27/07/2017
Thứ năm tuần 16 thường niên
BÀI ĐỌC I: Xh 19, 1-2.
9-11. 16-20b
"Chúa ngự xuống trên núi Sinai trước mặt toàn dân".
Trích sách Xuất
Hành.
Trong ngày ấy, vào
tháng thứ ba, sau khi dân Israel ra khỏi xứ Ai-cập, họ đến núi Sinai. Họ rời bỏ
đất Raphiđim, đi đến hoang địa Sinai, đóng trại tại đây, và dựng nhà xếp ở miền
núi. Và Chúa phán cùng Môsê rằng: "Ngay bây giờ Ta đến cùng ngươi trong
đám mây dày đặc, để dân chúng nghe Ta nói với ngươi và tín nhiệm ngươi mãi
mãi". Vậy Môsê trình lên Chúa những lời dân chúng đã nói, và Chúa phán
cùng ông rằng: "Ngươi hãy đến cùng dân chúng, thánh hoá họ hôm nay và ngày
mai, chúng phải giặt áo sạch sẽ và ngày thứ ba phải sẵn sàng. Vì trong ngày thứ
ba, Chúa sẽ ngự xuống trên núi Sinai trước mặt toàn dân".
Sáng sớm ngày thứ ba,
có sấm chớp, và một đám mây dầy đặc bao phủ khắp núi, rồi tiếng kèn vang lên
khiến dân chúng trong trại phải kinh sợ. Bấy giờ Môsê dẫn dân chúng ra ngoài trại
đứng dưới chân núi nghinh đón Thiên Chúa. Cả núi Sinai đều bốc khói, vì Chúa ngự
xuống trên núi trong ngọn lửa, từ trên ngọn núi, khói bốc lên như từ hoả lò, và
núi rung chuyển dữ dội. Tiếng kèn thổi mạnh lên dần dần và vang dội thật xa.
Môsê thân thưa, và Chúa đáp lại bằng những tiếng sấm sét. Chúa ngự xuống trên
ngọn núi Sinai, và gọi Môsê lên đỉnh núi. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Đn 3, 52.
53. 54. 55. 56
Đáp: Chúa đáng ca
ngợi và tôn vinh muôn đời (c. 52b).
1) Lạy Chúa là Thiên
Chúa cha ông chúng con, Chúa đáng chúc tụng, đáng ca ngợi, tôn vinh và tán tụng
muôn đời. Chúc tụng thánh danh vinh quang Chúa, đáng ca ngợi, tôn vinh và tán tụng
muôn đời. - Đáp.
2) Chúa đáng chúc tụng
trong đền thánh vinh quang Chúa, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời. -
Đáp.
3) Chúc tụng Chúa ngự
trên ngai vương quyền Chúa, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời. - Đáp.
4) Chúc tụng Chúa, Đấng
nhìn thấu vực thẳm và ngự trên các Thần Vệ Binh, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn
đời. - Đáp.
5) Chúc tụng Chúa ngự
trên bầu trời, đáng ca ngợi và tôn vinh muôn đời. - Đáp.
ALLELUIA: Ga 15,
15b
Alleluia, alleluia!
- Chúa phán: "Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe
biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết". - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 13,
10-17
"Về phần các con, đã cho biết những mầu nhiệm Nước Trời, còn họ
thì không cho biết".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, các môn đệ đến
gần thưa Chúa Giêsu rằng: "Tại sao Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ?"
Người đáp lại: "Về phần các con, đã cho biết những mầu nhiệm Nước Trời,
còn họ thì không cho biết. Vì ai đã có, thì ban thêm cho họ được dư dật; còn kẻ
không có, thì cái họ có cũng bị lấy đi. Bởi thế, Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ:
vì họ nhìn mà không thấy, lắng tai mà không nghe và không hiểu chi hết. Thế mới
ứng nghiệm lời tiên tri Isaia nói về họ rằng: 'Các ngươi lắng tai nghe mà chẳng
hiểu, trố mắt nhìn mà chẳng thấy gì. Vì lòng dân này đã ra chai đá, họ đã bịt
tai, và nhắm mắt lại, kẻo mắt thấy được, tai nghe được, và lòng chúng hiểu được
mà hối cải, và Ta lại chữa chúng cho lành'.
"Phần các con,
phúc cho mắt các con vì được thấy; và phúc cho tai các con vì được nghe. Quả thật,
Thầy bảo các con: Nhiều vị tiên tri và nhiều đấng công chính đã ao ước trông thấy
điều các con thấy, mà không được thấy; mong ước nghe điều các con nghe, mà
không được nghe". Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Tại Sao Dùng Dụ Ngôn
Kitô giáo là đạo từ trời
xuống, vì những giáo lý và niềm tin Kitô do chính Thiên Chúa truyền xuống. Chúa
Giêsu Kitô, Ngôi Lời Thiên Chúa chính là mạc khải về Thiên Chúa cho con người.
Trong lời rao giảng của
Ngài, Chúa Giêsu thường dùng dụ ngôn để nói về Nước Trời, một thực tại không thể
diễn tả được bằng ngôn ngữ loài người, và nếu có diễn tả được, thì con người
cũng không thể hiểu nổi vì nó vượt khỏi thế giới khả giác này, hay nói như
thánh Phaolô, đó là thực tại mà mắt con người chưa từng thấy, tai chưa từng
nghe, lòng người chưa từng cảm nghiệm được. Thực tại ấy không thể thu hẹp trong
một vài câu định nghĩa, mà phải diễn tả bằng dụ ngôn, vì cách diễn tả này không
giới hạn, nhưng tạo thuận lợi cho việc tìm hiểu sâu xa hơn.
Dụ ngôn là một thứ
ngôn ngữ nói với những người trong cuộc, những người sống trong tình thân với
nhau. Ðể hiểu được dụ ngôn, cần phải có hai đức tính quan trọng, đó là tâm hồn
rộng mở và ước muốn tìm hiểu. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã nói với các
môn đệ: "Về phần các con đã được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Trời, còn
họ thì không". Nói khác đi, các môn đệ đã được chấp nhận vào cộng đoàn của
những kẻ tin vào Chúa Giêsu, vì thế, các ông có thể hiểu rõ những mầu nhiệm.
Còn những kẻ ở bên ngoài, nhất là những kẻ ở bên ngoài vì kiêu hãnh, vì khép
kín, vì định kiến, như các Luật sĩ và Biệt phái, thì khi nhìn vào các mầu nhiệm
họ chỉ thấy bí ẩn và khó hiểu. Chính cách trả lời của Chúa là tiêu chuẩn để biết
được ai là người thuộc về Chúa và ai là người ngoài cuộc: "Nếu Thầy dùng dụ
ngôn mà nói với họ, là vì họ nhìn mà không thấy, lắng tai mà không nghe. Còn
các con, mắt các con thật có phúc vì được thấy, tai các con có phúc vì được
nghe".
Ước gì chúng ta được
vào số những người mà Chúa Giêsu cho là có phúc, tức là những người thấy, nghe
và hiểu được Lời Chúa cũng như nhận ra ý Chúa trong mọi biến cố cuộc sống.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Năm Tuần 16 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Exo
19:1-2, 9-11, 16-20; Mt 13:10-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người cần
biết kính trọng và chuẩn bị, để đón nhận hồng ân Thiên Chúa.
Thiên Chúa vẫn không
ngừng quan tâm, mặc khải, và thi ân cho con người. Vấn đề ở chỗ là con người có
biết nhận ra và đáp trả cách xứng đáng hay không. Nếu biết nhận ra và đáp trả,
con người càng ngày càng sở hữu hồng ân nhiều hơn; nếu không, ngay cả những gì
con người đang sở hữu cũng từ từ biến mất. Một trong những điều nguy hiểm nhất
làm con người xa cách Thiên Chúa là thái độ tự mãn: cho mình đã biết, đã có quá
đủ, và không cần nhờ đến Thiên Chúa.
Các Bài Đọc hôm nay dẫn
chứng một lần nữa tình yêu của Thiên Chúa, biểu lộ qua sự quan tâm và chăm sóc
Ngài dành cho con người. Trong Bài Đọc I, Thiên Chúa muốn ông Moses chuẩn bị
tâm hồn dân chúng để Ngài hiện xuống với dân Israel trên đỉnh núi Sinai. Mục
đích của cuộc thần hiện là để dân chúng biết uy quyền Thiên Chúa; đồng thời củng
cố địa vị cho Moses, người lãnh đạo Ngài đã chọn để đưa dân vào Đất Hứa. Trong
Phúc Âm, Chúa Giêsu cắt nghĩa tại sao người dùng dụ ngôn để nói với dân chúng,
vì trí óc họ chưa hiểu được những mầu nhiệm của Nước Trời như các môn đệ. Họ phải
siêng năng học hỏi và cần sự trợ giúp của Thiên Chúa mới có thể hiểu được; nếu
không, ngay cả những gì họ nghe Chúa Giêsu nói cũng sẽ mất.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Cuộc thần hiện trên núi Sinai
1.1/ Mục đích của cuộc thần
hiện: là để dân chúng nhận ra uy quyền Thiên
Chúa, và để củng cố địa vị cho Moses, người lãnh đạo Thiên Chúa chọn để đưa dân
vào Đất Hứa. Bổn phận của dân là phải tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Chúa cũng
như Moses.
(1) Phải tránh thái độ
khinh thường Thiên Chúa và các ngôn sứ của Ngài: Tục ngữ Việt-nam có câu lột tả
được thái độ của dân chúng đối với Thiên Chúa và với các người đại diện của
Ngài: "Gần chùa gọi bụt bằng anh!" Khi con người thấy Thiên Chúa quá
thương và luôn làm ơn cho mình, con người cho đó là bổn phận của Thiên Chúa.
Khi con người được hiện diện trong Thánh Điện quá thường xuyên, con người tỏ dấu
khinh thường bằng cách nói chuyện và chơi giỡn với nhau ngay trước mặt Thiên
Chúa. Khi con người đã quá quen với nhà lãnh đạo vì đã từng ăn nhậu, chơi giỡn
với nhau, họ coi nhà lãnh đạo cũng như "cá mè một lứa." Vì thế, Thiên
Chúa phải tỏ uy quyền cho dân biết có một khoảng cách vô định giữa Thiên Chúa
và con người; nếu Thiên Chúa không yêu thương và quan tâm tới, con người cũng
chỉ là hạt cát trong sa mạc. Ngài có thể làm con người ra hư vô bất cứ lúc nào.
(2) Phải chuẩn bị tâm
hồn trong sạch để ra gặp Thiên Chúa: Đức Chúa phán với ông Moses: "Hãy đến
với dân và bảo họ: hôm nay và ngày mai phải giữ mình cho khỏi nhiễm uế, phải giặt
quần áo, và đến ngày kia phải sẵn sàng, vì ngày kia Đức Chúa sẽ ngự xuống trên
núi Sinai trước mắt toàn dân."
Được ra mắt Thiên
Chúa, vị Chúa Tể Trời Đất, không phải là điều tầm thường; vì thế, con người cần
phải chuẩn bị cả tâm hồn lẫn thể xác. Các thánh thường lấy ví dụ: nếu con người
phải chuẩn bị kỹ càng thế nào khi gặp vua chúa trần gian, họ cần phải chuẩn bị
kỹ càng hơn nữa khi ra mắt vị Chúa Tể Trời Đất. Thế mà có những người mặc đồ ngủ
hay đồ tắm biển đi nhà thờ, miệng nhai kẹo cao su khi lên lãnh nhận Mình Thánh
Chúa, để con chạy chơi giỡn trong nhà thờ như đang ở ngoài công viên. Nếu Thiên
Chúa tiếp tục trừng phạt những người vô phép như trong Cựu Ước, hỏi mấy người
chúng ta còn sống sót để vào diện kiến Thánh Nhan?
1.2/ Thiên Chúa tỏ uy quyền
trước mặt dân chúng trên đỉnh núi Sinai: Theo
truyền thống, Thiên Chúa thường tỏ mình trên các đỉnh núi: cho tiên-tri Elijah
trên đỉnh núi Horeb, cho ba tông-đồ yêu dấu trên đỉnh núi Thabor. Núi Sinai là
một ngọn núi rất đặc biệt vì vẻ linh thiêng của nó, lúc nào cũng có mây mù che
phủ. Khách hành hương rất thích được ở trên đỉnh núi khi mặt trời mọc để nhìn
thấy cảnh hùng vĩ của quang cảnh chung quanh; vì thế, họ phải bắt đầu leo khi
trời vẫn còn tối.
Trình thuật Sách Xuất
Hành kể: "Đến ngày thứ ba, ngay từ sáng, có sấm chớp, mây mù dày đặc trên
núi, và có tiếng tù và thổi rất mạnh. Toàn dân trong trại đều run sợ. Ông Moses
đưa dân ra khỏi trại để nghênh đón Thiên Chúa; họ đứng dưới chân núi. Cả núi Sinai
nghi ngút khói, vì Đức Chúa ngự trong đám lửa mà xuống; khói bốc lên như khói
lò lửa và cả núi rung chuyển mạnh. Tiếng tù và mỗi lúc một tăng lên rất mạnh.
Ông Moses nói, và Thiên Chúa trả lời trong tiếng sấm. Đức Chúa ngự xuống trên
núi Sinai, trên đỉnh núi. Người gọi ông Moses lên đỉnh núi, và ông đi
lên."
2/ Phúc Âm: Con người cần khiêm nhường học hỏi mới có thể nhận ra Thiên
Chúa.
2.1/ Dụ ngôn và mầu nhiệm:
Các môn đệ đến gần hỏi Đức Giêsu rằng:
"Sao Thầy lại dùng dụ ngôn mà nói với họ?" Người đáp: "Bởi vì
anh em thì được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Trời, còn họ thì không. Ai đã
có thì được cho thêm, và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có,
cũng sẽ bị lấy mất. Bởi thế, lý do Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ, vì họ nhìn
mà không thấy, lắng nghe mà không nghe, cũng không hiểu."
+ Dụ ngôn (parabolh,):
là một trình thuật hay một câu có thể dài hay ngắn. Mục đích là để dẫn chứng một
sự thật qua việc so sánh hay đồng nhất. Tác giả thường dùng những gì con người
đã biết để dẫn họ đến một thực tại cao hơn.
+ Mầu nhiệm (musth,rion):
chúng ta thường hiểu là những gì tối nghĩa, khó hiểu, hay không thể hiểu. Người
Rôma và Hy-lạp hiểu mầu nhiệm là những gì không thể hiểu với những khách bàng
quang; nhưng đối với những người trong cuộc, những điều này quá rõ ràng. Lý do,
người trong cuộc đã được dạy dỗ, soi sáng, và trải qua kinh nghiệm.
+ Định luật trần gian:
"Ai đã có thì được cho thêm, và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay
cái đang có, cũng sẽ bị lấy mất." Thoạt nghe, một người có thể cho Thiên
Chúa bất công, nhưng thực tế chứng minh đây là một định luật. Đối với những
chuyên gia, vì họ càng ngày càng nghiên cứu, hội thảo, và thí nghiệm, nên kiến
thức của họ ngày càng sâu hơn trong chuyên nghành của họ; nhưng nếu một người
cũng học về lãnh vực đó, nhưng không có cơ hội áp dụng, họ dần dần sẽ mất luôn
kiến thức mà họ đã có lúc đầu.
2.2/ Thiên Chúa tiền định?
Chúa Giêsu trưng dẫn lời sấm của ngôn sứ
Isaiah. Đây là lời sấm khó hiểu và nhiều người dựa vào để chứng minh Thuyết Tiền
Định: Nếu Thiên Chúa đã định cho ai phải hư mất, họ sẽ không có cách nào để được
cứu độ! Trước tiên, chúng ta cần hiểu truyền thống của Do-thái: không một sự việc
nào xảy ra trong cuộc đời ngoài thánh ý Chúa; vì thế, việc con người cứng lòng
không tin cũng nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Tuy nhiên, họ không có ý
quy trách nhiệm cho Thiên Chúa, nhưng quy trách nhiệm vào sự cứng lòng của con
người. Chương 9 của Gioan khi Chúa chữa người mù từ lúc mới sinh, giúp chúng ta
nhận ra chân lý này: Chúa làm phép lạ chữa người mù, các kinh-sư thẩm vấn anh
mù để biết ai đã chữa lành anh và cách thức chữa, họ còn thẩm vấn cha mẹ anh để
có thể chắc chắn anh bị mù ... Nhưng sau cùng, họ từ chối nhận Chúa Giêsu đã
làm phép lạ đó và kết tội Chúa đã vi phạm ngày Sabbath; trong khi người mù
không chỉ được trông thấy, còn được nhận ra và tin vào Chúa.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải chuẩn
bị tâm hồn mỗi khi lắng nghe và học hỏi Lời Chúa, mỗi khi tiếp nhận Chúa vào
lòng, và nhất là ra nghênh đón Thiên Chúa trong ngày cuối của đời chúng ta.
- Để hiểu những mầu
nhiệm Nước Trời, chúng ta cần có thái độ khiêm nhường và bỏ thời gian để học hỏi.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Mt
13,10-17
HẠNH
PHÚC THỜI CỨU ĐỘ
“Mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai
anh em có phúc vì được nghe.” (Mt 13,16)
Suy
niệm: Thấy và nghe là hai
nhu cầu cơ bản của con người. Vì thế, mù và điếc là những khuyết tật lớn của
đời người. Khi phán những lời hôm nay, Chúa Giê-su nhắm đến trước tiên là các
môn đệ, thứ đến là với tất cả những ai biết nghe lời Thiên Chúa như chúng ta. Không
được diễm phúc thấy Chúa nhãn tiền như các môn đệ, nhưng chúng ta có thể đọc,
suy niệm Lời Chúa. Khi đọc Lời Chúa là tiếp xúc với Chúa, gặp gỡ chính Ngài.
Việc đọc, suy niệm Lời Chúa ấy đã làm thay đổi biết bao tâm hồn, biến nhiều
người tội lỗi trở nên thánh thiện, cũng như đem lại nguồn an ủi, hạnh phúc cho
nhiều người sầu khổ. Đó chính là cái “phúc” Chúa nói với ta hôm nay. Một thứ
“phúc” của thời cứu độ, vì ta không thấy, không nghe trực tiếp mà vẫn tin, vẫn
yêu, và vẫn có những biến chuyển tích cực trong dòng lịch sử cứu độ.
Mời Bạn: Bạn chẳng cần mất công
đi thỉnh kinh đường xa vất vả như Đường Tăng trong truyện Tây du ký, vì Lời
Chúa ở sát bên bạn, trong lòng bạn… (Đnl 30,10-14), trên giấy trắng mực đen của
cuốn Kinh Thánh, đặc biệt trong bốn sách Tin Mừng. Điều quan trọng là bạn có
siêng năng, kiên trì đọc, suy gẫm, ghi nhớ và đem ra thực hành trong đời mình
mỗi ngày hay không?
Sống Lời Chúa: Tri phúc, đãi phúc hà
thời phúc? Biết
mình có phúc, tận dụng cái phúc, bạn sẽ được hạnh phúc. Đừng nên đứng núi này
trông núi nọ.
Cầu
nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
cảm tạ Chúa đã cho con nguồn hạnh phúc đích thực là Lời Hằng Sống. Xin giúp con
tận dụng nguồn ơn thiêng này để thánh hóa cuộc sống mỗi ngày. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Anh em thật có phúc (27.7.2017 – Thứ năm Tuần 16 Thường niên)
Ước gì chúng ta tìm được thứ ngôn ngữ thích hợp để ai cũng có thể nghe được và hiểu được sứ điệp cứu độ của Chúa.
Suy niệm:
Tiền định là một trong
những vấn đề gây tranh cãi trong thần học.
Có người nhấn mạnh quá
đến tác động của ơn Chúa cần để được cứu độ,
đến nỗi coi nhẹ tự do và
trách nhiệm của con người.
Có người còn dám cho rằng
Chúa đã định sẵn từ vĩnh cửu
những ai phải vào hỏa
ngục hay được lên thiên đàng.
Thật ra Thiên Chúa muốn
cho mọi người được cứu độ (1 Tm 2, 4; 4, 10).
Kế hoạch của Ngài là cứu
độ toàn thế giới, chẳng trừ một ai.
Muốn được cứu thoát, con
người phải dùng tự do mình mà đón lấy ơn Chúa.
Ơn Chúa có tác động trên
tự do con người,
nhưng lại không áp đặt
hay cưỡng ép nó, vì nếu thế sẽ chẳng còn tự do.
Chính Thiên Chúa ban tự
do cho con người, và chính Ngài tôn trọng tự do ấy.
Thiên Chúa không thể tiền
định lời đáp của con người trước lời mời của ân sủng.
Trong bài Tin Mừng hôm
nay, có những câu cần được soi sáng.
“Bởi vì anh em thì được
ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Trời,
còn họ thì không” (c.
11).
Câu này có thể bị hiểu
lầm là Thiên Chúa có sự phân biệt đối xử.
Các môn đệ thì được ơn
hiểu biết, còn đám đông thì không.
Thật ra Đức Giêsu chỉ
muốn nói lên sự kiện này,
các môn đệ là những người
đã đáp lại tiếng gọi của Ngài,
nên họ được ơn hiểu biết,
ơn nắm bắt được mầu nhiệm Nước Trời.
Còn đám đông những người
từ chối thì khó lòng hiểu được.
Một câu khác cũng cần
được hiểu đúng: “Người đã có lại được cho thêm,
còn ai không có, thì ngay
cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi” (c. 12).
Ở đây Đức Giêsu chỉ muốn
nói rằng những ai đã mở lòng đón nhận
thì càng được Thiên Chúa
ban cho sự hiểu biết đức tin sâu xa hơn.
Còn những người đã khép
lòng trí lại, thì về mặt thiêng liêng sẽ bị nghèo đi.
Vào buổi ban đầu, các môn
đệ tin theo Đức Giêsu chỉ là nhóm nhỏ.
Còn một đám đông lớn
người Do thái không tin nhận Ngài.
Đức Giêsu giảng cho họ
bằng những dụ ngôn đơn sơ gần gũi.
Ngôn ngữ của dụ ngôn vừa
dễ hiểu đối với người mở lòng đón nhận,
vừa khó hiểu đối với
những ai từ chối và khép kín (c. 13).
Đức Giêsu không chơi khăm
con người khi giảng bằng dụ ngôn,
để khiến họ trố mắt nhìn
mà không thấy, lắng tai nghe mà không hiểu.
Nếu họ không hiểu được dụ
ngôn, thì không phải lỗi tại Ngài,
mà do quả tim họ đã ra
chai đá, do họ nhắm mắt, bịt tai .
Họ không hiểu vì không
muốn hoán cải và được chữa lành (c. 15).
Như các môn đệ xưa, các
Kitô hữu ngày nay cũng là người có phúc.
Chúng ta được thấy, được
nghe nhiều điều mà người khác không được.
Ước gì chúng ta tìm được
thứ ngôn ngữ thích hợp
để ai cũng có thể nghe
được và hiểu được sứ điệp cứu độ của Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con trở nên đơn
sơ bé nhỏ,
nhờ đó con dễ nghe được
tiếng Chúa nói,
dễ thấy Chúa hiện diện
và hoạt động trong đời
con.
Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa,
xin cho con đừng trở nên
cứng cỏi,
khép kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu
để con biết cảm thông và
bao dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm nhu
để con dám buông đời con
cho Chúa.
Cuối cùng, xin cho con sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
27 THÁNG BẢY
Thiên Chúa Kiên Quyết
Cứu Độ Chúng Ta
Cùng với nhãn quan của
Thánh Phao-lô về sự tiền định, chúng ta cũng bắt gặp những lời của Thánh
Phê-rô: “Chúc tụng Thiên Chúa là thân phụ của Đức Giê-su Kitô, Chúa chúng ta!
Do lượng hải hà, Ngài cho chúng ta được tái sinh để nhận lãnh niềm hy vọng sống
động, nhờ Đức Kitô đã từ cõi chết sống lại, để được hưởng gia tài không thể hư
hoại, không thể vẩn đục và tàn phai. Gia tài này dành ở trên trời cho anh em,
là những người, nhờ lòng tin, được Thiên Chúa quyền năng gìn giữ, hầu được hưởng
ơn cứu độ Ngài đã dành sẵn, và sẽ bày tỏ ra trong thời sau hết” (1Pr 1,3-5).
Vâng, “chúc tụng Thiên
Chúa” – Đấng mạc khải cho chúng ta sự quan phòng rất kiên thủ và đầy yêu thương
của Ngài vì ơn cứu độ của chúng ta. Sự quan phòng ấy luôn luôn hoạt động cho đến
đích điểm cuối cùng. Như vậy, sự tiền định dành cho chúng ta trong Đức Kitô sẽ
được hoàn thành trọn vẹn nhờ “sự sống lại của Đức Giê-su Kitô”, Đấng là “An-pha
và Ô-mê-ga” của định mệnh con người chúng ta (Kh 1,8).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 27-7
Xh 19,
1-2.9-11.16-20b; Mt 13, 10-17.
Lời suy niệm: “Còn anh em,
mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc, vì được nghe.”
Trong Cựu ước dân
riêng của Thiên Chúa, chỉ được nghe tiếng của Ngài qua tiếng sấm và chỉ nhìn
tháy Ngài qua hình lửa: “Cả núi Xinai nghi ngút khói, vì Đức Chúa ngự trong đám
lửa mà xuống; khói bốc lên như khói lò lửa và cả núi rung chuyển mạnh (Xh
19,18). Trong Chúa Giêsu, Người vừa là Thiên Chúa thật, vừa là con người thật,
đã đến trên thế gian để nói những lời của Thiên Chúa nói và làm những việc
Thiên Chúa làm. Nên Chúa đã loan báo cho những con người đang đi theo Chúa: Họ
là những con người thật có phúc, vì mắt được thấy những việc Thiên Chúa làm, và
tai được nghe những lời của Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giêsu. Nhờ có
Lời Chúa và giáo huấn của Giáo Hội với ơn ban của Chúa Thánh Thần, mà chúng con
nhận ra sự hiện hữu của Chúa khắp nơi và trong đời sống chúng con. Xin Chúa ban
cho chúng con luôn yêu mến Lời Chúa và siêng năng học hỏi suy niệm Lời Chúa để
ngày sống của chúng con nên tốt hơn.
Mạnh Phương
26 Tháng Bảy
Vết Sẹo Nơi Bàn Chân
Ông Khấu Chuẩn, người
đời nhà Tống, đất Hạ Bì, lúc nhỏ là một cậu bé lêu lổng, ham chơi. Bà mẹ vốn là
người nghiêm khắc, nên thường hay quở phạt ông. Tuy nhiên, tính nào vẫn tật ấy,
Khấu Chuẩn vẫn không thay đổi. Một hôm, ông trốn học đi chơi, bà mẹ giận quá cầm
quả cân ném phải chân ông, máu chảy đầm đìa... Từ đó, ông đã bỏ hẳn tính lêu lổng
phóng túng, chỉ lo chuyên cần học tập. Về sau đỗ đạt, ông được bổ làm tể tướng.
Mỗi khi sờ đến vết sẹo ở bàn chân, ông khóc nức nở: "Chính vết thương này
đã làm ta nên người".
Sống là một cuộc chiến
đấu không ngừng. Thương tích dường như là một điều thiết yếu trong cuộc sống. Vấp
ngã là điều thường tình trong thân phận con người. Chúng ta không nhìn lại những
vết sẹo trong tâm hồn để nuối tiếc quá khứ, nhưng để nhận rõ dấu chỉ của một
tình thương bao la cao cả hơn. Phải, Thiên Chúa mạnh hơn sự chết và tội lỗi của
con người. Nói như thánh Phaolô: nơi nào tội lỗi càng nhiều, nơi đó ân sủng của
Chúa càng dồi dào.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét