08/10/2017
Chúa Nhật 27 thường niên năm A.
(phần I)
Bài Ðọc I: Is 5, 1-7
"Vườn nho của
Chúa các đạo binh là nhà Israel".
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Tôi sẽ ca tặng người
yêu bài hát của cô bác tôi về vườn nho.
Người tôi yêu có một
vườn nho trên đồi xinh tươi. Người rào giậu, nhặt đá, trồng cây chọn lọc, xây
tháp giữa vườn, lập máy ép trong vườn, và trông mong nó sinh quả nho, nhưng nó
lại sinh toàn nho dại.
Vậy giờ đây, hỡi dân
cư Giêrusalem và người Giuđa, hãy luận xét giữa ta và vườn nho ta. Nào còn việc
gì phải làm cho vườn nho ta mà ta đã không làm? Sao ta trông mong nó sinh quả
nho, mà nó lại sinh quả nho dại!
Giờ đây ta tỏ bày cho
các ngươi biết ta sẽ làm gì đối với vườn nho ta: Ta sẽ phá hàng rào, để nó bị
tàn phá, sẽ phá tường để nó phải bị giầy đạp. Ta sẽ bỏ nó hoang vu, không cắt tỉa,
không vun xới; gai góc sẽ mọc lên, và ta sẽ khiến mây không mưa xuống trên nó.
Vườn nho của Chúa các đạo binh là nhà Israel, và người Giuđa là chồi cây Chúa
vui thích. Ta trông mong nó thực hành điều chính trực, nhưng đây toàn sự gian
ác. Ta trông mong nó thực hành đức công bình, nhưng đây toàn là tiếng kêu oan.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 79, 9 và 12.
13-14. 15-16. 19-20
Ðáp: Vườn nho của Chúa là nhà Israel (c. Is 5, 7a).
Xướng: 1) Từ Ai-cập
Chúa đã mang về một gốc nho. Chúa đã đuổi chư dân đi để ương trồng nó. Nó vươn
ngành ra cho tới nơi biển cả, vươn chồi non cho tới chỗ đại giang. - Ðáp.
2) Tại sao Ngài phá vỡ
hàng rào, để bao khách qua đường đều lảy hái nó, để lợn rừng xông ra tàn phá,
và muông thú ngoài đồng dùng nó làm cỏ nuôi thân? - Ðáp.
3) Lạy Chúa thiên
binh, xin thương trở lại; từ trời cao xin nhìn coi và thăm viếng vườn nho này.
Xin bảo vệ vườn nho mà tay hữu Ngài đã cấy, bảo vệ ngành nho mà Ngài đã củng cố
cho mình. - Ðáp.
4) Chúng con sẽ không
còn rời xa Chúa nữa. Chúa cho chúng con được sống, và chúng con ca tụng danh
Ngài. Lạy Chúa thiên binh, xin cho chúng con được phục hồi, xin tỏ thiên nhan
hiền từ Chúa ra, hầu cho chúng con được ơn cứu sống. - Ðáp.
Bài Ðọc II: Pl 4, 6-9
"Thiên Chúa
bình an sẽ ở cùng anh em".
Trích thư Thánh Phaolô
Tông đồ gửi tín hữu Philipphê.
Anh em thân mến, anh
em đừng lo lắng gì hết, nhưng trong khi cầu nguyện, anh em hãy trình bày những
ước vọng lên cùng Chúa, bằng kinh nguyện và lời cầu xin đi đôi với lời cảm tạ.
Và bình an của Thiên Chúa vượt mọi trí hiểu, sẽ giữ gìn lòng trí anh em trong
Chúa Giêsu Kitô.
Vả lại, hỡi anh em, những
gì là chân thật, trong sạch, công chính, là thánh thiện, đáng yêu chuộng, danh
thơm tiếng tốt, là nhân đức, là luật pháp đáng khen, thì anh em hãy tưởng nghĩ
những sự ấy. Những điều anh em đã học biết, đã lãnh nhận, đã nghe và đã thấy
nơi tôi, anh em hãy đem những điều đó ra thực hành, thì Thiên Chúa bình an sẽ ở
cùng anh em.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với
Cha mà không qua Thầy. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 21, 33-43
"Ông sẽ cho
người khác thuê vườn nho".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các thượng tế và các kỳ lão trong dân rằng: "Các ông hãy nghe dụ
ngôn này: Có ông chủ nhà kia trồng được một vườn nho. Ông rào dậu chung quanh,
đào hầm ép rượu và xây tháp canh, đoạn ông cho tá điền thuê, rồi đi phương xa.
Ðến mùa nho, ông sai đầy tớ đến nhà tá điền để thu phần hoa lợi. Nhưng những
người làm vườn nho bắt các đầy tớ ông: đánh đứa này, giết đứa kia và ném đá đứa
khác. Chủ lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước, nhưng họ cũng xử với chúng
như vậy. Sau cùng chủ sai chính con trai mình đến với họ, vì nghĩ rằng: Họ sẽ
kính nể con trai mình. Nhưng bọn làm vườn vừa thấy con trai ông chủ liền bảo
nhau: "Ðứa con thừa tự kia rồi, nào anh em! Chúng ta hãy giết nó đi và chiếm
lấy gia tài của nó". Rồi họ bắt cậu, lôi ra khỏi vườn nho mà giết. Vậy khi
chủ về, ông sẽ xử trí với bọn họ thế nào?" Các ông trả lời, "Ông sẽ
tru diệt bọn hung ác đó, và sẽ cho người khác thuê vườn nho để cứ mùa nộp phần
hoa lợi".
Chúa Giêsu phán:
"Các ông chưa bao giờ đọc thấy trong Kinh Thánh: "Chính viên đá bọn
thợ loại ra, đã trở nên viên đá góc. Ðó là việc Chúa làm và là việc lạ lùng trước
mắt chúng ta!" Bởi vậy, Tôi bảo các ông: Nước Thiên Chúa sẽ cất khỏi các
ông để trao cho dân tộc khác biết làm cho trổ sinh hoa trái".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Dân Chúa Là
Vườn Nho
Nếu chúng ta còn nhớ những
điều đã nói trong Chúa nhật trước, chúng ta đã thấy bài Tin Mừng hôm nay tiếp nối
những Lời Chúa Yêsu nói với các Thượng tế và Niên trưởng trong Dân mà Chúa nhật
trước chúng ta đã nghe đọc. Nhưng dù không có trí nhớ như vậy, các bài Kinh
Thánh hôm nay tương đối cũng dễ hiểu và có thể gợi lên nhiều suy nghĩ ích lợi.
A. Dân Chúa Là Vườn
Nho
Bài sách Isaia rất thi
vị. Các tác giả tiếp tục gọi nó là bài ca Vườn nho. Không phải chỉ một mình
Isaia ví Dân Chúa là Vườn nho. Hôsê đã gọi Israel là cây nho um tùm, trổ ra hoa
trái (10,1). Yêrêmya còn năng sử dụng hình ảnh này hơn nữa (2,21; 5,10; 6,9;
12,10). Và Êzêkiel cũng không tiếc lời (15,1-8; 17,3-10; 19,10-14). Tuy nhiên
như chúng ta sẽ thấy chẳng tác giả nào nói đến cây nho thâm thúy như Ðức Yêsu
Kitô khi Người tuyên bố: "Cây nho đích thực, chính là Ta!". Nhưng phải
có các ngôn sứ đi trước để dọn đường cho chúng ta bắt được giáo lý của Người.
Thế nên hôm nay chúng ta sẽ hiểu bài ca Vườn nho của Isaia theo phương hướng ấy.
Vị ngôn sứ viết nên
Bài ca này khi ông mới được tuyển chọn để sai đến nói với dân cứng lòng. Chúng
ta có thể thoáng thấy nghệ thuật văn chương của ông qua Bài ca này. Nhưng đừng
vì hình thức văn chương mà quên chiều sâu của tư tưởng. Trong dân Dothái vườn
nho còn ngụ nghĩa bóng là người tình nhân. Mới đến với dân chúng mà Isaia đã
dám hát Bài ca này thiết tưởng ông đã không do dự đưa người ta vào vấn đề chính
của Dân Chúa.
Ðây là Dân giao ước,
Dân của mối tình thắm thiết mà Thiên Chúa đã dành cho dòng dõi Abraham. Người
đã không tiếc với họ một tý gì. Ngược lại, như người trồng nho cần cù, Người đã
vỡ đất nhặt đá trước khi đem trồng một thân nho đan tử. Với chan chứa hy vọng,
Người cất tháp canh và khoét sẵn một bồn đạp nho. Người trông nó sẽ sai trái.
Phải, Thiên Chúa đã
trông đợi rất nhiều ở Israel. Không phải để Người lợi dụng, bởi vì Người có thiếu
thốn gì và các vinh dự ở đời này đối với Người có là chi! Nhưng ngay từ đầu Người
đã muốn cho con cái Abraham nhiều như sao trên trời và như cát ngoài biển; Người
muốn mọi dân nhờ đấy mà được phúc.
Nhưng đau đớn làm sao:
họ đã trở nên dân phản phúc. Cây nho đan tử đã sinh ra nho dại. Nó làm ô Danh
Thiên Chúa giữa các dân tộc, vì tình yêu tốt đẹp Người ban cho nó trong giao ước,
nó đã đem đi cho các tà thần. Nó được chọn làm tình nhân của Người nhưng lại trở
nên dâm đãng. Thân nho đan tử đã sinh ra nho dại là thế!
Isaia nói: vì thế
Thiên Chúa sẽ để cho nhà Israel trở nên tan hoang như người bạn sẽ để cho vườn
nho trở thành hoang địa. Tuy nhiên cũng Isaia sẽ nói: trong những ngày sẽ đến,
Yacob sẽ đâm rễ, Israel đơm hoa nảy chồi, khắp mặt dương gian đầy dẫy hoa trái
bởi vì Chúa sẽ không bỏ mãi dân Người, Người sẽ quay mặt và trở lại ghé thăm;
Người sẽ trồng lại cây nho đan tử, rồi Người canh giữ và tưới nước: Israel sẽ
là vườn nho thanh tú (27,1-7).
Thật ra lịch sử Israel
không diễn tiến đơn giản như lời Isaia. Ðất Yuđa đã có lúc tan hoang thật sự.
Vườn nho đã trở nên hoang địa trong lúc Lưu đày. Nhưng khi Chúa xót thương trồng
lại cây nho Israel; nó chỉ tươi tốt một thời gian, rồi lại sinh ra trái dại, và
trâu bò lại giày xéo nó thành hoang địa. Cho mãi đến ngày, vào thời viên mãn, từ
gốc Yêssê đã mọc lên một chồi, nở thành thân cây mới; và Thánh Thần Thiên Chúa
đã ngự xuống, sai Người đi rao giảng Tin Mừng, khiến một ngày kia thiên hạ được
nghe nói: "Cây nho thật, chính là Ta và tất cả các ngươi là cành".
Bài ca của Isaia lúc
đó mới kết thúc. Vườn nho đích thực, cây nho đan tử là chính Ðức Yêsu Kitô. Người
là Israel mới, thay thế hẳn Israel cũ. Dân Chúa từ nay là Người. Giao ước từ
nay mới vĩnh viễn, vì thiên tính và nhân tính ở nơi Người từ nay làm thành một,
không thể phân ly. Ai muốn sinh hoa trái đích thực thánh thiện phải liên kết với
Người và ở lại trong Người. Còn cành nào lìa khỏi Người sẽ khô héo và bị chặt
đi quăng vào lửa.
Như vậy Bài ca Vườn
nho của Isaia đưa chúng ta đi rất xa, vượt khỏi giới hạn của lịch sử Israel, mở
sang mầu nhiệm Ðức Kitô, vẽ ra viễn tượng về Hội Thánh. Chúng ta thấy mình ở
trong đó. Vườn nho kia không còn xa lạ nữa. Ðó không phải là đối tượng để ngắm
nhìn với con mắt bàng quan. Chúng ta là cành của cây nho đan tử. Chúng ta đang
tươi tốt, đầy nhựa sống của thân cây hay chúng ta đang khô héo vì sống tách khỏi
Chúa Yêsu Kitô là cây nho đích thực?
Nhiều người không hiểu
Bài ca Vườn nho đến mức độ ấy. Họ luôn nhìn Vườn nho của Chúa như một khoảng đất
và như một cánh đồng và họ là những người đang làm việc ở trong. Họ hãy cẩn thận
nghe bài dụ ngôn Chúa nói sau đây:
B. Những Tá Ðiền Vườn
Nho
Một người kia đã trồng
một vườn nho. Ông cho tá điền trưng rồi trẩy đi xa. Mùa màng đến ông sai người
nhà đến thu hoạch trái trăng. Bọn tá điền túm lấy chúng, đập đánh và giết đi.
Người kia cho con của mình đến. Bọn chúng cũng bắt giết luôn, hy vọng không còn
kẻ thừa tự, mình sẽ chiếm được vườn nho...
Nếu các Thượng tế và
Niên trưởng khi nghe Chúa Yêsu nói mà nhớ đến bài ca Vườn nho của Isaia, có lẽ
họ đã nhận ra Người đã muốn ám chỉ họ. Thiên Chúa đã không giao vườn nho Israel
cho họ trưng sao? Họ đang cai trị dân nhân Danh Người mà! Người muốn vườn nho
Israel tươi tốt và sinh ra trái ngọt. Nhưng tình trạng luôn luôn không phải như
vậy. Thiên Chúa xót thương muốn ra tay cứu độ. Người sai các ngôn sứ tới: nhưng
không có tiên tri nào không bị hàng đầu mục trong Dân hành hạ và đâm giết, từ
Abel cho tới thời Zacarya! Nay Người đang sai Con của Người đến. Và họ đang mưu
đồ giết hại Người.
Giả như các Thượng tế
và Niên trưởng đã biết suy nghĩ như vậy, chắc chắn không cần phải Chúa Yêsu đặt
câu hỏi thêm: "Vậy khi chủ vườn nho đến thì ông sẽ xử thế nào với những tá
điền ấy?". Và nhất là chắc chắn họ sẽ không dám mau miệng trả lời rằng:
"Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt chúng và để vườn nho lại cho những tá điền
khác trưng".
Nhưng chính nhờ sự u
mê, chậm trí của họ mà chúng ta được biết thêm: "Viên đá thợ xây đã thải,
thì lại thành Ðỉnh góc". Chúa Yêsu muốn nói đến việc phục sinh của Người,
sau khi bị các Thượng tế và Niên trưởng dân Dothái loại bỏ. Họ tưởng giết quách
được Người Con của Thiên Chúa để từ nay tha hồ lộng hành trong Vườn nho của Người.
Ai ngờ công việc Chúa làm thì lại khác. Chính trong mầu nhiệm Phục sinh mà Ðức
Yêsu Kitô lại được tuyên dương là Con Chí Ái của Thiên Chúa hơn hết: "Con
là Con Ta, nay Ta đã sinh ra Con". Và từ đó trên cây thập giá, Ðức Yêsu
Kitô đã trở thành Cây nho đích thực, để kéo mọi người lên, kết hợp họ thành các
cành cây xanh tốt sinh nhiều hoa trái. Dĩ nhiên khi ấy, Thiên Chúa đã cất Nước
Trời khỏi tay các Thượng tế và Niên trưởng Dothái và ban cho một Dân Mới.
Chúng ta là Dân Mới
này. Chúng ta vừa là vườn nho vừa ở trong vườn nho. Chúng ta có thể thấy mình
như các người thợ mà Chúa thuê vào làm vườn nho của Người: người được thuê sớm,
người được thuê muộn (xem Mt 20), người làm giáo dân, người làm linh mục, tu
sĩ. Nhưng theo thánh Phaolô "kẻ trồng hay người tưới chẳng là gì cả, nhưng
có là gì ấy là Thiên Chúa, Ðấng làm cho mọc lên" (1C 3,5-7). Do đó sâu xa
mà nói, chúng ta hãy thâm tín lời Chúa Yêsu nói với các môn đệ: "Cây nho
đích thực, chính là Ta! Và Cha Ta là người canh tác... Còn các ngươi, các người
là nhánh".
Do đó, cho dù bài Tin
Mừng hôm nay muốn lôi kéo chúng ta suy nghĩ về cách thức phục vụ của chúng ta ở
trong Hội Thánh; nhưng trong chiều hướng của các bài Thánh Kinh nói về vườn nho
và cây nho, chúng ta nên suy nghĩ nhiều hơn đến thân phận và nghĩa vụ của chúng
ta với tư cách là nhánh nho và là cây nho của Thiên Chúa. Và đó cũng là điều cuối
cùng mà Chúa Yêsu đã muốn nói với các Thượng tế và Niên trưởng Dothái khi kể
cho họ ví dụ các tá điền vườn nho. Cuối cùng Người muốn họ tin vào Người, chấp
nhận Người, kết hợp với Người để trở nên nhánh nho trong Cây nho đích thực là
chính Người.
Bây giờ chúng ta không
còn coi mình như tá điền và thợ làm thuê nữa, nhưng như con cái trong nhà và
như con cái Thiên Chúa ở trong Người Con Chí Ái của Người. Chính Người trong Bữa
ăn cuối cùng đã nói Người là cây nho đích thực và chúng ta là nhánh để gợi lên
tương quan mật thiết sâu xa giữa Người và chúng ta. Cũng chính hôm ấy, và cũng
nơi Bàn Tiệc ly, Người cũng đã nói: "Thầy không gọi các ngươi là tôi tớ nữa,
nhưng là bạn hữu..." Và Người còn nói: Các ngươi là bạn hữu của Ta nếu các
ngươi làm điều Ta truyền dạy các ngươi... Và này là lệnh của Ta: các ngươi hãy
yêu mến nhau như Ta đã yêu mến các ngươi.
Như vậy Chúa đã vạch
rõ cho chúng ta nếp sống phải có ở trong vườn nho Chúa, là Dân của Người, là Hội
Thánh của Chúa Yêsu Kitô. Không những chúng ta phải kết hiệp với Chúa mà còn phải
sống sự kết hiệp ấy một cách cụ thể, khi chúng ta yêu mến nhau, để Hội Thánh của
Chúa là cộng đoàn huynh đệ bác ái. Vườn nho của Người sẽ tốt tươi sinh trái.
Tuy nhiên có thể vẫn
còn một vấn nạn cuối cùng. Dù sao Hội Thánh cũng là Vườn nho của Chúa. Hội
Thánh có thoát khỏi định mệnh đau đớn của nhà Israel ngày xưa không? Thánh
Phaolô trong bài thư hôm nay khuyên chúng ta hãy tìm lấy sự bình an...
C. Cầu Xin Và Cảm Tạ
Thánh Tông đồ bấy giờ
đang bị giam cầm. Giáo đoàn Philip rất buồn. Họ thương và lo cho người. Và có
thể có những người bắt đầu lung lay về niềm tin, không chắc chắn ở tương lai của
Hội Thánh.
Nhưng thánh Tông đồ viết
cho giáo đoàn ấy: "Anh em đừng lo gì!". Không phải người không đo lường
hết những sự khó khăn và nguy hiểm. Người còn thấy sự chết đã gần nữa. Nhưng
người coi chung cục này bình tĩnh và siêu nhiên biết bao! Người ao ước được đồng
hình đồng dạng với sự chết của Ðức Kitô, để làm sao đạt đến ơn phục sinh từ cõi
chết (3,11). Một người đã nhìn đời như thế mới có thể nói lên những lời đem lại
sự bình an thật sự.
Quả thế, thánh Tông đồ
bảo anh em Philip: "Cứ giãi bày trước mặt Thiên Chúa các điều anh em thỉnh
nguyện". Nhưng phải dùng lời khẩn nguyện, cầu xin với cảm tạ, tức là phải
có lòng tín nhiệm và phó thác. "Bấy giờ sự bình an của Thiên Chúa vượt quá
mọi suy tưởng sẽ canh giữ lòng dạ anh em".
Ðang khi ấy, người
cũng khuyên anh em: phàm những gì là chân thật... là công minh... là danh thơm
tiếng tốt... anh em hãy chú trọng đến cả... Và Thiên Chúa bình an sẽ ở cùng anh
em.
Thiết tưởng những lời ấy
không bao giờ hết giá trị. Nếu ai nghi ngờ về tương lai của Hội Thánh là vườn
nho của Chúa, họ hãy suy nghĩ và thi hành những lời thánh Phaolô khuyên nhủ. Một
đàng cứ tín nhiệm phó thác, và đồng thời cứ sống "khả ái" Chúa sẽ ban
cho chúng ta được sự bình an mà thế gian không thể ban được đến nỗi dù đi trong
u tối niềm tin vẫn sáng tỏ trong tâm hồn chúng ta.
Tuy nhiên, bao lâu
chưa có kinh nghiệm này, chúng ta vẫn có thể nhìn vào mầu nhiệm Tử nạn-Phục
sinh của Chúa Yêsu Kitô để vững dạ tin rằng, nếu cây nho đích thực là chính Người,
thì chỉ còn vấn đề các nhánh không ở trong Người sẽ khô héo đi, chứ cây nho đan
tử của Thiên Chúa toàn năng sẽ không khi nào lụi đi nữa, cho dù vẫn còn những
tá điền không tốt. Nghĩa vụ và lợi ích của chúng ta chỉ còn là luôn kết hiệp với
Ðức Yêsu Kitô.
Ðó chính là điều mà giờ
đây chúng ta cố gắng làm khi cử hành Thánh Thể. Dù còn nhiều âu lo trong đời sống,
hết thảy chúng ta hãy tin tưởng chạy đến với Ðức Yêsu Kitô. Người ở trên Thánh
giá như Cây nho đan tử của Thiên Chúa Cha. Người có sự sống để thông ban cho những
ai muốn kết hiệp vào Người như nhánh nho vào thân nho.
Ðây là sự sống đã vượt
thắng sự chết, nên không bao giờ chết nữa, để ai tin mà nhận lấy thì dù có chết
cũng sẽ sống lại, và để ai sống lại thì sẽ đem lại nhiều hoa trái, không phải
những trái nho dại, nhưng là những trái nho đích thực nặng chĩu những hành động
công minh, thánh thiện, danh thơm và tiếng tốt.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Chúa Nhật 27 Thường
Niên, Năm A
Bài đọc: Isa
5:1-7; Phil 4:6-9; Mt 21:33-43.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Vườn
nho của Thiên Chúa
- Trong cuộc đời không
ai dại dột đến độ cứ tiếp tục kiên nhẫn đầu tư vào những gì không sinh hoa kết
trái, nhưng sẽ chuyển hướng và đầu tư vào những gì có lợi hơn.
- Thiên Chúa cũng thế,
Ngài trang bị cho con người tất cả những gì cần thiết để họ có thể sinh hoa quả
tốt và kiên nhẫn đợi chờ để thấy những kết quả này. Nhưng nếu con người chẳng
những đã không sinh hoa kết quả tốt mà còn sinh tòan những kết quả xấu; Ngài sẽ
lấy đi tất cả những quà tặng đã ban và trao cho những người khác có khả năng
làm sinh lợi ích cho Ngài.
- Bài đọc I và Phúc Âm
hôm nay dẫn chứng cho chúng ta thấy cách thức đầu tư của Thiên Chúa qua 2 câu
truyện rất thú vị về vườn nho: Bài đọc I chú trọng đến nho dại trong khi Phúc
Âm chú trọng đến cách hành xử ác độc của các tá điền đối với các đầy tớ, nhất
là đối với người con trai của chủ. Bài đọc II chú trọng đến những lọai nho tốt
và cách thức để có thể sinh những lọai nho này.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tôi mong đợi trái tốt, tại sao chỉ thấy những nho dại?
Tiên tri Isaiah (thế kỷ
8th trước công nguyên) dùng câu truyện vườn nho để nói lên sự liên
hệ giữa Thiên Chúa và dân tộc Do-Thái, cùng tất cả những gì sẽ xảy đến trong
tương lai. Chủ vườn nho là chính Thiên Chúa, vườn nho là nhà Israel, giống nho
quí là chi tộc Judah.
Trong nông nghiệp, đất
và giống là hai yếu tố chính quyết định mùa màng. Chủ vườn nho đã có đất trên
sườn đồi mầu mỡ và đã mang giống nho quí đem trồng sau khi đã ra sức cuốc đất
nhặt đá. Ông còn xây giữa vườn một vọng gác để canh chừng sự phá họai từ bên
ngòai và chuẩn bị cho mùa màng bằng cách khoét bồn đạp nho. Ông không hiểu lý
do tại sao ông đã cố gắng làm hết sức mà không thấy kết quả như lòng mong ước:
thay vì trái tốt thì nó lại sinh nho dại. Sau khi nhận thấy những cố gắng của
mình không có kết quả, chủ vườn nho quyết định phá hủy hòan tòan vườn nho của
mình bằng cách biến thửa vườn thành mảnh đất hoang vu.
Thiên Chúa đã dẫn dắt
dân tộc Israel từ Ai-Cập vào vùng đất Canaan, vùng chảy sữa và mật. Ngài ban
cho chi tộc yêu quí Judah vùng Jerusalem để thay Ngài lãnh đạo và cai trị dân
Israel trong công bình và chính trực. Tất cả những gì cần để thực hiện điều đó
Thiên Chúa đã chuẩn bị hết cho dân: các giới răn, Đền Thờ, giới lãnh đạo, các
tiên tri …
Thế mà kết quả xảy ra
hòan tòan trái ngược với những gì Thiên Chúa mong ước: “Người những mong họ sống
công bình, mà chỉ thấy toàn là đổ máu; đợi chờ họ làm điều chính trực, mà chỉ
nghe vẳng tiếng khóc than.” Sách Các Vua quyển thứ nhất, chương 21, tường thuật
Vua Samaria Ahab đã chiếm đọat vườn nho của Naboth, bằng cách nghe theo kế họach
nham hiểm của hòang hậu Jezebel để giết chết ông. Sách Các Vua quyển thứ hai,
chương 11, tường thuật chuyện Vua David bày kế giết Uriah, bằng cách gởi ông ra
chiến trận cho quân thù giết chết, để tước đọat vợ của ông là Bathsheba. Những
câu truyện tương tự như thế đã xảy ra trên tòan cõi Israel và tiếng khóc than của
dân nghèo vô tội đã kêu thấu đến Thiên Chúa. Chúa đã không ngừng gởi các tiên
tri đến để cảnh cáo và kêu gọi dân chúng ăn năn quay trở về, nhưng họ đã không
thèm nghe mà còn mạ lỵ và giết các tiên tri.
Vì thế, Thiên Chúa đã
quyết định không che chở Israel nữa và để mặc cho quân ngọai bang xâm lấn. Đây
là những gì đã xảy ra cho dân tộc Do-Thái sau khi Thiên Chúa quyết định để vườn
nho Israel thành hoang dại: Vào năm 721 BC, vương quốc Samaria bị rơi vào tay
Vua Assyria. Vua quan và dân chúng bị đưa đi lưu đày ở Assyria. Khi thấy sự kiện
này xảy đến, lẽ ra vua quan của vương quốc Judah phải học được bài học mà quay
trở về với Chúa; nhưng họ lại tiếp tục theo đường lối của mình. Kết quả là vào
năm 587 BC, vương quốc Judah bị rơi vào tay Vua Babylon. Đền thờ Jerusalem bị
phá hủy hòan tòan, tất cả nhà vua và triều thần cùng dân chúng bị đem đi lưu
đày tại Babylon.
2/ Bài đọc II: Hãy cố gắng sinh trái tốt.
2.1/ Cách sinh nho tốt: Con người sinh nho dại vì con người không tin nơi sự quan
phòng của Thiên Chúa và tự lo lắng vun xới cho mình bất chấp những đau khổ của
tha nhân. Để có thể sinh trái tốt, thánh Phaolô khuyên: “Anh em đừng lo lắng gì
cả. Nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin, và tạ ơn,
mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện. Và bình an của
Thiên Chúa, bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng trí anh em được
kết hợp với Đức Kitô Giêsu.”
2.2/ Những nho tốt trong
cuộc đời: Giống như tiên tri Isaiah trong
Bài đọc I, thánh Phaolô liệt kê những lọai nho tốt: những gì là chân thật và
cao quí, những gì là chính trực tinh tuyền, những gì là đáng mến và đem lại
danh thơm tiếng tốt, những gì là đức hạnh và đáng khen.
Để dẫn chứng những điều
khuyên này không vượt quá sức con người, thánh Phaolô đưa ra một ví dụ cụ thể
là chính cuộc đời của ngài: “Những gì anh em đã học hỏi, đã lãnh nhận, đã nghe,
đã thấy ở nơi tôi, thì hãy đem ra thực hành, và Thiên Chúa là nguồn bình an sẽ ở
với anh em.”
3/ Phúc Âm: Con ông chủ vườn nho bị bắt và giết chết.
3.1/ Vườn nho trong Tân Ước:
Có thể nói trình thuật của Matthêu hôm nay
là bài ca thứ hai tiếp nối bài ca thứ nhất của tiên tri Isaiah về vườn nho của
Thiên Chúa. Người chủ vườn vẫn là Thiên Chúa, vườn nho vẫn là nhà Israel. Điểm
khác biệt giữa hai bài ca là chủ vườn không tự canh tác nhưng cho các tá điền
mướn để canh tác.
3.2/ Khi mùa màng tới,
ông sai các người nhà của ông đến 3 lần để thu hoa lợi:
(1) Đầu tiên, ông sai
các đầy tớ đến, nhưng bọn tá điền bắt các đầy tớ của ông: chúng đánh người này,
giết người kia, ném đá người nọ. Kế tiếp, ông lại sai một số đầy tớ khác đông
hơn trước: nhưng bọn tá điền cũng xử với họ y như vậy. Các đầy tớ này là hình ảnh
các tiên tri của Chúa sai đến để cảnh tỉnh dân chúng và kêu gọi dân trở về với
Thiên Chúa. Họ đã không nghe lại còn mạ lỵ, đánh đập, và giết chết.
(2) Sau cùng ông sai
chính con của mình vì nghĩ rằng: "Chúng sẽ nể con ta." Nhưng bọn tá
điền vừa thấy người con, thì bảo nhau: "Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết
quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó!" Thế là chúng bắt lấy cậu, quăng ra
bên ngoài vườn nho, và giết đi. Người con này Chúa Giêsu muốn ám chỉ chính là
Ngài mà Chúa Cha đã gởi tới để mặc khải và chuộc tội cho con người. Họ chẳng những
đã không nghe Ngài, mà sẽ còn bắt trói, đánh đòn, đóng đinh và treo trên Thập Tự
cho đến chết trong tương lai.
3.3/ Phản ứng của chủ vườn
nho: Chúa Giêsu đặt câu hỏi với khán giả:
“Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?” Chính khán giả đã ra
bản án cho mình khi họ trả lời Chúa: "Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn
chúng, và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi
cho ông."
Rồi Chúa Giê-su bảo họ:
"Các ông chưa bao giờ đọc câu này trong Kinh Thánh sao? Tảng đá thợ xây
nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa,
công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta. Bởi đó, tôi nói cho các ông hay: Nước
Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân biết
làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” Tảng đá bị lọai bỏ đây chính là Chúa Giêsu, Ngài
sẽ trở nên Tảng Đá góc tường của tòa nhà Giáo Hội trong tương lai. Vì người
Do-thái từ chối không tiếp nhận Chúa Giêsu nên ơn Cứu Độ được loan truyền cho tất
cả Dân Ngọai.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Thiên Chúa đã chuẩn
bị cho chúng ta mọi thứ cần thiết để sống một cuộc đời xứng đáng với tước vị
làm con Thiên Chúa và đạt được đích điểm của cuộc đời: (1) những nhà lãnh đạo tốt
lành không ngừng che chở, kêu gọi, và hướng dẫn chúng ta đi trong nẻo chính đường
ngay như cha mẹ, thầy cô, linh mục tu sĩ, Giáo Hội; (2) cuốn Kinh Thánh bao gồm
tất cả mặc khải của Thiên Chúa và mọi vấn nạn cùng cách giải quyết về những gì
xảy ra trong cuộc đời; (3) các Bí-tích để tha tội và ban ơn trong mọi trạng huống
của cuộc đời con người; (4) Thập Giới và các giáo huấn của Giáo Hội để giúp con
người ở trong vùng an tòan và đừng mạo hiểm bước ra vùng nguy hiểm của quỉ dữ;
(5) Chúa Kitô đã yêu thương chịu chết và mở đường cho con người vào cõi trường
sinh bất tử.
- Nếu con người biết lợi
dụng tất cả những gì Chúa ban, con người sẽ sinh hoa quả tốt như lòng mong ước
của Chúa. Nhưng nếu con người khinh thường và không biết lợi dụng những quà tặng
Chúa ban và cố chấp sống theo những gì họ suy tưởng hay cám dỗ của quỉ dữ, họ sẽ
sinh đủ mọi thứ hoa quả dại.
- Lý do con người sinh
hoa quả xấu không phải do nơi Thiên Chúa vì Ngài đã trang bị tất cả những gì cần
thiết, nhưng hòan tòan do con người đã không biết dùng những quà tặng của Ngài
ban. Thiên Chúa sẽ kiên nhẫn chờ đợi trong một thời gian để con người ăn năn trở
lại, nhưng nếu con người cố tình đi trong đường gian ác, Ngài sẽ lấy lại các
quà tặng đã ban và cho những người biết quí trọng và sinh lợi cho Ngài.
- Mỗi người chúng ta cần
xét mình để nhìn ra những hoa trái chúng ta đang sinh ra là những nho dại hay
nho tốt?
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
08/10/2017 - CHÚA NHẬT TUẦN 27 TN – A
Mt 21,33-43
SINH LỢI CHO NƯỚC TRỜI
“Nước Thiên Chúa sẽ
ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” (Mt 21,43)
Suy niệm: Đối với nhiều
người thời nay, lợi nhuận thường là tiêu chí số một cho mọi hoạt động. Làm cái
gì cũng nhắm “lợi” trước hết; không có lợi là không làm, ngay cả những thương vụ
nhiều rủi ro, “lợi thì có lợi mà răng không còn,” người ta cũng liều lĩnh lao
vào, để rồi chuốc lấy những đổ vỡ đắng cay (như chơi biu, hụi…). Thật thú vị và
hợp thời khi Tin Mừng hôm nay cũng đề cập đến vấn đề lợi nhuận. Nhưng ở đây
không phải là tìm kiếm lợi nhuận ở đời này, mà là sinh hoa lợi cho Nước Trời.
“Bọn tá điền sát nhân” là hình ảnh những người đòi sinh lợi từ những tài sản mà
họ chiếm đoạt bằng bạo lực. Họ sẽ bị loại ra khỏi Nước Thiên Chúa; bởi vì ham lợi
ích kỷ, chà đạp lên công bằng và sự thật, xúc phạm đến phẩm giá và sự sống con
người, xét cho cùng, tất cả những điều đó đều là cách chối bỏ Thiên Chúa, và
chiếm đoạt chủ quyền của Ngài trên tạo vật.
Mời Bạn: Vì lợi nhuận vật chất mà người ta đã phải lao tâm tổn trí biết bao! Ước
chi các ki-tô hữu cũng thao thức, say mê như thế trong việc sinh lợi cho Nước
Trời! Quả vậy, phải có niềm say mê đó, bạn mới có thể tẩy trừ được não trạng
tham lam, hưởng thụ ích kỷ, óc bè phái, chủ nghĩa cá nhân, là những thứ đi ngược
lại giá trị Tin Mừng.
Chia sẻ: Sinh lợi cho Nước Chúa là làm sao cho Tin Mừng được mọi
người biết đến, yêu thích và sống theo. Bạn làm gì để thực hiện điều đó? Trước
tiên, bạn cần sống thế nào?
Sống Lời Chúa: Tâm niệm trước khi làm một việc gì: “Xin cho con ý thức
sinh lợi cho Nước Chúa thay vì tìm kiếm vinh dự và quyền lợi của con.”
Cầu nguyện: Đọc kinh Lạy
Cha.
(5 Phút Lời Chúa)
SINH HOA LỢI (8.10.2017 – Chúa nhật 27 Thường niên, Năm A)
Chúng ta thuộc về Giáo Hội, thuộc về đoàn dân mới. Chúng ta hãnh diện vì được trao phó vườn nho là Nước Thiên Chúa, và lo lắng trước trách nhiệm phải sinh hoa lợi cho xứng ở đời này.
Suy niệm:
Hôm nay, Giáo Hội cho
chúng ta nghe dụ ngôn những tá điền.
Những tá điền này được
chủ nhà cho canh tác vườn nho của mình,
để đến mùa hái nho họ
giao lại cho ông hoa lợi.
Đây là một vườn nho được
ông chủ quan tâm săn sóc.
Ông đã trồng, đã rào
giậu, khoét bồn đạp nho và xây tháp canh.
Tiếc thay, khi ông chủ
sai các đầy tớ đến để thu hoa lợi
các tá điền chẳng những
không nộp, mà còn hành hạ họ và giết đi (c. 35).
Nhóm đầy tớ thứ hai cũng
chịu chung số phận (c. 36).
Nhưng ông chủ vẫn không
thất vọng trước sự độc ác của các tá điền.
Sau cùng, ông đã sai
chính con trai mình đến với họ.
Đứa con thừa tự cũng
chẳng được nể vì, bị lôi ra khỏi vườn nho và giết đi.
Khi kể dụ ngôn này Đức
Giêsu muốn nói mình chính là người con ấy,
người Con của ông chủ
vườn nho là Thiên Chúa.
Ngài tiên báo về cái chết
sắp đến của mình
bởi tay những tá điền sát
nhân là các nhà lãnh đạo Do thái giáo đương thời.
Cái chết của Đức Giêsu
nằm trong chuỗi những cái chết của các ngôn sứ
là các đầy tớ đã
được Thiên Chúa sai đến với dân Israel trong dòng lịch sử.
Tuy nhiên, cái chết ấy
đặc biệt cao quý vì là cái chết của chính Người Con.
Hơn thế nữa, cái chết ấy
không phải là một dấu chấm hết.
Nó là cánh cửa mở ra một
trang mới của lịch sử,
không phải chỉ là lịch sử
của dân tộc Israel, mà còn của cả nhân loại.
“Viên đá thợ xây nhà loại
bỏ lại trở nên viên đá đầu góc.
Đó là công trình của
Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta” (c. 42).
Giáo Hội sơ khai thích
dùng trích dẫn trên đây của thánh vịnh 118, 22
để nói về việc Đức Giêsu
bị loại trừ và được tôn vinh (x. Cv 4,11; 1Pr 2,7).
Bị loại bỏ là việc độc ác
của con người,
còn trở nên viên đá góc
là việc làm kỳ diệu của Thiên Chúa.
“Thu hoa lợi”, “nộp hoa
lợi”, “sinh hoa lợi” (cc. 34, 41, 43).
Hoa lợi là điều mà ông
chủ nhắm tới khi ông đầu tư cho vườn nho.
Ông đã không thu được hoa
lợi gì từ những tá điền độc ác,
bởi đó ông đã lấy vườn
nho lại, cho người khác làm để lấy hoa lợi.
Vườn nho bây giờ được
hiểu là Nước Thiên Chúa.
Nước này không còn nằm
trong tay giới lãnh đạo dân Do Thái nữa,
nhưng được trao cho một
dân biết sinh hoa lợi (c. 43).
Dân mới ấy chính là Giáo
Hội phổ quát,
trong đó gồm cả dân ngoại
và những người Do Thái tin Đức Giêsu.
Chúng ta thuộc về Giáo
Hội, thuộc về đoàn dân mới.
Chúng ta hãnh diện vì
được trao phó vườn nho là Nước Thiên Chúa,
và lo lắng trước trách
nhiệm phải sinh hoa lợi cho xứng ở đời này.
Làm thế nào để Giáo Hội
nộp hoa lợi đúng mùa cho Chủ?
Làm thế nào để chúng ta
không rơi vào tội của các tá điền đi trước?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con thường thấy mình
không có thì giờ,
nhưng đồng thời cũng thấy
mình
lãng phí bao thời gian
quý báu.
Nhiều khi con tự hỏi
mình thực sự làm việc bao
nhiêu giờ mỗi ngày.
Xin cho con biết quý
trọng từng giây phút
đang trôi qua mà con
không sao giữ lại được.
Chúa đã trao cho con nén
bạc thời gian,
để con sinh lợi tối đa
theo ý Chúa.
Xin cho con luôn làm việc
như Chúa :
hăng say, tận tụy và vui
tươi,
vâng phục, có phương pháp
và đầy sáng tạo.
Vì quá khứ thì đã qua,
và tương lai thì chưa
đến,
nên xin dạy con biết trân
trọng giây phút hiện tại.
Xin cho con thấy Chúa
lúc này đang ở đây bên
con,
và đang mời gọi con đáp
lại tiếng của Ngài
bằng những hành động cụ
thể.
Con xin hiến dâng Chúa
giây phút này
như một hy lễ,
với tất cả những bất ngờ,
đớn đau, thách đố.
Ước gì con dám sống hết
mình giây phút hiện tại
để hiện tại đưa con vào
vĩnh cửu của Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
8 THÁNG MƯỜI
Về Lòng Đạo Đức
Bình Dân
Có một điểm đặc biệt
tôi muốn đề cập với anh chị em, đó là lòng đạo đức bình dân và mối quan hệ của
nó với đời sống phụng vụ trong Giáo Hội.
Hiến Chế về Phụng Vụ
Thánh của Công Đồng Vatican II có nhắc đến vấn đề này khi nói đến “việc thực
hành đạo đức của quần chúng Kitô hữu”. Những việc đạo đức bình dân được Công Đồng
khen ngợi và khuyến khích miễn là chúng “tuân theo những qui luật và những chuẩn
mực của Giáo Hội”. Vì thế chúng ta không nên thờ ơ hay coi thường những thực
hành đạo đức vẫn đang sống động giữa lòng đại chúng Kitôhữu. Tôi đang nghĩ tới
những lễ hội mừng các thánh bổn mạng, những cuộc hành hương đến các nơi thánh,
và vô số những hình thức sùng kính các thánh.
Quả thật, như Đức
Phaolô VI đã ghi nhận trong Tông Huấn Evangelii nuntiandi, lòng đạo đức hay
sùng kính bình dân có ý nghĩa rất phong phú. “Nó biểu lộ nỗi khát khao Thiên
Chúa mà chỉ những người đơn sơ nghèo khó mới hiểu được ; nó làm cho người ta biết
quảng đại và hy sinh – đến mức anh hùng – khi việc biểu lộ đức tin bị đe dọa;
nó cưu mang trong mình nó một cảm thức sâu sắc về những phẩm tính của Thiên
Chúa: Thiên Chúa là Cha, Thiên Chúa là Đấng Quan Phòng, Thiên Chúa luôn luôn hiện
diện đầy yêu thương; nó làm nảy sinh những tâm tình bên trong không kém sâu đậm:
lòng kiên nhẫn, cảm thức về thập giá trong đời sống hàng ngày, sự gắn bó và cởi
mở với người khác, thái độ dấn thân…” (EN 48).
Chắc chắn không phải tất
cả những thực hành đạo đức này đều có giá trị cao ngang nhau. Vì chủ thể thực
hành chúng là những con người, nên các động lực thực hành của họ có thể bị pha
trộn với cảm tính và với hướng đích đơn thuần có tính cầu an hơn là để diễn tả
đức tin hay để bày tỏ lòng biết ơn và tôn thờ Thiên Chúa. Bên cạnh đó, những việc
đạo đức bình dân được phô bày qua những dấu hiệu, cử điệu và những nghi tiết
đôi khi xem ra quá quan trọng, thậm chí chỉ để tạo cảm xúc. Tuy nhiên, tự bản
chất chúng là những biểu hiện nội tâm sâu thẳm của con người. Chúng cho thấy rằng
con người – là một tạo vật – tự nền tảng phải lệ thuộc vào Đấng Tạo Hóa.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 08-10
Chúa Nhật XXVII Thường
Niên
Is 5, 1-7; Pl 4,
6-9; Mt 21, 33-43.
Lời suy niệm: “Bởi đó, tôi nói
cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các ông nữa,
mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.”
Thiên Chúa đã chọn dân
tộc Ítraen làm thành một dân tộc riêng cho Ngài, để qua dân tộc này toàn thể
nhân loại được chúc phúc. Nhưng rồi qua thời gian, dân này đã quên đi những
Giao Ước mà đã được Thiên Chúa thiết lập với họ, dân này ngày càng dựa vào sự
khôn ngoan và tính toán cách riêng của mình không còn mang tính vâng phục và thực
hiện ý muốn của Thiên Chúa. Mà muốn chiếm đoạt khỏi bàn tay Thiên Chúa. Điều
này Chúa Giêsu đang cảnh cáo và báo trước: “Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các
ông nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.”
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
ban cho chúng con ơn khôn ngoan, để chúng con nhận biết những kỳ công mà Thiên
Chúa đã sáng tạo và nhận ra ơn cứu độ của Chúa để chúng con luôn trung tin
trong tình yêu và tôn thờ Chúa để tất cả chúng con được ơn cứu độ của Chúa, hầu
ngày sau chúng con cùng được hưởng vinh quang hạnh phúc trong Nước Trời.
Mạnh Phương
08 Tháng Mười
Bức Tượng Người Mù
Cũng như tại bất cứ
một trung tâm hành hương nào, tại Lộ Ðức, du khách và khách hành hương có thể đọc
được không biết bao nhiêu lời cảm tạ dâng lên Ðức Mẹ cũng như không biết bao
nhiêu kỷ vật khác mà những người thọ ơn muốn cho thiết lập để ghi nhớ ơn Mẹ...
Trong muôn nghìn kỷ vật tạ ơn ấy, người ta thấy có một bức tượng diễn tả một
người mù vừa được chữa lành. Dĩ nhiên, được sáng mắt là một trong những phép lạ
đầu tiên được ghi trong sách những phép lạ tại Lộ Ðức. Nhưng bức tượng người mù
sáng mắt ở đây lại tượng trưng cho một biến cố khác, một phép lạ theo đúng
nghĩa bởi vì đó là phép lạ của một người tìm lại được ánh sáng Ðức Tin.
Bức tượng này được
một người đàn bà quý phái cho dựng lên để ghi nhớ ánh sáng Ðức Tin mà bà đã tìm
lại được tại Lộ Ðức. Tuy là người Công Giáo, nhưng kể từ khi chồng qua đời, người
đàn bà không còn một chút tin tưởng gì nơi Chúa Mẹ nữa. Và dĩ nhiên, cũng giống
như những người khô đạo khác, người đàn bà chỉ tìm kiếm có mỗi một điều: đó là
thú vui trong cuộc sống.
Một mùa hè nọ, trên
đường đi đến một trung tâm nghỉ mát nổi tiếng ở phía Nam nước Pháp, người đàn
bà phải đi qua Lộ Ðức. Thấy đám đông tấp nập tại trung tâm Thánh Mẫu, bà ta tò
mò dừng lại xem. Bà không ngờ rằng chính Chúa đang tìm kiếm và đeo đuổi bà. Từ
thái độ bàng quang của một người hiếu kỳ, người đàn bà đã tìm lại ánh sáng Ðức
Tin. Ðể tạ ơn Chúa và Ðức Mẹ, bà đã cho dựng lên bức tượng của người mù với
hàng chữ như sau: "Tìm lại Ðức Tin là một phép lạ vĩ đại hơn là được sáng
mắt".
Trên vạn nẻo đường của
chúng ta, lúc nào Thiên Chúa cũng có mặt. Thật ra, không phải con người đi tìm
kiếm Thiên Chúa cho bằng chính Thiên Chúa đeo đuổi kiếm tìm con người.
Trong mọi biến cố của
cuộc sống, lúc nào Thiên Chúa cũng có mặt. Trong an vui hạnh phúc, hay trong thất
bại khổ đau, Ngài luôn ở bên cạnh ta để mời gọi ta tin tưởng ở Tình Yêu của
Ngài. Ngay cả khi con người muốn khước từ và gạt bỏ Ngài ra khỏi cuộc sống,
Thiên Chúa vẫn tiếp tục đeo đuổi con người.
Thánh Kinh đã ví Thiên
Chúa như một người tình chung thủy, lúc nào cũng chờ đợi, lúc nào cũng nài nỉ,
lúc nào cũg vỗ về, lúc nào cũng tha thứ.
Tin ở một sự hiện diện
trung thành như thế của Thiên Chúa, thái độ của chúng ta phải là thức tỉnh, chờ
đợi và tin tưởng không ngừng. Trong an vui thịnh đạt, chúng ta dâng lời cảm tạ
Chúa. Trong thất bại khổ đau, chúng ta cũng hãy tin tưởng phó thác. Và ngay cả
những lúc vấp ngã vì yếu đuối, chúng ta cũng hãy tin tưởng ở lòng tha thứ vô bờ
của Ngài. Thiên Chúa sẽ không bao giờ bỏ mặc con người.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét