngồi toà xử, nơi gọi là Nền đá, tiếng Do-thái gọi là
Gabbatha. Lúc đó vào khoảng giờ thứ sáu ngày chuẩn bị Lễ Vượt Qua. Philatô bảo
dân:
S. “Ðây là vua các ngươi”.
C. Nhưng họ càng la to:
S. “Giết đi! Giết đi! Ðóng đinh nó đi!”
C. Philatô nói:
S. “Ta đóng đinh vua các ngươi ư?”
C. Các thượng tế đáp:
S. “Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Xêsa”.
C. Bấy giờ quan giao Người cho họ đem đóng đinh.
Vậy họ điệu Chúa Giêsu đi. Và chính Người vác thập giá đến
nơi kia gọi là Núi Sọ, tiếng Do-thái gọi là Golgotha. Ở đó họ đóng đinh Người
trên thập giá cùng với hai người khác nữa: mỗi người một bên, còn Chúa Giêsu
thì ở giữa. Philatô cũng viết một tấm bảng và sai đóng trên thập giá. Bảng mang
những hàng chữ này: “Giêsu, Nadarét, vua dân Do-thái”. Nhiều người Do-thái đọc
được bảng đó, vì nơi Chúa Giêsu chịu đóng đinh thì gần thành phố, mà bảng viết
thì bằng tiếng Do-thái, Hy-lạp và La-tinh. Vì thế các thượng tế đến thưa với
Philatô:
S. Xin đừng viết “Vua dân Do Thái”, nhưng nên viết:
“Người này đã nói: ‘Ta là vua dân Do-thái'”.
C. Philatô đáp:
S. “Ðiều ta đã viết là đã viết”.
C. Khi quân lính đã đóng đinh Chúa Giêsu trên thập
giá rồi thì họ lấy áo Người chia làm bốn phần cho mỗi người một phần, còn cái
áo dài là áo không có đường khâu, đan liền từ trên xuống dưới. Họ bảo nhau:
S. “Chúng ta đừng xé áo này, nhưng hãy rút thăm xem
ai được thì lấy”.
C. Hầu ứng nghiệm lời Kinh Thánh: “Chúng đã chia nhau
các áo Ta và đã rút thăm áo dài của Ta”. Chính quân lính đã làm điều đó.
Ðứng gần thập giá Chúa Giêsu, lúc đó có Mẹ Người, cùng với
chị Mẹ Người là Maria, vợ ông Clopas và Maria Mađalêna. Khi thấy Mẹ và bên cạnh
có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu thưa cùng Mẹ rằng:
J. “Hỡi Bà, này là con Bà”.
C. Rồi Người lại nói với môn đệ:
J. “Này là Mẹ con”.
C. Và từ giờ đó môn đệ đã lãnh nhận Bà về nhà mình.
Sau đó, vì biết rằng mọi sự đã hoàn tất, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm,
Chúa Giêsu nói:
J. “Ta khát!”
C. Ở đó có một bình đầy dấm. Họ liền lấy miếng bông
biển thấm đầy dấm cắm vào đầu ngành cây hương thảo đưa lên miệng Người. Khi đã
nếm dấm rồi, Chúa Giêsu nói:
J. “Mọi sự đã hoàn tất”.
C. Và Người gục đầu xuống trút hơi thở cuối cùng.
(Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát)
Hôm đó là ngày chuẩn bị lễ: để tội nhân khỏi treo trên thập
giá trong ngày Sabbat, vì ngày Sabbat là ngày đại lễ, nên người Do-thái xin
Philatô cho đánh dập ống chân tội nhân và cho cất xác xuống. Quân lính đến đánh
dập ống chân của người thứ nhất và người thứ hai cùng chịu treo trên thập giá với
Người. Nhưng lúc họ đến gần Chúa Giêsu, họ thấy Người đã chết, nên không đánh dập
ống chân Người nữa, tuy nhiên một tên lính lấy giáo đâm cạnh sườn Người; tức
thì máu cùng nước chảy ra. Kẻ đã xem thấy thì đã minh chứng, mà lời chứng của
người đó chân thật, và người đó biết rằng mình nói thật để cho các người cũng
tin nữa. Những sự việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: “Người ta sẽ
không đánh dập một cái xương nào của Người”. Lời Kinh Thánh khác rằng: “Họ sẽ
nhìn xem Ðấng họ đã đâm thâu qua”.
Sau đó, Giuse người xứ Arimathia, môn đệ Chúa Giêsu, nhưng
thầm kín vì sợ người Do-thái, xin Philatô cho phép cất xác Chúa Giêsu. Philatô
cho phép. Và ông đến cất xác Chúa Giêsu. Nicôđêmô cũng đến, ông là người trước
kia đã đến gặp Chúa Giêsu ban đêm. Ông đem theo chừng một trăm cân mộc dược trộn
lẫn với trầm hương. Họ lấy xác Chúa Giêsu và lấy khăn bọc lại cùng với thuốc
thơm theo tục khâm liệm người Do-thái. Ở nơi Chúa chịu đóng đinh có cái vườn và
trong vườn có một ngôi mộ mới, chưa chôn cất ai. Vì là ngày chuẩn bị lễ của người
Do-thái và ngôi mộ lại rất gần, nên họ đã mai táng Chúa Giêsu trong mộ đó.
Chú giải về I-sai-a 52,13-53,12; Do Thái 4,14-16. 5,7-9; Gio-an 18,1—19,42
Vào Thứ Sáu Tuần Thánh, chúng ta hãy chiêm ngưỡng hai cảnh
này:
• Thiên Chúa
trong Chúa Giê-su, bị đánh đập và trần truồng trên Thập tự giá, được mọi người
tiếp cận. Chúng ta vẫn cần đôi mắt sáng suốt để thấy điều này, nhưng ngay cả một
người lính ngoại giáo cũng có thể thấy (xem Mác-cô 15,39).
• Bức màn của Đền thờ bị xé làm đôi. Nơi Chí Thánh được mở
ra (Mát-thêu 27,51) và Thiên Chúa không còn ẩn sau bức
màn, không thể tiếp cận được ngoại trừ Thầy tế lễ thượng phẩm, và chỉ một lần
trong năm. Ngài luôn sẵn sàng cho tất cả chúng ta—bất cứ lúc nào và ở bất cứ
nơi đâu.
Tất cả các nền văn hóa ban đầu đều hiến tế máu cho các vị thần
của họ. Máu gắn liền với nguyên lý sống—chúng ta có thể chảy máu đến chết. Của
lễ quý giá nhất dâng lên Thiên Chúa
là máu, và máu quý giá nhất trong tất cả là máu người.
Các nhà sử học cho chúng ta biết rằng nhiều nền văn hóa cổ đại
có tục hiến tế người (một số người cho rằng việc Áp-ra-ham sẵn sàng hiến tế con
trai mình là Y-sa-ác có liên
quan đến tục lệ này—xem Sáng thế 22,1-18).
Sau đó, tục hiến tế người đã bị loại bỏ và chỉ sử dụng động vật. Vào thời Chúa
Giê-su, Đền thờ đã trở thành một lò sát sinh khổng lồ, với các thầy tế lễ giết
động vật không ngừng. Khi Chúa Giê-su đuổi những người đổi tiền ra khỏi đó, người
ta ước tính rằng 90 phần trăm hoạt động thương mại có liên quan đến việc hiến tế
động vật.
Vậy thì tại sao lại có quá nhiều máu khi Chúa Giê-su chết?
Trong nhiều thế kỷ, con người đã đổ máu để vươn tới Chúa. Nhưng trong Cuộc đóng
đinh, điều đó đã đảo ngược—Chúa đổ máu của chính mình để vươn tới chúng ta. Điều
này nhằm xóa bỏ nỗi sợ hãi cũ của chúng ta, rằng chúng ta cần phải đổ máu để cố
gắng xoa dịu một vị Thiên Chúa
tức giận. Không có vị Thiên Chúa
nào ‘tức giận’ cả. Chỉ có một vị Thiên
Chúa yêu thương vô điều kiện.
Phao-lô nói với chúng ta rằng Chúa Giê-su “đã tự hạ mình xuống”
(Phi-líp-phê 2,6-7). Ngài đã
trút bỏ mọi bản ngã, mọi cơn giận dữ, sợ hãi và lo lắng, mọi phẩm giá con người
trước mặt người khác. Ngài buông bỏ mọi thứ và vì đã làm như vậy, Ngài đã được
hiệp nhất trọn vẹn với Cha Ngài.
Đối với chúng ta, điều đó cũng phải giống như vậy. Cuộc sống
của chúng ta bị ràng buộc bởi đủ mọi loại mối quan tâm, ham muốn, tham vọng, sợ
hãi và lo lắng. Chúng ta cần loại bỏ những rào cản này và buông bỏ. Chúng ta cần
phá vỡ những rào cản ngăn cách chúng ta khỏi sự hiệp nhất hoàn toàn với Nguồn
và Mục tiêu của mọi sự tồn tại.
Con Đường được chỉ ra rõ ràng trong Phúc Âm, và trên hết là
trong Con Đường Thập Giá—dẫn đến sự phục sinh, cuộc sống mới và sự thăng thiên,
và đến sự hiệp nhất với Thiên Chúa trong Chúa Kitô.
Phao-lô đã rất gần với điều đó khi ông nói:
… không còn là tôi sống
nữa, nhưng là Chúa Kitô sống trong tôi.
(Ga-lát 2,20)
https://livingspace.sacredspace.ie/l1066r/
Vào Chúa nhật Lễ Lá chúng ta đã nghe đọc bài Thương Khó
trong các sách Tin Mừng Nhất Lãm.
Vào thứ Sáu Tuần Thánh, chúng ta luôn nghe đọc bài Thương
Khó theo Gioan.
Thánh Gioan kể lại cuộc Khổ nạn của Chúa Giêsu với những nét
riêng của ông.
Chúng ta trân trọng cái nhìn bổ sung của thánh Gioan cho những
Tin Mừng khác.
Trong cuộc Khổ Nạn, Đức Giêsu của Gioan tỏ ra là người chủ động.
Ngài biết trước các biến cố sắp xảy ra, và Ngài có quyền
năng làm chủ mọi sự.
Chính Ngài tiến ra và hỏi các kẻ đến bắt Ngài: “Các anh tìm
ai?”
Câu trả lời của Ngài đủ làm họ lùi lại và ngã xuống đất (18,
4-9).
Đức Giêsu bình an và uy nghiêm bước vào cuộc Khổ nạn,
vì Ngài đã chấp nhận chén đắng Cha trao (18, 11).
Khi bị vị thượng tế Khanna tra hỏi về giáo huấn,
chẳng chút sợ hãi, Ngài đã thẳng thắn từ chối trả lời (18,
19-21).
Khi bị vả mặt, Ngài cũng đòi kẻ xúc phạm Ngài phải nói rõ tại
sao (18, 23).
Đức Giêsu bị đem tới dinh tổng trấn Philatô lúc trời đã
sáng.
Philatô là người xét xử Đức Giêsu, nhưng có vẻ ông là người
bị động.
Ông bị giằng co giữa một bên là Đức Giêsu đang ở trong dinh,
bên kia là đám đông và các nhà lãnh đạo Do thái giáo đang ở
ngoài dinh.
Một bên là ông Giêsu mà ông không tìm thấy lý do nào để kết
tội (18, 38; 19, 4. 6).
Bên kia là chức tổng trấn và chức “Bạn của Xêda” mà ông đang
nắm giữ (19, 12).
Philatô không biết phải theo ai, chọn ai trong tình cảnh
căng thẳng này.
Vì thế ông đã đi ra, đi vào cả thảy bảy lần (18, 18, 29. 33.
38; 19, 1. 4. 9. 13).
Đức Giêsu đã đối thoại khá dài với Philatô về Nước của Ngài
(18, 36-37),
một nước không có trên bản đồ, không có quân đội, không dùng
bạo lực.
Nước của Ngài gồm những người biết nghe sự thật và đứng về
phía sự thật,
sự thật này được Ngài làm chứng và cất tiếng nói lên.
“Đây là Vua các người”, Philatô đã giới thiệu Đức Giêsu như
thế (19, 14)
và ông đã cương quyết giữ lại tấm bảng treo trên thập giá
mang dòng chữ:
“Giêsu Nadarét, Vua dân Do thái” (19, 19).
Đức Giêsu đã tự mình vác thập giá lên đồi Sọ và bị đóng đinh
vào giữa trưa.
Chiên Thiên Chúa bị giết đúng vào lúc ở Đền Thờ người ta giết
chiên Vượt qua.
Đức Giêsu không cô đơn trên thập giá vì có Mẹ và người môn đệ
dấu yêu.
Suốt một đời Ngài đã sống cho sứ mạng Cha trao, nay Ngài biết
nó đã hoàn tất.
Chủ động cả trong cái chết, Ngài “gục đầu xuống và trao Thần
Khí” (19, 30).
Qua cái chết trên thập giá, Đức Giêsu cho thấy tình yêu lớn
nhất của Ngài (15, 13),
tình yêu trao hiến cả Máu và Nước từ trái tim bị đâm thâu
(19, 34).
Nhưng thập giá cũng cho thấy tình yêu của Cha khi ban Con Một
cho ta (3, 16).
Đức Giêsu Kitô đã trở về với Cha bằng con đường khó đi.
Người Kitô hữu cũng về với Thiên Chúa bằng con đường hẹp.
Ước gì chúng ta sống cuộc Khổ nạn của mình với sự bình an,
can đảm của Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
vì Chúa đã bẻ tấm bánh trao cho chúng con,
xin cho những người nghèo khổ được no đủ.
Vì Chúa đã xao xuyến trong Vườn Dầu,
xin cho các bạn trẻ đủ sức đối diện
với những khó khăn gay gắt của cuộc sống.
Vì Chúa bị kết án bất công,
xin cho chúng con can đảm bênh vực sự thật.
Vì Chúa bị làm nhục và nhạo báng,
xin cho phụ nữ và trẻ em được tôn trọng.
Vì Chúa chịu vác thập giá nặng nề,
xin cho những người bệnh tật được đỡ nâng.
Vì Chúa bị lột áo và đóng đinh,
xin cho sự hiền hòa thắng được bạo lực.
Vì Chúa dang tay chết trên thập giá,
xin cho đất nối lại với trời,
con người nối lại mối dây liên đới với nhau.
Vì Chúa đã phục sinh trong niềm vui òa vỡ,
xin cho chúng con biết đón lấy đời thường
với tâm hồn thanh thản bình an. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao
Siêu SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét