Trang

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

26-02-2017 : (phần I) CHÚA NHẬT VIII THƯỜNG NIÊN năm A

26/02/2017
Chúa Nhật tuần 8 thường niên năm A
(phần I)


Bài Ðọc I: Is 49, 14-15
"Ta sẽ không quên ngươi đâu".
Trích sách Tiên tri Isaia.
Sion nói: "Chúa bỏ rơi tôi, Chúa đã quên tôi rồi". Nào người mẹ có thể quên con mình mà không thương xót chính đứa con mình đã cưu mang ư? Cho dù người mẹ đó có quên, nhưng Ta sẽ không quên ngươi đâu.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 61, 2-3. 6-7. 8-9ab.

Ðáp: Duy nơi Thiên Chúa, linh hồn tôi được an vui (c. 2a).
1) Duy nơi Thiên Chúa, linh hồn tôi được an vui;
do chính mình Người, tôi được ơn cứu độ. Phải,
chính Chúa là Ðá Tảng, là ơn cứu độ của tôi,
Người là chiến lũy của tôi, tôi sẽ không hề nao núng.                                   

2) Duy nơi Thiên Chúa linh hồn tôi hãy nghỉ an,
vì do chính mình Người, tôi được ơn cứu độ.
Phải, chính Chúa là Ðá Tảng, là ơn cứu độ của tôi,
Người là chiến lũy của tôi, tôi sẽ không hề nao núng.                                     

3) Vinh dự và an toàn của tôi ở nơi Thiên Chúa,
nơi Thiên Chúa, tôi có Ðá Tảng kiên cố và chỗ dung thân.
Hỡi dân tộc, hãy trông cậy Người luôn mọi lúc,
hãy đổ dốc niềm tâm sự trước nhan Người.
Bài Ðọc II:  1 Cr 4, 1-5
"Chúa sẽ phơi bày những ý định của tâm hồn".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, như vậy người ta coi chúng tôi như những thừa tác viên của Ðức Kitô, và những người phân phát các mầu nhiệm của Thiên Chúa. Do đó, người ta đòi hỏi nơi những người phân phát các mầu nhiệm là mỗi người phải trung tín. Phần tôi, tôi không lấy làm quan trọng khi bị anh em hay toà án nhân loại đoán xét; nhưng tôi cũng không đoán xét chính mình tôi. Vì chưng, mặc dầu lương tâm không trách cứ tôi điều gì, nhưng không phải vì thế mà tôi đã được công chính hoá. Ðấng đoán xét tôi chính là Chúa. Vì thế, anh em đừng đoán xét trước thời gian cho đến khi Chúa đến, Người sẽ đưa ra ánh sáng những điều giấu kín trong bóng tối và phơi bày những ý định của tâm hồn; và bấy giờ Thiên Chúa sẽ ban khen tương xứng cho mỗi người. Ðó là lời Chúa.
Alleluia:   Ga 14, 23

Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy". - Alleluia.

Phúc Âm:  Mt 6, 24-34
"Các con chớ áy náy về ngày mai".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mátthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Không ai có thể làm tôi hai chủ: vì hoặc nó sẽ ghét người này, và yêu mến người kia, hoặc nó chuộng chủ này, và khinh chủ nọ. Các con không thể làm tôi Thiên Chúa và tiền của được. Vì thế Thầy bảo các con: Chớ áy náy lo lắng cho mạng sống mình: lấy gì mà ăn; hay cho thân xác các con: lấy gì mà mặc. Nào mạng sống không hơn của ăn, và thân xác không hơn áo mặc sao?
Hãy nhìn xem chim trời, chúng không gieo, không gặt, không thu vào lẫm, thế mà Cha các con trên trời vẫn nuôi chúng. Nào các con không hơn chúng sao? Nào có ai trong các con lo lắng áy náy mà có thể làm cho mình cao thêm một gang được ư? Còn về áo mặc, các con lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng, coi chúng mọc lên thế nào? Chúng không làm lụng, không canh cửi. Nhưng Thầy nói với các con rằng: Ngay cả Salomon trong tất cả vinh quang của ông, cũng không phục sức được bằng một trong những đoá hoa đó. Vậy nếu hoa cỏ đồng nội, nay còn, mai bị ném vào lò lửa, mà còn được Thiên Chúa mặc cho như thế, huống chi là các con, hỡi những kẻ kém lòng tin.
Vậy các con chớ áy náy lo lắng mà nói rằng: Chúng ta sẽ ăn gì, uống gì, hoặc sẽ lấy gì mà mặc? Vì chưng, dân ngoại tìm kiếm những điều đó. Nhưng Cha các con biết rõ các con cần đến những điều đó. Tiên vàn các con hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và sự công chính của Người, còn các điều đó, Người sẽ ban thêm cho các con. Vậy các con chớ áy náy lo lắng về ngày mai. Vì ngày mai sẽ lo cho ngày mai. Ngày nào có sự khốn khổ của ngày ấy". Ðó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)


Suy niệm : Người Biết Rõ Các Ngươi Cần Ðến Các Ðiều Ấy
Ðời sống chúng ta hiện nay còn nhiều khó khăn. Vấn đề lương thực là một và có lẽ phải đứng hàng đầu. Chúng ta đầu tắt mặt tối mà vẫn chưa đủ cơm ăn áo mặc. Thế mà Lời Chúa trong bài Tin Mừng hôm nay lại bảo chúng ta đừng lo lắng! Chúng ta có thể bình thản sống như Lời Chúa dạy không?
Thiết tưởng trước hết phải hiểu đúng ý của Chúa đã! Và cho được như vậy, chúng ta phải nhờ chính Phụng vụ hôm nay giúp đỡ. Không phải vô lý mà trước khi đọc cho chúng ta nghe bài Tin Mừng, Phụng vụ đã công bố mấy lời của sách Isaia. Và chúng ta sẽ thấy những lời thư Phaolô cũng giúp chúng ta thi hành Lời Chúa.

A. Hơn Một Người Mẹ Thương Con
Chắc chắn những lời sách Isaia hôm nay không phải của nhà tiên tri đã hoạt động trong dân Israel trước khi dân này mất Nước và bị đem đi lưu đày. Sấm ngôn của vị tiên tri này chỉ chiếm 39 chương đầu trong sách Isaia thôi. Những chương 40-55 là của một ngôn sứ khác, mai danh ẩn tích, thường được gọi là Isaia II. Và người ta phải nói đến một Isaia III làm tác giả cho những chương cuối cùng của sách Isaia hiện nay, gồm những chương 56-66.
Bài trích đọc hôm nay nằm trong Isaia II. Tác giả bấy giờ đang sống trong cảnh lưu đày với con cái Israel ở Babylon. Ông được Chúa sai đi loan báo Tin Mừng cứu độ: Người sắp tái tạo và tái sinh Dân Người, tức là phục hồi Israel và trùng tu lại Yêrusalem.
Sứ mạng không dễ đâu. Sion đã kiệt quệ rồi. Nó chỉ còn biết nói: "Yavê đã bỏ tôi, Ðức Chúa đã quên tôi". Và bề ngoài rõ ràng như vậy. Con cái Israel đã tha phương lâu quá rồi. Các tin tức từ Yêrusalem cho biết Ðất Nước đã trở thành của ngoại bang; Ðền thờ chẳng còn gì nữa; và ở tại nơi lưu đày này, đa số đã xây dựng cơ nghiệp như là vĩnh viễn. Có chăng chỉ còn một thiểu số đạo đức chẳng bao giờ chịu quên Sion và chỉ muốn được trở về để làm lại Dân Chúa. Nhưng đó là thành phần khó nghèo, hy vọng gì làm được công việc đáng kể. Người ta hiểu rằng "quyền năng của Thiên Chúa hay viên thành nơi sức yếu đuối của con người", tức là Thiên Chúa càng biểu lộ sự cứu độ của Người khi con người tỏ ra bất lực.
Ðó chính là trường hợp lúc bấy giờ, khi Thiên Chúa sai Isaia đến với Dân. Thay mặt Người, ông phải công bố cho họ biết Thiên Chúa sắp ra tay cứu Dân. Họ tưởng Người bỏ họ và quên họ rồi sao? Chỉ có họ đã bỏ Người và đường lối của Người, nên họ mới như ngày hôm nay. Họ đã quên Người và huấn giáo của Người nên mới nghi ngờ lòng tốt và quyền năng của Người. Trước kia, Người đã thi thố bao nhiêu kỳ công cho họ, đâu phải vì họ xứng đáng? Chính lúc họ thất vọng, chán nản như đã quên Người thì Người đã đến phục hồi họ. Tất cả quá khứ của lịch sử Israel là như vậy. Và bây giờ cũng sắp như thế. Bởi vì:
"Mẹ nào lại quên con đẻ của mình...?".
Isaia cho chúng ta một hình ảnh khác về Êzêkiel. Nhà tiên tri này nói đến Thiên Chúa như là một người chồng trung thành. Không những chính Người đã làm ra thân thể kiều diễm, lộng lẫy của Dân Người khi lôi kéo nó ra khỏi cảnh bỏ rơi nhớp nhúa, đói ăn, xấu xí; Người đã đem về tắm rửa, dưỡng nuôi, may mặc và trang sức và dạy cho yêu thương... nhưng rồi nó đã trở thành bạc phục, chạy theo trăng gió để phá hoại thân thể và đời sống. Tuy nhiên Thiên Chúa luôn trung thành và mãi mãi trung thành. Người sẽ tìm cách đưa bạn Người vào sa mạc để khuyên nhủ, để cải hóa... Theo Êzêkiel, tình yêu của Thiên Chúa nói lên sự trung thành không thể nào tưởng tượng được.
Isaia cũng nói đến tình yêu ấy. Nhưng nơi ông nó tha thiết, sâu xa, vô vị lợi và êm ái như lòng mẹ. Và hơn lòng mẹ, bởi vì cho dù "chúng quên được con mình, thì phần Ta, Ta sẽ không bao giờ quên ngươi".
Thiết tưởng không cần giải thích thêm. Ai có thể phủ nhận tình hiền mẫu? Ai không biết nó chân thật, sâu xa, êm ái và vô vị lợi? Nó đáng tin và đáng tin hơn hết: vì người ta có thể đặt những nghi vấn về tình yêu vợ chồng hay bạn hữu, nhưng chẳng ai dám nghi ngờ gì về tình yêu của người mẹ.
Isaia có thể kéo được lòng con cái Israel trở về với Thiên Chúa nhờ lời sấm chân thật, đơn sơ và cảm động này. Chúng ta hoan hô các bà mẹ. Chúng ta cảm mến lòng các bà mẹ, nhất là các bà mẹ Việt Nam. Chúng ta hãy đi từ đó để hiểu về tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta, để hiểu lời Tin Mừng hôm nay nói với chúng ta về Cha trên trời.

B. Người Biết Rõ Các Ngươi Cần Ðến Các Ðiều Ấy
Thật vậy, Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Người đã sinh ra chúng ta, nên Người không thể bỏ và quên chúng ta được. Loài người lầm lạc sa ngã, thì Người đã sai Con của Người đến để tìm gặp chúng ta, nơi Ðức Yêsu Kitô.
Nhưng rất ít kẻ đón nhận Con Một Thiên Chúa giáng sinh làm người. Ðại đa số bộ phận nhân loại vẫn dửng dưng với lời loan truyền Tin Mừng Cứu Ðộ. Vì sao, nếu không phải vì như lời nhận xét của chính Chúa Cứu thế? Là: Không ai có thể làm tôi hai chủ; người ta không thể làm tôi Thiên Chúa và Tiền của được.
Nhưng chúng ta muốn thưa lại với Người: Chúng tôi không tìm tiền của thì chúng tôi ăn gì, mặc gì? Thế là chúng ta mặc nhiên bỏ Thiên Chúa và quên Người đi, để lo có cơm ăn áo mặc. Những yêu cầu này khẩn trương và bức thiết quá!
Tuy nhiên chính vì vậy mà Thiên Chúa sai Con của Người đến. Người mời chúng ta coi chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào lẫm và Cha các ngươi, Ðấng ngự trên trời, nuôi nấng chúng. Các ngươi không hơn chúng sao? Chắc chắn chúng ta phải hơn chúng, không phải chỉ vì chúng ta linh ư vạn vật, nhưng nhất là vì Ðấng nuôi chim trời lại là Cha của chúng ta. Người phải săn sóc đến chúng ta trước chứ. Lẽ tự nhiên là vậy; sau chúng ta yếu tin vậy?
Còn về áo mặc chúng ta lo làm gì? Kìa xem cỏ đồng nội nay còn mai sẽ quăng vào lò mà Thiên Chúa còn cho mặc đẹp hơn cả Salômon trong vinh hoa đời ông, huống chi là chúng ta, con của Thiên Chúa toàn năng và đầy tình yêu thương?
Lời Chúa dạy rất đơn sơ, chí lý. Nó chân thật rõ ràng. Nhưng sao chúng ta khó tin vậy. Phải chăng chúng ta mới chỉ nhìn thấy khía cạnh tiêu cực trong lời giáo huấn kia mà chưa đi sâu vào phương diện tích cực. Chúng ta mới chỉ nghĩ tới việc "đừng" lo ăn lo mặc. Nhưng Chúa không bảo chúng ta như vậy. Cùng lắm, chúng ta có thể hiểu rằng Người bảo chúng ta "chớ lo đến ngày mai, mai sẽ lo cho mai; khó ngày nào đủ cho ngày ấy". Tuy nhiên đó cũng chưa phải là giáo huấn tích cực, sâu xa và cốt yếu của Người. Ðiều Người muốn nói với chúng ta là "hãy tìm kiếm Nước Ðức Chúa Trời trước đã, và các sự ấy sẽ được ban thêm cho các ngươi". Vì Cha trên trời biết rõ chúng ta cần những điều ấy. Người không thể bỏ và quên chúng ta. Chúng ta có lo cũng chẳng có thể thêm cho đời mình một gang nữa. Khởi đầu sự khôn ngoan chân thật là lòng kính sợ Thiên Chúa, là tin vào tình thương của Người, là được sự bình an của Người, rồi nhờ Người hướng dẫn sống trong sự bình an ấy.
Những con người như thế vẫn lo cơm ăn áo mặc; nhưng họ lo trong niềm tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Cũng chẳng thể nói được rằng họ "lo", bởi vì niềm tin luôn giữ họ trong sự bình an. Họ không bị các lo lắng đời này lôi đi đến nỗi chưa hết hôm nay đã lo sang ngày mai, để cuối cùng không còn suy nghĩ, yêu mến gì khác nữa ngoài tiền của và những sự ở đời này. Họ đã bỏ và quên Chúa, vì không thể làm tôi vừa Thiên Chúa vừa tiền của được. Còn kẻ tin Chúa, luôn tìm Nước Ðức Chúa Trời và sự công chính của Người trước đã và sẽ tìm thấy mọi điều cần khác ở đó; và sẽ thấy chúng chỉ là những phương tiện sinh sống chứ không phải là đối tượng của đời sống con người. Những người như vậy dù có vất vả vẫn thư thái bình an vì Chúa chẳng bỏ quên họ, hay nói đúng hơn vì họ chẳng bỏ quên Chúa. Họ luôn thấy Chúa là Cha là Mẹ. Họ được an ủi nhất là thấy Chúa yêu thương mình và Người không thể không săn sóc mình hơn chim trời và hoa cỏ ngoài đồng nội.
Nhưng con người không sống chỉ nhờ bánh, mà còn cần vinh dự, cảm thông của xã hội. Chúng ta cũng lo điều này không ít. Lời thư Phaolô hôm nay có lẽ giúp được chúng ta.

C. Ðấng Xét Xử Tôi Chính Là Chúa
Chúng ta ít có khi nào đau đớn như thánh Tông đồ. Người đã vất vả hình thành ra đoàn chiên ở Côrinthô. Chính người đã sinh ra giáo đoàn ấy. Thế mà bây giờ vì có kẻ thọc gậy bánh xe, và cũng vì tâm lý những người Côrinthô bồng bột nhẹ dạ không những ưa mới nới cũ mà còn nông nổi thích chạy theo những sự bay bướm, uy tín của Phaolô đang mất dần. Không thiếu những kẻ xấu miệng phê phán người thế này thế khác. Nói đúng ra, thánh Tông đồ không buồn cho mình. Người chỉ sợ vì thế mà đức tin ở Côrinthô sa sút và lầm lạc.
Người không chủ quan, chỉ thấy những sự tốt ở nơi mình. Người có tự kiểm điểm và kiểm điểm cả những dư luận về mình. Nhưng người không mảy may bận tâm. Không phải những dư luận và đánh giá ấy làm cho người xao xuyến lo lắng. Ðấng xét xử tôi, người nói, chính là Chúa. Chỉ có Chúa là quan trọng. Chỉ có tình yêu của Người là cần thiết. Phaolô tìm Nước Ðức Chúa Trời trước đã và sự công chính của Người. Chính Người là Cha là Mẹ và hơn cả cha mẹ vô vàn. Cho dù trước lương tâm chúng ta không thấy có gì, nhưng không phải cứ thế là chúng ta được giải án tuyên công. Không phải xã hội và người ta hay lương tâm của mình sẽ trao tặng lời tán thưởng đời đời cho chúng ta, nhưng là Thiên Chúa, Ðấng xét xử chúng ta. Cho nên chúng ta đừng vội xét đoán trước khi Chúa đến và mọi dư luận trước đó cũng chỉ là không.
Tuy nhiên không vì vậy mà ai muốn sống thế nào cũng được. Trong xã hội, tất cả chúng ta đều là những người quản lý các mầu nhiệm Thiên Chúa. Và trong các sách Tin Mừng, nhiều lần Người đã nói đến vai trò quản lý này. Người đòi họ phải trung thành với chức vụ, phân phát các ơn của Chúa trong bác ái khiêm tốn, và tỉnh thức cần mẫn chờ đợi chủ về. Tất cả những tư cách ấy, Chúa dạy chúng ta phải đem ra thi hành trong đời sống xã hội. Nếu đã thi hành thì chúng ta cứ yên tâm, không phải xao xuyến vì các dư luận đánh giá đoán xét công việc và thiện ý của chúng ta. Chỉ có điều chúng ta có thật là người quản lý trung thành và khôn ngoan không?
Giờ đây chúng ta hợp dâng thánh lễ. Chẳng có điều gì cần hơn trong lúc này là đến gần bên Chúa để cảm thấy tình Cha, tình Mẹ của Người. Ðời sống của chúng ta đang có nhiều khó khăn và lo lắng ư? Kìa, Thiên Chúa đang ban Con Một của Người cho chúng ta; và Con Một của Người đang trao cả Mình Máu Người cho chúng ta. Thiên Chúa còn có thể tiếc gì, không muốn ban cho chúng ta khi hiến ban cho chúng ta mối tình to lớn như thế? Chúng ta hãy có niềm tin, đón nhận mối tình ấy, lãnh nhận chính Thiên Chúa. Chính Người ở trong chúng ta sẽ hướng dẫn chúng ta trong đời sống hàng ngày, để dù lam lũ vất vả, dù gặp những xét đoán bất lợi, chúng ta vẫn không mất niềm tin, vì có Chúa đang ở với chúng ta và giúp chúng ta là các người quản lý tốt ở trong một xã hội.

(Trích dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)



Lời Chúa Mỗi Ngày
Chủ Nhật VIII Thường Niên, Năm A
Bài đọc: Isa 49:14-15; 1 Cor 4:1-5; Mt 6:24-34.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cần tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa.

Trong cuộc đời, chúng ta nhận thấy có ba hạng người rõ rệt: hạng người chỉ tin tưởng nơi mình, hạng người chỉ tin tưởng nơi người khác, và hạng người vừa tin tưởng nơi mình vừa tin tưởng nơi người khác. Hạng người chỉ tin tưởng nơi sự khôn ngoan của mình nghi ngờ tất cả mọi người, cho dù là Thiên Chúa. Họ nghĩ phải làm sao dùng sự khôn ngoan của họ để lo lắng, sắp xếp, và kiểm soát mọi sự. Hạng người chỉ tin tưởng nơi người khác vì họ chưa có khôn ngoan đủ để phán đoán, nên dễ bị người khác đánh lừa. Hạng người quân bình nhất là những người vừa tin tưởng nơi khả năng của mình, vừa nhận ra có những điều vượt quá khả năng của mình nên phải biết tin tưởng nơi người khác.
Các bài đọc hôm nay dạy con người vừa phải biết tự tin nơi mình vừa phải biết tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa. Trong bài đọc I, ngôn sứ Isaiah muốn con người phải tin tưởng nơi tình yêu Thiên Chúa, vì Ngài là Người duy nhất không bao giờ phản bội và bỏ rơi con người. Trong bài đọc II, thánh Phaolô khuyên nhủ các tín hữu phải biết tin tưởng nơi Thiên Chúa và tự tin nơi mình; đừng để ý đến những lời dèm pha hay phán đoán để rồi xao lãng bổn phận mà Thiên Chúa trao phó. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu vạch ra cho con người thấy sự vô lý của việc chỉ biết tin nơi mình, biểu lộ qua thái độ lo lắng. Ngài dạy con người hãy biết đặt trọn vẹn tin tưởng nơi Cha trên trời và hãy biết dành thời gian để đi tìm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Cho dù mẹ có quên ngươi đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.

1.1/ Con người chạy theo những thứ thần ảo tưởng, gian dối: Trước thời Lưu Đày, dân tộc Do-thái chạy theo thờ các ngẫu tượng của Dân Ngoại, thay vì biết quí mến mối tình chân thật của Thiên Chúa. Các ngôn sứ được Thiên Chúa sai đến nhiều lần để cảnh tỉnh và kêu gọi họ trở về; nhưng họ không thèm nghe lời các ngôn sứ. Rốt cuộc, Thiên Chúa đành phải để cho họ rơi vào tay Dân Ngoại và bị lưu đày. Khi phải đương đầu với tủi nhục và đau khổ trên đất khách quê người, họ lại kêu trách Thiên Chúa như lời ngôn sứ Isaia tường thuật: "Đức Chúa đã bỏ tôi, Chúa Thượng tôi đã quên tôi rồi!"

1.2/ Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi dân Ngài: Thiên Chúa luôn trung thành với tình yêu Ngài dành cho con người, Ngài không bao giờ phản bội con người. Thế tại sao Thiên Chúa lại để cho Israel bị dày xéo bởi tay quân địch? Các ngôn sứ đều cho họ biết rõ lý do của việc sửa phạt là vì yêu thương: Nếu Thiên Chúa không ra tay sửa phạt, Ngài sẽ mất họ vĩnh viễn. Ngài phải sửa phạt với hy vọng khi phải đương đầu với đau khổ, họ sẽ nhận ra tội bất trung của họ và ăn năn quay về với tình yêu đích thực. Khi hồi tâm, họ sẽ nhìn thấy tình yêu Thiên Chúa dành cho họ qua việc gởi các ngôn sứ đến cảnh cáo và khích lệ họ đừng tuyệt vọng. Lời của ngôn sứ Isaiah trong trình thuật hôm nay ví tình yêu của Thiên Chúa như tình mẫu tử: “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.” Thiên Chúa không vui mừng khi thấy dân Ngài chịu đau khổ, và Ngài luôn tìm mọi cơ hội để đưa họ trở về.

2/ Bài đọc II: Bấy giờ, mỗi người sẽ được Thiên Chúa khen thưởng đích đáng.

2.1/ Sống trung thành với ơn gọi của mình: Chúa Giêsu báo trước cho các môn đệ của mình: Tôi tớ không trọng hơn chủ, nếu họ đã truy tố Thầy, họ cũng sẽ truy tố anh em. Thánh Phaolô chắc chắn cảm thấy rõ điều này, vì mỗi khi ngài vừa thành công trong việc rao giảng và thiết lập một giáo đoàn; thì có những người theo sau quấy phá và vu khống cho ngài đủ điều, nào là: Phaolô không phải là tông đồ, hay ông không khôn ngoan, hay ông nói năng không theo kiểu hùng biện... Phaolô chẳng những không buồn vì những lời dèm pha, ông còn lợi dụng những lời dèm pha để làm sáng tỏ đức tin. Phaolô viết: “Vậy chớ gì thiên hạ coi chúng tôi như những đầy tớ của Đức Kitô, những người quản lý các mầu nhiệm của Thiên Chúa. Mà người ta chỉ đòi hỏi ở người quản lý một điều, là phải chứng tỏ lòng trung thành.” Đối với Phaolô, ông chỉ là người quản lý các mầu nhiệm của Thiên Chúa, mà bổn phận của người quản lý không gì khác hơn là trung thành rao giảng Tin Mừng mà ngài đã nhận được từ Đức Kitô. Đức tin mà các tín hữu có được là do sự tác động của Thánh Thần, chứ không phải do tài khéo của ông. Phaolô trung thành với sứ vụ rao giảng Tin Mừng trong suốt cuộc đời, ông không để tâm chú ý vào bất kỳ điều gì khác, đêm ngày chỉ miệt mài suy nghĩ để rao giảng những lời chân lý sao cho con người nhận ra sự thật và trở về với Thiên Chúa.

2.2/ Phaolô tin tưởng nơi sự phán xét công minh của Thiên Chúa:. Dù bị đối phương nói xấu và dèm pha đủ điều, thánh Phaolô rất tự tin nơi mình và nơi Thiên Chúa. Ông viết: “Đối với tôi, dù có bị anh em hay toà đời xét xử, tôi cũng chẳng coi là gì. Mà tôi, tôi cũng chẳng tự xét xử lấy mình.” Ngài chỉ sợ một Đấng có thẩm quyền xét xử là Thiên Chúa. Tuy nhiên, ngài không dám nhận là mình vô tội; nhưng chỉ biết cố gắng trung thành làm mọi sự Đức Kitô đã trao, phần còn lại, ngài phó thác cho tình yêu Thiên Chúa.
Phaolô khuyên các tín hữu biết khôn ngoan để đừng xét xử tha nhân trước kỳ hạn, vì 3 lý do: thứ nhất, đó không phải là công việc của con người; thứ hai, con người không có đủ chứng cớ để xét xử; thứ ba, thời hạn để xét xử chưa đến. Vì thế, chúng ta cũng đừng xét xử ai để khỏi bị Thiên Chúa xét xử.

3/ Phúc Âm: Anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo.

3.1/ Lo lắng sự đời làm con người xao lãng trách nhiệm Thiên Chúa trao: Chúng ta có thể nhận ra sự thật này qua kinh nghiệm của cuộc sống. Một người mục tử lo lắng sự đời, ông sẽ không có thời giờ để tâm dạy dỗ, chăn dắt, và bảo vệ đoàn chiên Thiên Chúa đã trao phó. Cha mẹ ích kỷ chỉ biết lo cho mình sẽ không còn thời giờ để dạy dỗ, chăm sóc, và bảo vệ phần hồn cũng như phần xác của con cái. Người tín hữu chỉ biết quan tâm đến việc thỏa mãn những nhu cầu của xác thịt, sẽ không thể chu toàn bổn phận Đức Kitô trao là làm sao cho Tin Mừng được loan báo đến hết mọi người.
Trong trình thuật hôm nay, Chúa Giêsu buộc các môn đệ phải lựa chọn: "Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được.” Nếu con người yêu thương Thiên Chúa, họ sẽ tìm mọi cách để làm đẹp lòng Ngài; nhưng nếu con người yêu thương chính mình hay những sự trong thế gian, họ sẽ miệt mài chạy theo những lôi cuốn của thế gian để thỏa mãn bản thân. Làm sao họ còn sức lực và thời gian để hoàn thành những gì Thiên Chúa muốn?

3.2/ Lo lắng vô ích: Chúa Giêsu tiếp tục dạy: "Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết: đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?” Nhiều người sẽ cãi lại: Biết như vậy, nhưng không lo cho có của ăn làm sao sống? Nếu không lo cho có áo mặc thân thể sẽ chết vì lạnh giá?
Chắc chắn Chúa Giêsu không khuyên chúng ta cứ việc lười biếng mà vẫn có ăn, vì sau khi nguyên tổ phạm tội trong Vườn Địa Đàng, Thiên Chúa đã phạt con người phải làm lụng vất vả mới có ăn; nhưng chúng ta cần phân biệt hai điều:
1) Thiên Chúa vẫn là người ban tặng: Con người có thể làm việc vất vả khổ cực mà vẫn không có ăn, nếu Thiên Chúa không quan phòng cho thời tiết thuận hòa. Tác giả của Thánh Vịnh 127 hiểu rõ điều này, nên đã thốt lên: “Bạn có thức khuya hay dậy sớm, khó nhọc làm ăn cũng hoài công. Còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ, Người vẫn ban cho đủ tiêu dùng” (Psa 127:2).
Chúa Giêsu dẫn chứng hai ví dụ về sự quan phòng của Thiên Chúa cho các tạo vật: (1) “Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?” (2) “Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Solomon, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy.”
(2) Con người chỉ là người nhận lãnh: Nếu Thiên Chúa không ban, con người có lo lắng cũng chẳng làm thêm ra được gì. Chúa Giêsu thách thức các môn đệ: “Hỏi có ai trong anh em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay?” 
Vì thế, thái độ thích hợp là con người vẫn phải làm và phải tin tưởng nơi tình yêu quan phòng của Thiên Chúa. Ngài biết con người cần tất cả những thứ đó để sinh sống và sẽ ban như con người cần.

3.3/ Biết dành giờ cho Thiên Chúa, cho mình, và cho tha nhân: Sau khi đã làm việc để sinh sống, Chúa Giêsu muốn các môn đệ chú tâm vào những điều có lợi ích cho họ hơn, Ngài phán: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.” Làm sao gọi là dành thời giờ và sức lực cho việc tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người? Chúng ta biết con người không thể tự mình nên công chính, nhưng phải tin và nhờ công nghiệp của Đức Kitô. Một số những điều căn bản con người phải làm trong việc đi tìm Nước Thiên Chúa: (1) Chúng ta phải dành giờ để học biết về Chúa và về sự thật qua Kinh Thánh; (2) chúng ta phải dành giờ cho việc cầu nguyện và đào sâu niềm tin và mối quan hệ với Thiên Chúa; sau cùng, (3) chúng ta phải dành giờ để dạy dỗ con cái và mọi người, sao cho họ biết về Thiên Chúa qua việc rao giảng Tin Mừng.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

- Chúng ta cần xác tín mỗi ngày: Không ai yêu thương chúng ta bằng Thiên Chúa trong cuộc đời; vì thế, chúng ta đừng dại dột hy sinh tình yêu Thiên Chúa cho bất cứ tình yêu nào trên thế gian.
- Chúng ta đừng bị phân tâm hay bị chia trí vào những chuyện thế gian, nhưng hãy biết dành trọn vẹn thời giờ để chu toàn ơn gọi Thiên Chúa trao, sao cho hoàn thành mọi sự.
- Sau khi đã cố gắng chu toàn những bổn phận Thiên Chúa trao, chúng ta đừng lo lắng gì nữa, nhưng hãy tin tưởng hoàn toàn nơi sự quan phòng của Thiên Chúa.
Lm.Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.

26/02/17     CHÚA NHT TUN 8 TN – A
Mt 6,24-34

LO LẮNG

“Tiên vàn, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” (Mt 6,33)

Suy niệm: Làm người, mấy ai mà không có lần than thở: “Một mình lo bảy lo ba”. Đây không phải là chuyện “lo bò trắng răng” mà là những nỗi lo chính đáng, xuất phát từ trách nhiệm của mình: lo cơm ăn áo mặc, lo gia đình, nhà cửa, sức khỏe, bệnh tật… Thiên Chúa không muốn ta sống vô lo, vô trách nhiệm, Ngài muốn chúng ta phải biết “lo”: biết tính toán, biết hoạch định, biết phòng xa để ta cộng tác với Người hoàn thiện thế giới này và góp phần vào công cuộc cứu độ thế giới. Điều Chúa mong muốn là chúng ta đừng quá lo lắng về đời sống vật chất, vì chưng, có lo lắng mấy “cũng chẳng kéo dài đời sống mình thêm được dù chỉ một gang tay;” trái lại hãy biết sắp xếp mọi sự vào đúng bậc thang giá trị của Nước Trời: “Tiên vàn, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho”.

Mời Bạn: Nước Thiên Chúa là chính Thiên Chúa đang tỏ mình hoàn toàn cho chúng ta trong tư cách là Thiên Chúa quyền năng và tràn đầy ân nghĩa, Đấng luôn đón nhận và yêu thương che chở chúng ta trong sự hiệp thông vào sự sống của chính Người. Với tất cả lòng tin, lòng cậy và lòng yêu mến, bạn hãy luôn hướng về Chúa trong mọi hoàn cảnh và mọi biến cố của cuộc sống để Nước Chúa luôn được tỏ hiện.

Sống Lời Chúa: Nhận biết và làm theo ý Chúa trong hiện tại của mình.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con xin phó thác đời con trong tay Chúa và tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa, xin Chúa Giêsu đưa con vào trong tình yêu của Chúa Cha. Amen.
(5 phút lời Chúa)

ĐNG LO LNG (26.2.2017 – Chúa nht 8 Thường niên, Năm A)
Sng tín thác vào s quan phòng ca Chúa không phi là khoanh tay nhưng là n lc làm mi s hết mình trong bình an.


Suy nim:
Dường như sự tiến bộ về nhiều lãnh vực
không làm con người trên thế giới cảm thấy thanh thản hơn.
Trái lại, nó tạo ra những mối lo âu mới,
khiến con người sống trong trạng thái bất an, căng thẳng.
Bao nhiêu triệu người phải đối mặt với nạn thất nghiệp do khủng hoảng,
với nạn đói và thiếu nước, với những bệnh mới chưa có thuốc chữa.
Bao nhiêu triệu gia đình sống trong bạo hành, bị tan vỡ;
giới trẻ bơ vơ, rơi vào nghiện ngập dưới đủ mọi hình thức.
Con người phải sống trong một thiên nhiên bị khai thác đến cạn kiệt,
nên thiên nhiên tốt lành lại trở nên kẻ thù đe dọa con người.
Các nước lớn phải chạy đua vũ trang để giữ vị thế quân sự.
Nói chung người giàu, kẻ nghèo, nước giàu, nước nghèo
đều không sao thoát được nỗi lo âu trước tương lai
với bao bài toán mới chưa có lời giải đáp. 
Cách nay hai ngàn năm, Đức Giêsu đã dạy môn đệ Ngài đừng lo.
Xem ra nỗi lo âu đã có từ xa xưa rồi.
Người xưa cũng phải lo những nhu cầu căn bản: lo ăn, lo mặc (c. 25).
Đức Giêsu mời môn đệ nhìn ngắm những đàn chim trời (c. 26).
Chúng có vẻ thảnh thơi, không vất vả làm việc, cũng không tích trữ.
Nhưng chúng vẫn sống no đủ, vì được Cha trên trời dưỡng nuôi.
Ngài còn mời môn đệ nhìn ngắm những bông huệ ngoài đồng (c. 28),
ngắm vẻ đẹp của chiếc áo Thiên Chúa mặc cho chúng,
đơn sơ nhưng sang trọng hơn cả áo vua Salomon.
Khi ngắm chim trời và hoa huệ, ta sẽ thấy lòng nhẹ nhàng, thư thái,
vì Cha quan tâm săn sóc đến cả những sinh vật bé bỏng và tầm thường.
Khi biết mình có giá trị hơn chúng nhiều, được Cha quý hơn nhiều,
chúng ta được giải phóng khỏi nỗi lo canh cánh về đời sống vật chất. 
Thật ra kitô hữu không phải là người ngây thơ, không biết lo.
Họ cũng chẳng phải là hoa huệ hay chim trời sống vô tư, thụ động.
Kitô hữu cũng phải lo: lo liệu, lo toan, thậm chí lo xa nữa.
Nhưng họ lo mà như không lo, lo trong bình an thanh thản,
vì đó là cái lo của một người con biết Cha trên trời đã lo cho mình,
biết Cha thấu rõ nhu cầu thầm kín của mình và sẽ cung cấp đủ (cc. 32-33).
Đó không phải là cái lo âu, lo lắng xao xuyến, hay lo sợ bồn chồn
của người dân ngoại không có đức tin (cc. 30. 32).
Nhưng đó là cái lo của một người con có tinh thần trách nhiệm.
Kitô hữu không phải là kẻ ăn xổi ở thì, sống chỉ biết hôm nay.
Nhưng họ lại không để mình bị nỗi lo âu về ngày mai đè nặng,
đơn giản vì tương lai của họ ở trong tay Thiên Chúa. 
Sống tín thác vào sự quan phòng của Chúa không phải là khoanh tay
nhưng là nỗ lực làm mọi sự hết mình trong bình an.
Hãy để mọi nỗi lo toan của ta ở dưới và ở sau nỗi lo toan về Nước Chúa.
Hãy để cho đời mình chỉ phụng sự một chủ là Thiên Chúa (c. 24).
Khi dành ưu tiên cho Thiên Chúa, ta sẽ thấy mình chẳng thiếu gì.
Cầu nguyn:

Lạy Chúa Giêsu,
xưa Chúa đã sai các môn đệ ra khơi thả lưới,
nay Chúa cũng sai chúng con đi vào cuộc đời.
Chúng con phải đối diện
với bao thách đố của cuộc sống,
của công ăn việc làm, của gánh nặng gia đình,
của nghề nghiệp chuyên môn.

Xin đừng để chúng con sa vào cạm bẫy
của vật chất và quyền lực,
nhưng cho chúng con
giữ nguyên lý tưởng thuở ban đầu,
lý tưởng phục vụ quê hương và Hội Thánh.

Lạy Chúa Giêsu,
xin dạy chúng con sống thực tế,
nhưng không thực dụng;
biết xoay xở nhưng không mưu mô;
lo cho tương lai cá nhân,
nhưng không quên
bao người bất hạnh cần nâng đỡ.

Giữa cơn lốc của trách nhiệm và công việc,
giữa những xâu xé trước bao lựa chọn,
xin cho chúng con
biết tìm những phút giây trầm lắng,
để múc lấy ánh sáng và sức mạnh,
để mình được thật là mình trước mặt Chúa.

Nhờ lời Đức Trinh Nữ Maria chuyển cầu,
xin cho chúng con thật sự trở nên chứng nhân,
làm tất cả để Thiên Chúa được tôn vinh,
và phẩm giá con người được tôn trọng. Amen.

Lm Antôn Nguyn Cao Siêu, SJ

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
26 THÁNG HAI
Mở Lòng Ra Với Anh Chị Em Túng Nghèo
“Người ta không chỉ sống nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra” (Mt 4, 4). Đây là một tinh thần nòng cốt của chúng ta trong suốt mùa Chay. Đức Giêsu nhắc chúng ta nhớ rằng trong cuộc sống mình, Thiên Chúa và Lời của Ngài phải được ưu tiên trên mọi thực tại trần thế. Thiên Chúa mời gọi chúng ta – trong mùa Chay – từ bỏ những gì trần tục để có thể tập chú đến Ngài và vương quốc của Ngài nhiều hơn.
Đồng thời, chúng ta cũng không được phép quên rằng Đức Giêsu đã dạy chúng ta cầu nguyện xin Chúa Cha “cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày”. Đành rằng con người không chỉ sống nhờ cơm bánh, song chúng ta không thể chối rằng quả thực con người cần có cơm bánh. Các nhu cầu vật chất và thể lý của con người cũng cần phải được đáp ứng. Thiên Chúa – Cha của chúng ta – muốn cung cấp cho tất cả những nhu cầu của chúng ta.
Vì thế, chúng ta được mời gọi bênh vực quyền lợi của những người yếu đuối, những người nghèo, những người khuyết tật, và tất cả những ai đang sống ngoài lề xã hội của chúng ta. Thiên Chúa muốn chúng ta – trong Đức Kitô – giúp đáp ứng những nhu cầu vật chất và thể lý của họ, chứ không chỉ loay hoay với những nhu cầu của riêng mình mà thôi. Chúng ta được mời gọi đem tình thương và sự săn sóc ân cần của Thiên Chúa đến với tất cả những anh chị em túng nghèo.
Nhưng chúng ta không chỉ được mời gọi giúp đỡ những người túng thiếu mà thôi. Tiếng gọi đặt ra cho chúng ta còn chạm đến chính cốt lõi của di sản tinh thần và văn hóa vốn thuộc về mọi người không phân biệt già hay trẻ, nam hay nữ. Chúng ta được mời gọi bảo vệ và thăng tiến di sản ấy trong Đức Kitô. Đồng thời, chúng ta không được phép quên biện phân rạch ròi bậc thang các giá trị: Những giá trị tâm linh phải chiếm chỗ ưu tiên hàng đầu trong trái tim ta.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II


Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 26 -2
Chúa Nhật VIII Thường niên
Is 49, 14-15; 1Cr 4, 1-5; Mc 6, 24-34.

Lời Suy Niệm: Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
Đứng trước một đám đông dân chúng, Chúa Giêsu thấy họ không được một ai quan tâm đến, họ không được ai chăm sóc nuôi sống, không một ai nâng đỡ và bảo vệ, không một ai hướng dẫn dạy bảo. Chúa Giêsu đã động lòng thương và Người đã dạy bảo họ nhiều điều.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con được có những vị chủ chăn biết quan tâm đến đời sống vật chất cũng như tinh thần, hầu giúp chúng con không thờ ơ dững dững trước những hoàn cảnh của những anh em nghèo khổ cô đơn hay đang bị bỏ rơi. Để cùng nhau được vui hưởng hạnh phúc trong cuộc sống hôm nay và mãi đến mai sau.
Mạnh Phương


26 Tháng Hai
Thiên Chúa Nói Không
Có một bài thơ của một tác giả vô danh mà Hồng Y Jaime Sin, Tổng giám mục Manila, Phi Luật Tân, lấy làm ưng ý nhất và thường trích dẫn trong các bài giảng của Ngài. Bài thơ ấy như sau:
Tôi đã xin Chúa cất khỏi sự kiêu hãnh của tôi và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng không phải Ngài là người cất khỏi mà chính tôi mới là người phấn đấu để vượt thắng nó.
Tôi đã xin Chúa làm cho đứa con tàn tật của tôi được lành lặn và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng tinh thần mới lành lặn, còn thể xác chỉ là tạm bợ.
Tôi đã xin Chúa ban cho tôi sự kiên nhẫn và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng kiên nhẫn là trái của thử thách. Ngài không ban cho tôi trái ấy mà để tôi tự tìm lấy.
Tôi đã xin Chúa ban cho tôi được hạnh phúc và Chúa đã trả lời: Không". Ngài nói rằng Ngài ban ân phúc cho tôi, còn hạnh phúc hay không là tùy tôi.
Tôi đã xin Chúa gia tăng tinh thần cho tôi và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng tôi phải tự lớn lên, nhưng Ngài sẽ cắt tỉa để tôi mang nhiều hoa trái.
Tôi đã xin Chúa đừng để tôi đau khổ và Ngài đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng đau khổ là cho tôi được xa cách với những vướng bận trần gian và mang tôi đến gần Ngài.
Tôi đã hỏi: "Liệu Ngài có yêu tôi không" và Ngài đã trả lời rằng: "Có". Ngài nói rằng Ngài đã ban cho tôi Người Con Một, Ðấng đã chết vì tôi và một ngày nào đó, tôi sẽ được lên Thiên Ðàng vì tôi đã tin.
Tôi đã xin Chúa giúp tôi yêu mến tha nhân như Ngài yêu thương tôi và Chúa nói: "Cuối cùng con đã xin đúng điều ta chờ đợi".
Nhìn lên thập giá Ðức Kitô, chúng ta được mời gọi để tin nhận rằng Thiên Chúa đã yêu thương con người, Ngài đã yêu thương đến độ đã ban Người Con Một của Ngài cho thế gian. Tình Yêu của Thiên Chúa nhiệm màu thẳm sâu đến độ sự thất bại, cái chết ô nhục đã trở thành Một Dấu Chứng.
Tình yêu ấy nhiệm màu thẳm sâu đến độ ngay cả khi Thiên Chúa xem ra nói không với chúng ta, Ngài vẫn yêu thương chúng ta. Ngài nói không khi chúng ta xin được khỏe mạnh, và bệnh hoạn vẫn bám lấy chúng ta. Ngài nói không khi chúng ta xin được thành công và thất bại lại đến với chúng ta. Ngài nói không khi chúng ta xin được cơm bánh hằng ngày và đói khổ lại cấu xé chúng ta... Qua những cái không ấy, Thiên Chúa vẫn tiếp tục yêu thương chúng ta...
Xin cho chúng ta cảm nhận được tình yêu ấy mỗi khi chúng ta nhìn lên cái chết ô nhục của Người Con Một Thiên Chúa trên thập giá. Và cũng giống như Người Con Một ấy, xin cho chúng ta vẫn tiếp tục dâng lời chúc tụng ngay giữa niềm đau tưởng chừng như không còn chịu đựng nổi. Và giữa trăm nghìn đắng cay chua xót, xin cho chúng ta cũng được tiếp tục thốt lên lời xin tha thứ như Ngài... Mãi mãi, xin cho chúng ta luôn phó thác như Ngài.
(Lẽ Sống)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét