22/02/2017
Thứ Tư tuần 7 thường niên
LẬP TÔNG TOÀ THÁNH PHÊRÔ.
Lễ kính.
* Được đặt trong
nhà thờ chính toà của giáo phận, toà của một vị giám mục là dấu chỉ quyền dạy dỗ, quyền hiến tế và quyền lãnh đạo của giám mục. Lễ kính Tông toà thánh Phêrô nhắc chúng ta nhớ lại sứ mạng Chúa Kitô đã trao phó cho vị thủ lãnh các Tông Đồ. Nhờ đặc ân không sai lầm,
thánh Phêrô là người bảo đảm đức tin của các anh em trong Tông Đồ đoàn. Lòng tin của thánh Phêrô là đá tảng, trên đó Chúa đã xây Hội Thánh của Người
BÀI ĐỌC I:
1 Pr 5, 1-4
"Là kỳ lão và nhân chứng
cuộc khổ hình của Chúa Kitô".
Trích thư thứ nhất
của Thánh Phêrô Tông đồ.
Anh em thân mến,
tôi xin gởi lời khuyên bảo đến bậc Kỳ Lão trong anh em. Tôi là một Kỳ Lão như
các ngài, là một nhân chứng cuộc khổ hình của Chúa Kitô, một kẻ sẽ được thông
phần vinh quang sắp được tỏ bày. Hãy chăn dắt đoàn chiên Chúa nơi anh em, hãy
trông nom nó, không phải bằng cách miễn cưỡng, mà là sẵn sàng theo thánh ý
Chúa; không phải để trục lợi, mà là do tình nguyện; không phải như người chuyên
chế lộng hành, nhưng phải nên gương sáng cho đoàn chiên. Và khi thủ lãnh các đấng
chăn chiên xuất hiện, anh em sẽ nhận lãnh triều thiên vinh quang bất diệt.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 22,
1-3. 4. 5. 6
Đáp: Chúa chăn nuôi
tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi (c. 1).
Xướng: 1) Chúa chăn
nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ.
Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, Người lo bồi
dưỡng. Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. -
Đáp.
2) Dù bước đi trong
thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng con. Cây roi và cái gậy của
Ngài, đó là điều an ủi lòng con. - Đáp.
3) Chúa dọn ra cho con
mâm cỗ, ngay trước mặt những kẻ đối phương: đầu con thì Chúa xức dầu thơm, chén
rượu con đầy tràn chan chứa. - Đáp.
4) Lòng nhân từ
và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ
định cư cho tới thời gian rất ư lâu dài. - Đáp.
ALLELUIA: Mt 16,
18
Alleluia, alleluia!
- Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh Thầy, và cửa hoả ngục sẽ không
thắng được. - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 16,
13-19
"Con là Đá, Cha sẽ trao
cho con chìa khoá nước trời".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đến
miền Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là
ai?" Các ông thưa: "Kẻ thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia,
kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một trong các tiên tri!" Chúa Giêsu nói với
các ông: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng:
"Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống". Chúa Giêsu trả lời rằng:
"Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt máu huyết mạc
khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo con biết: Con
là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng
được". Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
Suy niệm :
Đức Giêsu và các môn đệ
đến miền Cêsarê Philiphê, là miền dân ngoại ở phía bắc Galilê, xa khỏi vùng mà
Đức Giêsu thường xuyên lui tới để giảng dạy, để sống với nhau những giây phút
thật riêng tư, để đặt ra cho nhau những câu hỏi thâm sâu, liên quan đến ngôi vị
và có giá trị suốt cả đời. Thật vậy, dọc đường, Đức Giê-su hỏi các môn đệ hai
câu hỏi liên quan đến chính căn tính của mình : câu hỏi thứ nhất
« Người ta nói Thầy là ai ? » chuẩn bị cho câu hỏi thứ
hai : « Còn anh em, anh em nói Thầy là ai ? ».
Thánh Phê-rô và các
tông đồ chắc chắn đã nghe câu hỏi này của Đức Ki-tô, và các ngài đã trả lời
cách đích thân, không chỉ bằng lời tuyên xưng, nhưng bằng cả cuộc đời đi theo
và trở nên một Người cho đến cùng, nghĩa là trong mầu nhiệm Vượt Qua, chết và
phục sinh.
1.
« Người ta
nói Thầy là ai ? »
Đúng là, để trả lời
đích thân cho Chúa và đi vào tương quan thiết thân với Ngài, chúng ta phải vượt
qua những gì « người ta » nói về Ngài, và cũng đúng là những gì người
ta nói về Ngài vẫn chưa là điều Ngài thực sự là trong tương quan với Thiên Chúa
và với con người. Nhưng, để giúp các môn đệ và giúp chúng ta hôm nay hiểu sâu
xa hơn về mầu nhiệm Nhập Thể và nhất là về cách thức Ngài hoàn tất lịch sử cứu
độ, những gì người ta nói về Ngài có một ý nghĩa thực sự quan trọng.
Thật vậy, các môn đệ
trả lời : « Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông
Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị ngôn sứ ».
Như thế, Chúa Giê-su ứng xử giống như những người đi trước Ngài, mỗi người một
chút : một chút của ngôn sứ Gioan, một chút của ngôn sứ Elia, một chút của
ngôn sứ Giêrêmia ; Ngài hòa nhập vào một truyền thống, hay đúng hơn, Ngài
xuất phát từ một truyền thống, từ lịch sử, văn hóa, tôn giáo của dân tộc Ngài.
Ngài không từ trên trời « nhảy xuống » cách ngoạn mục, để mọi người
thán phục, như ma quỉ gợi ý. Nếu làm thế, chắc hẳn Ngài sẽ được nhìn nhận là
Con Thiên Chúa, nhưng là Con Thiên Chúa theo kiểu của ma quỉ. Ngài đến để hoàn
tất, chứ không phải hủy bỏ.
Ngài ứng xử giống với
nhiều người đi trước Ngài, và tất cả đều là ngôn sứ. Như chính Ngài đã nói về
mình : « Không một ngôn sứ nào được đón nhận nơi quê của mình ».
Số phận của các ngôn sứ loan báo số phận của Đức Giêsu, mà gần Ngài nhất là số
phận của ngôn sứ Gioan. Theo mặc khải Cựu Ước, Người Tôi Tớ Đau Khổ là hình ảnh
biểu tượng của tất các các ngôn sứ thuộc mọi thời đại. Đức Giêsu đến để hoàn tất
cách trọn vẹn và duy nhất thân phận của Người Tôi Tớ đau khổ nơi chính cuộc đời
của mình.
Thánh Phê-rô đã không
hiểu ra điều này, mặc dù đã tuyên xưng đúng căn tính của Chúa (x. Mt 16,
21-23). Bởi vì, điều khó vừa khó hiểu và vừa khó chấp nhận, đó là con đường
Ngài chọn để bày tỏ căn tính Ki-tô và Con Thiên Chúa cho các môn đệ, cho loài
người, cho từng người trong chúng ta. Chính vì thế, bao lâu mầu nhiệm Vượt Qua
chưa được hoàn tất, Ngài « cấm ngặt các môn đệ không được nói cho ai biết
Người là Đấng Ki-tô » (c. 20).
2.
« Còn anh
em, anh em nói Thầy là ai ? »
Sau câu hỏi thứ nhất
« Người ta nói Thầy là ai ? », Ngài hỏi các môn đệ :
« Còn anh em, anh em nói Thầy là ai ? » Chúng ta hãy dừng lại thật
lâu để lắng nghe câu hỏi này của Đức Giê-su, vì đây là câu hỏi không thể tránh
né được, nhằm đánh dấu một khúc quanh quan trọng trong hành trình đi theo Thầy
Giê-su của các môn đệ, và vì đó cũng là câu hỏi Đức Giê-su hỏi đích thân mỗi
người chúng ta. Thật vậy, trong hành trình đi theo Đức Ki-tô của chúng ta,
trong đời sống gia đình hay trong ơn gọi dâng hiến, có một lúc nào đó, và có thể
là lúc này, Ngài cũng đích thân hỏi chúng ta : « Còn con, con nói Thầy
là ai ? ».
Với câu hỏi thứ nhất,
các môn đệ đã đồng thanh trả lời. Bởi lẽ, đó là nói lại điều người khác nói về
Chúa, đó là những thông tin. Đức Giêsu đặt câu hỏi thứ hai, cũng cho tất cả các
môn đệ, nhưng một mình thánh Phêrô trả lời, bởi lẽ câu hỏi này đòi hỏi mỗi người
phải trả lời đích thân. Và sau khi người môn đệ tuyên bố Đức Giê-su là ai đối với
mình, Ngài sẽ dẫn các ông đi xa hơn và sâu hơn vào cách thức Ngài hoàn tất lịch
sử cứu độ và qua đó, Ngài bày tỏ ngôi vị thần linh và tương quan duy nhất của
Ngài với Thiên Chúa :
Từ lúc đó, Đức
Giê-su Ki-tô bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết: Người phải đi Giê-ru-sa-lem, phải
chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết
chết, và ngày thứ ba sẽ sống lại”
(c. 21)
Giống như hai người trẻ,
sau một thời gian tìm hiểu, và nhất là đón nhận những ân huệ của nhau (quà tặng,
thời gian, sự hiện diện và nhất là tình yêu), nhưng sẽ đến một lúc nào đó phải
dừng lại, tìm một nơi thanh vắng, cách xa với môi trường sống quen thuộc, để
tĩnh tâm, cầu nguyễn và suy nghĩ về việc có nên trao ban cho nhau lòng tin hay
không, nghĩa là đặt cuộc đời của mình vào tay người kia, và cùng nhau suy nghĩ
về một lựa chọn dứt khoát : có nên thuộc về nhau suốt đời hay không ?
Mỗi người được mời gọi đưa ra quyết định : người kia là ai đối với mình suốt
đời ?
Và cũng giống như người
phụ nữ Samari (x. Ga 4), trong hành trình làm người, hành trình sống đức tin và
nhất là hành trình đi theo Đức Ki-tô trong một ơn gọi, gia đình hay dâng hiến,
chúng ta đã nhận ra ân huệ Thiên Chúa, nhất là lòng thương xót và ơn chữa lành
Thiên Chúa ban cho chúng ta nơi Đức Giê-su chịu đóng đinh, giờ đây Người mời gọi
chúng ta đi xa hơn và sâu hơn vào tương quan thuộc về với Đức Ki-tô : Ngài
là ai đối với tôi ? Và tôi là ai đối với Ngài ? Và để cho câu trả lời
của chúng ta có giá trị Giao Ước vĩnh viễn, chúng ta được mời gọi dành nhiều thời
gian để tìm hiểu Đức Ki-tô, để « chiêm ngắm các mầu nhiệm của cuộc đời Đức
Ki-tô, từ lúc sinh ra cho đến lúc chết trên Thập Giá và phục sinh. Và cũng như
Đức Giê-su đã làm với các môn đệ, Người cũng kiên nhẫn dành nhiều thời gian để
bày tỏ ngôi vị đích thật của Ngài cho chúng ta.
Cũng vậy, trong hành
trình đi theo Chúa trong một ơn gọi, mỗi người được mời gọi đến một lúc nào đó,
không chỉ theo người khác (cho dù là rất đúng, rất hay), không chỉ nói theo
công thức có sẵn (cho dù đó là giáo lý, tín lý hay truyền thống), nhưng còn
đích thân công bố Đức Giêsu là ai đối với mình; và khi công bố bằng lời Đức
Giêsu là ai đối với mình, mỗi người được mời gọi cư ngụ trong câu trả lời của
mình, dấn thân trong điều mình nói, đến độ mình và điều mình nói là một.
Vậy sau bằng đó năm đi
theo Chúa, với tư cách là Ki-tô hữu trong ơn gọi gia đình hay dâng hiến, mỗi
người chúng ta đã nghe Chúa đặt câu hỏi này cho mình chưa : « còn
con, con nói Thầy là ai ? » Nếu có, chúng ta đã trả lời thực sự và dứt
khoát cho Chúa chưa? Hay chúng ta chỉ nghe và trả lời giống như người ta nói về
Chúa mà thôi, chứ chưa đích thân nghe được tiếng Chúa và đích thân trả lời cho
Chúa như một người trưởng thành ?
Dĩ nhiên là chúng ta
có thể trả lời như thánh Phêrô: “Thầy là Đức Kitô”; nhưng những lời ngày có
nghĩa gì đối với tôi? Đâu là cách thức hay con đường Ngài trở nên Đấng Kitô? Và
tôi sẽ đi theo Ngài và dấn thân như thế nào để sống câu trả lời của tôi ?
3.
Mối phúc và sứ mạng
“Thầy là Đức Kitô, Con
Thiên Chúa Hằng Sống”. Đây là lời tuyên xưng đức tin, qua đó thánh Phê-rô đại
diện cho tất cả những người tin thuộc mọi thời, trong đó có chúng ta hôm nay,
nhìn nhận căn tính thần linh của con người Đức Giê-su Nazareth. Lời tuyên xưng
đức tin này không có nguồn gốc con người, như Đức Giê-su xác nhận :
« Không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy », nhưng đến từ mặc
khải của Thiên Chúa, Cha của Đức Giê-su Ki-tô, Đấng ngự trên trời. Và niềm tin
nơi Đức Ki-tô là một mối phúc : « Này anh Simon, con ông Giô-na, anh
thật là người có phúc », phúc của thánh Phê-rô đã tuyên xưng niềm tin nơi
Đức Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống, nhờ mặc khải của Thiên Chúa, và
phúc của chúng ta hôm nay, vì cũng tuyên xưng và sống cùng một niềm tin.
Xin cho chúng ta cảm
nhận được mối phúc này mỗi ngày và suốt đời trong niềm vui, vì niềm tin chúng
ta đặt để nơi Đức Ki-tô : đức tin của chúng ta thiết yếu không phải là một
hệ thống tư tưởng hay nguyên tắc luân lí, nhưng là ngôi vị sống động và thần
linh, là Đấng Cứu Độ, mang lại cho chúng ta tình yêu, lòng bao dung, ý nghĩa,
đường đi, sự hiểu biết, sức sống và chính sự sống.
Nhưng thế nào là một mặc
khải của Thiên Chúa về Đức Ki-tô ? Chắc chắn đó không phải là một sự nhận
biết bất chợt và một lần là xong ; như chính Đức Ki-tô nói với thánh
Phê-rô : « Điều Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu, nhưng sau này anh sẽ
hiểu » (Ga 13, 7). Đặt mối phúc của thánh Phê-rô trong hành trình đi theo
Đức Ki-tô của thánh nhân, chúng ta nhận ra rằng, mặc khải về căn tính thần linh
của Đức Ki-tô đến từ chính kinh nghiệm gặp gỡ Đức Ki-tô, đi theo, ở lại, lắng
nghe, hiểu biết, để cho Người rửa chân, trao ban và yêu thương đến cùng, mỗi
ngày và suốt đời. Kinh nghiệm đức tin của thánh Phao-lô Tông Đồ giúp chúng ta
nhận ra điều này :
Nhưng, những gì xưa
kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Đức Ki-tô, tôi cho là thiệt thòi. Hơn nữa,
tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức
Ki-tô Giê-su, Chúa của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như
rác, để được Đức Ki-tô và được kết hợp với Người.
(Pl 3, 7-9)
Đó là lời của thánh
Phao-lô, nhưng thánh phê-rô cũng có cùng một kinh nghiệm sâu đậm về hiểu biết
và lòng mến đến cùng dành cho Đức Ki-tô (x. Ga 21, 1-20). Chúa tin tưởng trao
ban cho thánh Phê-rô, vừa với tư cách là “Đá Tảng” và vừa với tư cách là đại diện
các tông đồ và các thừa tác viên (x. Ga 20, 23) một quyền rất lớn, đó là quyền
tháo cởi hay cầm buộc. Chúng ta được mời gọi nhận ra sự tin tưởng trọn vẹn mà Đức
Ki-tô đặt để nơi Giáo Hội, vì quyền ở trên trời, nhưng lại được trao hết cho
con người mòng dòn ở dưới đất. Nhưng trong lịch sử, đã có lúc Giáo Hội mê quyền
cầm giữ hơn quyền tha tội, đã tách biệt quyền bính với sứ mạng loan báo Tin Mừng
Đức Giê-su Ki-tô. Không gắn bó với Đức Ki-tô, không hiểu Ngài cách sâu xa, nhất
là mầu nhiệm Thập Giá , không nhớ lại kinh nghiệm được thương xót, không để cho
Thánh Thần dẫn dắt, chúng ta rất dễ sử dụng quyền bính Chúa ban không phải để
giáo huấn, làm cho lớn lên và cứu sống, nhưng để lên án loại trừ và giết chết,
theo năng động của Sự Dữ.
Giáo Hội được xây dựng
trên đá tảng Phê-rô, nhưng đá tảng Phê-rô lại được nâng đỡ bởi LÒNG THƯƠNG XÓT
của Chúa.
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc
Lời Chúa Mỗi Ngày
Lập Tông Tòa Thánh Phêrô (Ngày 22 tháng 2)
Bài đọc: 1 Pet
5:1-4; Mt 16:13-19.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Quyền bính của
Phêrô và cách lãnh đạo trong Giáo Hội
Nhiều người chúng ta
không hiểu đúng về quyền bính, cách tổ chức và cách điều hành trong Giáo Hội,
nên khi phải đương đầu với các vấn nạn xảy ra, chúng ta có khuynh hướng phê
bình, chỉ trích, và loại bỏ quyền bính của Giáo Hội. Nhiều người chủ trương chỉ
cần yêu thương, hòa đồng và lắng nghe mọi người là giải quyết được mọi vấn đề.
Đây là quan niệm không khôn ngoan, vì nếu mọi người đều bình đẳng, ai là người
bảo vệ sự thật và thi hành thánh ý của Thiên Chúa?
Các bài đọc hôm nay
cho chúng ta cái nhìn sâu xa về quyền bính và cách điều hành trong Giáo Hội.
Trong bài đọc I, Phêrô, vị Giáo Hoàng tiên khởi khuyên các nhà lãnh đạo trong
Giáo Hội không được lãnh đạo như những nhà lãnh đạo dân sự; nhưng phải lãnh đạo
bằng tình yêu và gương sáng. Phần thưởng của những nhà lãnh đạo Công Giáo không
nhận được ở đời này; nhưng sẽ được đền bù xứng đáng ở đời sau. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu đặt Phêrô là nhà lãnh đạo tiên khởi và trên hết của Hội Thánh mà
Ngài thiết lập. Ngài cũng hứa trước tất cả những gì ông cầm buộc hay tháo cởi,
trên trời cũng ban hành như vậy. Quyền lực của hỏa ngục cũng không thắng vượt
được quyền bính của Đức Giáo Hoàng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Đừng lấy quyền mà thống trị những người Thiên Chúa đã giao
phó cho anh em.
1.1/ Cách cai trị trong
Giáo Hội: Để hiểu được cách cai trị theo đường
lối của Thiên Chúa, ngay cả các Tông-đồ cũng cần phải được dạy dỗ bởi chính
Chúa Giêsu. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đã nhiều lần sửa sai quan niệm của các ông
về quyền bính và cách cai trị, vì các ông luôn suy nghĩ theo cách thức của người
đời. Các ông muốn có quyền bính lớn nhất để được người khác biết đến, để được
hưởng lợi nhuận, và để ra lệnh cho mọi người. Chúa Giêsu không cho quyền bính
là không quan trọng, nhưng Ngài dạy các ông cách thức xử dụng quyền bính hoàn
toàn đi ngược lại với những gì của thế gian. Phêrô đã thấm nhuần đường lối của
Chúa Giêsu, nên ông khuyên những nhà lãnh đạo trong Giáo Hội như sau: “Cùng các
bậc kỳ mục trong anh em, tôi xin có mấy lời khuyên nhủ, vì tôi cũng thuộc hàng
kỳ mục, lại là chứng nhân những đau khổ của Đức Kitô và được dự phần vinh quang
sắp tỏ hiện trong tương lai.” Hai điều quan trọng của cách lãnh đạo theo Đức
Kitô:
(1) Lãnh đạo bằng tình
yêu dành cho Thiên Chúa và cho tha nhân: “Hãy chăn dắt đoàn chiên mà Thiên Chúa
đã giao phó cho anh em: lo lắng cho họ không phải vì miễn cưỡng, nhưng hoàn
toàn tự nguyện như Thiên Chúa muốn; không phải vì ham hố lợi lộc thấp hèn,
nhưng vì lòng nhiệt thành tận tuỵ.” Nhà lãnh đạo Công-giáo làm tất cả vì tình
yêu của họ dành cho Thiên Chúa, và vì yêu Thiên Chúa, họ cũng yêu mọi người, và
họ coi tất cả là anh, chị, em. Lãnh đạo vì tình yêu khác xa với lãnh đạo vì lợi
lộc.
(2) Lãnh đạo bằng
gương sáng: “Đừng lấy quyền mà thống trị những người Thiên Chúa đã giao phó cho
anh em, nhưng hãy nêu gương sáng cho đoàn chiên.” Nhà lãnh đạo thế gian thực
hành quyền bằng cách ra lệnh, nhà lãnh đạo Công-giáo thực hành quyền bằng cách
chính mình làm những việc thấp hèn nhất để nêu gương sáng cho đoàn chiên noi
theo.
1.2/ Quyền lợi được hưởng
ở đời sau: Nhà lãnh đạo dân sự chú trọng đến
những quyền lợi hư nát và chóng qua họ sẽ được hưởng ở đời này; nhà lãnh đạo
Công-giáo chú trọng đến phần thưởng vĩnh cửu Thiên Chúa sẽ ban ở đời sau. Thánh
Phêrô xác nhận: “Như thế, khi Vị Mục Tử tối cao xuất hiện, anh em sẽ được lãnh
triều thiên vinh hiển không bao giờ hư nát.”
2/ Phúc Âm: Quyền điều khiển Giáo Hội được trao cho Phêrô.
2.1/ Hai cách nhìn khác
nhau: Cách nhìn của người thường và cách
nhìn của các môn đệ về “Con Người của Chúa Giêsu.” Cuộc đối thọai giữa Chúa
Giêsu và các môn đệ dẫn chứng hai cách nhìn này: Khi Đức Giêsu đến vùng kế cận
thành Caesarea Philippi, Người hỏi các môn đệ rằng: "Người ta nói Con Người
là ai?" Các ông thưa: "Kẻ thì nói là ông Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là
ông Elijah, có người lại cho là ông Jeremiah hay một trong các vị ngôn sứ."
Đức Giêsu lại hỏi: "Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?" Ông Simon
Phêrô thưa: "Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống." Phêrô là
người đầu tiên nhận ra và tuyên xưng Đức Kitô là Con Thiên Chúa vì ông không
nhìn theo dáng vẻ bên ngoài như các người đương thời, nhưng ông nhìn tận bên
trong theo mặc khải của Thiên Chúa. Cũng vậy, khi người Công-giáo nhìn vào Đức
Giáo Hoàng và cấu trúc của Giáo-hội, chúng ta không nhìn ngài như một người
lãnh đạo dân sự và cấu trúc đó như bao cấu trúc khác; nhưng ngài là đại diện của
Thiên Chúa và cấu trúc của Giáo Hội là cấu trúc được Thiên Chúa soi sáng.
2.2/ Trên Đá Tảng này Thầy
sẽ xây Giáo Hội: Các nhà chú giải tranh luận
“Ai là Đá Tảng trong câu này?” Đối với người Do-Thái: Đá Tảng chỉ áp dụng cho
Thiên Chúa mà thôi (Ps 18:2, 31; Dt 32:4, 31; I Sam 2:2, II Sam 22:2). Thánh
Augustin đồng ý lập luận này. Người khác cho rằng “Đá Tảng” là “Sự Thật,” Phêrô
là người đầu tiên khám phá và tuyên xưng Sự Thật này. Người khác cho “Đá Tảng”
là chính niềm tin của Phêrô vào Chúa, và chính niềm tin này mà “quyền lực tử thần
sẽ không thắng nổi.” Mỗi câu trả lời đều cho chúng ta một lối nhìn về Phêrô:
Ông là người được chọn bởi Thiên Chúa, nếu Thiên Chúa là Đá Tảng, người cũng sẽ
làm cho ông thành Đá Tảng mà trên đó Giáo Hội được xây dựng. Đá Tảng cũng là Sự
Thật và niềm tin của Phêrô vào Chúa mà không một quyền lực nào có thể lấn át được.
2.3/ Tranh luận về quyền
bính của Thánh Phêrô và các Đức Giáo Hoàng kế vị ngài: “Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời: dưới đất, anh
cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều
gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.” Không biết bao nhiêu giáo hội và con
người qua các thời đại đã tranh luận về câu Phúc Âm này và quyền bính tuyệt đối
của Đức Giáo Hòang. Nhiều người đã công nhận đây là lý do chính ngăn cản các
giáo hội trong sự hiệp nhất chứ không phải khác biệt về đạo lý. Nhiều giáo hội
sợ một khi đã đồng ý trở về với Giáo Hội là họ phải phục tùng quyền bính của Đức
Giáo Hoàng.
* Tranh luận về ơn
“không thể sai lầm” khi tuyên xưng trọng thể những tín điều thuộc lãnh vực đức
tin và luân lý. Công đồng Vatican II, trong Hiến-chế “Ecclesiae Christi,”
chương iv, đã xác định như sau: “Chúng tôi truyền dạy và xác định đó là một tín
điều do Thiên Chúa mặc khải khi Đức Giáo Hòang tuyên xưng ex cathedra,
nghĩa là khi ngài dùng chức năng mục tử và thầy dạy của tất cả các Kitô hữu, bởi
quyền tối thượng kế vị các Tông Đồ của ngài, khi ngài định nghĩa là một tín điều
liên quan đến đức tin hay luân lý phải được chấp thuận bởi Giáo Hội phổ quát,
vì sự trợ giúp từ Thiên Chúa đã được hứa cho ngài qua Thánh Phêrô, vì được sở hữu
của ơn không thể sai lầm mà Đấng Cứu Chuộc đã mong muốn Giáo Hội của Ngài được
trang bị trong việc định nghĩa là tín điều những gì thuộc đức tin và luân lý,
và vì thế, những định nghĩa như thế bởi Đức Giáo Hòang và không bởi sự đồng ý của
Gíao Hội không thể sửa đổi.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Nhiều người đã phủ
nhận quyền bính và “ơn không thể sai lầm” của Đức Giáo Hoàng trong câu Phúc Âm
này, nhưng một bằng chứng mà họ không phủ nhận được là quyền bính của Đức Giáo
Hoàng và Giáo Hội vẫn tồn tại hơn 2000 năm qua. Hai bằng chứng hùng hồn cho thấy
đâu là sự phiên dịch đúng của Phúc Âm hôm nay.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
Lập Tông Tòa Thánh Phê-rô Mt 16,13-19
XÂY TRÊN NIỀM TIN
Ông Phê-rô thưa: “Thầy
là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.” Đức Giê-su nói với ông: “Anh thật là
người có phúc... Anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây
Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi.” (Mt 16,16-18)
Suy niệm: Khi xây nhà, yếu tố
người ta quan tâm hàng đầu là tính bền vững: phải chịu được nắng mưa, chống đỡ
nổi các tác động từ bên ngoài và có thể đứng vững với thời gian. Vì thế, người
khôn thường chọn xây nhà trên đá (Mt 7,24). Để xây toà nhà Hội Thánh, Chúa
Ki-tô cũng chọn “nền đá” là thánh Phê-rô, một nền tảng vững chắc không do khí
huyết con người, nhưng nhờ tin vào Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống. Bởi
theo lời Ngài dạy, ai tin vào Ngài, người đó chẳng những làm được những việc
Ngài làm, mà còn làm được những việc lớn lao hơn nữa (Ga 14,12).
Mời Bạn: Nếu tòa nhà Hội Thánh được xây trên niềm tin, thì các
bộ phận cũng cần niềm tin để kết dính. Nhưng tin không phải do khả năng vốn có
của khí huyết con người, mà do ánh sáng mặc khải đến từ Chúa Cha. Vì thế, chúng
ta cần mở lòng để đón nhận, bởi “gió muốn thổi đâu thì thổi” (Ga
3,8).
Chia sẻ: Chia sẻ kinh nghiệm về những lần được tác động
bởi Thần Khí.
Sống Lời Chúa: Dành những phút cuối ngày để lắng đọng trong tĩnh nguyện hầu
nghe được tiếng nói của Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Ki-tô, Chúa
hứa rằng Hội Thánh của Chúa sẽ đứng vững trước sự công phá của quyền lực tử
thần. Xin cho chúng con vững tin vào lời Chúa hứa, để dù qua cảnh thăng trầm
hay bất cứ thử thách nào, chúng con vẫn một lòng gắn bó với Hội Thánh. Bởi
trong Hội Thánh, chúng con tìm được ơn cứu độ muôn đời. Amen.
(5 phút lời Chúa)
Trên tảng đá này (22.2.2017 – Thứ tư: Lập Tông Toà Thánh Phêrô)
Ước gì mỗi người chúng ta ở lại và yêu mến Hội Thánh, cải tổ và canh tân Hội Thánh bằng việc canh tân chính bản thân mình.
Suy niệm:
Simon là khuôn mặt nổi bật trong nhóm Mười Hai.
Ông thuộc nhóm những môn đệ đầu tiên theo Ðức Giêsu,
và là một trong ba môn đệ thân tín nhất.
Ông có mặt lúc Chúa hiển dung và trong Vườn Dầu.
Ông thường là phát ngôn viên của cả nhóm (x. Mt
19,27).
Ðức Giêsu phục sinh đã hiện ra cho ông trước tiên (1Cr
15,5),
và giao cho ông chăn dắt đoàn chiên của Ngài (Ga
21,15-17).
Simon có bản tính bộc trực, hăng hái.
Vì quá tin vào sức mình, ông đã sa ngã, chối Chúa.
Bất chấp những yếu đuối và giới hạn của Simon,
Ðức Giêsu vẫn chọn ông đứng đầu nhóm Mười Hai,
và làm nền tảng cho Hội Thánh của Ngài.
Ngài đặt cho Simon một tên mới là Phêrô,
tiếng Aram gọi là Kêpha, nghĩa là Tảng Ðá.
Tên mới này phản ánh sứ mạng Chúa giao cho ông.
Phêrô được tuyên bố là người có phúc,
vì ông đã được Cha trên trời cho biết Ðức Giêsu là ai.
Ông đã tin tưởng đón nhận mạc khải ấy.
“Thầy là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống.”
Ðó là lời tuyên xưng đức tin của Phêrô.
Nhưng ông không chỉ tuyên xưng đức tin của mình,
ông còn tuyên xưng tình yêu nữa:
“Lạy Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy.”
Với niềm tin-yêu vào Ðức Giêsu,
Phêrô sẵn sàng chia sẻ sứ mạng Mục Tử của Ngài,
sẵn sàng hiến mình vì đoàn chiên.
Quả thực, Phêrô đã giang tay chịu chết như Thầy Giêsu,
đã theo Thầy và đến nơi mình không muốn đến.
Chúng ta ngỡ ngàng trước sự tin tưởng của Ðức Giêsu.
Ngài cho Phêrô được chia sẻ trách nhiệm với Ngài.
dù ông chỉ là một ngư phủ bình thường, ít học.
Chỉ mình Ðức Giêsu mới là Nền Tảng (x. 1Pr 2,4-5),
nhưng Phêrô cũng được làm nền cho Hội Thánh.
Chỉ mình Ðức Giêsu nắm giữ chìa khóa (x. Kh 3,7),
nhưng Phêrô cũng được trao chìa khóa Nước Trời.
Nếu Phêrô có quyền giáo huấn,
quyền thánh hoá và quản trị Hội Thánh,
thì chỉ nhằm mục đích là phục vụ Dân Chúa.
Hội Thánh đã gặp biết bao khó khăn trong dòng lịch sử.
Không phải chỉ là những cuộc bách hại đẫm máu,
mà còn là những chia rẽ, tranh chấp nội bộ,
những sa sút trầm trọng vì chạy theo thế gian.
Hôm nay, Hội Thánh cũng gặp khó khăn không ít,
khi nhiều người bỏ nhà thờ, bỏ đức tin,
khi ơn gọi giảm sút ở nhiều nơi,
khi Ðức Thánh Cha bị công kích.
Ước gì mỗi người chúng ta ở lại và yêu mến Hội Thánh,
cải tổ và canh tân Hội Thánh
bằng việc canh tân chính
bản thân mình.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
chúng con không hiểu tại
sao Chúa chọn Simon,
một người đánh cá ít học
và đã lập gia đình,
để làm vị Giáo Hoàng đầu
tiên của Giáo Hội.
Chúa xây dựng Giáo Hội
trên một tảng đá mong
manh,
để ai nấy ngất ngây trước
quyền năng của Chúa.
Hôm nay Chúa cũng gọi
chúng con
theo Chúa, sống cho Chúa,
đặt Chúa lên trên mọi sự:
gia đình, sự nghiệp,
người yêu.
Chúng con chẳng thể nào
từ chối
viện cớ mình kém đức kém
tài.
Chúa đưa chúng con đi xa
hơn,
đến những nơi bất ngờ,
vì Chúa cần chúng con ở
đó.
Xin cho chúng con một
chút liều lĩnh của Simon,
bỏ mái nhà êm ấm để lên
đường,
hạnh phúc vì biết mình
đang đi sau Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
22 THÁNG HAI
Quê Hương Đích Thực
Cho Ta Trở Về
“Ngài đã dẫn đưa chúng
ta ra khỏi Ai-cập” (Đnl 26, 8). Chủ đề Thánh Kinh đầu tiên của mùa Chay là cuộc
giải phóng dân Thiên Chúa ra khỏi ách nô lệ Ai-cập. Chủ đề này nằm ở trọng tâm
của việc cử hành lễ Vượt Qua trong giao ước cũ. Nó cũng dẫn chúng ta đến trọng
tâm của mầu nhiệm Vượt Qua trong giao ước mới: cuộc giải phóng Dân Thiên Chúa
khỏi tội lỗi.
Sử dụng kiểu nói “gã
Aramean lang thang”, tác giả Sách Đệ Nhị Luật muốn nói đến cuộc hành trình lang
bạt của dân It-ra-en hướng về Đất Hứa. Kiểu nói ấy cho chúng ta hình dung về một
lữ khách đang loay hoay tìm chốn nương thân, tìm một mảnh đất dừng chân để mình
không còn là khách lạ rày đến mai đi nữa. Một lữ khách đang kiếm tìm một nơi chốn
tự do thực sự để mình có thể gọi đó là quê hương của mình.
Chỉ có Thiên Chúa mới
là quê hương đích thực cho ta trở về. Thiên Chúa đã nghe tiếng rên siết của dân
Ngài – và Ngài đã cứu họ ra khỏi xiềng xích nô lệ bên Ai-cập. Thiên Chúa đã đưa
họ vào Đất Hứa và đã thiết lập một giao ước với họ. Ngài trở thành Thiên Chúa của
họ và họ trở thành dân của Ngài.
Nhưng, vì vô số lần vi
phạm giao ước ấy, It-ra-en bị đưa đi lưu đày. Và, một lần nữa, Đức Chúa đã hành
động. Ngài hứa với dân về một giao ước mới sẽ được đóng ấn bằng chính máu của
Con Một Ngài là Đức Giêsu. Chúng ta, trong tư cách là Giáo Hội, là dân của giao
ước mới này. Thiên Chúa dẫn đưa dân Ngài – là chúng ta – ra khỏi cuộc phiêu bạt
để đến với ơn cứu độ trong miền Đất Hứa.
Giáo Hội là It-ra-en mới.
Nhờ Đức Kitô và trong Đức Kitô, Giáo Hội được ban cho ân sủng và nghị lực để
chu toàn tiếng gọi của giao ước mới giữa Thiên Chúa và con người. Giáo Hội là
dân Thiên Chúa – điều đó không hệ tại ở chỗ tuân giữ lề luật Mô-sê, nhưng là hệ
tại ở đức tin của chúng ta vào Đức Kitô, Đấng là Cứu Chúa và là Chiên Vượt Qua
của chúng ta. Đức Kitô giải phóng chúng ta khỏi ách nô lệ tội lỗi và Người dẫn
đưa chúng ta vào mối quan hệ mật thiết và đầy hoan lạc với Thiên Chúa là Cha
chúng ta.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 22 -2
Lập Tông Tòa Thánh
Phêrô
1Pr 5, 1-4; Mt 16,
13-19.
Lời Suy Niệm: “Thầy sẽ trao cho
anh chìa khóa Nước Trời; dưới đất anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm
buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy.”
Suốt thời gian Chúa
Giêsu rao giảng, và chữa lành mọi bệnh tật cho con người và làm các phép lạ. Tất
cả những điều ấy là để Người mạc khải về Nước Trời và thể hiện tình yêu thương
của Thiên Chúa. Giờ đây, trước khi Người đi vào cuộc thương khó và phục sinh,
Người muốn biết trong đám đông và kể cả các môn đệ của Người đã có ai nhận ra Người
là Đấng Thiên Sai? Sau khi người đặt câu hỏi. Phêrô đã tuyên xưng: “Thầy là Đấng
Kitô. Con Thiên Chúa Hằng Sống”. Điều này Người đã nhận ra Chúa Cha đã trao ơn
đức tin cho Phêrô, và Người đã trao quyền tháo cởi và trói buộc con người vào
tay Phêrô.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa đã
trao toàn quyền trói buộc hay tháo cởi cho Phêrô. Xin Chúa cho chúng con tin
vào năng quyền này từ Chúa mà luôn biết chạy đến với các tòa cáo giải
để nhận được ơn tha thứ hầu làm mới lại phép Rửa của chúng con khi mới nhận
lãnh.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 22-02
KÍNH TÒA THÁNH
PHÊRÔ TÔNG ĐỒ
Thánh Phêrô đã được
Chúa Giêsu chọn làm thủ lãnh hữu hình của Giáo hội. Phụng vụ muốn dành ngày hôm
nay để tôn kính tòa thánh Phêrô, đồng thời cũng tôn kính quyền tối thượng của đấng
kế vị thánh Phêrô đã ở tại Antiokia. Bởi đó trước kia có hai lễ riêng biệt để
kính toà thánh Phêrô một tại Roma. Nhưng cả hai lễ đều mang cùng một ý nghĩa
nên ngày nay phụng vụ kính chung trong một lễ "kính tòa thánh Phêrô".
Trong Giáo hội sơ
khai, các Kitô hữu, nhất là bên Đông phương thường mừng ngày giáp năm chịu phép
rửa tội. Vào ngày này họ lặp lại lời khấn hứa khi chịu phép rửa tội và cảm tạ
Thiên Chúa đã nhận mình vào số con cái người.
Họ gọi ngày này là
sinh nhật thiêng liêng của mình. Hợp với thực hành thánh thiện này, các giám mục
cũng mừng ngày thụ phong của các Ngài. Sau khi các giám mục qua đời, dân chúng
thường kính nhớ ngày thụ phong của các Ngài. Đó là nguồn gốc các ngày lễ kính
tòa thánh Phêrô tại Antiokia và tại Roma.
Chúng ta vui mừng với
lễ kính này, để tôn kính việc cất nhắc vị thủ lãnh các tông đồ lên làm mục tử
Giáo hội chiến đấu và để quyết tâm hiệp nhất với Ngài bằng giây liên kết đức
tin, đức cậy và đức mến.
(daminhvn.net)
22 Tháng Hai
Lầm Lỗi Là Chuyện Thường
Hôm nay kỷ niệm
ngày sinh của George Washington, vị tổng thống đầu tiên của Hiệp chủng quốc Hoa
Kỳ. Con người đã có công đưa nước Mỹ đến độc lập, tự do và phồn thịnh ấy nổi tiếng
là người nóng nảy, nhưng luôn biết phục thiện và yêu sự thanh liêm. Ngay từ lúc
thiếu thời, ông đã tỏ ra là người đơn thành và sẵn sàng nhận lỗi của mình...
Ngày kia, cậu bé
George được trao cho một con dao để ra vườn làm cỏ. Trong vườn có một cây anh
đào nhỏ mà cha mẹ cậu rất quý. Chưa phân biệt được thế nào là cỏ dại thế nào là
cây trái, George đã chặt đứt cây anh đào vô cùng qúy giá của cha mẹ mình.
Cha của George đau
lòng nhìn thấy cây anh đào đổ xuống mặt đất. Ông đã thoáng nghi George là thủ
phạm, nên mới hỏi cậu: "Con có biết ai là người đốn hạ cây anh đào không?
Cha không muốn thấy điều đó lập lại một lần nữa...". George suy nghĩ một
lúc và trả lời: "Chính con là người đã đốn cây anh đào. Cha cứ phạt con
đi".
Và George ngạc
nhiên vô cùng khi nghe cha cậu trả lời: "Ðiều con vừa làm là một điều sai
trái.Nhưng con đã chữa được điều sai trái đó khi dám nói lên sự thật. Cha đánh
giá lòng can đảm và sự thành thật của con cao hơn là trăm nghìn những cây đẹp
như thế...".
Không ai trong chúng
ta, đặc biệt là tuổi trẻ, mà lại không sống với hy vọng tốt đẹp hơn trong tương
lai. Nhưng phải thành thật mà nói thì cuộc đời không phải lúc nào cũng là con
đường trải hoa, vì nhiều lần chúng ta gặp hoàn cảnh vô cùng tệ hại. Ðố với nhiều
người, dường như hy vọng về những điều tốt đẹp chỉ thành tựu trong mơ mộng mà
thôi và thực tế rất phũ phàng.
Tuổi trẻ đi qua rất
nhanh. Ngày tháng trôi qua, chúng ta chẳng mấy chốc già đi. Tóc trên đầu chúng
ta mỗi lúc một điểm thêm nhiều muối tiêu. Sau khoảng 45, mỗi lần nhìn vào trong
gương, chúng ta giật mình thấy mình già mau quá. nhìn lại tập ảnh của gia đình,
lắm khi chúng ta không có can đảm ngắm lâu hơn. Chẳng những gương mặt, mái tóc
bên ngoài, mà tuổi già còn gặp nhiều hạn chế hơn tuổi trẻ. Những môn thể thao
trước kia ưa thích, nay không còn đủ sức để chơi nữa. Cặp mắt sắc sảo đã phải
đeo thêm kính mới đọc được sách. Khi bước vào lớp tuổi 60 trở lên, bước đi của
chúng trỏe nên chậm chạp hơn. Trí nhớ mỗi lúc một ra kém cỏi...
Tuổi trẻ là một chuỗi
những vấp ngã, tuổi già là những tháng ngày để ân hận và hối tiếc khi chợt nhận
ra giới hạn của mình. Cuộc đời là thế. Chúng ta có nên bi quan không?
Người Kitô chúng ta
luôn được mời gọi để sống hy vọng. Ðổ vỡ, thất bại không phải là những ngõ cụt
trong cuốc sống, nhưng phải là bàn đạp để chúng ta vươn cao hơn. Cuộc đời không
phải là một chuỗi ngày giữa chiếc nôi và ngôi mộ. Cuộc đời là một hành trình đi
từ chỗ hữu hạn đến chỗ vô hạn, từ chỗ tuyệt vọng đến chỗ đầy hy vọng. Và cuối
cùng cánh cửa của sự chết mà chúng ta rồi đây sẽ bước qua chỉ là một khúc quanh
của cuộc hành trình này mà thôi...
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét