17/08/2016
Thứ Tư tuần 20 thường niên.
Bài Ðọc
I: (Năm II) Ed 34, 1-11
"Ta
sẽ giải thoát đoàn chiên Ta khỏi tay chúng, và đoàn chiên sẽ không làm mồi ngon
cho chúng nữa".
Trích
sách Tiên tri Êdêkiel.
Có lời
Chúa phán cùng tôi rằng: Hỡi con người, hãy nói tiên tri về các chủ chăn
Israel, hãy nói tiên tri và bảo các chủ chăn rằng: Chúa là Thiên Chúa phán thế
này: Khốn cho các chủ chăn Israel, họ chỉ lo nuôi chính bản thân: chớ thì các
chủ chăn không phải lo chăn nuôi đoàn chiên sao? Các ngươi đã uống sữa chiên,
đã mặc áo lông chiên, hễ con nào béo tốt, các ngươi làm thịt: nhưng các ngươi
không chăn nuôi đoàn chiên của Ta. Con nào yếu đuối, các ngươi không bổ dưỡng;
con nào đau ốm, các ngươi không chạy chữa; con nào bị thương, các ngươi không
băng bó; con nào đi lạc, các ngươi không đem về; con nào đi mất, các ngươi
không tìm kiếm; nhưng các ngươi chăn dắt chúng bằng bạo lực và nghiêm khắc. Các
chiên Ta tản mác vì thiếu chủ chăn: chúng làm mồi cho thú dữ ngoài đồng. Các
chiên Ta lang thang khắp núi, trên mọi đồi cao, các chiên Ta tản mác khắp mặt đất,
và chẳng có ai tìm kiếm. Ta nói, chẳng có ai tìm kiếm.
Vì thế,
hỡi các chủ chăn, hãy nghe lời Thiên Chúa phán: Nhân danh mạng sống của Ta, các
chiên Ta đã bị cướp mất, các chiên Ta làm mồi cho thú dữ ngoài đồng, vì không
có chủ chăn: các chủ chăn của Ta không lo lắng cho đoàn chiên Ta, nhưng chúng
chỉ nuôi chính bản thân, mà không chăn nuôi các chiên Ta, vì thế, hỡi các chủ
chăn, hãy nghe lời Chúa: Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây chính Ta sẽ đến
với các chủ chăn, đòi lại đoàn chiên khỏi tay chúng, và sẽ không cho chúng chăn
nuôi đoàn chiên nữa, các chủ chăn không còn nuôi chính bản thân nữa. Ta sẽ giải
thoát đoàn chiên Ta khỏi miệng chúng, và đoàn chiên sẽ không còn làm mồi ngon
cho chúng nữa.
Vì
Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây chính Ta sẽ tìm kiếm các chiên Ta, và
Ta sẽ thăm viếng chúng.
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu
thốn chi (c. 1).
Xướng:
1) Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả
tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi,
người lo bồi dưỡng. - Ðáp.
2)
Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. (Lạy
Chúa), dù bước đi trong thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng
con. Cây roi và cái gậy của Ngài, đó là điều an ủi lòng con. - Ðáp.
3)
Chúa dọn ra cho con mâm cỗ, ngay trước mặt những kẻ đối phương; đầu con thì
Chúa xức dầu thơm, chén rượu con đầy tràn chan chứa. - Ðáp.
4)
Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong
nhà Chúa, tôi sẽ định cư, cho tới thời gian rất ư lâu dài. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 118, 135
Alleluia,
alleluia! - Xin Chúa tỏ cho tôi tớ Chúa thấy long nhan hiền hậu, và dạy bảo con
những thánh chỉ của Chúa. - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 20, 1-16a
"Hay
mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy,
Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như chủ
nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những
người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông.
"Khoảng
giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo
họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các
ngươi xứng đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở
ra và làm như vậy.
"Ðến
khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng:
"Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng:
"Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi
cũng hãy đi làm vườn nho ta".
"Ðến
chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà
trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết". Vậy
những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng. Tới phiên những
người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn; nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi
người một đồng. Ðang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những
người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt
ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?" Chủ nhà trả lời với một kẻ trong
nhóm họ rằng: "Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã
không thoả thuận với tôi một đồng sao? Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn
trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn
sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng?"
"Như
thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Lòng Quảng Ðại Của Thiên Chúa
Dụ
ngôn Chúa Giêsu dùng để trình bày giáo lý của Ngài cho dân chúng được các nhà
chú giải xếp thành hai loại: tỷ dụ và dụ ngôn. Loại tỷ dụ là thể văn mà toàn bộ
những chi tiết đều mang ý nghĩa nòng cốt, còn các chi tiết phụ chỉ làm cho câu
truyện thêm thú vị và khiến người đọc quan tâm chú ý đến ý chính mà thôi.
Câu
truyện về những người thợ vào làm vườn nho của chủ là một dụ ngôn. Chủ đề chính
của dụ ngôn là mối liên hệ của con người với Thiên Chúa trên bình diện ân sủng.
Trong
lúc các Rabbi Do thái thường tính toán phần thưởng Thiên Chúa ban cho mọi việc
lành, thì cách tính toán sòng phẳng theo công bình giao hoán này hoàn toàn bị dụ
ngôn làm đảo lộn, vì nếu chúng ta tính với Chúa, Ngài sẽ tính với chúng ta, và
chắc chắn số tội của chúng ta sẽ nhiều hơn công phúc và chúng ta sẽ là kẻ thiệt
thòi.
Chúa
Giêsu đã dùng dụ ngôn để cảnh cáo người Do thái không nên so đo, phân bì với
người tội lỗi hay người ngoại giáo được ơn Chúa trở lại và thừa hưởng Nước Trời,
bởi vì Nước Trời là phần thưởng nhưng không do lòng quảng đại của Chúa, chứ
không do lòng đạo đức hay công nghiệp của con người. Câu trả lời của Chúa Giêsu
cho những kẻ phàn nàn kêu trách nêu bật lòng quảng đại của Thiên Chúa:
"Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thỏa thuận với tôi
một quan sao; cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào
làm sau chót này cũng được bằng bạn, tôi không có quyền được tùy ý sử dụng của
cải tôi sao?". Thiên Chúa đối xử tốt với mọi người, Ngài ban ơn cho mọi
người chỉ vì lòng thương của Ngài mà thôi. Còn con người thì dễ bị cám dỗ, ghen
tỵ, hẹp hòi, muốn giới hạn hành động yêu thương của Thiên Chúa.
Chúng
ta hãy xét xem mình đã có thái độ nào đối với người khác, nhất là khi thấy họ
được sự lành? Xin Chúa giải thoát chúng ta khỏi tính ghen tỵ và cho chúng ta sống
quảng đại với mọi người.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 20 TN2
Bài đọc: Eze 34:1-11; Mt 20:1-16.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mục Tử Tốt Lành.
Bổn
phận của những người lãnh đạo là phải lo cho tất cả mọi người dưới quyền mình,
không chỉ những người có tài đức, tốt lành, trẻ trung, mạnh khỏe; nhưng còn cả
những người bất tài, già yếu, bệnh tật… Các Bài đọc hôm nay cho thấy sự khác biệt
giữa Thiên Chúa, người Mục Tử Tốt Lành với những mục tử giả hiệu.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Các mục tử giả hiệu
không chịu săn sóc đòan chiên của mình.
Bổn
phận của người mục tử là coi sóc đòan chiên của mình, họ phải chịu trách nhiệm
trước mặt chủ vì số phận của đòan chiên. Nếu đòan chiên tốt lành, mạnh khỏe, họ
sẽ được chủ khen ngợi và thưởng công xứng đáng. Nếu đòan chiên yếu nhược, tan
tác, họ sẽ bị chủ nghiêm khắc trị tội và lấy đi quyền mục tử để trao cho người
khác biết cách chăm sóc đòan chiên tốt hơn. Cũng vậy, những người lãnh đạo
trong tôn giáo cũng như ngòai xã hội, họ có bổn phận coi sóc những người dưới
quyền họ, và họ phải chịu trách nhiệm trước mặt Thiên Chúa, Đấng đã ban quyền
và trao cho họ những người họ phải chăm sóc.
Người
mục tử giả hiệu chỉ biết lo cho bản thân họ như tiên tri Êzêkiel đã tuyên sấm
hôm nay: Khốn cho các mục tử Ít-ra-en, những kẻ chỉ biết lo cho mình! Nào mục tử
không phải chăn dắt đàn chiên sao? Sữa các ngươi uống, len các ngươi mặc, chiên
béo tốt thì các ngươi giết, còn đàn chiên lại không lo chăn dắt. Chiên đau yếu,
các ngươi không làm cho mạnh; chiên bệnh tật, các ngươi không chữa cho lành;
chiên bị thương, các ngươi không băng bó; chiên đi lạc, các ngươi không đưa về;
chiên bị mất, các ngươi không chịu đi tìm. Các ngươi thống trị chúng một cách
tàn bạo và hà khắc. Chiên của Ta tán loạn vì thiếu mục tử và biến thành mồi cho
mọi dã thú, chúng tán loạn. Chiên của Ta tản mác trên các ngọn núi, trên mọi đỉnh
đồi. Chiên của Ta tản mác trên khắp mặt đất, thế mà chẳng ai chăm sóc, chẳng ai
kiếm tìm.
Hậu
quả của việc chăn chiên vô trách nhiệm là họ sẽ bị Thiên Chúa trừng trị xứng
đáng. Ngài sẽ tước đọat quyền mục tử bằng cách lấy đòan chiên lại để trao vào
tay người khác: Đây Ta chống lại các mục tử. Ta sẽ đòi lại chiên của Ta; Ta sẽ
không để chúng chăn dắt chiên, và các mục tử sẽ không còn lo cho mình. Ta sẽ giải
thoát các chiên của Ta khỏi miệng chúng, để chiên của Ta không còn làm mồi cho
chúng nữa.
Vì
không kiếm được những mục tử tốt lành trong Israel, nên Đức Chúa là Chúa Thượng
phán thế này: “Đây, chính Ta sẽ chăm sóc chiên của Ta và thân hành kiểm điểm.”
Người Mục Tử Tốt Lành trong Tân Ước là chính Chúa Giêsu vì chính Ngài đã tuyên
bố: “Ta là Mục Tử Tốt Lành, Ta biết các chiên Ta, và các chiên Ta biết Ta” (Jn
10:11a). Điểm nổi bật của người Mục Tử Tốt Lành là ông “dám phó mạng sống mình
vì đòan chiên” (Jn 10:11b). Chính Chúa Giêsu đã thân hành huấn luyện các Tông Đồ
để trở thành những người Mục Tử Tốt Lành theo gương và đường lối của Ngài.
2/
Phúc Âm: Người Mục Tử Tốt
Lành săn sóc tất cả các con chiên của mình.
Điểm
chính trong dụ ngôn hôm nay không phải ở chỗ công bằng hay bất công xã hội: làm
ít ăn ít, làm nhiều ăn nhiều; nhưng ở chỗ mọi người đều có của ăn. Người lãnh đạo
tài đức là người sắp xếp làm sao cho mọi người đều có việc và có của ăn xứng với
phẩm giá con người. Khởi đầu bằng lời Chúa Giêsu nói: "Nước Trời giống như
chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của
mình. Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào
vườn nho làm việc.”
Những
người đến sau Phúc Âm không cho biết lý do tại sao; nhưng trong đời sống con
người, rất nhiều chuyện không dự tính có thể xảy ra. Thay vì mất công tìm ra lý
do tại sao họ không cùng nhóm với những thợ từ sáng sớm (ngay cả việc lười biếng
cũng là một chứng bệnh), chúng ta có thể xếp họ vào nhóm không có cơ may (bệnh
tật, ít tài, tai nạn…). Nhà lãnh đạo giỏi có thể khắc phục và tìm ra cách dùng
những người không có cơ may. Phúc Âm tường thuật: Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở
ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. Ông cũng bảo họ:
"Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng."
Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y
như vậy.
Sau
cùng, khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó,
ông nói với họ: "Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?" Họ
đáp: "Vì không ai mướn chúng tôi." Ông bảo họ: "Cả các anh nữa,
hãy đi vào vườn nho!" Phúc Âm ở đây nói rõ hơn lý do tại sao họ không làm
việc vì không ai mướn họ. Những người này chỉ làm có một tiếng mà thôi vì bắt đầu
giờ thứ 12 là hết ngày làm việc.
Công
nhật của người Do-Thái trong thời gian này là một denari một ngày, và ông chủ
đã giao kèo với họ từ đầu. Ông chủ không đối xử bất công với bất cứ nhóm thợ
nào nên họ không có lý do nào để khiển trách ông. Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo
người quản lý: "Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người
vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất." Vậy những người mới
vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến
lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng
cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền.
Ghen
tị là bản chất của con người, họ không muốn ai bằng họ nhất là lại làm ít giờ
hơn họ.
Họ vừa
lãnh vừa cằn nhằn gia chủ: "Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế
mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng
nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt."
Tại
sao ông chủ như thế? Câu trả lời của ông chứng tỏ ông là người Mục Tử Nhân
Lành, ông thực thi cả công bằng và nhân từ. Ông lo cho tất cả mọi người có việc
làm và có tiền để sinh sống khi ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ:
"Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi
là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người
vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ
ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra
ghen tức?"
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Tất
cả chúng ta đều được Thiên Chúa trao cho một, hai, hay cả đòan chiên để chăm
sóc tùy khả năng của mỗi người trong các chức vụ cha mẹ, thầy cô, cha xứ, lãnh
đạo trong tôn giáo cũng như ngòai xã hội.
- Khi
trao quyền Chúa cũng trao luôn trách nhiệm, chúng ta phải chịu trách nhiệm trước
Chúa về những người Chúa trao.
- Người
Mục Tử Tốt Lành biết khả năng của chiên mình, và chăn dắt chiên sao cho phù hợp
với từng chiên. Ông biết cách vượt lên trên mọi ghen tị của các chiên khác và
luôn tỏ lòng nhân từ cho hết mọi con chiên.
- Phải
bắt chước Chúa để thương đến các anh chị em không có cơ may như chúng ta.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
17/08/16 THỨ TƯ TUẦN 20
TN
Mt 20,1-16
Mt 20,1-16
Suy niệm: Gần 30% người Việt Nam đành phải ngừng chữa
bệnh nửa chừng vì thiếu tiền; trong khi đó, cũng có nhiều người thừa tiền để đi
mỹ viện, nhà hàng sang trọng… thường xuyên. Dường như chúng ta, những người
Ki-tô hữu, chấp nhận thực trạng này như chuyện đương nhiên. Ai làm ra tiền có
quyền hưởng; ai không may mắn, ráng chịu! Dụ ngôn hôm nay bắt đầu bằng chữ Nước
Trời, và những diễn tiến sau đó, với cung cách hành xử quảng đại của gia chủ,
khác hẳn thái độ ích kỷ của đám tá điền, cho thấy người công dân của Nước Trời
phải sống theo cung cách văn hoá của Nước Trời, đó là sống theo tương quan tình
nghĩa yêu thương, chứ không dựa trên sự công bằng khô cứng.
Mời Bạn: Đọc
kỹ đoạn Tin mừng để thấy rằng gia chủ trả công cho người làm từ tảng sáng (7-8
giờ sáng), bằng người vào làm lúc giờ thứ 11 (5 giờ chiều), để thấy gia chủ này
đối xử với thợ dựa trên tương quan tình nghĩa, ai cũng được tạo cho cơ hội có
công ăn việc làm để sống và được hạnh phúc. Thiên Chúa của Nước Trời mong muốn
bạn sống như vậy ngay ở trần gian này.
Chia sẻ: Chỉ
bố thí kiểu chữa cháy chưa đủ, mà còn phải tạo cơ hội cho người nghèo có thể
thoát khỏi cảnh nghèo nữa.
Sống Lời Chúa: Xem
lại cách chi tiêu của mình, để bớt những khoản không thật sự cần thiết, và giúp
vốn cho một gia đình nghèo khó hay cho quỹ xã hội.
Cầu nguyện: Lạy Cha, xin cho con ý thức rằng tấm bánh để dành của con là thuộc
về người đói, chiếc áo nằm trong tủ thuộc về người trần trụi, tiền bạc con tích
trữ là của người thiếu thốn. Xin dạy chúng con biết chia sẻ cho nhau.
Vì tôi tốt bụng
Suy niệm
Sau khi
anh thanh niên giàu có từ chối lời mời của Đức Giê-su,
ông Phêrô đã đại diện anh em hỏi Thầy:
“Chúng con đã bỏ mọi sự và theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì ?”
Thầy Giêsu đã đáp lại bằng một câu trả lời khá dài.
Họ sẽ được xét xử các chi tộc Ít raen, được gấp trăm về mọi sự,
và nhất là được hưởng sự sống đời đời (Mt 19, 27-30).
Như thế ở đây Nước Trời được coi như một phần thưởng,
một sự trả công Chúa dành cho những ai dám từ bỏ hy sinh.
Các môn đệ cho đi, và rồi họ sẽ được lại.
ông Phêrô đã đại diện anh em hỏi Thầy:
“Chúng con đã bỏ mọi sự và theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì ?”
Thầy Giêsu đã đáp lại bằng một câu trả lời khá dài.
Họ sẽ được xét xử các chi tộc Ít raen, được gấp trăm về mọi sự,
và nhất là được hưởng sự sống đời đời (Mt 19, 27-30).
Như thế ở đây Nước Trời được coi như một phần thưởng,
một sự trả công Chúa dành cho những ai dám từ bỏ hy sinh.
Các môn đệ cho đi, và rồi họ sẽ được lại.
Bài Tin
Mừng hôm nay nằm ngay sau câu chuyện trên.
Dưới một góc độ nào đó thì cả hai có nội dung rất khác nhau,
nhưng bổ túc cho nhau, để ta có một cái nhìn quân bình về Thiên Chúa.
Thiên Chúa không phải chỉ là Đấng công bằng,
thưởng công cho những gì chúng ta đã vất vả cố gắng.
Người còn là Đấng quảng đại, tốt lành và giàu lòng xót thương.
Dụ ngôn về “người thợ giờ thứ mười một” cho thấy điều đó.
Thật ra phải gọi dụ ngôn này là dụ ngôn về “Ong chủ độ lượng”.
Dưới một góc độ nào đó thì cả hai có nội dung rất khác nhau,
nhưng bổ túc cho nhau, để ta có một cái nhìn quân bình về Thiên Chúa.
Thiên Chúa không phải chỉ là Đấng công bằng,
thưởng công cho những gì chúng ta đã vất vả cố gắng.
Người còn là Đấng quảng đại, tốt lành và giàu lòng xót thương.
Dụ ngôn về “người thợ giờ thứ mười một” cho thấy điều đó.
Thật ra phải gọi dụ ngôn này là dụ ngôn về “Ong chủ độ lượng”.
Trong thế
giới thời Đức Gíê-su, người ta mướn thợ buổi sáng
và trả công cho thợ buổi chiều theo lề luật (Lv 19,13; Đnl 24, 14-15).
Lương công nhật là một quan tiền (denarius),
tiền này tạm đủ để nuôi gia đình ở mức căn bản.
Dụ ngôn hôm nay có nhiều nét khác thường mà không có lời giải thích.
Ong chủ vườn nho tự mình ra chợ mướn người, thay vì viên quản lý.
Những người thợ đứng suốt ngày ngoài chợ (c.6)
lại không được ông chủ thấy và mướn từ đầu, dù ông ra chợ nhiều lần.
Chỉ nhóm thợ đầu tiên mới được thuê với tiền công rõ ràng,
còn ba nhóm sau chỉ được hứa sẽ trả “hợp lẽ công bằng” (c.4).
Cuối cùng ba nhóm giữa bị bỏ rơi, để chỉ tập trung vào nhóm đầu và cuối.
Dụ ngôn này trở nên hết sức khác thường
với việc ông chủ ra lệnh trả công cho người làm cuối trước.
Những người thợ giờ thứ mười một (5 giờ chiều)
cả ngày làm có một tiếng, được trả một quan tiền.
Điều này hẳn tạo ra niềm hy vọng cho những ai đã làm từ sáng sớm,
“đã làm việc nặng nhọc cả ngày, lại bị nắng nôi thiêu đốt” (c.12).
Nhưng rốt cuộc những người thợ đầu tiên cũng chỉ được một quan tiền.
Chúng ta cần phải đứng trong hoàn cảnh của họ
để xem họ sẽ sửng sốt, thất vọng, buồn bực, tức giận và cằn nhằn ra sao.
Có lẽ chúng ta cũng phản ứng tương tự khi gặp chuyện như vậy.
Phản ứng này cũng là phản ứng giận dữ của người anh cả
khi biết cha mình đã tiếp đón linh đình sự trở về của đứa con hư hỏng.
Đối với những người thợ, đây rõ ràng là một sự bất công.
Bất công nằm ở chỗ làm nhiều. làm ít, nhận lương như nhau.
Nhưng ông chủ không cho đây là một sự bất công,
vì ông đã trả cho nhóm thợ làm sớm nhất đúng như đã thỏa thuận.
và trả công cho thợ buổi chiều theo lề luật (Lv 19,13; Đnl 24, 14-15).
Lương công nhật là một quan tiền (denarius),
tiền này tạm đủ để nuôi gia đình ở mức căn bản.
Dụ ngôn hôm nay có nhiều nét khác thường mà không có lời giải thích.
Ong chủ vườn nho tự mình ra chợ mướn người, thay vì viên quản lý.
Những người thợ đứng suốt ngày ngoài chợ (c.6)
lại không được ông chủ thấy và mướn từ đầu, dù ông ra chợ nhiều lần.
Chỉ nhóm thợ đầu tiên mới được thuê với tiền công rõ ràng,
còn ba nhóm sau chỉ được hứa sẽ trả “hợp lẽ công bằng” (c.4).
Cuối cùng ba nhóm giữa bị bỏ rơi, để chỉ tập trung vào nhóm đầu và cuối.
Dụ ngôn này trở nên hết sức khác thường
với việc ông chủ ra lệnh trả công cho người làm cuối trước.
Những người thợ giờ thứ mười một (5 giờ chiều)
cả ngày làm có một tiếng, được trả một quan tiền.
Điều này hẳn tạo ra niềm hy vọng cho những ai đã làm từ sáng sớm,
“đã làm việc nặng nhọc cả ngày, lại bị nắng nôi thiêu đốt” (c.12).
Nhưng rốt cuộc những người thợ đầu tiên cũng chỉ được một quan tiền.
Chúng ta cần phải đứng trong hoàn cảnh của họ
để xem họ sẽ sửng sốt, thất vọng, buồn bực, tức giận và cằn nhằn ra sao.
Có lẽ chúng ta cũng phản ứng tương tự khi gặp chuyện như vậy.
Phản ứng này cũng là phản ứng giận dữ của người anh cả
khi biết cha mình đã tiếp đón linh đình sự trở về của đứa con hư hỏng.
Đối với những người thợ, đây rõ ràng là một sự bất công.
Bất công nằm ở chỗ làm nhiều. làm ít, nhận lương như nhau.
Nhưng ông chủ không cho đây là một sự bất công,
vì ông đã trả cho nhóm thợ làm sớm nhất đúng như đã thỏa thuận.
Những câu
cuối của dụ ngôn là những câu đẹp nhất,
những câu nói lên bản chất sâu xa của tấm lòng Thiên Chúa.
“Tôi muốn cho người làm cuối này như tôi cho anh” (c. 14).
Tôi muốn cho họ nhiều như tôi đã cho anh, tôi muốn họ bằng anh :
đó là ước muốn, là chọn lựa của Thiên Chúa.
Tình thương của Người phá vỡ sự phân biệt người đầu, người cuối,
người làm nhiều, làm ít, công nhiều, công ít.
“Chẳng lẽ tôi không được phép làm điều tôi muốn
với tài sản của tôi sao?” (c. 15).
Thiên Chúa giàu sang nên có quyền rộng rãi thi ân cho kẻ Người muốn.
Chẳng ai có thể bắt Người phải đối xử công bình theo kiểu con người.
Chẳng ai có quyền hạch hỏi Người vì Người quá sức độ lượng (c.12).
“Hay mắt của anh xấu xa vì tôi tốt lành” (c. 15).
Con mắt xấu xa là con mắt khó chịu vì kẻ khác bằng mình, dù không đáng,
ghen tỵ với may mắn và hạnh phúc bất ngờ của người khác.
Đức Giêsu khẳng định mình là người tốt lành,
đặc biệt trong cách cư xử của Người đối với những tội nhân.
Anh trộm lành trên thập giá cũng là người thợ giờ thứ mười một.
Anh được hưởng những gì mà người khác phải nỗ lực cả đời.
những câu nói lên bản chất sâu xa của tấm lòng Thiên Chúa.
“Tôi muốn cho người làm cuối này như tôi cho anh” (c. 14).
Tôi muốn cho họ nhiều như tôi đã cho anh, tôi muốn họ bằng anh :
đó là ước muốn, là chọn lựa của Thiên Chúa.
Tình thương của Người phá vỡ sự phân biệt người đầu, người cuối,
người làm nhiều, làm ít, công nhiều, công ít.
“Chẳng lẽ tôi không được phép làm điều tôi muốn
với tài sản của tôi sao?” (c. 15).
Thiên Chúa giàu sang nên có quyền rộng rãi thi ân cho kẻ Người muốn.
Chẳng ai có thể bắt Người phải đối xử công bình theo kiểu con người.
Chẳng ai có quyền hạch hỏi Người vì Người quá sức độ lượng (c.12).
“Hay mắt của anh xấu xa vì tôi tốt lành” (c. 15).
Con mắt xấu xa là con mắt khó chịu vì kẻ khác bằng mình, dù không đáng,
ghen tỵ với may mắn và hạnh phúc bất ngờ của người khác.
Đức Giêsu khẳng định mình là người tốt lành,
đặc biệt trong cách cư xử của Người đối với những tội nhân.
Anh trộm lành trên thập giá cũng là người thợ giờ thứ mười một.
Anh được hưởng những gì mà người khác phải nỗ lực cả đời.
Nói cho
cùng, vấn đề không phải là đáng hay không đáng.
Chẳng ai xứng đáng để vào thiên đàng, kể cả các thánh.
Hạnh phúc Nước Trời là một ơn ban
hơn là một sự trả công hay phần thưởng.
Thiên Chúa vượt lên trên sự sòng phẳng có tính mua bán của con người.
Người không phải là nhà buôn, nhưng là người cha tốt lành.
Cha thương cả hai con, cả đứa ở nhà phục vụ lẫn đứa bỏ đi bụi đời.
Thậm chí đứa hư hỏng hay tật nguyền lại được quan tâm hơn.
Ông chủ vườn nho thương cả những người
đứng ngoài chợ suốt ngày mà không được ai mướn.
Có thể vì họ kém khả năng, kém may mắn hơn những người khác chăng?
Chẳng ai xứng đáng để vào thiên đàng, kể cả các thánh.
Hạnh phúc Nước Trời là một ơn ban
hơn là một sự trả công hay phần thưởng.
Thiên Chúa vượt lên trên sự sòng phẳng có tính mua bán của con người.
Người không phải là nhà buôn, nhưng là người cha tốt lành.
Cha thương cả hai con, cả đứa ở nhà phục vụ lẫn đứa bỏ đi bụi đời.
Thậm chí đứa hư hỏng hay tật nguyền lại được quan tâm hơn.
Ông chủ vườn nho thương cả những người
đứng ngoài chợ suốt ngày mà không được ai mướn.
Có thể vì họ kém khả năng, kém may mắn hơn những người khác chăng?
Người thợ
giờ thứ mười một đã làm được gì cho vườn nho của ông chủ?
Chắc chẳng được bao nhiêu.
Nhưng anh ấy đã đứng chờ suốt ngày.
Thế giới này lúc nào cũng có những người thợ giờ thứ mười một,
“những người không được ai mướn” (c.7),
những người cứ đứng chờ vậy thôi, suốt ngày, suốt đời,
những người được nhận trễ, chẳng biết mình sẽ được trả lương ra sao.
chỉ biết phó thác cho lòng tốt của ông chủ.
Những người này khác với những người làm từ sáng,
biết chắc mình sẽ được trả công một quan tiền.
Chắc chẳng được bao nhiêu.
Nhưng anh ấy đã đứng chờ suốt ngày.
Thế giới này lúc nào cũng có những người thợ giờ thứ mười một,
“những người không được ai mướn” (c.7),
những người cứ đứng chờ vậy thôi, suốt ngày, suốt đời,
những người được nhận trễ, chẳng biết mình sẽ được trả lương ra sao.
chỉ biết phó thác cho lòng tốt của ông chủ.
Những người này khác với những người làm từ sáng,
biết chắc mình sẽ được trả công một quan tiền.
Dụ ngôn
không nói đến việc người làm cuối reo lên vì được trả công hậu hỹ.
Nhưng chắc là đã có những tiếng reo.
Thiên đàng đầy ắp những tiếng reo như thế,
kinh ngạc, ngỡ ngàng, thán phục, tri ân…
Chẳng có ai vào thiên đàng mà lại không reo lên
vì thấy những gì gọi là công đức của mình chỉ là chuyện nhỏ,
quá nhỏ để có thể mua được một vé vào thiên đàng.
Người ta cũng sẽ reo lên vì thấy sự có mặt của những người
mà ta tưởng chẳng bao giờ có thể lên thiên đàng được.
Thiên Chúa không chỉ thấy thời gian làm việc trong vườn nho.
Người còn thấy cả thời gian chờ.
Nhiều khi chờ còn mệt hơn làm việc.
Nhưng chắc là đã có những tiếng reo.
Thiên đàng đầy ắp những tiếng reo như thế,
kinh ngạc, ngỡ ngàng, thán phục, tri ân…
Chẳng có ai vào thiên đàng mà lại không reo lên
vì thấy những gì gọi là công đức của mình chỉ là chuyện nhỏ,
quá nhỏ để có thể mua được một vé vào thiên đàng.
Người ta cũng sẽ reo lên vì thấy sự có mặt của những người
mà ta tưởng chẳng bao giờ có thể lên thiên đàng được.
Thiên Chúa không chỉ thấy thời gian làm việc trong vườn nho.
Người còn thấy cả thời gian chờ.
Nhiều khi chờ còn mệt hơn làm việc.
Đừng cằn
nhằn! hãy vui với niềm vui của Thiên Chúa,
Đấng hạnh phúc khi thấy người ta ngỡ ngàng vì những ơn bất ngờ,
vì lòng tốt của Ngi không sao hiểu được.
Hãy vui với những người được Chúa yêu, bất chấp quá khứ của họ.
Chúng ta không có quyền buồn như người con cả, khi cha đang vui.
Hãy đổi cái nhìn của mình về Thiên Chúa.
Như thế chúng ta cũng sẽ thay đổi cách cư xử với anh em.
Đấng hạnh phúc khi thấy người ta ngỡ ngàng vì những ơn bất ngờ,
vì lòng tốt của Ngi không sao hiểu được.
Hãy vui với những người được Chúa yêu, bất chấp quá khứ của họ.
Chúng ta không có quyền buồn như người con cả, khi cha đang vui.
Hãy đổi cái nhìn của mình về Thiên Chúa.
Như thế chúng ta cũng sẽ thay đổi cách cư xử với anh em.
Lời nguyện
Lạy Chúa
Giêsu, con Thiên Chúa,
Chúa đã làm người như chúng con,
Nên Chúa hiểu gánh nặng của phận người.
Cuộc đời đầy cạm bẫy mời mọc
Mà con người lại yếu đuối mong manh.
Hạnh phúc thường được trộn bằng nước mắt,
Và giữa ánh sáng,
Cũng có những bóng mờ đe dọa.
Chúa đã làm người như chúng con,
Nên Chúa hiểu gánh nặng của phận người.
Cuộc đời đầy cạm bẫy mời mọc
Mà con người lại yếu đuối mong manh.
Hạnh phúc thường được trộn bằng nước mắt,
Và giữa ánh sáng,
Cũng có những bóng mờ đe dọa.
Lạy Chúa
Giêsu,
Nếu có lúc con mệt mỏi và xao xuyến,
Xin nhắc con nhớ rằng trong Vườn Dầu
Chúa đã buồn muốn chết được.
Nếu có lúc con thấy bóng tối bủa vây,
Xin nhắc con nhớ rằng trên thập giá
Chúa đã thốt lên: Sao Cha bỏ con?
Nếu có lúc con mệt mỏi và xao xuyến,
Xin nhắc con nhớ rằng trong Vườn Dầu
Chúa đã buồn muốn chết được.
Nếu có lúc con thấy bóng tối bủa vây,
Xin nhắc con nhớ rằng trên thập giá
Chúa đã thốt lên: Sao Cha bỏ con?
Xin nâng
đỡ con, để con đừng bỏ cuộc.
Xin đồng hành với con, để con không cô đơn.
Xin cho con yêu đời luôn
Dù đời chẳng luôn đáng yêu.
Xin cho con can đảm
Đối diện với những thách đố
Vì biết rằng cuối cùng
Chiến thắng thuộc về người
Có niềm hy vọng lớn hơn. Amen
Xin đồng hành với con, để con không cô đơn.
Xin cho con yêu đời luôn
Dù đời chẳng luôn đáng yêu.
Xin cho con can đảm
Đối diện với những thách đố
Vì biết rằng cuối cùng
Chiến thắng thuộc về người
Có niềm hy vọng lớn hơn. Amen
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu,
S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
17
THÁNG TÁM
Sử
Dụng Năng Lực Một Cách Đúng Đắn
Chúng
ta sẽ thường xuyên tham chiếu đến những suy tư của Công Đồng Vatican II về tình
trạng của con người trong thế giới hôm nay. Con người có một địa vị độc đáo
trong công cuộc sáng tạo của Thiên Chúa. Một đàng, con người được Thiên Chúa ủy
trao nhiệm vụ làm chủ thế giới tạo vật. Đàng khác, trong tư cách là một thụ tạo,
con người qui phục Thiên Chúa là Cha và là Đấng sáng tạo nên mình.
Ngày
nay, hơn bất cứ thời nào khác, con người ý thức về tầm quan trọng của sứ mạng
mình trong tư cách là người quản lý thiên nhiên. Con người phải chế ngự thiên
nhiên và sử dụng thiên nhiên một cách khôn ngoan và một cách có trách nhiệm.
Tuy
nhiên, có một trở lực nghiêm trọng đối với việc phát triển thế giới. Đó là tội
lỗi và hậu quả xáo trộn đầy tai hại của tội lỗi. Hiến Chế Vui Mừng và Hy Vọng của
Công Đồng Vatican II nêu rõ tình trạng bi đát này: “Được Thiên Chúa thiết lập
trong sự công chính, tuy nhiên, ngay từ đầu lịch sử, con người nghe theo Thần Dữ
nên đã lạm dụng tự do của mình khi nổi dậy chống lại Thiên Chúa và muốn đạt tới
cứu cánh của mình ngoài Thiên Chúa” (MC 13).
Hậu
quả tất nhiên của sự lạm dụng tự do này là “sự tiến bộ – tuy là một lợi ích lớn
lao của con người – nhưng cũng đem theo một cám dỗ mãnh liệt. Thực vậy, khi bậc
thang giá trị bị đảo lộn, khi ác và thiện lẫn lộn, thì cá nhân cũng như tập thể
chỉ xét quyền lợi của mình chứ không để ý đến quyền lợi kẻ khác. Do đó, thế giới
chưa phải là nơi có tình huynh đệ thật, và sự gia tăng quyền lực của con người
lại đe dọa hủy diệt chính nhân loại” (MV 37).
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
17 – 8
Ed34,1-11;
Mt 20,1-16.
Lời
suy niệm: “Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi
muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó.”
Tất cả
chúng ta đang ở trong Giáo Hội của Chúa, mọi thành phần dân Chúa đều được Chúa
quan tâm yêu thương như nhau. Mỗi người đều là quan trọng đối với Chúa. Chúa cứu
chuộc từng người một, từng hoàn cảnh của mỗi người. Không ai có quyền đòi hỏi sự
ưu tiên cho mình. Điều quan trọng là mỗi người phải chu toàn bổn phận của mình
với ơn ban của Chúa.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin ban cho mỗi người trong chúng con, luôn biết chu toàn bổn phận
của mình, với ơn ban của Chúa với lòng ao ước những người chung quanh chúng con
cũng nhận ra tình yêu của Chúa trong cuộc sống. Để cùng nhau sống tình yêu
thương với nhau.
Mạnh
Phương
17
Tháng Tám
Tiếng Thì Thầm Của Sa Mạc
Một
nhà thám hiểm nọ lạc mất giữa sa mạc. Ði từ dụm cát này đến cồn cát nọ, nhìn hết
hướng này sang hướng kia, nơi đâu ông cũng thấy toàn là cát với cát. Lê gót
trong tuyệt vọng, tình cờ chân ông vấp phải một gốc cây khô. Ông vấp ngã và nằm
vùi bên gốc cây. Ông không còn đủ sức để đứng lên, ông không còn đủ sức để chiến
đấu và cũng không còn một chút hy vọng sống sót nào. Trong tư thế bất động ấy,
nhà thám hiểm bỗng ý thức được sự thinh lặng của sa mạc. Bốn bề chỉ có thinh lặng.
Thình lình ông ngẩng đầu lên. Trong sự thinh lặng tuyệt đối của sa mạc, ông bỗng
nghe được như có tiếng thì thào yếu ớt vọng lại bên tai. Dồn tất cả sự chú ý,
nhà thám hiểm mới nhận thức đó là tiếng róc rách chảy của một dòng suối từ xa vọng
lại.
Như
sống lại từ cõi chết, ông định hướng nơi xuất phát của tiếng suối. Rồi dùng nguồn
năng lực còn sót lại, ông cố gắng lê lết cho đến khi tìm được dòng suối...
Cuộc
sống có quá nhiều bận rộn và ồn ào khiến chúng ta không nghe được tiếng nói và
nhận ra sự hiện diện của Chúa.
Có những
ồn ào của những bận tâm thái quá cho danh vọng, cho tiền của, cho tương lai. Có
những ồn ào của tham lam giành giật không đếm xỉa đến người khác. Có những ồn
ào của sôi sục cừu hận, báo thù...
Có
thinh lặng trong cõi lòng, chúng ta mới nghe được tiếng thì thầm mời gọi của
Chúa trong từng phút giây của cuộc sống. Có thinh lặng, chúng ta mới nhận ra được
tiếng Ngài qua những khóc than của không biết bao nhiêu người bất hạnh xung
quanh. Có thinh lặng, chúng ta mới nghe được lời an ủi, đỡ nâng của Ngài giữa
gánh nặng chồng chất của cuộc sống...
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét