Trang

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

01.06.2025: CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH Năm C - CHÚA THĂNG THIÊN

 

01/06/2025

 CHÚA NHẬT 7 PHỤC SINH Năm C.

 CHÚA THĂNG THIÊN.


 

Bài đọc 1: Cv 1,1-11

Đức Giê-su được cất lên ngay trước mắt các ông.

Khởi đầu sách Công vụ Tông Đồ.

1 Thưa ngài Thê-ô-phi-lô, trong quyển thứ nhất, tôi đã tường thuật tất cả những việc Đức Giê-su làm và những điều Người dạy, kể từ đầu 2 cho tới ngày Người được rước lên trời. Trước ngày ấy, Người đã dạy bảo các Tông Đồ mà Người đã tuyển chọn nhờ Thánh Thần3 Người lại còn dùng nhiều cách để chứng tỏ cho các ông thấy là Người vẫn sống sau khi đã chịu khổ hình: trong bốn mươi ngày, Người đã hiện ra nói chuyện với các ông về Nước Thiên Chúa. 4 Một hôm, đang khi dùng bữa với các Tông Đồ, Đức Giê-su truyền cho các ông không được rời khỏi Giê-ru-sa-lem, nhưng phải ở lại mà chờ đợi điều Chúa Cha đã hứa, “điều mà anh em đã nghe Thầy nói tới, 5 đó là: ông Gio-an thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì trong ít ngày nữa sẽ chịu phép rửa trong Thánh Thần.”

6 Bấy giờ những người đang tụ họp ở đó hỏi Người rằng: “Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục vương quốc Ít-ra-en không?” 7 Người đáp: “Anh em không cần biết thời giờ và kỳ hạn Chúa Cha đã toàn quyền sắp đặt, 8 nhưng anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em. Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Sa-ma-ri và cho đến tận cùng trái đất.”

9 Nói xong, Người được cất lên ngay trước mắt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến các ông không còn thấy Người nữa. 10 Và đang lúc các ông còn đăm đăm nhìn lên trời phía Người đi, thì bỗng có hai người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh 11 và nói: “Hỡi những người Ga-li-lê, sao còn đứng nhìn trời? Đức Giê-su, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời.”

Đó là lời Chúa.

 

Đáp ca: Tv 46,2-3.6-7.8-9 (Đ. c.6) 

Đ. Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo,
Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và.

2 Vỗ tay đi nào, muôn dân hỡi!
Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng hò reo!
3 Vì Đức Chúa là Đấng Tối Cao, Đấng khả uý,
là Vua Cả thống trị khắp địa cầu.

Đ. Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo,
Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và.

Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo,
Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và.
Hãy đàn ca, đàn ca lên mừng Thiên Chúa,
đàn ca lên nào, đàn ca nữa kính Vua ta!

Đ. Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo,
Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và.

8 Thiên Chúa là Vua toàn cõi địa cầu,
hãy dâng Người khúc đàn ca tuyệt mỹ.
9 Thiên Chúa là Vua thống trị chư dân,
Thiên Chúa ngự trên toà uy linh cao cả.

Đ. Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo,
Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và.

 

Bài đọc 2: Ep 1,17-23 

Thiên Chúa đã đặt Đức Ki-tô ngự bên hữu Người trên trời.

Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Ê-phê-xô.

17 Thưa anh em, tôi cầu xin Chúa Cha vinh hiển là Thiên Chúa của Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, ban cho anh em thần khí khôn ngoan để mặc khải cho anh em nhận biết Người. 18 Xin Người soi lòng mở trí cho anh em thấy rõ, đâu là niềm hy vọng anh em đã nhận được, nhờ ơn Người kêu gọi, đâu là gia nghiệp vinh quang phong phú anh em được chia sẻ cùng dân thánh, 19 đâu là quyền lực vô cùng lớn lao Người đã thi thố cho chúng ta là những tín hữu. Đó chính là sức mạnh toàn năng đầy hiệu lực, 20 mà Người đã biểu dương nơi Đức Ki-tô, khi làm cho Đức Ki-tô trỗi dậy từ cõi chết, và đặt ngự bên hữu Người trên trời. 21 Như vậy, Người đã tôn Đức Ki-tô lên trên mọi quyền lực thần thiêng, trên mọi tước vị có thể có được, không những trong thế giới hiện tại, mà cả trong thế giới tương lai. 22 Thiên Chúa đã đặt tất cả dưới chân Đức Ki-tô và đặt Người làm đầu toàn thể Hội Thánh; 23 mà Hội Thánh là thân thể Đức Ki-tô, là sự viên mãn của Người, Đấng làm cho tất cả được viên mãn.

Đó là lời Chúa.

 

Hoặc: Bài đọc 2: Hr 9,24-28; 10,19-23 

Đức Ki-tô đã vào chính cõi trời.

Bài trích thư gửi tín hữu Híp-ri.

24 Thưa anh em, Đức Ki-tô đã chẳng vào một cung thánh do tay người phàm làm ra, vì cung thánh ấy chỉ là hình bóng của cung thánh thật. Nhưng Người đã vào chính cõi trời, để giờ đây ra đứng trước mặt Thiên Chúa chuyển cầu cho chúng ta. 25 Người vào đó, không phải để dâng chính mình làm của lễ nhiều lần, như vị thượng tế mỗi năm phải đem theo máu của loài khác mà vào cung thánh. 26 Chẳng vậy, Người đã phải chịu khổ hình nhiều lần, từ khi thế giới được tạo thành. Nhưng nay, vào kỳ kết thúc thời gian, Người đã xuất hiện chỉ một lần, để tiêu diệt tội lỗi bằng việc hiến tế chính mình. 27 Phận con người là phải chết một lần, rồi sau đó chịu phán xét. 28 Cũng vậy, Đức Ki-tô đã tự hiến tế chỉ một lần, để xoá bỏ tội lỗi muôn người. Người sẽ xuất hiện lần thứ hai, nhưng lần này không phải để xoá bỏ tội lỗi, mà để cứu độ những ai trông đợi Người.

10 19 Vậy, thưa anh em, nhờ máu Đức Giê-su đã đổ ra, chúng ta được mạnh dạn bước vào cung thánh. 20 Người đã mở cho chúng ta một con đường mới và sống động qua bức màn, tức là chính thân xác của Người. 21 Chúng ta lại có một vị tư tế cao trọng đứng đầu nhà Thiên Chúa. 22 Vì thế, chúng ta hãy tiến lại gần Thiên Chúa với một lòng chân thành và một đức tin trọn vẹn, vì trong lòng thì đã được tẩy sạch mọi vết nhơ của lương tâm, còn ngoài xác thì đã được tắm rửa bằng nước tinh tuyền. 23 Chúng ta hãy tiếp tục tuyên xưng niềm hy vọng của chúng ta cách vững vàng, vì Đấng đã hứa là Đấng trung tín.

Đó là lời Chúa.

 

Tung hô Tin Mừng: x. Mt 28,19a.20b

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Chúa nói: “Anh em hãy đi giảng dạy cho muôn dân. Này đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” Ha-lê-lui-a.

 

Tin Mừng: Lc 24,46-53

Đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được đem lên trời.

 Kết thúc Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

46 Khi ấy, Đức Giê-su hiện ra với các môn đệ và nói: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại; 47 phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. 48 Chính anh em là chứng nhân về những điều này.

49 “Phần Thầy, Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong thành, cho đến khi nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống.”

50 Sau đó, Người dẫn các ông tới gần Bê-ta-ni-a, rồi giơ tay chúc lành cho các ông. 51 Và đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được đem lên trời. 52 Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giê-ru-sa-lem, lòng đầy hoan hỷ, 53 và hằng ở trong Đền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.

Đó là lời Chúa.

 


Chú giải về Tông Đồ Công vụ 1,1-11; Thư Do Thái 9,24-28; 10,19-23; Lu-ca 24,46-53

Bài đọc thứ nhất và Tin mừng hôm nay dường như mâu thuẫn với nhau. Mặc dù cả hai đều do Lu-ca viết, nhưng Tin mừng nói rằng Chúa Giê-su lên trời vào Chúa Nhật Phục sinh và Công vụ Tông đồ nói rằng đó là 40 ngày sau khi Phục sinh. Tin mừng cũng có vẻ nói rằng Phục sinh và Lên trời là một trong khi Công vụ Tông đồ dường như nói rằng chúng là hai sự kiện riêng biệt.

Trên thực tế, Lên trời là một phần của Phục sinh. Phục sinh nhấn mạnh rằng Chúa Giê-su đã bước vào một cuộc sống mới chứ không chỉ là Người đã phục hồi cuộc sống trước đây của mình. Lên trời nhấn mạnh rằng Chúa Giê-su phục sinh ở cùng với Chúa Cha và Người chia sẻ vị trí và phẩm giá của Chúa Cha.

Ý nghĩa thực sự của Lên trời

Ý nghĩa thực sự của Lên trời nằm trong Bài đọc thứ hai, một đoạn trích từ Bức thư tuyệt vời của Thánh Phao-lô gửi cho người Do Thái. Tác giả phân biệt rõ ràng giữa vai trò của Chúa Giêsu và vai trò của Thầy tế lễ thượng phẩm Do Thái. Chúa Kitô không vào đền thờ do bàn tay con người tạo ra; Người vào nơi ngự của chính Thiên Chúa. Cũng không giống như Thầy tế lễ thượng phẩm, Chúa Giêsu đã vào đền thờ nhiều lần, như Thầy tế lễ thượng phẩm vào Nơi chí thánh hằng năm. Cũng không giống như Thầy tế lễ thượng phẩm, Người đã không dâng huyết không phải của Người—huyết của dê và bò đực. Chúa Giêsu đã vào sự hiện diện của Thiên Chúa bằng cách đổ huyết của chính Người trên thập tự giá:

Đấng Ki tô đã được dâng một lần để gánh tội lỗi của nhiều người [tức là tất cả], sẽ hiện ra lần thứ hai, không phải để giải quyết tội lỗi mà để cứu những ai đang háo hức chờ đợi Người.

Được rửa sạch hoàn toàn

Làm sao chúng ta có thể chia sẻ tất cả những điều này? Điều này lại được diễn đạt rất hay trong phần thứ hai của Bài đọc thứ hai:

… vì chúng ta tin tưởng vào cung thánh nhờ máu của Chúa Giêsu, qua con đường mới và sống động mà Người đã mở ra cho chúng ta qua bức màn (tức là qua xác thịt của Người), và vì chúng ta có một vị tư tế cao cả cai quản nhà Thiên Chúa, chúng ta hãy đến với một tấm lòng chân thành trong sự bảo đảm trọn vẹn của đức tin, với tấm lòng được rảy sạch khỏi lương tâm xấu xa và thân thể được rửa bằng nước trong.

Chúa Giêsu đã hoàn toàn thay thế con đường cũ, tức là giao ước cũ. Nơi Thiên Chúa ngự là Nơi Chí Thánh mới. Chúa Giêsu là bức màn mà qua đó chúng ta, tất cả chúng ta cùng chia sẻ chức tư tế của Chúa Kitô, có thể tiếp cận sự hiện diện đó. Đó là ý nghĩa của Lễ Thăng Thiên mà chúng ta cử hành hôm nay.

Vì vậy, chúng ta không cần phải sợ hãi. Chúng ta có tự do và, nhờ cái chết, sự phục sinh và sự thăng thiên của Chúa Giêsu, chúng ta có thể bước vào nơi thánh thiện nhất. Đây là con đường đã được mở ra cho chúng ta qua phép rửa tội và sự tham gia của chúng ta vào đời sống của cộng đồng Kitô hữu.

Tiếp tục công việc của Chúa Giêsu

Nhưng trước khi chúng ta chia sẻ vinh quang của Chúa Giêsu, vẫn còn công việc phải làm. Khi Chúa Giêsu rời xa chúng ta, Ngài đã nói rõ rằng Ngài muốn chúng ta tiếp tục công việc mà Ngài đã bắt đầu. Ngài nói rằng chúng ta có thể làm những điều giống như Ngài đã làm, thậm chí còn tuyệt vời hơn. Vì vậy, trước khi rời xa họ, Ngài bảo các môn đồ của mình quay trở lại Jerusalem và ở đó chờ đợi sự giáng lâm của Chúa Thánh Linh.

Trải nghiệm này sẽ là phép Rửa tội của họ khi họ được tràn đầy chính Thánh Linh của Chúa Giêsu. Nhưng trước khi Chúa Giêsu rời xa họ, Sách Tông Đồ Công vụ cho chúng ta biết rằng các môn đồ đã hỏi Ngài:

Lạy Chúa, đây có phải là lúc Ngài sẽ khôi phục vương quốc Israel không?

Ngay cả vào thời điểm muộn màng này, họ vẫn chưa hiểu ý nghĩa cuộc đời và công việc của Chúa Giêsu. Họ vẫn chưa hiểu Ngài là Đấng Mê-si-a như thế nào.

Chúa Giêsu không chỉ khôi phục vương quốc Israel; Người sẽ thiết lập một Vương quốc hoàn toàn mới. Vương quốc này sẽ mở cửa để bao gồm tất cả mọi người trên thế giới. Nó sẽ không phải là một thế lực chính trị hay một thế lực quân sự. Thay vào đó, nó sẽ là—như Lời tựa của Thánh lễ Chúa Kitô Vua đã nói,

Một vương quốc vĩnh cửu và phổ quát:

một vương quốc của chân lý và sự sống,

một vương quốc của sự thánh thiện và ân sủng,

một vương quốc của công lý, tình yêu và hòa bình.

Các môn đồ sẽ sớm học được điều này, chấp nhận nó và công bố nó ở khắp mọi nơi. Vì sau khi họ nhận được Thần Khí của Chúa Giêsu, chính họ sẽ bắt đầu khai mạc Vương quyền của Thiên Chúa không chỉ ở Israel (Jerusalem và Judea), mà còn trong thời gian đến tận cùng trái đất. Đây là sứ mệnh của họ—và của chúng ta—là mang thông điệp của Chúa Giêsu đến toàn thế giới.

Khi Chúa Giêsu nói, Người được một đám mây bao phủ, cho thấy rõ sự hiện diện bao trùm của Thiên Chúa. Người ta không còn có thể nhìn thấy Chúa Giêsu nữa. Nhưng Lễ Thăng Thiên không nên hiểu theo nghĩa đen, như thể Chúa Jesus bay lên trời đến một nơi gọi là 'thiên đàng'. Thay vào đó, Ngài được bao bọc trong sự hiện diện bao trùm của Cha Ngài, được tượng trưng bằng đám mây.

Hãy hạ mắt xuống

Khi Chúa Giêsu biến mất khỏi tầm nhìn của họ, các môn đồ vẫn tiếp tục nhìn lên bầu trời. Sau đó, hai người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh họ và nói:

Hỡi những người Galilê, sao các ngươi đứng nhìn lên trời? Chúa Giêsu này, người đã được cất lên khỏi các ngươi để lên trời, sẽ trở lại theo cùng cách các ngươi đã thấy Ngài lên trời.

Liệu họ có hiểu những lời này có nghĩa là họ, trong cuộc đời của họ, sẽ thấy Ngài trở lại không? Thời gian sẽ chứng minh rằng đây không phải là ý nghĩa của lời các sứ giả. Những sứ giả vô danh mặc áo trắng được hiểu là các thiên thần—đại diện trực tiếp của Chúa—chỉ ra tầm quan trọng của những gì đang xảy ra. Họ cũng có mặt tại Lễ Phục sinh.

Một bài học mới

Các môn đồ có một bài học mới để học: bây giờ họ sẽ không tìm thấy Chúa Giêsu trên bầu trời, trên "thiên đàng". Chúa Giêsu mà họ biết trước khi bị đóng đinh đã rời xa họ mãi mãi. Họ phải trở về Jerusalem. Ở đó, qua sự tuôn đổ của Thánh Linh của Chúa Cha và Chúa Giêsu trên họ, họ sẽ bắt đầu hiểu và phát triển sự hiểu biết. Nếu họ muốn tìm thấy Chúa Giêsu, họ sẽ tìm thấy Người trong cộng đồng Kitô giáo—trong những người mà họ giao du mỗi ngày trong cuộc sống của họ.

Mỗi khi họ nhận được tình yêu của một người anh chị em, đó là sự hiện diện của Chúa Giêsu. Mỗi khi họ chia sẻ tình yêu của mình với một người anh chị em, họ đang làm cho Chúa Giêsu hiện diện với người đó. Họ—và chúng ta—phải là Chúa Giêsu trên thế giới này. Chúng ta phải là sự hiện diện hữu hình của Chúa Giêsu. Đó thực sự là một thách thức lớn và một trách nhiệm khá đáng sợ.

Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ có nhìn thấy Chúa Giêsu không? Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ có muốn biết Chúa Giêsu không? Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ có muốn gia nhập cộng đồng của chúng ta, chia sẻ cuộc sống của chúng ta và lấy Phúc âm làm nền tảng cho cuộc sống của họ không? Đó là ý nghĩa của Sự thăng thiên.

Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây không chỉ để nhớ lại một điều đã xảy ra từ rất lâu trước đây; chúng ta cũng ở đây để nhắc nhở bản thân rằng khi Chúa Giêsu rời bỏ chúng ta, Người đã trao cho chúng ta một sứ mệnh rất quan trọng. Sứ mệnh đó là và sẽ tiếp tục sự hiện diện yêu thương và cứu chuộc của Người trên thế giới. Chúng ta hãy cầu xin Người hôm nay giúp chúng ta, cùng với Người, thực hiện trách nhiệm to lớn đó theo cách Người muốn.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/ec071/

 


Ra khơi

Dịp Lễ Thăng Thiên năm 2001 Đức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã chia sẻ:

"Chúng ta được qui tụ quanh bàn thờ Chúa để cử hành việc Chúa lên trời. Chúng ta đã nghe được Lời Chúa: "Các con sẽ nhận lấy sức mạnh của Chúa Thánh Thần, Đấng sẽ ngự xuống trên các con và các con sẽ là những chứng nhân của Thầy cho đến tận cùng trái đất".

Từ hai ngàn năm qua, những lời này của Chúa Phục Sinh thôi thúc Giáo Hội tiến ra khơi, tiến vào trong lịch sử của con người. Những lời này làm cho Giáo Hội trở nên một người luôn đồng hành với tất cả mọi thế hệ, làm cho Giáo Hội trở nên như men, làm dậy nên những hạt văn hoá trên thế giới. Hôm nay, chúng ta nghe lại những lời trên để với sức mạnh được canh tân, chúng ta đón nhận mệnh lệnh của Chúa "Hãy ra khơi", mệnh lệnh mà Chúa đã nói với thánh Phêrô. Đây là một mệnh lệnh và tôi đã muốn làm vang dội lại trong Giáo Hội qua bức tông thư khởi đầu Ngàn Năm Mới. Và đây là mệnh lệnh mặc lấy một ý nghĩa sâu xa hơn theo ánh sáng của ngày lễ trọng Chúa Thăng Thiên. "Hãy ra khơi" ra nơi mà Giáo Hội cần tiến đến, không phải chỉ là một sự dấn thân truyền giáo mạnh mẽ nhưng nhất là và còn là một sự dấn thân mạnh mẽ sống chiêm niệm. Như những tông đồ, những kẻ đã được chứng kiến biến cố Chúa lên trời, chúng ta cũng được mời gọi hãy hướng cái nhìn lên dung mạo của Chúa Kitô được hiển vinh trong vinh quang Thiên Chúa Cha. Chắc chắn rằng nhìn ngắm trời cao không có nghĩa là quên đi trần gian này. Và nếu rủi gặp phải cám dỗ, chúng ta chỉ cần lắng nghe lại lời hai người mặc áo trắng của đoạn Phúc Âm hôm nay nói rằng: "Tại sao các ông còn nhìn trời?"

Việc cầu nguyện chiêm niệm Kitô không làm cho chúng ta tránh khỏi việc dấn thân vào trong lịch sử. "Trời", nơi Chúa Giêsu tiến vào không phải là một sự xa vắng nhưng như là một màn che khuất và là nơi lưu giữ một sự hiện diện. Đó là sự hiện diện của Chúa, một sự hiện diện không bao giờ bỏ rơi chúng ta cho đến khi Chúa trở lại trong vinh quang. Trong khi đó, thời giờ chúng ta sinh sống đây là thời giờ rất đòi hỏi. Đòi hỏi chúng ta phải làm chứng bởi vì nhân danh Chúa Kitô, sự ăn năn hối cải và sự tha thứ tội lỗi phải được rao giảng cho tất cả mọi dân nước. Và chính để làm sống lại ý thức này mà tôi đã muốn triệu tập hội nghị Hồng Y đặc biệt được bế mạc hôm nay (thứ Năm 24/05/2001). Các vị Hồng Y, từ các nơi trên thế giới mà tôi xin kính chào với lòng mộ mến huynh đệ. Các ngài trong những ngày qua đã hội họp với tôi để bàn về một vài đề tài trong số những đề tài nổi bật nhất của công việc rao giảng Phúc Âm và làm chứng Kitô trong thế giới hôm nay, vào khởi đầu Ngàn Năm Mới. Đây, đối với chúng tôi, là giây phút sống hiệp thông, trong đó chúng tôi cảm nghiệm được một phần nào của niềm vui đã tràn ngập tâm hồn các tông đồ ngày xưa, sau khi Chúa Phục Sinh chúc lành cho các ngài và tách rời ra khỏi các ngài để lên trời. Thật vậy, thánh Luca đã ghi lại rằng: "Sau khi bái lạy tôn thờ Chúa, các tông đồ trở lại Giêrusalem với niềm vui lớn lao và các ngài luôn ở trong đền thờ mà chúc tụng Thiên Chúa."

Và tiếp sau trong bài giảng, Đức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã khai triển thêm bản chất cũng như sinh hoạt truyền giáo của Giáo Hội, và cuộc hội Hồng Y cũng được Đức cố Giáo Hoàng đặt trong viễn tượng này: "Thực hiện sự hiệp thông và hiệp nhất trong Giáo Hội, để Giáo Hội có thể rao giảng Phúc Âm Chúa một cách đáng tin hơn cho mọi anh chị em."

Trong thánh lễ Chúa Thăng Thiên và trong giây phút này, Đức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã cho chúng ta biết ý nghĩa của biến cố quan trọng này: Không phải Chúa lên trời để bỏ chúng ta, mà Ngài bước sang một sự hiện diện mới với chúng ta trong Chúa Thánh Thần. Ngài luôn ở cùng chúng ta luôn mãi cho đến tận cùng. Và Ngài muốn mỗi người chúng ta mở rộng tâm hồn đón nhận hồng ân Thánh Thần của Ngài để làm chứng cho Ngài trong môi trường chúng ta sinh sống.

Từ Chúa Nhật này cho tới Chúa Nhật Chúa Thánh Thần hiện xuống, chúng ta hãy dành thời giờ để nhìn lại cuộc sống của mình, mở rộng tâm hồn đón nhận Chúa Thánh Thần và sống theo sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần để làm chứng cho Chúa đến mức độ nào rồi. "Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận cùng và các con sẽ làm chứng cho Thầy khắp nơi trên mặt đất này".

Xin Chúa gìn giữ chúng ta vững mạnh trong đức tin để chúng ta có thể làm chứng cho Chúa mọi nơi mọi lúc.

--‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’--R. Veritas

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét