02/05/2025
Thứ Sáu đầu tháng, tuần 2 Phục
Sinh.
Thánh Athanasiô, giám mục,
tiến sĩ Hội Thánh.
Lễ nhớ.
* Thánh nhân sinh năm 295 tại A-lê-xan-ri-a. Người
cộng tác, rồi kế vị giám mục A-lê-xan-ri-a. Thánh nhân chỉ có một mục đích: bảo
vệ tín điều về thần tính của Chúa Kitô. Tín điều này đã được xác định tại công
đồng Ni-xê-a. Cũng vì đó người bị công kích khắp nơi.
Nhưng dù gặp những giám mục nhút nhát, dù bị săn lùng, dù
năm lần bị đày ải, người vẫn giữ được tính khí khái; nhất là giữ được lòng yêu
mến đối với Chúa Giêsu, Thiên Chúa làm người. Người đã viết nhiều tác phẩm vừa
để làm sáng tỏ vừa để bảo vệ đức tin chân truyền. Người qua đời năm 373.
Bài Ðọc I: Cv 5, 34-42
“Các ngài hân hoan ra về, vì thấy mình xứng đáng chịu sỉ
nhục vì danh Ðức Giê-su”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Bấy giờ, có người biệt phái tên là Ga-ma-li-en, cũng là luật
sĩ, có thế giá trong dân, đứng lên giữa công nghị, truyền dẫn các tông đồ ra
ngoài trong giây lát, rồi nói với các người trong công nghị rằng: “Hỡi chư vị
Israel, xin hãy thận trọng về việc chư vị định làm đối với những người này. Vì
trước đây ít ngày, có tên Thê-ô-đa nổi lên, tự xưng là một nhân vật, có độ bốn
trăm người theo mình, y đã bị giết, và nhóm người theo y đều tan rã và không
còn gì nữa. Sau y, lại có tên Giu-đa người Ga-li-lê-a, cũng nổi lên trong những
ngày kiểm tra dân số, lôi kéo dân chúng theo mình, rồi chính hắn cũng chết, mọi
kẻ theo hắn đều tan rã. Và bây giờ, tôi xin chư vị đừng can dự gì đến những người
này, cứ để mặc họ: vì nếu một mưu toan hay việc này là do loài người, thì sẽ tự
tan rã; nhược bằng bởi Thiên Chúa, thì chư vị không thể phá tan được, kẻo lỡ ra
mang tội chống đối Thiên Chúa”. Họ đồng ý. Họ cho gọi các tông đồ vào, ra lệnh
đánh đòn các ngài, và cấm tuyệt đối không được nhân danh Ðức Giê-su mà giảng dạy
nữa, đoạn tha các ngài về. Vậy các ngài ra khỏi công nghị, lòng hân hoan, vì thấy
mình xứng đáng chịu sỉ nhục vì Danh Ðức Giê-su. Và hằng ngày, tại đền thờ hay tại
tư gia, các ngài cứ tiếp tục giảng dạy, và loan truyền Tin Mừng Ðức Giê-su Ki-tô.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 26, 1. 4. 13-14
Ðáp: Có một điều
tôi xin Chúa, một điều tôi kiếm tìm, đó là tôi được cư ngụ trong nhà Chúa suốt
đời tôi
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: Chúa là sự
sáng, là Ðấng cứu độ, tôi sợ chi ai? Chúa là Ðấng phù trợ đời tôi, tôi sợ gì
ai?
Xướng: Có một điều
tôi xin Chúa, một điều tôi kiếm tìm, đó là tôi được cư ngụ trong nhà Chúa suốt
đời tôi, hầu vui hưởng sự êm đềm của Chúa, và chiêm ngưỡng thánh điện của Ngài.
Xướng: Tôi tin rằng
tôi sẽ được nhìn xem những ơn lành của Chúa trong cõi nhân sinh. Hãy chờ đợi
Chúa, hãy sống can trường, hãy phấn khởi tâm hồn và chờ đợi Chúa.
Alleluia: Cl 3, 1
Alleluia, alleluia! – Nếu anh em sống lại làm một với Ðức
Kitô, thì anh em hãy kiếm những sự cao siêu trên trời, nơi Ðức Ki-tô, đang ngự
bên hữu Thiên Chúa. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Ga 6, 1-15
“Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, ai muốn bao nhiêu tuỳ
thích”.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Gio-an.
Khi ấy, Chúa Giê-su đi sang bên kia biển Ga-li-lê-a, cũng gọi
là Ti-bê-ri-a. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ
Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ.
Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. Chúa Giê-su ngước mắt lên
và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Phi-líp-phê: “Ta mua
đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính
Người đã biết việc Người sắp làm. Phi-líp-phê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng
không đủ để mỗi người được một chút”.
Một trong những môn đệ, tên là An-rê, em ông Si-mon Phê-rô,
thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai
con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giê-su nói:
“Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn
ông độ năm ngàn. Bấy giờ Chúa Giê-su cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân
phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ
thích. Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại,
kẻo phí đi”. Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch
người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giê-su đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật
ông này là Ðấng Tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giê-su biết rằng người
ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
Ðó là lời Chúa.
Chú giải về Tông Đồ Công vụ 5,34-42
Vào cuối bài đọc hôm qua, chúng ta thấy rằng các thành viên
của Tòa Công luận vô cùng tức giận trước sự táo bạo của Phê-rô và các bạn đồng hành của ông đến nỗi
họ muốn giết họ.
Vào thời điểm này, Gamaliel, một người Pha-ri-siêu và là thành viên của Tòa Công luận,
đứng lên và ra lệnh đuổi các Tông
đồ bị buộc tội ra khỏi phòng trong một thời gian ngắn. Gamaliel là thầy của
Phao-lô và thuộc trường phái Hillel; ông có thể thực sự là cháu trai của
Hillel. Ông là người đi đầu trong việc giải thích Luật pháp một cách tự do và
nhân đạo hơn, và được các thành viên hội đồng tôn trọng. Những gì ông thúc giục
ở đây phù hợp với lời dạy của những người Pha-ri-siêu.
Ngay sau khi các Tông đồ rời khỏi phòng, ông đã phát biểu trước hội đồng. Ông cảnh
báo các thành viên hội đồng khác không nên quá vội vàng trong phán đoán của
mình. Ông đưa ra hai ví dụ về những nhà lãnh đạo—Theudas và Judas người
Galilean—những người đã khởi xướng các phong trào nổi loạn và trong cả hai trường
hợp đều thu hút được một lượng lớn người ủng hộ.
Nhà sử học Do Thái Josephus đề cập đến các cuộc nổi loạn của
Theudas và Judas người Galilean. Chúng hẳn đã diễn ra vào khoảng thời gian Chúa
Giêsu ra đời. Judas dường như
đã lãnh đạo một cuộc nổi loạn chống lại việc nộp thuế cho Caesar—một vấn đề gây
tranh cãi, như chúng ta biết từ Phúc âm. Mặc dù cuộc nổi loạn của ông đã bị dập
tắt, nhưng có khả năng nó vẫn tồn tại trong đảng được gọi là Zealots (nhóm Nhiệt Thành). Như chúng ta cũng biết từ Kinh
thánh, một trong những Sứ đồ, Simon, được mô tả là một Zealot (Mác-cô 3,18 và Lu-ca 6,15). Tuy nhiên,
trong cả hai trường hợp, những nhà lãnh đạo đã chết hoặc bị giết và sau đó
phong trào của họ tan rã và những người theo họ bị phân tán.
Gamaliel đề xuất rằng, dựa trên những trải nghiệm này,
'phong trào Giêsu' này nên được
giữ nguyên. Nhà lãnh đạo của họ cũng đã chết và những gì đang xảy ra bây giờ có
thể chỉ là một hiện tượng nhất thời. Ông nói:
Vì vậy, trong trường hợp
này, tôi nói với bạn, hãy tránh xa những người đàn ông này và để họ yên, vì nếu
kế hoạch hoặc dự án này xuất phát từ con người, nó sẽ thất bại; nhưng nếu nó đến
từ Chúa, bạn sẽ không thể lật đổ họ - trong trường hợp đó, bạn thậm chí có thể
bị phát hiện đang chống lại Chúa!
Đây là những lời khôn ngoan. Hiện tượng này xảy ra liên tục
và thường xuyên trong Giáo hội của chúng ta, và giống như Gamaliel, chúng ta
nên tin tưởng vào nguyên tắc rằng, về lâu dài, sự thật sẽ luôn chiến thắng. Đôi
khi chúng ta rất lo lắng về những ý tưởng mới hoặc phong trào mới xuất hiện
trong cộng đồng Kitô giáo của chúng ta, nhưng nguyên tắc tương tự cũng được áp
dụng.
Trong các cuộc tranh luận hiện tại về các linh mục đã kết
hôn và các linh mục nữ, cũng như các vấn đề về hôn nhân và tình dục, chúng ta
nên tin tưởng rằng về lâu dài, sự thật và công lý cũng sẽ chiến thắng ở đây, bất
kể quyết định nào được đưa ra.
Tòa Công luận đã bị thuyết phục bởi lập luận của Gamaliel,
nhưng họ vẫn phải bày tỏ sự tức giận của mình và - hoàn toàn không có lý do
chính đáng - đã đánh đòn các Tông đồ. Điều này sẽ theo luật Do Thái, có nghĩa
là 40 roi trừ 1 (người La Mã, những người đã đánh đòn Chúa Giêsu, không có giới hạn nào như vậy). Điều
này nhắc nhở một người về những gì đã xảy ra với Thầy của họ. Mặc dù được
Phi-la-tô tuyên bố vô tội, ông vẫn phải chịu đánh đòn. Sau đó, Hội đồng lặp lại
lệnh của họ đối với các Tông đồ để ngừng rao giảng.
Thay vì sợ hãi hay chán nản, Phê-rô và các bạn đồng hành của ông rời khỏi tòa án và:
… họ vui mừng vì họ được
coi là xứng đáng chịu sỉ nhục vì danh Chúa.
Họ đang trải nghiệm phước lành mà Chúa Giêsu đã nói đến trong Bài giảng trên núi:
Phước cho những ai bị
ngược đãi vì sự công chính, vì vương quốc thiên đàng là của họ. (Mát-thêu 5,10)
và
Phước cho các ngươi
khi người ta sỉ nhục, ngược đãi các ngươi và vu khống đủ điều gian ác về các
ngươi vì cớ ta. Hãy vui mừng và hân hoan, vì phần thưởng của các ngươi ở trên
trời là lớn lao, vì cũng như vậy, người ta đã ngược đãi các đấng tiên tri trước
các ngươi. (Mát-thêu 5,11-12)
Kể từ đó, nhiều người đã vui mừng và tự hào khi chịu đau khổ
vì Phúc âm và sứ điệp của Phúc âm. Người ta nhớ đến những nhà hoạt động dân quyền
bị đánh đập và bị chó dữ tấn công, họ vui vẻ hát "Chúng ta sẽ chiến thắng"
khi bị đưa đi tù trên xe chở tù.
Chú giải về Gio-an 6,1-15
Hôm nay chúng ta bắt đầu chương 6 tuyệt vời của Gio-an với những âm hưởng Thánh Thể
mạnh mẽ của nó. Chúng ta đang bỏ qua chương 4 (Người phụ nữ Sa-ma-ri) và chương 5, đã được đọc trước
đó. Bối cảnh được thiết lập bởi câu chuyện về bánh và cá hóa ra nhiều, một câu
chuyện chúng ta tìm thấy trong cả bốn Phúc âm nhưng trong Gio-an, có một số đặc điểm riêng.
Khi Chúa Giêsu
băng qua Biển Tiberias, đám đông lớn đi theo Người dọc theo bờ. Hồ này thường
được gọi là Biển Galilee. Tên La Mã của nó bắt nguồn từ thị trấn mới Tiberias,
được đặt theo tên của hoàng đế và được thành lập vào khoảng năm 20 sau Công
nguyên, tức là trong thời gian Chúa Giêsu còn sống.
Động cơ của đám đông khi theo đuổi Chúa Giêsu là vì "những dấu lạ mà Người đã
làm cho người bệnh". Điều này ngụ ý rằng họ không theo Chúa Giêsu vì chính Người hoặc vì lời dạy của
Người. Họ không thực sự là môn đệ mà ở một mức độ nào đó, họ là những người
đang tìm kiếm điều gì đó chỉ dành cho riêng mình. Chúng ta cũng có thể đến với
Chúa Giêsu trong tâm trạng đó, những lời cầu nguyện của chúng ta đầy những lời
“Xin ban cho con điều này và điều kia”, nhưng không thực sự cam kết với sứ mệnh
của Vương quốc.
Chúa Giêsu lên núi và ngồi xuống với các môn đệ của Người.
Có tiếng vọng ở đây về Mô-sê
trên Núi Sinai; Chúa Giêsu là Mô-sê
mới và các môn đệ của Người là hạt nhân của dân mới của Thiên Chúa. Nó cũng gần
với Lễ Vượt Qua, một thời điểm sẽ sớm được liên kết với Lễ Vượt Qua mới trong
cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu và với Bí tích Thánh Thể, đó là bữa ăn
Lễ Vượt Qua mới. Toàn bộ chương này đều liên kết với điều này.
Nhìn thấy đám đông lớn đang tiến đến, Chúa Giêsu trêu chọc hỏi
Phi-lip-phê, luôn được trình bày là có phần đơn giản
và ngây thơ:
Chúng ta mua bánh ở
đâu cho những người này ăn?
Vì Phi-lip-phê đến từ Bết-sai-đa (Gio-an 1,44), gần đó, nên việc hỏi ông như một
“cậu bé địa phương” là điều hợp lý. Nếu Phi-lip-phê có bất kỳ
hiểu biết nào về Chúa Giêsu thực sự là ai, ông có thể đã đưa ra một câu trả lời
khác. Vì vậy, ông không thấy giải pháp nào:
Hai trăm đơ-na-ri
không đủ mua bánh mì cho mỗi người một ít.
Sau đó, An-rê, anh trai của Phê-rô và đôi khi được coi là bạn đồng hành của Phi-líp-phê (xem Gio-an 1), đề cập đến một cậu bé có năm ổ
bánh lúa mạch và một vài con cá khô. Bánh lúa mạch là thức ăn của người nghèo.
Rõ ràng là như vậy sẽ không đi xa được. Nhưng tất nhiên, đó là tất cả những gì
Chúa Giê-su cần.
Linh mục và tác giả người Anh, Đức cha Ronald Knox, đã nói rất
nhiều về cậu bé này, người được chọn ra khỏi đám đông và được yêu cầu từ bỏ bữa
trưa quý giá của mình. Cậu bé đóng một vai trò quan trọng; chính sự đóng góp nhỏ
bé của cậu đã giúp cho toàn bộ đám đông được no nê và thỏa mãn.
Chúa Giê-su thường sử dụng một người nào đó, một người rất tầm
thường, để thực hiện công việc của mình. Đây là điều xảy ra mọi lúc. Tôi đã được
chọn làm công cụ cho công việc của Chúa bao nhiêu lần? Tôi đã không nhận ra một
người mà tôi coi là không quan trọng nhưng thực ra lại mang đến cho tôi điều gì
đó từ Chúa bao nhiêu lần? Đã bao nhiêu lần tôi không nhận ra sự hiện diện của
Chúa trong những việc cần phải làm?
Bây giờ Chúa Giê-su bảo mọi người (5.000 người đàn ông không
kể phụ nữ và trẻ em) ngồi xuống cỏ:
Trong đồng cỏ xanh
tươi, Chúa cho tôi nằm…[Ngài] dọn bàn
trước mặt tôi. (Thánh Vịnh
23,2.5)
Sau đó, trong một nghi lễ gợi nhớ đến Bí tích Thánh Thể,
Chúa Giê-su:
… lấy bánh, và sau khi
tạ ơn, Ngài phân phát cho những người đang ngồi.
Mọi người đều đủ và dư thừa để thỏa mãn cơn đói của mình, và
các môn đồ được hướng dẫn thu thập tất cả những gì còn thừa. Sau khi làm như vậy,
12 giỏ đã được lấp đầy. Người Do Thái coi bánh là một món quà của Chúa và họ được
yêu cầu phải nhặt bất kỳ mẩu vụn nào rơi xuống đất. Những mẩu vụn này được thu
thập trong những chiếc giỏ mây nhỏ được mang theo như một phần trang phục hàng
ngày của một người. Mười hai tượng trưng cho con số trọn vẹn và dồi dào—một dấu
hiệu cho thấy có bao nhiêu từ năm chiếc bánh ban đầu mà cậu bé đã dâng.
Cậu bé dâng lễ vật, nhưng Chúa đã ban cho sự gia tăng. Luôn
luôn như vậy. 12 giỏ cũng có thể tượng trưng cho Mười Hai Tông Đồ, những người
thực sự đã phân phát sự hào phóng của Chúa—vẫn là vai trò của Giáo Hội ngày
nay.
Đám đông phấn khích trước dấu hiệu họ đã chứng kiến và nói
rằng:
Đây thực sự là vị tiên
tri sẽ đến thế gian.
Hãy nhớ rằng Gioan
Tẩy Giả cũng đã được hỏi liệu ông có phải là 'tiên tri' không (Gio-an 1,21).
Như chúng ta sẽ thấy trong phần còn lại của chương, dấu hiệu
này chỉ về Chúa Giêsu và thức
ăn cho sự sống đời đời mà Ngài sẽ ban. Nhưng mọi người đang nghĩ đến 'Tiên tri'
được đề cập trong Đệ Nhị Luật (1,15), người sẽ giống như Mô-sê. Qua Mô-sê, Thiên Chúa
đã cung cấp thức ăn (manna) và nước (từ đá) cho những người trong sa mạc. Vị
Tiên tri mà họ mong đợi sẽ làm ít nhiều giống như vậy.
Chúa Giêsu,
nhận ra rằng họ muốn tôn Ngài làm thủ lĩnh của họ, đã chạy trốn lên núi một
mình. Đây là một ví dụ về một trong những cám dỗ mà Chúa Giêsu đã trải qua khi
ăn chay trong sa mạc:
…ma quỷ…chỉ cho Người
thấy mọi vương quốc trên thế gian và vinh quang của chúng, rồi nói với Người:
“Ta sẽ cho ngươi tất cả những thứ này, nếu ngươi sấp mình xuống thờ lạy ta.”
(Mát-thêu 4,8-9)
Chúa Giê-su đã đến để chinh phục mọi người về với Người như
Đấng Mê-si-a và Chúa và đây
là một cơ hội vinh quang khi mọi người, theo nghĩa đen, đang ăn từ tay Người.
Nhưng Chúa Giê-su biết rằng đây không phải là cách Người trở thành vua, cũng
không phải là kiểu vua mà những người này muốn Người trở thành—nên Người đã bỏ
trốn. Thời điểm để thiết lập kiểu vương quyền của riêng Người sẽ đến sau.
Đôi khi, chúng ta cũng có thể bị cám dỗ thực hiện những bước
mà thoạt nhìn có vẻ như đưa mọi người đến với Chúa Kitô nhưng khi suy ngẫm lại,
chúng có thể là thiển cận và dẫn đến những kết quả khác xa với tầm nhìn của
Phúc âm. Chúng có xu hướng dẫn mọi người đến với chính mình hơn là đến với
Chúa.
https://livingspace.sacredspace.ie/e1026g/
Suy Niệm: Thật và giả
Ga-ma-li-en thật là người khôn ngoan. Ông chưa tin Chúa.
Nhưng ông có phân định sâu sắc. Đừng vội kết luận. Vội vã kết luận có thể sai lầm
chống lại Thiên Chúa. Đó là lỗi lầm trầm trọng. “Nếu ý định hay công việc
này là do người phàm, tất sẽ bị phá huỷ; còn nếu quả thật là do Thiên Chúa, thì
quý vị không thể nào phá huỷ được; không khéo quý vị lại thành những kẻ chống
Thiên Chúa”. Qua phép lạ bánh hoá nhiều, ta có thể thấy một vài dấu chỉ của
tiên tri thật.
Tiên tri thật quan tâm đến con người, đặc biệt người nghèo.
Tiên tri giả chỉ quan tâm đến bản thân. Chúa Giê-su quan tâm đến những người đến
với Chúa. Biết họ đói cần được ăn. Không chỉ quan tâm suông. Nhưng cụ thể bằng
hành động. Thúc giục các tông đồ lo cho họ ăn. Tìm bánh. Và làm phép lạ.
Tiên tri thật làm việc vì nhu cầu. Tiên tri giả làm để phô
trương. Chúa Giê-su chưa bao giờ muốn phô trương. Người hoá bánh ra nhiều vì
dân đói đang cần được ăn. Chữa người bệnh vì họ đau khổ cần được cứu chữa.
Tiên tri thật tiết kiệm, trân trọng những gì nhỏ bé. Tiên
tri giả hoang phí, chỉ chuộng những gì hoành tráng. Nên Chúa dạy các tông đồ đi
thu lượm những mẩu bánh thừa.
Tiên tri thật không tôn vinh bản thân. Cũng không muốn người
ta tôn vinh mình. Tiên tri giả luôn tìm nâng mình lên. Muốn được người ta ca tụng.
Vì thế Chúa trốn đi khi họ muốn tôn Chúa làm vua.
Chính vì thế người dân tin nhận Chúa: “Hẳn ông này là vị
ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian”. Chính vì thế các tông đồ xác tín. Sống chết
với Chúa. “Các Tông Đồ ra khỏi Thượng Hội Đồng, lòng hân hoan bởi được coi
là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giê-su”.
Xin cho con nhận biết Chúa là Thiên Chúa thật. Và xin cho
con trở thành chứng nhân thật sự của Chúa.
(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét