13/07/2017
Thứ Năm tuần 14 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) St
44, 18-21. 23b-29; 45, 1-5
"Ðể cứu sống anh em mà Thiên Chúa đã sai em xuống Ai-cập trước
anh em".
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy,
Giuđa lại gần mà nói thật thà với Giuse rằng: "Thưa ngài, xin ngài nghe
tôi tớ của ngài nói đôi lời, xin ngài đừng phẫn nộ với tôi tớ của ngài, vì sau
vua Pharaon ngài là chủ của tôi. Trước đây ngài đã hỏi các tôi tớ ngài rằng:
"Các ngươi còn cha, còn đứa em nào nữa chăng?" Chúng tôi đã trả lời với
ngài rằng: Chúng tôi còn cha già, và một đứa em út sinh ra lúc cha chúng tôi đã
già. Anh áp út đã chết rồi: mẹ nó chỉ còn lại một mình nó, cha chúng tôi thương
nó lắm. Vậy mà ngài đã bảo các tôi tớ ngài: "Hãy đem nó tới đây cho ta xem
thấy nó". Chúng tôi đã thưa với ngài rằng: "Ðứa nhỏ không thể bỏ cha
nó được". Nhưng ngài đã nói dứt khoát với các tôi tớ ngài rằng: "Nếu
em út các ngươi không tới với các ngươi, thì các ngươi sẽ không thấy mặt ta nữa".
Vậy khi chúng tôi trở về cùng tôi tớ của ngài là cha chúng tôi, chúng tôi đã
thuật lại hết mọi điều ngài đã nói. Cha chúng tôi bảo rằng: "Các con hãy
trở lại mua thêm ít lúa thóc nữa". Chúng tôi trả lời với người rằng:
"Chúng con không thể đi được. Nếu em út đi với chúng con, thì chúng con
cùng đi chung với nhau. Nếu em út không đi với chúng con, thì chúng con không
dám đến trước mặt người". Cha chúng tôi nói: "Các con biết rằng bạn
ta chỉ sinh ra cho ta hai đứa con trai, một đứa đã ra đi và các con đã nói nó
phải thú dữ ăn thịt, và cho đến nay chưa thấy nó trở về; các con lại đem thằng
này đi nữa, nếu dọc đường có gì rủi ro xảy đến cho nó, thì các con đưa cha già
đầu bạc sầu não này xuống suối vàng cho rồi".
Khi ấy Giuse không thể
cầm lòng nổi trước mặt mọi người đang đứng đấy, nên truyền cho mọi người ra
ngoài, và không còn người nào khác ở đó lúc ông tỏ cho anh em biết mình, ông
khóc lớn tiếng: những người Ai-cập và cả nhà vua đều nghe biết. Giuse nói với
các anh em rằng: "Tôi là Giuse đây, cha còn sống không?" Các anh em sợ
hãi quá nên không dám trả lời. Giuse nói với anh em cách nhân từ rằng:
"Hãy đến gần tôi". Khi họ đến gần, ông lại nói: "Tôi là Giuse em
các anh mà các anh đã bán sang Ai-cập. Các anh chớ khiếp sợ, và đừng ân hận vì
đã bán tôi sang đất này, vì chưng để cứu sống các anh em mà Thiên Chúa đã sai
tôi sang Ai-cập trước anh em".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 104, 16-17.
18-19. 20-21
Ðáp: Các ngươi hãy nhớ lại những điều kỳ diệu Chúa đã
làm (c. 5a).
Xướng: 1) Chúa đã gọi
cảnh cơ hàn về trên đất nước, và rút đi mọi sự nâng đỡ bằng cơm bánh. Ngài đã
sai một người đi trước họ: Giuse đã bị bán để làm nô lệ. - Ðáp.
2) Thiên hạ đã lấy xiềng
để trói chân người, và cổ người bị cột bằng xích sắt, cho tới khi ứng nghiệm lời
tiên đoán của người, lời của Chúa đã biện minh cho người. - Ðáp.
3) Vua đã sai cởi trói
cho người, Chúa của chư dân cũng đã giải phóng người. Vua đã tôn người làm chủ
của mình, và làm chúa trên toàn diện lãnh thổ. - Ðáp.
Alleluia: Tv 94, 8ab
Alleluia, alleluia! -
Ước gì hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 10, 7-15
"Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng
không".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con hãy đi rao giảng rằng "Nước Trời
đã gần đến". Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết sống lại, hãy
làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng
không thì hãy cho nhưng không. Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai
lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy
gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
"Khi các con vào
thành hay làng nào, hãy hỏi ở đó ai là người xứng đáng, thì ở lại đó cho tới
lúc ra đi. Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: "Bình an cho nhà
này". Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy.
Nhưng nếu ai không tiếp rước các con và không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi
nhà hay thành ấy và giũ bụi chân các con lại. Thật, Thầy bảo các con: Trong
ngày phán xét, đất Sôđôma và Gômôra sẽ được xét xử khoan dung hơn thành ấy".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chỉ Thị Truyền Giáo
Trong bài Tin Mừng hôm
nay, Chúa Giêsu đưa ra cho các môn đệ một số chỉ thị cụ thể liên quan đến việc
thi hành sứ mệnh đã lãnh nhận. Trước hết, về chính việc rao giảng Tin Mừng: Hãy
đi rao giảng Nước Thiên Chúa đã đến gần. Hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ
chết sống lại, cho người phong cùi được khỏi bệnh và khử trừ ma quỉ. Vì là người
được Chúa ủy thác, nên phải thi hành đúng chỉ thị của Ngài: rao giảng Nước Trời,
cứu vớt những người nghèo khổ, bị bỏ rơi bên lề xã hội.
Liên hệ đến tâm thức
và cách sống của nhà truyền giáo, Chúa Giêsu nói đến tính cách nhưng không của
việc hiến thân, tinh thần vị tha, giao tiếp hiền hòa với những ai đón nghe lời
rao giảng cũng như với những ai từ chối. Ðã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho
nhưng không. Ðừng mang vàng bạc, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi giầy
hay cầm gậy. Vì thợ thì có quyền được nuôi ăn. Khi vào nhà nào thì hãy chào
thăm và chúc lành cho nhà đó.
Chúa Giêsu không những
ủy thác việc rao giảng Tin Mừng cho các môn đệ, Ngài còn muốn đời sống các ông
phù hợp với lời giảng dạy. Nội dung cốt yếu của sứ điệp không do quyết định tự
do hoặc sáng kiến của người rao giảng, mà là do chính Chúa Giêsu ấn định, đó là
Nước Trời. Người được sai đi với tư cách là thừa tác viên phải thi hành đúng
như Chúa đã truyền. Ngài mời gọi họ dấn thân sống đầy đủ mỗi ngày lý tưởng truyền
giáo và lý tưởng của người môn đệ. Ðiều quan trọng phải nhớ là hành trang của
nhà truyền giáo khi theo Chúa Giêsu là lời của Ngài và đời sống nghèo khó của
Ngài. Tất cả những sự khác phải được coi là dư thừa, nhiều khi còn là ngăn trở
cho việc truyền giáo. Kinh nghiệm cho thấy rằng những ai dấn thân sống nghèo
khó và hy sinh cho người khác, sẽ được Chúa cho lại gấp trăm.
Xin Chúa cho chúng ta
luôn ý thức sứ mệnh Chúa đã trao và quảng đại dấn thân để góp phần mở rộng Nước
Chúa nơi trần gian. Xin giải thoát chúng ta khỏi những hành trang vô ích, dư thừa,
cản trở việc rao giảng Tin Mừng, để chúng ta không lạc bước trong khi thi hành
sứ mệnh cao cả đã lãnh nhận.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Năm Tuần 14 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Gen
44:18-21, 23-29, 45:1-5; Mt 10:7-15.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải thực hiện thánh ý Thiên Chúa trong các biến cố của
cuộc đời.
Trong sự quan phòng
khôn ngoan của Thiên Chúa, chẳng có một biến cố nào ngẫu nhiên xảy ra mà không
có ý định của Thiên Chúa trong đó cho cá nhân, gia đình, và tập thể. Thái độ của
con người là phải tìm ra và làm theo thánh ý của Thiên Chúa để sinh ích lợi cho
mình và cho tha nhân; chứ đừng kêu la, than khóc, hay trách móc Thiên Chúa và
tha nhân về số phận hẩm hiu của mình.
Các Bài Đọc hôm nay vạch
ra cho chúng ta thấy thánh ý của Thiên Chúa trong mọi biến cố lớn hay nhỏ của
cuộc đời. Trong Bài Đọc I, sau khi đã có thời gian để suy gẫm về cuộc đời mình
và các biến cố đã và đang xảy ra cho gia đình, ông Giuse đã tỏ mình ra cho anh
em và nói: "Chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước
anh em." Nói rõ hơn, Thiên Chúa đã chuẩn bị cuộc đời Giuse để cứu sống gia
đình, cho dẫu phải ngang qua sự ghen ghét và nhẫn tâm của các anh. Trong Phúc
Âm, chính vì hạnh phúc đời sau của nhân loại mà Chúa Giêsu đã thu thập các môn
đệ để huấn luyện, trao quyền, và sai các ông đi để rao giảng Tin Mừng cho mọi
dân tộc.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước
anh em.
1.1/ Nỗi lòng của cha
già: Vì Giuse muốn gặp em ruột của mình là
Benjamin, nên đã giữ một người anh là Simeon làm con tin ở lại Ai-cập trong chuyến
đi mua thực phẩm lần trước. Ông truyền cho các anh phải đem Benjamin tới gặp,
ông mới tha cho tất cả trở về. Nếu không, đừng bao giờ đến gặp mặt ông nữa.
Khi anh em ông đem
chuyện này để thưa với cha già Jacob, ông tâm sự với các con: "Các con biết
rằng vợ của cha đã sinh cho cha hai đứa. Một đứa đã lìa cha, và cha đã nói:
Đúng là nó đã bị xé xác, và cho đến nay cha chẳng được nhìn lại nó. Nếu các con
đem cả đứa này đi xa cha, và nó gặp tai hoạ, thì các con sẽ làm cho kẻ bạc đầu
này phải đau khổ mà xuống âm phủ." Jacob vẫn tin Giuse đã bị thú dữ ăn thịt
như lời các con nói với ông.
1.2/ Ông Giuse tỏ mình
cho các anh: Khi nghe những lời tường thuật
về cha già, ông Giuse không thể cầm lòng trước mặt tất cả những người đứng bên
ông, nên ông kêu lên: "Bảo mọi người ra khỏi đây!" Khi không còn người
nào ở với ông, ông Giuse mới tỏ cho anh em nhận ra mình. Ông oà lên khóc và người
Ai-cập nghe được, triều đình Pharao cũng nghe thấy.
+ Phản ứng của các anh
em: Họ bàng hoàng khi nghe những lời ông nói. Họ cảm thấy xấu hổ về những thiệt
hại họ đã gây ra cho ông. Họ không thể thốt lên một lời nào vì quá xấu hổ.
+ Phản ứng của ông
Giuse: Ông nói với anh em: "Hãy lại gần tôi." Họ lại gần. Ông nói:
"Tôi là Giuse, đứa em mà các anh đã bán sang Ai-cập. Nhưng bây giờ, các anh
đừng buồn phiền, đừng hối hận vì đã bán tôi sang đây: chính là để duy trì sự sống
mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em."
Như một con người, ông
có thể trả thù bằng cách bắt giữ các anh làm nô lệ cho mình; nhưng ông không
làm điều đó, vì ông xác tín mọi việc xảy ra trong đời ông là do sự quan phòng của
Thiên Chúa. Ngài gởi ông qua Ai-cập trước để dọn đường và để bảo vệ sự sống cho
chính ông, cho gia đình, và cho các dân tộc. Nhiều tác giả đã so sánh Chúa
Giêsu cũng mang trong mình sứ vụ như Giuse: Ngài hy sinh chịu mọi đau khổ để
mưu cầu sự sống cho mọi người.
2/ Phúc Âm: Chính để loan báo Tin Mừng, Chúa Giêsu đã sai các môn đệ của
Ngài đi.
2.1/ Bổn phận các môn đệ:
Chúa chọn các Tông-đồ để huấn luyện các ông
là cho một mục đích. Ngài biết sẽ phải từ bỏ thế gian để trở về với Chúa Cha,
nên Ngài huấn luyện các ông để các ông thay Ngài tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng
cho muôn dân. Mục đích của việc rao giảng Tin Mừng là để con người nhận ra tình
yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa muốn con người tin vào Đức Kitô để được chung hưởng
hạnh phúc với Ngài trên Thiên Đàng.
(1) Việc phải làm: Bổn
phận hàng đầu của các môn đệ được Chúa Giêsu nói rất rõ ràng: "Dọc đường
hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần." Để muôn dân tin vào lời các môn
đệ rao giảng, Chúa Giêsu cũng ban cho các ông quyền chữa lành các vết thương hồn
xác: "Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho
người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ." Mục đích của việc chữa
lành là để muôn dân nhận ra quyền năng Thiên Chúa và tin vào Ngài, chứ không phải
để kiếm các lợi lộc vật chất. Ngài truyền cho các ông: "Anh em đã được cho
không, thì cũng phải cho không như vậy."
(2) Việc không được
phép làm: Vì Chúa Giêsu biết trước những cám dỗ vật chất có thể làm các môn đệ
xao lãng bổn phận rao giảng Tin Mừng; nên Ngài ngăn cấm các ông:
+ Đừng kiếm vàng bạc
hay tiền giắt lưng: Người môn đệ trung thành của Đức Kitô không bao giờ được
phép tìm kiếm những thứ này; ngày nào người môn đệ tìm kiếm những thứ này, họ
không thể là người môn đệ của Đức Kitô, và lời rao giảng của họ sẽ mất hết hiệu
lực.
+ Đừng tích trữ của cải
mang theo: "Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm
gậy." Nhiều người cho những lời dạy này không thực tế, vì lên đường mà
không có những vật dụng cần thiết, khi cần đến lấy gì mà dùng. Điều chính yếu Chúa
Giêsu muốn nêu lên ở đây là người môn đệ phải sống một cuộc đời đơn giản. Nếu
người môn đệ có quá nhiều của cải, làm sao ông có thể sẵn sàng lên đường đến những
nơi xa xôi hẻo lánh để rao giảng Tin Mừng? Hơn nữa, Đức Kitô muốn các môn đệ phải
tuyệt đối tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa, "vì thợ thì đáng được
nuôi ăn." Thiên Chúa sẽ không để những nhà rao giảng Tin Mừng của Ngài phải
chết đói dọc đường.
2.2/ Kiếm người xứng đáng
để ở trọ: Trong sự quan phòng của Thiên
Chúa, Ngài sẽ không ngừng thúc đẩy những tâm hồn có lòng quảng đại để họ lo
chăm sóc đời sống vật chất của các nhà rao giảng. Chính vì điều này mà Đức Kitô
đã dạy các môn đệ: "Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy
dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi."
(1) Phần thưởng cho những
người tiếp đón các môn đệ Chúa: "Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an
cho nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà
ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em."
(2) Hình phạt cho những
người không tiếp đón các môn đệ Chúa: "Nếu người ta không đón tiếp và nghe
lời anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại. Thầy
bảo thật anh em, trong Ngày Phán Xét, đất Sodom và Gomorrah còn được xử khoan hồng
hơn thành đó."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Khi một biến cố xảy
ra trong cuộc đời, chúng ta hãy tìm xem Thiên Chúa đang muốn chúng ta làm gì,
và mau mắn thực hiện thánh ý của Ngài.
- Mọi điều Chúa răn dạy
đều có lý do của nó, vì Chúa không bao giờ làm việc vô ích. Nếu chưa nhận ra lý
do, hãy cầu nguyện để Thánh Thần giúp chúng ta nhận ra thánh ý của Ngài.
- Thiên Chúa cho chúng
ta vào trần gian là cho một mục đích. Chúng ta phải nhận ra thánh ý của Ngài,
và mau mắn chu toàn trước khi trở về với Ngài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Th.
Hen-ri-cô
Mt 10,7-15
MỐI
QUAN TÂM HÀNG ĐẦU
“Anh em đã được cho không, thì cũng phải
cho không như vậy.” (Mt 10,8)
Suy
niệm: Nội dung bài Tin Mừng
hôm nay là những chỉ thị Chúa Giê-su nói với các môn đệ trước khi các ông lên
đường thực tập truyền giáo. Các ông có mối lo tự nhiên và rất chính đáng là làm
sao có đủ tiền bạc, lương thực, quần áo, giày dép để đảm bảo đời sống trong những
ngày thi hành sứ vụ. Trong khi đó, Chúa nói rõ: đừng tìm kiếm tiền bạc giắt
lưng, đừng đi hết nhà này sang nhà nọ… Ngài muốn những sứ giả lời Chúa lên
đường với tinh thần nghèo khó, siêu thoát và phó thác, không chủ tâm tìm kiếm
lợi lộc vật chất qua việc phục vụ của mình. Chúa muốn cho các ông là những
người toàn tâm toàn ý phục vụ Lời Chúa: rao giảng Tin Mừng Nước Trời, chữa lành
bệnh tật, khu trừ ma quỉ, cầu chúc bình an. Tất cả quan tâm của người môn đệ
phải dành cho việc loan báo Tin Mừng.
Mời Bạn: Chúng ta cũng có ý
thức về bổn phận phải truyền giáo nhưng xem ra đó chưa phải là mối bận tâm hàng
đầu. Chúng ta chưa tập trung hết các nguồn nhân lực vật lực vào việc phục vụ
Lời Chúa, mở rộng Nước Chúa; chúng ta chưa tìm kiếm những phương thức thích hợp
và hữu hiệu cho việc dạy giáo lý, đào tạo giáo lý viên, tông đồ giáo dân ...
Sống Lời Chúa: Quan tâm tiếp cận một
ai hay một địa điểm ở vùng sâu vùng xa cần được rao giảng Tin Mừng.
Cầu
nguyện: Lạy Cha, hàng tỉ
người chưa nhận biết Đức Giê-su, họ cũng là những người được Ngài cứu chuộc.
Xin Cha thôi thúc nơi chúng con khát vọng truyền giáo, khát vọng muốn chia sẻ
niềm tin, hạnh phúc và bình an của mình cho tha nhân, khát vọng muốn giới thiệu
Chúa Giê-su cho thế giới. Amen. (Thắp sáng niềm
tin, tr. 71)
(5 phút Lời Chúa)
Chúc bình an (13.7.2017 – Thứ năm Tuần 14 Thường niên)
Rất có thể việc truyền giáo của chúng ta ở châu Á chưa có kết quả chỉ vì chưa có những tông đồ dám sống triệt để lời dặn dò của Thầy Giêsu.
Suy niệm:
Trước khi sai các Tông Đồ
lên đường truyền giáo,
Thầy Giêsu đã dặn dò họ
nhiều điều.
Họ được sai đến với ai:
với những đồng bào của họ là người Israel.
Sau này họ mới được sai
đến với dân ngoại, với mọi dân tộc (Mt 28, 20).
Họ đến để làm gì: rao
giảng về Nước Trời gần đến,
chữa bệnh, hoàn sinh kẻ
chết, khử trừ ma quỷ ra khỏi lòng người (c. 8).
Họ đến để đem lời chúc
bình an cho những ai mở lòng lãnh nhận (c. 12).
Họ không nên mang theo
những gì: tiền vàng, bạc hay đồng để giắt lưng,
bao bị để đựng đồ, hai áo
để thay đổi, giày dép để bảo vệ đôi chân,
cả chiếc gậy vừa để đi
đường xa, vừa đề phòng nguy hiểm (cc. 9-10).
Cách hành xử của họ cũng
được Thầy nói rõ.
Họ làm mọi việc mà không
đòi bất cứ điều gì để trả công.
“Anh em đã được cho
không, thì cũng phải cho không như vậy” (c. 8).
Họ đã nhận được Nước Trời
như một món quà,
họ cũng muốn trao đi như
một quà tặng.
Điều duy nhất họ mong là
được người ta lo cho thức ăn, chỗ ở.
“Vì thợ thì đáng được
nuôi ăn” (c. 10).
Khi nghe lời dặn dò của
Thầy Giêsu,
chúng ta thấy ngay mẫu
người tông đồ mà Thầy mơ ước.
Đó là con người bị cuốn
hút bởi những bận tâm về Nước Trời,
nên siêu thoát khỏi mọi
vướng bận trần tục.
Nước Trời phong phú và
giàu có đủ làm họ mãn nguyện,
nên họ coi nhẹ chuyện ở,
chuyện mặc, chuyện ăn.
Chính lối sống đơn sơ
giản dị, thậm chí thiếu thốn của họ,
là một lời chứng về những
gì trên cao.
Họ cũng phải chấp nhận
mình có thể bị từ chối, không được đón tiếp.
Một thành, một làng hay
một nhà có thể không chấp nhận Tin Mừng,
và họ phải khiêm tốn tìm
đến nơi thuận lợi hơn (c. 14).
Các tông đồ thế kỷ 21 hẳn
không thể sống theo nghĩa đen những lời trên đây,
nhưng cũng không được gạt
bỏ tinh thần mà Đức Giêsu vẫn muốn ta giữ mãi.
Nhẹ nhàng, thanh thoát,
khó nghèo, phó thác, không tính toán lợi danh,
gieo rắc niềm vui và an
bình, chữa lành và giải phóng con người khỏi nô lệ.
Và trên hết là một lòng
yêu mến Thiên Chúa nồng nàn,
và một lòng yêu thương
cháy bỏng đối với đoàn chiên vất vưởng bơ vơ.
Đó vẫn là hành trang muôn
thuở của người tông đồ qua mọi thời đại.
Thời nay người tông đồ
được trang bị nhiều phương tiện hiện đại,
với những cơ sở vững
vàng, với số vốn ổn định, với tri thức bằng cấp đầy đủ.
Những điều đó vẫn không
khiến chúng ta bỏ rơi tinh thần của Thầy Giêsu.
Bởi lẽ mất tinh thần của
Thầy, chúng ta chẳng còn là tông đồ nữa.
Thánh Phanxicô Assisi đã
bị đánh động khi đọc đoạn Tin Mừng này.
Và ngài đã muốn đưa Giáo
hội trở lại với lối sống nghèo khó.
Rất có thể việc truyền
giáo của chúng ta ở châu Á chưa có kết quả
chỉ vì chưa có những tông
đồ dám sống triệt để lời dặn dò của Thầy Giêsu.
Mà lời dặn dò của Thầy
lại rất hợp với tinh thần của người châu Á.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin
để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày,
nơi khuôn mặt khốn khổ
của tất cả những người bị thử thách:
những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của ăn,
nhưng vì thiếu Lời Chúa;
những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước,
nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình
thương;
những kẻ vô gia cư,
không chỉ tìm kiếm một mái nhà,
nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương;
những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân xác,
nhưng còn trong tinh thần
nữa,
bằng cách thực thi lời hy
vọng này:
“Điều mà ngươi làm
cho người bé mọn nhất
trong anh em
là làm cho chính Ta”
(Thánh Têrêxa Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
13 THÁNG BẢY
Sự Tự Do Của Con
Người Diễn Tả Sự Khôn Ngoan Của Thiên Chúa
Ở đây, khi đối diện với
kế hoạch sáng tạo từ đời đời của Thiên Chúa, chúng ta đứng trước một mầu nhiệm
lạ lùng và khôn dò. Mầu nhiệm đó chính là mối quan hệ mật thiết giữa các hành động
của Thiên Chúa và những quyết định của con người.
Chúng ta biết rằng sự
tự do chọn lựa là khả năng tự nhiên của một tạo vật có lý trí. Kinh nghiệm cũng
cho chúng ta biết rằng tự do của con người là cái có thực – ngay cả khi nó bị
làm cho thương tổn và suy yếu đi bởi tội lỗi. Về mối quan hệ giữa sự tự do của
con người với hành động của Thiên Chúa, chúng ta nên nhìn trong ánh sáng của những
gì mà Thánh Tô-ma Aquinô đã nói về sự quan phòng thần linh. Thánh Tô-ma mô tả sự
tự do của con người như biểu hiện của sự khôn ngoan Thiên Chúa – sự khôn ngoan
xếp đặt và hướng dẫn mọi sự đạt đến mục tiêu của chúng (cf. Tổng Luận Thần Học
I,22,1). Tất cả những gì được Thiên Chúa tạo thành đều nhận sự hướng dẫn này,
và trở thành đối tượng của sự quan phòng thần linh (vs. 2).
Qua con người – được tạo
thành theo hình ảnh Thiên Chúa – tất cả thế giới tạo vật hữu hình tiến tới gần
Thiên Chúa và tìm thấy con đường đưa dẫn chúng đến sự thành toàn cuối cùng.
Quan niệm này được diễn tả bởi nhiều người khác nữa, trong đó có Thánh I-rê-nê
và được phản ảnh bởi giáo huấn của Công Đồng Vatican II về tác động phát triển
thế giới của con người (MV 7). Nói tắt, sự phát triển hay sự tiến bộ đích thực
mà con người được mời gọi thực hiện trong thế giới không được phép chỉ hạn định
trong phương diện kỹ thuật, mà phải bao gồm phương diện đạo đức nữa. Đây là điều
kiện thiết yếu để xây dựng Nước Thiên Chúa trong thế giới thụ tạo này (MV các số
35,43,57,62).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 13-7
Thánh Henricô
St 44,
18-21.23b-29; 45,1-5; Mt 10, 7-15.
Lời suy niệm: “Anh em đã được
cho không, thì cũng phải cho không như vậy. Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắc
lưng.”
Đã là người môn đệ của
Chúa Giêsu, luôn luôn ý thức mình là người tội lỗi, bất xứng và bất tài; nhưng
được Chúa thương xót và tin dùng. Chính Chúa ban cho những ơn cần thiết, với sự
soi sáng và thức đẩy của Chúa Thánh Thần, mà được trở nên khôn ngoan hiểu biết,
để phục vụ con người thực thi thánh ý của Người. Nên người môn đệ phải nhận thức
rằng: mình đã nhận một cách nhưng không thì phải cho lại một cách nhưng không.
Lạy Chúa Giêsu. Xin
cho chúng con nhận ra những đặc ân mà Chúa đã ban cho chúng con một cách nhưng
không; thì xin Chúa cũng cho chúng con biết dem ra phục vụ Chúa, phục vụ Giáo hội
và phục vụ tha nhân một cách nhưng không để nièm vui của chúng con được trọn vẹn
trong Chúa.
Mạnh Phương
13 Tháng Bảy
Niềm Vui Và Kho Tàng
Theo một bảng thống
kê thì hằng năm tại Hoa Kỳ, có khoảng 60 triệu toa bác sĩ cho mua thuốc Valium.
Valium hiện nay được xem là loại thuốc an thần công hiệu nhất.
Nói chung, xem chừng
như văn minh càng tiến bộ, con người càng bất an. Niềm vui đích thực trong tâm
hồn dường như đã vỗ cánh bay xa.
Nhưng an bình và
vui tươi là vấn đề sống còn của con người. Ðạt được tất cả, có tất cả nhưng
không có niềm vui trong tâm hồn, thì sống như thế chẳng khác nào như một thây
chết.
Người Ai Cập thời cổ
tin rằng khi chết con người phải trình diện trước thần Osires để trả lời cho
hai câu hỏi: "Ngươi có tìm thấy niềm vui không? Ngươi có mang lại niềm vui
cho người khác không?". Số phận đời đời của họ tùy thuộc vào cách họ trả lời
cho hai câu hỏi ấy.
Số phận đời đời của
con người, tương quan của con người với Thiên Chúa tùy thuộc ở niềm vui của họ
trong cuộc sống này.
Một ngày kia, người
ta hỏi nhạc sĩ Franz Joseph Haydn tại sao nhạc tôn giáo của ông lúc nào cũng
vui tươi? Nhà nhạc sĩ tài ba của thế kỷ thứ 18 đã trả lời như sau: "Tôi không
thể làm khác hơn được. Tôi viết nhạc theo những cảm xúc của tôi. Khi tôi nghĩ về
Chúa, trái tim tôi tràn ngập niềm vui đến nỗi các nốt nhạc như nhảy múa trước
ngòi bút của tôi". Người tín hữu Kitô, theo định nghĩa, không thể không là
người của niềm vui. Họ phải vui mừng bởi vì Thiên Chúa chính là gia nghiệp của
họ, bởi vì tâm hồn của họ luôn có Chúa.
Trong quyển sách có tựa
đề "Những sự thuộc về Chúa Thánh Thần", Ðức Gioan Phaolô II đã viết
như sau: "Ðức Kitô đến để mang lại niềm vui: niềm vui cho con cái, niềm
vui cho cha mẹ, niềm vui cho gia đình và bạn hữu, niềm vui cho công nhân và trí
thức, niềm vui cho người bệnh tật, già cả, niềm vui cho toàn nhân loại. Theo
đúng nghĩa, niềm vui là trọng tâm của sứ điệp Kitô và ý lực của Phúc Âm. Chúng
ta hãy là sứ giả của niềm vui".
Nhưng niềm vui không
phải là một kho tàng có sẵn: nó đòi hỏi phải được kiến tạo. Người ta kiến tạo
niềm vui bằng cách làm cho người khác được vui. Càng chia sẻ, càng trao ban, niềm
vui càng lớn mạnh.
Mỗi ngày chúng ta van
xin người khác không biết bao nhiêu lần: xin vui lòng. Chúng ta xin người
"vui lòng", nhưng chúng ta lại không muốn làm cho lòng mình vui lên.
Nếu chúng ta muốn người khác "vui lòng" để ban ân huệ cho chúng ta,
thì có lẽ chúng ta phải làm cho lòng mình vui lên bằng bộ mặt vui tươi hớn hở của
chúng ta, bằng những chia sẻ vui tươi của chúng ta, bằng những nụ cười vui tươi
của chúng ta, bằng những chịu đựng vui tươi của chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét