10/09/2016
Thứ bảy tuần 23 thường niên
Bài Ðọc
I: (Năm II) 1 Cr 10, 14-22a
"Chỉ
có một bánh, nên chúng ta tuy nhiều, cũng chỉ làm thành một thân xác".
Trích
thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh
em thân mến, anh em hãy xa lánh sự thờ lạy các ngẫu tượng. Tôi muốn nói với những
người biết điều! Ðiều tôi tuyên bố, anh em hãy xét thử! Chén chúc tụng mà chúng
ta cầm lên chúc tụng Chúa, chẳng phải là thông hiệp với Máu Chúa Kitô sao? Tấm
bánh mà chúng ta bẻ ra, chẳng phải là thông phần vào Mình Chúa đó sao? Bởi vì
chỉ có một bánh, mà tất cả chúng ta đều thông phần vào một bánh đó, nên chúng
ta tuy nhiều, cũng chỉ làm thành một thân xác. Anh em hãy xem Israel về phần
xác: Nào những kẻ ăn của tế lễ, chẳng phải là thông phần vào bàn thờ sao?
Vậy
nói thế nghĩa là gì? Tôi nói, của lễ dâng lên ngẫu tượng có là cái gì đâu? Hay
ngẫu tượng có là cái gì đâu? Nhưng các dân ngoại tế lễ, là tế lễ cho ma quỷ, chứ
không phải cho Thiên Chúa. Nhưng tôi không muốn anh em giao kết với ma quỷ. Anh
em không thể uống cả chén của Chúa, cả chén của ma quỷ được. Anh em không thể
thông phần vừa vào bàn tiệc Chúa, vừa vào bàn tiệc ma quỷ được. Hay là chúng ta
muốn chọc tức Chúa?
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 115, 12-13. 17-18
Ðáp: Lạy Chúa, con sẽ hiến dâng Chúa lời
ca ngợi làm sinh lễ (c. 17a).
Xướng:
1) Tôi lấy gì dâng lại cho Chúa, để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho tôi?
Tôi sẽ lãnh chén cứu độ, và tôi sẽ kêu cầu danh Chúa. - Ðáp.
2) (Lạy
Chúa,) con sẽ hiến dâng Chúa lời ca ngợi làm sinh lễ, và con sẽ kêu cầu danh
Chúa. Con sẽ giữ trọn lời khấn xin cùng Chúa, trước mặt toàn thể dân Ngài. -
Ðáp.
Alleluia:
x. Cv 16, 14b
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy mở lòng chúng con, để chúng con nghe lời của Con
Chúa. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 6, 43-49
"Tại
sao các con gọi Thầy "Lạy Chúa, lạy Chúa", mà không thi hành điều Thầy
dạy bảo?"
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy,
Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Không có cây nào tốt mà sinh trái xấu,
và cũng không có cây nào xấu mà sinh trái tốt. Thật vậy, cứ xem trái thì biết
cây. Người ta không hái trái vả nơi bụi gai, và người ta cũng không hái trái
nho nơi cây dâu đất. Người tốt phát ra điều tốt từ kho tàng tốt của lòng mình,
và kẻ xấu phát ra điều xấu từ kho tàng xấu của nó, vì lòng đầy thì miệng mới
nói ra. Tại sao các con gọi Thầy: "Lạy Chúa, lạy Chúa", mà các con
không thi hành điều Thầy dạy bảo? Ai đến cùng Thầy, thì nghe lời Thầy và đem ra
thực hành. Thầy sẽ chỉ cho các con biết người ấy giống ai. Người ấy giống như
người xây nhà: ông ta đào sâu và đặt nền móng trên đá. Khi có trận lụt, dù nước
ùa vào nhà, cũng không làm cho nó lay chuyển, vì nhà đó được đặt nền trên đá.
Trái lại, kẻ nghe mà không đem ra thực hành, thì giống như người xây nhà ngay
trên mặt đất mà không có nền móng. Khi sóng nước ùa vào nhà, nó liền sụp đổ, và
nhà đó bị hư hại nặng nề".
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Căn Nhà Ðức Tin
Một
người giàu có nọ muốn thưởng cho người quản lý của mình. Ông cho biết ông sắp
đi xa và giao cho người quản lý đứng ra xây cho một căn nhà sang trọng, với những
vật liệu đắt giá và những nhân công tài giỏi nhất. Người quản lý xem đây là cơ
hội để làm giàu: ông tính toán từng đồng trong việc mua sắm vật liệu cũng như
chỉ mướn những thợ xoàng nhất với giá rẻ mạt. Dĩ nhiên, căn nhà cũng được hoàn
thành một cách tương đối tốt đẹp.
Khi
người giàu có trở về, người quản lý đem tất cả chìa khóa của căn nhà đến cho
ông và báo cáo đã làm đúng như chỉ thị của ông. Ông chủ hài lòng, khen người quản
lý và thưởng cho ông căn nhà đó. Trong những năm kế tiếp, khi phải chi tiền để
tu sửa căn nhà, người quản lý không ngừng hối tiếc: giả như tôi biết trước, đây
căn nhà ông chủ tặng cho tôi, thì tôi đã không xây cất nó một cách xoàng xĩnh
như thế.
Ðức
tin có thể ví như một căn nhà Thiên Chúa ban tặng nhưng không cho con người.
Tuy nhiên, đón nhận và xây dựng căn nhà ấy là phần của con người; căn nhà ấy có
bền vững và đẹp đẽ hay không là tùy ở con người; căn nhà ấy có làm cho con người
được hạnh phúc hay không là tùy ở việc xây dựng của con người. Chúa Giêsu đã
nói: Ngài đến để con người được sống và sống dồi dào. Sự sống dồi dào ấy không
chỉ ở đời sau; hạnh phúc thật không chỉ được hứa hẹn cho mai sau, nhưng ngay từ
đời này, khi con người đón nhận và sống đức tin một cách sung mãn, con người sẽ
cảm nếm được hạnh phúc. Chính Chúa Giêsu đã hứa cho các môn đệ và những ai từ bỏ
mọi sự mà đi theo Ngài sẽ được gấp trăm ngay từ đời này. Và nhận được gấp trăm
ngay từ đời này là gì, nếu không phải là niềm vui và bình an trong tâm hồn. Niềm
vui và bình an ấy, con người chỉ có được khi sống cho đến tận cùng những cam kết
của niềm tin.
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta đặt lại câu hỏi nền tảng: Chúng ta có thực sự an
vui, hạnh phúc và hãnh diện vì được làm môn đệ Chúa Kitô không? Niềm tin của
chúng ta có được diễn tả cụ thể bằng những hành động bác ái yêu thương chưa? Những
giá trị của Tin Mừng có thực sự thấm nhập vào tâm hồn và hướng dẫn cuộc sống
chúng ta không?
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 23 TN2
Bài đọc: I Cor 10:14-22; Lk 6:43-49.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Kiên nhẫn xây nhà trên đá.
Trong
đời sống chúng ta thường thấy có hai lọai người: Một lọai người muốn làm gì là
làm ngay. Họ không có kiên nhẫn để chờ đợi nên dễ dàng thay đổi kế họach khi
không thấy kết quả tức khắc. Lọai người khác khi làm gì thì cẩn thận suy tính,
một khi đã bắt đầu làm thì kiên trì vượt qua mọi trở ngại cho tới khi đạt được
kết quả. Lọai người thứ nhất thường gặp thất bại trong khi lọai người thứ hai
thường thành công. Trong lãnh vực thiêng liêng cũng thế, có những người cho
mình có thể làm tôi hai chủ: Thiên Chúa và các ngẫu tượng, như trong Bài đọc I.
Chúa ví những người nghe mà không giữ lời Thiên Chúa như người xây nhà trên
cát. Khi gió thổi, nước dâng, sóng vỗ là nhà họ bị xụp đổ và bị cuốn đi.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Không thể vừa thông
phần nơi Bàn Tiệc Thánh vừa thông phần vào bàn tiệc của ma quỉ.
Thời
thánh Phaolô, cộng đòan Corintô cũng giống như tất cả các thành phố Hy-Lạp, họ
thờ rất nhiều thần. Mỗi thần tượng trưng cho một sức mạnh trong vũ trụ mà con
người không hiểu nổi như núi, mưa gió, sấm sét, động đất, thần tài, ái tình …
nhưng chi phối cuộc sống con người. Khi đã thành Kitô hữu, họ vẫn giữ thói quen
cũ thờ cúng các thần tuy không coi ngang hàng với Thiên Chúa. Một vấn nạn được
đặt ra vì thói quen này như mấy ngày trước đây: Có được phép ăn thịt cúng?
Đối với
thánh Phaolô, ngài không tin các thần nhưng tin có sự hiện diện của ma quỉ đàng
sau các việc thờ cúng này. Như những người Do-Thái, ngài xác tín “chẳng có một
thần nào trên thế gian này ngọai trừ Chúa,” nên việc ăn thịt cúng không thành vấn
đề ngọai trừ trường hợp làm mất đức tin cho những người yếu kém. Ngài tin sự hiện
diện của ma quỉ là có thực và mục đích của chúng là kéo con người ra khỏi Thiên
Chúa bằng việc thờ các ngẫu tượng. Khi con người tôn thờ các ngẫu tượng là họ
tôn thờ các thần khác thay vì chỉ một Thiên Chúa duy nhất.
Như
đã đề cập trước đây, thói quen của các đền thờ của các thần là trả lại cho người
dâng cúng một phần lễ vật đã dâng để họ có thể ăn mừng với gia đình và bạn bè.
Khi dâng lễ vật cho thần nào, họ tin thần đó đã vào trong lễ vật họ dâng; và
khi ai ăn lễ vật đó thì thần sẽ theo vào thân thể họ. Như vậy, khi ăn thịt
cúng, người ăn và thần có một mối liên hệ thực sự.
Thánh
Phaolô dùng niềm tin này và thần họ về Bí Tích Thánh Thể để giải thích cho các
tín hữu Corintô tại sao không được tôn thờ các ngẫu tượng: “Khi ta nâng chén
chúc tụng mà cảm tạ Thiên Chúa, há chẳng phải là dự phần vào Máu Đức Kitô ư? Và
khi ta cùng bẻ Bánh Thánh, đó chẳng phải là dự phần vào Thân Thể Người sao? Bởi
vì chỉ có một tấm Bánh, và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy
nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một thân thể.” Vì thế, các tín hữu không thể
vừa thông phần nơi Bàn Tiệc Thánh vừa thông phần vào bàn tiệc của ma quỉ.
2/
Phúc Âm: Kiên nhẫn xây nhà
trên đá.
Trên
đất Do-Thái, tuy mùa mưa chỉ kéo dài vài tháng nhưng mưa rất lớn. Sau mùa mưa,
đất cát bắt đầu khô lại và tạo nên những nơi bằng phẳng thích hợp cho việc xây
nhà. Những người không có kinh nghiệm sẽ xây nhà mình tại những chỗ này vì rất
dễ làm và đỡ tốn công phải đục đá. Nhưng họ không biết nhìn xa, vì khi mùa mưa
đến, họ mới phát giác ra nhà của họ nằm ngay giữa những giòng nước chảy mạnh và
bị chúng cuốn đi. Ngược lại, những người khôn ngoan biết tìm chỗ cứng khi họ
xây nhà, và không chỗ nào chắc chắn hơn là trên các tảng đá. Tuy mất giờ để đục
đẽo, nhưng một khi đã thiết lập được nền, không sức mạnh nào có thể lay chuyển
được.
Trong
đời sống thiêng liêng, Đá Tảng là chính Chúa (Ps 95:1), Đền thờ Jêrusalem (Isa
28:16), Phêrô (Mt 16:19). Nếu muốn được an tòan trước những phong ba bão táp của
cuộc đời, con người phải tìm trú ẩn nơi Thiên Chúa, nơi Đền Thờ hay trong
Giáo-Hội của Ngài.
Chúa
Giêsu ví người nghe Lời Chúa mà không mang ra thực hành như người xây nhà trên
cát. Họ không chịu thực hành Lời Chúa để làm cho đức tin của họ tăng trưởng mỗi
ngày. Khi gian nan khốn khó tới, đức tin của họ không đủ mạnh để chống chọi lại
với bao nhiêu đau khổ và sóng gió của cuộc đời. Ngài cũng ví người nghe Lời
Chúa và đem ra thực hành như người xây nhà trên đá. Họ biết dùng thời giờ để
nghiền ngẫm và mang ra áp dụng trong đời sống để đức tin của họ mỗi ngày một mạnh
hơn. Khi gian nan sóng gió tới, họ đã có một đức tin mạnh mẽ để vượt qua những
đau khổ này, ngay cả sự chết cũng không thắng vượt được họ.
Một ứng
dụng nữa Chúa đưa ra là xem quả biết cây: “Không có cây nào tốt mà lại sinh quả
xấu, cũng chẳng có cây nào xấu mà lại sinh quả tốt… Ở bụi gai, làm sao bẻ được
vả, trong bụi rậm, làm gì hái được nho!” Lời nói là quả của những suy nghĩ
trong đầu. Cứ việc nghe lời nói và việc làm của một người là biết Lời Chúa có
tác dụng thế nào trên người ấy.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta phải kiên nhẫn dành nhiều thời giờ để học hỏi, nghiền ngẫm, và mang Lời
Chúa ra áp dụng trong cuộc đời. Vì không hiểu cặn kẽ về Thiên Chúa nên các tín
hữu Corintô đã tiếp tục thờ các ngẫu tượng và bối rối về việc ăn thịt cúng và
thờ các ngẫu tượng.
- Về
phương diện tâm linh, chúng ta cũng phải kiên trì để xây dựng cuộc đời mình
trên Đá Tảng là chính Chúa và Gíao-Hội qua việc lắng nghe và mang ra thực hành
Lời Chúa. Chúng ta đừng để bị Chúa ví như những người xây nhà trên cát, tức là
xây trên những tiêu chuẩn nhanh chóng và tạm thời của thế gian: sắc đẹp, tiền của,
uy quyền, danh vọng. Một khi thế gian qua là nhà của chúng ta cũng qua đi như vậy.
Nhưng nếu biết khôn ngoan trông rộng, chúng ta biết xây đời mình trên những giá
trị vĩnh cửu và các giáo huấn của Hội-Thánh. Cho dẫu thế gian qua đi, chúng ta
vẫn có một ngôi nhà vững chắc trên Nước Trời.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
10/09/16 THỨ BẢY TUẦN
23 TN
Lc 6,43-49
Lc 6,43-49
Suy niệm: Muốn biết người ta dùng gì trong nhà, cứ việc
nhìn vào thùng rác của họ sẽ biết. Muốn biết xã hội như thế nào, cứ nhìn vào
các hiện tượng trong xã hội sẽ rõ, vì như một nhạc sĩ nhận xét, “sản phẩm của
xã hội văn hóa nào thì sinh ra con người ấy.” Như vậy, những hiện tượng xấu
giữa xã hội này từ những “kho
tàng xấu” trong
lòng người mà ra. Nhưng, Thiên Chúa tạo dựng nên chúng ta theo “hình ảnh của
Thiên Chúa” mà! Vậy, tại sao có những “kho
tàng xấu” ấy?
Chúa Giê-su đã giải thích qua câu hỏi: “Tại
sao anh em gọi Thầy: “Lạy Chúa! Lạy Chúa!, mà anh em không làm điều Thầy dạy?” Thì ra, một khi không làm những điều Chúa dạy,
lòng dạ người ta sẽ trở thành “thùng rác” chứa đầy mọi thứ xấu xa, bẩn chật và
tai ác; một khi không thực thi lời Chúa, thì thay vì trở thành cộng đoàn yêu
thương, xã hội sẽ trở nên một đám đông “quỷ ở với người.”
Mời Bạn: Bạn
làm gì để gia đình bạn thành tổ ấm yêu thương và là cộng đoàn chứng nhân giữa
xã hội này? Lòng bạn thấm đầy lời Chúa dạy hay ngập tràn điều xấu? Bạn có để
Chúa làm chủ đời bạn và gia đình của bạn không?
Sống Lời Chúa: Mỗi
tối, bạn đọc cho cả gia đình nghe lời Chúa và nhắc nhủ gia đình sống theo lời
Chúa dạy.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin dùng Thánh Thần của Chúa đổi mới tâm hồn con,
để con luôn thuộc về Chúa và làm những điều đẹp lòng Chúa. Xin cất khỏi lòng
con những điều tệ hại, để không làm buồn lòng Chúa và không làm gương xấu cho
bất cứ ai.
Nghe mà không thực hành
Lời Chúa chưa thực sự bám rễ trong hành động và
cuộc sống, vì điều đó đòi một sự trả giá mà chúng ta muốn quay lưng. Chính vì
thế căn nhà tâm linh của chúng ta vẫn không vững.
Suy niệm:
Có nhiều cách để nhận
biết sự thật về một người.
Chúng ta có thể bị hấp
dẫn bởi những lời giảng hùng hồn.
Chúng ta cũng có thể bị
đánh lừa bởi thái độ khôn khéo giả tạo.
Đức Giêsu cho chúng ta
một tiêu chuẩn để nhận ra con người thật:
“Xem quả thì biết cây”
(c. 44).
Quả ở đây là đời sống
thực sự của người đó, là những việc họ làm.
Nếu nhìn kỹ công việc của
một người, chúng ta có cơ may biết họ là ai.
Đức Giêsu nói lên một
luật tự nhiên của cây cỏ.
Cây tốt sẽ sinh trái tốt,
cây bị sâu sẽ sinh ra trái không ngon.
Người công chính được
nhận biết qua đời sống tốt lành của họ,
qua những thử thách họ đã
vượt qua, qua những hy sinh họ dâng hiến.
Người bất chính sẽ lộ ra
qua đời sống xấu xa.
Đời sống và hành động của
một người phản ánh con người thật của họ.
Bụi gai không sinh được
trái vả, bụi rậm không cho được trái nho.
Bụi gai và bụi rậm chẳng
thể nào sinh hoa trái tốt đẹp.
Đời sống là tiêu chuẩn để
nhận ra người môn đệ thật của Đức Giêsu.
Không phải chỉ là tuyên
xưng đức tin vào Thầy
bằng cách kêu lên: “Lạy
Chúa! lạy Chúa !”
Vấn đề là làm điều Thầy
dạy (c. 46).
Đức Giêsu đặt câu hỏi tại
sao đầy ngạc nhiên với các môn đệ:
Tại sao tin vào Thầy mà
lại không sống điều Thầy truyền dạy?
Kitô hữu chân chính là
người đến với Chúa Giêsu,
lắng nghe những lời của
Ngài và thi hành những lời ấy (c. 47).
Nghe thôi thì chưa đủ.
Lời của Chúa Giêsu phải
thấm nhuần vào đời sống của ta,
chi phối mọi hành động,
quyết định và lựa chọn.
Đức Giêsu kết thúc Bài
Giảng của mình bằng dụ ngôn về hai người xây nhà.
Nhiều người đã nghe Bài
Giảng này, đã cảm thấy hay,
nhưng có bao nhiêu người
sẽ thực hành những giáo huấn trong đó ?
Người thực hành Lời Chúa
được ví như người xây nhà có nền vững chắc.
Còn người không thực hành
thì giống như người làm nhà không nền.
Bề ngoài có vẻ hai căn
nhà không khác nhau.
Chỉ khi nước lụt dâng
lên, và dòng nước ùa vào nhà, mới thấy sự khác biệt.
Một căn đứng vững vì có
nền tử tế, căn kia bị sụp đổ tan tành.
Chúng ta thích xây nhà
cao, nhưng lại ít để ý tới nền móng.
Chúng ta đã được nghe quá
nhiều đoạn Lời Chúa,
nhưng vẫn chỉ dừng lại ở
việc suy niệm, cầu nguyện.
Lời Chúa chưa thực sự bám
rễ trong hành động và cuộc sống,
vì điều đó đòi một sự trả
giá mà chúng ta muốn quay lưng.
Chính vì thế căn nhà tâm
linh của chúng ta vẫn không vững.
Xin Chúa cho chúng ta can
đảm để làm lại nền cho căn nhà đời ta.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát,
vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy,
nhưng lại không dám đem ra thực hành.
Chính vì thế
Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.
Xin cho chúng con
đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,
đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ.
Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình,
để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng truởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con
được xây trên nền tảng vững chắc,
đó là Lời Chúa,
Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
10
THÁNG CHÍN
Chúng
Ta Khát Vọng Tuyệt Đối
Giáo
Hội tuyên bố rằng con người, trong hành trình cuộc sống của mình, cần phải được
hết mực kính trọng, yêu thương và quan tâm săn sóc – bởi vì con người được tiền
định sống đời đời. Vì vậy, bất cứ nền văn hoá nào tôn trọng phẩm giá và định mệnh
tối hậu của con người đều hỗ trợ cho con người sống một cuộc sống cao thượng và
công chính trên cuộc hành trình dương thế này.
Thánh
Phaolô đề cập đến điều này trong giáo huấn của ngài gửi cho cộng đoàn tín hữu
Philipphê: “Cuối cùng, thưa anh em, những gì là chân thật, cao quý, những gì là
chính trực, tinh tuyền, những gì là đáng mến và đem lại danh thơm tiếng tốt, những
gì là đức hạnh, đáng khen, thì xin anh em hãy để ý”. (Pl 4,8). Trong suốt cuộc
hành trình dương thế này, từ khi sinh ra cho đến lúc lìa đời, con người phải ý
thức hoàn toàn rằng mình là một lữ khách trên đường hành hương về với Thiên
Chúa.
Chính
trong khát vọng tuyệt đối này có hàm ẩn kinh nghiệm về Thiên Chúa. Trong tất cả
những con người xuyên qua lịch sử đã kiếm tìm Thiên Chúa, chúng ta có thể thấy
khuôn mặt vĩ đại của Thánh Augustinô, người đã thốt lên khi gặp gỡ được Đấng mà
mình kiếm tìm: “Con đã gặp Ngài ở đâu để nhận biết Ngài, nếu không phải là
chính nơi Ngài, vượt xa trên chính con?” (Tự Thú của T. Augustinô, 10,26).
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
10 – 9
1Cr
10, 14-22; Lc 6, 43-49.
Lời
Suy niệm: “Không có cây nào tốt mà lại sinh quả sâu,
cũng chẳng có cây nào sâu mà lại sinh quả tốt. Thật vậy, xem quả thì biết cây.”
Chúa
Giêsu đang hướng đời sống của chúng ta nhìn những điều tốt lành nơi những anh
em mình để noi theo, làm cho đời sống của mình sinh ra nhièu cái tốt hơn; chứ đừng
nhìn đến những cái xấu, để rồi chỉ biết phê phán, nhưng điều cần thiết nhất là
nhận ra những điều xấu để tránh khỏi phải vấp phạm cho mình và cho người.
Lạy
Chúa Giêsu. Chúng con được sinh ra bởi tình yêu và sự cứu độ của Chúa. Xin Chúa
cho chúng con luôn biết xây dựng đời sống của mình trên nền tảng Lời Chúa, để đức
tin chúng con ngày càng trưởng thành, vững mạnh và giàu lòng đức ái.
Mạnh
Phương
10
Tháng Chín
Quà Tặng Quý Giá Nhất
Trong
một góc hè phố, một bác hành khất tê bại nằm co quắp. Chợt có một người đàn ông
ăn mặc bảnh bao đi qua. Người hành khất bèn mở miệng xin bố thí. Người đàn ông
ăn mặc sang trọng xỏ tay vào túi áo, nhưng ông tìm mãi mà chẳng được gì. Vừa bối
rối, vừa thành kính, ông ta mới phân bua với người hành khất:
"Này
bác, tôi muốn biếu bác chút đỉnh, nhưng rất tiếc, vì đi bất ngờ nên tôi không
có mang tiền theo. Xin bác thông cảm cho".
Người
hành khất mới trả lời: "Cám ơn ông. Ông đã cho tôi nhiều hơn mọi của bố
thí. Bởi vì ông đã gọi tôi là Bác. Chưa bao giờ trong đời tôi, tôi đã nhận được
danh dự đó trên môi miệng của một người sang trọng nào cả".
Dù là
một người hành khất, dù là một người tàn tật, dù là một người bị xã hội ruồng rẫy
bỏ rơi, tất cả đều có một phẩm giá như nhau. Quà tặng quý giá nhất mà chúng ta
có thể trao tặng cho người khác, chính là tôn trọng người đó với tất cả phẩm
giá cao quý nhất của họ.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét